1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ma tôn cùng Thần tôn vợ chồng diễn kịch hằng ngày - Hạnh Dao Vị Vãn (Chương 66 ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      Chương 70: Ngươi xem, có phải loạn trí rồi hay ?
      Edit: La Thùy Dương

      Nghe vậy, Lăng Yên theo quán tính khựng bước chân, lập tức quay đầu lại hỏi: “Người từ Thần giới đến đây là người nào?”

      Lăng Yên vô cùng hiểu tính cách của Thần giới, người tên Phong Hoa này đối với Thần giới mà là vô cùng quan trọng, nay Thần giới đến tận đây đòi người khẳng định kẻ đích thân đến đây phải nhân vật đơn giản.

      Là phượng hoàng ?

      Ý niệm này vừa chợt lóe trong đầu, tâm Lăng Yên liền bị xao động, lập tức : “Dẫn đường.”

      Thanh Minh gật đầu, vội vàng dẫn Lăng Yên xử lý chuyện này.

      Đến khi tới được đỉnh núi quen thuộc bên ngoài Ma cung, Lăng Yên mới phát giác mặc dù có ít người từ Thần giới kéo đến, nhưng trong số họ lại có hình bóng của Trầm Ngọc.

      Nàng được là thất vọng hay may mắn, chỉ là sau khi thấy Xích Diễn ở trước mặt, nàng liền dừng bước chân, khoanh tay đứng tại chỗ chờ đối phương tiến đến.

      Lần này người dẫn đầu Thần giới đến đây đúng là Xích Diễn, phía sau còn mang theo mười mấy tên Thiên tướng. Nhưng Lăng Yên hiểu rất , Thần giới tuyệt đối có khả năng chỉ chuẩn bị mỗi điểm này, nàng tiếng động nhíu chặt đôi chân mày, tầm mắt ngừng tìm kiếm người Xích Diễn.

      Xích Diễn cười khổ tiếng, nhìn Lăng Yên hung hăng vênh váo trước mặt, lại nén được mà nhớ tới Hạ Dung Tinh ở An Nhạc trấn lâu trước kia, hơi khó để tin rằng đây là cùng người.

      “Ma tôn.” Xích Diễn tiến lên bước, cân nhắc mở miệng: “Ta đến là có mục đích. vậy chắc ngươi cũng hiểu rồi.”

      Lăng Yên gật đầu, liền lập tức : “Ngươi muốn ta thả người, nhưng người này, ta thể thả.”

      Xích Diễn nghe được nửa câu trước còn giữ được bộ dáng bình tĩnh, đến vế sau nhịn được nhướn mày. hơi đoán được chuyến lần này đơn giản như thế rồi, chỉ là chần chờ đôi chút, liền lại : “Hai giới Thần ma mặc dù có thù oán cũ, nhưng khai chiến lâu, nay Thần giới vội vàng đối phó giới, tin rằng Ma giới các ngươi cũng giống như vậy. Lúc này nếu chúng ta đấu đến lưỡng bại câu thương, khẳng định phải chuyện gì tốt. Ma tôn thực muốn vào giai đoạn này mà cố tình đối địch với chúng ta?”

      Lăng Yên bình tĩnh lắc đầu : “Xích Diễn thượng thần, có phải ngươi nghĩ sai rồi , kẻ sanh là các ngươi, phải bọn ta.”

      Xích Diễn chỉ thấy Lăng Yên chịu đạo lý, lắc đầu: “Phong Hoa vô duyên vô cớ bị các ngươi bắt lại, các ngươi …”

      “Vô duyên vô cớ sao?” Sắc mặt Lăng Yên trầm xuống, nghiêm nghị : “Cách đây vài ngày Phong Hoa Thượng thần đột nhiên xông vào Ma giới, đả thương hơn mười ma binh bọn ta, ngươi xem chuyện này là như thế nào đây?”

      Xích Diễn giật mình, hiểu : “ thể nào, Thần giới chưa bao giờ hạ mệnh lệnh này xuống, Phong Hoa có khả năng tự tiện ra tay được.”

      “Nhưng tại người cũng bị thương rồi, có cần ta đưa bọn họ tự khiêng tới đây cho ngươi xem?”

      Lời của Lăng Yên tuyệt chừa đường thoát cho đối phương, trán Xích Diễn cơ hồ đổ tầng mồ hôi lạnh. Chuyện này chỉ sợ thể ổn thỏa nhanh như vậy, lẩm bẩm : “ thể nào, Phong Hoa tuyệt đối tự tiện ra tay, khẳng định trong chuyện này có hiểu lầm gì đó, ngươi có thể để ta gặp hay , ta tra ràng ngọn nguồn để xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra …”

      “Chuyện này đúng là có bất thường.” thực tế Lăng Yên ra trọng điểm này cũng bởi vì chính là như vậy. Vừa rồi nàng nghe Thanh Minh qua, sở dĩ Phong Hoa đả thương người là vì nay hóa điên hóa khùng giống hệt kẻ mất thần trí. Thân là trong Ngũ Phương chiến thần, lý nào Phong Hoa lại trở thành như vậy?

      Thấy điệu bộ Xích Diễn giống như hề biết gì . như vậy, trong chuyện này khẳng định đơn giản.

      Ngọn nguồn chuyện này trước mắt vẫn chưa thể xác định, e rằng nàng thể tùy tiện giao Phong Hoa ra cho .

      “Tốt vậy sao.” Lăng Yên nở nụ cười, tức khắc hạ quyết định: “Gọi người có quyền làm chủ của Thần giới đến đây, là Thần tôn các ngươi hoặc ba vị lão tổ tông tùy. Để bọn họ đến đây tra minh bạch rồi, tự khắc ta thả người ra.”

      “Thế nào?” Lăng Yên quét mắt nhìn Xích Diễn.

      Xích Diễn thần sắc do dự, có điều nghe Lăng Yên nhắc đến Thần tôn, sắc mặt thoắt chốc liền thay đổi. giống như cực kỳ đè nén chuyện gì đó, Lăng Yên cảm thấy kỳ lạ, lập tức hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ cho rằng sát khí ở Ma giới chúng ta quá nặng, đến đây chuyến tổn hại đến thân phận của các ngươi?”

      Xích Diễn lắc đầu, ngưng mắt nghiêm mặt : “Quả là ngươi biết, bây giờ Thần tôn …”

      Xích Diễn được nửa bỗng dưng hiểu vì sao liền khựng lại, tiếp nữa.

      Lăng Yên phản ứng nhạy bén, lập tức nghe ra khác thường trong lời của Xích Diễn, sắc mặt liền lạnh xuống, hai mắt chằm chằm dán chặt người Xích Diễn: “Nay cái gì?”

      Thấy được phản ứng của Lăng Yên, Xích Diễn liền hiểu ra, ngập ngừng trong phút chốc, sau hồi giãy giụa, rốt cuộc cũng lắc đầu, thái độ chớp mắt lãnh đạm lại, trầm giọng : “ gì, nếu Ma tôn mực muốn thế, ta đành phải trở lại Thần giới truyền đạt lại với Ma tôn và ba vị tư thần vậy. Ta cáo từ trước.”

      Dứt lời, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này.

      Lăng Yên vốn muốn gọi người lại nhưng đối phương lại chuồn quá nhanh. Nàng chỉ chần chừ chút bóng người đối diện thoắt cái biến mất.

      Lăng Yên cứng đờ, đứng yên chỗ nhìn hướng bọn họ rời lúc lâu, rốt cuộc khẩn trương trong mắt mới dần nới lỏng, rất nhanh hồi phục lại tinh thần, đầu quay sang hướng Thanh Minh ở sau lưng: “Chúng ta mau xem rốt cuộc Phong Hoa xảy ra chuyện gì.”

      Thanh Minh vội vã ứng tiếng rồi dẫn theo Lăng Yên đến địa lao Ma cung, chưa được bao lâu thấy tại góc xó xỉnh ở địa lao lạnh lẽo u, Phong Hoa thượng thần bị người trói ngoặt cả hai tay ra sau lưng.

      Lăng Yên có biết Phong Hoa.

      Thời điểm ba bốn vạn năm trước, khi nàng vẫn còn là Cửu tiêu Chiến thần duy nhất ở Thần giới Phong Hoa ở trong Thần giới vô cùng nhàn hạ rồi. Cả ngày dưỡng hoa chăm cây cỏ, nuôi dưỡng tiên thú, dưỡng đến mức khiến các tiên thú trong Thần giới đều mập mạp phấn nộn. Bất kể là tiên thú của nhà nào, ai cũng đều thích chạy đến chỗ của Phong Hoa mà nhờ vả chiếu cố.

      Giờ đây ở Thần giới, mỗi người trong Ngũ phương Chiến thần đều có chức danh của riêng mình.

      Lại đến Phong Hoa. người thích hoa cỏ, tiên thú, tính tình hiền lành. Lúc trước Lăng Yên vẫn luôn nghi ngờ vị này thực chất hề biết đánh nhau, cho nên lúc nàng ở Thần giới cho dù có tìm ai tỷ thí cũng chưa từng tìm Phong Hoa. Ai ngờ sau khi Tam giới bùng nổ đại chiến, Phong Hoa vốn trầm ổn tùy tính nhàn rỗi bình thường vậy mà lại cầm lên binh khí, đến đây động thủ chém giết kẻ địch. Giờ Lăng Yên biết Phong Hoa chỉ đơn giản là người tích gì như nàng nghĩ, thực lực của hề thua kém những vị thần khác dù chỉ chút.

      giống như Xích Diễn năm xưa có tiếng tăm nào. Ba vạn năm trước, Lăng Yên và Phong Hoa quen biết lẫn nhau, quan hệ bằng hữu cũng xem như tệ. Về sau Lăng Yên trở về Thần giới và trở thành Ma tôn, cũng là vô tình hay cố ý mà nhiều năm đánh nhau cùng Tam giới như vậy, nhưng Phong Hoa lại chưa từng chạm mặt giao thủ với nàng, thậm chí cũng xuất trước mặt nàng lần nào nữa.

      Cho đến ngày hôm nay.

      gặp ba vạn năm, ngờ lúc tương ngộ lại là trong tình huống này.

      Bộ dạng Phong Hoa trong ngục tù có chút chật vật, quần áo người chỉnh tề, tóc dài xốc xếch rối tung ở phía sau, quanh thân bị khóa lại bằng xích sắt, bạch y người nhuộm loang lổ bởi máu tươi, đều do giãy giụa làm miệng vết thương bên dưới xích sắt bị toác ra. Vẻ như là nghe được tiếng bước chân, Phong Hoa ở góc tường chậm rãi ngẩng đầu hướng về phía Lăng Yên.

      Hai mắt của lên màu đỏ đục, đôi mắt trợn trừng nhìn Lăng Yên, dáng vẻ hệt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, xem ra đúng là hung ác vô cùng.

      Lăng Yên mặt cảm xúc đối diện với Phong Hoa trong tù. Nơi này ánh sáng u, mặt lại nhuốm đầy máu nên nàng thể nhìn ánh mắt của , chỉ cảm thấy người này xa lạ đến đáng sợ, cứ như người này và Phong Hoa mà mình quen biết trước kia là hai người khác biệt.

      “Phong Hoa.” Lăng Yên mím môi, thấp giọng hỏi: “Ngươi còn nhớ ta ?”

      Dường như người trong lao ngục có tri giác đối với cái tên trong miệng Lăng Yên, vậy mà có hơi nghiêng đầu, thần sắc nghiêm túc trong chốc lát.

      Nhưng chỉ sau chốc, kìm chế được lại bắt đầu bộc phát, bắt đầu dùng sức vùng vẫy muốn tấn công về phía nàng.

      Lăng Yên nhìn người nọ ngừng dùng cả cơ thể ma sát với hàng rào sắt của phòng giam, ánh mắt khỏi sầm xuống, nhắm mắt im lặng, suy tính cái gì.

      Thanh Minh đứng sau lưng Lăng Yên, mắt thấy Phong Hoa từ trong lao ngục duỗi tay muốn tóm lấy bọn họ, lập tức lùi nửa bước, xoay qua với Lăng Yên: “ vẫn cứ như thế, hễ chút liền nổi điên lên. Bởi khí lực lại còn là người có tu vi cao nhất, cho nên dù bị trói lại nhưng cũng ai dám đến gần , đừng chi đến chuyện tra ra bị bệnh gì.”

      đến đây, Thanh Minh nhịn được nhíu mày suy đoán: “Ma tôn, ngài xem có phải điên rồi ?”

      Nghe lời của Thanh Minh, Lăng Yên im lặng chút mới đáp: “Có lẽ là điên , hoặc có lẽ … có nguyên nhân nào khác.”

      “Khác?” Thanh Minh lẩm bẩm hỏi câu, bỗng nhiên minh bạch điều gì đó, mở miệng : “Ý ngài là, có thể bị kẻ nào đó thao túng tâm trí?”

      “Có lẽ vậy.” Lăng Yên gật đầu, “Trước tiên ta cần phải hỏi chuyện bên phía Thần giới. Xích Diễn được, nếu muốn làm chuyện này, ta nhất định phải tìm bọn người Trầm Ngọc để tra tình hình mới được.”

      Đến bây giờ Thanh Minh sáng tỏ rốt cuộc vì sao trước đó Lăng Yên lại với Xích Diễn những điều này, rằng nhất định phải gặp Thần tôn kia.

      thở hơi nhõm, lẩm bẩm : “Hóa ra là vậy, ta còn tưởng rằng …”

      “Tưởng vì sao?”

      Thanh Minh tất nhiên dám đem ý tưởng vì Ma tôn đối với chú chim kia vẫn nhung nhớ quên ra cho Lăng Yên rồi. ngập ngừng lát, nhanh chóng lắc đầu : “ có gì.”

      có gì chúng ta ra khỏi đây trước , ta đoán người của Thần giới cũng sắp đến rồi.” Lăng Yên chút nào nghi ngờ đối với chuyện Thần giới luôn coi trọng Phong Hoa, tự nhiên bên đó nhanh chóng có động tĩnh mà thôi. Lăng Yên dứt lời, cuối cùng quét mắt liếc Phong Hoa cái, rốt cuộc mới xoay người ra khỏi bên ngoài. Thanh Minh lên tiếng, đuổi theo sát Lăng Yên.

      Hai người lại phân phó Ma binh trông chừng người trong địa lao, sau đó mới vào Ma cung nhẫn nại chờ đợi.

      Ước chừng khoảng hai canh giờ, rốt cuộc ma binh mới từ bên ngoài vào bẩm báo, Thần tôn mang người đến diện kiến.

      Nghe được hai chữ “Thần tôn”, đầu tiên Lăng Yên ngẩn ra giây lát, sau đó lập tức nhướn mày nở nụ cười. Nàng cùng Thần giới tranh đấu nhiều năm, theo thói quen khi nghe tin của Thần giới liền nhịn được muốn trào phúng, định lên tiếng châm chọc giống như ngày thường rằng phượng hoàng uống tiên lộ này có phải là bay nổi hay , nhưng khi sực nhớ tới quan hệ giữa mình và Trầm Ngọc lập tức khựng lại, tay đặt lên tay vịn ghế dựa, tựa như tùy tiện đổi tư thế, cười khẽ : “Tác phong của Thần giới đúng là càng lúc càng chậm chạm đấy.”

      Lúc Lăng Yên thốt ra tiếng, Ma binh bên ngoài cũng đưa người Thần giới vào trong điện.

      Người bước vào đầu tiên là Xích Diễn, cúi thấp đầu bước vào trong điện, nhưng hề lập tức tiến về phía Lăng Yên mà là xoay người lại, đỡ lấy người ở phía sau.

      Người nọ dưới dìu dắt của Xích Diễn liền chậm chạm bước vào trong điện. Lúc này khắp nơi trong điện đều phủ đầy ánh sáng, quang ảnh mờ ảo chiếu rọi tứ phía, Lăng Yên nhìn chòng chọc thân ảnh quen thuộc ở đằng xa, lúc sau mới thoát khỏi trầm mặc, đứng dậy tiến lên phía trước : “Tới chậm như vậy, đây là muốn cứu người Thần giới của các ngươi sao?”

      Trầm Ngọc nghe được thanh của Lăng Yên, bỗng nhiên quay sang hướng này, nhưng chỉ liếc mắt cái, đôi đồng tử của lại vô định tựa như nhìn thấy phương hướng, “Ma tôn.”

      biết là bởi vì xưng hô xa lạ này của Trầm Ngọc hay bởi vì hai mắt của hề có ánh sáng, Lăng Yên cứng đờ chỗ, tâm liền hóa lạnh hệt như rơi xuống vực sâu vạn trượng.
      HoanHoan, Viclu520, Tôm Thỏ8 others thích bài này.

    2. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      Bạn chim vì cho bạn LY thương lan châu mà bị chừng phạt đấy hả?tội nghiệp

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 71: “Ngươi thử nhắc đến hai từ ấy lần nữa xem?!”
      Editor: Diệp Nhược Giai

      “Chuyện của Phong Hoa chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, nay ta đến đây theo đúng như mong muốn của Ma tôn, chẳng hay Ma tôn có thể cho ta gặp lần được , có khi lại tra được chân tướng. Mặt khác, những chuyện mà Phong Hoa gây ra, Thần giới đương nhiên trả lại công bằng cho Ma giới các ngươi.” phát ra được khác thường của Lăng Yên, Trầm Ngọc hướng về phía nàng, cất lời .

      Ngay từ khi Trầm Ngọc tiến vào, ánh mắt của Lăng Yên chưa từng rời khỏi nửa phân, trong đầu nàng dường như vừa đón lấy trận sấm rền chớp giật kinh thiên động địa, đánh đến mức biến mọi phong cảnh trước mắt nàng thành màu đen tuyền, khiến nàng gần như thở thông, cũng thể nào mở miệng , lồng ngực kiềm được mà đau nhức. Nàng thầm khắc họa lại hình ảnh của người nọ ở trong lòng lần, mãi cho đến khi Thanh Minh đứng bên cạnh nàng ho khẽ tiếng, nàng mới rốt cuộc thu hồi tầm mắt, khi mở miệng giọng khản đặc: “Ánh mắt của ngươi... sao vậy?”

      Nghe thấy câu hỏi này của Lăng Yên, Trầm Ngọc chỉ nhàng lắc đầu, trả lời mà chỉ hỏi tiếp: “Ma tôn có thể để ta gặp Phong Hoa ?”

      Lăng Yên ngu ngốc, nàng biết Trầm Ngọc muốn giải đáp vấn đề của mình, bèn nhàng cắn môi, tận lực khống chế vẻ mặt của mình, lâu sau mới có thể cưỡng chế bản thân mình phải dời mắt , đè nén giọng, : “ theo ta.”

      Trầm Ngọc khẽ gật đầu, Lăng Yên lướt qua bên cạnh , liền men theo tiếng động theo phía sau Lăng Yên, Xích Diễn thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ lấy Trầm Ngọc. Đoàn người băng qua đoạn hành lang dài trong Ma cung, bao lâu sau đến địa lao.

      Địa lao vẫn giữ trạng thái y nguyên như trước khi Lăng Yên rời , mấy người vừa mới đến cửa nhà lao nơi giam giữ Phong Hoa, Xích Diễn thấy được tình hình bên trong. khỏi nhíu chặt hàng lông mày, sắc mặt đại biến : “Các ngươi nhốt lại còn chưa đủ hay sao mà còn...”

      Bộ dạng giờ của Phong Hoa quả thực thể là đẹp đẽ, cả người dính đầy máu, lại còn bị gô cổ, hai tay trói chéo sau lưng, nhìn thế nào cũng giống như là phải nhận hết mọi ngược đãi tại Ma giới này. Lăng Yên cũng lười giải thích, lúc này mọi tâm trí của nàng đều dồn hết người Trầm Ngọc, nghe được những lời trách móc của Xích Diễn, nàng cũng chỉ hơi nhướng mắt lên, : “Vết thương người phải do bọn ta gây ra.”

      Trầm Ngọc nghe được lời này lập tức tiến lên vài bước, muốn biết ràng tình trạng của người bị nhốt trong lao: “Phong Hoabị thương?”

      Với hành động này của , cơ thể cũng tiến đền gần địa lao hơn chút. Lăng Yên biến sắc, thân hình thoáng động, vươn tay kéo Trầm Ngọc lại: “Cẩn thận!”

      Ngay khi Lăng Yên vừa cử động, Phong Hoa vốn im lặng vùi mình trong góc lao cũng đột nhiên vọt ra, giãy giụa vươn tay chộp ra bên ngoài lao, mắt thấy chạm tới mặt Trầm Ngọc, mà Trầm Ngọc chưa kịp có động tác gì cảm thấy cổ tay đau xót, thoáng chốc bị kéo đến hướng khác, cơ thể bị mất trọng tâm, ngay sau đó chạm vào cơ thể mềm mại, hơi thở vô cùng quen thuộc lập tức bao bọc xung quanh .

      Trầm Ngọc có chút thất thần, đưa tay chống lên vai người nọ, lát sau mới đứng vững lại được, kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra, : “Xin lỗi.”

      Đôi mắt Lăng Yên ảm đạm xuống, nàng truy cứu xem câu xin lỗi này của Trầm Ngọc rốt cuộc là có ý gì, mà chỉ quay sang nhìn kẻ phát điên trong lao kia, với những người còn lại: “Các ngươi thấy rồi đó, thần trí của Phong Hoa còn được tỉnh táo.”

      Xích Diễn nhíu chặt hai hàng lông mày, sắc mặt khó coi đến cực điểm, khó hiểu : “Rốt cuộc là sao vậy?”

      Lăng Yên nhướng mày : “Mặc kệ các ngươi tin hay , nhưng từ khi đến Ma cung của bọn ta người này bị như thế rồi, còn đả thương hơn mười ma binh của bọn ta, nên hiển nhiên ta phải truy cứu cho . Có điều, lại bởi vì phát điên nên mới đánh người, vậy đó lại là chuyện khác.”

      Xích Diễn gì, chỉ đưa ánh mắt nhìn về phía Trầm Ngọc, Trầm Ngọc cất tiếng dò hỏi: “Ý của Ma tôn là......”

      Tiếng gọi “Ma tôn” này là quá chói tai, Lăng Yên nghe mà mất cả kiên nhẫn, lập tức cắt ngang lời , : “Rất có thể là Phong Hoa bị kẻ khác khống chế thần trí, cho dù ta có cố gắng lý lẽ với cũng chỉ vô ích, chi bằng chúng ta tốn chút sức lực tìm ra kẻ đứng sau thao túng .”

      Đối với quyết định của Lăng Yên, Xích Diễn hơi kinh hãi, nhìn sang Lăng Yên, nàng chỉ hời hợt : “Ta phải là kẻ phân tốt xấu như Thần giới các ngươi.” Ý nàng là muốn ám chỉ chuyện đám người ở Đông Thiên các bị bắt mới xảy ra cách đây lâu Thần giới.

      Nghe được lời này, Trầm Ngọc khẽ nở nụ cười vẻ như cũng nhớ đến những chuyện xảy ra khi đó. ra cũng chỉ mới trôi qua vài tháng, nhưng tình hình giờ căng thẳng vô cùng, thành ra thời gian lại có vẻ lâu như trôi qua vạn năm vậy.

      Lăng Yên ho tiếng, bất ngờ là nàng tiếp tục châm chọc Thần giới nữa, mà chỉ : “Có điều chuyện này ta còn chưa được lắm, nếu Thần giới các ngươi muốn giải quyết việc này nhanh chút phải góp chút sức vào mới được.”

      “Đương nhiên.” Trầm Ngọc gật đầu, tiếp, “Ở Thần giới thiếu sách cổ, có lẽ có thể tra ra được chút nguyên do gì đó.” đoạn, lập tức phân phó Xích Diễn bên cạnh trở về điều tra. Dặn dò xong xuôi đâu đấy, lại quay sang chỗ Phong Hoa bị giam, tuy có quá nhiều tình cảm, hai mắt cũng nhìn thấy được, nhưng mặt cũng vẫn lộ ra chút lo lắng, “Bất luận như thế nào, Phong Hoa nhất định phải an toàn.”

      “Thế...” Lăng Yên nhướng mày, chậm rì rì : “Hợp tác?”

      Trầm Ngọc chút do dự gật đầu.

      ai ngờ được, hai giới Thần Ma gây chiến với nhau suốt ba vạn năm qua, chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi vì muốn đối phó với kẻ địch chung mà hợp tác với nhau hai lần liên tiếp.

      Đôi bên đều thảo luận ràng, bầu khí cũng thoắt cái trở nên thoải mái hơn rất nhiều, Thanh Minh cùng Xích Diễn đều đứng yên sau lưng chủ nhân mình, hơi mờ mịt trước hoàn cảnh kỳ lạ trước mắt.

      Sau đó, Lăng Yên bảo Thanh Minh mở cửa lao, cùng với Trầm Ngọc vào trong kiểm tra vết thương người Phong Hoa, đồng thời cũng khám xét cơ thể . Mọi người phát ra rằng người có bất kỳ dấu vết của chú thuật cổ quái nào cả, chỉ riêng nơi ngực có vết sẹo lớn cũng .

      Vết sẹo này có hình thoi, tuy miệng vết thương kết vảy, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vết thương này trước đó chắc chắn là rất sâu.

      “Các ngươi có biết Phong Hoa bị thương khi nào ?” Lăng Yên ngẩng đầu lên, nhìn Trầm Ngọc cùng Xích Diễn.

      Hai người đều lắc đầu, tỏ vẻ biết.

      Lăng Yên nhíu mày nhàng đụng vào vết thương kia, Phong Hoa bị trói chặt lập tức kêu rên thống thiết. Thanh của rất lớn, tựa như vô cùng đau đớn giận dữ, chỉ trong chớp mắt truyền khắp địa lao, Lăng Yên thấy vậy lập tức thu tay lại.

      Trầm Ngọc nhìn thấy được gì, nhưng cũng tiếng thét bất thình lình của Phong Hoa làm sợ run phút chốc, lập tức hỏi: “Sao vậy?”

      đợi Xích Diễn mở miệng, Lăng Yên cướp lời giải thích: “Vết thương này của cực kỳ mẫn cảm, có lẽ vấn đề nằm ngay chỗ này.”

      “Vết thương?” Trầm Ngọc thào tiếng, bỗng nhiên như nhớ ra được điều gì quan trọng, lập tức hỏi: “Xung quanh vết thương của có đường vân màu đen ?”

      “Đường vân màu đen?” Lăng Yên lặp lại lần rồi kiểm tra vết thương lần nữa, nhưng khôngbiết Phong Hoa bao lâu chưa tắm, làn da bẩn thỉu đầy đất khiến nàng nhìn ra được điều gì bất thường, Lăng Yên bèn sai người bưng nước đến lau người cho . Làm lơ tiếng gào thét điên cuồng của Phong Hoa, mọi người hao mất phen khí lực mới có thể tẩy sạch làn da quanh vết thương của , quả nhiên thấy vài đường hoa văn kỳ quái.

      Lăng Yên lại với Trầm Ngọc, Trầm Ngọc lo lắng thốt lên: “Quả nhiên.”

      “Ngươi biết đây là gì à?” Lăng Yên mở miệng hỏi.

      Trầm Ngọc gật đầu: “Đây phải là thuật pháp của tam giới, mà là loại độc thuật cổ xưa của nhân gian, tên là cổ độc, khi sử dụng có thể khống chế tâm trí của người, khiến thay mình làm bất cứ chuyện gì. Nhưng điều khiến ta thể ngờ được là thuật pháp này cũng có thể sử dụng người của thần tiên.”

      Lăng Yên trầm mặc lát rồi lập tức quay đầu với Thanh Minh: “Ngươi phái người thăm dò nhân giới cùng với những kẻ liên quan đến cổ thuật, xem xem ai từng tiếp xúc với tam giới.” xong, nàng lại quay sang hỏi Trầm Ngọc cùng Xích Diễn: “Thời gian qua Phong Hoa đến những đâu, gặp được những ai, có thể hành tung của cho ta biết ?”

      Trầm Ngọc gật đầu, với Xích Diễn: “Ngươi ở lại đây báo cáo mọi chuyện của Phong Hoa cho Ma tôn, ta quay về Thần giới suy nghĩ biện pháp giải cổ.”

      Xích Diễn sững người, còn chưa kịp mở miệng Lăng Yên ở đối diện đột nhiên cất tiếng: “Đợi .”

      Xích Diễn lại nhìn sang Lăng Yên, Lăng Yên nhìn : “Làm phiền Xích Diễn thượng thần quay về Thần giới chuyến vậy, về hành tung của Phong Hoa, ta đây hỏi Thần tôn là được.” xong lời này, biết là vô tình hay cố ý mà ánh mắt của Lăng Yên lại lần nữa dán chặt người Trầm Ngọc.

      biết là do Lăng Yên đột nhiên mở miệng muốn người nọ lưu lại, hay là do cách xưng hô “Thần tôn” xa lạ kia, mà Trầm Ngọc chỉ yên lặng đứng im ở đấy, mí mắt buông xuống, như là còn có chút mờ mịt. lát sau, lắc đầu : “Vẫn nên để Xích Diễn ở lại thôi, ta còn......”

      “Thần tôn.” Bắt đầu từ lúc gặp nhau điện, Lăng Yên vẫn luôn cố đè nén bản thân, nhịn đến tận lúc này, cuối cùng cũng nhịn được nữa. Giọng nàng trầm xuống, cắt ngang lời Trầm Ngọc: “Ta còn có chuyện khác vô cùng quan trọng muốn thương lượng với ngươi.”

      “Nếu ngươi rời , ta đuổi theo tới Thần giới, dù sao cũng lâu rồi ta chưa ghé qua, ngẫu nhiên quay về tìm bọn họ đánh trận cũng tệ, ngươi có đúng ?” Lăng Yên ra vẻ bình tĩnh, .

      Xích Diễn nghe vậy nhịn được, tất nhiên yên tâm để lại Trầm Ngọc ở đây mình, vội vàng muốn đỡ Trầm Ngọc rời , nhưng Trầm Ngọc lại bỗng nhiên phủi tay Xích Diễn , “Xích Diễn, ngươi về trước .”

      “Thần tôn!” Xích Diễn kinh hãi, lại nhịn được nhìn sang Lăng Yên, giống như nhìn con thú dữ chỉ biết ăn thịt người, muốn ép khô nhai nuốt tiểu Thần tôn nhà mình từng miếng từng miếng .

      Lăng Yên khẽ nhướng mày, liếc mắt nhìn cái.

      Nhưng Trầm Ngọc lại lắc lắc đầu: “Ta ở lại.” Tuy có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại hiểu rất , Lăng Yên là người được làm được, nếu quay về Thần giới, nàng nhất định đuổi theo, đến lúc đó tình hình trở nên hỗn loạn, mình khó lòng khống chế.

      Nếu Trầm Ngọc mở miệng, Xích Diễn đương nhiên cũng còn đường nào phản bác, trừng đối phương lúc lâu, cuối cùng thở dài tiếng. Tuy lo lắng trùng trùng, nhưng rốt cuộc vẫn cắn răng lời cáo từ rồi chầm chầm cất bước rời .

      Tiễn bước Xích Diễn rồi, Lăng Yên lập tức : “Chúng ta rời khỏi đây trước .”

      Trầm Ngọc theo ngay, chỉ đưa mắt nhìn về hướng Phong Hoa, giống như do dự điều gì đó. Lăng Yên hiểu được nghĩ gì, nhanh chóng lệnh cho ma binh đưa Phong Hoa đến căn phòng khác, mặc dù vẫn cần trói lại để trông chừng, nhưng rốt cuộc cần phải tiếp tục ở lại trong địa lao lạnh lẽo này nữa.

      Nghe được những lời căn dặn của Lăng Yên, Trầm Ngọc rốt cuộc yên lòng, nâng bước muốn theo Lăng Yên ra khỏi địa lao, nhưng chỉ mới bước được bước, thấy người đằng trước dừng chân lại.

      Sau đó, đầu ngón tay mềm mại mang theo hơi ấm chạm vào tim .

      Giống như tuyết tan đầu xuân, mặt trời mới ló, giọng của Lăng Yên cực kỳ êm dịu, với : “ theo ta.”

      cho phép phân bua, cho phép kháng cự, nàng nắm chặt tay .

      Trầm Ngọc mạch theo phía sau Lăng Yên, nhìn thấy gì, cũng biết rốt cuộc mình được bao xa, bọn họ đến đâu, chỉ cảm thấy xung quanh dường như ngoại trừ bọn họ còn ai khác, tất cả mọi tiếng động ồn ào đều theo bước chân của bọn họ mà dần dần tản mạn , cuối cùng gian xung quanh tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng gió, mùi hoa nhàng phiêu tán trong khí.

      Lúc này lòng của Lăng Yên rối bời bối rối, lại trống trải hệt như áng mây bị gió thổi tan bầu trời kia. Vừa rồi, vì phải giải quyết chuyện giữa hai giới Thần Ma, phải suy nghĩ về vấn đề an nguy của Phong Hoa, nên nàng cố gắng dùng hết toàn lực để bình phục lại tâm trạng, bắt buộc bản thân phải tỉnh táo. Nhưng sau khi đám người Xích Diễn Thanh Minh rời , khi trước mặt nàng chỉ còn lại duy nhất mình Trầm Ngọc, lòng nàng lập tức mất khống chế. Nàng mạch kéo Trầm Ngọc về phía trước, đường dưới chân càng lúc càng dài, suy nghĩ trong lòng nàng cũng càng lúc càng nhiều. Nàng nghĩ đến ánh mắt của Trầm Ngọc, nghĩ xem rốt cuộc người này phải trải qua chuyện gì, làm những gì. Nhưng càng nghĩ, nàng lại càng thể bình tĩnh.

      Đến cuối cùng, nàng chỉ phải đột nhiên buông tay người nọ ra, quay đầu hướng đôi mắt u ám nhìn về phía .

      Vẻ mặt của Trầm Ngọc vẫn an nhiên như vậy, hiển nhiên là thấy được bộ dáng tại của nàng.

      nhìn thấy.

      Lăng Yên thầm lặp lặp lại lời này trong lòng, rốt cuộc giống như đột nhiên hiểu ra được chân tướng, khí lực toàn thân như bị trút hết.

      “Ma tôn?” Sau thoáng lặng yên, Trầm Ngọc khỏi mở miệng hỏi.

      Lăng Yên vốn nguôi giận, nhưng câu này lại khơi gợi mọi phẫn nộ trong nàng. Nàng cảm thấy cơn giận càng lúc càng tràn đầy trong lòng, giống như bao giờ phát tiết hết ra được, cơn giận này cũng làm cho lá gan của nàng lớn thêm, khí thế cũng nhiều thêm. Nàng cắn răng lớn tiếng : “Ngươi thử nhắc lại hai từ ấy lần nữa xem?!”
      HoanHoan, trangtrongnuoc, Viclu52012 others thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      haizz.tiểu thần tôn trong giai đoạn hơi íu đuối, mong chị ma tôn tiếng tí :yoyo60: xích diễn yên tâm, chị đại k ép uổng j tiểu thân tôn đâu, toàn là ý tự nguyện hết mà:yoyo57:

    5. NguyenHa2808

      NguyenHa2808 Active Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      161
      Mình thiệt hóng coi con hai người này bá đạo như thế nào?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :