1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @Shironeco and all hôm nay ta up 2 chương nhé, bù vào chương up trùng hôm qua.

      Chương 76 Ngày mùng 4

      Triêu Dương công chúa dỗ A Ly xong, thấy ngủ say, khỏi cúi đầu lẳng lặng chăm chú nhìn hồi lâu, mới lười nhác đứng dậy, đóng cửa ra. Vừa ra gặp Diệp Tiềm lẳng lặng đứng trước cửa, chờ mình.

      Lúc này Diệp Tiềm thấy Triêu Dương công chúa ra, khỏi cười tiến lên kéo tay nàng, ở dưới ánh trăng nhàn nhã tản bộ trong vườn.

      Triêu Dương công chúa cúi đầu nhìn tay hai người gắt gao nắm chặt, bên môi cũng nổi lên chút ý cười, hai người nhìn nhau lát, rốt cục Diệp Tiềm mở miệng hỏi : "Nàng, đêm nay -- ngủ thế nào?"

      Lời này kỳ quái, nhưng Triêu Dương công chúa cũng hiểu. Nàng đường đột tới cửa, buổi đêm cùng đại tướng quân ngủ chung, nếu truyền ra, đương nhiên biết chọc bao nhiêu người chê cười.

      Nàng cúi mắt cười, thấp giọng khẽ : "Nếu ta băn khoăn nhiều như thế, cũng thể vào cửa đêm nay."

      Diệp Tiềm nhìn nàng chằm chằm rời, chỉ cảm thấy nàng cười lạnh bạc lãnh tình ngày xưa sớm còn sót lại, cúi mặt xuống có biết bao nhiêu phong tình. mấy năm nay ở chỗ đối diện xa xôi tiếng động nhìn chăm chú và chờ đợi, cũng vì khắc như vậy.

      Diệp Tiềm nghĩ đến đây, lồng ngực nổi lên từng trận nhu tình, tay nắm Triêu Dương công chúa tự giác chặt vài phần.

      Triêu Dương công chúa nhíu mày, thấp giọng : "Chàng niết đau ta."

      Diệp Tiềm lại làm ngơ, mạnh mẽ ôm nàng nhập vào ngực, cũng ôm cực chặt, làm Triêu Dương công chúa thở nổi.

      Triêu Dương công chúa càng nhíu mày, trong ngực như tường đồng vách sắt buồn giọng : "Chàng điên rồi sao..."

      Diệp Tiềm vẫn nó, ôm nàng sát vào trong ngực, cằm tựa vào vai nàng. Vai nàng, tiêm nhược như có xương, lúc này cằm dựa vào như vậy, cũng cảm thấy sinh đau.

      Triêu Dương công chúa định giãy dụa, lại nghe ngực giống như bồn chồn, mỗi lần tim đập đều cuồng mãnh hữu lực, giống như nam nhân này, cả người tràn ngập lực đạo kinh người.

      Trái tim Triêu Dương công chúa rung động, thân mình bắt đầu nhũn ra, giãy dụa nữa, khuôn mặt tựa vào trong ngực dày rộng, mím môi than : "Tại sao chàng thô lỗ như thế..."

      Hơi thở như lan, mùi thơm này quanh quẩn ở chóp mũi Diệp Tiềm, gợi lên núi lửa khát vọng chôn sâu trong cơ thể . hổn hển tiếng, nhấc nàng lên, để hai chân nàng vòng quanh eo mình, ấm ách trả về câu: "Thô lỗ thế nào?"

      Triêu Dương công chúa thấy như thế, mày đẹp nhướn lên, ngón tay ngọc thon thon mềm yếu nâng lên, đè lên môi mỏng như lưỡi dao, túy mâu tà nghễ, mềm giọng trách: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."

      Diệp Tiềm hổn hển há mồm thở dốc, răng cắn ngón tay nàng, vừa lòng thấy nàng đột nhiên phát ra tiếng kêu kinh hãi, đến bên tai nàng thấp giọng hỏi: "Nàng làm sao vậy?"

      Nhiệt khí dâng lên ngay bên tai Triêu Dương công chúa, mặt nàng đỏ hồng, cắn môi : "Chàng lại làm đau ta..."

      Diệp Tiềm ôm chặt nàng, để kiều mông nàng vừa đúng đặt lên khí cụ cứng rắn của mình, cắn môi thấp hỏi: "Công chúa, ta làm đau nàng chỗ nào?" Vừa lời này, vừa đem lợi khí của mình càng đứng vững ở chỗ mềm mại của nàng.

      Triêu Dương công chúa hai mắt đầy nước, thở gấp liên tục, lắc eo thon nhàng đễ chỗ đó vuốt ve chỗ cứng rắn của Diệp Tiềm, càng cọ chỗ cứng rắn càng cứng rắn, chỗ mềm mại sắp tràn ra nước. Cứng rắn nóng bỏng cấp bách muốn ở bên trong nơi mềm mại kia tìm chỗ u động thiên công tạo nên, chôn vào ôn nhu hương. Nhưng giờ này khắc này cách tầng tầng sa mềm, lần tìm chưa vào được, chỉ có từng trận tiếng nước thanh tuyển vang lên, câu dẫn vật cứng rắn càng bồng bột khát vọng.

      Triêu Dương công chúa phát ra tiếng dài , nhu uyển cúi đầu ngâm kêu, phảng phất cả người khô cạn rơi vào cấp bách, hai chân nàng kẹp chặt thắt lưng tinh tráng của nam nhân, hai cánh tay leo lên cổ , ở trong ngực tế suyễn vô lực, trong miệng thào thấp gọi: "Tiềm..."

      Diệp Tiềm vận sức chờ phát động, ghé vào tai trầm thấp : "Chủ nhân của ta, Diệp Tiềm ở giường cho tới bây giờ đều thô lỗ, chẳng lẽ chủ nhân biết?" đến đây, tay từ phía sau Triêu Dương công chúa đỡ tuyết thành ngọn chậm rãi thâm nhập, hơi dùng chút lực, có tiếng động truyền đến.

      Triêu Dương công chúa khó có thể ức chế, phát ra tiếng thở , còn chưa phản ứng lại, cảm thấy vật nóng bỏng vượt qua vòng ngoài, thẳng tắp cắm vào mềm mại bên trong.

      Triêu Dương công chúa mềm mại "A" tiếng, nhíu mày nhắm mắt, như tinh tế thưởng thức, lại như khó có thể thừa nhận, nhàng thở dốc, hơi hơi run rẩy.

      Diệp Tiềm trong cổ họng phát ra tiếng ồ ồ thỏa mãn, ôm kiều mông xinh đẹp của nữ tử quấn lấy thắt lưng mình, chậm rãi va chạm.

      Triêu Dương công chúa thường ngày ở giường vẫn phóng túng, cũng phải người thầm đè nén, lúc này được nam tử mình ghi tâm ôm vào trong ngực, thừa nhận thô cứng người thường khó có thể thừa nhận, khỏi kìm lòng đậu phát ra tiếng ngâm nga. Nhưng nơi này là ở đâu, là hậu hoa viên của phủ đại tướng quân, nàng ngay cả dù làm việc kềm chế được, cũng đành lòng để tiếng ngâm thán trong khuê các của mình truyền vào tai người kia.

      Diệp Tiềm dùng áo khoác che khuất chỗ hai người tiếp giáp, cúi đầu nhìn chằm chằm nữ tử bị mình khóa trong ngực, câm thanh hỏi: "Thoải mái sao?"

      Triêu Dương công chúa hai gò má đỏ hồng, nghe thế lại nhắm mắt .

      Diệp Tiềm nhưng cũng bắt buộc, vật dưới thân vào ra tốc độ nhanh hơn vài phần, ở bên tai nàng : "Ta biết nàng thích như vậy."

      Triêu Dương công chúa nghe như, ngón tay ngọc thon dài từ chạm vào trở thành ấn lên, lại từ ấn lên trở thành cào, cào đau Diệp Tiềm, nhưng Diệp Tiềm vẫn cười như cũ, cười khẽ cắn tai nàng : "Nàng thích ta thô lỗ với nàng, có phải ?" Triêu Dương công chúa rầm rì tiếng, u động dưới thân co rụt lại, xiết Diệp Tiềm nóng lên, suýt nữa tinh quan thất thủ.

      Diệp Tiềm gầm , cắn răng : "Nàng..."

      Triêu Dương công chúa ở phía trước vừa rung động vừa cười khẽ.

      Diệp Tiềm thô thanh than: "Nàng chê ta quá chậm sao..." xong càng dồn dập, chọc thân mình nữ tử run run như liễu trong gió, cũng may cây liễu này được cành thô cứng đâm vào, nếu tất nhiên bị cuồng phong bẻ gẫy.

      ======================

      Cách đó xa, Thu Nương mang theo cái hộp thức ăn lẳng lặng đứng dưới ánh trăng, yên lặng nhìn đôi thiên hạ này. Biệt uyển là nơi tướng quân hạ lệnh được cho người tạp vụ nào tiến vào, nhưng nàng ở bên người tướng quân hầu hạ nhiều năm, đương nhiên có chút nhân tình, thế nên vào được.

      Lúc này nàng nhìn xa xa, dưới ánh trăng trong bóng tối, nữ nhân kia vùi đầu trong ngực Diệp Tiềm dày rộng từ dưới cổ bị áo trường bào che kín, chỉ chừa lại đầu tóc đen phiêu dật bên ngoài, theo động tác bọn họ kích cuồng mà lay động, ở dưới ánh trăng trong trời đêm vẽ ra đường cong duyên dáng. Mà áo choàng che nữ nhân kia, cũng bởi vì động tác hai người kích cuồng mà tung bay, cơ hồ muốn bay khỏi người nàng ấy.

      Trong con ngươi nàng dần dần chảy lệ, xuyên qua tầm mắt mơ hồ, nàng nỗ lực muốn thấy ràng nam nhân nàng mơ ước lâu.

      Nam nhân đó, giờ này khắc này hoàn toàn còn bộ dáng nghiêm trang túc mục như trước mặt mình, ôm nữ nhân kia, bừa bãi gào thét, thắt lưng hữu lực trước sau cuồng dã, hướng lên đẩy đỉnh, đẩy nàng ấy đung đưa dập dờn chịu nổi. Động tác mang theo vài phần hàm xúc khẳng định chủ quyền của nam nhân, lạ phảng phất có vài phần ý tứ lấy lòng.

      Nàng cười khổ, nam nhân này ràng là tính tình hơi chất phác, lại dám làm ra việc hoang đường như thế, kỳ thực chính là muốn làm người đó vui vẻ.

      Bên môi nàng nổi lên cười trào phúng, trong con ngươi thủy quang cũng toát ra hận ý.

      Nàng nắm chặt thực hộp trong tay, đầu ngón tay bắt đầu trắng lên, trong đầu hồi tưởng rất lâu trước đây nữ nhân lạnh lùng .

      là nam nhân mà cuộc đời ta khó có thể với tới, thể có được , là tiếc nuối lớn nhất cuộc đời ta. khi như vậy, ta thể để đẹp mặt với hậu thế, ta nhất định phải tự tay hủy diệt .

      Nhớ lại khi đó, nàng tuổi còn , lòng tràn đầy ái mộ với nam nhân này, chờ đợi bất quá là có thể gần thêm ít thôi.

      giờ, nàng bắt đầu cảm nhận chua sót và đơn.

      Nếu thể có được, nghĩ cách hủy diệt sao?

      Lúc này, trong bóng tối, đôi nam nữ, biết vì sao bỗng nhiên chợt dừng động tác, Diệp Tiềm gầm , tiếng hô đè nén, giống như thú trong rừng, Triêu Dương công chúa lại khóc nức nở, khiến người mất hồn, dư vị triền miên.

      Thu Nương trong mắt càng hận ý, cắn chặt răng, nắm chặt thực hộp, đờ đẫn rời .

      Triêu Dương công chúa đổ mồ hôi đầm đìa, mềm nhũn thể đứng vững, chỉ dựa người Diệp Tiềm. Nàng liếc thân ảnh rời cách đó xa, nhuyễn thanh nỉ non : "Hạ nhân trong phủ chàng có quy củ."

      Diệp Tiềm dùng áo choàng bọc kín nàng ôm ngang lên, thô suyễn : "Quản nàng ấy làm gì, để nàng ấy nhìn thế nào."

      Triêu Dương công chúa ngước mắt nhìn , trong con ngươi cũng có vài phần bất mãn: "Thị nữ này, ta cảm thấy rất quen, bây giờ bỗng nhiên nghĩ ra, bóng lưng nàng quen thuộc."

      Diệp Tiềm hồn nhiên thèm để ý, thân ở địa vị cao trong triều đình, tay cầm binh quyền thiên hạ, trong phủ là dạng này là dạng kia, cũng mặc. Dù sao , cắt xén quân lương, hai dậy binh tạo phản, người sáng mắt làm chuyện mờ ám, ai thích xem xem.

      Triêu Dương công chúa hừ lạnh tiếng, lấy ngón tay cào thù du trong ngực . Diệp Tiềm dù da thịt ngại đau, cũng chịu nổi, đỏ cổ thô thanh : " chút..."

      Triêu Dương công chúa vừa lòng buông tay, nhíu mày : "Chàng có biết, ta từng gặp được nữ tử này ở đâu?"

      Diệp Tiềm để nàng ngồi lên đầu gối, lại dùng tay đỡ phía sau lưng, tư thế giống như ôm A Ly, cười hỏi: "Nơi nào?"

      Triêu Dương công chúa khẽ mở môi đỏ, chậm rãi : "Bích La phu nhân."

      Diệp Tiềm ngẩn ra, khỏi nhíu mày, danh hào của nữ tư tử này sớm xa cách cuộc đời , giờ đột nhiên nghe được, phảng phất trí nhớ bị xốc lên, khiến có chút khó chịu.

      Triêu Dương công chúa trong mắt bắn ra tinh quang: "Chàng định xử trí thế nào?"

      Diệp Tiềm trầm mặc lát, rốt cục : "Ta điều tra , nếu đúng đuổi là được."

      Triêu Dương công chúa liếc cái, nữa.

      Buổi tối, hai người đồng giường cộng chẩm, Diệp Tiềm đúng là niên thiếu đợi lâu, lần cuồng hoan sao có thể giải khát, trong lòng nghĩ đến ôm công chúa thơmmềm làm nàng đến thiên hôn địa ám, nhưng mà vừa lên giường, công chúa quay nghiêng người, lười nhác híp mắt, căn bản ý tứ nhìn cũng có.

      để cánh tay ngực trần nằm ở đó, tiến lên, chạm vào vành tai nàng, nhưng Triêu Dương công chúa vung tay lên, nhíu mày : "Ta mệt nhọc, đừng quấy rầy." xong bế nhắm mắt như ngủ.

      Diệp Tiềm bất đắc dĩ, đành phải nằm xuống, mắt nhìn trướng mạn đỉnh đầu, nhưng đêm dài chầm chậm, dưới thân càng căng cứng khó có thể khắc chế.

      Ngửi mùi thơm của nàng, căng cứng làm cho người ta khó có thể chịu được.
      minhhanhng, HangVO9, Tô Đát Kỷ20 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ớ... Ko bị xử, còn đc ăn thịt, sướng nhất nhá tiềm nô, ghét nhất loại ATSM, từ đầu đến cuối, có phải của mình đâu, mà cứ duỗi móng ra đó, rồi đòi hủy với chả diệt, có khả năng ko, có khả năng cướp, ko cụp đuôi làm ng ko đc sao ta
      Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ngược nữa là do mợ Thu nương hận tình gây ra sao?
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 77

      Ngửi mùi thơm của nàng, càng làm cho người ta khó có thể chịu được. Diệp Tiềm xoay người nhìn Triêu Dương công chúa, đập vào mắt lại là tóc đen như mây, tản ra từng trận hương thơm từng quen thuộc xông vào mũi. khó có thể chịu được, đành phải thử thăm dò giọng gọi: "A Cẩn..."

      Triêu Dương công chúa vẫn nhắm mắt ngủ, mặc kệ Diệp Tiềm gọi.

      Diệp Tiềm kiên trì tiếp tục, ở bên tai nàng ôn nhu : "A Cẩn..."

      Triêu Dương công chúa nhíu mi, ngón tay ngọc nhàng hất sợi tóc, vì thế luồng tóc đen che khuất bên tai, cũng vắt lên mũi Diệp Tiềm.

      thuận thế cầm lọn tóc đen ngửi ngửi, miệng mềm giọng cầu xin: "A Cẩn, ta xoa chân cho nàng được "

      Triêu Dương công chúa nghe thế, nga mi khẽ động, môi phun ra lời nhàn nhạt: " cần."

      Diệp Tiềm cũng nghe, miệng khẽ cười, kề sát sau lưng nàng, bàn tay to ở dưới chăn gấm sờ soạng vòng eo mềm mại, nhàng vỗ về chơi đùa vuốt ve, Triêu Dương công chúa rầm rì tiếng, lông mi nhàng động, cũng mở mắt ra, chỉ cố ý giả bộ ngủ.

      Diệp Tiềm càng tiến lên, để ngực kề sát lưng nàng mảnh khảnh, bàn tay to ở lưng vuốt ve nửa ngày, cũng chậm rãi xuống, đến chỗ khe rãnh dưới thắt lưng. đầu ngón tay hơi thô ráp ở chỗ khe rãnh đó vỗ về chơi đùa qua lại, nhưng tiến xuống tiếp, chỉ thong thả ấn, nhàng xoa, khi ấn ngón tay gần chỗ du huyệt. Huyệt vị ở chỗ này là nơi vô cùng nhạy cảm, trùng hợp lại là chỗ muốn vào vào, có thể khơi nên hưng trí của nữ tử nhất. Cố tình Diệp Tiềm từng chăm sóc nàng, cũng học ít thủ pháp, giờ ngón tay nắm trường kiếm roi ngựa, thử thăm dò tìm về cảm giác ngày xưa, cúi đầu chăm sóc nàng.

      Ngón tay Diệp Tiềm ấn rời, hai tròng mắt lại như lửa, nhìn chằm chằm nữ nhân trong ngực, thấy nàng hai gò má dần dần nhiễm rặng mây đỏ, đôi môi bắt đầu tràn ra tiếng ngâm nhàng, biết nàng cũng thích, bàn tay ràng tiếp tục ấn, tay kia vòng đến bụng nàng, lại từ eo xuống, đến nơi phương thảo nở rộ, tiến vào trong rừng rậm, tìm được chỗ nguồn nước kia, ngón tay khe khẽ tùy ý đùa nghịch.

      Triêu Dương công chúa rốt cục thể tiếp tục nhẫn nại, ưm tiếng, lấy tay bắt lấy tay Diệp Tiềm: "Chàng làm cái gì vậy?"

      Diệp Tiềm cúi đầu làm thấp, thanh khàn khàn: "Chủ nhân, ta hầu hạ nàng a, nàng vui sao?"

      Triêu Dương công chúa bị làm đến nửa vời, lại nghe giọng ngày xưa, cảm thấy có vài phần trào phúng, khỏi nhuyễn hừ tiếng : "Làm trò, xưa đâu bằng nay, loại chuyện này, làm sao dám làm phiền Diệp đại tướng quân đâu!"

      Diệp Tiềm nhíu mày, chậm rãi ừ tiếng, thấp giọng hỏi: " cần ta hầu hạ, vậy nàng muốn ai?"

      Triêu Dương công chúa mắng : "Chàng cho là phủ công chúa ta có người sao?"

      Con ngươi Diệp Tiềm dần dần trở nên ám trầm, cánh tay dài duỗi ra, toàn bộ ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu cắn môi nàng : "Nàng cũng biết xưa đâu bằng nay, chẳng lẽ còn muốn đội nón xanh cho ta sao?"

      Bàn tay to càng tùy ý vuốt ve, trong miệng phun ra lời nguy hiểm: "Nếu ai dám chạm vào nàng như vậy, ta để còn mạng."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy ngẩn ra, lại là nhớ từ rất lâu trước kia, người thiếu niên rút kiếm đứng ở ngoài tiêu phòng.

      Nàng nhớ tới chuyện cũ, mím môi, bỗng nhiên hỏi: "Ngày đó cái gì Truy Vân, bị ngươi kiếm chém xuống, bị thương . cũng phong hầu rồi?"

      Diệp Tiềm gật đầu, đục ngầu "ừ" tiếng, lại nghĩ tới cái gì, giơ giơ mi, trầm giọng hỏi: "Sao nàng còn nhớ ?"

      Triêu Dương công chúa nghe xong lời này, khỏi nở nụ cười: "Đương nhiên nhớ được, thủ pháp rất tốt."

      Diệp Tiềm biết nàng cố ý khiêu khích mình, nhưng nhớ tới đủ loại chuyện ngày xưa, lồng ngực lại sưng lên, khổ sở từng trận, nắm chặt eo nàng, cắn răng : "Nàng yên tâm, đêm nay ta cho nàng quên ."

      xoay người đột nhiên ngăn chận nàng, cúi đầu nhìn nữ nhân thở hổn hển kinh hồn chưa định, ở bên tai nàng thấp giọng: "Ta cũng cho nàng quên nàng là ai..."

      =========================

      Từ ngày Triêu Dương công chúa dắt ấu tử A Ly ngủ đêm trong phủ Diệp Tiềm, rất nhanh tin tức cực kỳ làm cho người ta mơ màng này truyền khắp toàn bộ Đôn Dương Thành. là vương công quý tộc, dưới là tiểu thương tiểu lại, hoặc là lúc trà dư tửu hậu, hoặc là lúc vây lô bác cổ, luôn đến chuyện phong tao này.

      Mọi người đều ào ào đồn đại chuyện trưởng công chúa muốn gả cho nhất phẩm đại tướng quân, thân càng thêm thân, thân phận lại cực xứng đôi, xem như bản triều tuyệt phối. Cũng có người bắt đầu ái muội đồn, là ngày xưa vị trưởng công chúa này có chút hoang dâm, nuôi dưỡng trai lơ ba ngàn, hàng đêm đêm xuân từng ngủ, ngẫu nhiên hai ba nam tử cùng tiến lên nghe cũng có. Mà cố tình nhất phẩm đại tướng quân này, năm đó củng là thủ hạ thị vệ của công chúa, chẳng lẽ bọn họ có tư tình sao?

      bọn họ hai người là trong sạch, ai cũng tin a!

      Chuyện này đối với người liên quan mà , vô luận hào môn quý nữ hay là người buôn bán , bất quá chỉ là câu chuyện phấn hồng, nhưng đối với Thanh Hà hầu, lại đứng ngồi yên, chau mày.

      Triêu Dương công chúa là cháu ruột thịt của , là nữ nhi thương nhất của Vương Thái Hậu, chỗ dựa duy nhất của giờ --. Diệp Tiềm đứng hàng tam công, là nhất phẩm đại tướng quân, quyền uy cực thịnh, Diệp gia mọi người cũng đều ở trong triều đảm nhiệm chức vị quan trọng. Lúc này, nếu lại cưới Triêu Dương trưởng công chúa, vậy chẳng phải là còn ai có thể áp chế ? Mình cùng Diệp gia xưa nay bất hòa, từ đây về sau sợ là ở trong triều càng rơi xuống thế hạ phong.

      Thanh Hà Hầu vuốt râu sơn dương, ở trong sảnh qua lại, sốt ruột vạn phần, lúc này phu nhân bỗng nhiên nhắc nhở: "Hầu gia, ngài ở nhà sốt ruột cũng vô dụng, bằng vào cung hỏi ý tứ thái hậu chút !"

      Thanh Hà Hầu vốn tốt tính tình, nhưng lúc này lại bắt đầu mắng: "Bà biết cái gì! giờ Hoàng thượng trưởng thành, cánh cứng rắn, dù thái hậu cũng nghe!"

      Hầu phu nhân lắc đầu bất đắc dĩ thở dài: "Hầu gia a, ta xem ngài vội đến hồ đồ. Việc này giờ bất quá là tin đồn, Triêu Dương công chúa gả hay còn chưa biết, đều là tin chính xác. Lại , sao ông khẳng định Hoàng thượng nhất định tán thành cửa hôn nhân này? Vạn nhất cũng phản đối?"

      Thanh Hà Hầu nghe xong, trước mắt sáng ngời, tay trái mạnh mẽ vỗ tay phải: "Phu nhân, bà rất đúng, bản hầu tiến cung!"

      Thanh Hà Hầu thay đổi triều phục, vội vàng tiến cung, thẳng đến Trường thọ cung, lúc này thái hậu ở trước lò sưởi buồn bực phẩm trà, nghe đệ đệ đến, vội sai người mời vào.

      Thanh Hà Hầu vừa thấy thái hậu, liền quỳ rạp xuống đất, khóc lóc nức nở : "Thái hậu nương nương, ngài cần phải cứu ta a!"

      Thái hậu nghe vậy kinh hãi, vội nâng Thanh Hà Hầu dậy: "A ca đây là gì, ai khi dễ ngươi sao?"

      Thanh Hà Hầu lau nước mắt căn bản chảy ra, nhất nhất đem tin đồn phố cho thái hậu.

      Thái hậu nghe xong, nhíu mày : "Chuyện này ai gia lúc trước cũng nhìn ra, lại nghĩ rằng Triêu Dương thế nhưng kiêng kị như thế, nữ tử, mang theo hài tử, thế nhưng cứ như vậy chủ động đưa lên cửa, mệt nàng vẫn là Thiên triều công chúa kim chi ngọc diệp!"

      Thanh Hà Hầu lắc đầu thở dài: "Thái hậu, theo vi thần xem, giờ thế cục này, nếu Triêu Dương công chúa thực gả cho Diệp Tiềm, Diệp gia kia từ đây về sau chỉ sợ đến Hoàng thượng cũng xem vào mắt, càng cần ngài thái hậu này, giờ phải nghĩ biện pháp, tuyệt đối thể để Diệp Tiềm với được Triều Dương."

      Thái hậu phất tay áo: "Ai gia có biện pháp nào đâu!"

      Thanh Hà Hầu theo khuyên nhủ:"Thái hậu nương nương, ngài là thân mẫu của đương kim Hoàng thượng, Hoàng thượng hiếu thuận, đương nhiên nghe người, đồng ý việc hôn nhân này, bọn họ có cách nào thành thân."

      Thái hậu nghe xong, lấy tay chống trán, mệt mỏi lắc đầu: "Ngươi có điều biết, giờ ai gia già rồi, cũng dùng được, cũng có ai nghe. Ai gia nghe , Hoàng thượng đồng ý với Diệp Tiềm, chỉ cần đánh bại Bắc Địch trở về, liền hứa gả A Cẩn cho ."

      Thanh Hà Hầu nghe xong nhất thời nheo con ngươi: "Thái hậu nương nương, Hoàng thượng thực hứa hẹn như vậy?"

      Thái hậu thở dài: "còn giả sao!"

      Thanh Hà Hầu trầm tư lát, rốt cục : "Việc này còn có thể, trung gian còn biết bao nhiêu biến cố đâu."

      Thái hậu nhíu mày: "Nhưng còn phải chuyện sớm muộn sao."

      Thanh Hà Hầu bên môi nổi lên yw cười, lắc lắc đầu, ý vị thâm trường : "Theo ta thấy, cũng chưa hẳn."

      Thái hậu nhìn đệ đệ: "Thế nào, ngươi có ý tưởng gì?"

      Thanh Hà Hầu lắc đầu, cười : "Tạm thời còn cần phải nghĩ."

      Thái hậu chăm chú nhìn đệ đệ lát, mở miệng : "Diệp gia tuy rằng đáng giận, nhưng A Cẩn là nữ nhi ai gia."

      Thanh Hà Hầu gật đầu: "A tỷ, ngươi yên tâm, A Cẩn là cháu ngoại ta, ta sao có thể để ý lo lắng nàng."

      Thái hậu mặt gật đầu, trong lòng lại là nhớ mấy ngày trước đây A Cẩn khuyên bảo bà, tức thời cúi đầu trước lò sưởi, híp mứt, lâu sau phát ra tiếng thở dài.

      ========================

      Thanh Hà Hầu từ Trường thọ cung ra, cố ý vòng, liễn xa chậm rãi, bao lâu gặp đội nhân mã tiếng thẳng đến. Tùy tùng thấy vậy, tiến lên hỏi, bẩm báo Thanh Hà Hầu: "Hầu gia, là đại tướng quân."

      Thanh Hà Hầu gật đầu, thấp giọng phân phó : " cần để ý, cứ về phía trước ."

      Tùy tùng vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội gật đầu vâng.

      Diệp Tiềm cũng gặp liễn xa trực tiếp thẳng tới, theo thân phận địa vị giờ, ở cửa cung trừ liễn xa của Hoàng thượng, thái hậu cùng với các vị nương nương, cái khác đều phải nhường đường cho . Ai biết liễn xa này lại như mù mắt, có ý tứ né tránh, thẳng tắp tới, mắt thấy săp vừa vặn đâm vào .

      Diệp Tiềm vẻ mặt bất động, tức thời liễm mục, phân phó tùy tùng: "Chúng ta tránh ra chút."

      Tùy tùng kinh ngạc, cũng phục: "Đại tướng quân, vì sao chúng ta nhường?"

      Diệp Tiềm đạm : "Nào có nhiều vì sao như vậy, nhường ."

      Vì thế liễn xa Thanh Hà Hầu nghênh ngang qua, Diệp Tiềm dẫn dắt các thị vệ tùy tùng né ở bên cạnh đợi.

      đám tùy tùng của Diệp Tiềm đều mười phần tức giận: "Ai vậy, thế nhưng hiểu quy củ như thế."

      Diệp Tiềm cũng thấy chiếc liễn xa kia, lúc này nghe thủ hạ mọi người bất bình như thế, liền giải thích: "Hẳn là Thanh Hà Hầu."

      Mọi người nghe xong, ào ào giật mình: "Hóa ra là , Thanh Hà Hầu này thường ngày đều đối địch tướng quân, ở trong triều khắp nơi chống đối, giờ càng kiêu ngạo!"

      Diệp Tiềm nghiêmmặt, phân phó mọi người: "Các ngươi nhớ kỹ, về sau nếu gặp Thanh Hà Hầu, nhất định phải nhớ né tránh vài phần, thể lỗ mãng."

      Các tùy tòng rất hiểu: "Đại tướng quân, chúng ta vì sao sợ ?"

      Diệp Tiềm cười khẽ: " phải sợ."

      Các tùy tòng trong mắt đánh dấu chấm hỏi, phải sợ là cái gì a.

      Diệp Tiềm cũng nữa, chỉ nhìn Thanh Hà Hầu rời hồi lâu, mặt mày hơi nhăn.
      HangVO9, Tô Đát Kỷ, Lazzy Le17 others thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 78 Bị tìm đến cửa

      Từ khi chuyện Diệp Tiềm và Triêu Dương công chúa truyền khắp Đôn Dương Thành, cao thấp trong triều đều nghị luận ào ào, trong đó có ngờ vực có mưu tính, đương nhiên cũng có thương tâm thất vọng rên rỉ. ngày, Triêu Dương công chúa ở trong phòng giám sát Tiểu Hầu Gia A Ly cầm bút luyện chữ, bỗng nhiên có người hầu tới bẩm báo, là Hoài Nhu quận chúa cầu kiến.

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, cầm bút ngưng mi, trầm mặc lát, liền dặn dò Cẩm Tú trông A Ly luyện chữ, nàng đứng dậy gặp Hoài Nhu quận chúa.

      Hoài Nhu quận chúa mặt đầy bi phẫn, vừa thấy Triêu Dương công chúa liền oán hận nhìn, cắn răng đau đớn chất vấn: "Sao người có thể đùa giỡn ta như thế? Người cuối cùng coi ta là gì!"

      Triêu Dương công chúa nhàng thưởng trà, nghe vậy ngước mắt liếc cái, giọng: "Ta đùa giỡn ngươi thế nào?"

      Hoài Nhu quận chúa vừa nghe, đầu ngón tay run run chỉ vào Triêu Dương công chúa: "Ngươi và Diệp Tiềm sớm tư thông với nhau, cần gì kéo ta vào vũng nước này?"

      Nàng hồi tưởng lại mình mấy năm qua, tuyệt vọng tưởng niệm nam nhân kia trong lãnh, nhớ tới cha mẹ khẽ thở dài, nhớ tới các huynh trưởng nhìn bằng ánh mắt khó hiểu, nhớ tới thị nữ hạ nhân hiếu kỳ tìm hiểu, phẫn nộ và ai oán như hồng thủy phá đê tràn đến, đập vào ngực nàng.

      Hoài Nhu quận chúa nhịn được oán hận : " đối với ta căn bản liếc mắt cái, ta luôn luôn nghĩ ta tốt, ta cũng nghĩ có phải trong lòng có người khác , nhưng ta vạn vạn nghĩ tới --" nàng rưng rưng trừng Triêu Dương công chúa: "Hóa ra là ngươi! Trong lòng nghĩ đến dĩ nhiên là ngươi! Ngươi biết chuyện này, vì sao còn đối xử với ta như thế? Ngươi thấy ta vì thương tâm khổ sở có phải càng đặc biệt cao hứng ?"

      Triêu Dương công chúa cúi đầu nhìn chén trà trong tay, đạm thanh : "Hoài Nhu, cho tới bây giờ ta nghĩ đùa giỡn ngươi. Ngày đó thái hậu muốn ta làm mối, ta cũng tâm thành ý."

      Hoài Nhu quận chúa nghe vậy rưng rưng cười lạnh: "Thôi, cần gì giả mù sa mưa! Ngươi thành tâm làm mối, giờ vì sao lại muốn gả cho ?"

      Triêu Dương công chúa ngước mắt nhìn nàng: "Nếu ngươi chiếm được tâm , để cam tâm tình nguyện cưới ngươi, hôm nay ta có thể gả cho sao?"

      Hoài Nhu quận chúa sửng sốt, nhưng lập tức giận dữ : "Ngươi sớm có dự mưu, ngươi chỉ nhìn ta chê cười, kỳ thực trong lòng biết chỉ muốn kết hôn với ngươi!"

      Triêu Dương công chúa thở dài: "Dù trong lòng muốn kết hôn với ta, sao? Ngày xưa làm sao ta biết hôm nay còn chưa cưới vợ, làm sao biết hôm nay ta lại tang chồng? Ngày xưa ta biết hết thảy chuyện này, đương nhiên thành tâm làm mối cho ngươi, nếu nguyện ý cưới ngươi, sao có việc hôm nay?" xong, nàng bất đắc dĩ nhìn Hoài Nhu quận chúa, đạm thanh lạnh nhạt : "Chúng ta từ là tỷ muội, ta biết tính tình ngươi xưa nay, nghĩ lấy tính tình đó mà đánh bại , mới làm mối. Thế nào giờ ngươi muốn tìm ta vấn tội?"

      Hoài Nhu quận chúa sửng sốt lát, giật mình vì lời Triêu Dương công chúa vừa , lại phảng phất thấy mình vô năng, nếu mình có thể có tâm của Diệp Tiềm, đương nhiên đến lượt Triêu Dương công chúa! Nàng nghĩ đến đây, trong lòng loạn thành trận, mãnh liệt tự trách và oán hận khiến nàng bỗng nhiên nức nở khóc lớn, khóc nghẹn ngào. Nàng tuy thể tôn quý như Triêu Dương công chúa, nhưng từ cha mẹ sủng ái chiều chuộng, từ khi Diệp Tiềm, chịu đủ vắng vẻ, biết trong lòng thống khổ bao nhiêu lần. Vài năm nay nàng bình tâm tĩnh khí khi cũng từng nghĩ, phải Hoài Nhu nàng vào được mắt Diệp Tiềm, mà là Diệp Tiềm kia mặt lạnh tâm lạnh, người chất phác hiểu phong tình, hoặc căn bản có long dương chi phích.

      Nhưng giờ, chợt nghe được tin tức về Diệp Tiềm, bình tĩnh trong lòng hoàn toàn rối loạn, nàng chỉ cảm thấy nàng là chê cười lớn nhất trong Đôn Dương Thành.

      giờ cho dù Triêu Dương công chúa lời khẩn thiết giải thích cho nàng, chỉ sợ cũng khó tiêu được mối hận trong lòng, huống chi nàng ấy thế nhưng chỉ nhàng bâng quơ coi thống khổ của nàng như có gì, thậm chí dùng lời cao cao tại thượng đến nhục nhã và khinh bỉ nàng!

      khóc, chợt nghe bên ngoài có tiếng động lớn, hạ nhân vội vàng báo lại: "Khởi bẩm công chúa, Thường Châu Vương và Thường Châu Vương phi tới chơi, lúc này ở ngoài cửa."

      Triêu Dương công chúa xả môi: "Mời vào ."

      Này vừa dứt lời, Thường Châu Vương và vương phi vô cùng lo lắng xông vào, bọn họ vừa đến thấy nữ nhi khóc lê hoa mang vũ, vương phi liền vọt lên, ôm cổ Hoài Nhu quận chúa : "Hoài Nhu đáng thương, con đúng là chịu khổ!"

      Thường Châu Vương mất lý trí, đen mặt chào Triêu Dương công chúa, Triêu Dương công chúa tôn là trưởng bối, cũng đứng dậy chào.

      Bên kia Hoài Nhu quận chúa ở trong lòng vương phi khóc nửa ngày, liền được vương phi và thị nữ đỡ rời , nàng vừa , vừa thầm : "Ta ngốc... Ta ngốc..."

      Thường Châu Vương tức giận nhìn Triêu Dương công chúa, mặt biểu cảm cáo biệt.

      Mấy ngày sau, truyền ra tin tức, là Thường Châu Vương phẫn nộ rời Đôn Dương, về đất phong Thường Châu. Bất quá Đôn Dương Thành lớn như vậy, vương hầu thành đàn, mặc dù ông ta cũng rất có uy vọng, nhưng cũng lớn hơn được thiên tử. Huống chi mọi người đều biết, giờ đối tượng ông ta đấu khí là đại tướng quân Diệp Tiềm quyền thế tối thịnh nhất, cùng với trưởng công chúa Triêu Dương được hoàng đế và thái hậu nhất sủng ái, chỉ bằng thế này, cũng ai dám đồng tình.

      Trước khi , theo lễ Thường Châu Vương phi cũnh phải mang theo nữ nhi Hoài Nhu quận chúa chào thái hậu. Vì thế ngày đó, Thường Châu Vương phi nhẫn nhục đau khổ trong lòng, mang theo nữ nhi gặp thái hậu. Thái hậu biết xưa nay bà ta cùng với mình coi như chị em dâu thân thiết, nay vì hôn kia bà cũng xem trọng, nhưng tính sao, bà cũng thể trước mặt người ngoài làm mất mặt mũi nữ nhi, tức thời cũng chỉ có thể hàm hồ an ủi phen.

      Thường Châu Vương phi mang theo Hoài Nhu quận chúa ra khỏi Trường thọ cung, vừa đúng gặp hoàng hậu Diệp Trường Vân đến thỉnh an thái hậu. Diệp Trường Vân ở trong cung làm việc xưa nay ôn hòa mềm mại, lúc này Thường Châu Vương phi vẻ mặt bi mục như có hận ý nhìn nàng, Hoài Nhu quận chúa còn như người gỗ, hai mắt nhi sưng đỏ như quả đào, rất nhanh sáng tỏ nguyên do trong đó. Tức thời nàng cong môi cười, đề nghị: "Trường Vân thường ngày nghe thấy hiền danh của vương phi, nhưng luôn vô duyên kết bạn, giờ đáng tiếc vương phi sắp rời Đôn Dương, có thể cho phép Trường Vân pha trà thô, coi như là tiệc tiễn biệt vương phi."

      Thường Châu Vương phi sợ thái hậu, nhưng cũng sợ hoàng hậu này, tức thời cười lạnh tiếng: "Hoàng hậu đùa, chuyết phụ sao nhận nổi, lại chọc người khác chê cười."

      Diệp Trường Vân thấy vậy, tiến lên bước, lấy tay nắm tay Thường Châu Vương phi, thành khẩn : "Vương phi vạn vạn đừng lấy làm phiền lòng, Trường Vân tự biết bởi vì chuyện đệ đệ, vương phi tức giận Trường Vân, nhưng vương phi lại biết, Trường Vân cũng thể làm gì."

      Thường Châu Vương phi nhìn kỹ Diệp Trường Vân lát, trong lòng suy nghĩ lượt, cuối cùng trong mắt chợt lóe tinh quang, mặt lạnh lãi chậm rãi hòa hoãn, nhưng vẫn lạnh lùng : "Hoàng hậu có chuyện cứ đừng ngại."

      Diệp Trường Vân lại vẫn lôi kéo tay Thường Châu Vương phi tha, ôn hòa cười : "Nơi này phải chỗ chuyện, vương phi mời cùng Trường Vân."

      Thường Châu Vương phi do dự lát, cuối cùng vẫn dẫn nữ nhi vào Tê Hà cung, phẩm trà chuyện.

      =======================

      Nhưng vào lúc này, Triêu Dương công chúa mình đứng trước cửa sổ, cúi nhìn mai vàng đỏ bừng bên ngoài ngưng thần ngẩn người, Cẩm Tú và Mính Nhi bên cạnh, thường thường đổi lò sưởi chân và lò sưởi tay.

      Lúc này, thị nữ im ắng tiến vào, thầm bên tai Cẩm Tú lát.

      Cẩm Tú biến sắc, than thở: "Nàng ấy thế nào lại đến."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, mày giật giật, lười nhác hỏi: "Nàng ấy là ai?"

      Cẩm Tú tiến lên, muốn tiếp lời, thấy Triêu Dương công chúa nhíu mày : "Là Bích La phu nhân tới sao?"

      Cẩm Tú trong lòng khẽ động, khom người đáp: "Vâng, Bích La phu nhân cầu kiến."
      HangVO9, Tô Đát Kỷ, Lazzy Le17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :