1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @linhdiep17 ta cũng thích A Ly béo

      Chương 72

      Triêu Dương công chúa nghe người hầu hồi báo là A Ly theo Diệp Tiềm về phủ, trở về nhà, tức thời nhíu mày, hỏi kỹ chuyện A Ly trong cung. Người hầu dám giấu diếm, đành phải chuyện A Ly và Hú Nhi.

      Triêu Dương công chúa vừa nghe, lập tức cho người chuẩn bị xe ngựa, nàng tự tiến cung nhìn Hú Nhi.

      Vào cung, trước tiên nàng gặp thái hậu, lúc này thái hậu còn biết Hú Nhi bị thương, nghe xong cũng lắp bắp kinh hãi, vội sai người đưa Hú Nhi tới Trường thọ cung. Diệp Trường Vân nghe xong, có cách nào, đành phải mang theo Hú Nhi ngủ đến bái kiến thái hậu.

      Thái hậu vuốt ve gò má Hú Nhi bị thương, có chút đau lòng: "A Ly này, hạ thủ biết nặng , sao nặng tay như vậy!" Bà đau lòng A Ly, nhưng cũng đau lòng đứa cháu ruột này.

      Diệp Trường Vân thường ngày ở trước mặt thái hậu chịu vắng vẻ, giờ chỉ cúi đầu cúi mắt hầu bên cạnh, cũng dám nhiều lời.

      Thái hậu đau lòng Hú Nhi phen, hỏi han ân cần xong, rốt cục dường như nhớ tới cái gì hỏi: "A Cẩn, A Ly đâu?"

      Triêu Dương công chúa hơi do dự, nhân tiện : "A Ly theo Diệp Tiềm, trở về phủ Diệp Tiềm."

      Thái hậu vừa nghe, nhất thời kinh ngạc: "Sao lại theo Diệp Tiềm hồi phủ?" đến đây, ánh mắt hỏi han nhìn về phía Diệp Trường Vân.

      Diệp Trường Vân trong lòng biết nếu thái hậu biết, đương nhiên vui, sợ là lại trách tội lên đầu mình, cho rằng mình cố ý cho đệ đệ lung lạc trưởng công chúa, tức thời chỉ ra vẻ hiểu, cúi đầu đáp, chờ Triêu Dương công chúa tự giải thích.

      Triêu Dương công chúa nhìn mẫu thân, ôn nhu : "Mẫu hậu, A Ly xưa nay thiếu quản giáo, giờ lại đả thương Thái tử, chọc ra thị phi, A Cẩn nghĩ để đại tướng quân nghiêm túc giáo huấn cũng tốt."

      Thái hậu nghe xong, khẽ cười tiếng, nhìn mắt Diệp Trường Vân, trong mắt mang theo lãnh ý: "A Ly dù kiêu căng chút, tính sao, dù cần quản giáo, cũng nên ở trong cung, ai gia giáo huấn ."

      Triêu Dương công chúa tiến lên thay mẫu thân bóp chân, ôn thanh : "Mẫu hậu, khi Hoài An Hầu còn sống, luôn luôn ở Hoài An, rảnh bận tâm A Ly, mới khiến cho dưỡng thành tính tình bây giờ."

      Thái hậu nghe lời này, nhất thời mặt mày kinh ngạc nhìn nữ nhi, đánh giá phen, rốt cục : "Chẳng lẽ -- "

      Triêu Dương công chúa cười gật đầu, nhìn mẫu hậu : "Đại tướng quân cầu hôn nữ nhi, nữ nhi đáp ứng."

      Thái hậu nghe vậy, trong mắt lộ ra tức giận, lớn tiếng trách mắng: "Hồ nháo!"

      tiếng trách cứ này, đầy uy nghi, chọc Hú Nhi bên cạnh kinh ngạc chút, hiểu nhìn hoàng nãi nãi.

      Triêu Dương công chúa thấy vậy, nhìn Diệp Trường Vân bên cạnh, lạnh nhạt : "Hú Nhi mệt mỏi, cũng nên ngủ, thỉnh hoàng hậu mang Hú Nhi nghỉ ngơi ."

      Diệp Trường Vân cảm thấy khó xử, lúc này hiển nhiên chọc thái hậu tức giận, Diệp Tiềm là đệ đệ mình, tuy rằng mình cũng hoàn toàn đồng ý cửa hôn này, nhưng chỉ sợ cũng gặp liên lụy bị thái hậu trách cứ, giờ Triêu Dương công chúa có thể cho mình bậc thềm xuống, nàng đương nhiên được gãi đúng chỗ ngứa, vội đứng dậy cáo lui: "Mẫu hậu -- "

      Ai ngờ thái hậu lại lãnh lẽo quét mắt liếc nàng cái: "Hú Nhi theo bà vú , ngươi lưu lại."

      Diệp Trường Vân bất đắc dĩ, biết chạy thoát, đành phải nghe lệnh, rầu rĩ đứng ở dưới nghe thái hậu giáo huấn.

      Thái hậu liếc con dâu, lại liếc nữ nhi, cười lạnh tiếng: "Các ngươi hai người tốt a, gạt ta, giờ định ra cửa hôn nhân này!"

      Diệp Trường Vân vội quỳ xuống, ôn nhu biện giải: "Thái hậu hiểu lầm, con dâu sáng nay cũng mới nghe ."

      Triêu Dương công chúa đứng thẳng tắp, nhìn Diệp Trường Vân quỳ gối phía dưới, môi khẽ cười tiếng, nhíu mày với mẫu thân: "Mẫu thân, nữ nhi hai lần tang phu, giờ vì mmình chọn giai tế tốt nhất, mẫu thân lại thích?"

      Giọng nàng tiệm lãnh, nhìn mẫu thân, ôn nhu hỏi: "Thế nào, mẫu thân hi vọng nữ nhi cơ khổ mình, để quang trôi qua mà thủ tiết sao?"

      Thái hậu nhìn kỹ nữ nhi, trong miệng cười : "Đương nhiên , nhưng A Cẩn, hôn nhân luôn phải thận trọng."

      xong, thái hậu buông chén trà trong tay, nhìn về phía Diệp Trường Vân, ngữ khí mát đạm: "Lúc trước ta từng nhắc đến Hoài Nhu, nàng cũng là nương tốt, ta Diệp Tiềm sao lại chết sống vẫn chướng mắt, hóa ra trong lòng nhìn chằm chằm A Cẩn."

      Diệp Trường Vân nhẫn nhục, cười làm lành giải thích: "Mẫu hậu, sợ là ngài có hiểu lầm."

      Thái hậu cao nhìn xuống, liếc nhìn Diệp Trường Vân, cũng tiếp lời, chỉ chuyện với nữ nhi: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra?"

      Triêu Dương công chúa cúi mắt nhìn về phía Diệp Trường Vân, trong lòng biết nàng ấy tất nhiên cũng đồng ý hôn của mình và Diệp Tiềm, giờ nàng ấy lại bị mẫu thân chỉ trích, sợ là trong lòng càng ghi hận, thấp giọng đáp: "Mẫu hậu, việc này hoàng hậu trước đó quả biết."

      Thái hậu lại liếc Diệp Trường Vân, mát thanh : "Ta nghe con lại mang thai, vẫn là xuống nghỉ ngơi trước ."

      Diệp Trường Vân tức thời tạ ơn đứng lên cáo lui, trước khi , liếc Triêu Dương công chúa bên người thái hậu.

      Triêu Dương công chúa chỉ mỉm cười cúi mắt, nhìn nàng.

      Thái hậu nhìn kĩ nữ nhi, nhíu mày : "A Cẩn, nam tử thiên hạ rất đông, chẳng lẽ con chỉ muốn gả cho Diệp Tiềm?"

      Triêu Dương công chúa ngước mắt nhìn mẫu thân mình, cười : "Mẫu hậu, nếu thiên hạ còn có Diệp Tiềm thứ hai, hôm nay mẫu thân cũng cần ưu phiền vì Diệp gia."

      Thái hậu nghe vậy sửng sốt, mặt mày đều phiền não: "Trệ nhi giờ lớn hơn, càng nhìn lão bà này vào trong mắt, ai gia vốn tưởng rằng con là nữ nhi, hẳn là tri kỷ, ai biết con cũng làm khó ta."

      Triêu Dương công chúa than : "Mẫu thân, giờ ngài thân là thái hậu Đại Viêm quốc, ngài nên bỏ ý nghĩ này, có cái gì mà phiền não."

      Thái hậu nghe xong, mặt cực kỳ vui, cả giận : "A Cẩn, con đây là giáo huấn ai gia sao?"

      Triêu Dương công chúa lắc đầu, mềm giọng : "Mẫu hậu, nữ nhi dám. Nữ nhi chỉ khuyên ngài, a cữu ở trong triều khắp nơi khó xử Trệ nhi, lại nhìn Diệp gia như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nhưng Trệ nhi là thiên tử Đại Viêm quốc, đối với a cữu luôn có chỗ khoan dung. Mà giờ Diệp Tiềm chính là phụ tá đắc lực Trệ nhi tín nhiệm nhất, a cữu coi Diệp gia là địch, là muốn làm khó dễ Trệ nhi. Xin hỏi mẫu thân, trong thiên hạ, có thể có a cứu luôn đối nghịch cháu sao? Nữ nhi biết mẫu thân từ tín nhiệm a cữu, đường tới đây, cũng ít nhiều được a cữu giúp đỡ. Nhưng lúc này phải lúc đó, giờ Trệ nhi là thiên tử, ngài càng là thái hậu nước, nếu chuyện gì cũng nghe a cữu, khó tránh khỏi vui."

      Thái hậu nghe nữ nhi phen, như có đăm chiêu, nhưng chung quy lại nhíu mày : " giờ căn bản phải a cữu con khó xử Trệ nhi, ràng là Diệp gia và Trệ nhi dung được a cữu con! Ai gia thân là thái hậu nước, chẳng lẽ cả ca ca cũng giúp được sao?"

      Triêu Dương công chúa lắc đầu than : "Xin hỏi mẫu hậu, nếu a cữu và Trệ nhi, bên là thân sinh cốt nhục, bên là bào huynh cùng lớn lên, mẫu thân phải giúp bên nào?"

      Thái hậu đưa tay đặt lên sạp, đập mấy cái: "A Cẩn, con có cái lưỡi biết ăn , ai gia bị con đến choáng đầu, giờ giật mình tỉnh ngộ, a cữu con chưa từng khó xử Trệ nhi, đây đều là Trệ nhi dung được a cữu con!"

      Triêu Dương công chúa nghe lời ấy, biết khó có thể khuyên giải mẫu hậu, liền nữa.

      Thái hậu nhìn nữ nhi sâu, ra lời chân : "hôn của con và Diệp Tiềm, ai gia tuyệt đối đồng ý."

      =====================

      Triêu Dương công chúa từ Trường thọ cung ra, thấy Diệp Trường Vân chờ ở ngoài cửa cung.

      Triêu Dương công chúa sai người dừng liễn xa lại, đạm thanh : "Ngươi có gì , cứ đừng ngại."

      Diệp Trường Vân cho lui tả hữu, mới tiến lên. Trong bóng đêm, nhìn chằm chằm chủ nhân ngày xưa, thấy nàng quyến rũ tiêm nhược, mặt mày lạnh nhạt, lúc nhìn mình trầm tĩnh thong dong, phảng phất như trước là Triêu Dương công chúa ngày xưa từ cao nhìn xuống mình.

      Trong lòng nàng cười lạnh, chẳng bao lâu, Triêu Dương công chúa cao quý lãnh diễm thế nhưng cúi đầu, vì gả cho tiểu nô hèn mọn mà tiếc đắc tội mẫu hậu mình?

      Giờ này khắc này, trong lòng Diệp Trường Vân nổi lên khoái ý khôn kể, nhưng sau khoái ý là phiền chán và tức giận thể giải quyết.

      Nàng khẽ mở môi đỏ, xa lạ mà có lễ : "Công chúa, mấy ngày trước đây, A tỷ ta ở Đôn Dương Thành du lịch dã ngoại, nhìn thấy người."

      Triêu Dương công chúa sắc mặt lạnh nhạt, nga mi bất động, phảng phất lơ đãng : "Là ai?"

      Diệp Trường Vân cười lạnh: "Bích La phu nhân."

      Triêu Dương công chúa nhíu mày: "Bích La đến Đôn Dương, ta chưa từng gặp."

      Diệp Trường Vân nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa, yên lặng : "Công chúa, ngày xưa Tiềm từng hầu hạ trong trướng người, mọi người ở Túc Ninh Thành đều biết. Nhưng giờ người ở Đôn Dương Thành lại mấy ai biết, thế nhân chỉ biết niên thiếu thành danh, quan bái đại tướng quân." Nàng ngừng lại, chậm rãi : "Nếu thế nhân biết chuyện đó, biết đối đãi Tiềm như thế nào."

      Diệp gia hiển quý, thịnh vượng nhất thời, vinh quang cực điểm, nhưng hết thảy đều tới quá mức đột ngột, giống như ảo ảnh nước, nếu người có tâm thầm phá hủy, cũng khó

      Diệp Trường Vân bên môi nhấc lên cười trào phúng, thê lương : "Nếu Tiềm thực cưới công chúa, như người khác , thực là mượn cớ."

      Triêu Dương công chúa cúi đầu, suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên khẽ cười tiếng, nhướn mi, đạm thanh hỏi ngược lại: "Vậy sao?"

      Diệp Trường Vân mặt nổi lên lãnh giận: "Công chúa, nếu trong lòng ngài thực để ý Tiềm, cũng biết đường dễ dàng, bao nhiêu mồ hôi và bao nhiêu máu, sao có thể nhẫn tâm nhìn bị thế nhân cười nhạo đây?"

      Triêu Dương công chúa lại vô tình khẽ cười tiếng: " muốn cưới ta, đương nhiên biết hết thảy hậu quả này. Chính để ý, cần gì chúng ta phải thay ưu phiền." xong, nhàng vẫy tay ý bảo, sai người giá khởi liễn xa, nghênh ngang rời .

      Diệp Trường Vân thân mình đơn bạc linh linh đứng trong bóng đêm, trong lòng càng hận.

      Nữ tử này, ngày đó thoải mái như thế, tạo nên Diệp gia cường thịnh huy hoàng nhất thời hôm nay.

      Thế sao, nàng chưa từng để ý, giờ nàng vung tay lên, chẳng lẽ hủy diệt hết thảy sao?
      HangVO9, Tô Đát Kỷ, Lazzy Le19 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Mệt mỏi nhỉ, người trong cuộc có bao khó khăn, ng ta ko thui, mấy chế vòng ngoài cứ duỗi móng là sao.....để tiềm nô đội vợ, đội con đầu sủng ko được à, tiềm nô bao tuổi rồi, jazz,
      Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 73 Diệp Tiềm dạy con (3)

      Diệp Tiềm trong lòng ôm A Ly đường trở về Phủ Tướng Quân, lúc xuống ngựa, A Ly vẫn níu chặt bờm ngựa rời, ngửa khuôn mặt còn chưa hết tươi cười: "Đại tướng quân, ta còn muốn cưỡi ngựa!"

      Diệp Tiềm ôm lấy , ôn thanh dỗ: "Ngày khác lại cưỡi, giờ xuống ngựa thôi."

      A Ly gật đầu: "Được!" tay béo buông bờm ngựa, cầm lấy cánh tay Diệp Tiềm.

      Diệp Tiềm ôm khối mềm mại này, đường vào phủ. Trong phủ hạ nhân thấy Diệp Tiềm ôm đứa bé tròn xoe trong veo như nước, đều tò mò. Trong đó có người biết là Tiểu Hầu Gia của trưởng công chúa, cũng buồn bực, đây là hát xướng gì a.

      Vào trong viện, Diệp Tiềm buông A Ly, dắt đến phòng mình. A Ly tò mò xem đông nhìn tây, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ngửa mặt hỏi Diệp Tiềm: "Đại tướng quân, nếu ngươi và mẫu thân ta thành thân, lúc đó chúng ta ở cùng nhau."

      Diệp Tiềm nghĩ đến tương lai, bên môi nổi lên tươi cười, nhìn khuôn mặt A Ly nhắn trắng noãn, con ngươi đơn thuần trẻ con, gật đầu : "phải."

      A Ly nghe thế, nổi lên nghi hoặc, hai cái tay béo nắm chặt bàn tay Diệp Tiềm lắc lư qua lại, vừa lắc vừa nhắc: "Vậy chúng ta về sau ở đâu, Phủ đại Tướng Quân, hay tiếp tục ở trong nhà ta a?"

      Diệp Tiềm nhớn môi, dùng tay kia nắm tay thành : "Ngươi thích ở đâu ở."

      A Ly hai mắt tỏa sáng: "Vậy tốt quá! Ta đây có hai cái nhà, đến lúc đó chọc mẫu thân vui, ta chạy đến chỗ kia."

      Diệp Tiềm nghe vậy, nhớ tới chuyện ban ngày, tức thời vỗ về sợi tóc A Ly, trầm ngâm lát, rốt cục hỏi: "A Ly, hôm nay ở trong cung, đến cùng vì sao ngươi lại đánh nhau với Hú Nhi? Hú Nhi bị thương thế nào?"

      A Ly vừa nghe, nhất thời mân mê cái miệng nhắn, hai mắt đề phòng nhìn Diệp Tiềm, giòn tan : "Đại tướng quân, ngươi làm phụ thân ta, ta đây chính là hài tử của ngươi, vậy ngươi , hài tử thân hay là cháu thân hơn?"

      Diệp Tiềm tuy trong lòng chân tướng, nhưng thấy hỏi như vậy, tức thời cười, ôn thanh : "Đương nhiên là hài tử thân hơn."

      A Ly nghe xong, mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu: "Hẳn là vậy, hôm nay ta chuyện với , ta về sau đại tướng quân là phụ thân ta, ta theo người ra ngoài cưỡi ngựa lớn đánh giặc. Nhưng tin, người là cữu cữu , đương nhiên mang theo , mang theo ta."

      Diệp Tiềm buồn cười: "Có gì mà tranh nhau."

      Hai đứa bé, là A Ly, vương hầu từ , mẫu thân chỉ nguyện cả đời trôi chảy làm người phú quý rảnh rỗi, để xuất môn đánh giặc. đứa khác, giờ còn là cốt nhục duy nhất của thiên tử, tương lai đương nhiên phải kế thừa đại điển, quân lâm thiên hạ, thân phận như vậy, nhất định tự mình cưỡi ngựa chinh chiến.

      A Ly cũng nghĩ như vậy, ngưỡng vọng Diệp Tiềm, nghiêm cẩn : "Đại tướng quân, ngày đó ngươi ôm ta về nhà, thèm thuồng, trong lòng giận ta, cho nên hôm nay mới cố ý tìm ta hỏi."

      Diệp Tiềm nhìn A Ly mập mạp, tận lực hòa hoãn hỏi: "Gì, sau đó sao?"

      A Ly nắm chặt nắm tay, tức giận : "Sau này biết thế nào chúng ta đánh nhau, đẩy ta, ta lại đẩy , cung nữ và ma ma sợ tới mức đều chạy tới. Dung ma ma bên cạnh Hú Nhi đến, lôi kéo tay ta để ta đánh Hú Nhi, kết quả Hú Nhi vẫn đánh ta, ta tức giận, ràng là khi dễ ta đó!"

      Diệp Tiềm nhìn tay A Ly, ý bảo tiếp tục .

      A Ly phục hừ tiếng: "Ta đương nhiên tức giận, ta liền đẩy ma ma ngã xuống bên cạnh, sau đó dùng chân đá ." tới đây, A Ly nhíu nhíu mày , bộ dáng cho là đúng.

      Diệp Tiềm nhíu mày: "Vì thế ngươi đá Hú Nhi bị thương?" Nhưng mặt Hú Nhi xem ra là trầy da.

      A Ly hai tròng mắt hẹp dài sáng ngời xem xét Diệp Tiềm, nhíu mày : "Thế nào, đại tướng quân, người đau lòng , cho nên giận ta sao? Ngươi quả nhiên là chuyện hướng về ."

      Diệp Tiềm nghe vậy ngẩn ra, nhìn lại, chỉ cảm thấy A Ly nho trước mắt béo trắng nhuyễn nhu, ràng hoàn toàn giống nữ tử mạn diệu dã, nhưng tà mâu kia, khi hơi nhíu mày, ngữ khí khinh thường, thế nhưng có gì khác.

      đột nhiên bật cười, tay chạm vào gò má A Ly, vào tay ấu hoạt mềm mại. lúc này nhịn được ôm lấy A Ly nhíu mày, đặt lên đùi, ôn nhu : "A Ly, ta phải đau lòng mới giận ngươi."

      A Ly vẫn tin: "Vậy vì sao?"

      Diệp Tiềm trầm ngâm lát, lại bỏ qua đề tài này, hỏi: "A Ly, vì sao bây giờ ngươi sợ mẫu thân trách phạt?"

      A Ly thấy Diệp Tiềm nhắc tới mẫu thân, nhất thời con mắt nhìn trái phải, tình nguyện : "Còn phải mẫu thân từng dạy ta, Hú Nhi là huynh trưởng, lại là Thái tử, ngày thường nhất định phải nhường ."

      Diệp Tiềm nhíu mày nở nụ cười, tiếp tục hỏi: "Mẫu thân vì sao như vậy?"

      A Ly phồng quai hàm, rầu rĩ : "Ta biết đâu a..." xem xét Diệp Tiềm, giọng : "Ta còn mà..."

      Diệp Tiềm sờ sờ tóc , ôn thanh : "Mẫu thân ngươi dặn như vậy, phải bởi vì là huynh trưởng, cũng phải bởi vì mẫu thân ngươi hướng về , mà là vì --" ngừng lại, rốt cục : "Bởi vì là Thái tử."

      Thái tử, thái tử của quốc gia, ở chư hầu vương gia, ngày kia đăng cơ làm đế quân lâm thiên hạ.

      Cho dù Thái tử nay còn , chỉ có năm tuổi, cũng thể để ai mạo phạm.

      Có lẽ Thái tử hiểu thế , hết thảy cho rằng hài đồng chơi đùa, nhưng hẳn là có người nghĩ như vậy.

      Con ngươi A Ly còn trong sáng kinh ngạc nhìn Diệp Tiềm, cúi đầu tự trầm tư lát, rốt cục : "Thái tử thế nào? Dù ta đắc tội , có hoàng đế làm chỗ dựa, có thái hậu chuyện, mẫu thân ta là trưởng công chúa, nào sợ đâu!" Hoàng hậu gặp thái hậu còn phải sợ, Hú Nhi thấy mẫu thân, cũng phải gọi tiếng .

      Diệp Tiềm nghe vậy thở dài, nắm tay A Ly bé nhuyễn nộn, rốt cục vẫn : "A Ly, ngươi giờ là hài tử của trưởng công chúa, lại có thái hậu và Hoàng thượng che chở, đương nhiên có ai dám làm gì ngươi. Nhưng nếu ngày kia, thái hậu mất, hoặc là mẫu thân ngươi mất, hoặc là hoàng cữu cũng mất, đến lúc đó có ai che chở, ngươi nên thế nào?"

      A Ly nghe vậy sửng sốt, đôi môi oánh nhuận khẽ nhếch, nên lời.

      Diệp Tiềm có vài phần đành lòng, A Ly như thế, hai tròng mắt thuần khiết chưa nhiễm thế , sao hiểu được chuyện đó đâu. Nhưng vẫn phải chậm rãi : "Thế vô thường, ngươi giờ bất quá là dựa vào những người kia, nếu tất cả còn, ngươi làm sao tự bảo vệ mình? Ngươi phải biết rằng, thiên hạ to lớn, dù đế vương, hay ngươi thân là chư hầu phương, đều bị quản chế, đến lúc đó, ngươi có dám bày ra thái độ kiêu ngạo như thế?"

      Lời này làm A Ly trong mắt càng ảm đạm, chỉ cúi đầu , rũ bả vai.

      Diệp Tiềm thở dài, vỗ vai A Ly, ôn thanh : "A Ly, ngươi và Hú Nhi đều còn , tiểu hài tử chơi đùa đánh nhau là thường, nhưng ngày thường phải cẩn thận. Nếu hôm nay, mặt Hú Nhi thực lưu lại vết sẹo, khó tránh ngươi bị người ta lên án, cũng liên lụy mẫu thân ngươi bị người ghi hận, về sau làm việc vạn vạn phải cẩn thận."

      A Ly cắn cắn môi, rốt cục rầu rĩ : "Đại tướng quân, mợ thích A Ly, A Ly trong lòng biết ." ngửa mặt, ủ rũ gật đầu : "Ngươi vừa , ta hiểu, về sau ta đánh nhau với Hú Nhi."

      Diệp Tiềm thấy thần thái như vậy, trong lòng cũng sốt ruột, hôm nay đối với đứa trẻ ba tuổi giáo huấn như vậy, biết là đúng hay sai, thấy giờ A Ly hoàn toàn còn phô trương và ngây thơ, khỏi có vài phần băn khoăn.

      Ai biết lúc này dường như A Ly lại nghĩ tới cái gì, nghi hoặc hỏi: "Đại tướng quân, hoàng hậu là tỷ tỷ ngươi, ngươi cũng biết nàng thích ta sao?"

      Diệp Tiềm mím môi, xoa bả vai A Ly, lại .

      A Ly thấy Diệp Tiềm để ý trả lời mình, bắt đầu nghiêng đầu cân nhắc: "Nếu hoàng hậu và mẫu thân giống như hôm nay ta và Hú Nhi đánh nhau, ngươi giúp ai?"

      Diệp Tiềm nghe vậy nhíu mày, trong lòng cũng hết sức trầm trọng, rốt cục ra lời tối nghĩa: "Các nàng đều là người lớn, phải tiểu hài tử, đánh nhau."

      A Ly nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, hỏi lại, chỉ cúi đầu tiếp tục nghĩ ngợi.

      Diệp Tiềm thấy như thế, càng đau lòng, nhịn được muốn dỗ , nhưng Diệp Tiềm thường ngày tiếp xúc với tiểu hài tử giống như A Ly, biết làm thế nào cho phải. Lúc này hốt nhớ tới tiểu hài tử đều tham ăn, có lẽ A Ly cũng ngoại lệ, liền hỏi: "A Ly, ngày thường ngươi thích ăn cái gì, ta bảo trù hạ làm cho ngươi."

      A Ly nghe vậy, nhíu mày ngẩng đầu nhìn Diệp Tiềm: "Đại tướng quân, vậy chăng? Ta đây muốn ăn cái gì đều có thể chứ?"

      Diệp Tiềm vội gật đầu: "Đó là đương nhiên."

      A Ly nhất thời bỏ qua buồn bực, trong mắt đều tỏa sáng, lôi kéo tay Diệp Tiềm làm nũng : "Đại tướng quân, ta thích nhất ăn bánh hạt dẻ mật hoa quế, ta muốn ăn cái này, được ..."

      Diệp Tiềm xúc động : "Chuyện nào có đáng gì, ta bảo trù hạ làm cho ngươi là được!" xong gọi hạ nhân tới phân phó.

      Nhưng A Ly chu chu miệng, bộ dáng vừa lòng, nhuyễn nhu : "Nhưng mà -- nhưng mà A Ly muốn ăn ba cái bánh hạt dẻ mật hoa quế bên Khánh nghĩa lâu làm, phải trong Phủ đại Tướng Quân! bánh hạt dẻ mật hoa quế Khánh nghĩa lâu so với ngự trù làm ra ăn còn ngon hơn!"

      liếc nhìn Diệp Tiềm cái, quyệt miệng : "đầu bếp trong phủ Đại Tướng Quân, có thể so với Khánh nghĩa lâu sao?"

      Diệp Tiềm nhíu mày, nhìn sắc trời bên ngoài còn sớm, liền đề nghị: "Ngày mai ăn của Khánh nghĩa lâu được ? Sáng sớm mai ta đưa ngươi ."

      A Ly cái miệng nhắn nhất thời càng quyệt, cơ hồ có thể treo cái lọ dầu vừng, cúi mắt, tội nghiệp : "Hóa ra vừa rồi ngươi gạt ta, còn cái gì muốn ăn đều có thể, đều là gạt người..."

      Diệp Tiềm bất đắc dĩ, : "Được, ta đây lập tức sai người mua cho ngươi."

      tiểu tổ tông như vậy, nàng nuôi dưỡng thế nào, quả thực so với tính tình nàng còn khó lấy lòng hơn!

      A Ly nghe xong, nhất thời đổi sắc mặt, tươi cười rạng rỡ , còn bật lên ôm cổ Diệp Tiềm, vui vẻ kêu: "Đại tướng quân, ngươi đối với ta tốt! Quả nhiên là muốn làm phụ thân ta!"

      Diệp Tiềm nghe xong, thở dài vừa rồi nhất thời vô ảnh vô tung, lòng tràn đầy vừa lòng, nghĩ cao hứng là tốt rồi. Tức thời gọi thị vệ đến Khánh nghĩa lâu mua cái gì bánh hạt dẻ mật hoa quế. Bên này Diệp Tiềm phân phó, bên kia A Ly vẫn đong đưa bàn tay Diệp Tiềm reo lên: "Nhớ kỹ, phải mới ra nồi, nóng hầm hập ăn mới thơm ngọt!"

      Diệp Tiềm bật cười, đành phân phó thị vệ, phải ra roi thúc ngựa, thể chậm trễ.

      A Ly tâm hoa nộ phóng, ở trong lòng Diệp Tiềm lại dúi lại ôm, bắt đầu hỏi Diệp Tiềm khi nào dạy luyện tập khinh công, thích. cười, A Ly bỗng thấy bàn bên cạnh bày cái sừng bò tót màu xanh biếc.

      vội vàng bật xuống từ đùi Diệp Tiềm, cầm sừng bò tót kia tinh tế xem kĩ.

      Chỉ thấy sừng bò tót này sao lại giống cái trong phòng mẫu thân, nhưng --

      Hai cái tay béo vung vẩy, phát ra so với cái ở trong phòng mẫu thân, hơn chút.

      quay đầu, tò mò hỏi Diệp Tiềm: "Đại tướng quân, sao ngươi cũng có cái sừng bò tót!"

      Tác giả có chuyện muốn : Kỳ thực công chúa chạy tới.... Sau đó đại phát thần uy.

      Ăn, chỉ biết ăn thôi, ăn hỏng răng làm sao bây giờ! Còn có, ngươi chỉ biết chơi, vật như vậy làm sao có thể cho tiểu hài tử chơi! Nên đánh, đều nên đánh!
      HangVO9, Tô Đát Kỷ, Lazzy Le20 others thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Woa, nhà người ta là mẫu hiền, cha răn, đây ngược lại rồi, hóng chương sau triêu tỷ phát huy, 2 cha con quỳ bàn giặt, há há, sau đó ko bít có màn dâng thịt cho tiềm nô ko, thịt hồ ly đến tận hang sói rồi, ko ăn là tiếc lém a....
      heavydizzyMi Han Mo Yu thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tui mới đọc c3, nhưng tính ra công chúa đây là hưởng thụ chứ. 1 lần chơi cả 2 , chung nội dung ok, nhưng nếu công chúa sạch tui thích hơn.
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :