1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yêu_ nữ

      Yêu_ nữ Active Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      102
      Xin editor hãy quay lại.....:yoyo26::yoyo26::yoyo26:

    2. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      CHƯƠNG 41: Hoà hảo

      Edit: Kim

      “Được, được, được,” Bà ngoại miệng cười toe toét , “Cháu ngoan, bà giữ tiền lì xì cho con, con cùng Hạ Nhiên mỗi đứa cái.”

      Giản Tích vui vẻ trả lời, “ ạ? Cảm ơn bà.”

      Đào Tinh Lai bưng rổ dâu tây từ trong nhà ra, thích tham gia náo nhiệt nên chạy lại, “Có phải là Hạ Nhiên hay ? Em muốn chuyện với ấy!”

      Giản Tích bị Đào Tinh Lai chen lấn, nhịn được đưa tay gõ đầu mắng, “Em thích xen vào chuyện của người khác, đây là bà ngoại của Hạ Nhiên.”

      Đào Tinh vừa đáng vừa ngọt ngào nên rất được các trưởng bối và chị em trong nhà thích, , “Bà ngoại khỏe ạ. Wase, bà chắc hẳn là đại mỹ nhân lúc còn trẻ.”

      Bà ngoại thấy đứa nhóc này, trong lòng vừa vui vừa mừng bảo, “Ngoan lắm. Con tên gì?”

      Hạ Nhiên giọng , “Là em trai của Tiểu Tích ạ.”

      “Bà ngoại, con tên là Đào Tinh Lai. Bà có phải thấy nhìn con quen quen ? Con quay rất nhiều bộ phim truyền hình, phim cung đấu công chiếu đài Vệ Thị, con diễn vai người hầu của tiểu thái tử.”

      Đào Tinh Lai nhiều lắm, nên bà ngoại nghe có chút hiểu.

      Hạ Nhiên đem màn hình quay qua mình, cười : “Bà ngoại xem phim cung đấu đâu, chỉ xem đuổi tà ma thôi. Đào Tinh Lai, Tết nhận được nhiều may mắn nhé.”

      Đào Tinh Lai nhìn thấy Hạ Nhiên giống thần tượng mình, liền , “ Hạ Hạ, nửa tháng gặp , đẹp trai hơn hẳn. Quá đáng lắm luôn á.”

      Hạ Nhiên cười to, “ đây chúc em năm sau đạt được danh hiệu ảnh đế, fan hâm mộ của em vượt qua triệu fan.”

      “Được rồi, được rồi, mỗi khi chạm dây của nó có điểm dừng luôn.” Giản Tích đem di động quay lại mặt mình, đuổi Đào Tinh Lai , “Chơi trò chơi của em .”

      Đào Tinh Lai ấm ức , “Em vẫn chưa thỏa mãn mà.”

      Giản Tích xoay video lên trời quay cảnh pháo hoa, cùng Hạ Nhiên bắt đầu ỡm ờ đùa giỡn.

      “Hừ! Chờ em trộm được hộ khẩu, nhất định chị phải quỳ xuống kêu Đào lão đại.” Đào Tinh Lai tự bổ não mình rồi thầm cười hí hí. tới cửa, lại suy nghĩ tiếp, “Ủa? Bà ngoại của Hạ Nhiên sao lại nhìn quen vậy ta?”

      kịp suy nghĩ nhiều, tiếng của Đào Khê Hồng từ trong nhà vọng ra, “Tinh Lai à, kêu chị con vào ăn sủi cảo.”

      Gọi video xong, Hạ Nhiên cầm điện thoại di động suy nghĩ, vào danh bạ tìm Đào Khê Hồng số điện thoại di động.

      “Bác , chúc bác trai và bác năm mới vui vẻ, sức khỏe dồi dào.”

      Soạn tin nhắn xong, kiểm tra lại ba lần, cuối cùng ở phía cuối dòng đánh dấu ngoặc, viết [Hạ Nhiên]

      Gửi tin nhắn , cả đêm Hạ Nhiên đều cầm di động trong tay, sợ bỏ qua bất kì động tĩnh nào.

      Tin nhắn chúc tết ngừng, nhưng cái nào của Đào Khê Hồng.

      Tại nhà Giản Tích.

      Đào Tinh Lai ăn ba dĩa bánh sủi cảo. Đào Khê Hồng sợ cậu ta ăn quá no, nên múc tiếp cho cậu nữa.

      Số điện thoại của Hạ Nhiên bà lưu lại, nên khi nhìn đến tin nhắn kia, trong đáy mắt lên vẻ ấm áp, bình tĩnh mà xem xét, Hạ Nhiên hiểu chuyện nên biết kính nhường dưới đúng thời điểm.

      Giản Tích ngồi xem chương trình đêm xuân với Giản Nghiêm Thanh, vốn ăn no, nhưng bị Đào Tinh Lai dụ dỗ nên cũng chạy tới bàn ăn, “Cho chị ăn với.”


      Đào Tinh Lai trong miệng đầy thịt heo, gắp con tôm cuối cùng đút Giản Tích, “Chị, em chị lắm.”

      Giản Tích lấy khăn giấy, lau sạch miệng Đào Tinh Lai, rồi sờ đầu , “Em ngoan nhất, năm nay nhất định lấy được ảnh đế.”

      Tiếng chuông đồng hồ điểm lúc 0h, pháo trúc pháo hoa bên ngoài bừng bừng nở rộ.

      Người nhà đến trước sân đem pháo hoa với ý nghĩa năm sau bình an, vạn như ý phóng lên, tiếng pháo hoa nổ “Đùng, đùng, đùng” rất to, ánh sáng lấp lánh trong bóng đêm dày đặc.

      Giản Nghiêm Thanh đưa tiền lì xì cho con trai và con , phát, Đào Tinh Lai chân chó, phát ra lời thề sắt son, “Cha, con nhất định làm công dân tốt có ích cho tổ quốc.”

      Giản Tích nín cười, “Cám ơn cha.”

      tivi bắt đầu đếm ngược, “10, 9, 8,...”

      Hạ Nhiên gọi điện thoại tới, Giản Tích hưng phấn nghe máy, “Em nhớ nè.”

      Hạ Nhiên cười , hỏi, “ ?”

      Khóe miệng Giản Tích cong lên, “Rất, rất nhớ!”

      Thời gian đếm ngược dừng lại giây cuối cùng, năm mới qua.

      Pháo hoa nổ như mưa bầu trời, thể thịnh thế thái bình, hỉ nhạc an khang.

      Hạ Nhiên thanh quyến rũ , “Bà xã, năm mới vui vẻ!”


      ---


      Chờ Hạ Nhiên chuyện điện thoại xong, bà ngoại ở phòng khách đứng trước quan bồ tát dâng hương dập đầu.

      Bà chắp hai tay trước ngực thành kính, trong miệng đọc kinh.

      Hạ Nhiên hứng thú nhìn hồi, cúi đầu cười cười, lại, làm động tác giống bà ngoại, hai đầu gối gập xuống, quỳ mặt đất.

      Đến gần liền nghe nhắc tới lời bình an.

      Hạ Nhiên chắp tay với Quan Thế , “Quan Thế , giúp con phù hộ cho bà khỏe mạnh dồi dào.”

      ngừng chút, giọng nhàng tiếp, “Còn Giản Tích, bảo vệ ấy tốt, nếu có phải chịu khổ, cứ đổ dồn hết lên đầu con, con da dày, mạng cứng, khổ bao nhiêu con cũng có thể gánh thay ấy.”

      xong, Hạ Nhiên cúi đầu trước Quan Thế dập đầu lạy ba cái.

      Hai ngày sau, khắp ngóc ngách ngõ hẻm dưới quê để chúc tết, năm nay đại coi như hoàn thành nửa.

      Mùng 7, đa số mọi người dần dần kết thúc kì nghỉ, chuẩn bị năm bận rộn. Giản Tích còn có hai ngày nghỉ ngơi, vì thế nên chở Đào Khê Hồng bơi.

      Ngày hôm đó, Hạ Nhiên ra ngoài sớm, đón xe đến tiệm trà lớn đường Tam Hoàn.

      Ghi danh xong, phục vụ dẫn vào bên trong cùng xuất gian phòng.

      Đẩy cửa ra, mùi khói xông ập vào mũi, Hạ Nhiên đứng đó cho quen mùi, gật đầu với người ngồi ghế, “Gia Gia.”

      “Ừ, Hạ Nhiên à? Ngồi .” Ông ta mặc áo da xa xỉ người, tay còn đeo thêm ba chiếc nhẫn vàng lớn, “Mau pha cho cậu ấy trà Đại Hồng Bào.”

      Hạ Nhiên ngồi xuống, chờ trà bưng lên, ở chóp mũi lượn lờ tầng hơi nước.

      Hạ Nhiên ngước mắt, “Gia Gia, tôi uống trà, tôi có lời muốn thẳng với ông.”

      Gia Gia thu lại nụ cười, híp mắt lại nhìn về phía .

      Hạ Nhiên , “Tôi biết hai năm nay, ông nhiều lần hiểu lầm tôi, tuy rằng ông tin, nhưng tôi vẫn phải ràng. Tôi hề đẩy con trai của ông xuống lầu.”

      Ánh mắt của Gia Gia lạnh xuống, hừ lạnh.

      Hạ Nhiên nhìn Gia Gia, ánh mắt hề né tránh hay sợ sệt, , “Ông muốn chứng cứ camera theo dõi trong gian phòng đó có ghi lại ràng, chính cậu ta cắn thuốc, hưng phấn phát điên, tôi cản nổi, cửa sổ đó lại cao lắm chỉ cần dẫm lên sô pha là nhảy xuống được.”

      Từng khoảnh khắc thống khổ đó lại như lên làm cho Gia Gia lớn tiếng quát, “Im miệng cho tôi!”

      Hạ Nhiên vẫn giữ nguyên nét mặt, giọng từ tốn kiên trì , “Tôi từng khuyên cậu ta đừng dính líu tới ma túy, nhưng đám bạn cậu ta chơi đâu phải tầm thường.”

      Gia Gia cầm chén trà trong tay ném về hướng Hạ Nhiên.

      Cái chén nhưng lực mạnh, Hạ Nhiên né, trán lập tức có máu.

      Hạ Nhiên giống như biết đau, đối mặt , “Tôi lần này là lần cuối cùng, con trai ông bị chết, hề có quan hệ gì với tôi. Ông có thể hận tôi, nhưng đều là đàn ông, đừng đem việc này dính líu đến người khác.”

      Gia Gia nghe vậy, thả lỏng cơ thể cười rộ lên, “Bạn của mày khỏe chứ hả?”

      Khóe miệng Hạ Nhiên khẽ cong lên, miễn cưỡng duy trì vẻ mặt ôn hòa cứng ngắc.

      Sau đó đứng lên, tay đập xuống mặt bàn, nghiêng người về phía trước, “Dám chạm vào ấy lần nữa, tao liều mạng với mày.”

      Gia Gia bị ánh mắt hung tàn của Hạ Nhiên làm chấn động.

      Hạ Nhiên quan sát Gia Gia, “ ai có thể tránh khỏi cái chết, nên mày cứ việc thử xem, dù thí cái mạng cùi này tao cũng kéo mày theo.”

      Gia Gia chợt cười rộ lên, “Mày vờ thanh cao được cái gì? Cho dù bây giờ mày dưới ánh mặt trời sáng lạn mày ngỡ mày rửa sạch được quá khứ ngày xưa? Mày theo tao ra ngoài, tao cho mày cơ hội.”

      Thủ hạ cầm theo con dao quân tới.

      Gia Gia liếc nhìn tên thủ hạ, gã liền vứt con dao xuống đất.

      “Cho dù con tao phải mày giết chết, nhưng khi đó tao bảo mày theo bảo vệ nó, chuyện thành ra như vậy, mày cũng phải có trách nhiệm.” Gia Gia bình tĩnh , tựa như câu chuyện cực kì bình thường, “A Nhiên, điểm mấu chốt này tao có cách nào cho qua được, trừ phi mày cho tao câu trả lời thỏa mãn.”

      Hạ Nhiên mắt nhìn thẳng, đợi chờ.

      “Hoặc là quay về bên cạnh tao tiếp tục làm huynh đệ, tao bạc đãi mày, hoặc chặt hai ngón tay bàn tay mày, từ nay về sau chúng ta thanh toán xong, tùy mày chọn.”

      xong, Gia Gia đốt điếu thuốc, hơi khói bốc lên, đám người trong gian phòng sẵn sàng đợi lệnh.

      Hạ Nhiên chăm chú nhìn thanh đao sắc bén kia, hề biểu lộ điều gì.

      Khoảnh khắc im lặng đến khó thở, cực kì thách thức kiên nhẫn của từng người trong phòng. Khi Gia Gia cảm thấy thắng lợi đến tay, nhận lại kiện tướng xuất sắc mà mình từng có trước kia,

      Hạ Nhiên , “Ở đây đông người làm chứng như thế, đều là em lăn lộn trong xã hội, tôn trọng nhất là chữ tín.”

      chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt tới gần đối phương, “Gia Gia , mong mày chuyện giữ lời.”

      Hạ Nhiên lấy con dao bàn lên, hầu như do dự, nắm chặt chuôi dao, mở lòng bàn tay trái, giơ lên giữa trung, sẵn sàng chờ lấy máu.

      Tất cả mọi người hồi hộp chờ đợi, nhưng vào lúc này, cửa đóng đột nhiên mở ra làm gián đoạn tất cả.

      Gia Gia ảo não tức giận, “Mẹ kiếp? Người nào có mắt?”

      Người tới là người dán ông khoảng chừng 50 tuổi, người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen nhìn vẻ nhàn hạ, Gia Gia sau khi thấy người đến, nhanh chóng đứng bật dậy, “A, Viên cục trưởng.”

      Viên cục trưởng quét mắt từng người trong phòng, đối với lời Gia Gia mắt điếc tai ngơ.

      Khi ông tới trước mặt Hạ Nhiên, đưa tay lấy con dao tay , với Gia Gia, “Lão Gia à, đừng làm quá, có số việc có thể xưng hùng xưng bá, nhưng bây giờ giống ngày xưa nữa, cũng nên nhìn trước ngó sau chuyện gì cũng nên có chừng mực.”

      Viên cục trưởng đầy hàm ý, đến đó ngừng, những người sáng suốt đều hiểu được ý còn lại.

      Gia Gia ngừng lên tiếng trả lời, “Dạ, dạ, dạ.”

      “Còn đó, người trẻ tuổi, đừng xúc động quá.” Viên cục trưởng cười nhìn Hạ Nhiên, giọng điệu trở nên bình thường , “Nãy giờ tôi chuyện phiếm với Giản, cậu vừa bước vào đây ấy thấy cậu.”

      Hạ Nhiên kịp phản ứng, là ba của Giản Tích.

      Viện cục trưởng mang theo Hạ Nhiên ra khỏi phòng. trong đám thuộc hả liền hỏi, “Vì sao lại thả ?

      “Giữ lại cái rắm!” Gia Gia tức giận , “Mày có biết người bên cạnh là ai ? Là người đứng đầu của ngành công an cấp thành phố đó! Sắp sửa thăng cấp lên lãnh đạo nhành công an cả nước kìa!”

      Hạ Nhiên theo Viên cục trưởng, vừa mới chuẩn bị lời cảm ơn, Viên cục trưởng vỗ vai bảo, “Loại câu cậu định tôi nghe riết mòn cả tai rồi, nên đến lượt cậu miễn giùm tôi . Rảnh vào văn phòng Giản uống trà, loại trà này rất tốt, rất phù hợp.”

      xong, đợi Hạ Nhiên , cười ha hả xuống cầu thang, ngồi trong xe chờ.

      Hai chiếc xe đều là biển số đỏ, Hạ Nhiên nhìn chiếc xe chạy xa, có số chuyện cần thiết phải ra cũng có thể hiểu được, xuất của Viên cục trưởng, chính là bảo đảm bền chắc.

      Hạ Nhiên đương nhiên hiểu được, thất bại lớn năm xưa của làm ra quyết định qua loa, vì thế nên mới gây ra ân oán minh bạch thế này, nhưng đến hôm nay có lẽ thực xóa bỏ.

      Chiều hôm ấy, Hạ Nhiên liền quyết định đến chỗ Giản Nghiêm Thanh.

      Tòa nhà cao ốc sau bốn năm liền trùng tu lại lần, ở ngay khu trung tâm thương mại mới thành lập, ở trong cao ốc bận rộn, còn bên ngoài yên tĩnh uy nghiêm.

      Giản Nghiêm Thanh sớm biết Hạ Nhiên tới, nên cho ở chỗ bảo vệ đăng ký chứng minh thư. “Hạ tiên sinh, mời”

      Thang máy trực tiếp lên tầng 25, bên trong gọn gàng, căn phòng lớn nhất nằm cuối cùng kia, bề ngoài ngay ngắn uy nghiêm, là phòng Giản Nghiêm Thanh.

      Hạ Nhiên hít sâu, vào, Giản Nghiêm Thanh đưa lưng về phía , châm trà.

      Ông quay đầu, “Hạ Nhiên, ngồi con.” Sau đó xoay người đưa cho tách và , “Đây là trà Mao Tiêm, biết con uống quen .”

      Hạ Nhiên chạy nhanh tới tiếp nhận tách trà bằng hai tay, “Cảm ơn Giản thị trưởng.”

      Đây là công ty, Hạ Nhiên hiểu chuyện hiểu lý lẽ, xưng hô theo đúng quy củ.

      Giản Nghiêm Thanh gật đầu, “Ở đây chỉ có hai người chúng ta cần quá câu nệ, kêu bác trai là được.”

      Hạ Nhiên “Bác trai, buổi sáng nhờ bác trai giúp con, làm ngài nhọc lòng rồi.”

      Giản Nghiêm Thanh bưng chén trà, thổi thổi “Chỉ là vì tiểu Tích, dù tốn sức đến đâu đây cũng là chuyện cha mẹ nên làm.”

      Hạ Nhiên bình tĩnh “Bác trai, con rất thích Giản Tích, con cho ấy cuộc sống tốt, con cố gắng.”

      Giản Nghiêm Thanh vẻ mặt ôn hòa, đóng nắp trà lại, “Mẹ của Giản Tích là người phụ nữ gia đình, suy nghĩ tinh tế rất nhiều, nên nếu có chỗ ổn, tiểu Hạ con cũng đừng để trong lòng. Về lựa chọn của tiểu Tích, bác tôn trọng ý kiến của con bé.”

      Hạ Nhiên xúc động , “Bác trai, con dám trách móc, bá mẫu lo lắng chu đáo ạ.”

      Giản Nghiêm Thanh khó có được ý cười lên mặt, “Con cũng đừng quá khẩn trương, cứ coi như chuyện phiếm, bác thích nghe ý tưởng của trẻ tuổi như con.”

      Mùi trà hòa với mùi sách hòa quyện trong phòng, già trẻ ngồi đối diện nhau, thẳng thắn chuyện với nhau.

      Khung cảnh này hài hòa cho đến khi điện thoại từ nhà họ Giản gọi tới.

      Sau khi Giản Nghiêm Thanh nghe vài câu, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống.

      “Cái gì? Con trộm hộ khẩu?”

      ---

      Đúng vậy, Đào Tinh Lai thực lời hứa, trộm hộ khẩu.

      Đáng tiếc, bị Đào Khê Hồng bắt ngay tại trận.

      Vốn Đào Khê Hồng theo định kì kiểm tra sức khỏe, sau khi ra tới cửa sực nhớ quên lấy chứng minh thư, liền vô nhà trở lại. Vừa lên lầu, liền nhìn thấy Đào Tinh Lai lục tung trong phòng ngủ.

      Vấn đề trở nên nghiêm trọng. Đào Khê Hồng cực kì nổi giận, cầm lấy chổi lông gà đánh .

      Đào Tinh Lai bị đánh người dính đầy lông gà, liền gọi cho Giản Nghiêm Thanh, Giản Tích khóc lóc kể lể.

      Giản Tích vừa nghe xong, liền nhức đầu, “Đánh hả? Đánh bao nhiêu roi?”

      Đào Tinh Lai khóc trong nước mắt, “Đánh đến mức gãy luôn chổi lông gà rồi.”

      Giản Tích lúc này mới yên tâm, “Vậy là tốt rồi.”

      Mặc kệ lời huyên thuyên nhảm trong điện thoại, Giản Tích dứt khoát tắt điện thoại

      hít sau, là thích gây họa.

      Đào Khê Hồng làm kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện của làm, Giản Tích đứng dậy tìm bà, chuẩn bị thu diện cục diện rối rắm mà Đào Tinh Lai gây ra.

      Vừa mới bước vào đại sảnh, liếc mắt liền nhìn thấy bà lão run rẩy xếp hàng.

      Giản Tích thấy được, liền chạy lại nghênh đón, “Bà ngoại, sao bà lại ở đây?”

      Bà ngoại của Hạ Nhiên cầm hóa đơn đóng tiền, kinh ngạc thốt lên, “A, Tiểu Tích à.”

      Giản Tích siết chặt tay bà, “Bà ngoại, thân thể bà thoải mái sao? Bà theo con, con giúp bà đóng tiền, ở đây con quen nhiều bác sĩ lắm.”

      Bà ngoại cần, “Người người xếp hàng ngoài kia, đừng làm khó dễ người làm việc, bà sao, huyết áp của bà có chút cao, bà muốn kiểm tra thêm thôi.”

      Giản Tích dìu bà , “Bà tuổi tác cao, có quyền được ưu tiên.”

      Bà ngoại kì quái , “Quyền ưu tiên gì hả cháu?”

      Giản Tích trả lời, thầm trong lòng, "Quyền ưu tiên của người nhà ạ."

      vừa ngước lên nhìn thấy Đào Khê Hồng tiến vào đại sảnh.

      “Mẹ.” Giản Tích vẫy tay gọi bà.

      Đào Khê Hồng tháo kính mát xuống, vừa nhìn thấy bà lão bên cạnh tiểu Tích dám tin.

      Giản Tích buồn bực, làm gì phải nhìn bà ngoại Hạ Nhiên lâu như vậy chứ?

      Đào Khê Hồng giật mình, chậm rãi chuyển thành mừng rỡ như điên, nhanh đến bên cạnh bà và Giản Tích, to, “ giáo Lý!”

    3. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Chào mừng trở lại :)

    4. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Cảm ơm editor edit tiếp ạ. Truyện hay quá ❤❤❤
      Ốc sên tìm chỗ trú mưaPo1468 thích bài này.

    5. Po1468

      Po1468 New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      19
      Sau bao lâu nay có chương mới. Tks editor làm tiếp:hoan ho:
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :