1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      minh nguyệt về cất cẩn thận nha ba minh mà biết dc chu chu nhà ta chết chắc rồi
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Viclu520

      Viclu520 Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      27
      Hôm nay tôi kiểm tra giữa kỳ, thể bình tĩnh nổi, còn sợ hơn lúc thi đại học, đành phải vào đây lấy động lực
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. macaron

      macaron New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      5
      Bây h đào đâu ra bạn thân như Mạnh nương chứ
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Bồng bồng đáng đấy :cute: bạn thân như thế cuộc đời này còn j nuối tiếc nữa :059:
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 77

      Chu Tự Hằng cực kì vui sướng, giọng tràn ngập hân hoan, từ phía sau ôm lấy Minh Nguyệt, cằm chống lên vai bé, cầm hai tay bé lên vừa hôn vừa : “Động cầu tử là chúng ta sinh đứa con trai đấy.”

      Lồng ngực của Chu Tự Hằng áp sát vào lưng Minh Nguyệt, khiến bé cảm nhận được nhiệt tình của cậu, dưới mong mỏi của cậu về tương lai, nhịn được phải lên tiếng nhắc nhở: “Cái này chỉ là mê tín thôi.” bé nóng vội , sau đó mới lại nhàng bổ sung, “Bọn mình phải tin vào khoa học chứ, huống hồ còn học giỏi môn Sinh như vậy mà…”

      Minh Nguyệt tới đây dừng lại, vì bé biết là Chu Tự Hằng hiểu ý mình, cậu học rất khá môn Sinh, nên chắc chắn là biết việc giới tính thai nhi phụ thuộc vào tinh trùng, đây là quá trình rất kì diệu và vĩ đại.

      Minh Nguyệt nghĩ đến mà đỏ mặt.

      Nhưng da mặt Chu Tự Hằng rất dày, chẳng có tí gì gọi là xấu hổ cả, hai tay cậu ôm chặt eo Minh Nguyệt, ghé vào tai : “Việc kết hợp giữa trứng và tinh trùng đương nhiên là biết, nhưng trong sách Sinh cũng cho chúng ta biết là con người thể tự mình thụ thai, quá trình này…”

      Cậu dừng lại hai giây, cắn lên vành tai Minh Nguyệt, : “Cần có phối hợp của em nữa.” Tay của cậu đặt thắt lưng bé có xu hướng di chuyển lên , nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.

      Vì khỏe mạnh nên thân nhiệt của Chu Tự Hằng rất cao, mặc dù đứng ngay cạnh hồ nước nhưng cậu vẫn thấy rất nóng, tóc mái ướt đẫm mồ hôi.

      [Cần có phối hợp của em nữa.]

      Câu này nghe vừa mơ hồ lại cũng rất ràng, phải phối hợp thế nào đây?

      Minh Nguyệt nghĩ tới cánh tay nóng hổi của Chu Tự Hằng ôm mình vào đêm qua, sáng nay lại trở nên lạnh như băng vì tắm nước lạnh, tiếp đó lại đến cái hộp bao cao su mà Mạnh Bồng Bồng đưa.

      bé cảm thấy tâm tư của Chu Tự Hằng đứng đắn chút nào, trong đầu cậu cất giấu biết bao ý nghĩ xấu xa, chỉ đợi thời cơ là phun trào như núi lửa.

      Chu Tự Hằng giờ người đàn ông trưởng thành rồi, nên tránh được việc có mong muốn về tình dục.

      Ý thức được điều này, Minh Nguyệt biết làm thế nào cho phải, bé kéo chặt cái ba lô chút, chạy biến khỏi lồng ngực Chu Tự Hằng.

      Bạch Dương nghe thấy hai người họ chuyện gì, cậu chỉ thấy Minh Nguyệt xấu hổ đỏ mặt, Chu Tự Hằng mỉm cười cách sâu xa.

      lần nữa Bạch Dương phải nể phục vì kỹ thuật trêu của đại ca quá cao siêu, cho nên quyết định học theo, nhặt viên đá từ dưới đất lên đưa cho Mạnh Bồng Bồng, : “Cậu cũng muốn thử lần chứ?”

      Mạnh Bồng Bồng hời hợt liếc nhìn cậu cái.

      Ngũ quan của bé rất ưa nhìn, gương mặt trắng nõn mềm mại, nhìn có vẻ rất lạnh lùng, lúc này lại liếc nhìn Bạch Dương như thế, khiến cho cậu cảm thấy như có giọt nước lạnh như băng rơi vào tim cậu vậy…

      Mười mấy giây sau, Mạnh Bồng Bồng vẫn chưa có phản ứng gì.

      Bạch Dương cho rằng muốn làm, hoặc có thể là giận rồi, động cầu tử chỉ là truyền thuyết, cùng lắm được xem là loại tín ngưỡng, mà Mạnh Bồng Bồng lại là thủ khoa khối khoa học tự nhiên, đương nhiên theo chủ nghĩa duy vật, sao cậu lại nhất thời hồ đồ bảo Mạnh Bồng Bồng ném đá vào động cơ chứ!

      Huống hồ, chưa chắc cậu và Mạnh Bồng Bồng có thể cùng nhau tới cuối con đường.

      Bạch Dương ủ rũ.

      “Cậu muốn nghe mấy tiếng?” Mạnh Bồng Bồng bất ngờ hỏi.

      Cái này…là có ý gì?

      Bạch Dương biết phải làm sao, cậu trợn tròn mắt ngạc nhiên, rụt rè đáp: “Ba…ba tiếng.”

      “Được.” Mạnh Bồng Bồng gật đầu, nhận lấy cục đá từ tay Bạch Dương, tiến lên phía trước hai bước, ngồi xổm xuống, căn góc độ chuẩn rồi ném vào cửa động, “Đông – Đông – Đông”, vừa đúng ba tiếng.

      Cục đá cuối cùng rơi vào trong hồ, bắn lên những bọt nước .

      Trái tim Bạch Dương khỏi rạo rực.

      “Mạnh Bồng Bồng, cậu giỏi quá.” Minh Nguyệt phấn khích vỗ tay, Bạch Dương cũng gật đầu lia lịa, cười ngốc nghếch.

      “Cậu cũng có thể làm được mà, để mình dạy cho cậu, căn chuẩn góc độ là được.” Mạnh Bồng Bồng cười .

      Minh Nguyệt lắc đầu, bé ném đá vang lên có tiếng thôi mà Chu Tự Hằng năng linh tinh rồi, giờ mà vang lên ba tiếng chắc Chu Tự Hằng như diều gặp gió bay lên chín vạn dặm mất.Minh Nguyệt rất hiểu cậu, ngoài mặt trông có vẻ chính nhân quân tử, nhưng thực chất chính là y quan cầm thú lòng dạ xấu xa.

      Mà cái vị y quan cầm thú này hiển nhiên chưa bao giờ từ bỏ ý đồ của mình.

      Chu Tự Hằng đút tay vào túi quần, chậm rãi đến gần Minh Nguyệt, đứng cạnh : “Em được học theo Mạnh Bồng Bồng, làm thế là đúng đâu.”

      Cậu cảm thấy rất hài lòng khi Minh Nguyệt từ chối, ôm vai : “Nếu em muốn sinh đôi cứ với , tuy rằng việc này phải dựa vào ý trời, nhưng vẫn cố gắng hết sức để thỏa mãn cầu của em.”

      May là hai người đứng cách xa Mạnh Bồng Bồng và Bạch Dương đoạn, mà đoạn đường này lại có ai qua lại, cho nên lời của Chu Tự Hằng cũng chỉ có mình Minh Nguyệt nghe thấy, nhưng cho dù là vậy Minh Nguyệt vẫn rất xấu hổ, bé phản bác: “Em bất mãn cái gì hết, nên cần phải thỏa mãn em.”

      xong, Minh Nguyệt lại cảm thấy hơi sai sai, cái từ thỏa mãn này, trong câu của bé hình như lại mang ý nghĩa khác.

      Minh Nguyệt nghĩ, mình bị Chu Tự Hằng dạy hư mất rồi.

      Chu Tự Hằng thấy gương mặt xinh đẹp của Minh Nguyệt nổi lên sắc hồng vô cùng rung động, lại muốn gì đó tiếp để trêu bé, nhưng thấy bé vội vã bỏ , càng càng nhanh, nên cuối cùng đành kìm lại nữa.

      Thiên Môn Sơn cây cao che trời, dây leo quấn quanh, rêu xanh trải rộng, khắp nơi là những loài cây được trồng tự nhiên, những viên đá cắm vào vách núi, lởm chởm toàn các hình thù kì lạ, đoạn là cảnh vật lại thay đổi giống nhau, đẹp vô cùng.

      Có lẽ vì bị cuốn vào khung cảnh yên tĩnh nơi đây nên dọc đường Chu Tự Hằng rất nghiêm túc, chỉ có điều là luôn nắm chặt tay Minh Nguyệt, thế nào cũng chịu buông ra, Bạch Dương cũng rất muốn nắm tay Mạnh Bồng Bồng, nhưng việc này chỉ có thể thầm tưởng tượng trong đầu mà thôi.

      Ở Thiên Môn Sơn kỳ quan nổi tiếng nhất mà nơi nào có được chính là động Thiên Môn, cao khoảng 31 mét, là thắng cảnh được thiên nhiên ban tặng, được mệnh danh là “Nơi gần nhất để chạm đến bầu trời”, dưới cửa động treo đầy những móc khóa màu đỏ ghi tâm nguyện của mọi người.

      “Mọi người ghi nguyện vọng của mình ở nơi gần nhất với bầu trời, chính là hi vọng rằng thần linh có thể nhìn thấy và đáp ứng bọn họ.” Chu Tự Hằng với Minh Nguyệt.

      Minh Nguyệt gật đầu, hỏi: “Vậy có mong ước gì ?”

      bé nhìn thấy tia sáng phát ra từ đôi mắt của Chu Tự Hằng.

      Chu Tự Hằng đáp, chỉ dắt vào cái nhà gỗ ở dưới động, đây là cửa hàng bán khóa, vì có nhiều khách du lịch nên buôn bán rất đắt hàng.Chu Tự Hằng vào đây, hiển nhiên cũng là để mua cái khóa.

      Có người cầu bình an phú quý, có người mong như ý cát tường, cũng có người mong cho gia đình êm ấm vạn thành đạt, khỏe mạnh trường trọ… Minh Nguyệt nghĩ lúc, cảm giác Chu Tự Hằng cầu cho “Trai song toàn”.

      Nghĩ xong, bé liền cho Chu Tự Hằng nghe, ánh mắt tràn ngập thích thú, lại kèm theo chút giận dỗi, giận vì lúc ở động cầu tử Chu Tự Hằng tìm mọi cách để trêu chọc làm khó mình.

      cầu cái đó.” Chu Tự Hằng cầm lấy cái khóa in chữ “Trai song toàn” trong tay Minh Nguyệt rồi cất về chỗ cũ, sau đó cầm lên chiếc khóa khác rồi để vào tay bé, “Cái mong muốn là đây.”

      Chữ in khóa được khắc rất đẹp, thanh thoát như mây bay.

      “Bạch đầu giai lão”

      Minh Nguyệt cầm cái khóa, ngước mắt lên, yên lặng nhìn Chu Tự Hằng.

      Ánh mắt của cậu rất nghiêm túc và thành , lúc này cúi đầu, dưới hàng lông mi phản chiếu cái bóng mờ nhạt, từ trong đôi mắt cậu thể nhìn ra cái gì khác ngoài khuôn mặt của Minh Nguyệt.

      “Ôi chao ôi, cậu trai trẻ này, cậu có mua ? Đây là khóa vĩnh kết đồng tâm, mua cái rồi treo ở động Thiên Môn, thần linh phù hộ cho hai người bạch đầu giai lão đấy!” Chủ quán mồm mép ngọt xớt, khéo vô cùng, “Nhìn hai cậu đúng là cặp kim đồng ngọc nữ, đẹp đôi lắm!”

      Minh Nguyệt đoán chắc chủ quán mấy câu này dưới nghìn lần, chắc hẳn gặp đôi vợ chồng hay tình nhân nào đến đây cũng , nhưng lúc này nghe thấy, bé vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.

      Chu Tự Hằng nghe xong cũng rất vui, cậu cười gật đầu: “Mua.”

      Cậu hề cò kè mặc cả, rất hào phóng trả tiền luôn, chủ quán còn tặng thêm cho cậu dải lụa đỏ.

      “Em muốn viết cái gì?” Chu Tự Hằng cầm bút lông, hỏi Minh Nguyệt.

      Tư thế cầm bút lông của cậu nhìn rất đẹp, bàn tay trắng như tượng, thân bút làm tôn lên chiều dài của các ngón tay.

      Minh Nguyệt tay chống cằm, gương mặt trắng muốt tựa như đóa hoa hải đường, suy nghĩ lúc, đóa hoa lên tiếng với Chu Tự Hằng: “Viết là ‘Nắm tay hẹn ước, sánh bước đến già’ .”

      Giọng của bé dịu dàng như nước.

      Chu Tự Hằng gật đầu, chấm đầu bút vào mực, : “ cũng nghĩ giống em.” Cậu vuốt ve mái tóc dài của Minh Nguyệt.

      Dải lụa đỏ và cái khóa vĩnh kết đồng tâm được Chu Tự Hằng treo ở chỗ cao nhất, sương mù ngừng bốc hơi, đông lại rồi biến thành những giọt nước rơi xuống, có vài giọt rơi trúng vào mặt Chu Tự Hằng.

      Minh Nguyệt cầm giấy ăn lau cho cậu, : “Em cầm cái khóa ‘Trai song toàn’ là vì muốn đùa với thôi.”

      biết.” Chu Tự Hằng mỉm cười, cúi đầu khom lưng, trước mặt Minh Nguyệt cậu cực kì có kiên nhẫn, dịu dàng vô cùng, “Điều đầu tiên mong muốn chính là được cùng em ‘Bạch đầu giai lão’, còn ‘Trai song toàn’ là cuộc sống mà hi vọng có với em.”

      Thế nên cậu mới dẫn Minh Nguyệt đến động cầu tử, mới vì bé ném đá vang lên tiếng mà vui sướng thôi.

      Cậu trưởng thành, là người đàn ông bình thường có mong muốn về tình dục, mặc dù trong lời nhiều lúc hơi hư tí, nhưng cũng chưa từng chân chính vượt qua lôi trì.

      Minh Nguyệt cảm thấy, bé có thể làm chút gì đó cho Chu Tự Hằng.

      Buổi tối hôm nay, Minh Nguyệt lấy hộp bao cao su trong túi ra đặt trước mặt Chu Tự Hằng.

      bé mới tắm xong, mặc cái váy ngủ màu đỏ tươi, vạt váy dài đến bắp đùi, lộ ra đoạn chân trắng nõn, nước nóng làm da của bé ửng lên sắc hồng, tóc mai hơi ướt, ánh mắt hoa đào mơ màng, cứ thế yên lặng ngồi trước mặt Chu Tự Hằng, dáng vẻ rất xinh đẹp và quyến rũ.

      Chu Tự Hằng cảm thấy mình như nằm mơ.

      Nhưng giấc mơ này rất , cậu có thể ngửi thấy mùi hương người Minh Nguyệt, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể của bé.

      Hộp bao cao su công khai bày ngay trước mắt.

      Chu Tự Hằng ngồi đọc nhẩm mấy bài thơ cổ, mục đích là muốn dời chú ý, nhưng ảnh hưởng của Minh Nguyệt đối với cậu quá lớn, khiến cho cậu đọc từ bài “Tiêu Diêu Du” rất trong sáng, chuyển thành bài “Trường Hận Ca” ngập tràn sắc xuân.

      Câu “Mỗi lần ngoảnh mặt, mỉm cười lộ ra trăm vẻ đáng , sáu cung son phấn còn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa”, rất thích hợp để hình dung dáng vẻ của Minh Nguyệt lúc này.

      Chu Tự Hằng khỏi nghĩ, bảo sao mà “Mặt trời lên cao rồi mới dậy, từ đấy vua còn thượng triều sớm nữa”.

      Nhưng cậu thể.

      Cậu khàn giọng hỏi: “Cái gì đây?” Cậu hỏi cái hộp bao cao su, dù biết nhưng vẫn giả vờ hỏi.

      Minh Nguyệt vạch trần cậu: “Durex đó, cũng biết mà.”

      bé tiến lại gần chút, chiếc váy ngủ đỏ tươi duyên dáng, mái tóc dài trải rộng hết phần lưng, mượt mà trơn bóng như dải lụa.Chu Tự Hằng lùi lại về sau, tay nắm chặt thành quyền, dám nhìn Minh Nguyệt: “Ai đưa cho em?”

      “Mạnh Bồng Bồng.” Minh Nguyệt thành khai báo, còn thêm: “Bạn ấy chắc chắn cũng mua rồi.”

      Mặt của ửng hồng, nhưng hành động lại cực kì bạo dạn, bờ vai trắng nõn chỉ có cái dây mỏng manh, Chu Tự Hằng nghĩ thầm chắc cậu chỉ cần kéo cái là đứt.

      có.” Cậu phản bác rất nhanh.

      Hiển nhiên là Minh Nguyệt tin.

      Chu Tự Hằng lại đàng hoàng bổ sung: “ từng…Muốn mua, nhưng mà mua.”

      Suy nghĩ này lên trong đầu cậu rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn bị cậu dẹp .

      “Vậy bây giờ cần mua nữa.” Minh Nguyệt mở cái hộp ra, , “Trong này có nhiều lắm.”

      bé giơ cái hộp lên cho cậu nhìn, dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ vô cùng, hình ảnh này đúng là muốn kiểm tra nhân phẩm của người ta mà.

      Thời trung học có rất nhiều nữ sinh ghen tỵ với Minh Nguyệt, bé là hồ ly tinh, Chu Tự Hằng nghe được rất vui, lập tức gặp riêng cảnh cáo bọn họ trận.

      Nhưng giờ, Chu Tự Hằng cũng cảm thấy Minh Nguyệt chính là hồ ly tinh.

      Còn cậu là chàng thư sinh ngây ngô bị mê hoặc.

      Hồ ly tinh cắn đôi môi đỏ mọng, dáng vẻ ngây thơ hỏi cậu: “ có muốn …”

      “Muốn.” Chu Tự Hằng đáp rất dứt khoát, nhưng lại bổ sung ngay, “Nhưng thể.”

      “Minh Nguyệt, người đàn ông bình thường, rất em, cũng khát khao có được em, nhưng tự hứa với lòng mình, rằng nhất định phải giữ vững nguyên tắc của bản thân.”

      Cậu cầm cái chăn mỏng giường đắp lên người Minh Nguyệt, che kín toàn thân bé lại.

      “Nếu chưa mặc cho em chiếc áo cưới, tuyệt đối cởi áo ngủ của em.” xong, Chu Tự Hằng cúi xuống hôn lên trán Minh Nguyệt với thái độ thành kính.
      ---
      Hay!!! Hay lắm!! *Vỗ đùi đen đét* Ngàn tim cho Chu, cơ mà chúc Chu nhẫn nhịn vui vẻ nhé, "hồ ly tinh" người ta xấu hổ nhưng bạo lắm nha :)) Má ơi tôi sốc với Nguyệt Lượng quá :)) Em chưa 18 đâu em ơi :))
      Chương 78: 30/3/18 <3

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :