1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức (Chương 152)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 160:

      Sau khi để Ngọc Minh ở lại giữ quân doanh, Phó Dư Sâm dẫn bảy vị vạn phu trưởng Chu Sanh, Tần Việt, Đổng An Bình, Lương San, Tề Nhuận Dương, Từ Nhã Chính và Phó Liễu, cưỡi ngựa đến ngoại ô phía nam Lạc Dương nghênh đón Hoà với Tần Ngọc Thuận.

      Hoà với Tần Ngọc Thuận ngoại trừ mang theo sáu vạn quân, còn hộ tống thêm hai mươi khẩu hồng y đại pháo, chậm rãi vượt sông.

      Nhìn thấy Phó Dư Sâm tự mình tới đón tiếp, Hoà và Tần Ngọc Thuận vội bước lên hành lễ.

      Phó Dư Sâm hứng thú với khuôn mặt đen tuấn tú của Hoà và mặt hào phóng của Tần Ngọc Thuận, ánh mắt chỉ quan tâm đội ngũ phía sau bọn họ, câu đầu tiên đó là: "Hồng y đại pháo ở đâu?"

      Hoà vừa thấy Phó soái, tâm tình kích động, mặt trướng đỏ bừng, môi run run ra lời .

      Vẫn là Tần Ngọc Thuận tuổi lớn hơn chút, bình tĩnh hơn, phen đẩy Hoà kích động ra, cười hì hì : "Đại soái, mời theo thuộc hạ bên này!"

      dẫn Phó Dư Sâm về hướng nam, dừng lại trước xe ngựa được che lại bẳng vải màu đen, hai mắt lấp lánh nhìn Phó Dư Sâm: "Đại soái, ở trong này!"

      Tần Ngọc Thuận đưa tay kéo vải che màu đen xuống, cái lồng sắt lớn xuất trước mắt Phó Dư Sâm, bên trong lồng sắt lớn là bạt che nhung hồng đại pháo.

      Phó Dư Sâm giơ tay sờ thân pháo, mắt phượng sáng lên, lồng ngực gầy yếu phập phồng.

      Hoà theo sát sau , thấy Phó soái cao hứng như thế, trong lòng cũng kích động, : "Đại soái, mua hỏa pháo ở Bồ Đào Nha, ít hơn so với mua ở Ba Tư xong chuyển qua bộ tộc Tháp Khắc Khắc rồi mới về đây!"

      Phó Dư Sâm nhìn chằm chằm hồng y đại pháo xe, : "Ngươi viết bản điều trần chi tiêu cụ thể giao cho Thính Vũ."

      Hoà đáp "Vâng", tiếp tục giới thiệu cho Phó Dư Sâm làm.

      Vạn phu trưởng Chu Sanh, Tần Việt theo Phó Dư Sâm tới đây cũng ngóng cổ nghe Hoà giới thiệu, trong mắt cũng kiềm chế được hưng phấn.

      Tần Ngọc Thuận chỉ huy sáu vạn quân theo Hoà tiến trú quân doanh Tôn Kỳ Truân, đám người Hoà cưỡi ngựa vây quanh Phó Dư Sâm trở về đại trướng.

      Đến đại trướng, mọi người dựa theo thứ tự cấp bậc ngồi xuống.

      Hoà đứng dậy báo cáo các hạng công việc cho Phó Dư Sâm, ví dụ như số lượng súng và hỏa pháo, số lượng quân có súng, ví dụ như hương của bộ Ngọc Tinh và bộ Lan Vân sau , và quân phí, vân vân các việc.

      Phó Dư Sâm gì, mắt phượng híp lại lẳng lặng nghe, chờ Hoà hồi báo xong, dựa theo trình tự đưa ra vài nghi vấn.

      Hoà lần lượt giải đáp từng việc, cảm thấy vừa lòng thế này mới khẽ gật đầu.

      Vì buổi tối phải cử hành yến hội khao thưởng ba quân, Phó Dư Sâm cho đám người Hoà về trước các bộ tổ chức binh lính, chờ buổi tối lại đến soái trướng của mình tập hợp.

      Vạn phu trưởng Tề Ngọc Kính bộ Ngọc Minh ở lại.

      Phó Dư Sâm vào sau trướng, Thính Vũ và Quan Tuyết hầu hạ cởi kim giáp xuống, thay bộ đoạn bào thâm lam, thắt đai lưng hắc ngọc, thế này mới chậm rãi ra.

      ngồi ở sau án thư, bưng lên ly trà xanh uống ngụm, thế này mới nhìn Tề Ngọc Kính đứng trong đại trướng.

      Tề Ngọc Kính cung kính hành lễ, : "Bẩm vương gia, tổ mẫu biết được vương phi theo ngài tới Lạc Dương, cực kỳ vui mừng, lão nhân gia bà hôm nay dẫn theo nữ quyến trong nhà biệt trang bái phỏng vương phi."

      Phó Dư Sâm nghe vậy gật đầu, lại lười nhiều lời.

      Từ Xán Xán theo Lạc Dương, xưa nay chỉ có nha hoàn ma ma làm bạn với nàng, khỏi có chút đơn, để Tề Ngọc Kính truyền lời, cho tứ ở Lạc Dương chọn vài vị nữ quyến ổn trọng đến làm bạn nàng.

      Tề Ngọc Kính lặng lẽ dò xét liếc mắt cái, thấy Phó Dư Sâm xuất thần, lại : "Vương gia, thuộc hạ truyền lời ngài cho tổ mẫu nghe, tổ mẫu bà nhất định dựa theo ngài phân phó, cẩn thận chọn vài người làm bạn với vương phi."

      Phó Dư Sâm gật đầu, : "Được rồi, ngươi lui ra !"

      Dựa theo bối phận thân thích, Phó Dư Sâm là biểu thúc của Tề Ngọc Kính. Nhưng vì Phó Dư Sâm xưa nay nghiêm túc uy nghiêm, cho nên Tề Ngọc Kính thấy cũng đặc biệt kính cẩn, bình thường dám lỗ mãng. Phó Dư Sâm cho lui ra, liền thành lui xuống.

      Đến ngoài trướng, Tề Ngọc Kính thở dài hơi, lau mồ hôi trán.

      Từ Xán Xán đặt viết xuống, ngẩng đầu nhìn Bích Vân liếc mắt cái: "Tề lão phu nhân? Là vị đứng hàng thứ tư của Vương gia?" Nàng nhớ Phó Dư Sâm có gả đến Tề thị Lạc Dương, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa gặp mặt.

      Bích Vân vội hỏi: "Đúng vậy!"

      Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, : "Mời vào !"

      Sau khi Bích Vân ra ngoài, Chu Nhan cầm hộp trang điểm giúp Từ Xán Xán sửa sang lại búi tóc, cài trâm vàng ròng tương thành ngọc bích hoa sen lên triều vân hương kế, bôi hương cao lên môi lần nữa, thế này mới giúp đỡ nàng nhà chính.

      Tề lão phu nhân dẫn theo hai con dâu và hai cháu dâu theo Bích Vân bước vào.

      Các nàng vừa tiến vào, liền hành lễ với Từ Xán Xán, làm tư thế lạy bái.

      Tề lão phu nhân là Phó Dư Sâm, cho nên Từ Xán Xán vội lệnh Bích Vân nâng Tề lão phu nhân đứng lên, : "Đều là người nhà với nhau, cần phải đa lễ!"

      Tề lão phu nhân là lão nhân hơn sáu mươi tuổi, mập mạp, mặt mang theo ý cười, cũng rất chú trọng lễ tiết, cao ngạo cùng con dâu và cháu dâu làm lễ với Từ Xán Xán, thế này mới ngồi xuống ghế gỗ lim cao khắc hoa ở đông sườn và tây sườn.

      La ma ma mang theo hai vị ma ma hầu hạ nước trà ở ngoài hành lang, ngâm trà đãi khách, thấy Bích Vân đến, liền dùng khay bưng chén trà và ấm trà đưa cho Bích Vân.

      Bích Vân dâng trà, Tề lão phu nhân mỉm cười đứng dậy, uốn gối hành lễ Từ Xán Xán, xưng thanh "Vương phi", chỉ vào phụ nhân trung niên sau mình : "Đây là con dâu cả tức Tần thị của lão thân." Dáng người Tần thị trung đẳng, có chút gầy, mặt dài thoạt nhìn có chút nghiêm túc, nghe bà bà giới thiệu, bà ta vội đứng dậy hành lễ : "Thiếp thân tham kiến vương phi!"

      Tề lão phu nhân lại chỉ vào phụ nhân trung niên khác : "Vương phi, đây là tứ con dâu Đinh thị!"

      Bà lại giới thiệu hai người khác: "Vóc dáng cao gầy là đại cháu dâu Nhan thị, thấp hơn chút là lục cháu dâu Ôn thị."

      Dòng dõi lão phu thê Tề lão phu nhân đông, cháu dâu có đến chín người, Nhan thị và Ôn thị là hai người trong số đó, thế này mới mang đến gặp vương phi.

      Nhan thị ước chừng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, dáng người cao gầy, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần, riêng về diện mạo khí chất, tuyệt đối là cấp bậc nữ thần.

      Lúc cụ bà bà giới thiệu nàng, nàng đứng dậy quỳ gối vái chào, mang theo ý cười dễ thân nhìn Từ Xán Xán.

      Ôn thị nhìn qua khoảng mười bảy mười tám tuổi, nở nụ cười hai má xuất hai lê xoáy sâu, dáng người kiều đầy đặn, là tiểu mỹ nhân ngọt ngào. ánh mắt của nàng cũng rất quyến rũ, nheo lại nhìn Từ Xán Xán, Từ Xán Xán nhìn cũng cảm thấy động tâm .

      Từ Xán Xán biết ý đồ đến của các nàng, mỉm cười nghe, cũng vô nghĩa, có vẻ phá lệ ung dung trầm tĩnh.

      Tề lão phu nhân và hai vị con dâu có vẻ như khẩn trương, mà hai vị cháu dâu lại thả lỏng hơn nhiều, mặt mang theo ý cười cúi đầu nghe vương phi và cụ bà bà với bà bà chuyện.

      Tề lão phu nhân là thứ xuất, tỷ muội con vợ cả đều gả cho người có tước vị, chỉ có bà gả cho Tề thị con vợ kế ở Lạc Dương. Sau khi bà xuất giá rất nịnh bợ phu thê đích huynh Định Quốc Công, lúc Thư phu nhân làm chủ nhà đối với bà rất thờ ơ, bây giờ vương phi đối với bà thân cận như thế, Tề lão phu nhân tất nhiên có có lại, đối xử với Từ Xán Xán kín kẽ hở.

      Đến giữa trưa, Từ Xán Xán giữ các nàng ở lại dùng cơm trưa, Tề lão phu nhân lại kiên quyết từ chối , lại đoan chính hành lễ với Từ Xán Xán, : "Vương phi ban thưởng cơm, vốn dám từ, nhưng vì vương phi mới đến, sợ là quá tiện lợi. Chờ vương phi sắp xếp thỏa đáng hết nơi, lão thân lại đến dùng cơm !"

      Từ Xán Xán thấy bà kiên quyết, đành phải lệnh Chu Nhan và Bích Vân dâng quà đáp lễ.

      Tề lão phu nhân đưa lễ vật là hai tiểu lâu phục linh sương.

      Từ Xán Xán nghe phục linh sương này được làm từ Vân Nam, dùng vú bò hoặc dùng bạch thủy điều, là hàng cao cấp dùng để chăm sóc sắc đẹp và bồi bổ máu, cực kỳ trân quý.

      Cho nên chờ đến lúc các nàng cáo từ, năm vị nữ quyến Tề thị, Từ Xán Xán tặng năm người năm lễ vật —— Tề lão phu nhân là đai buộc đầu nhung đen, mặt dùng kim tuyến thêu hoa văn, còn gắn thêm vào mấy khối mã não; Tần thị là đôi vòng tay ngọc xanh, màu sắc thanh thấu, vừa thấy biết là ngọc tốt nhất; cho Đinh thị là vòng tay Hồng Bảo vàng ròng, mặc gắn thêm vài viên Hồng Bảo thạch; đôi khuyên tai lục bảo thạch cho Nhan thị, khuyên tai hình nước mắt, xanh mơn mởn ; Ôn thị là sợi dây vàng ròng tương ngọc bích, mặt gắn từng cái từng cái vàng ròng Tiểu Linh .

      Từ Xán Xán đưa đoàn người Tề thị đến ngoài hành lang Tề lão phu nhân ngăn Từ Xán Xán: "Vương phi, người ngài yếu, nên ra trúng gió, miễn cho ngọc thể bị cảm lạnh!" Kiên quyết muốn Từ Xán Xán trở về phòng.

      Từ Xán Xán lại cười : " quá khách khí!"

      Lại : "Ta ngày ngày ở trong ăn ngồi rồi, nếu có thời gian mời dẫn theo chư vị biểu tẩu và biểu cháu dâu đến đây, thân cận với ta hơn chút!"

      Tề lão phu nhân lúc này luôn miệng đáp ứng.

      Cuối cùng lại nhún nhường lẫn nhau phen, Từ Xán Xán cũng kiên trì nữa, chỉ phải dừng lại đứng cuối hành lang, mắt thấy Tề thị rời .

      Đến giờ ngủ trưa, Từ Xán Xán gọi La ma ma vào, lại cười : "La ma ma, ta muốn chọn vài nha hoàn."

      La ma ma vội hỏi: " Phía tây biệt trang có trang viên , gọi là Tây thôn trang, là nơi huấn luyện hạ nhân của Vương phủ, bây giờ nơi đó có hơn hai trăm nha đầu! Chỉ là biết vương phi muốn chọn người như thế nào?"

      Từ Xán Xán chóng cằm nghĩ nghĩ, : "Muốn người thành chút, chịu khó chút , từ mười bốn tuổi tuổi đến mười bảy tuổi, còn những cái khác ta có ý kiến." Làm nữ nhân, Từ Xán Xán cảm thấy chọn nha hoàn hầu hạ mình, nhân phẩm tốt, tướng mạo cũng quan trọng.

      La ma ma cười : "Vậy lão nô bây giờ chọn ít người theo điều kiện của ngài rồi dẫn đến đây cho ngài tự mình chọn lựa."

      Từ Xán Xán nhìn khuôn mặt giống nhau cuả bà ta và Phó Liễu, trong lòng cảm thấy thân thiết, liền cười : "Để Bích Vân với ngươi!"

      La ma ma cũng là lão nhân tinh, dần dần nhìn ra Bích Vân này đại khái có tâm tư con mình Phó Liễu, nhà bà đều là gia nô của vương gia, nên mặc dù Phó Liễu có chức hàm tướng quân, bà cũng nguyện ý con cưới nha hoàn bên người vương phi—— vương gia sủng ái vương phi như vậy, vương gia mặt lạnh tâm lạnh bà dám nịnh bợ, ai mà muốn thân cận với vương phi ôn nhu hòa khí chứ?

      Nghe vương phi dặn dò xong, La ma ma nhã nhặn tiếp đón Bích Vân với bà .

      Lường trước La ma ma và Bích Vân còn lâu mới về, Từ Xán Xán dẫn theo Chu Nhan và vài ma ma, bảo Hàn Thủy dẫn người theo, dạo chơi biệt trang vòng.

      Biệt trang này rất lớn, bên trong nơi nơi đều là Bạch Dương và cây Hòe vài năm tuổi, Từ Xán Xán nghĩ: nếu đến mùa hè, nhất định rất mát mẻ.

      Nước sâu và tường cao bao quanh bốn phía thôn trang, có thể xưng tụng dễ thủ khó công.

      Tường cao thôn trang như Trường thành, bức tường, tường chắn mái, lỗ châu mai, thành lâu và vọng lâu mọi thứ câu toàn, bên ngoài còn có sông đào bảo vệ thành, mặt khác có thể tường cao.

      Đoàn người Từ Xán Xán lối nơi tường cao .

      tới phía tây biệt trang, chân Từ Xán Xán đau đến nỗi được, nàng đứng ở đó, nhìn về hướng tây, hy vọng có thể nhìn đến quân doanh Phó Dư Sâm.

      Mặt trời chiều ngã về tây, tịch dương phủ tầng ánh sáng vàng lên cả vùng đất, mà phương xa, nơi trời và đất giao nhau, giống như tòa nguy nga.

      Từ Xán Xán chỉ thấy núi, thấy được quân doanh Phó Dư Sâm.

      Biết chân Từ Xán Xán thể đường , Chu Nhan lập tức : "Vương phi, để nô tỳ cõng ngài!"

      Từ Xán Xán nhìn thân mình gầy yếu của nàng, nhìn lại thân hình đầy đặn của mình, có dũng khí để Chu Nhan cõng mình.

      Hàn Thủy dẫn theo thị vệ đứng bên, rũ mắt xuống yên lặng , hai tay giấu trong ống tay áo nắm chặt rồi lại buông ra, lại nắm chặt, lại nhịn xuống lên tiếng.

      Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, liền gọi ma ma đến đây: "Ngươi tìm quản gia Phó Dương, bảo phái cái kiệu tới đón ta!"

      Ma ma nhận mệnh tới đoạn rồi lại tìm tường thang xuống.

      Từ Xán Xán và Chu Nhan cùng nhau ghé vào lỗ châu mai tường cao nhìn ra bên ngoài, vừa xem vừa chuyện phiếm, đoán phía sau núi tây là chỗ nào.

      Hai chân nàng đều đau mỏi, bởi vậy khi trò chuyện, hai chân luân phiên đứng thẳng, thay phiên nghỉ lát.

      Hàn THủy đứng sau nàng, nhìn mép phía dưới áo choàng chồn bạc của Từ Xán Xán lộ ra quả lựu váy đỏ.

      Phía dưới váy loáng thoáng là đoạn giày thêu chân hồng. Tuy chân nàng bó lại giống những khuê tú khác nhưng cũng lớn.

      Hàn Thủy nhìn giày thêu của nàng, trong lòng im lặng tưởng tượng chân Từ Xán Xán như thế nào, nhất định trắng noãn mềm mại xinh xắn lanh lợi .

      Màn đêm dần dần buông xuống, bốn phía chìm trong hoàng hôn, ngẫu nhiên hai con chi xẹt qua, phát ra tiếng kêu "Dát".

      Tuy rằng bên cạnh có ít người, Từ Xán Xán lại hơi sợ, co rúm lại trong gió lạnh.

      Đúng lúc này, trận tiếng bước chân từ mặt dưới xa xa truyền đến, Từ Xán Xán theo tiếng nhìn qua.

      Hàn Thủy lấy ra hộp quẹt đốt, đưa cho thị vệ, ý bảo đến xem, còn mình lại đốt cái khác.

      Thị vệ mới vừa đến cửa thang lầu, liền kêu tiếng "Vương gia", vội quỳ gối hành lễ.

      Từ Xán Xán nội tâm nhảy nhót, trông mong nhìn Phó Dư Sâm càng càng gần.

      Đuốc trong tay Hàn Thủy chiếu sáng đám người Phó Liễu Thính Vũ sau Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm giống như hơi say, trong ánh lửa, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, mắt phượng đầy nước, thoạt nhìn hết sức xinh đẹp.

      Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm đến gần, trong lòng khỏi ủy khuất, dịu dàng : "Phó Dư Sâm, chân thiếp đau quá!"

      Phó Dư Sâm đến trước người nàng, cũng gì, xoay người đưa lưng về phía Từ Xán Xán quỳ gối ngồi xuống.

      Từ Xán Xán vừa mừng vừa sợ lại ngượng ngùng: "Chàng phải uống rượu sao..."

      Phó Dư Sâm: "Cõng nàng thành vấn đề!"

      Từ Xán Xán nằm tấm lưng gầy yếu của Phó Dư Sâm, thân mình theo nhịp chân Phó Dư Sâm nhích lên nhích xuống, kỳ cũng thoải mái, nhưng lòng nàng lại tràn đầy thỏa mãn và ấm áp.

      Phó Dư Sâm cõng Từ Xán Xán đến dưới tường thành, gã sai vặt nâng cái kiệu hai người tới .

      Từ Xán Xán trượt xuống dưới, lôi kéo Phó Dư Sâm: "Phó Dư Sâm, chàng ngồi với thiếp!"

      Mặc dù Phó Dư Sâm cảm thấy đại nam nhân ngồi kiệu là lạ, thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Từ Xán Xán trong bóng đêm, lập tức đồng ý .

      Từ Xán Xán hầu hạ Phó Dư Sâm nằm xuống tháp cẩm, bản thân dùng cơm tối đơn giản bàn, dùng hồng trà súc miệng, rồi bảo La ma ma và Bích Vân dẫn theo nha hoàn chọn tiến vào, nàng chuẩn bị cẩn thận chon vài cái.

      Hai tòa đèn hình cánh trong nhà chính, chiếu trong phòng giống như ban ngày.

      Từ Xán Xán ngồi tháp cẩm, ánh mắt như nước đảo qua mười sáu nha hoàn đứng trước mặt, khi nhìn đến nha hoàn thứ hai từ bên phải sang, trợn to hai mắt.

      :yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:máy tính mình bị hỏng, đăng chương mới được, mình cố gắng đăng chương nhiều hơn

    2. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 161:

      Nha hoàn này bộ dáng khoảng mười bốn mười năm tuổi, thân hình cao gầy , mặc dài áo Thâm Lam váy nhạt, khuôn mặt trái xoan, mày kiếm mắt sáng, khí bừng bừng, chợt nhìn rất giống Ngọc Minh.

      Từ Xán Xán nhịn cười, bàn tay vói lui sau vỗ Phó Dư Sâm: "Vương gia, chàng mau nhìn nha đầu này lớn lên giống ai!"

      Phó Dư Sâm nằm chợp mắt, nghe nàng như vậy, mở mắt xem xem, phát nha đầu này quả thực là phiên bản nữ của Ngọc Minh, cũng cong khóe miệng lên: "Rất giống."

      Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi : "Nếu , thiếp đem nha hoàn này cho Ngọc Minh?"

      Phó Dư Sâm lại nhắm hai mắt lại: "Ngọc Minh ở trong quân, cho an bài như thế nào?"

      Từ Xán Xán cúi đầu "Vâng" tiếng, xoay người nhìn phiên bản nữ Ngọc Minh này, : "Người thứ hai từ phải sang bước lên đây."

      Phiên bản nữ Ngọc Minh bước ra khỏi hàng quỳ gối hành lễ với Từ Xán Xán: "Nô tỳ tham kiến vương phi."

      Từ Xán Xán mỉm cười chậm rãi hỏi: "Ngươi tên gì? Mấy tuổi? Quê ở đâu ?"

      Phiên bản nữ Ngọc Minh lanh lợi lưu loát lạc quỳ gối làm lễ, hơi cúi đầu trả lời: "Bẩm vương phi, nô tỳ nhủ danh tên Tế nương; năm nay mười lăm tuổi; tự nhớ là nhi, lờ mờ nhớ quên ở Sâm Châu."

      Từ Xán Xán thích nàng chuyện ràng mồm miệng lanh lợi, nhân tiện : "Ta sửa tên cho ngươi, kêu Thanh Yến được ?"

      Phiên bản nữ Ngọc Minh lúc này mỉm cười, đoan chính hành lễ: "Thanh Yến đa tạ vương phi."

      Phó Dư Sâm thấy Từ Xán Xán còn chăm chú chọn nha hoàn, có chút kiên nhẫn, đứng dậy tự mình phòng ngủ.

      Những nha hoàn tinh mắt thấy thiếu niên ngân quan áo đỏ ngọc đái cực kỳ tuấn tú phía sau vương phi, đoán là vương gia, khỏi thầm lấy làm kỳ lạ: tuổi vương gia như thế sao?

      Sau khi Thanh Yến đứng sang bên, Từ Xán Xán lại chọn nha hoàn mặt trái xoan đen xinh đẹp, đặt tên cho nàng Huyền Băng; chọn nha hoàn mặt tròn mắt to mặc dài áo đỏ thẳm, đặt tên Chu Tước.

      Sau khi chọn ba người, Từ Xán Xán đếm đếm, nghĩ chọn đủ bốn , lập tức ngồi thẳng nhìn lần nữa, phát nữ hài tử đẹp nhất trong kia ——nữ hài tử chân dài eo da trắng đứng cuối hàng bên trái, mày liễu mắt hạnh môi mỏng, còn có cằm nhọ xinh xắn, thoạt nhìn rất xinh đẹp thoát tục.

      Từ Xán Xán trầm ngâm lát, : "Người cuối cùng cao nhất kia ra đây!"

      Nữ hài tử kia nghe vậy vội bước ra khỏi hàng hành lễ Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán cười : "Bề ngoài đẹp mắt, đến, đến gần chút cho ta nhìn kĩ!"

      Nữ hài tử kia nghe vậy mặt đỏ bừng, liên tục nhàng bước lên trước, lại quỳ gối hành lễ.

      Từ Xán Xán nhìn nàng gần chút, phát nàng cũng trang điểm, lại giống như trang điểm mặt mày xinh đẹp môi hồng.

      Chu Nhan ghé sát vào Từ Xán Xán, thấp giọng : "Vương phi, người này phải quá xinh đẹp sao ?"

      Từ Xán Xán kỳ cũng cảm thấy nữ hài tử này quá đẹp, an toàn lắm.

      Nhưng nàng lại nghĩ, nếu Phó Dư Sâm có tâm, bên người nàng có mỹ nữ cũng tìm ở bên ngoài, nguyên nhân bên trong quyết định tất cả, nhân tố bên ngoài chỉ phụ trợ, bởi vậy cười : "Ta đặt tên cho ngươi, kêu Bạch Liên được ?"

      Nha hoàn kia vô cùng vui mừng, vội quỳ gối hành lễ: "Bạch Liên tạ ơn Vương phi!" Nếu nàng được chọn hầu hạ vương phi, bằng dung mạo của nàng, nhất định bị chọn ra ngoài làm lễ vật tặng người làm mật thám, vương phi cứu nàng!

      Nàng ngẩng đầu nhìn Từ Xán Xán, ánh mắt sáng lấp lánh, trong lòng tràn đầy cảm kích.

      Từ Xán Xán bị ánh mắt sáng quắc của mỹ nữ nhìn như vậy, cảm thấy là lạ, nhân tiện : "Các ngươi về sau chính là nha hoàn bên người ta, quy củ Bích Vân dạy cho các ngươi, bắt đầu từ tam đẳng, dựa theo biểu , hoặc là đuổi , hoặc là nâng lên làm nha hoàn nhị đẳng, hoặc là làm nhất đẳng đại nha hoàn!"

      Bốn vị nữ hài tử đứng đó đồng thời quỳ gối hành lễ.

      Những nữ hài tử phía sau cúi đầu, nhìn qua cực kỳ uể oải.

      Từ Xán Xán thế này mới : "Còn mười hai người phân ở nội viện phụ trách tạp vật việc vặt, La mẹ quản lý!"

      Những nữ hài tử này nghe vậy, đều vừa mừng vừa sợ, vội vàng quỳ gối hành lễ cảm tạ.

      Phó Dư Sâm ngâm mình trong thùng tắm, Từ Xán Xán quỳ gối sập hoa mềm, cầm dây mướp dính chút tinh dầu bạc hà nhàng xoa xoa lưng Phó Dư Sâm.

      Nàng đều đều xoa xoa, trong lòng thực bình tĩnh thực an nhàn.

      Phó Dư Sâm nằm nhoài vách thùng tắm, thấp giọng : "Xán Xán, hôm nay chọn nha hoàn, còn có biện pháp là để mười sáu người này ở lại nội viện, đặt ra kỳ hạn nhất định, dựa theo biểu các nàng, phân công chức vị bất đồng."

      "Ồ, biện pháp này rất tốt, " Từ Xán Xán sau khi nghe hơi hối hận, "Sao chàng sớm?"

      Nàng nghĩ lại nghĩ, dù sao nàng để mấy nha hoàn này ở lại nội việ , còn có thể chậm rãi quan sát.

      Phó Dư Sâm nghe nàng nửa ngày gì, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Từ Xán Xán ngưng thần suy tư, dạ minh châu góc tường phát ra vầng sáng nhu hòa, ngũ quan nàng ôn nhu gì tả được.

      biết đây là tình nhân trong mắt hóa tây thi, còn tưởng rằng Từ Xán Xán hàng đêm trải qua tưới chăm, trở nên càng ngày càng đẹp.

      Ý nghĩ như vậy, tiểu Phó phía dưới lại rục rịch .

      Ngày hôm sau, Phó Dư Sâm thức dậy từ sáng sớm.

      Từ Xán Xán bị ép buộc hơn nửa đêm, mệt mỏi đến nỗi ánh mắt mở ra được, nhắm mắt lại lẩm bẩm : "Phó Dư Sâm, thiếp thể đưa chàng..."

      Phó Dư Sâm cúi người hôn lên môi nàng hồi, bàn tay vói vào trong áo ngủ bằng gấm, cằm nơi nhô lên đó lúc lâu rồi mới đứng dậy : "Ngày mai có lẽ có người đến tặng lễ, nàng có thể gặp lần!"

      Từ Xán Xán mơ màng nghe bản thân phải gặp người tặng lễ, liền đáp ứng, xoay người ngủ tiếp.

      Phó Dư Sâm trở lại quân doanh, chia mười ba vạn quân thành mười ba đội, giao cho mười ba vạn phu trưởng tiến hành huấn luyện.

      Buổi trưa huấn luyện mới ngừng lại.

      Phó Dư Sâm và đám người Ngọc Minh Hòa vừa vào soái trướng Thính Vũ dẫn theo Tiết thân giáp trụ đến đây.

      Mấy tháng gặp, Tiết tựa hồ đen ít, cũng gầy ít, thoạt nhìn càng thêm dũng mãnh. mang theo thủ hạ bảy vạn phu trưởng nhanh tới, quỳ xuống: "Thuộc hạ tham kiến đại soái!"

      Nhìn phương thức hành lễ hiên ngang của Tiết kia, trong lòng Hòa có chút nho tiếc nuối: ta sao lại nghĩ đến hành lễ đại soái như vậy chứ?

      mặt Phó Dư Sâm bình tĩnh nhưng trong lòng lại vui mừng —— ban đầu mười ba vạn, hơn nữa Tiết dẫn đến bảy vạn tướng sĩ, tổng cộng có hai mươi vạn .

      Chờ Trác Sam và Trần Tố dẫn sáu vạn quân đóng ở Uyển Châu, Lan Vân mang theo bốn vạn đóng quân ở Nam Hải, đệ đệ Ngọc Tinh của Ngọc Minh dẫn dắt sáu vạn quân Ngọc Khê coi giữ tề tựu Lạc Dương, như vậy dưới trướng tướng sĩ có ba mươi sáu vạn, đủ để đánh trận chiến với nữ vương bộ tộc Tháp Khắc Khắc!

      Khi đêm đến, Trác Sam, Trần Tố, Lan Vân, Ngọc Tinh suất lĩnh lần lượt tới đại doanh Phó quân.

      Màn đêm buông xuống, Phó Dư Sâm lúc này tổ chức đại hội động viên toàn quân.

      đài điểm tướng lộ ra vẻ sức lực bão táp, chiếu lên Phó Dư Sâm mặc kim giáp được các tướng lĩnh vây quanh ở đài, làm càng thêm tuấn mỹ bất phàm, cao lớn vĩ đại, phảng phất như thần linh.

      Bọn lính chỉnh tề tập hợp phạm vi trăm mẫu của trường diễn võ, ba mươi sáu vạn ánh mắt nhìn chằm chằm đại nguyên soái chinh tây đài điểm tướng, Thanh thân vương Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm tiến lên chiến lược động viên, giọng qua loa truyền Hòa mang đến từ Tây Dương ra ngoài, vang vọng toàn bộ trường diễn võ: " Kỵ binh bộ tộc Tháp Khắc Khắc tàn sát bừa bãi biên giới Đại Lương ta, giết chết nam nhân và trẻ em, cướp nữ nhân, cướp lương thực, súc vật và tài sản, tiến hành cướp bóc Đại Lương ta hơn hai trăm năm, làm Lương Châu vốn dĩ giàu có và đông đúc nay khó gặp người ở. Bây giờ, bộ tộc Tháp Khắc Khắc nội loạn ngừng, lại xâm chiếm đồng minh Tích Lâm của Đại Lương ta, Đại Lương ta dốc hết toàn lực cả nước, toàn dân người tài, cung ứng tướng sĩ chúng ta tây chinh, các ngươi , chúng ta có nên thua hay ?"

      " thể thua!" Thanh ba mươi sáu vạn binh lính vang lên như núi hô sóng thần, tràn ngập trời đất.

      Từ Xán Xán đợi suốt ngày, cũng thấy người nàng tặng lễ đến; đến lúc giờ tý ban đêm, nàng lại đợi thấy Phó Dư Sâm mang theo thân hàn khí trở về.

      Mà Phó Dư Sâm, mở miệng muốn cho nàng, bản thân ngày mai phải xa cách nàng, lao tới ngàn dặm chiến trường xa xôi.


    3. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 162:

      Bên ngoài bóng đêm thâm trầm gió bắc lạnh thấu xương, gió thổi nhanh cây "Răng rắc" vang lên, nghe rất dọa người .

      Từ Xán Xán dùng cơm tối xong, lại dặn phòng bếp chuẩn bị mấy món ăn cho Phó Dư Sâm, lúc này mới dựa nhuyễn tháp trước cửa sổ cầm sách đọc.

      Mấy cuốn sách Phó Dư Sâm lấy trong cung đưa cho nàng cơ bản đều xem xong rồi, chỉ có cuốn trong tay nàng《 u oan lục 》 vẫn chưa đọc xong.

      Từ Xán Xán đọc sách, Bích Vân bưng bàn hoa quả đến, ngồi xuống cái ghế dài, dùng nĩa bạc đút Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán lại đợi lâu, kim đồng hồ Tây Dương báo giờ đến giờ hợi nhưng Phó Dư Sâm vẫn chưa trở về, nên Từ Xán Xán sai người bảo Phó Dương đến đây, bảo quân doanh xem.

      Phó Dương nhận mệnh, dẫn theo hai gã sai vặt cưỡi ngựa ra biệt trang.

      Từ Xán Xán cũng ngồi yên, muốn ra ngoài chút.

      Vì trong phòng ấm áp, cho nên Từ Xán Xán mặc hơi mỏng, phí là áo vải satanh xanh nhạt, phía dưới là váy đỏ đào.

      Bích Vân cầm áo đến, hầu hạ Từ Xán Xán mặc vào.

      Chu Nhan phủ thêm cho nàng áo choàng lông chim đỏ thẫm, lại buộc dải làm dấu sách, khép lại mũ trùm, thất tất cả thỏa đáng , thế này mới hầu hạ Từ Xán Xán ra ngoài.

      Nha hoàn tam đẳng Huyền Băng mới tuyển đứng ở cửa, thấy vương phi muốn ra ngoài, vội nhấc màn che lên.

      Từ Xán Xán ra nhà chính, đứng ở ngoài hành lang, nhìn cây trong trong viện bị gió thổi lắc lư, hơi dừng chút, thế này mới cất bước về phía trước.

      Thanh Yến và Chu Tước trước cầm đèn lồng, Bạch Liên và Huyền Băng cầm đèn lồng phía sau.

      Bích Vân và Chu Nhan vây quanh Từ Xán Xán, đoàn người dọc theo đường về phía trước.

      La ma ma mang theo hai ma ma trực đêm ở cửa trong, thấy vương phi đêm khuya ra, La ma ma dám ngăn trở, đành phải mở nội môn đưa vương phi ra ngoài.

      Hàn Thủy dẫn theo hai thị vệ trực đêm ở ngoại môn, thấy vương phi ra, thái độ kính cẩn hành lễ, thanh trong trẻo : "Vương phi, giờ quá muộn, ngài ra ngoài an toàn."

      Từ Xán Xán buồn nghĩ muốn ra ngoài chút, thấy ngăn cản, cũng kiên trì, gật đầu xoay người trở lại nội viện.

      Hàn Thủy đứng ở ngoại môn, nhìn bóng dáng Từ Xán Xán càng càng xa, hồi tưởng vừa rồi Từ Xán Xán đứng trước người , chiều cao hai người chênh lệch, nghĩ rằng: vương phi vừa vặn đến cằm ta, cao thấp vừa đẹp...

      Lúc Phó Dư Sâm trở về, Từ Xán Xán chờ kịp buồn ngủ.

      vào phòng tắm rửa, thay đổi quần áo, thế này mới đến phòng ngủ gặp Từ Xán Xán

      Cửa giường phòng ngủ khóa, màn đỏ cũng treo lên, đèn ở ngoài giường tản ra vầng sáng lành lạnh, Từ Xán Xán vùi vào gối thêu hoa ngủ say.

      Phó Dư Sâm ngồi xuống bên giường, nhìn Từ Xán Xán dung nhan ngủ yên tĩnh, cúi đầu khẽ hôn lên môi Từ Xán Xán cái.

      vừa từ ngoài vào, môi lạnh buốt, dán lên môi ấm áp của Từ Xán Xán, làm nàng sợ run cả người.

      Từ Xán Xán mở to mắt, thấy Phó Dư Sâm mặc áo thuần trắng ở nhà.

      Nàng như ngủ mơ, mơ màng nhìn Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm thấy ánh mắt nàng mê mang, non nớt như trẻ con, nghĩ đến mình sắp rời , trong lòng rất muốn, cúi người cách chăn ôm lấy Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán dần dần thanh tỉnh lại, còn có tâm tư hay giỡn: "Cũng phải cửu biệt gặp lại, mỗi ngày dính nhai như thế còn hôn như vậy..."

      xong, giọng nàng liền biến mất —— Phó Dư Sâm xốc chăn lên, cách trung y mỏng manh cắn bầu ngực bên phải cửa nàng.

      Từ Xán Xán hít sâu hơi, đưa tay sờ mặt bóng loáng của Phó Dư Sâm, theo động tác Phó Dư Sâm vuốt ve qua lại.

      Phó Dư Sâm cắn toàn những nơi nàng mẫn cảm nhất, Từ Xán Xán nhanh chóng có phản ứng, toàn thân mềm như nước mùa xuân, con mắt ướt đẵm : "Phó Dư Sâm... Chàng... Chàng cởi... Cởi quần áo ..."

      Động tác Phó Dư Sâm lập tức ngừng lại, dừng chút, : "Bên ngoài có người muốn gặp nàng."

      Từ Xán Xán: "..." Có người chờ gặp ta ngươi còn khiêu khích ta...

      Phó Dư Sâm hít sâu hơi, đè nén dục vọng bồng bột xuống, đứng dậy sửa sang lại chút quần áo, lại thấp giọng : "Dặn người hầu thu dọn ít hành lý cho ta, giao cho Thính Vũ."

      Từ Xán Xán kinh ngạc: "... Ngày mai phải ?"

      Thấy Từ Xán Xán gắt gao nhìn , trong lòng Phó Dư Sâm khó chịu, thấp giọng : " phải ngày mai, rạng sáng phải !"

      Từ Xán Xán nhìn , cảm thấy cái mũi ê ẩm , ánh mắt lập tức ẩm ướt . Nàng hít mũi cái, ánh mắt ướt át nhìn Phó Dư Sâm: "Thiếp nỡ xa chàng..."

      Lại : "... Nhanh đến đón thiếp..."

      Phó Dư Sâm nhìn nước mắt từng giọt nước mắt của Từ Xán Xán theo mũi trượt xuống, trái tim khỏi từng trận co rút nhanh, giống như bị người dùng tay ác ý bóp chặt.

      bước tới ôm lấy Từ Xán Xán.

      Mấy ngày nay, Từ Xán Xán giống như cao hơn chút, Phó Dư Sâm ôm nàng, vừa vặn có thể đem cằm đặt đầu Từ Xán Xán. Tóc dài rối tung rũ xuống, toả ra mùi hoa hồng, ấm áp mà thơm.

      Hai tay Phó Dư Sâm ôm chặt nàng, thấp giọng : "Chờ ta ở Lương Châu yên ổn, lập tức phái người tới đón nàng!" Lương Châu ở biên giới phía tây Đại Lương, theo sát Phi Ưng thành của bộ tộc Tháp Khắc Khắc. Phải chiếm được Phi Ưng thành, xác định Lương Châu an toàn rồi phái người tới đón Từ Xán Xán.

      Tính toán như thế này, hai người sợ là được gặp nhau mấy tháng .

      Từ Xán Xán vùi vào lòng Phó Dư Sâm, nghĩ đến rạng sáng Phó Dư Sâm phải , nắm chặt thời gian, ngẩng đầu nhìn : "Chàng cho ai gặp thiếp?"

      Phó Dư Sâm buông Từ Xán Xán ra: "Chính là các tướng quân dưới trướng ta!" Đám người Hòa Trác Sam muốn bổ sung quà sinh nhật cho cho vương phi, nhất định phải đến đây gặp Từ Xán Xán. Phó Dư Sâm xem những người này như người nhà mà bồi dưỡng, tất nhiên nên cho Từ Xán Xán gặp lần.

      Từ Xán Xán nghe vậy, gật gật đầu: "Thiếp bảo Chu Nhan và Bích Vân vào!"

      Phó Dư Sâm ngoại thư phòng với các tướng quân, Chu Nhan và Bích Vân thế này mới vào phòng ngủ.

      Từ Xán Xán bảo Chu Nhan trang điểm lần nữa cho nàng, kêu Bích Vân dẫn theo Thanh Yến Sâm sắp xếp hành lý cho Phó Dư.

      khắc sau, Từ Xán Xán trang phục sẵn sàng .

      Để lại Bích Vân tiếp tục sắp xếp hành lý, Từ Xán Xán ngồi tháp cẩm ở nhà chính, thế này mới bảo Chu Tước tiền viện báo cho vương gia.

      Phó Dư Sâm dẫn theo Hòa, Tần Ngọc Thuận, Trác Sam, Trần Tố, Ngọc Minh, Ngọc Tinh, Lan Vân và Tiết cùng nhau đến.

      lập tức bước vào ngồi sát bên cạnh Từ Xán Xán.

      Đám người Hòa từ ngoài vào, từ rét lạnh tối tắm vào phòng ấm áp sáng trưng, khỏi có chút thích ứng.

      Bọn họ vừa bước vào nhìn thấy gian nhà to lớn sáng sủa, trang trí hoa lệ, tinh xảo mà thoải mái, hai đèn cành vàng ròng nạm lục bảo thạch chiếu toàn bộ nhà chính giống như ban ngày, lư hương bác sơn bên cạnh tỏa mùi làm họ cảm thấy như đắm chìm trong hương hoa.

      Nhưng toàn bộ gian nhà chói mắt nhất phải những thứ này, mà là mỹ nhân áo hồng tuổi mặt mày như họa ngồi ngay ngắn tháp cẩm!

      Thấy nàng ngồi bên cạnh vương gia vậy chắc là vương phi!

      Vương gia và vương phi sóng vai ngồi ngay ngắn, vương gia kim quan áo bào trắng, như thần linh, vương phi lễ phục đỏ thẫm bảo thạch tán hoa, đẹp như tiên tử —— quả nhiên là đôi bích nhân.

      Đám người Hòa đè nén nội tâm rung động xuống, đồng thời khom mình hành lễ: "Thuộc hạ tham kiến vương phi."

      Trong lòng Từ Xán Xán tò mò, mặt lại biểu bình tĩnh, nàng nhìn bọn họ lại cười : "Hãy bình thân!"

      Xem ra nhìn lại, nàng cảm thấy trong những người này tuấn nhất vẫn là Ngọc Minh và Hòa, những người khác cũng tuấn, nhưng bằng hai người này.

      Những người này bao gồm Ngọc Minh, đến lúc này đều vô cùng trầm tĩnh, quy củ làm lễ liền lui xuống.

      Bọn họ gặp vương phi là vì dâng tặng thọ lễ, thuận tiện kéo gần cảm tình với vương gia và vương phi, gặp xong đương nhiên phải lui xuống đến thư phòng tiền viện nghỉ lát, thuận tiện chờ vương gia cùng nhau quân doanh.

      đầu Từ Xán Xán mang tán hoa hồng bảo thạch, người mặc áo bào đỏ thẫm, đoan chính ngồi tháp cẩm, bởi vậy tuy rằng Hòa bọn họ chỉ vào trong chốc lát, nàng cũng hơi mệt mỏi, lập tức thân mềm dựa người Phó Dư Sâm.

      Chu Nhan thấy thế, lén lút phất tay, Bạch Liên và Chu Tước hầu hạ ở nhà chính lui xuống. Chu Nhan lại phòng ngủ, giả cầm áo bông vương phi xếp cho vương phi, cùng Bích Vân và Thanh Yến cầm cầm hành ra nội viện, giao cho Thính Vũ và Quan tuyết đứng ngoài cửa, sau đó cùng nhau tránh đến tây sương phòng.

      Mọi người hầu hạ lui xuống, màn che dày ở nhà chính buông xuống, nhà chính nhất thời yên tĩnh lại, tĩnh đến nỗi có thể nghe tiếng động lư hương bác sơn phát ra.

      Phó Dư Sâm ôm lấy Từ Xán Xán phòng ngủ.

      Màn che đỏ buông xuống, bốn đầu giường được khảm dạ minh châu phát ra ánh sáng sâu kín xuyên thấu qua màn che đỏ, biến thành màu đỏ thắm ái muội.

      thân tuyết trắng phấn nộn của Từ Xán Xán còn vật, chỉ còn váy đỏ bên hông, váy đỏ đối lập mãnh liệt với tuyết trắng phấn nộn, lại có loại dụ hoặc khác.

      Phó Dư Sâm nằm người nàng, động tác chậm rãi.

      Hai chân trắng nõn thon dài của Từ Xán Xán vòng qua eo Phó Dư Sâm, ánh mắt ướt đẫm nhìn chằm chằm mặt Phó Dư Sâm, bên trong tràn đầy mê say.

      Phó Dư Sâm cố gắng thả chậm tốc độ, muốn kiên trì hơn trong chốc lát. Nhưng ánh mắt Từ Xán Xán nhìn như vậy, phía dưới lộn xộn bao chặt lấy , cỗ tê dại dọc theo xương sống lên, nháy mắt lan đến tứ chi bách hải.

      Phó Dư Sâm đạt cao trào.

      lâu sau, Phó Dư Sâm từ người Từ Xán Xán nằm xuống, nằm sát bên cạnh Từ Xán Xán—— bởi vì quá mức mệt mỏi, đạt cao trào, thế mà lại nằm người Xán Xán ngủ.

      Từ Xán Xán thấy xuống, lại sát tới người , hôn môi Phó Dư Sâm.

      Sau mấy độ vấn vương, Phó Dư Sâm đứng dậy ôm Từ Xán Xán mê man phòng tắm.

      Đến giờ dần, đám người Hòa cưỡi ngựa dẫn theo đội binh lính vây quanh Phó Dư Sâm ra biệt trang.

      Phó Dư Sâm đường quay đầu lại, thúc ngựa chạy như bay về hướng quân doanh.

      Từ Xán Xán nằm giường yên lặng rơi lệ.

      Bởi vì Phó Dư Sâm biết chuyện nam nữ, chuyện phòng the của nàng với Phó Dư Sâm vẫn có vẻ kịch liệt, sau mỗi lần hai luồng nở nang, vòng eo và đùi của nàng luôn lưu lại dấu vết xanh tím, phía dưới cũng luôn sưng.

      Tối nay, Phó Dư Sâm ràng phải rời , sau khi thành thân, đây là lần đầu tiên dịu dàng, nhàng mà hôn, chậm rãi mà vào, từ từ mà ra, còn nguyện ý để nàng nhìn mặt ...

      Nhưng như vậy, lại càng làm trong lòng nàng khó chịu.

      Ngày hôm sau, Từ Xán Xán dậy từ sáng sớm.

      Nhìn mí mắt nàng sưng đỏ, trong lòng Chu Nhan và Bích Vân cũng dễ chịu, trước dùng nước lạnh đắp xoa mắt cho nàng, thế này mới bắt đầu hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

      Biết tâm tình Từ Xán Xán tốt, Chu Nhan búi kiểu tóc phức tạp cho nàng, mà búi kiểu đơn giản, cài cây trâm phỉ thúy đài sen hoa văn trụ; lại cầm đôi vòng tai đồ đồng tráng men đeo cho nàng.

      Bích Vân chọn áo trắng váy trắng cho nàng, bên ngoài là áo kép thúy lam.

      Chức trách của Phó Dương là quản gia Từ Xán Xán, quản lý việc trong ngoài biệt trang.

      Hàn Thủy là đội trưởng thị vệ của Từ Xán Xán, ngoại trừ ba mươi thị vệ ban đầu, Phó Dư Sâm lại lệnh Hòa chọn thêm bảy mươi binh lính bổ sung vào, biệt trang ban đầu còn có hai trăm người, tổng cộng có ba trăm người nghe theo chỉ huy của , bảo vệ an toàn Từ Xán Xán.

      Biết vương phi thức, Phó Dương và Hàn Thủy cùng gặp nàng.

      Từ Xán Xán ngồi ở tháp cẩm dùng điểm tâm.

      Phó Dương và Hàn Thủy song song hành lễ, thỉnh an nàng.

      Từ Xán Xán quan sát hai người bọn họ liếc mắt cái, mệt mỏi : "Đứng dậy !"

      Lại hỏi: "Dùng bữa sáng chưa?"

      Hàn Thủy lẳng lặng nhìn nàng.

      So với vẻ xinh đẹp tươi sáng hôm qua, hôm nay mặt trắng nõn của Từ Xán Xán son phấn chưa bôi, sắc môi cũng là nhàn nhạt hồng, càng nổi bật lên khuôn mặt như được chấm bút vẽ nên, hơn nữa quần áo đều là màu trắng sắc lạnh, càng lộ vẻ yếu ớt chịu nổi quần áo.

      bàn trước mặt nàng bày nồi đất đậy kín và cái giỏ bánh quẩy, nghe hương vị hẳn là nàng thích ăn cay—— đều món cay.

      Trong lòng Hàn Thủy thở dài, : "Bẩm vương phi, thuộc hạ vẫn chưa dùng bữa sáng."

      Phó Dương vừa mới " ăn", thấy Hàn Thủy trả lời như thế, khỏi nhìn về phía .

      Từ Xán Xán nghe vậy liền bảo Chu Nhan: "Bỏ nồi đất và giỏ bánh quẩy này vào hộp, đưa cho Hàn đội trưởng !"

      Nàng lại nhìn về phía Hàn Thủy: "Ngươi đừng ghét bỏ, ta còn chưa ăn đâu!"

      Lại mệt mỏi : "Chuyện trong nhà giao cho các ngươi , quản lý việc nhà trông coi nhà cửa, được lười biếng!"

      Phó Dương và Hàn Thủy đáp "Vâng", lui xuống.

      Chu Nhan xếp gọn điểm tâm đến xin chỉ thị Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán nghiêng người dựa đệm, : "Ngươi giao cho ma ma trực ngoài cửa, để họ đưa cho Hàn Thủy !"

      Chu Nhan đáp "Vâng", mang hộp ra ngoài.

      Bích Vân dùng khay bưng chén cháo ngân nhĩ bách hợp tới: "Vương phi, ngài ăn ít !"

      Từ Xán Xán lười biếng giương mắt nhìn nàng chút, gì.

      Bích Vân bưng cháo quỳ gối bên mép tháp, dùng thìa đút Từ Xán Xán ăn cháo.

      Cháo hầm mềm, bỏ chút mật ong, ăn rất ngon.

      Từ Xán Xán bất tri bất giác ăn hết chén cháo.

      Nàng ngẩng đầu nhìn trong phòng còn có người, nhân tiện : "Các ngươi lui xuống hết !"

      Bạch Liên, Chu Tước và Huyền Băng xuống .

      Từ Xán Xán thấy trong phòng chỉ còn lại mình và Bích Vân, thế này mới mở miệng hỏi: "Phó Liễu lần này trở về, các ngươi có gặp mặt hay ?"

      Bích Vân nghe vậy mặt biểu tình hơi ngưng lại, lát sau mới thấp giọng : " trở về chuyến, nô tỳ chỉ xa xa thấy ."

      Từ Xán Xán thấy nàng phiền não, bản thân phiền não lập tức liền để ý : "Chờ phó liễu trở về ! Chờ trở về, ta bảo Phó Dương đến hỏi tâm ý của Phó Liễu!" Nàng đương nhiên có thể tìm La ma ma, trực tiếp ép Phó Liễu đồng ý hôn với Bích Vân. Nhưng nàng muốn vì bản thân phá hủy hạnh phúc của Phó Liễu, bởi vậy nghĩ ra chủ ý như vậy.

      Bích Vân gật đầu.

      Từ Xán Xán đưa tay vỗ đầu nàng, : "Ngươi có rảnh nên thân cân với La ma ma hơn." đường mẹ con, vẫn sai .

      Bích Vân gật đầu.

      Chu Nhan nhanh chóng trở lại, cười : "Vương phi, vài vị tướng quân dưới trướng vương gia đưa ngài thọ lễ, muốn sửa sang lại chút hay , cũng để ngài nhìn lần?"

      Từ Xán Xán gật đầu. Phó Dư Sâm vừa , nàng có chút nhàm chán, tìm chút việc làm cũng tốt.

      Bích Vân hầu hạ Từ Xán Xán súc miệng, Chu Nhan tìm nhóm ma ma đem chuyển thùng thọ lễ mạ vàng hồng nước sơn vào, đặt ở nhà chính.

      rối ren, Huyền Băng bước vào bẩm báo, đại thiếu phu nhân và lục thiếu phu nhân trong phủ tứ phu nhân đến đây .

      Từ Xán Xán nghe vậy vội : "Mau mời vào !"

      Huyền Băng dẫn Tề phủ đại thiếu phu nhân Nhan thị và lục thiếu phu nhân Ôn thị tới.

      Vào nhà chính, Nhan thị thấy nhà chính đặt thùng nước sơn hồng mạ vàng, vài nha hoàn sửa sang lại, vội hành lễ cười : "Ai u, vương phi, chúng ta hôm nay đến khéo!"

      Từ Xán Xán thích nàng chuyện lanh lẹ, diện mạo lại mười phần phong phạm nữ thần, vội cười : "Đều là thân thích nhà mình, có thể đến thăm ta tốt, cần hành lễ!"

      Nhan thị và Ôn thị vẫn đoan chính hành lễ.

      Huyền Băng cực vì nhạy bén, thấy vương phi vốn dĩ mệt mỏi, thấy hai vị này đến vui hơn, lập tức tự chủ trương đem Nhan thị và Ôn thị đến tháp bên cạnh ngồi xuống.

      Từ Xán Xán cười : "Ngồi tháp cẩm trò chuyện với ta !"

      Nhan thị và Ôn thị cũng xuất thân thế gia thiên chi, thấy tháp cẩm trải gấm vóc màu son mạ vàng rực rỡ, nệm bàn thêu Kim Phượng màu son giống chỗ vương phi, lập tức đoán chỗ kia là vị trí của vương gia, bởi vậy kiên trì chịu ngồi, nhất định phải ngồi ghế đôn bên Từ Xán Xán.

      Chờ Bạch Liên dâng trà cho Nhan thị và Ôn thị, Từ Xán Xán thế này mới cười : "Chúng ta tán gẫu chúng ta, để các nàng thu thập những vật này!"

      Ôn thị vội hỏi: "Vương phi chỉ để ý việc, cần để ý chúng ta!"

      Từ Xán Xán cười nhìn Bích Vân và Chu Nhan dẫn bọn nha hoàn sửa sang lại lễ vật này.

      Mỗi lần lấy lễ vật, Chu Nhan đều đưa cho Từ Xán Xán nhìn, thế này mới viết vào sổ.

      Lễ vật Hòa đưa là bộ đồ trang sức kim cương, làm vô cùng tinh xảo, Chu Nhan mở tráp trang sức ra, dâng lên cho Từ Xán Xán nhìn.

      Nhan thị và Ôn thị thấy bộ đồ trang sức bảo quang óng ánh này, khỏi liên tục sợ hãi than: "Đây chắc là vật ở nước ngoài, Đại Lương ta có Bạch Thạch tốt như vậy!"

      Từ Xán Xán thấy các nàng khen nên mời các nàng cùng mình ngắm.

      Nhan thị và Ôn thị lúc này cũng đáp ứng, cười đứng dậy tạ, tiếp tục chuyên phiếm với Từ Xán Xán.

      Trải qua phen chuyện phiếm này, Từ Xán Xán biết trượng phu Tề Đại Lang của Nhan thị ở kinh thành, là Hàn Lâm viện Hàn Lâm, nàng ở lại Lạc Dương hầu hạ cụ bà bà và bà bà, thế này mới kinh thành, mà phái thiếp thân ở kinh thành với trượng phu.

      Nghe vậy trong lòng Từ Xán Xán khẽ nhúc nhích, nhìn Nhan thị liếc mắt cái, thấy khuôn mặt nàng điềm tĩnh, tựa hồ có vẻ bất mãn.

      Ôn thị thấy đại tẩu những chuyện này, liền xấu hổ : " Tướng công thiếp thân ở trong quân của vương gia."

      Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, nghi ngờ : "Là Tề Ngọc Kính?"

      Ôn thị xấu hổ gật gật đầu.

      Từ Xán Xán thấy nàng lớn hơn mình hai tuổi, lại thẹn thùng hơn mình nhiều, khỏi thầm nghĩ: chẳng lẽ da mặt của ta quá dày ?

      Nhan thị và Ôn thị vốn là phụng mệnh mà đến, làm bạn với vương phi để nàng đơn, bởi vậy rất nịnh hót Từ Xán Xán, làm Từ Xán Xán như mộc gió xuân, tiếng hoan hô cười của ba người rất vui sướng, lâu liền bắt đầu dùng xưng hô "Biểu thím" "Biểu cháu dâu ".

      Chu Nhan dẫn người sửa sang lại lễ vật rồi vào bẩm lại cho Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, : " Bên trong lễ vật của Hòa có hai trâm cài Bạch Thạch, lấy đến cho ta nhìn xem !"

      Chu Nhan nhanh chóng dâng hộp trang sức lên .

      Từ Xán Xán mở hộp trang sức ra, cười với Nhan thị và Ôn thị: "Các ngươi nhìn xem hai trâm cài này."

      Nhan thị đến gần nhìn chút.

      Trong hộp trang sức lót nhung đen, bên trong để trâm cài Bạch Thạch hoa Lê và trâm cài Bạch Thạch hoa sen sáng lấp lánh đến lóa mắt.

      Nhan thị thở dài hơi, nhìn Từ Xán Xán làm nũng : "Vương phi, ngài cố ý làm mù mắt ta sao?"

      Ôn thị thấy đại tẩu làm nũng, cũng tung hứng : "Đúng vậy, vương phi, Bạch Thạch này cũng làm mù mắt ta rồi!"

      Thấy hai nàng làm nũng giả ngốc, Từ Xán Xán khỏi nở nụ cười, : " Hai trâm cài này, các ngươi người chọn cái !"

      Nhan thị và Ôn thị vội đứng dậy : "Vương phi, cái này rất quý trọng, dám nhận!"

      Từ Xán Xán đưa các nàng trang sức, là vì thân thích, hai là cảm tạ các nàng đến, ba là vì trượng phu Ôn thị là thuộc hạ của Phó Dư Sâm, bởi vậy thấy các nàng từ chối, tự mình nhìn nhìn, sau đó ngoắc Ôn thị đến, cài trâm Bạch Thạch hoa Lê lên búi tóc Ôn thị, lại ngoắc Nhan thị đến, cài cây trâm Bạch Thạch hoa Sen kia lên búi tóc Nhan thị.

      Nhan thị và Ôn thị rất cảm kích, vội quỳ gối lời cảm tạ: "Cảm ơn vương phi thương chất con dâu!"

      Tiếp theo ba người lại đến sách xưa nay thích xem, phát mọi người thế mà thích giống nhau, đều thích đọc sách.

      Từ Xán Xán nghe Nhan thị và Ôn thị những bản truyền kỳ trong phòng các nàng, nghĩ đến bản thân xem sách đều là Phó Dư Sâm trước sàng chọn qua, sau đó mới đến tay mình, khỏi rất hâm mộ, vội làm ơn : "Ngoan cháu dâu, ngày mai các ngươi sai người đem những sách này đến đây cho biểu thím ta xem!"

      Nhan thị và Ôn thị thấy nàng tội nghiệp, rất thú vị, việc cười : "Chất con dâu lĩnh mệnh, vương phi xin yên tâm!"

      Dùng cơm trưa xong, Nhan thị và Ôn thị mặc dày , lại cùng Từ Xán Xán thưởng thức hoa viên phía sau nửa ngày, vì sợ trời đông tối sớm, thế này mới rời .

      Buổi sáng ngày hôm sau, Nhan thị và Ôn thị dám đến quấy rầy nữa nên phái Tôn ma ma ngồi xe mang theo hòm sách đến.

      Hàn Thủy canh giữ ở ngoài cửa, thấy đưa thư , bỗng nhiên nhớ tới chợ luôn bán những loại sách miêu tả hương diễm ràng đương vụng trộm hẹn hò riêng, liền bảo Tôn ma ma mở thùng sách ra, tự mình kiểm tra lần.

      Tôn ma ma biết chữ, bảo mở liền mở, để Hàn Thủy tùy ý nhìn.


    4. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      hàn thủy giám có ý với xán xán cẩn thận vương gia biết là chết chắc rồi
      Kuen thích bài này.

    5. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 163:

      Hàn Thủy dễ dàng bưng thùng sách lên, đặt ở bàn, lấy toàn bộ sách bên trong ra, kiểm tra từng cuốn từng cuốn.

      Làm tiểu thư khuê các và con dâu danh môn, Nhan thị và Ôn thị vẫn thực tinh mắt, các nàng chọn sách đưa tới toàn là sách đáng tin cậy, tỷ như 《 đào uyên minh tập 》, 《 thế tân ngữ 》《 sơn dương tạp ký 》 và 《 sơn hải kinh》sách như vậy.

      Hàn Thủy phòng bị các loại thoại bản phố phường hí kịch này, trong sách có rất nhiều tình tiết như "tự định chung thân sau hoa viên", là đối tượng trọng điểm mà Hàn Thủy kiểm tra.

      Lúc lật đến quyển kịch hí bản gốc, Hàn Thủy phát hai cuốn sách có tiêu đề chương mà vương phi nên đọc——《 kim thiền tử túng dục mất thân 》 và 《 đoạt phong tình Xuân Nương tư phó 》.

      Hàn Thủy cũng phí lời, trực tiếp lấy loại sách này ra, đưa cho Tôn ma ma, sau đó híp mắt, mắt mèo trầm nhìn Tôn ma ma: "Ma ma, sách có bị thiếu ?"

      Đôi mắt vốn dĩ là mắt mèo đen trắng ràng, nhíu lại như vậy lại hết sức dọa người, Tôn ma ma trực tiếp run run : " thiếu! thiếu! thiếu quyển nào!"

      Thấy Tôn ma ma ôm thùng sách vào cửa, Hàn Thủy châm lửa, trực tiếp đốt sách hí kịch bản gốc, để lại hậu họa.

      Từ Xán Xán đột nhiên thấy nhiều sách mới như vậy, trong lòng vui mừng, mất ăn mất ngủ bắt đầu đọc, yên tĩnh thời gian.

      Từ ngày hôm đó, Từ Xán Xán vẫn diện áo quần, tùy ý búi tóc dài thành đọa kế, vì trong phòng ấm áp, nàng chỉ mặc áo Tố La và váy màu hồng, từ sáng đến tối chỉ ở trong phòng đọc sách, suốt ngày ra ngoài.

      Thấy vương phi như vậy, Chu Nhan và Bích Vân cũng thấy sốt ruột.

      Chu Nhan nghĩ nghĩ, nhớ lại buổi sáng, Bạch Liên vừa mới cắm bình hoa mai vàng, nhân tiện : "Vương phi, mai vàng ở hoa viên phía sau nội viện nở, ở trong viện chúng ta nô tỳ cũng có thể ngửi thấy mùi đó!"

      Từ Xán Xán thích nhất hoa thơm này, nghe vậy lập tức buông sách xuống, : " sao? Vậy chúng ta xem !"

      Nàng chú trọng dung nhan nhất, đương nhiên thể giống như bây giờ mà ra ngoài, nên phòng tắm tắm rửa lúc, sau đó mới chải đầu thay quần áo lại.

      Chu Nhan chia tóc dài của nàng làm sáu, chéo lên đỉnh đầu chi chít thành hồi tâm, cuối cùng cài cây trâm vàng ròng hồng bảo thạch hoa hải đường.

      Nàng lại dựa theo xu thế mới nhất lưu hành ở thành Lạc Dương, vẽ đuôi lông mày nhàn nhạt cho Từ Xán Xán, lại tô thêm hương cao Đào.

      Từ Xán Xán tự mình chọn áo dài trắng thêu hoa hải đường và váy dài tố cẩm, lại mặc thêm áo choàng đỏ thẫm da ngân hồ.

      Chờ trang phục chỉnh tề, để La ma ma và Bích Vân lại giữ nhà, nàng dẫn theo năm nha hoàn hầu hạ trong phòng về hoa viên phía sau ngắm mai vàng.

      Hoa viên phía sau quá lớn, Từ Xán Xán dẫn theo người Bạch Liên nửa ngày, mới thấy được rừng hoa mai vàng.

      Hoa Mai vàng xinh đẹp, lung linh, mùi thơm ngát, Từ Xán Xán đứng trước gốc cây mai vàng, hái đóa hoa màu vàng cầm chơi, bỗng nhiên cảm thấy ngón tay có chút lạnh. Nàng ngẩng đầu vừa thấy, phát phía chân trời tối tăm biết từ khi nào bắt đầu những bông hoa tuyết lại rơi xuống dày đặc.

      Lúc này, Từ Xán Xán lại nghĩ đến Phó Dư Sâm: Phó Dư Sâm hành quân, tuyết rơi, có lạnh hay ? Tay có bị lạnh hay ? Ban đêm có ngủ hay ? Thính Vũ và Quan Tuyết hầu hạ như thế nào...

      Nghĩ đến đây, Từ Xán Xán còn tâm tình ngắm hoa .

      Chờ đoàn người Từ Xán Xán trở lại nội viện, tuyết rơi rất lớn , từng tảng lớn tuyết lả tả nhàng rơi xuống, ở bậc thang, đĩa tuyến dưới hành lang, hành lang, ngói lưu ly nóc nhà đều bao trùm lớp tuyết mỏng manh.

      Sau khi Chu Nhan hầu hạ cởi áo choàng, Từ Xán Xán ngồi xuống tháp cẩm, tiếp trà xanh Bích Vân dâng lên, thừa dịp nóng uống ngụm, rồi kêu Bích Vân lại đây, hỏi: "Lúc xếp hành lý cho vương gia, Tố La ti áo có vài bộ "

      Bích Vân vội : "Nô tỳ dựa theo ngài dặn dò, Tố La ti áo và quần đều lấy sáu bộ."

      Từ Xán Xán nghĩ nghĩ lại hỏi: "Trung y dây lưng mấy bộ?"

      Bích Vân khỏi nở nụ cười: "Vương phi, vương gia nội y đều là ngài thu xếp !" Vương phi là quá thích ghen tị, ngay cả nội y của vương gia đều phải tự mình xếp.

      Từ Xán Xán thấy buồn cười: "Đúng nha, ta tổng cộng xếp tám bộ!"

      Nàng nghĩ nghĩ, lại : "Áo choàng xếp mấy bộ?"

      Bích Vân nghĩ nghĩ, : " Áo choàng Cáo đen và chồn bạc, hai cái áo choàng hắc đoạn, hai áo choàng đỏ thẫm đoạn lông chim."

      Từ Xán Xán lại nghĩ tới chuẩn bị mấy đôi giầy cho Phó Dư Sâm, chờ đến lúc xác định được toàn bộ mới thoáng yên tâm.

      giống như phòng Từ Xán Xán ấm áp như xuân hương thơm hợp lòng người, Phó Dư Sâm lúc này ngồi lưng ngựa giẫm tuyết mà .

      Hôm nay, khoác áo choàng hắc đoạn, mũ trùm có lớp tuyết, lại phảng phất như biết, vẫn giục ngựa chạy nhanh như trước.

      Phó Dư Sâm vừa nhận được tình báo —— thích khách phái ám sát thành công nữ vương bộ tộc Tháp Khắc Khắc, bây giờ các con của nữ vương vội vàng tranh đoạt vương vị, huynh muội sinh đôi Đa Cát vương tử và Viên Nguyệt công chúa mà Phó Dư Sâm thầm ủng hộ chiếm thế thượng phong.

      Mà đại quân ba mươi sáu vạn của Phó Dư Sâm, nhất định phải xuất binh đến trước khi nội loạn ở bộ tộc Tháp Khắc Khắc chấm dứt để viện trợ cho liên bang Tích Lâm.

      Đại quân ba mươi sáu vạn của Phó Dư Sâm mạo hiểm gió tuyết ngày đêm nghỉ, rốt cục chạy sớm tới Túc Châu.

      Quân sư Lương Khánh Hạ và Từ Thuận Hòa đến Túc Châu trước, nha môn tổng binh Túc Châu chờ quân đội Phó Dư Sâm tới.

      Chạng vạng mùng tháng chạp, quân Phó Dư Sâm ngược gió đạp tuyết ngàn dặm bôn ba, rốt cục chạy tới biên giới phía tây Thương Châu, sau đó ban đêm hôm đó, Phó Quân tập kích bất ngờ thành Phi Ưng.

      Đội Trác Sam và Trần Tố tấn công cửa đông thành, đội Ngọc Minh và Ngọc Tinh tấn công cửa nam, đội Hòa và Tần Ngọc Thuận tấn công cửa tây, đội Tiết và Lan Vân tấn công cửa bắc—— Ba mươi sáu vạn quân đội Phó Quân bao quanh thành Phi Ưng.

      Phó Dư Sâm lệnh binh lính suốt đêm xây đài cao, sau đó đội đại pháo hồng y của Hòa và Tần Ngọc Thuận xuất đài cao, từ đài cao bắt đạn pháo vào thành.

      Hai ngày sau, thành Phi Ưng đình trệ, thành chủ A Da bị bắt.

      Phó Dư Sâm để Phó Liễu và Tề Ngọc Kính dẫn hai vạn binh lính bảo vệ cho thành Phi Ưng, mà suất lĩnh quân đội tiếp tục hướng về địa phận trung tâm của bộ tộc Tháp Khắc Khắc, ép thẳng đến thành lớn thứ hai Di Lăng Thành của bộ tộc Tháp Khắc Khắc, hai ngày sau Di Lăng đình trệ.

      Ba ngày sau, Phó Quân dựa vào kỵ binh, súng và đại pháo, công chiếm thành Tô Vũ, lúc này khoảng cách giữa Phó Quân và Đô thành cùng Tát Mã thành của Tháp Khắc Khắc chỉ còn ba trăm dặm.

      Quân đội Tháp Khắc Khắc xâm nhập Tích Lâm lập tức trở về thủ thành Tát Mã nhưng lại bị Phó Quân bao vây.

      Lúc này là ngày cuối cùng của tháng chạp—— giao thừa .

      Cơm tất niên của Phó Quân sủi cảo, đồ uống là người chén rượu trắng, tiền mừng tuổi là người ba lượng bạc, mà Phó soái trước mặt mọi người ưng thuận lời hứa: "Nếu chiếm lĩnh Tháp Khắc Khắc, ngoại trừ luận công ban thưởng, mỗi vị tướng sĩ được thưởng thêm hai mươi lượng bạc!"

      Phó Dư Sâm truyền đạt từ các đám quân quan, nhóm binh lính Phó Quân tất cả đều được thông báo.

      Bọn lính được Phó soái đồng ý, tự nhiên cao hứng phấn chấn sĩ khí tăng vọt.

      Lúc binh lính ăn sủi cảo uống rượu trắng, Phó Dư Sâm ở trong đại trướng, người trống , lộ ra sống lưng gầy mạnh mẽ, chỉ mặc tiết khố ngồi lồng hấp, được nhạc phụ đại nhân dùng nước thuốc chưng.

      Thính Vũ và Quan tuyết hầu hạ ở trong màn.

      Thính Vũ cầm khăn lau mồ hôi cho Phó Dư Sâm, Quan Tuyết bưng thuốc Từ Thuận Hòa đặc chế cách lúc lại đút lần.

      Từ Thuận Hòa lại dùng bàn chải xoa nước thuốc màu xanh nhạt lên người Phó Dư Sâm.

      Lương Khánh Hạ cũng ở đây, có việc làm, sau khi đứng xem trong chốc lát, cảm thấy vương gia chắc có thể chuyện với mình, lập tức đứng bên, mở miệng hỏi Phó Dư Sâm: "Phó soái, ta muốn thỉnh giáo ngài vấn đề nho : hai mươi lượng bạc ngài hứa cho binh lính từ chỗ nào ra? Phải biết rằng, quốc khố Đại Lương chúng ta đủ cho khẳng khái của ngài!"


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :