1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      A Loạn lấy con cháu nhà Đức phi
      Hạ An Hi thích bài này.

    2. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 100 (phần 1):
      25 ngày mất mạng quá khổ sở ToT

      “Hoàng tỷ chưa hỏi sao?” A Nguyên liền tò mò hỏi.

      Ngũ Công chúa lắc đầu thở dài: “Mẫu phi có chịu đâu, nhưng mà theo ta thấy có vẻ như phải chuyện gì xấu, bởi vậy cũng hỏi nhiều.” Chưa đến Hoàng hậu đợi Đức phi cũng trách móc nặng nề, chỉ nhìn vào khuôn mặt vui mừng của Đức phi hôm nay, Ngũ Công chúa cũng biết được rằng có chuyện gì đó làm Đức phi mừng rỡ đến nén được nước mắt.

      “Nếu nương nương muốn Hoàng tỷ biết, tất có ngày Người cho tỷ.” A Nguyên an ủi chút, thấy Ngũ Công chúa gật đầu, mới hơi ngập ngừng : “Hôm trước ta về nhà hào hứng với mẫu phi về hôn của A Loan, mới nhắc đến nhà bên kia, mẫu phi cũng giật mình thảng thốt.” Túc vương phi có mấy hứng thú với A Loan, nhưng đến khi nàng vừa nhắc tới gia đình nhà A Loan gả tới Túc vương phi lại ngây dại, bà vốn là người tâm tư hào sảng, nếu phải Túc vương che miệng bà lại hẳn còn muốn hỏi thêm A Nguyên chút.

      “Chắc phải có nguyên do.” Ngũ Công chúa liền trầm tư.

      “Bàn nhiều lòng phiền.” A Nguyên quá để ý đến mấy cái này, trưởng bối muốn để ai biết từ trước đến nay nàng cũng ngoan ngoãn hỏi nhiều, chỉ dừng đề tài tại đây, cùng Ngũ Công chúa trở về cung. Ngũ Công chúa về cung Đức phi xong, A Nguyên liền cùng nhóc mập trở lại hậu cung, vừa vào cửa cung thấy trong cung sáng choang, lúc này đây Thái hậu còn chưa nghỉ ngơi, thấy hai đứa bé bèn kêu Ngũ Hoàng tử ngủ trước, rồi mới gọi A Nguyên đến trước mặt mình, ấm giọng: “Đến quý phủ của Nhị Hoàng huynh con có vui ?”

      A Nguyên bèn kể chuyện ở phủ Trịnh vương, Thái hậu biết từ trước, lúc này đây lơ đễnh, cùng lắm là vài lời bình tâm tư ác độc gì đó, xong mới cười với A Nguyên: “Ai gia nghe hôm kia trong nhà của dì con ở Trạm gia có chút tin vui…” thấy A Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, tựa hồ cũng biết chút ít, Thái hậu lại thở dài hơi : “Khó có được A Dung có thể giữ nhiều năm như vậy, ai gia cũng đau lòng cho nó.” A Dung xuất thân tôn quý, thực lực lại tốt, hẳn nổi danh kinh thành, mà cứ như vậy thủ thân vì bé mập này, giữ đến cả lúc đệ đệ mình cũng có con trai, mà bản thân nàng dâu còn chưa có, cũng khiến Thái hậu thương tiếc.

      “Con… con phải muốn lớn nhanh đây sao?” A Nguyên giờ mười lăm, bản thân cũng cảm thấy mình mới là nụ hoa, bèn hơi chột dạ ra.

      “Con đó, cũng chỉ có A Dung mới chịu được tính tình của con.” A Nguyên nhìn lúc nào cũng cười tủm tỉm, kỳ lại là Khó Tính Đại vương, có hai, Thái hậu vèn cảm thấy may mà có A Dung nguyện ý tiếp nhận, nếu về sau đổi lại là nhà ai đúng là chết dở, suy nghĩ chút, có lòng muốn con bé thân thiết hơn với Trạm gia, Thái hậu bèn lại cười : “Nghe mấy ngày nay Trạm gia rất náo nhiệt, con về nhà với mẫu phi con xem xem chút, trước đây lớn lên cùng nhau, mẫu phi con nhất định đồng ý.” Đến lúc đó A Nguyên còn có thể gặp A Dung, có thể thân cận với mấy người Trạm gia hơn, Thái hậu coi như hết lòng.

      “Con hiểu rồi, Hoàng tổ mẫu cứ an tâm.” Trong Trạm gia, hai đệ đệ A Hoài A Đồng của A Dung đều thành thân, lão Tứ chi thứ hai còn học nhưng năm nay trở lại phải tính đến chuyện hôn , con trai của A Nhạc tam phòng cũng có thể đánh đấm được rồi, A Nguyên cảm thấy A Dung đúng là có chút thảm, liền mặt dày mày dạn : “ ra nếu Hòang tổ mẫu có thể thuyết phục được Phụ vương và Hoàng bá phụ con, con lập tức chuẩn bị ngay.”

      Chuẩn bị cái gì? Chuẩn bị làm vợ người ta.

      Mặt dày đến vậy Thái hậu cũng bó tay, cười ngặt nghẽo, chỉ lùa nàng ra ngoài: “Đúng là lớn giữ được, thôi thôi, chuyện như vậy cứ để ai gia lo.”

      thể là con đâu nhé.” A nguyên vừa ra ngoài vừa dặn dò.

      Nếu để Túc vương biết mình cuống cuồng lập gia đình, chẳng phải làm thịt A Dung xấu xa dám đoạt công chúa của Vương gia hay sao?!

      “Nhóc này!” Thái hậu cười đến chịu được nữa, chỉ chỉ vào A Nguyên : “ nhanh , nếu ai gia đuổi con đấy.”

      Giải trí cho Thái hậu hồi, Công chúa điện hạ đắc thắng hồi cung, chậm rãi thư thả ngủ cả đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy liền trở về Phủ Túc vương, quả nhiên thấy Túc vương phi nhắc đến chuyện tới Trạm gia. Chơi đùa chốc lát với mấy đứa cháu nhà mình, A Nguyên liền cùng ngồi xe theo Túc vương phi đến phủ Thành Dương bá. Vừa vào cửa liền thấy thiếu nữ mỉm cười đứng chờ, thấy xa giá bèn vội vàng tiến lên đỡ Túc vương phi xuống xe, miệng cười : “Bên Mẫu thân có khách, biết Vương phi tới nên bảo con qua đón tiếp.” Vừa vừa thân mật dẫn Túc vương phi và A Nguyên lên phòng, miệng lại cười : “Lần này phủ chúng con đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này.”

      Khuôn mặt thiếu nữ này xinh đẹp, lại có vài phần sắc sảo, có ba phần giống A Dung, là Tô Dung thê tử tam đệ A Đồng của A Dung, cũng là biểu muội nhà cậu .

      Tô Dung này là người lợi hại hào sảng, bởi vì gia phong nghiêm cẩn, trong nhà còn có mấy nữ binh, cường hãn bậc nhất, nên tác phong nàng hung hãn, làm người lại thoải mái, qua lại tệ với A Nguyên, lúc này đây len lén chớp chớp mắt với A Nguyên, ra hiệu chốc nữa ra tâm với mình chút, mới vừa vừa chuyện với Túc vương phi. Vì mẫu thân nàng cũng là nữ nhi tôn thất nên thân thiết hơn chút đối với Túc vương phi, lúc này liền cười : “Hôm nay Nhị tẩu còn ở cữ, ra được, nhưng đứa bé lại hết sức đáng , đợi mẫu thân ôm tới cho Người nhìn, chỉ sợ cũng phải tiếng đáng đó.”

      Đứa bé này chính là con trai của Nhị đệ A Dung, ở cái tuổi này của phu thân Thành Dương bá được làm tổ mẫu cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.

      “A Tuệ thế nào rồi?” A Nguyên liền hỏi.

      Mặc dù A Tuệ là người trong tộc của Thái tử phi, nhưng lại rất ôn nhu, cũng phải là người nhiều chuyện hiếu thắng, chung sống với chị em dâu rất tốt, Tô Dung nghe nhắc tới nàng liền mỉm cười, che miệng cười : “Tinh thần tốt lắm, chỉ là dám ra gió.”

      đến đây đến phòng chính, A Nguyên vừa vào nhà liền thấy phu nhân Thành Dương bá chuyện với nhất phẩm quý phụ, mẫu thân A Tuệ, Phu nhân thế tử Trung Tĩnh hầu thỏa mãn ôm đứa bé còn nhắm mắt mà cười sảng khoái. Tò mò đến nhìn bé con Phu nhân Thế tử ôm cái, A Nguyên chỉ cảm thấy , liền cười với Phu nhân thế tử: “Quả nhiên là bé của A Tuệ.” Đứa này giống A Tuệ, có chút mảnh mai hơn dáng vẻ chất phác kia của A Hoài nhiều.

      “A Tuệ còn thấy giống bằng phụ thân nhóc ý nữa đây.” Phu nhân thế tử nghĩ đến vẻ mặt có chút vừa ý của A Tuệ, lại nhớ tới con rể cao lớn thô kệch khóe miệng liền giật giật. Ai cũng tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, trong mắt A Tuệ, phu quân to lớn như vậy mới là cường tráng, đen thui như vậy mới là trẻ ngoan.

      A Nguyên khụ tiếng, cảm thấy lời này khó đáp lại được a~. Lại , nàng cho rằng thẩm mỹ này của A Tuệ có chút vấn đề. Có điều người thà thường nhận kết cục ăn đập, nàng vẫn nên im lặng hơn.

      “Hôm nay ta mới xem là yên tâm.” Phủ Thành Dương bá là trong vạn mới chọn được . Mẹ chồng ôn hào, gia phong lại tốt, nam đinh cũng nạp thiếp, phu nhân thế tử thấy mấy năm nay A Tuệ mặt mày hồng hào, so với khi còn ở nhà còn tự tại hơn, nào vui vẻ chứ? Giờ còn có con trai đầu lòng, còn buồn cái gì được nữa? Lại thấy A Nguyên đặt bộ khóa trường mệnh tinh xảo vào trong chăn của bé con, Phu nhân thế tử cũng từ chối, chỉ cười : “Điện hạ có lòng.”

      “Có là gì đâu, sức khỏe bé bình an là tâm nguyện của ta rồi.” A Nguyên cũng tới việc thăm A Tuệ, trừ lúc này có khi nào được đâu. Nàng liền ngồi ở bên trêu chọc đứa bé này, lại biết vị quý phụ ngồi bên cùng Phu nhân Thành Dương bá vô tình cố ý nhìn xuống nàng, thấy nàng cười đáng , ánh mắt trong vắt, bèn thầm gật đầu, quay đầu cười với Phu nhân Thành Dương bá: “ nghĩ được là hai người các ngươi lại có duyên đến vậy.” xong, liền thở dài: “Đứa bé này ai nhìn cũng , sau này liền ủy thác Dung Nhi cho con bé.”

      “Lời này là của ngươi đấy, khuê nữ của ta chưa chọn đâu.” Túc vương phi nhìn có vẻ như cực quen thuộc với bà, liền giả bộ khinh bỉ : “ đời này còn ai đáng hơn A Nguyên nhà ta? Để ta tấm lòng của ngươi có chỗ dùng rồi. Hai đứa bé này chỉ cần gặp nhau là tự thấy vô cùng vui vẻ rồi.”

      “Ta câu là ngươi có thể tiếp nhiều câu .” Phu nhân này trừng mắt, : “Còn phải là năm xưa suốt ngày theo ta Quận quân* dài Quận quân* ngắn sao?”

      Quận quân: phong hiệu dành cho mệnh phụ thời phong kiến ở Trung Quốc và số nước đồng văn. Tước hiệu Quận quân xuất lần đầu vào thời Tây Hán, khi Hán Vũ Đế phong cho bà ngoại của mình làm Bình Nguyên Quận quân, gọi tắt là Bình Nguyên quân. (via: wikipedia)

      “Ơ, phải đều là người nhà sao? Sao lại xa lạ như vậy chứ?” Túc Vương phi chột dạ, liền giảo biện.

      “Tình cảm từ trước đến nay đều xa lạ với ta mà.” Phu nhân này bèn cười ha hả.

      Tự nhận là người lưỡi vụng về ăn thô vụng, Túc Vương phi căm tức quay đầu , kiên quyết nữa.

      Mới vài câu ầm ỹ, hai người này lại còn từng người túm lấy tay áo Phu nhân Thành Dương bá đòi phân xử, Phu nhân Thành Dương bá bị kẹp ở giữa cực kỳ bất đắc dĩ, đành phải với Phu nhân kia: “Vừa gặp Nhị tẩu liền đấu võ mồm với Vương phi, phải mới vừa rồi lúc Vương phi chưa tới nhớ mãi dáng vẻ Vương phi hay sao?” Thấy Túc Vương phi đắc ý, lại thở dài với bà: “Vương phi cũng là, nhị tẩu muốn vào kinh, là ai vỗ tay hoan hô trầm trồ chứ? Giờ lại như vậy, ta cũng biết làm thế nào nữa.” Quá khó hầu hạ!

      “Hóa ra là vẫn muốn gặp ta.” Phu nhân này là nhị tẩu của Phu nhân Thành Dương bá, xuất thân từ Diễn Vương phủ, là quý nữ tôn thất đường hoàng, người người đều xưng tiếng Trần Lưu Quận quân, năm xưa khi vẫn là thiếu nữ thường dẫn đầu Túc Vương phi và Phu nhân Thành Dương bá chơi đùa, lúc này đây liền đắc ý, ngồi bên, vừa cắn hạt dưa vừa nhìn gương mặt đỏ bừng của Túc vương phi.

      Phiên xét xử của mấy tổ tông, Phu nhân thế tử và A Nguyên kiên quyết ngẩng đầu để ý tới, chỉ dựng lỗ tai lên nghe.

      “Cứ cho là vậy di.” Túc Vương phi hơi ngượng ngùng ngắm tay mình, dừng chút rồi ngó khắp nơi, hỏi: “A Dung đâu?”

      “Bị Túc vương sai làm việc chứ đâu!” Trần Lưu Quận quân quát: “Bắt nạt cháu ngoại trai của ta! Đúng là tự tìm chết! Trước kia biết cũng thôi , giờ ta hồi kinh, còn dám bắt nạt A Dung thử xem!” Năm xưa Trần Lưu Quận cũng từng khua đao múa thương, tính tình vốn hung hãn, hồi trước ở bên ngoài cùng phu quân biết được cũng liền thôi, bây giờ lại biết Túc Vương dám bắt nạt cháu mình, bèn bẻ tay rắng rắc, chậm rãi : “ Lá gan tiểu tử này càng lúc càng lớn, làm ta tức giận, hôm khác ta phải đến quý phủ làm khách mới được.”

      Đối mặt với quận quân kiêu ngạo như vậy, Túc Vương phi mếu máo, gì.

      Vị Quận quân này… năm xưa tiên đế hẵng còn, đến Phúc Vương tiên đế sủng ái nhất cũng dám đánh dám mắng, huống chi “kẻ hèn” Túc vương.

      “Khuê nữ nhà ai mà quý đây?” Túc Vương phi cãi lại chút, sau cũng có chút chột dạ mà : “Đây cũng là để rèn luyện A Dung mà, Cẩm Tú còn chưa gì, ngươi… ngươi quản nhiều như vậy làm gì?” Vừa dứt lời càng cảm thấy bản thân lý lẽ áp đảo, liền ngẩng đầu ưỡn ngực, làm Phu nhân Thành Dương bá chỉ biết khóc dở mếu dở ngăn hai cái người này lại, rất công minh mà : “Lời này đúng lắm, nếu phải Vương gia bảo A Dung mọi việc tự làm, năng lực của nó đâu thể tốt lên được… hơn nữa…” bà dừng chút, liền cười : “Để ta … khuê nữ nhà ai chẳng quý báu. Người ta dễ gì mới nuôi dưỡng con lớn lên lại tiện cho nhà ta, những thứ này có tính là bao?”

      “Nhìn bộ dạng mẹ chồng hiền từ của ngươi kìa.” Trần Lưu Quận quân liền bĩu môi cười .

      “Chẳng nhẽ thời điểm A Đồng tới cửa tẩu tử vui mừng đồng ý luôn rồi à?”

      Trần Lưu Quận quân khụ tiếng, nữa.

      Lúc trước khi A Đồng cưới Tô Dung, cũng bị bà tra tấn , kỳ chính là chó chê mèo lắm lông với Túc vương, đừng ai ai.

      Mắt thấy hai vị này sóng yên biển lặng, Phu nhân Thành Dương bá mới yên tâm, lại kêu A Nguyên lại gần, tinh tế quan sát, thấy tâm trạng nàng tồi, lúc này đây mới vừa lòng, cho nàng và A Dung ra ngoài.

      A Nguyên vừa ra ngoài cùng Tô Dung liền thấy dáng vẻ thở phào nhõm hơi của nàng, hiển nhiên cũng cảm thấy áp lực lớn ở trong phòng, hai người tới viện của Tô Dung, đợi nha đầu châm trà, A Nguyên vừa uống trà vừa cười tủm tỉm : “Ta thấy là có việc chờ để với ta đây, ra nghe chút xem nào?” Tô Dung có vẻ muốn lại thôi, nghĩ nàng nhìn ra sao? Cùng lắm là định trêu đùa nàng thôi. Trước mắt thấy Tô Dung phân phó nha đầu ra ngoài, hiển nhiên rất nghiêm túc, liền có chút nghi ngờ, chỉ tò mò hỏi: “Sao vậy?”

      “Ta muốn cho mẫu thân chuyện này, chỉ sợ bà mềm lòng, bởi vậy muốn bàn với ngươi.” A Nguyên chính là đại tẩu tương lai của nàng, ai cũng trưởng tẩu như mẹ, tuy nhóc con này còn hơn Tô Dung vài tuổi, nhưng Tô Dung lại cảm thấy A Nguyên thập phần thông minh, liền có chút khó xử mà .

      “Chuyện gì thế?” Thấy Tô Dung khó xử như vậy, A Dung liền tò mò.

      Tô Dung rũ mắt, chậm rãi nhấp ngụm trà, rồi mới thở dài : “Vị tam thẩm trước kia… ngươi còn nhớ ?” Từ khi Trạm tam thái thái hòa ly còn tin tức gì nữa, sau A Nguyên lại nghe rằng bà ta rời kinh nơi khác với huynh tẩu mình, vừa liền còn quan hệ gì. A Nguyên cũng quá để ý, nghe thấy Tô Dung nhắc đến người này liền ngẩn ra, rồi gật đầu : “Dĩ nhiên là nhớ ...” thấy vẻ mặt Tô Dung được tự nhiên, bèn hỏi: “Ngươi gặp bà?”

      Tô Dung là cháu phu nhân Thành Dương bá, đương nhiên trước kia gặp Trạm tam thái thái, mà dĩ nhiên, giờ hòa ly, cũng chỉ có thể gọi tiếng Trần thị, lúc này liền : “Ngươi biết ta gặp bà ấy ở đâu đâu.” Thấy A Nguyên nghiêng tai lắng nghe, nàng liền thở dài: “Là ở bên ngoài căn nhà , già nua thành bộ dáng, ta nhìn xa xa còn suýt cho rằng nhận nhầm người.”

      Nghĩ đến đầu tóc đầy xám trắng kia của Trần thị, Tô Dung liền thở dài: “Ta cho người hỏi, nghe bạc của bà đều bị tẩu tử lắm mất, sau khi nơi khác lại vì kiếm ăn nên gả bà , nghe cũng phải người trong sạch, sau đó nam nhân kia lại chết, bà bị thê tử có con trai đuổi , tẩu tử của bà gọi trở về nhà, đành phải tự mình bán đồ hồi kinh, giờ tại phố xá sầm uất giặt đồ cho người ta hoặc làm chút may vá sống qua ngày.”

      A Nguyên nghe xong, quả cảm thấy có chút thê thảm, chỉ là có liên quan đến ai đâu? Để Trần thị biến thành giờ cũng đâu phải Trạm gia, dừng chút liền nhíu mày : “Bà vì nhà mẹ đẻ mà mấy lần khắc khẩu với chúng ta, nghĩ được là tới cùng là nhà mẹ đẻ hại bà.” Lúc trước, vì nhà mẹ đẻ, Trần thị náo loạn biết ít nhiều, làm phu thê ly tâm, cũng khiến A Nhạc chặt đứt tình cảm mẫu tử từ đây. Nghĩ vậy, A Nguyên liền chần chờ : “Bà gian nan như vậy, sao tới tìm A Nhạc hay A Kính? “ Trạm Tam cần trông cậy, cần nghĩ cũng biết tất nhiên cưới vợ khác, chỉ là A Nhạc và A Kính là con ruột Trần thịt, nghèo túng đến mức này lại chưa từng tới xin giúp đỡ, làm A Nguyên cảm thấy có chút kỳ lạ.

      “Bà cũng gả cho người, sao còn có mặt mũi trở lại chứ?” Tô Dung liền thở dài .

      giống với nam nhân cưới người khác, nữ nhân tái giá tức là giữ trinh tiết, nếu có con cái cũng có thể muốn qua lại với mẫu thân như vậy.
      hauyen2803, 1012, ly sắc18 others thích bài này.

    3. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 100 (còn lại):

      “Chuyện này… ta chỉ khuyên ngươi coi như biết là được.” ánh mắt A Nguyên trầm trầm, rồi nàng mới nhàn nhạt : “Nếu hòa ly còn quan hệ gì với Trạm gia. Cho dù có quan hệ, cũng chỉ là việc của A Nhạc và A Kính, giờ ngươi cũng có Tam thẩm mới, lúc này ra chẳng phải để người ta hận ngươi nhiều chuyện sao?” xong liền khuyên nhủ: “Ngày đó hòa ly Trạm gia cho bà ấy ít bạc, nay mất hết, chẳng lẽ giờ còn mềm lòng đón trở về ư? Sắp xếp ra sao đây? Chẳng phải trong nhà còn ngày lành nữa sao?” Trong lòng nàng có lẽ cảm thấy giờ Trần thị đáng thương, nhưng cũng thể kêu nàng mềm lòng để vụ hay lại phát sinh lần nữa được.
      “Chính bởi vì có băn khoăn như vậy ta mới khó xử, người cũng đúng, trước kia bà ta cay nghiệt với như vậy, giờ ta sao còn có lòng tốt, lý luận gì đó đây?” Nếu A Nhạc và A Kính cũng biết hoàn cảnh của mẫu thân, ai có thể xen vào việc của người khác được chứ?
      đến Trần thị, Tô Dung liền nghĩ nghĩ, cười với A Nguyên: “Người chút về vị Tam thẩm mới này của , ta thấy lại có vẻ hơn rụt rè.” Tuy Trạm Tam hòa ly, nhưng lại đau khổ khôn cùng, tưởng như chết sống lại. Chần chờ năm năm, tuổi của ông có chút lớn, lại có đích tử đích nữ, chỉ là rốt cuộc là đệ đệ ruột của Thành Dương bá, bản thân cũng có tiền đồ, huống chi con cái đều lớn thành thân, ở lại trong nhà so đo.
      Lại có tì thiếp, ông cũng coi như là Kim cương Vương lão ngũ*, tuy rằng đích nữ là có khả năng mấy, nhưng các nhà ở kinh thành đều tính gả thứ nữ qua cũng tốt, cho cùng là có thân với Thành Dương bá, coi như tồi.
      Kim cương vương lão ngũ: Theo mình hiểu cụm từ này chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế. Kim cương tượng trưng cho cao quý và khan hiếm. Nên tóm lại, nó thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt. (via: http://***************.com/viewtopic.php?t=378847)
      Lần này Trạm Tam mở mang tầm mắt, cầu phu nhân Thành Dương bá tinh tế hỏi thăm nhâm phẩm tướng mạo nữ nhi này đó, mới chọn ra được nhà vừa rồi.
      Trạm tam thái thái giờ tuy là thứ nữ, nhưng xuất thân thế gia từ phủ An Dương bá, được sủng ái lắm, gần như vô hình, mẹ cả tỏng nhà quá coi trọng nàng, bởi vậy bất tri bất giác mà chậm trễ hôn , mãi đến mười chính tuổi vẫn là khuê nữ. Lần này An Dương bá biết Trạm Tam muốn bước nữa, lại định cưới nương tuổi còn mà thiệt thòi cho nhà người ta, hiểu sao liền nghĩ tới thứ nữ này của nhà mình, cảm thấy đây là duyên trời tác hợp, tự mình uống vào chén rượu với Trạm Tam, tế nhị nhắc đến việc này, sau đó phu nhân Thành Dương bá còn hỏi thăm chút, biết được đây là nương ngoan ngoãn, chưa bao giờ tranh chấp với người, bèn đồng ý.
      Làm vợ kế Trạm Tam, nếu quá lợi hại, chẳng phải là để nàng ngày ngày cãi cọ với A Nhạc sao?
      Càng lành tính càng tốt.
      Trạm Tam dĩ nhiên có ý kiến gì, chuẩn bị sính lễ liền cưới người về, quả nhiên Tam thái thái này là người hiền lành, trước nay chỉ cúi đầu lo chuyện tiểu viện của mình, biết A Nhạc thân cận với mình liền cũng làm chướng mắt, theo bổn phận mà hầu hạ cuộc sống hàng ngày của Trạm Tam.
      “Nếu Trần thị trở lại, chỉ sợ bà chịu nổi.Trạm Tam thái thái quả ràng bổn phận, đến khắc khẩu cũng , trước đây A Nguyên từng gặp qua, vì Phu nhân Thành Dương bá đối xử với các đệ muội rất tốt, thời điểm Trạm Tam thái thái gả tới, Phu nhân Thành Dương bá thấy xiêm y nàng nhạt nhẽo, bèn tặng nàng mấy món trăng sức tinh xảo, sau đó A Nguyên liền thấy nàng lẽn ôm mấy thứ này gạt nước mắt, bộ dáng cảm động , cũng biết cuộc sống ở nhà mẹ đẻ nàng phủ An Dương bá là như thế nào.
      Người như vậy, sao có thể chống đỡ được Trần thị và A Kính đây?
      Tô Dung cũng cảm thấy lời này của A Nguyên có lý, chỉ là lại vẫn cười : “Ta thấy tình cảm của Tam thúc và nàng ấy càng hòa thuận thêm.
      Trạm Tam nếm đủ đâu khổ, giờ có được dâu hiền toàn tâm vì ông, còn như rót mật vào sao, Tô Dung ở nơi khác nhiều năm, biết trước kia Trần thị muốn chết đến cỡ nào, A Nguyên cũng muốn nhắc lại làm gì, lại tiếp vài câu với Tô Dung, nghe thê tử A Nhạc giờ cũng thập phần kính cẩn nghe theo vị mẹ kế Trạm Tam thái thái này, liền cười : “Đây mới là người nhà hòa thuận chứ.” Dứt lời liền thấy vẻ mặt Tô Dung có chút kỳ lạ, vội vàng hỏi: “Nhìn xem, có ý gì vậy? Chẳng lẽ ta đúng?”
      “Ngươi quên A Kính rồi.” Tô Dung liền thở dài .
      “Nàng ta phải học quy củ ở phủ Hoài Nam vương sao?” A Nguyên cười nhạo tiếng.
      A Kính tự gả đến Hoài Nam vương phủ, chỉ qua hai ngày lành, ngày thứ ba thời điểm lại mặt bị bóc phốt, sau đó A Nguyên lại “khen” nàng hồi trước mặt Hoài Nam Vương phi, từ nay về sau còn có thể xoay người, giờ hầu hạ Hoài Nam Vương phi để kiếm ăn, cuộc sống khổ sở nổi, nhìn còn như có tuổi hơn cả Phu nhân Thành Dương bá, sau đó Hoài Nam Vương phi trị nàng đến quy củ hơn chút, liền thả nàng ra về phủ cho lộ cái mặt, nàng cũng từng khóc lóc kể lể, có điều hôn với Vương phủ, Phủ Thành Dương bá ai có tư cách tới cửa đòi công bằng cho nàng đây?
      hai lần được gì, A Kính cũng tuyệt vọng, dám nữa, chỉ sợ khi trở về Hoài Nam vương phi càng hành hạ nàng hơn. Chỉ là lúc sau, Trạm Tam lấy người khác, nàng tức giận, náo loạn ở nhà mẹ đẻ hồi, khiến Trạm Tam giận dữ, Hoài Nam Vương phi liền đưa nàng về răn dạy, học quy củ lần này là học nhiều năm, liền rốt cuộc ra còn ra khỏi phủ Hoài Nam vương.
      Nếu phải Tô Dung nhắc tới, A Nguyên suýt nữa quên còn có người như vậy.
      “Hôm trước phủ Hoài Nam vương báo tin cho chúng ta.” Tô Dung thở dài, thấy vẻ mặt A Nguyên lãnh đạm, liền lắc đầu : “Nàng sinh non, cũng bảy tám tháng, vô cùng tổn hại thân thể, điều trị mấy năm, khó có mang lần nữa, nghĩ tới biết làm sao lại sinh non.” Nhớ tới lời người truyền, A Kính giờ gầy ốm đến thành hình người, Tô Dung giọng với A Nguyên: “Nghe , do gia thu nữ nhân vào phủ, vào cửa chính là di nương trắc thất, áp đảo thanh thế A Kính, tính tình A Kính ngươi cũng biết, vốn mẫn cảm hồ đồ, bởi vậy liền……”
      “Lời này cũng đúng rồi.” Trong mắt A Nguyên cũng lộ ra chút suy tư, nàng chậm rãi : “Trong phòng tiểu tử kia có bao nhiêu tiểu thiếp, A Kính nên sớm thành thói quen, sao có thể bởi vì chuyện này mà đến đứa con cũng để ý chứ?”
      hauyen2803, 1012, susu16 others thích bài này.

    4. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi
      Chương 101 (phần 1):
      Đừng nhìn vào việc Phượng Thành đối xử chẳng ra gì với A Kính, ở trước mặt Trạm gia lại có tiếng con rể tốt.
      Năm kia vào sinh thần của Phu nhân Thành Dương bá, vị cháu rể này xấu hổ e thẹn mà qua trước tận hai ngày, con vợ cả vương phủ tự mình bận trước bận sau ở Trạm gia tiếp đón khách quan, vô cùng hiếu tử hiền tôn, còn đối với Phu nhân Thành Dương bá há mồm chính là “Bá nương của cháu” như thế này, ra làm sao, ai biết còn tưởng vị này mới chính là người Trạm gia đây.
      Ân cần biết điều như vậy, cho dù biết giữa và A Kính chẳng hòa thuận, nhưng ai có thể làm mặt lạnh được đây? A Nguyên vốn muốn tăng thể diện cho Phu nhân Thành Dương bá, bởi vậy tỏ ra vô tình đề cập tới vấn đề của thanh niên “vì ở nhà nhàn rỗi có việc gì mà nhỡ lầm đường lạc lối, nhưng kỳ khả năng tồi vẫn có thể cứu giúp được” với Hoàng thượng, Hoàng thượng vốn ôn hòa với tôn thất, nghe vậy cũng cảm thấy có lý, liền triệu kiến thanh niên “lầm đường lạc lối” này tới chút.
      Quay trở lại, Phượng Thành tuy rằng ăn chơi trác táng, nhưng khuôn mặt thực dễ nhìn.
      Hoàng thượng vừa thấy khuôn mặt tuấn tú thẹn thùng này liền cảm thấy có được vẻ ngoài như vậy hẳn thể nào quá hư hỏng, nghĩ nghĩ, vậy mà lại cho Phượng Thành chức Chỉ huy sứ Tam phẩm, bảo tự phát huy .
      Tuy rằng chức quan cao, cũng chỉ trị an răn dạy nghiêm cấm gì đó trong kinh thành mà thôi, học trò tôn thất trong kinh ở nhà ăn chơi là nhiều, Phượng Thành có thể có công việc như vậy là tương lai sáng rọi. Hoài Nam Vương phi đại hỉ, học trò tôn thất nhiều vô hạn, Phượng Thành có thể lọt vào mắt Hoàng thượng, biết đây là A Nguyên thủ thỉ trước mặt Hoàng thượng, cũng biết là nhờ mối quan hệ với Phu nhân Thành Dương bá, vậy nên tự mình tới cửa, cùng bối phận thông gia với Phu nhân Thành Dương bá, giờ qua lại thân cận thập phần, tuy mặn nhạt với A Kính, nhưng đối với mấy huynh đệ Trạm gia lại cũng rất tận tâm, bên ngoài khá chiếu cố, thực có vài phần quan hệ sui gia.
      Người nhà bình thường liên hôn, chính thê cho cùng chỉ là làm cảnh, ai có thể quản đến việc trong phòng của người ta chứ? Phu nhân Thành Dương bá phải người lấy ơn báo oán, cũng hoàn toàn dò hỏi tình hình sống của A Kính trong vương phủ, chỉ lại với Hoài Nam Vương phi mà thôi.
      Có điều, giờ A Kính vẫn có mặt mũi chính thê, chẳng sợ Phượng Thành lạnh nhạt với nàng, tháng vẫn có thể nghỉ lại phòng A Kính ngày, nay thành thân mấy năm, A Kính khó khăn lắm mới mang thai, lại sẩy mất, cũng biết sau này thế nào.
      “Nghe di nương kia lợi hại lắm, huống chi cũng xuất thân trong sạch…” Tô Dung có cảm tình gì với A Kính, nhắc đến cái này cũng chẳng kiêng kị, chỉ tiến tới bên tai A Nguyên giọng : “Nghe là bởi vì mấy năm trước khi A Kính vào phủ, Ngũ gia vương phủ kia chưa có con cái, Vương phi lại muốn sớm có con vợ lẽ huyết mạch đê tiện, nên cố ý tìm được nhà này, gia đạo sa sút nhưng có huynh trưởng làm trưởng sử vương phủ cho Vương gia, cũng coi như xuất thân nhà đọc sách, Vương phi liếc mắt cái liền thích, tự mình hỏi vợ tới làm nhị phòng.”
      “Chỉ cần phủ Thành Dương bá ngã, vương phủ kia vẫn cho nàng ta bát cơm ăn.” A Nguyên trầm mặc trong chốc lát, liền nhàn nhạt .
      Phủ Hoài Nam vương tuy rằng nổi trội giữa kinh thành, nhưng con cháu nhiều tiền đồ, nếu phải vì quan hệ giữa Trạm gia và phủ Hoài Nam vương, A Nguyên cũng lo lắng tính toán, tốt cho Phượng Thành trước mặt Hoàng thượng, có được thân cận của Hoài Nam Vương phi đối với Trạm gia.
      Căn cơ Trạm gia nông cạn, chỉ có nhiều thế hệ liên hôn với thế gia tôn thất mới có thể sang quý kéo dài.
      Mà nể mặt Phủ Thành Dương bá, tuy cuộc sống của A Kính có chút gian nan, nhưng cũng bị người ta chà đạp.
      Chỉ là Hoài Nam vương phi bận tâm tới Phủ Thành Dương bá nạp nhị phòng cho Phượng Thành, có thể thấy được là rất tức giận.
      “Nghe là tuyệt sắc, mê hoặc gia đến biết đường về, A Kính đau khổ, cũng biết ở vương phỉ xảy ra chuyện gì, mà đứa bé bị mất.” Trong chuyện này hẳn có nguyên do khác, nhưng mà A Kính sảy thai, Phượng Thành tự mình khóc lóc nhận tội chịu phạt trước Trạm phủ, miệng là bản thân vô đức làm mất con vợ cả, nước mắt nước mũi phen, liền tục chính mình sai rồi, đáng thương như vậy, nhìn ra được là tiểu tử làm bộ làm tịch này thay các nữ nhân lười ra mặt vì A Kính nên tới, Trạm Tam phúc hậu và A Nhạc lại cảm thấy gia này áy náy trong lòng, nên vẫn an ủi vài câu.
      , đối với A Kính nhiều năm như vậy còn chưa sinh hạ con dòng chính cho Phượng Thành, Trạm Tam và A Nhạc vẫn có chút đuối lý.
      Cũng đâu thể để người ta tuyệt hậu chứ?
      Phượng Thành nhận được an ủi của nhạc phụ và vợ mỹ mãn mà rồi.
      “Nếu phụ huynh đều gì, chúng ta cũng đừng đúc kết.” A Nguyên rũ mắt, nhàn nhạt mà : “Đó là kẻ biết tốt xấu, chính là cho dù ngươi tới cửa đòi công đạo cho nàng, nàng còn tưởng rằng ngươi định tới bỏ đá xuống giếng đấy.” Tính tình của A Kính là thể loại gì nàng hiểu rất .
      “Ta hiểu, chỉ là với người thôi, trong lòng cũng chẳng ấp ủ gì cả.” Bạn tốt ở kinh thành của Tô Dung có nhiều lắm, chỉ có A Nguyên cũng coi như là đánh quen.
      Năm đó vừa mới hồi kinh, Tô Nhị tiểu thư tới gặp vị hôn phu A Đồng, liền thấy con nhóc ưỡn bụng bia hất hàm sai khiến người trong lòng của mình, tức khắc liền thọc tổ ong vò vẽ, hai lời lên túm lấy nhóc con kêu oai oái lên, vẻ mặt hung thần ác sát. Nhóc con chịu để yên sao? Tất nhiên là ! Quay đầu lại liền cắnmột ngoạm lên tay Tô Nhị tiểu thư, mắt thấy miệng chó sắp cắn nát da thịt của mình, Nhị tiểu thư giận dữ, lập tức lăn lộn đất với đứa nhóc này, làm A Đồng ngơ ngẩn trợn mắt há mồm đứng nhìn.
      Đánh hồi, hai bé mặt mũi bầm dập tự mình bò đậy, đồng thời đạp A Đồng ngớ ngẩn cái, từng người chỉnh trang đầu tóc mặt mũi bẩn thỉu mà kiêu ngạo rời .
      Lúc sau A Dung biết được nguyên do của trận huyết án này là đệ đệ ngốc nghếch nhà mình, cười cười, chẳng chẳng rằng, bảo đệ đệ tủi thân chép mấy trăm bản sách chữ, khiến đệ đệ vốn ưa đọc sách này có khổ mà thể .
      Lúc sau A Dung biết được nguyên do dẫn tới trận huyết án này là đệ đệ ngốc nghếch nhà mình cười cười, chẳng chẳng rằng, chỉ bảo đệ đệ tủi thân chép mấy trăm trang sách chữ, khiến đệ đệ vốn ưa đọc sách này có khổ mà nổi.
      Về phần A Nguyên, đáng thương như vậy, đương nhiên là phải cho mỹ thiếu niên trông thấy phải sao? Ngày ngày được mỹ thiếu niên tự mình thoa thuốc cho, còn ôn nhu hỏi “Có đau ?”, đến trái cây được gọt cũng chỉ cần há miệng ra ăn, làm Công chúa điện hạ khi ghé vào đầu gối mỹ thiếu niên cảm thấy rằng, đánh nhau, kỳ là loại thể dục hữu ích cho thể xác và tinh thần hạng nhất. Sau đó Thái hậu, Hoàng thượng nhìn thấy, A Nguyên cũng chỉ cười hì hì là vui đùa, việc này làm Trần Lưu Quận quân ở bên ngoài biết thân phận của nàng thở phào nhõm hơi, càng muốn Tô Dung đến nhận lỗi, có điều hai bé nhất kiến như cố*, nay thân thiết nhiều năm.
      Nhất kiến như cố: Mới gặp mà như bạn bè lâu năm.
      Tô Dung lại biết hôn sau này của A Nguyên đại khái là dừng ở chỗ A Dung, nên quan hệ với A Nguyên quan hệ cũng càng hòa hợp thêm.
      “Trong phủ chúng ta cũng bắt đầu náo nhiệt rồi.” A Nguyên liền cười tủm tỉm mà .
      “Đáng tiếc phải đích trưởng.” Tô Dung ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn A Nguyên quay đầu ho khan cái, nghĩ đến A Dung xưa nay muốn dùng hôn bức bách nàng, chỉ cam tâm tình nguyện mà chờ chính nàng gật đầu, liền chọc chọc vào trán A Nguyên bất đắc dĩ : “Ngươi cũng nghĩ cho đại ca .” Nam nhân bằng tuổi A Dung có ai chưa có con trai con đây? câu đáng khinh chính là, A Dung nghẹn như vậy, nhưng đừng mắc nghẹn đến mắc lỗi là được.
      “Đáng ghét!” A Nguyên che mặt, “e thẹn” đẩy Tô Dung cái.
      Trạm Tam thiếu phu nhân có thể lên ngựa vung đao suýt nữa bị cái huých “ nhàng” này đẩy ngã xuống đất, thấy A Nguyên cười lên ha hả, tức khắc đỏ mắt, nhào lên vật lộn đùa giỡn với A Nguyên hồi, hai người lăn thành đống giường đất, xiêm y lộn xộn hết cả, lâu sau dọn dẹp lại đồ đạc rồi kêu nha đầu tiến vào trang điểm lại cho hai nàng lần nữa, mới cho người lui xuống, Tô Dung cười cười chê bai: “Tính tình này của người thực biết sao cho phải.” Công chúa được sủng ái bình thường nào có chuyện cười với người khác như vậy chứ? Tựa như nghĩ tới điều gì, Tô Dung liền cười hỏi: “Ta nghe Phủ Công chúa của Ngũ Công chúa xây dựng tồi rồi, đây là sắp đại hôn sao?”
      Đức phi và phủ Định Quốc công sớm ăn ý với nhau, đối với Đức phi an phận thành và lão Định Quốc công khi mình vừa lên ngôi quy phục Hoàng thượng rất vừa lòng, bản thân cũng thích Ngũ Công chúa, bèn sớm đồng ý chỉ hôn, chỉ chờ Ngũ Công chúa lớn liền thành thân.
      “Nghe ý tứ của Hoàng bá phụ là thế.” A Nguyên cười cười, nghĩ tới tiểu biểu đệ phủ Định Quốc công ngày càng dùng những câu ngu xuẩn làm mình hộc máu kia, mặt nàng liền đen.
      Tô Dung chỉ coi như thấy, giọng cười với A Nguyên: “Trước đây phủ từng nhận được bái thiếp của phủ Định Quốc công, người cũng biết giờ muốn đâu, nhị tẩu lại ở cữ, bởi vậy lệnh ta qua đó. Ta cũng buồn chán, bằng người cùng, chúng ta cũng có bạn.”
      “A~ Vẫn là ‘ ’ cơ à?” A Nguyên như tìm ra lỗi sai của nàng, liền chỉ nàng cười rộ lên, vẻ mặt chế nhạo.
      Tô Dung trầm mặc, cắn răng hỏi; “Người cố tình bới móc phải ?” rất có dáng vẻ gợi đòn. Công chúa điện hạ tay già chân yếu, nào gánh được nổi, lập tức cầu xin tha thứ, chỉ cười với nàng: “Ngũ Hoàng tỷ tất nhiên , đến lúc đó ta xuất cung cùng tỷ ấy, cũng coi như có bạn có bè.” Thấy lúc này đây Tô Dung mới gật đầu, lại ngó xung quanh có người, liền nghi ngờ hỏi: “Nữ binh theo ngươi đâu rồi?” Trần Lưu Quận quân mẫu thân Tô Dung là nữ trung hào kiệt, theo như Túc Vương phi lộ ra với nàng vị quận quân này tước vị cao, lại thực nương gan lớn, năm xưa ở bên ngoài liếc mắt cái nhìn trúng huynh trưởng của Phu nhân Thành Dương bá, theo đuổi đến mức Túc vương mặt dày mày dạn cũng xấu hổ, cuối cùng thành công rước được mỹ nhân về, mấy năm nay vẫn cực kỳ ân ái, phu thê cầm sắt hào minh, trong nhà cũng có cơ thiếp.
      Đương nhiên, A Nguyên cảm thấy, có thể dám qua mặt đội nữ binh của Trần Lưu Quận quân mà nạp thiếp, đến tột cùng là loại sắc quỷ thiết sống nào chứ?
      Trận Lưu Quận quân nổi danh nhất chính là những nữ binh bưu hãn này, đương nhiên cũng phải phân nữ binh cho hai khuê nữ của mình.
      “Cho đại tỷ tỷ của ta mượn.” Tô Dung nhắc tới cái này liền phiền, lúc này đây giận giữ với A Nguyên: “Người thử xem, đại tỷ tỷ của ta tuy có tước vị, nhưng có vương phủ của ngoại tổ phụ làm chỗ dựa, Vương gia là cậu, mẫu thân là Quận quận, vậy mà giờ còn tam tòng tứ đức, mới được bao lâu mà vì muốn giữ thanh danh hiền lương, định nạp thiếp cho đại tỷ phu!”
      hauyen2803, 1012, kabi_ng0k14 others thích bài này.

    5. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 101 (còn lại):

      Thấy A Nguyên uống nước, nghe đến đây đột nhiên phun ra, cũng cảm thấy thể tưởng tượng được, chỉ bất đắc dĩ : “Việc trong nhà của tỷ thực lộn xộn, ta nghe xong tuy có ý định quản cả việc nhà của tỷ ấy, nhưng mấy nữ binh đó đưa cho nàng, cũng coi như chăm sóc nàng nửa.”

      Trưởng tỷ của Tô Dung là trưởng nữ trong nhà, tuy rằng mưa dầm thấm đất, từng nhìn thấy Trần Lưu Quận quân rút đao đuổi giết đám tinh dám tới cửa, có điều trong lòng nàng vẫn cảm thấy nữ nhân thế gian nên lấy hiền lương làm trọng, huống chi Trần Lưu Quận quân mang danh đố kỵ, hôn của nàng quả có chút khổ sở, mấy thế gia có thanh danh dám nghênh hổ cái vào cửa, chỉ sợ hỏng cả nhà.

      Trần Lưu Quận quân sầu trắng đầu, sẵn muốn gả khuê nữ này trở lại nhà mẹ đẻ, rốt cuộc còn có cậu trai coi như ưu tú sợ chết nhìn trúng thế lực Trần Lưu Quận quân mà nguyện ý đánh ván bạc này.

      Vì vậy, trưởng tỷ của Tô Dung càng oán giận Trần Lưu Quận quân mẫu thân nàng, sau khi xuất giá đến nữ binh mẫu thân tặng mình cũng mang theo, tự mình dẫn thịt tỳ và nha đầu gả qua, bởi nàng ôn nhu hiền lành, nhà chồng lại càng vui mừng, cuộc sống trôi qua cũng tệ lắm, lúc này đây cũng biết nghe ai khuyến khích, mà lại cảm thấy thân là nữ nhân hẳn phải ghen ghét đố kỵ, nạp tiểu thiếp vào phòng cho phu quân, hồng tụ thêm hương*, khai chi tán diệp mới là đạo lý, vừa rồi mới tìm cho phu quân mấy thiếp thất mỹ mạo, bày tỏ bản thân hiền lương, còn Tô Dung biết được chuyện này lại vì tỷ tỷ mà rầu thúi ruột.

      “Ta này, ta nghe lầm chứ?” A Nguyên sống nhiều năm như vậy, còn chưa có gặp qua nữ nhi thế gia “hiền lương” như vậy đâu.

      “Nếu , phụ thân còn chưa hồi kinh, mẫu thân ra roi thúc ngựa mà trở về để làm gì đây?” Tô Dung sắp sầu bạc đầu vì tỷ tỷ này, bèn thở ngắn than dài mà : “Còn phải vì đại tỷ tỷ sao? Tính tình của tỷ ấy như vậy, nếu còn thêm hai tiểu thiếp trong nhà, có khi bị người chèn ép chết chừng. Còn nữa, người cũng ngẫm lại thử xem, giờ phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông. Đại tỷ lui từng bước , đại tỷ phu sau này được tấc lại muốn tiến thước, vậy sống thế nào đây?” Nàng ném chén trà tay xuống bàn, tâm phiền ý loạn mà : “Con dòng chính còn chưa được sinh ra, còn muốn bản thân thiệt nữa!”

      Đại tỷ và nàng cùng được dưỡng dưới gối Trần Lưu Quận quân, ăn cơm giống nhau, tình tình lại hoàn toàn bất đồng.

      Vì việc của đại tỷ nàng, Trần Lưu Quận quân cũng nhận ra bài học, cái gì cũng phải đính hôn Tô Dung cho Trạm gia, sợ nàng chịu thua thiệt ở bên ngoài.

      “Như này cũng quá hiền lương rồi.” Tuy rằng A Nguyên chưa gặp trưởng tỷ Tô Dung bao giờ, nhưng vì thân với Tô Dung nên cũng rất để ý, vội vàng hỏi: “ giờ đại tỷ phu của ngươi đồng ý rồi?”

      Tô Dung trầm mặc hồi, lâu sau mới mệt mỏi đáp: “Nào dám? Mẫu thân vừa hồi kinh liền tự mình triệu đại tỷ phủ tới hỉ về việc này, người cũng biết tính mẫu thân rồi đó, cực dữ dằn, vừa mở miệng ra đại tỷ phu quỳ xuống tại chỗ, thề thốt có tâm tư này, trước mắt về nhà lập tức khuyên đại tỷ tỷ đừng “giúp” đấy.” phải nam nhân nào cũng dám phong lưu khoái hoạt ngay dưới mí mắt nhạc mẫu bưu hãn, Trần Lưu Quận quân thực muốn lấy mạng, muốn ngươi chết tuyệt đối chém ngươi tàn phế. Ai dám nạp thiếp chứ? Đại tỷ phu của Tô Dung khóc lóc thảm thiết, cũng bởi vì nhà mình còn phải dựa vào sui gia, nên trước mắt chỉ thiếu đội trưởng tỷ Tô Dung lên đầu thôi.

      “Tìm ra kẻ nghĩ ra ý tưởng này mới là chính.” A Nguyên khỏi chỉ điểm thêm câu.

      “Người đúng!” Tô Dung chỉ biết phiền lòng, lại nghĩ tới điều này, tức khắc vỗ tay cười : “Ta biết người rất thông minh mà, bởi vậy mới muốn cho người để người giúp đỡ.” xong liền lộ ra vài phần sát khí: “Dám gieo họa cho đại tỷ như vậy, để ta biết được là ai, vài roi quất chết ả!”

      A Nguyên cảm ruồi bọ bâu trứng nứt, tỷ tỷ kia của Tô Dung chính là cái bánh bao, còn có thể đổ thừa người khác hại nàng sao? phải lần này, về sau tất cũng có. Bản thân có chính kiến, gì tin ấy mới là điểm chết người. Nhưng mà mấy cái này, nhìn mặt Tô Dung nàng lại ra được, bởi vậy chỉ cười cười, thấy măắt Tô Dung tỏa sáng, lại cười lần nữa, : “Nếu ta là Quận quân, tới nhà chồng của đại tỷ ngươi, bắt kẻ nọ ra, kéo ra giữa phủ quật roi đến chết trước mặt mọi người, mới gọi là giết gà dọa khỉ!”

      Dù sao thanh danh của Trần Lưu Quận quân sẵn có, còn lo gì nữa?

      “Chỉ sợ sứt mẻ tình cảm giữa mẫu thân và đại tỷ tỷ.” Tô Dung đồng ý, nhưng vẫn khó xử mà .

      đời này nào có cha mẹ vì con cái mình đâu?” A Nguyên liền thở dài, : “Ngươi nhìn , coi như biết điều này, Quận quân cũng làm như vậy.” So với trở mặt, người làm cha mẹ càng lo cuộc sống của con cái được hạnh phúc hơn.

      Chỉ là biết vị đại tiểu thư này có thể hiểu được tấm lòng của Trần Lưu Quận quân bao nhiêu.

      “Đa tạ Người.” Tô Dung cảm kích vươn tay, cầm lấy tay A Nguyên, dừng chút mới lau lau khóe mắt của mình, ra bên ngoài nhìn nhìn sắc trời rồi mới cười với A Nguyên: “Giờ này ngày thường đại ca cũng từ ngoài về rồi, ta cũng dám giữ Người lại chỗ này, Người .” xong, mặt lại đỏ lên, chỉ nằm ở bên cười.

      A Nguyên lại cảm thấy có gì đáng đỏ đâu? Cũng chỉ là lưỡng tình tương duyệt* thôi, cổ nhân đủ trải nghiệm. Nhe răng tợn mắt với Tô Dung địa kinh tiểu quái* phen, Công chúa điện hạ xinh đẹp hư đốn vẫn ngồi ở bàn trang điểm của Tô Dung mà chỉnh trang lại cho tốt hồi, xong xuôi mới cảm thấy bản thân tuyệt trần đến trời sụp đất nứt, dương dương đắc ý rời .

      Lưỡng tình tương duyệt: Tình trong như , mặt ngoài còn e.

      Đại kinh tiểu quái: Hiểu biết quá ít nên kinh ngạc.

      gọi người theo, A Nguyên tự mình ngẩn người trong vườn, quả nhiên chưa được lát liền thấy phía xa xa có thanh niên càng tuấn tú hơn, vẻ mặt tươi cười tiến nhanh tới, thấy nàng cũng lời nào, chỉ lại gần cầm tay A Nguyên, hồi lâu sau mới nhàng : “ cho cùng vẫn là mùa thu, gió rất lạnh, người ngồi bên ngoài như vậy tốt lắm.” Thấy A Nguyên cười tủm tỉm nhìn mình, lại buông tay ra, lý lẽ chính đáng: “Tay lạnh cóng thành thế này phải khiến người khác lo lắng sao?Ta ủ ấm cho Người.”

      “Bổn cung cho phép.” Công chúa điện cho A Dung xấu xa là bản thân cố ý để tay lạnh, cho A Dung cơ hội thân mật với mình đâu.

      A Dung thấy nữ nhi xinh đẹp ngửa đầu dương dương đắc ý, tức khắc mỉm cười chút, mới gật đầu : “Là thể diện của vi thần.”

      “Biết được tốt.” A Nguyên nhìn bốn bề vắng lặng, cùng với dáng dấp ngày càng tuấn mỹ của A Dung, vài ngày gặp, lúc này đây hết sức nhó nhung đến ngứa ngáy trong lòng, từ gan sinh ra, tiến sát tới trước mặt A Dung, gặm gặm lên gương mặt trắng nõn tinh tế kia, A Dung cũng giận, biết Công chúa ngày hóa chó, chỉ yên lặng đứng yên.

      Mắt thấy “hiền lương thục đức” như vậy, tâm hồn đen tối của A Nguyên trỗi dậy, tròng mắt chuyển dộng, thè đầu lưỡi của mình ra chút, liếm hai cái nhàng lên dấu trăng gương mặ tthanh niên.

      “Người tích đức chút .” A Dung dù bình tĩnh nhưng rốt cuộc phải người chết, lửa trong người dần bùng lên, lại gặp được khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, thiếu chút nữa nhịn được, mắt thấy A Nguyên cười gian xảo, cảm thấy bản thân đụng trúng Công chúa lòng dạ hiểm độc như vậy, quả thực tổn thọ mười năm.

      “Bổn cung cho huynh ít phúc lợi, muốn thôi vậy.” A Nguyên bị bàn tay nóng rực của thanh niên cầm đến phát đau, trong lòng đắc ý, cảm thấy bản thân mị lực khôn cùng, liền nhân tiện khoe mẽ mà .

      A Dung nhắm mắt, mà A Nguyên lại vẫn còn cười xấu xa, bèn tức khắc nhịn nổi, duỗi tay búng vào trán nàng cái, thở dài : “Còn muốn ta chờ tới khi nào đây?”

      “Hai mươi tuổi .” A Nguyên cười hắc hắc.

      A Dung bị Công chúa nghịch ngợm này làm cho tức giận muốn chết, nhưng chẳng nỡ đánh nàng, lại nghĩ tới điều gì đó, nhướng mày hỏi: “Hóa ra, năm nay có tin tức tốt hả?” xong, bản thân cũng nhịn được cười, đối diện với vẻ mặt trợn mắt há mồm của A Nguyên, liền thực ôn nhu : “Phủ dọn dẹp tồi rồi, nếu Người thích, dù đến quý phủ Công chúa ở với Người ta cũng nguyện ý.” Thấy mặt A Nguyên đỏ lên, liền cười tủm tỉm : “Ta biết từ sớm, thánh chỉ đồng ý đại hôn tay Hoàng thượng chỉ có hai tờ, cũng chỉ để người vui vui vẻ vẻ chút thôi.”

      “Huynh biết trước rồi.” A Nguyên cảm thấy tên này thực quá thông minh, về sau chỉ sợ có đường sống cho Công chúa điện hạ.

      Hoàng thượng tuy thương nàng, nhưng cũng biết A Dung chờ tới bây giờ hợp đạo lý, bởi vậy sớm nghĩ đến việc tứ hôn. A Nguyên loáng thoáng nghe thấy rồi lại vẫn coi nhưu biết, vốn định trêu đùa A Dung, nghĩ được là nghe phong thanh được từ đâu, vậy mà còn biết hơn mình.

      xem nào, biết được chuyện tố này, có còn để tâm đến công việc của huynh nữa đấy?” Cảm thấy cần thiết phải sang chuyện khắc, bằng sau này thành thân thể nào cũng bị nhắc lại điểm “lòng dạ hiểm độc” này của mình, Công chúa điện hạ liền thực chột dạ đánh trống lảng.

      “Người yên tâm, dám chểnh mảng.” A Dung nén cười, dẫn A Nguyên tới ngồi ở bàn đá trong vườn, rồi ôn hòa .

      A Nguyên nhớ tới việc Trịnh Vương thoáng qua với mình, vội vàng việc Tổng đốc kia với , để chú ý, chớ có tiếp cận quá mức với người này, lại thấy A Dung biết vì sao nở nụ cười, tức khắc tò mò hỏi: “Chẳng lẽ có chỗ nào ta buồn cười?”

      “Cũng phải.” A Dung liền lắc đầu, cảm tạ tâm ý A Nguyên trước, khen đến khi nàng rung đùi đắc ý, mới mỉm cười : “Ta biết người Người nhắc tới này.” Thấy A Nguyên lộ vẻ lắng nghe, hơi dừng lại, rồi cười :”Đây là kẻ thập phần gió chiều nào theo chiều ấy, biết thuyền lớn Từ gia đáng tin cậy, chuyên doanh khắp nơi, tính đến tìm chỗ dựa khác, hôm kia còn tìm tới phụ thân. Đường đường là Tổng đốc, quan to nhất phẩm, ở trước mặt phụ thân còn có thể khom lưng, lời gì dễ nghe đều ra, có thể thấy được là kẻ có dã tâm.”

      “Mặt dày mày dạn cũng là loại kỹ năng trong triều.” A Nguyên liền giọng .

      A Dung nhướng mày, bất đắc dĩ nhìn nhìn nàng, liền tiếp tục : “ muốn gì phụ thân biết , chỉ là xưa nay trong lòng phụ thân chỉ có Hoàng thượng, có hứng thú kết đảng.” Quản cấm vệ quân đều là thần*, nếu ai cũng xưng huynh gọi đệ, Hoàng thượng nào dám yên tâm đặt an nguy của mình vào tay kẻ như vậy được?

      thần: thần tử đơn độc.

      “Sau đó sao?” A Nguyên nghe được bát quái như vậy bèn thập phần tò mò hỏi.

      “Tổng đốc đại nhân vội vàng, bởi vậy nghĩ ra được ý định cái đẹp cả đôi đường.” Thấy A Nguyên mở to đôi mắt phượng nhìn mình, A Dung có tâm trêu nàng, bèn cười tủm tỉm : “Phủ Tổng đốc có vị tiểu thư khuê các, Tổng đốc đại nhân muốn liên hôn với Trạm gia, từ nay về sau, vinh quanhg cùng hưởng, thất bại cùng chung.”

      “Trạm gia… trừ tứ đệ huynh ra đều thành thân, hay là ông ta nhìn trúng tứ đệ huynh?” A Nguyên cảm thấy ổn, nhịn được đứng dậy quanh người A Dung hai vòng, tò mò hỏi.

      Thanh niên tú mỹ tuyệt luân mỉm cười lắc đầu, chậm rãi chỉ vào mình.

      Công chúa điện hạ trầm mặc.

      “Được lắm, Trần Thế mỹ nhà ngươi!” Hồi lâu sau, Công chúa điện hạ nghĩ được ra là bản thân bị chọc gậy bánh xe, nổi giận lôi đình! Há to mồm xông thẳng tới cái gương mặt mỹ mạo của A Dung mà cắn hung hăng!

      Trần Thế Mỹ: nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ bị Bao Chửng xử chém.

      “Dám leo tường*… bổn cung liều mạng với ngươi!”

      *Hồng hạnh xuất tường: lăng nhăng ngoại tình.
      Lời của editor: #1 A Nguyên cứ thích nghịch lửa thế sau này cưới về rồi chỉ có mà ăn đủ thôi :)))
      #2 Công nhận là nhắc tới Trần Thế Mỹ hợp cảnh :))

      hauyen2803, 1012, ly sắc12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :