1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Hiện đại, H] Dạy hôn (Xấu hổ hình thức hôn môi dạy học) - Full

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh_lung_co_nuong

      Linh_lung_co_nuong Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      164
      Hai người cứ công khai tình thương mến thương nhau thế này sớm muộn gì thiên hạ nó cũng để ý, biết bạn học Thiển còn hốt hoảng thế nào nữa đây.
      Dion, heavydizzyokheong0x thích bài này.

    2. Shiro25

      Shiro25 Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      31
      Bắt đầu có gió rồi, ko biết có thành bão ko đây
      heavydizzy thích bài này.

    3. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Ngược tơi tả con dân FA, ôi tự dưng muốn thầy giáo quá hahaaaa
      Thuần quá đáng lắm luôn, ngọt bất chấp thế sao em chịu được. Bình thường thịt vui chứ chương này thịt cũng vui và xúc động lắm luôn
      Cảm ơn editor nhiều lắm
      heavydizzyLinh_lung_co_nuong thích bài này.

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      tự trách bản thân sao ngày trc mình k dũng cảm theo đuổi thầy giáo mình thích Cứ nghĩ nó là tc trẻ con nên bỏ qua
      heavydizzy, Sweet youokheong0x thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      28. Thầy Triệu đến nhà chuyện (gặp phụ huynh, mâu thuẫn bùng nổ)

      Hơi lạnh đến từ phía Tây quét qua thành phố, thời tiết từ thu chuyển sanng đông, rút nắng vàng ngày mùa thu, rét lạnh kéo dài vào đông rốt cục càng lạnh lẽo khốc liệt.

      Trước đây... hoặc là mình lang thang đường, hoặc là mình ngốc lâu ở thư viện, đến khi thư viện đóng cửa, mới nguyện ý cọ cọ xát xát về nhà. Hoặc là sớm tránh ở trong phòng, khóa cửa, bịt tai, cái gì cũng muốn nghe, cái gì cũng muốn nhìn.

      Nhưng đó là lúc mộtbmình, giờ có thêm người vên cạnh, cảm giác chống đối dần dần biến mất, ấm áp cổ vũ, vào đông tựa hồ cũng đáng sợ nữa.

      Tống Thiển Thiển cảm xúc bất an rốt cục chậm rãi tan , khuôn mặt tái nhợt có huyết sắc.

      ngước khuôn mặt to bằng bàn tay, mắt nhìn chằm chằm Triệu Thuần, như muốn xác nhận lần nữa, "Dù thế nào? Thầy đều cùng với em, đúng ?"

      Triệu Thuần cũng thành khẩn nhìn , " cùng em, dù thế nào."

      Tống Thiển Thiển hít sâu hơi, được lời hứa hẹn, lộ ra tươi cười cực , sôi nổi chạy hai bước về phía trước, xoay người hai tay làm loa hô, "Đến nha! Thầy quá chậm !"

      Triệu Thuần khoác áo khoác lên vai, sủng ái nhìn , "Đến đây."

      Nhà Tống Thiển Thiển ở trong khu phố cũ, khu phố cũ phương Bắc, phải xuyên qua ngã tư phồn hoa, ngồi xe bus công cộng số 9, về hướng bắc. Hoàng hôn chậm rãi rơi xuống, Triệu Thuần lái xe, cùng Tống Thiển Thiển lên xe bus.

      Tống Thiển Thiển ngồi bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài. Ánh đèn phản xạ đủ mọi màu sắc, trong kính mặt Tống Thiển Thiển có chút mơ hồ , sắc mặt thay đổi, như là dấu rất nhiều cảm xúc.

      Triệu Thuần đứng bên vừa kéo tay, vừa cúi đầu nhìn .

      đợi Triệu Thuần mở miệng, ngược lại Tống Thiển Thiển trước, "Em về nhà... Vẫn ngồi tuyến xe này " thần sắc chút hoảng hốt, "Lúc tiểu học, trường cách xa nhà, mỗi lần đến trường, cơ bản đều cùng trẻ con hàng xóm, mẹ rất ít đưa em. Ngược lại ba em, em nhớ ông rất ít khi rảnh rỗi, nhưng chỉ cần có lúc rảnh, đều đưa em."

      Triệu Thuần kiên nhẫn nghe kể.

      Tống Thiển Thiển tiếp tục , "Mẹ em lúc trẻ rất đẹp, thích khiêu vũ, cũng thích dạo phố. Ba lấy mẹ, cũng vì mẹ là người xinh đẹp nhất ở đó. Nhưng mà..."

      Tống Thiển Thiển bỗng nhiên ngậm miệng, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

      Triệu Thuần cũng truy vấn.

      Xe bus đong đưa, mang theo hai người , đong đưa chạy đến điểm đỗ của bọn họ.

      Xuống xe, Tống Thiển Thiển đeo túi sách, dắt Triệu Thuần vào trong tới ngõ hẹp dài tối tăm. Bảy cong tám vòng, nhà trong ngõ cũ nát, u tối mịt mờ , hai ba người già trệu trạo ăn cơm, bốn phía im ắng, mùi đồ ăn và hơi thở hỗn loạn, quanh quẩn ở chóp mũi.

      Vách tường xám trắng, trong khí ẩm ướt dần dần bong ra từng màng, lộ ra màu gạch. hai cọng cọ bám đầu tường, còn rêu rao huênh hoang trong gió.

      Trừ mùi vị ra, xa xa tựa hồ còn truyền đến mùi gì , mới ngửi rất , lẻn vào trong mũi lại có vẻ nồng đậm.

      Tống Thiển Thiển bỗng nhiên quay đầu cười với Triệu Thuần: "Sắp đến nhà em, nha, bên cửa có gốc cây hoa quế." Triệu Thuần nhìn theo hướng Tống Thiển Thiển chỉ, ở ngõ cuối cùng, quả gốc hoa quế nghiêng ngả, nhìn như có sinh khí, hoa quế sớm tàn hết, có hoa, chỉ có cành khô lá héo mặt đất.

      Thiếu nữ khuôn mặt tươi cười trong sắc trời hôn ám có chút , ánh mắt lại lóe hào quang, "Thầy, xem tư liệu, chắc biết mẹ em tên là gì, Hứa Uyển Quế. Có phải rất dễ nghe ? Cây quế này, lúc ba mẹ em kết hôn, ba em tự tay trồng ."

      Hai người sắp đến chỗ cây hoa quế, Tống Thiển Thiển lưu luyến qua, tiến vào cầu thang, Triệu Thuần lại phát thân cây quế cong vẹo này, có vết dao chém dài rất ghê người, cơ hồ bổ đôi cái cây.

      Triệu Thuần khỏi chậm bước, nhìn miệng vết thương dữ tợn.

      "Rất dọa người."

      Tống Thiển Thiển đứng ở đầu hành lang, bên sáng, bên tối, biểu tình , khe khẽ : "Là mẹ em chẻ ."

      khỏi hỏi, "Vì sao?"

      Tống Thiển Thiển trấn định , "Ba em lần đầu tiên cắn thuốc bị bà phát , cảm xúc của bà rất kích động, ba em chạy, bà đuổi theo chém ."

      ngạc nhiên.

      lên lầu năm, Tống Thiển Thiển lấy chìa khóa ra mở cửa, hướng vào trong khe khẽ gọi mẹ tiếng, nhưng ai đáp lại. Bất đắc dĩ quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Thuần, "Mẹ em chắc đánh bài."

      Tống Thiển Thiển thuần thục cởi giầy ra, đặt bên cạnh tủ giầy cũ kĩ, bật sáng đèn trong nhà. Gọi Triệu Thuần: "Thầy vào ngồi , em gọi mẹ."

      Triệu Thuần cao lớn bên tủ giầy có chút chật chội, nghi hoặc : "Em biết bà ở đâu?"

      Tống Thiển Thiển gật gật đầu, "Vâng, phố đối diện có phòng đánh bài, mẹ em bình thường đều đánh ở đó."

      Tống Thiển Thiển vào bếp, cầm cái chén ra, thuần thục dùng nước sôi rót cho Triệu Thuần, hơi co quắp nhìn , "Nhà em hình như có trà, thầy uống nước ."

      Triệu Thuần cảm giác được Tống Thiển Thiển vừa về nhà, quang mang người hoàn toàn rút hết, tinh thần can đảm biến sạch, tựa như Tống Thiển Thiển ban đầu, giống cái bóng, thản nhiên, để ai chú ý, lá gan rất , bộ dáng ngượng ngùng, trong ngượng ngùng mang theo tự tin. Vốn từ lúc cùng với mình, tinh thần can đảm tự tin chậm rãi được bồi dưỡng, tại lại giống con ốc sên, hoàn toàn lùi vào trong vỏ.

      Triệu Thuần bất động thanh sắc cười cười, "Tùy ý, thế nào cũng được."

      Tống Thiển Thiển cầm cái chén rót choTriệu Thuần, bỗng nhiên truyền đến tiếng hô bén nhọn từ cửa phòng, giọng phụ nữ truyền ra, "Ôi ai vậy?"

      nữ nhân tóc xoã tung, quần áo hỗn độn, nửa híp mắt đứng ở cửa phòng.

      Đến lúc chân chính gặp được mẹ Tống Thiển Thiển—— Hứa Uyển Quế, Triệu Thuần vẫn thể tin được bà chính là người cầm dao thiếu chút nữa chém đổ cây quế chồng mình tự tay trồng.

      Hứa Uyển Quế, tuổi khoảng bốn mươi, mới nhìn qua lại già như hơn năm mươi tuổi. Vẻ mặt mơ hồ còn bóng dáng dịu dàng nhiều năm trước, lông mi tinh tế, mắt hơi xếch lên, nhưng nếp nhăn khóe mắt hoàn toàn ăn mòn mỹ mạo. Màu da hơi vàng, hai gò má có tàn nhang vết thâm, ánh mắt ảm đạm, bộ dáng khúm núm của tiểu dân phố phường. Mặc bộ đồ nửa vàng nửa trắng, rụt cổ ngồi đối diện Triệu Thuần.

      Nhưng Hứa Uyển Quế vừa há mồm, Triệu Thuần biết bà phải yếu đuối như bề ngoài, ngược lại lộ ra chút khôn khéo.

      Tống Thiển Thiển giải thích với Hứa Uyển Quế mình là thầy giáo trong trường đến nhà chuyện, Hứa Uyển Quế lập tức chuyển sang cảnh giác, nhiệt tình lôi kéo Triệu Thuần ngồi xuống, lại khách sáo đưa trà, "Là thầy giáo của Thiển Thiển a, tôi sao tuấn tú lịch như vậy, ai nha thầy Triệu, Thiển Thiển nhà chúng tôi có phải ở học viện biểu tốt ? Ngài có gì cứ , đứa này, từ bé làm cho người ta bớt lo, nên giáo dục vẫn phải giáo dục!" Hứa Uyển Quế liên tục nửa ngày, nhìn Tống Thiển Thiển đứng bất động bên, lập tức kéo lại, hung hăng đánh cánh tay : "Con ở học viện làm gì! Cả ngày gây chuyện a!"

      Tống Thiển Thiển bị đau, Triệu Thuần nhìn thấy, lập tức giải thích: "Bà Hứa, phải như thế. Tống Thiển Thiển ở học viện biểu rất tốt, lần trước thi diễn thuyết còn đạt giải ba, chủ nhiệm lớp thực xem trọng ấy. Tôi là thầy giáo dạy toán, ừ... Là vì ấy trong thời gian này, thành tích toán học có chút ổn định, cho nên tôi muốn đến nhà xem, hy vọng có thể hỏi bà hiểu biết chút tình huống."

      Hứa Uyển Quế bĩu môi, "Giải ba dùng làm cái rắm gì..." Lập tức lại thay đổi khuôn mặt tươi cười, "Đó là, ít nhiều được các thầy quan tâm, bằng a, đứa này sớm hỏng mất."

      Triệu Thuần nghe Hứa Uyển Quế chuyện thô tục, khỏi nhíu nhíu mày, vẫn ôn hòa : "Bà Hứa, tôi thấy vẫn nên để đứa vào phòng thôi. Tôi có thể mình chuyện với bà ?"

      Hứa Uyển Quế vung tay lên, vô tình : "Được, , thầy cứ ." Bà cười hắc hắc, "Bảy giờ rưỡi tôi mới có bàn bài."

      Triệu Thuần ý bảo Tống Thiển Thiển vào phòng.

      Tống Thiển Thiển cắn cắn môi, chạy vào phòng mình.

      Triệu Thuần nhìn theo Tống Thiển Thiển vào phòng đóng cửa, quay sang, đối với Hứa Uyển Quế chẳng hề để ý, nặng nề : "Bà có vẻ quá để ý học tập của Tống Thiển Thiển?" Thậm chí thèm để ý đến Tống Thiển Thiển.

      Hứa Uyển Quế lập tức mở to hai mắt, chỉ lên trời : "Thầy giáo quả thực là nhắm mắt sai! Tôi chỉ có đứa , là đặt đầu quả tim mà thương, sao lại thèm để ý." Hứa Uyển Quế vẻ mặt kêu oan, "Đây là Thiển Thiển đứa này quật cường, tính cách kỳ quái, đến mẹ ruôt cũng thân, tôi có thể có cách nào."

      Triệu Thuần thản nhiên : "Nghe , ấy có cha?"

      Hứa Uyển Quế trong mắt phức tạp chợt lóe lên rồi biến mất, đáp nhanh, "Đúng, người cha hay ho của nó bị chết ra gì, thầy cũng đừng để ý, đỡ khiến tôi tức giận ."

      Triệu Thuần châm chước : "Bà Hứa, lần này tôi đến, cũng băn khoăn lâu , là có chuyện muốn cùng bà, về Tống Thiển Thiển."

      " , làm cha mẹ, tôi tin bà đối với đứa con duy nhất, ngay từ đầu lại lãnh đạm như vậy, hay là bỏ mặc."

      Biểu tình thèm để ý của Hứa Uyển Quế chậm rãi thu lại.

      "Tống Thiển Thiển là đứa duy nhất của vợ chồng bà, mỗi đứa đều khát vọng được cha mẹ mình thương. mất người thân rồi, Tống Thiển Thiển càng khát vọng được bà thương, được bà quan tâm, nhưng mà..." Triệu Thuần lời còn chưa xong, Hứa Uyển Quế lập tức hừ lạnh tiếng, ánh mắt phức tạp, "ầm ầm" đứng lên, chỉ vào mũi Triệu Thuần : "Quan tâm nó? Người đó có quan tâm tôi! Họ Tống bọn họ, lấy người tôi, móc tim tôi, chẳng lẽ còn muốn ăn luôn da thịt tôi, cả đời làm nô lệ cho họ Tống sao!"

      Hứa Uyển Quế cảm xúc phun trào mãnh liệt mà trực tiếp, "Tôi là phụ nữ, thầy giáo, phụ nữ còn trẻ, chồng tôi cho tôi cái gì? Chồng tôi cho tôi cái danh hiệu 'Quả phụ'! Sau đó chết ở giường người phụ nữ khác! Con của ta, con ngoan của tôi cho tôi cái gì? Nó căn bản quan tâm tôi, còn muốn tôi quan tâm nó sao? ràng chết rồi mới gọi là sạch ! Mẹ con chúng tôi đến phủ quan tâm lẫn nhau mới tốt!"

      Triệu Thuần lẳng lặng nghe bà phát tiết cảm xúc.

      Hứa Uyển Quế thở hổn hển, đỏ mắt, "Thầy giáo, thầy biết khó xử của tôi, quả phụ mang theo đứa con lớn , quá khó khăn, quá khó khăn a."

      "Kỳ thực trong lòng bà căn bản nghĩ thế."

      Triệu Thuần thình lình ra câu như vậy.

      "Cái gì?"

      Triệu Thuần nặng nề nhìn chằm chằm Hứa Uyển Quế, chút che giấu : "Bà, kỳ thực còn chồng, mãnh liệt, cho nên hận cũng mãnh liệt! Mà hận ý lại chuyển lên đứa con, bà Tống Thiển Thiển, cũng hận ấy, đúng ?"

      Hứa Uyển Quế lập tức tê liệt ngồi lên ghế.
      _tata_, levuong, Minh huyen 8443 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :