1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Giothoi

      Giothoi Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      21
      hắc.... dự đoán có người gãy lưng
      :yoyo60::yoyo36::yoyo35:

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ôi cái thân già, cứ nghĩ mình là thành niên mầm

    3. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      ☆ Chương 106.1:
      Trong tẩm cung của Hoàng thượng, mấy thái y vẻ mặt khó xử bận bận rộn rộn.

      Hoàng hậu nhìn Hoàng thượng mặt vùi vào gối, miệng rên hừ hừ long sàng, nhịn được chọc nhóc mập dỗi gục đầu xuống nhận tội bên cạnh, : “Sao có thể nháo Phụ hoàng con như vậy?!” Bao tuổi rồi còn làm trò này, Hoàng hậu chỉ cảm thấy Hoàng thượng cũng kém, theo nhi tử điên điên khùng khùng, bao giờ tốt rồi, phải là hậu quả của điên khùng sao? Thấy nhóc mập sợ hãi, Hoàng hậu liền nghiêng đầu hỏi thái y xui xẻo kia: “Bệ hạ có việc gì chứ?”

      “Chỉ là hai cha con chơi đùa với nhau chút thôi, nàng mắng Tiểu Ngũ làm gì?” Thấy nhi tử bĩu môi, Hoàng thượng bèn vội vàng khuyên nhủ: “Do ta đứng lên vội quá…” lại thấy Hoàng hậu trách cứ nhìn mình, Hoàng thượng liền cười : “Cũng phải chuyện gì lớn, ta và Tiểu Ngũ như vậy mới gọi là thân thiết đấy, lần tới chúng ta lại chơi, được ?” rồi nhe răng trợn mắt, “Nhìn xem, giờ thân thể Trẫm còn tráng kiện, bằng về sau muốn chơi đùa với Tiểu Ngũ cũng được rồi.” Thấy nhóc mập khóc thảm thiết đến mép giường mình, liền mỉm cười : “Chỉ là chuyện thôi, đừng để mẫu hậu con kinh sợ.”

      Kỳ nhi tử nguyện ý thân cận với ông, ông mừng còn kịp nữa là.

      “Phải trách ta.” A Nguyên liền giọng với Ngũ Công chúa vừa vội vàng tới: “Lại quên mất đệ đệ nặng thêm rồi.” Nhóc mập kia nặng, đừng tới Hoàng thượng chưa chuẩn bị trước, đến thanh niên tuổi trẻ cũng chưa chắc chịu nổi.

      Nhìn Hoàng thượng véo mặt béo của nhóc mập hứa hẹn lần tới thử lại, các Hoàng tử Công chúa nghe Hoàng thượng bị thương bèn trở về gấp sắc mặt liền vặn vẹo, lúc sau, Tam Công chúa ở bên liền vỗ tay cười : “Nhà ai như thế đâu?” Thấy Hoàng hậu nhìn qua, nàng vội vàng tiến lên cười với Hoàng hậu, : “Mẫu hậu biết, hôm trước trong phủ của nhi thần, để hái hoa sen cho tiểu tử trong nhà, Phò mã ngã cả vào trong hồ, lúc được cứu lên phun ra biết bao nhiêu nước, mà tay vẫn túm chặt đóa sen buông…” nghe thấy các tỷ muội đều cười, nàng liền thở dài: “Nhi thần còn giận chàng đúng là ngốc nghếch, giờ nhìn Phụ hoàng mới biết được tấm lòng cha mẹ.”

      Nàng kể chuyện này chính là để giải vây cho Ngũ Hoàng tử, bằng để người khác biết Hoàng thượng vì Ngũ Hoàng tử nên mới bị thương eo chừng còn ra lời khác, bởi vậy vẻ mặt Hoàng hậu liền ôn hòa, bà hỏi: “ giờ Phò mã thế nào rồi?”

      “Tốt lắm ạ, còn dắt tiểu tử kia dạo khắp sân ạ.” Tam Công chúa vội vàng cười .

      Mấy vị Công chúa ở bên đều khuyên Hoàng hậu, Hoàng hậu mới giận Ngũ Hoàng tử nữa.

      Mà lúc này nhóc mập bò lên long sàng của Hoàng thượng, rúc tới rúc lui trong lòng Hoàng thượng, khác con cún là bao. Quả nhiên thấy Hoàng thượng rất đau, lại vẫn với tay ra ôm lấy nhóc mập mềm mại này.

      Hoàng thượng vui vẻ, Hoàng hậu còn có thể gì đây? Huống chi giận Ngũ Hoàng tử, Hoàng hậu cũng cực kỳ đau lòng, giờ có Tam Công chúa đưa bậc thang xuống, thêm gì nữa, chỉ mỉm cười nhìn hai phụ tử hi hi ha ha giường.

      Vì em trai cùng cha cùng mẹ được sủng ái, Thái tử và Trịnh vương hoàn toàn thích nghe ngóng. Lúc này đây mỉm cười cũng liền thôi, chỉ có Thuận vương nhìn dáng vẻ cả nhà viên mãn này, lòng oán hận, lại tỏ vẻ lo lắng mà : “Lần sau Tiểu Ngũ đừng tùy hứng như vậy nữa nhé.”

      “Nó mới bao lớn, tùy hứng chút Trẫm càng thích.” Hoàng thượng lén véo thịt người nhóc mập, nghe thấy Thuận vương lời mất hứng như vậy, liền nhàn nhạt : “Tuổi ngươi , còn so đo với đệ đệ như vậy, bớt lo.”

      “Lần sau, Tiểu Ngũ chỉ cần tới chơi với nhi tử.” Phượng Minh ở bên cao giọng : “Phụ hoàng, Phụ hoàng ở bên chỉ huy là được.”

      “Có việc nặng nhọc thay nhau làm, mới là điều các hoàng huynh nên làm.” Tại lúc Hoàng thượng gật gù A Nguyên cười hì hì . Trong tiếng cười của các huynh trưởng và tỷ tỷ, các đầu của nhóc mập ló ra từ trong lồng ngực Hoàng thượng, ngượng ngùng vặn vẹo người.

      “Mấy đứa các con…” Hoàng hậu bất đắc dĩ : “Ta quản được các con rồi.” xong liền ngồi xuống bên người Hoàng thượng, hỏi chuyện thái ý, biết được Hoàng thượng cũng đáng lo ngại, bèn thở phào nhõm hơi, lại cho người truyền lời với Thái hậu, rồi lệnh mọi người đều rời . A Nguyên ra từ cung Hoàng thượng, cười lớn, vui vẻ vô cùng, Ngũ Công chúa ở bên nhìn nàng bất đắc dĩ, lúc lâu sau, thấy các Hoàng tử đều rồi, mới thở dài : “Ngươi nhìn xem, huynh đệ tỷ muội trong cung đều lòng, chỉ có Tam Hoàng huynh há mồm ngậm miệng đều là Tiểu Ngũ tốt, ý gì vậy chứ?”

      “Đố kỵ.” A Nguyên cười hì hì : “Hoàng bá phụ càng thương Tiểu Ngũ, Tam Hoàng huynh càng vui.”

      “Ta nghe trong phủ thiên vị con trai Từ trắc phi…” Ngũ Công chúa liền thở dài: “A Thuyền là đứa trẻ tốt thế nào, mà lại cố tình làm lơ, Từ Trắc phi cũng là kẻ ngu xuẩn, trong phủ Thuận vương còn có thứ trưởng tử cũng thành biết phận xuất đầu, ả còn cố tình nhảy ra, ta nghe Từ Trắc phi này cũng thân cận Tuệ Tần, ngược lại lại khá cần mẫn với Từ Quý nhân, mà phải Từ gia bị Phụ hoàng cho thôi quan sao, thời điểm đó thường xuyên vào cung đó.” Tuệ Tần là thứ nữ Từ gia, tuy rằng giờ vị phần cao được coi trọng trong cung, nhưng xem ra ở Từ gia, thứ nữ vẫn thẻ đuổi kịp xuất thân đích nữ tôn quý của Từ Quý nhân.

      “Biết tỷ tỷ ở trong cung, Từ Quý nhân còn nóng lòng vào tranh sủng, cả nhà đều là tiện nhân.” A Nguyên liền lạnh lùng mà : “Quan hệ tốt làm soa, Quý nhân thất sủng mà thôi, trước mắt Bát muội còn gả cho cái thứ thể làm quan, Từ gia còn coi trọng Từ Quý nhân sao?” Nghe năm đó sau khi Từ Quý nhân thất sủng, nếu phải trong nhà thực thể tìm ra được nữ nhi độ tuổi phù hợp, Từ gia vốn còn muốn lấy danh nghĩa tạ tội mà nhét thêm nữ nhi vào cung. Chỉ là lúc ấy cảm tình giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu cực tốt, cho dù là có, đại khái cũng tuyển thêm tú nữ.

      tại Bát muội mù quáng, sau này…” Ngũ Công chúa nghĩ nghĩ liền thở dài: “Cũng đều phải thứ gì tốt đẹp, thôi.” Bát Công chúa và Từ ngũ kia kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng chằng chê được ai.

      A Nguyên lại tiếp lời, được chốc lát liền cười với Ngũ Công chúa: “Nhắc đến mấy kẻ đáng ghét đó làm gì?” Nàng nghiêng đầu nhìn nhìn bốn phía, lúc này mới giọng vớiNgũ Công chúa: “Ta hỏi ra được ít tâm tư Hoàng bá phụ, mắt thấy là giành vinh quang cho các Công chúa. Đầu tiên là A Dung, ta nghe được tiếp đó là vài vị Phò mã, dù thể có thực quyền, cũng có vị trí thanh quý.”

      Ngũ công chúa mặc lên tiếng gật đầu, lát liền thở dài : “Người khác cũng thôi, nhưng biểu đệ kia của ta…” Khánh Quang văn võ thành, tuy tấm chân tình với Ngũ Công chúa, nhưng Ngũ Công chúa quả thực tìm ra được năng lực của .

      “Ít nhất, Phò mã đô úy* cũng tồi.” A Nguyên liền cười tủm tỉm mà : “Con nối dõi của Hoàng tỷ vừa ra đời có tước vị, sau này còn lo lắng gì đây?”

      Phò mã đô úy: Trong giai đoạn đầu tiên, con rể của Hoàng đế thường được gọi là Hoàng tế (皇婿).

      Xưa trong lịch sử phong kiến Trung Hoa từ đời Hán, đời Ngụy, đời Tấn, khi Hoàng đế tuần du, các cỗ xe lập thành từng đội trong đó xe Hoàng đế gọi là "chính xa", xe của các quan thị tòng là "phó xa". Tuy nhiên, các xe đều giống nhau với mục đích tránh cho thích khách biết hoàng đế ngồi xe nào. Những người chỉ huy các xe gọi là Phò Mã Đô Úy (駙馬都尉).

      Nhưng cũng từng có vụ hành thích Hoàng đế bởi chính quan Phụ Mã Đô Úy nên tương truyền từ đời Tấn, Tư Mã Viêm là người đầu tiên quy định chỉ con rể của mình mới được đảm nhiệm chức Phụ Mã Đô Úy, để tránh kiện như từng xảy ra trong lịch sử. Về sau, các Hoàng đế cũng áp dụng thông lệ này, chỉ các Hoàng tế mới được phong Phò Mã Đô Úy.

      <via: Wikipedia>

      “Thôi, còn có Hoàng huynh ở đây, ta lo lắng cũng là vô dụng.” Ngũ Công chúa vốn lo lắng cho Khánh Quang, bây giờ bình thường trở lại, trò chuyện với A Nguyên, vừa đùa giỡn cùng nàng, nghe A Nguyên hứng trí bừng bừng vè cách làm phấn thoa mặt, tâm tình sảng khoái, liền thấy cách đó xa có hai tiểu thiếu niên tranh chấp với nhau, A Nguyên thấy trong đó có thiếu niên đúng là Phượng Thuyền thế tử Thuận vương lúc này mặt mũi giận đến tái , liền nhíu mày, nhìn hướng về thiếu niên còn lại, liền thấy đứa bé kia so ra còn hơn Phượng Thuyền, khuôn mặt rất xinh đẹp nhưng bàn tay lại túm lấy cái tráp trong tay Phượng Thuyền chịu buông.

      “Đó là…” A Nguyên thấy đứa bé kia có chút xa lạ, liền ngậng ngừng.

      “Con trai Từ Trắc phi.” Ngũ Công chúa liền nhàn nhạt mà : “ hay tiến cung, ngươi ít gặp.” giờ chất nhi của A Nguyên nhiều thành đống, nào nhớ được râu ria này nạo, Ngũ Công chúa lại khôn khéo hơn, nhớ kỹ.

      “Chỉ là con trai Trắc phi lại dám đoạt đồ với Thế tử?” A Nguyên liền với cung nữ đứng sao: “Kêu nó buông ra!”

      Cung nữ phía sau lĩnh mệnh , tới trước mặt hai đứa bé cũng nhiều lời, ra tay đập trúc bản vào tay đứa bé kia, tay đau xót đứa bé kia tức khắc rụt tay lại, Phượng Thuyền nhanh chóng đoạt lại tráp, nhìn thấy A Nguyên nhe răng cười và Ngũ Công chúa đứng phía sau mình liền lộ vẻ vui mừng, hai mắt sáng lấp lánh chạy tới trước mặt A Nguyên, đỏ mặt kêu lên: “ .” tuy tuổi , nhưng so chiều cao lại kém A Nguyên là bao, Công chúa điện hạ mắt lạnh liếc mắt nhìn đứa bé giơ tay giơ chân đấm đá cung nữ kia cái, liền gõ gõ đầu Phượng Thuyền, : “Ai dám đoạt đồ của con cứ đánh lại, vô cớ gây rối cái gì? Khi làm mất thân phận Thế tử!”

      phải.” Phượng Thuyền dừng chút, liền nhanh nhẹn nhét cái tráp vào tay A Nguyên, thấy A Nguyên kinh ngạc nhìn mình, liền giọng : “Hôm kia luôn miệng là hạt điêu bên ngoài đáng , vừa lúc con có được mấy cái liền đưa vào cho .” Tổ mẫu và đối xử tốt với , toàn tâm toàn ý báo đáp, Phượng Thuyền thấy A Nguyên mở tráp ra lộ vẻ kinh hỉ liền cũng vui mừng theo, thấp giọng : “ phải là so đo với nó, chỉ là khi ở trong cung để mọi người biết cháu luôn thiệt thòi, nhường nhịn càng tốt.”

      Đó chính là tư tưởng u nhất trong lòng , nếu phải là A Nguyên, dù với Tổ mẫu Tuệ Tần cũng dám .

      Thời buổi này nơi đâu còn có trẻ con thuần lương chứ? A Nguyên vốn thiên vị, liền chỉ gật đầu, liền thấy đứa bé kia định tới lại có dáng vẻ hùng hổ, liền cười lạnh : “Sao đây? Định đấu với Bổn cung sao?!”

      Đứa bé này còn chưa đến được trước mặt A Nguyên bị ấn lại, lúc này đây giãy giụa miệng còn tiếp tục hùng hùng hổ hổ, dáng vẻ như thế cũng khiến A Nguyên kinh ngạc, liếc mắt nhìn Phượng Thuyền biểu cảm gì đứng bên cái, liền nhíu mày : “Giáo dưỡng như vậy phải là dáng vẻ phải có của hoàng tôn.” đến đây thấy Bát Công chúa dẫn theo Từ Trắc phi từ phía xa nhanh tới đây, liền cảm thấy thú vị, cười với Bát Công chúa ngoài mạnh trong yếu, : “Bát muội, cái tát ăn chưa đủ sao?” Dứt lời, nụ cười mặt trầm xuống, chỉ chỉ vào đứa bé kia lạnh lùng : “ hoàng tôn ăn lung tung rối loạn gì thế?! Từ Trắc phi, ngươi dạy dỗ cho tốt, tại bổn cung thay Tam Hoàng huynh cho ngươi mấy cái bạt tai để giáo huấn ngươi, ngươi cũng đáng phải chịu!”

      “Xen vào việc người khác.” Bát Công chúa liền cười lạnh tiếng.

      “Ở bên ngoài, các ngươi làm cái gì chưa ai quản được cả, chỉ là ở trong cung, các ngươi tính là cái cọng hành gì?” Ngũ Công chúa sớm căm hận Bát Công chúa, lúc này đâybèn nhàn nhạt mà : “Con trai Trắc phi dám kiêu ngạo trong cung như vậy, Tam Hoàng huynh cũng thực thú vị, đến cả thể diện toàn phủ cũng để tâm.” Thấy Bát Công chúa tức giận đến thở dốc hồng hộc, Ngũ Công chúa liền lạnh nhạt với Từ Trắc phi ánh mắt liên láo kia: “Thu lại tâm tư kia của ngươi ! Còn cho là như trước kia sao? Từ gia đổ rồi, bằng thân phận của ngươi tính là cái thứ gì?! Vị trí Thế tử là thứ ngươi có thể mong chờ sao?!”

      “Thần thiếp đâu có……” Từ Trắc phi liền khóc lóc : “Chỉ là Thế tử……”

      “Được rồi!” A Nguyên liền cười tủm tỉm mà : “Hoàng bá nương săn sóc Hoàng bá phụ, nơi nào có thời gian xử kiện. Đưa học về , để Hoàng tẩu tự mình quản thúc là được.” xong liền thở dài: “A Thuyền ở lại trong cung , con là Thế tử, thân phận tôn quý, ở bên cạnh mấy kẻ này, người ngoài lại khinh thường.” Vừa vừa nhìn Bát Công chúa run rẩy tức giận, lại hơi buồn cười : “Bát muội thà rằng cùng với thiếp thất vô tích cũng chịu thăm Hoàng bá phụ, có thể thấy được lòng thành.”

      Mới vừa rồi đến Tam Công chúa và Tứ Công chúa ở bên ngoài cung đều vào cung, mà lại thấy bóng dáng Bát Công chúa đâu, A Nguyên liền cảm thấy đầu óc muội muội này đúng là bị choáng váng rồi.

      tăng hảo cảm với Hoàng thượng vào lúc này, lúc phạm sai lầm về sau làm sao có quả ngon mà ăn?

      lúc thổn thức, A Nguyên liền thấy xa xa Tuệ Tần vội vàng tới, thấy mọi người hơi hơi gật đầu, cũng thèm nhìn ai khác liền ôm lấy Phượng Thuyền, nhìn từ xuống dưới, vội hỏi: “Có bị thương ?”

      “Vì sao Dì nhìn Bình Nhi?!” Mắt thấy Tuệ Tần bất công chỉ coi Phượng Thuyền con của cọp cái như cục cưng, e sợ nó bị đụng chạm, lại vứt huyết mạch Từ thị sang bên, Bát Công chúa tức khắc nổi giận, dậm chân kêu lên: “Bình Nhi mới là cháu ruột của dì!” Lại Phượng Bình kéo dài huyết mạch Từ gia mới là người Tuệ Tần nên thân cận. Liếc thấy Từ Trắc phi co rúm lúc rồi lao tới Phượng Bình được buông ra cùng khóc rống lên, Tuệ Tần mặt vô cảm chỉnh xiêm y cho Phượng Thuyền, hồi lâu sau mới quay đầu lại, lạnh lùng với Bát Công chúa: “ ở trong cung nào dám làm dì Công chúa? Đổi lại gọi tiếng nương nương mới phải.” Bà là người chính trực, nhưng khi người chính trực nhận định điều gì, còn làm được hơn nhiều người thông minh.
      hauyen2803, ly sắc, song ngư17 others thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Tiểu A Thuyền đáng thương

    5. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 106.2:

      Mặt Bát Công chúa đỏ lựng lên.

      “Còn ngươi…” Tuệ Tần nhìn Từ Trắc phi vẫn cứ len lén nhìn mình kia, trong ánh mắt tia mỉa mai, nhàn nhạt mà : “Thường ngày ta chưa bao giờ gặp ngươi trong cung, nào biết rằng ngươi là ai?” Nghĩ tới việc Từ Trắc phi chỉ biết tới nịnh hót Từ Quý nhân, Tuệ Tần liền lau lau khóe mắt, chậm rãi : “Trong phủ con ta, ta chỉ nhận Vương phi và Thế tử, kẻ khác cũng đừng lượn lờ trước mặt ta, làm gì có ai có nhiều thời gian để ý tới chứ?” Thấy Từ Trắc phi kia đột nhiên im bặt khóc nữa, bà bèn rũ mắt quay đầu nhàng với Phượng Thuyền: “Cùng Tổ mẫu về, cần để ý đến mấy kẻ liên quan.”

      “Tổ mẫu.” Phượng Chu nhàng mà gọi tiếng.

      “Tuy rằng Tổ mẫu vô dụng, nhưng bảo vệ con vẫn làm được.” Tuệ tần sờ sờ đầu cháu trai, quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm khắc : “Thế tử mới là chủ tử vương phủ! Còn để ta biết kẻ nào trong phủ tranh chấp với Thế tử, thủ đoạn của ta… các ngươi dám biết đâu!” Lại nhàn nhạt mà : “Xung đột trong cung cấm, chỉ sợ mấy vị Công chúa quản được các ngươi, ta thân là mẹ ruột Thuận vương chẳng lẽ lại quản được? Hai mươi đại bản…” bà chỉ vào Từ Trắc phi, chậm rãi : “Tội biết dạy con!”

      Nếu Từ Trắc phi bị Tuệ Tần phạt ở trong cung thể diện cũng bay rồi. Bát Công cháu vội vàng ngăn lại: “Dừng tay!” Nhưng mà ở trong cung nàng cũng đâu được sủng ái, ai nghe lời nàng đây? Cuối cùng bị kéo sáng bên, tận mắt nhìn thấy Từ Trắc phi bị ấn xuống mặt đất ăn đại bản, chỉ có thể oán hận mà chỉ chỉ vào Tuệ Tần mặt biểu cảm gì, rồi cho người đỡ Từ Trắc phi nghênh ngang rời . Thấy họ rồi, sắc mặt Tuệ Tần mới hòa hoãn, bà xoa xoa mặt Phượng Thuyền ấm giọng : “Sau này, chỉ lấy ra uy nghiêm Thế tử của con, con là con vợ cả, có Tổ mẫu, Hoàng thượng cũng có thể làm chủ cho con.”

      Rồi tạ ơn A Nguyên và Ngũ Công chúa: “Nếu nhờ các Công chúa ra mặt, đứa bé mặt khó tránh bị thương.”

      Đối với vị Tuệ Tần luôn giữ mình chưa tình xen vào thị phi hậu cung này, A Nguyên và Ngũ Công chúa thập phần tôn trọng, lúc này đây cũng chỉ cười chối từ, lại nhìn theo hướng Tuệ Tần và Phượng Thuyền rời mới trở về cung Thái hậu, vào liền thấy Cửu Công chúa bên hầu hạ, A Nguyên cũng thèm để ý, chỉ tới trước mặt Thái hậu, vừa tóm điểm tâm bàn vào miệng, vừa cười hì hì kể chuyện ở chỗ Hoàng thượng đến tột cùng là như thế nào, xong mới cười : “Tứ Hoàng huynh là đầu sỏ gây tội, giờ nhận tội, là về sau làm mã kỵ cho đệ đệ đó ạ.”

      “Hoàng thượng bó tuổi rồi mà vẫn bướng bỉnh như vậy.” Thái hậu dùng từ “bướng bỉnh” để ví với Hoàng thượng, hiển nhiên là cũng để việc hôm nay vào trong lòng, đột nhiên nghe thấy Thái hậu tiếp lời: “Tiể ngũ bé tẹo như vậy mà Người nâng nổi, có thể thấy là sức khỏe được tốt lắm.” Khiến A Nguyên suýt chút nữa sặc chết.

      Thằng nhóc mập kia mà còn gọi “Bé tẹo”?! A Nguyên bị bản lĩnh dối chớp mắt của Hoàng tổ mẫu dọa cho sợ ngây người, dù vô sỉ cũng khỏi cúi đầu thấp xuống.

      Ngũ Công chúa cũng hết chỗ , chỉ biết ngẩng đầu nhìn nóc nhà.

      Thái hậu vẫn còn thổn thức: “Cũng biết Tiểu Ngũ kinh hãi đến thế nào, Hoàng hậu tất nhiên là mắng thằng bé.” Nghe thấy A Nguyên vội vàng Hoàng thượng ôm nhóc mập cùng nghỉ, Thái hậu mới vừa lòng : “Đừng để Tiểu Ngũ chịu thiệt thòi, đáng thương, lại chưa từng tách xa ai gia như vậy, biết có ngủ được ? “ Vẻ mặt lo lắng, bà với cung nữ nhịn cười bên cạnh: “Mau gói ghém chăn gối của Tiểu Ngũ đưa tới chỗ Hoàng thượng , Tiểu Ngũ khóc mất.”

      “Trước kia cháu cũng là ban đêm nhớ Hoàng Tổ mẫu tới khóc đó.” A Nguyên liền thở dài .

      “Cháu số khổ của ta!” Trước mắt Thái hậu còn lo lắng, tức khắc cải lão hoàn đồng, hai bà cháu ôm lấy nhau khóc rống, cùng nhau hoài niệm năm tháng nhóc con cắn góc chăn ở lại mình trong cung trống rỗng lạnh lẽo bi thương.

      Ngũ Công chúa bị đường muội từ trước đến nay chẳng bao giờ ăn ngon ngủ yên này làm cho buồn nôn đến hỏng rồi, muốn xốc da mặt con nhóc này lên xem dày đến mức độ nào.

      Cửu Công chúa đến khuyên giải an ủi Thái hậu cả buổi lại chẳng được để ý tới, lúc này đây nụ cười tươi mặt bắt đầu cứng đời, ánh mắt oán hận nhìn về phía A Nguyên chơi trong lồng ngực Thái hậu.

      ràng là cổ nhân học vấn nghề nghiệp thôi, vậy mà được chủ tử trong cung sủng ái, tỏa sáng đến vậy. Trước đó Cửu Công chúa cũng nghe , Hoàng tỷ này được Hoàng thượng tứ hôn, gả vào thế gia, nghe người nọ là mỹ nam nổi danh kinh thành, giờ vừa mới thăng quan, sau này còn có thể được phong tước, quả thực chuyện tốt khắp thiên hạ đều dừng lại người Hoàng tỷ này, lòng liền phục.

      đời trước như thế nào, kiếp này, nàng mắt thấy bản thân là công chúa, tuy rằng trước đây là đứa ngốc, nhưng rốt cuộc thân phận tôn quý. Nhìn vào lanh lợi, ai lại cảm thấy nàng đáng chứ? Huống chi nàng có thể có cơ duyên xuyên về cổ đại, hiển nhiên phải là định mệnh, lường được sủng ái tận trời có, tài hoa đầy bụng cũng dùng được, đến vẻ xinh đẹp này đối với nàng mà ở trong cung cũng được việc, trước kia nàng vốn định phẫn nam trang lén xuất cung, kết bạn với nam nhân có thể bao bọc bảo vệ nàng sau này, lại bị dưỡng mẫu lạnh giọng mắng, ủy khuất.

      Nàng cũng biết thanh danh thời cổ đại rất quan trọng, nhưng cũng phải tùy người nha, giống như mấy người Ngũ Công chúa ấy, chẳng phải cũng thường xuyên chạy ra ngoài sao?

      Trong lòng thực muốn thấy dáng vẻ được sủng ái của A Nguyên và Ngũ Công chúa, Cửu Công chúa chỉ căm giận trong lòng, cáo từ với Thái hậu liền rời .

      Mắt thấy nàng ta rồi, A Nguyên cũng để ý, chỉ đắc ý dào dạt mà khoe khoang với Thái hậu chút chuyện A Dung thăng quan, xong mới bị Ngũ Công chúa chịu nổi bắt dừng lại, lại nghe Thái hậu cười : “Hai nha đầu các con chớp mắt cái lớn như vậy rồi, thành thân là việc tốt, tới ngày ấy, Hoàng Tổ mẫu có thứ tốt, tặng cho các con.” Ánh mắt Thái hậu chứa ý nỡ, nhưng cũng gì thêm, chỉ dạy A Nguyên và Ngũ Công chúa chút về việc làm thê tử là như thế nào, bảo các nàng được ỷ lại vào thân phận công chúa mà tùy hứng ở nhà chồng, dẫn tới phu thê rạn nứt, rồi mới thôi.

      A Nguyên biết Thái hậu tính toán tuyển ra mấy ma ma tâm phúc cho nàng và Ngũ Công chúa làm thị tỳ, về sau phụ tá. tuần sau, nghe võ tướng biên quan các nơi tụ hội tại kinh thành, A Nguyên vui mừng khôn cùng, đợi đến khi biết Tĩnh Bắc hầu và vị họ hàng xa phủ Định Định Quốc công kia cũng hồi kinh, liền cùng Ngũ Công chúa viết thiệp mời A Loan vào cùng gặp nhau. Đợi hai ngày quả nhiên liền nghe thấy phong thanh trong cung Đức phi, A Nguyên vui mừng trang điểm hồi đến xinh đẹp đáng , mới cùng Ngũ Công chúa tới thỉnh an Đức phi.

      Nhưng khi vừa vào chính điện, lại chỉ nghe được tiếng khóc thê lương truyền tới, nghe ra đó là tiếng của Đức phi, A Nguyên và Ngũ Công chúa đều biến sắc, vội vàng vào liền thấy Đức phi vậy mà màng dáng vẻ ôm chặt nữ nhân quỳ trước nàng cùng gào khóc, khóc đến như vậy tựa như muốn khóc ra hết cả thống khổ đời. A Nguyên trước nay chưa từng thấy Đức phi đoan trang lại có thời điểm bi thương đến vậy, lúc này đây bà ôm gắt gao phụ nhân kia, tựa như chỉ cần buông lỏng, người trong lồng ngực biến mất vậy, phảng phất chút sợ hãi nên lời.

      Phu nhân Định Quốc công cũng mềm người ở bên, nhìn phụ nhân kia lau nước mắt.

      “Ta ở đây.” A Nguyên nghe được giọng ôn nhu, tựa như trấn an vang lên.

      “Còn sống, ngươi còn sống!” Đức phi khóc nấc lên, sờ lần lại lần người nữ nhân này khóc ròng : “Thọ Nhi của ta còn sống a~!” Dứt lời cũng ôm phụ nhân này khóc thành tiếng.

      A Nguyên chỉ ngơ ngác đứng bên cùng Ngũ Công chúa, nhìn nhau gì, thập phần kinh ngạc.

      Còn sống, là sao?
      hauyen2803, song ngư, Halong-ngoc13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :