1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nương tử mau tới bảo vệ ta - Ngọc Tịnh Cam Lộ update C112

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 97 Danh hào


      Quả , Lý lão hầu gia phụ trông đợi của mọi người, vừa nhận được thư hồi của Tô Nhược Tuyết gửi về phủ, ông nổi giận đùng đùng ngay lập tức.


      “Nếu lão tử tự mình dạy dỗ thằng ranh con kia, lão tử mang họ Lý! Đồ ngỗ nghịch, biết Tuyết Nhi có mang mà còn dám lôi kéo con bé vào hang hùm ổ sói, lão tử phải dạy cho nó trận nên thân! Người đâu, lập tức chuẩn bị ngựa, lão tử phải Tri Châu!”


      Bên trong An Hi Cư, Lý lão hầu gia giận dữ, người người câm như hến, chỉ sợ mình phát ra tiếng động bị Lý lão hầu gia để mắt tới, mặc dù thời gian bọn họ hầu hạ trong An Hi Cư ngắn, trong lòng cũng ràng Lý lão hầu gia cũng chẳng phải loại người độc ác giết người bừa bãi, có điều mỗi khi Lý lão hầu gia tức giận, nghe thấy tiếng rống đó là bọn họ kiềm chế được run rẩy.


      Thấy còn chưa có ai làm theo lời mình, cơn giận của Lý lão hầu gia càng bạo phát, “Các ngươi chết hết rồi sao? Lão tử hô to nhiều lần như vậy mà vẫn nghe thấy, đợi ăn gậy rồi mới làm phải ?!”


      Bởi vì Lý lão hầu gia xuất thân từ quân ngũ, cho nên quy định trong Vĩnh Định Hầu phủ cũng dựa theo tiêu chí trong quân, phàm là phạm sai lầm đều phải chịu phạt gậy, nếu như phạm sai lầm nghiêm trọng thi trực tiếp xử theo quân côn, người thi hành hình phạt xuất thân từ quân ngũ, bởi thế sức lực cần bàn cãi, đánh gậy còn đỡ, chứ người bình thường chỉ cần nhận hai mươi đến ba mươi quân côn chết cũng mất nửa cái mạng, quan trọng nhất là, mấy vị gia trong nhà khi mắc sai lầm cũng phải nhận hình phạt như vậy, càng cần đến đám người làm như bọn họ, từ xuống dưới trong phủ, ai là sợ gia pháp cả.


      “Được rồi, muốn cũng cần gấp gáp đến thế.” Thấy Lý lão hầu gia phát tiết đủ, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa ngồi ngay ngắn bên cạnh mới lên tiếng.


      Giọng của bà nhàng trước sau như , song trong đó lại mơ hồ cố uy nghiêm, khiến người ta phải thuần phục.


      Lý lão hầu gia liếc Chiêu Nghi đại trưởng công chúa ngồi bên cạnh, sắc mặc vô thức thay đổi, lên tiếng lần nữa có cảm giác như ngoài mạnh trong yếu, “Chờ cái gì mà chờ? Chẳng phải trong thư Tuyết Nhi tất cả rồi sao, bào thai được 4 tháng rồi, tiểu tử kia vốn cầm tinh con khỉ mà, làm sao nó có thể biết? Nó cố ý giấu chúng ta chứ còn gì nữa!”


      Chiêu Nghi đại trưởng công chúa mấp máy môi, khắc chế cho mình dùng từ thô bỉ mắng chửi người mà chỉ lạnh nhạt : “Việc đến nước này ông lại làm ồn ào lên chỉ làm Tuyết Nhi phiền thêm thôi, bọn chúng đến nơi nào phải ông biết, chỉ cần hơi sai lầm tý xíu là lưu lại nhược điểm cho người ta bắt, còn nữa, nếu ông đến đó có thể nhanh chóng trở về ? Bụng thê tử A Nguyên lớn đến thế rồi, nhắm chừng vừa qua lễ mừng năm mới chuyển dạ, cụ cố như ông ở nhà đón chắt à? chừng còn là chắt đấy, ông có mặt cảm thấy đáng tiếc ư?”


      Đánh rắn đánh giập đầu, lời này của Chiêu Nghi đại trưởng công chúa cứng mềm đều có đủ, càng càng có lý, Lý lão Hầu gia nhẫn nhịn lúc lâu được câu phản bác, nhưng mà nếu dạy cho tên tiểu tử kia trận, cục tức này ông nuốt trôi, giọng ồm ồm ấm ức vang lên: “Vậy dễ dàng buông tha cho thằng ranh con kia thế à?”


      Chiêu Nghi đại trưởng công chúa cười nhàng rót cho Lý lão hầu gia đỏ mặt tía tai ly trà rồi dịu dàng : “Hình như phu quân quên, nơi này là nhà A Dụ, dù nó có đâu cuối cùng vẫn trở về đây, đến lúc đó chắt cố về tay mình, ông muốn dạy dỗ nó cũng muộn đâu.”


      Nghe được mấy lời mát ruột này trong lòng Lý lão hầu gia thư thái hơn ít, chỉ có thê tử nhà mình nhìn xa trông rộng, hòa thượng chạy thoát khỏi chùa, mặc cho Tiểu Nhị là con khỉ thích nhảy nhót vui vẻ khắp nơi cũng thể thoát khỏi bàn tay phật tổ Như Lai! Bây giờ ông đâu cả mà chỉ ở yên nhà chờ nó về, tiểu tử kia, chờ khi nó về, ông chỉnh nó thảm luôn!


      Bên này, coi như là có thể tạm thời trấn an Lý lão hầu gia rồi, còn bên kia, sau khi nhận được thư Tô phụ lại đứng ngồi yên, tình hình Tri Châu bây giờ, dù cho Lý Dụ , nhưng ông làm sao biết? Nơi đó là hang hùm ổ sói, há có thể ngoan ngoãn bó tay chịu trói? Bọn chúng dám chắc rằng triều đình khởi binh đối phó bọn chúng, ít nhất trong thời điểm này , Đại Hạ vừa dồn hết lực lượng đánh lui được Man quốc, Tri Châu chính là đất lành, từ xưa đến này có rất nhiều người đức cao vọng trọng, trong đó biết có bao nhiêu người ủng hộ Nghiễm thân vương huấn luyện tư binh mưu triều soán vị, tại thánh thượng vừa muốn tiền tài vừa muốn binh lực, chuyến này của Lý Dụ vốn đầy rẫy nguy hiểm, bây giờ nữ nhi nhà mình lại có thai, ràng bày nhược điểm ra trước mặt người ta.


      Cả đời của Tô phụ có thể là thành công, song cũng kém phần đau khổ, nếu như có lựa chọn, ông tình nguyện đổi tài phú lấy mạng sống của các con, tuy nhiên đời này có nếu như, thê tử mất chỉ để lại cho ông ba nữ nhi, trước mặt nhị nữ nhi lại vào nơi nguy hiểm nhất, người làm cha như ông làm sao có thể yên tâm?


      hề có nửa phần do dự, Tô phụ sai người mang chậu than tới rồi đốt trụi lá thư trong tay, sau đó lập tức sai người bắt tay vào chuẩn bị, là ông muốn ra ngoài thăm các cửa hàng phân bố ở các thành.


      Cửa hàng Tô gia gần như trải rộng hơn phân nửa Đại Hạ, hàng năm Tô phụ đều dành thời gian tuần vòng các cửa hàng bên ngoài, mặt là giám sát, mặt là tìm cơ hội phát triển buôn bán ở các vùng khác, bây giờ nghe ông như thế mọi người cũng có bất kỳ nghi ngờ gì, thậm chí còn phòng ngừa vạn nhất, ông vẫn đưa ra lý do đó đối phó với đại nữ nhi và tiểu nữ nhi bên kia.


      Vì thế, ngay tại lúc Tô Nhược Tuyết hoàn toàn chẳng hay biết, Tô phụ xuất phát.


      Mà bên này, bởi vì chuyện của Linh tự lúc trước, “Uy danh” của Tô Nhược Tuyết lan nhanh như gió ở khu vực Tri Châu, thậm chí tháng sau, chuyện này trở thành truyền thuyết được lưu truyền trong các quán trà, cái gì mà roi rút ra quất chết người, cái gì mà tàn sát bốn phương, trong miệng của người kể chuyện, nàng nghiễm nhiên trở thành ả tuyệt mệnh la sát, nếu phải cố kỵ quan uy của Lý Dụ, chừng cái tên này trở thành danh hào của nàng rồi.


      lầu 2 quán trà Thấm Tâm Viên.


      “Nương tử, nàng nghe có thỏa mãn ?” Chỉ thấy nam tử mặc cẩm bào nguyệt sắc ân cần châm trà cho nữ tử bên cạnh, mặt đầy ý cười, dung nhan tựa quan ngọc, ánh mắt sáng như sao, đôi mắt phượng xếch lên cộng thêm khóe môi cong cong tươi cười làm người ta có cảm giác chứa ba phần tà khí, sáng rực bức người, người này đúng là Lý Dụ.


      Làm như nghe ra ý trêu ghẹo trong lời , Tô Nhược Tuyết nâng ly trà lên nhấp ngụm, đây là trà vân vụ thượng hạng, bởi vì nàng mang thai nên pha cực nhạt, có điều vẫn đánh mất hương trà nhàng khoan khoái, sau lát, nàng đặt ly trà xuống rồi mới trả lời: “Rất tốt.”


      Người kể chuyện này dùng từ ngữ trời dưới đất khoa trương về nàng, hơn nữa câu chuyện sau khi qua miệng ông ta, ràng sinh động hơn chuyện thực tế xảy ra nhiều lắm, Tô Nhược Tuyết nghe đến hăng say, lúc này đây, ly trà vừa đặt xuống, ánh mắt nàng lại kiềm chế được mà nhìn đến chiếc bàn người kể chuyện ngồi ở lầu dưới.


      Đề phòng người nào đó lại ăn giấm chua vô căn cứ, về nhà tìm nàng tính sổ nữa, lần này Tô Nhược Tuyết đành phân tâm với Lý Dụ tiếng: “Chàng cũng nghe , hấp dẫn lắm đấy.”


      Lý Dụ bất đắc dĩ cười cười, bàn tay to tự giác đưa ra bốc nắm hạt dưa bàn, nhìn đóng vỏ hạt dưa chất thành ngọn núi trước mặt có thể thấy kỹ năng thuần thục đến cỡ nào, “Nàng thích nghe mấy chuyện này à?”


      Tô Nhược Tuyết liếc cái như có như , thấy sắc mặt như thường, nàng cũng bình thản trả lời, “Rất thú vị mà.”


      “Có gì thú vị thế? Nào nào nào, nương tử, nàng cho ta nghe chút .” Thấy nàng để ý đến mình, ác ý trong mắt Lý Dụ tăng vọt, mạnh mẽ đến gần, hơi thở phun lên vành tai mẫn cảm ửng đỏ của Tô Nhược Tuyết, tựa như mê hoặc, há miệng ra là dẫn theo ba phần khàn khàn, ba phần nóng bỏng, hết sức quyến rũ, “ ra nàng thích nghe người ta kể chuyện về mình như vậy nha...”


      Khuôn mặt Tô Nhược Tuyết đỏ lên, nàng đẩy lồng ngực áp vào quá mức thân mật của ra, cố tự trấn định, “Chẳng lẽ chàng tò mò xem ông ta thêu dệt thành mức độ nào à?”


      Bản lĩnh của người kể chuyện chính là uốn cong ba tấc lưỡi sợ méo miệng, ràng những gì ông ta kể đa phần đều là bịa đặt, nếu đổi thành người khác khó có thể chấp nhận, song dù sao từ xưa đến nay nữ tử Đại Hạ vốn yếu đuối mềm mại, nữ tử võ công cao đến thế trong mắt người bình thường đáng lẽ ra phải che che giấu giấu, làm gì có chuyện lan truyền thế này?


      Có điều Tô Nhược Tuyết khác người, càng nghe càng thấy thích.


      Vừa đúng lúc người kể chuyện kể đến đoạn cao trào, ông ta kể ngày đó mình Tô Nhược Tuyết đơn thân độc mã đánh hơn mười tên đạo tặc hung thần ác sát, còn kể đến các tích oai phong lẫm liệt khi còn bé của nàng, nàng từ tư chất hơn người, ba tuổi luyện võ, bái được cao nhân từ đó luyện ra tiên pháp xuất thần nhập quỷ, trước kia từng hành tẩu giang hồ, còn có danh hào nổi tiếng, đừng đám khách nhân ngồi nghe bên dưới, ngay cả Tô Nhược Tuyết cũng lắng nghe hết sức chăm chú, tò mò thôi.


      Chẳng qua là mặc kệ quan khách ở dưới gặng hỏi thế nào, người kể chuyện vẫn chịu kể tiếp, mắt thấy giờ kể chuyện sắp hết, người kể chuyện trực tiếp câu khách mà phán câu, “Muốn biết sau đó thế nào xin chờ hạ hồi phân giải.” Mãi cho đến khi tất cả mọi người tức giận nghiến răng trèo trẹo, hận thể phá hủy bàn kể chuyện của ông ta, thế nhưng trong lòng lại thể đợi được mà hi vọng ngày mai sớm đến, lúc đó bản thân mình đến sớm chút, chiếm được chỗ ngồi tốt.


      Người kể chuyện kể tiếp, từng nhóm người liên tục rời khỏi quán trà, người ở lại hứng thú dạt dào thảo luận rôm rã, thầm phỏng đoán xem thê tử Phó Đô ngự sử có danh hào gì, mà người tò mò nhất, thể nghi ngờ chính là bản thân người trong cuộc rồi.


      Giờ khắc này, ngay cả hạt dưa Tô Nhược Tuyết cũng ăn, nàng vội vội vàng vàng nhìn sang Lý Dụ, “Chàng mau cho ta biết, rốt cuộc ta có danh hào gì vậy?”


      Lý Dụ bất đắc dĩ dừng tay, “Nương tử, việc này làm khó vi phu rồi, vi phu đâu phải người kể chuyện kia đâu, càng phải con giun trong bụng ông ta, làm sao ta biết được đặt danh hào gì cho nàng chứ?”


      thành , sắc mặt Tô Nhược Tuyết lạnh lẽo, “Chàng đừng cho là ta biết Thấm Tâm Viên là nơi nào.”


      Lý Dụ mở to mắt, xác nhận nhưng cũng phủ nhận, cười nham nhở : “Ồ vậy nương à, nàng thử xem rốt cuộc Thấm Tâm Viên là nơi như thế nào...”
      LyLy Mai, thuyt, hauyen28035 others thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      lại trêu vợ rồi

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 98 Học thói xấu.


      Tô Nhược Tuyết liếc nhìn , tuy nàng thể thu hết toàn bộ thành An Dương này vào trong mắt, song đường đường là gia quyến của vị quan tam phẩm mà trở thành đề tài hấp dẫn trong chốn trà dư hậu tửu, nàng có thể sợ hay sao? Huống chi chuyện này chỉ liên quan đến thanh danh của nàng mà còn là quan uy của , giả sử người ta lưu truyền thê tử của vị quan to tam phẩm là nữ nhân đanh đá, vậy đường đường là quan to tam phẩm chẳng phải biến thành người bị các thế hệ chê cười vì bị thê tử quản nghiêm à?


      Từ trước đến nay khi làm việc đều kiêng dè nàng, tuy nàng cố ý tìm hiểu, nhưng thời gian lâu dài cũng biết được chút ít, nếu nàng đoán sai, quan hệ giữa và Thấm Tâm Viên này chắc hẳn bình thường. Chẳng qua là, trước đây quả nàng ngờ có thể làm được đến mức như thế. Nàng biết ở Kinh thành có rất nhiều cơ sở ngầm, thế nhưng ở Tri Châu xa xôi, ngay từ ban đầu nàng chưa từng nghĩ đến phương diện này, thấy cái cách liên tục dẫn nàng ra ngoài chơi mấy ngày nay, dù Tô Nhược Tuyết muốn nghĩ nhiều cũng được.


      "Như vậy, có chuyện gì sao?" Đương nhiên Tô Nhược Tuyết cho rằng những người này tự ý làm mà cho phép của Lý Dụ, như vậy đáp án chỉ có , người kể chuyện kia dù lĩnh mệnh trực tiếp từ nhưng cũng thoát khỏi liên quan. Chỉ là theo tình hình này, sợ bị người ta chê cười hay sao?


      Lý Dụ nhíu mày rồi lặng lẽ cười cười, nương tử nhà quả thực rất đáng , thuận tay châm cho Tô Nhược Tuyết ly trà xong, Lý Dụ mới trả lời, "Nương tử trách ta chứ?"


      Lúc bắt đầu, những lời này quả thực phải do sai người truyền , có điều sau lưng thay vì vẫn thầm dung túng, chẳng bằng thuận nước đẩy thuyền chính xác hơn.


      Nàng có mang ngày càng lớn tháng, càng dễ dàng khiến người ta sinh nghi lơn, thay vì để nàng ngồi ở nhà cả ngày tìm cách đối phó với dắm người cố tình gây ka, chi bằng trực tiếp dọa mấy người kia sợ, con người mà, đều ti tiện hết cả, chỉ cần trong lòng có sợ hãi ngay cả can đảm nghi ngờ cũng có. Tuy rằng hành động lần này có phần hạ thấp thanh danh của nương tử nhà mình, song vì an nguy của mẫu tử nàng, Lý Dụ vẫn ích kỷ lựa chọn làm như thế.


      Tô Nhược Tuyết nhìn đống vỏ hạt dưa chồng chất như núi trước mặt mình, đáy mắt ra được có bao nhiêu ấm áp, "Mấy loại hư danh này, đối với ta mà , bằng góc của chàng nữa mà."


      Ánh mắt nàng sáng trong, ràng ra lời tâm tình động lòng người như thế, nhưng mà gương mặt lại nén nổi ý xấu kiên trì nhìn thẳng vào .


      có nửa phần do dự, Lý Dụ dang hai tay ra kéo người ôm vào lòng mình, ra được giờ khắc này bản thân cảm động đến mức nào mà chỉ cảm thấy lòng mình như có dòng nước ấm chảy qua, vừa thoải mái vừa dễ chịu. Làm sao lại có người như vậy nhỉ? Để cho thích như vậy, si mê như vậy.


      "Nương tử, nàng lại học thói xấu rồi."


      xong mấy lời kia, Tô Nhược Tuyết mắc cỡ đến nỗi cả người đỏ lên như tôm bị luộc chín, có điều tại nàng muốn né tránh, vì nàng làm nhiều như vậy, từng chuyện từng chuyện nàng đều khắc sâu trong lòng. Trong hai người bọn họ, từ xưa đến nay đều do chủ động, mặc dù ngoài miệng nàng luôn xấu bụng, tuân thủ lễ nghĩa, nhưng trong lòng nàng lại rất vui vẻ.


      Mà nàng, cũng muốn làm cho vui vẻ, để cho hiểu lòng nàng từng chút từng chút .


      Tô Nhược Tuyết vùi đầu vào lòng ngực quen thuộc khiến cho nàng an tâm, lặng lặng cảm nhận nhịp tim ổn định mãnh mẽ của , lâu sau nàng mới lên tiếng: "Chàng thích hả?"


      Lý Dụ bật cười lần nữa, đôi mắt kia, y hệt như thỏ trắng bất ngờ bị người phát trong rừng, vừa ngượng ngùng vừa sợ sệt, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại chịu nổi tò mò, làm cho muốn dừng mà dừng được, cứ thế mà cúi đầu xuống ngặm chặt đôi môi đỏ mọng khiến điên cuồng kia, nụ hôn của giống như tâm trạng giờ vậy, cực kỳ mãnh liệt và nhiệt tình.


      Tô Nhược Tuyết ngửa đầu thừa nhận, mặc cho đoạt lấy.


      Quả nhiên, mấy ngày sau đó, danh xưng nữ nhân đanh đá của phu nhân Phó Đô ngự sử càng lan truyền càng rộng, ngay tiếp theo thanh danh Lý Dụ sợ vợ cũng lan truyền nhanh như gió, trở thành đề tài đàm tiếu của mọi người sau các cuộc trà dư tửu hậu. Song ngay tại lúc dân chúng thành An Dương hoàn toàn kiêng nể chế nhạo Thấm Tâm Viên đột ngột bị đám bổ khoái khí thế hung hăng đến niêm phong lại, mà người đứng ra gánh mũi chịu sào, ngoại trừ chưởng quầy Thấm Tâm Viên chính là người kể chuyện kia.


      Lần này, có gì mà dân chúng thành An Dương hiểu nữa? Gần như trong vòng đêm, còn bất cứ người nào dám trắng trợn trêu chọc vị Phó Đô ngự sử mới nhậm chức và gia quyến của nữa, tuy nhiên cũng có số thành phần ngoan cố, có điều sau đó đều bị người của triều đình gán cho tội danh nào đó rồi bắt nhốt lại, kết cục cần cũng biết, dù cho chết, song tiến vào nhà giam nổi tiếng ăn thịt người nhả xương kia chết cũng bị người ta lột từng lớp da.


      Tục ngữ rất đúng, từ xưa dân đấu lại quan, huống chi hành động lần này của Lý Dụ còn cho người ta biết vị Phó Đô ngự sử này dễ chọc, cho nên người người đều kẹp chặt đuôi, e sợ mình lỡ lời hoặc làm ra việc gì đó mà gặp tai ương lao tù. Cũng may, sau khi giết gà dọa khỉ mấy người, thấy còn ai tiếp tục đàm tiếu nữa, vị Phó Đô ngự sử này cũng thu tay lại, triều đình cũng đến bắt người nữa.


      "Chàng bắt giữ người ta?" Ngày hôm đó, hiếm khi Lý Dụ nghỉ mộc hưu, lúc Tô Nhược Tuyết thức dậy còn có thể nhìn thấy người, nàng thể chờ đợi được mà đem chuyện Tử Oanh kể ngày hôm qua ra hỏi .


      Lý Dụ nghiêng người hôn trộm lên cánh môi đỏ tươi của nàng cái, nhưng mà vẫn chưa thoả mãn, lần lượt hôn lên từng tấc da thịt non mịn phơn phớt hồng mặt nàng rồi mới trả lời, "Đúng thế, bọn họ dám cả gan phỉ báng mệnh quan triều đình, đây là bất kính với triều đình, bất kính với thánh thượng, nếu ta khiển trách làm sao phục chúng được?"


      ngay thẳng chính trực như thế, Tô Nhược Tuyết từ có chút mờ mịt đến ngây ngẩn cả người, từ xưa đến nay có thể việc quan báo tư thù quang minh chính đại hiên ngang như thế, nếu có can đảm đúng thốt ra khỏi miệng được, nàng phục được.


      Tô Nhược Tuyết nén lại xúc động muốn che mặt, nàng ho tiếng tiếp tục hỏi: "Vậy Thấm Tâm Viên kia?"


      Mùi vị vừa rồi trong miệng tốt đẹp đến thế, Lý Dụ kiềm lòng được gậm thêm mấy cái, đến khi khoang miệng tràn ngập hương thơm mềm mại Lý Dụ mới thoả mãn hé mắt, chẳng thèm quan tâm mà trả lời: " sao, đúng lúc làm cho còn ai nghi ngờ Thấm Tâm Viên nữa."


      Mấy năm trước, dưới vô tình hay hữu ý của , Thiên Cơ đường dần dần mở rộng, gần như có thể nó trải dài hơn phân nửa lãnh thổ Đại Hạ, còn những nơi hẻo lánh đương nhiên phải nơi nào cũng có, toàn bộ thành An Dương cũng chỉ có Thấm Tâm Viên là căn cứ Minh đường của Thiên cơ đường, hôm nay là thời kỳ mấu chốt, Lý Dụ muốn tâm huyết nhiều năm bị người ra phát , đây cũng là nguyên nhân khiến quyết định "Khai đao" với Thấm Tâm Viên.


      Trước đó vài ngày, chưởng quầy của Thấm Tâm Viên đưa thư tới, quả có người thầm để ý, nếu như phải quán trà nho , dù cho có người kể chuyện cũng chẳng có ai dám ở trong quán nghị luận về mệnh quan triều đình. Chẳng qua Lý Dụ chỉ tương kế tựu kế mà thôi.


      lệnh cho người niêm phong Thấm Tâm Viên, bắt giữ người kể chuyện kia, bởi vì như vậy khác gì với thế nhân, Thấm Tâm Viên này có khả năng là của họ Lý. Cũng chỉ có như vậy, những người kia mới càng thêm yên tâm về Thấm Tâm Viên phải sao?


      "Cáo già."


      Tô Nhược Tuyết giận dỗi liếc nam nhân đắc chí bên cạnh, biết bụng chứa đầy ý xấu, thế nhưng chẳng hiểu tại sao nghe được xấu bụng tính toán người khác, trong lòng nàng lại có loại cảm giác đương nhiên, thậm chí còn có chút hưng phấn nữa.


      Chắc là quả đúng như lời , nàng học thói xấu rồi...


      biết là thẹn quá hoá giận hay là gì khác, Tô Nhược Tuyết giận dỗi hồi, nhìn thấy yết hầu lên lên xuống xuống trước mặt, nàng há miệng cắn xuống.


      Lý Dụ kêu lên tiếng buồn bực, cả người căng cứng, trở mình đè người xuống dưới thân, "Nếu nương tử hết lòng mời gọi như vậy, vi phi chỉ đành cố hết sức..."


      Lúc này đây, ràng nụ hôn của khác hoàn toàn so với lúc trước, quá nóng, quá triền miên, còn mang theo mấy phần xâm lược, rất nhanh bên trong màn giường mỏng manh là hai hình ảnh nằm chồng lên nhau, biết là tiếng thở dốc hay là tiếng ngâm nga, thỉnh thoảng từ bên trong truyền ra, chẳng bao lâu, chiếc giường gỗ lim khắc hoa vững chắc bắt đầu lắc lư theo nhịp điệu.


      Ván giường màn mỏng lay động, cảnh uyên ương kết hợp, cực kỳ sống động.


      Đợi đến khi Tô Nhược Tuyết thức dậy mặt trời lên cao.


      "Nhị phu nhân, Triệu phủ cho người mang thiếp mời sang." Sau khi Tô Nhược Tuyết dùng cơm xong, Tử Yên mới trình thiếp mời người gác cổng đưa lúc nãy lên.


      Tô Nhược Tuyết liếc nhìn Lý Dụ bên cạnh, giờ khắc này ngoài vẻ thoã mãn vì được ăn uống no say ra, mặt Lý Dụ hoàn toàn có biểu cảm khác, nét thẹn thùng vốn chưa mất mặt Tô Nhược Tuyết lại càng đỏ thêm vài phần, có mặt mũi nhìn tiếp, Tô Nhược Tuyết ho , đưa tay nhận lấy tấm thiếp mời đỏ thẫm.


      Sau khi xem xong, nàng cũng lên tiếng, tay trái vô thức vuốt ve bụng mình, có lẽ bàn tay nàng quá bé cho nên từ mấy ngày nay, nàng bỗng có cảm giác, bụng của mình càng ngày càng lộ , nếu như rơi vào mắt những người kia, dù cho thể trực tiếp xác nhận chuyện nàng mang thai, nhưng cũng tránh được hiềm nghi.


      Mà nàng, có khả năng để cho xíu sai lầm nào xảy ra.


      "Sao thế? Thấy sắc mặt nàng thay đổi, Lý Dụ lập tức khôi phục thần trí.


      Tô Nhược Tuyết vẫn lên tiếng mà đưa thiếp mời trong tay mình cho . Lý Dụ nhanh chóng nhận lấy, đọc nhanh như gió sau đó thốt ra: " ."


      Bọn người kia định làm gì đây? Chẳng qua chỉ là buổi tiệc, dù là chúc thọ mẫu thân Triệu Trường Thủ như thế nào? Nương tử nhà muốn , cũng ai có quyền miễn cưỡng.


      "Nhưng mà..." Làm thế quá mức gây chú ý, tuy rằng mọi người đều biết giao tình giữa hai phủ sâu, có điều nếu hôm nay nàng từ chối thiếp mời này, chắc hẳn chưa đầy nửa ngày tin tức này truyền , đến lúc đó người ta lại bọn họ hiểu lễ nghi.
      mattroiden2810, hauyen2803, HHONGMINH2 others thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Chồng chị làm to cần quái gì lễ nghi vs bọn tiểu nhân kia

    5. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 99 Thay đổi lớn


      Hai mươi tám tháng mười chính là ngày lễ mừng thọ lão phu nhân Triệu phủ, xe ngựa dập dìu trong thành An Dương, đường phố rộn ràng tiếng bánh xe lộc cộc ma sát với nền đá, tất cả đều về phía thành Đông.


      Hôm nay nhiều quý nhân, gã sai vặt Triệu phủ đứng chờ ở cửa từ sớm, khi nhìn thấy xe ngựa phủ Phó Đô ngự sử từ xa, gã sai vặt vội vàng chạy vào trong thông báo.


      Hôm nay Tiền Uyển đến từ sớm, tuy tình tại trong Triệu phủ lão phu nhân bỏ mặc từ lâu, mọi chuyện lớn trong phủ đều do làm chủ, thế nhưng Đại Hạ trọng đạo hiếu, dượng Triệu Trường Thủ lại là người hiếu thuận, đừng hôm nay là ngày lễ quan trọng của lão phu nhân, cho dù là ngày bình thường, cũng vô cùng kính trọng lão phu nhân, bất luận là nhà mẹ đẻ hay là nhà chồng của mình, hôm nay đều phải dựa vào dượng mà làm, làm sao nàng dám qua loa cho được.


      "Lão phu nhân, băng đeo trán của người hôm nay là tinh xảo, nhìn đường thêu này, rất đẹp." Tiền Uyển ngồi vị trí phía sau Tiền thị, vẻ mặt nhìn Triệu lão phu nhân cực kỳ mừng rỡ và hâm mộ, từ trước đến nay nàng luôn hiểu , bất luận nàng kiêu căng ngang ngạnh trước mặt người khác như thế nào, nhưng trước mặt trưởng bối, nhất là ở trước mặt Triệu lão phu nhân, nàng cần phải ngọt ngào lấy lòng còn hơn tổ mẫu ruột của mình nữa.


      Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, chỉ có Triệu lão phu nhân vui vẻ tươi cười, mà ngay cả Tiền thị bên cạnh nàng cũng thể thái độ tự hào. Ánh mắt mọi người cũng theo đó mà tập trung lên băng đeo màu đỏ thẫm khảm hồng bảo thạch năm cánh ngụ ý chúc thọ trán Triệu lão phu nhân.


      Phần lớn nữ tử Giang Nam đều thích thêu thùa, hôm nay băng đeo mà Triệu lão phu nhân đeo trán chỉ có thể xem là trung bình, có điều thời điểm này chẳng ai dại dột mà lời lòng, tinh ý quan sát nét mặt Triệu lão phu nhân và Tiền thị làm sao mà hiểu? Mọi người lập tức ồn ào khen ngợi băng đeo kia hết lời.


      Triệu lão phu nhân cũng khiêm tốn, đối với lời tán thưởng của mọi người bà vui vẻ ra mặt, "Đúng vậy đúng vậy, đây là do Thanh Thanh nhà ta lớn thành đại nương, cũng biết hiếu thuận với người tổ mẫu là ta đây đấy." Vừa xong bà đưa tay ra nắm lấy bàn tay của tiểu nương ngồi bên cạnh, ánh mắt thương vô hạn.


      ra vị này chính là tiểu nữ nhi của Tiền thị, cũng là Tam nương Triệu gia Triệu Thanh Thanh, vừa tròn 15 tuổi, cập kê vào ba tháng trước. Lại dung mạo Triệu Thanh Thanh giống phụ thân nhiều hơn, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt to tròn lúng liếng, con ngươi đen như bồ đào, rất đáng , chỉ đáng tiếc chút là dáng người hơi béo, trong đám khuê tú kiều mềm mại động lòng người có chút lạc lỏng.


      Nữ hài tử nào chẳng cái đẹp? Huống chi còn là nữ hài tử độ tuổi đẹp như hoa, trong lòng Triệu Thanh Thanh phải lo lắng, ngay cả Tiền thị cũng thầm sốt ruột, tuy nhiên bởi vì Triệu Thanh Thanh càng lớn càng giống Triệu Trường Thủ, chỉ có Triệu Trường Thủ đặc biệt thương tiểu nữ nhi này, mà ngay từ Triệu lão phu nhân đặt nàng ở trong mắt mà thương, bà cụ thẳng thắn tuyên bố, nếu Triệu Thanh Thanh ăn cơm bà cũng ăn.


      Chuyện như vậy ai dám làm trái? Đừng là Triệu Thanh Thanh, ngay cả Triệu Trường Thủ và Tiền thị cũng dám đâu, dần dà cứ như thế, khi còn bé Triệu Thanh Thanh vốn béo ục ịch, càng lớn lên càng gầy xuống. Trước đây tuổi còn đỡ, người trong nhà cũng biết Triệu lão phu nhân chỉ thiếu chiều chuộng Triệu Thanh Thanh lên tận trời mà thôi, lúc nào Triệu lão phu nhân cũng thích thú khoa trương Triệu Thanh Thanh béo ục ịch là đáng . Có điều mấy năm nay khi Triệu Thanh Thanh lớn hơn, ít nhiều gì nàng cũng biết mập là đẹp, tính tình càng trở nên khắc nghiệt hơn, nhất là đối với các nương có dáng người thon thả xinh đẹp, càng nhìn thuận mắt tẹo nào.


      Triệu Thanh Thanh tự biết dung nhan mình được tính là đẹp, dưới dạy bảo của Triệu lão phu nhân, hai năm qua nàng lòng xây dựng hiền lương thục đức, tiền đồ rộng mở là hết, dạng nữ tử mà nàng ghét nhất chính là loại nịnh nọt làm màu, dáng người Tiền Uyển xinh đẹp động lòng người, sau khi cảm nhận được địch ý của Triệu Thanh Thanh đối với mình, mỗi lần đến đây Tiền Uyển đều làm như vô tình tán dương Triệu Thanh Thanh phương diện này, lần nào cũng đúng.


      "Tổ mẫu, bà thích là con vui rồi." Triệu Thanh Thanh thuận thế bổ nhào vào lòng Triệu lão phu nhân, vốn hình ảnh phải giống như chim nép vào người, thế nhưng bởi vì dáng người hơi mập mạp mà hình ảnh có phần đẹp mắt lắm. Nhưng mà sao, chẳng có ai đuôi mù, người ta tranh nhau nịnh nọt Triệu gia còn kịp chứ đừng tới chuyện sờ lông mày Triệu gia.


      Nhất thời trong phòng cười cười , bầu khí hài hòa tốt đẹp tưởng.


      Vừa lúc đó, ma ma bên cạnh Tiền thị lặng lẽ đến vào tai Tiền Thị vài câu, chỉ thấy vẻ mặt tươi cười của Tiền thị cứng lại vài phần, thế nhưng bà ta nhanh chóng phát có vài ánh mắt như có như rơi người mình, cho nên bà ta dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục lại thần sắc.


      "Mẫu thân, sao vậy ạ?" Triệu Thanh Thanh ngồi ở giữa Triệu lão phu nhân và Tiền thị, đương nhiên nàng cũng chú ý động tĩnh bên phía Tiền thị.


      Tiền thị vuốt vuốt mái tóc dài sau lưng nữ nhi, nhàng cười đáp: " sao."


      Triệu Thanh Thanh nhìn chằm chằm mẫu thân nhà mình lát, thấy sắc mặt Tiền thị xác thực như thường nên nàng truy vấn nữa mà chỉ cho là việc trong nhà, dù sao mấy năm nay mọi chuyện trong nhà đều do mình mẫu thân quản lý, từ việc lớn đến việc nhặt, vậy chẳng phải rất phiền à?"


      Suy cho cùng tuổi Triệu Thanh Thanh còn , tuy nhiên Triệu lão phu nhân cũng phải người dễ lừa gạt, bà để lại dấu vết nhìn về phía Tiền thị, Tiền thị nhân cơ hội lắc đầu với bà, ánh mắt Triệu lão phu nhân trầm xuống, thêm gì nữa.


      "Lão phu nhân, Lý đại nhân ở ngoài cửa muốn vào chúc thọ người." Quế ma ma chính là lão nhân bên cạnh Triệu lão phu nhân, bà vừa lên tiếng trong phòng nhao nhao, mặc dù trong phòng chẳng ai lên tiếng nhưng mọi người đều biết "Lý đại nhân" trong miệng Quế ma ma là người phương nào.


      lát sau, vị nam tử mặc trường bào bằng gấm đỏ, mặt như quan ngọc, mắt như sao trời, đôi mắt phượng hơi xếch lên, hơi thở phú quý vừa khiêm tốn vừa đường hoàng, giơ tay nhấc chân đều dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người đối diện.


      "Bình Như chúc lão phu nhân phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn." vừa lên tiếng, giọng cực kỳ réo rắt, tựa như dòng suối trong vắt, thu hút mọi người hướng tới.


      Ai cũng nghĩ tới, ra người vừa nhậm chức Phó Đô ngự sử lại là người lâm phong ngọc thụ như thế, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều ngơ ngác cả rồi.


      Triệu lão phu nhân hơi giật mình nhìn nam tử trước mắt, song dù sao cũng là người từng trải, chớp mắt cái bà khôi phục thần khí, "Ngược lại lão bà ta làm phiền Lý đại nhân chuyến rồi, có lỗi, có lỗi."


      Thường ngày Lý Dụ vẫn ưa dỗ dành trưởng bối, bất luận là Chiêu Nghi đại trưởng công chúa nhà mình hay là vị trong hoàng cung kia, người nào mà thương có thừa, thế nhưng Triệu lão phu nhân trước mắt này, chẳng có tâm trạng, cũng chẳng cần miễn cưỡng bản thân dỗ bà ta vui vẻ.


      "Lão phu nhân chê cười rồi, ta và Triệu đại nhân là quan đồng liêu, hôm này vì bất luận lý do gì mà cùng có mặt ở Tri Châu, cuối cùng phải cũng vì dân chúng Tri Châu hay sao? Vì quan hệ thân thiết của hai nhà, lần này Bình Như đến người thể đuổi ta ra ngoài nha." Mặc dù vẻ mặt Lý Dụ mấy nhiệt tình, nhưng lời ra dễ nghe, khiến người ta bắt được chỗ sai.


      Triệu lão phu nhân mở to mắt, nụ cười môi càng lúc càng lớn, "Lý đại nhân rất đúng, sau này hai nhà chúng ta còn qua lại nhiều mà."


      Mọi người đều có lễ, nơi này phần đông đều là nữ quyến, mặc dù Lý Dụ thành thân nhưng vẫn có nhiều mặt bất tiện, thấy chưa có ý rời , Tiền thị ở bên cạnh sốt ruột mở miệng, " biết vì sao hôm nay Lý phu nhân đến thế? Từ lúc tâm biệt lần trước, trong lòng ta vẫn luôn nhớ đến nàng ấy, biết ngày đó Lý phu nhân có bị thương hay ..."


      Quả nhiên, bà ta vừa dứt lời, sắc mặt mọi người trong phòng đều thay đổi, những ngày qua tuy chẳng ai dám nghị luận, có điều mấy ngày trước ồn ào trận lớn như vậy, tại có ai biết phu nhân của Phó Đô ngự sử mới tới là nữ nhân đanh đá? Lập trước vốn bất đồng, người ngồi thầm chê cười Lý Dụ, hôm nay được diện kiến tận mắt dung mạo của Lý Dụ cách nào bình thường như lúc trước được nữa, như có như , trong lòng mọi người đều mơ hồ lên vài phần tiếc nuối được.


      Lý Dụ có vẻ như hề hay biết suy nghĩ trong lòng các nàng, vẻ mặt vẫn như thường, lạnh nhạt trả lời: "Gần đây nội tử khỏe lắm, nàng sợ lây bệnh cho mọi người nên mới đến, trước khi ta nội tử còn cố ý dặn dặn lại, bảo ta phải cáo lỗi với lão phu nhân, chờ mấy ngày nữa nàng hết bịnh, nhất định đến thăm người."


      Lời này tương đối khách sáo, nhất thời Triệu lão phu nhân cũng biết là hay dối, song trong thâm tâm bà lại cảm thấy là Lý Dụ dối, dù sao khoảng thời gian này hết sức đặc thù, giả sử Lý phu nhân hiểu lễ nghi thế nào chăng nữa cũng chọn lúc này mà ra tay.


      "Thế có mời đại phu chưa?"


      Lý Dụ khẽ gật đầu, "Lão phu nhân yên tâm, ta mời đại phu rồi, đại phu do trời giao mùa, có lẽ nội tử chưa thích nghi với khí hậu kịp, an dưỡng thời gian khá hơn."


      Hai người hàn huyên lúc Lý Dụ mới cáo từ. Hôm nay nhiều người tới, khó tránh va chạm, nam nhân đều ở ngoài tiền viện để Triệu Trường Thủ và hai nhi tử tiếp đãi, bởi vì thân phận của Lý Dụ, Triệu Trường Thủ phải đích thân mời đến.


      Đến khi thân ảnh Lý Dụ biến mất ngoài cửa viện, Triệu lão phu nhân bèn bảo Triệu Thanh Thanh dẫn mấy vị tiểu nương cùng tuổi ra ngoài chơi. Tiền Uyển vừa thành thân bao lâu, tuy nàng muốn nịnh bợ Tiền thị và Triệu lão phu nhân, nhưng mà nếu cứ ngồi ở trong phòng chuyện có vẻ luống cuống quá, cho nên nàng đành nắm tay Triệu Thanh Thanh cùng ra ngoài.


      Trong hoa viên Triệu phủ có nhà ấm trồng hoa, có người hầu chuyên chăm sóc các kỳ hoa dị thảo, lúc này hoa sen trắng vừa đúng lúc nở hai đóa, phải biết rằng hoa sen trắng này chính là cực phẩm trong cực phẩm, cây thôi trị giá liên thành, thường ngày cần phải chăm sóc tỉ mỉ, quả là loài hoa hiếm có. đám tiểu nương theo người hầu Triệu phủ đến nhà ấm trồng hoa, ai cũng háo hức muốn ngắm hoa sen trắng hiếm có này.


      Tiền Uyển phía sau kéo Triệu Thanh Thanh lại, nét mặt có vài phần sốt ruột, bởi vì có họ hàng nên những năm này nàng ra vào Triệu phủ tương đối nhiều, có điều đến nhiều lần hơn nữa cũng chẳng phải nhà mình, hoa sen trắng vừa nở hai ngày trước, hôm nay cũng là lần đầu tiên nàng có cơ hội nhìn thấy, cho nên rất tò mò!


      Tuy nhiên Triệu Thanh Thanh lại quá chậm, cả người giống như mất hết hồn vía, thấy mấy người phía trước sắp quẹo vào nhà ấm trồng hoa, rốt cuộc Tiền Uyển có chút kiên nhẫn, nàng lên tiếng hối thúc, "Thanh Thanh, muội nghĩ gì thế? Chúng ta nhanh chút cho kịp mọi người !"


      Từ lúc nãy đến bây giờ Triệu Thanh Thanh vẫn luôn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, bây giờ bất thình lình bị người gọi tiếng, nàng có chút giật mình.


      Thấy nàng ta lời nào, lòng Tiền Uyển giật thon thót, mặc dù thầm chướng mắt Triệu Thanh Thanh này, nhưng ngoài miệng nàng vẫn phải cố giải thích, "Thanh Thanh, muội là chủ nhà, phải nên tiếp đãi mọi người cho chu đáo sao?"


      "Gấp cái gì? Đến sớm sao, hoa nên là của ai vẫn là của người đó." Nhớ đến gương mặt tuấn tú xuất trần vừa rồi, ánh mắt Triệu Thanh Thanh sâu thẳm, thái độ mang theo vài phần tàn nhẫn dứt khoát.


      Từ đầu năm nay, tổ mẫu và mẫu thân bắt đầu chọn lựa người cho nàng, nam nhân tốt ở khu vực Tri Châu đều bị lôi ra hết, thế nhưng Triệu Thanh Thanh chẳng vừa ý ai. Nàng biết dung mạo mình khá nên chỉ có thể dựa vào quyền thế Triệu phủ, chỉ cần là ở khu vực Tri Châu này, nàng tin cúi đầu.


      Về phần gia thế và gia quyến của Lý Dụ, điều đó vốn nằm trong phạm vi quan tâm của nàng, dù sao tổ mẫu thương nàng nhất, phụ thân lại hiếu thuận, có tổ mẫu gây áp lực, cuối cùng nàng được toại nguyện mà thôi.


      Bởi vì là tiệc mừng thọ Triệu lão phu nhân, ngày hôm nay hầu hết quan viên ở thành An Dương đều tập trung tại Triệu phủ, tiệc trưa còn chưa kết thúc tiệc tối bắt đầu.


      Hôm nay tâm trạng Lý Dụ cực tốt, ai mời rượu cũng từ chối, làm như cố ý, cũng giống như vô ý, mọi người ồn ào đến mời rượu , nếu như biết, người ta còn tưởng hôm nay là tiệc chúc mừng của cũng nên. Nam nhân ấy mà, khi uống rượu giống như mở máy hát vậy, ban đầu dáng vẻ Lý Dụ còn rất đường hoàng, thân quý khí đầy khiêm tốn, song lúc ngà ngà say, càng về sau uống càng sảng khoái, lúc nâng ly cạn chén đều có chút đắc ý quên mình, lời thô tục cũng bắt đầu tràn ra như sấm.


      Vì thế, đợi đến khi người gác cổng Lý phủ mở cửa để xe ngựa chủ tử chạy vào sân, lúc nhìn thấy hai vị nữ tử trái phải đỡ gia nhà mình xuống xe, người gác cổng hoàn toàn choáng váng.


      Phủ của bọn họ... sắp có thay đổi lớn có phải ....
      mattroiden2810, thuyt, PhongVy4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :