1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 104.2:

      tới giàn nho kia là tự mình thiết kế, định hưởng thụ cảm giác nhàn nhã cùng Vương phi với trái cây thơm ngon xung quanh, mà thời điểm giàn nho xui xẻo này đổ xuống, lại đập trúng giữa mặt Thành vương điện hạ kiếp trước tích đức đủ là , vì thế…

      Từng chịu máu chảy đầu rơi, Thành vương điện hạ nhìn về phía trung, vô cùng ưu thương.

      dằn lòng tự hỏi, đám nhóc con này vì sao gây họa cho kẻ khác, mà lại chỉ nhằm vào ?! Nhà lấy lông dê cũng còn biết thể chỉ lấy từ con được cơ mà!

      Vì sao người luôn chịu tổn thương là chứ?!

      Còn đám nhóc?

      Đám nhóc nhìn ra được tình thế ổn, sớm giải tán rồi!

      thể cho bọn chúng gặp nhau, bằng , nhi thần còn cách nào sống!” Phượng Minh khóc thảm, tựa như muốn khóc hết bi thương những năm nay ra cả, nhịn được, bổ nhào tới trước mặt Hoàng thượng, ôm đùi lau hết nước mắt nước mũi vào vạt áo Hoàng thượng.

      Hoàng thượng sắp cười chết rồi.

      Nhi tử ngớ ngẩn thế nào phải làm sao giờ? Cần phải làm chủ cho nhi tử!

      Nhìn nhi tử ngốc khóc thực đáng thương, sắc mặt Hoàng thượng lại biến đổi, trách A Nguyên cười trộm: “Lần sau, được trêu Hoàng huynh con như vậy nữa.” Nhận được ánh mắt hâm mộ cảm kích của nhi tử, Hoàng thượng sướng rơn, cảm thấy đây mới là nguyên do mình sống lâu đến bao năm nay, liền chậm rãi tiếp tục : “Nếu , giàn nho lại đổ nữa, Hoàng huynh con gặp người ngoài thế nào được?”

      Phượng Minh chớp chớp mắt, hai mắt cong cong.

      A Nguyên biết Hoàng huynh này lo lắng cho sức khỏe Hoàng thượng, bởi vậy cùng hùa theo, liền cũng cười xấu xa : “ tháng hư lần, cũng đủ để Hoàng huynh xui xẻo tháng!”

      Chọc Hoàng thượng cười hồi A Nguyên mới cáo lui, Phượng Minh thấy tấu chương án thành từng chồng cao, cũng đành lòng quấy rầy Hoàng thượng tiếp, cùng ra ngoài với A Nguyên, hai huynh muội chậm rãi dạo trong cung, trầm mặc tỏng chốc lát, Phượng Minh liếc mắt nhìn A Nguyên cái, giọng : “Lần này, A Khanh làm chuyện lớn, ta kể cho muội, muội cũng đừng lo lắng.” Thấy A Nguyên kinh ngạc xem ra, liền giọng: “Nhị Hoàng huynh với ta, đại ca và nhị ca muội cho người Giang Nam điều ra, diệt trừ nhà tổ Từ gia.”

      “Cái gì?” Sắc mặt A Nguyên biến đổi.

      Từ gia ở Giang Nam mới là nhà tổ. Lúc này đây Phượng Khanh lại quyết liệt như vậy, liền làm nàng kinh ngạc.

      Như này thua gì quật phần mộ tổ tiên Từ gia lên.

      Tuy khiếp sợ, nhưng cật lực đè nén cảm xúc, A Nguyên vẫn cảm thấy muốn khóc lên, nhịn lại khổ sở trong lòng, nàng liền thấp giọng: “Chỉ sợ Hoàng bá phụ trách tội, hơn nữa…” nàng cúi đầu : “Làm sao bịt miệng thiên hạ được đây?” Chẳng lẽ muốn , vì muội muội thiệt thòi, nên diệt cả nhà người ta? Thanh danh Phượng Khanh và Phượng Đường để đâu bây giờ?

      “Đầu óc A Khanh như thế nào muội còn biết sao? Lo lắng gì vậy?” Phượng Minh thấy đôi mắt xinh đẹp của muội muội ươn ướt, vội vàng an ủi: “Từ gia ở Giang Nam ỷ vào trong cung có Từ Quý nhân và Tuệ Tần, còn có Tam ca và Bát muội, lại trời cao Hoàng đế xa, nên kiêu ngạo hung hăng, coi mạng người như cỏ rác, quả thức chính là khánh trúc nan thư*. A Khanh đột nhiên gây khóc dễ, chứng cứ phạm tội đều kịp che giấu, tội lớn tội lại kẻ vô tội, bởi vậy cho người tố cáo Từ gia vào trong kinh, A Đường lại tác động từ Đại lý tự, Từ gia Giang Nam liền bị tịch biên.”

      Khánh trúc nan thư: Ý tội ác quá nhiều, thể viết cho hết.

      “Từ gia trong kinh có vẻ như chưa biết việc này?” A Nguyên bèn nghi ngờ.

      “Biết chút, có điều vẫn nghĩ là có thể cứu vớt, bọn tiểu bối biết nhiều lắm.” Phượng Minh quay đầu, cười tủm tỉm : “Muội lớn, lập uy lần, về sau ở kinh thành đứng dậy nổi.” Thấy A Nguyên im lặng gật đầu, liền cười, : “Bên ngoài có các ca ca mà, muội cần lo lắng gì cả, chỉ cần sống tự do tự tại với Ngũ muội thôi.” sờ sờ đầu A Nguyên, ấm giọng: “Lần này Từ gia bãi quan thôi chức, trong vòng ba đời là xong rồi, ta thấy Phụ hoàng chán ghét Từ thị, về sau Từ thị này cũng thể sống yên ổn được.”

      “Nếu muội là Hoàng bá phụ, cũng để bọn chúng còn sống cho tốt.” A Nguyên cười cười hì hì : “Loại người ghê tởm như vậy, sao chỉ như vậy là đủ được?” Thấy Phượng Minh khó hiểu, nàng liền cười : “Hôm nay Bát muội quả thực thâm tình, nó bằng tuổi với muội, chỉ sợ cũng sắp đến lượt chỉ hôn rồi.”

      Phượng Minh nhớ tới Bát Công chúa đáng ghét, lại nghĩ đến Từ thị, đột nhiên sinh ra chút thương hại với Từ thị.

      Quả… xứng đáng a~!

      Cảm khái chút, Phượng Minh liền kiên trì đuổi A Nguyên về cung Thái hậu, được nửa đường lại thấy dưới tàng cây hoa nở rơi đầy, nữ nhi xinh đẹp mị rụt rè sợ hãi, mắt thấy Phượng Minh và A Nguyên vội vàng yểu điệu tiến lại, giọng: “Mới vừa rồi ở chỗ Phụ hoàng, Tiểu Cửu biết nội tình, làm Hoàng tỷ tức giận, là Tiểu Cửu phải.” Lúc này đây đầu Cửu Công chúa chỉ cài đóa hoa trắng , càng đáng mảnh mai thêm, lại thêm đôi mắt đẹp rưng rưng nước mắt, dường như muốn quỳ xuống trước mặt A Nguyên, : “Cầu Hoàng tỷ đừng trách tội muội.”

      Mắt thấy hai đầu gối nàng ta sắp rơi xuống đất, A Nguyên lại vẫn đứng yên chờ nàng quỳ, Cửu Công chúa cắn chặt răng, nhưng vẫn quỳ, chỉ uốn gối nghẹn ngào.

      “Còn thiếu đặt điều nữa thôi.” Phượng Minh lạnh nhạt /

      Lời này có chút lãnh khốc. Cửu Công chúa kinh ngạc nhìn .

      Trong cung đồn thổi vị Hoàng huynh lỗ mãng chân chất này là người thương các muội muội tỷ tỷ nhất, vì mấy tỷ muội mà chuyện gì cũng làm. Mấy năm nay Cửu Công chúa vẫn luôn muốn thân cận hơn với , chỉ là năm vừa rồi Thành vương vừa có con, vị huynh trưởng này phần lớn thời gian đều ở nhà bầu bạn với thê tử và nhi tử, hay tiến cung, mà dù có tiến cung cũng đều cùng Thành Vương phi người có ánh mắt như có thể nhìn thấu nhân tâm đó, mỗi lần Cửu Công chúa gặp Thành vương phi, đối diện với cặp mắt băng tuyết lạnh thấu xương này, đều cảm thấy mấy tâm tư của mình đều bị nhìn thấu, mà vị Vương phi này là biểu tỷ của A Nguyên, càng có cơ hội tiến lại hơn.

      Khó lắm mới có cơ hội, ngờ được rằng Hoàng huynh này lại lãnh đạm như vậy.

      “Nghỉ ngơi ở trong cung , bằng , bổn vương tha cho ngươi!” Phượng Minh nhìn thấu diễn xuất vừa rồi của Cửu Công chúa, kẻ ngốc sống trong cung thể qua được tuổi thành niên, Phượng Minh căn bản là quý các tỷ muội mới nguyện ý nhường nhịn, nhưng mà Cửu Công chúa mách lẻo A Nguyên như vậy, đủ loại mưu tính khiến Phượng Minh thập phần vui, lúc này quát tiếng, thấy muội muội này lung lay sắp đổi, liền cười lạnh : “Bổng vương quên cho ngươi biết, dáng vẻ này của ngươi bổn vương thấy nhiều rồi! Còn dối trá nữa, ta bẩm báo với Hoàng tổ mẫu, để Người dạy ngươi làm Công chúa là phải như thế nào!”


      “Ở trong cung ngừng nghỉ nhi, bằng , bổn vương tha cho ngươi!” Mới vừa rồi Cửu công chúa diễn xuất, phượng minh xem nhi, chân chính ngốc tử ở trong cung cũng sống đến thành niên, phượng minh bất quá là thích bọn tỷ muội, mới vừa rồi nguyện ý nhường nhịn, nhưng mà Cửu công chúa như vậy cấp A Nguyên mách lẻo, đủ loại u, liền kêu phượng minh thập phần mừng, lúc này quát lớn tiếng, thấy này muội muội lung lay sắp đổ, liền cười lạnh , “Bổn vương quên cho ngươi, ngươi như vậy bộ dáng, bổn vương thấy được nhiều! Lại thành , liền đem ngươi bẩm báo hoàng tổ mẫu chỗ, tốt lành giáo giáo ngươi như thế nào làm công chúa!”

      Đức hạnh như này của nữ nhân hậu cung rất nhiều, Phượng Minh thấy vẫn còn phải tu luyện nhiều.

      A Nguyên liền ý vị thâm trường mà nhìn Cửu công chúa gì.

      Lai lịch của Cửu Công chúa có chút vấn đề, trong lòng nàng hiểu điều này. đứa ngốc đột nhiên tinh ngoan, A Nguyên lại phải cổ nhân thực , nào ? Chỉ là lười để ý, cho cùng, thời buổi này cũng đâu có chỉ cho phép A Nguyên xuyên , người khác được xuyên đâu? Chỉ cần nước giếng phạm nước sống, cũng đâu có liên quan gì. Có điều A Nguyên thấy Cửu Công chúa dường như cho rằng bản thân hẳn phải được sủng ái mới đúng, bởi vậy đối nghịch với nàng và Ngũ Công chúa, khiến A Nguyên cảm thấy thực buồn cười, rốt cuộc cũng lười cho Cửu Công chúa nên sống cuộc sống cổ đại thế nào, chỉ phất tay : “Mau quay trở lại với Bát tỷ tỷ đáng thương kia của ngươi thôi, bằng cái tát mặt Bát tỷ tỷ của ngươi… ngươi yếu ớt mảnh mai như vậy, chỉ sợ dậy nổi.”

      “Đa tạ Hoàng tỷ dạy dỗ.” Cửu công chúa ở trong cung bất đắc dĩ, đến cái phong hào cũng có, đương nhiên dám nhiều lời, chỉ thi lễ rồi nhanh.

      “Nó có chút kỳ quái.” Phượng Minh lẩm bẩm trong miệng, thấy A Nguyên để trong lòng liền cũng bỏ qua, lại cười với A Nguyên: “Hôm nay ta thấy mấy nữ binh đó tồi, có thể che chở muội, cũng có gì gây trở ngại làm người ta nên lời cái gì, về sau Hoàng huynh cũng đưa cho muội hai người.” chuyện, nơi xa có hai người bước tới, A Nguyên thấy thế liền dừng lại, nở nụ cười.

      Người tới đúng là Ngũ Công chúa, còn có thiếu phụ khuôn mặt trầm tĩnh, dáng vẻ thong dong, mặc y phục đoan chính màu đỏ sậm, thập phần trầm ổn, người nọ thấy A Nguyên liền nở nụ cười cung kính, thỉnh an, xong mới đứng bên người Ngũ Công chúa.

      “Biểu tẩu chính là phóng khoáng như vậy.” Tuy rằng Ngũ Công chúa như vậy, thái độ lại thập phần hòa khí, tựa hồ tình cảm với thiếu phụ này tồi.

      Nữ nhân này là đại phu nhân phủ Định Quốc công, biểu tẩu của Ngũ Công chúa. Năm xưa Tĩnh Bắc hầu giận dữ từ hôn, phu nhân Định Quốc công như chết sống lại vì nhu tử, huống chi tinh thần Khánh Chấn bị chấn động mạnh, thấy nữ nhân là sợ hãi, mấy năm nay Đức phi và phu nhân Định Quốc công sầu thúi ruột vì , chỉ nghĩ đến việc tìm cho nữ nhân thích hợp. Đức phi còn chưa tìm ra, phu nhân Định Quốc công lại vào ngày ra ngoài gặp được vị đại phu nhân này, lúc đó nương này chỉ là nữ nhi nhà thương, phụ thân bện chết, chỉ còn lại quả phụ, đệ đệ còn , bốn phía đều có thân thích mơ ước gia nghiệp nhà nàng, chính vì như vậy, vị đại phu nhân này mở ra đường máu, đấu văn đấu võ áp đảo toàn bộ thúc bá như lang sói đó, bảo vệ được gia nghiệp , còn có thể hô mưa gọi gió.

      Phu nhân Định Quốc công liếc mắt cái liền nhắm trúng, nữ nhân như vậy, trời sinh chính là thành gia lập nghiệp, bởi vậy cũng bất chấp xuất thân từ thương hộ xứng với phủ Định Quốc công của nàng, mà tự mình tới cửa cầu thân.

      Lúc đầu vị này đồng ý lắm, chỉ sợ môn đăng hộ đối, nhưng phu nhân Định Quốc công nào có thể từ bỏ? Liên tục quan tâm, cũng khiến nàng sinh lòng cảm kích, lại nghe được từ đầu đến cuối chuyện xưa của phu nhân Định Quốc công, hơi do dự, nhưng vẫn đồng ý.

      nay, vị đại phu nhân này gả vào phủ Định Quốc công được bốn năm, phu nhân Định Quốc công cảm thấy mỹ mãn, lúc đầu còn dẫn nàng qua lại mấy nhà thế gia, đợi đến khi nàng có thể chấp quản được hết liền quản chuyện trong phủ nữa, yên tâm mà an dưỡng tuổi già.

      “Lần này biểu tẩu tiến cung là vì chuyện gì vậy?” A Nguyên liền tò mò hỏi.

      “Nghe Hoàng thượng hạ chiếu, triệu các võ tướng nơi khác hồi kinh..” Khánh Đại phu nhân mỉm cười, liền ôn hòa mà : “Cũng nghe lần này trong các võ tướng trở về có thân thích bà con xa của nhà thần, vì vậy Đức phi nương nương thỉnh mẫu thân tiến cung chuyện, mẫu thân muốn thần cũng nghe an bài, bèn bảo thần cùng tiến cung.” Nàng chuyện , làm người nghe thấy rất thoải mái, nhưng có ai biết, ngày đó, A Nguyên tận mắt nhìn thấy, vị Khánh Đại phu nhân này cầm con dao mổ lợn đuổi theo người thúc thúc muốn tranh đoạt gia nghiệp nhà nàng đến độ ông ta rơi giày cũng dám nhặt chứ?

      Lúc này đây, A Nguyên gặp vị Khánh Đại phu nhân này liền nhớ tới cảnh tượng ngày đó, con dao giết heo đó phóng ra từ tay nàng, ánh sang bén nhón lóe lên trung, chỉ thiếu làm thịt thúc thúc nàng ngay lập tức.

      “Trong phủ Định Quốc công có thân thích lợi hại như vậy từ khi nào thế?” Ngũ Công chúa lại thấy kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Sao mẫu phi với muội?” Nếu phủ Định Quốc công có thể có người có tiền đồ lãnh binh bên ngoài như vậy, phu nhân Định Quốc công tội gì phải nhọc lòng trong phủ thế chứ?

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Nữ hán tử A Loan xinh đẹp trở về
      Hạ An Hi thích bài này.

    3. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      ☆ Chương 105.1:

      “Hẳn Nương nương tự có suy tính của người.” Khánh đại phu nhân liền hòa nhã : “Hôm kia tỷ còn nghe thấy mẫu thân rằng chờ biểu ca hồi kinh gặp mặt phen.” Dứt lời, nữ nhân ôn hòa này liền cười, lại : “Nghe ở biên quan biểu ca lập công lao , lúc này đây hồi kinh có thể được thăng chức.”

      “Vậy muội yên tâm rồi.” Phủ Định Quốc công còn nam nhân có thể chống đỡ môn hộ, Đức phi và Ngũ Công chúa cũng an tâm, bằng ngày ngày lo lắng gia tộc suy tàn, ai cảm thấy mỏi mệt đây?

      Nhưng Ngũ Công chúa vẫn giọng hỏi: “Là vị xa chi.” Khánh đại phu nhân biết nhiều lắm, liền chỉ trả lời: “Nghe trước kia lớn lên cùng Nương nương, sau này gả cho người mấy năm nay cũng liên hệ. Nhân lần này Hoàng thượng triệu võ tướng vào kinh, vị này liền theo phu quân và nhi tử trở về.” Nàng nhớ tới dáng vẻ mừng rỡ của Đức phi và phu nhân Định Quốc công cũng có phỏng đoán trong lòng, cười : “Tỷ thấy là mẫu thân và Nương Nương đều lòng vui mừng, tình cảm từ trước cạn.” xong vẻ mặt lộ chút mệt mỏi, Ngũ Công chúa nhìn ra bèn vội vàng : “Tẩu dạo với muội bên ngoài hồi rồi, giờ thân thể nặng nhọc, vẫn nên hồi cung thôi.”

      Khánh Đại phu nhân vừa mang thai, chỉ là nhìn vẫn chưa .

      “Ta cũng thỉnh an Đức phi Nương nương cùng Tứ Hoàng huynh.” A Nguyên còn định tám với Ngũ Công chúa về chuyện vừa nãy, liền cũng tiến lên đỡ Khánh Đại phu nhân.

      “Sao có thể phiền điện hạ?” Khánh Đại phu nhân vội vàng cười .

      “Tính muội ý thích nhất là em bé mềm mại, sau này tẩu tử để muội ấy dẫn cháu chơi là muội ấy vui rồi.” Ngũ Công chúa đứng bên cười khuyên nhủ: “Thân thiết với tẩu tử mà, bằng , nha đầu này là vô tình nhất.”

      “Lời này lại khiến ta phải chút gì đó rồi.” A Nguyên thấy cung nữ phía sau lại đây đỡ Khánh Đại phu nhân, liền thu tay, chỉ quay đầu với Ngũ Công chúa: “Là ai tặng đại ân cho Ngũ tỷ vậy?” Nếu phải nhờ nàng, tiểu biểu đệ ngu xuẩn Khánh Quang đó khi nào có thể ngâm ra được câu đối biểu đạt tâm tư tình cảm dồn nén của chứ? Thấy Khánh Đại phu nhân được cung nữ đỡ trước, nhóc con này liền nở điệu cười xấu xa, rúc vào người Ngũ Công chúa làm mặt quỷ mà : “ giờ tiểu tử kia tâm tâm niệm niệm gả đó, Hoàng tỷ sao có thể phí hoài năm tháng của con nhà ngườ ta thế chứ?”

      Mặt Ngũ Công chúa như con ếch xanh bị thổi khí vào vậy, chỉ chỉ vào bọ mặt cười gian xảo của A Nguyên, ra lời.

      Lại , làm Phò mã ở rể, dùng từ “gả” là chuẩn xác còn gì.

      “Năm nay liền cưới.” Cảm thấy bản thân bị nhóc con lên mặt, Ngũ Công chúa căm tức mà đáp.

      Phượng Minh đứng sau dựng lỗ tai lên nghe lén, ánh mắt dại ra sắc mặt đờ đẫn, cảm giác như trải qua chuyện huyền huyễn vậy, sau này nếu nhi tử nhà mình có e thẹn gả người, cũng phải là chuyện sét đánh trời quang gì cả.

      Cái gì là khí khái nam tử chứ?

      Nhớ tới từng có lần tâm với tiểu biểu đệ này cái gì gọi là nam tử hán, tiểu biểu đệ lại sợ hãi vâng dạ, Thành vương điện hạ khỏi cảm thấy thất bại.

      “Phá đám biết mỏi mệt a~” Cảm khái công lực trêu ngươi của đám muội muội này chút, Phượng Minh quyết định làm kẻ điếc người câm, mở miệng.

      “Khí sắc của biểu tẩu thế nào? sao chứ?” Ngũ Công chúa và A Nguyên oanh oanh yến yến buôn chuyện, lại nhìn Khánh Đại phu nhân đằng trước, Ngũ Công chúa liền thở dài: “Thât là làm khó tẩu ấy, lo liệu việc trong phủ, còn phải chăm sóc biểu ca ta, giờ mang thai còn bận trước bận sau cả trong cung cả trong phủ, gian nan.” Dừng chút, lại thở dài với A Nguyên: “Ngươi thấy bên ngoài tẩu tử biểu lộ gì cả, kỳ nước đắng biết chia sẻ cùng ai thôi.”

      Tuy rằng Khánh Đại phu nhân vào phủ được phu nhân Định Quốc công coi trọng, có thương có , nhưng xuất thân đằng sau toàn gia đều là thương nhân, lại có nam đinh có tiền đồ, bởi vậy phu nhân trong kinh nể mặt phu nhân Định Quốc công và Đức phi nên dám ra mặt, còn sau lưng thiếu lời nào.

      Cái khó chính là Khánh Đại phu nhân lòng dạ rộng rãi, bằng nếu là người hay để tâm, khóc chết rồi.

      giờ có con nối dõi, bất luận là nam hay nữ, cũng đủ để gót chân nàng đứng vững vàng.” A Nguyên liền an ủi: “Nhà tẩu tử ngươi phải còn có đệ đệ học tập sao? Chỉ cần có tài, đâu phải thể chống lưng cho tẩu tử ngươi?” Nhà Khánh Đại phu nhân cũng phải thương hộ bình thường, nghe gia tài trăm vạn, bằng những kẻ thân thích đó cũng cần thể diện mà tới ức hiếp quả phụ cháu . Có bạc, lại có đệ đệ khoa cử hề là thương hộ thấp kém. A Nguyên thấy Ngũ Công chúa khẽ gật đầu, liền giọng: “Hoàng tỷ có tẩu tử như vậy, cũng là có phúc.”

      “Nàng vừa có thai mẫu thân nàng liền tới.” Ngũ Công chúa chợt bé giọng: “Mẫu thân kia của nàng là người có chính kiến. Tẩu tử gả tới phủ Quốc công là vinh dự nhường nào, những thúc thúc thẩm thẩm lại định dựa vào lấy lòng, mẫu thân nàng lại quay về, giờ còn đối đãi như người nhà, tẩu tử ta nghe được liền nóng nảy, thúc bá đó đâu phải người tốt, mẫu thân nàng lại vẫn cái gì mà việc gì thiện hơn biết sai chịu sửa.” Thấy ánh mắt A Nguyên thể tưởng tượng nổi của A Nguyên, Ngũ Công chúa cũng thấy cực kỳ bất đắc dĩ, liền thấp giọng : “Bình thường, nhà dòng dõi thấp có nữ nhi gả vào nhà cao cửa rộng chỉ sợ con mình gian nan, nào ai nguyện ý con mình bị khinh thường đây? Nhà tẩu tử lại ngược lại, biết được tẩu tử có thai, lại như gà chó lên trời, ngày ngày cầu chỗ tốt, mẫu thân tẩu tử lại thực nghe lời, tới với tẩu tử.

      “Đây là muốn Đại phu nhân sống tốt mà.” A Nguyên liền cười lạnh .

      Nếu phu nhân Định Quốc công nghiêm khắc chút, quả thực có khả năng sinh khúc mắc với Khánh Đại phu nhân.

      “Tẩu tử biết chuyện chỉ động thai khí chút, mợ…” Ngũ Công chúa liền cười : “giận lắm, đưa lễ để phu nhân thông gia về nhà, có mời được đến. Chuyện này vừa qua, mợ lại thấy trong viện biểu ca lại xong rồi, liền truyền lời, ai dám tác quái với biểu ca đều đánh chết hết, bởi vậy khí sắc tẩu tử cũng tốt hơn rồi.”

      A Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, .

      Cơ thể bé đó của Khánh Chấn lại còn bệnh tật, còn tác quái với người khác thế nào được?

      “Lúc nào cũng có nha đầu thích mơ tưởng.” Ngũ Công chúa giọng.

      Hai nữ nhi trò chuyện, Ngũ Công chúa nghe kể việc hôm nay, giận tím mặt, lại cũng gì thêm, A nguyên biết nàng thầm nhớ kỹ, bởi vậy khuyên vài câu, lại bị Ngũ Công chúa bác lại.

      “Kẻ như vậy, chính đạo dễ , chúng ta cũng phải đáp trả lại mới đúng.” Ngũ Công chúa cười lạnh .

      Kỳ A Nguyên cũng có ý định này, bèn gật đầu, chuẩn bị để ngoài kia đều biết, cái gì mà Vinh Thọ Công chúa và Thanh Tùng công tử đều là do Nam Dương Công chúa bịa đặt.

      Thành Vương điện hạ đứng sau được dẫn dắt, cũng nghiêm trang gật đầu.

      Mọi người tới cung Đức phi, vào liền thấy Đức phi và phu nhân Định Quốc công đều mang vẻ mặt thổn thức gì đó. Thấy mấy tiểu bối tiến vào liền cười rộ lên. Phu nhân Định Quốc công vẻ mặt ôn nhu nhìn Khánh Đại phu nhân đứng bên người mình, chỉ mệnh nàng ngồi bên cạnh mình, lại cho người mang tổ yến bổ dưỡng lên, tận mắt nhìn nàng ăn mới buồn cười với Đức phi: “Đứa bé này sức khỏa dễ chịu, biết trong cung có việc cái gì cũng muốn tiến cung cùng ta, muốn giúp ta.”

      “Tẩu tử khoe với ta sao?” Đức phi cười lớn.

      “Mẫu thân từ ái là phúc của con.” Khánh Đại phu nhân nhìn về phía phu nhân Định Quốc công, ánh mắt thập phần thành kính.

      Phu nhân Định Quốc công đối nàng như khuê nữ ruột thịt, nàng cũng phải kẻ có lương tâm, nào cảm động trước tình cảm như vậy?

      “Thường ngày đứa bé này vất vả, ta thương con bé nhiều hơn chút tính là gì đâu?” Phu nhân Định Quốc công liền thở dài.

      “Hai người mẹ chồng nàng dâu hợp nhau, ta thấy cũng mừng.” Đức phi cười, thấy Phượng Minh cùng các muội muội, mặt lộ vẻ vui mừng, vội vẫy tay gọi nhi tử đến trước mặt, ấm giọng hỏi: “Con nhiều công việc, sao hôm nay lại tiến cung?” Phượng Minh cảm thấy mẫu thân nhớ mong quý nén được với mình, định giãi bày tấm lòng thương nhớ của mình với mẫu thân, nghe thấy Đức phi tiếp: “Nếu con tới sao dẫn theo hai nhóc vào cùng? Lâu rồi gặp, nhớ quá.” Dứt lời, lại tỏ vẻ tiếc nối, hiển nhiên cảm thấy nhi tử này bằng hai cháu trai ngoan ngoãn.

      Thành vương điện hạ cực kỳ đau lòng, chỉ hận thể khóc rống lên.

      Từ khi nào hai tên phá đám này khiến vị trí của mình trong lòng lão nương, thê tử sụt giảm thế?

      “Vi nương cũng nhớ con.” Đức phi trầm bổng bổ sung thêm câu, làm trái tim Thành vương điện hạ lại bị ghim thêm mũi tên nữa, vỡ nát.

      “Mẫu phi a~” Ngũ Công chúa liếc nhìn vẻ mặt muốn sống nữa của Hoàng huynh, thực đồng cảm mà : “Các cháu trai ở đây, Người tạm chấp nhận Hoàng huynh chút.”

      “Khụ…” Trước ánh mắt ôn hòa của phu nhân Định Quốc công, Khánh Đại phu nhân ăn tổ yến thiếu chút nữa phun ra.

      Phượng Minh ngẩng đầu, phụng phịu nhìn Đức phi, lớn đến vậy rồi, làm gì đáng được bằng bé con mềm mại chứ. Đức phi cảm thấy đau mắt lại đành lòng nhìn mà hơi hơi quay đầu. Mắt thấy mẫu phi quá áy náy với mình, trái tim tang thương của Thành vương điện hạ được chữa lành, tâm chẳng trách thời buổi này ai cũng thích tỏ vẻ đáng , hóa ra thực hiệu quả, liền quyết định chờ hồi phủ cũng nũng nịu vợ mình, tranh thủ khiến hai nhóc phá đám kia thất sủng, Thành vương điện hạ thượng vị.

      Đức phi thông minh tuyệt thế cũng nghĩ ra là nhi tử già đầu rồi còn muốn “trạch đấu” với tôn tử, lúc này đây thấy phu nhân Định Quốc công lau miệng cho Khánh Đại phu nhân vừa suýt phun tổ yến, cũng mất mặt, nhịn xuống rồi mới thúc giục nhi tử: “ thỉnh an Hoàng tổ mẫu và Mẫu hậu con , lúc về Mẫu phi lại chuyện với con.” Thấy Phượng Minh trước khi ra ngoài còn quay đầu lại giương đôi mắt tỏ ra lưu luyến, Đức phi chống trán lát mới bất đắc dĩ cười, ngẩng đầu với hai đứa bé nhịn đến mức hộc máu phá lên cười bên dưới: “Tứ ca của các con, càng ngày càng thú vị.”

      biết trúng tà gì nữa.

      A Nguyên lăn vào lòng Đức phi, để bà xoa bụng cho mình, nghe phu nhân Định Quốc công cười an ủi: “Vương gia và Nương nương thân cận nhiều năm như vậy, thần thiếp nhìn lòng cũng thấy khuây khỏa.” Phượng Minh cũng phải nhi tử thân sinh của Đức phi, nhưng giờ thân cận với Đức phi đến mẫu tử ruột thịt cũng đỏ mắt, làm phu nhân Định Quốc công cảm thấy đây là người tốt cuối cùng cũng được báo đáp. Bằng , nhìn cung Tuệ tần mà xem. Thuận vương là con trai ruột của bà ta, mà tại Tuệ Tần chỉ dám trông cậy vào con dâu và cháu trai, nhi tử sống như thế nào cũng để ý lắm.

      Thực ra, đó cũng là loại bi ai.

      “Đứa bé này có hiếu cũng là cái phúc của ta.” Vì sao Đức phi có thể trụ vững ngã? Thứ nhất là có phủ Định Quốc công, thứ hai chính là có Thành vương đối đãi với bà như mẹ đẻ.

      “Đợi đến sau này…” Đức phi thấp giọng lẩm bẩm, đến A Nguyên nằm trong lòng bà cũng nghe .

      Đợi đến sau này, tân hoàng đăng cơ, bà liền rời cung, làm Vương Thái phi, sống cuộc sống đoàn viên cùng nhi tử, con dâu, tôn tử, ở lại chốn hậu cung lạnh lẽo này nữa.

      Khóe miệng vài phần ý cười, Đức phi liền cười với A Nguyên: “Lại tiếp, cũng có duyên.” Thấy hai nữ nhi đều tò mò nhìn qua, bà bèn cười : “Con có biết giờ thê tử biểu ca con là ai ?” ‘Biểu ca’ trong lời của bà chính là vị sắp vào kinh kia, mắt thấy ánh mắt chờ mong của Đức phi, A Nguyên và Ngũ Công chúa cũng kinh ngạc trước vị biểu ca này, thấy bà hỏi như vậy liền khỏi lắc lắc đầu, lại thấy Đức phi cười : “Chính là người các con hay thư từ qua lại, A Loan nhà Tĩnh Bắc hầu.”
      hauyen2803, ly sắc, lan anh ngo14 others thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Chuẩn luôn A Loan chạy đâu cho khỏi nắng

    5. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 105.2:

      Năm đó Đức phi quả nhìn trúng A Loan, sau đó lại xảy ra loạt chuyện, Tĩnh Bắc hầu giận dữ từ hôn làm Đức phi tiếc nuối khôn nguôi, cho rằng vô duyên rồi, lại ngờ được vòng vòng lại A Loan vẫn dừng chân ở phủ Định Quốc công

      Nhưng Khánh Đại phu nhân ở đây, nhiều hơn thích hợp, Đức phi nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của Ngũ Công chúa và A Nguyên, đôi mắt cười cong lên.


      Nhưng mà khánh đại nãi nãi ở, nhiều lớn thích hợp, Đức phi nghe thấy ngũ công chúa cùng A Nguyên kinh hô, liền chỉ cong lên đôi mắt cười.

      Khánh Đại phu nhân ngồi bên mỉm cười nghe, cũng quá để tâm đến vị A Loan trong truyền thuyết kia.

      Đố là con dâu phu nhân Định Quốc công nhìn trúng ngày trước, là đích nữ thế gia, mạnh hơn mình cả tám con phố. Phu nhân Định Quốc công quý nàng, muốn để nàng biết, nhưng lại biết trong phủ đâu ít tiểu nhân khua môi múa mép, sao nàng hay biết gì được? Có điều, đối với nữ nhân tâm đặt ở nội trạch như nàng ấy bản thân nàng cũng ngưỡng mộ, huống chi chuyện này đâu có liên quan gì đến người ta chứ? Hà tất đổ hết oán giận lên đầu nữ nhi như vậy? Coi như hay biết, Khánh Đại phu nhân ngồi bên mỉm cười : “Nữ tướng quân được người người kính , tới hai vị điện hạ, đến con nghe cũng thấy vui mừng.”

      “Nhà bọn họ Hoàng thượng ban thưởng phủ, bên con cũng cần lo lắng giúp đỡ.” Đức phi nhàng : “Con mới là người quan trọng nhất, biết ?”

      “Có Mẫu phi , tẩu tử còn quý bản thân, ta liền đến dọn đến phủ luôn.” Ngũ Công chúa quay đầu lại liền cười .

      Khánh Đại phu nhân vội vàng cười bản thân dám, lại vài câu nhàn thoại, rồi mới cùng phu nhân Định Quốc công xuất cung.

      A Nguyên và Ngũ Công chúa lăn lộn mấy ngày, chỉ là còn chưa chờ nàng động thủ, bên ngoài có Bát Công chúa tự mình tìm thuốc trị thương cho biểu ca nhà mình, bất chấp lời khuyên của tôn sư. Nhưng bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, Hoàng thượng mất kiên nhẫn, chỉ hỏi Bát Công chúa, thấy khuê nữ ngốc nghêch này lại tỏ vẻ thực nguyện ý, cũng nhiều, chỉ soạn thánh chỉ, tứ hôn cho Ngũ Công chúa và A Nguyên.

      Hơn nữa, còn có A Dung thăng lên Chiêm phủ*. Đây chính là chức quan tam phẩm, càng quan trọng hơn đó là Chiêm phủ phụ tá cho Thái tử, như thế đây là có ý để A Dung thân cận Thái tử, Hoàng thượng bất công ràng như vậy, thực khiến kinh thành ghé mắt mà nhìn, trong lúc nhất thời tầm mắt tôn thất thế gia trong kinh đều hướng về phía phủ Thành Dương bá, đều cảm thấy A Dung này thực là chó cắn người là chó sủa.


      Chiêm phủ: chức quan cung cấp mọi việc cho Thái tử.

      Chần chờ mãi thành hôn, tình cảm là ở chỗ chờ đợi này. Vinh Thọ Công chúa là vị nữ tôn thất được Hoàng thượng sủng ái từ trong tã lót mà mọi người đều nhìn trúng, là vị hay qua lại hòa thuận với Công chúa, Hoàng tử, Vương gia đó.

      Tiểu tử này chẳng rên tiếng nào cướp được Công chúa vào trong tay, đừng đợi mười mấy năm gì đó, chuyện này đặt thân ai, chờ mấy năm là có tiền đồ rộng lớn, vui đây? Ai ai cũng cảm thấy lần này Trạm gia chiếm đại tiện nghi rồi, nhất thời phủ Thành Dương bá lại thành miếng bánh ngon, so với thời điểm Thành Dương bá được Hoàng thượng coi trọng còn nóng hổi hơn nhiều. Dù sao Hoàng thượng và Thái tử đều rất thương Vinh Thọ Công chúa, chỉ cần phải tội lớn mưu soán vị gì đó, phồn hưng của phủ Thành Dương bá ở trước mắt rồi.

      Trong kinh phê bình ít, A Nguyên cũng cảm thấy có chút bất an.

      A Dung tuổi trẻ, lại được Hoàng thượng đưa lên tam phẩm, thực quá gây chú ý, bởi vậy hôm nay nàng hơi do dự, liền đến thư phòng Hoàng thượng, ven đường túm được nhóc mũm mĩm.

      Hai tỷ đệ đến ngự thư phòng của Hoàng thượng rồi lại thấy Hoàng thượng chuyện với người khác, thấy vị quan viên trung niên kia vô cùng cung kính, A Nguyên liền tránh ở bên, đợi đến khi người này dứt lời nhất mực cung kính lui ra ngoài mới lên thỉnh an Hoàng thượng.

      “Đó là Tổng đốc Trực lệ.” Hoàng thượng nhìn nhìn A Nguyên, tủm tỉm cười.

      Hẳn đây là Tổng đốc Trực lệ muốn đoạt phu quân với bản công chúa, Công chúa điện hạ chỉ cảm thấy tức giận, hận thể đuổi theo đạp cho lão già này trận, lại vẫn kiên cường nhịn xuống, chỉ có chút bất an với Hoàng thượng: “Ân điển Hoàng thượng cho A Dung, hơi quá mức.” Dứt lời, nàng liền ngượng ngùng mà : “Con biết Hoàng bá phụ là vì A Nguyên nên nhìn huynh ấy với con mắt khác, nhưng quá bất công cũng khó tránh khỏi bị người phê bình, nếu vì con mà danh bên ngoài xưa nay của Hoàng bá phụ bị người ta lên án, con nào an tâm được đây?” nhiều, liền theo thói đưa chén trà bàn trước mặt Hoàng thượng lên hấp mấy ngụm.

      “Ồ….” Hoàng thượng cười tủm tỉm ngồi nghe, hồi lâu sau, vẻ mặt thay đổi tỏ ra khó hiểu, thò người ra hỏi: “ Là ai Hoàng bá phụ vì A Nguyên nên mới thăng chức cho ?” Ông cười ha hả mà an ủi nhóc con trợn mắt há mồm: “Đừng nghĩ nhiều, phải vì con, A Nguyên nào có quan trọng như vậy?”

      Nhóc con đen mặt nhìn bá phụ xấu xa cười nỗi đau của người khác, lâu sau, vẻ mặt hung tàn bắt đầu càn quét ngọc thạch bảo bối bàn Hoàng bá phụ nhét vào túi mình, miệng oán hận: “Duyên phận chúng ta đến đây là hết!”

      Hoàng bá phụ bắt nạt cháu phải là bá phụ tốt!

      Hoàng thượng cười đến đau bụng, cảm thấy mỗi ngày được cười như vậy sức khỏe thực tốt lên rất nhiều, lúc này đây lau lau nước mắt, chỉ mỉm cười hỏi: “Muốn Hoàng bá phụ mở kho để nhận lỗi ?’

      Hai tay hai chân duỗi tới trước mặt ông, đôi mắt to tròn chờ mong nhìn ông.

      Cháu con trai là dở hơi, Hoàng thượng lắc lắc đầu, rồi cười với A Nguyên: “Tuy cũng là vì con, nhưng cũng vì A Dung.” Thấy A Nguyên nghiêng tai lắng nghe, ông liền cười : “Đứa bé này rèn luyện nhiều năm, đều dạo vòng Lục bộ và Đô sát viện, Trẫm thấy rằng, là người có năng lực, sau này Thái tử đăng cơ, cũng cần người trẻ tuổi có thể phò tá, bởi vậy mới thăng quan cho thằng bé.” Ông cười : “Tiếp đó Trẫm cũng thăng chức mấy Phò mã khác, con cần lo lắng.” Thấy A nguyên lúc này mới vừa lòng gật đầu, lại đề cập tới việc trả lại bảo bối, Hoàng thượng lại vui vẻ, điểm điểm trán A Nguyên cười : “Chỉ biết so đo với Hoàng bá phụ.”

      “Chờ về sau có thể làm của hồi môn.” A Nguyên mặt dày mà .

      “Của hồi môn!” nhóc mập lén lút nhét điểm tâm nước miếng đầy miệng hàm hồ hưởng ứng tỷ tỷ,

      “Của hồi môn?!” Thánh nhân đờ mặt nhìn cháu thản nhiên, bất đắc dĩ mà : “Chả trách Phụ vương con toàn khuỷu tay hướng ra ngoài, nhưng hơi trật đấy.” Cầm bảo bối của bá phụ cho nhà chồng tương lai, Hoàng thượng tức khắc thầm ghen tỵ với Thành Dương bá.

      “Cả đời hưng thịnh, bằng sinh được nhi tử giỏi a~” Hoàng thượng cảm khái sâu.

      A Nguyên ngửa đầu dương dương đắc ý, tỏ vẻ bản thân làm Công chúa có trách nhiệm, cần thiết phải thương Phò mã nhà mình.

      “Đến lúc đó, Hoàng bá phụ chuẩn bị thêm cho con, để con vẻ vang về nhà chồng.” Hoàng thượng hứa hẹn, lại thấy nhóc mập ngậm ngón tay béo ánh mắt trông mong nhìn mình, hiển nhiên là đau lòng vì Phụ hoàng thiên vị tỷ tỷ mà quên mất Hoàng tử béo đáng nhất thiên hạ, tức khắc tim mềm rối tinh rối mù, gọi nhóc mập tới trước mặt mình, sờ sờ đầu của nhi tử, lúc này mới hỏi: “Tiểu Ngũ muốn gì nào?”

      “Phụ hoàng!” Đám nhóc mập sinh ra có thiên phú nịnh hót, tiến lên ôm lấy đùi lão cha.

      “Có tiền đồ a~.” Nhìn Hoàng thượng cúi người xuống cọ tới cọ lui vào khuôn mặt béo mềm của nhi tử, Công chúa cảm thán.

      “Ngoài Phụ hoàng ra còn muốn gì nữa?” Hoàng thượng đứng dậy, bế nhi tử mềm mại vài vòng trong thư phòng, rồi mỉm cười hỏi.

      Đến lượt đứa con bé bỏng này còn loại chờ mong như với Thái tử và Trịnh vương, Hoàng thượng càng hy vọng đứa con trai này có thời thơ ấu vui sướng nhất.

      Nhóc mập chớp chớp đôi mắt, rồi có chút ngưỡng mộ, mềm như bông mà : “Lúc trước nhi tử đến quý phủ của Tứ Hoàng huynh, Tứ Hoàng huynh làm ngựa cho các chất nhi cưỡi.” Trải qua lần trạch đấu, kết quả là phụ thân Phượng Minh bị bắt nạt khổ bức bởi đám cải thìa năng lực cao hơn, đúng lúc Ngũ Hoàng tử tới ăn hôi, bi kịch bị nhi tử cưỡi cổ rêu rao trong phủ. Nghe tiếng hoan hô của các chất nhi, Nhóc mập cảm thấy cực kỳ hâm mộ, lúc này đây liền dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn lão cha đột nhiên ngước lên nhìn trời của mình.

      “Cái này……” Hoàng thượng cảm thấy bản thân bó tuổi, thiệt tình có chút khó khăn, có điều nghĩ đến mấy nhi tử quả đều chưa từng chơi đùa với mình như vậy, nghĩ nghĩ, cảm thấy thân thể vẫn khá khỏe mạnh, liền gật đầu : “Lại đây , Phụ hoàng cho con cưỡi đại mã.” xong, liền ngồi xổm xuống, cười : “Lên .”

      A Nguyên hưng phấn, đồng thời vẫn cảm thấy có chỗ nào đó đúng, còn chưa tìm ra liền thấy nhóc mập bổ nhào lên lưng Hoàng thượng vỗ tay cười.

      Hoàng thượng hơi hơi mỉm cười, nâng mông của nhi tử, gian nan đứng dậy.

      Đột nhiên, tiếng giòn vang lên, lão nam nhân nửa trung niên nằm rạp xuống mặt đất, bất động.

      A Nguyên:….
      hauyen2803, ly sắc, lan anh ngo17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :