1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại] Cách xa ngựa đực, tự ta làm lên - Khí Khanh Mộc Hữu Tiểu JJ o0o (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (Tiếp)
      Thiên Thiên cười làm lành, theo bản năng đưa tay vuốt ve lồng ngực của mình, ngờ lại cảm thấy lồng mình ngực phình ra, cực kì cứng rắn. Nàng lại vỗ hai cái, nhất thời nhớ tới buổi chiều lúc mình và Ly Hoan định mang theo Ninh Ngọc rời , mình rút ra Tứ dưới tủ sách trong thư phòng, sau đó thuận tay nhét vào trước ngực của mình. . . . . .

      Cả người nàng mồ hôi lạnh chảy ra lợi hại, mặt cũng dám biểu ra, chỉ sợ Mặc Phi phát có cái gì đúng liền lên phía trước xé áo của nàng.

      "Các ngươi đường xa, bằng ngồi xuống uống ly trà, Tứ cứ từ từ tìm. . . . . ." Thiên Thiên cười ha hả, tính toán đổi lại điểm vào, từ đó đạt mục đích dời mục tiêu .

      Nhưng mà rất dễ nhận thấy, Mặc Phi cũng ăn bộ này, nhìn mũi cao này, môi đỏ mọng này, đôi mắt hoa đào hơi lạnh lùng lộ ra diêm dúa lẳng lơ này, tỏ khinh bỉ và xem thường tự đáy lòng đối với Thiên Thiên: "Chỗ để Tứ , ngươi đến tột cùng có hay ? !"

      Thiên Thiên quả quyết lắc đầu cái, đầy lòng căm phẫn : " ! Chết cũng ! Kiên quyết bảo vệ Ninh phủ tài sản an toàn và lãnh thổ an toàn, vì Ninh phủ dâng lên phần nhiệt tâm của mình, kiêu ngạo nóng nảy, đứng đắn, làm người Ninh phủ Ninh Ngọc, nữ nhân bình tĩnh tài danh bay xa!"

      Thiên Thiên xong nước miếng văng tung tóe, dứt lời, sửng sốt: "Sặc? Lời này phù hợp với phong cách của mình."

      Ngay sau đó nàng lại chợt hiểu: "Cũng đúng, phong cách hay thay đổi là phẩm chất riêng của mình."

      Lầm bầm lầu bầu xong, ánh mắt nàng kiên nhẫn đối mặt với ánh mắt trầm của Mặc Phi, trong nháy mắt kiếm đấu với râu, tứ lạng bạt thiên cân (*), vũ trụ nổ lớn, các loại ánh lửa tỏa ra bốn phía.

      (*)Tứ lạng bạt thiên cân: 四两拨千斤 (Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân ) phương pháp tán thủ trong Thái cực quyền (Đọc trong Wiki đây là chiêu trong Đả cẩu bổng pháp)…. Trong truyện ý cần nhiều sức mà vẫn có thể giải quyết được mọi phiền phức.


      Tục ngữ sai —— ngươi phun hỏa, đúng là phương pháp tạo hình.

      Rất ràng Loan Nguyệt cảm nhận được khí ở giữa hai người, lúc này cũng cam chịu yếu thế, cường thế chen vào, định theo cùng.

      Có câu rất hay—— thích nhào vô.

      Thế cục giằng co giữa ba người này kiên trì được bao lâu, Thiên Thiên bởi vì đủ khí thế mà bại trận, nàng vừa miệng sùi bọt mép vừa trợn trắng mắt, vẫn kiên cường như cũ giơ lên ngón tay giữa với Mặc Phi, dung hành động này để chứng tỏ trong lòng phục.

      Mặc Phi nhìn ngón tay giữa của nàng, hừ lạnh tiếng, thanh lạnh lung hỏi thêm lần: "Tứ để ở đâu?"

      Thiên Thiên híp mắt, lè lưỡi liếm vòng quanh môi của mình, quát to lên: "Ở trong đầu của ta, trong mộng của ta, trong lòng của ta, trong tiếng hát của ta!"

      Mặc Phi sững sờ, cùng Loan Nguyệt liếc nhau cái, tiếp tục : "Ngươi nhớ kỹ Tứ ?"

      Thiên Thiên gật đầu cái, nhưng rất nhanh lại lắc đầu, phủ nhận : " , có, có ghi nhớ, ngươi quá coi trọng trí nhớ của ta rồi !"

      Mặc Phi liếc xéo: " đúng là có?"

      Thiên Thiên dựng thẳng ba ngón tay thề: " có! có!"

      " như vậy, lập tức đưa Tứ cho ta." Mặc Phi tiếp tục dồn ép.

      Thiên Thiên cắn răng: "Đừng ép ta ——!"

      "Ta có ép ngươi." Mặc Phi phủ nhận.

      "Ngươi có ép, ngươi chính là có ép!" Thiên Thiên gầm thét, giọng nữ bén nhọn giữa trời đêm hết sức chói tai.

      Lúc này đợi Mặc Phi động thủ, Loan Nguyệt lên trước bước bụm miệng nàng lại, giọng ở bên tai nàng: "Thiên Thiên, đừng như vậy."

      Thiên Thiên uất ức, nhưng tất cả uất ức chỉ có thể nuốt vào bụng, gật đầu cái với Loan Nguyệt, ý bảo mình phát ra tiếng lớn nữa.

      Lúc này Loan Nguyệt mới buông tay che miệng của nàng ra, miệng nàng mở to to hít thở khí mới mẻ, vỗ ngực của mình, lúc này khí vận đan điền rống tiếng, vừa mở miệng hét to cầu cứu: "Ly Hoan ——" cả Ninh phủ đều quanh quẩn thanh Thiên Thiên hét lên.

      Trong giây phút đó, đèn cả Ninh phủ sáng lên.

      Sắc mặt Loan Nguyệt lạnh lẽo, "Xin lỗi!" Nàng mấy chữ này ở bên tai Thiên Thiên, liền đưa tay giữ chặt cổ Thiên Thiên, làm con tin.

      Võ công của Ly Hoan tốt nhất, cho nên xuất kịp thời. Theo thanh của Thiên Thiên mò tới góc đen thui này. Mà ở phía sau , là bọn hạ nhân giơ cây đuốc và mười mấy người thuộc hạ xinh đẹp của Ninh Ngọc.

      Nhìn Ly Hoan vui vẻ nhất, hiển nhiên bỏ quên tay Loan Nguyệt giữ chặt cổ Thiên Thiên, cả người chỉ đắm chìm trong vui sướng cách xa gặp lại với Loan Nguyệt, vui vẻ chớp mắt vài cái với nàng ta, còn đưa tay nhiệt tình chào hỏi với nàng: "Loan Nguyệt, lâu gặp ngươi, ngược lại xinh đẹp hơn. Lại đây chuyện với tiểu sinh ta, gần đây như thế nào?"

      Loan Nguyệt kiêu ngạo nóng nảy, có vẻ mặt gì đồng thời ngay cả thanh cũng mang theo bất kỳ cảm giác nào: "Làm phiền ngươi nhớ."

      Ly Hoan bỏ quên hoàn toàn tay của Loan Nguyệt đặt cổ Thiên Thiên, hưng phấn tới bên cạnh nàng ta, đưa tay vỗ bờ vai Loan Nguyệt, quen thuộc : "Tiểu Loan Nguyệt, ngươi rất tuyệt tình, tiểu sinh ta lại nhớ những ngày ngươi đá tiểu đệ đệ của ta. Đáng tiếc, trở về được nữa rồi. . . . . . Haizz!"

      Lời này vừa ra, mặt của Loan Nguyệt đen tầng; Mặc Phi bên cạnh cũng nhíu mày.

      quan sát Ly Hoan từ xuống dưới, hỏi "Ngươi là ai."

      Ly Hoan nghiêng đầu, nhìn về phía Mặc Phi, tay vịn lan can vòng quanh tổng cộng bảy tám vòng, lúc này mới lắc đầu bắt đầu đưa ra kết luận: "Chẳng lẽ ngươi chính là vị môi hồng răng trắng mắt ngọc mày. . . . . . lòng muốn tu luyện Tứ đạt được thành tựu giang hồ. . . . . . thiếu hiệp Mặc Phi?"

      Chẳng biết tại sao, Mặc Phi cảm giác lời này là lạ, nhưng cũng ràng đến tột cùng kỳ quái ở đâu, trong khoảng thời gian ngắn tìm được biện pháp trả lời thích hợp, vì vậy, dứt khoát gật đầu.

      Ly Hoan cũng gật đầu, làm động tác vái chào với ta: "Ngưỡng mộ lâu, ngưỡng mộ lâu."

      Mặc Phi để ý tới , tiếp tục nghiêng đầu nhìn về phía Thiên Thiên, thanh giảm xuống kéo dài: " cho ta biết, đến tột cùng Tứ để ở đâu!"

      Lúc này, mười mấy mỹ nhân đứng sau lưng Ly Hoan kiềm chế được, rối rít mở miệng: "Ninh phủ bọn ta há là chỗ đến đến sao!"

      "Ngay cả! Tứ này thà bị giữ lại chùi đít, cũng để cho người ngoài cầm ."

      "Ngươi cái gì!" Rốt cuộc mặt của Mặc Phi hoàn toàn rét lạnh, chưởng phong trong tay nổi lên, định tùy thời đánh ra.

      "À, vị tỷ tỷ kia có ý tứ là Tứ giữ lại lau cứt cũng so với việc tặng cho ngươi có giá trị hơn." Ly Hoan vô cùng tốt bụng có lòng nhắc lại lần, lại tiếp tục bổ sung, "Có điều Tứ có gì hay, hại nhiều hơn lợi, là mất nhiều hơn được."

      Mặc Phi thẹn quá thành giận, bắn ra đạo chưởng phong, dựa vào mười mấy xinh đẹp này , hiển nhiên mười thuộc hạ xinh đẹp này cũng phải ngồi . Rối rít vận công bay lên trung, tránh ra. Ngược lại từ trong lòng móc ra các loại ám khí màu đen màu trắng hoặc bột thuốc, rối rít định vung về phía Mặc Phi.

      Nhưng mà, ở ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, tiếng cực kỳ kích động "Dừng tay ——"truyền vào trong tai của mọi người, tản ra !

      "Mọi người dừng tay ——!"

      Mọi người sững sờ, nhìn về phía phát ra thanh, vì vậy liền trông thấy công tử nhà mình lấy loại nhiệt huyết hết sức ngu ngốc và hết sức ngu si Ninh Ngọc, hai tay hai chân song song chạy tới, hiển nhiên là dốc hết toàn lực, chạy về nơi phát sinh chuyện.

      Rất dễ nhận thấy, dùng sinh mạng của mình chạy!

      Gương mặt tuấn tú bị kìm nén đến đỏ bừng, cặp mắt hưng phấn nhìn thẳng Loan Nguyệt và Mặc Phi phía trước, trong lúc mọi người kinh ngạc, trực tiếp chạy tới trước mặt Mặc Phi, dừng lại, thè đầu lưỡi ra, hà hơi, "Gâu!"

      ". . . . . ." Còn đây là tâm lý phản ứng của mọi người ở đây.

      "Tổ phụ ——" Ninh Ngọc tựa đầu cọ xát trong ngực của Mặc Phi, tựa như con chó làm nũng, tiếp tục gọi: " Tổ phụ, Ngọc nhi rất nhớ người!"

      tiếng sét giữa trời quang, sấm sét khiến mọi người ở đây cả người lạnh.

      Đặc biệt là Thiên Thiên còn bị vây ở trong tay Loan Nguyệt, nghe Ninh Ngọc lời ấy, rốt cuộc nàng đối với cái thế giới này thể sinh ra tình , từ từ, tuyệt vọng, nàng nhắm mắt lại, bởi vì nàng quả có cách nào nhìn thẳng, tương lai của nàng. . . . . .

      " biết tổ phụ gần đây đâu, lại bỏ tổ mẫu đơn mình, là làm tổn thương trái tim tổ mẫu!" Ninh Ngọc chu mỏ, bắt đầu làm ra vài động tác khiến cho người khác nôn mửa, —— tỷ như vặn eo làm nũng với Mặc Phi.

      Tổn thương trái tim. . . . . . Thiên Thiên nhịn được, vẫn phun ra, miệng phun bọt mép.

      Cơ thể Mặc Phi cứng ngắc, đối mặt với tiểu Ninh Ngọc khác biệt lại làm nũng như vậy, biết đến tột cùng mình phải làm gì mới có thể nhịn được ý nghĩ kích động muốn đánh bay Ninh Ngọc.

      —— Ahhh, dường như cần thiết phải kiềm chế.

      Vì vậy, Mặc Phi nhanh chóng đưa ra quả đấm, vung quyền quất tới Ninh Ngọc! Đáng tiếc, quyền này cũng có đến mặt Ninh Ngọc, mà nửa đường bị Ly Hoan chặn lại.

      "Ơ, ta này thiếu hiệp Mặc Phi, bắt nạt người ngu ngốc, ngươi có cảm giác rất thành tựu sao?" Ly Hoan chọc .

      "Ngu ngốc?" Mặc Phi cười lạnh, "Ngươi là, đường đường là Ninh Ngọc lại biến thành ngốc tử?"

      Ly Hoan than thở: "Cũng biết có còn cứu được hay ."

      Mặc Phi suy nghĩ chút, : "Ta ra biết vị đại phu, chỉ cần ngươi có thể giao Tứ cho ta, ta lập dẫn chạy chữa, như thế nào?"

      Hai mắt Ly Hoan tỏa sáng: " sao?"

      "Đương nhiên!"

      "Được, vậy bây giờ ta lập tức đưa Tứ cho ngươi, chỉ cần có thể chữa khỏi cho Tiểu Ngọc nhi, cái gì ta đều nguyện ý cho ngươi!" Ly Hoan hưng phấn đáp.

      "Cứ quyết định như vậy." Sắc mặt Mặc Phi tốt lên.

      "Tổ mẫu, tổ mẫu, nhanh, tới đây, tới đây nhanh!" Ninh Ngọc chạy đến bên cạnh Loan Nguyệt, đưa tay kéo Thiên Thiên bị Loan Nguyệt chế trụ trong tay.

      Loan Nguyệt trao đổi ánh mắt với Mặc Phi, sau đó mới thả Thiên Thiên ra. Thiên Thiên ho khan cái, mặc cho Ninh Ngọc kéo tay của mình, đường đến bên cạnh Mặc Phi.

      Ninh Ngọc chậm rãi đưa tay Thiên Thiên cho , tự nhận thâm tình thực ra là bệnh thần kinh : "Tổ phụ, bồi tổ mẫu tốt!"

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 40: Vứt bỏ cột chống lò có tiểu JJ o0o . . .
      Editor: ChiMy
      Sắc mặt Thiên Thiên tối sầm lại! Nàng cũng biết bị Ninh Ngọc lôi kéo chắc chắn có chuyện gì tốt! Nàng hết sức lúng túng cười tiếng với Mặc Phi, ngay sau đó giãy dụa muốn hất tay ra.

      ngờ rằng, Mặc Phi khó chịu này lại mỉm cười có ý tốt về phía Thiên Thiên, ngay sau đó nắm chặt tay nàng, cầm chặt tay Thiên Thiên ở trong lòng bàn tay.

      Loan Nguyệt bên cạnh, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt bỗng tái .

      Nhưng Mặc Phi cũng bận tâm đến suy nghĩ của Loan Nguyệt, cười đến có phần hiểm đúng như lời Ninh Ngọc : "Chăm sóc nàng, là việc nằm trong phận của ta."

      Thiên Thiên nghe đến cả người nổi da gà, Ly Hoan ở bên, cười đến có chút miễn cưỡng.

      Đột nhiên Ninh Ngọc lại xoay đầu cái, ánh mắt nóng bỏng thẳng tắp nhìn về phía Loan Nguyệt. —— Thiên Thiên đứng ở góc độ này thấy Ninh Ngọc nhìn Loan Nguyệt như vậy, trong lòng nhất thời dâng lên dự cảm xấu đặc biệt mãnh liệt.

      Ninh Ngọc thẳng tắp nhìn Loan Nguyệt, từng bước từng bước, dưới ánh trăng từ từ về phía nàng ta. giống như chuyên gia tìm được cái bảo vật trân quý, trong mắt phát ra loại đê tiện lại bỉ ổi quả khiến Thiên Thiên cảm thấy cực kì chói mắt, giờ khắc này, đột nhiên lòng của nàng giống như lan tỏa ra loại tâm tình ghen tỵ.

      —— có lẽ cũng có thể gọi là hâm mộ, cũng có thể gọi là ghen.

      Tóm lại giờ khắc này lòng của Thiên Thiên cực kỳ dễ chịu, vẻ mặt của nàng rối rắm nhìn Ninh Ngọc, nhìn từ từ đứng lại ở trước mặt Loan Nguyệt, sau đó, từ từ đưa tay phải của mình ra, nhàng đặt lên trước bờ vai của nàng ta, giọng gọi: "Nương tử."

      Loan Nguyệt sững sờ, Thiên Thiên cứng lại, vẻ mặt Mặc Phi trầm xuống, Ly Hoan nhếch chân mày cái.

      Ninh Ngọc nhìn Loan Nguyệt, nhìn chút, trong mắt liền chảy xuống mấy giọt nước mắt: "Nương tử, ta tìm, tìm, tìm nàng tìm khổ a!"

      Loan Nguyệt sững sờ hơn, Thiên Thiên hơn cứng lại hơn, vẻ mặt Mặc Phi trầm xuống đáng sợ hơn.

      "Ninh Ngọc, ngươi làm sao vậy?" Loan Nguyệt còn cố gắng đạo lý với kẻ thần chí.

      "Nương tử, nương tử của ta a ~! Chim cây rơi lệ, thành ~ song ~ đối với ~" Ninh Ngọc khóc lóc, đột nhiên lại ca hát, hát đến nỗi tất cả mọi người đều sững sờ đến choáng váng.

      "Nương tử, với vi phu , vi phu dẫn nàng nhìn ruột già." mặt Ninh Ngọc bỉ ổi trong tươi cười lộ ra loại ánh sáng hạnh phúc khiến cho người khác chói mắt.

      Thiên Thiên nổi giận, định hất tay Mặc Phi cầm tay của mình ra, cho Ninh Ngọc cái bạt tay để cho Ninh Ngọc nhìn ràng, đến tột cùng ai mới là nương tử của !

      Nhưng sức lực của Mặc Phi rất lớn, Thiên Thiên thế nào cũng bỏ ra, ngược lại khiến cổ tay của mình đỏ bừng. Nàng cắn răng nhìn Mặc Phi, lại bắt gặp nụ cười xấu xa của .

      đến gần Thiên Thiên, giọng ở bên tai Thiên Thiên: "Ninh Ngọc điên rồi, ngươi còn cùng làm cái gì?"

      Thiên Thiên cực kì kinh ngạc, liếc nhìn Ninh Ngọc vây quanh Loan Nguyệt, lại quay đầu nhìn chút, dám tin : "Chẳng lẽ ngươi tính toán trơ mắt nhìn Loan Nguyệt bị Ninh Ngọc mang ?"

      Mặc Phi từ chối cho ý kiến: "Đương nhiên ta nguyện ý."

      "Vậy ngươi vẫn. . . . . ." Lời đến đây, ngừng lại. —— đột nhiên Thiên Thiên hiểu, Ninh Ngọc lôi kéo Loan Nguyệt , Loan Nguyệt vừa lúc có thể nhân cơ hội mà vào, huống chi Ninh Ngọc điên điên khùng khùng, đối với Loan Nguyệt căn bản có bất cứ khả năng uy hiếp gì.

      Có điều, chẳng lẽ Mặc Phi cảm thấy khó chịu, ghen tỵ, nhìn nữ nhân bản thân thích bị nam tử khác ôm, cho dù có tiến thêm bước tiếp xúc thân thể, cũng sao cả chăng?

      Đáng tiếc lúc này Thiên Thiên có thời gian hiểu nghi vấn này, Ninh Ngọc kéo tay Loan Nguyệt, sắp biến mất ở đầu đường phía trước. Cách đó xa hiển nhiên tiểu thiếp của Ninh Ngọc cũng buồn bực đến cảnh giới nhất định, cho nên mới chứng kiến tới dáng vẻ điên điên khùng khùng của Ninh Ngọc, thế nhưng đều trố mắt biết làm sao.

      Trong lòng Thiên Thiên than thở mãnh liệt, ngờ nhìn đến Ly Hoan bên cạnh mình, lại đuổi theo, khiến Thiên Thiên cảm động đến lệ nóng doanh tròng.

      —— thời khắc mấu chốt, may là có ngươi!

      Ly Hoan vội vàng chạy đến bên cạnh Ninh Ngọc, phen ngăn cản , cười dụ dỗ : "Tiểu Ngọc Nhi, ngươi muốn đâu?"

      Ninh Ngọc cũng cười nhàng : " chơi gãi ngứa với nương tử."

      "—— gãi ngứa?" Ly Hoan hỏi ngược lại.

      Thiên Thiên đứng nguyên tại chỗ hô to với Ly Hoan: "Ly Hoan, đừng để cho Ninh Ngọc dẫn Loan Nguyệt !" —— vì cái gì khác, chỉ là vì an toàn của Ninh Ngọc.

      Nàng xác định, ở nơi nàng nhìn thấy, Loan Nguyệt xuống tay tàn nhẫn gì với Ninh Ngọc. Mặc dù nàng biết Loan Nguyệt nhất định ra chiêu gì với Ninh Ngọc, nhưng nàng khống chế được mình suy nghĩ lung tung. Nàng cho phép Ninh Ngọc xảy ra chuyện gì!

      Ly Hoan sáng tỏ, thừa dịp Ninh Ngọc thất thần, liền vô cùng kiên quyết trực tiếp đưa tay điểm huyệt của , sau đó, vác vai như cái bao bố, lúc này mới quay đầu lại cười với mọi người: "Trước tiên ta đưa công tử về Trúc viện." Dứt lời, cất bước chuẩn bị rời .

      "Buông ra!" Đứng ở bên cạnh Thiên Thiên Mặc Phi trầm giọng mở miệng, "Buông Ninh Ngọc ra, nếu , ta giết nàng." Mặc Phi đưa tay nắm chặt Thiên Thiên bên cạnh, tiếp tục, "Để Ninh Ngọc, mang Loan Nguyệt ."

      "Ly Hoan, mau! !" Thiên Thiên khàn cả giọng.

      "Để Ninh Ngọc xuống!" Mặc Phi đưa tay đến động mạch cổ của Thiên Thiên.

      Ly Hoan nhìn Mặc Phi dùng Thiên Thiên để uy hiếp, lúc này giận đến có chút choáng váng, bước chân cũng dừng lại, tức giận : "Buông Thiên Thiên ra!"

      Lúc này, trong mười mấy thuộc hạ của Ninh Ngọc phi thân đến trước người Loan Nguyệt, phen kèm ở hai bên nàng, ngay sau đó khóe miệng cười lạnh, : "Buông Thẩm Thiên Thiên ra, nếu ta để Loan Nguyệt chôn theo cùng!"

      Lúc này Thiên Thiên cảm động đồng thời cũng tự trách, tự trách mình lần nào cũng gây trở ngại, lúc này nàng hai lời liền từ ngực móc ra Tứ bìa mặt biến vàng còn mùi nấm mốc, quơ quơ ở trước mặt Mặc Phi: "Buông ta ra, Tứ là của ngươi!"

      Hai mắt Mặc Phi tỏa sáng, liếc nhìn Loan Nguyệt và Ly Hoan ở xa, mắt lại nhìn Tứ gần trong gang tấc, khẽ cắn răng, rốt cuộc vẫn phải từ từ buông tay ở giữa cổ Thiên Thiên ra, đoạt lấy bộ sách cũ xưa trong tay Thiên Thiên.

      Đôi mắt toả sáng nhịn được liếc nhìn nội dung trong bí tịch, càng xem cặp mắt càng sáng lên, ngay sau đó cả người cũng ràng hưng phấn lên, cầm quyển bí tịch rách này bay về phương xa, cũng đoái hoài tới sống chết của Loan Nguyệt, nháy mắt liền biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

      Thiên Thiên hết sức đồng tình nhìn Loan Nguyệt, trầm ngâm chút, vẫn tới bên cạnh nàng ta, giọng : " rồi. . . . . ." —— mà khiến Thiên Thiên tò mò là, tờ thứ nhất Tứ viết ‘ muốn luyện loại võ công này trước tiên phải tự thiến ’ bị nàng xé, như vậy, nam tử tự thiến, nếu luyện loại tà công này, đến tột cùng có hậu quả gì?

      Có lẽ, cái vấn đề này, Ly Hoan tương đối hiểu. Thiên Thiên quay đầu liếc nhìn Ly Hoan, như có điều suy nghĩ.

      Loan Nguyệt sững sờ nhìn phương hướng Mặc Phi biến mất, có chút mất hồn, nhưng cũng biết suy nghĩ gì. Có lẽ trong lòng nàng đau, có lẽ nàng muốn khóc.

      Nhưng giờ phút này cảm xúc nhiều hơn nữa cũng chỉ hóa thành tia bi thường trong mắt nàng ta, theo phương hướng Mặc Phi rời khỏi, từng chút từng chút, dùng cái loại phương thức này, phát tiết cảm xúc ra ngoài.

      Thiên Thiên nhàng lay bờ vai của nàng ta, giống như khoảng thời gian hoán đổi linh hồn vậy, giọng với nàng: "Loan Nguyệt, ngươi là nương tốt. Đừng khổ sở, được ?"

      Loan Nguyệt nhàng tựa đầu ở bờ vai Thiên Thiên, nàng nhìn ánh trăng mờ mịt, hô hấp có chút hỗn độn, tựa như lầm bầm lầu bầu, vừa tựa như với Thiên Thiên: "Ta còn chờ mong cái gì. . . . . ."

      Thiên Thiên đưa tay vỗ phần lưng thon gầy của nàng ta, trong nháy mắt lòng đầy thê lương.

      Nhưng mà, càng làm cho nàng cảm thấy thê lương, cũng là Ninh Ngọc lúc này ở nằm bất tỉnh vai Ly Hoan. ,

      "Cái thằng trời đánh!" Thiên Thiên tức giận gầm , "Đến tột cùng như thế nào, mới có thể làm cho khôi phục bình thường? !" Nàng nhìn đầu vai Ly Hoan, Ninh Ngọc bị điểm huyệt vẫn còn phun bong bóng, cảm giác tâm tính thiện lương giống như già mười tuổi, giống như mình trở thành tổ mẫu của Ninh Ngọc, —— trời ạ, đây là ảo giác đáng sợ đến dường nào!

      Thiên Thiên phát điên, Ly Hoan nhìn qua lại có phần tỉnh táo, trầm giọng : "Ta biết có biện pháp, có thể cứu Ninh Ngọc!"

      Thiên Thiên nhất thời hai mắt tỏa sáng: "Biện pháp gì?"

      "Công, Ngọc, thế, gia!" Ly Hoan chữ chữ, .

      "Ahhh, sao nghe quen tai như vậy?" Thiên Thiên nhíu chặt mày lại, bắt đầu nhớ lại.

      Ly Hoan liếc nàng cái, lại vểnh lên Lan Hoa Chỉ bắt đầu tự mình say mê: "Chính là ban đầu tên sắc lang đó, đối với tiểu sinh ta thèm thuồng lâu, haizz, có biện pháp, tiểu sinh ta cười tiếng khuynh thành, cười nữa khuynh quốc, hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, Lục cung phấn đại vô nhan sắc (*). . . . . ."

      (*)Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, Lục cung phấn đại vô nhan sắc: liếc mắt lại, mỉm nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh, (khiến cho) các phi tần trong sáu cung đều như có nhan sắc. Tản Ðà dịch thơ : cười trăm vẻ thiên nhiên, Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son

      Thiên Thiên phiền, cắt đứt : " trọng điểm."

      Ly Hoan che môi thẹn thùng cười tiếng, bắt đầu phân tích: "Chỉ cần chúng ta đến Công Ngọc thế gia, đàm phán thỏa đáng với bọn họ, chỉ cần Công Ngọc Thành nguyện ý trị lành bệnh cho Tiểu Ngọc Nhi, Hoa Mãn Lâu liền nguyện giúp bọn họ vượt qua cửa ải kinh tế khó ~"

      "Công Ngọc Thành, là ai?" Thiên Thiên tò mò hỏi.

      Ly Hoan liếc nàng cái, bắt đầu hếch mũi lên mặt: "Ta ngươi kiến thức nông cạn ~? Công Ngọc Thành này, là ca ca của Công Ngọc Quyết, trưởng tử của Công Ngọc thế gia, thuở học y thuật ở dược cốc, có trái tim bồ tát, có việc gì liền đây đó trị bệnh cứu người, nếu , kinh tế của Công Ngọc thế gia có vấn đề, muốn chữa cũng chữa được, có lẽ chúng ta chỉ cần mục đích đến, tất nhiên chữa trị giúp Tiểu Ngọc Nhi."

      Thế giới trước mắt Thiên Thiên cuối cùng cũng rộng mở toả sáng, hưng phấn : " như vậy, bằng bây giờ chúng ta lập tức xuất phát! Đến Công Ngọc thế gia!"

      Ly Hoan gật đầu cái, bày tỏ đồng ý với Thiên Thiên rồi với Loan Nguyệt: "Loan Nguyệt. . . . . . Cùng chúng ta đồng hành chứ?"

      Loan Nguyệt liếc nhìn Ninh Ngọc hôn mê, gật đầu cái, coi như là đồng ý.

      Thiên Thiên nhìn mười người thuộc hạ xinh đẹp nhìn màn vừa mới xảy ra có chút phản ứng kịp, suy nghĩ chút, vẫn lên trước, khom lưng làm động tác cúi chào với họ, cất cao giọng : "Ta nhất định trả lại cho các ngươi Ninh Ngọc bình thường."

      Đây là nàng thiếu các nàng ấy, nàng phải làm được!

      Thiên Thiên hít sâu, ngay sau đó xoay người, bắt đầu cuộc hành trình đến Công Ngọc thế gia. Hình thức lại trở về Ninh Ngọc Ly Hoan, mình và Loan Nguyệt bốn người này. Điều này làm cho nàng sinh ảo giác, giống như thời gian vẫn dừng lại ở thời gian bốn người cùng nhau trước đây lâu, nhưng biết, lần này, có thể duy trì bao lâu. . . . . . ?

      Hy vọng là vĩnh viễn. Thiên Thiên ở bên cạnh Loan Nguyệt, năm ngón tay đan xen với Loan Nguyệt, ánh trăng lúc lúc , nàng nở nụ cười tươi với nàng ta.

      Loan Nguyệt cũng cười, mặt lộ ra hai má lúm đồng tiền, —— là đẹp mắt!

      Ly Hoan tuốt ở đằng trước, khiêng Ninh Ngọc, lên xe ngựa chuyên dụng của Ninh Ngọc. chậc chậc cảm thán nhìn xe ngựa xa hoa, lại nhớ đến con ngựa già thể chạy nổi mà chết của mình, khỏi xúc động lâu, —— phải làm nam nhân chăm lo gia đình, từ chối tiêu phí mù quáng như nhà giàu mới nổi!

      Thiên Thiên và Loan Nguyệt ngồi ở giường , sau khi Ly Hoan đặt Ninh Ngọc xuống, vô cùng tự hiểu ngồi ở bên ngoài, bắt đầu lái xe lên đường.

      Thiên Thiên suy nghĩ chút, với Loan Nguyệt: "Loan Nguyệt, ngươi ?"

      Loan Nguyệt biết Thiên Thiên đến Mặc Phi, nhưng lúc này nàng lại có chút do dự, hồi lâu, mới : "Ta biết."

      —— nàng biết, đối với Mặc Phi, đến tột cùng là cảm giác gì. Có lẽ là , nhưng hoặc là, chỉ là thói quen. Thói quen có vẫn ở bên cạnh mình, thói quen chính mình luôn phấn đấu vì , ngụy trang giúp , dù là vì , giao tiếp với các nam nhân khác, tất cả đều là vì .

      Từ lúc bắt đầu mê luyến, biến thành chấp nhất, từ chấp nhất, biến thành bệnh hoạn.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 41: Vứt bỏ cột chống lò có tiểu JJ o0o . . .
      Editor: ChiMy
      Công Ngọc thế gia phá sản, có quan hệ trực tiếp đến tên phá của trong nhà. Công Ngọc gia có hai đứa con trai, con trai lớn Công Ngọc Thành, lòng học y, con thứ Công Ngọc Quyết, lòng. . . . . . Tìm nữ nhân. Ở giữa học y và tìm nữ nhân, rất dễ nhận thấy, gia tộc lựa chọn người sau. Dù sao tìm nữ nhân cũng ảnh hưởng đến buôn bán của gia tộc, có bất kỳ xung đột nào. Vì vậy, Công Ngọc Quyết hết sức phấn khởi tiếp nhận gia nghiệp, sau đó rất nhanh bị làm cho lộn xộn rối tinh rối mù, tất cả đầu dây buôn bán đều bị chặt đứt.

      Công Ngọc Quyết rất biết làm vui lòng trưởng bối trong nhà, cá tính hoàn toàn khác biệt với đại ca Công Ngọc Thành. Khi mười tám tuổi, chỉ liếc mắt cái liền thích đứng đầu bảng trong thanh lâu, vì vậy vắt hết óc nghĩ ra các loại phương pháp ứng đối, muốn để người trong nhà đồng ý mình và thanh lâu định ra hôn . Khi thề ‘ phải là này cưới ’, khi tuyệt thực gần tuần lễ, trưởng bối khẽ cắn răng, dậm chân cái, bỏ ra nhiều tiền chuộc nương này về, để cho này trở thành tiểu thiếp thứ nhất Công Ngọc Quyết.

      này là Ca Nhi bảo bối của Công Ngọc Quyết, Hướng Thiên Ca. Lúc đó Hướng Thiên Ca được Công Ngọc Quyết ôm trong lòng định tìm Ly Hoan dùng ngọc bội đổi khoản bạc, đáng tiếc Công Ngọc Quyết bao giờ ngờ tới, Ly Hoan này thế nhưng giả quyến rũ , dẫn đến việc mình len lén theo Ly Hoan mặc đồ nữ nhân, chỉ để lại tờ giấy mỏng cho Hướng Thiên Ca về nhà tắm cái.

      Có điều thể , Hướng Thiên Ca là tiểu thiếp đầu tiên trong cuộc đời của Công Ngọc Quyết, cho nên mặc dù sau đó cưới vô số nương về nhà, nhưng vẫn thỉnh thoảng đến phòng của Hướng Thiên Ca nghỉ ngơi như cũ, mưa móc chưa bao giờ đứt đoạn. Dù có chuyện gì phải rời xa nhà, tất nhiên cũng mang theo Hướng Thiên Ca.

      Thiên Thiên Loan Nguyệt và Ly Hoan ba người vây quanh đống lửa mà ngồi, tiếng ánh lửa lốp bốp ở trong bầu trời đêm yên tĩnh có chút vang, Thiên Thiên Loan Nguyệt nghe Ly Hoan từ từ giới thiệu về Công Ngọc thế gia, giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của .

      "Ta đoán Hướng Thiên Ca này nhất định đơn giản." Thiên Thiên chép miệng, suy đoán , "Nếu tại sao lâu như vậy rồi, vẫn có thể được Công Ngọc Quyết sủng ái như vậy."

      Ly Hoan bĩu môi: "Lúc ấy lần đầu tiên ta gặp mặt Hướng Thiên Ca, nàng nhìn ánh mắt của ta, chậc chậc, giống như muốn ăn ta vậy, là đáng sợ."

      Thiên Thiên bộ dáng ‘ sớm biết như thế ’ nhìn : "Cho nên tất nhiên nữ nhân này đơn giản, nếu Công Ngọc Quyết này thế nào chỉ đối tốt với mình nàng ta."

      Trong mắt Ly Hoan có chút hứng thú bay ra: " có thể. Ta hỏi ngươi, Hướng Thiên Ca là người ở đâu?"

      Thiên Thiên đáp: "Thanh lâu."

      "Tiểu Loan Nguyệt, ngươi cho Thiên Thiên biết, nương thanh lâu am hiểu nhất là cái gì." Ly Hoan nhìn về phía Loan Nguyệt.

      Loan Nguyệt suy nghĩ chút, ngay sau đó trả lời: "Kĩ thuật giường chiếu."

      " rất hay." Ly Hoan khen ngợi, lúc này mới lần nữa với Thiên Thiên: " Dù gì Hướng Thiên Ca này cũng được xem là đầu bảng, nhất định kĩ thuật giường chiếu vô cùng lợi hại."

      mặt Thiên Thiên lửa đốt gay gắt.

      "Công Ngọc Quyết cũng phải là người chung tình, rất hoa tâm. Hướng Thiên Ca có tâm cơ, làm sao giữ nổi ." Ly Hoan đưa ra tổng kết.

      Thiên Thiên bừng tỉnh hiểu ra gật đầu cái, ngay sau đó hỏi ngược lại: "Nhưng Hướng Thiên Ca có quan hệ gì với chúng ta, mục tiêu của chúng ta là Công Ngọc Thành phải sao!"

      Ly Hoan liếc nàng cái: "Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hiểu hơn chút, luôn là chuyện tốt."

      Thiên Thiên nghi ngờ, nhìn bộ dáng kia của Ly Hoan, thấy thế nào giống như là ở đây tám nhảm.

      Đống lửa tản , Thiên Thiên và Loan Nguyệt trở lại xe ngựa nằm lát, Ninh Ngọc vẫn bị điểm huyệt như cũ, nằm cứng đơ ở bên cạnh. Ly Hoan cũng nằm ở ngoài xe ngựa nghỉ ngơi, có điều lâu lắm, lập tức tỉnh táo lại, đánh xe chạy đường về phía bắc.

      Thiên Thiên và Loan Nguyệt ở trong tiếng xe ngựa cộc cộc, ngủ rất yên tĩnh.

      Dọc theo đường trừ buổi tối ngủ khách sạn phân chia có chút rối rắm, Ninh Ngọc la hét muốn cùng với ‘ nương tử ’ Loan Nguyệt ngủ cùng nhau, có điều mỗi lần đều là do Ly Hoan điểm huyệt của Ninh Ngọc sau đó khiêng vào của phòng của mình mà kết thúc. Loan Nguyệt và Thiên Thiên cùng ở phòng, Ly Hoan và Ninh Ngọc phòng, kể từ đó vừa vặn, lãng phí xa xỉ, nếu còn biết Ly Hoan lại muốn cằn nhằn bao lâu ở bên lỗ tai.

      Những ngày sau đường cực nhanh, nửa tháng rất nhanh trôi qua, bốn người Thiên Thiên tới trong Tô thành cách Công Ngọc thế gia xa. Có điều, làm cho Thiên Thiên cảm thấy thể tưởng tượng nổi là, vừa mới tiến vào Tô thành, đập vào mặt chính là vị son phấn vô cùng nồng nặc.

      Thiên Thiên liếc nhìn Ly Hoan, Ly Hoan lại là bộ dáng sớm thành thói quen, nhận thấy được ánh mắt tò mò của Thiên Thiên, chau mày nhìn nàng, giải thích: "Tô thành chính là thanh lâu thành, khác nhiều lắm, đều là nữ nhân lẳng lơ và sồ kỹ, đặc biệt nhiều. Đặc biệt là sồ kỹ, phần lớn đều là bị trưởng bối trong nhà bức bách, bị buộc ra ngoài, dựa vào thân thể chính mình kiếm tiền."

      "Sồ kỹ. . . . . ." Thiên Thiên bị từ ngữ này làm cho sững sờ, hồi lâu mới phản ứng, hỏi " có ai quản sao?"

      Ly Hoan vẫn bình tĩnh tự nhiên, vuốt ve mái tóc dài đen nhánh, tiếp tục : " có ai quản, cũng cần biết. Nếp sống này duy trì rất lâu ở Tô thành, cho dù quản, cũng căn bản cách nào xuống tay. Giống như nơi này con vừa sinh ra, nhất định làm kĩ nữ, ai cũng tránh được. Ở trong quan niệm của các nàng ta, nữ nhân tồn tại chính là vì để lấy lòng, dùng thân thể của mình để kiếm miếng ăn cho bản thân, để cho mình đói chết."

      Thiên Thiên nghe xong hoảng hốt, nhìn bộ dáng lúc này của Ly Hoan, đột nhiên để cho nàng sinh ra loại ảo giác bi thương, phát này khiến Thiên Thiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nàng kéo cánh tay của , hỏi "Sao ngươi lại biết ràng như vậy?"

      Ly Hoan tới phía trước bước, tránh được ánh mắt Thiên Thiên nhìn về phía mình, hít sâu hai cái, lúc này mới xoay người lại lần nữa, khôi phục giọng đắc chí ngày thường lần nữa, đá lông nheo với Thiên Thiên và Loan Nguyệt, làm nũng : "Bởi vì, ban đầu vì đến gần Công Ngọc Quyết, ta tuỳ tiện giả cũng trở thành hoa khôi, ai ô ô, hết cách rồi, dù là giả , ta cũng là nữ nhân nghiêng nước nghiêng thành, dẫn đến vô số hùng khom lưng, vì nụ cười của ta tiếc vung tiền như rác ~!" Ly Hoan tiếp tục đắm chìm sâu trong sắc đẹp của mình.

      Thiên Thiên híp mắt tỉ mỉ quan sát Ly Hoan, cảm giác mình vậy mà vừa rồi mình lại cảm thấy mặt Ly Hoan lên tia bi thương. . . . . . Đây nhất định là hậu quả của việc quáng gà!

      Thiên Thiên muốn để ý tới Ly Hoan tự mình say mê, kéo tay Loan Nguyệt lập tức tới nhà trọ gần đây.

      Bên ngoài nhà trọ này được trang hoàng rất lộng lẫy, ngoài cửa còn treo hai đèn lồng đỏ lớn, đèn lồng viết hai chữ ‘ phúc ’ vàng rực. Ở giữa cửa chính nhà trọ, viết ba chữ to nạm vàng: Nhượ Liễu Quán!

      Nhược Liễu Quán, Ahhh, tên này nghe quái gở.

      Dù cho quái gở, Thiên Thiên và Loan Nguyệt cũng do dự nhiều lập tức vào, Ly Hoan ở sau lưng phát Thiên Thiên Loan Nguyệt tự lo vào khách sạn, lúc này quay đầu lại cõng Ninh Ngọc bị điểm huyệt ngủ mê man xe ngựa, sau đó bước nhanh đuổi theo, có điều, đợi đến sau khi thấy tên nhà trọ, sắc mặt ngưng tụ, ngay sau đó rồi lại cười hắc hắc, giống như phát ra việc gì hay.

      khôi phục bình tĩnh, biến sắc tiếp tục theo sau lưng Thiên Thiên và Loan Nguyệt.

      Thiên Thiên Loan Nguyệt vừa mới ngồi vào chỗ của mình, nam tử má phấn mắt hạnh tóc dài phất phới da trắng nõn nhanh chóng đến, mềm giọng , ném cho Thiên Thiên và Loan Nguyệt ánh mắt vô cùng. . . . . . Mất hồn, giọng : "Hai vị nương. . . . . . biết hai vị nương, muốn thứ gì? Ừ ~ ?"

      Ngữ khí của thanh này ‘ ừ ’, ‘ ừ ’ tương đối mất hồn.

      Mặc dù Thiên Thiên có chút cảm thấy chỗ này là quái dị, nhưng cũng có sinh nghi, có điều khi liếc nhìn tiểu nhị môi hồng răng trắng này, cười giỡn : " ngờ ngay cả tiểu nhị của nhà trọ này cũng đặc biệt như vậy."

      Tiểu nhị kia vừa nghe, lúc này đỏ bừng cả mặt, dậm chân, vặn vẹo uốn éo eo, vểnh cái mông lên, sau khi làm loạt động tác, mới : "Khách quan, ngươi là ghét!"

      Khóe miệng Thiên Thiên rụt rụt, vỗ cả người nổi da gà lên, dặn dò : "Vậy phiền toái Tiểu nhị ca làm chút món ăn lên, làm phiền."

      Tiểu nhị được lệnh, định xuống chuẩn bị.

      Ly Hoan còn gọi : "Tiểu nhị à, cho ta gian phòng." Dứt lời, dùng ánh mắt liếc về Ninh Ngọc ngủ mê man vai mình, tỏ vẻ mình lúc này có người muốn chăm sóc.

      Tiểu nhị kia sáng tỏ, đứng trước mặt Ly Hoan sắc mặt đỏ bừng, giọng tức giận : "Vị gia này, ngài theo ta. . . . . ." Dứt lời, đầu thẹn thùng cúi xuống, liền về phía lầu hai.

      Ly Hoan lạnh run cái, cõng Ninh Ngọc lên lầu.

      Thiên Thiên hít hà, khí trong khách sạn vẫn lượn lờ mùi son phấn nồng nặc như cũ, nhớ tới mới vừa rồi tiểu nhị kia cũng son phấn dày dặc, nàng rốt cuộc hiểu tại sao Tô thành lại hương bay ngàn dặm rồi. ra trong thành này, phần lớn mọi người đều bôi hương, kể từ đó, khí trong Tô Thành thơm mới là lạ.

      Lúc này là buổi trưa, người lui tới trong khách sạn chỉ có chừng hai ba tên, cũng nhiều. Mà có chừng hai ba tên, bọn chúng cũng đều nhiều son dầy phấn, nam tử có bộ dáng bình thường, cũng bị chỉnh thành bộ ẻo lả. Hơn nữa thân thể lại yếu đuối thon gầy, chuyện phải là mất hồn thở hổn hển cũng là giọng mềm mại, giống như mỗi người đều hận thể treo cổ tấm bản ‘ đến đây, đến giày xéo ta ’ .

      Thiên Thiên cũng thích kiểu nam tử như vậy, nhưng cũng thể ghét, chỉ là theo bản năng trong lòng có chút bài xích.

      Lúc này nam tử khác dáng dấp mềm mại lòng bàn chân bước như nở hoa từ từ thong thả đến trước bàn Thiên Thiên, nhàng đặt mâm thức ăn cầm tay xuống, sau đó từ từ cầm lấy ớt xanh xào thịt, bàn tay trắnng nõn cố ý nhàng ma sát cánh tay để bàn của Thiên Thiên, giọng : "Khách quan, ngài từ từ dùng. . . . . ."

      Cả người Thiên Thiên nổi hết cả da gà tầng lại tầng, nhanh chóng thu hồi tay của mình, da đầu tê dại.

      Loan Nguyệt ở đối diện mắt liếc nhìn tiểu nhị này, lập tức đưa tay giữ lại tay của , lạnh nhạt : "Càn rỡ!"

      "Ai nha. . . . . . Vị khách quan này, cần gì, cần gì tức giận vậy. . . . . ." Tiểu nhị buồn bã nhìn Loan Nguyệt, giống như nhìn kẻ phụ lòng, "Ta chỉ là, chỉ là muốn phục vụ hai vị, nghĩ đến, hai vị lại cảm kích như vậy. . . . . ."

      " cần." Loan Nguyệt phen cắt đứt , giọng rất khí phách.

      Tiểu nhị uể oải, hàm răng trắng căn môi dưới, mặc dù cam lòng, nhưng cũng còn kế sách, thể làm gì khác hơn là dậm chân cái, nha.

      Thiên Thiên ném qua cho Loan Nguyệt ánh mắt tán dương, hai người cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa.

      Có điều, ăn ăn, Thiên Thiên liếc nhìn chung quanh, cảm giác là lạ ở chỗ nào.

      "Loan Nguyệt, ngươi có cảm thấy hay , giống như thiếu cái gì. . . . . ." Thiên Thiên dùng chiếc đũa gắp cơm trắng, hỏi.

      Loan Nguyệt bùng nổ trong nháy mắt, lập tức đứng lên, vội la lên: "Ly Hoan và Ninh Ngọc ——"

      Thiên Thiên vỗ đùi, cũng vội vàng cũng đứng dậy, cùng Loan Nguyệt lên lầu hai! Ly Hoan cõng Ninh Ngọc về phía lầu hai, sao lại lâu như vậy!

      Mấy tên ẻo lả bên cạnh thấy Thiên Thiên Loan Nguyệt định lên lầu hai, lúc này lên bao vây, hiển nhiên là muốn ngăn cản họ! Đáng tiếc mấy cái bánh bao mềm này sao có thể là đối thủ của Loan Nguyệt được, tới khắc, mấy cái bánh bao mềm này đều nằm chỗ, liên tục kêu đau.

      Quả nhiên, vừa đến lầu hai, mùi lạ đánh tới, dính ngán khiến cho Thiên Thiên có chút nôn mửa.

      "Bịt mũi lại!" Loan Nguyệt trầm giọng ra lệnh.

      Thiên Thiên gật đầu cái, bịt lỗ mũi chặt, lúc này mới tiếp tục vào bên trong.

      Còn chưa đến gần gian phòng, hai người chỉ nghe thấy bên trong phòng truyền đến từng tiếng rên rĩ khàn khàn của nam nhân.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 42: Vứt bỏ cột chống lò có tiểu JJ o0o . . .

      Editor: ChiMy

      Hai người Thiên Thiên Loan Nguyệt nhất trí ngừng lại bước chân, hiển nhiên là lúc này cảm thấy vô cùng hiếu kỳ đối với tình huống xảy ra bên trong phòng, trong lòng Thiên Thiên càng thêm oán thầm, mặc dù trong lòng nàng rất ràng lúc này tóc Ninh Ngọc thưa thớt còn dài ngắn đều có chút giống gà đất, ánh mắt đờ đẫn còn thần chí , chỉ cần là người bình thường, cũng xuống tay với mới đúng.

      Đáng tiếc, sợ là sợ, nơi này người nào là bình thường.

      Thiên Thiên áp chế thấp thỏm trong lòng, liếc nhìn Loan Nguyệt ở bên cạnh, rất dễ nhận thấy, tâm lý suy nghĩ của đối phương nhất định cũng rất là xuất sắc, điểm này từ giữa lông mày ngừng chau lại với nhau của Loan Nguyệt là biết.

      đợi Thiên Thiên phản ứng, Loan Nguyệt bước bước dài lên dùng thân thể của mình đẩy cửa phòng đóng chặt ra, ngay sau đó nhanh lách mình vào bên trong phòng ngẩng đầu ưỡn ngực, quả nhiên là người khiến người khác rung động! Thiên Thiên đứng ở sau lưng Loan Nguyệt, lát sau, mới nghe được giọng nóng lạnh của Loan Nguyệt truyền đến: "Khụ." —— nghe ra tâm tình gì, xem ra còn đầy đủ lý trí.

      Nhưng mà, nàng ta khụ cái gì?

      Thiên Thiên càng hiếu kỳ cảnh tượng bên trong phòng ra sao, mở to mắt cũng lách mình từ sau lưng Loan Nguyệt vào cửa, có điều, chỉ như vậy cái, nàng lại cảm thấy trong lồng ngực như có máu nóng sôi trào ở mặt, ngừng sôi lên, thẳng đến cháy tới mặt của nàng đỏ bừng.

      Giờ phút này, nàng mới hiểu được, tu hành của Loan Nguyệt hiển nhiên cao hơn nàng rất nhiều. Nhìn Loan Nguyệt bình tĩnh, nhiều khí chất, đối mặt với ba tiểu bạch kiểm giường ngừng lăn lộn, vậy mà vẫn có thể giữ vững khí chất lãnh diễm cao quý có hai của mình, khiến Thiên Thiên ý thức được đầy đủ thiếu sót của mình.

      Xem ra, nàng còn nên tu luyện nhiều hơn.

      Dù là nhầm gian phòng cắt đứt hai vị thở gấp gợi cảm rút ra rút vô ở giường, nàng cũng phải có đầy đủ khí thế để chống đỡ nổi kiêu ngạo và uy vũ của mình.

      Cho nên, ánh mắt Thiên Thiên mềm mại, phất tay về phía ba người đờ ra ở giường, hài lòng gật đầu cái, : "Đực phối với đực □/, tệ, tệ." Dứt lời, nàng vô cùng tự hiểu kéo tay Loan Nguyệt, ra khỏi phòng cửa.

      Sau đó, nàng xoay người, ưu nhã khẽ mỉm cười với ba tiểu bạch kiểm giữ nguyên tư thế đờ đẫn, lại vô cùng có kinh nghiệm thân thiết giúp bọn họ đóng cửa.

      Thiên Thiên hít sâu hơi, tiếp tục cùng với Loan Nguyệt xuống hành lang.

      Có điều, rất dễ nhận thấy, bóng ma mình nhầm cửa vừa rồi rất nhanh biến mất ở trong lòng Thiên Thiên, nàng hết sức kiên nhẫn nhìn từng cánh cửa, từ bên này, đến bên kia.

      Rất nhanh, tất cả căn phòng ở lầu hai đều nhìn hết, nhưng vẫn thấy bóng dáng của Ninh Ngọc và Ly Hoan.

      Thiên Thiên cau mày, nhất thời trong tim có chút bối rối. Tay chân nàng luống cuống nhìn Loan Nguyệt: "Ly Hoan . . . . . . đâu?"

      , Thiên Thiên đối với việc Ly Hoan biến mất căn bản là quá mức quan tâm, nhưng trọng điểm là Ninh Ngọc ở trong tay của .

      Như vậy, có thể , chuyện Ly Hoan biến mất này trực tiếp có quan hệ đến tương lai Thiên Thiên đến tột cùng có thể xui xẻo trở thành quả phụ hay .

      Loan Nguyệt đưa tay vỗ bờ vai của nàng: "Đừng nóng vội, chắc là Ly Hoan chỉ tạm thời rời lát."

      Đôi mắt Thiên Thiên trong nháy mắt sáng lên: "Có phải nhà xí rồi, đúng ?" —— nàng tự an ủi bản thân.

      Loan Nguyệt nhìn đôi mắt sáng rực của Thiên Thiên, đành lòng cho nàng biết ra có thể là Ly Hoan cảm thấy Ninh Ngọc rất đáng tiền nên ôm bán rồi. Cho nên tươi cười rạng rỡ gật đầu cái với nàng ấy: "Đúng vậy"

      Thiên Thiên yên lòng, ngồi xổm ở cầu thang lầu hai, liền ba phải ngồi ở trước ghế, chờ. Chờ đợi nam nhân phong thần tuấn lãng mình thích xuất góc, như vậy nàng có thể nhìn thấy trước tiên, sau đó tiến lên ôm , ghé vào lỗ tai câu, ——"Tổ mẫu mực đợi ở đây, chưa từng rời ."

      —— Ahhh, màn này tựa hồ có chút ấm áp.

      Trong đầu Thiên Thiên ngừng ảo tưởng, mặt vừa mỉm cười, đôi mắt chớp nhìn phương xa, khóe miệng còn gợi lên nụ cười đói khát.

      Loan Nguyệt hầu ở bên người nàng, rũ mí mắt xuống có chút trầm mặc. Bởi vì mới vừa rồi dò xét đường xuống, nàng phát có căn phòng nào lưu lại dấu vết của Ly Hoan, cách khác, Ly Hoan căn bản có tiến vào căn phòng nào ở lầu hai.

      Như vậy, cõng nam tử trưởng thành như Ninh Ngọc, đâu?

      Vô trách nhiệm suy đoán kết cục: tình cấm kị.

      Trong vài ngày qua, Ly Hoan sớm chiều cõng Ninh Ngọc da thịt thân thiết, đột nhiên phát , ra người mình sâu đậm, chính là Ninh Ngọc! Cổ thâm tình này rốt cuộc ở dưới ánh mặt trời cao chiếu sáng, thể ngăn cản, cõng , mang lên núi Đoạn Bối Sơn ( GAY ). . . . . .

      Kết luận: bịa đặt nhảm nhí.

      trách nhiệm suy đoán kết cục lần hai: tình cấm kị.

      Ly Hoan và Ninh Ngọc, thanh mai trúc mã, mối tình thắm thiết, thần thần bí bí. . . . . . Rốt cuộc lâu ngày gặp lại, cùng nhau bỏ trốn, ngày sau ngàn năm, tâm lẫn nhau, biểu lộ tâm ý. Rốt cuộc, dưới ánh mặt trời, ngươi nhảy, ta liền nhảy. . . . . . Cùng nhảy xuống vách núi, ngăn cách tay áo, phân cùng cái hố, tan nát dưới đất.

      Kết luận: tỉnh lại, đừng ngủ.

      —— cho nên, ở lúc Thiên Thiên chờ Ninh Ngọc đến sắp ngủ, Ly Hoan rốt cuộc mệt mỏi lê bước chân, chậm rãi ra. Cái ánh mắt tuyệt vọng kia, khí chất chán chường, đủ để cho mỗi người ở đây đành lòng nhìn thẳng.

      Nhưng mà, dù là người chán chường như vậy, vẫn như cũ, cố định bắp tay cứng rắn của mình, cõng Ninh Ngọc tóc bù xù như điên.

      phát này, khiến Thiên Thiên cảm động đến rơi nước mắt.

      Thiên Thiên ra đón, lo lắng hỏi: "Ngươi cõng Ninh Ngọc đâu?"

      Ly Hoan dám nhìn ánh mắt của Thiên Thiên, ánh mắt lóe lên, mở to mắt : "Chính là mang theo Tiểu Ngọc Nhi, ra ngoài dạo, nhìn xem có chuyện hay gì . . . . . ."

      Môi đỏ mọng của Loan Nguyệt chau lên: "Quả là hăng hái. Có điều ta tò mò, ngươi cõng Ninh Ngọc, trực tiếp từ cửa sổ lầu hai nhảy đến đường lớn?"

      Ly Hoan rụt cổ cái, tay ôm Ninh Ngọc chặt hơn chút nữa.

      tay kia, thấy dấu răng tinh tế chỉnh tề.

      Thiên Thiên nhíu mày lại, đến gần chút, liếc nhìn bàn tay của , lại nhìn mắt mặt Ninh Ngọc còn dính chút bụi bặm, hỏi: "Dấu răng này. . . . . . ?"

      "Haizzz. . . . . ." Ly Hoan thở dài, ánh mắt hề né tránh nữa rồi, nhìn thẳng nàng: "Mới vừa rồi, gặp phải sồ kỹ." Giọng điệu của có chút ảm đạm, nhưng giống như có rất nhiều thổn thức và cảm khái, khiến Thiên Thiên sửng sốt.

      "—— Sồ kỹ?" Thiên Thiên hỏi ngược lại.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 43: Trộm văn có tiểu JJ o0o . . .
      Editor: ChiMy
      Sồ kỹ, nghe thấy tên đủ tàn nhẫn, Thiên Thiên có dũng khí tận mắt nhìn rốt cuộc sồ kĩ có bộ dạng gì.

      "Đúng, sồ kỹ. Chỉ là bộ dáng mười hai mười ba tuổi, trang điểm rất đậm, nhìn rất bẩn, ăn mặc hở hang, lộ ra làn da mảng xanh mảng tím."

      Giọng nhàn nhạt của Ly Hoan truyền đến, Thiên Thiên nghe được trong lòng căng thẳng.

      Nàng lên trước, vỗ bụi bặm người Ninh Ngọc, lời nào.

      Loan Nguyệt nhíu chặt chân mày, hỏi "Sồ kỹ tại sao lại xuất ở nơi này?"

      "Bên trong mỗi nhà trọ ở Tô thành đều có nam quan kỹ nữ." Dứt lời, Ly Hoan nghiêng đầu nhìn về phía tiểu quan nấp trong góc len lén quan sát đoàn người mình, mặt lộ ra nụ cười hết sức hợp với tính tình của .

      Thiên Thiên đưa tay vỗ bờ vai của , xoay người tính tiền, liền dẫn Ninh Ngọc trở về xe ngựa lần nữa, loại nhà trọ này, có chút ổn.

      Thà tiếp tục co rúc cả đêm ở xe ngựa cũng muốn ở trong nhà trọ này.

      Bộ dáng của Ninh Ngọc vẫn ngây ngốc sững sờ, mặc dù trong lòng Thiên Thiên hối tiếc, nhưng cũng thể làm gì, vì kế hoạch bây giờ chính là hi vọng Công Ngọc Thành có thể chửa trị tốt cho , chớ để mắc phải sai lầm gì.

      Thiên Thiên đưa tay vuốt ve mặt của Ninh Ngọc, trong ánh mắt lộ ra mấy phần đau lòng.

      Mà từ đầu đến cuối, Ly Hoan vẫn gì, chỉ là như có điều suy nghĩ gì.

      Ban đêm thong thả tới, ban đêm ở Tô thành dĩ nhiên là so với bất kỳ tòa thành nào đều náo nhiệt hơn rất nhiều. Đáng tiếc lúc này Thiên Thiên có ý định tham quan gì, chỉ là vội vàng đánh xe, hy vọng có thể sớm đến phủ Công Ngọc.

      Thiên Thiên để đầu của Ninh Ngọc tựa vào đùi của mình, ngừng đưa tay vuốt mái tóc dài ngắn đều của , trong đầu xẹt qua hình ảnh mái tóc đen dài như mực của Ninh Ngọc phảng phất dưới ánh trăng.

      Đáng tiếc hôm nay, mái tóc đen này sớm bị quấn vào trong bánh xe, trận lửa của Ly Hoan đốt sạch .

      Nghĩ như vậy, nàng đưa tay ôm chặt cánh tay Ninh Ngọc hơn chút.

      Sắc trời lại tối hơn, Loan Nguyệt đánh xe ở bên ngoài rốt cuộc truyền đến giọng như trút được gánh nặng: "Đến phủ Công Ngọc rồi."

      Hai mắt Thiên Thiên tỏa sáng, đưa tay lắc lắc Ly Hoan, để cõng Ninh Ngọc ngủ mê man xuống xe, mình cũng tùy theo nhảy xuống đường lớn, ngẩng đầu nhìn ba chữ vô cùng to trước mắt sáng ngời ‘ phủ Công Ngọc ’.

      Ly Hoan trực tiếp vận công, lập tức chém cửa chính phủ Công Ngọc thành nửa.

      Tuy trong lòng Thiên Thiên có lời muốn , nhưng cũng có ngăn cản, có điều bọn hạ nhân bên trong phủ tay cầm gậy thô ra, nhóm người cao lớn cầm đuốc, hung thần ác sát xuất ở trước cửa lớn phủ Công Ngọc, cùng Ly Hoan cầm đầu bốn mắt nhìn nhau.

      Ly Hoan giận trách nhìn bọn họ: "Đạo tiếp khách của phủ Công Ngọc chính là như vậy?"

      Mọi người sững sờ, rối rít ta nhìn ngươi...ngươi nhìn ta, người nào trả lời.

      "Mau bảo lão già Công Ngọc kia ra đây, người đầu tiên đời dám đến chỗ Ly Hoan ta đổi bạc, có thể nào ra nghênh đón." Ly Hoan nghễnh đầu, xong có chút kiêu ngạo.

      "Ngài là. . . . . ." Rốt cuộc gia đinh cầm đầu hỏi vấn đề then chốt.

      "Quán chủ Tần Hoài quán."

      "Dạ dạ dạ, tiểu nhân thông báo, công tử chờ, công tử chờ. . . . . ." Gia đinh kia buông cây gậy xuống, như làn khói chạy vào trong thông báo.

      Quả nhiên, chỉ chốc lát, lão già Công Ngọc liền ra nghênh đón, khuôn mặt chất đầy nếp nhăn đều là thổn thức và cảm khái, lúc thấy Ly Hoan mặt tràn đầy loại gọi là cảm động đến rơi nước mắt.

      Ông ta vội vã tới trước mặt Ly Hoan, hết sức thành khẩn vái chào với : "Ly Hoan công tử, lão hủ, lão hủ. . . . . ." Còn chưa được mấy câu, lão đầu kia làm bộ lã chã rơi lệ.

      Cách rất gần, Thiên Thiên cuối cùng nhìn kỹ gương mặt của lão đầu kia, gương mặt của lão đương gia Công Ngọc này khôn khéo, mắt treo ngược, nhìn có chút dữ, giữ lại chùm râu dê, bộ cố gắng duy trì vẻ hiền hòa, nhưng cố tình hoàn toàn ngược lại với bộ dáng gian trá thành thói quen.

      Có điều lần đầu gặp mặt, để cho Thiên Thiên có mong đợi gì với lão ta.

      "Ông già, mọi người trực tiếp trắng ra. Nghĩ tới ta Ly Hoan đời khôn khéo, sao lại có thể chủ động đem bạc trắng đưa tới cửa, lần này ta tới, chính là vì để cho trưởng tử của ngươi giúp người bạn của ta trị liệu." Mặc dù Ly Hoan cõng Ninh Ngọc, chuyện vẫn thong thả ung dung, "Nếu như chữa tốt, ta bù vào chỗ hổng buôn bán của ngươi, nếu như chữa khỏi. . . . . . Hừ!"

      Ly Hoan nặng nề hừ tiếng, mắt liếc nhìn .

      "Được được được, lão hủ bảo con trai tiến hành chữa trị!" Lão đầu Công Ngọc đồng ý cực nhanh.

      Nghĩ đến cũng đúng, cho dù trong lòng lão ta khó chịu Ly Hoan ngang ngược như vậy, nhưng vì tương lai của nhà Công Ngọc, oán khí cũng chỉ có thể nuốt vào bụng rồi.

      Ly Hoan thầm đá chân mày với Thiên Thiên, Thiên Thiên để ý tới , đưa tay dắt lấy tay Loan Nguyệt, liền cùng nhau vào phủ Công Ngọc.

      Đến đây, bốn người Thiên Thiên coi như là ở trong phủ Công Ngọc.

      Phủ Công Ngọc rộng rãi sáng ngời, đình đài lầu các, phong cảnh bên trong phủ tệ, có điều so sánh với Ninh phủ và Tần Hoài quán dĩ nhiên là kém xa.

      Thiên Thiên và Loan Nguyệt được an bài ở cùng chỗ bên trong viện.

      Ly Hoan và Ninh Ngọc ở bên cạnh viện.

      Đợi đến khi Thiên Thiên và Loan Nguyệt đến viện của Ly Hoan, đột nhiên thấy người đứng bên trong phòng ngủ, dáng người cao lớn, tóc dài được cẩn thận tỉ mỉ buộc ở sau lưng, ngay cả bóng lưng cũng lộ ra hơi thở cẩn thận.

      Thiên Thiên Loan Nguyệt liếc nhau cái, đồng loạt vào.

      Nam tử này bắt mạch thay Ninh Ngọc.

      Lúc này Thiên Thiên coi như là thấy gương mặt của nam tử này, ngũ quan rất tuấn lãng, khác biệt với Công Ngọc Quyết buông thả dục vọng uể oải, nam tử này hiển nhiên trong trẻo mà lạnh lùng hơn rất nhiều, khí chất sạch , vả lại người còn tràn ngập mùi vị thảo dược nhàn nhạt, rất dễ chịu.

      Nam tử này tự nhiên là Công Ngọc Thành rồi, hiệu suất làm việc của lão già Công Ngọc khá nhanh.

      Nhìn mặt Công Ngọc Thành nhíu lại, Thiên Thiên có chút khẩn trương, vội vàng : " như thế nào?"

      Qua hồi lâu, Công Ngọc Thành mới thả tay xuống, nhìn về phía nàng: "Dùng Hợp Hoan Tán quá liều, đại não quá mức kích động, tạo thành tạm thời bị điên."

      Thiên Thiên trố mắt: "Hợp Hoan Tán?"

      Công Ngọc Thành liếc nhìn Thiên Thiên, trong mắt tự chủ được ra ý trách móc và ghét bỏ.

      Thiên Thiên sửng sốt, lời của Công Ngọc Thành này là có ý gì, chẳng lẽ còn hoài nghi thuốc này là do nàng hạ hay sao!

      Đột nhiên, Thiên Thiên liền nhớ tới chén canh cá kia.

      Vừa nghĩ tới sau khi Ninh Ngọc uống canh cá này xong chẳng những kích động, thậm chí còn trực tiếp cường bạo mình, trong lòng Thiên Thiên chính là hồi bi thương.

      "Có thuốc chữa khỏi ?" Thiên Thiên tiếp tục hỏi, mặt mũi hết sức nóng nảy.

      "Ta chế thuốc, mỗi ngày ngươi cho uống xong là tốt." Sắc mặt của Công Ngọc Thành miễn cưỡng coi như là dễ nhìn, dặn dò .

      Thiên Thiên vội vàng gật đầu cái, sau khi đưa Công Ngọc Thành , liền ngồi ở bên cạnh Ninh Ngọc, chăm sóc .

      Hình như mặt của Ninh Ngọc gầy hơn chút.

      Trong lòng Thiên Thiên có chút đau lòng, nhưng nàng thủy chung nghĩ ra tại sao uống canh cá lại liên quan tới Hợp Hoan Tán.

      Lắc đầu cái, Thiên Thiên giúp Ninh Ngọc sửa lại chăn, lúc này mới đứng thẳng người giọng với Loan Nguyệt: "Loan Nguyệt, cũng biết Ly Hoan đâu, ngươi xem thử chút?"

      Loan Nguyệt gật đầu đồng ý, lắc mình ra cửa.

      Thiên Thiên nằm ở bên cạnh Ninh Ngọc, nghỉ ngơi.

      +++++++++++++++++++++++

      Tối nay ánh trăng tệ, ánh trăng là sáng ngời, rọi vào vạn vật, trông rất đẹp mắt.

      Loan Nguyệt phi thân lên cây ngừng tra xét, rốt cuộc thấy được bóng lưng lén lút của Ly Hoan ở góc trong sau núi giả trong vườn.

      Có điều. . . . . .

      Bên cạnh bóng lung lén lút kia của Ly Hoan, còn có bóng dáng đứng thẳng tắp.

      Định thần nhìn lại, lại thấy bóng dáng kia, chính là Công Ngọc Thành.

      —— chính là đại phu vừa rồi nghiêm trang bắt mạch giúp Ninh Ngọc.

      Loan Nguyệt nhăn mày lại, ngừng thở cố gắng để cho đối phương nhận thấy được mình, lại phi thân đến cái cây cách bọn họ gần hơn.

      Đối thoại trong góc kia, rốt cuộc từng chữ đều rơi vào vào trong tai Loan Nguyệt.

      "Ngươi. . . . . . Có khỏe hay ." Đây là giọng của Ly Hoan.

      "Khoẻ." Công Ngọc Thành trả lời rất đơn giản.

      "Trong phủ đâu rồi, cái Công Ngọc Quyết đó có ức hiếp ngươi nữa hay !" Ly Hoan tiếp tục hỏi.

      Trầm mặc lâu sau, " có."

      "A. . . . . ." Ly Hoan cười.

      "Nếu còn chuyện khác, ta liền trước bước." Giọng của Công Ngọc Thành cực kì lạnh lùng.

      "Tại sao! Chẳng lẽ ngươi hận ta!" Ly Hoan lại sốt ruột.

      "Cái gì hận hay , ngươi là khách, ta là chủ, có cái gì hận đây." Giọng của Công Ngọc Thành rất .

      "A Thành, tại sao ngươi lại chịu tiếp nhận ta."

      Lời này của Ly Hoan vừa ra, suýt nữa khiến Loan Nguyệt nghẹn lên tiếng.

      Đây là có ý gì?

      "A Thành, ngươi quay đầu lại nhìn ta xem, ta , rất nhớ ngươi. . . . . ."

      Loan Nguyệt thề, nàng chưa từng nghe qua giọng Ly Hoan bi thương như thế, giống như cả linh hồn cũng bị hút ra ngoài như vậy, tràn đầy cảm giác vô lực.

      "Ngươi !" Ly Hoan đột nhiên kích động, "Ngươi , ngươi ghét bỏ ta, có phải ghét bỏ ta có vật kia hay , chẳng lẽ ngón tay của ta thỏa mãn được ngươi sao!"

      Da lông người Loan Nguyệt núp ở cây nhất thời tất cả đều nổ ra, nàng rất muốn biết, ‘ vật kia ’ trong miệng Ly Hoan, đến tột cùng là thứ gì. . . . . .

      "Ly Hoan! Đủ rồi!" Công Ngọc Thành rốt cuộc chịu nổi , giận dữ gầm tiếng ngăn lại.

      "Đủ? Làm sao có thể đủ, chưa thỏa mãn dục vọng như vậy, làm sao có thể đủ!" Trong lúc chuyện, thanh xé rách y phục truyền đến, ở trong trung hết sức hấp dẫn tai mắt.

      Tiếp theo, liền vang lên tiếng hít thở hổn hển của Công Ngọc Thành.

      Loan Nguyệt nấp tại dưới tàng cây lúc này chỉ cảm thấy dòng máu khắp người cũng bắt đầu chảy ngược, định phi thân trở về chuyện này với Thiên Thiên, rồi lại nghe thanh mơ hồ của Ly Hoan giọng : "Coi như lão tử là hoạn quan, cũng có thể làm ngươi lên đỉnh."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :