1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hồngnhung16111997

      Hồngnhung16111997 Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      43
      thời gian dài bận bịu, cuối cùng cũng trở về với Minh nương và Chu Chu
      hai bạn hết sức!
      Ngọt hơn cả đường ☺️
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Diệp Cửu

      Diệp Cửu New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      8
      Truyện hay quá!!! Hóng chương mới:012::012:

    3. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      ❤❤❤

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 69

      Chu Tự Hằng đến Bắc Kinh bằng cách nào?

      Cách thức này, đến chính cậu cũng chưa từng nghĩ tới.

      Trong lớp học có Minh Nguyệt, thế giới của Chu Tự Hằng cũng theo đó mà mất vầng trăng sáng.

      Chỗ ngồi sau xe đạp của cậu trống , mỗi sáng sớm, Minh Nguyệt còn ở đằng sau líu ríu chuyện trời dưới biển với cậu nữa, cũng được nghe thấy giọng bé lẩm bẩm đọc thuộc thơ, mỗi tối lại được nghe bé hát, hai chân thảnh thơi đung đưa trước sau.

      Rất nhanh, tuyết ở Nam Thành cũng rơi, từng bông tuyết chỉ lớn hơn móng tay cái chút, giơ tay đón lấy cảm giác như có nhúm lông tơ chạm vào, mùa đông ở Nam Thành đến mức quá lạnh, ít ra vẫn còn ấm hơn ở Bắc Kinh nhiều.

      Chắc chắn là Minh Nguyệt mặc kín mít như con gấu cho mà xem.

      Chu Tự Hằng nghĩ vậy, vừa buồn cười lại vừa đau lòng.

      Buổi sáng Minh Nguyệt có uống sữa đậu nành nóng hổi ? Buổi tối có được uống sữa đu đủ thơm ngọt ? Có được ăn ngon ? Lúc đường liệu có vì nhìn thấy đường mà ngã vào đống tuyết?

      Cậu có rất nhiều nỗi băn khoăn và lo lắng dành cho Minh Nguyệt.

      Mà nghĩ nhiều quá đâm ra loạn.

      Chu Tự Hằng nhận được tin nhắn từ Minh Nguyệt, bé rất vui mừng vì vượt qua vòng sơ loại, nhưng lại lo lắng cho lần thi tiếp theo.

      Như thể quay lại mấy năm trước, lần đầu tiên bé tham gia cuộc thi lớn, mặt phấn khích vui vẻ, mặt khác lại căng thẳng âu lo.

      Chu Tự Hằng rất muốn đến xem Minh Nguyệt thi.

      Nhưng vì phía Bắc tuyết rơi quá lớn nên nhiều chuyến bay bị cắt giảm, thêm nữa vì dịp cuối năm nên số người hồi hương cũng tăng mạnh, làm cậu thể đặt kịp vé máy bay, thậm chí cả vé tàu hỏa cũng có.

      Mà cũng vì cuối năm bận rộn, Chu Xung phải công tác xa, cho nên thể giúp được gì cho cậu.

      Tất cả mọi phương tiện lại đều có, Chu Tự Hằng thậm chí còn ước rằng mình có thể biến thành tiên cá bơi qua đại dương để đến với Minh Nguyệt.

      Dù có mệt đến đứt cả đuôi cũng sao.

      “Tôi phải Bắc Kinh để dự hội nghị, cậu có thể cùng nếu muốn.” Tô Tri Song cho Chu Tự Hằng biết, đưa cho cậu rất nhiều tài liệu học tập mới, so với Chu Xung biết gì về giáo dục Tô Tri Song có kinh nghiệm về mặt này hơn.Chu Xung cảm thấy Chu Tự Hằng học hành quá vất vả, thậm chí còn khuyên con trai từ bỏ, nhưng Tô Tri Song vẫn rất kiên định.

      Cảm giác của Chu Tự Hằng đối với Tô Tri Song rất phức tạp.

      Giờ phút ấy, vui sướng trong lòng khiến cho cậu muốn nhảy cẫng lên mà reo hò.

      ô tô có thể mất cả đêm, hơi mệt đấy.” Tô Tri Song nhắc nhở trước.

      Chu Tự Hằng ngại vấn đề này, ngay chiều hôm đó cậu thu xếp xong hành lý, xin nghỉ học rồi cùng lên đường với Tô Tri Song.

      Xe lắc lư cả đêm, phóng như bay đường cao tốc, Chu Tự Hằng ngồi co rúc ở ghế sau, ngủ chập chờn, trong giấc mơ hình như có ai đó đắp chăn cho cậu.

      Đến khi tỉnh dậy xe đến Bắc Kinh, những bông tuyết to bằng lòng bàn tay rơi xuống, khắp nơi đều chỉ là màu trắng.

      Tô Tri Song dường như cả đêm ngủ, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, chỉ có búi tóc là hơi rời rạc.

      “Có phải…” đắp chăn cho tôi ?

      Nhưng câu kia, Chu Tự Hằng thể ra thành lời.

      Cuối cùng cậu chọn cách im lặng, cho đến khi xe dừng lại ở trước cổng học viện múa Bắc Kinh.

      Xuống xe, Chu Tự Hằng vội vã nhìn xung quanh.

      “Cần que phát sáng đúng ?” Tô Tri Song đứng cách cậu mét, hỏi.

      Chu Tự Hằng ngạc nhiên quay đầu lại.

      Tô Tri Song lấy từ trong xe ra hai cái que phát sáng màu xanh dương rồi đưa cho cậu.

      Chu Tự Hằng mím môi, đưa tay ra nhận.

      Tô Tri Song trực tiếp đặt vào tay cậu, : “ ra đây là cái que phát sáng mà cậu phát cho tôi, bây giờ coi như tôi trả lại cậu.”

      “Lúc nào cơ?”

      “Ở Nam Thành, trong cuộc thi múa của thành phố.” Tô Tri Song đáp, “Khi đó cậu và Minh Nguyệt vẫn còn rất .”

      “Vậy tức là, lần đầu tiên Trần Tu Tề gặp Minh Nguyệt cũng là ở cuộc thi múa đó.” Chu Tự Hằng kịp nhận ra, “Còn ở quốc là lần thứ hai.”

      Cậu hề có ý muốn chất vấn, chỉ bình tĩnh ra, ngồi xe cả đêm mà nét mặt cậu tỏ ra mệt mỏi chút nào, có lẽ vì tập trung học hành nên cậu quen với việc ngủ ít, hoặc cũng có thể là do tuổi còn trẻ nên thể lực tốt.

      Tô Tri Song nhìn đôi mắt sáng của cậu, gật đầu đáp: “Ừ.”

      Chu Tự Hằng để hai cái que phát sáng vào túi áo khoác đen của mình, yên lặng lát rồi : “Cảm ơn.”

      Tấm biển hiệu của học viện múa Bắc Kinh có màu vàng kim lấp lánh, dưới đường là những lớp tuyết đọng, các vị phụ huynh đứng xếp hàng dài chờ ở cửa ra.Chu Tự Hằng đến gần nhìn thấy Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý, hai người là cặp vợ chồng rất đẹp đôi, đứng trong đám đông vô cùng nổi bật.

      Chu Tự Hằng nhìn hai người, trong lòng thầm tưởng tượng đến mình và Minh Nguyệt trong tương lai.

      Thấy Chu Tự Hằng đến, hai người cực kì ngạc nhiên, Minh Đại Xuyên tỏ ra vui vẻ lắm, Giang Song Lý thứ tự và ước chừng thời gian Minh Nguyệt thi cho cậu biết.

      Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý hồi hộp chờ đợi, Chu Tự Hằng cũng đợi lúc, thời gian từng giây từng phút trôi qua, tuyết đường mới vừa được dọn dẹp nay lại chồng thêm lớp dày.

      Chu Tự Hằng muốn chờ đợi vô ích như vậy nữa.

      Cậu có gương mặt rất đẹp trai, lại có kĩ năng trèo tường được luyện suốt mấy năm trời học, nên lúc vào trường bị người ta nhầm là thí sinh, sau khi được mấy sinh viên trong trường chỉ đường, cậu nhanh chóng tìm được phòng thi, nhưng lúc này Minh Nguyệt vào bên trong rồi.

      Phòng thi ở tầng , vào được bên trong, nhưng ở ngoài cửa sổ phòng là mảnh đất trống.

      Xuyên qua lớp kính mờ, cậu có thể loáng thoáng nhìn thấy bên trong, cũng có thể nghe được chút thanh.

      Trong những thanh đó, dễ nghe nhất chính là tiếng cửa sổ được mở ra, tiếp đó là tiếng Minh Nguyệt “Lương Sơn Bá Chúc Đài ạ.”

      Cậu nhìn qua cửa sổ, trông thấy mỹ nhân mặc hồng y đứng bên trong.

      Vì khoảng cách quá xa nên Chu Tự Hằng có thể nhìn mặt mũi Minh Nguyệt, giống gương mặt mộc thường ngày, hôm nay bé trang điểm , cặp lông mày đen hơn, đôi môi đỏ mọng, mái tóc dài được dùng dây để buộc lên.

      Chu Tự Hằng biết là Minh Nguyệt rất xinh đẹp, nhưng giờ phút này, kể cả là họa sĩ có bút pháp thần kì đến đâu chăng nữa cũng thể khắc họa được phần mười quyến rũ gương mặt của bé lúc này.

      Cậu bắt đầu vẫy mạnh que phát sáng trong tay lên.

      Ánh sáng màu lam hề bắt mắt vào ban ngày, nhưng cũng khiến cho Minh Nguyệt cảm thấy an tâm khi nhìn vào.

      Cảnh tượng này giống hệt như mấy năm trước, khi bé lần đầu tiên thi múa, dưới sân khấu chỉ là màu đen, nhưng ngay sau đó chuyển thành biển xanh rực rỡ, Chu Tự Hằng đứng ngay giữa, huýt sáo cái, động viên bé cố gắng lên.

      Mà bây giờ có biển xanh, cũng có tiếng hô cổ vũ, nhưng chỉ cần mình cậu đứng ở đó, giữa trời tuyết rơi, dường như cũng có thể hội tụ được tất cả ánh sáng.

      Có hay người như thế, người mà chỉ cần được nhìn thấy chút hình bóng của người ấy nương theo ánh đèn là bạn lập tức cảm thấy an tâm?

      Bất luận là năm năm trước hay năm năm sau, đối với Minh Nguyệt mà , Chu Tự Hằng vẫn luôn luôn là người như vậy.

      Cậu là ánh mặt trời ở Nam Thành, sáng tỏ mà tinh khôi, in đậm trong trái tim của Minh Nguyệt.

      Từ quá khứ cho đến tại, từ Nam Thành đến Bắc Kinh, vượt qua quãng thời gian dài, băng qua gian cách trở, tất cả chỉ vì Minh Nguyệt.

      Mà ánh đèn xanh lam phát ra từ que phát sáng kia, cũng chỉ dùng để cổ vũ cho mình bé mà thôi.

      Khúc nhạc dạo đầu vang lên, căn phòng ngột ngạt vì mở cửa sổ nên trở nên dễ chịu và sáng hơn nhiều, Minh Nguyệt còn cảm thấy lạnh và cứng tay chân nữa, lúc này máu nóng chảy dọc toàn thân của bé.

      Minh Nguyệt muốn dùng cơ thể của mình để bày tỏ tình cảm, nỗi tương tư, cùng niềm hạnh phúc khi hóa thành bươm bướm.

      Quan trọng hơn là, bé muốn biểu diễn tốt cho Chu Tự Hằng xem.

      Chu Tự Hằng từng xem Minh Nguyệt tập bài này rồi, nhưng bây giờ khi nhìn từ bên ngoài cửa sổ, cậu có thể cảm nhận được tình cảm của bé toát ra từ những động tác múa.Cậu hiểu lắm về múa, nhưng cậu cảm thấy Minh Nguyệt làm rất tốt, bây giờ cậu rất muốn huýt sáo cái rồi nhảy qua cửa sổ mà vào, để được nhìn bé với khoảng cách gần hơn nữa.

      Nhưng Chu Tự Hằng dám phá rối phần biểu diễn của Minh Nguyệt, ngẩng cao đầu, tay áo phất qua lại, bộ váy múa màu đỏ rực rỡ làm bé như hóa thân thành con bươm bướm , vô cùng chói sáng và nổi bật.

      Chu Tự Hằng nhịn được mà sờ dúm tóc vểnh lên đầu, nhưng tóc chưa sờ tới mà chỉ thấy đầy tuyết thôi.

      Ba phút trình diễn tự do trôi qua rất nhanh, đến phần thi vấn đáp càng thuận lợi hơn.

      giáo dịu dàng khen ngợi Minh Nguyệt: “Điệu múa rất chân tình, làm lay động lòng người.”

      Kết quả được công bố vào ba ngày sau, nhưng có lời nhận xét kia của giáo chắc là thành tích cũng quá tệ.

      ra khỏi địa điểm thi, Chu Tự Hằng kéo khóa áo lông của Minh Nguyệt lên mức cao nhất, lại giúp bé đội mũ vào.

      Cậu cẩn thận chu đáo như vậy cũng chỉ vì sợ Minh Nguyệt bị lạnh cóng mà thôi, nhưng ra lúc này bé cảm thấy khá ấm, ba phút đồng hồ thi múa thậm chí còn làm bé hơi toát mồ hôi, mặt đỏ hồng lên.

      Chu Tự Hằng và bé tựa như hai thái cực đối lập nhau vậy.

      Cậu đứng dưới trời tuyết quá lâu, lại che ô, tuyết tóc tuy được cậu phủi chút rồi, nhưng các mảnh tuyết vẫn ngoan cố bám trụ vào tóc, sau đó tan ra thành nước.

      Minh Nguyệt kiễng chân lên, giúp cậu lấy tuyết bám lông mi xuống.

      Chu Tự Hằng nhắm mắt, cứ thế ngẩn người nhìn Minh Nguyệt, sau lại sung sướng thỏa mãn cười khúc khích.

      lạnh à?” Minh Nguyệt dịu dàng , giọng điệu còn hơi tỏ vẻ làm nũng và vui, bé tháo khăn quàng cổ cậu xuống, phủi sạch tuyết rồi mới giúp cậu đeo vào lại.

      lạnh.” Chu Tự Hằng đáp rất nhanh, lại bổ sung thêm: “Nhìn thấy em là thấy lạnh nữa.”

      Mấy câu này các đôi tình nhân hầu như đều thường xuyên, nhưng Minh Nguyệt vẫn cảm thấy ngọt đến tận tâm can, bé kiễng chân hôn lên má Chu Tự Hằng cái.

      Chu Tự Hằng mở ô của Minh Nguyệt ra, tay còn lại ôm lấy người bé, cùng nhau ra ngoài trường thi.

      Chiếc ô rất lớn, có thể che cho cả hai người, nhưng vì vóc dáng cao to nên cậu hơi cúi người xuống để cân bằng với chiều cao của Minh Nguyệt.

      “Hôm nay trường nghỉ mà.” Minh Nguyệt được Chu Tự Hằng nắm chặt tay, .

      xin nghỉ.” Chu Tự Hằng .

      “Nhưng vé máy bay làm gì có.” Minh Nguyệt lại tiếp.

      Lần này Chu Tự Hằng thể trả lời ngay được, cuối cùng dưới ánh mắt chờ mong của Minh Nguyệt, cậu đành phải thành khai báo.

      Mặt của cậu hơi tái vì lạnh, ngũ quan tựa như viên ngọc được tạo hình, từng đường nét đều vô cùng chỉn chu và tỉ mỉ, ánh mắt vẫn sâu và sáng như cũ, cặp lông mày cương nghị hề thay đổi.

      Minh Nguyệt thể tưởng tượng nổi là Chu Tự Hằng lại ngồi xe cả đêm để đến được đây.

      “Có đáng ?” Minh Nguyệt lẩm bẩm.

      bé dựa đầu vào ngực Chu Tự Hằng, lắng nghe nhịp tim của cậu, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cậu.

      “Đáng chứ!” Chu Tự Hằng như đinh đóng cột.

      Cậu ôm mặt Minh Nguyệt, suy nghĩ lúc rồi bỗng huýt sáo cái, dúm tóc đầu vểnh lên, : “Vì vợ xinh đẹp của , làm cái gì cũng đáng hết!”

      Cậu có thể kiêu ngạo như ánh mặt trời, cũng có thể dịu dàng như những vì sao.

      Bắc Kinh tuyết vẫn rơi dày, nhưng chiếc ô màu đen kia, dường như trong nháy mắt đâm chồi nảy lộc, tỏa ra muôn vàn sắc thái rực rỡ vô tận.
      ---
      Chương 70: 15/3/18 <3
      Last edited: 13/3/18

    5. phithuytien

      phithuytien New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      18
      tem tem ,chưa đọc like :) :v, editor đúng hẹn quá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :