1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng quân sủng thê - Ngọc Tịnh Cam Lộ (91/116)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      là chuẩn nhất
      Tồn Tồn thích bài này.

    2. Alicia Tran

      Alicia Tran Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      36
      Hẳn là bách phát bách trúng cơ đó
      Tồn Tồn thích bài này.

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 113


      Thế nhưng vừa cao hứng xong Bùi Hạo lại cảm thấy bi kịch, nhìn nhìn bộ vị nào đó dưới thân gần như sắp xuất đầu lộ diện, sau đó còn nghĩ đến tiếng kêu đau đớn của tiểu nương tử nhà mình lúc nãy, vì vậy lúc này muốn sờ cái cũng thể sờ được đâu!


      "Vừa rồi ta làm nàng đau phải ?"


      Đây là vấn đề gì chứ? Nàng mang thai, mấy tháng này ngực nở ra nên tránh khỏi việc bị đau, Tô Nhược U vừa định hờn mát câu, nhưng khi nhìn đến ánh mắt vô tội, ừm, trông có vẻ biết phải, dù sao lần nàng mang thai hai cục cưng trước đây, cả quá trình đều có mặt người nào đó ở nhà mà...


      "Đây là phản ứng bình thường sau khi mang thai, chàng đừng đụng vào là được rồi..."


      Bùi Hạo hiểu, lúc muốn hỏi lại lần nữa đột nhiên nhớ đến có lần mình nghiên cứu sách thuốc trong trận chiến hai năm trước, mặc dù phần lớn đều hiểu, song phản ứng của nữ nhân có thai ngược lại nhớ tương đối ràng, Bùi Hạo nhớ ra nên càng sốt ruột hơn, "Vậy trong khoảng thời gian này nàng có buồn nôn ?"


      nhớ kỹ sách thuốc viết khi nữ nhân mang thai có người có phản ứng rất lớn, quả thực là chịu tội! Hơn nữa còn nghe người ta , có nữ nhân có thai còn nôn nhiều đến mức nôn ra cả đứa trong bụng, nghĩ đến đây, Bùi Hạo bị dọa trợn tròn mắt, dáng người tiểu nương tử nhà nhắn xinh xinh, làm sao chịu được những đau khổ kia! Vả lại, dù cho nàng có chịu nổi cũng chịu nổi đâu! Để nhìn thấy nàng chịu khổ, còn nữa, đầu xỏ gây nên lại là , đây chẳng phải là muốn mạng sao?


      Tô Nhược U cảm thấy mới đó mà biến thành cái dạng này, trong lòng vừa buồn cười vừa ngọt ngào, nàng nhàng tựa vào lòng , "Chàng yên tâm, cục cưng ngoan lắm, ta vất vả gì đâu."


      " chứ?" Bùi Hạo tập trung tinh thần lên người tiểu nương tử nhà mình, chỉ lo nàng sợ lo lắng nên mới lòng.


      Tô Nhược U ngẩng đầu nhìn , mặt mày cong cong, cười vô cùng điềm tĩnh, " mà, tại sao ta phải lừa chàng làm gì, cục cưng vốn ngoan ngoãn lắm đấy."


      Bùi Hạo ôm chặt Tô Nhược U vào lòng lần nữa, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..."


      Trong khoảng thời gian ngắn hai người đều có lên tiếng phá vỡ loại ấm áp yên tĩnh này, thế nhưng chưa duy trì được bao lâu, Bùi Hạo dùng sức bế Tô Nhược U thả xuống giường, "Bây giờ nàng mang thai, thể thức đêm, chúng ta mau ngủ thôi."


      Tô Nhược U ỷ lại tựa vào lòng , thêm gì nữa.


      khắc đồng hồ sau, bên gian ngoài trong phòng chỉ chừa ngọn đèn bàn vuông, giường Bùi Hạo ôm Tô Nhược U vào lòng, nhàng vuốt ve dọc sống lưng nàng, "Ngoan, ngủ ."


      Tô Nhược U cọ cọ hai cái lên hõm vai , "Ừm, chàng cũng mau nghỉ ngơi ."


      vừa về là thần kinh căng thẳng mấy bữa nay của Tô Nhược U được thả lỏng hoàn toàn, chỉ lát sau nàng ngủ mất rồi, Bùi Hạo ngắm tiểu nương tử ngủ say sưa trong lòng mình, kiềm chế được cúi đầu hôn lên môi nàng cái, "Lần này ta nhất định ở cạnh nàng, rời tấc..."

      Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Nhược U ngủ thẳng giấc đến giờ thìn vẫn chưa thức dậy, đám nhũ nương và nha hoàn trong Tân Trúc Cư đều biết Đô Đốc đại nhân trở về, cho nên chẳng có ai có can đảm lượn lờ trước mặt .

      Mà bên này, bởi vì có thói quen dậy sớm luyện công nhiều năm, kỳ Bùi Hạo thức dậy từ lâu, song nhìn khuôn mặt nhắn đỏ ửng say ngủ của Tô Nhược U trong lòng mình, Bùi Hạo chẳng màng tới nữa, ôm nàng vào lòng, mải mê ngắm nàng, ừm ngoại trừ bộ vị nào đó có chút biết cảm giác thế nào hết thảy đều tốt đẹp.

      ‘Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, phu nhân và Đô Đốc đại nhân vẫn còn nghỉ ngơi...’ Là giọng của nha đầu Thanh Loan, hiển nhiên hai tiểu gia hoả kia phải là người dễ dàng đuổi rồi.

      Nghe được phụ nhân nhà mình trở về, Đại Bảo và Nhị Bảo càng hưng phấn, ‘Phụ thân trở về rồi sao? Là phụ thân trở về sao?’

      ‘Phu quân, Đại Bảo và Nhị Bảo tới à?’ Tô Nhược U vẫn còn buồn ngủ vùi đầu vào hõm vai Bùi Hạo, ngừng mè nheo.

      Hai tay Bùi Hạo dùng sức bế nàng nằm lên người của mình, ‘Bọn nó làm ồn đến nàng hả?’

      có, ta thức rồi...’ Hơn nữa là canh giờ nào rồi, nếu chịu thức nữa bị người ta chê cười mất.

      Giữa lúc mơ màng, đôi môi mềm mại của Tô Nhược U khó tránh khỏi xẹt qua da thịt nơi cổ Bùi Hạo, làm cho cả người run lên cái. Cả người Tô Nhược U nằm gọn trong lòng , làm sao nàng có thể nhận ra phản ứng của chứ, Tô Nhược U thẹn quá hoá giận cắn lên yết hầu Bùi Hạo, ‘Nhi tử còn ở bên ngoài kìa...’

      Vả lại còn đứa trong bụng nàng nữa đây này, người này, suốt ngày nghĩ đến chuyện gì đâu hà...

      Bùi hạo ngượng ngùng : ‘Ta cũng đâu có muốn...’

      Tô Nhược U chẳng thèm để ý đến cái người già mồm át lẽ phải này nữa, nàng giãy giụa muốn đứng lên, thế nhưng đợi nàng kịp xuống giường nhìn thấy hai tiểu gia hoả từ từ chạy tới leo lên giường.

      ra là Đại Bảo và Nhị Bảo vừa nhận được tin phụ thân nhà mình trở về, cả hai hưng phấn thôi, gì nhất định cũng phải tiến đến, còn nữa, vóc dáng bọn chúng nho , dù cho bọn nha hoàn có muốn giữ lại cũng chẳng ai dám dùng sức, vì thế lúc này bọn chúng mới có thể lẻn vào.

      ‘Phụ thân, mẫu thân, Đại Bảo Nhị Bảo đến rồi đây!’

      Bùi Hạo vội vàng mỗi tay xách đứa lên, ‘Phụ thân, đúng là người rồi!’

      Bùi Hạo: ‘. . .’ phải còn có thể là ai? Nếu có người dám cả gan bò lên giường tiểu nương tử nhà , vừa nghĩ đến thôi là Bùi Hạo cảm thấy cơn điên trong lòng mình sắp bộc phát!

      ‘Phụ thân, phụ thân đánh người xấu rất lâu, rất lâu, Nhị Bảo nhớ người!’

      ‘Đại Bảo cũng nhớ phụ thân!’

      Nhìn hai khuôn mặt nhắn giống nhau như đúc ngửa lên nhìn mình, trái tim Bùi Hạo sớm hoá thành vũng nước, ‘Phụ thân cũng nhớ Đại Bảo và Nhị Bảo nữa!’

      xong, cúi đầu hôn lên má Đại Bảo và Nhị Bảo cái, làm cho Đại Bảo và Nhị Bảo cũng vội vàng chòm tới ‘Phản kích’, bôi nước miếng lên khắp mặt phụ thân, Tô Nhược U ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn phụ tử ba người bọn họ đùa giỡn.

      ‘Được rồi, giỡn nữa, chúng ta mau rời giường thôi, bằng mẫu thân đói bụng mất.’ mỗi tay đứa, Bùi Hạo ôm chặt hai chú khỉ con vào lòng mình rồi nhanh chậm .

      Hai đứa trẻ cũng ghét nhất là đói bụng, cho nên Đại Bảo và Nhị Bảo cũng ngoan ngoãn tuột xuống giường.

      ‘Hai đứa các con làm cái gì thế?’ Bùi Hạo nhìn mà chẳng hiểu gì cả, hai nhi tử bảo bối có ý gì đây?

      ‘Phụ thân ngốc qua, đương nhiên là chúng con tìm Vương ma ma rồi, chỗ Vương ma ma có rất nhiều thức ăn ngon, tụi con muốn lấy tới cho mẫu thân ăn!’ Nhị Bảo ghét bỏ liếc mắt nhìn phụ thân nhà mình, phụ thân nhà mình ngốc như vậy, biết có lây bệnh cho mình đây?

      ‘Nhị Bảo, được phụ thân ngốc.’ Dáng vẻ hiểu chuyện của Đại Bảo lập tức chiếm được trái tim Bùi Hạo, quả nhiên vẫn còn có nhi tử giỏi giang biết nghĩ, thế nhưng đợi Bùi Hạo cảm nhận hết vui sướng ngay sau đó muốn hộc máu.

      Đại Bảo: ‘ như vậy phụ thân đau lòng đấy.’

      Nhị Bảo gật đầu tỏ vẻ hiểu, ‘Đệ biết rồi, đại ca.’

      xong, Nhị Bảo vẫn quay người nhìn lại phụ thân nhà mình, ‘Phụ thân, ra người chẳng ngốc tẹo nào cả.’

      ‘Đại Bảo, Nhị Bảo, mẫu thân dẫn các con tìm Vương ma ma nhé.’ Tô Nhược U bình tĩnh tới.

      được, Đại Bảo Nhị Bảo, các con nhanh về nhanh, phụ thân còn phải giúp mẫu thân thay y phục nữa.’ rồi, Bùi Hạo dùng tay kéo Tô Nhược U có ý xấu muốn đào tẩu vào trong lòng, tiểu xấu xa, nhìn thấy bị nhi tử chê cười, còn muốn chạy, có cửa đâu!’

      ‘Mẫu thân...’

      Tô Nhược U nhìn hai bảo bối nhà mình do dự trước mặt, nàng sợ doạ đến bọn chúng nên có nhịn cười , ‘Mẫu thân quên mất, mẫu thân còn chưa mặc xong y phục nữa, hai đứa các con lấy thức ăn tới giúp mẫu thân có được ?’

      Nghe thế, Đại Bảo và Nhị Bảo hồn nhiên nhảy chân sáo chạy ra khỏi cửa, trong lúc mơ hồ còn có thể nghe giọng bập bẹ thơm mùi sữa của hai nhóc, là phải tìm Vương ma ma, Còn mình ở đây làm chi? Tiểu nha hoàn vẫn canh ở ngoài cửa từ nãy giờ thể nào hiểu nổi.

      ‘Ối....!’ Tô Nhược U kiềm chế được mà hét lên, người này, lại dám đánh nàng! tay nàng bảo vệ cái mông , sau đó nàng há miệng hung hăng cắn lên má cái, cắn xong, Tô Nhược U còn hung dữ trừng mắt nhìn , ừm, bề ngoài trông có vẻ thể nào tốt hơn....

      Tô Nhược U nhìn nhìn dấu răng mồn mặt phu quân nhà mình, rốt cuộc khuôn mặt nhắn chịu nổi nữa, sau này gây rối nàng cắn nơi này, để cho còn mặt mũi gặp ai, ha ha ha.... quá buồn cười...

      ‘Cười chưa?’ Bùi Hạo nhìn Tô Nhược U cười hả hê trước mặt, sắc mặt u.

      Tô Nhược U vội vàng dùng sức làm mặt nghiêm, ‘ cười nữa, chẳng buồn cười tý nào...’

      Đánh nỡ đánh, Bùi Hạo dành phải chịu mất mặt, ‘ thay y phục thôi.’

      Thế là, Tô Nhược U ngoan ngoãn xuống giường, người nào đó chủ động mang y phục đặt bên đầu giường tới mặc vào cho nàng, tuy trong suốt quá trình mặt đều đen thui, nhưng động tác dưới tay lại hết sức dịu dàng.

      Tô Nhược U nhìn dấu răng vẫn mất mặt Bùi Hạo, nàng hơi áy náy, nếu người khác nhìn thấy, nhất định rất xấu hổ, dưđường đường là Đô Đốc đại nhân, vậy mà ở trong nhà lại bị phu nhân mình đối xử như thế, hơn nữa dấu vết còn cực kỳ ràng, biết có tổn hại hình tượng của nữa? Nghĩ đến đây, Tô Nhược U kiềm lòng được vòng tay ôm eo người trước mặt, ‘Phu quân, xin lỗi chàng, sau này U Nhi cắn chàng nữa.’

      Khoé môi Bùi Hạo cong lên, ‘Đừng cắn lên mặt là được rồi.’
      Last edited: 2/7/18
      KhaiDoanh_347, Khủng Long, HHONGMINH10 others thích bài này.

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 114


      Sau khi nán lại ở nhà ngày, Bùi Hạo lại phải trở về quân doanh, dù sao tình hình chiến hai bên vừa kết thúc lâu, có rất nhiều chuyện cần đích thân xử lý.


      Tô Nhược U chỉnh sửa quan phục người , kiềm nén hồi nàng vẫn lên tiếng hỏi: ‘Phu quân, vậy hôm nay chàng có trở về ?’


      Ánh mắt Bùi Hạo gần như hóa thành mật rồi, tiểu nương tử nhà mình quan tâm minh như vậy, quả thực tâm tình thể tốt hơn được nữa, ‘ nỡ rời xa ta à?’


      Tô Nhược U lườm cái, ‘Chàng thường xuyên quay về mà, ta còn lạ gì nữa.’


      xong nàng muốn quay người rời , nhưng Bùi Hạo bỗng kéo nàng lại hôn lên môi nàng, ‘Dùng bữa tối ta dám hứa, có điều ta trở về ngủ.’


      Tô Nhược U suy nghĩ lát, ‘Nếu như muộn quá chàng ở lại doanh trại nghỉ ngơi ...’ Bằng cứ mỗi lần, là lại giày vò lâu như vậy...


      Tâm tình Bùi Hạo cực tốt, lại cúi đầu mạnh mẽ tùy ý chà đạp làn môi mềm mại của Tô Nhược U hồi, sau đó mới : ‘Ta đây, ở nhà ngoan ngoãn chờ ta trở về nhé.’


      Tô Nhược U còn chưa kịp phục hồi sau trận hôn môi kịch liệt kia người thấy tâm hơi.


      Ngày hôm nay, Tô Nhược U cảm thấy thời gian trôi qua nhàng hơn ít, ăn cơm xong, chơi với các con trai lát rồi lại nghỉ ngơi chút, chớp mắt đến giờ dậu, quả nhiên Bùi Hạo kịp trở về dùng bữa tối, bởi vì có chuẩn bị tâm lý nên Tô Nhược U cũng sốt ruột, có điều, sau khi rửa mặt xong nàng bỗng nghĩ đến chuyện quan trọng, hình như nàng vẫn chưa viết thư báo cho người nhà ở Kinh thành biết chuyện nàng mang thai lần nữa phải?


      ‘Thanh Nhạn, mau mài mực cho ta .’


      Tô Nhược U bắt đầu viết thư, nếu như báo tin cho Bùi phủ cũng phải báo cho Tô gia, suy nghĩ lát, trước đây lâu cả Tuyết Nhi và Nhị Nhi đều lần lượt sinh con, nàng nên ân cần thăm hỏi mới đúng, cứ như vậy, Tô Nhược U viết hết bức này đến bức khác, bất tri bất giác, khi Bùi Hạo trở về nàng vẫn còn chưa viết xong.


      ‘Nàng làm gì đó?’ Thấy tiểu nương tử nhà mình ngồi sau thư án, trong lòng Bùi Hạo ra được rung động cỡ nào, tuy chẳng thích đọc sách, càng thích viết chữ, nhưng chuyện này hoàn toàn ảnh hưởng đến thưởng thức của khi tiểu nương tử nhà đọc sách viết chữ, khí chất thanh nhã như hoa lan.


      Tô Nhược U ngẩng đầu lên nhìn , ‘Phu quân, chàng về rồi!’


      đến bên cạnh Tô Nhược U, Bùi Hạo thuận tay cầm bức thư cùng thư án, xem lượt xong mới : ‘Có nhiều điều để thế à, viết nhiều như vậy rồi mà còn chưa viết xong...’ Cũng ngại hao tổn tinh thần...


      Tô Nhược U làm ra vẻ đương nhiên gật đầu, ‘Chúng ta đến Định Châu, chừng người trong nhà rất lo lắng, nên viết nhiều chút, có như vậy mọi người mới yên tâm.’


      ‘Nhưng mà cũng cần phải viết nhiều đến thế đâu.’ Bùi Hạo phe phẩy bức thư trong tay mình, lầu bầu câu.


      Tô Nhược U giận dỗi liếc , sau đó nàng lảng qua chuyện khác, ‘Phu quân, chàng ăn cơm chưa?’


      ‘Trước khi về đây ta ăn rồi, nàng cần lo lắng.’ Tuy nhiên khóe môi vẫn cong lên cao, có thể thấy được tâm trạng lúc này tốt biết bao nhiêu.


      ‘Vậy chàng tắm trước , ta còn xíu nữa là viết xong rồi, sáng mai là có thể gửi về Kinh thành.’ rồi, Tô Nhược U tiếp tục cúi đầu xuống hoàn thành bức thư trong tay.


      Bùi Hạo lập tức vui, dung dữ đưa tay nâng cằm Tô Nhược U lên rồi dùng sức hôn lên đôi môi mềm mại của nàng cái, xong xuôi mới chịu ngoan ngoãn tắm.


      Sau nửa canh giờ, Tô Nhược U nằm gọn trong lòng Bùi Hạo, nàng nhắm mắt lại hỏi: ‘Phu quân, chuyện bên quân doanh bao giờ mới xong?’

      Bùi Hạo dùng tay ôm cả người tiểu nương tử vào lòng, tay gác sau gáy, mắt cũng chẳng thèm mở ra, lười biếng nhàn hạ nhưng lại ngửi ra được mùi gì đó, ‘Sao thế?’

      về chuyện hôn của hai nha đầu Thanh Nhạn và Thanh Loan đấy, nếu chiến kết thúc, cũng nên chuẩn bị hỉ cho các nàng rồi.’

      Bùi Hạo nghĩ nghĩ, kỳ như vậy cũng tốt, có hai nha hoàn kia quản thúc, Thiên Nhất và Thiên Nhị càng tận tâm bảo vệ nàng, chỉ là ‘Nàng thấy nên chuẩn bị trước trung thu hay là sao trung thu được?’
      Đồ cưới của hai tiểu nha hoàn nhà mình Tô Nhược U chuẩn bị xong từ lâu, nhưng mà từ giờ đến trung thu cũng chẳng còn mấy ngày, Tô Nhược U hơi do dự: ‘Hay là để qua trung thu ...’

      Tận đáy lòng, nàng vẫn muốn giữ các nàng ấy ở bên cạnh mình lâu thêm chút nữa.

      ‘Ừm, nàng xem thế nào rồi báo ta tiếng, ta cố gắng sắp xếp công việc mấy ngày đó.’ Từ hai nha hoàn Thanh Nhạn và Thanh Loan theo bên cạnh Tô Nhược U, Tô Nhược U coi trọng các nàng, Bùi Hạo cũng cho các nàng mặt mũi.

      ‘Được, sáng mai ta xem xét thời gian cụ thể...’

      để ý đến hưng phấn của Tô Nhược U, Bùi Hạo đưa tay vuốt tóc nàng theo quy luật, ‘Ngoan, ngủ .’

      Giọng trầm thấp từ tính, bất tri bất giác Tô Nhược U buồn ngủ thể kiềm chế, nàng ngoan ngoãn vùi vào lòng Bùi Hạo, ‘Phu quân, chàng cũng ngủ .’

      Hôm nay là ngày trung thu, thư báo tin và đặc sản Tô Nhược U gửi về Kinh thành cũng vừa đúng lúc tới tay tất cả mọi người trong nhà, Bùi lão phu nhân và Bùi lão gia đọc xong nội dung thư, hai ông bà cụ kích động thôi, cháu dâu của bọn họ là tốt nhất, lần này lại có thai nữa rồi!

      Có điều vui vẻ xong bọn họ lại bắt đầu lo lắng, ở thành Định Châu ngay cả trưởng bối cũng chẳng có, bao lâu nữa bụng U Nhi lớn lên, tôn tử nhà mình lại bận rộn chính , làm gì có thời gian ở cùng nàng? Hơn nữa, tính toán thời gian, đứa trẻ này phải được hoài thai từ lúc mới bắt đầu chiến tranh chứ, U Nhi là người mạnh mẽ, lúc ấy cũng chẳng gửi thư về nhà, về phần tôn tử nhà mình kia, nhất định cháu dâu càng .

      Càng nghĩ càng lo lắng, Bùi lão phu nhân lập tức đề nghị: ‘Lão đầu tử, nhân lúc gân cốt chúng ta còn dẻo dai, chúng ta đến đó thăm chúng .’

      Bùi lão gia nung nấu ý định ngao du thưởng thức phong cảnh non sông đất nước từ lâu, giờ nhi tử là Thượng Thư Lệnh, tuy cháu trai rời khỏi vị trí võ tướng nhưng cũng thăng chức thành Đô Đốc rồi, ông còn gì yên lòng nữa, cho nên vô cùng sung sướng đồng ý với bà cụ nhà mình.

      Thế là vừa qua trung thu, Bùi lão phu nhân và Bùi lão gia quyết định báo tin này cho nhi tử và con dâu biết, Bùi phụ hiểu tấm lòng phụ mẫu mình, còn nữa, nhớ đến hai tôn tử đáng nhà mình, cộng thêm tôn tử chưa chào đời trong bụng con dâu nữa, nếu phải ông chẳng có cách nào rời ông cũng muốn được đấy. Tiểu Phương Thị nhẫn nhịn đến nghẹn nhìn nhìn phu quân ở bên cạnh mình, mặc dù bà rất muốn , nhưng mà phu quân ở nơi nào bà ở nơi đó, bà muốn rời xa ông.

      ‘Tổ phụ tổ mẫu, con cũng muốn thăm đại ca đại tẩu và hai chất trai đáng kia nữa.’ Người những lời này phải Bùi Ninh lém lỉnh mà lại là Bùi Nhàn luôn chính chắn, nhất thời, ánh mắt mọi người trong phòng hẹn mà cùng tập trung người nàng.

      Bùi Ninh quan sát sắc mặt mọi người, bé suy nghĩ chút, dù sao bé cũng muốn chơi, lại càng muốn gặp Đại Bảo và Nhị Bảo hơn nữa, cho nên cũng lên tiếng, ‘Con cũng muốn .’

      để ý đến Tiểu Phương Thị liên tục phản đối, ba ngày sau đó, Bùi Nhàn và Bùi Ninh đúng hẹn xuất xe ngựa, bởi vì lần xuất hành này chỉ có mình Bùi lão gia là nam nhân, ba người còn lại đều là nữ lưu yếu duối, cho nên Bùi phụ phái theo rất nhiều thị vệ hộ tống, còn chuẩn bị chu đáo giấy tờ thông thành, lo lắng lỡ như đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

      Có điều cũng may là Tô phụ sau khi nhận được thư cũng có ý định đến Định Châu thăm Tô Nhược U, vì vậy hai bên liên lạc để lên đường cùng nhau. Có Tô phụ quanh năm suốt tháng bôn ba làm ăn bên ngoài, trong lòng Bùi phụ cũng yên tâm ít.

      Đến khi đoàn người bọn họ lên đường được năm ngày, bên phía Tô Nhược U nhận được thư Bùi phụ gửi đến, biết được có nhiều người thân muốn đến Định Châu như thế, tất nhiên Tô Nhược U rất vui vẻ, nhưng vui vẻ xong nàng vẫn tránh khỏi lo lắng.

      ‘Phu quân, đoàn người Tổ phụ Tổ mẫu còn có phụ thân đường...’

      Bùi Hạo nắm chặt bàn tay nàng, ‘Nàng đừng lo lắng, ta phái người đón bọn họ rồi.’

      ‘Vậy tốt quá.’ có người của phu quân đón, hơn nữa còn có thị vệ theo bọn họ, có lẽ xảy ra chuyện gì đâu, nhưng mà, ‘Phu quân, lần này chàng phái ai đón mọi người thế?’

      Vả lại lần trước Hoắc Thanh Sơn im hơi lặng tiếng trở về, lúc đó vốn là thời khắc chiến tranh sắp diễn ra, Tô Nhược U chẳng có tâm trạng hỏi han chuyện của y, hôm nay rảnh rỗi, thấy Bùi Nhạn cũng đến, trực giác cho Tô Nhược U biết mọi chuyện đơn giản như vậy, chừng, chòm râu dài vẫn còn hi vọng.

      Tâm tư Bùi Hạo khẽ xoay chuyển, hiểu ý Tô Nhược U, chỉ là giờ khắc này chẳng nghĩ nhiều đến thế, đúng lúc nhìn thấy Hoắc Thanh Sơn ở bên cạnh mình nên phái y thôi, ngờ trong lúc vô tình tạo cơ hội thuận lợi cho y.

      ‘Phu quân, chàng xem dọc theo đường , Hoắc Thanh Sơn và Nhàn Nhi...’

      ‘Nếu lần này Hoắc Thanh Sơn vẫn theo đuổi được sau này đừng mong ta tạo cơ hội cho y nữa, chưa đủ mất mặt hay sao?!’ rồi Bùi Hạo kề tai vào sát bụng Tô Nhược U, ‘U Nhi, tại sao Tam Bảo vẫn chưa chịu động đậy gì thế?’

      Tô Nhược U kiềm chế được đánh cái, từ sau khi người này biết nàng mang thai, suốt ngày cứ ngóng trông đến thời gian chuyện với cục cưng, thấy cục cưng mới lớn bao nhiêu à? Làm gì nhanh đến thế.

      ‘Nếu tổ phụ và tổ mẫu sắp đến, vậy chúng ta mau tranh thủ thời gian dọn lại sân viện , còn có đồ dùng trong nhà này kia, nha hoàn ma ma cũng phải mua thêm mấy người...’ Với tư cách là nữ chủ nhân, đương nhiên Tô Nhược U thể thiếu sót.

      Bùi Hạo ngồi dậy kéo nàng vào lòng lần nữa, ‘Những chuyện này nàng cần lo, ta dặn quản gia làm chu toàn, bây giờ nàng mang thai, chuyên tâm chăm sóc mình tốt là được rồi.’

      Mặt mày Tô Nhược U cong cong, ‘Cục cưng rất ngoan, chẳng hề làm khó người mẫu thân là ta đây, ta vẫn như thường ngày thôi có việc gì...’

      ‘Bình thường hai tên tiểu tử thối kia đủ làm nàng mệt rồi! Nàng còn sao...’ Bùi Hạo bất bình ý kiến.

      Từ sau khi Đại Bảo và Nhị Bảo biết , mỗi ngày hai cu cậu thích nhất là quấn người đòi chơi trốn tìm, nhân lúc mọi người chú ý, hai tiểu chân ngắn chập chững chạy loạn xạ, sau đó tìm chỗ trốn mất tiêu, dù cho ai gọi cũng chịu ra, rương gỗ trong phòng bọn chúng chưa đủ sức kéo, thế là ngày ngày thích chạy ra ngoài sân, có lần mọi người tìm cả buổi mới phát hai cu cậu trốn trong bụi hoa ngoài sân , đợi đến lúc Tô Nhược U nhìn thấy bọn chúng người bọn chúng bị muỗi đốt đỏ hết lên, khiến cho nàng đau lòng rớm nước mắt.

      Về sau chuyện này bị Bùi Hạo biết được, người làm phụ nhân như Bùi Hạo lần đầu tiên tỏ uy thế làm mặt nghiêm phạt bọn chúng, Tô Nhược U cũng cố kiềm chế xin giúp, hai tên nhóc này như khỉ con vậy, mới có bao lớn mà ầm ĩ đến thế rồi, nếu bây giờ quản sau này chắc chắn chịu theo phép tắc cho mà xem.

      Đại Bảo và Nhị Bảo bị nhốt trong thư phòng, úp mặt vào tường suy nghĩ suốt thời gian uống cạn chén trà, lần răn dạy này khắc sâu vào tư tưởng bé của bọn chúng, trong cuộc sống sau này, bất luận bọn chúng nghịch ngợm như thế nài, bọn chúng cũng dám làm mẫu thân buồn lo, bằng dù thường ngày phụ thân dung túng cho bọn chúng chơi như thế nào nữa cũng trở nên lạnh lẽo vô tình!

      ‘Bọn chúng còn , dạy nhiều chút là được.’ Nhắc đến hai nhi tử bảo bối vô cùng năng động hoạt bát, Tô Nhược U khỏi vui vẻ hẳn lên.

      Bùi Hạo nhớ đến khi còn bản thân mình nghịch ngợm đến nỗi người phiền chó ghét thở dài thôi, đây là đến đòi nợ mà....
      Last edited: 2/7/18
      KhaiDoanh_347, HHONGMINH, Chris9 others thích bài này.

    5. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 115


      tháng sau, phủ Đô Đốc đón tiếp đoàn người nhà lớn .


      ‘Tổ phụ tổ mẫu, phụ thân, cuối cùng mọi người tới.’


      Trời cuối thu, thành Định Châu sớm có gió đông lạnh run, Tô Nhược U đứng ở cửa lớn, nghênh đón Bùi lão gia, Bùi lão phu nhân bọn họ.


      ‘U Nhi, tại sao con lại ra đây? Bên ngoài gió lớn lắm, mau vào nhà con.’ Bùi lão phu nhân vừa bước xuống xe ngựa vội vàng lên tiếng, ‘Bây giờ con giống như ngày xưa, ngoài này gió lại lớn như vậy, thổi con bay mất đấy.’


      Tô Nhược U nắm tay Bùi lão phu nhân, nàng vừa cười vừa : ‘Tổ mẫu, con nào có yếu ớt như vậy, sức khỏe con tốt lắm.’

      qua ba chữ ‘Thích An Đường’ to cổng tiến vào trong tiểu viện, cảnh vật bày trí bên trong và cách trang trí mang đậm phong cách đặc sắc phong tình của thành Định Châu, song vẫn mất vẻ đoan trang nghiêm cẩn, Bùi lão phu nhân cực kỳ hài lòng, nhìn vào mỗi chi tiết nhất, bà biết hai cháu cưng của mình rất có lòng.

      ‘Tổ mẫu, người xem có hài lòng ? Con chuẩn bị quá gấp gáp, nếu hài lòng, người hãy cho con biết chứ đừng giận con nhé.’

      Tô Nhược U đỡ bên phải Bùi lão phu nhân, nàng vô cùng chú ý đến phản ứng của lão nhân gia, chỉ sợ lão nhân gia hài lòng.

      Bùi lão phu nhân tươi cười hiền hành, kỳ người lớn tuổi như ông bà quan tâm nhất chính là tấm lòng của con cháu đối với mình, ngươi càng coi trọng bà, quan tâm bà, vậy là bà thoả mãn, còn những thứ khác, người sống hơn nửa đời người như bà so đo, ‘Ta thấy tốt lắm rồi, chỉ phiền U Nhi bụng mang dạ chưa mà còn phí tâm chuẩn bị mấy thứ này.’

      ‘Tổ mẫu!’ Nghe xong mấy lời này, khuôn mặt nhắn của Tô Nhược U còn ý cười, nếu quan sát kỹ thấy, thái độ bây giờ của nàng rất giống với người nào đó, ‘ Người như thế con giận đấy, biết được mọi người muốn tới, con và phu quân vui mừng biết bao nhiêu!’

      Bùi lão phu nhân buồn cười, nhưng trong lòng rất thoả mãn, ‘Được được được, là tổ mẫu sai, sau này nếu hài lòng chỗ nào Tổ mẫu để U Nhi đổi cho tổ mẫu được chưa?’

      đến cái này, vừa rồi Tô Nhược U có nghĩ đến chuyện quản gia, tại Bùi lão phu nhân đến, có phải nàng nên mang sổ sách và chìa khoá mấy ngày trước Bùi Hạo đưa cho mình cho Bùi lão phu nhân hay đây? ra từ khi nàng bước chân vào Bùi phủ, ngân quỹ trong nhà luôn do Bùi lão phu nhân cai quản, hơn nữa còn quản rất tốt. Tô gia vốn là phú thương, trước khi xuất giá Tô Nhược U vẫn quản các cửa hiệu lương thực, thu chi mỗi ngày phải là con số , cho nên Tô Nhược U cũng phải người nông cạn, tiền tài đối với nàng mà tuy ghét nhưng nàng tuyệt đối để cho nó trở thành gánh nặng, hơn nữa Bùi lão phu nhân thương bọn họ như vậy, nàng chẳng quan tâm quyền quản gia nằm trong tay ai đâu.

      ‘Tổ mẫu, người xem nếu như người đến, vậy chuyện lớn trong nhà còn phải nhọc người phiền lòng rồi, mấy ngày nữa đợi tổ mẫu nghỉ ngơi đủ con sai Thanh Nhạn mang chìa khó khố phòng giao cho người, cái nhà này, có người quản lý con mới yên tâm.

      Tô Nhược U mấy lời này là lòng, Bùi lão phu nhân cũng biết tính tình của nàng, bà hiểu nàng để ý mấy chuyện này , Bùi lão phu nhân muốn từ chối nhưng lại nhìn xuống bụng nàng, lời ra tới miệng thoáng cái thay đổi: ‘U Nhi, tổ mẫu hiểu ý của con, chẳng qua là tổ mẫu ấy mà, tuổi lớn rồi, chuyện trong nhà sau này phải do chính các con quyết định mới được, có điều bây giờ con có thai, trước mắt tổ mẫu quản giúp con khoảng thời gian này, đợi sau khi sinh tam bảo xong, chìa khoá này tổ mẫu vẫn phải trả về cho con thôi.’

      Từ trước đến nay Bùi lão phu nhân vốn là người nhanh nhẹn, ngươi thổ lộ tấm lòng với bà, bà thổ lộ tấm lòng lại với ngươi, Tô Nhược U thông minh hiền lành, chẳng những sinh hài tử cho Bùi gia thôi, mà hôm nay còn mang thai lần nữa, điểm mấy chốt nàng vẫn tự thông suốt, trong lòng Bùi lão phu nhân càng thích nàng hơn, cho nên bà mới ra mấy lời vừa rồi.

      Tô Nhược U cũng hiểu , thế nên nàng cũng nhiều lời từ chối, ngược lại nét mặt đong đầy tình cảm, ‘Vậy U Nhi làm phiền tổ mẫu người rồi.’

      Tục ngữ rất đúng, nhà có người gia như có bảo vật, hơn nữa Bùi lão gia và Bùi lão phu nhân còn là người cơ trí như vậy, người nhà bọn họ ở cùng chỗ, Tô Nhược U cảm thấy như có được người tâm phúc, chứ đừng đến có bao nhiêu an tâm, ‘Tổ mẫu là người U Nhi có thể dựa vào, người và Tổ phụ cứ an nhàn sống ở Định Châu này nha, đừng rời xa con và phu quân, còn có các cháu cố của người nữa.’

      Mấy lời này của Tô Nhược U vừa nũng nịu vừa cứng rắn, tóm lại là nàng rất xem trọng hai vị lão nhân gia, ai nghe xong mà hoan hỉ cho được? Đương nhiên Bùi lão phu nhân cũng ngoại lệ, ánh mắt bà nhìn Tô Nhược U tràn đầy thương, ‘Được được được, tổ mẫu đâu nữa, chỉ ở đây với các con thôi...’

      lát sau, Tô Nhược U rời khỏi Thích An Đường rồi thẳng về hướng tây, chỉ chốc lát sau đến hai tiểu viện nằm kề sát nhau, từng tấm biển lần lượt đề là ‘Nhàn Thục Trai’ và ‘Ninh thục trai’.

      Trong sân có nha hoàn, thấy người tới là Tô Nhược U, nha hoàn vội vàng tiến tới hành lễ, ‘Phu nhân, hai vị đều ở trong Nhàn Thục trai đấy ạ.’

      Tuổi Bùi Ninh còn , từ trước đến nay lại ỷ vào Bùi Nhàn, lúc này tiểu nương ở trong tiểu viện của mình, Tô Nhược U có thể hiểu được.

      ‘Nhàn Nhi, Ninh nhi, các muội thu xếp lại rồi hả, nếu trong phòng thiếu thứ gì các muội hãy với ta, ta lập tức thay đổi ngay.’

      Lời Tô Nhược U vừa khí phách vừa dí dỏm, song xen lẫn trong đó là mấy phần coi trọng Bùi Nhàn và Bùi Ninh, Bùi Nhàn và Bùi Ninh cũng phải kẻ ngốc, còn nữa hai năm trước các nàng hiểu tính tình của nhau hết rồi, thế nên Bùi Ninh lập tức chủ động bước tới, dắt tay Tô Nhược U đến ngồi xuống giường ấm, ‘Đại tẩu, bây giờ thân thể tẩu nặng nề, chúng ta phải người ngoài, tẩu cần gì phải chuyến này chứ!’

      Sau khi Tô Nhược U ngồi xuống, ba người lại quay về thời xưa cũ, tiếp theo Tô Nhược U cũng rời , dù sao trước mắt vội, chuyện quan trọng bây giờ là để các nàng nghỉ ngơi mới là quan trọng.

      Mà bên này, Bùi lão gia và Tô phụ đến thư phòng với Bùi Hạo, ừm, còn có hai tiểu quỷ nghịch ngợm Đại Bảo và Nhị Bảo nữa, trước tiên, ba người trao đổi sơ lực tình hình nay ở biên thành và Kinh thành bên kia lát, nhưng mà nhiều hơn nữa có, thấy dáng vẻ hiếu động của Đại Bảo và Nhị Bảo rất đáng , Bùi lão gia và Bùi phụ thương kịp, còn tâm trí đâu mà đàm luận chuyện kia với .

      Bùi Hạo mỉm cười nhìn hai con khỉ con lần lượt ngồi trong lòng Bùi lão gia và Tô phụ, mừng thầm, về sau có người trông bọn chúng rồi, như thế, có ai đến giành nương tử với nữa...

      ‘Hạo Nhi, lễ chọn đồ vật đoán tương lai lúc Đại Bảo và Nhị Bảo tròn tuổi, chúng nó chọn gì thế?’

      Bùi lão gia chỉ vô tình hỏi câu lại khiến sắc mặt Bùi Hạo trầm xuống, sợ ra kích thích tinh thần bọn họ, vừa tồi còn tốt lắm mà, thế nhưng đợi Bùi Hạo do dự xong, có người giành trả lời trước rồi.

      ‘Con chọn đao!’

      ‘Con chọn kiếm!’

      Bùi lão gia: ‘. . .’

      Trong lòng Tô phụ có gánh nặng gì, lúc này nghe xong mấy lời của Đại Bảo và Nhị Bảo, ông vội lên tiếng khen ngợi, ‘Đại Bảo và Nhị Bảo giỏi quá! Sau này nhất định là đại tướng quân như phụ thân các con.’

      tại tướng quân gì gì đó, Đại Bảo và Nhị Bảo nghe hiểu, thế nhưng nếu như giống phụ thân bọn chúng hiểu nha, hai đứa cùng trăm miệng lời thốt lên: ‘Giống phụ thân, đánh người xấu!’

      Nhìn Tô phụ ngậm miệng lại được trước mặt, Bùi lão gia thầm than thở, quả nhiên đời người chẳng có gì vui sướng nhất, nếu quả giống như phụ thân mấy đứa trở thành đại tướng quân, vậy cũng đủ cho bọn ông buồn bực rồi...

      ‘Tốt nhưng cũng thể tự làm khổ mình đến thế, con đau lòng nhưng lão bà ta đau lòng lắm đấy.’ rồi, Bùi lão phu nhân tỉ mỉ quan sát Tô Nhược U, làn da vẫn xinh đẹp như cũ, đôi gò má ửng đỏ, xem ra khí sắc rất tốt, Bùi lão phu nhân rất hài lòng, lúc vừa nhìn xuống cái bụng hơi nhô lên của nàng bà lại càng vui mừng hơn nữa, ‘Lần mang thai này con có vất vả lắm ? Tiểu gia hỏa có giày vò con ?’


      Bùi lão phu nhân hỏi đóng vấn đề lớn, song Tô Nhược U cảm thấy rất thân thiết, đây là do lão phu nhân lòng quan tâm nàng nên mới như vậy, nàng cảm kích còn kịp nữa là.


      Thế nhưng đợi nàng mở miệng trả lời Bùi Ninh xen vào, ‘Đại ca, trong lòng huynh chính là Đại Bảo và Nhị Bảo chăng?’


      Bùi Hạo nhìn hai tiểu gia hỏa trong lòng mình, khỏi nở nụ cười, ‘ phải chúng còn ai vào đây? Hai đứa các con còn mau chào hỏi mọi người .’


      Đại Bảo và Nhị Bảo ngoan ngoãn liếc nhìn nhau, nhớ lại lời mẫu thân và phụ thân dạy bọn chúng trước đây, theo thứ tự thỉnh an từng người, ‘Ông cố, bà cố, ngoại tổ phụ, đại , tiểu .’


      Quả nhiên, tầm mắt mọi người thoáng cái bị hai tiểu gia hỏa thu hút, ngay cả Bùi lão gia lúc nào cũng trầm tĩnh cũng kiềm chế nổi khi nhìn thấy bọn chúng, nụ cười mặt chưa từng đứt đoạn, ‘Mới chớp mắt mà hai cháu cố của ông lớn thế này rồi sao?!’


      Bùi Hạo để Đại Bảo và Nhị Bảo xuống, tùy ý để Bùi Nhàn và Bùi Ninh dẫn bọn chúng , ‘Tổ phụ, tổ mẫu, nhạc phụ, chúng ta mau vào nhà ạ.’


      ‘Phụ thân.’


      Bắt được cơ hội, Tô Nhược U bèn đến bên cạnh kéo kéo tay áo Tô phụ, Tô phụ nhìn nàng đầy triều mếm, ‘ chịu khổ là được.’


      Làm sao bây giờ, Tô Nhược U cảm thấy hình như mình muốn khóc rồi, mặc dù nàng ra đây đón mọi người chẳng có gì khỏe cả, hơn nữa phu quân chuẩn bị chu đáo mọi mặt, ngược lại nàng còn tương đối rảnh rỗi, thế nhưng khi nhìn thấy phụ thân nàng vẫn kiềm được tủi tân, nàng rất nhớ mọi người...


      Tô phụ cũng cố nén cảm giác nghẹn ngào cuồn cuộn trong lòng, ông nhàng vuốt đầu Tô Nhược U, ‘Đừng làm phụ thân mất mặt...’


      Có trời mới biết vừa nghe biên thành xảy ra chiến tranh, ông có biết bao nhiêu lo lắng, có con rễ là Đô Đốc đại nhân, ra êm ai biết bao, có điều khi đến thời khắc quan trọng, cái này lại giống như lá bùa đòi mạng, cả thành Định Châu, ai cũng có thể trốn, nhưng nhà nhà bọn chúng làm sao trốn được, bằng dưới Bùi gia, tiếp theo là rất nhiều người có quan hệ trong gia tộc đều gặp nạn, nhưng mà, ông biết phải trách ai đây? Đây là lựa chọn của nữ nhi, ông chỉ có thể làm tất cả những gì mình có thể làm mà thôi.


      Tô Nhược U dám ngẩng đầu nhìn về phía Tô phụm nàng hít sâu hơi mới ra: ‘Kỳ tính ra cũng có mấy ngày, lúc đó con đều ở trong nội biện, hề cảm thấy gì cả...’


      Có cảm thấy gì hay Tô phụ tự có phán đoán , dù sao những chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ cần nữ nhi đừng thể trước mặt ông là được, có điều chiến lần này khiến Tô phụ kiên quyết trong số việc, phải sớm thực mới được....


      Mọi người đường xa mệt nhọc, trò chuyện được bao lâu, Tô Nhược U bèn khuyên mọi người nên nghỉ ngơi lát, dù sao Bùi lão phu nhân và Bùi lão gia lớn tuổi, thể gắng gượng được lâu.
      Last edited: 2/7/18
      KhaiDoanh_347, HHONGMINH, Alicia Tran7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :