1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Bạn Ngô Cửa Giữa này thế mà thực lòng đối tốt với bè bạn ha.
      heavydizzy thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Lại phấn hồng, may mắn tim đập bình thường, tiềm nô ơi.....lần này có bắt đc vợ ko đây, tui muốn chút nước thịt được ko ta....
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @linhdiep17 sắp rồi

      Chương 65 Rình coi

      Đến canh hai, trong nhà Ngô Môn Trung có việc, tiện ở lâu, chung quy rời . Diệp Tiềm người trở lại phòng nghỉ tạm, nhưng căn bản khó có thể ngủ, nằm ở nơi đó nhìn trướng mạn, trong đầu lại ra kia tình cảnh ngày đó Triêu Dương công chúa xích lõa nằm ở trong trướng mạn.

      lăn qua lộn lại ngủ được, cuối cùng ngồi dậy, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ chăm chú lâu, chợt mặc quần áo đứng dậy.

      nhấc trường kiếm lên, lặng lẽ ra khỏi phòng, nhìn bốn phía người, nhàng vận khí nhảy lên đầu tường, trèo tường ra khỏi Tướng Quân Phủ của mình. Ra phủ, đường thừa dịp bóng đêm, dọc theo đường nhanh. Kỳ thực đường đến trước phủ công chúa cực kì quen, tuy đêm tối, nhưng bao lâu tới trước phủ công chúa.

      đến trước cửa phủ, thấy cửa chính khóa chặt, đền cung Trường Tín lay động, hai con sư tử bằng đá trông cửa đơn lạnh lẽo. dừng chân chút, nghĩ lúc này khuya, nếu bị ai nhìn thầy mình xâm nhập phủ công chúa tốt, trầm ngâm lát, quay lại, theo đường mòn vòng đến bên cửa hông, chọn chỗ ít người lui tới, yên lặng trèo tường vào.

      Lúc vầo trong phủ, thấy hầu hết hạ nhân nghỉ ngơi, ngay cả thị vệ chung quanh cũng có chút mệt mỏichỉ cách đó xa đèn cung đình tỏa sáng. Đối với bố cục trong phủ công chúa cũng quen thuộc, nhưng may mắn nội trạch hào môn bố trí luôn dễ đoán được tám chín phần, đường cẩn thận, đê vòng quá thị vệ, sau lát đến chính viện, thấy nơi đó có càng nhiều thị vệ canh gác, cũng ngẫu nhiên có thị nữ ra vào, Diệp Tiềm biết đó là biệt uyển của công chúa.

      Diệp Tiềm theo thói quen sờ sờ trường kiếm bên hông, nghĩ hôm nay làm việc này có chút lén lút, trong lòng khỏi ngượng ngùng. Nhưng trong lồng ngực trái tim kinh hoàng có cách nào dừng lại, chỉ hơi do dự lát, tiếp tục xoay người lên đầu tường, dọc theo đầu tường cẩn thận nhanh.

      Lúc này, trong cửa sổ hoa văn lưu vân phi phượng, Triêu Dương công chúa son phấn chưa tẩy, tóc dài áo choàng, thân quần áo màu đen thâm y thêu hoa văn màu tối, đánh đàn trước mai vàng ngoài cửa sổ. Đàn là danh cầm, đen đỏ giao nhau, đen như đêm tối, đỏ như hàn mai; có khắc hoa mai và xà phúc quấn quýt, hoa mai xinh đẹp, xà phúc lãnh quỷ. Vào đêm đông thê lương, gió thổi qua ngoài cửa sổ, mai vàng nở đỏ tươi, đóa đóa run rẩy. Phòng trong cổ tay nữ tử trắng noãn khẽ nâng, ngón tay ngọc thon thon đánh ra tiếng đàn như dòng nước chảy khe khẽ. Tiếng đàn lúc đầu bằng phẳng, sau đó bỗng nhiên cao vút, cao vút như gió cuồng thổi qua sóng biển, sau lát lại chợt rơi xuống đáy cốc, réo rắt thảm thiết ai uyển.

      Diệp Tiềm ở đầu tường trong bóng tối, nương theo cửa sổ đèn cung đình, vội vàng mà tham lam đánh giá khuôn mặt nữ tử kia.

      Từ đêm đó, mặc dù ở Đôn Dương Thành ngẫu nhiên thấy nàng, nhưng lại phảng phất như cách ngàn núi cao vạn nước sâu, nhìn cũng chân thiết. Đêm nay giờ này khắc này, ngàn núi cao vạn nước sâu đột nhiên biến mất, mặc dù đèn cung đình mờ tối, ánh trăng mông lung, nhưng là lại nhìn thấy vô cùng ràng.

      nữ tử kia cúi mắt lộ ra lạnh lùng cùng lạnh bạc, nâng tay quyến rũ tiêm nhược, đó là Triêu Dương công chúa, là thiên hạ tưởng niệm nhiều năm trong lòng, là từ ngây ngô thiếu niên mười ba tuổi lần đầu tiên gặp được rốt cuộc quên nổi bóng dáng.

      Đứng ở đầu tường trong bóng tối, Diệp Tiềm cứng ngắc vươn tay, bàn tay to thô ráp mà thon dài mở ra, bao phủ trong bóng tối, trước mắt vừa đúng bao phủ nữ tử cúi đầu đánh đàn trong song cửa. Nội tâm bỗng nhiên dâng lên cảm giác khác lạ, phảng phất tay mình có sức mạnh vô hạn, phảng phất có thể lướt qua khoảng cách biệt uyển xa gần kia, nắm nữ tử đó vào lòng bàn tay.

      ngón tay duỗi ra chậm rãi khép lại, nhìn hình ảnh nữ tử vừa đúng bị giam trong lòng bàn tay, khóe môi khỏi nổi lên ý cười.

      Tim trong lồng ngực luôn đập mạnh rốt cục yên tĩnh xuống, mình sốt ruột khó nén chạy tới như thế, lén lút chạy đến biệt uyển của nàng như thế, cũng chỉ muốn nhìn nàng, xác định hết thảy đều là , xác định nàng luôn ở nơi đó, chưa bao giờ từng rời .

      Diệp Tiềm cúi đầu hồi tưởng vài năm nay, lại phảng phất như giấc mộng, trong mộng con trâu già nặng gánh gian nan bôn ba, kéo càng xe nặng nề, chậm rãi về phái trước. Nhưng giờ, chỉ cảm thấy hết thảy đều đáng giá, rốt cục có thể đứng giữa phồn hoa có mảnh thiên địa của mình, nàng vẫn ở trong này, lẳng lặng đánh đàn cổ, chờ tiến lên phía trước.

      Lúc này phòng trong, tiếng đàn chậm rãi dừng lại, Triêu Dương công chúa cúi mắt nhìn đàn hồi lâu, rốt cục : "Cái đàn độc u này là Hầu gia lúc sinh tiền nhất, hgiờ người , đàn này cũng cần lưu lại." xong, nàng chậm rãi đứng dậy, phân phó Cẩm Tú: "Mang đàn thiêu."

      Cẩm Tú gật đầu: "Vâng, công chúa."

      Tức thời Cẩm Tú tự ôm đàn, dẫn theo thị nữ ra cửa đốt đàn, Diệp Tiềm ở bên cạnh nghe hết thảy, thân hình giật giật, lẳng lặng nhìn Cẩm Tú ra ngoài cửa sổ đốt đàn.

      Đàn là đồ cổ, bỗng nhiên bị liệt hỏa đốt cháy, chợt phát ra tiếng gào thét, sau đó biến mất trong liệt hỏa.

      Mính Nhi nhìn chiếc dang cầm hóa thành tro tàn, thở dài : "Người đàn , là đáng tiếc."

      đến đây, ánh mắt nàng lúc lơ đãng vừa đúng đảo qua chỗ Diệp Tiềm, tức thời khỏi biến sắc, lui ra phía sau vài bước, lại nhíu mày nhìn kỹ, phát là Diệp Tiềm, mới nhàng thở ra.

      Nàng dấu vết đến bên người Triêu Dương công chúa, giọng : "Công chúa, dưới tường có người."

      Triêu Dương công chúa nhíu mày: "Có người?"

      Lúc này Cẩm Tú đốt xong về phòng, nghe nàng như vậy, nhíu mi: "Mính Nhi, được lung tung, sao ta nhìn thấy."

      Mính Nhi cảm thấy ủy khuất: "Ta vừa rồi nhìn ràng, dưới tường quả có người, là Diệp đại tướng quân đó!"

      Mính Nhi lần này nhớ kỹ, Diệp Tiềm kia, là thị vệ dưới tay công chúa, mà là đại tướng quân, thể xưng hô người ta là Diệp thị vệ.

      Cẩm Tú nhìn dưới góc tường lúc này bóng người, nhìn về phía Triêu Dương công chúa : "Công chúa?"

      Triêu Dương công chúa lắc đầu: "Thôi, để ý tới là được."

      Mính Nhi thấy Triêu Dương công chúa như thế, cũng thể cái gì, đành phải ủy khuất bắt đầu hầu hạ công chúa rửa mặt chải đầu ngủ.

      Sau lát, Triêu Dương công chúa tẩy dung trang, thay đổi áo ngủ, nằm nghiêng giường. Nàng cũng ngủ được, nghĩ mấy năm nay thị phi phải trái, từ ngày xưa Tiêu Đồng, đến sau này Bình Tây Hầu, Hoài An Hầu mất , cùng với Diệp Tiềm vừa rồi chợt ra ở góc tường.

      Nàng hơi hơi nheo con ngươi, cảm thụ đông đêm lạnh lẽo.

      Nam nhân vừa mới đứng dưới góc tường, dù nàng quen thuộc, tận mắt thấy từ thiếu niên ngây ngô trở thành đại nhân đỉnh thiên lập địa, ở trong triều mấy năm lịch lãm, rốt cục trở thành đại tướng quân tay cầm quyền cao.

      nam nhân kia, dù rất xa, vẫn như diều trong tay nàng, diều bay cao tới đâu, dây vẫn do nàng giữ.

      Nghĩ đến ở góc tường rình coi mình, nàng nổi lên chút cười thong dong, tức thời ngọc thủ thon thon vuốt lên mái tóc như mây.

      Kỳ thực nàng cũng phải từng nghĩ, nếu diều vừa bao giờ quay lại nữa, nên như thế nào.

      Nàng lại nheo mắt, bên môi tràn ra tia thở dài lành lạnh. Nếu gió quá lớn, diều bay rất cao, dây liền đứt.

      Nếu đứt, vậy chặt đứt .

      thiếu niên kia từng phủ phục dưới làn váy nàng, từng câu nệ đến liếc nhìn nàng cái cũng mặt đỏ, từng ở bên tai nàng thề non hẹn biển vĩnh viễn rời , cũng từng dùng ngực lửa nóng gắt gao ôm nàng vào trong ngực.

      Nếu nhiệt tình có thể là chút dấu vết trong hồi ức, bởi vì thế biến thiên mà mất , như vậy cho dù nàng lãnh đời, có gì đâu.

      Nghĩ đến đây, nàng ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm đông yên tĩnh tiếng động, tiếng lá rụng cũng có thể nghe được. Nhưng nàng lại từ đông đêm mang theo ý lạnh, có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc của nam tử kia.

      vẫn , ở trước biệt uyển, lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng.

      Triêu Dương công chúa bên môi lại nổi lên mỉm cười nhợt nhạt, mang theo ý cười, nàng chậm rãi nhập vào mộng đẹp.

      Buổi sáng ngày thứ hai, Mính Nhi dậy sớm, chưa từ bỏ ý định tìm dấu chân tối hôm qua ở biệt uyển, nhưng tìm tới tìm lui, đều thấy. Cuối cùng bỗng nhiên thét tiếng kinh hãi: "Cẩm Tú tỷ tỷ, ngươi mau đến xem, đây là cái gì?"

      Cẩm Tú nghe nàng gào to như thế, vội buông lược gỗ khắc hoa trong tay ra, đến ngoài cửa sổ, thấy cửa sổ lẳng lặng đặt cái sừng bò tót màu xanh biếc. Cầm xem thấy hoa văn màu xanh biếc trong suốt, là bảo vật trung thổ hiếm thấy!

      Cẩm Tú và Mính Nhi đem vật ấy đặt trước mặt Triêu Dương công chúa, Triêu Dương công chúa tiếp nhận trong tay, cúi đầu tinh tế quan sát.

      Mính Nhi vẫn lầu bầu: "Đây tất nhiên là Diệp đại tướng quân tối hôm qua tới, là để lại." xong, nàng còn sợ mọi người tin, lại bổ sung thêm: "Loại sừng bò tót này, phỏng chừng đến từ Nam Man quốc, ta nghe bò tót nơi đó nhiều nhất. Đây là Diệp đại tướng quân cố ý mang đến muốn tặng cho công chúa chúng ta."

      Cẩm Tú đương nhiên minh bạch, đâu cần Mính Nhi , tức thời nàng nhìn Mính Nhi chít chít méo mó, vội kéo nàng : " cho ngươi lung tung, nhanh giúp ta chải đầu." xong túm nàng ra ngoài.

      Trong phòng, Triêu Dương công chúa nâng cái sừng bò tót, cảm thấy màu sắc hoa văn như từng quen biết. Tinh tế nhớ lại, đột nhiên nhớ năm đó Bích La phu nhân từng cầm cái ngọc thế xanh biếc muốn đưa cho nàng, chất liệu ràng giống nhau như đúc, hóa ra ngọc thế kia vốn là dùng sừng bò tót điêu khắc mà thành.

      Triêu Dương công chúa đứng lên, nâng sừng bò tót qua lại, dù nàng tự nhận xưa nay hiểu biết tiểu nô trong nhà quá , nhưng lần này cũng đoán ra tâm tư .

      có ý tứ gì đây? Chẳng lẽ , thế nhưng muốn đưa mình cái đó?

      Triêu Dương công chúa mặt ửng hồng lên, trong con ngươi nổi lên chút cáu giận.

      Nàng chỉ cho rằng những năm gần đây gần nữ sắc, tu thân dưỡng tính, hóa ra xuất môn đánh giặc vẫn quên mấy việc kiều diễm này.

      Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng đến cùng nàng vẫn vuốt sừng bò tót xanh biếc kia hồi lâu, buổi chiều khi ngủ còn cầm trong tay, đặt bên gối cùng ngủ.

      Tác giả có chuyện muốn : Mọi người đều nghe thấy tiết tấu kết cục? Cái gì.... Nhìn trời, vậy nhất định là hiểu lầm! Nam chủ người ta vất vả phấn đấu thành đại tướng quân, sao có thể kết thúc thế đây! Diệp tiểu nô kêu oan: Các kiểu kỹ năng của ta còn chưa thi triển!
      amandatruc, HangVO9, Tô Đát Kỷ22 others thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ui, thi triển gì a......tiềm nô định làm gì, đảo chính được ko, hay lại bị triêu dương hà hiếp đây, há há
      heavydizzyMi Han Mo Yu thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 66 Đường cứu quốc khúc khuỷa

      A Ly theo mẫu thân trở lại Đôn Dương, thái hậu đau lòng phen, lại thấy thịt khuôn mặt nhắn của bằng trước kia, rằng nhất định là ở Hoài An bị mẫu thân câu thúc hỏng rồi, phân phó xuống vạn vạn thể quá mức quản chế, cứ kệ tiểu hài tử thôi. Lúc này Thái tử bốn tuổi, mời thái phó mỗi ngày đọc sách luyện chữ. Thái hậu đau lòng A Ly ai làm bạn, cho Hú Nhi tạm thời đọc sách, bồi A Ly chơi mấy ngày. Vì thế A Ly vui vẻ mang theo Tiểu Thái tử Hú Nhi bắt đầu mỗi ngày ở trong cung nháo lên, đùa giỡn thái phó, trêu chọc cung nữ, nhảy lên , nhảy xuống dưới, trái phải khắp nơi, náo nhiệt vô cùng, làm hậu cung biến thành bát nháo. Hú Nhi nghe mẫu thân giáo huấn, vốn cũng dám, nhưng nhịn được A Ly châm ngòi. Cả cung nhìn lại, là Thái hậu Hoàng thượng, dưới là hoàng hậu phi tần, ai dám với Tiểu Thái tử và A Ly, vì thế hai đứa bé ai quản chế.

      ngày, A Ly lôi kéo Hú Nhi nghiêm trang : "Sư phụ giờ làm đại tướng quân, cũng quản chúng ta, bằng chúng ta tự luyện tập võ nghệ !"

      Hú Nhi nghe thấy hai mắt mở to: "Tự luyện tập? luyện thế nào? Luyện cái gì?"

      A Ly ngửa cổ, làm cái đầu tròn và thân thể bé sắp tạo thành góc vuông, mắt dài xem xét đại thụ che trời phía trước: " bằng chúng ta lên cây, sau đó luyện tập khinh công ?"

      Hú Nhi ngẩng đầu nhìn đại thụ hai người ôm xuể, nhăn mày lại: "Nhưng chúng ta trèo lên thế nào?"

      A Ly hắc hắc nở nụ cười: "Ta có biện pháp!"

      ===============

      Diệp Tiềm ngày đó đem sừng bò tót xanh đặt ngoài cửa sổ phòng Triêu Dương công chúa, hồi phủ rồi mới nghĩ, nghĩ phản ứng của nàng khi nhìn thấy. Lại nghĩ nếu nàng có chút ý tứ, có lẽ đáp lại mình. Ai ngờ chờ mãi, sừng bò tót xanh kia vẫn như đá chìm đáy biển có tin tức, thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải nàng căn bản chưa từng nhìn thấy , hoặc kỳ thực căn bản biết đó là mình để lại?

      Ngay lúc đắn đo khó yên, cố tình ở chỗ đồng nghiệp lại nghe được tin tức, là trong Đôn Dương Thành có vài vị Hầu gia lúc này cầu thân Triêu Dương công chúa, mọi người hưng trí bừng bừng thảo luận, còn vị ấy cuối cùng có thể ôm mỹ nhân về , thậm chí còn đặt cược, trong khoảnh khắc náo nhiệt vô cùng.

      càng mơ hồ, quyết tâm phái người hỏi thăm chung quanh, tìm hiểu thân gia tuổi tác mấy vương hầu, bản thân cũng đắn đo, xem đến xem , bản thân xem như trẻ nhất, cũng nhiều thực ấp nhất, quyền vị càng lớn nhất.

      Diệp Tiềm tính toán phen như thế, càng tin tưởng hơn, ở trong phòng bước thong thả, nghĩ dùng biện pháp gì bóng gió hỏi nàng. Nghĩ nghĩ, bỗng nhiên linh quang ra, nghĩ đến diệu pháp -- A Ly!

      nghĩ từ khi nam chinh trở về, còn chưa gặp A Ly và Hú Nhi, cũng biết hai đứa bé này thế nào, phái người hỏi thăm, biết A Ly ở trong cung, dưới gối thái hậu, liền mượn cớ tiến cung. Tiến cung rồi, gặp tỷ tỷ, hoàng hậu Diệp Trường Vân trước.

      giờ Diệp Trường Vân bởi vì chuyện lúc trước mà được thái hậu thích, mỗi khi thỉnh an, luôn bị mặt lạnh. May mắn thái hậu tốt xấu vẫn nhớ kỹ Hú Nhi là trưởng tôn, cũng làm quá mức. Nhưng ở trong lòng Trường Vân đương nhiên minh bạch, may mắn bây giờ A Tiềm địa vị cao, Hoàng thượng sủng ái, lại có Hú Nhi, nếu tương lai mấy thứ này mất , sợ là cuộc sống hàng ngày khó an.

      Lúc này Diệp Trường Vân thấy đệ đệ tới, thần sắc hoàn toàn nặng nề như ngày xưa, ngược lại có vẻ hăng hái, bất giác kinh ngạc, trong lòng tinh tế hồi tưởng, liền nhớ tới chuyện Triêu Dương công chúa tang chồng, nhất thời hiểu được.

      Tức thời ánh mắt nàng nhìn đệ đệ khỏi thêm phần cân nhắc: "Tiềm, hôm nay thoạt nhìn ngươi tâm tình cực tốt a!"

      Diệp Tiềm biết tỷ tỷ vẫn thích Triêu Dương công chúa, nhìn ngó xung quanh, hỏi tình hình Hú Nhi gần đây.

      Nhắc tới Hú Nhi, Diệp Trường Vân cười lạnh: " giờ mỗi ngày chơi điên rồi, cùng với đứa bé cha dạy dỗ kia, tất cả đều bị người ta làm hỏng rồi."

      Diệp Tiềm thấy nàng như vậy, hiểu là A Ly, nhớ Triêu Dương công chúa tang phu, A Ly nho mất phụ thân, trong lòng khỏi có vài phần thương tiếc, mặt biểu cảm : "Tỷ tỷ cần gì lời bỏ đá xuống giếng."

      Diệp Trường Vân nhíu mày nhìn Diệp Tiềm: "Thế nào, ngươi đau lòng?"

      Diệp Tiềm nhìn kĩ tỷ tỷ, đạm thanh : "Ta từng dạy võ nghệ, là sư phụ , tỷ tỷ như thế, khỏi làm cho người ta đau lòng."

      Diệp Trường Vân môi gợi lên cười trào phúng, chậm rãi : " ngày vi sư, chung thân vi phụ, ta thấy lòng ngươi đâu chỉ muốn làm sư phụ, mà là làm phụ thân."

      Diệp Tiềm đối với việc này đúng là yên lòng, nghe tỷ tỷ toạc ra, ràng thừa nhận: "Trong lòng ta muốn, chỉ lo làm được thôi."

      Diệp Trường Vân vừa nghe, khỏi khó thở, nhưng lập tức kiềm chế tính tình, cười ra, giọng lạnh lùng : "Chỉ sợ cho dù ngươi nguyện ý cưới, nàng nguyện ý gả, cũng dễ dàng như vậy! Cũng phải hỏi chút Hoàng thượng bằng lòng , thái hậu bằng lòng !"

      Diệp Tiềm nghe thấy, trong lòng trầm xuống, ngưng thần lát, cuối cùng hòa hoãn mà hữu lực : "Nếu nàng nguyện ý gả cho ta, dù Hoàng thượng đồng ý, thái hậu đồng ý, sao."

      =========================

      Diệp Tiềm khỏi chỗ tỷ tỷ, nghe hai đứa bé chơi đùa trong ngự hoa viên liền thẳng tới đó, ai biết tìm nửa ngày thấy đám nội thị và thị nữ kinh hồn táng đảm đứng, đám giờ cánh tay kéo cái chăn gấm lớn, ngửa đầu nhìn trời vẻ mặt khẩn trương. Diệp Tiềm thấy vậy, hỏi: "Đây là làm gì?"

      Trong đó có nội thị quay đầu nhìn , như gặp cứu tinh: "Đại tướng quân, Tiểu Thái tử và Tiểu Hầu Gia ở cây, đại tướng quân người đến tốt quá!"

      Diệp Tiềm nhíu mày, ngửa đầu nhìn lên, quả nhiên chạc cây trụi lủi, hai đứa bé đứng vui tươi hớn hở, trong đó A Ly cười đến thấy răng thấy mắt.

      A Ly thấy Diệp Tiềm cũng cao hứng, giơ cánh tay rất tròn giống như củ sen, đắc ý kêu lên: "Sư phụ, chúng ta luyện tập khinh công!"

      A Ly vốn bàn tay nắm Hú Nhi, tay ôm thân cây, lúc này bỗng nhiên vẫy tay, dưới chân liền vững.

      Diệp Tiềm cảm thấy ổn, trầm giọng quát: "Cẩn thận!"

      Tiếng vừa dứt, A Ly hoảng sợ kêu to "A a a --", hai cái chân béo chẳng may rơi xuống, Hú Nhi bên cạnh bị liên lụy, cũng ngã xuống theo.

      Diệp Tiềm chau mày, dưới chân có gió, vội vàng chạy tới dưới tàng cây, lúc này thị nữ bên cạnh đều kinh hoàng kêu to vội kéo chăn gấm ra đỡ, nhóm nội thị còn lại kêu cha gọi mẹ, gọi tổ tông ơi!

      đám kinh hô và rối ren, các thị nữ cùng nội thị phát đỡ được, cuống quít nhìn sang, thấy Diệp đại tướng quân sắc mặt trầm đứng ở đó, mỗi tay giữ đứa bé mập mạp.

      Hú Nhi sắc mặt tái nhợt, hai tay liều mạng nắm tay Diệp Tiềm: "A cữu, Hú Nhi sợ hãi!"

      A Ly cũng sợ, chẳng hề để ý hừ tiếng, đối với sư phụ đỡ mình ngã cảm thấy rất bất mãn: "Ui, sư phụ, ngươi mau thả chúng ta xuống!" đến đây, còn dùng chân liều mạng thử đá chân Diệp Tiềm, đáng tiếc chưa toại nguyện, chỉ làm giống như cái bàn đu dây lắc lư trong tay Diệp Tiềm.

      Diệp Tiềm cười lạnh tiếng, mặt nghiêm khiển trách cháu trai Thái tử: "Ngươi còn biết sợ, sợ, vì sao leo lên cây!" xong, con ngươi sắc bén đảo qua người hầu: "Các ngươi chiếu cố Thái tử và Tiểu Hầu Gia, vì sao để cho bọn họ tuổi còn leo lên cây? Nếu rơi xuống, các ngươi biết có kết cục thế nào sao?"

      Hú Nhi xưa nay nghe mẫu thân dạy, biết phải nghe theo lời a cữu, lúc này bị a cữu răn dạy như thế, nhất thời trong mắt phiếm hồng, vài giọt nước mắt đảo quanh trong con ngươi nhi, rất ủy khuất.

      A Ly lại cắn răng giống như thú kêu gào với Diệp Tiềm: "Diệp Tiềm, ngươi to gan, dù là sư phụ của chúng ta thế nào, là đương kim Thái tử, thái tử Đại Viêm quốc, sao ngươi có thể răn dạy như thế!"

      Diệp Tiềm lạnh mắt nhìn , tay buông lỏng, cục thịt tròn A Ly rơi xuống đất, lăn vài vòng, rốt cục chật vật đứng lên. Đứng lên rồi cũng cố sờ sờ cáii mông đau, hai tay chống nạnh tức giận chịu nổi: "Tuy rằng ngươi cứu chúng ta, nhưng cũng thể răn dạy như thế!"

      Diệp Tiềm mặt biểu cảm nhìn chằm chằm này cục thịt béo tức giận, lạnh giọng hỏi lại: "Xin hỏi A Ly Tiểu Hầu Gia, nếu ta đỡ ngươi, ngươi thế nào?"

      A Ly nhíu nhíu mày, vịt chết còn mạnh miệng: "Ta đương nhiên là thư thư phục phục rơi xuống mặt đất!"

      Diệp Tiềm nhìn A Ly lát, bỗng nhiên tiến lên bước, túm cổ cục thịt tròn, tay giơ lên cao.

      Đáng thương A Ly dù lớn mật cũng phát hoảng, hai cái tay béo dùng sức túm tóc Diệp Tiềm: "Ngươi, ngươi định hế nào?"

      Diệp Tiềm cười: "Mời Tiểu Hầu Gia lên cây!"

      A Ly vừa nghe, liền sợ, hai cái tay ôm lấy đầu Diệp Tiềm, cúi mi vẻ mặt cầu xin, dắt cổ họng hô: "Hú Nhi, mau cứu ta!"

      Hú Nhi thấy vậy, bước lên phía trước : "A cữu, buông A Ly!"

      Thị nữ thị vệ bên cạnh cũng sợ, bước lên phía trước quỳ xuống: "Đại tướng quân, hạ thủ lưu tình!" Nếu đem đứa bé khó chơi này để lên cây, vạn nhất có gì hay xảy ra, bọn họ đảm đương nổi a!

      Diệp Tiềm căn bản cũng thực treo cục thịt béo này lên cây, thấy A Ly gào khóc thảm thiết cầu xin, sắc mặt rốt cục hơi hòa hoãn: "Ngươi biết sợ, ta đây tha cho ngươi."

      A Ly vẫn túm đầu Diệp Tiềm buông, khuôn mặt nhắn khóc đầy lệ: "Ta tin, ngươi đây vừa thấy biết là dễ chọc!"

      Diệp Tiềm buồn cười, đổi tay ôm cục thịt vào trong ngực, ôn thanh : "Buông ra, ta thả ngươi xuống."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :