1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Èo, đây là nữ nhân đấu nữ nhân a, cứ như truyện này là nữ tôn ấy, mấy a nam chẳng mấy khi xuất , làm màu được gì, toàn mấy chế ăn no ko gì làm, cứ kiếm chuyện lên sàn, triêu nữ vương giải quyết đc, có khi chị e chồng lại thân thiết ko ta
      heavydizzy thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Ai toi dam cho con me Bich la may nhat kiem coi, ai doi da ko gianh dc trai con bay đạt di kiem chuyen, thu dan ba dam dang
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 83 Bắt gian

      Rời Mậu viên trở lại phủ, Triêu Dương công chúa lập tức cúi đầu ngưng mi, như có đăm chiêu, Cẩm Tú và Mính Nhi hai mặt nhìn nhau, rốt cục vẫn là Mính Nhi mở miệng : "Nếu mà, nếu mà người nọ thực là Tiêu thị vệ --" nàng thở dài: "Nếu là Tiêu thị vệ, Bích La phu nhân kia quả nhiên là hướng về Diệp Trường Vân, trách được ở trong tiệc nàng bất an như thế."

      Nhưng vào lúc này, Triêu Dương công chúa đột nhiên đứng lên, vẻ mặt hơi trắng, lắc đầu : ", đó phải Tiêu thị vệ."

      Cẩm Tú kinh ngạc: "Công chúa sao có thể kết luận phải?"

      Triêu Dương công chúa nhíu mày lắc đầu: "Bóng lưng kia quả rất giống Tiêu Đồng, nhưng nhất định phải."

      Con ngươi nàng lóe lên kiên định, lắc đầu từng chữ: "Nhất định phải."

      "Lấy Tiêu Đồng làm người, tuyệt đối làm như vậy."

      Hai thị nữ nghe xong, mở to hai mắt, Cẩm Tú ngẫm lại cũng đúng, gật đầu : "Tuy rằng Tiêu thị vệ bỏ cũng làm cho người ta bất mãn, nhưng ngẫm lại cũng phải, ta tin để mình trở thành lợi thế của Bích La phu nhân."

      Triêu Dương công chúa đứng lên, nhìn ngoài cửa sổ lát, bỗng nhiên trầm giọng ra lệnh: "Cẩm Tú, ngươi nhanh chóng tiến cung cầu kiến hoàng hậu."

      Cẩm Tú sửng sốt, vội đáp: "Vâng."

      Triêu Dương công chúa quay đầu, đạm thanh phân phó: "Nhất định phải mau chóng gặp nàng, tự mình chân tướng cho nàng."

      Cẩm Tú tuân mệnh, vội vàng xoay người, vào trong cung.

      Lúc này chỉ còn Mính Nhi ở bên hầu hạ, cũng hiểu, chu miệng : "Công chúa, vì sao phải cho nàng ấy?"

      Diệp Trường Vân ngày xưa bất quá là thị nữ nho dưới Mính Nhi thôi, trước kia xem ra cũng ôn nhu hoà thuận, nhưng giờ bay lên đầu cành làm phượng hoàng, cũng từng nhìn lại nàng, Mính Nhi vui.

      Triêu Dương công chúa khẽ thở dài: "Chỉ sợ nàng làm ra việc ngốc gì, làm phiền đến đại tướng quân."

      Mính Nhi ngẫm lại cũng phải, nhưng chung quy khó chịu: "Ta xem nàng ấy hiển nhiên cực kỳ bất mãn chuyện đại tướng quân theo đuổi công chúa, thông gia này có thành còn chưa biết."

      Triêu Dương công chúa nhíu mày: "Nhưng tính sao, nàng ấy vẫn là tỷ tỷ của đại tướng quân."

      Mính Nhi nhún vai, nên lời. giờ chủ nhân mình cùng đại tướng quân đúng là tình đầu ý hợp, hẳn là ai cả đường . Huống hồ Diệp Trường Vân này quả liền cành với đại tướng quân, cùng vinh cùng nhục.

      Chủ tớ hai người để tâm tư, lẳng lặng chờ, biết đợi bao lâu, chờ đến nến cháy thành tro, ánh trăng về tây, nhưng Cẩm Tú vẫn thấy tung tích.

      Triêu Dương công chúa hơi hơi nheo con ngươi, trầm giọng : "Chuẩn bị xe, ta muốn gặp Bích La phu nhân."

      Mính Nhi nghe xong cả kinh: " trễ thế này, ta xem Bích La phu nhân ràng có hảo ý, công chúa sao lúc này lại đến gặp nàng."

      Triêu Dương công chúa ninh mi, lại phân phó: "Chọn lựa thị vệ tinh tráng trong phủ có khả năng theo, đề phòng vạn nhất, cũng dễ ứng biến."

      Mính Nhi thấy công chúa thần thái lạnh lùng, nghĩ đêm nay biến hóa rất nhiều, hốt nhớ lại khi còn bé ở trong cung trải qua đủ loại biến đổi lớn, khỏi lạnh cả người, biết ở Đôn Dương Thành sai bước là tử địa, tuy rằng giờ công chúa cũng cần lo lắng nhiều, nhưng vẫn sợ hãi, vội gật đầu : "Vâng."

      Triêu Dương công chúa vừa mới lên xe ngựa định rời phủ công chúa, bên kia gặp Cẩm Tú vội vàng tới. Sắc mặt nàng trắng bệch, thở hổn hển, vội vàng tiến đến trước mặt Triêu Dương công chúa : "Công chúa, ta ở ngoài điện Tê Hà chờ lâu, cũng thấy hoàng hậu triệu kiến, ta chỉ cho rằng nàng có khó xử, sau này trong lúc vô ý biết, hôm nay lúc chạng vạng thế nhưng nàng rời ." Nàng hơi dừng lại, rồi tiếp tục : "Thị vệ của Bích La phu nhân đến truyền tin tức, là Bích La phu nhân đêm nay rời phủ đệ, đến chỗ gọi là Hạnh Hoa lâu quán."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy biến sắc, chau mày, lạnh giọng trách cứ: "Xuẩn phụ, sao có thể lỗ mãng như thế!" xong vội lệnh xa phu thúc ngựa phi nước đại, đuổi tới Hạnh Hoa lâu kia.

      Lúc này ánh trăng tàn, đường cơ hồ có người , Triêu Dương công chúa xe ngựa được thị vệ theo, chạy như điên, vội vã đường. Bất quá lát nghe mã phu lôi mạnh dây cương, dồn dập kêu "Hu", xe ngựa ngừng lại.

      Xốc mành cửa sổ xe nhìn bên ngoài, Hạnh Hoa lâu còn ánh đèn, lại yên tĩnh tiếng động, xem ra quỷ dị.

      Triêu Dương công chúa nhấc váy xuống xe, dẫn các thị vệ vào Hạnh Hoa lâu, nhưng bên trong đột nhiên xuất mấy người cầm kiếm, người người mặt mày sâm nghiêm, chặn đường .

      Triêu Dương công chúa mị mâu, xem qua, biết bọn họ là gia nô Bích La phu nhân bí mật nuôi dưỡng, tức thời mặt mày hơi trầm xuống, lạnh giọng mắng: "Tránh ra!"

      Nàng mặc dù nữ lưu, nhưng trong hoàng thất là kim chi ngọc diệp, giơ tay nhấc chân gian đều cao quý, lúc này lạnh giọng mắng, giận mà uy, lãnh diễm vô cùng, khiến cho đám gia nô này sửng sốt, do dự muốn tránh ra hay .

      Các thị vệ bên người Triêu Dương công chúa thấy vậy, cầm kiếm muốn tiến lên, trong khoảng khắc song phương đao kiếm ra khỏi vỏ, đánh nhau.

      Lúc này, chợt nghe tiếng cười phóng đãng, mọi người ngẩng đầu, thấy trước hoa đèn lập lòe, nữ tử hồng y dựa vào lan can dáng vẻ mạn diệu, cúi đầu cười to, nữ tử này xinh đẹp như hoa, cười rộ lên cũng vẫn diễm mị, trong sáng như hỏa, chọc mọi người ghé mắt nhìn.

      Nữ tử hồng y đúng là Bích La phu nhân, nàng cúi đầu cười nhìn Triêu Dương công chúa: "Ngươi tới kịp thời, nơi này vừa vặn có trò hay vừa ra, ngươi có thể xem trước." xong lệnh cho gia nô: "Mắt chó biết Thái Sơn, biết đây là ai sao, đường đường trưởng công chúa Đại Viêm triều ta, còn mời vào."

      Các gia nô thấy vậy, cuống quít tránh ra, thỉnh Triêu Dương công chúa vào.

      Vừa đến trong sảnh, thấy Bích La phu nhân xuống, lên phía trước, tự dắt Triêu Dương công chúa, thân thiết : ", ta đưa ngươi , xem hồi trò hay."

      Thanh này vừa ra, bỗng nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa chạy gấp gáp từ xa tới, rất nhanh đến ngoài lâu, người cưỡi ngựa khá đông, nghe qua ít nhất hơn trăm, tiếp theo nghe thất giọng nam ồ ồ vang dội: "Tránh ra, ai dám chặn đường!"

      Bích La phu nhân che miệng cười khẽ: "Đây là viện binh của hoàng hậu nương nương đến, vừa vặn, người xem kịch vui lại thêm ít."

      Triêu Dương công chúa nhíu mày, đạm thanh hỏi: " biết đêm nay người xem còn có ai?"

      Bích La phu nhân nghe tháy, buông tay nắm Triêu Dương công chúa ra, đếm đầu ngón tay mấy lần: "Trong Đôn Dương vài hầu phu nhân có tiếng tăm, có Thanh Hà phu nhân, Thường Châu Vương phi cũng đến, còn có Thuận Nghĩa công chúa, cũng hẳn là rất nhanh đến."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, tế mâu liếc Bích La phu nhân cái: "Đêm nay người đến rất đầy đủ."

      Bích La phu nhân cười : "Còn có vài hầu phu nhân khác, cũng đều tới."

      Triêu Dương công chúa mâu quang lưu chuyển: ", ngươi trước đưa bản cung đến nhìn cái, diễn cái gì hay, thế nhưng ồn ào như thế."

      Bích La phu nhân che miệng cười : "Chúng ta xưa nay thân thiết, đương nhiên muốn để ngươi nhìn trước mới tốt, nhưng mà có chút --" nàng liếc nhìn Triêu Dương công chúa, : "Ta vẫn nhớ được ngày xưa ngươi có mối tình thắm thiết với nam tử, nếu thấy người ta mất hồn trong la trướng, ngươi cũng nên khổ sở."

      Triêu Dương công chúa hừ tiếng: "Cái gì mối tình thắm thiết, ngươi nhanh để ta coi chút, đến lúc đó ta cũng học theo, ngày khác cũng dễ dạy đại tướng quân."

      Bích La phu nhân thấy nàng nhắc tới Diệp Tiềm, trong mắt nhất thời có vài phần lãnh ám, tức thời bên môi bứt lên chút diễm cười, dẫn Triêu Dương công chúa chậm rãi đến hậu viên, lại để bọn thị vệ à thị nữ lưu lại chỗ này: "Nếu mang nhiều người, lại quấy nhiễu phong nhã."

      Triêu Dương công chúa biết tâm tư của nàng, khẽ cười tiếng, cũng đồng ý để lại đem bọn thị vệ thị nữ. Cẩm Tú đương nhiên lo lắng nhìn Triêu Dương công chúa, cố ý muốn theo, lại bị Triêu Dương công chúa lệnh cho nàng trông ở chỗ này, thể trái lời.

      Lập tức hai nữ tử vòng quá hành lang gấp khúc, xuyên qua hoa tàn, đến hậu viên, thấy nơi này có chỗ lầu các nước, hai nữ tử lên lầu.

      Bích La phu nhân ngón tay ngọc thon thon chỉ bên kia, cười : "Ngươi xem."

      Triêu Dương công chúa theo hướng nàng chỉ nhìnqua, thấy trướng mạn tung bay, trong trướng mạn, mơ hồ có thể thấy đôi nam nữ, đều thân mình xích lõa, nàng kia tóc dài uốn lượn, ngửa mặt nhắm mắt nằm ở ngực nam tử, gò má như rặng mây đỏ, hiển nhiên đúng là Diệp Trường Vân.

      Mà nam tử bên cạnh, theo khuôn mặt, đúng là Tiêu Đồng.

      Bích La phu nhân che miệng cười khẽ, nhìn Triêu Dương công chúa bên cạnh : "Công chúa, ngươi xem diễn, có cảm tưởng gì?"

      Triêu Dương công chúa cười hừ tiếng: "Vậy ta nên có cảm tưởng gì?"

      Bích La phu nhân lắc đầu thở dài: " người là nam nhân ngày xưa ngươi âu yếm, người là đại tỷ tương lai, hoàng đệ muội giờ, chẳng lẽ ngươi vẫn cảm thấy như vậy là tốt lắm?"

      Nàng mâu quang lưu chuyển, cười : "Bất quá trong cung vẫn thích phong lưu, tiền triều, ngay cả bản triều, qua lại lẫn nhau chỗ nào cũng có, đây cũng coi là gì, nhiều lắm để cho vài phu nhân công chúa đến nhìn, mở mang tầm mắt thôi."

      Triêu Dương công chúa lắc đầu cười : "Ta suy nghĩ, đến cùng là từ khi nào ngươi bắt đầu tính kế ta? Thế nhưng có thể tìm người giống Tiêu Đồng như thế, nghĩ đến hẳn sớm ở người hạ công phu gì."

      Bích La phu nhân nghe vậy sắc mặt khẽ biến, nhìn kỹ Triêu Dương công chúa phen, vẫn nở nụ cười: "Ta tự nhận có gì sơ sót, có thể lừa dối, sao lại làm cho ngươi nhìn thấu đây?"

      Triêu Dương công chúa cười khẽ: "Nguyên nhân phải ."

      Nàng quay đầu liếc mắt nhìn Bích La phu nhân, lạnh nhạt : "Là ngươi xem thường nam nhân kia mà thôi."

      Tiêu Đồng là nam nhân, là nam nhân nàng từng nhất. Dù nam nhân từng khiến nàng thất vọng thương tâm đến tuyệt vọng, nhưng nàng vẫn hiểu , đây là nam nhân tuyệt đối cấu kết cùng Bích La phu nhân, lại càng vào giờ khắc này xuất ở trước mặt nữ nhân từng cùng từng có đêm nhân duyên sương sớm giờ lại ở ngôi cao hoàng hậu.

      Có lẽ đêm phong lưu mà phụ trách cả đời nữ nhân , nhưng nhất định cũng phá nát vinh quang người đó vất vả mới có được.

      Cho nên nam nhân này dù rất giống, giống đến cả nàng và tất cả mọi người nhận sai, nhưng nhất định phải.
      Vân Kibo, minhhanhng, HangVO920 others thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Woa, đúng triêu nữ vương, phán chỉ có chuẩn, e hèm, bi h triêu nữ vương chỉ nên nhớ và cha của ly béo thui, đừng đào góc tường lên nữa.. ....tiềm nô ko vui...
      Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 84 Chuông tang

      Triêu Dương công chúa quay đầu nhìn Bích La phu nhân, lạnh nhạt : "Chính là ngươi xem thường nam nhân kia mà thôi." Mâu quang lạnh nhạt và khinh thường, khiến Bích La phu nhân cảm thấy chút đau đớn.

      Bích La phu nhân nữa, nàng chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa, lâu sau, rốt cục : " sao, trước mắt trò hay này là trốn thoát, thế nhân cũng quản đây là Tiêu Đồng hay giả, chỉ biết, hoàng hậu nương nương khó quên tình cũ, đêm gặp tình lang."

      Triêu Dương công chúa nhíu mày nhìn đôi nam nữ trong cẩm trướng kia: "Ngươi đến cùng làm cái gì với nàng ấy?"

      Bích La phu nhân ánh mắt chuyển hướng sang Diệp Trường Vân và "Tiêu Đồng", cười hừ tiếng : "Ta thấy nàng ấy sợ, sợ ta vạch trần chuyện trước kia, thế nên tìm người đến định ám sát Tiêu Đồng."

      Triêu Dương công chúa mặt mày bất động, đạm thanh : "Ngươi ôm cây đợi thỏ, nàng vừa tới, đương nhiên rơi vào bẫy của ngươi."

      Bích La phu nhân kéo tay áo, che miệng cười: "Còn phải sao, kỳ thực nếu phải nàng ấy nhẫn tâm như thế, muốn giết người bên gối ngày xưa, bây giờ cũng đến mức bị người ta cởi sạch đặt ở đó."

      Triêu Dương công chúa giọng thở dài: "Chuyện này nếu thực lan truyền ra ngoài, là đánh mất mặt mũi hoàng gia."

      Bích La phu nhân cảm thấy có lý do lo lắng, nàng nhìn Triêu Dương công chúa: "Ta thấy ngươi lo lắng phải quăng mặt hoàng gia, mà lo lắng quăng mặt Diệp Tiềm ."

      Nàng cắn chặt răng, trào phúng cười : "Nếu thiên tử vì thế giận dữ, sợ là đến Diệp đại tướng quân cũng bị liên lụy, đến lúc đó, hôn ngươi và cũng thành bọt nước, vậy mới náo nhiệt đó."

      Triêu Dương công chúa hừ tiếng, mị mâu : "Nếu chuyện này thực lan truyền ra ngoài, đến lúc đó Bích La phu nhân ngươi sợ là cũng bị liên lụy. Theo tính tình Hoàng thượng giờ, sợ là nhất cũng đuổi ngươi ra khỏi Đôn Dương, từ nay về sau được bước vào bước."

      Bích La phu nhân chẳng để ý, nhướng mày : "Ngươi cũng quá coi thường hoàng đệ này. Ta xem hôm nay thiên tử giận dữ, là phải đổ máu, ta Bích La nho , dù Hoàng thượng còn nhớ chút tình cảm với Thành Hiên, nhiều lắm là giữ toàn thây thôi. Nhưng sao, lấy tiện mệnh này đổi với hoàng hậu nương nương, thế cũng đủ rồi."

      Triêu Dương công chúa thở hơi, tiếc hận : "Ngươi sợ chết, nhưng bản cung vẫn nhớ tình cảm chúng ta từ , sao có thể nhẫn tâm để cho ngươi chết được, cho nên ta nghĩ thay ngươi biện pháp tốt hơn."

      Bích La phu nhân nhíu mày: "Ngươi gì?"

      Triêu Dương công chúa quay đầu, đánh giá nàng: "Ngươi nhất định quên, đêm đó ngươi dụ Diệp Tiềm, là ai điều chế ra cúc ngưng cho ngươi, là ai tự tay phóng cúc ngưng lên Diệp Tiềm."

      Bích La phu nhân nhíu mày, vẫn hiểu nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa: "Là tiểu thị nữ Mính Nhi của ngươi."

      Triêu Dương công chúa gật đầu cười: "Ta dám lưu lại thị vệ thị nữ mình tới gặp ngươi, đương nhiên nghĩ biện pháp đối phó ngươi." Nàng nở nụ cười: "Hẳn phải là tính đường trước."

      Bích La phu nhân nhíu chặt mày: "Ngươi, ngươi..."

      Triêu Dương công chúa tiến lên, cổ tay trắng noãn khẽ động, nắm tay Bích La phu nhân : " người ngươi mùi quá nồng, thế nên ngửi thấy mùi mê hương. Bất quá ta thấy ngươi mệt nhọc, vẫn nên ngủ giấc ."

      Bích La phu nhân kinh hãi, định mở miệng hô: "Người tới --" nhưng chưa ra, cảm thấy thiên hôn chuyển, cơ hồ ngã xuống đất, nàng lảo đảo chống đỡ, giọng căm hận: "Vừa rồi ngươi chuyện với ta, căn bản chính là chờ thời gian."

      Triêu Dương công chúa tế mâu nhìn xuống nàng, đạm thanh : "Ngươi chỉ lòng muốn nàng ấy xấu mặt, cố ý đem đám người tạp dịch đuổi , tại ngược lại có ai giúp ngươi." đến đây, nàng nhắc váy, nâng chân lên, giày thêu nhàng đá ra cước, cũng vừa đúng đá ngã Bích La phu nhân ngã xuống đất.

      Làm xong, nàng lấy ấm trà lạnh bên cạnh, đến trước cẩm trướng, kéo ra, hắt trà lên đầu và mặt Diệp Trường Vân.

      Bên này Bích La phu nhân cả người hư nhuyễn ngã xuống, trong cổ họng giống như nhét bông vải khó có thể ra tiếng. Diệp Trường Vân cũng giãy dụa dần dần tỉnh lại, nàng mở hai mắt mê mang, đầu tiên nhìn thấy Triêu Dương công chúa mắt lạnh nhìn nàng, liền phát hoảng.

      Giật mình phảng phất như trở lại thời thiếu nữ, nàng vẫn là nô tì thấp kém, giật mình, vội vàng muốn quỳ xuống, nhưng lúc khó khăn cử động thận mình, nàng thấy cả người xích lõa, nằm bên cạnh nam nhân.

      Nàng trừng mắt nhìn hết thảy, trí nhớ phục hồi, nhìn nam tử trần tụi trước mắt này, nước mắt cơ hồ rơi xuống. Nàng lung tung nhắc áo khoác bên cạnh phủ thêm, cắn chặt răng, hung hăng đánh nam nhân kia, đánh phen vẫn hết hận, cầm trâm cài tán loạn bên cạnh, đâm vào yết hầu nam tử này.

      Triêu Dương công chúa thờ ơ lạnh nhạt, kịp nhắc : "Giữ cho cái mạng."

      Diệp Trường Vân tức hận đan xen, rưng rưng trừng Triêu Dương công chúa : "Ngươi ở trong này làm gì? Hay là ngươi cùng nàng tính kế ta như thế!"

      Triêu Dương công chúa đạm thanh : "Ngươi nếu trong lòng có giận, thích giết ai giết, nhưng tại thời gian khẩn cấp, vài hầu phu nhân và Thuận Nghĩa công chúa lập tức đến, ngươi vẫn nhanh mặc xong quần áo hơn."

      Diệp Trường Vân hoảng hốt ra thân mồ hôi lạnh, nhìn Bích La phu nhân ngã bên cạnh, trong lòng hoảng hốt hiểu ra, vội vàng lung tung mặc đồ.

      Triêu Dương công chúa ra lệnh: "Ngươi kéo nàng lên giường, miễn cho người khác nhìn rồi nghi ngờ."

      Diệp Trường Vân do dự, vẫn nhanh túm lấy Bích La phu nhân lúc này hôn mê, nhưng Bích La phu nhân nở nang đầy đặn, nữ tử như nàng kéo vất vả, nhịn được ngẩng đầu nhìn Triêu Dương công chúa, thấy nàng thế nhưng có ý tứ tới hỗ trợ, tức thời chỉ cắn chặt răng, dùng khí lực cả người, chuyển nàng ta lên giường, cùng với Tiêu Đồng trần trụi kia.

      Nàng oán hận nhìn hai người giường, rưng rưng cắn răng : "Nam nhân này là thân mật cũ của ngươi, ngươi đương nhiên luyến tiếc, có thể ngày nào đó, ngày nào đó, ta muốn tiễn -- "

      Triêu Dương công chúa khẽ hừ tiếng.

      ========================

      Lúc này, Thanh Hà phu nhân cùng Thường Châu Vương phi, và Thuận Nghĩa công chúa, được thị nữ cùng, hướng tới nơi này. Trong ba người, trừ Thuận Nghĩa công chúa mặt yên, hai người khác đều mang ý cười, bộ dáng ung dung tự đắc.

      Lúc họ đến hậu viên, thấy hậu viên đèn đuốc sáng trưng, hoàng hậu nương nương cùng trưởng công chúa Triêu Dương công chúa ở trong này đánh cờ, khỏi kinh ngạc. Trong đó Thuận Nghĩa công chúa càng hiểu: "Tỷ tỷ, sao tỷ cũng ở trong này?"

      Triêu Dương công chúa nhấc khắc quân cờ khẽ cười : "Là Bích La phu nhân mờ ta và hoàng hậu nương nương, là muốn xem diễn, nhưng nàng dẫn dắt hai người chúng ta đến nơi đây rồi thấy tung tích, chúng ta cảm thấy nhàm chán, liền ở trong này chơi cờ."

      Diệp Trường Vân cũng cười ôn nhu ấm áp: "Muội muội sao cũng tới rồi? Đêm nay náo nhiệt."

      Bên cạnh Thanh Hà Hầu phu nhân cúi đầu nhìn hai nữ nhân, thấy Diệp Trường Vân đầu ngón tay lạnh lẽo phát run, khỏi cười lạnh : "Trời lạnh như vậy, hoàng hậu nương nương và công chúa thế nhưng còn có nhã hứng."

      Triêu Dương công chúa nâng tế mâu, nhàn nhạt liếc Thanh Hà Hầu phu nhân cái: "Phu nhân cũng có nhã hứng, thế nhưng đêm hôm thăm bạn thân."

      Thường Châu Vương phi thấy vậy, vội cười : "Bích La phu nhân gọi chúng ta đến, nàng lại trốn , cũng biết nơi nào."

      Bên cạnh thị nữ cũng biết nguyên nhân, chỉ nhớ phu nhân phân phó, tức thời đáp: "Phu nhân , nếu các vị phu nhân đến, liền dẫn các vị lầu các đảo."

      Thường Châu Vương phi nghe xong nhân tiện : " bằng chúng ta cùng lên lầu, vừa tới tìm Bích La phu nhân, vừa tránh rét."

      Nàng vừa ra, mọi người ở đây phản ứng khác nhau, Thuận Nghĩa công chúa nhíu mày, Thanh Hà phu nhân trong mắt lộ ra nghi hoặc, chỉ Triêu Dương công chúa và hoàng hậu Diệp Trường Vân nhìn nhau : "Cũng tốt, chúng ta cùng lên lâu ."

      Đoàn người lên lầu, Thuận Nghĩa công chúa phía trước, nàng bước lên bậc thang, vừa nhìn thấy tình cảnh trong màn, tức thời sắc mặt trắng bệch mảnh, cứng đờ ở đó.

      Thường Châu Vương phi thấy, kinh hô tiếng, nhịn được lui về sau bước, nhíu mày khiển trách : "Bích La phu nhân cũng quá hồ nháo, đây là đùa giỡn chúng ta sao?"

      Thanh Hà phu nhân, mắt lạnh xem xét hoàng hậu và Triêu Dương công chúa, hừ cười tiếng, xoay người thẳng.

      Triêu Dương công chúa cũng phát Thuận Nghĩa công chúa khác thường, tiến lên đỡ nàng, lại phát tay nàng lạnh như băng.

      Thuận Nghĩa công chúa run run dựa vào Triêu Dương công chúa, ai oán : "Hoàng tỷ, chúng ta thôi."

      Triêu Dương công chúa đỡ nàng cùng rời , đến ngoài lâu, thấy thị vệ ở bên ngoài, mà trong triều tả tướng quân mới nhận thức dẫn thuộc cấp vây quanh tiểu lâu chật như nêm cối, nhìn thấy Triêu Dương công chúa và hoàng hậu cùng nhau ra, bước lên phía trước thỉnh an tạ tội. Hoàng hậu Diệp Trường Vân và hai vị công chúa ngồi chung chiếc xe ngựa, đợi lên xe ngựa rồi, Diệp Trường Vân chỉ cúi đầu ngẩn người, còn Thuận Nghĩa công chúa cũng ánh mắt trốn tránh, chỉ nhìn ra ngoài xe ngựa. Triêu Dương công chúa thấy Thuận Nghĩa công chúa như thế, trong lòng khỏi nghi hoặc, nhưng lúc này thời buổi rối loạn, cũng hỏi.

      Xe ngựa đường, vừa đúng lúc này trong cung phái liễn xa tới đón hoàng hậu Diệp Trường Vân, Triêu Dương công chúa định rời , nhưng đột nhiên trong cung truyền ra vài tiếng chuông, tiếng chuông tang này trong đêm lạnh như băng phá lệ thẩm nhân. Trong liễn xa mấy phụ nhân đều cả kinh, ngay cả ngẩn người cũng kịp, ào ào ngưng thần nghe tiếng chuông kia.

      Từng tiếng chuông hạ xuống, tiếng lại tiếng, vang đến cuối cùng, nghe được lòng mấy nữ tử trong xe ngựa càng rơi xuống, rơi đến vỡ nứt trong rét lạnh.

      Trong cung chuông tang, nếu vang bảy tiếng, đó là hoàng thân vương hầu, nếu vang chín lần, đó là thiên tử băng hà.

      Đến cuối cùng, tiếng chuông vang tám lần, Diệp Trường Vân hai tay cơ hồ nắm chặt quần áo đến ra mồ hôi lạnh.

      Cũng may, tiếng chuông thứ tám xong, rốt cục vang nữa.

      Nàng hư nhuyễn nhắm mắt lại, thầm phun ra hơi thở sống sót sau tai nạn.

      Nhưng Triêu Dương công chúa bên cạnh lại ngây ngẩn cả người, nàng dám tin chuyện đó.

      Nửa ngày sau, nàng cắn môi, phát ra tiếng khóc nức nở đè nén.

      "Mẫu hậu --" chuông tang vang tám tiếng, giờ có thể hưởng vinh dự này cũng chỉ có đương kim thái hậu.
      minhhanhng, HangVO9, Tô Đát Kỷ18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :