1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 59

      Đối với việc trở thành sư phụ thụ nghiệp của hai đứa bé Thái tử và Tiểu Hầu Gia này, Diệp Tiềm vạn vạn nghĩ tới.

      Đơn giản chỉ Hú Nhi cũng thôi, đây vốn là hài tử của thân tỷ , cơ hồ là tương lai tỷ tỷ Diệp Trường Vân cả đời trông cậy vào, cũng là chỗ dựa của toàn bộ gia tộc Diệp gia. Vào lúc thích hợp phải bắt đầu uốn nắn, để cây non này lớn sai, đây là trách nhiệm Diệp Tiềm thể chối từ.

      Nhưng giờ thêm A Ly, làm cho Diệp Tiềm bỗng chốc bó tay bó chân. A Ly kia, gặp vài lần từ xa, luôn đành lòng nhìn kĩ, tiếp xúc duy nhất là lần mất tích ở hậu hoa viên. Trước kia cho rằng đây là đứa nhu thuận đáng , làm cho người ta muốn thương trong tâm khảm, cũng là khát vọng thể ,chỉ có ở trong mộng.

      Nhưng chuyện lần này, khiến hiểu, quả nhiên hết thảy tốt đẹp chính là nhìn từ xa thôi. Đứa bé được nữ tử dắt tay kia lại bất hảo bất tuân như vậy.

      Trong thao luyện tràng nho ở ngự hoa viên, khi Diệp Tiềm đứng trước mặt hai đứa bé, nhìn bọn họ dùng con ngươi non nớt phòng bị nhìn , càng cảm thấy trọng trách nặng nề vai. Nếu dạy tốt, đừng Hoàng thượng, hoàng hậu cùng thái hậu, ngay cả Triêu Dương công chúa sau lưng A Ly, cũng dám đối mặt.

      Hú Nhi và A Ly trước đó vài ngày còn sắp giơ quả đấm muốn đánh nhau, thời sớm thân mật tay nắm tay cùng chiến hào. Hai cái đầu sát vào nhau, ngẩng đầu cẩn thận nhìn Diệp Tiềm, nhìn lát, thấy Diệp Tiềm có biểu cảm gì, A Ly vụng trộm với Hú Nhi: "Đừng sợ, dám làm gì ngươi, ngươi là Thái tử, đời này trừ Hoàng thượng cữu cữu, ngươi là lớn nhất!"

      Hú Nhi lo lắng nhíu mày, giọng : "Nhưng là cữu cữu ta a." Hú Nhi tuy có chút bất hảo, nhưng có kinh nghiệm mẫu thân dạy, biết có cữu cữu có mình, và cữu cữu vinh nhục cùng chung. Cữu cữu giáo huấn cháu, hẳn là có thể.

      A Ly hừ tiếng: " cũng phải cữu cữu ta! Ta tuy rằng phải Thái tử, nhưng mẫu thân ta là công chúa, nếu dám đối phó ta, ta khóc cho mẫu thân xem, mẫu thân mặc kệ, ta chỗ hoàng mỗ mỗ khóc, xem đến lúc đó làm sao."

      Hú Nhi nghe xong lời A Ly , nhất thời lo lắng, vì thế kéo tay A Ly, tiến lên lanh lảnh hô: "Sư phụ, hôm nay chúng ta phải làm gì?"

      Diệp Tiềm đương nhiên nghe bọn họ khe khẽ , khỏi cảm thấy buồn cười, mặt cũng nghiêm túc giống như lúc trước, bắt đầu ra nhàn nhạt tươi cười.

      A Ly sát ngôn quan sắc, nhìn ra biến hóa, nhất thời cười rạng rỡ: "Sư phụ, bằng ngươi dạy ta dùng kiếm !"

      Diệp Tiềm biết Hoàng thượng dạy hai đứa bé công phu kỵ xạ, kỳ thực đơn giản là mượn cơ hội này ma luyện tính tình bọn họ thôi. Phải biết rằng hai hài tử này chỉ gần ba tuổi và hơn ba tuổi, cánh tay cẳng chân vừa ngắn vừa mập, toàn bộ đều mềm yếu, sao có thể cưỡi ngựa kéo cung, nay còn lòng muốn múa kiếm? Là múa kiếm?

      Tức thời hơi trầm ngâm, nhân tiện : "Nếu muốn học võ công, việc thứ nhất phải làm là đứng tấn, đứng tấn tốt rồi, mới có thể bắt đầu học sử dụng kiếm."

      A Ly nghe xong, rất thất vọng, khuôn mặt nhắn kéo xuống: "Đứng tấn có ích lợi gì?"

      Diệp Tiềm đáp: "Đứng tấn là môn công phu cơ bản thứ nhất người luyện võ phải tu luyện, là luyện tập tinh, khí, thần. Chỉ có luyện tốt đứng tấn, mới có thể tiến triển về cưỡi ngựa bắn tên múa đao đấu kiếm. Nếu luyện đứng tấn, hết thảy võ nghệ đều giống như xây nhà , xây cầu cát, là hư vô, có căn cơ, gió thổi nhà đổ, nước trôi cầu hủy, bất quá là cách tầng công phu."

      A Ly và Hú Nhi nghe xong, cũng thể ngừng nhăn mày, khuôn mặt khóc đáng thương.

      Diệp Tiềm xong, nhìn hai người bọn họ, hỏi: "Các ngươi nguyện ý chỉ học ít công phu túi da hồ lộng cha mẹ, hay muốn học bản lĩnh vững chắc đây?"

      A Ly vội gật đầu, vung cánh tay rất tròn có khí thế : "Ta tự nhiên là muốn học tập bản lĩnh thực thụ!"

      Hú Nhi cũng vội hô theo: "Ta giống A Ly."

      Diệp Tiềm vừa lòng gật đầu: "Được, các ngươi đồng ý, hôm nay chúng ta bắt đầu luyện tập đứng tấn ."

      Tức thời Diệp Tiềm giảng giải tư thế cho hai hài tử, dạy bọn họ luyện tập, lại đỡ bọn họ sửa tư thế. Lúc bắt đầu, hai hài tử bởi vì mới mẻ, có thể giả khuông giả thức giữ cánh tay cẳng chân nép, nghẹn mặt đỏ đứng tấn. Nhưng lâu dài, bọn họ bắt đầu vẻ mặt cầu xin, chịu nổi.

      A Ly kêu to đứng lên trước: " được a, Diệp Tiềm, ta được, ta luyện!" xong đặt mông ngã đất.

      Hú Nhi thấy vậy, cũng ngã theo mặt đất.

      Diệp Tiềm nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "A Ly Tiểu Hầu Gia, xin hỏi ngài vừa rồi ta cái gì?"

      A Ly vuốt mông đau, tức giận : "Tự nhiên gọi ngươi là Diệp Tiềm, thế nào, phải tên ngươi thế sao?"

      Diệp Tiềm cười lạnh: "Xem ra trước khi ngươi đứng tấn, phải học cái gì là tôn sư trọng đạo."

      A Ly hừ tiếng, xoay đầu , khinh thường : "Ta học!"

      Hú Nhi thấy Diệp Tiềm sinh khí, vội đáp: "Sư phụ, a cữu, đừng nóng giận, A Ly chỉ đùa." Hú Nhi từ được mẫu thân dạy, phải nghe lời cữu cữu, phải tôn trọng cữu cữu, nên ở trước mặt Diệp Tiềm có vài phần khiếp ý.

      Diệp Tiềm cũng nghe, lạnh giọng ra lệnh: "Đứng lên!" ở trong quân doanh huấn luyện quân sĩ quen, ra lệnh tiếng, cũng giận tự uy, nghe được hai đứa bé đều sửng sốt.

      A Ly từ tính tình cương liệt, lại được mọi người sủng ái, đừng đến ai khác, ngay thái hậu và đương kim Hoàng thượng đều ngoan ngoãn chiều chuộng , chưa từng có ai giống Diệp Tiềm dám với như vậy, vì thế ngỡ ngàng, rồi nổi giận. Tức thời hận cũ hận mới cùng đến, bắt đầu khóc lóc om sòm lăn lộn mặt đất, cuộn thân thân mình thành cục thịt, vừa lăn lộn vừa gào thét phẫn nộ: "Ta đứng dậy, cứ đứng dậy, ngươi có thể làm khó dễ ta sao, chẳng lẽ ngươi còn dám đánh ta sao? Ngươi thấy mẫu thân ta ở đây đánh ta? Ngươi khi dễ tiểu hài tử!" Vừa la hét, vừa vụng trộm nhìn phản ứng của Diệp Tiềm bên này.

      A Ly nắm chắc, chiêu này ở nhà nghĩ xuất ra, cũng tin chiêu này vừa ra, Diệp Tiềm kia dám làm gì .

      Ai ngờ Diệp Tiềm mắt lạnh lẽo nhìn lát, liền gọi Hú Nhi : "Hú Nhi, ngươi muốn tiếp tục luyện đứng tấn, hay là muốn học A Ly Tiểu Hầu Gia, luyện tập lăn lộn?"

      Hú Nhi ánh mắt mở to nhìn A Ly lăn đất, nhìn lại cữu cữu nghiêm túc, yếu ớt : "Vậy ta đứng tấn thôi."

      Diệp Tiềm vừa lòng gật đầu: "tốt." hổ là cháu .

      Vì thế Hú Nhi được Diệp Tiềm nhẫn nại chỉ bảo, tiếp tục đứng tấn, còn Diệp Tiềm ở bên giải thích yếu lĩnh cơ bản về đứng tấn, cùng với rất nhiều ưu điểm.

      Đáng thương Tiểu Hầu Gia A Ly lúc này lăn đến đầu tóc tán loạn, cả người quần áo đều đầy cỏ rác bùn đất, quả có chút mệt mỏi, nhưng nhìn trộm xem hướng Diệp Tiềm, bộ dáng vẫn chút nào chịu thua, trong lòng có chút uể oải, nhàm chán lăn lộn rồi, rốt cục sờ cái mông phát đau, mất mặt dừng lăn lộn.

      Nhưng nhìn bên chỗ Diệp Tiềm, cậu cháu hai người học dạy rất nhập tâm, căn bản có ý tứ quan tâm a, cũng ai gọi đứng lên. ngượng ngùng thể đứng lên, đành phải tiếp tục nằm ở đó, ngón tay mập mạp nhàm chán cào đất bùn, tha thiết mong chờ nhìn phía bên này.

      Diệp Tiềm kỳ thực vừa giảng giải cho Hú Nhi, vừa chú ý động tĩnh A Ly bên này, thấy dừng động tác, cho rằng lát sau tự đứng dậy, nhưng ai biết này tuổi dù , nhưng rất có tì khí, nằm ở đó vẫn nhúc nhích, chỉ nhìn khắp nơi.

      Sau thời gian mấy nén hương, ngay lúc A Ly Tiểu Hầu Gia nằm đến đau mông, phiền chán muốn tự ngồi dậy, Diệp Tiềm rốt cục tới trước mặt .

      Diệp Tiềm từ cao nhíu mày nhìn xuống tiểu nam hài khóc lóc om sòm đất, ngưng mắt xem mặt mày , trừ bỏ đôi mắt lớn lên cực kỳ giống Triêu Dương công chúa, chỗ khác lại có gì tương tự.

      Có lẽ giống nhất chính là tính cách, Triêu Dương công chúa tuy rằng lãnh bạc lạnh lùng, nhưng trước giờ lại phải tính tình dữ dằn quật cường đâu.

      Diệp Tiềm bỗng nhiên nhớ lại Hoài An Hầu có duyên gặp mặt mấy lần, chẳng lẽ A Ly lại giống ông ta sao? Nhưng Hoài An Hầu ràng là nho nhã ôn hòa.

      A Ly vất vả đợi đến Diệp Tiềm đến trước mặt, cho rằng gọi mình đứng lên, tức thời lại kiêu căng phiết mặt nhìn, lỗ tai dựng thẳng nghe ngóng. Nhưng ai biết chờ mãi được, lại chờ cũng được, cuối cùng bất đắc dĩ, tự nhảy lên, trừng mắt : "Ngươi đến cùng muốn ta nằm tới khi nào?"

      Diệp Tiềm thấy giống như con thỏ béo nhảy bật lên cũng bất ngờ, lại nhìn gò má lông mi đều dính cỏ, lại còn bộ dáng béo tròn hùng hổ, trong lòng muốn cười, bất quá vẫn ra vẻ nghiêm túc banh mặt, quay đầu hỏi Hú Nhi: "Hú Nhi, ta từng bắt A Ly Tiểu Hầu Gia nằm mặt đất sao?"

      Hú Nhi nhu thuận lắc đầu: "Sư phụ, có."

      Diệp Tiềm quay đầu nhìn A Ly, nghiêm trang hỏi: "A Ly, ai muốn ngươi nằm mặt đất?"

      A Ly tự biết đuối lý, hừ tiếng, xoay đầu .

      Diệp Tiềm thấy còn già mồm át lẽ phải, cũng bỏ đá xuống giếng, nhân tiện : "A Ly, ngươi cùng Hú Nhi tiếp tục luyện tập đứng tấn, thế nào?"

      A Ly lắc bả vai, ra vẻ bất đắc dĩ giật giật lông mày: "Được rồi, ta đây cho ngươi mặt mũi."

      ==============================

      Ngay lúc Diệp Tiềm dạy hai hài tử, Hoàng thượng ở Trường thọ trong cung, bị thái hậu lạnh lùng chất vấn.

      Hoàng thượng nhìn trái nhìn phải, có chút bất đắc dĩ : "Diệp Tiềm người này cố chấp, cho nên mãi thành hôn. Bất quá giờ mẫu hậu tự nhắc tới, vậy dù có ngoan cố, trẫm cũng lệnh cho nhanh chóng thành thân, mẫu hậu nghĩ thế nào?"

      Thái hậu nghe xong, sắc mặt hơi hòa hoãn: "Trệ nhi, con có thể minh bạch là tốt nhất. Diệp Tiềm kia, ai gia tuy rằng nhìn như cẩn thận, khiêm tốn, nhưng trong khung tâm cũng lớn! thời Diệp gia bọn họ thế lực từ từ lớn mạnh, con làm hoàng đế, đương nhiên cũng phải tính toán trong lòng."

      Hoàng thượng vội cười làm lành, liên tục đáp phải.

      Thái hậu vừa lòng gật đầu, chợt nhớ tới cái gì : "Kỳ thực ai gia giục ngươi tứ hôn cho Diệp Tiềm, vì còn có việc, trong lòng luôn nghi hoặc."

      Hoàng thượng nghe xong, có chút hiểu, bước lên phía trước : "Mẫu hậu có việc, thỉnh cứ , trẫm đương nhiên làm theo ý tứ mẫu hậu."

      Thái hậu chậm rãi lắc đầu, thở dài : "Cũng phải đại gì, nhưng A tỷ con tính tình con cũng biết, chuyện của nàng cho tới bây giờ cũng với ai gia, ai gia cũng thể hỏi. Ai gia gần đây luôn lo lắng cho nàng, bởi vì ai gia nghe được ít tin đồn, là Diệp Tiềm trước kia thế nhưng cùng nàng có chút quan hệ."

      Hoàng thượng vừa nghe, mặt lộ vẻ kinh ngạc, vội hỏi: "Mẫu hậu, đây là tin tức nơi nào nghe đến, quá mức vớ vẩn!"

      Thái hậu sắc mặt vui, trừng mắt nhìn Hoàng thượng cái : "Ngươi đừng hỏi, mau chóng tứ hôn cho Diệp Tiềm ."

      Vì thế ngày, Diệp Tiềm bỗng nhiên bị Hoàng thượng triệu đến, lúc đầu vẫn chưa nghĩ nhiều, nhưng ai biết vừa vào ngự thư phòng, thiên tử như có đăm chiêu nhìn nửa ngày, sau đó bỗng nhiên mở miệng : "Diệp Tiềm, ngươi năm nay hai mươi mốt, quả cũng nên thành thân. Đại học có viết, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, ngươi đến nhà cũng có, làm sao thay trẫm bảo vệ xã tắc, bình định tứ hải đây!"

      Diệp Tiềm vừa nghe, trong lòng hiểu, vội hỏi: "Hoàng thượng, mạt tướng --"

      Ai biết Hoàng thượng lại khoát tay chặn lại, lấy ngữ khí được xen vào : "Trẫm cho ngươi tùy ý thành hôn với Hoài Nhu quận chúa."

      Diệp Tiềm nhíu mày, tiến lên bước, quỳ xuống đất, trầm giọng : "Hoàng thượng, mạt tướng thể tiếp chỉ!"

      Hoàng thượng vừa nghe, mặt vui, : "Diệp Tiềm, ngươi cũng dám kháng chỉ!"

      Diệp Tiềm ôm quyền, kiên định : "Thỉnh Hoàng thượng xử phạt là được."

      Hoàng thượng nhìn Diệp Tiềm cái, ánh mắt thâm trầm : "Ngươi cần kháng chỉ ngay, về úp mặt vào tường sám hối mấy ngày, rồi quyết định muộn!"

      ============

      Về đến nhà, Diệp Tiềm nghĩ mãi xong, vì sao Hoàng thượng lúc trước luôn luôn che chở mình bỗng nhiên hạ đạo thánh chỉ như vậy?

      Mà ngay lúc nhíu mày trầm tư, bỗng nhiên nghe bên ngoài có tiếng tranh cãi ầm ĩ, sau đó nghe được tiếng thị vệ chung quanh khiển trách, còn có Thu Nương kêu đau. Diệp Tiềm vội đẩy cửa sổ nhìn ra phía ngoài, lại thấy Hoài Nhu quận chúa hùng hùng hổ hổ, lông mày mang lửa giận, bi giận đan xen đứng ở trong đình viện. Bên cạnh nàng, Thu Nương chật vật ngã sấp xuống, quản gia trong phủ gấp rút tới nâng.

      Hoài Nhu quận chúa thấy Diệp Tiềm, cắn môi chăm chú nhìn lát, rốt cục mở miệng : "Diệp Tiềm, ngươi vì sao đồng ý cưới ta?"

      Diệp Tiềm thấy nàng như thế, trong lòng càng phản cảm.

      Kỳ thực tinh tế xem mặt mày, Hoài Nhu quận chúa giống Triêu Dương công chúa đến ba bốn phần, nhưng tướng mạo tương tự tính cách bất đồng, ngược lại khiến thích nổi. giờ mặc dù là viễn chinh hầu, nhưng với hạ nhân thị vệ hay dân chúng phổ thông, bao giờ cũng giữ vẻ mặt ôn hoà. Nhưng với quận chúa này, tới bây giờ cũng giả vờ nổi. Tức thời chán ghét nhíu mi, cười lạnh tiếng: "Ta đồng ý cưới ngươi, nên ngươi dùng biện pháp buộc Hoàng thượng tứ hôn sao?"

      Hoài Nhu quận chúa cao ngạo ngẩng đầu lên: "Diệp Tiềm, ngươi to gan, chẳng lẽ còn muốn kháng chỉ tuân sao?"

      Diệp Tiềm cũng nhìn nàng, chỉ đẩy cửa ra, đến bên người Thu Nương, vươn bàn tay to đỡ nàng đứng lên.

      Thu Nương bởi vì ngăn trở Hoài Nhu quận chúa, mà bị dã man đẩy ngã xuống đất, rất chật vật, hoảng hốt thấy bàn tay to hữu lực của Diệp Tiềm đưa đến, trong lòng có chút cảm động, vội vươn tay túm lấy.

      Nhưng Hoài Nhu quận chúa thấy tình cảnh như vậy, trong mắt bốc hỏa, tiến lên bước, chen chân đá vào, giọng căm hận : "Ngươi đồng ý cưới ta, vì trong tâm có tiện nô sao?"

      Diệp Tiềm nghe như thế, quay lại, con ngươi lạnh như băng thẳng tắp nhìn chằm chằm Hoài Nhu quận chúa, khí thế lạnh thấu xương làm cho Hoài Nhu quận chúa sửng sốt, chỉ ngơ ngác lui về phía sau bước.

      Diệp Tiềm nắm chặt tay, thu hồi ánh mắt, cúi đầu kéo Thu Nương bên cạnh, đạm mạc mà xa lạ : "Diệp Tiềm hôm nay mặc dù phong hầu bái tướng, nhưng ngày xưa cũng chỉ giống như Thu Nương là tiện nô thôi, khó có thể xứng đôi với quận chúa cao quý, còn thỉnh quận chúa đừng có dây dưa."

      Hoài Nhu quận chúa trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn Diệp Tiềm, lâu sau trong mắt to trong suốt chậm rãi chảy lệ: "Ngươi, ngươi biết phải ta ngươi, vì sao lại như vậy? Ta chờ ngươi ba năm, đổi lại ngươi lạnh lùng như thế sao?"

      Diệp Tiềm thầy chân Thu Nương bị trầy da, nhân tiện : "Trở về phòng, bảo thị nữ bôi thuốc giúp ngươi."

      Thu Nương vài năm nay luôn luôn tận tâm hầu hạ bên người Diệp Tiềm, nhưng chưa khi nào Diệp Tiềm đối đãi cẩn thận như thế, tức thời càng cảm kích thôi, rưng rưng : "Ta sao, tướng quân."

      Nhưng vẻ mặt này xem trong mắt Hoài Nhu quận chúa, cũng là lưỡng tình tương duyệt, nước mắt nàng rốt cục bùm bùm rơi xuống, khóc nức nở : "Ngươi đồng ý cưới ta, có phải trong lòng ngươi có người khác ?"

      Diệp Tiềm kiên nhẫn : "Phải. Trong lòng ta có người khác, luôn luôn có, chưa bao giờ quên. Trừ nàng, ta cưới bất kì ai."

      Hoài Nhu quận chúa nghe vào tai, nhìn Diệp Tiềm, lại nhìn Thu Nương, rốt cục dậm chân, giọng căm hận : "Ngươi cho là ngươi được đền bù mong muốn sao? Ta cho ngươi, Diệp Tiềm, ngươi mơ tưởng! Ta tuyệt đối cho ngươi như nguyện!" xong, nàng dùng tay áo lau nước mắt, nhanh chân chạy .

      Thu Nương bên cạnh yên lặng nhìn chằm chằm Diệp Tiềm, thấy sắc mặt lãnh ngạnh nhìn nơi nào biết. Đột nhiên, nàng nhớ vài năm trước, ở trong mộng gọi cái tên.

      Cho rằng bất quá là gọi trong mộng, cho rằng bất quá là trùng hợp, giờ mới biết, là sai mười phần.

      ============================

      nhiều ngày Diệp Tiềm cũng vào triều, cũng Thu lâm uyển luyện binh, chỉ lòng buồn bã ở nhà, như Hoàng thượng bế môn tư quá. ngày, trong cung đến báo lại, là Tiểu Thái tử và Tiểu Hầu Gia muốn luyện võ, tại sao thấy sư phụ đến truyền thụ võ nghệ?

      Diệp Tiềm nhớ tới bộ dáng hai đứa bé trộm dùng mánh lới, biết bọn họ đâu muốn luyện võ, chừng lại có chủ ý quỷ quái gì thôi. Bất quá hai đồ nhi cho mời, cũng chối từ, lên ngựa thẳng vào trong cung.

      Đợi đến Trường thọ điện, nhìn thấy hai đứa bé, chỉ thấy bọn họ nhu thuận đứng ở đó, chờ mình.

      A Ly tiến lên bước trước, hai cái tay béo ôm thành quyền, rất có bộ dáng : "Sư phụ, hôm nay ta và Hú Nhi nghe lão thái giám chuyện xưa, mới biết làm đồ nhi đều phải kính trà sư phụ, cho nên hôm nay chuẩn bị chút trà, thỉnh sư phụ xin vui lòng nhận cho."

      Diệp Tiềm nhíu mày: "Cái này cũng cần, các ngươi là Thái tử, là Hầu gia, có thể miễn."

      A Ly lại cười đến hai mắt sáng bừng: " thể miễn, thể miễn, nhất định phải có."

      Hú Nhi theo: "A Ly đúng, đây là thể miễn."

      đến đây, A Ly từ trong tay thị vệ lấy ra ly trà nóng bốc hơi, tự mình đưa tới tay Diệp Tiềm, cười đến tươi ngọt vô tà: "Sư phụ, thỉnh uống trà."

      Diệp Tiềm nghi ngờ , liền tiếp nhận.

      A Ly và Hú Nhi liếc nhau, cùng kêu lên giòn tan: "Sư phụ, thỉnh uống trà."

      Diệp Tiềm trong lòng nổi lên nghi hoặc, chậm rãi thử ngụm trà.

      A Ly và Hú Nhi lại liếc nhau, trong mắt đều là hưng phấn, hưng phấn tỏa sáng. A Ly nhếch miệng cười tiến lên, khó nén sốt ruột lôi kéo vạt áo Diệp Tiềm, đem thân thể béo tròn xoay giống như ma hoa, trong miệng vẫn làm nũng : "Sư phụ, sư phụ, trà uống được a?"

      Diệp Tiềm mặt biểu cảm gì, ánh mắt cúi xuống nhìn A Ly.

      A Ly tiếp tục cười, cười đến cả tám cái răng trắng đều lộ ra ngoài: "Sư phụ, đây là A Ly tự mình ngâm trà cho người, uống được a?"

      Diệp Tiềm gật đầu, phun ra hai chữ: "uống ngon."

      Hú Nhi bên cạnh, mở to hai mắt nhìn, nuốt nuốt nước miếng.

      A Ly lôi kéo cánh tay Diệp Tiềm, còn đem khuôn mặt nhắn tựa vào ống tay áo Diệp Tiềm, vui vẻ : "Sư phụ, khó được người ghét bỏ A Ly ngâm trà khó uống, nhất định phải uống hết a!"

      Diệp Tiềm nghe vậy, nâng tay uống hơi cạn sạch nước trà, uống xong, lạnh nhạt nhíu mày : "Còn sao?"

      Hú Nhi khuôn mặt nhắn nhìn A Ly, nghẹn cái miệng nhắn dám lời nào.

      A Ly tề mi lộng nhãn ý bảo.

      Hú Nhi bất đắc dĩ, đành phải : "Còn..."

      A Ly vội hô: "Hú Nhi ca ca, vừa rồi là ta kính trà, tới lượt ngươi."

      Hú Nhi đành phải kiên trì, từ trong tay thị vệ khác tiếp nhận ly trà, nơm nớp lo sợ đưa tới tay Diệp Tiềm.

      Diệp Tiềm tiếp nhận, tiếp tục uống hơi cạn sạch.

      Hú Nhi nhìn ngẩn người, A Ly nhìn miệng đều há ra.

      Diệp Tiềm cúi thắt lưng, từ trong lòng lấy ra cái khăn đưa cho A Ly: "Chảy nước miếng, lau ."

      A Ly sờ cằm, quả nhiên đúng vậy, nước miếng trong suốt rơi quần áo.

      ==================

      Buổi chiều, A Ly vẫn giữ chuyện này, cho nên Triêu Dương công chúa chuyện với , đều yên lòng.

      Triêu Dương công chúa sờ sờ trán , ôn thanh : " sinh bệnh, thế nào lại choáng váng?"

      A Ly bổ nhào vào trong lòng mẫu thân cọ xát, vừa cọ vừa : "Mẫu thân, người Diệp Tiềm có phải có chút kỳ quái phải?"

      Triêu Dương công chúa nghe vậy sửng sốt, cúi đầu nhìn chằm chằm con trai của mình, ôn nhu hỏi: "Thế nào bình thường?"

      A Ly nhướng mày lên hoang mang hiểu: " giống như sợ mặn!"

      Triêu Dương công chúa nghe xong, nhíu mày : " sợ mặn?"

      A Ly đến đùi mẫu thân, tìm vị trí tốt nhất, thư thư phục phục ngồi yên, thế này mới vào tai mẫu thân, đem việc ban ngày lần, sau khi xong tiếp tục buồn bực: "Trong ấm trà cho rất nhiều muối, ta à Hú Nhi đều thử qua, thử ngụm cũng phải phun, thế nào có thể uống hai chén?"

      Triêu Dương công chúa nghe xong, mày nhăn chắt nhanh : "A Ly, con rất nghịch ngợm, sao có thể hồ nháo như thế!"

      A Ly thấy mẫu thân vui, vội dùng tay bé mập mạp ôm cổ mẫu thân, lại dùng cái miệng phấn nộn ướt sũng nịnh nọt hôn vài cái má mẫu thân, lúc này hắc hắc cười : "Mẫu thân đừng giận A Ly, dù sao Diệp Tiềm cũng có việc gì."

      Nhưng ai biết biện pháp ngày xưa thử lần là được, hôm nay lại rất hiệu nghiệm, mẫu thân vẫn banh mặt như cũ, xem ra rất là vui.

      quyệt miệng, trong lòng cũng có chút ủy khuất: "Mẫu thân, nhưng Diệp Tiềm khi dễ A Ly..."

      còn chưa dứt lời, Triêu Dương công chúa hừ tiếng, nhíu mày, mát đạm : "Về sau được gọi thẳng tên."

      A Ly quyệt phấn môi, tình nguyện : "Vậy nên gọi là gì a?"

      Triêu Dương công chúa cúi mắt suy nghĩ, đạm nhạt : "Gọi là Diệp tướng quân."

      A Ly quyệt miệng: "Mẫu thân sao lại giúp người kia chuyện, có phải thích A Ly ?" xong nhìn trộm mẫu thân, trong lòng rất hiểu, cảm thấy mẫu thân này đối đãi với Diệp Tiềm giống người khác.

      Triêu Dương công chúa sờ sờ lên sợi tóc mềm của con trai, hừ tiếng, rốt cục cười : "Nếu con bướng bỉnh như thế, mẫu thân đương nhiên thích con hơn."

      Lúc đôi mẫu tử này nhàn thoại về Diệp tướng quân, Diệp tướng quân sợ mặn trong truyền thuyết vừa đọc binh thư, vừa uống hết ly nước này đến ly nước khác.

      Thu Nương hầu hạ bên cạnh nhìn cũng nhăn mày lại: "Tướng quân, ngươi làm sao vậy?" uống đến hai ấm nước trà!

      Con ngươi Diệp Tiềm cũng nâng lên, đạm thanh : " việc gì."

      Thu Nương ánh mắt gian nan đến ấm trà thấy đáy, nhấp môi, thử thăm dò mở miệng : "Vậy, ta lại ngâm ấm trà đến cho người?"

      Diệp Tiềm cúi xuống lật sách, trầm ngâm lát : " cần nước trà, ta muốn nước trắng."

      Thu Nương nhíu mày, gian nan gật đầu: "được..."

      Tác giả có chuyện muốn : Vì sao Diệp Tiềm ra nhìn A Ly giống ai. Kỳ thực là vì chưa thấy Triêu Dương công chúa lúc còn trẻ, càng chưa thấy chính bản thân mình từ chịu đủ khuất nhục đè nén mà thể thu liễm tâm tính cẩn thận nhẫn nại.

      Ngược Diệp Trường Vân là sớm muộn, ngọt ngào là rất nhanh, tiếp theo Hoài An Hầu sinh bệnh, lại tiếp theo hẳn là chết thôi.
      amandatruc, HangVO9, Tô Đát Kỷ22 others thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Mong toi khúc ngọt ngao
      heavydizzy thích bài này.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ta rất phúc hậu nhưng mong ông chồng hờ kia ngủm lâu rồi.
      hikari2088, Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 60 Diệp Tiềm hứa hẹn

      Hoài Nhu quận chúa khóc trở về, Thường Châu Vương phi nhìn có chút đau lòng, ôm nữ nhi đau mắng Diệp Tiềm phen, tiếp theo lại bắt đầu mắng Thường Châu Vương. đường đường là vương hầu thiên gia, nữ nhi bảo bối bị khi dễ, thế nào đến cái rắm đều biết phóng, chẳng lẽ thực sợ ngoại thích tân quý đó sao.

      Thường Châu Vương cũng cảm thấy mười phần nghẹn khuất, việc này liên quan gì đến a, lúc đầu Diệp Tiềm phải lương xứng, bất đắc dĩ nữ nhi này là thiêu thân lao đầu vào lửa còn muốn kêu lên , giờ tốt rồi, biến thành có mặt mũi như vậy, còn phải đến nghĩ biện pháp.

      Lúc Thường Châu Vương phi khóc mắng, Thường Châu Vương rút kinh nghiệm xương máu, tìm Thanh Hà Hầu Vương Nghiêm, lắng nghe ông ta chút. Lúc cũng ôm hi vọng, nhưng trở về cũng nghe hiểu tình hình. Buổi tối về phủ, đầu tiên là kể rồi an ủi thê nữ may mắn thế nào, Thường Châu Vương phi cả kinh há to miệng, còn Hoài Nhu quận chúa khóc lắc đầu: " sao, dù từng là khách trong mà của A Cẩn tỷ tỷ thế nào, ta thích là xa kỵ tương quân tại, phải tiểu nô năm đó ở Bình Tây Hầu phủ!"

      Thường Châu Vương phi liên tục nhíu mày: "Hài tử ngốc, con đừng choáng váng, nam nhân này thân gia ràng như thế, chỉ sợ còn biết phong lưu người bao nhiêu đâu. Con phải trong phủ còn có cái gì Thu Nương sao? Ta xem Thu Nương kia cũng là người có tâm kế, nếu con thực gả cho , còn biết bao nhiêu chuyện sốt ruột đâu, vẫn là nhanh chết tâm tư này, ta cùng phụ vương con đương nhiên tìm người gia thế trong sạch xứng với con."

      Hoài Nhu quận chúa nghe vậy, lại khóc càng thương tâm.

      Ngày thứ hai, Thường Châu Vương và Thanh Hà Hầu Vương Nghiêm thông suốt tiến cung gặp mặt thái hậu, hỏi chuyện Diệp Tiềm kháng chỉ. Thái hậu vừa nghe, hừ lạnh tiếng : "Diệp Tiềm khá lắm, chẳng lẽ kiêu ngạo như thế, Hoài Nhu là nữ nhi thiên gia ta, thế nhưng xứng với sao?"

      Thường Châu Vương nhớ tới nữ nhi tối hôm qua khóc mắt đều sưng đỏ thành quả đào, đối với Diệp Tiềm là hận nghiến răng nghiến lợi, tức thời khuyến khích: " nha đầu Hoài Nhu kia dù điêu ngoa chút, Diệp Tiềm là thân đệ đương kim hoàng hậu, ánh mắt cao, chướng mắt vốn cũng bình thường, nhưng tức tức, cửa hôn nhân này là thái hậu lão nhân gia ngài hướng vào, Diệp Tiềm khinh thường Thường Châu Vương ta cũng thôi, nhưng giờ nhìn lão nhân gia ngài trong mắt a!"

      Vương Nghiêm ở bên cạnh nhíu mày, thấp giọng : "Thái hậu nương nương, theo vi thần xem, Diệp Tiềm quả tâm cao khí ngạo. Vi thần nghe , Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn cho Diệp Tiềm, nhưng Diệp Tiềm thế nhưng kháng chỉ tuân đâu."

      Vương Thái Hậu nghe được chau mày: " có chuyện này?"

      Vương Nghiêm khẳng định: "Thái hậu nếu tin, hỏi Hoàng thượng câu cũng được."

      Vương Thái Hậu nghe vậy, tức thời mệnh cho cung nữ triệu Hoàng thượng Triệu Trệ đến hỏi.

      Hoàng thượng thấy mẫu hậu bỗng nhiên triệu kiến, biết là ổn, vừa vào Trường thọ điện, thấy đứng bên cạnh mẫu hậu là Thanh Hà Hầu Vương Nghiêm và Thường Châu Vương, tức thời trong lòng minh bạch. chậm rãi thong thả, tiến lên tham kiến thái hậu, trong lòng cũng có tính toán.

      Vương Thái Hậu mắt lạnh nhìn hoàng đế nhi tử: "Hoàng nhi, hôn của Hoài Nhu, con đến cùng tính toán gì? Ai gia nghe Diệp tướng quân thế nhưng kháng chỉ?"

      Hoàng thượng cười, tiến lên : "Mẫu hậu tin tức rất linh thông a." đến đây, hư cười nhìn Thanh Hà Hầu bên cạnh.

      Thanh Hà Hầu lại chỉ mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, làm như thấy.

      Thấy tình cảnh này, mặt Hoàng thượng vẫn có ý cười như cũ, nhưng trong mắt lại có tia tàn nhẫn. Bất quá là loại người nào, tia tàn nhẫn chỉ lướt qua giây lát, thủ nhi đại chi vẫn đối với thái hậu nương nương tình cảm nồng đậm nhụ mộ.

      Vương Thái Hậu nghe hoàng đế chuyện như vậy, giương mắt nhàn nhạt liếc nhìn , nhíu mày : "Thế nào, Hoàng thượng còn muốn trách ai gia lắm miệng?"

      Hoàng thượng hắc hắc cười, vội đáp dám, dám xong, mới chậm rãi : "Mẫu hậu có điều biết, trẫm quả nhắc tới chuyện tứ hôn với Diệp tướng quân, nhưng cuối cùng tứ hôn, cũng phải Diệp tướng quân kháng chỉ tuân, mà là nhi thần và Diệp tướng quân chuyện phen, cảm thấy Diệp tướng quân thích hợp làm hôn phu của Hoài Nhu muội muội đâu."

      Thường Châu Vương nghe xong, nhịn được xuy tiếng, nghĩ đến cũng phải, Diệp Tiềm bất quá là hạ nô xuất thân đê tiện, còn từng làm diện thủ cho Triêu Dương công chúa, loại nam nhân này, sao xứng đôi với đường đường quận chúa Thường Châu Vương gia đây!

      Vương Thái Hậu đương nhiên cũng nghĩ vậy, nhưng bà cũng hiểu con trai mình đối với Diệp Tiềm là muốn ủy thác việc lớn, vạn vạn vạch trần việc này, tức thời khỏi nghi hoặc nhìn về phía con.

      Ai ngờ Hoàng thượng tiêu sái cười, cất cao giọng : "Đại Viêm triều ta ít ngày nữa xuất binh Nam Man, công kích trực tiếp Tứ thủy thành của Nam Man, Diệp Tiềm làm đại tướng, vì ta dẫn quân nam chinh. Nam Man khí độc khắp nơi, nam chinh hung hiểm dị thường. Nếu lúc này trẫm tứ hôn và muội muội Hoài Nhu, vạn nhất có gì hay xảy ra, như vậy muội muội trẫm chẳng phải là phải thủ tiết sao?"

      Lời này vừa ra, ở đây vương hầu thái hậu đều có ý nghĩ. Vương Thái Hậu nghĩ là, Diệp Tiềm thằng nhãi này nếu có thể giúp đỡ Trệ nhi đánh giặc, cũng hoàn hảo. Thanh Hà Hầu nghĩ là, nếu là để đánh giặc, đánh thắng làm sao bây giờ? chẳng phải là địa vị ở trong triều càng cao? Nhưng mà, nếu chết ở Nam Man như vậy, là mình hết phiền toái. Còn Thường Châu Vương cũng oán hận nghĩ, Nam Man quả là độc khí tràn ngập, chướng dịch hoành hành, nếu tiểu tử này chết ở Nam Man như vậy, nữ nhi mình rốt cục có thể cần nhớ đến .

      Tức thời mấy người ở đây nghĩ xong, bất quá đều có tâm của mình, thế nhưng ai đưa ra dị nghị.

      Hoàng thượng ánh mắt đảo qua mấy người, ràng chuyện kháng chỉ tứ hôn qua, phỏng chừng cũng ai nhắc nữa. Nếu lúc này nhấc lên chuyện kháng chỉ, Diệp Tiềm cũng đừng nghĩ viễn chinh Nam Man, vì thế ý nghĩ của mọi người cũng đều rơi vào khoảng .

      ================================

      Lần này Đại Viêm triều xuất binh viễn chinh Nam Man, lâu so với lần trước thu binh, trong triều người phản đối dâng tấu rất đông, người phản đối phần lớn vì Nam Man giờ có động tĩnh xâm phạm Đại Viêm triều, mà nam chinh hao tài tốn của vô cùng, chiến sợ là gió lửa mấy năm liên tục, bất lợi dân tâm.

      Nhưng hoàng đế Triệu Trệ lại để mặc, triệu Diệp Tiềm đến hỏi: "Nếu muốn ngươi lấy đô thành Hoàng Sa của Nam Man, cần bao nhiêu binh mã, bao nhiêu thời gian."

      Diệp Tiềm lần trước tiến vào Nam Man lấy Miên thành, đối với địa thế cùng binh lực Nam Man có hiểu biết, mà lúc rời Nam Man, cũng phái thám tử bắt đầu lẫn vào thành Hoàng Sa tìm hiểu phong tục dân tình địa thế địa phương. Lúc này thiên tử hỏi, chỉ hơi trầm ngâm, nhân tiện : "Mười vạn tinh binh, ba tháng có thể."

      Hoàng đế nghe vậy mừng rỡ, gật đầu : "Nếu chỉ cần mười vạn tinh binh, ba tháng có thể đánh hạ thành Hoàng Sa, trong triều này lão thất phu chít chít méo mó có thể câm miệng!"

      Diệp Tiềm gật đầu.

      Hoàng đế vui xong, mặt mày lại nhiễm lo lắng: "Diệp Tiềm, trong quân đùa, ngươi cũng biết, nếu trong ba tháng đánh hạ thành Hoàng Sa, chờ ngươi là kết cục gì?"

      Diệp Tiềm quỳ gối xuống, hai tay ôm quyền, vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh: "Hoàng thượng yên tâm, nếu trong ba tháng thể hạ thành, Diệp Tiềm nguyện ý nghe Hoàng thượng xử phạt!"

      Hoàng đế liên tục gật đầu, nhìn chằm chằm Diệp Tiềm, vẻ mặt giống như nhìn rương bảo tàng, nửa ngày bỗng nhiên cười ha ha.

      Mấy ngày sau, Diệp Tiềm làm tướng, lĩnh mệnh nam chinh, trong triều mọi người biết bao nhiêu người xem náo nhiệt, chờ thiếu niên tướng quân này xưa nay gì địch nổi xảy ra chuyện xấu, đến lúc đó xem hoàng đế xử trí như thế nào.

      Làm tin tức này truyền đến tai Triêu Dương công chúa, nàng nhíu mi, đạm thanh lạnh nhạt : " lá gan đủ lớn, thế nhưng khoa trương như thế!"

      Cẩm Tú bên cạnh mặt mang sầu lo: "Nếu Diệp tướng quân trong ba tháng thể đánh hạ thành Hoàng Sa, vậy làm sao bây giờ đây?"

      Triêu Dương công chúa nhíu mi, nhìn Cẩm Tú: "Ngươi cũng quan tâm cái này."

      Cẩm Tú bất đắc dĩ cười khổ, thầm nghĩ Diệp Tiềm cùng ta có quan hệ gì, ta quan tâm chuyện này còn phải là vì người, vì Tiểu Hầu Gia. Sao người là chánh chủ cũng vội chút nào.

      Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, cục thịt trắng noãn rón rén giống như mèo con ăn vụng tiến vào, đầu tiên cẩn thận nhìn sắc mặt Triêu Dương công chúa, thấy nàng cũng có bộ dáng tức giận, tức thời cọ cọ đến bên Triêu Dương công chúa, tay kéo ống tay áo Triêu Dương công chúa, dùng thanh trẻ con nhuyễn nhu cầu xin: "Mẫu thân, A Ly cũng rất muốn làm đại tướng quân a..."

      Triêu Dương công chúa nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt mày lạnh buốt, nhìn cũng nhìn cái.

      Cục thịt rất ủy khuất quyệt miệng, môi hồng nhuận giọng lầu bầu : "Ta cũng muốn cưỡi ngựa, cầm trường kiếm..."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, bỗng nhiên cười lạnh tiếng: "Nếu muốn cưỡi ngựa cầm trường kiếm, vậy thể ăn bánh hoa quế hạt dẻ."

      Cục thịt vừa nghe, mày nhăn lại, trong con ngươi lóe ra quang mang dám tin, ủy khuất hỏi: "Vì sao?"

      Mính Nhi thấy vậy, che miệng cười: "Tiểu Hầu Gia, ngươi từng thấy Diệp tướng quân thích ăn bánh hoa quế hạt dẻ sao?"

      Cục thịt nghe vậy quyệt quyệt miệng: "Ta nào biết đâu a!"

      Mính Nhi ngồi xổm xuống, lấy khăn tay từ trong ngực : "Tiểu Hầu Gia, có tướng quân nào mỗi ngày đều muốn ăn, đến miệng mình cũng lau sạch." xong, Mính Nhi dùng khăn tay thay lau vụn điểm tâm bên môi.

      Cẩm Tú trong lòng vốn sầu lo, lúc thấy tình cảnh này cũng nhịn được nở nụ cười: "Tiểu Hầu Gia, ngươi muốn ăn hạt dẻ cao hay là muốn làm tướng quân đây?"

      Cục thịt A Ly nghĩ nghĩ vừa rồi từ trong phòng bếp vụng trộm ăn điểm tâm mĩ vị, còn đại tướng quân uy phong lẫm lẫm, đều rất tốt, phát quyết định này rất khó làm a! khỏi thở dài liên tục, cúi đầu lời, mày càng nhíu chặt.

      Triêu Dương công chúa thấy vậy, bên môi cũng nhịn được mỉm cười.

      Chủ tớ mấy người ở trong giễu cợt A Ly, chợt nghe bên ngoài báo lại, là có môn hạ đến từ Hoài An đưa thư đưa tới. Triêu Dương công chúa nghe vậy, vội cho người vào trình báo.

      Rất nhanh tín hàm trình lên, Triêu Dương công chúa mở ra, ai ngờ vừa nhìn, sắc mặt nàng biến đổi, ngón tay xinh đẹp tuyệt trần cũng hơi hơi run rẩy.

      Tiểu Hầu Gia A Ly ủ rũ thấy tình cảnh này, tiến lên lôi kéo góc áo mẫu thân, nhuyễn thanh hỏi: "Mẫu thân, thư phụ thân gì đó?"

      Triêu Dương công chúa nhìn con trai mình, tận lực để ngữ khí bình ổn: "Phụ thân của con, sinh bệnh."

      Nàng đặt tín hàm sang bên cạnh, ngồi xổm xuống, tay nhàng đặt lên bờ vai mềm mại non nớt của con trai, ôn thanh : "A Ly, con phải theo mẫu thân đến Hoài An, gặp phụ thân con."
      Nhược Vân, amandatruc, HangVO922 others thích bài này.

    5. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      chắc lần này trở về diệp tướng quân ôm được mĩ nhân với con trai rồi chứ :)))))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :