1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ặc.. .... Sao vậy nè, tưởng TH phải quậy th 1 màn gì gê gớm lắm ấy chứ sao lại sớm vậy, jazz, may mà nô đánh giặc, sẵn thời gian cho triêu nữ vương để tang...
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 85 Ban chết

      Ở đây ba người nghe tiếng chuông, biết thái hậu hoăng thệ, tức thời cũng bất chấp gì khác, hoàng hậu Diệp Trường Vân vội vàng hồi cung, Triêu Dương công chúa cuống quít chạy tới Trường thọ cung, Thuận Nghĩa công chúa bên cạnh cùng .

      Lúc này tuy đêm khuya, nhưng trong cung mọi người đều chợp mắt, đèn lồng đỏ đều dùng vải trắng che lại, nơi nơi thấy còn màu sắc rực rỡ, đầy trời là màu trắng ở trong bóng đêm thâm trầm vô cùng kinh tâm.

      Triêu Dương công chúa đuổi tới trước sạp thái hậu, thấy thái hậu khuôn mặt an tường, dáng vẻ chỉnh tề, nằm ở đó phảng phất như còn sống. Bàn tay nàng run run hướng về gương mặt bà, nhưng đầu ngón tay đụng vào chỉ còn cảm thấy lạnh lẽo.

      Nhắm hai mắt, nàng đau đớn kịch liệt, mẫu hậu thực .

      Lúc này thiên tử Triệu Trệ cũng vội vàng tới, sắc mặt cực kỳ bi ai. Hoàng hậu Diệp Trường Vân quỳ bên cạnh, cúi đầu rơi lệ, phi tần cùng với chư vị công chúa, người người đều quỳ ở đó, dám , chỉ yên lặng nỉ non.

      Triêu Dương công chúa dung nhan trắng bệch, quay đầu nhìn đệ đệ: "Mấy ngày trước ta còn nhìn thấy mẫu hậu, lão nhân gia thân mình cũng có bệnh , thế nào mới đấy, bỗng nhiên bạo bệnh?"

      Triệu Trệ ngẩng đầu, hai mắt hơi hơi đỏ lên, ảm đạm nhìn Triêu Dương công chúa, đau đớn : "Kỳ thực mẫu hậu mấy ngày nay thân mình luôn an, trẫm cũng thỉnh thái y điều trị, luôn thấy tốt. nghĩ tới tối nay ăn bữa tối xong, cảm thấy choáng váng đầu, là muốn lên sạp nghỉ lát, nghỉ lát, lại càng khoẻ, khi thái y đến, là dược thạch vào."

      Triêu Dương công chúa nhìn chằm chằm đệ đệ hồi lâu, cuối cùng rốt cục mệt mỏi : " khi như vậy, mong hoàng đệ tra việc này."

      Triệu Trệ trầm giọng : "Hoàng tỷ yên tâm, trẫm điều Hổ Bí doanh phong tỏa Trường thọ cung, lúc chưa tra ra manh mối, toàn bộ thị nữ thị vệ nơi đây thể rời bước."

      Triêu Dương công chúa gật đầu, quay về trước sạp mẫu thân, cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt bà, nhớ tình cảnh năm đó khi còn bé, bà từng chải tóc cho mình, khỏi rơi lệ đầy mặt.

      ==============

      Thái hậu Đại Viêm triều hoăng thệ, toàn quốc ai điếu, mọi người nhất thời dám gả cưới, lại càng dám uống rượu nghe nhạc, toàn bộ Đôn Dương Thành đều mảnh thảm đạm, ngay cả đêm trừ tịch sau đó, đều có vẻ quạnh quẽ hơn.

      Thiên Tử Triệu Trệ thẩm tra cung nữ thị vệ trong Trường thọ cung biết bao nhiêu lần, nhưng sau vài lần, kết luận đều giống nhau, thái hậu thực là bạo bệnh mà chết, cũng có nguyên nhân khác, lão ngự y Thái Y viện hầu hạ thái hậu nhiều năm cũng đưa ra dị nghị gì.

      Triêu Dương công chúa nghe kết luận này, mi tâm chíu chặt, cả ngày an, biết bước qua lại bao nhiêu lần trong phòng.

      Cuối cùng, bỗng nhiên nàng lại nữa, tay mảnh khảnh nắm chặt thành quyền, móng tay đỏ tu bổ chỉnh tề gắt gao kháp vào lòng bàn tay.

      Từ ngày đó, nàng ăn uống, chỉ kinh ngạc ngồi sạp, mặc cho mọi người bên cạnh khuyên thế nào, cũng cơm gạo vào. Cẩm Tú có cách nào, đành phải gọi Tiểu Hầu Gia A Ly tới. A Ly vì sao hoàng mỗ mỗ bỗng mất, càng mẫu thân vì sao lại như vậy. ô ô khóc chui vào trong ngực Triêu Dương công chúa, vừa khóc vừa kéo ống tay áo nàng, nức nở : "Mẫu thân, mẫu thân..."

      Triêu Dương công chúa nâng tay lên, nhàng vỗ về sợi tóc , thở dài: "Con giờ tuổi , còn biết gọi mẫu thân, chờ con trưởng thành, cánh cứng rắn, tự có chủ trương, đến lúc đó trong mắt đâu còn mẫu thân."

      A Ly nho đâu hiểu được, con ngươi hẹp dài mở to, ủy khuất : "Mẫu thân, A Ly sao có thể trong mắt có mẫu thân, mẫu thân sao có thể oan uổng A Ly như thế. Lại , A Ly cũng có cánh a, A Ly cũng phải chim ."

      Triêu Dương công chúa khuôn mặt trắng bệch, miễn cưỡng cười khẽ : "A Ly......" Nàng than tiếng, tinh tế nâng gò má con, lại giật mình phát mới mấy ngày, má A Ly vốn đầy thịt bớt rất nhiều, người gầy, nhưng cũng vững vàng, sáng sủa.

      Nàng cẩn thận ngắm nghía, lại cảm thấy khuôn mặt này bởi vì mất mượt mà, ngược lại thêm vài phần tuấn tú, mơ hồ có phong mạo của nam nhân kia khi niên thiếu.

      Nàng kìm lòng đậu ôm sát con, đưa vào trong ngực.

      còn , non nớt chịu nổi chút mưa gió, nếu nàng cũng mất , tương lai có ai đến bảo hộ .

      =========================

      Ngay lúc Triêu Dương công chúa trầm mê trong bi thống, trong Đôn Dương Thành lại phát sinh vài đại . Thứ nhất đó là Bích La phu nhân lúc quốc tang tụ tập uống rượu, lúc này thiên tử ai đỗng, nghe vậy giận dữ, mệnh lệnh tra .

      Ai ngờ tra được nửa, lại phát đám người Thanh Hà Hầu ràng ở đó. Thiên tử càng tức giận, thân là quốc cữu, thân tỷ chết bệnh, thế nhưng có tâm đau thương, khiến lòng người lạnh ngắt. Lại vào lúc này, khắp nơi ào ào trình tấu chương, kể mấy tội lớn của Thanh Hà Hầu, như là quốc tang uống rượu mua vui, như là thu nhận hối lộ, lấy công dùng riêng, cuối cùng thậm chí có người liệt kê đủ loại hành tích của Thanh Hà Hầu, cho là lợi dụng Bích La phu nhân, ở trong triều thu nạp nhân tâm, phân tích muốn liên hợp chư hầu phế truất hoàng đế. Bởi vậy là lỗi lớn, thiên tử xưa nay vui Thanh Hà Hầu, lúc này lại có mọi người trợ giúp, mạch hạ chỉ đoạt tước vị, tịch thu đất phong, nhốt vào Thiên Lao.

      Triêu Dương công chúa nghe ít chuyện phát sinh gần đây, chỉ lộ vẻ cười sầu thảm, yên lặng .

      ngày, Triêu Dương công chúa bỗng nhiên nhận phong thư riêng, là Bích La phu nhân cho người mang đến, hi vọng có thể gặp lại công chúa lần. Triêu Dương công chúa nhíu mày, hiểu là chuyện gì xảy ra, Cẩm Tú vội giải thích: "Bích La phu nhân cũng bởi vì việc này bị giận chó đánh mèo, giờ bị Hoàng thượng nhốt trong phòng củi, tạp vụ người ngoài thể gặp, còn biết Hoàng thượng tính toán xử trí thế nào."

      Mính Nhi theo: "Nàng ấy giờ này muốn gặp công chúa, sợ là cầu tình."

      Triêu Dương công chúa cúi đầu nhìn tín hàm kia, thấy chữ cuồng dã diễm lệ, đúng là bút tích Bích La phu nhân – chữ nàng ấy từ đến giờ thay đổi.

      Triêu Dương công chúa đặt tín hàm sang bên cạnh, đạm thanh : "Xem ra nàng còn có việc với bản cung, bản cung gặp nàng lần."

      Cẩm Tú thấy vậy, nhíu mày : "Nếu muốn gặp, phải nhanh lên, thánh chỉ Hoàng thượng sợ là phải hôm nay là ngày mai."

      Triêu Dương công chúa gật đầu: "Việc này nên chậm trễ, bản cung đêm nay ."

      Lúc này Bích La phu nhân, tóc tai rối bù, hoàn toàn còn phong vận ngày xưa. Nàng ngồi xổm sạp đơn sơ lạnh như băng, yên lặng cúi đầu, bỗng nhiên, nàng im lặng lại giật giật khóe miệng, phát ra cười lạnh sắp bén, chọc thị nữ bên ngoài trông phòng củi sợ hãi.

      Triêu Dương công chúa nhìn thấy Bích La phu nhân, đó là tình cảnh này. Nàng cho lui thị nữ, mình tới gần, đứng ở đó, cúi đầu đánh giá nữ tử này.

      Bích La phu nhân cảm giác ánh sáng trước mắt bị bóng người thon dài ngăn trở, ngẩng đầu nhìn, thấy Triêu Dương công chúa dung mạo tú lệ, đứng ở trước mắt.

      Nàng xả môi nở nụ cười: "Ngươi vẫn tới gặp ta, uổng chúng ta tương giao hồi."

      Triêu Dương công chúa đạm cười tiếng: "Bản cung sao đến."

      Bích La phu nhân lắc đầu cười than: "Chúng ta cũng được cho là tỷ muội lớn lên từ , ngươi giờ lại vì nam nhân, giúp đỡ nữ nhân hạ lưu kia, hại ta rơi vào kết cục giờ."

      Triêu Dương công chúa ngồi yên, nhìn thẳng Bích La phu nhân: "Bích La, ngươi thực là bị nữ nhân hạ lưu kia hại ra nông nỗi bây giờ sao?"

      Bích La phu nhân sửng sốt, sau lát căm ghét quay đầu , nhìn Triêu Dương công chúa.

      Triêu Dương công chúa cúi đầu, thở dài : "Triều đình quyền thế đấu tranh, thay đổi bất ngờ, thành tựu là nghiệp to lớn của nam nhân, cùng chúng ta có quan hệ gì đâu, ngươi vì sao phải giẫm chận vào trong đó, chôn cùng người khác."

      Bích La phu nhân im lặng lâu, nửa ngày rốt cục : "Ngươi cũng cần quá mức đắc ý, đương kim thiên tử tâm tư khó dò, dù ngươi là trưởng tỷ , sao, khó bảo toàn có ngày ngươi là tù nhân." Nàng tới đây, hừ lạnh tiếng tiếp tục : "Về phần Diệp gia, từ đây sợ là độc đại trong triều, Triệu Trệ liệu có thể dung ?"

      Triêu Dương công chúa nhìn chằm chằm Bích La phu nhân, chợt thấy trong lòng từng trận hàn ý nảy lên.

      Bích La phu nhân phảng phất nhìn thấu tâm của nàng, thay nàng thở dài: "Xem ngươi đến lúc đó lựa chọn làm gì, gả hay gả. Nếu ngươi gả, trong triều từ đây càng ai vượt qua Diệp gia, Diệp gia hoặc là lưu danh sử sách, hoặc là thất bại thảm hại." Nàng ghé mắt nhìn Triêu Dương công chúa, lại tiếp tục : "Bất quá ngươi cũng phải yên tâm, ta còn để lại nước cờ cuối cùng cho , có lẽ Diệp đại tướng quân trở thành trò cười trong sử sách."

      Triêu Dương công chúa nhíu mày, lắc đầu : "Ngươi là người điên."

      Bích La phu nhân nghe vậy, bỗng nhiên phát ra tiếng cười ha ha, tóc nàng tán loạn, che đậy gương mặt diễm mỹ ngày xưa.

      Triêu Dương công chúa phất tay áo quay đầu rời .

      Bích La phu nhân nhìn bóng lưng nàng, cười : "Nếu có ngày Thành Hiên trở về, nhớ thay ta hỏi thăm ."

      Triêu Dương công chúa khỏi phòng củi, trầm ngâm lát, liền tuyên thị vệ đến, lệnh nhanh chóng vào Phủ Diệp đại Tướng Quân, bắt Thu Nương đồng đảng của Bích La phu nhân. Khi bọn thị vệ xâm nhập trạch viện Diệp Tiềm, còn có hộ viện phủ đệ phẫn nộ chống cự, là muốn bẩm lên Hoàng thượng và hoàng hậu, đại tướng quân chinh chiến ở ngoài, có người tới bắt người nhà . Các thị vệ đâu thèm nghe, xông vào, vừa vặn bắt được Thu Nương trong phòng bếp, mang vào phủ trưởng công chúa.

      Thu Nương đường chật vật, bị đẩy đến trước mặt Triêu Dương công chúa, Triêu Dương công chúa mắt lạnh nhìn sang, đạm thanh : "Chủ nhân của ngươi bị ban ba thước lụa trắng."

      Thu Nương cúi đầu, nhuyễn thanh khóc : "Chủ nhân của ta chinh chiến ở ngoài, công chúa sao có thể lừa ta như thế."

      Triêu Dương công chúa cười lạnh, ra lệnh: "Người tới, dụng hình."

      Thu Nương bị đẩy ngã mặt đất, có thị vệ lấy roi da đến, quất liên tục, mấy roi xuống, thân mình mềm mại mạn diệu thể chịu nổi, rên rỉ kêu đau.

      Triêu Dương công chúa cúi mắt nhìn xuống nữ nhân phủ phục dưới chân: "Ngươi muốn cùng bản cung chuyện, hay là muốn tiếp tục bị đánh?"

      Thu Nương nằm sấp ở đó ô ô khóc: "Công chúa, ngài có chuyện, xin hỏi ."

      Triêu Dương công chúa vừa lòng gật đầu: " giờ mọi người trong phủ Bích La phu nhân đều đền tội, Thanh Hà Hầu cả nhà bỏ tù, ngươi cho bản cung, trừ những người này, Bích La phu nhân còn cùng người nào lui tới?"

      Thu Nương nức nở, kêu khóc : "Hồi bẩm công chúa, Thu Nương phải muốn , nhưng mà biết a! Thu Nương mười mấy tuổi bị tống ra khỏi phủ, đến hầu hạ bên người đại tướng quân, nào biết đâu! Thời gian đó, phu nhân tuy rằng có lúc triệu kiến, nhưng đâu cho nô tì chuyện gì."

      Triêu Dương công chúa nhàng "Ừ" tiếng, nhíu mày : "Chuyện này bản cung tin. Vậy bản cung lại hỏi ngươi, người giả Tiêu Đồng kia, đến cùng là phương nào? Hẳn là ngươi có biết?"

      Thu Nương nghe vậy, lau lệ, nhíu mày nhớ lại: "Nam tử đó ta cũng từng gặp, nguyên là nam thị bên người phu nhân, quả cực kỳ giống Tiêu thị vệ ngày xưa, khi đó phu nhân cũng rất sủng ái . Nhưng sau này lại biết vì sao thấy tăm hơi, Thu Nương cũng biết nơi nào."
      HangVO9, Tô Đát Kỷ, Mật ^ Mật15 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Quyền lực làm ng ta thay đổi nhiều gê, triêu nữ vương hy sanh cả tuổi thanh xuân, củng cố địa vị cho ai, đến nửa đời người rồi, có muốn tranh gì đâu, mà người thân bên mình ko còn ai đáng tin, nô ới ời, mau về chống cả bầu trời cho triêu , triêu mệt mỏi quá kìa. ...
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 86 Tin chiến thắng

      Tết lịch qua, Đôn Dương Thành còn đắm chìm trong quốc tang, cả thành mảnh bi thương và thảm đạm, Thanh Hà Hầu nhà thảm trạng càng kinh sợ thế nhân, trong khoảng khắc quan lại trong thành dám đàm thi luận họa, phu nhân khuê trung dám cùng bạn hữu tụ hội. Ngay cả dân chúng phổ thông cũng cảm giác được hơi thở huyết tinh, trốn ở trong nhà dám xuất môn.

      Nhưng vào lúc này, tiếng vó ngựa ồn ào mà bừa bãi khoan khoái mở đại môn Đôn Dương Thành, tiếng chuông thanh thúy, roi quất hào hùng, làm cho người ta ngửi được hơi thở phương bắc thanh lãnh sảng khoái. Tiệp báo đến từ phương bắc xa xôi, khiến hoàng đế mặt rồng trầm cũng thoải mái cười to, cũng khiến các thần tử căng thẳng lâu thần kinh thả lỏng ra.

      Diệp Tiềm dẫn đại quân đường lên bắc, đường gặp thành phá thành, chiến là thắng, cuối cùng công kích trực tiếp vào đô thành Bắc Địch. Đại tướng quân Bắc Địch Khuê Lộ binh bại tự vẫn, từ đây Bắc Địch nhân tâm tán loạn, chỉ còn tàn binh miễn cưỡng chống cự hai, nhưng bất quá là kéo dài hơi tàn thôi, chống đỡ được Diệp Tiềm nhuệ khí đường tới, ào ào chạy bốn phía. Hoàng đế Bắc Địch bỏ lại đô thành mang theo hoàng hậu cùng hoàng tử công chúa và các đại thần, vội vàng trốn lên phía bắc.

      Diệp Tiềm gửi tiệp báo, từ đô thành Bắc Địch di chuyển tới sa mạc phía bắc, đại quân khó , lương thảo còn, lúc này tiến hay lùi, còn thỉnh hoàng đế quyết đoán.

      Triệu Trệ cầm tiệp báo, tươi cười chậm rãi biến mất, nhíu mày trầm tư, nhưng vẫn hạ lệnh, mệnh đại quân hồi nam.

      Tin tức chiến thắng rất nhanh truyền khắp Đôn Dương, mặt mọi người đều lộ ra sắc mặt vui mừng, bọn họ hoặc là vui buồn liên quan cùng Diệp gia, hoặc là hề liên quan, hoặc thậm chí có chút quen, nhưng giờ khắc này, tin tức đại thắng trở về xua tan u ám ở Đôn Dương Thành, đồng thời cũng trả khuất nhục của Đại Viêm triều ngày xưa, khiến mọi người vui vẻ ra mặt. Trong đó đương nhiên có văn nhân mặc khách, ngẫu nhiên thơ trà sum vầy, chuyện trò, việc này, ào ào cảm khái, thời khắc Đại Viêm triều huy hoàng xưng bá thiên hạ thực tới.

      Rồi vào lúc đó, trong lúc rực rỡ tốt đẹp nhất, truyền đến mảnh sương mù, tin tức biết từ nơi nào theo đường truyền khắp tai mắt mọi người.

      Đồn đãi là, Diệp Tiềm ngày xưa bất quá là nam sủng trong màn gấm của Triêu Dương công chúa, lấy sắc hầu chủ, nam sủng này mị nhân chi tư, từng bước lên, cuối cùng mưu vị đại tướng quân. giờ đem quân Bắc phạt, cũng bất quá là vì tư lợi. Lời này cuối cùng chốt lại câu: ngay cả có chút khả năng cầm quân, bất quá cũng chỉ là tiểu nô gặp sắc quên nghĩa thôi.

      Mọi người nghe được tin đồn, ào ào tò mò, cái gì là tư lợi, khỏi hỏi thăm nơi nơi, cuối cùng rốt cục biết được, nguyên lai Diệp Tiềm Bắc phạt, là vì báo thù năm đó Triêu Dương công chúa chịu nhục, để thuận lợi ôm mỹ nhân về.

      Tin tức này ra, mọi người đều biết, cũng có người xuất ra thứ gọi là căn cứ chính xác, là quyển binh thư cũ, phía có vài tờ đều tràn ngập hai chữ "Triêu Dương". Hai chữ này hạ bút cứng cáp, hùng hồn hữu lực, người sáng suốt vừa thấy là biết đây là bút tích đại tướng quân đương triều, liền biết binh thư cũ đó tất nhiên là ban đêm đại tướng quân đọc sách, tình thể nén, ngừng viết xuống phong hào Triêu Dương công chúa từng là chủ nhân mình.

      Mọi người ào ào đoán, xem ra đại tướng quân này đối với trưởng công chúa mảnh cuồng dại, trách được giờ Triêu Dương công chúa gả hai lần, vẫn khẩn cấp đánh tiếp. Cũng có người , có lẽ Tiểu Hầu Gia kia là con tư sinh của Diệp Tiềm và công chúa, đáng thương Hoài An Hầu căn bản bị che mắt, đeo cái nón xanh to tướng.

      Lời đồn đãi vui vẻ truyền ra khắp nơi, thế nên Diệp Trường Vân trong cung có chút kiềm chế được, tự mình chạy tới gặp Triêu Dương công chúa.

      Hai người từ sau lễ tang thái hậu, luôn gặp, giờ lại gặp nhau, bầu khí giữa hai người thay đổi lớn. giờ Diệp Trường Vân đứng đầu hậu cung, mẫu nghi thiên hạ, thân đệ chinh chiến sa trường công chấn khắp nơi, cho nên khí định thần nhàn, lạnh nhạt khinh ngạo, trái lại Triêu Dương công chúa, trải qua đau đớn tang mẫu, thần sắc nhạt nhẽo, buồn bực vui.

      Diệp Trường Vân thấy chủ nhân ngày xưa, đầu tiên là hàn huyên phen, sau đó tiến vào chủ đề: " phố đồn đãi, xin hỏi công chúa thấy thế nào?"

      Triêu Dương công chúa ngước mắt: "Chỉ là lời đồn đãi, suy nghĩ làm gì."

      Diệp Trường Vân nhíu mày, ôn thanh : "Nhưng bọn , A Ly là con Tiềm." đến đây, nàng đắn đo thần sắc Triêu Dương công chúa.

      Triêu Dương công chúa trào phúng cười: "Vậy ngươi cảm thấy thế nào?"

      Diệp Trường Vân lắc đầu: "Đương nhiên phải."

      A Ly xưa nay kiêu căng, nào có nửa phần săn sóc biết chuyện giống Tiềm hồi , huống hồ nàng cũng tin năm đó Triêu Dương công chúa cao ngạo như vậy, tiểu nô mà sinh con.

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, nhàn nhạt trả lời: "Ngươi cảm thấy phải, vậy đương nhiên phải."

      Diệp Trường Vân sát ngôn quan sắc, thấy thần sắc công chúa gian dao động, rốt cục yên lòng: "Công chúa, giờ phương bắc truyền tiệp báo đến, hoàng đế mặt rồng đại duyệt, tất nhiên có thưởng lớn cho Tiềm, nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ ra, lấy địa vị Tiềm hôm nay, Hoàng thượng nên thưởng thế nào."

      phen, cũng là đúng tâm khảm Triêu Dương công chúa, lời Bích La phu nhân từng lại lên ở bên tai nàng.

      Diệp Trường Vân nhìn sắc mặt công chúa, lại tiến thêm bước : " giờ Tiềm công cao địa vị cao, dù lời đồn đãi cũng thể lay động địa vị hôm nay. Nhưng sợ là, xây tường vạn dặm bị hủy bởi con kiến, lời đồn đãi phố cực kì khó nghe, có thể tổn hại thanh danh ."

      Triêu Dương công chúa bên môi bứt ra cười lạnh, nhìn mắt Diệp Trường Vân : "Hoàng hậu nương nương đương nhiên hi vọng Triêu Dương từ đây rời xa Diệp đại tướng quân, để Diệp đại tướng quân người trong sạch, miễn cho bản cung làm ô danh ."

      Diệp Trường Vân nghe xong, nhíu mày, nửa ngày : "Có câu, nguyên bản ta tuyệt dám với ngươi. Nhưng ngày ấy ngươi cứu ta, ta biết trong lòng ngươi vẫn nhớ Tiềm, cho nên lời này cho ngươi nghe. Đương kim thiên tử hỉ nộ vô thường, nếu công chúa gả sang, Diệp gia từ đây sợ là vĩnh viễn có ngày lành."

      Triêu Dương công chúa nhắm mắt, lãnh nhan : "Bản cung mệt mỏi, hoàng hậu nương nương thỉnh tự tiện."

      Diệp Trường Vân vốn còn muốn , nhưng thấy Triêu Dương công chúa cự khách kiên quyết, phải cáo từ, nhưng trước khi nghĩ tới chuyện, xoay người lại : "Còn chuyện, kẻ tung lời đồn tay cầm binh thư của Tiềm, hẳn là ."

      Triêu Dương công chúa cúi mắt, mệt mỏi : "Nếu ngươi còn nghĩ giết , vậy cứ giết ."

      Diệp Trường Vân nhìn Triêu Dương công chúa, mở miệng hỏi: " kẻ đó... là Bích La phu nhân cho người giả mạo sao?"

      Triêu Dương công chúa gật đầu, nhàng "Ừ" : "Đúng."

      Diệp Trường Vân ngớ ra: "Vậy chân chính ở đâu? ở nơi nào?"

      Triêu Dương công chúa cười lạnh, mở con ngươi hẹp dài liếc mắt cái: "Bản cung đâu biết."

      Nàng xong, lại bổ sung câu: "Ngươi lần đầu tiên nhìn thấy , muốn giết , lúc này cần gì phải để ý giả."

      Diệp Trường Vân bất đắc dĩ nở nụ cười: "Công chúa, việc này phải Diệp Trường Vân ta vô tình, thứ nhất là đối với Diệp Trường Vân vốn vô tình, thứ hai là Diệp gia cao thấp nhiều người như vậy, ta cuối cùng phải băn khoăn."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, trong mắt càng ảm đạm.

      Diệp Trường Vân thấy nàng lại nhìn mình, đành phải ngượng ngùng rời .

      Từ khi Diệp Trường Vân rời , Triêu Dương công chúa kinh ngạc ngồi lâu, luôn ra tiếng, thẳng đến giữa trưa, nàng bỗng nhiên đứng lên, đến phòng A Ly, chỉ thấy A Ly ngủ trưa, cái bụng ngửa ra, hai chân xoa thành nhữ nhất, ngủ say thơm ngọt.

      Nàng kéo chăn gấm, nằm bên cạnh, ngắm vẻ mặt ngủ.

      Cũng biết bao lâu, A Ly mơ màng tỉnh lại, thấy mẫu thân ở bên cạnh, xoa mắt giống như quả bóng chui vào trong ngực mẫu thân, trong miệng còn nỉ non: "Mẫu thân, ngươi đến, sao gọi A Ly tỉnh lại?"

      Triêu Dương công chúa ôn nhu cười khẽ: "Mẫu thân cảm thấy mệt mỏi, cũng muốn ngủ hồi."

      A Ly nghe xong, hết sức vui vẻ, ôm lấy cổ nàng : "Tốt quá, A Ly và mẫu thân cùng nhau ngủ."

      Triêu Dương công chúa on con vào trong ngực, ôn thanh : "A Ly, khi nào con mới lớn lên?"

      A Ly nghe, mở to mắt, nắm tay, ngây thơ hiểu : "A Ly tại phải rất lớn sao?"

      Triêu Dương công chúa bật cười, vỗ về sợi tóc con: "Phải, con rất lớn, là nam tử hán nho ." Nàng trầm ngâm cười: "Nhưng nam tử hán, nên nằm ở trong ngực mẫu thân."

      A Ly nghĩ nghĩ, cảm thấy mẫu thân rất có đạo lý, rời khỏi mẫu thân ôm ấp, nhưng lại cảm thấy trong ngực mẫu thân thơm ngọt mềm mại như vậy, là luyến tiếc, nhướng mày khó xử nửa ngày, cuối cùng rốt cục vui vẻ nhào về phía Triêu Dương công chúa: "Hôm nay A Ly làm tiểu hài tử trước, ngày mai lại làm nam tử hán!"

      Triêu Dương công chúa cười ôm lấy con, ý cười ôn nhu ấm áp, hoàn toàn khác hẳn ngày xưa, ý cười ấm áp như thế cuối cùng chậm rãi ở mặt nàng tinh xảo tuyệt diễm tiêu tán , nàng cuối cùng khe khẽ thở dài, đạm thanh : "Ta vốn tưởng rằng, tính tình con và phụ thân hoàn toàn bất đồng. Giờ mới biết, trong khung lại vẫn giống nhau."

      A Ly biết mẫu thân gì, chỉ giống như con chó cọ cọ, rầm rì vài tiếng.

      =========================

      Kế tiếp mấy ngày, Triêu Dương công chúa làm bạn với A Ly, tự mình làm đồ ăn, thậm chí bao gồm bánh hoa quế trước kia nàng để cho ăn, A Ly mỗi ngày đều ăn, cười đến hai con mắt nheo lại, thấy mẫu thân liền kìm lòng đậu muốn vẫy đuôi.

      A Ly cảm thấy mẫu thân mấy ngày nay khác hẳn trước kia, nhưng khác thế nào cũng nên lời, tóm lại chính là giống nhau, dù giống nhau vẫn thích.

      ngày, Triêu Dương công chúa cùng con đọc sách tập viết, chợt nghe hạ nhân báo lại, là Thuận Nghĩa công chúa phái người đến truyền tin.

      Nàng nghe vậy, ngừng lại, nhớ tới tình cảnh Thuận Nghĩa công chúa trước kia, trước kia, nhân tiện : "Đem thư trình lên."

      Nhưng hạ nhân lại khó xử : "Công chúa, thư giờ ở trong tay tiểu nữ oa ba tuổi, chúng ta vô năng, tới cướp được."

      Triêu Dương công chúa nghe xong khỏi kinh ngạc, nhớ Thuận Nghĩa công chúa từng , đột nhiên cả kinh, vội đứng dậy đến sảnh.

      Chỉ thấy vài thị nữ làm bạn với tiểu nương phấn trang ngọc khỏa đứng ở trong sảnh, ngạc nhiên nhìn chung quanh. Nàng nghe được động tĩnh, ngước mắt nhìn qua, mâu quang linh động, vừa thấy là Triêu Dương công chúa, liền cầm thư trong tay trình lên.

      Triêu Dương công chúa chưa kịp nghĩ nhiều, lấy thư, nhanh chóng đọc hết, rồi lại nhíu mày.

      Chữ viết ít ỏi có mấy, chỉ giờ tình lang nàng chết, nàng còn vướng bận, chỉ nguyện ý thanh đăng cổ phật tới cuối đời, ấu nữ trong nhà, thỉnh tỷ tỷ ở vì tình cảm tỷ muội mà chiếu cố. Thuận Nghĩa còn mặt mũi gặp tỷ tỷ, chỉ đành lấy thư kí thác.

      Triêu Dương công chúa trong lòng đầy khả nghi, trầm tư, đột nhiên ngẩng đầu, thấy tiểu nương này thần sắc mơ hồ phảng phất mười phần quen thuộc, trong khoảng khắc, có cái gì nhập vào trong đầu, nhất thời hết thảy đều hiểu .

      Trách được ngày xưa Thuận Nghĩa công chúa xưa nay cùng mình bất hòa, trách được ngày đó lúc mình có tiếng xấu, nàng khinh thường nhất, hóa ra, từ lúc thiếu nữ nàng tình căn thâm sâu.

      Triêu Dương công chúa nỗ lực nhớ lại, muốn tìm ra trong trí nhớ, Thuận Nghĩa công chúa và Tiêu Đồng từng có tiếp xúc lúc nào, nhưng mà có, nàng cái gì cũng nhớ nổi.
      HangVO9, Tô Đát Kỷ, Mật ^ Mật13 others thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ố ồ, vậy là phải nuôi con của ng cũ hử, vậy mà cũng được, triêu mạnh mẽ online, nô đâu online gấp, ko bít có màn nhận cha con ko, hay lại là bí mật mãi mãi đây, triêu mặt than giữ kín như bưng, có thể lắm à nghen. ..
      Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :