1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức (Chương 152)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 157:

      Ngọc Minh tiện tay lấy cây đuốc từ trong tay bọn binh lính, muốn thấy ràng gã sai vặt này rốt cuộc là ai.

      Lúc này gã sai vặt hắc y tay chân lanh lợi giúp đỡ Phó Dư Sâm xuống dưới, sau đó theo Phó Dư Sâm tới.

      Cây đuốc trong tay Ngọc Minh cháy hừng hực,chiếu lên mặt gã sai vặt gần trong gang tấc ràng —— da thịt trắng trẻo mặt mày như họa, phải vương phi là ai?

      Bỗng nhiên, tim Ngọc Minh đập nhanh hơn.

      Từ Xán Xán cười khanh khách nhìn về phía này.

      Mặc dù nàng hơi mệt, nhưng đầu óc lại hưng phấn muốn chết —— đây chẳng những là lần đầu tiên trong đời nàng nữ giả nam trang mà còn là lần đầu tiên nàng vào đại doanh thành đông của Phó Dư Sâm!

      Từ Xán Xán đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh.

      Lúc này vẫn còn rạng sáng, rạng sáng vào đông khác với rạng sáng ngày xuân, trời đất giống như được bịt kín tầng lụa mỏng sâu thẳm, tiếng gà gáy liên tiếp ở thôn trang xa xa thanh, khí lạnh và khô ráo đập vào mặt.

      Từ Xán Xán sâu hít ngụm, cảm thấy mát mẻ trong lành, làm lòng người khoan khoái.

      Sau nhìn thoáng qua, Phó Liễu và vài vị vạn phu trưởng Chu Sanh, Tần Việt, Đổng An Bình, Lương San, Tề Nhuận Dương và Từ Nhã Chính lập tức cúi đầu dám nhìn. Chỉ có Ngọc Minh vụng trộm nhìn vài cái, cuối cùng nhìn Từ Xán Xán mặt đỏ rần, nhấc chân vào soái trướng.

      Phó Dư Sâm nhíu mi nhìn Ngọc Minh: "Xoay qua chỗ khác!"

      Ngọc Minh thấy mông cũng bị đạp, cũng biết nhục, ngược lại cười hì hì xoay người sang chỗ khác: "Đại soái, ngươi đá ! Đá !"

      Thấy chủ động như thế, Phó Dư Sâm muốn phụ , nhấc chân đạp tới.

      Thân mình Ngọc Minh tự chủ được nhào tới trước, tốc độ cực nhanh nhào vào ngực vạn phu trưởng Tề Nhuận Dương mới mười tám tuổi.

      Tề Nhuận Dương vô cùng nghịch ngợm, trước làm ra động tác đưa tay ra đỡ, đến lúc thân mình Ngọc Minh nhào đến lại đột nhiên nhảy ra, để Ngọc Minh "Phốc" tiếng ngã thành cẩu gặm bùn.

      Ngọc Minh nhất thời thẹn quá thành giận, đứng lên đuổi đánh Tề Nhuận Dương, Tề Nhuận Dương sợ tới mức chạy nhanh đến sau lưng Phó Dư Sâm: "Biểu thúc, cứu ta!" là tôn tử của tứ gả đến Lạc Dương của Phó Dư Sâm, Phó Dư Sâm cũng biểu thúc của !

      Phó Dư Sâm chuyện, mắt phượng híp lại nhìn Ngọc Minh, Ngọc Minh nhất thời nghiêm chỉnh lại .

      Thấy trường hợp ổn định lại, Phó Dư Sâm thế này mới : "Truyền quân lệnh của ta, lập tức nhổ trại, chạy tới Lạc Dương nghĩ ngơi hồi sức!" thừa dịp trước khi tin tức Thư thị truyền ra ngoài, suất lĩnh quân đội chạy như điên đến Lạc Dương, cho Từ Xán Xán tránh phiền toái.

      Cũng may đội ngũ bảy vạn người tất cả đều là kỵ binh, hoàn thành nhiệm vụ cũng khó.

      khắc sau đại quân xuất phát.

      Vì chưa đến giờ dần, bảy vạn kỵ binh trong bóng đêm mờ mịt uốn lượn như trường xà bơi lội, cấp tốc chạy nhanh đến Lạc Dương.

      Từ Xán Xán vốn nghĩ muốn nếm thử cảm giác cưỡi ngựa, nghĩ tới còn chưa kịp mở miệng bị Phó Dư Sâm xách vào trong xe ngựa.

      Nàng sợ Phó Dư Sâm tức giận bỏ lại nàng, bởi vậy vô cùng hiền dịu, ngoan ngoãn ngồi sát bên Phó Dư Sâm.

      Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm đêm ngủ, chịu đựng đến nỗi ánh mắt có vành đen, vội thu xếp muốn hầu hạ Phó Dư Sâm nằm xuống ngủ hồi.

      Xe ngựa này được Phó Dư Sâm đặc chế, chuyển tòa xe thành cái giường cẩm nho , người ngủ dư thừa, hai người ngủ hơi chật chội .

      Phó Dư Sâm thấy nàng mệt mỏi, ánh mắt lại rất sáng, biết nàng bị mất ngủ, lấy trong ngăn kéo bình rượu ngọc bích, rút nút lọ ra uống hớp rượu lớn, sau đó đưa bình rượu cho Từ Xán Xán —— loại người chén rượu vào bụng liền ngủ gà ngủ gật như Từ Xán Xán, uống vào vừa vặn ngủ.

      Từ Xán Xán lại làm nũng chịu nhận, ngược lại sát gần Phó Dư Sâm, kiều : "Phó Dư Sâm, chàng mớm cho thiếp !"

      Phó Dư Sâm còn chưa trải qua cảnh kiều diễm này, hơi nóng trong miệng Từ Xán Xán thổi vào trong tai , Phó Dư Sâm nhất thời xương sống tê dại, uống ngụm rượu, chậm rãi để sát vào miệng Từ Xán Xán, nhàng tách môi Từ Xán Xán ra, đẩy rượu vào miệng nàng.

      Từ Xán Xán nhân cơ hội vươn đầu lưỡi dây dưa cùng , cùng Phó Dư Sâm trằn trọc cọ xát.

      lâu sau, Phó Dư Sâm ôm chặt lấy cả người Từ Xán Xán xụi lơ nằm xuống nhuyễn tháp, kéo chăn mỏng lên, rất nhanh ôm nàng ngủ thiếp .

      Chờ Từ Xán Xán tỉnh lại, Phó Dư Sâm còn bên người.

      Lúc này, nàng mới phát bản thân phải ngủ nhuyễn tháp trong xe, mà là giường chiếu mềm dày trong lều trại, cùng chăn thơm ngát mềm mại, ngay cả gối đầu cũng mang theo từ trong vương phủ.

      Ngoài trướng tựa hồ có người chuyện, Từ Xán Xán nghiêng tai lắng nghe, giọng Phó Dư Sâm chuyện với người khác cách lều vải da trâu truyền đến.

      ra dựng trại đóng quân .

      Từ Xán Xán búi tóc đổi quần áo xong, vẫn giả trang như trước, lặng lẽ theo vách ra, chuẩn bị nấu nước pha trà cho Phó Dư Sâm.

      Lúc này, Phó Dư Sâm họp với các vị tướng lãnh.

      Trác Sam và Trần Tố dẫn quân Uyển Châu đến lạc dương tụ họp nên Phó Dư Sâm tính thừa dịp trong khoảng thời gian chờ bọn họ, dẫn Ngọc Minh thao luyện kỵ binh ở Lạc Dương.

      Phó Dư Sâm chậm rãi quét vòng, trầm giọng : "Nửa tháng sau, ta muốn nhìn chi kỵ binh phụ thanh danh 'Phó thị thiết kỵ'!"

      Thính Vũ dẫn theo binh lính mang củi gỗ tới, cùng nhau dựng lên kệ bếp.

      Thấy tất cả xong xuôi, Từ Xán Xán cùng gã sai vặt Hoa bắt đầu bận túi bụi.

      Từ Xán Xán nấu nước nóng ngâm bình mao tiêm, vừa dùng khay bưng ấm trà và trà trản giao cho Hoa, để vào tiền trướng dâng trà cho chư vị tướng quân nghe trận tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần.

      Nàng quay đầu nhìn, phát Chu Nhan và Bích Vân nâng váy chạy tới, Phó Dương và Hàn Thủy theo phía sau.

      Bích Vân và Chu Nhan đồng thời quỳ gối hành lễ, Phó Dương và Hàn Thủy cũng chắp tay làm lễ.

      Từ Xán Xán vội đem khay giao cho Hoa, xoay người nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Chu Nhan và Bích Vân, cùng Phó Dương và Hàn Thủy ở phía sau, ôn nhu : "Các ngươi vất vả , trước nghỉ !"

      Chờ hết thảy yên ổn lại, Phó Dư Sâm dò xét quân đội , Từ Xán Xán thả lỏng ngồi trong đại trướng, cho Chu Nhan mát xa thân mình cho nàng.

      Bích Vân bước nhanh vào: "Vương phi, Lương ma ma dẫn theo Tử Tương đến đây !"


    2. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 158:

      Từ Xán Xán nghe vậy từ từ thẳng lưng, chậm rãi : "Tử Tương?"

      Bích Vân vội hỏi: "Chính là Tử Tương kia!"

      Thấy Từ Xán Xán nhíu mi, nàng vội giải thích : " tại chúng ta ở Tôn Kỳ Truân, thuộc biệt trang ở Lạc Dương của vương gia. Biệt trang Lạc Dương rất lớn, vì Quốc Công Gia kinh doanh nhiều năm, các loại trang bị rất đầy đủ , ví dụ như trường diễn võ ngay tại địa thế bằng phẳng Tôn Kỳ Truân, mà biệt trang lại hướng về phía đông ít."

      Từ Xán Xán chăm chú nghe nàng giải thích.

      Bích Vân thấy Từ Xán Xán nghe chăm chú, qua cầm chén trà đổ ít nước lên án thư, sau đó dùng ngón tay chấm vẽ lên:"Vương phi người xem, chúng ta tại ở biệt trang phía tây Tôn Kỳ Truân, mà biệt trang lại ở phía tây Lạc Dương. Biệt trang vốn dĩ là tây uyển của Tùy Dương Đế, sau đó Thái Hòa Đế thưởng cho Định Thân Vương, cũng chính là tổ phụ của vương gia."

      Trong lòng Từ Xán Xán tính toán chút, sau đó cười hỏi Bích Vân: "Vậy ngươi muốn cho ta biết tổ tông ba đời của vương gia là ai, còn muốn biệt trang có lịch sử lớn lâu đời phải ?"

      Chu Nhan nghe vậy thấp giọng nở nụ cười: "Bích Vân nha đầu kia dong dài muốn chết!"

      Bích Vân biết mình bị lạc đề, ngượng ngùng : "Nô tỳ muốn cho vương phi biết, nội quản biệt trang Lạc Dương Lương ma ma, chính là di mụ của Tử Tương; mà ngoại quản biệt trang Phó Nam là ca ca của Tử Tương. Mặt khác phó quản nội viện là mẫu thân của Phó Liễu La ma ma, phó quản ngoại viện là phụ thân của Phó Liễu Phó Tứ Đống!"

      Từ Xán Xán lần này hiểu toàn bộ. Nàng khen ngợi nhìn Bích Vân cái, : "Bích Vân hôm nay có tâm !"

      Bích Vân được vương phi khen ngợi, trong lòng đắc ý , híp mắt nở nụ cười.

      Từ Xán Xán ngưng thần suy tư.

      Lúc ở Vân Châu, nàng còn sợ Tử Tương, tại lại càng sợ.

      Thấy vương phi ngưng thần trầm tư, Bích Vân vội cầm khăn tay lau nước trà án thư, sau đó đứng bên, chờ Từ Xán Xán sai bảo.

      Từ Xán Xán lười biếng : "Mang gương tới đây!"

      Bích Vân vội lui sau trướng cầm gương dâng lên cho Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán soi gương, cảm thấy khí sắc hôm nay của mình rất tốt, trang phục đúng quy cũ, gặp người sao , nhân tiện : "Gọi các nàng vào !"

      Làm nội quản biệt trang ở Lạc Dương của Phó Dư Sâm, Lương ma ma rất có vài phần thể diện, lần này tới gặp Phó Dư Sâm, bà ngồi xe đến, bên người còn dẫn theo ngoại sinh nữ Tử Tương và tiểu nha đầu Uyển Nhi.

      Bà vốn nghĩ bản thân là lão nhân bên người vương gia, vương phi nhất định cho vài phần thể diện, ngờ sau khi Bích Vân vào bẩm báo, bà đợi ở ngoài lan can ước chừng khắc cũng nghe gọi vương phi triệu kiến.

      Trong lòng Lương ma ma có chút nôn nóng, có điều mặt vẫn nhàng như mây gió. mặt bà mang theo cười nhìn các thị vệ giáp đen đứng canh ngoài lan can, phát người người đều rất tuấn.

      Tử Tương đứng ở bên, cúi đầu móc ngón tay.

      Nàng nghe vương gia và vương phi đến Lạc Dương nên đau khổ cầu xin Lương ma ma, cũng muốn đến đây.

      Lương ma ma thấy nàng như thế, đành phải cẩn thận dặn dò nàng hồi, để nàng được gây chuyện, thế này mới lặng lẽ dẫn theo nàng tới đây.

      Bích Vân ra, xa xa nhìn Tử Tương đứng ở ngoài lan can liếc mắt cái.

      Trước kia ở biệt trang Biện Kinh, Tử Tương làm quản biệt trang, vẫn tự cho mình là nửa chủ nhân, đeo vàng đeo bạc mặc lụa là, ỷ vào là nãi tỷ tỷ của vương gia, vênh váo hung hăng ngạo khí tận trời, ngay cả vương phi mà nàng cũng muốn dùng thế lực khống chế.

      Bây giờ nàng ta gầy rất nhiều, khí sắc cũng tốt, vốn dĩ coi như đoan chính mắt mí mặt tròn nay lại nhìn tiều tụy, người mặc áo tím bạc màu váy lam, vẻ mặt thoạt nhìn mệt mỏi , thực có tinh thần.

      Lúc này là buổi sáng, nhóm kỵ binh ở trường diễn võ thao luyện trận pháp, quân doanh to như vậy lại trống , chỉ có binh lính tuần tra cầm thương tới lui.

      Từ Xán Xán ở soái trướng của Phó Dư Sâm, ở vị trí chính giữa trại lính, để khác biệt, còn dùng Thanh Trúc và vũ khí bao quanh thành vòng lan can.

      Tử Tương trầm mặc sau Lương ma ma, theo Bích Vân vào đại trướng.

      Lương ma ma vào đại trướng vẫn ung dung thoải mái, đôi mắt mí mắt to, phát trong đại trướng dọn sạch , gia cụ tinh xảo, ngay cả mặt đất cũng được trải thảm đỏ thẫm, trong góc đặt hai cái lư đồng, bên trong đốt tùng điều, so với gió đông lạnh thấu xương bên ngoài, quả thực là ấm áp như xuân.

      Bà mỉm cười gật đầu, lấy đó khen ngợi: "Vương phi bố trí cũng tệ lắm!"

      Bích Vân: "..." Vương phi cần ngươi khen ngợi sao? Ma ma, nơi này phải biệt trang để ngươi xưng vương xưng bá!

      Từ Xán Xán ngồi ngay ngắn ở sau án thư, nhìn Lương ma ma quỳ dưới đất hành lễ, Tử Tương và tiểu nha đầu, mỉm cười: "Hãy bình thân!"

      Lương ma ma là phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, mặc áo dài tím hoa văn lá cây, váy mặt ngựa lam bảo thạch, lỗ tai đeo hai hoa tai vàng, cổ tay trái đeo hai vòng tay vàng, cổ tay phải mang vòng tay ngọc bích, thoạt nhìn giống như là nữ phó trung niên, ngược lại giống phu nhân nhà phú hộ.

      Tử Tương đứng sau Lương ma ma giống lúc trước đàng hoàng, mặt son phấn chưa tô, quần áo cũng bạc màu, xem ra học được khiêm tốn .

      Sau khi Lương ma ma đứng dậy nhìn vương phi liếc mắt cái, phát tuy vương phi xinh đẹp nhưng cũng chỉ là tiểu nương mười lăm mười sáu tuổi, trong lòng khỏi có chút ngạo mạn.

      mặt bà ta vẫn kính cẩn: "Bẩm vương phi, lão nô thu dọn biệt viện Lạc Dương, ngài có thể vào ở ."

      Từ Xán Xán nhìn bà ta và Tử Tương mặt tròn giống nhau, mở miệng : "Ai cho ngươi thu dọn biệt trang Lạc Dương? Khi nào? Cho ngươi thu dọn như thế nào?"

      Lương ma ma nghĩ tới nhìn vương phi lại hỏi cái này trước, nghĩ nghĩ, thế này mới quỳ gối hành lễ, : "Bẩm vương phi, hôm qua vương gia phái Phó Xuân mang theo người từ Biện Kinh đến đây, dặn dò phải quét dọn biệt trang, chờ ngài tới Lạc Dương vào ở."

      Ngón tay dài trắng noãn của Từ Xán Xán nhàng gõ chút án thư, : "Biệt trang Lạc Dương có bao nhiêu người?"

      Lương ma ma vẫn ung dung: "Bẩm vương phi, trong danh sách biệt trang Lạc Dương có ba trăm hai mươi tư nam đinh, bốn trăm hai mươi sáu nữ tử." Chủ yếu còn bao gồm nhóm nữ đồng nam đồng đưa tới huấn luyện từ biệt trang Biện Kinh.

      Ánh mắt Từ Xán Xán lướt qua Lương ma ma, nhìn Tử Tương đứng phía sau, thu hồi tầm mắt cười chậm rãi : "Nhưng đêm qua ta mới tới Lạc Dương."

      Lương ma ma thấy nàng xảo quyệt như thế, lập tức nghĩ tới tính tình vương gia, lúc này lưng toát ra tầng mồ hôi lạnh.

      Bà ta cúi đầu, thu liễm ý cười mặt, kính cẩn : "Vương phi thứ tội, tại tay chân lão nô quá chậm."

      Từ Xán Xán nở nụ cười: "Chờ ta biệt trang nhìn kỹ rồi sau!"

      Tử Tương thấy Từ Xán Xán vẫn quan tâm mình, lúc này liền "Phù phù" tiếng quỳ xuống, nâng vẻ mặt ai oán lên nhìn Từ Xán Xán: "Vương phi!"

      Từ Xán Xán nghe tiếng "Phù phù" quỳ xuống, trong lòng đau thay cho nàng ta, nhưng mặt vẫn thản nhiên .

      Tử Tương quỳ gối đến trước án thư, ngửa đầu nhìn Từ Xán Xán, khuôn mặt gầy đến nỗi thoát hình tràn đầy nước mắt: "Vương phi, nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ biết sai rồi! Cầu ngài tha thứ cho nô tỳ!"

      Từ Xán Xán thấy nàng ta làm như thế, lòng sinh chán ghét, lập tức kêu tiếng "Bích Vân", ý bảo Bích Vân dìu nàng ra ngoài.

      Tử Tương thấy Từ Xán Xán như vậy, thẳng cổ : "Vương phi, ngài tha thứ nô tỳ, nô tỳ cũng muốn sống nữa!" Dứt lời, đầu nàng ta hướng tới chân án thư đập tới.

      Lúc này, Bích Vân đến đỡ nàng, thấy nàng ta tìm cái chết, trong tiếng kêu sợ hãi của Lương ma ma chen chân vào cản lại.

      Đầu Tử Tương đánh vào đùi Bích Vân, vội lui ra phía sau muốn đập vào thêm lần nữa.

      Chu Nhan và Bích Vân cùng nhau chế trụ nàng.

      Đến lúc này, Tử Tương còn luôn mồm: "Vương phi, ngài phải muốn ép ta chết sao? Ngài nên ép chết ta! Vương gia biết ngài bức chết ta, ngài ấy nhìn người như thế nào?"

      Bích Vân và Chu Nhan muốn kéo Tử Tương ra ngoài, Từ Xán Xán lại nâng tay ngăn các nàng lại.

      Nàng vững vàng ngồi ở ghế , lưng thẳng tắp ngồi cao nhìn xuống Tử Tương tóc tán loạn mặt đầy nước mắt, đè nặng thanh : "Tử Tương, ngươi có thân phận gì? Thân phận của ta là gì? Đừng ta ép ngươi chết, cho dù ta bắt ngươi chết, ngươi phải làm thế nào đây?"

      Khóe miệng Từ Xán Xán cười lạnh: "Cho dù bây giờ ta sai người đánh ngươi chết tươi, người làm gì?"

      Tử Tương ngơ ngác nhìn nàng, giống như quen biết Từ Xán Xán.

      Lương ma ma quỳ gối từ lúc Tử Tương khóc lóc om sòm, lúc này cũng sửng sốt nhìn Từ Xán Xán: ra A Sâm mới cưới vương phi ngoan độc như thế? A Sâm biết ? Tỷ tỷ dưới suối vàng có biết , chắc rất đau lòng! Bởi vì phần tình cảm năm đó của tỷ tỷ, A Sâm vẫn tận lực chăm sóc, dễ dàng tha thứ người nhà chúng ta, nghĩ tới vương phi cũng nể mặt mũi chúng ta.

      Chu Nhan và Bích Vân gặp Từ Xán Xán nhiều là lúc nàng giống cái bánh bao, lúc này thấy nàng hề giống bánh bao, nhất thời vừa mừng vừa sợ, ánh mắt mang theo sùng bái nhìn Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán phát ra chút tính tình, cuối cùng dễ chịu ít, lạnh lùng : "Ta ghét nhất người khác dùng cái chết uy hiếp ta! Bích Vân tìm Phó Dương, cho bẩm báo vương gia, ta đến biệt trang xem Lương ma ma chuẩn bị nghênh đón vương gia!"

      Lại : "Trói Tử Tương lại, bịt miệng, cũng đem nàng theo!"

      Bích Vân đáp "Vâng" rồi lui xuống.

      Mặt Lương ma ma hơi trắng.

      Bà ta ỷ vào tỷ tỷ chết là bà vú của vương gia để cứu vương gia thoát chết, thấy vương gia phái Phó Xuân đệ đệ của Phó Liễu đến, nghĩ tới Phó Liễu nay đắc ý, bà cậy già lên mặt cố ý qua loa phen, vẫn chưa thu dọn.

      Giờ phút này nhìn vương phi, nàng khỏi kích động đứng lên, vội quỳ xuống : "Vương phi, thời gian rất gấp rút ..."

      Từ Xán Xán nở nụ cười: "Vương gia và ta là thể, ta xem biệt trang của ta, chẳng lẽ được sao?"

      Lương ma ma gì nữa, ở trong lòng im lặng suy nghĩ đối sách.

      Bà vừa muốn lui ra nghe giọng trêu tức của Bích Vân: "Ồ? Lương ma ma đâu vậy? Vẫn nên dẫn vương phi biệt trang !"

      Kỵ binh trường diễn võ chia làm đội ngũ bảy hình vuông, im lặng chờ lệnh của Phó soái.

      Phó Dư Sâm và Ngọc Minh đứng ở đài cao, bàn bạc chiến lược sắp triển khai.

      Phó Dư Sâm ngẩng đầu nhìn đội ngũ kỵ binh chia làm bảy hình vuông, im lặng suy tính vị trí đặt đại pháo hồng y.

      Hòa tạo thuyền rất lớn, hộ tống thương đội Trần Tô Hoa ra biển, mượn Trần Tô Hoa khoản tiền lớn, mua hai mươi khẩu đại pháo hồng y của người Tây Dương.

      Hòa vốn định chuyển hai mươi khẩu đại pháo hồng y này kinh thành trước nhưng nhận được lệnh tập hợp ở Lạc Dương của Phó Dư Sâm, trực tiếp chuyển hướng tây đến Lạc Dương.

      Tuy Ngọc Minh làm người nghiêm chỉnh nhưng gặp chính lại vô cùng đáng tin, lúc này suy tính vị trí đặt đại pháo hồng y ở trong chiến trận.

      Phó Dư Sâm trầm giọng : "Chờ Hòa đến, tính toán tầm bắn cho chính xác, rồi sắp xếp vị trí cụ thể !" Để tránh trong lúc tác chiến làm ngộ thương binh lính bên ta.

      Ngọc Minh gật gật đầu: "Đại soái đúng!"

      Phó Dương trường diễn võ, ở phía sau đài giao tờ giấy vương phi viết cho Quan Tuyết, để đưa cho vương gia.

      Phó Dư Sâm nhìn tờ giấy, nhân tiện : "Bảo Hàn Thủy theo bảo vệ vương phi."

      Bây giờ, Từ Xán Xán theo ở tại quân doanh, hơi tiện, nhất là bên người có Ngọc Minh nhìn chằm chằm người như vậy. vốn dĩ tính bảo Phó Nam và Lương ma ma thu dọn biệt trang Lạc Dương sạch rồi mới cho Từ Xán Xán vào ở, chờ dàn xếp xong ở Túc Châu, lại phái người tới đón Từ Xán Xán.

      tại cho Từ Xán Xán xem, dàn xếp ở nơi đó cũng tốt.

      Quan Tuyết thấp giọng "Vâng", lặng lẽ lui xuống.

      Ngọc Minh ở bên thấy chữ viết của Từ Xán Xán, phát chữ viết của nàng tròn mềm đáng , cảm thấy rất thú vị.

      Nếu Từ Xán Xán định biệt trang phải làm tốt tất cả chuẩn bị.

      Phó Dương nhận lệnh của vương gia trở lại đại doanh, phát Hàn Thủy dẫn theo hai mươi vệ sĩ dắt ngựa đứng ở ngoài cửa. Vào quân doanh, lại nhìn Hoa và xa phu chạy xe ngựa của vương phi đứng ở cửa đại trướng.

      Phó Dương khỏi cười: xem ra vương phi quyết tâm muốn biệt trang, đợi vương gia hồi sai người làm tốt chuẩn bị ra ngoài.

      Lương ma ma ngồi xe ngựa ở phía trước, xe Từ Xán Xán ở phía sau, Phó Dương và Hàn Thủy trước sau vây quanh ra đại doanh, dọc theo đại lộ về hướng đông.

      Bích Vân vén màn xe lên thành khe , nhìn ra bên ngoài cái, quay đầu cười cho Từ Xán Xán: "Vương phi, bên ngoài cũng chỉ có chút cảnh tượng vào đông, có gì hay nhìn ."

      Từ Xán Xán lại cười : "Vén màn xe lên chút, để ta cũng nhìn xem!" Những ruộng đất này đều thuộc biệt trang Lạc Dương, đường sao lại người đường? Thị vệ bảo vệ nàng lại đều cưỡi ngựa, ai nhàm chán tập hợp nhìn xe nàng như vậy.

      Màn xe vừa vén lên luồng khi lạnh phả vào mặt.

      Từ Xán Xán sợ nóng sợ lạnh, sâu hút ngụm khí mới mẻ.

      Đúng là lúc trời giá rét đông lạnh, cái gọi đại lộ cũng chỉ là vùng hoang vu, hai bên đại lộ tất cả đều là cây bạch dương, nhánh cây bạch dương trơ trụi, thấy nhiều ổ chim chạc cây, mặt sau bạch dương đó là ruộng lúa mạch màu xanh vô biên vô hạn.

      Mây vào mùa đông thưa thớt ở phía chân trời, trận gió lạnh bỗng nhiên nổi lên thổi bay cát mặt đất.

      Từ Xán Xán vội kéo màn xe lại.

      Nhìn cảnh đông tiêu điều lạnh buốt, trong lòng nàng có chút thê lương lạnh lẽo.

      Chu Nhan thấy vương phi hình như sợ lạnh, vội cầm lò sưởi vàng ròng đưa tới.

      Từ Xán Xán ôm lò sưởi tay ấm áp, thế này mới tỉnh lại chút.

      Chỗ quân doanh Tôn Kỳ Truân cách biệt trang cũng xa, bao lâu xuất tòa trang viên hùng vĩ phía trước đại lộ.

      Hồ sâu bao bọc phía ngoài tường cao trang viên, sông đào có tác dụng bảo vệ thành, cây cầu treo nối liền cửa lớn trang viên và đại lộ, lúc này lại treo lên cao cao.

      Phó Dương cưỡi ngựa tiến lên, lấy ra kim bài ở thắt lưng giơ lên, người bên trong thả cầu treo xuống.

      Hàn Thủy vô cùng cẩn thận, cho thị vệ che chở xe ngựa vương phi, bản thân và Phó Dương lên cầu treo trước.

      Xe ngựa Từ Xán Xán qua cầu treo, chạy vào trang viên, dọc theo đường hành lang vào rồi dừng lại trước cửa.

      Lương ma ma sớm khôi phục trấn tĩnh, cũng bất chấp quản Tử Tương, vội vàng xuống xe đón vương phi.

      Bích Vân và Chu Nhan nâng Từ Xán Xán xuống xe.

      Tử Tương ca ca Phó Nam, cha Phó Liễu Phó Tứ Đống và mẫu thân La ma ma nhận được thông báo, dẫn các quản tiếp đón, quỳ xuống dập đầu: "Tham kiến vương phi!"

      Từ Xán Xán lại cười : "Bình thân." Nàng mơ hồ nhìn thoáng qua, nam tử mặc áo chồn xanh thẫm khoác ngoài quỳ gối trước mặt ngũ quan hơi giống Tử Tương, hẳn là ca ca Phó Nam của Tử Tương. Nam tử trung niên lồng mày mắt hẹp dài phía sau chắc là cha Phó Liễu Phó Tứ Đống, áo tro váy xanh bề ngoài giống Phó Liễu là mẫu thân Phó Liễu La ma ma .

      Từ Xán Xán muốn lập uy trước những người này, dù thấy bọn họ đứng lên hết nhưng nàng cũng gì, ánh mắt như nước nhìn quét vòng ( đây là nàng học Phó Dư Sâm ).

      Tất cả mọi người lần đầu tiên gặp vương phi, khỏi lặng lẽ đánh giá nàng liếc mắt cái.

      Vương phi tuổi còn , mặt mày như họa, eo lả lướt, chải oa ti toàn kế, dùng trứng chim bồ câu hồng bảo thạch nạm thành vàng ròng bọc quanh cố định búi tóc, khoác áo choàng cáo trắng, quả nhiên là vị mỹ nhân xuất chúng.

      Vì tính tình trong mắt vò hạt cát của vương gia, lại thấy vương phi làm việc có chút tương tự vương gia, cho nên những người này đối với vương phi cũng rất cung kính, cũng dám thở mạnh, lúc này đều trông mong nhìn Từ Xán Xán, chờ nàng sai bảo.

      Lương ma ma ăn thiệt ở chỗ Từ Xán Xán, cũng dám lời nào, lập tức cũng có chút yên tĩnh.

      Từ Xán Xán thế này mới mở miệng hỏi: " Chỗ nghỉ của ta và vương gia là ai chủ trương thu dọn ?"

      Mặt Lương ma ma lại trắng.

      La ma ma uốn gối làm lễ, : "Bẩm vương phi, thư phòng hằng ngày vương gia nghỉ do lão nô dẫn người thu dọn, quản Phó Cửu Vân sai người thu dọn nội viện chuẩn bị cho ngài."

      xong, ánh mắt bà nhìn Lương ma ma, ý tứ Lương ma ma chính là người nhà Phó Cửu Vân.

      Từ Xán Xán liếc Lương ma ma cái, : "La ma ma và Lương ma ma cùng dẫn ta nội viện nhìn xem!"

      Hàn Thủy nhìn bóng dáng Từ Xán Xán được nha hoàn vây quanh, híp mắt đánh giá bốn phía, sau đó khoát tay áo.

      Hai mươi thị vệ theo nhất thời tản ra bốn phía, trong đó thị vệ cao to mặt sau Hàn Thủy đuổi kịp đoàn người Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán hôm nay khoác áo choàng son hồng nên cực kỳ bắt mắt, Hàn Thủy rất nhanh theo.

      Nhà giữa nội viện cao lớn hiên ngang, bên ngoài là cột sơn hồng, vào nhà giữa, bên trong toàn gia cụ gỗ lim, nhìn cũng sạch .

      Từ Xán Xán lười nhìn kỹ, bảo Chu Nhan: "Lấy khăn tay trắng lau chút!"

      Chu Nhan lấy khăn lụa trắng trong vạt áo tay trái, lau bàn bát tiên cái, sau đó giơ cao cho mọi người thấy.

      Khăn lụa trắng bị bụi nhiễm đen.

      Tất cả mọi người nhìn về phía Lương ma ma.

      Mặt Lương ma ma lúc đỏ lúc trắng, lập tức nhân tiện : "Đều tại tiểu nha đầu này quét dọn sạch !"

      "Đám tiểu nha đầu đều ngoan ngoãn nghe lời, muốn xen vào chuyện làm cái gì?" Từ Xán Xán khẽ cười, "Ta đứng trong này, Chu Nhan theo Lương ma ma xem tiền viện hậu viện lần, La ma ma theo ta!" Bích Vân thích Phó Liễu, cho nàng ở chỗ này thân thiết gần gũi với mẫu thân Phó Liễu !

      La ma ma vội hỏi: "Bẩm vương phi, thư phòng tiền viện là lão nô dẫn người sửa sang lại, coi như sạch , nếu nô tỳ dẫn người nghỉ tạm ?

      Bên ngoài sân thư phòng thu dọn quả thực thỏa đáng, trong viện cây hoa được chăm sóc tốt, mặt gạch xanh sạch nhiễm hạt bụi .

      Vào nhà chính, chỉ thấy mấy bức tranh sơn thủy nhở treo bốn vách tường, tháp trải đệm mới tinh thêu lá trúc xanh ngọc, đặt vài cái đệm cũng là đại thêu lá trúc xanh ngọc.

      Bàn tháp đặt bình hoa sứ trắng eo , bên trong cắm mấy cành mai vàng, tỏa ra mùi thơm ngát sâu kín.

      Từ Xán Xán vô cùng vừa lòng, ngồi xuống tháp cẩm.

      La ma ma vội ra ngoài tự mình ngâm vào nước trà bưng vào, rót chén trà dâng lên cho Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán nếm nếm, phát trà mao tiêm nàng thích nhất.

      quá lâu sau, Chu Nhan và nhóm ma ma trở lại, trong tay cầm mấy khăn lụa trắng ——đều bị nhiễm đen!

      Nàng quỳ gối hành lễ bẩm báo : "Bẩm vương phi, nội viện quá bẩn, phải dọn dẹp thêm lần nữa."

      Từ Xán Xán nhìn quỳ Lương ma ma mặt đất, nghiêm mặt: " Nếu Lương ma ma hoàn thành việc vương gia dặn, vô dụng như thế vậy đuổi cả nhà ra ngoài !"

      Lương ma ma nghe vậy mắng to lên: "Từ thị ngươi này tiện —— "

      Bích Vân chưởng đánh bà hôn mê.

      Từ Xán Xán nhìn Lương ma ma uể oải mặt đất, lại nghĩ đến Tử Tương, liền dặn dò: "Lột áo ngoài và trâm cài của Tử Tương cùng vị ma ma này, đánh hai mươi bản tử ở bên ngoài hành lang hạ, lại giao cho Hàn Thủy nhốt lại!" Nàng mới tới nơi đây, nhất định phải trước chặt sau lỏng, tạo uy tín bản thân, bằng về sau gặp phiền toái .

      Nàng nhìn nhìn La ma ma đứng bên, nhân tiện : "Về sau nội viện do La ma ma quản !"

      La ma ma chạy nhanh tiến lên hành lễ.

      Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, cảm thấy còn chưa đủ an toàn, kêu Hàn Thủy vào, dặn : "Ngươi tìm người đến nhìn phó nam!"

      Hàn Thủy đáp "Vâng", giương mắt nhìn Từ Xán Xán liếc mắt cái, cúi đầu lui xuống.

      Bích Vân và La ma ma dẫn người thu dọn nội viện, Từ Xán Xán lệch qua tháp cẩm, nghĩ đến mình rốt cục xả được cơn giận, tâm tình vui sướng ít.

      Chu Nhan ở bên thấy tâm tình nàng giống như được thả lỏng, thế này mới hỏi: "Vương phi, cơm trưa ngài muốn dùng cái gì? Nô tỳ dặn phòng bếp làm!"

      Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, : "Cơm trưa chỉ có mình ta, tùy tiện làm bát mỳ rau xanh đưa đến !"

      Lại : "Nghe đồ ăn Lạc Dương rất nổi danh, ví dụ như đồ ăn yến tiệc ở Lạc Dương, bảo Phó Dương tửu lâu nổi danh trong thành đặt cái bàn tiệc mang về, dùng làm cơm chiều!" Nếu nàng ở trong này, buổi tối Phó Dư Sâm xong việc nhất định cũng tới, cho người chuẩn bị tiệc đồ ăn Lạc Dương, cùng Phó Dư Sâm uống hai chén rượu, cũng rất tốt.

      Lúc buổi tối, Phó Dương vừa mang theo bàn tiệc trở về, Phó Dư Sâm cũng đúng lúc cưỡi ngựa tới. Trong số những người đến cùng , Ngọc Minh ràng cũng ở trong hàng ngũ đó.


    3. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 159:

      La ma ma và Bích Vân dẫn người dọn dẹp trong phòng kho, lại sai người thành Lạc Dương chọn mua đồ rồi sai người sửa sang lại, dẫn người bận rộn suốt cả buổi chiều, rốt cuộc thu dọn hết toàn bộ ngoại viện và nội viện.

      Từ Xán Xán theo nguyên tắc "Mới đầu nhất định phải nghiêm, như thế mới có thể tạo thành quy củ", dẫn Chu Nhan, Bích Vân, Phó Dương và Hàn Thủy từ ngoại viện đến nội viện, nhìn hết lượt.

      Biệt trang hoa viên quá lớn, Từ Xán Xán quyết định chờ lúc rảnh rồi mới xem.

      Nội viện là tứ hợp viện lớn, hướng nam nhà giữa là nhà ba gian, đồng thời hai đầu nhà giữa phân biệt thành hai gian phòng ở, hơn nữa đông sương phòng và tây sương phòng, phòng cũng đủ ở.

      Hành lang của các phòng nối lại với nhau, vườn hoa ở ngoài hành lang trồng đủ loại hoa ——vì trời lạnh, chỉ có vài cành hoa mai trước nhà chính nở ra, khí trời nhè lại có mùi vị xa xưa.

      Từ Xán Xán vào nhà chính, phát nhà chính rộng rãi sáng sủa, vừa vào cửa đập vào mắt chính là tháp gỗ lim ngay giữa nhà, đệm giường hoa hồng đỏ mềm trải tháp, nệm ghế cũng là hoa hồng đỏ mềm.

      Những chi tiết khác, như lư hương bác sơn, kim đồng hồ báo giờ, bàn bát tiên, ghế dựa lớn và những chi tiết khác cũng làm Từ Xán Xán rất hài lòng, nàng lập tức thưởng năm mươi lượng bạc cho La ma ma, lại dặn Bích Vân cầm phong bì thưởng cho người quét dọn.

      La ma ma cảm tạ vương phi ân điển, sau đó rất tự nhiên thối lui lẳng lặng đứng bên.

      Từ Xán Xán thấy bà biết điều, khen ngợi nhìn bà ta cái, sau đó : "Ta mệt mỏi, muốn nghỉ lát, các ngươi lui ra hết !"

      La ma ma dẫn các vị ma ma nha hoàn lui xuống.

      Thấy trong phòng chỉ còn Bích Vân và Chu Nhan, Từ Xán Xán thế này mới tháo kiểu cách ngụy trang nửa ngày xuống, dựa vào đệm lớn lười biếng nằm tháp, cả người giống như có xương.

      Bích Vân thấy nàng như vậy, nhớ tới Từ Xán Xán ngày chưa ăn hoa quả, liền hỏi : "Vương phi, có muốn ăn hoa quả hay ?"

      Từ Xán Xán vừa nghe, cảm thấy hứng thú, nháy mắt cái: "Ở Lạc Dương có hoa quả gì?"

      Chu Nhan thấy nàng vừa nghe hoa quả ánh mắt liền sáng lên, khỏi khẽ cười: "Vương phi, lúc nô tỳ phòng bếp nội viện sai người thành Lạc Dương chọn mua ít hoa quả, có quả táo, lê và quả cam."

      Từ Xán Xán nghe chỉ có ba loại hoa quả này, khỏi thở dài: "Ai, tại sao lại là quả táo, lê và quả cam!"

      Chu Nhan mỉm cười giải thích: "Vương phi, quả táo có quả táo giòn; lê có lê Đãng Sơn, có hương lê; cho dù quả cam, cũng có quýt to và quýt đó!"

      Từ Xán Xán rốt cục bị thuyết phục, miễn cưỡng vẫy vẫy tay: "Bích Vân chuẩn bị hoa quả !"

      Sau khi Bích Vân ra ngoài, Chu Nhan tới tháp ngồi xuống, tháo trang sức đầu Từ Xán Xán, bắt đầu mát xa đầu cho Từ Xán Xán.

      Nàng xoa bóp trong chốc lát, nhớ tới chuyện, vội thấp giọng : "Vương phi, Lương ma ma là muội muội bà vú của vương gia, Tử Tương là nãi tỷ tỷ của vương gia, chờ vương gia trở về..."

      Từ Xán Xán lúc này nhắm mắt lại, nhưng lông mi dài có chút rung rung, chứng minh nàng tự hỏi vấn đề này.

      lát sau, Từ Xán Xán mới : "Bà vú chết nhiều năm như vậy, nhưng Lương ma ma và Tử Tương lại dùng bạc của lão nhân gia bà, cho dù vương gia, chắc cũng muốn nhìn các nàng như vậy."

      Tuy rằng miệng như vậy, nhưng đầu óc Từ Xán Xán lại cấp tốc suy nghĩ , muốn tìm ra biện pháp làm Phó Dư Sâm tức giận.

      Chu Nhan đợi nửa ngày, nghe Từ Xán Xán trả lời, nhìn qua, ra Từ Xán Xán ngủ say.

      Nhìn dung nhan điềm tĩnh của Từ Xán Xán lúc ngủ, Chu Nhan khỏi mỉm cười, đứng dậy cầm chăn mỏng đắp lên người nàng.

      Sau khi trời tối, Phó Dư Sâm xử lý công xong, được Phó Liễu và Từ Nhã Chính hộ tống ra quân doanh, cưỡi ngựa chạy về biệt trang.

      Mới vừa bao xa, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, cùng lúc đó giọng Ngọc Minh xa xa truyền đến: "Phó soái, đợi chút thuộc hạ —— "

      Nhìn Ngọc Minh mặt dày mày dạn nên theo đến biệt trang, Phó Dư Sâm lười nhiều lời với , nên cũng dẫn theo cùng nhau về.

      Thấy vương gia vào biệt trang, Từ Nhã Chính dẫn binh lính rời khỏi.

      Vào biệt trang, Phó Dư Sâm để Phó Xuân mang Ngọc Minh ngoại viện thư phòng còn bản thân đến nội viện.

      Ngọc Minh ở sau cây cột sau , nửa thân mình ló ra: "Phó soái, chớ quên bảo vương phi chuẩn bị tiệc rượu cho thuộc hạ!"

      Phó Dư Sâm khóe miệng co rút, cố gắng nhịn xuống xúc động xoay người đánh , sải chân dài rời .

      Phó Liễu muốn gặp phụ mẫu, bởi vậy đưa Phó Dư Sâm đến ngoài cửa, mang theo thị vệ dừng bước.

      Thính Vũ đốt đèn lồng chiếu sáng, Quan Tuyết theo sát Phó Dư Sâm, ba người tới cửa.

      Lúc này trong bụi rậm đột nhiên nhảy ra người, "Phù phù" tiếng quỳ gối ngoài cửa, dập đầu, lớn tiếng khóc cáo: "Cầu vương gia làm chủ cho nô tài!"

      Phó Dư Sâm dừng bước.

      Thính Vũ bước lên chiếu mặt đối phương, bẩm báo : "Vương gia, là Phó Nam." ra là nãi ca ca Phó Nam của vương gia!

      Đúng lúc này, trong bụi rậm lại người ra, chắp tay hành lễ với Phó Dư Sâm: "Thuộc hạ tham kiến vương gia!" Dứt lời, đứng ở bên.

      Phó Dư Sâm rũ mắt xuống, gì.

      Phó Nam quỳ gối tiến lên mấy bước, nhào lên ôm hai chân Phó Dư Sâm, lớn tiếng khóc: "Vương gia, mẫu thân ta trời có linh thiêng, nếu nhìn thấy huynh muội ta bị người ta sát hại rất đau khổ! Vương phi nàng rất ngoan độc ..."

      Hàn Thủy bước lên từng bước, trầm giọng : "Bẩm vương gia, Tử Tương dùng cái chết uy hiếp vương phi, Lương ma ma lơ là nghe theo lệnh của vương gia cho nên vương phi mới tiến hành trừng phạt."

      Phó Dư Sâm mắt phượng híp lại, nhìn khuôn mặt Hàn Thủy thanh tú trong ánh sáng đèn lồng mờ nhạt, đôi môi đỏ bừng nhếch lên.

      Phó Dương dẫn người Vị Ương lâu ở Lạc Dương mua hộp thức ăn trở về, Chu Nhan và Bích Vân dọn bàn tiệc lên bàn bát tiên, thế này mới gọi Từ Xán Xán ngủ.

      Từ Xán Xán còn ngủ Phó Dư Sâm bước vào.

      Nhìn thấy bàn bát tiên bày rượu và thức ăn phong phú, Phó Dư Sâm bảo Chu Nhan và Bích Vân: "Chọn bốn món bỏ vào hộp, thêm rượu và món chính, đưa cho Ngọc tướng quân nghỉ ở thư phòng!"

      Cho Chu Nhan và Bích Vân ra ngoài, Phó Dư Sâm ngồi tháp, đưa tay vuốt ve Từ Xán Xán ngủ.

      Bên góc tháp đặt cái chao đèn đỏ thẫm, ngọn đèn màu đỏ chiếu lên mặt nàng, tăng thêm vài phần ôn nhu và yên tĩnh.

      Phó Dư Sâm vuốt khuôn mặt ấm áp của nàng, chỉ cảm thấy xúc tua non mềm.

      cúi đầu hôn Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán bị Phó Dư Sâm cắn tỉnh .

      Nàng che miệng lại nhìn mặt Phó Dư Sâm chút thay đổi, than thở : "Chàng là cẩu à? !"

      Phó Dư Sâm thấy nàng nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp, liền hôn lại.

      Rốt cục Từ Xán Xán được kiểu phục vụ đặc biệt giường của Phó Dư Sâm làm tỉnh dậy.

      Nàng vùi vào lòng Phó Dư Sâm lúc lâu rồi mới tỉnh lại, đơn giản tình ban ngày lần, sau đó trông mong nhìn Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm lại hôn lên môi nàng cái, thế này mới : "Nàng có biết mình sai ở đâu ?"

      Từ Xán Xán chớp chớp mắt to, đần độn nhìn .

      Phó Dư Sâm thấy môi nàng bị mình cắn sưng đỏ bừng, trong lòng khỏi rung động, giọng khàn khàn: "Đối với người can đảm dám mạo phạm nàng, nếu nàng muốn tạo uy tín thể nhân nhượng. Giống như hôm nay, Tử Tương và Lương ma ma mạo phạm nàng như vậy, sao lại chỉ có thể đánh?"

      Từ Xán Xán thấy dạy mình, mắt to hề chớp mắt nhìn , chăm chú nghe Phó Dư Sâm .

      Phó Dư Sâm thấy khuôn mặt nàng phấn nộn sắc hồng, rất muốn cắn cái thử xem, vội vàng chấm dứt : "Ta hành quyết Tử Tương và Lương ma ma!"

      Dứt lời, ôm lấy Từ Xán Xán cắn cái.

      Mặt Từ Xán Xán bị cắn đau, vội giãy dụa đẩy Phó Dư Sâm ra, : "Giết các nàng? Như vậy thích hợp sao?" Dù sao cũng là hai mạng người!

      Phó Dư Sâm gì, ôm Từ Xán Xán đặt đùi, ôm nàng lúc lâu gì.

      Lúc này cũng rất mâu thuẫn.

      Phó Dư Sâm nghĩ muốn bọc Từ Xán Xán dưới bảo vệ nghiêm mật của , tiếp xúc thế gian hiểm ác, nhưng lại lo lắng nàng đối phó được với những người và việc xung quanh...

      Bây giờ Từ Xán Xán tự biết bảo vệ bản thân, lại có cảm giác mất mát, lo lắng Từ Xán Xán thoát khỏi tay ...

      Từ Xán Xán mới từ phòng tắm ra, lập tức bị Phó Dư Sâm nhấn đặt giường.

      Nàng vừa giãy dụa vừa : "Phó Dư Sâm, tóc của thiếp còn ướt lắm... ... được... lại giọt nước..."

      Phó Dư Sâm dùng miệng ngăn chặn miệng nàng, giọng Từ Xán Xán biến mất.

      khống chế được Từ Xán Xán, trắng trợn xông vào nhưng lại làm Từ Xán Xán có cảm giác đặc biệt thoải mái, nàng rất nhanh đến cao trào.

      Phó Dư Sâm cảm thấy bên trong Từ Xán Xán còn dồn dập co rút, lập tức khống chế được, suy sụp nằm người Từ Xán Xán.

      lát sau, Từ Xán Xán lại cảm giác vật của Phó Dư Sâm chôn ở trong cơ thể mình biến hóa, khỏi nóng nảy: "Phó Dư Sâm, thiếp mệt mỏi!"

      Phó Dư Sâm đưa tay nắm bầu ngực trắng nõn nở nang của nàng, khom lưng cắn ở nụ hoa cái.

      Từ Xán Xán hét lên tiếng, sau đó còn thanh .

      lâu sau, Phó Dư Sâm vẫn nằm người Từ Xán Xán chịu đứng lên.

      Từ Xán Xán đưa tay vuốt lưng , thấp giọng : "Uy, Phó Dư Sâm, phải lực tự chủ của chàng rất mạnh hay sao?"

      Phó Dư Sâm: "..." Hình như là cái dạng này ...

      ngày này, Phó Dư Sâm dẫn Ngọc Minh đón Hòa, Từ Xán Xán ngồi ở phòng sinh hoạt luyện chữ, ma ma gác của đến bẩm báo với Bích Vân, mẫu thân tri phủ Lạc Dương Tề lão phu nhân đến viếng thăm.


    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Bị dẹp cách gọn ghẽ đến nỗi chẳng có chi để luôn. Nãi tỉ tỉ với chả nãi mama.
      Kuen thích bài này.

    5. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      Ô ô ô lâu lắm ta mới đọc 1 truyện trạch đấu k sót chương nào thế này :yoyo66::yoyo66::yoyo66: nàng cố lên nha
      Kuen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :