1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Công lược chưỡng quầy - Tiếu Giai Nhân [new 19]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chap 10
      Chẳng mấy chốc đến cuối tháng sáu, ngày hôm đó sau khi ăn sáng xong, Đường Cảnh Ngọc và Thuận Tử cùng đến chỗ Tiền bá để lĩnh tiền công.

      Bọn họ đến tương đối trễ, trước quầy vây đầy tiểu nhị, bởi vì hai ngày này là ngày đầu tháng cuối tháng được nghỉ, nên hôm nay bọn tiểu nhị liền mang bao to bao tới, lĩnh tiền xong trực tiếp về nhà thăm người thân.

      Thuận Tử cũng mang theo hành lý tới, chỉ khác là những người kia còn quay trở lại làm việc, còn chuyến này bao giờ trở lại.

      Ở chung với nhau được gần mười ngày, Đường Cảnh Ngọc và Thuận Tử cũng rất quen thuộc nhau rồi, nên lúc xếp hàng trêu ghẹo : "Thuận Tử ca rãnh rỗi mang tẩu tử vào trong thành dạo nha, để cho bọn đệ cũng được nhìn tẩu tử chút, nghe Tiền đại ca tẩu tử là nương nổi danh xinh đẹp trong mười dặm tám thôn đấy, Thuận Tử ca là may mắn."

      Thuận Tử giỏi chuyện, bị nàng trêu đỏ cả mặt.

      Đường Cảnh Ngọc cười hì hì hai tiếng, cũng làm khó nữa.

      Cuối cùng cũng đến lượt bọn họ, Tiền bá nhìn thấy Thuận Tử, cầm ba lượng bạc đưa cho , "Đây là tiền công tháng này."

      Thuận Tử nhanh chóng cất vào, khóe miệng hơi cong.

      Đường Cảnh Ngọc thấy rất ràng, trong lòng lập tức tính toán chút. Chỉ cần nàng làm việc tốt, chắc chắn năm sau tiền công cũng lên tới ba lượng bạc, nàng lại mua quần áo son phấn, ăn mặc hoàn toàn đều dùng của cửa hàng, năm ít nhất cũng có thể dành dụm được ba mươi lượng bạc, cứ như vậy trong ba năm có thể mua được căn nhà rồi, chừng nữa đường còn có thể tìm được con đường phát tài khác ấy chứ.

      Ngay lúc Thuận Tử chuẩn bị tránh ra và Đường Cảnh Ngọc định tiến lên, Tiền bá lại gọi Thuận Tử lại, rồi lấy ra mười lượng bạc cho , cười tủm tỉm : "Mấy năm nay cậu làm việc rất chăm chỉ, chưởng quầy thưởng cho cậu mười lượng bạc xem như là tiền mừng, cậu cầm cất ."

      Thuận Tử mừng rỡ, nhìn về hướng chính viện, xúc động đến nỗi biết cái gì: "Đây, đây, Tiền bá nhất định phải thay ta tạ ơn chưỡng quỹ nhé!" Chưởng quầy hào phóng, mấy năm nay những tích lũy đủ tiền để cưới vợ, mà còn có tiền dư mở tiệm tạp hóa thị trấn, bây giờ thêm mười lượng bạc này, lại càng tin rằng cùng với thê tử trải qua cuộc sống hạnh phúc.

      Đường Cảnh Ngọc ở bên cạnh cũng ghi chép ở trong lòng thêm khoản, kết hôn Tống Thù còn có thể đưa tiền mừng, nhưng mà chắc là nàng cũng cần. Bây giờ, điều nàng muốn nhất chính là kiếm tiền mua nhà nuôi sống bản thân, hôn nằm trong cân nhắc của nàng, vả lại nàng còn trộn lẫn trong đám nam nhân như vậy, nên có lẽ chẳng có nam nhân nào thích nàng.

      Thuận Tử vô cùng phấn khởi mà thẳng bước , Đường Cảnh Ngọc mang tấm lòng tràn đầy ước mơ, chán nản,thất vọng nhận mười ngày tiền công trong tay Tiền bá, hơn ba trăm văn, dùng sợi dây xuyên thành xâu, vậy mà cũng rất nặng đấy.

      "Đường Ngũ khí sắc rất tốt ha, lúc mới tới mặt vàng như cây nến ấy, bây giờ trong trắng lộ hồng, lại dưỡng thêm thời gian có thể so sánh với tiểu nương rồi." Tiền bá nhìn hai mắt của thiếu niên, ăn ngay , lại động viên nàng, " cần hâm mộ Thuận Tử, bây giờ công việc tốt này rơi vào tay cậu rồi, nửa năm này hầu hạ chưỡng quỹ tốt, chừng năm sau tăng lên cho cậu thành ba lượng rồi."

      Đường Ngũ nghe Tiền bá cũng nghĩ như vậy, mất mát do bị đả kích lập tức bị thổi bay: "Đa tạ Tiền bá và Tiền đại ca đem công việc tốt này giữ lại cho ta, buổi chiều hôm nay ta mời Tiền đại ca ăn cơm đấy, Tiền bá có muốn ăn gì , bọn ta mang về cho."

      Nghe lời ngọt của thiếu niên, Tiền bá cười đến ngậm miệng được, lại cùng Đường Cảnh Ngọc trò chuyện lúc rồi mới để nàng .

      Đường Cảnh Ngọc trong lòng vui vẻ trở về Hạc Trúc Đường.

      Lẽ ra hôm nay nàng nghỉ phép cần làm việc, nhưng trời hè nắng lớn, nàng cũng muốn chạy ra ngoài đường chịu tội, nên hẹn với mấy người Tiền Tiến chiều tối mới , dùng cơm ở bên ngoài xong rồi mới quay trở lại.

      Trong phòng đèn, Tống Thù giảng bài cho Chu Thọ và Dương Xương, thanh trong trẻo bay vào trong nội viện, là êm tai.

      Đường Cảnh Ngọc lặng lẽ tới chân tường phía sau bụi hoa, núp trong bóng râm nghe lén, nhưng nàng cũng có che dấu thân mình, quang minh chính đại ngồi dựa vào cửa, chỉ cần có người từ bên ngoài vào trong nội viện liếc mắt cái là nhìn thấy nàng ngay.

      Hôm nay, Tống Thù giảng về các loại đèn lồng, phân theo vật liệu có đèn bằng giấy, đèn bằng vải lụa, vân vân..., lúc giảng đến đèn giấy còn đem các ưu điểm và nhược điểm của các loại giấy làm đèn lồng ra giải thích tường tận, vì vậy những cái khi xem ở bên ngoài chỉ cần hai câu là xong, Tống Thù có thể giảng đến canh giờ. liên tục giảng bài trong mười ngày, hoàn toàn dạy hai người kia làm đèn lồng, buổi chiều dạy họ thi từ ca phú, còn lại sao chép bảng chữ mẫu. Đường Cảnh Ngọc xem qua, Tống Thù đưa cho Dương Xương bảng chữ mẫu phóng khoáng tiêu sái, Chu Thọ thanh tuyển phiêu dật, ràng là dạy theo năng khiếu của mỗi người.

      Có lẽ là nàng rãnh rỗi có chuyện gì làm, cũng có lẽ giọng của Tống Thù êm tai, khô khan, tuy rằng cảm thấy những thứ này có tác dụng quá lớn đối với việc làm đèn lồng, nhưng lần nào Đường Cảnh Ngọc cũng đều nghe say sưa. Nàng cũng luyện chữ, giấy sử dụng mặt sau bảng chữ mẫu của Chu Thọ và Dương Xương, mực dùng của Chu Thọ, về phần viết chữ, nàng dùng giấy lộn mà Tống Thù ném trong giỏ trúc.

      Đường Cảnh Ngọc thích chữ của Tống Thù, phiêu dật đạm nhiên, có phong thái của quân tử, lúc nhìn có thể làm cho lòng người ta bình tĩnh lại theo.

      "Được rồi, các cậu trở về ." Điều nên giảng cũng giảng xong, Tống Thù ra hiệu cho hai đồ đệ ra về.

      Đường Cảnh Ngọc nghe được, nhưng vẫn ngồi bên cạnh luống hoa như cũ.

      Dương Xương đối với nàng xem như là thấy nhưng thể trách rồi, bởi vì lý do của Đường Cảnh Ngọc là tùy thời chuẩn bị chờ sai bảo, sau khi Tống Thù biết cũng có đuổi người.

      Chỉ có Chu Thọ là tin cái cớ của Đường Cảnh Ngọc, khi nào ra cũng đều với Đường Cảnh Ngọc là bên trong cần dọn dẹp gì cả.

      Lần này cũng ngoại lệ.

      Đường Cảnh Ngọc thuận thế đứng lên, hướng về phía cửa : "Như vậy à, vậy ta đây." Thanh cao thấp.

      " Vào đây."

      Bất thình lình, người ở bên trong mở miệng gọi nàng.

      Đường Cảnh Ngọc chợt cảm thấy ổn, nhưng nàng vẫn phải vào.

      Vẫy vẫy tay về hướng Chu Thọ, Đường Cảnh Ngọc bước mấy bước lên bậc thang vào, vừa đóng cửa vừa cười khan: "Chưởng quầy gọi ta có chuyện gì?"

      Tống Thù đứng trước bàn đưa lưng về phía nàng, chờ Đường Cảnh Ngọc đến gần rồi mới hỏi nàng: "Tại sao nghe lén? Ngươi nên biết, nghe những thứ này cũng làm đèn lồng được."

      Đường Cảnh Ngọc nhìn xấp giấy bàn, biết điều nên thanh minh gì cả, mà là thành trả lời: " nghe những thứ này cũng có làm đèn lồng được đâu. Trước đây muốn học chưỡng quầy làm đèn lồng bán lấy tiền, chưởng quầy muốn thu ta làm đồ đệ, ta chết tâm cũng mất hết hi vọng, nhưng lại nhịn được muốn nghe xem chưỡng quầy gì với bọn họ, ngờ khi nghe xong lại cảm thấy hứng thú. Chưởng quầy dạy ta, ta có thể đứng cạnh mấy vị sư phó học theo, cũng cần bọn họ cố ý chỉ bảo, tự ta suy nghĩ, ngộ nhỡ vô tự thông (* thầy cũng tự thông tỏ) làm được đèn lồng có thể bán, tốt xấu gì cũng có thể kiếm được hai đồng phải sao?"

      "Ngươi đây là học trộm." Tống Thù đem giấy trong tay trải lên bàn từng tờ từng tờ , "Ngươi sợ ta đuổi ngươi ?"

      Đường Cảnh Ngọc tự tin lắc đầu: "Chưởng quầy sợ ta học trộm, tất nhiên là đuổi ta . Ta xem qua rồi, những cái đèn lồng phức tạp kia, mấy lão sư phụ đều làm ở trong phòng đèn, ta chẳng qua chỉ có thể học ít kiến thức cơ bản. Hơn nữa bên ngoài có rất nhiều người làm đèn lồng, đèn lồng Tống gia có danh tiếng lớn như vậy công lao phần lớn thuộc về chữ thư pháp đèn lồng có trình độ cao hơn những người khác. Còn ta đây, có tay nghề làm đèn tốt, cũng chẳng có chữ thư pháp tinh xảo, cùng lắm là làm được mấy cái đèn bình thường nhất thấy thỏa mãn, chưỡng quầy nhìn thế nào cũng giống như người hẹp hòi ngay cả việc này cũng tha phải ?"

      Tống Thù phủ nhận, nhưng lại nhắc nhở nàng: "Ngươi làmđèn lồng như vậy, nhiều lắm cũng chỉ được mười văn tiền, hoàn toàn cần lãng phí thời gian nghe ta giảng bài."

      " Ta biết, ta cũng rồi, bởi vì thích nên ta mới nghe, sau này làm đèn lồng có thể sử dụng những cái là tốt nhất, nhưng nếu sử dụng được ta cũng chẳng sinh khó chịu." Đường Cảnh Ngọc thuận miệng giải thích, giọng điệu sao cả.

      Tống Thù nhìn nàng cái, gõ gõ mấy tờ giấy mặt bàn: "Những cái này là giấy gì, ngươi có thể phân biệt được hay ? Có nhiều thứ nghe cũng có tác dụng gì, chỉ là lãng phí thời gian."

      Đường Cảnh Ngọc bĩu môi, tới cúi đầu nhìn mấy tờ giấy, giấy Tuyên Thành là dễ nhận biết nhất, khi còn bé dùng toàn là giấy Tuyên Thành, nàng cần sờ cầm ra. Còn dư lại vài loại, giấy Trừng Tâm Đường bề mặt trơn nhẵn mịn màng, thứ hai là giấy Ngọc Thủy, giấy thô tàng kinh, tinh tế trơn bóng, những loại giấy này đều dễ hút mực, giấy Tuyên Thành và mấy loại giấy còn lại dễ dàng hút mực, mà mỗi loại giấy khác nhau cầu tốc độ hạ bút cũng phải khác nhau, chọn giấy làm đèn lồng cũng phải suy tính đến những thứ này.(ựa mình bị mấy cái tờ giấy này làm cho chết đuối luôn rồi.)

      Nàng vừa sờ giấy phân biệt vừa giải thích, Tống Thù nghethì lời của nàng hầu như sai chữ.

      Tống Thù cho nàng ánh mắt ngạc nhiên: "Xem ra ngươi thông minh hơn ta nghĩ."

      Đường Cảnh Ngọc nhịn được nở nụ cười đắc ý, phụ mẫu đều tài mạo song toàn, nàng kế thừa vẻ ngoài xuất chúng của phụ mẫu, nhưng may mà cũng xem như là thông minh.

      Nhưng Tống Thù cũng cho nàng đắc ý quá lâu, lưu loátđem cất mấy tờ giấy vào, thu dọn gọn gàng xong vẻ mặt lạnh nhạt mà cảnh cáo nàng: "Lúc trước cho phép ngươi nghe lén là vì cảm thấy ngươi nghe xong cũng họ được cái gì, bây giờ... Lần sau còn để ta phát ra ngươi tới nghe lén, ta cho ngươi đổi công việc khác rãnh rỗi như vậy nữa."

      Đường Cảnh Ngọc tức giận: "Ngươi..."

      " ra ngoài." Tống Thù kịp thời ngăn lại lời chưa ra khỏi miệng của nàng.

      Đường Cảnh Ngọc cắn cắn môi, thở phì phì mà bước thẳng.

      Mệt cho nàng còn tưởng rằng Tống Thù là người hào phóng, ra chính là quỷ kiêu căng hẹp hòi, trước đây là coi thường nàng, hôm nay thẹn quá hoá giận liền chặt đứt cơ hội của nàng.

      Đường Cảnh Ngọc tức giận đến nghẹn, vừa quay về phòng đóng cửa lại, liền ngã xuống giường khó chịu ngủ, đến bữa trưa sau khi đem phần cơm của mình bưng vào phòng nàng thèm quản ba thầy trò trong nhà chính kia nữa, dù sao hôm nay vốn là ngày nàng được nghỉ ngơi, nàng chơi cũng có nghĩa là phải hầu hạ Tống Thù. Nếu Tống Thù tức giận, nàng cũng ngại nịnh nọt hồi đâu.

      Sau khi ngủ gần hết buổi chiều, tỉnh lại múc chậu nước rửa mặt, toàn thân nhàng khoan khoái.

      Đường Cảnh Ngọc gõ cửa phòng Chu Thọ: " thôi, chúng ta dạo phố!"

      Chu Thọ rất nhanh ra, mặc đồ giống như Đường Cảnh Ngọc, thân xiêm y vải mịn màu xám, tuy vẫn còn là thiếu niên tuấn lãng, nhưng lại thiếu cỗ khí thế công tử nhà giàu phong lưu.

      "Huynh đổi lại bộ khác , bộ xanh trúc rồi khoác áo choàng lên nhìn rất được đấy." Đường Cảnh Ngọc hảo tâm khuyên , người ngốc như vậy rồi, ăn mặc phải phú quý chút, người khác thấy có tiền thái độ ít nhiều khá hơn chút.

      " đổi, mặc giống các cậu." Chu Thọ quay lưng khóa cửa lại, hiếm khi chịu nghe lời Đường Cảnh Ngọc.

      Đường Cảnh Ngọc bị bướng bỉnh có biện pháp, dẫn tìm Dương Xương, cũng thể mời Tiền Tiến và Chu Thọ ăn cơm nhưng lại bỏ rơi mình Dương Xươngđược.

      Ba người đến đủ, chỉ còn thiếu mỗi Tiền Tiến, lúc phỏng đoán Tiền Tiến ở đâu, Tiền Tiến từ trong phòng đèn của Tống Thù ra.

      Chẳng qua là còn có người theo đằng sau .

      Đường Cảnh Ngọc liếc mắt nhìn cái liền mở to mắt, nhìn thấy Tống Thù thấy rất tức giận.

      Tống Thù lại cùng Tiền Tiến tới đây.

      Tiền Tiến vui vẻ giải thích với ba người: "Chưởng quầy hôm nay cũng muốn ra ngoài giải sầu, biết chúng ta muốn ra ngoài dạo, chưởng quầy liền chúng ta cùng nhau ." xong còn vỗ bả vai Đường Cảnh Ngọc cái, cố ý trêu ghẹo : "Đường Ngũ, số của cậu là may nha, chưởng quầy của chúng ta hào phóng như vậy, lát nữa ăn cơm chưỡng quầy nhất định mời, cậu lại tiết kiệm được bữa nha."

      Lúc đầu Đường Cảnh Ngọc mới nghe được nửa rất phiền muộn, nhưng sau khi nghe xong trực tiếp nở nụ cười.

      Chính mình có thể tiết kiệm tiền lại còn có thể làm thịt Tống Thù bữa, quả thực là nhất cử lưỡng tiện.

      Tác giả có lời muốn :
      Nửa năm sau,

      Tiền tiểu nhị: Chưỡng quầy, tiền công của Đường Ngũ có phải cũng đến lúc nên tăng rồi ạ?

      Tống chưỡng quỹ: Với cái thái độ này của , trừ là ta nhân từ rồi

      Last edited: 20/4/18
      A fang, Hòa Yên Linh, Thanhbliss16 others thích bài này.

    2. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Độc giả có lời muốn :
      Vài năm sau...
      Tiền tiểu nhị: Đường ngũ, vị trí của Tống chưởng quầy có phải nên tăng lên thành chính phu rồi ?
      Đường ngũ: với thái độ khi xưa của , t ko bỏ là may rồi.
      :yoyo60::yoyo60::yoyo60:

    3. Bonbeo94

      Bonbeo94 New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      4
      Truyen hay quaa Akiko co lenn :034:
      Akiko thích bài này.

    4. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chôm chôm thích bài này.

    5. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      Truyện má Tiếu vẫn luôn ciu huhu:))) cảm ơn b nhan edit mượt lắm ạ❤
      Akiko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :