NUÔNG CHIỀU - by Xitrum Choco

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xitrum Choco

      Xitrum Choco Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      21
      Chương 20:


      Từ lúc tranh cãi về chuyện trường học, và cậu rất ít gặp mặt. Vì tất cả học sinh hoàn thành kì thi tốt nghiệp nên hai cậu cũng cần đến trường, chỉ cần ở nhà tập trung ôn luyện cho bài thi khảo sát vào trường cấp III vào tháng sau. Ngay cả ngày cuối cùng đến trường nhận bằng khen và chia tay bạn bè, cũng là do ba mẹ đưa và cậu nên họ có dịp chuyện với nhau, sau lễ bế giảng cả hai cũng cùng ba mẹ về nhà.

      Trong tháng này, Hàn Dực tuy cần ôn tập, có nhiều thời gian rãnh rỗi nhưng cũng liên lạc gì với . phần là muốn làm phiền ôn tập, phần là còn giận dỗi . Tuy cậu nghĩ thi vào trường hệ số ba Thuận Kiều gì đó như quyết định, nhưng cậu vẫn đăng ký trường Khang Vực vì muốn học trường quá tốt, có chênh lệch lớn với trường của để làm cảm thấy tự ti, mặc cảm, và hơn hết là cả hai trường gần nhau, ít nhất được đưa đón học như trước.

      Cậu dự định huề lại lại với sau kì thi, nghĩ là sau khi thi xong được ngày, ba mẹ Hàn lại nhận được điện thoại từ quê, ông nội bệnh nặng nên cả gia đình cậu nhanh chóng lên máy bay trở về, cũng kịp thông báo gì với . Cứ nghĩ chỉ cần ở lại đến hai tuần rồi trở về, nhưng ông nội hết bệnh nên kiên quyết giữ cả nhà ở lại chơi đến hết mùa hè.

      Việc học của Hàn Dực cần bận tâm, cậu chắc chắn thi rất tốt, giấy thông báo nhập học được gửi về nhà, nên chỉ cần trở về trước thời gian nhập học là được. Còn ba mẹ Hàn cũng dễ dàng xin phép cơ quan để có kỳ nghỉ nên cả gia đình ở lại quê suốt hai tháng hè, đến tận ba ngày trước khi cậu vào học, cả nhà mới trở lại thành phố.

      Cứ nghĩ sau khi trở về qua nhà hỏi thăm tình hình của nhưng ba mẹ Hàn lại hối thúc đưa cậu mua sắm đồng phục và vật dụng cần thiết cho năm học mới, rồi cả gia đình lại cùng nhau dọn dẹp lại nhà cửa sau khi rời nhà thời gian dài nên cậu vẫn chưa có cơ hội gặp . Dù vậy cậu nghe mẹ Hàn hỏi thăm được mẹ Thẫm là thi đậu được trường đăng ký, nên cậu cũng cần lo lắng gì nữa.

      Sáng nay, Hàn Dực đứng trước gương chỉnh lại đồng phục, tóc cũng được chải chuốt gọn gàng, dù sao cũng thời gian dài gặp , nên cậu cũng muốn thấy được thay đổi của cậu. Vì ở dưới quê hơn hai tháng hè, nên làn da Hàn Dực ngâm ít, còn trắng trẻo mang vẻ trẻ con như trước, mà ngã sang màu nâu đồng mạnh khỏe. Đường nét khuôn mặt vẻ nam tính, ngũ quan ràng tinh tế nhưng vẫn giữ nguyên vẻ đẹp trai đầy mị lực. Phát triển nhất chính là chiều cao của cậu, từ 1m60 trước kia vọt lên 1m80 nổi trội, đứng giữa các bạn cùng lứa nghiễm nhiên vô cùng nổi bật. Thêm phần cậu cũng tham gia phụ việc dưới quê nên vóc dáng cơ thể cũng trở nên săn chắc, mạnh khỏe. Nhìn chung, giờ đây Hàn Dực trở thành soái niên đúng chuẩn, hội tụ đầu đủ tất cả ưu điểm thu hút phụ nữ.

      Cảm thấy hài lòng về bề ngoài của mình, cậu xuống nhà chào ba mẹ Hàn rồi ra cửa lấy xe, đứng chờ trước nhà. Tối qua cậu nhờ mẹ Hàn gọi qua với nhà là sáng nay cậu chờ để đưa học.

      Vì vóc dáng cậu cao lên ít, nên xe đạp cũ dùng được nữa, ba mẹ Hàn mua cho cậu chiếc xe đạp người lớn coi như là món quà tốt nghiệp. mãi ngắm nhìn xung quanh, cậu chợt nghe giọng trong trẻo:

      - Dực! - Thẫm An Nhiên váy áo tươm tất từ trong nhà bước ra, Hàn Dực quay qua nhìn sững người.

      bé lóc chóc trước đây trở thành thiếu nữ vô cùng diễm lệ. Khuôn mặt vẫn xinh đẹp như trước nhưng ràng trưởng thành lên ít, vừa trong sáng ngây thơ lại có chút quyến rũ của phụ nữ. Mái tóc dài thả xuôi theo đường cong cơ thể đến ngang tầm cái eo nhắn. chính thức dậy cách đúng nghĩa, ràng nhất chính là vòng , to quá khổ nhưng nhìn rất no tròn, rất dễ dụ dỗ người khác phạm tội. cao lên ít, chắc tầm 1m70, nhưng dường như phát triển đều dồn vào dôi chân thon thả kia. Đồng phục mặc là chiếc áo sơ mi ngắn tay có thắt nơ trước ngực kèm chiếc váy sọc ca rô đầu gối. biết là do quần áo vừa hay do vóc dáng quá mức bóc lửa của mà cậu nhìn cứ cảm thấy rất bó sát, rất gợi cảm. thay đổi choáng ngợp của câu hồn cậu lúc lâu, đến lúc nhìn đồng phục mặc mới cảm thấy có chút quen mắt.

      - Cậu.. sao đồng phục lại...?!

      - Hì.. là.. - cười đắc ý, định giải thích giọng mẹ Thẫm ở phía sau lên tiếng

      - À.. tiểu Dực cũng bất ngờ phải .. cũng nghĩ Nhiên Nhiên lại thi đậu vào trường Khang Vực. Con bé rất vất vả để ôn tập! - mẹ Thẫm ở phía sau cười , giọng cũng tràn đầy tự hào.

      - Dạ.. con chào ! phải Nhiên định thi vào trường Thuận Kiều sao ? - cậu vô cùng ngạc nhiên hỏi, nghĩ tặng cậu món quà bất ngờ như vậy.

      - Lúc đầu nó cũng muốn như thế.. nhưng hiểu sao hôm nọ lại thay đổi ý định. Ngày ngày đều rất chăm chỉ học hành, lại còn nhờ bạn học Vỹ Yên và Hồ Bảo qua nhà giúp ôn tập. Xuyên suốt tháng trước kì thi động đến Ti-vi, lại càng chơi dạo phố. cứ nghĩ nó cố gắng như vậy, dù thi đậu và chú cũng rất vui, nhưng ngờ lại nhận được giấy báo nhập học, cả đêm đó nó vui mừng đến mất ngủ. Con bé rất muốn thông báo với con nhưng nhà con về quê, nên sau khi về nó để với con, để sáng nay cho con bất ngờ.

      - Mẹ.. đừng nữa. Con có phải thi đậu trường lớn gì đâu, thi đậu trường này cũng chỉ là vừa đủ điểm thôi.. mẹ đừng khoe ra với Dực nữa.. mất mặt quá điiii! - thẹn thùng đỏ mặt .

      - Được rồi.. được rồi! Mẹ nữa, hai đứa học , mẹ vào nhà đây - mẹ Thẫm biết da mặt con mình mỏng nên cũng nữa, tươi cười vui vẻ rồi quay vào nhà.

      - Dực.. có vui ? Tớ lại được học chung trường với cậu a! - vui vẻ hướng Hàn Dực cười .

      - Cậu! Lên xe! - Hàn Dực trả lời , mặt trở về vẻ lạnh lùng xa cách bảo lên xe.

      - A!!? Cậu giận sao!!?

      - Lên xe ! Trễ giờ rồi! - cậu vẫn lạnh lùng .

      hiểu sao cậu đột ngột tỏ thái độ như thế với , nên chỉ đành ngồi lên xe để cậu chở đến trường. Ngồi xe, có khi cố tình giật góc áo để cậu chú ý nhưng cậu vẫn thờ ơ, chỉ chuyên tâm đạp xe. Sau khi cả hai gửi xe xong nhận lớp, may là năm nay và cậu học khác lớp nhau. đợi thêm gì, cậu cứ thờ ơ mà về phía lớp mình. lủi thủi tìm lớp, suốt buổi khai giảng cũng tập trung nghe bạn học và giáo viên giới thiệu, cứ bức rức hiểu vì sao Hàn Dực lại tức giận với mình, đáng lý ra cậu phải vui vẻ vì cố gắng thi vào chung trường với cậu chứ.

      cứ thế mơ màng đến giờ nghỉ trưa. định xung quanh tham quan trường, xem có gặp bạn học cũ , chưa kịp ra khỏi cửa lớp thấy Hàn Dực đứng đợi sẵn ở đó. Chưa đợi hết bất ngờ cậu lại rồi kéo tay về hướng sân sau của trường. Vì càng càng thấy ít người nên khỏi thắc mắc:

      - Dực! Cậu kéo tớ đâu? Chậm chút.. tớ theo kịp a! - bĩu môi kháng nghị nhưng vẫn theo. Cậu biết bản thân mình cao hơn nhiều, nên hết sức khó khăn để theo kịp bước chân dài của cậu.

      - Im lặng! - cậu lạnh giọng , chân lại bước nhanh hơn, có phần gấp gáp.
      Trang thái thích bài này.

    2. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Lịch đăng thế nào vậy ạ?

    3. Xitrum Choco

      Xitrum Choco Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      21
      @Trang thái Hi bạn, mình có lịch đăng cụ thể, mình đăng dựa lượt xem của mọi người, bình thường đạt 100 lượt xem sau chương đăng chương mới, nhưng trễ nhất từ 1-2 ngày có chương mới nha bạn :) cảm ơn ủng hộ ạ :)
      Trang thái thích bài này.

    4. Xitrum Choco

      Xitrum Choco Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      21
      Chương 21:


      Hàn Dực kéo Thẫm An Nhiên ra sân sau trường, rất ít người qua lại, và cậu dừng tại góc cây lớn nằm khuất sau khúc quanh.

      - Dực.. cậu làm gì!? Tớ theo cậu mệt a! - vừa được ngừng lại nhanh chóng kêu ca. Trước đó bị bỏ lơ, bây giờ bị lôi mạnh bạo như thế, khiến có phần khó chịu.

      - là tranh cãi với tớ thi vào trường khác, hai là lén lút ôn tập thi vào Khang Vực mà cho tớ biết, tớ có nên khen cậu diễn xuất giỏi hay !? - cậu nhíu mày tỏ vẻ nguy hiểm.

      - À.... lúc đầu tớ nghĩ thi vào Thuận Kiều, trình độ tớ tốt nên thể thi đậu vào Khang Vực a!

      - Vậy sao cuối cùng lại thay đổi???

      - Tại.. tại tớ biết cậu bỏ qua cơ hội học trường Hoa Khai để thi vào Khang Vực với tớ... nên tớ mới cố gắng thử xem, ngờ lại đậu... - ngập ngừng giải thích.

      - Hừ.. vậy mà có người trước đó tin tớ, cứ khăng khăng là mình làm được! - cậu mỉa mai .

      - Được rồi.. tớ biết sai rồi! Là tớ chưa cố gắng mà dễ dàng bỏ cuộc, lại còn to tiếng với cậu, cho tớ xin lỗi được ? - nũng nịu nài nỉ cậu.

      - Hừmmm, vậy cậu định chuộc lỗi bằng cách gì!? - mắt cậu tinh ranh nhìn , như có mưu đồ gì đó.

      - tớ thi đậu vào Khang Vực rồi đó, cậu còn muốn gì a!?

      - Cái đó là tốt cho cậu, liên quan gì tớ!

      - Vậy.. vậy tớ phải làm gì!?

      ngước lên nhìn cậu, chưa nghe được câu trả lời cảm thấy eo mình có bàn tay đặt lên, sau cổ cũng có bàn tay ghì lại, khuôn mặt Hàn Dực đột ngột phóng đại lên nhiều lần, môi truyền đến cảm giác ấm áp. phản ứng kịp nên vẫn mở to mắt nhìn cậu cưỡng hôn mình. Lúc đầu cảm thấy xấu hổ, tay ra sức ở trước ngực cậu đẩy ra, càng đẩy bàn tay eo và cổ của cũng dùng sức lớn hơn mà ghì chặt lại, khiến càng áp sát vào lòng ngực cậu. Cậu hôn lúc cảm giác lạ lạ, mở mắt ra bắt gặp ánh mắt có chút khó hiểu cùng ngại ngùng của , động tác cũng dừng lại, lời từ cổ họng phát ra truyền đến môi của hai người:

      - Ngoan.. nhắm mắt lại! - cậu cười có chút đắc ý dụ dỗ .

      biết vì sao lại nghe lời mà ngoan ngoãn nhắm mắt lại, động tác đẩy ra ngực cậu cũng có phần giảm sức, chỉ là vẫn đặt ở đó để ngăn cách hai lòng ngực chạm vào nhau. Hàn Dực lại tiếp tục công việc gặm cắn bờ môi , đây là lần đầu tiên hôn môi của cả hai người, cậu cũng biết phải làm sao, chỉ cố gắng học theo động tác của diễn viên trong phim mà mình từng xem. Cậu mút mác, mơn trớn bờ môi mềm mại của , day dưa lúc lâu mới dừng lại.

      Vì hôn có chút lâu nên cả hai đều thở thông, vừa dừng lại cậu tựa trán vào trán , cả hai nhìn nhau từ từ lấy lại nhịp thở.

      - Đây là chuộc lỗi, cũng bù cho những nụ hôn mà cậu thiếu tớ cả mùa hè vừa rồi! - cậu cười vui vẻ nhìn .

      - "..."

      - Có thấy tức giận ? - cậu hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất, rất muốn biết cảm giác của .

      - *Lắc đầu* - Tuy có bất ngờ nên có chút kháng cự lúc đầu nhưng cũng cảm thấy ghét nụ hôn vừa rồi.

      - Có thấy ghê tởm ?

      - *Lắc đầu*

      - Có muốn tớ làm như vậy nữa ?

      - *Lắc đầu*

      Cái lắc đầu nhanh chóng của khiến mặt cậu đột nhiên cứng ngắt, mắt cũng thoát vẻ mất mát cùng thất vọng.

      lòng là cố ý, chỉ là lắc đầu theo quán tính theo những câu trước, thực tế nghe kỹ câu hỏi. Nhìn thấy mặt cậu lộ vẻ vui, rất muốn trả lời lại, nhưng lại xấu hổ. Nếu "muốn" chẳng khác nào mình rất tùy tiện .. mới bị người cưỡng hôn lần lại còn muốn nhiều hơn nữa.

      - .. biết! Tớ.. tớ biết! Tớ về lớp trước đây! - hơi xấu hổ giãy ra khỏi kiềm kẹp của hai tay cậu rồi chạy về lớp, thôi cứ thoát khỏi tình trạng ngượng ngùng này trước rồi tính.

      Hàn Dực vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng của , mặt càng ngày càng thâm trầm, có chút tức giận cùng bất đắc dĩ.

      Vì hôm nay là ngày đầu khai giảng nên cho dù hết tiết học chính thức, giáo viên vẫn cầu học sinh ở lại thêm để giao lưu cùng giới thiệu sơ lược về nội quy và tiểu sử của Khang Vực. Trước lúc đó học sinh được nghỉ giải lao, Thẫm An Nhiên dự định qua lớp của Hàn Dực, là muốn cùng cậu xuống căng-tin trường ăn chút gì đó, hai là xem thái độ của cậu sau hành động của lúc nãy. gần đến lớp cậu, thấy bóng dáng cao nổi trội quen thuộc, nhưng đứng kế bên Hàn Dực là nữ sinh, dáng vẻ trong có chút quen mắt.

      - Chào, An Nhiên! nghĩ cậu cũng thi vào Khang Vực đó! - đó là giọng của Phạm Hy Hy, bạn học cũ "rất thân" của hai người. Trước đó nghe ta thi vào Khang Bực vì thành tích của ta cũng tương đối tốt, thi vào trường có tiếng hơn là chuyện dễ dàng,. Bây giờ bắt gặp, bạn học Thẫm có chút bất ngờ.

      - À ừ.. mình cũng phải cố sức mới thi vào được. Cậu.. học lớp nào thế!? Trước đó cũng nghe cậu thi vào Khang Vực !?

      - Ừm.. vì mình nghe chú Hàn bảo Hàn Dực chọn Khang Vực, nên mình đổi nguyện vọng, dù sao học sinh giỏi như bọn mình học trường nào cũng giống nhau, cậu có phải !?

      - Ừ.. cũng đúng! - Thẫm An Nhiên hơi mất tự nhiên trả lời, lòng có chút tự ti, nhìn qua phía Hàn Dực chỉ thấy cậu nãy giờ vẫn thơ ơ đứng nghe hai người trò chuyện, mắt thảnh thơi ngắm nhìn xung quanh sân trường.

      - À quên với cậu, mình học chung lớp với Hàn Dực a! - Phạm Hy Hy tươi cười , mắt còn có chút đắc ý.

      - Vậy à.. vậy cũng tốt quá nhỉ - gượng gạo cười.

      - Hay chúng ta xuống căng-tin ăn chút gì đó ! - Phạm Hy Hy vui vẻ đề nghị.

      - Cũng được.. - hơi ngập ngừng nhìn qua cậu.

      Hàn Dực tỏ vẻ thờ ơ, chỉ gật đầu rồi sải bước về phía căng-tin trường, hai phía sau cũng nhanh chóng theo.

      Sau khi mua đồ ăn xong, cả ba người chọn bàn trống trong góc ngồi xuống. Từ lúc ở lớp đến giờ, tuy Hàn Dực vẫn chọn mua những món thích, cũng giúp gấp ra những thứ ăn, nhường đồ ăn trong dĩa mình cho , nhưng vẫn giữ nguyên thái độ trầm mặt lên tiếng. cũng biết nên bắt chuyện với cậu như thế nào sau kiện lúc sáng, nên cũng câu được câu chuyện với Phạm Hy Hy.

      - Nhiên Nhiên! - tiếng gọi quen thuộc từ xa thu hút chú ý của ba người. Mọi người quay đầu lại nhìn mới biết là bạn học Vỹ Yên.

      - Aaa.. Vỹ Yên! Tớ cảm thấy lại vì sao thấy cậu sáng nay a! ràng tớ nhớ là cậu cũng đăng ký vào Khang Vực mà - vui vẻ hơn khi thấy bạn thân tới.

      - Chào mọi người! À.. là do sáng nay mình dậy muộn, nên lỡ mất tiết đầu.. mình xem lớp học, mình học chung với Hàn Dực và Hy Hy a!

      Hai người còn lại cũng cười chào hỏi lại Vỹ Yên.

      - sao!? Các cậu sướng.. có thể cùng học lớp a! - có chút ghen tị bĩu môi vì chỉ mình là học khác lớp.

      - Có gì tốt chứ!? Cậu cũng biết là học chung lớp với Hàn Dực có cơ hội đứng nhất lớp đâu!

      - Haha.. cậu cũng có lý! Nào, ngồi xuống cùng ăn !

      Vậy là cả bốn người thoải mái vừa ăn vừa trò chuyện, Hàn Dực tham gia nhưng lâu lâu cũng gật đầu vài cái phụ họa. Sau khi ăn xong mọi người trở về lớp để tiếp tục buổi học, tuy cảm giác Hàn Dực cư xữ có chút lạ nhưng vẫn như bình thường hẹn cậu ở bãi giữ xe đạp sau giờ học để cùng về.
      Trang thái thích bài này.

    5. Xitrum Choco

      Xitrum Choco Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      21
      Chương 22 (16+):


      * Chú thích: Xin lỗi mọi người trước vì trong quá trình viết mình biết đổi ngôi chuyện cho 2 nhân vật nữ như thế nào nên cùng dùng từ "", có chút rối. Nhưng trước khi dùng từ "" mình luôn nhắc đến tên nhân vật người đó trước nên quá khó hiểu đâu. Mong mọi người thông cảm nha, cảm ơn :)


      Sau tiếng chuông tan học, lớp Thẫm An Nhiên bị giáo viên giữ lại trễ hơn, nên khi đến lớp của cậu thấy ai nữa. nghĩ là cậu lấy xe trước, nên nhanh chân về phía bãi xe. qua khúc quanh hành lang, chợt thấy Hàn Dực đứng cùng Phạm Hy Hy, tay còn nắm lấy ống tay áo của cậu, vì muốn nghe họ gì, nên Thẫm An Nhiên đứng nép vào bức tường cách đó xa.

      - Hàn Dực! Sao cậu cứ luôn lạnh lùng với mình a!? Lúc cậu cũng hay chuyện với mình mà - Phạm Hy Hy nũng nịu , tay nắm lấy áo cậu lắc tỏ vẻ đáng .

      - Đó là chuyện lúc rồi, tớ cũng còn nhớ nữa! - cậu thờ ơ . Lúc vì cả hai gia đình có quen biết, nên Phạm Hy Hy cũng hay qua nhà cậu chơi, đôi lúc muốn tỏ ra bất lịch , nên cậu cũng chuyện với vài câu, nghĩ lạ khiến đeo bám đến bây giờ.

      - Đừng vậy mà.. người ta vì cậu mà đổi nguyện vọng đó, khiến ba mẹ mắng trận a!

      - Tớ cũng đâu bảo cậu làm thế!

      - .. cậu cũng biết là do mình vì cậu nên mới cãi lời ba mẹ mà, vì mình thích cậu, vẫn luôn luôn thích cậu! - Phạm Hy Hy thẳng thắn thở lộ. thích Hàn Dực từ lúc cho đến tận bây giờ, tuy từng bị cậu từ chối, nhưng vẫn muốn bỏ cuộc. Dù sao lúc trước có thể do là con nít, nên cậu xem trọng lời thổ lộ của , giờ thành thiếu nữ, cậu chắc là nghĩ khác !

      Lý do Phạm Hy Hy kiên trì như vậy phần là vì tự tin về tướng mạo của mình, còn là đứa nhóc ngây thơ lúc trước nữa. lớn lên cũng rất xinh đẹp, khuôn mặt ưa nhìn, làn da trắng trẻo, đường cong cơ thể cũng rất thu hút. Có nhiều nam sinh ngỏ ý muốn làm quen nhưng đều bị từ chối.

      Hàn Dực bắt đầu mất kiên nhẫn khi phải đứng nghe Phạm Hy Hy kể lể, muốn bỏ liếc thấy cái đầu lấp ló đằng xa, chợt nghĩ ra ý định.

      - Vậy.. cậu thử vì sao cậu lại thích tớ!? - Hàn Dực hỏi ngược lại Phạm Hy Hy, mắt cũng nhìn thẳng vào , có chút lạnh lùng lại như có chút hứng thú.

      Phạm Hy Hy nghe Hàn Dực hỏi, mặt lộ vẻ vui mừng vì trước giờ toàn là cậu đáp, hơn thế là câu hỏi của cậu như thể cậu cũng có ý với . đứng thẳng người, ngực ưỡn cao càng phô ra đường cong cơ thể, mắt chớp nhè tạo vẻ mị hoặc, từ từ bước sát tới gần cậu, tay cũng to gan vòng ra sau gáy, đặt lên vai cậu.

      - Cậu thấy chúng ta rất xứng đôi sao!? Rất thích hợp làm người sao!? - Phạm Hy Hy tươi cười , mặt tràn vẻ tự tin.

      - sao!? Xứng đôi như thế nào!? - Hàn Dực vẫn đứng bất động trả lời , có bất kì cử chỉ thân mật nào, nhưng lại đẩy Phạm Hy Hy, cứ để mặc tay quàng vai mình. Mắt như vô tình liếc sang khuôn mặt dần tức giận ở sau bức tường kia.

      - là.. gia đình chúng ta có quen biết, ba mẹ cậu cũng rất thích mình.. còn có thành tích của hai chúng ta đều rất tốt, sau này đều có thể cùng học chung trường đại học danh tiếng.. hơn hết là ngoại hình của chúng ta lại rất xứng, cậu thấy sao!? - Phạm Hy Hy vừa , người cũng dần ép sát lại, mặt từ từ tiến gần đến mặt cậu, mắt khép hờ, như muốn làm điều gì đó..

      trong lúc tưởng như hai người sắp hôn nhau, chợt giọng hét vang lên.

      - Hàn Dực! - Thẫm An Nhiên cuối cùng nhìn được, nghe nỗi nữa, từ sau bức tường nhanh về phía hai người, miệng hét lớn tên cậu, nghe ra đậm mùi thuốc súng.

      - Phạm Hy Hy nghe tiếng hét giật mình, vội buông tay ra khỏi vai Hàn Dực, đứng sang bên, mắt nhìn thấy là Thẫm An Nhiên hai tay nắm chặt thành quyền, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ như có gì. cần vội, dù sao Hàn Dực cũng từ chối thân mật vừa rồi, nghĩa là cậu cũng có ý với , mỉm cười có chút đắc ý.

      - Nhiên, có chuyện gì? - Hàn Dực bình thản hỏi , hề tỏ vẻ xấu hổ vì bị bắt gặp.

      - Cậu... tớ...! À.. tớ vừa tới lớp cậu, giáo cậu để quên sách vở, bảo cậu về lớp lấy! - vì tức giận khi thấy hành động thân mật vừa rồi nên suy nghĩ gì vội hét lớn tên cậu, quên luôn lý do bản thân tìm Hàn Dực để cùng ra về.

      - Nhiên! Giáo viên hôm nay của tớ là "thầy", phải ""!

      - Vậy.. vậy à! Vậy cũng phải về lớp học chứ, còn đứng đây làm gì!? Học sinh giỏi mà lại trốn tiết à!? - bị cậu bắt bẻ có chút xấu hổ, vội tìm lý do khác.

      - An Nhiên! Giờ là giờ tan học a! - Phạm Hy Hy ở bên nín cười , thấy Thẫm An Nhiên bối rối có chút hả hê.

      Thẫm An Nhiên càng thêm xấu hổ, nhìn qua Hàn Dực cũng thấy cậu gật đầu tỏ vẻ đồng ý càng khiến muốn tìm lỗ để chui. bây giờ trông giống như con kỳ đà, cố gắng mà phá hoại chuyện tốt của người ta vậy.

      Nhưng, mặc kệ, lại càng thích Hàn Dực ở bên Phạm Hy Hy thêm giây nào nữa. Thế là mặc cho hai người nhìn bằng con mắt kì lạ, nắm lấy cánh tay Hàn Dực kéo , bỏ lại Phạm Hy Hy trơ mắt kịp gì đứng yên tại chỗ. xấu hổ bước nhanh nên kịp thấy cái cười nhếch mép môi Hàn Dực.

      ----------------

      Thẫm An Nhiên kéo Hàn Dực ra sân sau, chỗ lúc sáng mà cậu dẫn đến. Khi thấy xung quanh có người, mới dừng lại, đợi Hàn Dực gì, vội đẩy mạnh cậu vào bức tường sau lưng, tay nắm lấy vạt áo trước ngực cậu, chân nhón cao rồi phủ môi mình áp lên môi cậu, ngăn chặn mọi lời giải thích.

      có kinh nghiệm, hôn chỉ để biểu lộ tức giận của mình. Cứ nghĩ đến hình ảnh thân mật vừa rồi, tư thế áp sát vào nhau của cậu cùng Phạm Hy Hy, càng thêm tức giận, môi cũng ra sức mà ghì chặt vào môi cậu, cố ý làm cho cậu thở thông. Đó phải là hôn, chỉ là cái áp môi đầy mạnh bạo.

      Tuy vậy Hàn Dực lại đẩy ra, môi còn mang theo ý cười mặc cho chà đạp. Đến lúc thấy người có chút run rẩy vì phải nhón chân quá lâu, tay cậu mới nhàng đặt lên vòng eo mảnh khảnh của , kéo áp sát vào ngực mình, tay cũng theo đó mà đặt lên vai cậu, giảm bớt phần khó khăn cho . Vì hành động bất ngờ của cậu, Thẫm An Nhiên có chút giật mình, môi hơi hé ra đột nhiên có gì đó nhanh chóng xông vào.

      Hàn Dực đưa lưỡi vào miệng , lục lọi, tìm kiếm lưỡi của để vui đùa, thực nụ hôn đúng chuẩn kiểu Pháp. Hôm nay là lần đầu tiên cậu hôn, lại cũng là lần đầu tiên hôn mãnh liệt như vậy, lúc đầu biết phải làm gì, chỉ là khi thấy dáng vẻ giận dỗi đến đỏ mặt của , cảm thấy rất đáng nên mới muốn nếm thử hương vị của , nhắm nháp cái lưỡi nhắn thơm tho, trêu ghẹo càng nhiều hơn nữa.

      Thẫm An Nhiên để mặc cho lưỡi của Hàn Dực vui đùa trong miệng của mình, tuy đáp trả nhưng vẫn là thuận theo để cậu đùa giỡn. tay eo của bỗng dời ra sau lưng, vuốt ve từ xuống dưới khiến có chút tự nhiên nhưng lại có chút tê dại, như có dòng điện chạy khắp cơ thể, làm trở nên mơ màng.

      Hôn lúc lâu, sờ cũng đủ rồi, cảm thấy bắt đầu khó thở, Hàn Dực mới tiếc nuối dời môi , nhưng tay vẫn ôm lấy vòng eo kia để dựa sát vào cậu, hai người vẫn giữ nguyên tư thế kề sát thân mật.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :