1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Tôi rồi mà, có phòng thủ thế nào Chu Chu cũng thua trong tay Minh nương thôi. Ôi cái dòng "..." là k bình tĩnh đc mà :xitmau::xitmau::xitmau:
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Hồngnhung16111997

      Hồngnhung16111997 Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      43
      Minh nương là type người nhát gan
      Cơ mà khi bạo dạn Minh nương phải người nữa rồi:))))
      Phải là Minh tiểu tinh mới đúng :yoyo66::yoyo66::yoyo66:
      Po1468, ChrisNgân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 79

      Sáng sớm hôm sau, Trương Gia Giới lại có trận mưa to, mặt sông nổi lên tầng hơi nước, tiếng mưa rơi tí tách truyền vào trong phòng.

      Minh Nguyệt ngủ nghe thấy tiếng mưa rơi, trong đầu tự nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền vội vàng để chân trần chạy đến phòng tắm.

      Trong phòng tắm có bật đèn, ánh sáng vàng dịu làm cái bóng của Chu Tự Hằng bên trong lớp kính ra, tiếng nước chảy nghe rất .Chuyện sáng hôm qua Minh Nguyệt nhớ rất kĩ, nên lúc này trong đầu lại nổi lên suy đoán được hay cho lắm, vì muốn xác minh suy nghĩ của mình là đúng, hề lên tiếng mà kéo cửa kính ra luôn.

      Nhưng chuyện lại như Minh Nguyệt suy đoán, Chu Tự Hằng chẳng qua chỉ giặt quần áo, vòi nước vẫn mở, hình như cũng sắp xong rồi.

      Nét mặt Chu Tự Hằng hơi ngạc nhiên, lúc nhìn xuống dưới chân Minh Nguyệt nhíu mày : “Sao lại dép?”

      Lúc này Minh Nguyệt mới cảm nhận được là nhiệt độ hôm nay rất thấp, sàn nhà lạnh như băng, bé giật giật ngón chân, cố gắng nghĩ ra cái lý do: “Em quên, em, em tưởng là…”

      Minh Nguyệt cứ ấp úng mãi mà chưa xong, Chu Tự Hằng cầm khăn lau khô tay, ra phòng tắm bế bổng bé lên, đặt bé lên giường rồi quấn chăn kín lại.

      Xong xuôi, Chu Tự Hằng mới ngồi xuống giường, bổ sung nốt nửa câu sau cho Minh Nguyệt: “Em tưởng là lại tắm nước lạnh chứ gì.” Tâm tư của bé rất đơn thuần, cậu hoàn toàn có thể nhìn thấu được.

      Minh Nguyệt xấu hổ cười, đầu rụt vào trong chăn.

      “Hôm nay cần tắm nước lạnh nữa.” Chu Tự Hằng cũng cười, nhưng là nụ cười vui sướng, cậu véo má Minh Nguyệt, : “Tối hôm qua…” Cậu cố tình dừng lại giây, ý tứ sâu xa : “ rất thỏa mãn rồi.”

      Dáng vẻ của cậu nhìn rất ranh mãnh, hai mắt sáng rực, làm cho Minh Nguyệt tỉnh táo lại ngay lập tức.

      Kí ức tối hôm qua liền lên trong đầu.

      Thứ chất lỏng nóng rực kia dường như lại lần nữa chảy vào lòng bàn tay Minh Nguyệt, bé rụt tay vào trong chăn, muốn Chu Tự Hằng nhìn, lúc này trời sáng nên được bạo dạn như buổi tối, nhưng vẫn cố đáp lại: “ thỏa mãn…là tốt rồi.”

      Về phần thỏa mãn đến mức nào tiếp tục hỏi nữa.

      Nhưng Chu Tự Hằng vì được Minh Nguyệt đáp lại nên càng được đà lấn tới, cậu ghé sát vào mặt bé, : “ mong muốn ngày này từ rất lâu rồi, tưởng tượng đến lúc em giúp …”

      Chu Tự Hằng giỏi môn Văn lắm, lúc nào cũng phải mất thời gian để nghĩ từ, lúc sau, cậu mới tiếp: “Giấc mơ cuối cùng cũng trở thành thực rồi.”

      [Giấc mơ trở thành thực.]

      Cậu dùng câu này để về buổi tối hôm qua, Minh Nguyệt thầm nghĩ chắc là cậu phải vui lắm.

      Minh Nguyệt hơi xấu hổ, hỏi: “ từng mơ như thế chưa? Trong mơ em làm gì với ? Có phải làm cái chuyện giống như tối qua ?”

      bé hỏi thẳng khiến Chu Tự Hằng ngạc nhiên đến ngẩn người, hồi lâu sau cậu mới gật đầu, : “So với việc mà em có thể nghĩ đến nhiều hơn chút.”

      Chi tiết hơn nữa Chu Tự Hằng ra, cậu chỉ mới nghĩ đến thôi là lại sắp kìm chế nổi rồi.

      Chu Tự Hằng cố gắng ổn định lại tâm trạng rồi đứng dậy.

      Trận mưa to buổi sáng sớm dần ngớt, Minh Nguyệt cầm quần áo Chu Tự Hằng giặt ra ban công phơi, hôm nay bé mặc cái áo len mỏng màu xám nhạt, mái tóc dài được buộc lỏng, nhìn vô cùng dịu dàng.

      Minh Nguyệt như lúc này trông rất đẹp, còn quyến rũ hơn mọi ngày, thùy mị duyên dáng thể hết thành lời, tựa như đóa hoa sen mặt hồ vậy.

      Chu Tự Hằng đứng bên cửa sổ, yên lặng ngắm nhìn bé.

      nhìn gì thế?” Minh Nguyệt hỏi cậu.

      “Nhìn em.” Chu Tự Hằng nhàng đáp, cậu mỉm cười rồi bổ sung thêm: “Nhìn cuộc sống trong tương lai của chúng mình.”

      Buổi tối cậu có thể ôm Minh Nguyệt ngủ, sáng mở mắt ra là được nhìn thấy gương mặt say giấc, cùng bé dùng chung lọ sữa tắm, dùng chung tuýp kem đánh răng, làm cho hơi thở và mùi hương của cả hai hòa quyện và gắn kết với nhau, chỉ mới ngày ở cùng với nhau thôi, Chu Tự Hằng có thể nhìn thấy viễn cảnh trong tương lai rồi.

      Cậu nghe rất tự nhiên, mặc dù giọng to lắm, nhưng thái độ kiên định lại được thể rất ra bên ngoài.

      Minh Nguyệt đỏ mặt, tuy rất xấu hổ nhưng bé vẫn chân thành : “Vậy đứng đó nhìn lâu chút nha.”

      câu đơn giản nhưng có thể khiến người ta cảm nhận được vui sướng của bé, rất hiển nhiên là bé cũng tràn ngập mong đợi về tương lai của hai người, hơn nữa còn hi vọng ngày đó mau tới.

      Chu Tự Hằng bước tới, từ đằng sau ôm eo Minh Nguyệt, tay giữ lấy chiếc cằm tuyệt đẹp, hơi dùng sức để Minh Nguyệt xoay mặt lại, sau đó nghiêng đầu hôn lên môi bé.

      Hai người đều dùng kem đánh răng mùi bạc hà, hơi thở thơm mát quyện vào nhau, vừa lạnh nhưng cũng rất nóng bỏng.

      Chu Tự Hằng chưa cạo râu, dưới cằm mới mọc mấy sợi râu cứng, khẽ cọ vào mặt Minh Nguyệt.

      Đây có lẽ cũng là dấu hiệu của trưởng thành.

      Minh Nguyệt khỏi suy nghĩ, càng nghĩ càng thoát ra được, cho đến khi ra ngoài ăn sáng bé cũng để ý rằng môi mình sưng đỏ cả lên rồi.

      Bạch Dương lại để ý ngay, sau khi xem xét hồi, cậu cho rằng đêm qua nhất định lại xảy ra chuyện gì đặc sắc rồi, cho nên môi của Minh Nguyệt sau đêm mà vẫn còn sưng đỏ thế kia.

      Bạch Dương biết tình thế nào, cậu chỉ suy đoán dựa vào mấy cái phim Nhật Bản mà cậu hay lén xem thôi.

      Cậu lại lần nữa ho khan, cầm bánh bao thịt trong đĩa của mình để vào bát của Chu Tự Hằng, : “Đại ca, ăn nhiều vào, bổ sung thể lực, tốt cho sức khỏe.”

      Lần này Chu Tự Hằng nở nụ cười thâm sâu như lần trước nữa, chỉ gật đầu với lời quan tâm của Bạch Dương, đáp lại câu: “Cảm ơn.”

      Nghe Chu Tự Hằng đáp lại như thế, Bạch Dương lại càng chắc chắn là suy đoán của mình đúng, lập tức nghiêm túc giơ ngón cái với Chu Tự Hằng, cậu cũng phải cố gắng học theo đại ca mới được, cần phải phát sinh chuyện gì to tát, chỉ cần chiếm được trái tim của người đẹp thôi là vui lắm rồi.

      Mang tâm trạng như thế, Bạch Dương quyết tâm phải thực hóa câu “Quan tâm người ấy nhiều hơn chút” mà Chu Tự Hằng , mấy ngày tiếp theo, cả bọn lần lượt Vũ Lăng Nguyên, động Hoàng Long, Viên Gia Giới, Bạch Dương cực kì chăm chỉ, cứ quanh quẩn bên cạnh Mạnh Bồng Bồng rời.

      Mạnh Bồng Bồng là độc lập, Minh Nguyệt cứ nghĩ là cách làm của Bạch Dương khiến cho bạn này khó chịu, nhưng lo lắng của bé hiển nhiên là dư thừa, Mạnh Bồng Bồng có đôi khi còn mỉm cười chân thành với Bạch Dương nữa.

      Điều này khiến cho Bạch Dương sung sướng cười khúc khích mãi.

      Bảy ngày du lịch Trương Gia Giới kết thúc trong ngày trời xanh nắng ấm, cả hội thu dọn lại hành lý, đến ga tàu hỏa, bước lên tàu trở về nhà.Toa tàu lúc về khá đông đúc và ồn ào, nhưng dù vậy Mạnh Bồng Bồng vẫn có tâm trạng để ngồi đọc sách giáo khoa bậc đại học.

      Bạch Dương ngồi bên cạnh, nhớ mãi quên cái đồ thị hàm số hình trái tim r=a(1- sinθ), đây là thứ duy nhất mà cậu biết, cũng là phương thức duy nhất có thể áp dụng để kéo gần khoảng cách với Mạnh Bồng Bồng.

      Lần này Mạnh Bồng Bồng rất kiên nhẫn giải thích với Bạch Dương: “Đây chỉ là hình thức vẽ 2D thôi, thực ra đồ thị hàm số hình trái tim còn có rất nhiều cách để vẽ nữa cơ.” bé vẽ ra nháp mấy hình đồ thị dạng 2D.

      Bạch Dương cầm tờ nháp lên, cái hiểu cái , Chu Tự Hằng đón lấy rồi : “Ví dụ như chúng ta có thể làm hình trái tim 3D, dùng phần mềm Matlab để vẽ là được.”

      *(MATLAB là ngôn ngữ lập trình do MathWorks phát triển, cho phép người dùng xây dựng ma trận, vẽ đồ thị hàm số hay biểu đồ dữ liệu, thực các phép toán, tạo các giao diện người dùng, liên kết các chương trình máy tính được viết nhiều ngôn ngữ khác nhau, phân tích dữ liệu, phát triển các thuật toán, tạo ra các mô hình và ứng dụng.
      MATLAB được tích hợp nhiều lệnh và các hàm toán học, giúp người dùng thực tính toán các con số, vẽ đồ thị và thực các phương pháp số.)


      “3D là gian ba chiều ấy ạ?” Minh Nguyệt chớp mắt, cực kì tò mò.

      “Ừ, còn có thể tô màu nữa cơ.” Chu Tự Hằng đáp, “Nhìn đẹp lắm.”

      Cậu chỉ rất hời hợt, nhưng Mạnh Bồng Bồng lại nghe ra được khác biệt trong đó, cho nên bé hỏi: “Cậu biết vẽ ?”

      xong, bé cảm thấy có thể người nghe cảm thấy bị xúc phạm, nên lại bổ sung thêm: “Trình độ máy tính của cậu chắc phải giỏi lắm.”

      Tính cách của Mạnh Bồng Bồng vốn rất lạnh lùng điềm đạm, từ trước đến nay chưa từng mở miệng giải thích quá nhiều, nhưng hôm nay dường như cảm nhận được tình cảm của mọi người, cho nên cũng biết khen ngợi và trò chuyện nhiều hơn.

      Chu Tự Hằng chỉ “Ừ” tiếng rồi gì thêm, nhưng mới quay đầu lại thấy Minh Nguyệt vẫn mở to mắt nhìn mình, nên đành tiếp: “Mình có thể vẽ tranh, làm toán, cũng có thể lấy kịch bản mạng về rồi làm thành bộ phim hoạt hình.”

      “Khi nào xong tặng cho em.” Cậu giọng với Minh Nguyệt, vuốt mái tóc dài của bé.

      Minh Nguyệt nghe hiểu lắm, nhưng bé cũng biết là làm những chuyện đó hề đơn giản, bé vui vẻ hỏi: “ tự học lập trình sao? Vì chuyên ngành chọn là công nghệ thông tin à?”

      bé cho rằng Chu Tự Hằng cố gắng vì chuyên ngành mà mình lựa chọn.

      Bạch Dương nghe thế liền nhảy vào : “ phải đâu! Đại ca em mấy năm trước lập trình được phần mềm hack game ‘Truyền Kỳ’ rồi đấy chị dâu! Khi ấy phần mềm hack còn chưa lưu hành, nên hai người bọn em trong game phải là vô địch thiên hạ, có đối thủ luôn!” Nhắc lại chuyện cũ, cậu vô cùng vui vẻ, hồi đó cậu tỉnh tỉnh mê mê, buồn lo, ngày nào cũng chỉ thích chơi bời lêu lổng, nhưng đột nhiên nhớ ra là phải giữ hình tượng trước mặt Mạnh Bồng Bồng, nên Bạch Dương lập tức nữa.

      Chu Tự Hằng cười gật đầu, dường như hơi xấu hổ, vành tai đỏ lên chút.

      bàn học của cậu có lấy quyển sách, chỉ toàn là đĩa game xếp cao như núi.Minh Nguyệt nhớ lại chuyện đó, liền xoay người nhìn Chu Tự Hằng.

      Cậu ngồi cạnh cửa sổ, ánh mặt trời chói lọi chiếu vào, tàu hỏa chạy rất nhanh, phong cảnh thay đổi liên tục trước mặt cậu, gương mặt đẹp trai như tan ra cùng với ánh nắng hè rực rỡ.

      Chu Tự Hằng từng có quá khứ nổi loạn, nhưng quãng thời gian ấy đắp nặn cậu trở thành người tỏa sáng như ngọc của ngày hôm nay.

      Mạnh Bồng Bồng có phần kinh ngạc, nhưng bé khôi phục lại rất nhanh, đặt bút xuống, hai ngón tay gõ lên bàn, dáng vẻ như suy nghĩ và đàm phán việc gì đó, lúc sau bé mới nghiêm túc với Chu Tự Hằng: “Cậu có năng lực như vậy nên thử tham gia cuộc thi ACM, đội tuyển của trường Thanh Hoa hàng năm đều tuyển chọn các tân sinh viên, ở trong đội tuyển cậu có nhiều cơ hội để rèn luyện, rất có ích cho tương lai sau này.”

      *(ACM là cuộc thi lập trình quốc tế lâu đời và danh giá nhất dành cho sinh viên các trường đại học và cao đẳng toàn cầu. Đây là cơ hội cho sinh viên các trường đại học và cao đẳng thể và rèn luyện các kỹ năng giải quyết vấn đề và lập trình. Sau khi trải qua các vòng chung kết khu vực, các đội tuyển xuất sắc nhất khắp các châu lục được chọn ra để tham dự vòng chung kết toàn cầu ACM-ICPC World Final, nhằm mục đích tìm ra đội tuyển vô địch thế giới.)

      Mạnh Bồng Bồng là nghĩ được quá xa.

      Chu Tự Hằng gật đầu, có vẻ rất nghiêm túc suy nghĩ về việc này, lúc sau cậu lại đột nhiên hỏi: “Ai cho cậu biết?”

      Mạnh Bồng Bồng mím môi, trả lời rất nhanh: “Trần Tu Tề.”

      Cái tên này hình như xuất được năm nay rồi, bỗng nhiên nhắc tới, Chu Tự Hằng lại có cảm giác như cách thế kỉ vậy, là thủ khoa của thành phố, Trần Tu Tề cũng giống cậu, lựa chọn học khoa công nghệ thông tin của trường đại học Thanh Hoa.

      Xem ra, sau này hai người lại lần nữa giữ mối quan hệ là đàn khóa và đàn em khóa dưới rồi.

      Chu Tự Hằng nắm tay Minh Nguyệt, gì thêm.

      Tàu hỏa đến Nam Thành vào lúc xế chiều, bốn người mỗi người ngả, Mạnh Bồng Bồng lúc ra khỏi ga nhận được tin nhắn.

      Tin nhắn này đến từ Bạch Dương.

      Chỉ ngắn gọn vài chữ - “Mình có thể gọi cậu là Bồng Bồng ?”

      Câu cú có vẻ rất rụt rè cẩn trọng, trong câu hỏi chứa rất nhiều mong đợi và khát khao.

      Mạnh Bồng Bồng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Bạch Dương lúc nhắn cái tin này, do dự lát, bé nhắn lại: “Được.”

      Chuyến du lịch bảy ngày cứ thế đặt dấu chấm hết cho quãng thời gian làm học sinh trung học của bốn chàng trai này.

      Đầu tháng tám, các trường đại học và cao đẳng bắt đầu gửi giấy trúng tuyển, khắp các con phố và ngõ hẻm đều có thể nhìn thấy bóng dáng của những người chuyển phát nhanh.

      Tờ giấy và phong thư có chữ kí tay của hiệu trưởng, chính là khởi đầu cho cuộc hành trình mới của cuộc đời.
      ---
      Chương 80: Khi nào xong đăng nha :))
      Hình ảnh về đồ thị trái tim 2D
      [​IMG]
      Còn đây là 3D vẽ bằng phần mềm:
      [​IMG]
      ---
      Thần linh ơi, xin đừng nhắc đến mấy từ ngữ về Toán nữa, có biết là tau dốt Toán :))
      Last edited: 1/4/18
      Mun lùn, tart_trung, pOn62 others thích bài này.

    4. Lamei

      Lamei Well-Known Member

      Bài viết:
      138
      Được thích:
      607
      2 đứa tuổi đều chưa tới đầu 2 mà cứ như vợ chồng già ấy :)) Chắc vì là hệ quả của "thanh mai trúc mã", quen biết từ thời quấn tã, hiểu nhau như lòng bàn tay rồi. Mong đợi cuộc sống đại học của mấy đứa quá, CTH là truyền kỳ rồi còn bé Nguyệt sao nhỉ, liệu có thành nghệ sỹ múa nổi tiếng gì đó đây :v
      thedark, A fangNgân Nhi thích bài này.

    5. Hồngnhung16111997

      Hồngnhung16111997 Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      43
      Cứ đọc tối mà ngọt thế này sớm muộn tui cũng sâu răng vì đôi bạn trẻ mất
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :