1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Công lược chưỡng quầy - Tiếu Giai Nhân [new 19]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 6

      Tiền Tiến vào, tên sai vặt dẫn Đường Cảnh Ngọc ra cửa đăng ký tên họ.


      Chẳng qua bọn họ khéo, tên sai vặt mặt tròn bận rộn. nhìn hàng mười chục người ở đằng sau, có chút áy náy mà với Đường Cảnh Ngọc: "Tiểu huynh đệ ngươi thấy đấy, những người này từ rất xa mà chạy tới, mắt thấy trời sắp tối vẫn còn ở đây xếp hàng, dù sao tiểu huynh đệ cũng được chưởng quầy chúng ta coi trọng, nếu vào bên trong ngồi trước , đợi ta sắp xếp ở bên này xong ta giúp ngươi ghi tên lại được ?"

      chuyện rất khách khí, tâm cũng tốt.

      Đường Cảnh Ngọc có chuyện gì để làm cũng có chỗ để , cười bảo tiếp tục, còn nàng đứng bên xem náo nhiệt.


      Có lẽ là tâm tình giống với lúc trước, Đường Cảnh Ngọc cảm thấy tốc độ di chuyển của hàng ngũ ngờ cũng rất là nhanh, bởi vì phần lớn người ở vòng nhận chữ đều bị loại xuống, tốn công chính là lúc đăng ký dòng họ quê quán cho người báo danh, còn phát cái cây thăm bằng trúc, xem như là bằng chứng để tham gia cuộc tuyển chọn ngày mai, tránh cho có người mạo danh.


      Đại khái trong hai mươi người có thể có người nhận được cây thăm bằng trúc.


      Đường Cảnh Ngọc vừa nhìn vừa rảnh rỗi nghe hai tên sai vặt chuyện, cũng biết được rất nhiều chuyện.


      Lần này thay vì Tống Thù thu đồ đệ chẳng bằng tuyển người làm. Người được tuyển tiến đến bái ta làm thầy, năm thứ nhất truyền thụ cách làm đèn lồng cơ bản, khi làm đồ đệ tại Tống gia được ăn chùa ở , năm bốn mùa còn được phát tất cả hai bộ xiêm y, Tống Thù giao cho bọn làm cái gì bọn phải làm cái đó, làm tốt bất cứ lúc nào Tống Thù cũng có thể đuổi người. Những người cuối cùng lưu lại, nếu muốn tiếp tục học làm đèn lồng phải ký với Tống Thù công khế hai mươi năm. Đồ đệ làm được đèn lồng có thể bán trước, đãi ngộ vẫn như trước kia, sau khi bán đèn lồng có thể cầm sáu phần số tiền bán đèn. Hết hai mươi năm công khế, đồ đệ có thể lựa chọn tiếp tục lưu lại làm việc hoặc là ra ngoài làm ăn riêng.


      tên sai vặt chỉ chỉ đằng sau, với Đường Cảnh Ngọc: "Trước khi Tống gia tuyển đồ đệ, gần như có rời khỏi nơi này đấy. Ngươi suy nghĩ chút, Tống gia là cửa hiệu nổi tiếng, ở chỗ này bọn họ làm chiếc đèn lồng bán năm lượng có thể cầm ba lượng, rời khỏi nơi này, có thể bán lượng đều là vận khí tốt. đèn lồng ít chữ Tống, dù giống nhau giá tiền cũng là trời dưới đất."


      Đường Cảnh Ngọc đồng ý, có chút hiểu vì sao nhiều người như vậy đến xếp hàng rồi. Người bần cùng khốn khổ , còn những người hơi có chút điều kiện có năng lực đọc sách, thi tú tài còn phải là vì làm quan sao, làm quan có chỗ tốt gì, chính là kiếm được rất nhiều tiền, cái gì mà vì bách tính muôn dân trăm họ mở ra khát vọng đều là giả dối đấy, gia đình giàu có làm quan là vì quyền thế, gia đình hơn phân nửa cũng là vì tiền. Bây giờ có việc kiếm nhiều tiền bày ở trước mắt, tuy rằng thanh danh truyền thế nào êm tai, nhưng lợi ích thực tế vẫn hơn chứ, hơn nữa lỡ như được chọn vẫn còn có thể tiếp tục học mà, vả lại bây giờ Tống gia xem như là nhã* thương nhân, có Trạng Nguyên gia làm đầu tàu, thanh danh cũng khó nghe cho lắm.

      * nhã : thanh cao, thô tục.

      tán dóc, Đường Cảnh Ngọc đột nhiên cảm giác được hai mắt tỏa sáng.


      Cũng là sau khi là đôi phu thê nhà nông dẫn hài tử rồi, phía sau lộ ra thiếu niên mặc áo gấm tới. Người nọ khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, mi dài mắt phượng, gương mặt thon , thoạt nhìn có phần lạnh lùng, chẳng qua là khi nhìn kỹ rất dễ dàng phát ánh mắt của thiếu niên hơi dại ra, vừa mở miệng cái cảm giác này càng ràng hơn.


      "Ta muốn làm đèn lồng." Thiếu niên nhìn tên sai vặt mặt tròn .


      Mặt tròn bận bịu, chỉ có Đường Cảnh Ngọc rảnh rỗi quan sát thiếu niên kỹ càng, liếc nhìn xiêm y tơ lụa người nhiều lần mới cầm sách lên, bảo dựa vào mà đọc.


      Chu Thọ có nhận, có phần mờ mịt mà nhìn về phía lão bộc bên người Vương thúc.


      Vương thúc thở dài, giọng nhắc nhở: "Tam thiếu gia, ngươi đọc cái này mới có thể học làm đèn lồng."


      Chu Thọ ngơ ngác chút, cũng nhìn lướt qua nội dung sách, bình tĩnh mà bắt đầu đọc, thanh trong trẻo êm tai.


      còn chưa có đọc xong, mặt tròn lấy giấy bút bảo đem tên của mình và quê quán viết xuống, Chu Thọ nghe theo. Đường Cảnh Ngọc nhìn sang, chỉ thấy chữ viết giấy thanh tuyển phiêu dật*.


      *thanh tuyển phiêu dật: thanh ( ràng), tuyển (ý nghĩa sâu sắc), phiêu dật (phóng khoáng).


      Đường Cảnh Ngọc sinh lòng hiếu kỳ, thấy đằng sau còn hơn hai mươi người, trong chốc lát cũng thể xong, nàng qua bên cạnh vài bước, tiến lên chào hai chủ tớ: "Chu công tử đúng ? là khéo, ta là Đường Ngũ, hôm nay cũng vừa báo danh đấy, ngày mai đến lúc thi kính xin Chu công tử chỉ giáo nhiều hơn."


      Chu Thọ ngơ ngác nhìn nàng.


      Đường Cảnh Ngọc nghi hoặc nhìn về phía Vương thúc.


      Vương thúc chán nản đáp lời: "Đường công tử khách khí, đây là Tam thiếu gia nhà ta, năm trước trượt chân từ núi giả té xuống, về sau ... Nghe lúc Tống chưởng quỹ chọn đồ đệ cho người ngoài vào quan sát, ngày mai kính xin Đường công tử giúp đỡ chăm nom thiếu gia nhà ta chút."


      "Hóa ra là như vậy, ài, Chu công tử tướng mạo đường đường, là đáng tiếc. Lão bá yên tâm, nếu giúp đỡ được ta đây nhất định giúp" Đường Cảnh Ngọc rất là sảng khoái mà , sau đó lại đè thấp thanh : "Lão bá, ra ta có phần nghĩ ra, nhìn cách ăn mặc của Chu công tử, quý phủ hẳn là nhà phú quý, làm sao cũng tới bái sư vậy?"


      " ra rất dài dòng." Vương thúc kìm lòng được theo Đường Cảnh Ngọc tới cạnh cửa, nhìn Chu Thọ ngoan ngoãn cái, lại thở dài hơi: "Thực dám giấu giếm, lão gia chúng ta là viên ngoại ở huyện lân cận, trong nhà có ruộng đồng có cửa hàng, cơm no áo ấm. Tam thiếu gia chúng ta là thứ xuất, sau khi lão gia chết thân mẫu Tam thiếu gia cũng mắc bệnh. Phu nhân thích Tam thiếu gia, đúng lúc sau khi Tam thiếu gia hỏng đầu lại ưa thích giày vò những thứ thủ nghệ này, nên lúc Tống chưởng quỹ thu đồ đệ, phu nhân để ta dẫn Tam thiếu gia tới thử xem." đưa người xong phải về quê rồi, nên cũng sợ đắc tội đương gia phu nhân, hiển nhiên có cái gì cái đó.


      Đường Cảnh Ngọc lòng đầy căm phẫn: "Vậy mà lại có chủ mẫu ác độc như thế, bà ta sợ người ngoài xấu sao?"


      Vương thúc cười lạnh: "Nếu bà ta sợ, cũng làm chuyện như vậy rồi. Đúng rồi, nghe khẩu của ngươi giống người địa phương, cũng từ xa chạy tới phải ? Tìm được khách điếm chưa? bằng chúng ta ở cùng nhau như thế nào, thiếu gia của chúng ta sợ người lạ, các ngươi làm quen trước , ngày mai ta mới yên tâm được."


      Đường Cảnh Ngọc xấu hổ cười cười, cúi đầu : "Lão bá thành tâm có lời mời, đáng tiếc là người ta tiền đều xài hết rồi, ở khách điếm nổi, đêm nay định tìm đại chỗ ngủ đấy. "


      Vương thúc sống đến từng này tuổi, làm sao biết tiểu huynh đệ vì cái gì mà chủ động đến gần, chẳng qua nhìn thiếu niên mặt mày đoan chính giống kẻ gian tà, quả thực cũng muốn tìm người giúp đỡ chăm sóc thiếu gia nhà mình, bèn cười : " có việc gì có việc gì, chúng ta gặp nhau chính là duyên phận, tiền thuê nhà đêm nay của tiểu huynh đệ ta trả, hừ, phu nhân chúng ta hiếm có được lần hào phóng, cho lộ phí nhiều lắm."


      Đường Cảnh Ngọc chính là chờ lời này, vội vàng cảm tạ, "Lão bá giải cái cấp bách của ta, chẳng qua là Tống chưởng quỹ kêu ta đến đấy, phải đợi bên kia đều thi xong hết sai vặt mới cho ta đăng ký, lão bá chờ ta chút được ?"


      Vương thúc nhìn hàng ngũ dài còn lại, gật đầu đáp ứng. Chờ Đường Cảnh Ngọc xoay người rồi, lời thấm thía mà dặn dò thiếu gia nhà mình: "Tam thiếu gia, ngày mai ta thể cùng vào với ngươi, ngươi hãy cùng với , kêu ngươi làm cái gì ngươi làm cái đó, biết ?"


      "Biết rồi." Chu Thọ vâng lời mà , nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên vừa mới quen.


      Đường Cảnh Ngọc đứng ở bên ngoài cửa hàng đèn đối diện với mặt trời chiều, dư quang thấy Chu Thọ nhìn qua, nàng toét miệng cười cười với , toàn thân bị ánh chiều tà bao phủ, ngay cả nụ cười cũng trở nên mơ hồ .


      Chu Thọ cũng cười cái, ánh mắt đơn thuần tựa như đứa .


      Đăng ký tên xong, Đường Cảnh Ngọc theo chủ tớ Chu Thọ đến khách điếm.


      Vương thúc muốn thuê cho nàng gian phòng, Đường Cảnh Ngọc xua tay từ chối: "Lão bá ngài đừng đừng tốn kém, bây giờ trời nóng, ta nằm dưới đất ở trong phòng ngài là được rồi." Nàng muốn tiện nghi của Chu Thọ, nhưng chỉ cần chỗ dung thân. Hôm nay người nàng có giấu hơn bốn mươi đồng, Đường Cảnh Ngọc sợ nửa đêm bị người để mắt tới trộm , nếu ở bên ngoài đêm cũng chẳng tính là gì.


      Vương thúc càng cảm thấy Đường Cảnh Ngọc là người tệ, cười : "Tốt lắm, buổi tối hai chúng ta chen lấn, tiết kiệm tiền phòng chúng ta lại thêm chút đồ ăn." Trong khách điếm giường đủ rộng, bọn già trẻ đều là người gầy, chắc là cũng quá đáng ngại,


      " ngủ cùng phòng với ta." Đứng bên cạnh Chu Thọ đột nhiên mở miệng, nhìn Đường Cảnh Ngọc : "Cậu là bằng hữu của ta nên ở cùng ta." Phòng của tốt hơn phòng của Vương thúc.


      Đường Cảnh Ngọc sửng sốt chút, vì cái từ bằng hữu này.


      Vương thúc rất vui mừng vì Thiếu gia ngốc nhà mình hiếm có khi chịu tiếp nhận người xa lạ, vỗ vỗ bả vai Đường Cảnh Ngọc khuyên nàng đáp ứng, đương nhiên Đường Cảnh Ngọc cự tuyệt, cười cảm tạ với Chu Thọ.


      Bàn bạc xong, ba người ngồi xuống gọi món ăn.


      Ngửi thấy bàn bên cạnh truyền đến mùi cơm chín, bụng Đường Cảnh Ngọc thất vọng mà kêu hai tiếng.


      Vương thúc vội vàng gọi thức ăn nên nghe thấy, Chu Thọ lỗ tai thính nghe được, nhếch miệng cười trộm, cười đến đặc biệt xảo trá.


      Đường Cảnh Ngọc nhịn được trừng mắt liếc cái, chờ đến khi Vương thúc cho nàng gọi món ăn mình thích, nàng khách khí nữa, gọi bàn cá kho luôn. Ai bảo Chu Thọ cười nhạo nàng?


      Đợi tất cả món ăn đều bưng lên, Đường Cảnh Ngọc nhìn chằm chằm vào những món ăn lâu gặp kia, chợt hơi muốn khóc.


      Bốn năm rồi, ngoại trừ thỉnh thoảng bắt được chim sẻ, gà rừng, nàng hoàn toàn có nếm qua thịt...


      Muốn ăn như hổ đói, hết lần này tới lần khác e ngại thể diện chỉ có thể kiềm chế, may mà Vương thúc giống Chu Thọ lúc ăn cơm nhai kĩ nuốt chậm đấy, Đường Cảnh Ngọc làm nam nhân thành thói, bèn học Vương thúc miệng lớn ăn đồ ăn, vừa ăn vừa chuyện với Vương thúc. Chu Thọ ít , ngồi bên lẳng lặng nghe.


      Cơm nước xong xuôi, Đường Cảnh Ngọc theo Chu Thọ trở về phòng trọ ở lầu hai, Vương thúc ở dưới lầu.


      Trong thành khách điếm giống nhau, phòng của Chu Thọ so với cái gian phòng trong trấn kia của Đường Cảnh Ngọc tốt hơn nhiều, phòng rất lớn, giữa phòng còn đặt khung cửa nguyệt môn để ngăn cách, ngoài cửa là phòng khách đơn giản, bên trong đặt cái giường lớn.


      Đường Cảnh Ngọc ăn uống no đủ, bây giờ chỉ muốn thoải thoải mái mái ngủ giấc. Nàng nhìn lướt qua cái giường kia, lại nhìn Chu Thọ lời, đến trước bàn ngồi xuống : "Huynh ngủ giường , ta thu thập ngủ ở chỗ này đêm là được rồi." xong rồi ngáp cái.


      "Cậu cũng ngủ giường" Chu Thọ tới trước người của nàng, cúi đầu , vẻ mặt vô cùng chăm chú.


      Đường Cảnh Ngọc giả vờ khó xử : "Cái này, cái này tốt lắm đâu... "


      "Cùng nhau ngủ, ngồi ngủ thoải mái.'' Chu Thọ dứt khoát kéo nàng, lôi nàng vào bên trong.


      Đường Cảnh Ngọc cung kính bằng tuân mệnh, bị Chu Thọ nhấn lên giường sau đó mau chóng dứt khoát cởi giày đặt ở dưới giường, khoa tay múa chân chỉ vào chỗ giường lớn vẫn còn thừa ở bên cạnh : "Ta chiếm nhiều chỗ như vậy là đủ rồi, còn lại để lại cho cậu đó, cậu yên tâm, ta ngủ thành lắm."


      Bây giờ nàng chỉ muốn thong thả ngủ giấc, cái gì nam nữ hữu biệt nàng sớm còn quan tâm. Những năm này nàng dám mình lên đường, lúc nào cũng tìm mấy tên ăn mày cùng , có lúc xuống sông tắm rửa, nàng vẫn mặc xiêm y đứng dưới sông, tên ăn mày trần truồng lắc lư xung quanh trước mặt nàng nàng vẫn mặt đổi sắc. Nếu muốn nữ giả nam trang mà bị người nhìn thấu, thể coi mình là nương mà nhìn, nhăn nhăn nhó nhó đấy, người khác cũng phải là bị ngu, liếc cái là nhìn ra ngươi có vấn đề.


      Chu Thọ nghĩ tới Đường Cảnh Ngọc lại đột nhiên leo lên, trơ mắt nhìn nàng nhanh chóng áo ngoài người chỉ mặc thân áo trong đưa lưng về phía nằm xuống, lộ ra đôi chân để trần cho , Chu Thọ cúi người túm nàng xuống: "Cậu còn chưa tắm rửa, tắm rửa xong ngủ tiếp."


      Đường Cảnh Ngọc vừa dính giường ngủ, bực mình hất tay ra: "Buổi sáng ta vừa tắm, bây giờ cần tắm."


      "... Vậy cậu rửa chân." Chu Thọ cũng phải là mỗi ngày đều tắm rửa, nhưng chân phải rửa mỗi ngày.


      Đường Cảnh Ngọc giả chết để ý tới để ý tới.


      Chu Thọ vẫn lắc lư cánh tay của nàng.


      Đường Cảnh Ngọc đột nhiên ngồi dậy, Chu Thọ sợ hết hồn, vụt cái lùi lại vài bước, có chút sợ hãi mà nhìn nàng. như thế, Đường Cảnh Ngọc cũng nỡ lòng nổi giận, chớp mắt cái, thay đổi nét mặt thành bộ tủi thân: "Huynhcó phải thấy ta xứng ngủ chung huynh hay ? Bây giờ ta xuống ngay, ta nằm ở bàn ngủ."

      " phải!" Chu Thọ vội vàng lắc đầu giải thích, ánh mắt rơi xuống chân nàng, giọng : "Rửa chân ngủ thoải mái."


      Chu Thọ há miệng, thấy nàng lại ngáp cái, tình nguyện lắm gật đầu cái.


      Rốt cuộc cũng có thể để ngủ, Đường Cảnh Ngọc cười hì hì với rồi nằm xuống ngủ tiếp.


      Chu Thọ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng lát, hình như cuối cùng chấp nhận chuyện nàng rửa chân mà nằm ngủ, khom lưng đem giày vải của nàng đặt ở bên, ngồi ở ghế ngơ ngác chờ tiểu nhị đem nước đưa lên.


      Mơ mơ màng màng, Đường Cảnh Ngọc nghe được tiếng nước, mở to mắt, thấy cái đùi trắng bóc bước vào thùng tắm.


      Nàng chính là bị cái tiếng nước này đánh thức đấy.


      Đường Cảnh Ngọc kéo chăn mỏng chẳng biết được đắp lên người lúc nào lên che đầu lại, hy vọng có thể ngăn cản tiếng động kia.


      biết qua bao lâu, lúc nàng chuẩn bị chìm sâu vào giấc ngủ lần nữa, chân trái đột nhiên bị người giơ lên, theo đó chính là cảm giác mát lạnh. Đường Cảnh Ngọc tỉnh ngủ hoàn toàn, vung chăn nhìn qua thấy Chu Thọ ngồi ở cuối giường lau cho nàng!


      Đường Cảnh Ngọc khiếp sợ biết nên cái gì, cứng đờ nhìn mặt Chu Thọ nửa ngày, nàng thầm nghĩ đến lý do: "Chân ta thối lắm sao?" Thối đến mức phải giúp nàng lau xong mới có thể ngủ?


      Chu Thọ ngẩn người, cũng quay đầu, cái mũi hít hít chân nàng mấy cái, ngửi xong nhìn về phía nàng: " thối."


      " Vậy huynh lau chân ta làm gì?" Đường Cảnh Ngọc mơ hồ.


      " Lau chân xong ngủ thoải mái." Chu Thọ nghiêm túc trả lời.


      Đường Cảnh Ngọc phản bác được, thấy bộ dạng đợi nàng tiếp tục hỏi của Chu Thọ, nàng cam chịu số phận ngồi dậy, đoạt lấy khăn tự mình lau, ngay cả kẽ ngón chân cũng buông tha. Lau xong hai chân rồi, nàng quay đầu hỏi Chu Thọ: "Bây giờ có thể ngủ được chưa?"


      Đại khái là giọng của nàng quá kiên nhẫn, Chu Thọ lùi ra đằng sau chút rồi mới gật gật đầu.


      Quả thực là đứa ngốc, Đường Cảnh Ngọc bỗng nhiên còn cách nào khác, đem khăn ném lên mặt bàn, thả giọng điệu: "Được rồi, tắt đèn ngủ , chúng ta ngủ sớm chút, sáng mai cùng bái sư học làm đèn lồng. Huynh yên tâm, có ta ở đây, nhất định có thể làm cho ngươi vượt qua kiểm tra."


      Có lẽ đối với kẻ ngu mà , có thể im lặng mà làm đèn lồng, so với trở về ở cùng với chủ mẫu ác độc còn tốt hơn.

      P/s: Chương này dài quá, hơn 3000 chữ lận, mấy bạn hãy động viên ủng hộ mình :yoyo40::yoyo40:
      Last edited: 9/3/18
      A fang, Hòa Yên Linh, Thanhbliss18 others thích bài này.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ôi bạn Chu Thọ có tố chất nam phụ lắm.
      Akiko thích bài này.

    3. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      @Anhdva Chu Thọ chỉ suýt làm nam phụ thôi bạn ^^
      Anhdva thích bài này.

    4. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 7

      Ăn uống no say rồi chìm vào giấc ngủ, có muỗi đốt, cần lo lắng có người bắt nạt, qua bốn năm đây là buổi tối thoải mái nhất của Đường Cảnh Ngọc.


      Đến lúc khoan khoái tỉnh lại trông thấy bên cạnh có thiếu niên tuấn tú đứng đối diện với nàng thay y phục, nàng có loại cảm giác giống như là nằm mộng.


      Ngoài cửa sổ truyền đến thanh thét to trầm bổng của những người bán hàng rong, nhớ tới hôm nay có việc hệ trọng muốn làm, cơn buồn ngủ của Đường Cảnh Ngọc biến mất, dụi mắt ngồi dậy, hỏi Chu Thọ: "Lúc nào tiểu nhị đưa nước đến vậy?"


      Vừa xong, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân nặng nề, hai người đồng thời nhìn về phía cánh cửa, quả nhiên thanh kia dừng lại ở trước cửa phòng bọn họ. Đường Cảnh Ngọc ngồi xếp bằng, hất cằm về phía cái cửa, "Huynh mở cửa , huynh rửa trước."


      Tiểu nhị của khách điếm được Vương thúc dặn dò, chẳng những ôm thùng nước lên, mà còn mang cho Đường Cảnh Ngọc bộ đồ dùng rửa mặt.


      "Cậu cũng rửa." Tiểu nhị rồi, Chu Thọ nhìn Đường Cảnh Ngọc .


      Đường Cảnh Ngọc đánh ngáp cái, xuống giường giày, cầm áo ngoài vừa mặc vừa : "Huynh rửa trước , ta tiểu." Rồi trực tiếp ra sau tấm bình phong.


      Chu Thọ cũng đợi nàng nữa, rót nước súc miệng.


      Đường Cảnh Ngọc ngồi bô xả ra.


      thanh quá vang, Chu Thọ vô tình liếc qua bên kia, sau tấm bình phong là bóng người mơ hồ, nhưng vẫn thấy ràng là ngồi đó. nháy mắt mấy cái, nhanh chóng đem nước súc miệng phun ra, bưng chậu nước lên rồi cầm khăn ra ngoài. Đường Cảnh Ngọc nghe thấy động tĩnh nhìn sang, thấy Chu Thọ bước chân nhanh chóng giống như chạy trốn, hiểu rốt cuộc làm cái gì, lúc mặc xong quần ra ngoài, trùng hợp nghe được Chu Thọ phân phó tiểu nhị chốc nữa lên đổi bô.


      Đường Cảnh Ngọc kìm lòng được cúi đầu nhìn xuống chân của mình, tiếp theo khinh thường mà xùy tiếng. hổ là Thiếu gia sống an nhàn sung sướng, thích sạch sẻ như vậy, tiểu có thể có bao nhiêu mùi? Vừa đậy lại còn, có đến mức phải chạy ?


      để ý đến thói xấu của Chu Thọ mỏng manh, Đường Cảnh Ngọc nhanh nhẹn súc miệng rửa mặt, khi đánh răng đặc biệt cẩn thận, sau khi tắm xong vẫn đứng trước gương kiểm tra phen. Nàng cũng thích sạch sẻ đó, khi có điều kiện chú trọng nàng còn có thể chú trọng hơn Chu Thọ, lúc trước là có điều kiện thôi.


      Chỉnh đốn xong hết, tiểu nhị lên đổi bô, lúc này Chu Thọ mới chịu vào, lúc vào cửa khó nhận ra mà hít mũi cái.


      Đường Cảnh Ngọc nhịn được trừng , "Huynh từ từ chỉnh đốn, ta xuống tìm Vương thúc trước."


      xong bước chân nhàng mà thẳng.


      Vương thúc chờ ở phía dưới rồi, tiểu nhị bày điểm tâm, cháo hoa (cháo trắng) bánh bao thịt, thêm hai dĩa dưa cải.


      Có thể liên tục ăn hai bữa cơm no, tâm trạng của Đường Cảnh Ngọc rất tốt, ngồibêncạnh Vương thúc đối diện với cửa ra vào, vừa nhìn người đến người ở bên ngoài vừa chuyện cùng Vương thúc, thoải mái nhàn nhã thưởng thức trà. bao lâu sau Chu Thọ ra rồi, ngồi ở bên kia người của Vương thúc, đầu cột cái khăn màu xanh lục, thân trường sam nguyệt sắc (xanh nhạt), phi thường tuấn lãng.


      Nếu mà vẻ mặt có ngốc như vậy càng đẹp mắt rồi.


      Đường Cảnh Ngọc tiếc hận trong lòng, quyết định thể vì chút việc mà tính toán với .


      Hai khắc sau, ba người tới đường Vạn An.


      Trước cửa hàng đèn Tống gia vây đầy người, có thiếu niên tham gia tuyển chọn có phụ mẫu tới tiễn đưa hài tử cũng có người đến xem náo nhiệt, tầm vài vòng người vây kín xung quanh, mảnh màu đen lúc nhúc tất cả đều là đầu người, người đường căn bản có cách nào qua.


      Đường Cảnh Ngọc lắc lắc cây thăm trúc trong tay, khó tin : "Nhiều người như vậy, bọn họ làm sao thi được?"


      Vương thúc bất đắc dĩ cười : " tới nhìn chút , chắc chắn là Tống chưởng quỹ có biện pháp xử lý. Tam thiếu gia, chút nữa có lẽ chúng ta phải chen lấn vào, đến lúc đó ngươi với Đường công tử cần tìm ta, ta ở bên ngoài chờ ngươi, ngươi thi xong ra là có thể nhìn thấy ta."


      Chu Thọ ngoan ngoãn gật đầu, đổi thành theo bên cạnh Đường Cảnh Ngọc.


      Đứng bên ngoài đoàn người, Đường Cảnh Ngọc dặn dò Chu Thọ theo sát, nàng trái đẩy phải xô giống như cá chạch lách vào bên trong, vất vả nhích lên được chút, vừa quay đầu lại thấy Chu Thọ đâu nữa, Đường Cảnh Ngọc lại trong trận tiếng mắng chửi chen lấn ra ngoài.


      "Đường Ngũ!" Chu Thọ thấy nàng rất mừng rỡ, ánh mắt lập tức liền sáng lên rồi.


      " theo ta!" Đường Cảnh Ngọc nắm lấy tay , lôi người vào trong vào trong. Hai người khẳng định chậm hơn, cũng may tính cách bướng bỉnh của Chu Thọ vẫn rất có tác dụng, nhận định rằng chắc chắn phải theo Đường Cảnh Ngọc, khi người bên cạnh chặn lại, cây ngay sợ chết đứng mà đem đối phương đẩy ra, Đường Cảnh Ngọc là da mặt dày sợ người, căn bản là để người vào trong lòng.


      Đợi đến lúc hai người vất vả chen lấn vào bên trong rồi, bàn chân của Đường Cảnh Ngọc sắp bị giẫm bẹp, Chu Thọ càng đáng thương hơn, đai lưng bị tuột hết.


      "Nhanh buộc lại !" Đường Cảnh Ngọc tóm lấy cây thăm bằng trúc trong tay , nín cười nhắc nhở.


      Chu Thọ nhìn theo ánh mắt của nàng cúi đầu xuống, lúc này mới phát xiêm y lỏng lẻo, vội vàng kéo đai lưng sửa sang lại.

      Đường Cảnh Ngọc nhìn lát, ngẩng đầu nhìn về phía cửa hàng đèn còn đóng kín cửa.


      Tay bỗng nhiên bị người nắm lấy, nàng lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại liền đối diện với khuôn mặt tươi cười thỏa mãn của Chu Thọ, hồn nhiên giống như hài tử sợ bị lão nương vứt bỏ. Đường Cảnh Ngọc cười cười với , vừa định gì đó, cửa hàng đèn rốt cuộc cũng mở cửa rồi.


      Chỉ mở cánh cửa ở chính giữa.


      Bốn tên tiểu nhị khỏe mạnh bước ra, chăm chú đẩy mấy người chặn ở cửa về phía sau, thiếu chút nữa Đường Cảnh Ngọc cũng bị đẩy, may mắn Chu Thọ sức lực lớn vịn nàng vững lại, hai người cùng nhau lui về phía sau vài bước.


      Đợi mọi người đứng vững lại lần nữa, Tiền Tiến ngẩng đầu ưỡn ngực ra, cũng dài dòng, mắt quét qua vòng rồi cao giọng mở miệng, thanh vang dội: "Mọi người nghe cho kỹ, chưởng quầy chúng ta , năm mươi người đồng thời tham gia cuộc thi tài đầu tiên, người được chọn đến nhà kề chuẩn bị trận thứ hai, người được chọn kính xin tự mình rời . tại mời mọi người xếp hàng theo thứ tự, năm mươi người xếp hàng ở phía trước vào trong nội viện chờ."


      xong, bắt đầu thu thăm trúc, người bị lấy mất thăm ngẩn người, đợi đến khi kịp phản ứng có thể tiến vào, lập tức mừng rỡ, thể chờ đợi được mà chạy vào trong, những người còn lại chen lấn đem thăm trúc nhét vào trong tay Tiền Tiến. Đường Cảnh Ngọc vóc dáng lùn nhất, con mắt thiếu chút nữa bị người đâm vào, nàng bị đau la lên, Chu Thọ vội vàng lấy tay che mặt nàng, bên kia Tiền Tiến nghe được thanh quen thuộc, bước tới thu của hai người Đường Cảnh Ngọc trước.


      "Đa tạ Tiền đại ca, gặp lại sau!" Đường Cảnh Ngọc biết ơn lời cảm tạ, kéo Chu Thọ nhanh vào.


      Nhà kề chỉ cách mặt tiền của cửa hàng ba gian, ngắn ngủn vài bước, nhưng lại giống như là trời dưới đất.


      Đường Cảnh Ngọc kéo xiêm y ẩm ướt do vừa rồi chen lấn mà đổ mồ hôi, theo Chu Thọ cùng nhau quan sát bốn phía.


      Trạch viện của Tống gia được phân làm ba phần, ở giữa hai phần đầu là cái sân lớn, là nơi để những sư phó chế tạo đèn lồng. Lúc này trung gian được dọn sạch, bày năm cái cái bàn lớn mà mười người có thể ngồi xung quanh, tiểu nhị chỉ kêu năm mươi người bọn họ ngồi xuống chờ, xong rồi rời .


      Trước tiên Đường Cảnh Ngọc kéo Chu Thọ ngồi xuống hai chỗ giành được.


      Nhưng kế tiếp lại có ai cho bọn họ biết phải thi như thế nào, cũng có ai bưng trà rót nước, chỉ để cho bọn họ mong đợi mà ngồi.


      Sau lúc yên tĩnh nhất thời, có người đứng lên khỏi ghế nhìn chung quanh, có người hỏi thăm người bên cạnh đây là có chuyện gì. Ngồi bên trái Đường Cảnh Ngọc là nam nhân mặt chữ quốc chất phác, chủ động bắt chuyện với nàng, Đường Cảnh Ngọc nhìn cũng chưa từng nhìn , nhíu mày liếc nhìn cửa sổ được đóng chặt chung quanh căn phòng, phát phía sau cánh cửa ở hướng Nam hình như thoáng có y phục lay động, nàng như có điều suy nghĩ.


      Bên ngoài nhiều người chờ như vậy, Tống Thù thể nào lãng phí thời gian để cho mọi người ồn ào, rất có thể, cuộc thi bắt đầu rồi.


      Ngồi như vậy để làm gì?


      Làm đèn lồng, công việc khó khăn, phải cần nhân tài trầm tĩnh nội liễm đúng ?


      Người chung quanh càng ngày càng nóng nảy, Đường Cảnh Ngọc càng xác định phỏng đoán của bản thân, sau khi Chu Thọ nghi hoặc nhìn sang lặng lẽ siết chặt tay , vững vàng như núi. Chu Thọ vốn là ngốc, thấy bộ dạng tính trước của Đường Cảnh Ngọc, an tâm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống lạt tre trong góc đối diện, đôi mắt tràn đầy hiếu kỳ.


      Sau nén nhang, lão sư phụ tuổi gần năm mươi tuổi đẩy cửa vào, có để ý đến chất vấn của mọi người, lần lượt tới năm cái bàn lớn, có bàn cả mười người đều có đụng, nếu có tất bị lão kêu lên, cuối cùng tính cả Đường Cảnh Ngọc và Chu Thọ bàn của họ tổng cộng có bốn người được chọn.


      Bọn họ được lão sư phụ tiếp tục dẫn tới cái sảnh rộng rãi chờ tiếp, nhưng lần này lại có trà uống.


      Chu Thọ đánh giá vòng, giọng hỏi Đường Cảnh Ngọc: "Chúng ta thể học làm đèn lồng với Tống chưởng quỹ hả?"


      Đường Cảnh Ngọc cười cười: "Nhanh thôi, huynh đừng hỏi, ta làm cái gì huynh làm theo ta là đươc."


      Chu Thọ gật gật đầu, thêm gì nữa.


      Cuối cùng vượt qua cuộc thi đầu tiên, chỉ có hai mươi bảy người.

      Người được chọn rời , trong sân an tĩnh lại. Đường Cảnh Ngọc và những người được chọn ra ngoài, chia ra ngồi quanh những cái bàn lúc nãy, chẳng qua là lúc này, mặt bàn nhiều hơn cái kéo và giấy Tuyên Thành* đỏ thẫm, ở giữa bàn bày con thải điệp được cắt bằng giấy.

      Lúc này Tiền Tiến tới, theo bên cạnh là năm vị sư phó chế đăng, nhìn nhìn mọi người, sau khi đối mắt với Đường Cảnh Ngọc, cất cao giọng : "Bây giờ năm vị sư phó làm mẫu cắt giấy, mời chư vị nhìn kỹ. Chúng ta chỉ làm mẫu lần, sau đó chư vị tự cắt, lần thứ nhất cắt được có thể thử lại, tổng cộng có thời gian là nén nhang. Trước mặt chư vị được chuẩn bị ba tờ giấy Tuyên Thành, chưởng quầy chúng ta căn cứ vào những tờ giấy được cắt chọn ra năm người hợp ý của ngài, tiến tới cuộc thi thứ ba."

      "Như vậy mà được coi là cuộc thi cái gì? Đại nam nhân nào biết làm những việc của nữ nhân chứ?" thiếu niên có vẻ như có gia cảnh tốt giọng , rất nhanh ít người phụ họa.

      Tiền Tiến liếc nhìn sang, cười nhạt mở miệng: " muốn thi có thể ra khỏi cổng, chúng ta bắt buộc."

      Người dẫn đầu nhếch miệng, nhìn hai bên chút, thấy ai muốn , cũng ỉu xìu xuống.

      Tất cả đàng hoàng rồi, Tiền Tiến nghiêng người mời năm vị sư phó chia nhau đứng trước cái bàn, "Nếu như mọi người đều muốn thi, vậy chúng ta bắt đầu ngay bây giờ thôi.


      Năm vị sư phó ngay lập tức cầm kéo và giấy Tuyên Thành, bắt đầu thuần thục cắt.

      Đường Cảnh Ngọc nhìn chớp mắt, ràng là động tác của lão sư phó được thả chậm, có cố ý hoạch hoẹ.

      Là thử thách nhãn lực và khéo tay của mọi người sao?

      Đường Cảnh Ngọc bắt đầu học nữ công vào lúc bảy tuổi, tốt xấu gì cũng học được hơn hai năm, việc cắt giấy này nàng cũng học cùng với mẫu thân, lúc mừng năm mới hai mẫu nữ cùng nhau cắt giấy dán lên song cửa sổ. Tuy rằng thời gian lâu rồi chắc chắn tay nghề thạo nữa, chẳng qua so với những đại tiểu tử ngày thường chưa từng đụng đến cái kim khâu, chắc cũng cần lo lắng phải ?

      Cũng biết Chu Thọ có được hay .

      Đường Cảnh Ngọc lo lắng nhìn về phía Chu Thọ, lòng dạ của Chu Thọ đều đặt hết lên tay của lão sư phó, nên phát cái nhìn chăm chú của nàng.

      Đường Cảnh Ngọc cười cười, chờ lão sư phó buông kéo, nàng liền cầm kéo vùi đầu cắt, vừa mới bắt đầu quá thuần thục, cắt cắt tìm cảm giác. dám trì hoãn thời gian, Đường Cảnh Ngọc cắt xong tờ giấy thứ nhất lập tức bắt đầu cắt tờ thứ hai.

      Tờ đầu tiên chỉ đơn giản là luyện tập thôi, tờ thứ hai để mình nộp, còn tờ thứ ba nàng định vụng trộm đổi cho Chu Thọ.

      Nhưng mà khi nàng cắt xong tờ giấy của mình, xuất phát từ tò mò nàng nhìn về phía Chu Thọ, kinh ngạc phát Chu Thọ cũng bắt đầu cắt tờ thứ ba rồi, nhìn mấy tờ giấy mà cắt xong, còn hoàn hảo hơn so với nàng!

      "Huynh học ai vậy?" Đường Cảnh Ngọc bỏ kéo xuống, nửa cười nửa mếu hỏi.

      Chu Thọ nghiêng đầu nhìn nàng, suy nghĩ chút : "Phương bà tử, bà ấy cắt xong rồi dán lên cửa sổ, ta cho nàng bạc, nàng dạy ta."

      "Ừ, nhìn rất đẹp đó." Đường Cảnh Ngọc cầm tờ giấy cắt của lên nhìn cái, cười khoa trương , sau đó đè bàn tay muốn tiếp tục cắt của lại, "Khỏi cần cắt nữa, dùng cái này là có thể vượt qua kiểm tra rồi."

      Chu Thọ nhìn nàng chút rồi ngoan ngoãn buông cây kéo.

      Mấy người ngồi cùng bàn đều nhìn chằm chằm mấy tờ giấy bọn họ cắt, Tiền Tiến ở bên cạnh vẫn luôn để ý bên này, nhắc nhở bọn họ nể tình: "Phải tự mình cắt giấy của mình đấy!"

      Những người kiavội vàng cúi đầu xuống.

      Sau nén nhang, Đường Cảnh Ngọc cùng Chu Thọ và ba người khác được Tiền Tiến dẫn .

      "Tiền đại ca, vòng thứ ba thi gì vậy?" Đường Cảnh Ngọc cố tình bên cạnh Tiền Tiến, nhổ giọng hỏi .

      Tiền Tiến cười cười, "Ta cũng biết nữa, nhưng mà ngươi yên tâm, tay ngươi tinh tế như vậy, chắc là thành vấn đề đâu."

      " Ta sao?" Chu Thọ hết sức khẩn trương hỏi.

      Tiền Tiến sửng sốt, Đường Cảnh Ngọc ha ha cười, vỗ vỗ bả vai Chu Thọ giới thiệu với Tiền Tiến, "Tiền đại ca, đây là bằng hữu đệ mới quen ngày hôm qua."

      Tiền Tiến có chút nghi ngờ đánh giá Chu Thọ, Chu Thọ giương mắt nhìn đợi trả lời, nhưng mà hai người ai cũng thể hỏi ra lời, bởi vì đến nơi diễn ra vòng thi thứ ba.Tiền Tiến đẩy cửa ra, dẫn năm người vào, với nam nhân ngồi trước bàn viết chữ: "Chưởng quầy, chính là năm người bọn họ."

      Tống Thù đặt bút xuống, liếc mắt nhìn năm người, ánh mắt lại tìm đến hướng năm tờ giấy cắt bàn, bên cạnh mấy tờ giấy cắt đó là vài cây thăm trúc, cầm lấy cây, "Chu Thọ?''

      Chu Thọ há miệng, Đường Cảnh Ngọc giọng nhắc nhở : "Bảo huynh qua đó."

      Lúc này Chu Thọ mới tiến lên.

      Tống Thù nhìn cái, "Đưa tay ra đây."

      Chu Thọ ngoan ngoãn nghe theo.

      Tống Thù nhìn nhìn, ý bảo đứng qua bên, "Đường Ngũ."

      Đường Cảnh Ngọc hưng phấn tới, đợi lúc Tống Thù mở miệng duỗi tay ra, lòng bàn tay úp xuống.

      Tống Thù vẫn mặt biểu tình như trước, chỉ nhìn chằm chằm quan sát tay nàng.

      Ngón tay thon dài tinh tế, so với Chu Thọ hơn hai vòng, còn dơ bẩn như lần đầu gặp, càng đẹp mắt hơn.

      ràng là đôi tay của nương.

      " , cậu thích hợp làm đèn lồng." Tống Thù thản nhiên mở miệng, nhìn vẻ mặt của Đường Cảnh Ngọc, trái lại còn cầm cây thăm khác.


      thải điệp:
      [​IMG]
      Last edited: 9/3/18

    5. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 8
      Đôi mắt của Đường Cảnh Ngọc có chút chua xót.

      Nàng thực khóc từ rất lâu rồi, ngay cả khi mùa đông tuyết rơi lạnh đến mức đóng băng cứng đơ cả người, nàng cũng có khóc, bởi vì nàng biết có khóc cũng vô dụng.

      Thế nhưng bây giờ, ngay lúc nàng đắc chí vừa lòng chắc chắc rằng bản thân có thể ở lại, vui mừng vì cuối cùng mình cũng cần ngủ đầu đường xó chợ, cuối cùng cũng cần ăn xin mà sống, Tống Thù lại bảo nàng rời .

      Dựa vào cái gì chứ, Chu Thọ ngốc như vậy cũng có thể ở lại, tại sao nàng lại được?

      Nàng cúi đầu, nhìn cánh tay vươn ra của mình, giống như là trò cười, mà nàng có thể cảm nhận được, ngoại trừ Tống Thù, trong phòng tất cả mọi người đều nhìn nàng. Đường Cảnh Ngọc gượng cười, thêm gì nữa, tập mãi thành thói quen mà thu tay lại, ngay lúc Tống Thù gọi tên người kế tiếp mà xoay người ra cửa.

      Tiền Tiến giật giật bờ môi, nhưng cuối cùng cũng chỉ phát ra tiếng thở dài lặng lẽ.

      Chu Thọ mờ mịt chớp mắt mấy cái, nhìn hai người đứng kề vai nhau chờ chưởng quầy gọi, lại nhìn bằng hữu ra cửa, liền nhấc chân đuổi theo Đường Cảnh Ngọc, "Đường Ngũ cậu đâu vậy?"

      Đường Cảnh Ngọc quay đầu lại vẫy vẫy tay với : "Huynh ở bên trong chờ , ta đợi huynh ngoài sân."

      Chu Thọ chạy tới cửa, buồn bực hỏi nàng: "Ta ở bên trong chờ cái gì chứ?"

      Đường Cảnh Ngọc trừng mắt liếc cái: "Chờ bái sư học làm đèn lồng đấy, được rồi, mau quay lại , ta ở chỗ này đợi huynh." Thấy Chu Thọ còn muốn hỏi nữa, nàng liền nhanh tay nhanh mắt chạy ra ngoài cửa trước rồi.

      Ánh mặt trời chói chang lắm rồi, Đường Cảnh Ngọc nhìn nhìn mặt trời, dựa vào vách tường nhắm mắt dưỡng thần.

      Ở bên trong, Tống Thù chỉ chọn hai đồ đệ, người là Chu Thọ, người tên Dương Xương, đều là mười lăm tuổi. Hai người kia được chọn rất nhanh được Tiền Tiến đưa ra ngoài.

      Cửa mở ra, Đường Cảnh Ngọc quay đầu nhìn Tiền Tiến cười trong sáng: "Tiền đại ca bận rộn, ta ở đây đợi Chu Thọ."

      Hôm nay trong cửa hàng náo nhiệt cả buổi, quả thực là có rất nhiều chuyện vụn vặt phải làm, Tiền Tiến động viên mà vỗ vỗ bả vai của nàng, rồi dẫn người rời ,

      Tiền Tiến lâu sau, Dương Xương Chu Thọ cũng ra. Dương Xương lớn lên cao to cường tráng, thoạt nhìn rất là trầm ổn lão luyện, hướng Đường Cảnh Ngọc chào hỏi, lại cùng Chu Thọ tạm biệt, mới rời trước.

      Chu Thọ ngơ ngác nhìn Đường Cảnh Ngọc: "Sư phụ để ta chuyển qua trước khi trời tối, Đường Ngũ, cậu học làm đèn lồng chung với ta sao?"

      "Ở đây đợi ta, đừng đâu hết." Đường Cảnh Ngọc để ý tới , nhanh chóng vào.

      Tống Thù có thể cần nàng, nhưng dù sao cũng phải cho nàng lý do tâm phục khẩu phục.

      Trong phòng chỉ có mình Tống Thù, nghe được tiếng động, ngẩng đầu.

      Đường Cảnh Ngọc chút nào yếu thế mà đến trước bàn, từ cao nhìn xuống hỏi : "Tống chưởng quỹ, ta có thể biết vì sao ngài bảo ta thích hợp làm đèn lồng ? So trầm ổn so khéo tay, ta đều thua bọn họ, tại sao cuối cùng lại thua đôi tay?"

      Tống Thù cũng nhìn mặt nàng, cầm bút lên chấm chấm chút mực, vừa viết vừa : "Ta thu nữ nhi làm đồ đệ."

      Thanh rất thấp, nhưng Đường Cảnh Ngọc lại nghe ràng.

      Bởi vì nghe được quá ràng, nên nhất thời nàng quên phản ứng, sau khi hoàn hồn muốn giải thích, đối diện với gò má lạnh lùng của Tống Thù, nàng cắn cắn môi: "Ngài nhìn ra lúc nào?"

      " Vừa rồi." Tống Thù thấp giọng đáp, cũng muốn bởi vậy mà vạch trần thân phận nữ giả nam trang của nàng. Hôm trước ở xe ngựa có nhìn kỹ, chạng vạng tối ngày hôm qua cũng chỉ nghe nàng đọc rất tốt nên mới đồng ý cho nàng cơ hội, nếu như khi đó mà nhìn ra nàng là nữ, để cho tiểu nhị ghi tên của nàng.

      Chỉ vẻn vẹn hai chữ đơn giản, đem lời chất vấn ràng nhìn ra nàng là nữ vì sao vẫn để cho nàng làm chuyện vô ích của Đường Cảnh Ngọc chặn lại, nàng thể trách Tống Thù cái gì, nhưng nàng cam tâm.

      Đường Cảnh Ngọc tiến về phía trước bước, đến lúc Tống Thù nhíu mày giọng cầu khẩn: "Tống chưởng quỹ, ta rất muốn theo ngài học làm đèn lồng, cha mẹ ta đều mất, ta mình từ Sơn Đông chạy nạn tới đây, vẫn luôn nhờ vào nữ giả nam trang mới có xảy ra chuyện. Tuy đến cuối cùng ta cũng thể giấu giếm được ngài nhưng xin ngài hãy nhận ta , việc khổ như thế nào ta cũng có thể làm, chưỡng quầy ngài vẫn cứ xem ta là nam , được hay ? Ta muốn phải ăn xin để sống nữa..."

      hồi, nước mắt to như hạt đậu rớt xuống, bởi vì nàng cúi đầu, nên giọt nước mắt kia rơi xuống bàn gỗ hoàng lê, vang lên tiếng rất .

      " Tại sao lại đến Gia Định?" Tống Thù đứng lên, đưa lưng về phía nàng đến trước cửa sổ, "Tiền Tiến ngươi nhớ lầm phủ đệ của thân thích, nhưng người thông minh như ngươi, có thể lừa gạt Tiền Tiến liên tục giúp ngươi, thể nào đem chuyện này nhớ lầm được. Ngươi muốn ở lại, với ta, ta thu nhận người có lai lịch ."

      Đường Cảnh Ngọc cũng biết những lí do thoái thác kia của mình thể lừa gạt được Tống Thù, nàng cúi đầu, thành thành : "Ta, cậu ta thực sống ở Gia Định, ngày hôm qua ta cũng đến trước của nhà cậu, nhưng dám gõ cửa. Tống chưởng quỹ, ngài vẫn luôn là người đứng ở người khác, nên biết mùi vị bị người khinh thường là như thế nào, ta muốn nhìn ánh mắt sắc mặt của người mà ăn nhờ ở đậu, nghe ngài muốn thu đồ đệ, nên muốn đến thử trước xem sao, đợi đến khi ta có thể nuôi sống bản thân rồi, đến thăm viếng, đến lúc đó cho dù bọn họ muốn nhận ta, ta cũng có con đường lui."

      Lúc đầu giọng rất , đến lúc sau giọng càng ngày càng kiên định.

      Tống Thù vòng qua, ánh mắt rơi xuống người nàng lần nữa, mang theo chút tìm tòi nghiên cúu: "Gia cậu của ngươi là?"

      Đường Cảnh Ngọc cười khổ lắc đầu: "Trước khi ta có thể đứng thẳng người, ta để cho bất kì kẻ nào biết được ta có quan hệ với nhà kia, mượn tên của bọn họ chiểm nửa điểm chỗ tốt. Nếu Tống chưởng quỹ chịu thu lưu*, ta cũng có biện pháp, chỉ có thể trách ta đánh giá cao bản thân quá, cho rằng đổi thân xiêm y có thể lừa dối."

      (thu lưu: thu nhận và giúp đỡ)

      "Như thế nào mới tính là đứng thẳng?" Tống Thù bình tĩnh mà nhắc nhở nàng: "Coi như là bây giờ ta thu lưu ngươi, khi ngươi nhận thân thích, ngươi cũng thể trở về nữa, ngươi nghĩ qua kết quả sau khi nhận người thân chưa?"

      Đường Cảnh Ngọc nở nụ cười: "Trước khi ta có căn nhà của mình, ta tìm bọn họ."

      Khóe môi Tống Thù khẽ nhếch, nhìn bụi thúy trúc ở ngoài cửa sổ : "Khẩu khí cũng ."

      Đường Cảnh Ngọc xấu hổ đỏ mặt, nhịn được giọng giải thích: "Bọn họ sau khi xuất sư ở Tống gia, chiếc đèn lồng có thể cầm ít nhất ba lượng bạc, vậy năm ta làm năm mươi chiếc đèn lồng có thể mua cái nhà tốt ở trong thành rồi, ta năm nay mười bốn, học lại chậm, ba năm chắc là cũng đủ rồi phải ?"

      "Ta muốn thu ngươi làm đồ đệ khi nào rồi vậy?" Tống Thù đến trước bàn thu dọn đồ đạc, "Ta thu ngươi làm đồ đệ, nhưng có thể thu ngươi làm tiểu nhị, ngày mai bắt đầu làm việc, bao ăn bao ở, tiền công...Trước tiên tháng lượng bạc, làm tốt rồi năm sau thêm tiền cho ngươi, làm tốt thu dọn đồ đạc rời ."

      Đường Cảnh Ngọc trợn to hai mắt.

      Tống Thù nghiêng đầu nhìn nàng: " muốn?"

      "Muốn muốn!" Đường Cảnh Ngọc vừa vội vàng lắc đầu, vừa nịnh nọt năn nỉ: "Chưởng quầy, vậy ta làm tốt rồi, có thể thu ta làm đồ đệ hay ? Ta muốn kiếm tiền nhanh chút để mua nhà."

      "Ta thu ngươi làm đồ đệ, sau này cũng đừng nhắc lại nữa, nhắc lại lần trừ phần tiền công." Tống Thù dọn dẹp đồ vật bàn xong xuôi, sau đó gõ lên góc bàn, "Chùi nước mắt của ngươi . Còn nữa, nữ giả nam trang cũng đừng để bị người ta phát , gặp phải phiền toái tự gánh lấy hậu quả."

      xong rời .

      Đường Cảnh Ngọc xoay người nhìn , hận đến ngứa cả hàm răng.

      Tiền công mỗi tháng lượng, năm mười hai tháng, cho dù nàng tiêu văn nào, muốn mua nhà trong thành, ít nhất cũng phải để dành năm sáu năm.

      Thế nhưng mà cũng thể phủ nhận, trong đáy lòng nàng lại cảm kích Tống Thù, dưới tình huống thân phận nàng bị vạch trần, vẫn cho nàng chén cơm.

      Được rồi, có thể ở lại mới là quan trọng nhất, còn chuyện tiền bạc sau này suy nghĩ thêm.

      Đường Cảnh Ngọc ngâm nga vòng ra ngoài, được hai bước lại dừng lại, lui về bên cạnh bàn, khom lưng cẩn thận tìm kiếm hai giọt nước mắt nàng vừa mới dốc sức liều mạng nặn ra, trực tiếp dùng tay áo lau sạch, lúc này mới ra ngoài gặp Chu Thọ, " thôi, chắc là Vương thúc ở bên ngoài chờ sốt ruột rồi,"

      "Cậu với sư phụ ở bên trong làm cái gì vậy?" Chu Thọ tò mò hỏi nàng.

      Đường Cảnh Ngọc bĩu môi, nhìn bóng lưng cao ngất của Tống Thù ở xa xa : "Ta xin thu ta làm đồ đệ, đồng ý, nhưng lại cho cho ta ở lại chỗ này làm tiêu nhị, vì vậy sau này chúng ta có thể ở cùng nhau, huynh yên tâm , ta thay Vương thúc chăm sóc huynh tốt, ai cũng đừng mong bắt nạt huynh."

      Vẻ mặt nàng hưng phấn, đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh, Chu Thọ kìm lòng được cũng cười theo, "Ừ, sư phụ dạy cậu, đợi ta học xong dạy cậu." Đường Ngũ đối xử tốt với , cũng muốn đối xử tốt với Đường Ngũ.

      Đường Cảnh Ngọc đem lời của Chu Thọ ngốc để trong lòng, lúc đến tiền viện gặp Tiền Tiến, nàng cao hứng thông báo: "Tiền đại ca, sau này ta chính là tiểu nhị của nơi này đó..., kính xin Tiền đại ca chiếu cố nhiều hơn."

      " " Tiền Tiến rất giật mình, thấy Đường Cảnh Ngọc cười hì hì gật đầu, dùng lực vỗ vỗ bả vai của nàng, híp mắt cười : "Rất có bản lĩnh đó, làm tốt lắm, phát tiền công đừng quên mời ta ăn cơm!" ràng là trêu ghẹo.

      Đường Cảnh Ngọc vậy mà cũng sảng khoái nhận lời, "Nhất định nhất định, có Tiền đại ca giúp đỡ, ta cũng đến được Gia Định. Vậy Tiền đại ca làm việc trước , ta với Chu Thọ quay về khách điếm thu dọn đồ đạc , buổi chiều gặp nha."

      Tiền Tiến cười gật đầu, đưa mắt nhìn hai người bọn họ xa rồi mới tiếp tục làm việc.

      Vương thúc biết được hai người đều được ở lại, cười đến ngậm miệng được, quay về khách điếm ba người kêu cả bàn đầy thức ăn để ăn mừng. Ăn xong, Vương thúc và Chu Thọ cùng mang Đường Cảnh Ngọc đến phòng ở lầu hai, sau đó Vương thúc gọi Chu Thọ vào trong phòng của mình.

      Nếu như chuyện của Chu Thọ được sắp xếp xong, Vương thúc cũng phải quay về rồi.

      Đường Cảnh Ngọc biết hai chủ tớ muốn chuyện riêng, nên yên tâm nằm giường lớn ngủ trưa.

      Mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng đẩy cửa, Đường Cảnh Ngọc trở mình, nhìn thấy Chu Thọ đỏ vành mắt vào.

      " Vương thúc rồi?" Nàng ngồi dậy hỏi.

      Chu Thọ đem túi tiền trong tay đặt lên bàn, tâm tình suy sụp gật đầu.

      Loại chuyện ly biệt này, Đường Cảnh Ngọc an ủi người, xuống giường đóng cửa phòng lại, nàng đến bên cạnh Chu Thọ vỗ vỗ cánh tay của : "Được rồi được rồi, trong nhà Vương thúc còn có vợ và hài tử, Vương thúc trở về đoàn tụ với gia đình là chuyện vui, huynh nên vui mừng cho ông ấy có phải hay ? Tới đây ngủ , ngủ dậy chúng ta lại cửa hàng đèn."

      Nàng dẫn đầu về phía cái giường, Chu Thọ cầm túi tiền theo.

      Đường Cảnh Ngọc thấy như vậy biết là Vương thúc dặn dò Chu Thọ giữ túi tiền kĩ rồi.

      Chu Thọ có bao nhiêu tiền, Đường Cảnh Ngọc tò mò chắc chắn là lời dối, nhưng nàng nhịn được, chuẩn bị nằm xuống ngủ.

      "Đường Ngũ cậu đừng ngủ trước." Chu Thọ ngăn nàng lại, tiếp theo đem túi tiền nhét vào trong ngực nàng, giọng : "Vương thúc kêu ta giấu kỹ số tiền này, nhưng ta biết giấu chỗ nào, cậu giúp ta giấu nhé." khỏi nhà cùng Vương thúc, ăn cơm tìm nơi ngủ trọ đều là Vương thúc chuẩn bị, nên biết làm sao cả.

      Theo bản năng Đường Cảnh Ngọc muốn từ chối, nhưng mà nghĩ kỹ lại, trong cửa hàng đèn nhiều người nhiều mắt, Chu Thọ ngốc như vậy, nếu nàng giúp đỡ, chừng tiền của bị người ta mò mất quá.

      " Được, ta giấu giúp huynh, bây giờ chúng ta tính xem tổng cộng có bao nhiêu tiền, sau này huynh muốn dùng tiền với ta, chúng ta ghi chép lại hết." Thân huynh đệ cũng phải tính toán ràng, Đường Cảnh Ngọc ngồi xếp bằng giải thích cho Chu Thọ, Chu Thọ cái hiểu cái , chỉ biết mở túi tiền ra.

      Bốn thỏi bạc năm lượng, còn lại là ít bạc vụn và nửa xâu tiền, cộng lại là hơn ba mươi lượng.

      Đường Cảnh Ngọc hiểu sao lại hơi thất vọng, nhưng rất nhanh lại lắc đầu, giúp Chu Thọ gôm bạc lại, thầm đem vị chủ mẫu keo kiệt ở Chu gia kia mắng xối xả. Coi như là con vợ lẽ, nhưng đó cũng là cốt nhục của lão gia bọn họ, vậy mà chỉ có ba mươi lượng bạc bị tống , loại độc phụ này, sớm muộn gì cũng bị thiên lôi đánh.

      " Ngủ , chờ huynh học làm đèn lồng được rồi, có thể kiếm nhiều tiền hơn."

      Đường Cảnh Ngọc trong lòng đồng cảm mà an ủi Chu Thọ, hoàn toàn quên toàn bộ gia sản của nàng cũng chỉ có bốn mươi sáu đồng tiền và cái khăn tơ lụa, mà còn là do Tống Thù ngại bẩn mà cần nữa chứ...



      P/s: Bạn nào thấy mình có lỗi chính tả hoặc câu cú, cách xưng hô có vấn đề cho mình biết nhé. Mình xem xét và chỉnh sửa lại nha (^3^)
      Last edited: 15/3/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :