1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức (Chương 152)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Chưa cần đến tối, bây giờ đã câu dẫn thành công rồi

    2. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 154

      Trong phòng tắm sương mù bốc hơi, hương hoa hồng đầy phòng, cả người Từ Xán Xán trở nên mênh lung , chỉ có hai bầu ngực tuyết trắng đẫy đà phía trước kia đặc biệt ràng.

      Phó Dư Sâm đứng đó lẳng lặng nhìn.

      Mấy ngày nay, vóc dáng Từ Xán Xán cao bao nhiêu, nhưng bộ ngực giống như càng lúc càng lớn, tay cũng nắm hết ...

      Hai chân Từ Xán Xán như nhũn ra, vểnh mông quỳ gối trong thùng tắm, hai tay cố gắng vịn thành bồn tắm thở hào hển.

      Bởi vì nàng quá thích nhìn mặt Phó Dư Sâm, cho nên vì trừng phạt nàng, mấy ngày nay mỗi lần làm chuyện phòng the, Phó Dư Sâm đều dùng phương thức làm từ sau lưng, còn chuyên dùng tay dùng lực xoa bóp phía trước của nàng, mà nơi đó của Từ Xán Xán lại đặc biệt trắng noãn, nên luôn lưu lại dấu vết ở nơi đó của nàng, sợ để Chu Nhan và Bích Vân hầu hạ bên người nàng thấy, vô cùng phiền phức.

      Phó Dư Sâm ở phía sau kề sát nàng, môi mỏng đỏ bừng mím chặt, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy biểu tình nhẫn, tay trái đưa về phía trước cầm nơi đầy đặn của nàng, tay phải đỡ vách thùng, thân thể có chút run rẩy.

      Mọi việc xong xuôi.

      Phó Dư Sâm mặc áo tắm Bạch Lăng dựa đệm ngồi giường, cổ áo buông lỏng, lồng ngực gầy lộ ra, cái chân dài bình làm ra vẻ, chân dài cong lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, mắt phượng híp lại, tựa hồ nghĩ đến tâm .

      Phía dưới Từ Xán Xán có chút đau, hai chân cũng run lên, bộ ngực cũng bị Phó Dư Sâm bóp hơi đau, nhưng thấy Phó Dư Sâm nghĩ chuyện, nàng liền nhớ tới tắm qua cần uống nước, xuống giường rót cho Phó Dư Sâm ly nước sôi ấm, bưng qua cho Phó Dư Sâm uống.

      Phó Dư Sâm uống xong ánh mắt vẫn dừng ở trê người Từ Xán Xán, trong mắt mang theo chút suy nghĩ sâu xa.

      nhìn Từ Xán Xán làm nàng có chút ngượng ngùng, lên giường, ngồi sát bên cạnh Phó Dư Sâm.

      Nếu Phó Dư Sâm muốn nàng cũng im lặng cùng .

      Nhìn mặt trơn bóng của Từ Xán Xán, Phó Dư Sâm nhịn được lấy tay sờ sờ, cảm thấy mềm mại, giống như véo cái có thể chảy ra nước.

      nhìn môi Từ Xán Xán, tay cũng sờ lên, cảm thấy mềm, ấm áp, thường cắn nơi đó, lại nghĩ tiếp tục cắn, cho dù chỉ hôn môi Từ Xán Xán, cũng có thể làm xương sống tê dại.

      Bàn tay Phó Dư Sâm vói vào áo tắm Từ Xán Xán, nhàng cầm bên phải tròn trịa của Từ Xán Xán, nơi đó trắng trẻo phấn nộn, chỉ cần kích thích chút, lập tức run rẩy địa chấn, đầy đặn mềm mại dồi dào co dãn, tay thể nắm hết.

      Tay tiếp tục xuống, cách lớp tiết khố mỏng manh đụng đến địa phương kia. Nơi này phấn nộn mảnh mai, là nơi làm mất hồn đoạt phách nhất, cho vô số vui sướng.

      ...

      đóa hoa kiều diễm như Từ Xán Xán, sao có thể thích ứng vùng phía tây biên giới ngàn dặm cát vàng!

      Phó Dư Sâm rốt cục hạ quyết tâm.

      Sau khi mặc quần áo, Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán bên ngoài nhà chính dùng cơm.

      Nhóm nha hoàn ma ma đứng bên cạnh, người tuy nhiều nhưng lại lặng ngắt như tờ.

      Từ Xán Xán cảm thấy Phó Dư Sâm hôm nay có chút khác thường, lúc dùng cơm câu cũng , ngược lại giống như có suy nghĩ nhìn nàng, tầm mắt tiếp xúc với nàng, Phó Dư Sâm dường như có việc gì dời .

      Nàng cảm thấy Phó Dư Sâm hôm nay nhất định có tâm , liền bắt đầu nhớ lại chuyện gì phát sinh từ khi Phó Dư Sâm vào phòng tắm.

      Hôm nay, Lúc Phó Dư Sâm làm chuyện đó tuy rằng chuyện nhưng khi làm loại tình này vẫn rất ít chuyện, đều yên lặng mạnh mẽ làm như cơn địa chấn.

      Nghĩ đến cuối cùng, Từ Xán Xán nghĩ ra nguyên nhân, cũng suy nghĩ nữa, quyết định chờ Phó Dư Sâm tự mình .

      Dùng cơm tối xong, Phó Dư Sâm cũng gì, ngồi nhuyễn tháp trước cửa sổ ở phòng ngủ, trong tay cầm bản đồ trương phát hoàng, ngồi bên cạnh đèn hình cạnh chăm chú nhìn.

      Từ Xán Xán cũng sợ phiền, cầm bản《 đàm khái》 ngồi sát bên cạnh đọc.

      《 đàm khái 》 là tập chuyện cười cổ đại, Từ Xán Xán đọc liền nở nụ cười, vừa mới bắt đầu chỉ mỉm cười, sau lại lại cười to, cuối cùng cười đến ngửa tới ngửa lui, thân mình dựa vào người Phó Dư Sâm cười ngừng.

      Phó Dư Sâm bị nàng cười đến bản đồ cũng xem được , khàn giọng : "Từ Xán Xán, nàng rất rãnh?"

      Từ Xán Xán cười đến hai mắt tỏa sáng, nhìn gật đầu.

      Phó Dư Sâm hít sâu hơi: "Nàng rãnh như thế, vậy theo giúp ta nhiều !

      hạ lệnh tập kết, về chỉ huy quân đội, ngoại trừ quân Tôn Thế Vĩ lưu lại trấn thủ Nam Hải quân Lan Vân, Trác Sam, Hòa, Ngọc Minh và Tiết đều theo lệnh ngàn dặm hành quân gấp, chạy tới tập kết ở phía tây thành trì Thanh Châu, gặp nhau ở Thanh Châu, thành lập chi viện Tích Lâm chống lại quân đội tộc Tháp Khắc Khắc.

      Trước khi rời Biện Kinh, cho Từ Xán Xán theo nhiều !

      Từ Xán Xán cười đến nỗi chảy nước mắt, cười khanh khách nhìn Phó Dư Sâm: "Phó Dư Sâm, chàng muốn làm gì?"

      Phó Dư Sâm giơ tay nhấn trụ đầu nàng, để nàng nhìn vị trí có phản ứng của mình.

      Nhìn vị trí phía dưới Phó Dư Sâm nhô lên, Từ Xán Xán nhất thời hiểu ra, lắp bắp : "Lúc này ... thích hợp ..." Nàng cười đến ngửa tới ngửa lui, sao có giúp Phó Dư Sâm làm khí kia?

      Phó Dư Sâm cũng gì, mắt phượng mang theo khát vọng thâm trầm nhìn nàng.

      nhìn làm tim Từ Xán Xán đập gia tốc, đành phải nhận mệnh đem 《 đàm khái 》 để bên, : " lên giường !"

      Dưới ánh nến sáng ngời, mắt phượng Phó Dư Sâm sáng lấp lánh, lỗ tai cũng có chút đỏ.

      Từ Xán Xán: "..." Chuyện khẩu giao dâm đãng như vậy, vốn chính là ngươi đề ra , ta còn gì, ngươi thẹn thùng cái rắm gì!

      Cởi bỏ đai lưng Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán giải phóng vật cứng rắn kia ra.

      Bây giờ, nàng phụng chi mệnh của Phó Dư Sâm làm chuyện nho , bởi vậy vừa làm động tác vừa quang minh chính đại thất thần nhìn chằm chằm mặt Phó Dư Sâm.

      Nàng nhìn làm cả khuôn mặt tuấn tú Phó Dư Sâm ửng đỏ ngượng ngùng, ấn đầu Từ Xán Xán xuống cho nàng ngẩng lên.

      Sau khi ân ái, Phó Dư Sâm vẫn chưa tận hứng, nhưng Từ Xán Xán che môi hơi sưng đau, nhảy nhanh xuống giường vào phòng tắm, muốn quan tâm Phó Dư Sâm —— ra mà , so với khi xưa, Phó Dư Sâm bây giờ kéo dài hơn rất nhiều, nàng chịu nổi .

      Ngày hôm sau Từ Xán Xán tỉnh lại, phát bên cạnh người trống trơn , Phó Dư Sâm biết khi nào.

      Nàng nằm giường suy nghĩ.

      Từ Xán Xán vẫn cảm thấy Phó Dư Sâm giống như có tâm , đêm qua rất kỳ quái, vẫn dính nàng, muốn nhanh cùng nàng kết hợp thành trẻ sinh đôi!

      Dùng cơm trưa xong, rốt cục Từ Xán Xán nhớ tới biện pháp.

      Nàng sai Đổng ma ma gọi Phó Liễu tới gặp nàng.

      Bây giờ, tuy rằng phẩm cấp Phó Liễu cao, nhưng cũng là tướng quân , nếu Phó Dư Sâm có hành động gì bất thường, chắc ở ở kinh thành, bởi vậy Từ Xán Xán cảm thấy tìm kiếm manh mối từ Phó Liễu có vẻ khá đáng tin .

      Đổng ma ma tìm được Phó Liễu ở Vương phủ, phải làm phiền Phó Dương tìm.

      Phó Dương nghe vương phi tìm Phó Liễu, hai lời cưỡi ngựa đại doanh thành đông, tìm được Phó Liễu chỉ huy binh lính chuẩn bị xuất phát.

      Từ Xán Xán kêu Phó Tùng tới hỏi, nhưng Phó Tùng làm người khôn khéo, nàng hỏi nửa ngày cũng hỏi ra được cái gì.

      Nàng phiền não, Phó Dương dẫn theo Phó Liễu đến.

      Từ Xán Xán trước cho Phó Tùng nhìn Phó Liễu mắt đều nhanh rút gân ra ngoài, thế này mới mở miệng hỏi: "Phó Liễu, ngươi ở Đại doanh thành đông làm gì vậy?"

      Phó Liễu chắp tay hành lễ, : "Bẩm vương phi, nô tài huấn luyện binh lính."

      "Huấn luyện binh lính làm cái gì?"

      Phó Liễu cúi đầu .

      Từ Xán Xán nhìn Phó Liễu gắt gao mím miệng lời, đầu óc nhanh chóng chuyển động : " Quân đội các ngươi phải xuất phát?"

      " Vương gia các ngươi cũng ?"

      Mặt Phó Liễu nghẹn đỏ, lại biết bản thân thể tiết lộ quân tình, cho dù đối phương là vương phi.

      Từ Xán Xán thấy như thế, kỳ đoán ra, nàng cố gắng kiềm chế trái tim nhảy rộn, bảo Bích Vân đưa Phó Liễu và Phó Dương ra ngoài.

      Từ Vương thị Từ phủ thị lang thỉnh an Từ lão thái thái trở về, lúc này trong nhà chính có nhóm nha hoàn và ma ma cùng Từ Xán Xán.

      Thấy Từ Xán Xán lưng thẳng tắp ngồi tháp cẩm, mặt tia biểu tình, cũng gì, các nàng cũng dám lời nào, nhà chính im ắng, im lặng đến mức lư hương vàng ròng ở trong góc phóng phát ra thanh rất cũng có thể nghe thấy.

      Lúc Bích Vân trở về phục mệnh, trong lòng Từ Xán Xán hạ quyết định: cho dù Phó Dư Sâm nơi nào, nàng đều phải theo!

      Thứ nhất thân thể Phó Dư Sâm quá yếu, nàng theo chăm sóc ; thứ hai nếu Phó Dư Sâm dẫn theo nàng ra ngoài, nhất định có người đưa nữ nhân cho ; thứ ba nàng và Phó Dư Sâm là phu thê, nàng sao có thể ở Biện Kinh hưởng phúc, mà để Phó Dư Sâm người ở bên ngoài liều mạng?

      Nghĩ đến đây, Từ Xán Xán đứng dậy dặn dò Chu Nhan và Bích Vân cùng vài vị ma ma: "Các ngươi tại thu dọn hành lý hết , hai ngày nữa chúng ta phải xa nhà ột chuyến!"

      Lại cẩn thận dặn dò : "Chu Nhan dẫn người phụ trách thu dọn đồ trang sức của ta, Bích Vân dẫn người thu thập quần áo của ta và vương gia; Đổng ma ma phụ trách liên lạc Quan Tuyết ở ngoại thư phòng, thu thập công văn vương gia cần mang theo; Doãn ma ma liên hệ đại phu trong phủ, xem cần mang dược vật gì; Trần ma ma dẫn người phòng ngủ, sửa sang lại đệm chăn cần mang; Lý ma ma ra ngoài kêu Phó Tùng, chuẩn bị điểm tâm cần đường."

      Nàng lại sai Hôi Tuệ: " báo với Phó Dương, bảo làm tốt chuẩn bị xuất phát!"

      Chu Nhan các nàng đều có chút mờ mịt, cũng dám cãi mệnh lệnh của nàng, lập tức bắt đầu làm việc.

      Chờ Phó Dư Sâm nhận được tin tức trở lại Vương phủ, phát Từ Xán Xán làm tốt chuẩn bị xuất phát, mọi thoả đáng .

      lại vừa bực mình vừa buồn cười: bình thường Từ Xán Xán ngốc như vậy, bây giờ đột nhiên trở nên thông minh như thế nào?

      Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán ra đón, chỉ có câu: "Nàng thể !"

      Từ Xán Xán giận quá mà cười, phía dưới vẫy tay cho mọi người lui ra, thế này mới ngửa đầu nhìn Phó Dư Sâm, hai mắt sáng rực, thanh thanh thúy: "Vì sao thiếp thể ? Là sợ thiếp cản trở chuyện tốt của chàng và nữ nhân khác? !" Giảng đạo lý với Phó Dư Sâm nàng tuyệt đối được, bằng càn quấy, để Phó Dư Sâm cũng có biện pháp!

      Phó Dư Sâm: "..."

      sâu cảm thấy bản thân " tấm lòng muốn tốt cho Từ Xán Xán, mà sao Từ Xán Xán lại xem như mương máng", nàng quả thực biết điều, mặt Phó Dư Sâm chút thay đổi xoay người ra ngoài.

      canh giờ nữa, Vĩnh An đế dẫn đầu bách quan đưa tiễn ở cửa Duyên Khánh, tại nên chạy tới.

      Ai biết Phó Dư Sâm mới mới xoay người, sau khi nghe tiếng gió đánh úp lại, sau đó con hầu tử nằm úp lưng, bộ ngực mềm mại đầy đặn kề sát lưng —— Từ Xán Xán thế mà lại nhảy lên lưng !

      Phó Dư Sâm nghĩ tới Từ Xán Xán vô lại như vậy, muốn kéo nàng lỗ mãng xuống, lại sợ nàng ngã, cuối cùng chỉ phải đưa tay về phía sau lưng cõng Từ Xán Xán lên.

      Từ Xán Xán thân mình kề sát người Phó Dư Sâm cọ xát —— nàng biết Phó Dư Sâm nhất bộ vị này của nàng, cảm thấy chừng mình dùng nơi này cọ xát cọ xát Phó Dư Sâm, Phó Dư Sâm mềm lòng !


    3. xukem

      xukem Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      109
      Haha cười chết mất thôi . Xán xán dễ thương quá . Thank nàg nhiều
      A fangKuen thích bài này.

    4. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 155:

      Lúc này, hai người Từ Xán Xán và Phó Dư Sâm náo loạn ở nội viện và tiền viện, người theo chân bọn họ sớm lui xuống, chung quanh người cũng có nên Từ Xán Xán mới càng gan lớn làm càn.

      Phó Dư Sâm khi quyết định chuyện gì rất khó thay đổi, mặc cho Từ Xán Xán có quấn , cũng thay đổi chủ ý, dứt khoát cõng Từ Xán Xán xoay người về phía sau chính thất.

      Người hầu hạ dưới hành lang và phòng trong nhà chính thấy vương gia cõng vương phi đến đây, khỏi cúi đầu dám nhìn.

      Phó Dư Sâm cõng Từ Xán Xán vào phòng ngủ, thấp giọng : "Nàng còn chịu xuống!"

      Từ Xán Xán nằm lưng gì, ánh mắt dán bên gáy Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm rất nhanh cảm giác được chất lỏng ấm áp cọ da thịt .

      Từ Xán Xán chỉ nghĩ đến cảnh tượng Phó Dư Sâm bệnh nặng rồi ngã xuống, nước mắt lập tức chảy xuống.

      Nàng cọ mắt lên gáy Phó Dư Sâm, để nước mắt chảy ra rơi gáy , lát sau bắt đầu khàn giọng kể ra: "Bởi vì chàng muốn từng bước trèo lên cao, để thân phận của thiếp cũng lên cao, biết có bao nhiêu người trông mong thiếp chết rồi cho khuê nữ của họ nhảy vào vị trí của thiếp, nhưng thiếp ngốc như vậy, lại có thế lực nhà mẹ đẻ, nếu chàng xuất binh, bỏ thiếp lại mình, thiếp biết có thể sống được bao lâu..."

      Dứt lời, nàng để mắt mình dán đến lỗ tai Phó Dư Sâm, tiếp tục yên lặng rơi lệ.

      Người Phó Dư Sâm sớm ngây dại, ngơ ngác cõng Từ Xán Xán đứng trước cửa sổ ở phòng ngủ, ánh mắt nhìn về phía song cửa sổ được khắc hoa văn tinh xảo đẹp đẽ.

      có vô số khát vọng, có vô số nhiệt huyết, có vô số dã tâm, nhưng chưa từng nghĩ tới mình lại mang đến vô số phiền phức cho Từ Xán Xán. Khi nghe Từ Xán Xán " bỏ thiếp lại mình, thiếp biết có thể sống được bao lâu ", ánh mắt cũng ươn ướt.

      Trong lòng Phó Dư Sâm với bản thân: Phó Dư Sâm, ngươi đối đãi nữ nhân của ngươi như thế này, nếu ngươi thể bảo vệ nàng, ngươi vẫn là người nam nhân sao? !

      Nếu nước mắt vừa rồi của Từ Xán Xán là bị thúc giục chảy ra nay nước mắt là hàng giá . Nghĩ đến lúc Phó Dư Sâm chưa trở về, bản thân biến thành "Xuân khuê trong mộng người", hoặc mình bị người ta giết chết, đợi được Phó Dư Sâm trở về, cuộc đời hai người dương cách biệt bao giờ có thể gặp lại nữa, Từ Xán Xán khỏi bi thương, phát ra tiếng khóc lớn hơn.

      Tâm Phó Dư Sâm bị nàng khóc vừa chua vừa chát, đành phải : "Đừng khóc , ta mang nàng !"

      Từ Xán Xán: "..."

      Nàng vừa mừng vừa sợ, thẳng người lên, nhưng nước mắt vẫn rơi nhiều.

      Phó Dư Sâm đưa tay vỗ mông nàng cái: "Mau xuống dưới !" Mông Từ Xán Xán cũng có co dãn, vỗ cái cũng cảm thấy rất sướng!

      Từ Xán Xán trượt từ lưng Phó Dư Sâm xuống, sợ Phó Dư Sâm đổi ý, lập tức chạy đến bàn trang điểm kéo chuông gọi người, đem gạo nấu thành cơm, để Phó Dư Sâm thể đổi ý.

      Phó Dư Sâm thấy nàng lúc này thông minh, khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, qua vỗ mông Từ Xán Xán cái: "Chạy nhanh thu dọn hành lý, canh giờ sau, Phó Dương và Hàn Thủy tới gặp nàng!"

      Hôm nay, mông Từ Xán Xán bị vỗ vài cái, đều có chút đau , chuyển mông xoay người nhíu mi nhìn Phó Dư Sâm, thầm oán vô cùng sống động.

      Phó Dư Sâm cũng , đứng đó nhìn nàng, mắt phượng tràn đầy cân nhắc.

      Lúc này Từ Xán Xán ngậm miệng lại, nàng thể trêu chọc Phó Dư Sâm.

      Vì thời gian khẩn cấp, Phó Dư Sâm sải chân dài bước nhanh đến viện thư phòng, vừa vừa hỏi Thính Vũ chạy chậm theo : "Áo giáp chuẩn xong chưa?"

      Thính Vũ vừa chạy vừa thở hồng hộc : "Nô tài sớm chuẩn bị xong kim giáp của vương gia rồi, ngân đao của ngài cũng sẵn sàng !"

      Phó Dư Sâm thế này mới gì nữa.

      Đến lúc này, trong lòng cũng suy nghĩ cẩn thận .

      Thân thể tốt, Từ Xán Xán theo có thể chăm sóc ; Từ Xán Xán là người ngốc, ở lại kinh thành bị người khác bắt nạt.

      Như vậy xem ra, Từ Xán Xán nhất định phải theo là đúng!

      Bên này hành lý của Từ Xán Xán sớm thu xếp xong, lúc này nàng ngồi tháp cẩm ở nhà chính, vừa uống trà, vừa nghĩ nhiều người hầu hạ như vậy nàng nên mang ai .

      Chu Nhan và Bích Vân trông mong nhìn nàng, hận thể bước ra khỏi hàng tự tiến cử bản thân, Từ Xán Xán thấy các nàng dạng này, liền cười : "Chu Nhan và Bích Vân có nguyện theo ta quan ngoại ?"

      Gặp vương phi dò hỏi, Chu Nhan và Bích Vân mừng rỡ, tiến lên từng bước quỳ gối hành lễ: "Bẩm vương phi, nô tỳ nguyện ý!"

      Từ Xán Xán gật đầu, bắt đầu phân công người ở lại giữ Vương phủ. Ngoại viện bên kia cần nàng quan tâm, nàng chỉ cần phân công ở nội viện tốt là được.

      Từ Xán Xán vừa phân công chức trách bốn vị ma ma, Từ Vương thị liền dẫn Tiểu Hương và Hôi Tuệ đến. Bà mới từ Từ phủ trở về gặp Hôi Tuệ tới tìm bà. Từ Vương thị biết chuyện nữ nhi muốn theo hiền tế rời , tuy trong lòng luyến tiếc nữ nhi, nhưng bản thân cũng hồi so đo: vị hiền tế Phó Dư Sâm này ngoại trừ thân thể tốt ra mọi thứ đều tốt, bà rất sợ tương lai hiền tế lên làm hoàng đế chướng mắt nữ nhi, cưới nữ nhi con nhà quyền quý khác, nên khi nghe Từ Xán Xán cũng theo Phó Dư Sâm, bà rất đồng ý, cảm thấy phu thê cùng chung hoạn nạn, tình cảm càng ngày càng sâu đậm, Phó Dư Sâm lại dễ bỏ Từ Xán Xán.

      Từ Vương thị thấy trong phòng nhiều người lôi kéo Từ Xán Xán vào phòng ngủ, muốn vài câu tri kỷ.

      Từ Xán Xán thấy vẻ mặt mẫu thân nghiêm túc nên ý bảo người hầu hạ trong phòng ngủ lui ra, ngồi xuống nhuyễn tháp ở phía trước cửa sổ với Từ vương thị.

      Từ vương thị nhìn bốn phía có người , thế này mới : "Năm trước ta cùng di mẫu Diêm Trang của con thành Uyển Châu, ở đông quan nghe câu chuyện, gọi 《 Quang Vũ Đế bỏ rơi Lệ Hoa, sau khi Quang Vũ Đế Lưu Tú được thiên hạ, lập tức bỏ chính thê Lệ Hoa, cưới nữ nhi nhà quyền quý khác làm hoàng hậu..."

      Từ Xán Xán biết mẫu thân biết được mấy chữ, thấy bà vội giảng chuyện cổ cho mình, đầu tiên buồn cười, ôm vậy thôi coi như hiếu thuận mẫu thân, ai biết nghe nghe, mặt nàng nụ cười biến mất, chăm chú lắng nghe mẫu thân giảng giải.

      Từ vương thị thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lòng khỏi chua xót, cúi đầu nhìn nữ nhi: "... Sau đó tuy Lưu Tú vẫn lập Lệ Hoa làm hoàng hậu, nhưng ta nghĩ, biết Lệ Hoa làm sao sống được trong vài chục năm qua, bản thân vốn dĩ là chính thê, lại có lý do thành thiếp, nhìn trượng phu và nữ nhân khác có đôi có cặp phu thê ân ái, nàng đến tột cùng làm sống qua được mấy chục năm này? Nàng ban đêm có thể hay ngủ..."

      Từ Xán Xán cúi đầu .

      Từ vương thị thế này mới : "Hiền tế quan càng làm càng lớn, ta nghe tổ mẫu con tương lai hiền tế lên ngôi hoàng đế. Về sau, con nên đối xử tốt với chút, coi còn quan trọng hơn mình, phải bên cạnh chăm sóc nhiều hơn, phải mềm mại thêm chút, cho biết con tốt..."

      Hai mắt Từ Xán Xán đẫm lệ mông lung nhìn mẫu thân, câu cũng ra được.

      Cả đời mẫu thân phần lớn thời gian đều ở trong thôn trấn Uyển Châu, ngoại trừ bà bà khó hầu hạ chút, bà dường như có biến cố nào, cũng có tâm cơ dư thừa, nhưng vì nữ nhi, bà bắt đầu cố hết sức lo lắng những chuyện vốn dĩ cần suy nghĩ...

      Đây chính là mẫu thân đối với nữ nhi thương và trả giá...

      Từ Xán Xán chôn mặt áo Bạch Lăng mới tinh của mẫu thân, dùng sức cọ lại cọ, lau toàn bộ nước mắt lên y phục mẫu thân, thế này mới : " Lệ Hoa năm đó cũng đối xử với Lưu Tú rất tốt,coi còn quan trọng hơn mình, cũng vẫn cùng Lưu Tú, cũng thực mềm mại, Lưu Tú đại khái cũng biết nàng tốt..."

      Nàng ngưỡng mặt mỉm cười: "Nếu Phó Dư Sâm là người giống Lưu Tú, cho dù con tốt thế nào cũng có ích gì; nếu Phó Dư Sâm phải là Lưu Tú, cho dù con hết ăn lại nằm tham lam hiểm, cũng rất tốt với con !"

      Từ Xán Xán mang theo nước mắt sáng sủa cười: "Nương, người yên tâm, trong lòng con tự mình biết!"

      Từ vương thị nhìn nữ nhi, trong mắt như trước mang theo sầu lo.

      Phó Dương, Phó Tùng và Hàn Thủy rất nhanh tới gặp Từ Xán Xán.

      Phó Dương bẩm báo với Từ Xán Xán các loại an bài ở ngoại viện.

      Nghe Phó Quế trông coi ngoại viện, Từ Xán Xán cũng yên lòng, chú tâm nghe Hàn Thủy bẩm báo.

      Hôm nay, Hàn Thủy mặc áo giáp màu đen, bên hông đeo trường đao, nhìn tư thế thực có vài phần cảm giác oai hùng hiên ngang.

      hành lễ, cúi đầu nhìn chớp mắt hồi bẩm : "Bẩm vương phi, vương gia phân phó thuộc hạ dẫn dắt đội thị vệ, cùng với Phó Dương hộ vệ xe ngựa của vương phi, ngày mai xuất phát."

      Từ Xán Xán gật đầu. Nàng biết Phó Dư Sâm phụng chỉ chinh tây, dọc theo đường dẫn theo nương tử rất kỳ cục, đương nhiên thể cùng nhau rồi.

      Mọi chuyện chuẩn bị xong xuôi, Từ Xán Xán ngược lại ổn định lại.

      Sau khi dặn phòng bếp chuẩn bị bàn tiệc phong phú, nàng bảo Đổng ma ma thư phòng kêu Từ Nghi Xuân đến đây, tính trước khi dùng bữa cơm với mẫu thân và đệ đệ.

      Sau khi trời tối, Từ Xán Xán sai người dọn bàn tiệc lên, mời mẫu thân và đệ đệ ngồi, ba người bắt đầu ăn.

      Vì Từ Xán Xán sắp xa, trong lòng Từ Nghi Xuân cũng hơi khó chịu, cho nên chỉ yên lặng ăn cơm tối, cũng gì.

      Từ vương thị lưu luyến Từ Xán Xán rời, càng ngừng gắp rau cho nàng ăn: "Ăn thêm ít , con xem người gầy như thế này!"

      Từ Xán Xán vốn dĩ nỗi buồn ly biệt nghe mẫu thân câu " con xem người gầy như thế này " nháy mắt bị xua tan. Nàng trừng mắt to, vẻ mặt hoài nghi nhìn Từ Vương thị: "Mẫu thân, người cảm thấy con gầy?"

      Từ Vương thị: "Mặt lại nhiều, còn ốm? !"

      Nàng lại gắp thịt nướng đến đĩa trước mặt Từ Xán Xán: "Ăn chút này bù chút thịt!"

      Từ Xán Xán lại đem miếng thịt bỏ vào bát Từ Nghi Xuân: "Miếng thịt này càng thích hợp hơn cho đệ đệ!"

      Từ Nghi Xuân yên lặng bỏ miếng thịt vào trong miệng ăn.

      Từ Xán Xán vừa kinh vừa sợ: "Ô chà, Từ Nghi Xuân đệ đổi tánh ?" Nếu như ngày xưa, Từ Nghi Xuân nhất định bỏ lại trong bát nàng!

      Từ Nghi Xuân sầu lo nhìn tỷ tỷ liếc mắt cái: ngốc như vậy, nhưng làm sao bây giờ? Biết làm đệ đệ phải nhanh chóng chạy đến bảo vệ tỷ tỷ, miễn cho tỷ phu ghét bỏ tỷ tỷ!

      Từ Xán Xán: "... Đệ ăn của ta, mặc của ta, dùng của ta, còn dùng ánh mắt nhìn ngốc xem ta, rốt cuộc đệ có ý gì đây?"

      Từ Nghi Xuân rũ mắt xuống, gắp lát cà tím để vào bát Từ Xán Xán: "Tỷ, cà tím vương phủ các tỷ cũng giống bình thường, nếm ra chút hương vị cà tím, tỷ nếm thử !"

      Từ Xán Xán: "Phải ?"

      Nàng gắp lát cà tím, hương vị quả tệ, nhưng mà có vị cà tím ăn nó làm gì?

      Từ Nghi Xuân thấy lực chú ý tỷ tỷ thành công dời , ánh mắt tương tự Từ Xán Xán lên tia mừng thầm, lại gắp hải sâm để vào bát Từ Xán Xán: "Tỷ tỷ, lại nếm thử này!" Tỷ tỷ mấy ngày nay mệt gầy, phải ăn nhiều thịt hơn.

      Từ Xán Xán tuy biết đệ đệ muốn mình dời lực chú ý, lại làm bộ như biết, gắp chút hải ăn sâm thích ăn bỏ vào miệng.

      Lúc Phó Dư Sâm và nhạc phụ bước vào, nhìn thấy chính là Từ Nghi Xuân để tiểu tức phụ của ăn giống như heo, gawpm miếng cá phiến cho Từ Xán Xán ăn.

      liếc tiểu cữu cái, sau đó nhìn về phía Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán thấy nhìn mình, khỏi híp mắt nở nụ cười: "Phó Dư Sâm, đều là người trong nhà, chàng cần hành gia lễ !" Lời ngầm là "Mọi người cũng làm quốc lễ với chàng " .

      Phó Dư Sâm rửa tay, cùng nhạc phụ ngồi xuống bàn bát tiên.

      Từ Xán Xán rất muốn hỏi Phó Dư Sâm "Thánh thượng làm lễ tiễn đưa cho chàng, sao chàng còn trở về", nhưng người nhà cũng ngồi, hỏi tiện nên nhịn xuống.

      Từ Nghi Xuân sợ nhất tỷ phu Phó Dư Sâm này, thấy ngồi xuống, cũng dám khi dễ tỷ tỷ nữa, thành ăn cơm.

      Dùng cơm tối xong, người nhà cùng nhau uống chút trà, Từ Thuận Hòa dẫn Từ vương thị và Từ Nghi Xuân trở về.

      Sau khi nhạc phụ ra về, Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán: " tắm rửa rồi mới cẩn thận ăn diện chút!"

      Từ Xán Xán: "Làm gì?"

      Phó Dư Sâm kéo tay nàng hướng phòng ngủ : " Quốc Công phủ gặp phụ thân!"

      Hai người cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm, nhưng lần này Phó Dư Sâm đặc biệt yên ổn, quả thực mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn chút loạn.

      Vì Phó Dư Sâm đáp ứng dẫn theo mình tây thùy, cho nên Từ Xán Xán vui vẻ, vừa nghịch nước vừa hỏi Phó Dư Sâm: "Thánh thượng đưa chàng ra khỏi thành, chàng sao lại luyến tiếc như vậy, vì sao lại trở lại?"

      Phó Dư Sâm lười cùng nàng giải thích, nhắm mắt lại bày ra bộ dáng đại gia: "Tắm !"

      Từ Xán Xán quen nhìn bộ dáng đại gia của , liếc cái, cuối cùng vẫn xem phân thượng ngày thường đẹp mặt, giúp đánh xà bông thơm, tắm rửa cho hoàn toàn sạch lần.

      Đến Quốc Công phủ, Từ Xán Xán mới phát Phó Dư Sâm tới giết người !


    5. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 156:

      Từ Xán Xán và Phó Dư Sâm ngồi song song trong xe ngựa.

      Nàng phát giác xung quanh thực yên tĩnh, nguyên nhân vì tĩnh, xe ngựa tại ngã tư đường phát ra thanh lộc cộc và tiếng vó ngựa của thị vệ hộ vệ nàng và Phó Dư Sâm hết sức ràng.

      Từ Xán Xán lặng lẽ vén màn xe lên nhìn thoáng ra bên ngoài, phát ngã tư đường dài tối tắm mà trống trải, ngoại trừ đoàn người bọn họ, người đường bán hàng rong, mà hai bên đường cách đoạn lại có nha dịch cầm đèn lồng đứng đó.

      Nàng đoán rằng đây đại khái gọi là tĩnh phố , cảm giác cực kỳ phiền toái !

      Phó Dư Sâm lâu gì, Từ Xán Xán nhìn cái, thấy mặt chút thay đổi ngồi đó, lưng thẳng tắp, giống như quyết đoán cái gì.

      Xe ngựa trực tiếp chạy thẳng vào Quốc Công phủ, chạy dọc theo hành lang dài, sau đó ngừng lại ngoài bậc thang kiến trúc hiên ngang cao lớn.

      Sau khi xuống xe ngựa, Phó Dư Sâm đỡ Từ Xán Xán lên mười bậc thang.

      Trong đại sảnh trống trải sâu thẳm, chỉ có trong cùng bàn thờ đốt hai ngọn nến, chiếu ra bàn thờ chi chít bài vị.

      Từ Xán Xán cảm thấy hơi khiếp người, lặng lẽ dịch sát bên người Phó Dư Sâm, mãi cho đến khi đứng sát bên cạnh Phó Dư Sâm mới dừng lại.

      Bên trái bàn thờ có người, đứng trước bàn thờ đưa lưng về phía bọn họ, theo y quan nhìn loáng thoáng là Định Quốc Công.

      Phó Dư Sâm dẫn Từ Xán Xán qua, đứng phía trước Định Quốc Công bắt đầu dâng hương bái chúc.

      Chờ Từ Xán Xán ngẩng đầu lên, lại phát Định Quốc Công biết rời khi nào.

      Thính Vũ đốt đèn lồng dẫn đường ở phía trước, Phó Dư Sâm nắm chặt tay Từ Xán Xán, dẫn nàng vào phủ Quốc Công, sau quẹo tới quẹo lui , Từ Xán Xán phát hai bên trước cửa viện treo đèn lồng, thượng thư ba chữ "Trúc Thanh viện", thế này mới nhàng thở ra, xoa xoa mồ hôi trán.

      Trong thư phòng nến đỏ đốt cao, mùi mao tiêm thơm ngát và hoa nến phát ra hương vị hỗn hợp cùng chỗ,

      Bởi vì ăn mặc trang trọng, cho nên Từ Xán Xán chỉ có thể thành ngồi ngay ngắn tháp với Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm trong tay bưng ly trà xanh, nhưng từ đầu đến cuối lại uống, mắt phượng híp lại mang theo chút thoải mái, mang theo chút mê mang, còn có chút hồi ức chuyện cũ.

      Từ Xán Xán lặng lẽ đưa tay vào tay áo thân lễ phục Phó Dư Sâm, cầm tay .

      Trong phòng mọc ra địa long, cũng tính lạnh, nhưng tay Phó Dư Sâm cũng lạnh lẽo .

      Từ Xán Xán dùng tay ấm áp của mình cầm tay , truyền cho nhau độ ấm.

      thanh tiếng mõ giờ tý vừa mới vang lên, hắc y loáng tiến vào, hành lễ : "Bẩm vương gia, thuộc hạ may mắn làm nhục mệnh!"

      Từ Xán Xán ngẩng đầu vừa thấy, phát là Hàn Thủy, khỏi cả kinh, vội vàng cố gắng ổn định bản thân.

      Phó Dư Sâm ngẩng đầu: "Tốt lắm, ngươi lui ra !" Hàn Thủy giết người ràng lưu loát, rất tốt, đúng là đao ra khỏi vỏ lưỡi đao thấy máu, cho theo bên người Xán Xán, cũng thích hợp.

      Hàn Thủy hành lễ rồi lập tức lui xuống.

      Thấy Hàn Thủy ra ngoài, Từ Xán Xán vươn ngón tay bé gãi gãi lòng bàn tay Phó Dư Sâm, nhìn Phó Dư Sâm cười kiều: "A Sâm, chỗ kia là gì vậy?"

      Tâm trạng Phó Dư Sâm vốn dĩ hơi nặng nề, nhìn Từ Xán Xán cười thương, nhân tiện : " Từ đường Phó thị."

      Từ Xán Xán có chút kinh ngạc: "Hai chúng ta phải bái qua thái miếu sao?"

      Phó Dư Sâm hơi suy nghĩ chút, cảm thấy ra rất dài dòng, há miệng thở dốc, lại vẫn gì .

      Từ Xán Xán quen dạng này, cũng tức giận, muốn tiếp, lại nghe biết theo chỗ nào truyền đến thanh "Cạch cạch cạch cạch", giống như tiếng chiêng, nhưng lại trầm mạnh hơn tiếng chiêng.

      Nàng vội nhìn Phó Dư Sâm.

      Khóe miệng Phó Dư Sâm mỉm cười: "Kẻng bốn phía, chính là tang ."

      Từ Xán Xán thấy thâm trầm, dọa ra thân mồ hôi lạnh: "Chàng đừng dọa người đó!"

      Phó Dư Sâm tâm tình vô cùng tốt, ôm eo Từ Xán Xán cười khẽ tiếng.

      Bên ngoài truyền đến giọng Quan Tuyết: "Bẩm vương gia vương phi, đại quản gia báo lại, Quốc Công phu nhân qua đời!"

      Trong lòng Từ Xán Xán giật mình, vội vàng kéo Phó Dư Sâm: "Thư phu nhân chết? Nếu bà ta chết phải chàng phải giữ ba năm hiếu sao?" vậy, nàng và Phó Dư Sâm sao sinh con được!

      Phó Dư Sâm thấy nàng sốt ruột, liếc nàng cái, : "Thư phu nhân là thẩm mẫu của ta, phải đích mẫu."

      Từ Xán Xán thế này mới nhớ tới Phó Dư Sâm là con thừa tự của Vĩnh An đế, phải thứ tử của Thư phu nhân, trong lòng thế này mới nhõm ít.

      Nhưng mà, nàng rất nhanh nghĩ tới Thư hoàng hậu bị giam cầm ở Khôn Trữ cung, khỏi nhíu mày: "Nếu Thư hoàng hậu chết..." Chàng phải giữ đạo hiếu ba năm sao?

      Phó Dư Sâm : "Bà ta chốc chết được." Cho dù Thư hoàng hậu chết, tin tức cũng truyền ra Khôn Trữ cung, cũng nghĩ giữ đạo hiếu cho Thư hoàng hậu.

      Hai phu thê sắp rời lại đến chính viện thỉnh an Định Quốc Công.

      Lúc này đêm khuya, Từ Xán Xán hơi buồn ngủ, nhưng đành phải nỗ lực duy trì.

      Phó Vân Chương ngồi tháp, nhìn đôi giai nhi giai phụ quỳ trước mặt, nghĩ đến Thư thị vừa mới qua đời, trong lòng cũng là tư vị gì, lúc lâu mới : "Chờ ngươi ở Túc Châu yên ổn, rồi cho người ta đón Từ thị đến!" tại tây thùy rối loạn, dẫn Từ thị theo an toàn.

      Phó Dư Sâm trước nhìn Từ Xán Xán liếc mắt cái, thấy dưới ánh nến mặt nàng tái nhợt, trong lòng có chút buồn phiền.

      suy nghĩ rồi , trước nghiêm túc hành lễ, sau đó mới : " Gần đây thân thể nhi tử gầy yếu, sáng sớm chóng mặt ù tai, thường thở nổi... phụ thân, cho Từ thị theo chăm sóc nhi tử !"

      Phó Vân Chương nhìn thân mình gầy yếu của , chỉ thở dài: "Tùy ngươi !"

      Ông nhìn Từ Xán Xán, trầm giọng : "Cần nhớ bổn phận của ngươi, chăm sóc cho A Sâm tốt!"

      Tim Từ Xán Xán lúc này mới bình tĩnh lại, lúc lên lúc xuống, ruột gan rối bời, nghe công công như vậy, sợ ông ta thay đổi tâm ý, cũng để ý ngữ khí Phó Vân Chương tốt, lúc này quỳ gối hành lễ: "Phụ thân xin ngài yên tâm, con dâu nhất định chăm sóc A Sâm chu đáo!"

      Phó Vân Chương nhíu mi nhìn Từ Xán Xán, đối với tâm can bảo bối của nhi tử, ông có chút ưa, nhưng lại thể ngang ngược với A Sâm...

      Phải cho A Sâm trở về, nếu , tin Thư thị chết truyền ra, dễ được .

      Phó Vân Chương bưng mặt : "Các ngươi tại rời !"

      Ra Quốc Công phủ, xe ngựa Từ Xán Xán và Phó Dư Sâm được thị vệ vây quanh, chạy vội vã về hướng cửa tây.

      Rạng sáng, đoàn người Phó Dư Sâm tới gần, thành cửa tây chậm rãi mở ra, chờ xe ngựa được thị vệ vây quanh chạy ra, thế này mới lại chậm rãi đóng.

      Mới ra cửa thành, Ngọc Minh và Phó Liễu dẫn đội kỵ binh đón: "Bẩm vương gia, quân đội tập kết xong!"

      Xe ngựa chạy vào Đại doanh thành đông, dừng lại trước soái trướng.

      Ngọc Minh, Phó Liễu và chư vị tướng quân tới đón tiếp tướng quân, lại nhìn thấy gã sai vặt áo đen vóc dáng nho kéo mở cửa xe, nhảy xuống từ trong xe.

      Bọn họ khỏi có chút kỳ quái: gã sai vặt này của vương gia sao lại chưa từng thấy qua?


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :