NUÔNG CHIỀU - by Xitrum Choco

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xitrum Choco

      Xitrum Choco Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      21
      Chương 15:


      Thẫm An Nhiên phát sốt cả buổi chiều chủ nhật đến rạng sáng hôm sau mới hạ sốt, mẹ Thẫm lo lắng cả đêm, ba Thẫm công tác, nếu chắc chở bệnh viện từ sớm. Mẹ Thẫm muốn cho nghỉ học để nghỉ ngơi thêm nhưng cự tuyệt, lần đầu tiên ỷ bệnh để được nghỉ, là vì hôm nay có bài kiểm tra quan trọng, hai là muốn gặp Hàn Dực, để cậu biết tình trạng của , để xem cậu có lời gì giải thích cho việc thất hẹn hôm qua.

      Ai ngờ ra cửa nghe mẹ Hàn cậu lên xe buýt học từ sớm, cậu gởi lời đến là xe đạp cậu bị hư nên tạm thời chở học được nữa. biết là cậu cố ý tránh mà, buồn bực để mẹ Thẫm chở đến trường.

      Bình thường sợ cậu giận, dù có làm gì quá đáng, cùng lắm là bị nặng vài câu , cuối cùng cậu cũng nhường nhịn . Nhưng lần này cậu bỏ mặc a, vốn dĩ cũng rất tự ái, muốn so thử với cậu ai là người nhịn giỏi hơn, nhưng vì trong lòng có quỷ trước, vì dối cậu trước, tự biết bản thân sai, nên dù bị cậu lạnh nhạt nhưng vẫn muốn biết lý do cậu buồn bực . Nhưng lần này quá đáng rồi! Cậu thất hẹn, hại bị sốt cả đêm, giờ lại trốn tránh , vậy mặc kệ cậu luôn.

      vào lớp, thèm nhìn cậu, cứng mặt ngồi xuống bàn mình.

      - Chào buổi sáng An Nhiên, sao mặt cậu tái xanh vậy? khỏe sao? - Hồ Bảo đứng gần bàn lên tiếng chào hỏi.

      - Ừm.. tớ vừa mới hết sốt - giọng trả lời, giọng cũng còn khàn khàn.

      - "..." - tay lật sách của Hàn Dực chợt dừng lại nhưng rồi vẫn tiếp tục, miệng vẫn im bặt.

      - Sao lại sốt? phải là do hôm qua cậu đứng đợi bạn chứ? Bị cho leo cây à? - Phạm Hy Hy ở bên hỏi.

      - Ừ.. bị leo cây! - lạnh giọng trả lời, vẫn luôn chờ giọng quen thuộc nhưng mãi nghe được.

      Hàn Dực đột nhiên ngừng đọc sách, đứng lên bỏ ra khỏi lớp, trước giờ vào học lại quay về như chưa có gì, cũng nhìn .

      Chuông reo báo hết giờ học vang lên, mọi người đứng lên chuẩn bị ăn trưa.

      - Lớp phó! Cậu ăn trưa à? - Hồ Bảo hướng Hàn Dực hỏi khi thấy cậu vẫn ngồi im đọc sách.

      - Ừ.. giáo nhờ tớ chút việc, các cậu cứ ăn trước - cậu trả lời nhưng mắt vẫn dán ở trang sách.

      - Các cậu còn ! - Thẫm An Nhiên lớn tiếng gọi, tỏ mất kiên nhẫn, cũng thèm nhìn cậu mà bỏ .

      --------------

      - An Nhiên, cậu bị bệnh sao? Tớ có dư hộp nước cam, cậu uống , bổ sung Vitamin C - Vỹ Yên đẩy qua cho hộp nước trái cây.

      - À.. ừm.. cảm ơn cậu - chán nản múc từng muỗng cơm.

      - À còn có cái này.. hôm nay tớ đem dư rất nhiều trái cây, các cậu chia nhau . An Nhiên, cậu ăn nhiều chút! - Vỹ Yên tiếp tục đưa ra hộp trái cây lớn, có đủ loại, dâu tây đặc biệt nhiều.

      - "..." - nhìn thấy món khoái khẩu nhưng vẫn là vẻ mặt chán chường.

      Sau khi ăn xong, mọi người chuẩn bị về lớp, đột nhiên Vỹ Yên kéo tay Thẫm An Nhiên lại.

      - An Nhiên, lúc nãy tớ mua dư chai nước suối, cho cậu! Uống nhiều nước nhanh khỏe! - Vỹ Yên dúi chai nước vào tay rồi vội chạy về lớp mình.

      - "..."

      "Mua nước cũng có thể mua dư sao!!? Vỹ Yên dạo này còn ngốc hơn mình a!" - ngây ngốc suy nghĩ nhưng rồi cũng cầm chai nước về lớp. Giờ đầu óc còn nhanh nhẹn để thắc mắc nữa, vẫn còn rất choáng váng.

      trở về lớp cất đồ, xong thấy khó chịu, vội chạy vào nhà vệ sinh. Lúc nãy ăn nhiều, giờ lại nôn ra hết, mệt mỏi dựa vào tường nhà vệ sinh để hồi sức. Hàn Dực từ xa tới thấy mặt nhăn nhó khó chịu đứng vững, vội chạy lại muốn đỡ .

      - Cậu sao chứ? Chỗ nào khỏe?

      - Ai cần cậu lo, đừng đụng tớ - càng khó chịu đẩy tay cậu ra, rất nghẹn khuất.

      "Lúc cần cậu xuất , sao cậu xuất ?"

      "Lúc cần cậu quan tâm, sao cậu quan tâm?"

      - Đừng nháo, để tớ đưa cậu xuống phòng y tế! - cậu giọng , tay vẫn ôm lấy .

      - cần, tránh ra! - cương quyết giãy giụa.

      - An Nhiên! Em bị sao vậy? - giọng của Ngô Tử Đằng phía sau vang lên.

      - Tử Đằng! Có thể đưa em xuống phòng y tế ? Em thấy có chút choáng váng - hướng Ngô Tử Đằng nhờ vã, xem cậu ở kế bên như vô hình.

      - Được! Để dìu em , sao lại để bị bệnh đến như vậy, cẩn thận! - Ngô Tử Đằng kéo từ tay cậu về phía mình, cũng thèm nhìn cậu, nhàng dìu về hướng phòng y tế.

      - "..." - tay cậu vẫn còn vươn ra chưng hửng giữa trung, từ từ buông lỏng xuống rồi nắm thành quyền căng chặt.

      Ở phòng y tế, sau khi nhờ giáo gọi về nhà để mẹ Thẫm lên rước, ngồi cầm ly nước uống từng ngụm , nhìn vào khoảng như mất hồn.

      - Em thấy đỡ hơn chưa? Có muốn ăn gì ? - Ngô Tử Đằng ngồi kế bên quan tâm hỏi.

      - Vâng, em thấy tốt hơn rồi. Tử Đằng mau về lớp , chuông reo vào học nãy giờ rồi, em ngồi đây đợi mẹ lên rước, lúc nãy cảm ơn - gượng cười giục trở về, khuôn mặt rất thiếu sức sống.

      - Được, vậy trở về. Sau này có gì cần tới lớp 9B tìm , sân bóng rổ, biết ?

      gật đầu nhìn cười như cảm ơn.

      - À Tử Đằng! - gọi giật lại. Em.. em có thể nhờ việc được ? - hơi lúng túng nhìn hỏi.

      - Đương nhiên được, là chuyện gì? - mỉm cười nhìn , luôn muốn nhờ vã , ỷ lại , cần giúp đỡ.

      - Mỗi sáng, có thể qua nhà rước em học được ? Xe bạn em bị hư, tạm thời chở em được, có phiền ? - Lần trước đòi chở về, nên biết nhà cũng cùng hướng nhà , nên quá bất tiện . Hơn nữa biết thích nên mới dám mở miệng nhờ vã. Dù sao có Hàn Dực, cần thiết phải từ chối ý tốt của người khác nữa.

      - Được! Được! phiền! Vậy sáng mai qua rước em, em nghỉ ngơi , về lớp trước - vui vẻ hớn hở quay về lớp, còn nghĩ ngày mai thức sớm để qua đón .

      Ở lớp, Hàn Dực thể nào tập trung được, liên tục làm bài sai, cũng nghe vô bài giảng, đợi đến giờ nghỉ chạy đến phòng y tế, hỏi ra mới biết mẹ Thẫm đến đón về nhà, cậu cũng yên tâm hơn.

      --------------

      * Trước giờ ăn trưa hôm nay:

      - Vỹ Yên - Hàn Dực cầm theo túi đồ đứng trước lớp học của Vỹ Yên.

      - A!!? Hàn Dực, sao hôm nay lại qua lớp tớ, tìm thầy giáo à? - Vỹ Yên ngạc nhiên khi thấy Hàn Dực tới lớp mình, bình thường cậu vẫn luôn dính theo Thẫm An Nhiên mà thôi.

      - Nhiên bị bệnh, tớ có mua nước cam, trái cây cùng nước suối, lát cậu tìm cách đưa cho cậu ấy, đừng là của tớ - cậu đưa hộp đồ cho Vỹ Yên, mắt cũng thoáng tia buồn rầu cùng bất đắc dĩ.

      - An Nhiên bị bệnh sao? Mà sao cậu đưa cho cậu ấy? Lại cãi nhau à?

      - Cậu cứ làm theo lời tớ, tớ giúp cậu làm bài tập trong tuần - cậu xong vẫn là lạnh lùng bỏ .

      --------------

      * Sau giờ ăn trưa:

      - Nè Hàn Dực, tớ đưa hết đồ cho An Nhiên rồi, nhưng cậu ấy vẫn buồn lắm, ăn được gì nhiều - Vỹ Yên tới góc khuất gần nhà ăn để báo tình hình với Hàn Dực.

      - Ừm.. có ăn chút là tốt rồi. Mỗi ngày tớ đưa đồ cho cậu, cậu cứ như vậy mà đưa cậu ấy, cậu ấy ăn càng nhiều, tớ giúp cậu làm bài càng nhiều - Hàn Dực thở dài rồi xoay người bước , bóng dáng ủ rũ.

      "Mình thành nhân viên chuyển phát rồi a!!? Nhưng "tiền công" này cũng hậu hĩnh !!!" - Vỹ Yên thầm nghĩ.

    2. Xitrum Choco

      Xitrum Choco Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      21
      Chương 16:


      Sáng nay Hàn Dực đứng trước cửa nhà lâu, muốn chờ để hỏi xem Thẫm An Nhiên khỏe hơn chưa, có thể học được , cậu cũng chủ động ghi chép bài vở cùng bài tập hôm qua cho . loay hoay nghĩ xem có nên bấm chuông thấy đeo cặp bước ra, chưa kịp gọi nghe giọng phía sau.

      - An Nhiên! - Ngô Tử Đằng ngồi xe đạp đứng chờ cách đó xa.

      - "..." - cậu nhìn bước lướt qua, như cố ý nhìn thấy cậu, mạch về phía Ngô Tử Đằng.

      - Chào Tử Đằng, đến sớm - giọng tươi cười , như cố ý cho ai đó nhìn thấy.

      - Ừm.. muốn em đợi! - vui vẻ khi thấy tươi cười.

      - Vâng, vậy mình thôi.

      Hàn Dực đứng đó, tay nắm chặt lâu, nhìn theo hai bóng dáng dần xa. Cậu cúi mặt về chỗ đợi xe buýt, ngang qua thùng rác công cộng, tiện tay quăng bỏ chai thuốc bổ để sẵn trong cặp.

      ---------------

      - Hồ Bảo, cậu cho tớ mượn bài vở của ngày hôm qua được ? - kéo tay Hồ Bảo lại trước khi mọi người chuẩn bị ăn trưa.

      - cần đâu, tớ ghi chép lại cho cậu rồi nè! - Hồ Bảo nhanh tay đưa tới quyển vở ghi chép đầy đủ.

      - "..." - mở ra nhìn thấy nét chữ quen thuộc của ai đó, liền đưa trả lại chút do dự.

      - Sao vậy? Tớ xem, thiếu gì mà!!? - Hồ Bảo bối rối khi thấy trả lại.

      - Cái này là cậu ghi sao? - nhíu mày nhìn Hồ Bảo làm cậu lúng túng lên tiếng. Song, như có như quay về hướng Hàn Dực vẫn còn chăm chú đọc sách :

      - Tớ cần "người lạ" giúp! phiền! - xong cầm hộp cơm bỏ .

      - Lớp phó, xin lỗi nha, giúp cậu được - Hồ Bảo ngại ngùng hướng Hàn Dực xong liền chạy theo Thẫm An Nhiên.

      "Giờ với cậu, tớ là "người lạ" sao!!? Cậu muốn phiền tớ hay chỉ muốn phiền Ngô Tử Đằng!!?" - cậu ảo não suy nghĩ rồi thở dài.

      --------------

      - An Nhiên, tớ mang dư hộp sữa, chia cho cậu. Còn có rất nhiều trái cây, cậu ăn phụ tớ ! - Vỹ Yên lấy ra cơm cùng hộp trái cây cắt sẵn to.

      - Vỹ Yên, sao dạo này cậu mang dư nhiều đồ ăn thế? - nheo mắt nghi hoặc, dạo này cứ được cho đồ ăn, mà toàn những thứ thích, trùng hợp vậy chứ.

      - À.. là..là do mẹ tớ muốn tớ tăng cân, nên ép tớ uống thêm sữa, cậu giúp tớ , tớ muốn mập thêm đâu. Còn trái cây là do nhà tớ được tặng, ăn nhanh bị hư, nên mẹ tớ bảo đem theo chia với các cậu.. Ăn nha! - Vỹ Yên cảm thán trong lòng vì Hàn Dực giúp nghĩ sẵn lý do hoàn hảo.

      - Ồ.. ra vậy! Tớ còn tưởng cậu trúng số chứ! - nghe lý do cũng hợp lý nên cũng nghi ngờ gì nữa, yên tâm ăn trái cây thích của mình.

      Cứ thế mỗi ngày Thẫm An Nhiên đều được bạn học Vỹ Yên chia sữa cùng trái cây, đôi khi còn có bánh kẹo mà thích, tâm trạng tuy vẫn khá hơn nhưng sức khỏe tốt hơn nhiều. Mỗi buổi sáng cũng được Ngô Tử Đằng chở học đều đặn, buổi chiều cũng được chở về, hôm nào bận luyện tập bóng rổ tự xe buýt về. muốn xem chơi vì sợ bắt gặp cậu ở đó. Quan hệ của và cậu cứ lạnh nhạt như vậy xuyên suốt tuần. Rồi buổi chiều ngồi sau xe Ngô Tử Đằng:

      - Tử Đằng.. dạo này..ừm.. bạn em chơi bóng rổ có tốt ạ? - hướng hỏi thăm về Hàn Dực.

      - Em Hàn Dực hả? Trừ ngày đầu tiên ra, bữa giờ cậu ấy có đến đội tuyển. Chắc phải hỏi lại cậu ấy, vì làm vậy khó xữ với mọi người và thấy giáo lắm. Chắc cậu ấy thích vào đội rồi.

      - Cậu ấy tới sao? - ngạc nhiên hỏi. vì cậu mà tốn nhiều tâm sức như vậy mà cậu lại tới.

      - Ừ.. cậu ấy với em sao? Chắc cậu ấy bận hẹn hò, thấy có nhiều nữ sinh hay đứng chờ cậu ấy lắm. À.. An Nhiên, hay giờ mình ăn kem , mới biết chỗ khá ngon!

      - "..." - cũng còn nghe ra gì nữa. Giờ chỉ nghĩ tới là cậu uổng phí tâm sức của , lại còn có thể hẹn hò với bạn nữ khác, nên mới muốn tránh mặt .

      --------------

      - Hàn Dực! Cậu ra đây cho tớ! Hàn Dực! Hàn Dực - Thẫm An Nhiên đứng trước nhà lớn tiếng gọi cậu.

      - "..." - cậu ra mở cửa, nhìn thấy cũng gì vì đoán chắc mới vừa cùng Ngô Tử Đằng nên mới về trễ thế này.

      - Tại sao cậu tới buổi luyện tập của đội tuyển bóng rổ, cậu có biết có thể bị gạch tên hay ? - tức giận hét lớn vào mặt cậu.

      - Tôi có vào đội tuyển sao? - cậu lạnh giọng trả lời.

      - Cậu.. cậu..! Cậu có biết tớ khó khăn lắm mới giúp cậu có thể vào đội tuyển ?

      - phải cậu cậu biết sao? - cậu dùng giọng điệu mỉa mai hỏi ngược lại .

      - Tớ.. ! Phải là tớ gạt cậu, tớ nhờ vã Tử Đằng để xin cho cậu vào đội tuyển.

      - "Nhờ vã"? Dùng bản thân để "nhờ vã" sao? - cậu cười giễu cợt.

      - Cậu có ý gì? Tớ phải....

      - Được rồi! Tôi muốn biết cậu dùng cách gì để giúp tôi, nhưng tôi cần! - cậu cắt ngang lời .

      - Cậu...! Được, Hàn Dực! Cậu giỏi lắm, từ nay về sau, tớ xen vào chuyện của cậu nữa! - tức đến nước mắt trào ra, hét lớn rồi chạy vào nhà.

      Hàn Dực nhìn khóc thấy hối hận, muốn chạy theo xin lỗi nhưng nghĩ đến việc mượn cớ giúp cậu để hẹn hò với Ngô Tử Đằng cậu lại chùn bước, chân chôn chặt ở đó lâu rồi mới quay vào nhà.

      Kể từ hôm đó, Thẫm An Nhiên cũng hoàn toàn tránh mặt Hàn Dực, vừa nhìn thấy cậu vòng đường khác, trong lớp nếu cần thiết tuyệt nhiên coi cậu là người vô hình.

      --------------

      buổi trưa của ngày thứ 6, Hàn Dực trong nhà vệ sinh nam, chuẩn bị ra ngoài nghe phòng kế bên chuyện:

      - Nam sinh A: Nè, nghe chiều nay đội trưởng hành động đó!

      - Nam sinh B: Ừm.. đội trưởng còn nhờ tôi dụ nhân viên thư viện chỗ khác nữa.

      -Nam sinh A: Haha.. Thẫm học muội lần này khó thoát rồi.. đội trưởng hẳn là kinh nghiệm phong phú ..

      - Nam sinh B: Thoát làm sao được.. biết đâu lại còn thích đó chứ.. Haha!

      - Nam sinh A: Cũng phải.. dạo này hai người rất thân thiết mà!

      "..........................."

    3. Xitrum Choco

      Xitrum Choco Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      21
      Chương 17 (16+):

      - Tử Đằng, sao hôm nay chúng ta lại vào phòng này? - Thẫm An Nhiên có chút thắc mắc. Bình thường đều ngồi ở bàn bên ngoài, hôm nay đột nhiên kêu vào phòng tự học phía bên trong, thư viện cũng có ai, mọi người dường như về hết.

      - À.. nhân viên thư viện lát nữa có việc phải dùng bàn bên ngoài, nên dùng phòng này, thấy cũng rất tốt, rất yên tĩnh! - Ngô Tử Đằng chăm chú nhìn , trong đầu tính toán kế hoạch của mình.

      - Ồ.. vậy mình bắt đầu !

      Ngô Tử Đằng đứng phía sau ngắm nhìn . vẫn mặc áo váy học sinh như bình thường nhưng do cơ thể cân đối, ngực cũng phát triển ít từ khi bước vào tuổi dậy , đôi chân xinh dài thằng tấp dưới làn váy, mái tóc bồng bềnh lay động theo từng cử động của làm càng nhìn càng say đắm. bước gần lại , nhân lúc để ý dùng tay vuốt từ vai dọc xuống bàn tay của , mặt hơi cuối xuống như muốn hôn vào gò má hồng hồng kia.

      - A!! Tử Đằng, làm gì vậy? - cúi đầu né tránh hành động của , bất ngờ vì hành động quá mức thân thiết kia.

      - chỉ muốn hôn em!

      - buông em ra, chúng ta là bạn mà, đừng làm vậy - hốt hoảng muốn vùng tay ra khỏi tay .

      - Đừng giả bộ, em cũng thích mà phải ? biết trước giờ em luôn từ chối bạn nam theo đuổi, nhưng em từ chối , còn để đưa đón hằng ngày nữa!

      - Em chỉ xem là bạn thôi! Nếu làm hiểu lầm, em xin lỗi!

      - hiểu lầm, thích em và muốn em làm bạn . Trước giờ chưa bao giờ tốn nhiều thời gian cho ai như vậy. Ngoan, lại đây! - vừa vừa kéo lại gần, mặt càng cúi xuống muốn hôn lấy , tay kia đặt lên vòng eo mảnh khảnh của .

      - A!! buông em ra, em la lên đó! - hét lên, tay chân vùng vãy muốn bỏ chạy.

      - có ai ở bên ngoài, em có la cũng vô dụng. An Nhiên, thích em, làm bạn của , rất cưng chiều em - vừa vừa ôm chặt lấy , tay vuốt ve tấm lưng , tay kia nắm chặt hai bàn tay , cho giãy giụa.

      - Tử Đằng.. Tử Đằng! Em chỉ coi là bạn, em thích . buông em ra, hôm nay em coi như chưa có việc gì! - nức nở lên tiếng, hoảng sợ vì bàn tay sờ loạn lưng . biết ở bên ngoài có ai vì nãy giờ bọn họ chuyện cũng , nhưng có ai chạy vào giúp .

      đợi thêm lời nào, Ngô Tử Đằng chuyển tay ra trước ngực , kéo mạnh cái, hàng nút áo bị giật đứt rơi hết xuống đất, để lộ áo lót trắng bên trong, mặt dúi vào bên má , vừa hôn loạng xạ vừa hít lấy mùi hương của .

      -A!! Đừng.. đừng mà, bỏ tôi ra!!! - gào khóc, tay chân giãy giụa nhưng thoát được kiềm chế của . Vì là con , lại là dân chơi bóng rổ, nên sức chênh lệch rất lớn.

      - Ngô Tử Đằng, buông ấy ra! - giọng Hàn Dực hét lớn phía sau. Cậu vừa mới xô cửa vào thấy màn trước mắt, lập tức đầu như bốc khói, giận đến tím mặt.

      -Đội.. đội trưởng! Tôi cản được cậu ấy - Nam sinh A cũng chạy vào theo sau Hàn Dực, được Ngô Tử Đằng nhờ vã đứng bên ngoài thư viện để canh chừng và cho ai vào. Ai ngờ Hàn Dực xuất , sợ hãi vì để cậu phá hoại chuyện tốt của Ngô Tử Đằng.

      - Hừ, vô dụng! - liếc xéo nam sinh A rồi buông Thẫm An Nhiên ra nhưng tay vẫn nắm chặt tay để bỏ chạy. nhìn qua Hàn Dực:

      - Cậu đừng có nhiều chuyện xen vào việc của tôi, đừng trách - vừa vừa hất mặt cho tên nam sinh A, ta hiểu ý nên xông lên định kiềm chế Hàn Dực. Ai ngờ Hàn Dực nhanh mắt né tránh, khiến tên kia bổ nhào về phía trước, cậu tiện tay đá lên mông ta, làm ta té mạnh xuống đất.

      - Chuyện làm và lời lúc nãy tôi quay lại hết, có muốn tôi nộp lên cho giáo viên ? - tay cậu lắc lắc cái điện thoại, mặt bình tĩnh nhưng rất tức giận hướng hâm dọa. biết Ngô Tử Đằng làm chuyện gì đó với Thẫm An Nhiên, nên mới mượn điện thoại của người quen để quay lại nên mới tới trễ. Cậu ngờ ta dám làm ra chuyện to gan như vậy, nếu cậu tới kịp ..

      - Mày.. mày..! Tao tin! Nếu mày quay được chạy với giáo viên, còn đứng ở đây sao!!? - tỏ vẻ lúng túng quát nhưng vẫn chịu buông tay Thẫm An Nhiên ra.

      - Vì tôi biết là con của Hiệu Trưởng. Tôi muốn làm lớn chuyện, nếu sau này làm phiền Thẫm An Nhiên nữa tôi coi như chưa có gì xảy ra.

      - Đội.. đội trưởng! Hay là thôi . Cậu ta mà nộp đoạn phim lên giáo viên, dù ba cậu có che dấu, cũng lớn chuyện lắm đó! - nam sinh A ở kế bên nghe xong hoảng hốt, vội khuyên ngăn Ngô Tử Đằng. Cậu ta muốn bị liên lụy, dù sao cậu ta cũng có ba là Hiệu Trưởng a!

      - Mày! Mày giỏi lắm! Hừ! - buông tay Thẫm An Nhiên ra, hậm hực bước chân mạnh bỏ ra khỏi phòng. Nam sinh A cũng vội vàng chạy theo, bỏ lại hai cậu đứng đó.

      - Dực! - hoảng sợ vội chạy lại ôm chầm lấy cậu, người vẫn còn run run.

      - Ngoan! sao nữa, đừng sợ! - cậu thương tiếc ôm , tay vỗ lên lưng trấn an .

      - Cậu.. cậu đó! Lúc nãy nhanh vào cứu tớ, còn có thời gian mà đứng quay phim hả!!? - nghĩ đến lúc nãy sém chút bị làm nhục, cậu còn để mặc mà quay phim, nhanh vào cứu , tức giận đến khóc lớn, tay đánh bùm bụp lên lưng cậu.

      - Ây.. ây.. đừng đánh! Tớ có quay được gì.. chỉ là hù ta thôi. Tớ vừa mới chạy tới, may mà vẫn kịp! - cậu bị đau nhưng vẫn ôm chặt , vừa như muốn dỗ dành, vừa như muốn xin lỗi vì để hoảng sợ.

      - Hức.. hức...! phải cậu muốn tránh tớ sao!!? phải cậu quan tâm tớ nữa sao!!? - vừa khóc vừa oán trách, giọng nghẹn ngào như làm nũng.

      - Tớ.. Tớ xin lỗi! Vì cậu dối tớ, lại còn hẹn hò với ta..

      - Tớ hẹn hò với ta. Vì muốn giúp cậu vào đội tuyển nên tớ phải giúp ta ghi chép tài liệu mà thôi. Thấy ta cũng tệ nên mới nhờ ta chở học, vì người ta ghét xe buýt mà.. - càng càng , xấu hổ vì tính lười biếng của mình mà sém chút gây ra chuyện lớn.

      - Thấy ? Vì cậu cứ ngây ngốc để ta đối xữ tốt nên mới gây ra hiểu lầm. Còn như vậy nữa ?

      - ! - lắc đầu nguầy nguậy, lần làm sợ tới già.

      - Sau này thế nào?

      - Chỉ để cậu đối xử tốt - giọng , chôn mặt vào vai cậu như nàng dâu nhận lỗi.

      - Vậy chuyện cậu gạt tớ tính thế nào? - cậu nhíu mày nhìn .

      - A!!? Cậu muốn thế nào? - vẫn chưa hoàng hồn, ngơ ngác nhìn cậu.

      - Ừm.. mỗi ngày ra về, cậu phải thơm má của tớ cái! - cậu nhân cơ hội dụ dỗ .

      - Hả!!? Tớ.. ... Mà.. mà cậu cũng sai mà. Cậu thất hẹn với tớ, hại tớ bị sốt cả ngày a! - nghe xong lời cầu làm xấu hổ, cũng nhớ đến việc xấu của cậu.

      - Phải haa...! Vậy tớ cũng thơm lại cậu cái! - cậu vui vẻ khi thành công đạt được mong muốn của mình. Từ đến giờ, cậu luôn thích cái má trắng hồng của , tuy giờ ốm nhưng cái má vẫn có chút phúng phính, nhìn muốn cắn.

      - A!! Vậy cũng được sao!?

      - được à!!? Vậy thôi ! - cậu giả bộ lạnh giọng, buông tay ôm ra, có ý như muốn rời .

      - Được.. được mà! Đừng tức giận! - vội vã ghì chặt tay ôm cậu, muốn cậu lại bỏ mặc .

      - Ngoan! - cậu vui vẻ khi thấy nũng nịu với mình nhưng chợt cảm thấy có gì đó đúng.

      Thẫm An Nhiên vì hoảng sợ nên nãy giờ vẫn cứ ôm chặt lấy Hàn Dực mà để ý trước đó áo mình bị giật đứt hết nút, nội y còn lộ ra dưới lớp áo, giờ áp sát vào ngực của Hàn Dực.

      - Cậu.. cậu buông tớ ra! - Hàn Dực lúng túng buông ra, mắt liếc thấy nội y màu trắng của cảm thấy ngượng ngùng, mặt vội quay sang chỗ khác.

      - A!!? Làm sao bây giờ!!? - cũng nhận ra mình để lộ nội y, vội vàng cầm hai bên vạt áo che lại, xấu hổ cúi mặt.

      - Tớ có mang theo áo thể dục để trong lớp, theo tớ - Hàn Dực tỏ vẻ có gì xoay người nắm tay về lớp học.
      Last edited: 6/4/18

    4. Xitrum Choco

      Xitrum Choco Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      21
      Chương 18:


      Mặc dù bạn học Thẫm đồng ý việc "xin lỗi" bằng hành động với Hàn Dực, lúc đầu nghĩ chỉ đơn giản là nụ hôn má bình thường, xem như là hôn ba mẹ Thẫm cũng được nhưng khi bắt đầu thực hành mới thấy khó khăn như thế nào, cứ cảm thấy ngượng ngùng, hồi hộp lại có chút chờ mong. Hôm nay tan học về, Hàn Dực còn cố ý dẫn ăn ngon, bù lại cho việc thất hẹn lần trước, ăn của người ta rất nhiều nên cũng thể mặt dày mà quỵt nợ , nên suốt đường về cứ rối rắm mãi để bắt đầu việc "trả nợ" a.

      - Nhiên! Nhiên...! - Hàn Dực quay người gọi khi thấy vẫn bất động mặc dù tới trước nhà lúc lâu.

      - !!?

      - Cậu sao vậy? Sao mãi xuống xe? Do ăn no quá nên nhúc nhích được à? - cậu trêu chọc khi thấy vẻ mặt khờ khạo của .

      - Làm.. làm gì có! Tớ có ăn gì nhiều đâu!!

      - Phải ? Vậy.. hai phần cá viên, phần mực nướng, năm xiên đậu hủ cùng hai ly chè thạch, cuối cùng là phần trái cây dầm sữa chua thêm trái cây, thêm đậu đỏ là ai gọi a? - cậu khách khí liệt kê loạt đồ ăn nằm yên vị trong dạ dày của .

      - Gì.. gì chứ! Tớ cũng có chia cho cậu mà! Hơn nữa hôm trước cậu làm tớ bệnh, sụt hết vài cân, nên.. nên tớ mới ăn thêm chút - đỏ mặt phụng phịu quyết thừa nhận mình ăn hết chỗ đó.

      - Được rồi, được rồi! Tớ lại phải cho cậu ăn, chỉ là lần sau đừng ăn lúc nhiều thứ như vậy, tốt cho tiêu hóa!

      ngoan ngoãn gật đầu. ra cũng muốn ăn nhiều như vậy, chỉ là lo suy nghĩ về việc "xin lỗi" kia, muốn quá nhanh trở về nên mới ra sức vật lộn với đồ ăn để kéo dài thời gian.

      - Vậy.. tớ vào nhà nha! - cúi mặt xuống xe, thử dò hỏi để xem phản ứng của cậu.

      - Này, định quỵt nợ à? - quả nhiên cậu kéo cánh tay lại, nhíu mày tỏ vẻ vui.

      - Đâu có! Lỡ.. lỡ quên thôi!

      - Vậy làm ! - câu vênh mặt tươi cười tỏ vẻ đắc ý.

      - .. làm! Cậu nhắm mắt lại ! - bối rối nhìn cậu.

      - Sao phải nhắm mắt? Cậu hôn má tớ, có phải hôn mắt tớ đâu? thích nhắm! - cậu tỏ vẻ bất mãn, cậu muốn bỏ lỡ lần đầu tiên được hôn a.

      - Nhưng..nhưng...

      - Cậu làm, vậy tớ làm trước để cậu bắt chước nhé!

      Chưa kịp hiểu hết câu kia cảm nhận được có cái gì ấm áp chạm lên, cậu thực tự nhiên mà chụt lên má cái, chỉ là hôn lướt qua nhưng cũng đủ khiến đỏ hết cả mặt. Từ đến giờ ngoài người thân trong gia đình cũng chưa ai hôn a, tuy rất lễ phép và thân thiện với người lớn nhưng cũng thích việc bị họ hôn loạn xa mặt, nên nụ hôn này của Hàn Dực chính thức làm lâm vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Cậu hôn xong cũng lùi lại, nhưng vẫn chăm chú nhìn xem phản ứng của .

      - Nhiên! Nhiên! - cậu lay lay cánh tay , tay quơ quơ trước mặt. "Sao có phản ứng gì vậy!!? lẽ thích?" - cậu thầm nghĩ vì thấy vẻ mặt mù mịt của .

      vẫn chìm trong suy nghĩ, gương mặt cũng đỏ như quả cả chua, tim đập nhanh bất thường. cư nhiên lại thấy bài xích nụ hôn của cậu, cùng lắm chỉ là hơi bất ngờ mà thôi, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào đôi môi của cậu, nó mấp mấy gọi tên ai đó nghe , chỉ biết bây giờ nhìn nó rất đẹp a.

      - D..Dực! Cậu.. cậu cũng quá nhanh rồi! - tưởng như sau hàng thế kỷ mới nghe lắp bắp .

      - Hử? Ý cậu là... tớ hôn chưa đủ lâu sao? Có muốn tớ làm lại ? - Hàn Dực cười xấu xa xuyên tạc lời của .

      - phải a! phải ý như vậy! Đừng.. đừng có bậy!

      - Được rồi! Tớ làm mẫu rồi, cũng ràng nha, giờ đến cậu!

      "Được! Làm làm! Thẫm An Nhiên! Mày làm được, đừng sợ!" - hạ quyết tâm trong bụng rồi hai tay nắm chặt lại, áp lần gần người cậu.

      - Nhiên! Cũng phải là lên trả bài, cần khẩn trương như thế a! - Hàn Dực phì cười vì thái độ khoa trương có phần ngốc nghếch của .

      - Cậu im miệng! Để tớ tập trung! - quát xong nắm lấy áo hai bên vai của cậu rồi từ từ đưa môi lại gần mặt cậu, từng chút từng chút , mỗi chút như là từng milimet.

      Mắt thấy môi sắp chạm tới má cậu nhưng mắt Hàn Dực vẫn mở to, trong mắt lóe ý cười, có gì là khó chịu vì động tác rùa bò của , lại thể tiến lên thêm nữa, vẫn cứ giữ cái tư thế cách nhau chỉ còn centimet, hai mắt vẫn mở to nhìn nhau. Kéo dài hơn nửa phút, Hàn Dực thấy tay bắt đầu run run, mặt cũng tỏ vẻ rối rắm, có chút khó xữ cậu thở dài bất đắc dĩ cái rồi từ từ nhắm mắt lại.

      Thẫm An Nhiên thấy cậu nhắm mắt mừng như điên, cảm giác xấu hổ cũng giảm nhiều, cuối cùng cũng nhích thêm chút, đặt môi lên má của cậu. Cảm nhận đầu tiên là thât mềm a! Sao da mặt của con trai lại mềm như vậy!!? Mặc dù Hàn Dực mập, khuôn mặt cũng có chút góc cạnh nhưng má vẫn có chút thịt nên khi Thẫm An Nhiên hôn lên cũng cảm thấy rất đàn hồi, thấy cứng ngắc như khi hôn ba Thẫm.

      Cảm giác mới mẻ kia khiến đắm chìm mãi, quên luôn việc dừng lại, cứ thế giữ nguyên tư thế, hôn cậu lúc lâu, ba mẹ Thẫm cũng chưa từng được như vậy. Dù Hàn Dực rất thoải mái hưởng thụ nụ hôn dài bất ngờ của nhưng vì họ đứng trước nhà, nếu cứ thế mãi mà bị người lớn nhìn thấy tốt a.

      - Nhiên! Hôn thoải mái sao? - Hàn Dực mở mắt, miệng tươi cười trêu chọc .

      - A!!? - hốt hoảng mở mắt chấm dứt nụ hôn dài kia, vội vàng lùi lại, mặt càng đỏ hơn lúc nãy, chỉ cúi đầu chôn mặt xuống đất, tỏ vẻ quẫn bách.

      - Được rồi! Chỗ này tiện, mai tìm chỗ khác cho cậu hôn đến khi đủ, được ? - cậu tươi cười vỗ đầu , trong mắt ngập tràn chiều chuộng, vui vẻ và thỏa mãn.

      - Ai cần chứ! Tớ về đây! - lúng túng rồi chạy nhanh vào nhà, để cậu trêu chọc thêm nữa, giờ đủ xấu hổ lắm rồi a.

      Hàn Dực nhìn chạy trốn cũng tươi cười quay về nhà mình. Cả buổi tối, hai bạn học Thẫm - Hàn đều cư xử rất lạ, tuy là có chút tự nhiên nhưng xem ra rất vui vẻ, thoải mái, khác hẳn với vẻ mặt khó chịu, bực dọc của mấy tuần vừa rồi, làm cả hai bên ba mẹ đều có chút khó hiểu.

      Cứ thế hằng ngày hai cậu vẫn tiếp tục luyện tập hành động "xin lỗi" kia. hai ngày đầu, vẫn có chút lúng túng, mất lúc lâu mới làm được, Hàn Dực vẫn tự nhiên hôn rất dễ dàng, chỉ là địa điểm thực hành đổi đến góc trong công viên gần nhà, ít người qua lại nên nụ hôn của cậu cũng theo đó mà kéo dài hơn, hưởng thụ cảm giác mềm mại, thơm tho lâu hơn chút. can đảm như lần đầu nữa, chỉ là chuồn chuồn lướt nước lên má cậu, nhưng cũng còn lúng túng như trước. cũng thấy xấu hổ khi được cậu hôn như lần đầu, nhưng lần nào tim cũng đập rất nhanh, cậu càng hôn lâu, càng khẩn trương, càng hồi hộp nhưng đôi khi lại muốn cậu dừng lại. Hai người cứ thế mà vui vẻ tận hưởng thời gian của năm học cuối cấp.

    5. Xitrum Choco

      Xitrum Choco Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      21
      Chương 19


      - A..Dực! Tớ nỗi nữa a.. đừng ép tớ!

      - Cố gắng chút.. thêm chút nữa thôi.. ngoan!

      - được nữa a! Mệt lắm rồi!

      - Chút xíu nữa.. xong là được nghỉ!

      - .. được nữa! Tớ đầu hàng!

      - "..."

      - Sao lại nhiều bài tập thế a! - Thẫm An Nhiên bĩu môi than vãn, người trườn dài về phía trước, nằm như xác chết bàn học.

      - Hừ! Cậu chỉ mới học được có 30 phút thôi.. cả môn cũng chưa làm xong! - Hàn Dực lắc đầu, nhíu mày mỉa mai nhưng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi đáng thương của cũng nỡ bắt ép nữa, đành cho nghỉ mệt chút.

      - Chỉ là thi vào cấp III thôi mà, tớ tin là có trường nào nhận tớ! - tỏ vẻ chán nản nhìn đóng bài tập bằng đôi mắt vừa đáng thương vừa câm hận. Hàn Dực bắt ép luyện thi cả tuần nay, học về xong là phải học đến gần 10 giờ tối, thời gian xem Ti-vi cũng bị hạn chế. Cậu cũng cắt giảm thời gian đưa ăn vặt, lại càng cùng dạo phố cuối tuần như trước nữa, cứ như là dành cả thanh xuân chỉ để cưỡng ép làm bài tập.

      - Cậu là tới mấy cái trường tên tuổi ai biết đến đó hả!? Cậu thực nghĩ tớ thi vô những trường như vậy à!? - Hàn Dực mỉa mai nhìn , lời đầy tính hâm dọa.

      - À.. .. tớ.. tớ có là cậu thi đâu.. là tớ thôi mà.. - lý nhí , như sợ gì đó.

      - Cậu gì? Lặp lại lần nữa - Hàn Dực lập tức lạnh giọng, tin nỗi những gì vừa nghe.

      - .. .. là tớ thi mà...

      - Ý cậu là cậu thi trường với tớ!!?

      - Cậu thi trường Khang Vực.. là Khang Vực đó! Trường đó là trong những trường giỏi của quận mình, sao tớ thi vào được a! - tỏ vẻ khó xữ giải thích. phải là muốn cùng học với Hàn Dực, thậm chí mong lại được học chung lớp nữa, nhưng thực có khả năng thi vào trường xét tuyển cao như thế.

      - Cho nên tớ mới ôn luyện cho cậu, chỉ cần cậu siêng năng chút, tớ có khả năng giúp cậu thi vào trường đó! - Hàn Dực vô cùng tự tin trừng mắt với . Cậu chưa từng nghĩ học khác trường với . Có trời mới biết nếu có cậu, lại gây ra rắc rối gì nữa.

      - Nhưng.. nhưng thực tớ học nỗi mà! Tớ cũng cố gắng hơn tuần rồi, vẫn cách nào nhét cái đống bài tập này vào đầu a.

      - Vậy ý cậu là cậu thi trường danh tiếng nào đó!?

      - hẳn là danh tiếng a! Là trường trung học hệ số ba Thuận Kiều đó. Dực, tớ cũng tìm hiểu, trường này cầu quá cao, phù hợp với trình độ của tớ, lại cũng gần trường Khang Vực, chúng ta vẫn có thể học về chung mà - vừa vừa tươi cười ra vẻ nịnh nọt, mong cậu đồng ý với dự định của .

      - Cậu có biết cái trường cậu chỉ dành cho những người chuyên bị lưu ban hả!? Cậu ngốc cũng ngốc vừa vừa thôi chứ!? - Hàn Dực càng càng tức điên lên, nghĩ có sẵn quyết định thi vào trường khác rồi.

      - Ừ.. là tớ ngốc đó! phải cậu biết từ lâu rồi sao!? Sao lại còn bắt ép tớ.. tớ muốn thi vào Khang Vực, cậu muốn thi mình ! - tức giận vì bị là ngốc này ngốc nọ nên hét toáng vào mặt cậu.

      - Được! Vậy cậu cứ thi vào cái trường gì đó .. - Hàn Dực giận đến tím mặt, lập tức đứng lên, cầm lấy sách vở rồi ra về.

      Thẫm An Nhiên ngồi lại mình trong phòng, vừa giận vừa khó hiểu, sao Hàn Dực cứ phải bắt ép thi vào Khang Vực chứ!? Sao lại hiểu cảm giác của , thực học vô a!? mâu thuẫn nằm dài giường suy nghĩ, biết phải làm gì để thuyết phục cậu. Thôi vậy, ngày mai là cuối tuần, qua nhà cậu chơi đồng thời rũ cậu dạo chút để nịnh nọt và xin lỗi việc to tiếng lúc nãy.

      ------------------

      - Nhiên Nhiên, vào bếp lấy hộp bánh tủ lạnh cho mẹ, mẹ đem qua biếu nhà Hàn, rất thích hiệu bánh này.

      - Dạ được, con cùng mẹ ạ! - hớn hở chạy nhanh vào bếp lấy hộp bánh. vẫn nghĩ cớ để qua nhà tìm Hàn Dực, dù sao hôm qua hùng hổ như vậy, hôm nay chạy qua tìm cậu có chút xấu hổ, may mẹ Thẫm muốn qua nhà cậu, thuận tiện theo luôn.

      Hai mẹ con chưa kịp nhấn chuông cửa thấy mẹ Hàn từ trong nhà ra ngoài sân, mẹ Hàn thấy mẹ con liền vội mở cửa.

      - A..! Mẹ con tiểu Nhiên đâu vậy? - mẹ Hàn vui vẻ cười .

      - Mình đem hộp bánh qua tặng nhà cậu, hôm qua siêu thị, được khuyến mãi mua 1 tặng 1, nhớ là cậu thích hiệu bánh này, nên đem qua! - mẹ Thẫm vừa cười vừa đưa ra hộp bánh cầm.

      - Trời ạ! Sao lại khách sáo như thế!? Vào nhà ! Tiểu Nhiên hôm nay cũng qua chơi à?

      - Dạ con chào ! Dực.. Dực có ở nhà ạ? - lễ phép cúi chào mẹ Hàn, thuận miệng dò hỏi cậu.

      - À.. tiểu Dực chơi bóng rổ với bạn rồi, lát nó về, con vào nhà chơi đợi nha!

      Cả ba người cùng vào nhà, vừa ngồi ăn bánh vừa trò chuyện, được lúc đến chuyện thi cử của hai cậu.

      - À phải.. tiểu Dực dự định thi vào trường nào chưa? Thằng bé học tốt như vậy, chắc phải chọn trường điểm cao lắm phải ? - mẹ Thẫm vừa hỏi mẹ Hàn vừa liếc qua thở dài cái. hy vọng con nhà mình cũng được như con người ta..

      - Nhắc đến chuyện này, tớ lại thấy khó hiểu. Tiểu Dực quả thực học rất tốt, nên tớ cùng ông xã đem bảng điểm đến trường Hoa Khai, họ nhìn xong cũng rất vừa lòng, chỉ cần tiểu Dực vẫn giữ nguyên thành tích như vậy khi thi tốt nghiệp, có thể chuyển thẳng vào trường mà cần thi khảo sát.. nhưng tiểu Dực lại dứt khoát từ chối.

      - Hoa Khai sao!? Đó là trường tốt nhất thành phố mình đó, tuy có hơi xa nhà chúng ta chút nhưng nếu có thể vào học trường đó tương lai dễ dàng thi vào trường đại học tốt. Cơ hội tốt như vậy sao tiểu Dực lại từ chối!? - mẹ Thẫm vô cùng ngạc nhiên hỏi. Thẫm An Nhiên ngồi kế bên cũng dừng ăn bánh từ lâu, tập trung nghe ngóng câu chuyện, nhưng cũng mơ hồ đoán được gì đó.

      - Mình cũng với tiểu Dực như vậy.. chuyện xa nhà quan trọng, mình và ba nó cũng dự định thay phiên đưa đón nó học, trường đó còn có thể hỗ trợ học bổng hằng năm nếu thằng bé có thể nằm trong top 3 của trường nữa. Nhưng dù khuyên thế nào nó cũng nhất nhất chọn trường Khang Vực. Tớ là trường đó tốt, nhưng nếu so với Hoa Khai, vẫn thua chút!

      - Đương nhiên nếu được chọn nên chọn Hoa Khai rồi. Chẳng bù với Nhiên Nhiên nhà mình, con bé chỉ cần thi đậu Khang Vực thôi, tớ phải tạ ơn rồi, nhưng sợ khả năng của nó thể, vợ chồng mình cũng muốn bắt ép nó..

      ngồi kế bên cũng chẳng buồn tức giận khi nghe mẹ Thẫm chê bai mình, trong đầu chỉ nghĩ đến việc vừa nghe. cứ luôn than vãn là Hàn Dực bắt ép thi vào trường đòi hỏi quá cao nhưng sau khi nghe xong mẹ Hàn , cái trường Khang Vực mà cứ nghĩ là xa vời đó lại chẳng bằng với trường mà Hàn Dực được ưu tiên vào học. Nhưng cậu từ chối vì ..!

      Hàn Dực bỏ qua trường tốt, có khả năng nhận học bổng, có thể giúp cậu vào được trường đại học danh tiếng sau này chỉ để vào học trường bình thường với .. nhưng lại phàn nàn, thậm chí là từ bỏ cơ hội cậu tạo ra... lại còn lớn tiếng giận dỗi với cậu.. lần này sai hoàn toàn rồi!

      Hôm đó, cũng ngồi chờ Hàn Dực về như dự định, chỉ lẳng lặng theo mẹ Thẫm trở về nhà, đồng thời đưa ra quyết định quan trọng.

      -



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :