1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 61 mảnh màu hồng đào

      Diệp Tiềm dẫn quân dùng thời gian mười ngày đến Miên thành, lúc này cách thời hạn chín mươi ngày đánh hạ thành Hoàng Sa còn tám mươi ngày. Khi tin tức này truyền đến Đôn Dương Thành ở xa xôi ngàn dặm, mọi người bắt đầu đếm đầu ngón tay tính toán, tốn bao nhiêu thời gian mới đánh hạ Hoàng Sa, hay là kịp?

      Nhưng có điều thể lý giải là theo tin tức kế tiếp truyền về, Diệp Tiềm thế nhưng đóng tại Miên thành, xuất phát Nam Man, đại quân tạm dừng nghỉ ngơi.

      Thanh Hà Hầu Vương Nghiêm bắt đầu ở trước mặt mọi người lắc đầu thở dài: "Diệp Tiềm này sợ là biết thành Hoàng Sa khó công, cái gọi là công thành bất quá cũng thể đơn giản mà đâu."

      Nhưng mọi người từ chuyện dĩ vãng hiểu , Diệp Tiềm người kia chẳng phải người suông làm. Nhưng mọi người , người này muốn làm gì?

      Ngày cứ như vậy qua, ngày hai ngày ba ngày, đảo mắt tháng qua, Diệp Tiềm suất lĩnh mười vạn tinh binh canh giữ ở Miên thành ra ngoài.

      Trong triều đại thần lấy Vương Nghiêm cầm đầu, ào ào trình tấu chương, tham tấu viễn chinh tướng quân Diệp Tiềm bỏ rơi nhiệm vụ, buông lỏng quân xa. Nhưng tấu chương này đến trước mặt hoàng thượng, bất quá chỉ chọc cười lạnh tiếng: "kỳ hạn ba tháng chưa tới, các vị ái khanh, các ngươi cũng quá sốt ruột."

      Diệp Tiềm ở Miên thành xa xôi biết phong vân trong Đôn Dương Thành, trong thời gian tháng chỉ làm là: Thu thập dược liệu địa phương, chuẩn bị phòng chướng khí, huấn luyện kỵ binh thích ứng khí hậu địa phương, hiểu biết địa thế và phong thổ Nam Man quốc, hơn nữa cùng thuộc hạ cẩn thận nghiên cứu lộ tuyến hành quân.

      Vì thế đóng quân ở Miên thành tháng sau, suất lĩnh mười vạn tinh binh xuất phát thành Hoàng Sa, đường tiến quân thần tốc, lướt qua độc chướng, xuyên qua đầm lầy hoang vu, bức thẳng về thành Hoàng Sa. Quốc chủ Nam Man sớm nghe tin tức Diệp Tiềm đến tấn công, sai quân đội thủ vệ thành trì, phân phối binh lực thiết hạ chướng ngại, nhưng chờ mãi Diệp Tiềm đến, chờ nữa Diệp Tiềm vẫn đến, đợi tháng cho rằng người này đến, ai biết mười vạn tinh binh như thần binh thiên tướng nguy cấp tiến đến.

      Quốc chủ Nam Man kinh hãi, phái thủ hạ là Sa Lợi ra nghênh địch. Sa Lợi từng dốc lòng nghiên cứu chiến thuật của Diệp Tiềm Miên, lúc này có cơ hội nghênh chiến, hết sức hưng phấn, sau đó bắt đầu bố trí, chướng khí ở phía trước, độc công lên , bò tót theo sau, trận pháp vô địch, cuối cùng lấy ba vạn tinh binh nấp nơi cây cối rậm rạp thiết hạ mai phục, bảo đảm người quen thuộc địa hình có đến về.

      Tin tức này khẩn cấp truyền đến Đôn Dương, các thần tử bấm tay tính toán, lúc này cách ba tháng chỉ còn bốn mươi ngày. Thanh Hà Hầu Vương Nghiêm ở trong nhà hết sức đắc ý, thầm cười : "Nam Man là nơi khó đánh, bốn mươi ngày, có thể nào đánh hạ thành Hoàng Sa!"

      Trong triều các thần tử ào ào chấp nhận, phải biết rằng bản triều Thái Tổ hoàng đế năm đó trước khi đoạt được ngôi vị hoàng đế, từng tị nạn ở Nam Cương, cùng đại tướng Nam Man liều chết đánh trận, kết quả đầu tiên là thảm bại trong trận bò tót của Nam Man, sau đó suýt chết bên trong đầm lầy độc chướng. Từ đó về sau, trung thổ ai dám xâm phạm Nam Cương.

      Hoàng đế Triệu Trệ nghe xong hạ thần các loại nghị luận, lúc này cũng nhịn được nhăn mày lại, lẩm bẩm: "Diệp Tiềm, ngươi thể để trẫm thất vọng."

      Lúc này, thái hậu bỗng nhiên triệu kiến con trai: "Ai gia nghe Hoài An Hầu thân mình khoẻ, Triêu Dương mang theo A Ly Hoài An rồi."

      Hoàng đế Triệu Trệ nghe vậy, trong mắt khó phân biệt: "Việc này trẫm biết, thân thể Hoài An Hầu như thế nào?"

      Thái hậu cười lạnh, nhìn con: "Theo ai gia xem, lòng con tràn đầy người Diệp Tiềm kia, đâu còn nhớ quan tâm mẫu thân và A tỷ."

      Hoàng đế vội ngượng ngùng cười làm lành.

      Thái hậu vẫy lui: "Thôi, con trở về , ai gia mệt mỏi."

      Hoàng đế trong lòng có việc, lúc này vô tâm khuyên giải an ủi mẫu thân, ra khỏi Trường thọ cung liền hỏi người hầu: "Nam Cương có tin tức truyền đến?"

      Người hầu vội lắc đầu: "Hoàng thượng, hôm nay phải truyền tấu mới, là Nam Cương mảnh hỗn loạn, có tin tức."

      Hoàng đế nghe xong, nhíu mày.

      Ngày thứ hai, hoàng đế Triệu Trệ vừa tỉnh lại, cái thứ nhất hỏi: "chiến Nam Man như thế nào? Có tấu truyền đến chưa?"

      Người hầu khó xử lắc đầu: "Hoàng thượng, chưa có đâu."

      Vì thế ngày này, lúc hoàng đế vào triều, chúng thần đều cảm thấy xưa nay hăng hái lại có chút vui, vẻ mặt uể oải.

      Kế tiếp, mỗi ngày hoàng đế tỉnh lại, chuyện thứ nhất là hỏi tấu Nam Cương, nhưng mỗi lần đều là có tấu truyền, làm cho từ uể oải phấn chấn, thành vô cùng nóng tính, vì thế trong triều các đại thần dè dặt cẩn thận, sợ chọc giận thiếu niên thiên tử hỏi theo lẽ thường.

      Cuối cùng, mười ngày qua , quân nam chinh của Diệp Tiềm lại có tin tức truyền đến, lúc này cách Diệp Tiềm ước hẹn ba tháng chỉ có nửa tháng, thiên tử mất hết nhẫn nại, vỗ long án cả giận : "Diệp Tiềm, sao ngươi có thể phụ trẫm!"

      Thị vệ bên cạnh cúi đầu , dám gì, nghe lúc này hoàng hậu ở Thừa quang điện thầm khóc vài lần, mà cả triều văn võ đều chờ xem Diệp gia náo nhiệt.

      ngày buổi chiều, Triệu Trệ phiền muộn chịu nổi, đến bên hồ Ngự Hoa Viên tản bộ, khoanh tay đứng, nhớ đêm kia thiếu niên cầm kiếm thề, trong lòng càng thống hận.

      Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, thấy thị vệ vội vã tới quỳ gối dưới chân .

      nhíu mi, lãnh đạm cao ngạo nhướn mày, ý bảo thị vệ .

      Thị vệ quỳ lạy, trong miệng kinh hỉ: "Nam Cương truyền tấu đến."

      nhất thời cả người chấn động, lúc ra miệng, ngữ khí kích động: "!"

      Thị vệ trình tấu lên, tiếp nhận vừa xem, đầu tiên là ngây người nửa ngày, cuối cùng rốt cục cười ha ha với mặt hồ lấp lánh, tiếng cười chấn động nước hồ gợn sóng.

      Diệp Tiềm dẫn mười vạn tinh binh, kinh khổ đánh mấy ngày, rốt cục đột phá tầng tầng chướng ngại, đánh bại Sa Lợi, đánh hạ thành Hoàng Sa, bắt được Nam Man quốc chủ cùng vương tử công chúa vương phi hơn trăm người, văn võ bá quan mấy trăm người. Quốc chủ Nam Man lấy máu viết hàng thư, từ nay về sau Nam Man phụ thuộc Đại Viêm triều, hàng năm nạp tệ, hàng năm triều cống.

      =========================

      Đôn Dương Thành bởi vì tiệp báo Nam Cương mà sôi trào, Diệp Tiềm lại phát như đánh mất cái gì. Kiểm tra cẩn thận, vật chưa từng rời khỏi người, mảnh vải màu hồng đào thấy.

      quay đầu nhìn lại, nhớ lúc trước đường qua núi rừng gập ghềnh, nghĩ có lẽ để rơi ở đó. hơi trầm ngâm, liền phân phó thị vệ: "Các ngươi tạm thời ở đây nghỉ ngơi, ta có việc quay lại, lát là về."

      Thị vệ nghe vậy kinh hãi: "Tướng quân, trong núi rừng phía sau sợ là có tàn quân Sa Lợi, bọn họ nghe giáo hóa, từ lúc Nam Man quốc chủ hàng chúng ta, bọn họ liền phân tán vào núi rừng, đợi thời cơ trả thù. Nếu tướng quân lúc này , vạn nhất gặp phải, khó tránh khỏi -- "

      Diệp Tiềm lại xua tay chặn lại: "Yên tâm, ta lát quay về, việc gì."

      Thị vệ nghe vậy, lại đề nghị: "Được, chúng ta theo cùng tướng quân."

      Diệp Tiềm lắc đầu: " cần, các ngươi ở tại chỗ chờ ta." muốn tìm đồ vật, sao có thể rơi vào mắt nam nhân khác?

      Diệp Tiềm trong lòng nghĩ này, lúc này ruổi ngựa trước, cẩn thận tìm kiếm ven đường, bao lâu, liền nhìn thấy cái mảnh hồng đào nhi nằm trong cỏ dại cao nửa người giữa núi rừng. vội xoay người xuống ngựa, cúi đầu nhặt, cẩn thận kiểm tra, phát cũng có gì khác thường, nhưng sợi tóc đen gói bên trong bao nhiêu năm rốt cuộc tìm được.

      Diệp Tiềm ngơ ngác buồn bã nhược thất nhìn mảnh vải hồng đào, sau lát mới tỉnh lại, giấu mảnh vả cào trước ngực, rồi xoay người lên ngựa rời .

      Ai ngờ chưa được mấy bước, ttong cây cối xuất vài kẻ mặt vẽ hình kỳ dị, người trang điểm kỳ quái, để trần tứ chi, trong tay cầm đại đao, mắt thù hận nhìn chằm chằm Diệp Tiềm.

      Diệp Tiềm trong lòng biết ổn, tay phải theo thói quen cầm chặt trường kiếm.

      Mấy nam nhân nhìn nhau, trong đó kẻ độc : "Diệp đại tướng quân, hôm nay coi như chúng ta may mắn!" Nam Man tiếng Đại Viêm triều, nhưng mang theo khẩu địa phương nồng đậm. Diệp Tiềm đến mấy ngày, dụng tâm học tập, đại khái có thể hiểu.

      Tức thời rút kiếm, ánh mắt bình tĩnh, ngữ khí lạnh nhạt: "Các ngươi đến từng người hay là cùng tiến lên?"

      Mấy nam nhân nghe vậy há miệng cười to, cười to lộ ra răng trắng, trong con ngươi bắt đầu phát ra ánh sáng thị huyết: "Diệp đại tướng quân, hôm nay gặp được ngươi, nếu có thể giết ngươi, tình thế Nam Man có thể khác!" xong, trong đó người vung đao hô to: "Giết , báo thù cho Sa Lợi đại tướng quân!"

      đến đây, nhóm người này cùng xông lên, ánh đao lóe ra.

      Diệp Tiềm tai nghe bát phương, lấy bất biến ứng vạn biến, khi tĩnh như cổ tùng trầm ổn, khi động lại như giao long xuất thủy nhanh như gió, kiếm chém ra, tàn nhẫn mãnh mẽ làm trận mưa máu phun ra. Qua vài hiệp, tàn quân Nam Man có vài người bị thương.

      Mấy người bọn họ lui ra phía sau, dùng ánh mắt thống hận nhìn chằm chằm Diệp Tiềm, trong đó người đầu bỗng nhiên cười lạnh tiếng, trầm : "Chúng ta phải là đối thủ của ngươi, nhưng hôm nay ngươi đừng mơ tưởng chạy khỏi nơi này!" xong, vài người này bỗng nhiên như rắn phủ phục lui về phía sau.

      Diệp Tiềm mị mâu, dự cảm điềm xấu đánh úp lại.

      Bỗng nhiên, tai nghe thấy mấy tiếng kêu phẫn nộ cuồng dã, Diệp Tiềm nắm chặt tay căng thẳng, thanh này quen thuộc, mấy ngày nay huyết chiến, có nửa thời gian đánh cùng với thanh này.

      Đây là loại động vật thân thể khổng lồ đặc hữu ở Nam Man, tên là bò tót sừng xanh, hình thể nhanh nhẹn dũng mãnh, sức lớn vô cùng, lại hung mãnh dị thường.

      Sau lát, cùng tiếng kêu thô cuồng, quả nhiên mấy con bò tót từ trong rừng thoát ra, đỏ mắt xông về phía Diệp Tiềm.

      Diệp Tiềm thấy tình thế ổn, vội trốn tránh, thấy bò tót thu thế xông tới, Diệp Tiềm lui về phía sau cây cổ thụ, tiếp theo chỉ nghe ầm tiếng, cây cổ thụ ngã gục.

      vừa đứng vững chân, con bò tót khác giận dữ kêu lên nhằm về phía . vội tránh , nhưng ngay lúc trốn tránh, mấy mũi tên nhọn bỗng nhiên tiếng động bay đến, cùng tiếng cười to đắc ý: "Diệp Tiềm, tìm chết !"

      Lúc này, Mạnh Tông Bảo trong đợt tấn công Nam Man cũng lập được chiến công, thấy tướng quân Diệp Tiềm chậm chạp về, trong lòng yên, liền tìm Ngô Môn Trung. Ngô Môn Trung vừa nghe giật mình, tức thời thương lượng cùng Sở Trấn, Sở Trấn ở lại cầm binh trấn an nhân tâm, tự cùng Mạnh Tông Bảo lĩnh mấy trăm tráng sĩ tìm.

      đường vội, mọi người ngang qua chỗ, bỗng nhiên Mạnh Tông Bảo kêu lên: "Nơi này có vết máu!" Mọi người vội nhìn kỹ, quả nhiên có vết máu, còn có dấu bước chân hỗn độn dẫm đạp. Mạnh Tông Bảo lại nhìn nửa ngày, nhíu mày : " riêng gì tàn quân Sa Lợi Nam Man, sợ là còn bò tót sừng xanh."

      Ngô Môn Trung nghe như thế, sắc mặt đại biến: " tốt, tướng quân có nguy hiểm!"

      Mạnh Tông Bảo nhíu mày: "Chúng ta nhanh, nhất định phải cứu tướng quân!"

      Mọi người vội vàng tìm kiếm theo vết máu và bước chân, nhưng trong lòng cực kì trầm trọng, biết nếu Diệp Tiềm thực có sơ xuất, chỉ sợ cục diện trở thành Nam Man bất ngờ làm phản, chiến tranh Nam Man thất bại trong gang tấc!
      Nhược Vân, amandatruc, HangVO924 others thích bài này.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Hùi hụp thế. mau về còn đoàn tụ công chúa chứ rồi tha hồ tranh chấp với tiểu a Ly vô cùng bán manh.
      heavydizzy thích bài này.

    3. Shironeco

      Shironeco Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      39
      chỉ cần đánh nhanh thắng nhanh về muốn bao nhiêu yếm mà chả cóa. Nhanh về cho ae ăn thịt nào :040::040::040:
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 62 Hoài An Hầu chết

      Ở Đôn Dương Thành từ thiên tử thái hậu cho tới tiểu thương dân chúng đầu đường cuối ngõ, tất cả đều đặt lực chú ý ở người Diệp Tiềm viễn chinh Nam Man trở về, Triêu Dương công chúa lại ở thành Hoài An làm bạn đoạn đường cuối cùng trong sinh mệnh của Hoài An Hầu.

      thực tế lúc nàng tới Hoài An, phát Hoài An Hầu sớm vất vả lâu ngày thành bệnh, dược thạch vào.

      Hoài An Hầu biết Triêu Dương công chúa đến, vội lệnh thị vệ niêm phong cửa, kiên quyết cho công chúa vào, cũng bảo thị vệ truyền lời: "Lúc Hoài An ôn dịch, ta từng bệnh nặng lần, khi đó may mắn vẫn chưa truyền nhiễm, nhưng giờ nghĩ lại, sợ là dịch độc sớm xâm nhập da thịt. Vài năm nay sửa trị Hoài An, vất vả lâu ngày, bệnh cũ tái phát, nếu công chúa vào, sợ truyền nhiễm công chúa và A Ly."

      Triêu Dương công chúa dắt A Ly, liếc các thị vệ, đạm thanh : "Tránh ra." Thanh khinh đạm, nhưng cũng cho chất vấn.

      Thị vệ chung quanh hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn tránh ra đường nhường Triêu Dương công chúa vào.

      Triêu Dương công chúa dắt tay A Ly nho , đến trước cửa phòng Hoài An Hầu, lại thấy cửa thế nhưng bị bị gỗ đóng chặt.

      Nàng nhàng thở dài tiếng, ngọc thủ thon thon nâng lên, chậm rãi sờ lên kia tấm gỗ thô ráp.

      Bên trong Hoài An Hầu nghe được động tĩnh công chúa, đầu tiên là ho khan trận kịch liệt, sau đó ha ha cười: "Nàng còn mang theo A Ly, nên vào hơn."

      Triêu Dương công chúa im lặng lát, rốt cục cúi đầu cầm chặt tay A Ly : "A Ly, quỳ xuống."

      A Ly cắn cắn môi, cẳng chân cong lại, vội quỳ xuống.

      Hoài An Hầu nghe thanh này, ra vẻ thoải mái mà cười : "A Ly, lần trước ta thấy con, con còn chưa tới đầu gối ta, giờ có phải cao hơn ?"

      A Ly nghe, vội đáp: "Phụ thân, con giờ cao hơn rất nhiều, sớm vượt qua đầu gối mẫu thân."

      Hoài An Hầu ở bên trong cười : "A Ly, về sau phụ thân mất, con phải nghe lời mẫu thân, được chọc nàng vui."

      A Ly cắn cắn môi, nhu thuận gật đầu: "Phụ thân, con biết."

      Hoài An Hầu còn định cái gì, nhưng lại nhịn được ho trận kịch liệt, ho xong, suy yếu : "Ta có chút mệt mỏi, Triêu Dương, nàng mang theo A Ly ra ngoài , tuy rằng cách ván cửa, ta vẫn sợ truyền nhiễm ."

      Triêu Dương công chúa giọng phân phó: "A Ly, dập đầu với phụ thân con."

      A Ly nhu thuận : "Vâng." xong nghiêm cẩn dùng đầu tròn đụng xuống mặt đất, liên tục ba cái.

      Triêu Dương công chúa ở bên cạnh mờ mịt nhìn ván cửa ngăn cách hết thảy, : "A Ly, phải nhớ kỹ ân đức phụ thân đối với con."

      A Ly nghe như thế, hiểu nhìn về phía mẫu thân, nhưng mẫu thân lại chỉ ngơ ngác nhìn đại môn, cũng gì nữa.

      ========================

      Mọi người theo manh mối rốt cục tìm được Diệp Tiềm, chỉ thấy chung quanh mảnh huyết tinh, bảy tám thi thể nằm ngang dọc, có rất nhiều người bị lợi kiếm gây thương tích, dĩ nhiên còn có người bị bò tót lục giác đâm chết. Mà quanh bọn họ, cũng có mấy thi thể bò tót, đều bị kiếm đâm trúng vị trí yếu hại mà chết.

      Tâm mọi người trầm xuống, vội tìm kiếm, sau lát, ở sau đá tảng, thấy Diệp Tiềm đứng giống như cây thương, hai mắt như điện, sắc bén lạnh như băng, lộ ra thị huyết, hai tay vẫn nắm chặt bảo kiếm ngày thường, thân kiếm đầy máu, thậm chí tay cầm kiếm vẫn còn máu.

      Ngô Môn Trung lo lắng, chạy nhanh đến : "Ngươi, ngươi sao chứ!"

      Diệp Tiềm ngước mắt nhìn , thanh khàn khàn trầm thấp: " việc gì."

      Ngô Môn Trung kéo qua kiểm tra, phát đùi, cánh tay đều có thương tích đổ máu, khỏi kêu to: "Bị thương!"

      Diệp Tiềm như có chút kiên nhẫn, nhíu mày lạnh nhạt : " việc gì."

      Mạnh Tông Bảo ánh mắt chuyển sang bò tót sừng xanh ngã bên cạnh, nhìn nửa ngày bỗng nhiên : "Bò tót sừng xanh này là đầu đàn, theo truyền thuyết Nam Man, nam tử theo đuổi nữ nhân, thích nhất là bắn chết con bò tót, sau đó cắt sừng bò tót tặng cho nương âu yếm. Nếu có thể bắn chết con đầu đàn lấy sừng đưa cho nữ tử của mình, đối với nữ tử mà đó là vinh quang và thể diện rất lớn."

      Mạnh Tông Bảo là người Nam Cương, khi còn bé cũng từng đến Nam Man, có biết phong tục này. đầu bò tót lục giác kia là sừng bò tót xanh biếc thanh thúy, nếu có thể sau khhi nó chết, thi thể chưa lạnh cắt lấy, sừng bò tót luôn luôn giữ được màu xanh biếc như ngọc. Người Nam Man thích dùng thứ này đến làm trang sức, bởi vậy khi theo đuổi nữ tử, là vật thượng đẳng nhất.

      Ngô Môn Trung đỡ Diệp Tiềm, nhìn sừng bò tót: "Tốt lắm, Diệp Tiềm, ta cắt thay ngươi, ngươi vừa vặn chưa cưới vợ, trở về đưa cho nương nào đó, nhanh đón dâu sinh con !" đứa của Ngô Môn Trung có thể chạy, đồng tình Diệp Tiềm.

      Mạnh Tông Bảo thấy thế, từ giữa lưng lấy đao xuống, tiến lên cắt lấy sừng bò tót đầu đàn ngọc bích, chỉ thấy cái sừng bò tót to lớn hình tam giác màu xanh biếc như ngọc, hoa văn nhẵn nhụi, gấp khúc bóng loáng, ngửi thấy mùi thơm, biết cái này ở Nam Man là sừng bò tót ngọc bích thượng đẳng, tức thời đưa đến tay Diệp Tiềm : "Cầm , có thể giữ làm sính lễ, cũng là chuyện tao nhã."

      Diệp Tiềm nghe vậy, cúi đầu nhìn sừng bò tót thêm vài lần, hờ hững : "Ta sợ là có cơ hội sử dụng sừng bò tót này."

      Ngô Môn Trung thấy tình cảnh vậy, biết tâm của , tức thời miễn cưỡng cười : "Diệp Tiềm, chỗ xa xôi Nam Man này, dễ tới, lần này chúng ta đại thắng mà về, giữ làm kỉ niệm cũng tốt."

      Diệp Tiềm ngẫm lại cũng phải, lại nghĩ lúc này suýt nữa chôn tánh mạng mới giết chết mấy con bò tót, tức thời gật đầu, liền nhận lấy sừng bò tót.

      Mọi người trở lại trong quân, nghĩ lần này nếu mình may mắn còn sống, Nam Man và Đại Viêm thế cục sợ là xoay chuyển, nghĩ đến đây khỏi thân mồ hôi lạnh. Bởi vì tâm tư riêng mà tổn hại lợi ích quốc gia, suýt hãm mười vạn đại quân vào hoàn cảnh thể ra. Tức thời lấy lí do lỗ mãng làm việc tạm rời cương vị, tự phạt ba mươi quân côn, cũng cắt tóc thể ý chí. Nhưng mà mình đấu mấy con bò tót cũng với tàn quân Sa Lợi truyền trong các tướng sĩ, ngược lại khiến mọi người kính nể hơn. Mà cắt tóc, chịu phạt càng khiến chúng tướng sĩ tin phục.

      ===========================

      Triêu Dương công chúa sai người mang A Ly , tự mình trông ngoài cửa cả ngày đêm. Hoài An Hầu xua đuổi , thị nữ đưa thuốc hầu hạ khó tránh khỏi ra vào, cuối cùng Triêu Dương công chúa có thể vào nhà hầu hạ Hoài An Hầu, tự mình bưng thuốc đưa trà, cực nhọc cả ngày cả đêm chiếu cố Hoài An Hầu. Nhưng dù như thế, Hoài An Hầu vẫn thân thể yếu dần, cho dù trong cung phái thái y tới trị liệu, vẫn vô pháp khả thi, chỉ cẩn thận nghỉ ngơi, có lẽ có thể sống thêm mấy ngày.

      Hoài An Hầu làm người lạc quan, nghe thế vẫn lơ đễnh. nửa đời tiêu dao, đến bốn mươi tuổi đất phong bỗng nhiên gặp đại tai, bắt đầu thu hồi tính tình, chăm lo việc nước, sửa trị đất phong, trùng kiến gia viên. giờ bất quá vài năm quang cảnh, cảnh nội Hoài An tuy rằng thể nhà nhà có lương, hộ hộ có dư, nhưng đến cùng còn chuyện người đói chết phát sinh.

      Nếu Hoài An Hầu còn có cái gì an tâm, đó là nữ tử hầu hạ ở trước sạp. cùng với Triêu Dương công chúa quen biết lúc nàng còn , nhiều năm qua chỉ coi nàng là muội muội chọc người thương tiếc. Sau này du ngoạn ngẫu nhiên ngang qua Túc Ninh Thành, đúng lúc Triêu Dương công chúa có thai, mà khi đó Bình Tây Hầu mất mấy tháng, đứa con này nếu sinh ra, là có cha. Vì thế liền trượng nghĩa giang tay, cầu cưới Triêu Dương công chúa làm vợ, đem đứa con này về dưới danh nghĩa mình.

      Hoài An Hầu nhìn Triêu Dương công chúa nhiều ngày vẻ mặt tiều tụy, thở dài: "Triêu Dương, nàng cần gì phải như thế?"

      Triêu Dương công chúa cười: "Hầu gia, tới giờ ta có hai vị hôn phu, hai vị đều có ân giúp đỡ Triêu Dương. Ngày đó Bình Tây Hầu , Triêu Dương từng đáp ứng bảo hộ con nối dòng cho Bình Tây Hầu, sau này thiên tử huyết tẩy chư hầu, tiểu Bình Tây Hầu Phùng Đào may mắn thoát nạn. giờ Hầu gia ngài thân nhiễm trọng tật, nhưng lại con nối dõi, Triêu Dương thể báo đáp, chỉ đành hầu hạ trước giường bệnh."

      Hoài An Hầu cảm thấy mỏi mệt, nhắm mắt lát, bỗng nhiên mở ra, nhìn Triêu Dương công chúa hỏi: "Có việc, ta muốn hỏi, nhưng vẫn hỏi."

      Hoài An Hầu mệt mỏi nở nụ cười: "phụ thân thân sinh A Ly, là ai?"

      hơi trầm ngâm, rốt cục : "Có phải là Diệp tướng quân viễn chinh Nam Cương ?"

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, cúi mắt trầm mặc, sau lát rốt cục giọng : "Đúng."

      Hoài An Hầu nghe vậy, xúc động cười: "Ngày đó từng đến Hoài An Hầu giúp ta, chúng ta đường cùng về Đôn Dương, còn từng nhắc tới hai mẹ con, nghĩ đến lúc đó vô ý tổn thương ." nhắc tới việc này, vô hạn cảm khái: "Ta nhìn vài năm nay luôn luôn cưới vợ, đối với nàng tình thâm nghĩa trọng. Ngày đó nếu ta biết việc này, sao chuyện như vậy."

      Triêu Dương công chúa trong mắt khinh động, đạm thanh : "Chỉ là việc , Hầu gia cần gì đặt trong lòng." Nàng cúi xuống, thấp giọng : "Nếu trong lòng bị thương, mấy câu thôi, sao có thể tổn thương."

      Hoài An Hầu nhìn chằm chằm nữ tử làm phu nhân mình mấy năm, mang theo ý cười mệt mỏi lại ôn hòa : "Triêu Dương, nàng chính là quá mức vô tình, chẳng những vô tình với chính mình, cũng vô tình với người mình để ý."

      Triêu Dương công chúa im lặng .

      Hoài An Hầu nỗ lực giãy dụa vươn tay, muốn cầm lấy tay Triêu Dương công chúa, nhưng nghĩ đến bệnh của mình, vẫn thu tay lại, thở hắt ra, trịnh trọng : "Chờ ta rồi, nghĩ đến cũng sắp khải hoàn trở về, nàng cần tra tấn như vậy, vẫn là sớm đáp ứng , để A Ly của ta sớm nhận thân phụ."

      Triêu Dương công chúa trầm mặc đem tay trái đặt vào lòng bàn tay , sau đó lại dùng tay phải làm cho tay bao lấy tay mình, mới chậm rãi : "chuyện tương lai, về sau lại ."
      amandatruc, HangVO9, Tô Đát Kỷ19 others thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Thời đó có chưa lấy thê vẫn có thể có con nối dòng với thông phòng được mà. Túm lại ông Hoài An hầu này cũng có vấn đề chi đó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :