1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lamei

      Lamei Well-Known Member

      Bài viết:
      138
      Được thích:
      607
      @Ngân Nhi @thedark nhắc đến bình hoa lại thương cho huấn luyện viên quân :)) "Khả năng bằng ai rồi mà mắt nhìn người lại càng kém" :)) Chọn ai chọn lại nhằm đúng vào thằng đầu gấu đội lốt bình hoa, còn nghiêm túc dặn dò nó cố gắng hết sức, mất mặt chưa :))

      Huhu tôi háo hức đến lúc 3 thằng kia được gặp người đẹp MN quá các ạ, tôi muốn biết chúng nó thế nàoooooooo
      hargane187, Ngân Nhithedark thích bài này.

    2. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      @Lamei "bông hoa" có "bình hoa" chưa gặp mặt cằm rớt hết cả ui, gặp mặt chỉ thêm đau lòng + hận trời sao số mình tốt bằng cái bình hoa thôi :059::059::059:
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. phithuytien

      phithuytien New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      18
      quá soái :th_3: mong hai bạn trẻ gặp nhau quá
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 83
      Máy tính của Tiết Nguyên Câu là loại tốt nhất thị trường nay, ngày thứ hai tựu trường còn có chuyên gia đến tận kí túc xá để lắp đặt, mà Tiết Nguyên Câu ra tay cũng rất hào phóng, lắp mạng gói bốn năm cho cả khu kí túc dùng chung luôn, chỉ tiện cho mình mà cũng tiện cho mọi người nữa.

      Là sinh viên năm nhất khoa công nghệ thông tin, nếu có chiếc máy tính tốt hỗ trợ rất nhiều cho công việc học tập, nhưng Tiết Nguyên Câu lại có ý định dùng cái máy tính xịn của mình để học, cho đến bây giờ chức năng chủ yếu của nó là để chơi game và xem ảnh với chất lượng cao.

      màn hình vẫn là ảnh của Minh Nguyệt, chắc trong giờ giải lao sau khi tập quân , tùy ý ngồi sân tập, bỏ mũ quân đội xuống, mái tóc được buộc cao bằng dây chun màu đen, hai bên có mấy lọn tóc buông xuống, những tia nắng len qua bóng cây chiếu xuống, làm gương mặt đầy mồ hôi.

      Kể cả khi ngồi bệt xuống đất vẫn giữ thẳng lưng, đường cong cơ thể duyên dáng, lúc bị chụp ảnh chuyện với bạn, miệng cười rất tươi, đôi mắt cong như vầng trăng cùng với cặp má lúm đồng tiền làm càng thêm xinh đẹp và quyến rũ.

      này tựa như đóa sen hồng nổi bật nhất trong cả vạn đóa sen trong hồ vậy, gió thổi làm hương hoa lan tỏa, hấp dẫn cả đàn ong bướm bay đến, mà trước khi đóa sen này kịp nở bị Chu Tự Hằng bỏ vào trong túi rồi.

      [Giới thiệu với các cậu, đây là bạn tôi, Minh Nguyệt.]

      Lúc này là chín rưỡi tối, khu kí túc xá công viên Tử Kinh sáng đèn rực rỡ, phòng nào cũng rất ồn ào náo nhiệt, tiếng chuyện cười đùa truyền rất xa.

      Thế nhưng trong căn phòng ở tầng năm nơi Chu Tự Hằng ở, sau khi nghe thấy cậu ra câu kia, bầu khí lập tức trở nên yên ắng lạ thường, hô hấp dường như cũng bị dừng lại.

      Sầm Gia Niên độc thân 18 năm đón nhận tổn thương sâu sắc, đồng thời cũng chịu nổi mà tự hành hạ bản thân…

      Cậu ta véo mạnh đùi mình, xác nhận xem đây là mơ hay .

      Cơn đau khiến cho Sầm Gia Niên bừng tỉnh, đưa mắt nhìn thẳng vào gương mặt sáng rỡ của Chu Tự Hằng.

      Chu Tự Hằng vừa tắm xong, chỉ đơn giản dùng khăn để lau khô tóc nên vẫn còn hơi ướt, nước chảy dọc xuống mặt rồi đến cổ, ánh sáng từ màn hình chiếu vào gương mặt cậu.

      Hai gương mặt gần sát vào nhau, càng làm tăng thêm sức mạnh.

      Cực kì đẹp đôi.

      Trời sinh cặp.

      Trong phần giới thiệu có ghi Minh Nguyệt là đại biểu cho tân sinh viên khóa mới của học viện múa Bắc Kinh, có điểm thi tốt nghiệp rất cao, là sinh viên nghệ thuật nhưng lại phải là bình hoa ngốc nghếch, thế mà Chu Tự Hằng lại có thể bắt được này…

      Sầm Gia Niên suy nghĩ lát rồi thầm khẳng định, Chu Tự Hằng nhất định chỉ có ưu thế ngoại hình, mà còn có những kĩ năng xuất sắc khác nữa.

      Nghĩ xong, cậu ta liền dịch người lại gần Chu Tự Hằng chút, ý đồ muốn hấp thu chút tiên khí từ cậu.

      Hết thảy mọi hành động của Sầm Gia Niên đều có chung mục đích duy nhất là từ giã cuộc sống độc thân.

      Nhưng điều mà Chung Thần chú ý đến lại giống với Sầm Gia Niên.

      Gương mặt của Chung Thần hề bị xấu sau khi cạo đầu, vì tuổi còn nên mặt cậu bầu bĩnh như trẻ con, hai mắt cũng to tròn, tuy thông minh nhưng lại khiêm tốn và hay xấu hổ, rất giống với tiểu hòa thượng Nhất Hưu. (Editor: Xem ảnh cuối bài đăng.)

      Tiểu hòa thượng Nhất Hưu sau khi sững sờ hồi lâu liền đỏ mặt hỏi: “Đây…đây là bạn tuyệt thế vô song mà ạ?”

      Cậu vẫn rất nhớ lời nhận xét về bạn mà Chu Tự Hằng , thậm chí còn tin là , trong lòng vốn mong đợi từ lâu.

      Nghe Chung Thần Sầm Gia Niên mới nhớ lại, bây giờ cậu ta mới thấy là Chu Tự Hằng hề quá, lời miêu tả đó quá phù hợp với này.

      Chu Tự Hằng gật đầu, còn bổ sung thêm: “Đây chính là tuyệt thế vô song của .”

      Tựa như bị thanh đao chém xuống.

      Sầm Gia Niên mất máu trở về thành, lần nữa yên lặng dịch ghế về, lui người về cạnh bàn.

      Tiết Nguyên Câu, người vô cùng bất khuất mở lớp dạy đương, cuối cùng cũng phải nhận về kết cục bi thảm, cậu ta vẫn ngồi ngẩn người trước cái máy tính, hiển nhiên là vì Chu Tự Hằng đem tới cho cậu ta bất ngờ quá lớn, nên trong thời gian ngắn cậu ta vẫn chưa thể tiếp nhận được.

      Chu Tự Hằng đăng xuất tài khoản của Tiết Nguyên Câu, tự mình lập tài khoản rồi đăng nhập vào diễn đàn của học viện múa Bắc Kinh, bỏ phiếu cho Minh Nguyệt trở thành hoa khôi của trường.

      Tiết Nguyên Câu do dự lúc rồi mới hỏi: “Cậu có em ?” Dừng lại chút rồi lại bổ sung, “Hoặc là bạn cậu có em ?”

      Nếu Tiết Nguyên Câu cũng có bạn xinh đẹp thế này cậu nguyện buông tha cho tất cả các khác, rất đàng hoàng quy củ lăng nhăng, trêu hoa ghẹo nguyệt, trở thành người đàn ông chung thủy giống như Chu Tự Hằng.

      Cho nên cậu ta rất mong chờ vào câu trả lời của Chu Tự Hằng.

      “Rất tiếc là có.” Chu Tự Hằng đáp.

      Tiết Nguyên Câu sầu não kêu la, cực kì chán nản tắt máy tính .

      Giờ là giữa tháng chín, buổi tối gió thổi rất mát, bầu trời có vầng trăng sáng, ánh sáng dịu rơi xuống giường của Chu Tự Hằng.

      Cậu vẫn chưa muốn ngủ, cứ ngồi tìm kiếm ảnh của Minh Nguyệt, còn lưu lại hết vào trong máy tính của mình, sau đó chọn tấm đẹp nhất để cài làm hình nền.

      Nghĩ đến việc sau này cứ mở máy lên là nhìn thấy hình của Minh Nguyệt, Chu Tự Hằng vui sướng vô cùng, phấn khích mãi thôi, vì muốn che giấu tâm trạng khác thường của mình, cậu liền lấy cuốn ngôn ngữ lập trình C ra, muốn xem mấy cái số liệu khô khan để làm giảm bớt hưng phấn trong lòng.

      Sau khi nhập học lâu, trong lớp cử ra ban cán tạm thời, Chu Tự Hằng tham gia tranh cử, chỉ yên lặng bỏ phiếu cho Sầm Gia Niên hướng ngoại, cuối cùng Sầm Gia Niên trở thành lớp trưởng, đảm nhận trách nhiệm đặt mua sách giáo khoa của năm nhất cho cả lớp.

      Chu Tự Hằng dành hết tâm huyết cho việc học, buổi tối sau khi tập quân xong, thỉnh thoảng cậu lại lấy sách ra đọc chút.

      Trong lòng cậu xác định mục tiêu, cho nên cậu cố gắng hết sức vì mục tiêu ấy, mặc dù rất đau khổ vì nỗi buồn tương tư, nhưng cuộc sống vẫn đều đặn trôi qua cách yên bình và vui vẻ.

      Sầm Gia Niên ngày càng ngưỡng mộ Chu Tự Hằng.

      Cậu ta nằm giường, buồn chán lật xem mấy trang sách giáo khoa, lúc sau chả còn hứng mà xem nữa, sau khi được giải thoát khỏi cuộc sống lớp mười hai gian khổ, rất nhiều sinh viên đều coi đại học là thiên đường của tự do.

      Sầm Gia Niên ngó sang, vừa vặn trông thấy gương mặt nghiêng của Chu Tự Hằng được ánh đèn ở bàn học chiếu vào.

      Lông mi cậu rất dài, lại như phát ra ánh sáng, dưới tay cậu có kê quyển sách, mười ngón tay múa bàn phím.

      Sầm Gia Niên nhìn cậu gõ code, càng cho là Chu Tự Hằng rất giỏi, kìm được mà hỏi: “Em nhé Hằng ca, gõ code giỏi thế này, có từng nghĩ đến việc tham gia vào đội tuyển của năm nay chưa? Đúng ra chuyện chọn đội tuyển là giành cho sinh viên năm hai, nhưng năm ngoái khoa mình có mới năm nhất mà đủ tư cách tham gia rồi đấy.” Sầm Gia Niên ngồi thẳng dậy, nghiêm túc với Chu Tự Hằng.

      Động tác gõ bàn phím của Chu Tự Hằng dừng lại, khuỷu tay chống lên bàn, dường như rất chú ý lắng nghe.

      “Đàn này giỏi lắm, chỉ mới tiết học đầu tiên sau khi tựu trường thôi đứng lên thảo luận vấn đề với thầy giáo rồi, khiến cho thầy rất ngạc nhiên, kéo luôn ấy vào trong đội tuyển.” Sầm Gia Niên rất say sưa, làm cho Tiết Nguyên Câu và Chung Thần cũng bị cuốn vào.

      Sau khi bước vào ngôi trường danh giá này, Chu Tự Hằng phát ra rằng xung quanh mình ai cũng là những ngôi sao sáng.

      Chung Thần là thiên tài tuổi, Tiết Nguyên Câu đôi mắt vô cùng sắc bén, ngôn ngữ và cử chỉ đều khiến cho các mê mẩn.

      Còn Sầm Gia Niên…

      phương diện học tập cậu ta bằng Chung Thần, phương diện tình cảm cũng vẫn chỉ là tay mơ, nhưng chân tay cậu ta lanh lẹ, rất nhiệt tình giúp đỡ người khác, tính cách lạc quan vui vẻ, nụ cười có thể lây lan cho mọi người, tuy cách xử lý mọi việc chưa đạt đến trình độ lão luyện, nhưng cậu ta vẫn nhận được rất nhiều phiếu bầu cho cương vị lớp trưởng, mà thực tế cũng chứng minh là cậu ta hoàn thành rất tốt nhiệm vụ này.

      Sầm Gia Niên chỉ trong vài ngày ngắn ngủi có thể nghe ngóng được hết chuyện lớn chuyện của khoa công nghệ thông tin, bất cứ chi tiết nào dù là nhất cậu ta cũng muốn chia sẻ cho bạn cùng phòng biết: “Nghe đàn đó trong buổi dạ hội còn đánh piano cơ, hơn nữa lại chơi bóng rổ giỏi, ngoại hình cũng khá lắm, là nhân tài đứng đầu bảng của khoa mình đấy!”

      tới đây, Sầm Gia Niên còn giơ ngón cái lên, ranh mãnh tiếp: “Nhưng mà e là sau khi có Hằng ca của chúng ta tới ta phải nhường lại ngôi đầu bảng rồi.”

      Sầm Gia Niên nhướn mày nhìn Chu Tự Hằng, mong chờ phản ứng của cậu.

      Chu Tự Hằng yên lặng lát, tắt khung lập trình , gập sách lại, nhìn gương mặt tươi cười của Minh Nguyệt màn hình, : “Tên ta là gì?”

      “Trần Tu Tề.” Sầm Gia Niên ra ba chữ.

      Chu Tự Hằng gật đầu, gì thêm, chỉ lên mạng tìm kiếm tài liệu.

      Vì biểu của cậu quá lạnh nhạt nên Sầm Gia Niên phát ra được điều gì, chỉ cảm thấy rất đắc ý vì mình dụ được vị đại tướng tài giỏi vào trong đội tuyển của trường.

      Khóa tập quân kéo dài ba tuần cuối cùng cũng kết thúc trong ngày nắng đẹp.

      Ngày đầu tiên học chính thức, Bắc Kinh đổ cơn mưa, những khóm cây Bạch Dương trong trường được tưới mát trở nên xanh như ngọc, cơn mưa kéo dài đến tận xế chiều mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

      Vị giảng viên khoảng 45 tuổi cầm chiếc ô màu đen, vội vã giẫm lên nước mà .

      Đây là tiết học cuối cùng của buổi chiều, cũng là tiết học chuyên ngành về máy tính rất quan trọng, sau khi chuông reo các sinh viên ai nấy đều cực kì nghiêm túc, ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học, đợi giảng viên vào lớp.

      Chu Tự Hằng ngồi thẳng lưng ở hàng đầu tiên trong giảng đường, dáng vẻ cực kì tuấn tú.

      Thầy giáo dạy ngôn ngữ lập trình C đứng bục giảng, sau khi giới thiệu bản thân cười vang tiếp: “Thông qua lập trình, lập trình viên và người sử dụng có thể tiến hành trao đổi về mặt suy nghĩ, ta có thể thấy được người kia có viết được hay , logic của họ như thế nào, khi giải quyết vấn đề họ dùng cách gì để suy nghĩ, tất nhiên để duy trì thành quả tư tưởng của mình, các lập trình viên lão luyện thường phức tạp hóa những câu văn đơn giản lên, khiến cho ta có cảm giác là nó rất phức tạp.”

      “Cá nhân tôi lại thích làm như thế.” Ông , “Việc này chỉ là cách để khoe mẽ bản thân, tuy cố làm cho nó khó lên, nhưng vẫn che giấu được bản chất đơn giản vốn có của nó.Cho nên trong quá trình dạy học tôi luôn mong các em đơn giản hóa những thứ phức tạp, cố gắng để thân thiện gần gũi với người sử dụng nhất có thể.”

      Qua lời giới thiệu ngắn gọn, Chu Tự Hằng cảm nhận rằng đây là thầy giáo giỏi và rất có tâm với nghề.

      Được gặp người thầy như vậy quả là chuyện đáng mừng, qua đó Chu Tự Hằng cũng càng thêm háo hức mong chờ về cuộc sống đại học nhiều hơn.

      Thái độ của cậu trở nên cực kì nghiêm túc và kính cẩn, tập trung lắng nghe.

      Ánh mắt và tư thái của cậu lọt vào mắt của thầy giáo, ông gật đầu, hắng giọng tiếp: “Những thành tựu đẹp và chân chính khiến cho người ta nhìn vào mà cảm thấy vui vẻ, cũng giống như bạn nam ngồi ở hàng thứ nhất kia vậy.”

      Ông chỉ câu thế thôi, nhưng toàn bộ sinh viên trong giảng đường đều biết người mà ông nhắc đến là Chu Tự Hằng.

      Ví dụ này làm cho bầu khí căng thẳng trong giảng đường được hóa giải, những tiếng cười đồng loạt vang lên.

      “Nhưng phải làm như thế nào mới có được mỹ quan tinh tế như bạn nam này nhỉ?” Thầy giáo cầm phấn viết lên bảng đen tên mấy quyển sách tham khảo, “Tôi giới thiệu cho các em hai quyển sách là ‘Thái độ lập trình’ và ‘Hướng dẫn quy tắc mã hóa C++’, sau này khi các em bắt đầu công việc của mình, hai cuốn sách này giúp ích cho các em rất nhiều đấy.”

      Dù bị toàn bộ ánh mắt trong giảng đường nhìn vào, nhưng Chu Tự Hằng lại hề cảm thấy gượng gạo, như thể đó là chuyện rất bình thường vậy.Cậu vẫn tập trung vào chuyện của mình, ghi nhớ tên hai cuốn sách rồi tiếp tục chăm chú nghe giảng.

      Bất luận nhìn từ góc độ nào Chu Tự Hằng cũng là chàng trai ưu tú đến chói mắt.

      Vì thế mà sau lần bị từ chối, Thường Diệc Hàm vẫn cố chấp hỏi han tin tức về Chu Tự Hằng, nhưng bạn cùng phòng của Chu Tự Hằng cũng lạnh nhạt y như cậu vậy, chẳng thèm hé ra lời.

      “Đừng như thế mà, đằng nào cậu ấy cũng chưa có bạn , mình chỉ muốn kết bạn với cậu ấy thôi, có ý gì khác đâu…” Sau khi tan học, Thường Diệc Hàm lôi lôi kéo kéo ống tay áo Sầm Gia Niên chịu buông.

      “Ai Chu Tự Hằng có bạn , cậu ấy…” Sầm Gia Niên bị lôi kéo khó chịu vô cùng, định gọi người giải cứu giây sau thấy Chu Tự Hằng phóng như bay qua trước mặt, vội đến mức cái ô để ngay ở cửa cũng thèm cầm.

      Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Chu Tự Hằng vui đến quên cả hình tượng như vậy, ánh mắt sáng rực cả lên, chẳng quản ngại mưa gió mà chạy băng qua hành lang gấp khúc, ôm chặt vào trong ngực.

      Trong màn mưa, Minh Nguyệt cầm cái ô màu trong suốt, dịu dàng giống như những trong thị trấn vùng Giang Nam, cơn mưa bụi tựa như dải lụa mỏng che mặt , nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được là ấy rất xinh đẹp.

      Chu Tự Hằng ôm , đồng thời nhận lấy cái ô trong tay , động tác rất tự nhiên và dứt khoát.

      Đúng là cặp kim đồng ngọc nữ.

      Sầm Gia Niên thầm nghĩ.

      Cậu ta hắng giọng cái, nhìn Thường Diệc Hàm sắc mặt trở nên được tốt, : “Ai bảo Chu Tự Hằng có bạn hả? Bạn của người ta là đại mỹ nhân đấy, là hoa khôi của học viện múa Bắc Kinh đó biết ? Tình cảm của họ cũng rất tốt nữa!” Sầm Gia Niên cầm lấy ô của Chu Tự Hằng rồi hậm hừ rời .

      Cái ô của Minh Nguyệt lớn lắm, Chu Tự Hằng lại cao to, nên gần nửa người cậu bị mưa xối ướt.

      Áo quần thấm nước nên hơi lạnh, nhưng trong lòng Chu Tự Hằng lại nóng rực lửa.

      Cậu cực kì vui sướng vì Minh Nguyệt đến đây, nhưng lời lại tỏ vẻ trách móc: “Sao đợi đến gặp em? Còn trước với câu nào mà cứ thế tới, trời mưa thế này, …”

      Cậu còn chưa xong bị Minh Nguyệt cắt ngang.

      “Nhưng mà em nhớ lắm.” Nhìn trông rất tủi thân và đáng thương, lại vòng tay ôm chặt Chu Tự Hằng hơn chút, gương mặt mềm mại cọ tới cọ lui trong ngực cậu.

      Lông mi của hơi dính nước mưa, đôi mắt lại to tròn long lanh, bộ dạng vừa ngây thơ lại ngoan ngoãn nhìn giống hệt con cún con.

      Mà con cún này lại cực kì hiểu Chu Tự Hằng, làm nũng xong, lại phụng phịu : “Em vừa mới đến mà chỉ biết mắng em thôi, trừ những chuyện đó ra còn điều gì khác muốn với em à?”

      Sao lại có cơ chứ?

      Chu Tự Hằng vuốt mái tóc dài của Minh Nguyệt, cúi đầu hôn lên trán .

      “Có.” Cậu kéo tay Minh Nguyệt, dùng ngón trỏ viết vào lòng bàn tay .

      Vừa viết vừa : “Song mộc phi lâm, hạ điền hữu tâm.”

      Cùng lúc đó, từ được viết vào lòng bàn tay Minh Nguyệt là…

      “Tương tư”.
      ---
      Editor: Chu Chu chơi đố chữ, diễn tả cách viết các bộ của chữ Tương tư (相思) nha.
      Gớm, sướng bỏ mịa ra còn giả bộ trách móc :)) Học dốt Văn mà lúc tán tuôn ra ầm ầm thế :)) Eo ơi mà cái kiểu nũng nịu ngoan ơi là ngoan của bé Nguyệt chỉ khiến Chu già rụng tim mà ngay cả con editor cũng phải phát cuồng :))
      phút chia buồn với bạn học Thường :)) Và phút dành lời khen tặng cho bạn học Sầm vì xử lý tiểu tam hộ đại ca Chu :))
      Hình ảnh tiểu hòa thượng Nhất Hưu trong phim hoạt hình :v
      [​IMG]
      Chương 84: 12/4/18
      Last edited: 17/4/18

    5. Lamei

      Lamei Well-Known Member

      Bài viết:
      138
      Được thích:
      607
      Ôi thằng oắt Chu Chu mà bỏ được MN tôi bằng đầu cho các xem luôn :))))) Eo ơi con nhà ai vừa xinh đẹp dịu dàng hiểu chuyện vừa quyết liệt trong tình như thế chứ? Nhớ nhắn tin bảo nhớ, chịu nổi nữa bay tới gặp luôn, "Em vẫn đến dù trời gió mưa giăng khắp lối" trong truyền thuyết là đây chứ đâu :)) Làm Chu Chu nhà ta sung sướng đến sụp đổ cả hình tượng, chân tay bối rối đầu óc hỗn loạn gà bay chó sủa còn bày đặt trách móc kìa :v nhớ nhung sầu khổ cũng đúng thôi sống gần 2 chục năm đời lần đầu xa nhau thế mà :-j

      À tội nghiệp Thường Diệc Hàm còn chưa tìm ra đường nào để lại gần hót boi gặp được tình địch với sức mạnh vô song rồi :)) Đêm về lại hát "Đường vào tim ôi băng giá..." :))))))
      pOn, Yoolirm Park, HoanHoan10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :