Năm ấy mùa hạ có còn xanh - Umio

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Daisy.

      Daisy. New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      0
      Năm ấy mùa hạ có còn xanh

      [​IMG]

      Tác giả: Umio
      Thể loại: Tình cảm - Lãng mạn, đại
      Rating: K
      Tình trạng: sáng tác
      Bản quyền thuộc về
      @Daisy.
      Giới thiệu:

      Phương Diệp, cậu là mùa hạ, là ánh nắng tuổi trẻ của tớ. Là giấc mơ thuở thiếu thời thể nào quên.

      Xin hãy dịu dàng, đừng thiêu đốt những hồi ức năm xưa...
      Tôi vẫn luôn muốn viết một câu chuyện về tuổi trẻ rực rỡ của những con người đơn. Nhưng đến cuối cùng họ sẽ chẳng còn đơn nữa. Họ thuộc về nhau.

      biết vì sự ám ảnh nào đó, những trang viết về tuổi trẻ của tôi luôn gắn liền với mùa hạ. Mùa hạ xanh mát. Mùa hạ cháy nắng. Mùa hạ rực rỡ.

      "Năm ấy mùa hạ có còn xanh" là câu chuyện kể về Phương Diệp và bạn gái thanh mai trúc mã Khải Ca đã lớn lên bên cạnh cậu ấy suốt những tháng năm thuở thiếu thời.

      Họ phải lòng nhau rất rất lâu, rất rất sâu đậm, nhưng lại vì hiểu lầm mà từ từ rời xa nhau. Phương Diệp lại hết lần này đến lần khác tìm cách được ở bên ấy. Dùng bóng xanh của mình che chở cho .

      Câu chuyện này cũng là một ước vọng bao giờ thành của tôi...

      Xin gửi tặng những người trẻ - với hi vọng tình rực rỡ!

      Daisy.
      Last edited: 13/3/18

    2. Daisy.

      Daisy. New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      0
      Mở đầu

      Tôi lúng túng nhìn bảng mã chiếc máy tính cũ kỹ, toát mồ hôi biết phải làm thế nào, bỗng nhiên có một người bước tới sau lưng tôi, bóng dáng cao lớn che chắn tia nắng mùa hạ oi bức từ cửa sổ chiếu vào. Gáy tôi bỗng truyền đến cảm giác mát rượi dễ chịu.

      “Nhập mã thẻ sinh viên của cậu vào đây. Có mang theo thẻ ?”

      Tôi máy móc ngước nhìn cậu sinh viên đứng đằng sau, nói rằng rút tấm thẻ mỏng dẹt trong túi áo sơ mi ra đưa cho cậu ta.

      Phương Diệp hơi cúi người, nhanh chóng gõ dãy số dài vào bảng mã máy tính, màn hình lập tức nhảy ra danh mục sách tham khảo tôi tìm. Tôi len lén mỉm cười nịnh bợ nhìn Phương Diệp, ai ngờ cậu ta khách sáo ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, chiếc ghế gỗ hơi đung đưa.

      “Lần sau rành mấy thứ này thì tìm bạn cùng lớp hỏi. Rủ mấy bạn cùng phòng ký túc xá chung cũng được. Họ đến nỗi ngốc như cậu.”

      Bàn tay cuộn tròn đặt đùi đã run lẩy bẩy từ lúc nào. Tôi ngước mắt nhìn Phương Diệp, cậu ta mặc áo phông xanh dương, tóc dài ngang trán ướt sũng mồ hôi. Tia nắng từ phía sau rọi tới làm gáy tôi nóng râm ran. Ở phía đối diện, Phương Diệp cũng khó chịu đưa tay gãi gãi ̉.

      “Nóng quá, cậu biết tìm chỗ ngồi nào mát mẻ hơn à…”

      Chưa kịp để cậu ta than phiền xong, tôi bất chợt lí nhí ngắt lời: “Cảm ơn.”

      Phương Diệp ngây người nhìn tôi.

      Tôi ngoảnh mặt nhìn sang chiếc máy tính kế bên, lí nhí lặp lại, “Tớ nói… cảm ơn.”

      Cậu ta chớp chớp mắt, một giây sau đã lấy lại vẻ thản nhiên, “Tớ muốn ăn kem chanh dây.”

      “Được.” Tôi run run nói, “Nhân tiện tớ mới tìm thấy một quán ăn vặt ở gần khu ký túc xá, tớ mời.”

      Phương Diệp vừa đặt được chồng sách tham khảo mượn thư viện xuống chiếc bàn thấp kê trong góc thì tôi trịnh trọng đem hộp kem chanh dây đến trước mặt cậu ta, còn cẩn thận lau qua chiếc thìa nhựa bằng khăn giấy rồi giúi vào tay Phương Diệp.

      Phương Diệp khoan thai đưa một thìa kem vào miệng, hàng lông mày khẽ nhíu lại rồi giãn ra rất nhanh, có lẽ là vì lạnh. Ăn được mấy thìa, cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, ngạc nhiên nói: “Cậu ăn à?”

      Tôi ngoảnh mặt nhìn bức ảnh nhỏ treo tường, trong lòng hiểu sao vỡ vụn. Thời gian lâu như vậy, chắc cậu ta còn nhớ chút gì nữa rồi.

      “Ý tớ là cậu gọi đồ gì sao?” Phương Diệp đột nhiên nói.

      Tôi quay đầu lại, nhìn cậu ta bằng ánh mắt khó hiểu. Cậu ta từ tốn nói nhỏ, “Cậu ăn được kem chanh dây. Tớ vẫn nhớ.”

      Tôi lại cúi mặt nhìn bàn tay đặt đùi, cất nổi lời. Tôi nhớ cậu ta rất thích ăn kem hộp vị chanh dây, kem có mùi rất thơm nhưng lại quá ngọt, có vị thanh thanh như tôi vẫn tưởng tượng. Ngày còn bé, mỗi buổi chiều mùa hè đá bóng về, Phương Diệp thường mua một hộp kem chanh dây và một túi đá bào siro cho tôi, hai đứa ngồi trong khu vườn chật hẹp của ông ngoại cậu ấy, vừa ăn vừa tán ngẫu linh tinh.

      Tôi còn nhớ nổi chúng tôi đã nói những gì trong buổi chiều mùa hè đó, nhưng lại nhớ mãi hình ảnh Phương Diệp mồ hôi mồ kê nhễ nhại, vừa thở hồng hộc vừa đặt một túi đá bào lạnh buốt vào trong lòng bàn tay tôi.

      Hồi ức đúng là một kẻ phản bội đáng sợ.

      Phương Diệp đặt thìa nhựa xuống bàn, bỗng chốc trầm tư nói, “Ba mẹ tớ đã nói với cậu về chuyện tớ thay đổi nguyện vọng đại học, đúng ?”

      Tôi im lặng, thầm thừa nhận. Thực ra trong lòng tôi rất muốn hỏi cậu ấy vì sao? Vì sao điều kiện tốt như vậy lại thay đổi nguyện vọng? Có phải là vì tôi hay ?

      Nhưng cuối cùng lời ở đầu môi lại nuốt ngược xuống ̉ họng. Tôi sợ nghe Phương Diệp lạnh lùng nói: “ phải!”

      Phương Diệp đưa mắt nhìn ra khoảng trời xanh lơ, nhẹ nhàng nói như hề để tâm, “ gái tớ thích cũng học ở đây. Tớ thể chịu đựng được việc phải cách xa ấy.”

      Tôi nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cậu ta, mãi một lúc mới rụt rè hỏi: “Là ấy à?”

      “Ừ.”

      Tôi chưa hề nói “ ấy” là ai, vậy mà Phương Diệp lại thản nhiên “Ừ” một tiếng.

      Mặt đất dưới chân tôi thốt nhiên vỡ vụn. Tôi có cảm giác mình rơi tọt xuống một cái hố đen sâu hun hút, đáy, trọng lực.

      Đó là cuộc nói chuyện đầu tiên giữa tôi và Phương Diệp sau gần bốn năm.
      Last edited: 13/3/18

    3. Daisy.

      Daisy. New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      0
      Chương 01:
      “Khải Ca! Giám thị tới!”

      Vân Chi vừa chạy vừa hét toáng lên, nàng nhảy bổ khỏi giường, lao đến rút phích cắm của ấm điện ra khỏi ổ rồi nhanh chóng trốn vào trong toilet.

      Giám thị chỉ lướt qua cửa phòng bọn tôi, nghe thấy tiếng nước xả ào ào trong buồng tắm liền nhíu mày tiếp. Bóng người vừa thấp thoáng khỏi kẽ cửa, Hải Đường lập tức chạy tới gõ vào phòng tắm ba nhịp, báo hiệu trạng thái an toàn. Vân Chi hấp tấp bê ấm điện đựng đầy nước đun dở ra ngoài, nàng chán nản liếc nhìn tôi – hung thủ của náo loạn vừa rồi – vẫn ngơ ngẩn thả hồn treo ngược cành cây.

      “Từ ngày mượn sách ở thư viện về, cậu lạ lắm nhá!” Vân Chi khách khí đá đá vào mông tôi cái.

      Tôi uể oải vươn tay cắm lại phích cắm, thèm phản kháng, “Lạ ở chỗ nào?”

      “Bộ dạng ngây ngây ngô ngô, làm việc gì cũng mất tập trung. Cậu rồi hả?”

      Lần này là Phụng Tiên vừa giũa móng tay giường vừa vọng xuống chỗ tôi. nổi tiếng với lịch sử tình trường dày như bách khoa toàn thư nên rất nhạy cảm trước mấy vấn đề đương, hẹn hò.

      Hải Đường đọc sách cũng trở nên hứng thú lạ thường, hai mắt sáng rực nhìn xoáy vào tôi, nàng vui vẻ hỏi: “Là chàng nào vậy? Có phải cậu quen ở thư viện trường mình ?”

      Tôi còn ngơ ngẩn chưa kịp đáp lời từ phía cửa ra vào bỗng xuất cái bóng cao lớn. Cả đám lập tức im bặt, đồng loạt quay đầu ngó ra.

      Hóa ra phải giám thị đột xuất chăm chỉ quay trở lại kiểm tra lần hai. Đó là cậu sinh viên vóc dáng cao ráo, người mặc áo sơ mi xanh nhạt để ngỏ cúc. Cậu ta đứng ngược nắng nên cả gương mặt dường như chìm trong bóng tối tĩnh lặng, chỉ có cái bóng kéo dài, dài nền gạch, hắt xuống tầm nhìn của tôi.

      Tôi hơi mấp máy mắt vì ánh nắng ban chiều sáng chói, nhìn kỹ lúc lâu lại phát ra đó là Phương Diệp.

      Cậu ấy tới ký túc xá nữ làm gì nhỉ? Lại còn trúng phòng của tôi nữa? Tôi nghi hoặc nhìn vào đáy mắt trầm mặc của Phương Diệp, chắc chắn phải là đến tìm tôi rồi. Mặc dù lần trước quả cậu ta giúp tôi chuyện , nhưng chẳng phải tôi mời hộp kem chanh dây để trả công rồi đó sao? Ngoài chuyện đó ra, hơn ba năm nay chúng tôi chưa từng tiếp xúc riêng lần nào.

      Hẳn là cậu ta tới tìm Phụng Tiên chuyện, tán tỉnh. nàng nổi tiếng là hoa khôi của khoa Truyền thông, mới tuần đầu nhập học có ba, bốn chàng ngấp nghé cửa phòng ký túc xin được gặp kia mà. Chắc chắn… chắc chắn là Phương Diệp tới tìm ấy rồi!

      Vân Chi vừa hấp háy mắt nhìn chàng trai lạ, vừa lịch lên tiếng: “Chào bạn. Bạn tới đây gặp ai thế?”

      Chúng tôi đều đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Phụng Tiên ngồi giường. ấy đặt chiếc giũa móng tay xuống, tò mò chờ đợi cậu sinh viên vẫn đứng im lặng ngoài cửa.

      Phương Diệp nhìn tôi nửa nằm nửa ngồi sàn nhà, vừa mỉm cười vừa , “Mình muốn tìm Khải Ca. Xin lỗi làm phiền các bạn rồi.”

      Câu trả lời của Phương Diệp tựa như chất xúc tác của một phản ứng hóa học mãnh liệt, ba gái cùng phòng ngay lập tức quay ngoắt lại nhìn chằm chằm vào mặt tôi, ánh mắt nửa như tra khảo nửa như vạch tội. Trước ba mũi dao sắc lẹm ấy, tôi đành bất đắc dĩ nhỏm người dậy, lê từng bước chậm chạp về phía Phương Diệp đứng.

      Nhưng trái với suy đoán của tôi, Phương Diệp hề rời khỏi ngưỡng cửa phòng ký túc xá để tìm một chỗ riêng tư trò chuyện, cậu ta thậm chí cả nhúc nhích một đầu ngón tay. Tôi ủ dột ngước nhìn người bạn thanh mai trúc mã của mình, cảnh giác hỏi: “Tìm tớ có việc gì?”

      Lúc này Phương Diệp mới xòe bàn tay giấu sau lưng, đưa cho tôi một túi giấy nhỏ, “Mẹ tớ gửi ít mận chín, nói tớ đem sang cho cậu một ít.”

      Tôi đưa tay đón lấy, ngập ngừng biết có nên mời cậu ta vào phòng ngồi chơi một lúc . Phương Diệp nhìn thoáng qua vai tôi, giọng nói trong trẻo vừa đủ để ba nàng phía sau nghe thấy, “Cậu mời bạn cùng phòng ăn chung nhé. Mình phải rồi, xin lỗi đã làm phiền các bạn.”

      Tôi cụp mắt nhìn bóng cậu ta xa dần rồi biến mất sau khúc cua. Rõ ràng là ở khoảng cách gần gũi như vậy, nhưng tôi lại hề cảm nhận được cảm giác thân thuộc xưa kia.

      Có lẽ, thời gian bào mòn mọi thứ. Kể cả tình bạn mười tám năm giữa chúng tôi.


      “Khải Ca giấu bạn trai kỹ quá nhé! Nếu phải cậu ta tự mò tới tận đây thì biết bao giờ tụi mình mới được gặp mặt nhỉ?” Vân Chi ngồi vắt vẻo giường, miệng véo von đùa nghịch, “Này, sợ bọn tớ bắt nạt cậu ấy hả?!”

      Tôi liếc mắt nhìn Hải Đường đúng lúc cũng chăm chú nhìn về phía tôi và nở một nụ cười ý nhị. So với Vân Chi hoạt bát, sôi nổi, tôi lúc nào cũng thích tính cách trầm lặng của hơn.

      phải bạn trai.” Tôi đặt túi mận vào bồn rửa mặt, nói vọng ra ngoài để át tiếng nước chảy, “Cậu ta tên Phương Diệp, ở căn nhà đối diện nhà tớ. Hai bên quen biết từ nhỏ, nhưng mấy năm nay đã ít khi liên lạc rồi.”

      “Thật ? Cậu nói có thật ?”

      Lần này là Phụng Tiên lên tiếng trước. ngồi khoanh chân giường, nheo nheo mắt nhìn tôi chăm chú. Tôi chợt chột dạ, trong lòng bỗng chốc nảy lên một dự cảm lạ thường. Tuy vậy tôi vẫn mỉm cười đáp lời : “Thật chứ! Nếu mà có bạn trai ấy à, thì tớ đã bắt người ta khao các cậu một chầu rồi…”

      Phụng Tiên lặng im nói gì nữa. Trong phòng chỉ còn tiếng Vân Chi ồn ào bàn tán về chàng trai đột nhiên xuất hiện lúc nãy.

      “Ái chà chà, thanh mai trúc mã của Khải Ca nhìn cũng được lắm! Sinh viên năm nhất như cậu ta chắc hẳn là bị săn đón khủng khiếp… Nghe nói mấy đàn chị trường mình có sở thích lái máy bay…”

      Tôi ngơ ngẩn nhìn những trái mận chín đỏ mọng tay, trong lòng sống lại hồi ức mười năm về trước, dưới tán cây mận xanh mướt của một buổi chiều mùa hè…


      Tôi nhóp nhép nhai đá bào siro dâu mát lạnh, bàn tay thấm đẫm nước đá khổ sở lục lọi trong túi, mãi mới tìm thấy mấy phong thư màu hồng thơm mùi thảo mộc, lại vô tình làm chúng nhàu nhĩ, mủn ướt ra hình dạng gì.

      “Gì vậy?” Phương Diệp ngừng ăn kem chanh dây, ngẩng đầu nhìn tôi.

      Tôi thô bạo giúi mớ thư từ vào lòng cậu ta, nửa hờn dỗi nửa mong chờ nói: “Thư tình của cậu cả đấy! Của mấy bạn lớp 3C, 3D và mấy chị khối . Họ nhờ tớ chuyển giùm, từ chối mãi mà được.”

      Xong nhiệm vụ, tôi lơ đãng lẩm bẩm một mình, “Lạ thật đấy, xấu tính như cậu mà sao có nhiều người thầm thích thế biết? Chả bù cho tớ, chẳng có ai viết thư từ gì cả…”

      Phương Diệp nói gì, chỉ lẳng lặng nhét mấy phong thư vào túi quần. Buổi chiều muộn hôm đó, khi vứt rác giúp mẹ, tôi vô tình nhìn thấy chúng nằm chỏng chơ trong bịch rác nhà đối diện. hiểu sao tôi cảm thấy mừng thầm.

      Mừng hơn nữa là, kể từ ngày đó, luôn có một phong thư nhỏ gài trước cửa nhà tôi. Nội dung chẳng có gì đặc sắc, chỉ toàn mấy câu ngây ngô của đứa con trai chín tuổi.

      “Chiều nay tớ mua đá bào siro cho Khải Ca ăn nhé!”

      “Khải Ca, Khải Ca đừng khóc. Tớ sẽ lấy tiền ăn vặt mua cho cậu kẹp tóc mới.”

      Mẹ tôi biết nhưng toàn làm lơ. Chỉ có tôi lần nào cũng vừa đọc vừa bụm miệng tủm tỉm cười.

      Phải mất rất nhiều năm trôi qua, tôi mới nhận ra đó là những bức thư tình đầu tiên của cậu ấy…
      Last edited: 13/3/18

    4. Daisy.

      Daisy. New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      0
      Chương 02:


      “Khải Ca, con có rảnh ? chuyện với chút nhé!” Lâm kéo cánh cửa sắt ở phía đối diện, ló đầu với tôi.


      Tôi “Vâng” tiếng rồi nhanh chóng đặt bình tưới cây xuống đất, lật đật chạy ra ngoài. Lâm tra chìa khóa vào ổ, hai bác cháu trước sau vào khu vườn chật hẹp của ông ngoại Phương Diệp. Mẹ tôi ông ngoại cậu ta mất lâu lắm rồi, nhưng chú Lâm kiên quyết chịu phá bỏ khu vườn này, ngược lại còn bỏ nhiều công sức giữ gìn cẩn thận. Mỗi mùa, cây mận trong vườn vẫn thường bói rất nhiều quả ngọt, y hệt như chủ nhân của nó chưa từng xa vậy.


      Lâm ngước nhìn tán cây mận rất lâu, nửa như muốn trút bầu tâm nửa lại muốn kềm giữ trong lòng. Cuối cùng thở hắt ra hơi dài, rầu rĩ cầm tay tôi : “Con ạ, thằng Diệp nó giấu chú thay đổi nguyện vọng… Nó đậu vào cùng trường con đấy.”


      Tin tức này của Lâm tựa như sấm sét giữa trời quang. Nếu như phải chính miệng thổ lộ với tôi bao giờ tôi dám nghĩ đó là . Phương Diệp là học sinh xuất sắc ở trường, mọi người ai cũng kỳ vọng cậu ta sẽ đỗ vào trường top đầu thủ đô. Nghe đồn, thầy giáo chủ nhiệm của cậu ta còn quả quyết nếu Phương Diệp thi đỗ khoa Công nghệ thông tin của Bách khoa thầy nhất quyết chịu kết hôn. Xem ra đời này của thầy ấy phải chịu cảnh đơn vò võ rồi.


      nghĩ có khi là vì chuyện tình cảm với con bé nào cũng nên… Mà… nó gì với con à?” Lâm buồn bã hỏi.


      “Dạ… … Hôm nay con mới biết chuyện ạ…”


      thở dài, ánh mắt trầm tư lại ngước lên nhìn chăm chăm vào tán cây mận xanh rì rào. Chừng như muốn nỗi buồn lây lan sang tâm trí tôi, cố nén tiếng thở dài, bàn tay gầy gầy nắm chặt lấy tay tôi, nhắn nhủ, “Thôi ở trong đó, nó còn có con làm bạn bè. Con thay khuyên nhủ nó tu chí học hành nhé…”


      “Vâng, .”


      Tôi nhỏ giọng đáp lời Lâm. Bấy lâu nay người lớn hai nhà hề biết rằng tôi và Phương Diệp tuyệt giao từ mùa xuân năm lớp chín. Sau đó tôi và cậu ấy mỗi người thi đậu vào trường cấp ba, cuộc sống giữa hai đứa lại càng có điểm giao nhau.


      Học lực của tôi vốn giỏi giang như Phương Diệp, ba mẹ tôi cũng đặt nhiều kỳ vọng vào đứa con có chí hướng học hành. Tôi đăng ký nguyện vọng vào trường đại học ở miền Trung, tổng điểm ba môn vượt quá 16 điểm.


      Nhưng càng gần tới ngày thi chính thức, tôi càng tuyệt vọng. Tôi biết khi mùa hè mười tám tuổi kết thúc, tôi và Phương Diệp mỗi người khoảng trời riêng, kẻ Bắc người Trung, cho dù tôi có muốn chạy sang nhà cậu ấy, mè nheo đòi cậu ấy mua đá bào siro cho ăn cũng còn kịp nữa rồi.


      Tôi là người đã bắt đầu cuộc chiến tranh lạnh kéo dài ba năm này, nhưng lại có khả năng để kết thúc nó.


      Vì vậy ngay khi cậu bạn lớp bên ngỏ lời, tôi đồng ý mà hề suy nghĩ.


      Tôi chỉ muốn Phương Diệp biết tôi cũng có bạn trai, tôi cũng hạnh phúc. Đâu phải chỉ mình cậu ấy mới có quyền được thích người khác?


      Nhưng Phương Diệp biết rồi sao chứ? Tôi ngốc nghếch tin rằng cậu ấy vì chút chuyện cỏn con này mà động lòng…


      Cuối cùng, cậu ấy vẫn chỉ đứng ở phía nhà đối diện mà im lặng nhìn tôi rất lâu, vào buổi tối cậu bạn kia đột ngột đặt lên môi tôi nụ hôn phớt ngay trước cổng nhà.


      Ngày nhận giấy báo kết quả thi thử ở trường cấp ba, ba tôi nổi giận lôi đình, ông vung tay tát tôi cái rất đau. Tôi cố kềm nén giọt nước mắt tức tưởi, chân xỏ dép chạy ra khỏi nhà.


      Tôi bỏ đâu xa mà ngồi ghế đá ở sân tập thể dục trong phố, mải miết đưa tay chùi những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.


      Tâm tư rối bời…


      Ánh đèn đường vàng vọt rọi xuống sân bóng một vệt sáng yếu ớt. Trong bóng tối tịch mịch bao trùm, Phương Diệp đã lặng lẽ đứng ở đó từ lúc nào. Cậu xỏ tay vào túi quần, ánh mắt tâm tư đặt lên dáng vẻ co ro tội nghiệp của tôi ghế đá.


      Biết tôi đã phát hiện ra cậu, Phương Diệp từ từ tiến lại gần. Cái bóng đen dài của cậu hắt xuống tầm nhìn của tôi.


      Trong gian tĩnh lặng, mùi hương chỉ thuộc về riêng mình cậu ấy vấn vít ngay nơi chóp mũi.


      “Có đau lắm ?” Phương Diệp cúi đầu nhìn gò má hơi sưng của tôi, trầm ngâm cất tiếng.


      Tôi lơ đãng ngó mấy chiếc lá rung rinh trong gió đêm, một mực im lặng.


      Phương Diệp đứng bất động rất rất lâu nhưng cậu tuyệt nhiên nói gì nữa. Khi tôi tưởng thời gian dường như ngưng đọng xung quanh chúng tôi Phương Diệp bỗng quay lưng bỏ bằng những bước sải chân dài.


      Đáng đời mày lắm, Khải Ca!


      Chính sự ương ngạnh ́ chấp của mày đã khiến Phương Diệp khó xử biết bao trong buổi tối mùa xuân ba năm trước. Ba năm sau, cũng chính sự ương ngạnh ́ chấp ấy lại khiến cuộc chia ly mùa hạ giữa hai chúng tôi càng trở nên nặng nề.


      Rất nhanh sau đó, Phương Diệp quay trở lại với một chiếc khăn bông và một cục đá tay. Cậu lặng lẽ đặt chúng xuống chỗ trống ghế đá, buồn bã nhìn tôi một hồi rồi bỏ , bóng tối như một con quái vật nuốt chửng lấy bóng lưng lầm lũi độc của cậu. Lần này cậu thèm ngoảnh đầu lại nhìn đứa con gái bướng bỉnh ́ chấp là tôi nữa.


      Buổi tối hôm ấy, tôi chườm đá lên vết sưng mặt, cũng lấy khăn bông của Phương Diệp để lau khô nước mắt. Tôi cứ ngồi giữa màn sương khuya lặng lẽ khóc. Cục đá lạnh buốt bên cạnh tôi cũng lặng lẽ tan dần, tan dần. Những giọt nước tí tách, tí tách rơi…


      ***


      Tôi vừa mở cửa sổ, ánh nắng chói chang từ bên ngoài lập tức dội thẳng vào trong phòng. Trời đã vào thu nhưng dường như ở thành phố này, mùa hạ oi bức vẫn ngự trị.


      Nhập học được hơn nửa tháng, tôi cũng dần thích nghi với kiểu khí hậu khắc nghiệt của dải đất miền Trung.


      “Khải Ca, cậu vào trường à?” Vân Chi đứng trước gương chải tóc, vừa nhìn thấy tôi mở máy tính thì cao giọng hỏi.


      Tôi nhìn bộ váy có gam màu nóng của Vân Chi, đoán rằng nàng chuẩn bị ra ngoài vui chơi.


      . Chủ nhật mà, tớ cũng đâu có việc gì cần vào trường?” Tôi tiện tay mở một file tài liệu trong ổ cứng ra, “À mà cậu có biết Hải Đường đâu từ sớm rồi ?”


      Vân Chi nghe tôi uể oải nói vậy thì hùng hổ tiến lại gần giường tôi, gạt phăng chiếc máy tính xách tay sang một bên, nói như rống lên: “Trời ơi là trời! Cậu quên thật hả Ca! Hôm nay là Ngày hội câu lạc bộ của trường mình đó, cậu ̣nh tham gia à?!”


      Nghe nói sinh hoạt câu lạc bộ ở trường đại học V khá sôi nổi, dạo quanh một vòng cũng có thể bắt gặp mười mấy câu lạc bộ. Nhưng tôi nhớ rõ rằng việc tham gia câu lạc bộ đâu có bắt buộc với tất cả các sinh viên?


      “Trời ạ, bắt buộc nhưng cậu cũng nên tìm hiểu một chút chứ! Thời gian học của năm nhất quá căng thẳng, chẳng lẽ cậu ̣nh cứ rúc đầu vào cái ổ của mình như thế này mãi à!”


      Sợ những điều mình nói còn chưa đủ thuyết phục, Vân Chi chép miệng bổ sung, “Cậu xem, đến con mọt sách như Hải Đường cũng hăng hái từ sớm rồi đấy!”


      Cuối cùng trước sự lôi lôi kéo kéo nhiệt tình của nàng cùng phòng, tôi đành trở dậy thay quần áo để xuống trường.


      Quả thật Vân Chi quảng cáo hề khoa trương, khí Ngày hội câu lạc bộ ở trường đại học rất nhộn nhịp, sân trường chật kín sinh viên lại lại tấp nập, bước ba bước là lại nhìn thấy quầy đăng ký câu lạc bộ. Tôi và Vân Chi vừa đặt chân vào ̉ng trường ngay lập tức bị đám đông chia rẽ, tôi cứ thế một mình vòng quanh sân trường thưởng lãm, mỗi nơi ghé lại vài phút nghe quảng cáo, nhận tờ rơi nhưng trong lòng hề có ý ̣nh tham gia bất cứ câu lạc bộ nào.


      Rốt cuộc một dòng chữ nghệ thuật màu đỏ nổi bật băng rôn đã thu hút sự chú ý của tôi.


      “Câu lạc bộ kịch nghệ – Nơi thỏa mãn đam mê của bạn!”


      “Xin chào, em muốn tìm hiểu về câu lạc bộ của chúng tôi à?”


      Khi tôi mải mân mê tờ quảng cáo đặt quầy đăng ký thì bỗng một giọng nói trầm trầm vang lên bên tai. Tôi quay phắt đầu lại thì bắt gặp một đôi mắt cong cong mang theo ý cười.


      Một đàn đứng ngay sau tôi, dáng người rắn rỏi, nước da rám nắng đặc trưng của những người sống lâu ngày ở mảnh đất này. chắp hai tay ra sau lưng, ánh mắt chăm chú nhìn vào tôi. Mái tóc cắt ba phân có phần ngổ ngáo của thoáng làm tôi e dè.


      “A… Em chỉ… chỉ xem một chút thôi ạ!”


      “Xem một chút tức là cũng có hứng thú với nó rồi, tôi nói đúng chứ?” Đàn khẽ mỉm cười nhìn tôi, dáng vẻ rất thân thiện, “Chào em, là Thành Khương, chủ tịch câu lạc bộ kịch nghệ!”


      “Chủ tịch á?” Tôi tròn xoe mắt nhìn , ngờ rằng ́ch thân chủ tịch câu lạc bộ lại đứng ra chiêu mộ thành viên.


      “Chủ tịch thì sao nào?” Thành Khương cúi đầu nhìn tôi, phì cười, “Cá nhân , phải cương vị chủ tịch câu lạc bộ đâu nhé, cho rằng kịch nghệ là một loại hình nghệ thuật khá thú vị. Bay bổng, lãng mạn và phiêu lưu. Chà, nghe thích phải ?”


      “À… dạ vâng… Nhưng em chưa có ý định tham gia câu lạc bộ nào ạ…” Tôi rụt rè , chỉ sợ ta cho rằng tôi là “con mồi” béo bở để lôi kéo.


      “Ồ, ra là thế! Nếu vậy em có thể quan tâm tới câu lạc bộ Kịch nghệ chút xem sao?” Thành Khương nháy mắt , “ cơ hội tốt để khám phá giới hạn của bản thân? Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của em, thứ lỗi cho tôi tọc mạch, có phải em có chuyện gì phiền não? Em biết , tôi cho rằng Kịch nghệ là liều thuốc tốt cho những thất tình đấy! Những cuộc đời mới, những chuyến phiêu lưu mới, và dĩ nhiên, cả những chàng trai ngọt ngào nữa!”


      Ngừng lát để tôi có thể theo kịp vấn đề, ta lại tiếp tục thao thao bất tuyệt, “Và em biết , càng tìm hiểu những vở bi kịch tuyệt tác, cỡ như Romeo và Juliet hay Othello, các càng thấy câu chuyện tình của mình còn may mắn chán. phải nào?”


      Tôi chớp chớp mắt nhìn Thành Khương ra chiều đã hiểu.


      “Và thêm nữa, thành viên của câu lạc bộ Kịch nghệ nổi tiếng là thân thiện và dễ gần. Điển hình như... đây! Thế nào, muốn tham gia chưa bé?”


      “Vâng, vậy thì em sẽ đăng ký thử xem sao… Đúng là em có chút chuyện buồn phiền...”


      “Vì vấn đề tình cảm hả?” Thành Khương nói chắc nịch.


      Tôi chỉ còn cách cúi mặt thấp và khẽ gật gật đầu. Nỗi buồn của tôi lộ liễu đến mức một người lạ cũng có thể nhìn thấu ư?


      “Vậy thì, để tôi hướng dẫn em làm thủ tục đăng ký nhé. Chiều thứ ba này sau 5 giờ em đến văn phòng của câu lạc bộ ở tầng 5 dãy nhà D để báo danh.”


      Tôi nhanh chóng theo chân đàn hoàn thành mẫu đơn đăng ký, sau đó còn được tặng một chiếc áo và một móc khóa từ những thành viên của câu lạc bộ kịch nghệ.


      Cuối cùng Thành Khương đặt móc khóa vào tay tôi, nhỏ giọng nói: “Này, cũng phương diện cá nhân phải chủ tịch câu lạc bộ, tôi có thể nhắn tin vào số điện thoại của em ?”
      Last edited: 21/4/18

    5. thanhnienmoi12

      thanhnienmoi12 New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      0
      Mình thích phần mở đầu lắm. Phần mở đầu mình đọc vào hiểu gì hết, bắt buộc mình phải suy ngẫm lắm mới biết được tình hình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :