1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Hiện đại, H] Dạy hôn (Xấu hổ hình thức hôn môi dạy học) - Full

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      25. Là người cũng là người tịch mịch (phân tích tâm tư, tặng lễ vật)

      Ban đêm cuồng phong gào thét dần dần bình ổn, vừa rồi lá cây còn ầm ầm rung động, bởi gió chậm lại, cũng ôn nhu đong đưa. Ánh trăng thản nhiên rốt cục lộ ra ánh sáng mơ hồ, lấp ló trong mấy, tô điểm thiên .

      Từ tòa nhà cao tầng lại truyền đến tiếng thét phẫn nộ chói tai

      " giải thích ràng, em liền bóp chết a a ——" người chỉ đơn giản khoác cái áo, hoàn toàn để ý cả người còn trần truồng, vươn hai tay giương nanh múa vuốt bóp chặt cổ liên tục rung lắc.

      Triệu Thuần bị bóp đến sắp thở nổi, cười liên tục, cũng phản kháng, đỡ bả vai Tống Thiển Thiển, cầu xin tha thứ: "Bóp chết , sắp bị bóp chết ..."

      "Bóp chết cũng đáng! Làm em sợ có ý tứ sao! Em bị hù chết , em còn tưởng rằng... em còn tưởng rằng..." Tống Thiển Thiển tạm ngưng động tác, mắt đột nhiên đỏ lên, "Em còn tưởng rằng... em xong rồi!"

      Triệu Thuần ngây ngẩn cả người.

      Tống Thiển Thiển trong mắt to chảy ra từng giọt nước mắt, vô thần bảo trì động tác, miệng lẩm bẩm : "Tối như vậy... còn có gió lớn, trong nhà toàn bộ có mình em, đột nhiên lại... Em gọi , cũng trả lời! khắc đó trong lòng em tuyệt vọng!" Trong ánh mắt lên tia tuyệt vọng, "Em nghĩ, nếu em bị vũ nhục, em cùng đồng quy vu tận!"

      Trong giọng vang hữu lực, là hỗn loạn tuyệt vọng cùng sợ hãi.

      chuyển mắt đến, nhìn chằm chằm , tức giận, cúi đầu hung hăng cắn lên bờ vai trần trụi của , vừa cắn vừa hàm hồ : "Em cho làm em sợ! Cho khi dễ em!"

      Triệu Thuần ngồi ở giường, Tống Thiển Thiển ngay trước mặt cúi đầu cắn nửa ngày, răng hung hăng nghiến vào, đến khi đầu lưỡi nếm đến hương vị tinh ngọt, mới ý thức được hẳn là cắn chảy máu, cuống quít dừng lại.

      Cẩn thận nhìn, phát bờ vai cường tráng trần trụi bị cắn đến máu tươi đầm đìa, tia lại tia máu, nhưng nhúc nhích, vẫn ôn nhu đỡ lấy thắt lưng , tùy ý phát tiết cảm xúc sợ hãi. Giống như hoàn toàn cảm giác bả vai đau đớn, dùng ánh mắt thâm thúy mà áy náy, ôn hòa dừng người .

      Triệu Thuần hơi hơi thở dài hơi, : "Hết giận chưa? Chưa hết, lại cắn hai cái."

      Tống Thiển Thiển mới bừng tỉnh, cuống quít lấy hòm thuốc, "Em... Em biết nặng , thầy cũng nhắc nhở en!" Phẫn nộ và thương tâm vừa rồi hoàn toàn bị lo lắng hòa tan.

      Triệu Thuần đau đến rên tiếng, khẽ nhíu mày, vẫn cười khổ : "Là lỗi của , Thiển Thiển trừng phạt là đúng, sao có thể trốn?"

      Tống Thiển Thiển lấy hòm thuốc trong phòng, nước mắt lại muốn chảy xuống, " bừa bừa! Em cắn mạnh như vậy, đau, em cắn nữa !" ngồi xổm ở trước mặt , vẫn còn nước mắt, mở hòm thuốc, lấu khăn ướt sạch khe khẽ lau miệng vết thương cho .

      Kỳ thực khí lực cũng lớn, cắn cũng mạnh, nhưng răng lại sắc, cắm vào da thịt, máu chảy ra, nhìn huyết nhục mơ hồ đến dọa người.

      Triệu Thuần lúc bị cắn cau mày rên tiếng. tại nhìn gấp thành dạng này, ngược lại như giỡn an ủi : "Tốt rồi đừng lo lắng, làm chuyện tốt với Thiển Thiển, đánh bị trừng phạt."

      Tống Thiển Thiển giương mắt liếc mắt cái, " cũng biết!" Thanh tự giác mềm mại hơn, giống như phẫn nộ, ngược lại giống tình nhân thầm oán.

      Triệu Thuần thân phong trần mệt mỏi, kiểu tóc chải tỉ mỉ cũng rối bời , còn thần thái sáng láng, lạnh lùng cự người ngàn dặm, nhìn kỹ là vẻ mặt mỏi mệt, thậm chí râu cũng lún phún, còn : " xin lỗi."

      trừng mắt nhìn, "Cái gì?"

      Triệu Thuần rút thái độ sắc bén cùng cường ngạnh, Tống Thiển Thiển lần đầu tiên nhìn có vẻ mỏi mệt yếu đuối như vậy.

      Triệu Thuần : "Có lỗi với Thiển Thiển, là tốt. nên dọa em như vậy. Em có biết tham gia... hội nghị, theo kế hoạch vốn là thứ hai mới có thể trở về, nhưng ở đó, rất nhớ em, cho nên tự mình tăng ca, hoàn thành công việc trước. Muốn... trở về cùng em." tới đây, Triệu Thuần giương mắt, ôm thiếu nữ hai mắt đẫm lệ, thấp giọng an ủi: "Tốt lắm đừng khóc , em nhớ ... sao nhớ em đây. Vốn đặt vé máy bay là thứ hai, lúc đổi lại thiếu chút nữa kịp, kỳ thực đêm hôm qua và buổi tối cuối tuần chỉ cách ngày, cũng biết hôm nay tối muốn mới về đến nhà, nhưng chỉ cần nghĩ đến... em ở nhà chờ , trong lòng lại hận thể bay nhanh về, giây cũng ngại lãng phí."

      Triệu Thuần nâng mặt Tống Thiển Thiển lên, ôn nhu ấn cái hôn khe khẽ, dừng ở mắt : " về trễ, em ngủ, đắp chăn cho em, trở về sớm, em còn chưa ngủ, bồi em chuyện chút ." tới đây, trong mắt lên tia áy náy, " bên kia... quá thuận lợi, tâm tình rất kém, lại vội muốn gặp em, cho nên vừa về, lặng lẽ tiến vào, vốn muốn ôm em, cho em kinh hỉ, cũng biết là hồ đồ thế nào, nhìn thấy em... đột nhiên nhịn được ... Ngược lại dọa đến em."

      Triệu Thuần mỏi mệt : " khống chế mình, em bị thương là tốt rồi. Thiển Thiển... có phải rất kém cỏi hay ."

      Người này lần đầu tiên ở trước mặt thành khẩn mà áy náy yếu thế như vậy, vốn tưởng rằng làm được, kỳ thực cũng là người thường. Trong tình , thường thường bị cuồng nhiệt kích tình che mắt, thấy người mình nhất định là tốt nhất đời, cũng nhất định là người hiểu mình nhất thế giới, cho dù , cũng có thể hoàn toàn hiểu được tâm ý mình, cho mình bị thương. Nhưng mà, chúng ta đều là người thường, có khuyết điểm cũng có lúc phạm sai lầm, người cũng phải vạn năng, cũng phạm sai lầm, cũng có lúc hồ đồ.

      Tống Thiển Thiển tức giận nữa, khỏi nở nụ cười, cả người nhất thời long lanh, lại cực lực nhẫn nại ý cười, hung tợn : "Đúng vậy! Đặc biệt kém cỏi!"

      Triệu Thuần chớp động ánh mắt ôn hòa, "Vậy thế nào mới bằng lòng tha thứ ?"

      Tống Thiển Thiển nghiêng đầu tự hỏi nửa ngày, nghĩ ra chuyện, đỏ mặt : "Vậy —— nửa tháng cho chạm vào em! Đến khi em hết giận mới thôi!"

      Triệu Thuần cười : "Đó chẳng phải là em chịu thiệt?"

      Tống Thiển Thiển khó hiểu, "Cái gì? Hẳn là... Hẳn là chịu thiệt nha!" vươn ngón tay, to gan lớn mật gõ gõ đầu Triệu Thuần, "Thầy có phải ngốc hay ."

      thể đụng vào mình, đương nhiên là chịu thiệt nha.

      Triệu Thuần thanh thanh cổ họng, lui về phía sau, như là sợ Tống Thiển Thiển lại phát tác, cẩn thận : "Nhưng mà... nhớ kỳ sinh lý của Thiển Thiển... Lập tức sắp đến rồi..."

      Tống Thiển Thiển ngẩn người, sắc mặt từ trắng thành hồng, thẹn quá thành giận : "Dù thế nào cũng thể chịn nổi... cả ngày chỉ nhớ kỹ chuyện này sao! "

      Lập tức vươn tay bắt đầu véo cổ Triệu Thuần, Triệu Thuần liên tục né tránh, nhịn đau cười : "Thiển Thiển ngoan tha cho , đau đau đau..."

      Tống Thiển Thiển lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng nhìn miệng vết thương vừa băng xong, "Lại chảy máu sao? Em xem xem!"

      Triệu Thuần để ý đau đớn, khe khẽ ôm Tống Thiển Thiển vào lòng, đầu gối lên vai , thở dài, "Đừng nhúc nhích, cho ôm em cái."

      Tống Thiển Thiển an tĩnh xuống, ngửa đầu nhìn vào mắt , "Thầy?"

      Triệu Thuần nặng nề : "Em... nguyện ý tha thứ cho sao?"

      Tống Thiển Thiển trầm mặc lúc lâu, ra tiếng, ngửa đầu môi ấn lên nụ hôn, đỏ mặt : "Kỳ thực... lúc vào... em biết là ... nhưng dám ... Tuy là động tác rất thô bạo, nhưng mà... vào lúc... giống như bình thường vậy... rất ôn nhu hôn em... sợ em đau, nhịn nửa ngày mới động ... Em biết... em sớm tức giận. Chính là có chút sợ hãi."

      Triệu Thuần thương tiếc : "Lần sau ." Lại đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì dư, xoay người lấy áo khoác của mình, "Đợi chút, có cái này cho em."

      Tống Thiển Thiển hiếu kỳ hỏi: "Cái gì nha?"

      thần bí từ trong túi ví lấy ra cái túi , đưa cho , mỉm cười : "Chỗ họp tuy xa, nhưng ngang qua cửa hàng, nghĩ có lẽ em thích, liền mua."

      vòng tay thạch tím, mỗi hạt đều được mài thành hình dáng nổi bật, tinh xảo đặc sắc. Thủy tinh tím, thuần túy mà thần bí. Dưới ánh đèn, tản ra quang mang mê người. vui sướng đeo vào tay, cổ tay mảnh khảnh với thạch tím, da thịt có vẻ càng thêm trắng nõn.

      Tống Thiển Thiển vui vẻ, ràng có vẻ mỏi mệt, lại còn nhớ mua lễ vật cho , ràng muốn cho kinh hỉ, ngược lại thành kinh hách, biết thầy thông minh hay giả ngốc.

      lập tức nghĩ đến cái gì, làm nũng : "Đừng tưởng rằng vòng tay có thể thu mua em nha, trừ cái đó ra, chúng ta còn phải ước pháp tam chương!"

      Triệu Thuần dung túng : "Ước pháp tam chương thế nào?"

      Tống Thiển Thiển vươn ngón tay, ", thể khi dễ em!"

      Triệu Thuần gật gật đầu.

      Tống Thiển Thiển vươn ngón tay thứ hai, "Hai, bất luận lúc nào cũng thể khi dễ em!"

      Triệu Thuần ngẩn ngơ.

      Tống Thiển Thiển vươn ngón tay thứ ba, đỏ mặt, "Ba, trừ phi là lúc em đồng ý!"

      Triệu Thuần sửng sốt, sau lúc lâu cười to : "Được được được, đều theo em!"

      Ngoài cửa sổ mây đen rút lui, lại là đêm trăng yên tĩnh.
      Last edited: 18/3/18
      _tata_, levuong, tieunai69199351 others thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      26. Sau vũ đài lúc vạn người chú ý cùng thầy hôn môi (tìm manh mối)

      Trường học vào thu, khí tùy ý phóng thích nốt nhiệt lượng dư thừa ấm áp cuối cùng trước khi vào đông, các nữ sinh mặc quần áo dày, quấn các loại khăn quàng ấm áp quanh cổ, cũng trở thành phong cảnh mỹ lệ trong trường. Thời gian lướt qua tựa bóng mây, các lớp cao nhị dần dần tới gần giữa kỳ.

      Trước khi giữa kỳ, tin tức lớn nhất trong trường học phải cuộc thi giữa kì theo hình thức kỷ luật nghiêm túc như thi đại học, mà là hạng mục truyền thống của trung học Dục Thụ —— thi đấu diễn thuyết cá nhân sắp bắt đầu.

      Thi đấu diễn thuyết cá nhân luôn là cuộc thi hàng đầu bắt đầu từ khi có trường. Lúc ấy thậm chí trở thành dấu hiệu để đo y chí tiến thủ ở học viện. Trước mỗi lần thi diễn thuyết đều có nhóm giáo viên tổ ngữ văn cùng định ra chủ đề, mỗi ban đề cử người, ở phòng họp lớn nhất trong học viện diễn thuyết trước mặt toàn bộ học sinh. kiện như vậy mỗi lần đều có thể làm xuất vài nhân vật phong vân. Nhưng năm nay, thi diễn thuyết cá nhân tiến hành cải cách mới hoàn toàn, chủ đề diễn thuyết đổi thành diễn thuyết tự do, hạn chế chủ đề, hạn chế nội dung, nhưng vì cân nhắc đến số học viện đông, nên để lớp học đề cử, lớp học tự do báo danh, toàn ban đề cử hai người ra tham gia. Quy chế thay đổi và số người tăng nhiều, khiến cho thi diễn thuyết năm nay càng náo nhiệt, cũng càng khiến người ta chờ mong.

      Ban cao nhị, chủ nhiệm lớp là giáo viên ngữ văn, đương nhiên đối với chuyện này càng thêm coi trọng, ngàn chọn vạn tuyển, lựa chọn Tống Thiển Thiển cùng nam sinh khác. nam sinh khác là đại biểu tinh , từ năm nhất từng tham gia thi diễn thuyết, sợ thi, phong độ có, tuy phải thứ nhất, nhưng cũng lấy được thành tích tầm thường. Mà chủ nhiệm lớp đối với Tống Thiển Thiển, như thế nào đây, là vừa hận. Tống Thiển Thiển về ngữ văn thiên phú rất cao, văn phong tinh tế, trong nhu có cương, tự thành phái. Nhưng mà, chủ nhiệm lớp xem ra, Tống Thiển Thiển lá gan có vẻ , bộ dạng tuy xinh đẹp, nhưng ở cuộc thi khả năng có hiệu quả tốt như nam sinh kia. Cho nên từ năm nhất, tuy là rất xem trọng Tống Thiển Thiển, nhưng cũng cử . Lần này cải cách quy chế, ngược lại cho Tống Thiển Thiển cơ hội.

      Chủ nhiệm lớp tuyển người xong, ngày kế tiếp còn ở trong văn phòng ngữ văn vừa uống trà, vừa chuyện phiếm với đồng : "Thầy hiểu ? Cái này gọi là lần đổi mới hoàn toàn! Tống Thiển Thiển học sinh đó, nếu tố chất tâm lý lớn hơn ít, lá gan lớn hơn, tôi sớm cử ấy !"

      Nếu để Triệu Thuần nghe thấy Tống Thiển Thiển nhát gan, chừng uống nước cũng phun ra. Ai Tống Thiển Thiển nhát gan khả năng có người tin, Triệu Thuần lại vạn vạn tin.

      Kỳ thực đây cũng là ấn tượng người ngoài nhìn Tống Thiển Thiển—— xinh đẹp trầm tĩnh, nhưng tố chất tâm lý kém chút. Tống Thiển Thiển cũng do dự lâu mới tiếp nhận "Nhiệm vụ" thi diễn thuyết lần này. biết điểm mạnh và điểm yếu của mình, cái gọi là nhát gan là loại tự bảo vệ mình. Cho đến khi cùng với Triệu Thuần, mới có thể ở trước mặt phóng xuất ra lớn mật và nhiệt tình chân chính.

      Hôm đó vụng trộm chuyện này cho xong, Tống Thiển Thiển vốn tưởng Triệu Thuần quá quan tâm, dù sao cái đó và toán học có quan hệ gì, nhưng nghĩ tới nhíu mày, lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình lâu.

      Tống Thiển Thiển trong lòng lo sợ bất an : "Thầy... nhìn em như vậy... Là sao?"

      Triệu Thuần nhíu mày : "Bọn họ cư nhiên thấy em nhát gan?"

      Tống Thiển Thiển vâng dạ : "Em vốn nhát gan..."

      Triệu Thuần nở nụ cười, lắc đầu : " tin." Tống Thiển Thiển trong lòng đột nhiên ấm áp, đợi lấy ánh mắt tình đáp lại, tiếp tục bổ sung: "Thiển Thiển tiểu thư còn hoang dã hơn mèo hoang, sao có thể nhát gan."

      Tống Thiển Thiển giương nanh múa vuốt đánh về phía , lại bị ôm lấy, ngồi đùi, bị ôm vào trong ngực thể nhúc nhích. Triệu Thuần tiếp tục : "Vốn cũng có chuyện muốn cho em, bất quá quá quan trọng, vì bận nên quên... giờ xem ra, cũng có chút trọng yếu ."

      Tống Thiển Thiển lòng hiếu kỳ bị câu lên, lắc lắc cánh tay ah, " , chuyện gì."

      thế nào cũng chịu mở miệng, chỉ bí hiểm đến lúc đó em biết. Như vậy cũng biết khẳng định là hỏi cũng được gì, trong lòng càng thêm tò mò.

      ủy khuất : "Thầy cũng cổ vũ em."

      Triệu Thuần xoa xoa mái tóc , ấm áp : " biết Thiển Thiển khẳng định thành vấn đề, đúng ?"

      hiểu ra sao bị làm cho hồ đồ, choáng váng mơ hồ : "Đúng!"

      Triệu Thuần tiếp tục bỏ thuốc mê, "Đến lúc đó mặc... bộ âu phục em thích đó, cổ vũ em."

      Tống Thiển Thiển lập tức kích động, son sắt nắm tay : "Thầy yên tâm! Em tuyệt đối làm được! Đại sát tứ phương! Cái đó, nhất định phải mặc nha!"

      Triệu Thuần tiếp tục bí hiểm gật gật đầu.

      Bộ âu phục thích nhất đó, kỳ thực ngược lại là bộ mặc ít nhất. Tống Thiển Thiển từ trong tủ quần áo lật ra bộ âu phục lạ mắt, quay đầu hỏi Triệu Thuần vì sao mặc.

      Mặt chút thay đổi : "Em biết là bộ này... rất rối loạn sao?"

      Bộ đồ này cũng rất đẹp mắt, nhưng quả thực ... rối loạn. Áo trong màu tím đinh hương thiếp vàng, chất vải hoa văn chìm cùng áo khoác ngoài bằng gấm màu nho bóng loáng. Triệu Thuần mỗi bộ âu phục đều có caravat tương xứng, bộ này tương ứng là caravat màu có hình vẽ bất quy tắc, càng đề cao màu tím mang đến hơi thở sang quý và thần bí. Tống Thiển Thiển chỉ cần vừa nghĩ đến mặc bộ âu phục màu tím này vào, kích động muốn thét chói tai.

      vội vàng tạo hai tay thành chữ thập cầu xin : "Lần khác thầy mặc thử ?"

      mặt chút thay đổi : " mặc."

      vung tay như đao chặt hoa quả, "Mặc hay ?"

      tiếp tục mặt chút thay đổi, "Chính là mặc."

      ...

      Sau vài lần muốn nhìn Triệu Thuần mặc bộ âu phục quá mức rối loạn, đều bị Triệu Thuần vô tình cự tuyệt. Tống Thiển Thiển cũng dần dần quên chuyện như vậy, lần này đột nhiên đề suất, Tống Thiển Thiển thực mừng rỡ, Triệu Thuần đột nhiên tính toán gì. Vừa nghĩ, được, tuy là vì cổ vũ mình, nhưng thực tế ngẫm lại, nếu thầy ăn mặc tuấn dụ hoặc như vậy, khẳng định lại thu hoạch đống lớn tim thiếu nữ. Như vậy thể được! mặc cho mình xem là đủ rồi, người khác thể nhìn!

      Nghĩ đến đây, vội vàng cầu xin : "Quên vẫn cần mặc, thể cho người khác nhìn thấy, bằng người khác tuyệt đối thích thầy !"

      Triệu Thuần dở khóc dở cười nắm mũi , "Vậy muốn mặc, hay cần mặc, rốt cuộc mặc hay ?"

      Tống Thiển Thiển vuốt ve tay , che cái mũi : " được niết mũi! bị ngốc !"

      Triệu Thuần dí sát vào, áp lên trán , ôn nhu ép hỏi : "Rốt cuộc muốn người đàn ông của em mặc hay , hả?"

      Tống Thiển Thiển bị cái từ "người đàn ông của em" làm cho choáng váng hồ đồ, ánh mắt từ quần áo quay tròn nhìn đến , răng cắn chặt, tim đập thình thịch, nhắm mắt lại lớn tiếng : "Mặc mặc mặc! Ai tới cướp thầy với em, em đây giơ tay chém xuống!"

      Triệu Thuần cười đến được, liên tục lắc đầu : "Cái khí thế này lên đài, khẳng định đại sát tứ phương" .

      Tiếp theo Tống Thiển Thiển vùi đầu vào chuẩn bị thi diễn thuyết, thậm chí cả Triệu Thuần cũng thèm nhìn, chỉ toàn tâm toàn ý chuẩn bị chủ đề của mình. Ôm quyết tâm "Đại sát tứ phương", rốt cục đến ngày cuộc thi diễn thuyết chính thức bắt đầu.

      Tống Thiển Thiển mặc cái váy tơ nhung màu đỏ, trang điểm má màu hồng đào thản nhiên, son môi màu san hô, cả người có vẻ tràn ngập sức sống lại vô cùng mỹ lệ. Hóa trang xong, ở trong phòng hóa trang vụng trộm đeo vào vòng tay thạch tím Triệu Thuần đưa.

      Nghĩ đến Triệu Thuần, Tống Thiển Thiển khỏi lộ ra mỉm cười , nghiêng đầu, lại nghĩ tới tình cảnh buổi sáng.

      Sáng sớm để cho mình nhìn toàn bộ chỗ để ghim cài tay áo và khăn tay, cho mình chọn cái. Tống Thiển Thiển chọn cái ghim cài tay áo màu bạc hình đóa hoa hồng , cùng khăn tay in hình ô vuông thoạt nhìn rất tuấn khí chất. Chọn xong quay lại hỏi được chưa, chỉ "Tùy em" rồi nữa.

      Có lẽ... Là muốn cho mình kinh hỉ?

      Đứng ở hậu trường, tim Tống Thiển Thiển nhảy bùm bùm.

      Đột nhiên có người vào, vừa đến lớn tiếng kêu lên: "Trời ơi Tống Thiển Thiển! Vòng cậu đeo thoạt nhìn quý giá a!" Thanh sắc nhọn lại lẫn vào cảm xúc đố kỵ.

      Tống Thiển Thiển quay đầu nhìn, là bạn học Mạnh Mỹ Lệ. Lại biết ấy vào thế nào, chỉ có thể tận lực đè nén cảm xúc bất đắc dĩ, miễn cưỡng nở nụ cười, "Hoàn hảo. Mạnh Mỹ Lệ, sao cậu đến đây?"

      Mạnh Mỹ Lệ mặt đầy, mắt mí, tự xưng là trong ban trừ Tống Thiển Thiển ra, còn ai hơn, cho nên thái độ đối với Tống Thiển Thiển có chút phức tạp. Khi sắc nhọn, khi thân thiết. Lúc này lại kỳ quái : "Cậu tới sao tớ thể tới? Tớ đến xem được sao!"

      Tống Thiển Thiển đối với ấy quả thực thể hết phiền. Nhưng cũng khó mà gì, gật gật đầu chuẩn bị tránh ra.

      Tống Thiển Thiển mặc váy đỏ ngắn áo, cổ tay vòng tay thạch tím tinh xảo chợt lóe lên, bị Mạnh Mỹ Lệ liếc mắt cái trông thấy, liền thét to: "Cái vòng tay này thương hiệu tớ cũng biết, rất đắt tiền! Trời ạ, sao cậu có thể có!"

      Tống Thiển Thiển bị hoảng sợ, , "Làm sao vậy Mạnh Mỹ Lệ, đừng kêu ầm lên!"

      Mạnh Mỹ Lệ phân trần cầm cổ tay Tống Thiển Thiển lên, thạch tím khúc xạ ra ánh sáng chói mắt, đố kỵ : "Cậu còn muốn giấu sao? Khẳng định là đương, bạn trai tặng!"

      Chung quanh học sinh dự thi xúm lại nhìn, Tống Thiển Thiển vội vàng che miệng Mạnh Mỹ Lệ, "Đừng ồn ào được !"

      Mạnh Mỹ Lệ linh hoạt tránh thoát tay Tống Thiển Thiển, chỉ vào mũi Tống Thiển Thiển : "Tớ biết, khẳng định là Phùng Kha cách vách đưa !" Bỗng nhiên chớp mắt, lại thân ái, nóng bỏng khoác tay Tống Thiển Thiển, , "Ai nha đều là chị em tốt, có gì mà giấu giếm. Cậu , cam đoan tớ giữ bí mật."

      Tống Thiển Thiển khóc ra nước mắt, cuộc thi lập tức bắt đầu, muốn cùng Mạnh Mỹ Lệ dây dưa, chỉ đành dối: "Đây là... Mẹ tớ tặng. phải tớ sắp sinh nhật sao."

      Trong mắt Mạnh Mỹ Lệ lên tia thất vọng, nhìn ra trong mắt Tống Thiển Thiển tựa hồ có chút trốn tránh, tâm tư linh hoạt, cười lạnh : " cũng thôi, còn muốn gạt người. Ai chẳng biết mẹ cậu... Hừ, quả phụ". Mấy chữ cuối cùng phun ra cực khẽ, cắn cũng rất nặng.

      Tống Thiển Thiển lập tức nổi giận, "Cậu câm miệng!"

      mặt Tống Thiển Thiển trắng nõn sưng đến đỏ bừng, cảm xúc phẫn nộ giống trận cuồng phong lập tức thổi đến, ngực kịch liệt nhấp nhô, tay gắt gao nắm bắt, nghiến răng nghiến lợi : "Mạnh Mỹ Lệ cậu tôn trọng chút!"

      Mạnh Mỹ Lệ nhìn Tống Thiển Thiển nghiêm mặt, sợ hãi lui lại, vẫn giọng than thở: "Ai chẳng biết nha... Vốn là vậy..."

      Người chung quanh bắt đầu chỉ trỏ, giọng nghị luận.

      Tống Thiển Thiển vừa tỉnh táo lại, lửa giận bị áp chế mạnh mẽ ngược lại ở trong lồng ngực càng thêm mãnh liệt thiêu đốt, mặt chút thay đổi từng bước ra phía trước, đến trước mặt Mạnh Mỹ Lệ, giơ bàn tay lên.

      Ngay lúc cái tát lập tức hạ xuống, cổ tay bị bàn tay hữu lực nắm lấy, thể động, Tống Thiển Thiển quật cường ngửa đầu nhìn.

      Là Triệu Thuần.

      Triệu Thuần mặc đó bộ âu phục màu tím sẫm, sắc mặt lạnh nhạt, nắm cổ tay Tống Thiển Thiển, quay đầu nhìn Mạnh Mỹ Lệ, lãnh đạm : "Đồng học, lập tức bắt đầu cuộc thi. Người liên quan mời ra ngoài."

      Mạnh Mỹ Lệ miệng quyệt cái, mạnh mẽ gạt nước mắt, nhuyễn : "Thầy Triệu sao thầy ở đây... Tống Thiển Thiển muốn đánh em!"

      Triệu Thuần sắc thái giả, nhíu mày : "Mạnh Mỹ Lệ, tôi nhớ cuộc thi lần trước, môn toán của em hình như đứng cuối ban." Ánh mắt lạnh lùng, "Cùng với quan tâm việc nhà người khác, bằng quan tâm thành tích toán học của em!"

      Mạnh Mỹ Lệ bị nhục nhã đỏ bừng cả mặt, thất tha thất thểu chạy ra ngoài.

      Triệu Thuần nhìn Mạnh Mỹ Lệ chạy ra ngoài, lại lạnh lùng quét vòng tuyển thủ dự thi xem náo nhiệt, "Thế nào, còn chuẩn bị? Chờ tôi hủy bỏ tư cách thi đấu của các em sao?"

      Người chung quanh đều tan tác chim muông.

      nữ sinh vừa còn vừa nhìn Tống Thiển Thiển bị Triệu Thuần nắm cổ tay, thấp giọng hỏi đồng học bên cạnh, "Này, đó là thầy Triệu Thuần sao? Thầy đối xử với Tống Thiển Thiển có vẻ rất tốt."

      Bạn học của ấy vội vàng kéo , giọng : "Phỏng chừng phải, Triệu Thuần nghe đặc biệt nghiêm khắc, Tống Thiển Thiển muốn đánh người trước mặt mọi người, khẳng định là bị xử phạt, thầm giáo huấn ấy..."

      Nữ sinh kia hiểu, nghĩ mà sợ : "A... Nhìn thầy ăn mặc đẹp trai như vậy... Hóa ra lại xấu thế, vẫn nên nhanh ."

      Triệu Thuần thấy người chung quanh đều tản ra, chậm rãi buông tay ra, cúi đầu lặng lẽ hỏi: "Có chịu ủy khuất hay ?"

      Tống Thiển Thiển vốn quật cường cúi đầu, vừa nghe thấy, nước mắt ngậm trong mắt lập tức như tìm được chỗ phát tiết ra, nhịn được nhìn , gật gật đầu : "Vâng..."

      Triệu Thuần ôn nhu rút khăn tay ra, hơi hơi xoay người, khe khẽ lau nước mắt cho Tống Thiển Thiển, ôn nhu : "Bảo bối đừng khóc, hôm nay xinh đẹp như vậy. còn muốn nhìn em 'Đại sát tứ phương' đó."

      Tống Thiển Thiển lập tức nín khóc mỉm cười, đoạt lấy khăn trong tay , "Thầy lau hết hóa trang của em."

      Triệu Thuần nghiêng đầu cười, động tác đặc biệt cười khẽ này, lập tức như trẻ ra vài tuổi, sờ sờ đầu , khuyên nhủ: "Tốt rồi, lập tức bắt đầu. Trang điểm lại, ra phía sau đài chuẩn bị ."

      Tống Thiển Thiển gật gật đầu, hít sâu hơi, xoay người .

      Triệu Thuần nhìn theo Tống Thiển Thiển rời , ánh mắt vừa rồi còn nhu hòa lập tức sắc bén, yên lặng suy tư. Đứng nửa ngày nhúc nhích, sau lúc lâu, giáo viên thập thò tiến vào, nhìn thấy Triệu Thuần mới thở ra hơi, "Thầy Triệu sao còn ở chỗ này, tìm nửa ngày, chút , lập tức bắt đầu, còn chờ chủ trì đây!"

      Triệu Thuần gật gật đầu.

      Tống Thiển Thiển ngồi ở vị trí thứ nhất, chỗ chung quanh đều là đồng học cùng tham gia thi đấu, cảm xúc kịch liệt vừa rồi chậm rãi bình phục, rút được số thứ 7, có vẻ xem người thi trước, nhìn thấy trong lòng càng khẩn trương .

      Tống Thiển Thiển nâng mắt tìm thân ảnh Triệu Thuần, nhưng thất vọng phát căn bản tìm thấy . Trong lòng sốt ruột nghĩ, là, còn thúc giục mình, cũng thấy đâu.

      ánh đèn vũ đài lập tức tối dần, dưới đài thanh thảo luận nho chậm rãi biến mất, có người giọng hô, "Sắp bắt đầu!"

      Tống Thiển Thiển giương mắt nhìn khán đài.

      Đèn sáng lên, chiếu vào người nữ MC mặc váy dài màu lam, ngoài ra... cũng chiếu vào người Triệu Thuần mặc âu phục tím thẫm.

      Tống Thiển Thiển căn bản mù cả mắt.

      Triệu Thuần khí chất lãnh liệt, mặc âu phục tím thẫm, hai loại khí chất lãnh đạm cùng dụ hoặc trung hoà. Vừa rồi nhìn kỹ, thấy tay áo Triệu Thuần đúng là cái ghim màu bạc hoa hồng mình lựa chọn, khăn tay hình ô vuông trước ngực, tuấn đến chói mắt, mười phần thân sĩ mà quý khí, âu phục dưới ánh sáng phát ra hào quang xa hoa, phía dưới mặc quần âu cùng giày da đen, vừa xuất cơ hồ làm toàn bộ nữ sinh thét chói tai. Triệu Thuần mỉm cười, nhất thời như gió xuân vào mặt, Tống Thiển Thiển thậm chí nghe thấy nữ sinh thét to "Tôi nhìn cũng muốn mang thai".

      Nữ MC chủ trì là giáo viên học viện Nhạc, khí chất cao nhã, diệu ngữ liên châu, làm mọi người thét chói tai từng đợt, vừa dứt, nữ MC cười với Triệu Thuần: "Thầy Triệu hôm nay trang phục rất đẹp mắt nha, có hàm nghĩa gì đặc sắc sao?"

      Triệu Thuần mỉm cười, tiếng từ tính truyền khắp phòng, " có gì, chỉ là thích."

      Toàn trường lại thét chói tai, Tống Thiển Thiển che miệng, khống chế mình cười đến rất háo sắc."Chỉ là thích" Triệu Thuần quả thực mặt đổi sắc, ràng lần trước còn mặt chút thay đổi chết cũng mặc.

      Đơn giản giới thiệu các giám khảo và quy chế xong, trận đấu chính thức bắt đầu. Tự do diễn thuyết, có thể chọn chủ đề tự do. Tống Thiển Thiển lựa chọn chủ đề mình rất thích —— mãnh hổ có tim, khẽ ngửi tường vi. Chủ đề này khả năng phải rất chính thống, được thích, nhưng Tống Thiển Thiển lại rất thích. Mãnh hổ mặc dù dữ dằn, nhưng lại bị đóa hoa mảnh mai đả động. Ngẫm lại rất lãng mạn.

      Mỗi người dự thi trước tiên ngồi ở dưới đài, từng người bắt đầu lên diễn thuyết, sắp đến lượt có người dắt ra sau màn để chuẩn bị, người chủ trì luân phiên ra giới thiệu. Mỗi lần Triệu Thuần ra làm toàn trường vỗ tay và thét chói tai ngừng.

      Các tuyển thủ phía trước đều phát huy rất tốt, có nam sinh lấy thân tình làm chủ đề, thanh sắc tốt tươi, đến rơi lệ lã chã, được toàn trường vỗ tay. Lập tức là đến Tống Thiển Thiển, cảm giác tờ diễn thuyết trong tay sắp bị mình vò nát. Tống Thiển Thiển theo giáo viên dẫn đường lên đài, đứng sau màn chờ. ngừng hít sâu. Trái tim cơ hồ sắp nhảy ra ngoài.

      Lại đồng học nữa sắp diễn thuyết xong.

      Tống Thiển Thiển cứng ngắc đứng tại chỗ, thân ảnh quen thuộc tiến lại, thấp giọng gọi : "Thiển Thiển."

      Tống Thiển Thiển giương mắt nhìn, là Triệu Thuần đứng trước mặt, ý bảo theo lập tức lên đài. Tống Thiển Thiển thảnh thơi, gật gật đầu.

      Lại tuyển thủ diễn thuyết xong, tiếng vỗ tay vang lên, màn vải kéo xuống.

      Triệu Thuần dẫn theo Tống Thiển Thiển đứng sau màn, chờ đợi màn kéo ra. Triệu Thuần liếc mắt quét hai bên, lại gọi tiếng: "Thiển Thiển."

      Tống Thiển Thiển ngây thơ ngẩng đầu.

      Cái hôn của Triệu Thuần bay nhanh dừng ở môi , mềm mại như chuồn chuồn lướt nước, gợn lên làm sóng.

      " tin tưởng em, bảo bối."

      Hai người ngay vũ đài vạn người chú ý, sau màn vải dày, coi như có người tiếp tục cái hôn thanh thiển.

      Ai cũng nhìn thấy. Lại rót vào lòng Tống Thiển Thiển dũng khí vô hạn.

      Màn vải kéo lên, thiếu nữ mặc váy đỏ tươi, được người nhất bầu bạn, lên vũ đài vạn người chú mục.

      Tống Thiển Thiển chưa bao giờ thấy giọng mình trầm tĩnh hữu lực như vậy, ràng tinh tế.

      Cảm ơn , người của em.
      _tata_, levuong, tieunai69199346 others thích bài này.

    3. Shiro25

      Shiro25 Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      31
      Ôi động lực tình :3:3 tui cũng muốn
      heavydizzyokheong0x thích bài này.

    4. Linh_lung_co_nuong

      Linh_lung_co_nuong Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      164
      Cứ mỗi lần nàng đăng chương mới là lại có đám người nhào vô đòi chết :yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      okheong0xheavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      27. Sau khi phải em, sớm điên rồi (khúc nhạc dạo chuyện với gia đình, ở đầu đường ôm hôn)

      Sau đó, cuộc thi diễn thuyết cá nhân công bố thành tích ngay tại chỗ, Tống Thiển Thiển tuy được giải nhất, nhưng chỉ cần nhớ lại thầy đứng sau màn vải dày, ngay tại chỗ coi mọi người vào đâu, tùy ý ôn nhu hôn mình đủ để cho trở về chỗ ngẩn ngơ lâu.

      hình ảnh Tống Thiển Thiển ngốc hồ cầm giấy khen giải ba được máy ảnh vĩnh viễn lưu lại. Vị trí đứng nổi bật, sau đồng học giải nhì là sắp xếp chỗ đứng cho giải ba, còn đứng sát bên ngoài. Nhưng lại đứng bên người , vị trí sát vào sau, làm cho an tâm.

      Trong ảnh, mọi người tươi cười sáng lạn vô cùng.

      Còn đến tuần, sau khi tan học gọi lại, đứng trước mặt .

      ảnh chụp đưa tới tay còn chưa kịp nóng, Tống Thiển Thiển chợt nghe thấy tin sét đánh kinh thiên, trực tiếp làm từ choáng váng hồ đồ lập tức tỉnh lại.

      "Cái gì? ! Em nghe sai chứ, thầy muốn đến nhà chuyện!"

      Triệu Thuần còn gật đầu, sắc mặt như thường, "Ừ, muốn nhà em nhìn xem".

      Tống Thiển Thiển trong lòng đột nhiên níu chặt, bối rối cúi người, cụp lông mi, giọng : " thể..."

      Triệu Thuần kiên nhẫn nắm bả vai , tới gần vòng sau lưng ôm . Hô hấp mát lạnh ở bên tai, "Vì sao?" Giọng Triệu Thuần càng ôn nhu, như là sợ dọa đến con chim mới sinh.

      Tống Thiển Thiển mắt chớp động, giọng càng thấp xuống, "Thầykhông được ... Nhà em có gì hay để xem ..." Giấu đầu hở đuôi lại bổ sung câu, "Thực cần ..."

      Triệu Thuần cảm thấy thân thể kiều trước mặt có chút run rẩy, trong mắt lên tia thương tiếc cùng phức tạp, nhớ tới buổi chiều mình từ chỗ giáo vụ tra được hoàn gia đình tình huống biểu, trong lòng lại kiên định vài phần. Tay đem thân thể nhàng kéo lại, Tống Thiển Thiển cũng phản kháng, mềm mại quay sang, khuôn mặt hơi dán vào trong ngực , động tác này khơi dậy ý muốn bảo hộ nồng cháy của .

      Triệu Thuần hít sâu hơi, lặng im lát, thử thăm dò mở miệng: "Thiển Thiển, em từ cao nhất ở lại trường, nghe là ý tứ của mẹ em?"

      Tống Thiển Thiển cúi đầu lời nào.

      Triệu Thuần tiếp tục , "Nhưng chủ nhiệm lớp ... Trừ cao nhất phụ huynh là mẹ em tới, sau đó đều là ông em. Mẹ em còn tới nữa."

      hạt nước mắt lớn trực tiếp rơi xuống.

      Triệu Thuần nhận thấy cảm xúc của quá thích hợp, nên dừng lại. hôm nay mặc bộ áo gió màu xanh sẫm, quần áo phẳn phiu, màu sắc tôn người, Tống Thiển Thiển tự tay mua cho khăn quàng cổ màu xám, mang cổ, cả người đều có vẻ cởi mở mà ôn hòa, trung hoà vẻ sắc bén mang đến khí thế bức nhân lợi hại khuôn mặt. Nhìn kỹ, là tỉ mỉ chuẩn bị lựa chọn, bộ dáng giáo viên nên có.

      hơi hơi cong người, mặt tràn đầy thương tiếc.

      "Thiển Thiển, đưa về nhà, được ?"

      Từ câu đầu tiên, Tống Thiển Thiển sâu sắc nhận thấy Triệu Thuần tựa hồ hoàn toàn hiểu tình huống nhà mình, bao gồm những điều muốn bị phát , muốn bị biết. Bao gồm thực mình muốn về nhà, thà rằng ở nhà thầy, mình đơn vượt qua cuối tuần, cũng tìm các loại lí do từ chối trở về nhà.

      Tống Thiển Thiển trong lòng bốc lên nỗi sợ hãi kịch liệt sắp mất thứ gì đó trọng yếu, đến nhà, biết chuyện đó! Hay là ... biết rồi?

      Tống Thiển Thiển lỗ mãng cầm bàn tay to dày rộng của Triệu Thuần, kéo đến dán lên mặt mình, yếu đuối hỏi: "Thầy... có phải biết hay ?"

      Triệu Thuần cúi đầu nhìn Tống Thiển Thiển, khuôn mặt cơ hồ mất huyết sắc, nhẫn tâm, lời dừng đầu lưỡi, tạm dừng lúc vẫn đáp, "Phải."

      Tống Thiển Thiển lập tức như bị rút hết khí lực, lập tức nhũn xuống, nếu phải tay mắt lanh lẹ lập tức đỡ lấy thắt lưng , chừng tê liệt ngồi xuống.

      Triệu Thuần mặt bình tĩnh rốt cục lộ ra tia lo lắng, "Thiển Thiển!"

      Tống Thiển Thiển lại hoàn toàn bình tĩnh xuống, thậm chí có thể là tuyệt vọng. Mặt chút thay đổi ngẩng đầu, t môi ái nhợt thong thả ra từng chữ, "Như vậy, thầy cũng biết chuyện ba em chết, mà mẹ em là quả phụ."

      Triệu Thuần nhíu mày, trong lòng phi thường đồng ý thái độ lạnh nhạt của Tống Thiển Thiển với mẹ mình.

      Thiếu nữ giơ khuôn mặt mất huyết sắc, kiệt lực lộ ra mỉm cười, đáy mắt lại mờ mịt, "Như vậy thầy có muốn biết ba em chết thế nào ? Để cho người mẹ máu lạnh của em , còn bằng em cho ."

      Triệu Thuần trầm mặc nghe.

      Mỗi chữ ra đều như vạch vào ngực lấy ra khối huyết nhục, trước mặt người khác tựa hồ còn có thể bảo trì thờ ơ thậm chí phẫn nộ, trước mặt Triệu Thuần, lại ngoài ý muốn bình tĩnh vô cùng, tâm như tro tàn.

      "Triệu Kỹ, cắn thuốc quá mức mà chết."

      bắt đầu mùa đông, lá phong bay lả tả mỗi ngõ ngách phố phường, gió bắc thổi tới, khe khẽ thổi, tung lên vô số lá cây vàng đỏ. Dự báo thời tiết hôm nay có mưa, mãi đến chạng vạng vẫn tia mưa bụi rơi xuống, màn trời u, mây dày chồng chất thiên , cùng đợi mưa to phát tiết lần.

      Tống Thiển Thiển trầm mặc ở phía trước dẫn đường cho Triệu Thuần.

      Triệu Thuần chậm sau nửa bước, ở phía sau chút, yên lặng nhìn bóng dáng quật cường lại gầy yếu.

      Ngày đó lúc ở sau đài, Tống Thiển Thiển cùng nữ sinh kia câu, Triệu Thuần đều nghe được rành mạch, hai chữ."Quả phụ" này, Triệu Thuần trực tiếp cảm giác được, nhất định làm đau đớn tim . Phẫn nộ của biểu ra, nếu tới ngăn lại, Tống Thiển Thiển chừng còn có thể làm ra chuyện gì nữa. Loại phẫn nộ này, cùng lúc là chuyện xấu, cùng lúc cũng là chuyện tốt. Phẫn nộ biểu để ý chuyện này, để ý gia đình mình. Nhưng vừa rồi, Tống Thiển Thiển ở trước mặt lại hoàn toàn đè nén phẫn nộ xuống đáy lòng, biểu ra ngoài bình tĩnh, hoàn toàn bình tĩnh, Triệu Thuần thậm chí cảm thấy có tia tuyệt vọng.

      Loại tuyệt vọng này nhất định phải nhất thời. Mà là cố gắng rất lâu, thậm chí cố gắng rất nhiều năm, vẫn thất bại rồi hoàn toàn tuyệt vọng.

      , thể cứ như vậy gặp mẹ của Thiển Thiển.

      Triệu Thuần hạ quyết định trong đầu, giương mắt nhìn Tống Thiển Thiển phía trước bước chân thậm chí có chút lảo đảo, trầm thấp mở miệng gọi lại, "Thiển Thiển, đợi chút."

      Tống Thiển Thiển như phản ứng cả nửa ngày, mới hoảng hốt xoay người.

      Triệu Thuần hai lời, bước nhanh hai bước, trực tiếp nâng khuôn mặt của , thâm trầm hôn xuống.

      Ngay ở đầu đường đầy lá phong rụng, trước khi màn đêm xuống.

      thân áo gió bị gió thổi tung góc áo, tóc tỉ mỉ chăm sóc có chút rối loạn, sườn mặt tuấn, phảng phất như đao khắc, lộ ra cái trán trơn bóng. Hoàn toàn mặc kệ, mặc kệ ánh mắt người qua đường, mặc kệ địa điểm thích hợp, chỉ vô cùng chuyên tâm cúi đầu cùng thiếu nữ kiều nhiệt liệt hôn môi.

      Tống Thiển Thiển mơ hồ chút, sau khi tỉnh lại kiệt lực kháng cự thân cận, cuộn đầu vào trong ngực , miệng bị ngâmj, chỉ có thể đứt quãng thở dốc : "Thầy, điên rồi... Đây là đường... Ô..."

      chỉ dừng lại lát cánh môi mềm mại, sau đó đầu lưỡi lập tức tiến quân thần tốc, cuốn lấy đầu lưỡi , dùng đầu lưỡi lặp lại liếm láp đôi môi mẫn cảm, lại ôm lấy đầu lưỡi của kéo ra bên ngoài, môi ấm áp trằn trọc cánh môi phấn hồng của . Thẳng đến lúc hôn Tống Thiển Thiển cả mặt đỏ bừng, thâm trầm hút đầu lưỡi Tống Thiển Thiển chút, mới từ trong miệng lui ra, cái mũi cao thẳng dán tại lên mũi , nặng nề thở dốc : "Sau khi phải em sớm điên rồi."

      Triệu Thuần nâng khuôn mặt của Tống Thiển Thiển, vừa lòng nhìn vừa hôn xong, môi còn tái nhợt, mặt là đỏ ửng ức chế được, cánh môi trong suốt, ra màu hồng đáng .

      Lập tức còn mở miệng : "Thiển Thiển nghe lời, là người của em. em, hại em. Nếu em sợ hãi, cứ trốn tránh, thể chân chính giải quyết. biết em cố gắng, nhưng thất bại. Nhưng bây giờ em có , nguyện giải quyết mọi chuyện cho em. Nhưng càng hy vọng nhìn thấy em cũng có thể dũng cảm đến, đối mặt những thứ em từng sợ hãi, sau đó trực tiếp cho mọi người, 'Tôi, Tống Thiển Thiển, sợ hãi bất luận chuyện gì.' sau đó em phát , việc này cũng thể tổn hại em, mà làm em càng dũng cảm."

      Giọng vang hữu lực lập tức làm cho mắt Tống Thiển Thiển vô thần, lần nữa dấy lên hỏa diễm.

      Tống Thiển Thiển lẩm bẩm : "Thấy... là..."

      Triệu Thuần : " , muốn gặp mẹ em. phải xé miệng vết thương của em, kích thích em, mà là muốn cùng em trị liệu nỗi đau trong lòng. Người nhà, đời này chúng ta thể lảng tránh. tin mẹ em em, có thể là có hiểu lầm gì. Dù phát sinh chuyện gì em cũng cần sợ, ở bên cạnh em."

      thở dài chấn động màng nhĩ, giống đàn cello phát ra tiết trầm thấp mà duy mỹ, chạm vào chỗ nào đó trong lòng Tống Thiển Thiển phủ bụi lâu, nhiều năm dám chạm vào.

      thở dài , "Thiển Thiển, tin tưởng ."
      _tata_, levuong, tieunai69199346 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :