1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Lần này ra sao nhỉ???
      ❤❤❤
      Hạ An Hi thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      em là đây
      Hạ An Hi thích bài này.

    3. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 103.2:


      “Lá gan của , muội đến xem thử.” A Nguyên thấy lúc này khuôn mặt của Từ Vũ còn nhìn được ra tướng mạo sẵn có, chẳng khác nào chim sợ cành cong, bèn cười tủm tỉm đáp.

      trị , để cả kinh thành biết muội bị oan uổng, còn tưởng rằng muội là kẻ khinh bạc.” Phượng Minh nhận được ánh mắt cảm kích của muội muội, tức khắc hăng hái khí phách, uy vũ khôn cùng, lại ỷ vào gan chó mà tiến tới sờ sờ đầu Công chúa điện hạ, lòng vui mừng đến rơi lệ đầy mặt, với A Nguyên: “Muội nháo hồi vạch ranh giới với tiểu tử này là đúng, bằng người ta lại tưởng muội thực có liên quan đến nó, về sau thế nào cho phải đây?” Tuy rằng biết cảm tình giữa A Nguyên và A Dung rất tốt, Trạm gia cũng toàn người phúc hậu, nhưng Phượng Minh lại lo toan cho muội muội, suy cho cùng vẫn muốn Trạm gia vì mấy chuyện này mà sinh ngăn cách với muội muội.

      Liên quan đến hạnh phúc cả đời của A Nguyên, dĩ nhiên muốn quan tâm chút.

      “Đa tạ Tứ Hoàng huynh.” A Nguyên ôm ôm cánh tay Phượng Minh, lòng .

      Từ nàng than với Phượng Minh, huynh muội ăn ý từ , lúc này đây cũng nhiều lời liền đứng bên người Phượng Minh, nghe lải nhải: “Muội cũng hơi quá xúc động rồi, tiểu tử chẳng là gì, có hoàng huynh của muội ở đây xử lý là được, muội lại cứ muốn đích thân rat ay, như này phải làm bên ngoài muội là…” Cọp cái sao? Cảm thấy lời này mà ra, tiểu cọp cái này trở mặt ăn mình chừng, Phượng Minh nuốt xuống gian nan, lại : “Ta thấy thời điểm lên triều, Nhị ca lại đuổi riết Từ gia buông, hóa ra lại có chuyện như này!”

      Hôm nay, Trịnh vương lộ ý muốn đuổi tận giết tuyệt với mấy quan viên Từ gia, mà A Dung trà trộn ở Đô Sát viện cũng có thái độ khác thường, liên tiếp buộc tội Từ gia vô số tội lỗi, lúc sau còn có mấy người Túc vương thêm mắm dặm muối, Phượng Minh, người máu lên não chậm lại cảm nhận ràng có điều ổn ở đây, đến lúc hạ triều thấy họ Từ kia lại té xỉa mặt đất biết bị nâng nơi nào, liền dò hỏi Trịnh vương nguyên cớ, biết được muội muội bị kẻ khác bôi nhọ, Thành vương điện hạ phổi cũng muốn nổi, hùng hùng hổ hổ tới phủ Từ gia, nửa đường oan gia ngõ hẹp, gặp Từ Vũ, lúc khắc đập cho trận, xong mới kéo đến Từ phủ.

      Đô sát viện: Trước đây là Ngự sử đài, là cơ quan giám sát, can gián các quan ở triều đình.

      Đến nơi, chỉ thấy muội muội nổi đóa.

      Lòng thấy nữ nhân là con cọp, Phượng Minh vừa thầm chửi A Dung khẩu vị nặng, vừa hỏi A Nguyên: “Trước mắt làm sao bây giờ?”

      muốn thân cận với Công chúa, muội thành toàn cho .” Đánh chết thần tử đường phải tác phong của Công chúa ngoan ngoãn, A Nguyên có thiện ý mà liếc mắt nhìn thanh niên kia cái, liền cười : “Hôm nay Tứ Hoàng huynh xả giận thay muội, từ trước đến nay muội là người lòng dạ rộng rãi, so đo làm gì chứ? Thôi thôi, nhìn vào tình cảm với Từ Quý nhân và Bát muội, tha cho chúng lần này, có lần sau là được.” xong liền bày ra dáng vẻ thập phần khoan hồng độ lượng, hiền lành liếc nhìn Bát Công chúa hoảng sợ nhìn mình cái, ấm giọng: “Nhìn xem, vẫn là nhờ thể diện Bát muội lớn phải sao?”

      Ha ha… hủy đại môn nhà người ta, bạt tai con nhà người ta, đúng là lòng dạ rộng rãi.

      Tô Dung ở đằng sau chỉ đứng xem cũng phải tán thưởng, cảm thấy bản lĩnh dối chớp mắt này thực đáng để người học tập theo, khó trách là từ trong cung mà ra.

      “Muội đó, từ bé dễ mềm lòng.” Từ trước đến nay Phượng Minh luôn lựa chọn mắt điếc tai ngơ, chỉ coi như phát ra vết bàn tay mặt Bát Công chúa và dáng vẻ hấp hối của Từ Nhị, tỏ vẻ thực lòng thương tiếc muội muội “dễ mềm lòng” này, : “Thực là làm cho người ta cực kỳ lo lắng.”

      Công chúa điện hạ thản nhiên chấp nhận lời này, hàm súc cười cười, thâm tình mà : “Đều là huynh muội nhà mình, nào có chuyện giải được thù hận đâu?”

      “Hoàng huynh!” Bát Công chúa thực buồn nôn, tựa hồ lại sợ hãi và ấm ức, bị ánh mắt tàn khốc của A nguyên nhìn qua tức khắc liền khóc, bất chấp hiềm khích vốn có với Phượng Minh, tiến lên túm lấy góc áo Phượng Minh, chỉ vào khuôn mặt đẫm lệ của mình : “Nó…”

      “May cho tiểu tử ngươi!” Vừa lúc Phượng Minh xoay người lại, tránh thoát tay Bát Công chúa, lại ân cần tới đỡ A Nguyên, thở dài : “Nhìn xem, tức giận thế này sắc mặt cũng được tốt.” Cảm thương cho khuôn mặt hồng hào sau khi vừa vận động của muội muội hồi, thấp giọng : “Hoàng huynh biết muội đau lòng, chỉ là cố nhẫn nhịn, về sau, Hoàng huynh để muội chịu thiệt thòi lần nào nữa.” Thấy A Nguyên qua với Tô Dung vài câu, Tô Dung liền khí phách hăng hái dẫn đoàn nữa binh rồi, Phượng Minh chớp mắt, cười với A Nguyên: “Hồi cung .”

      “Để Phụ vương gặp muội chút, phải Người lo lắng cho muội sao?” A Nguyên thầm thở dài, thấy Phượng Minh cho người kêu xe giá lại đây liền cùng lên xe với Phượng Minh, lảo đảo lắc lư hướng trở về cung. đường cúi đầu nghĩ xem tiếp sau làm thế nào, lại nghe Phượng Minh kẻ lại tình triều hôm nay, A Nguyên liền thực ấm lòng, nghĩ đến A Dung xả giận thay mình lại chẳng hé lời, liền đắc ý mà : “Chẳng trách vẫn chơi đùa với ta.” Hóa ra tính báo thù cho nàng.

      là khuỷu tay hướng ra bên ngoài, chẳng lẽ Trịnh vương và Trịnh vương cùng ra mặt là người chết sao? Phượng Minh bị bắt nạt, lúc này giận mà dám gì, đưa A Nguyên vào trong cung, do dự chút liền thấy A Nguyên lại đường thẳng đến thư phòng Hoàng thượng, trong lòng cũng cảm thấy hôm nay con bé khá ầm ĩ nên lại bất an, nào dám để A Nguyên mình, nhấc chân theo sau.

      A Nguyên đường hề bị ngăn trở mà vọt vào thư phòng Hoàng thượng, lại thấy lúc này đây quả nhiên Thuận vương Phượng Đồng quỳ gối trước Hoàng thượng rưng rưng cái gì đó, thấy Hoàng thượng nhìn thấy mình, cũng mình bị oan uổng, tiến lên quỳ xuống, ngửa đầu : “Hôm nay A Nguyên cáo trạng, thỉnh Hoàng bá phụ trị tội của con.”

      “Làm gì vậy?” Từ đến lớn A Nguyên nào từng quỳ đột ngột như vậy đâu? Hoàng thượng tức khắc đau lòng, trước đôi mắt như muốn lòi ra ngoài của Phượng Đồng mà tự tay kéo A Nguyên đứng dậy, xong mới mỉm cười hỏi: “Trịnh trọng thế này, con làm gì nào?” Thấy Phượng Đồng phía dưới lộ ra nụ cười đắc ý, Hoàng thượng liền khẽ nhíu mày, ấm giọng an ủi A Nguyên: “Cho dù làm gì, Hoàng bá phụ cũng phạt co.” Dứt lời, còn sờ sờ đầu A Nguyên.

      Tiện nhân Phượng Đồng này quả nhiên tới cáo trạng mình. Mấy năm nay, vốn khinh thường kẻ đến chính thê, con chính thê cũng đối đãi cay nghiệt này, A Nguyên lén liếc mắt nhìn Phượng Đồng cái, xong mới lộ vẻ bất an, hốc mắt hồng hồn giọng : “Trước mặt Hoàng bá phụ con dám dối, thực là lửa giận công tâm, con làm hỏng quy củ.” Thấy Hoàng thượng lộ vẻ mặt thâm trầm, nàng đụng đụng vào người Hoàng thượng, tỏ vẻ chột dạ, giọng : “Bên ngoài có tin đồn giữa con và Ngũ gia Từ gia, lại ồn ào huyên náo, con rất thích Từ Ngũ, có chút dây mơ rễ má với , như này phải là bắt nạt con sao?”

      Hoàng thượng hơi nheo mắt, trầm giọng hỏi: “Con và Từ gia?” Hoàng thượng từng trải nhiều, lập tức hiểu ra, liền lạnh lùng mà : “Từ thị còn có não?!”

      Phượng Đồng muốn tố Từ gia thiệt thòi, nghe vậy trong lòng căng thẳng, cam lòn mà ngậm miệng lại.

      “Con nóng nảy, lại tuổi , nào quản được nhiều như vậy? Thấy Trạm gia có mấy nữ binh liền đoạt lấy, đến Từ gia đòi công đạo, kết quả là họ Từ càng vô sỉ, đại môn đóng chặt , con đập cửa, lão thái thái, thái thái Từ gia cũng đều tránh gặp, kêu Từ Nhị thể làm chủ ra cho có lệ, thực kiêu ngạo, tuy con chỉ là nữ tôn thất, nhưng ngày còn là Công chúa, thể diện hoàng gia thể nào mất tay con được, đương nhiên muốn giáo huấn trận, ai ngờ mới cho kẻ này mấy cái tất, Bát muội liền đành lòng mà xuất .”

      “Sao còn có nó ở đó?” Hoàng thượng chán ghét Từ gia, Bát Công chúa vậy mà con ngược gió gây án thường xuyên đến đó, ràng là để Hoàng thượng vào mắt, sắc mặt Hoàng thượng liền có chút khó coi.

      “Bát muội thích Từ gia, há mồm ngậm miệng là Từ gia chúng ta rất thân cận, có thể thấy được là hòa hợp.” Đối mặt với người thông minh như Hoàng thượng, lòng dạ hẹp hòi đều thể sử dụng được, thẳng thắn mới là công đạo, A Nguyên liền khách khí mà cáo trạng: “Bát muội con chó cậy thế chủ, gà cậy gần chuồng, còn luận về Phụ vương con, nếu chỉ mắng con, muội ấy là muội muội, con cũng nhịn, nhưng Phụ vương còn là vương thúc của muội ấy, vô lễ như vậy, con thực tức giận khó tha, bởi vậy…” nàng sợ hãi lí nhí: “Cháu cho Bát muội cái bạt tai, cầu Hoàng bá phụ đừng so đo với con…”

      Mới vừa rồi vẫn còn thỉnh tội đó, tại chuyện vừa chuyển, nhóc con liền cầu đừng so đo.

      “Súc sinh!” Đức hạnh bắt được người nào cắn người đó của Bát Công chúa làm Hoàng thượng vô cùng chán ghét, Người lạnh lùng nó: “Nhục mạ trưởng bối, có quy củ như vậy, nào phải là dáng vẻ của Công chúa!” Thấy A Nguyên len lén nhìn mình, liền an ủi: “ cần chấp nhặt với nó, con cũng chớ có khổ sở, đây vốn phải lỗi sai của con.” Dứt lời, Hoàng thượng lại lạnh lùng mà : “Còn Từ thị, Trẫm quả thực thể nhịn được nữa!” xong liền nhắm mắt , hiển nhiên là nghĩ đến nên xử trí thế nào.

      A Nguyên lại chỉ cười, giọng : “Từ thị cùng lắm là phạm vào miệng lưỡi, nếu trị tội khó tránh khói Hoàng phá phụ bị thế nhân phê phán là tùy ý, tốt cho thanh danh Người, chung quy lời của con cũng ra, tha cho Từ thị lần này .” Trị tội? Chỉ sợ cho dù là trị tội, cũng thể làm lớn hơn, bằng để nàng “giúp” Từ thị lần này, ngày sau, cảm kích lòng tốt của nàng phen .

      Là ai , có thù oán với người, liền gả khuê nữ phá hoại của mình qua? Để A Nguyên xem xem, đâu mới là đạo lý.

      Tác giả có lời muốn : Chúc mừng! Tâm nguyện của Bát Công chúa được đền bù.

      Editor có lời muốn : Dịch đoạn Thành vương, Trịnh vương, Túc vương, A Dung thay nhau ra mặt vì A Nguyên mà cảm động…
      hauyen2803, 1012, xukem13 others thích bài này.

    4. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      ☆ Chương 104.1

      giờ Nam Dương ở đâu?” Hoàng thượng sờ sờ đầu A Nguyên, cảm thấy đây mới là đứa trẻ hiểu chuyện, càng muốn nàng thiệt thòi thêm, bèn vừa ân cần cho người đưa khăn lên vừa hỏi nội giám.

      Nam Dương chính là phong hào của Bát Công chúa.

      Tổng quản này nhiệt tình sai người dâng nước trà ngọt ngào lên cho vị tổ tông này, nếu phải bản thân ông là nội giám, chỉ sợ A Nguyên ghét bỏ, đến ông cũng chỉ hận thể giật cái khăn tay cung nữ tới lau mặt cho vị Công chúa được Hoàng thượng sủng ái nhất này. Lúc này đây nghe Hoàng thượng xong, ánh mắt lóe lên, liền lui ra bên ngoài thám thính. Lát sau, tổng quản liền vội vã tiến vào, cười xum xoe với Hoàng thượng, : “Bẩm Bệ hạ, Nam Dương Công chúa hồi cung, chỉ là đại để cảm thấy thân cận hơn với Từ Quý nhân nên về cung của mình được lái, trước mắt chắc tới thư phòng.”

      Ý là Bát Công chúa tin Hoàng thượng làm chủ cho nàng, bèn thảo luận với Từ Quý nhân trước.

      Phượng Minh đứng bên mắt thấy A Nguyên có việc gì, lòng liền nhõm.

      thấy lời của nội giám tổng quản này vừa ra khỏi miệng sắc mặt Hoàng thượng liền khó coi, khỏi quay đầu liếc mắt nhìn muội muội ấm ấm ức ức bên cạnh Hoàng thượng, nghĩ đến muội muội này chưa bao giờ trở mặt với nội giám cung nữ bao giờ, nay lại cho nội giám này ít thể diện trước mặt Hoàng thượng, mới hơi hơi hiểu ra.

      Đây mới là người hầu cận Hoàng thượng nhất. Có thể đứng bên hẳn phải tín nhiệm, câu mang theo nghĩa khác có thể khiến cho người ta ngã xuống đáy cốc.

      “Từ thị…” Hoàng thượng biết diễn xuất của Bát Công chúa, chỉ vài câu này còn hứng thú, chỉ ôn hào với A Nguyên: “Liên quan tới tôn thất là tội lớn, nhân Vinh Thọ có lòng thương xót, cầu tình với Trẫm, Trầm đành lòng phụ ý tốt của con bé, truy cứu nhiều. Chỉ là tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, nhà Từ thị giáo dưỡng tốt, con cháu bại hoại, làm thế nào đứng triều đình? Bãi quan, trong vòng ba đời được bổ nhiệm. Còn Từ Ngũ…” ánh mắt Hoàng thượng lành lạnh: “Đầu sỏ gây tội, trừng trị tôn thất khó noi gương, lưu đày Mạc Bắc, xăm chữ lên mặt…”

      “Cầu Phụ hoàng tha cho biểu ca!” Hoàng thượng còn chưa dứt lời liền nghe thấy tiếng thét chói tai từ bên ngoài vọng vào, A Nguyên chợt thấy cửa cung mở rộng, hai nữ nhi hoa lệ cùng nhào tới, trong đó có nữ nhi vẻ mặt kinh hoảng, nhào vào dưới chân Hoàng thượng, ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt sửng đỏ bên, khóc ròng với Hoàng thượng, : “Phụ hoàng còn chưa hỏi gì phán tội biểu ca sao? Biểu ca vô tội! Phụ hoàng!” Lúc này đây, Bát Công chúa ôm lấy chân Hoàng thượng cầu xin: “Biểu ca bị oan! Hoàng tỷ ngang nhiên ra tay, ngay cả cơ hội giải thích cũng chịu cho biểu ca, vì sao Người chỉ nghe lời gièm pha của nó chứ?!”

      “Bát tỷ đừng đau lòng, cẩn thận đau mặt.” Nữ nhi xinh đẹp phía sau cũng vì chuyện này mà xám mặt mày, lúc này cũng rưng rung tiến lại. quỳ gối bên người Bát Công chúa, đôi tay run rẩy sờ mặt Bát Công chúa, nức nở : “Mặt Bát tỷ còn chưa thoa dược tới đây, sau này nhỡ bị sẹo sao đây?” Dứt lời cũng uể oải sụp xuống bên, có chút ủy khuất mà khóc nấc lên, thấy A Nguyên nhìn qua bằng ánh mắt mỉa mai, Cửu Công chúa cắn cắn miệng mình, nhìn lại.

      Người đường tỷ này hưởng thụ quá nhiều vinh quang, huống chi còn có tỷ muội như Ngũ Công chúa ở trong cung, dù nàng có muốn tiếp cận người ta cũng chướng mắt nàng. Nhưng Bát Công chúa khác, đây là kẻ ngu xuẩn, có thể coi mình như quân sư hiến kế, chỉ cần Từ gia đổ, sau này nàng chưa chắc thể niết bàn. Đến lúc đó, nàng cũng có thể vực dậy. Huống chi cho dù về sau Bát Công chúa vô dụng thể vinh quang, nàng cũng có biện pháp để dẫm lên Bát Công chúa, bò lên .

      AI thương xót muội muội yếu đuối luôn bị Bát Công chúa bắt nạt đây?

      “So với lúc ta ra tay còn có vẻ nặng hơn rồi nha.” Hoàng thượng cũng hứng thú với việc nữ nhi cãi cọ này, cũng lười hỏi nhiều, A Nguyên thấy Hoàng thượng có vẻ mất kiên nhẫn, liền cười hì hì : “Bát muội, tỷ cảm thấy thực vô tội, cứ như vậy , tỷ lại cho muội cái bạt tai, nếu có thể để cả hai bên cân xứng, tỷ liền thỉnh tội với muội, được ?” xong, liền quay đầu cười với Hoàng thượng khẽ nhíu mày: “Làm Hoàng bá phụ tức giận, Bát muội cũng liều mạng.”

      “Việc hôm nay Trẫm chỉ hỏi ngươi.” Hoàng thượng bất đắc dĩ mà nhìn A Nguyên thêm cái, rồi hỏi Bát Công chúa: “Trong lòng ngươi, so với Hoàng tỷ của ngươi Từ gia còn quan trọng hơn sao?” Quả nhiên thấy Bát Công chúa lộ vẻ mặt “vốn nên như thế”, Hoàng thượng càng thất vọng, lạnh lùng mà : “Thoạt nhìn, ngươi thâm tình với Từ gia bỏ qua cả thể diện của tỷ tỷ ngươi. Dù lần này thế nào…” giọng Người lạnh lùng: “Từ ngũ có vô tội hay , liên lụy Hoàng tỷ ngươi, đánh chết cũng đúng, như vậy, ngươi hiểu ra chưa?”

      “Trong lòng Phụ hoàng chỉ có nó, hà tất mấy lời này!” Bát Công chúa lạnh lòng, nhớ tới những năm tháng mẹ con nàng bị đối xử lạnh nhạt, tức khắc dùng sức chỉ thẳng về phía A Nguyên.

      “Lòng giấu phẫn uất đối với Trẫm, có thể thấy được, ngươi là đại bất hiếu!” Hoàng thượng cũng tức giận, vỗ án lạnh lùng : “Chẳng lẽ còn muốn Trẫm tạ tội với ngươi?!”

      “Phụ hoàng bớt giận, Bát tỷ tỷ nhất thời xúc động, cũng phải cố ý mạo phạm Phụ hoàng và Hoàng tỷ.” Mắt thấy tình hình tốt, Cửu Công chúa vội vàng lau nước mắt, nhu nhược nằm rập xuống mặt đất, cầu xin: “Cầu xin Phụ hoàng võng khai nhất diện*, tha cho Từ gia.”

      Võng khai nhất diện: “Thương Thang với người đàn ông rằng cách làm của ông ta quá tàn nhẫn vì ông tha cho con chim nào thoát được dưới tấm lưới của mình, và rằng ông nên để lại ít nhất mặt lưới mở.”

      “Mới vừa rồi, A Nguyên cầu tình thay Từ thị, chỉ có mấy kẻ các ngươi lại lấy oán trả ơn!” Hoàng thượng lạnh lùng phất tay, : “ ra ngoài , đừng để Trẫm thấy các ngươi lần nữa!” Mắt thấy Bát Công chúa còn muốn khóc tiếp, Người chỉ thấy đau cả đầu, cười lạnh : “Nếu muốn tự ra ngoài, Trẫm liền sai người bê các ngươi ra ngoài!” Lại chỉ vào Phượng Đồng lời nào đứng bên, mắng: “Tứ đệ ngươi còn biết dẫn người đòi công đạo cho muội muội! Ngươi là huynh trưởng lại chỉ biết cáo trạng, tâm tính như vậy bảo Trẫm sao có thể yên tâm giao đại vào trong tay ngưoi, chỉ sợ ngày nào đó ngươi được lợi, Trẫm bị ám sat, ngươi cũng còn vỗ tay toại nguyện!”

      Buổi chuyện này chỉ mắng Phượng Đồng đến sắc mặt tái nhợt, lòng lạnh lẽo.

      Hoàng thượng ưa ân cần thuần lương, thực có hứng thú gì với lão Tam tâm địa gian xảo này, chỉ nhìn thoáng qua liền kêu cút .

      A Nguyên nhìn Phượng Đồng phẫn hận kéo Bát Công chúa và Cửu Công chúa ra ngoài, rồi mới vội vàng rót trà bàn cho Hoàng thượng : “Hôm nay Hoàng bá phụ hao tâm tổn sức vì con, Hoàng bá phụ uống ngụm trà trước rồi nghỉ ngơi chút.”

      “Đều là nghiệp chướng!” Hoàng thượng thấy Phượng Minh lời nào đứng bên, nét mặt ôn hòa rất nhiều, mỉm cười : “Thường ngày A Nguyên hay ức hiếp con, ta nghe mỗi ngày con đều khóc lóc kể lể với Vương phi, nghĩ được là người đầu tiên ra mặt vì con bé lại là con.”

      Phượng minh liền cười ngây ngô lên, thành : “Vương phi toàn giải quyết cho nhi tử, với lại…” có chút e lệ đỏ mặt, : “ để Vương phi cảm thấy con bị thiệt thòi, sao nàng có thể thương tiếc con được?” xong liền giận dỗi với Hoàng thượng: “Từ khi trong nhà có thêm hai tiểu tử, địa vị của nhi tử càng thấp thêm, hôm kia phải là ngày rằm sao, bàn là chỉ có Vương phi cùng con ngắm trăng, mà hai đứa phá đám kia…”

      “Khụ!” Hoàng thượng liền khụ tiếng.

      Phá đám? kiểu gì đấy!

      “Hai tiểu tử này…” Phượng Minh ấm ức vô cùng, lúc này đây liền nhân tiện cáo trạng: “ biết gây họa ở chỗ nào mà Tống vương thúc tự mình tới cửa đòi công đạo, nhi tử… nhi tử phải bồi tội với Vương thúc…” Huhu! Hai nhóc con phá đám kia trở về ngủ với Vương phi!

      là hoa tiền nguyệt hạ* mà!

      Hoa tiền nguyệt hạ: trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, chuyện tình . Xuất xứ từ thơ của Bạch cư Dị:

      Tận thích sanh ca dạ túy miên,

      Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền

      (cũng muốn cùng chàng hoa tiền nguyệt hạ phen…).


      Hoàng thượng nghe tường thuật sinh động như này chọc đến cười lớn, chỉ cảm thấy có nhi tử ngốc nghếch như vậy, cũng là chuyện tồi.

      Nếu đều ranh ma như Thuận vương, người trước lại đến kẻ sau quả thực muốn đưa Hoàng thượng cưỡi hạc về trời mất rồi.

      A Nguyên nghe xong chuyện này, chột dạ chui vào bóng tối né tránh, tâm thể để hai người biết được rằng, bộ mặt lè lưỡi dọa ma mà hai tên nhóc đén Tống Vương phủ vẽ lên mặt thế tử Tống vương… là nàng dạy được.

      “Nhi thần cầu xin Phụ hoàng, cho hai nhóc con này ở lại trong cung mấy ngày, đừng hồi phủ quá sớm ạ.” Phượng Minh đương nhiên là thích nhi tử, đây chính là kết tinh tình của và Vương phi nhà mình mà. Nhưng mà phá phách đến như vậy, Thành vương điện hạ biết con đường phái trước ở phương nào. Lúc này đây cầu Hoàng thượng, thấy Hoàng thượng vừa cười vừa lắc đầu bất đắc dĩ, Phượng Minh liền tràn ngập chờ mong mà xoa xoa tay, xin: “ tháng, mười ngày hồi phủ là được rồi, ai cũng khoảng cách sinh mỹ, về sau nhi thần nhìn hai tiểu tử này cũng muốn đánh chúng nó.”

      Nghịch ngợm như A Nguyên, Phượng Minh muốn quất lâu lắm rồi, chỉ là vừa mới cầm tiểu bản làm ra uy nghiêm của phụ thân cái, Vương phi nhà mình đánh đến kêu cha gọi mẹ.

      “Nếu … muội nhìn cái?” Nghĩ đến thế tử Tống vương lại càng thương hai đứa phá phách này hơn, già đầu rồi còn thích cái này, A Nguyên cảm thấy nghiệp chướng của mình vẫn nên cứu vớt lại chút.

      “Muội đừng tới!” Lòng tốt khó có được của Công chúa điện hạ lại bị ném cho chó ăn, mắt thấy Hoàng thượng hơi hơi gật đầu, có vẻ đồng ý, sắc mặt Thành vương điện hạ biến đổi, ra tiếng ngăn cản, lại thấy muội muội có xu thế phụng phịu, tức khắc tê dại da đầu, cáo trạng trước với Hoàng thượng: “Nhóc con này đến lần, trong phủ lại mở nồi, giàn nho của nhi tử cũng bị rung đổ, mấy ngày kia của nhi thần… Đặc biệt thê lương.”
      hauyen2803, 1012, Lequinnn17 others thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Bỗng dưng thấy tội cho phượng minh ghê
      Hạ An Hi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :