Minh Cung Truyện - Phương Nghiên (Cổ đại, Cung đấu)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Mọi người có yêu thích dòng truyện cổ đại, cung đấu không ạ?

    1. A. Có yêu thích, cách viết của tác giả ổn, hợp văn phong cổ đại, cung đấu

      4 vote(s)
      100.0%
    2. B. Có yêu thích, tuy nhiên tác phẩm của tác giả không hay

      0 vote(s)
      0.0%
    3. C. Không yêu thích, nhưng tiểu thuyết của tác giả nên được đón nhận

      0 vote(s)
      0.0%
    4. D. Không yêu thích chút nào.

      0 vote(s)
      0.0%
    1. Phương Nghiên

      Phương Nghiên New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      1
      Tên truyện: Minh Cung Truyện
      Tác giả: @Trác Phương Nghiên
      Tình trạng sáng tác: sáng tác | Tình trạng đăng: Cập nhật

      Lịch đăng: 1 chương/tuần
      Thể loại: Dã sử Trung Quốc, tình cảm, cổ đại, cung đấu
      Độ dài: dự kiến 70 chương​

      Giới hạn độ tuổi đọc: | Cảnh báo về nội dung:
      [​IMG]
      Last edited: 9/3/18
      Chris thích bài này.

    2. Phương Nghiên

      Phương Nghiên New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      1
      ĐOẠN 1 – HỒNG HẠNH ĐÔNG LÂU


      MINH CUNG TRUYỆN - CHƯƠNG 1:

      NHẤT KIẾN- PHÙ DUNG BẤT CẬP MỸ NHÂN TRANG

      (Lần đầu gặp – Phù dung chẳng sánh bằng mỹ nhân)

      *Câu thơ đề thuộc bài “Tây cung thu oán” của Vương Xương Linh

      ------------
      Lần đầu thiếp gặp chàng, chàng ngồi dưới cây hồng hạnh trong Yến hoa viên…

      Hoa cúc, hoa thược dược nở khắp hoa viên trong cung, tỏa hương thơm ngan ngát, hương thơm đặc trưng của mùa thu. Nắng thu như màn tơ mỏng buông xuống trần, có phần nhàng lại có phần huyền ảo.

      Tử Cấm Thành. Mùa thu năm Chính Đức thứ mười lăm (tức năm 1520).

      Lễ đại thọ năm mươi tuổi của Từ Thọ Thái hậu. Chính Đức Hoàng đế mở yến tiệc rất lớn, mời các các lão vương gia, công chúa [1] đến. Đặc biệt gia quyến Trương thị - dòng họ của Thái hậu - cũng có rất nhiều người có mặt. Trương gia có Trương Quốc công - Trương Diên Linh - đệ đệ của Thái hậu, cùng con Trương Trích Nguyệt đến. Trương gia có Trương Thái hậu như thể diều có gió, cả dòng họ phú quý. Trương Diên Linh từ khi còn trẻ đảm nhiệm vị trí Quốc công, ca ca Thái hậu là Trương Hạc Linh cũng là Thượng thư của Đại Minh hoàng triều. Trưởng nữ của Trương Diên Linh là Trương Trích Hoa cũng được đưa vào cung từ khi còn để Thái hậu đích thân nuôi dưỡng.

      Năm nay, đại Minh chưa hết tang của Hiếu Trinh Thuần Thái hoàng Thái hậu, song Chính Đức bỏ ngoài tai những lời thị phi của đại thần, vẫn tổ chức yến thọ cho mẫu thân mình cực kỳ long trọng.

      Cảnh Dương đài, ngày hai mươi tháng tám.

      Cảnh Dương đài nằm trong Từ Ninh cung của Từ Thọ Thái hậu, là tòa đài đẹp bậc nhất về kiến trúc trong Tử Cấm Thành; lại nằm gần Ngự hoa viên cho nên được chọn làm nơi tổ chức đại yến.

      Khách mời rất đông, nghe còn có sứ giả các nước láng giềng qua chúc mừng Thái hậu; cho nên Cảnh Dương đài phải bố trí đến gần trăm chiếc bàn cỡ dài. Thái hậu ngồi phượng tọa, bên hai bên tả hữu là Hoàng đế và Hoàng hậu.

      Phía dưới, hạ nhân sớm kê bàn thành hai dãy dài, mỗi dãy có bảy hàng, mỗi hàng bảy chiếc bàn. Cung nhân trong Từ Ninh cung liên tục qua lại rót rượu, mang những loại thức ăn cực phẩm dâng lên Thái hậu và khách dự tiệc. Cảnh Dương đài tràn ngập tiếng cười huyên náo, nhộn nhịp.

      Hoàng hậu Hạ Diên rời khỏi chỗ, khéo léo mang chén rượu đến trước Trương Thái hậu, cung kính mời bà: “Hôm nay mừng thọ mẫu hậu, nhi thần chúc mẫu hậu vạn thọ vô cương.”

      Trương Thái hậu mỉm cười ôn nhu, tỏ ý hài lòng, khen ngợi: “Hoàng hậu là có lòng. “

      Cháu của Thái hậu - Trương Trích Hoa, người được Thái hậu nuôi dưỡng dạy dỗ từ , được cho ngồi ngay bên cạnh Hoàng hậu Hạ thị, cũng đứng dậy cung kính: “Hoa Nhi cũng chúc Hoàng bá mẫu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam sơn, chúc bá mẫu vô cực trường lạc.”

      Ai nấy trầm trồ ngợi khen Trích Hoa chỉ xinh đẹp, ăn khéo léo, lại ngợi khen Thái hậu dạy được nữ tử ngoan ngoãn. Thái hậu vừa ý, cười: “Quả đúng là Hoa Nhi của ai gia. Ai gia có nhi nữ, con chính là niềm tự hào của ai gia, của Trương gia. Lại đây, ngồi cạnh ai gia.”

      Trương Trích Hoa dịu dàng đứng dậy, bước tới chỗ Thái hậu. Trương Trích Hoa năm đó lên mười lăm tuổi, dung nhan dù lớn còn thay đổi nhưng có lộ dáng dấp của mỹ nữ khuynh thành.

      Chính Đức đế cũng nở nụ cười, khen Trương Trích Hoa: “Đúng là Hoa Nhi luôn làm mẫu hậu vừa ý nhất.”

      Hoàng thượng dứt lời, mấy phi tần, mấy vị phu nhân, vương gia bắt đầu chêm xen những lời nịnh nọt. Có kẻ mạnh miệng còn , Trương Trích Hoa ngũ quan tốt đẹp, sau này có khi trở thành Hoàng hậu.

      Nghe mấy lời này, Trương Trích Nguyệt chỉ thấy buồn lòng, lại tủi thân. Tỷ tỷ là đích nữ, cho nên cái gì cũng có thể hơn Trích Nguyệt. Tỷ tỷ dung nhan xinh đẹp, lại có tài, còn được bá mẫu nàng nuôi dưỡng. Còn nàng chỉ có thể ngày ngày ở trong Trương phủ, rất ít khi có cơ hội vào trong cung. Mẫu thân nàng phải đích thê, lại mất sớm. Từ khi tỷ tỷ nàng cũng chỉ còn mình nàng là tiểu thư trong Trương phủ. Trích Nguyệt cũng có tài, tiếc là ai biết đến, chỉ vì nàng phải trưởng nữ Trương gia, cho nên luôn bị coi . Nhưng nàng cũng cam lòng; khi bá mẫu biết đến tài hoa của nàng, nàng nhất định được quý trọng hơn tỷ tỷ.

      Trương Trích Nguyệt nhàng với cha: “Phụ thân, Trích Nguyệt cũng hơi đau đầu. Con ra Yến viên tản bộ lát.”

      Phụ thân gật đầu qua loa rồi tiếp tục chuyện, cười đắc ý với mọi người xung quanh, nghe những lời nịnh từ bọn họ mà để ý tới nàng nữa. Trong mắt phụ thân, chưa bao giờ có mẫu thân nàng, đương nhiên cũng chưa bao giờ có nàng. Người chỉ coi tỷ tỷ là con người. Nàng cũng mấy để ý, liền rời khỏi bữa tiệc, tới Yến viên.

      Mùa thu, hoa thược dược trong Yến viên nở rộ. Hoa thược dược là hoa mà Trích Nguyệt thích nhất. Thế nhưng đích mẫu [2] của nàng thích hoa thược dược, vì thế, trong phủ đệ Trương gia trồng loài hoa này. Gió thu thoảng qua đưa hương hoa thược dược ngan ngát khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn khi ở trong yến thọ của bá mẫu. Ở đây dù có vọng đến vài thanh từ Cảnh Dương đài nhưng hầu như rất ít. Trong gian yên tĩnh ấy, nàng có nghe tiếng khóc nức nở cách đây xa. Trích Nguyệt hiếu kỳ mà bước theo tiếng khóc tỉ tê ấy.

      Dưới gốc hoa hồng hạnh trong Yến hoa viên, nam tử tuổi tác cũng hơn Trích Nguyệt là bao nhiêu ngồi ở đó, mặc thường y màu tím, ngồi dựa vào gốc cây mà khóc.

      Có lẽ nam tử này cũng đến yến thọ mà lại về giữa chừng. Bất giác Trích Nguyệt động lòng thương cảm trước người nàng chưa gặp, chẳng biết. Chỉ vì nàng cảm thấy giữa nàng và người kia cơ hồ có gì thân thuộc. Hai người chẳng phải giống nhau, đều phải rời tiệc giữa chừng sao? Tần ngần nhìn nam tử kia lát, Trích Nguyệt mới lấy được can đảm để gọi : “Ca ca, sao huynh lại khóc.”

      Chu Hậu Thông là người kiêu ngạo. Từ cha dạy phải sống hiên ngang, thẳng trực. rất ít khi khóc, huống hồ là khóc trước mặt nữ tử. bé ấy có gương mặt dễ thương, nhưng cũng hiểu tại sao nàng lại chau mày. Có lẽ nàng cũng như , cũng có điều khổ tâm. Nàng mặc y phục dự yến, đầu cài bông hoa thược dược màu hồng rất duyên dáng. ít chuyện với người lạ nhưng trước quan tâm này, nhiều năm về sau, cũng hiểu vì sao mình lại kể cho nàng nghe: “Mẫu phi mới mất, ta rất buồn.”

      Mẫu phi của , Tưởng thị, qua đời chưa lâu, cho nên đến yến tiệc, chỉ mặc thường y chứ mặc trường bào. Mẫu phi mất, vậy mà lại phải làm gương mặt vui vẻ đến yến thọ của Thái hậu. Cha dạy sống thẳng trực, nhưng cha cũng vẫn giả bộ cười trong yến thọ đấy thôi. Còn , buồn buồn, vui tự cười. Yến thọ này điều khiển được cảm xúc của .

      Trích Nguyệt nghe xong cũng cảm thấy động lòng. Có lẽ và nàng lúc này buồn vì lý do khác nhau nhưng chung quy vẫn là buồn nên mới tìm đến nơi này. Hơn nữa, mẫu thân nàng cũng mất từ lúc nàng còn rất ; phụ thân quan tâm đến nàng. Nàng thực ra cũng vậy, cũng thiếu tình thương. Nàng nhàng với : “Huynh đừng khóc, nếu mẫu phi của huynh biết huynh khóc, bà ấy rất buồn.”

      Lúc ấy, trong lòng dường như có chế nhạo nàng. Nàng là người quen, chỉ buông câu an ủi, sao có thể khiến thôi khóc chứ? ngưng, : “, mẫu phi đau lòng. Nếu người đau lòng, sao người lại để ta buồn vì người chứ?”

      Hồi còn , mẫu phi ở cùng cả đời. còn chưa qua đời, mẫu phi bỏ rồi. Trong lòng bất giác thấy chua xót.

      Trích Nguyệt biết rằng mình thể khiến hết khóc được, chỉ chua xót câu rất : “Mẫu phi huynh đau lòng, muội đau lòng.”

      Nàng coi như người thân, vì vậy buồn, nàng cũng đau lòng.

      Khi Chu Hậu Thông nghe câu này của Trích Nguyệt, hơi thấy ngạc nhiên. Nữ tử trước mặt như thể quen từ rất lâu rồi ấy, nhưng thực ra mới là gặp lần đầu. Nghe câu này của nàng, tự dưng cũng hết khóc, còn lấy tay áo lau nước mắt.

      Trích Nguyệt nhìn lau nước mắt, cảm thấy rất buồn cười. Nàng lấy tay áo ra chiếc khăn tay màu trắng ngà đưa cho lau. nhận ý tốt của nàng, cầm khăn, lau nước mắt. Nàng chú ý từng động tác của , gương mặt của đến nhập thần. Chu Hậu Thông lau nước mắt; đột nhiên thấy mặt mình hơi rát như có thứ gì thêu nổi chiếc khăn cọ qua, Chu Hậu Thông mới chú ý tới hình thêu phức tạp chiếc khăn. Góc chiếc khăn thêu bông hoa thược dược hồng, bên cạnh còn thêu thêm chữ “Nguyệt”. Dường như này rất thích hoa thược dược, đầu cài hoa, hoa thêu lên khăn tay. hỏi, nhưng cũng biết.

      Nhìn chiếc khăn, bất giác mỉm cười; xin mà cất nó vào trong tay áo .

      Trích Nguyệt thấy tâm tình vui vẻ, cũng đòi lại chiếc khăn. Trong lòng nàng thầm nhủ, nam tử này xấu tính, còn giữ khăn tay của nàng. khăn tay có thêu hoa thược dược. Tặng hoa thược dược… [3]

      “Nha hoàn của muội , muội có giọng hát rất hay, để muội hát cho huynh nghe nhé!”

      Trương Trích Nguyệt mỉm cười rất xinh đẹp, cất cao giọng hát.

      Yến yến vu phi,
      Si trì kỳ vũ.
      Chi tử vu quy,
      Viến tống vu dã.
      Chiêm vọng phất cập,
      Khấp thê như vũ



      Yến yến vu phi,
      Hiệt chi hàng chi.
      Chi tử vu quy,
      Viễn vu tương chi,
      Chiêm vọng phất cập,
      Trữ lập dĩ khấp.



      Yến yến vu phi,
      Há thướng kỳ .
      Chi tử vu quy,
      Viễn tống vu nam.
      Chiêm vọng phất cập,
      Thực lao ngã tâm.



      Khi còn , có lần Chu Hậu Thông từng nghe mẫu phi hát bài Yến Yến này. Ca từ đương nhiên thể hiểu hết nhưng vẫn nghe thấy mùi vị của chia cắt, biệt ly. ngờ, sau này và nữ tử này cũng thế.

      Lâu rồi, mẫu phi hát lại cho nghe bài Yến Yến, giờ nghe lại những kỷ niệm tuổi thơ đẹp đẽ bên mẫu phi lại ùa về trong tâm trí : “Muội tốt. Ngoài phụ vương và mẫu phi ra, muội là người tốt với ta nhất.”

      Trích Nguyệt cảm thấy trong lòng trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Hóa ra đời vẫn có người cho rằng, nàng là người tốt nhất của người đó. Phụ thân nàng, đích mẫu nàng, bá mẫu nàng, tất thảy mọi người trừ nam tử này, chỉ biết đến tỷ tỷ nàng- Trương Trích Hoa diễm lệ vô song mà quên mất tồn tại của nàng. Đối với nàng, ngoài người mẹ quá cố ra, chắc cũng là người đối với nàng tốt nhất.

      “Thực ra muội cũng giống huynh. Muội cũng còn mẫu thân nữa. Muội còn là thứ nữ. Phụ thân muội, người thân của muội đều coi thường muội, quan tâm đến muội.” - Trích Nguyệt khẽ.

      Đây là lần đầu tiên nàng ra những điều này, mà lại là với người nàng hề quen biết.

      Giữa hai người họ, quả thực có nhiều điểm tương đồng, đều đơn, đều có nội tâm sâu sắc. Chu Hậu Thông vỗ vào vai nàng, nhàng an ủi: “Muội yên tâm , sau này, hãy coi ta như người thân của muội. Sau này, chẳng phải cứ yến thọ của Thái hậu là muội tới sao? Vậy mỗi năm, chúng ta lại gặp nhau lần mà.”

      Trích Nguyệt chợt rung động. Nàng cũng thực có người thân, trong lòng tự nhiên cảm thấy ấm áp. Thực ra, người trước mặt chẳng khác gì người thân của nàng. Tuy cũng giống như tỷ tỷ Trích Hoa, mỗi năm chỉ gặp hai lần nhưng người này mang đến cho nàng cảm giác như được thương, bảo vệ chứ xa cách như tỷ tỷ. Nàng suýt nhìn đến ngẩn ngơ, cho đến khi hỏi nàng: “Muội ở cung nào vậy? Sau này ta có thể đến gặp muội.”

      Nàng đột nhiên thấy buồn man mác. ra sống ở trong cung còn nàng sống trong phủ đệ. Người trước mặt nàng là người rất tốt, trong lòng nàng thấy vậy vì chỉ có cảm thấy nàng tốt, còn những người khác . Nhưng rất có thể đây là lần duy nhất trong đời nàng gặp . Bỗng nhiên nàng lại ghen tỵ với Hoa tỷ tỷ. Nếu nàng cũng như Hoa tỷ tỷ, cũng sống trong Từ Ninh cung với bá mẫu, có phải nàng cũng thường xuyên được gặp ? Nàng tiếc nuối đáp: “Muội sống trong cung, hôm nay là yến thọ của Thái hậu, phụ thân đưa muội đến đây.”

      Trích Nguyệt tháo mảnh ngọc đeo người ra đưa cho Chu Hậu Thông : “Huynh cầm mảnh ngọc này . Nó vốn có đôi, muội lúc nào cũng đeo bên người.”

      Chu Hậu Thông đương nhiên hiểu , nếu sau này muốn tìm nàng chỉ cần tìm người có miếng ngọc giống như thế này thôi. Chu Hậu Thông nhìn mảnh ngọc màu trắng hình trăng khuyết, thầm nghĩ nữ tử này với mặt trăng là có duyên.

      Trích Nguyệt cũng chẳng vì sao nàng lại đưa mảnh ngọc đó cho . Mẹ từng mảnh ngọc đó là để đính ước, trong phút chốc nàng lại nhỡ quên mất.

      Vừa lúc ấy phụ thân nàng gọi tên nàng từ xa: “Tiểu Nguyệt, mau về thôi.”

      Nàng càng thấy tiếc hơn. Yến thọ còn lâu mới kết thúc, có lẽ cha có việc bận, cho nên phải đưa nàng về trước. Nàng chỉ mỉm cười rồi cất bước. Chu Hậu Thông vội vàng hỏi nàng: “Muội tên là gì, huynh vẫn chưa được biết.”

      Cha chờ, nàng cũng chỉ có thể trả lời qua loa: “Trích Nguyệt! Còn huynh?”

      nghĩ ngợi giây lát rồi đáp lại: “Thiên Quang!” [6]

      Nàng chỉ mỉm cười rồi bước nhanh hơn, thoáng cái nàng khuất sau bóng cây của Yến hoa viên rồi. Chu Hậu Thông vẫn nhẩm tên nàng: “Tích Nguyệt, Tích Nguyệt…”[7]

      Chu Hậu Thông lúc ấy biết rằng, chỉ nhầm lẫn này của mà kéo dài khoảng cách giữa và nàng… Tìm lại nàng rất dễ, nhưng cũng khó vì lần đó nghe tên nàng. càng biết, lần gặp gỡ tình cờ giữa và nàng năm đó khiến thể nào quên được nàng.

      Trương Trích Nguyệt vội vàng chạy đến chỗ cha nàng. Cha nàng khẽ quở trách: “Làm ta tìm con mãi. Mau về thôi. Ở Bắc Cương có chuyện, cha phải đến đó gấp, cho nên phải rời tiệc giữa chừng. Mau, ta đưa con về Trương phủ trước.”

      Trong lòng Trương Trích Nguyệt có nỡ rời khỏi, vì nàng nghĩ biết đâu khi người kia trở lại bữa tiệc, nàng có thể gặp được . Tiếc là bây giờ nàng phải về rồi. Nàng quay đầu nhìn lại lát, sau đó miễn cưỡng theo cha về.


      Sau khi từ biệt Trương Trích Nguyệt ở Yến hoa viên, tâm tình của Chu Hậu Thông cũng tốt lên nhiều. Trở lại yến thọ của Trương Thái hậu, Chu Hậu Thông ngồi bên cạnh phụ vương - Hưng vương điện hạ. đảo mắt nhìn quanh tìm tên “Tích Nguyệt” mà mình gặp lúc nãy nhưng vẫn thấy nàng đâu. Lẽ nào nàng dự yến tiệc này? , tự phủ nhận ý nghĩ của mình: lúc gặp nàng, nàng mặc y phục dự yến, sao có thể đến đây được? Có thể nàng trở về từ lúc đó rồi. chợt thở dài tiếc nuối, mân mê mảnh ngọc tố nguyệt trong tay áo. Lần đầu tiên lại có nữ tử đau lòng vì . Tích Nguyệt, Tích Nguyệt! Trái tim thầm gọi tên người con mới lần đầu gặp.


      “Con làm sao vậy? Cứ ngẩn người thôi!” Hưng vương - phụ thân Chu Hậu Thông, ngồi bên cạnh khẽ hỏi khiến bất giác giật mình, lúng túng mà chẳng kịp đáp lại. Phụ vương lại thở dài : “Mẫu phi con mất, phụ thân cũng buồn, nhưng hôm nay đại yến, con ủ rũ như thế, Thái hậu vui đâu!”

      Chu Hậu Thông bất giác cười trong lòng. Phụ vương thường dạy , phải trở thành người thẳng thắn, chính trực; nhưng chính phụ thân cũng hề thẳng thắn, chính trực. Người ràng rất đau lòng vì mẫu phi mất nhưng lại cố tỏ ra vui vẻ để Thái hậu vừa lòng. đời, cũng chẳng có mấy người sống lòng cả.

      Từ Thọ Thái hậu đoan trang ngồi phượng tọa, chuyện với Hoàng đế, Hoàng hậu, mấy vị phi tần, cung nhân.


      “Xét dưới thiên triều Đại Minh, ai gia kỳ thực yên lòng nhiều phần, song chỉ có việc… Nếu ai gia hoàn thành được, e rằng ai gia có cũng có mặt mũi nào nhìn Tiên đế và Thái hoàng Thái hậu cùng liệt tổ liệt tông Chu gia.” Thái hậu chua chát.


      Nghe mấy từ “có cũng có mặt mũi nào” của Thái hậu, ai nấy đều sợ hãi. Hoàng hậu tới trước Thái hậu, cung kính quỳ xuống, gương mặt lộ ưu tư: “Mẫu hậu bách niên giai lão, thân thể vẫn còn khỏe mạnh, người mấy chuyện này e rằng…”

      Trương Thái hậu thở dài với Hoàng hậu: “Ai gia là lo lắng về Thái tử Đại Minh tương lai. Tiên đế chỉ có mình ai gia là thê tử, thế nên ít con ít cháu. Hoàng đế có huynh đệ ruột thịt nào, lại chưa có Hoàng tử. Vạn nhất Đại Minh biến cố, có người kế vị, e lúc đó loạn trong giặc ngoài.”


      Thái hậu từ trước đến nay luôn lo lắng chuyện này. Chính Đức Hoàng đế đăng cơ mười lăm năm, từ đó đến nay lập ít phi tần nhưng ai sinh được con cả. Có kẻ xấu miệng bảo rằng Hoàng đế có bệnh, có kẻ lại đồn thực ra Hoàng đế lập nhiều tần phi chỉ vì Thái hậu ép buộc, thực chẳng sủng hạnh ai đặc biệt. Có kẻ kỳ thực phi tần mang thai ít nhưng đều bị Hoàng hậu hãm hại. Đế hậu đối mặt với những lời đồn này phải ngày ngày hai nhưng mỗi lần Thái hậu nhắc đến chuyện này, Hoàng đế cũng chỉ hứa ba bốn câu cho xong chuyện. Bởi cả Hoàng đế và Hoàng hậu đều hiểu , thực chất Thái hậu lo lắng chỉ vì Hoàng tộc Đại Minh có nguy cơ bị diệt trừ mà Thái hậu còn lo nếu như người kế vị phải con trai Hoàng đế, mang dòng máu Trương thị của Thái hậu thế lực Trương gia trong triều nhất định bị lay động.

      Trong lòng hiểu , cho nên Hoàng đế cũng chỉ đáp qua: “Lời mẫu hậu, nhi thần nhất định khắc sâu trong lòng.”

      ----------

      [1] Từ Thọ có ba người con. Trong đó hai người mất sớm, chỉ còn lại Chính Đức đế. Bình thường mình hiểu vương gia, công chúa là huynh (đệ), tỷ (muội) của đương kim Hoàng đế, nhưng với huynh đệ tỷ muội của tiên đế hoặc thái tử cũng vẫn gọi là công chúa, vương gia. Ở đây hiểu theo ý thứ 2

      [2] Đích mẫu: hiểu sơ là mẹ cả; chính thất của cha. Đích nữ là con trưởng hoặc con do đích mẫu sinh ra. Thứ nữ là con sau.

      [3] Theo Kinh thi của Khổng Tử, nam nữ tặng hoa thược dược là để đính ước.

      [4] Từ Thọ Hoàng Thái hậu Trương thị: Lấy hình tượng Từ Thọ Thái hậu trong lịch sử nhà Minh. Bà được biết đến là vị Hoàng hậu duy nhất sống theo chế độ vợ chồng với Hoàng đế. Do Hoàng đế chỉ lập có Hoàng hậu là bà, lập phi tử nào khác, cho nên rất quý trọng nhà họ Trương của bà. Thụy hiệu của Từ Thọ Thái hậu là Hiếu Thành Kính Hoàng hậu, cho nên nếu có số chỗ mình dùng Hiếu Thành Kính mọi người đừng ngạc nhiên nha.

      [5] Chính Đức Hoàng đế: là Minh Vũ Tông trong Lịch sử nhà Minh, lấy niên hiệu Chính Đức nên gọi là Chính Đức Hoàng đế

      [6] Chu Hậu Thông nghe nhầm “Trích Nguyệt” thành “Tích Nguyệt”. “Tích Nguyệt” là trăng sáng, nên Chu Hậu Thông mới nghĩ đến tên “Thiên Quang” (ánh sáng bầu trời)

      [7] Chu Hậu Thông nghe nhầm tên của Trích Nguyệt thành Tích Nguyệt.

      * Ở chương 1, có chi tiết đúng với lịch sử thực tế là chi tiết Chu Hậu Thông mất mẫu phi. Thực ra, trong lịch sử, Tưởng Phi- thân mẫu Chu Hậu Thông mãi đến năm 1538 mới mất nhưng trong tiểu thuyết cải thành năm 1521

      Bài hát Yến Yến mà Trích Nguyệt hát, nguyên tác nằm trong Kinh Thi, dịch nghĩa như sau:

      Chim én bay ,
      Lông của nó tề chỉnh.
      Nàng Đái Quy trở về nhà cha mẹ trở lại nữa,
      Ta đưa tiễn nàng ra xa ở ngoài đồng nội,
      Ta trông theo thấy nàng kịp nữa.
      Ta khóc thương nàng lệ đổ như mưa.



      Chim én bay ,
      Bay lên bay xuống,
      Nàng trở về nhà trở lại nữa.
      Ta tiễn đưa nàng ra tận ngoài xa.
      Ta trông theo thấy nàng kịp nữa.
      Ta đứng lâu ở đấy mà khóc thương nàng.



      Chim én bay ,
      Tiếng kêu khi bổng khi trầm.
      Nàng trở về nhà cha mẹ, trở lại nữa.
      Ta tiễn đưa nàng về nam,
      Ta trông theo thấy nàng kịp nữa.
      lao khổ cho lòng ta.

    3. Phương Nghiên

      Phương Nghiên New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      1
      MINH CUNG TRUYỆN - CHƯƠNG 2:

      NGUYỆT QUANG DỤC ĐÁO TRƯỜNG MÔN ĐIỆN. BIỆT TÁC THÂM CUNG NHẤT ĐOẠN SẦU.

      (Ánh trăng chiếu tới Trường Môn điện. Gợi đoạn sầu đau chốn thâm cung)

      *Câu thơ đề này thuộc bài Trường Môn oán của Lý Bạch.

      -----------------------------

      Tháng Mười hai năm Chính Đức thứ mười lăm, Chính Đức Hoàng đế lâm bệnh nặng, lúc ấy vẫn chưa có Thái tử để kế vị. Ngày hai mươi tháng mười hai, Trương Thái hậu truyền gia tộc Trương thị tới Từ Ninh cung yết kiến. Tới yết kiến Thái hậu, Trương Quốc công Trương Hạc Linh đưa theo con Trương Trích Nguyệt. Đại ca của Thái hậu là Trương đại tướng quân Trương Diên Linh đưa theo con trai duy nhất của mình.

      “Chúng thần tham kiến Thái hậu nương nương! Thái hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!” Hai huynh đệ họ Trương đồng thanh dõng dạc bái kiến Thái hậu. Vừa dứt lời, hai người nghe thấy tiếng cung nữ đóng chặt cửa Chính điện Từ Ninh cung, trong đại điện ngoài Thương Đài - cận hầu Thái hậu - ra cũng có bất kỳ cung nữ nào khác. Có thể đoán, Thái hậu triệu kiến vì có việc cực kỳ quan trọng.

      Kế đến, Trương Trích Nguyệt cùng đại ca Trương Linh - con trai của Trương Diên Linh cũng hành đại lễ ba quỳ chín dập đầu với Thái hậu: “Nhi thần thỉnh an Thái hậu nương nương! Thái hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

      Trương Thái hậu phất tay, ra hiệu cho phụ tử mấy người bọn họ ngồi vào ghế rồi với Trương Trích Hoa đứng bên cạnh mình: “Hoa Nhi, tới đó ngồi với Nguyệt Nhi! Bá mẫu có việc chung muốn với tất cả mọi người.”

      Trương Trích Hoa gật đầu rồi xuống dưới, ngồi ghế kế bên ghế Trích Nguyệt. Trích Hoa từ lúc rất được vào cung để Thái hậu dạy dỗ, vì thế dù là tỷ muội nhà nhưng Trương Trích Hoa, Trương Trích Nguyệt năm mới gặp nhau được hai lần. Quan hệ giữa hai người trước nay cũng chẳng thể tính là thân thiết sâu đậm. Bởi vậy, khi bá mẫu bảo Trích Hoa xuống ngồi cùng muội muội, gương mặt Trích Hoa cũng có biểu lộ hân hoan hay phẫn nộ.

      Đợi mọi người ngồi hết vào, Trương Thái hậu mới lên tiếng: “Chắc ca ca và đệ đệ nghe đến chuyện Hoàng thượng bệnh nặng?”

      Dù cả Trương Hạc Linh và Trương Diên Linh gần đây đều vào cung nhiều song chuyện thánh thượng bị bệnh cũng nghe đến. Trương Diên Linh cẩn trọng : “Thần có nghe qua! Thái hậu, bệnh của Hoàng thượng có nặng ?”

      Thái hậu lộ vẻ chua xót: “Thái y với ai gia và Hoàng hậu… bệnh tình rất nghiêm trọng. E là… chỉ trụ được hai tháng nữa. Mà có khi ít hơn!”

      Nghe tới đây, chỉ có hai vị huynh đệ của Thái hậu thấy ngạc nhiên mà cả Trích Hoa, Trích Nguyệt, cả Trương Linh cũng hơi sửng sốt. Tin đồn nghe được chỉ là Hoàng thượng bị bệnh, hề đến “nghiêm trọng” hay cả. Trong lòng Trương Diên Linh và Trương Hạc Linh cũng đoán sơ được rằng: Hoàng đế có con nối dõi. Có thể ngoại thích nhân cơ hội này tạo phản, gây họa diệt tộc. Trương Quốc công rất nhanh hiểu ra điều Thái hậu trăn trở, hỏi: “Ý Thái hậu… Là chuyện người kế vị…?”

      Thái hậu gật gật đầu, khẽ thở dài tiếng, : “Đó là điều ai gia nghĩ đến.”

      Tân đế kế vị, chỉ ảnh hưởng lớn đến Đại Minh hoàng triều mà còn ảnh hưởng đến thế lực Trương thị trong triều đình. Người kế vị mang dòng máu Trương gia, chắc chắn thế lực Trương gia tổn hại ít. Mục đích hôm nay Thái hậu gọi mọi người tới, chính là để bàn chuyện Trương thị sau khi tân đế đăng cơ.

      Trương đại tướng quân suy nghĩ rất lâu, nghi hoặc lên tiếng: “Hoàng thượng chỉ có thúc thúc là Hưng vương Chu Hữu Nguyên. Hưng vương cũng trạc tuổi Hoàng thượng. Nếu vạn nhất Hoàng thượng có mệnh hệ, người nối ngôi khẳng định ai khác ngoài Hưng vương.”

      Trương tướng quân như ra toàn bộ ý nghĩ trong đầu Thái hậu. Thái hậu chỉ gật đầu, trong lời hoang mang: “Nếu như Hưng vương chấp chính, e Trương gia sớm ngày bị loại trừ. Chi bằng để con của Hưng vương tức Hưng vương thế tử Chu Hậu Thông lên ngôi. Theo ai gia biết, Chu Hậu Thông mới chỉ có mười lăm tuổi, hoàn toàn dễ dàng điều khiển. Còn… việc làm thế nào để người lên ngồi phải Hưng vương mà là Hưng vương thế tử … đều nhờ vào cách của đại ca.”

      Lời của Thái hậu rất đỗi nhàng, thốt ra cũng mang khí thản nhiên như chẳng liên quan đến mình. Trương Diên Linh tướng quân vừa nghe hiểu ý tứ của Thái hậu. Ý Thái hậu, chỉ có cách để người lên ngôi phải Hưng vương mà phải là Hưng vương thế tử. Đó là giết Hưng vương. Trương Diên Linh vừa nghĩ đến cơ thể đột nhiên run lên bần bật, giọng hơi run sợ, đáp lời Thái hậu: “Thần dốc lực để Hưng vương thế tử có thể lên ngôi!”

      Trương Thái hậu gật đầu cái rồi mới tiếp: “Để có thể mang về quyền lực cho Trương gia, ai gia có cách.”

      Mọi người đều chú ý xem, người Thái hậu đến là ai trong số họ Thái hậu đáp ràng: “Để Hoa Nhi làm phi tử của tân đế!”

      Từ trước, bà tay nuôi dạy Trích Hoa chính là đề phòng nhỡ người kế vị mang huyết mạch Trương gia Trương gia của bà vẫn đứng vững.

      Trương Trích Hoa nghe mấy lời này của Thái hậu, lòng nàng mấy bất ngờ. Nàng biết , Thái hậu nuôi dưỡng, dạy dỗ nàng từ trước đến nay cũng vì điều này. Mấy năm nay, bá mẫu luôn với nàng, nàng là người mà bá mẫu tin tưởng, đặt hy vọng nhiều nhất trong việc mang lại quyền lực cho Trương gia trong trường hợp Hoàng thượng có Thái tử kế vị. Hơn nữa, mong muốn của nàng trước nay phải chính là được đứng đầu thiên hạ sao? Mong muốn này vừa là của nàng, vừa là của gia tộc nàng vì thế vào cung chính là thời cơ của nàng.

      Từ đầu, nghe mọi người chuyện, Trương Trích Nguyệt vẫn luôn im lặng cúi đầu. Nàng hiểu rất , chỉ có tỷ tỷ mới có thể mang về quyền lực cho gia tộc nàng, còn nàng chỉ có thể yên phận nhìn tỷ tỷ và ánh hào quang của tỷ ấy mà thôi. Nàng thừa nhận, mình đố kỵ với tỷ tỷ, nhưng đố kỵ phải vì tỷ tỷ được sống trong cung vàng điện ngọc, còn nàng phải sống trong vương phủ. Nàng đố kỵ tỷ tỷ phải vì tỷ tỷ lúc nào cũng được mặc y phục gấm quý, thêu hoa văn tinh tế còn nàng phải mặc y phục trơn. Nhưng nàng đố kỵ vì tỷ tỷ được tất thảy mọi người quý trọng chỉ vì tỷ ấy là đích nữ. Bá mẫu, phụ thân, ai cũng quý tỷ tỷ hơn nàng, cũng trọng dụng tỷ ấy hơn nàng. Nàng cầu lớn lao như tỷ tỷ, cầu được đứng vạn người; nàng chỉ muốn bá mẫu quan tâm nàng hơn chút, phụ thân thương nàng hơn chút. Từ lúc nàng còn , mẫu thân qua đời; người trong gia tộc họ ngoại chẳng còn ai. Nàng chỉ còn phụ thân và bá mẫu thôi. Nàng có phải rất vô dụng ? Cái gì nàng cũng cầu, cái gì nàng cũng làm được.

      Trương Thái hậu đưa mắt nhìn Trích Nguyệt cúi thấp đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì, liền gọi: “Nguyệt Nhi!”

      Trích Nguyệt triền miên ngẫm nghĩ, bỗng giật mình khi nghe Thái hậu gọi. Rất nhanh, Trích Nguyệt ổn định lại, gương mặt hề thể lúng túng, rất nhanh đứng dậy, cúi thấp đầu, bước tới trước, cung kính quỳ xuống: “Bá mẫu có điều gì chỉ dạy?”

      Trương Thái hậu khẽ cười. Lúc nãy khi bà nhìn, nàng suy nghĩ điều gì đó, vậy mà khi gọi nàng hề biểu lộ lúng túng, thậm chí còn hề giật mình. Trong lòng Thái hậu đột nhiên hiếu kỳ về Trích Nguyệt, liền với nàng: “Cháu khác với Hoa Nhi. Bá mẫu được ở cạnh cháu nhiều, hiểu nhiều về cháu. Trước khi mẫu thân cháu qua đời cũng từng nhờ ai gia chăm sóc cháu. Những điều này ai gia chưa hề làm được. Cháu học nhiều thứ chưa?”

      Trong đầu Trương Trích Nguyệt mơ hồ hình dung ra ngày , mẫu thân dạy nàng học chữ trong Tây viện của Trương gia. Sau khi người qua đời, đích mẫu và cả phụ thân cũng dạy thêm gì cho nàng, mời thầy đến dạy nàng; trước đến nay đều là nàng tự đến thư phòng tìm sách đọc. Sâu trong lòng, nàng có chút oán hận đích mẫu và phụ thân. Họ luôn luôn nghĩ tỷ tỷ mới là giỏi nhất, vì thế kỳ vọng vào nàng. Nàng thầm mong, bá mẫu có thể nhận ra được, nàng hề kém cỏi.

      Nàng nhàng đáp lời bá mẫu: “Thưa, Nguyệt Nhi từ được học nhiều. Hồi còn được gặp phụ thân nhiều, là mẫu thân Nguyệt Nhi dạy chữ; lớn lên tự đọc sách hiểu được đôi câu, biết được vài thứ.”

      Lời của nàng càng làm dấy thêm lòng hiếu kỳ của Thái hậu. Thái hậu nghi hoặc hỏi lại nàng: “ ai dạy cháu học sao?”

      Khi câu này, ánh mắt bà hướng sang Trương Quốc công - phụ thân Trương Trích Nguyệt. Trương Quốc công sợ Thái hậu hiểu nhầm điều gì, liền vội vàng lý giải với người về chuyện mời thầy dạy Trích Nguyệt: “Thần đệ có sai vài gia nữ trong nhà dạy Nguyệt Nhi nữ công nhưng dạy chữ cho nó. ngờ Hà thị, mẫu thân của nó, dạy chữ cho nó trước rồi.”

      Thái hậu thở dài tiếng. Minh triều lễ giáo hà khắc, “nữ nhân vô tài thị đức”; biết được vài chữ may mắn rồi. Trương Quốc công từ trước tới giờ cũng chú ý tới mẫu tử Trương Trích Nguyệt. Hà thị qua đời, dù Quốc công có quan tâm Trích Nguyệt hơn chút nhưng tình phụ tử cũng mấy đậm sâu. Niềm hy vọng của ông đều đặt vào đích nữ Trương Trích Hoa.

      Trương Thái hậu muốn thử xem Trương Trích Nguyệt có thể làm công cụ hậu thuẫn cho Trương gia hay . Bà ôn nhu hỏi nàng: “Sách vở có học qua, hiểu được đôi điều, vậy “Huân lung ngọc chẩm vô nhan sắc. Ngọa thính nam cung thanh lậu trường [1]”; cháu có biết đến ai ?”

      Trích Nguyệt đột nhiên thấy may mắn. Thơ này chính là của thi gia nàng ngưỡng mộ nhất, cũng là viết về vị nữ tử nàng ngưỡng mộ nhất. Bá mẫu hỏi đúng điểm như thế, nàng cảm thấy mình giống như tú tài thi trúng tủ vậy… Nàng cũng hề biểu lộ phấn khích khi bá mẫu hỏi “đúng chỗ” như thế, chỉ bình thản đáp lại lời người: “Thưa, là “Trường Tín [2] thu từ” của Vương Xương Linh [3], viết về Ban thị thời Tây Hán.”

      Thái hậu gật gật đầu, cũng tỏ ý hài lòng với nàng, : “Cũng biết nhiều đấy! Chính là “Trường Tín thu từ” của Vương Xương Linh, viết về Ban Tiệp dư [4]. bá mẫu nghe về người này.”

      Trương Trích Nguyệt hề biểu lộ hân hoan hay phẫn nộ qua gương mặt. Dù nàng trong lòng hiểu , đây là cơ hội cực tốt để nàng có thể đạt được ý nguyện của mình. Nàng chỉ rất dịu dàng: “Thưa, Ban Tiệp dư là tần phi của Hán Thành đế [5]. Nổi tiếng là phi tử hiền đực. chỉ là mỹ nhân xuất chúng thời Đông Hán mà còn là tài nữ, thi nữ giỏi. Nàng nhập cung khi còn trẻ, được Thành Đế hết mực sủng ái; chỉ đến khi tỷ muội Triệu thị [6] xuất . Ban thị từ đó bị thất sủng. Nửa đời còn lại, nàng sống trong Trường Tín cung, hầu hạ Vương Thái hậu [7]. Đến cuối đời nàng về trông coi lăng tẩm của Hán Thành Đế.”

      Thái hậu có phần ngạc nhiên về nữ tử ai dạy dỗ, lại có thể trả lời đầy đủ câu hỏi văn học đến sử thi của bà trôi chảy đến thế. Nhưng là người suy tính cẩn thận, Thái hậu trong lòng cũng nghĩ tới, đó có thể là do Trích Nguyệt may mắn đọc qua. Nhưng dù sao, biết được nhiều đến thế cũng phải dễ dàng, chắc chắn cũng phải từng đọc qua nhiều thứ.

      Người bất ngờ nhất chắc vẫn là Trương Quốc công. Ông thể ngờ con mình từng đọc qua sách sử.

      Nhưng Thái hậu vẫn là người cẩn thận bởi cũng có thể Trương Trích Nguyệt giống như Triệu Quát, chỉ biết đến lý thuyết sáo rỗng mà chẳng có tâm cơ gì cả.

      học nhiều lại có thể trả lời lưu loát như thế tồi!” Thái hậu khen ngợi rồi quay sang phía Trương Trích Hoa nở nụ cười: “Hoa Nhi, nếu bá mẫu nhớ lầm, bá mẫu cũng từng kể cho cháu nghe về Ban Tiệp dư. Hôm nay bá mẫu có câu muốn hỏi cháu.”

      Trích Hoa mỉm cười, sẵn sàng nghe bá mẫu hỏi. Ánh mắt bá mẫu hiền từ khiến nàng hề chuẩn bị tâm tư gì cho câu hỏi cả. Vì trước nay bá mẫu luôn dịu dàng ôn nhu như thế, chưa bao giờ làm khó nàng; nàng luôn yên tâm về bà ấy.

      Nhưng ngược lại, Trích Nguyệt đoán được, rất có thể câu hỏi này bá mẫu nàng chỉ hỏi mình Trích Hoa. Bá mẫu muốn so sánh Trích Hoa với nàng để biết bên nào nặng ; bằng hỏi nàng, bá mẫu đột nhiên hỏi tới tỷ tỷ.

      “Triệu Phi Yến và Triệu Hợp Đức xuất , cháu là Ban Tiệp dư, cháu đối mặt thế nào? Cháu chọn con đường thế nào?” Thái hậu hỏi rất thản nhiên, như là hỏi đùa, nhưng thực ra bà muốn thăm dò Trích Hoa và Trích Nguyệt.

      Nghĩ lát, Trích Hoa đáp: “Ban Tiệp dư chung quy là người cam chịu quá. Chỉ lần bị Triệu Phi Yến và Triệu Hợp Đức mưu hại mà nàng ta cũng dè chừng thế lực của Triệu Phi Yến và Triệu Hợp Đức rồi. Nếu như Hoa Nhi là Ban thị, đương nhiên tìm chứng cứ tố cáo Triệu Phi Yến tư thông với nam nhân khác, hại phi tần hậu cung,… để lật đổ nàng ta giống như nàng ta từng lật đổ Hứa Hoàng hậu để lên làm mẫu nghi thiên hạ.”

      Thái hậu cũng chỉ “ừ” tiếng rồi hướng sang Trương Trích Nguyệt: “Thế còn cháu?”

      Mọi chuyện dường như theo đúng dự tính của Trích Nguyệt, quả nhiên bá mẫu muốn lấy câu trả lời từ cả hai tỷ muội bọn họ. Nàng nhất định phải vượt qua Trương Trích Hoa, nhất định phải vượt qua. Từ lúc nãy đến bây giờ nàng suy nghĩ lời đáp của tỷ tỷ. Thực ra nghe bên ngoài thấy đó có thể chính là giải pháp rất tốt, song khó hiểu được đằng sau giải pháp đó kỳ thực cũng có sơ hở lớn. Thành Đế mê muội tin Triệu Phi Yến, cho dù Ban Tiệp dư tìm được chứng cứ sao? Đó vẫn là lời phía, chưa biết chừng Triệu Phi Yến gian xảo, còn gán thêm cho nàng tội danh ngụy tạo bằng chứng giả. Đến lúc đó Thành Đế nghĩ lại, e nghĩ Ban thị thất sủng nên đố kỵ, ngày càng xa lánh Ban Tiệp dư hơn.

      “Nguyệt Nhi… nghĩ Ban Tiệp dư đúng là hiền phi đức độ; ở lại Trường Tín cung, có thể chính là lựa chọn đúng đắn của nàng ấy!” Trích Nguyệt nhàng.

      Trương Trích Hoa mỉm cười, có ý chế giễu: “Muội muội quả thực dịu dàng giống như Ban Tiệp dư; đến tâm cơ cũng bé như Ban Tiệp dư vậy. Ở lại Trường Tín cung, phải chờ ngày Triệu Phi Yến đè đầu cưỡi cổ sao? Nếu tìm cách vùng lên…”

      Trương Thái hậu hình như lại hứng thú với lời của Trương Trích Nguyệt, liền chặn đứng câu của Trương Trích Hoa: “Cháu thử tiếp xem nào.”

      Thấy bá mẫu chịu nghe, Trương Trích Nguyệt cảm thấy yên lòng hơn nhiều. Nàng với Thái hậu: “Thực ra, trực tiếp tranh giành với Triệu Phi Yến bằng cách tìm bằng chứng tố tội là cách nguy hiểm vô cùng. Hán Thành Đế mê muội vì Triệu Phi Yến, há lại tin bằng chứng Ban Tiệp dư đưa ra. Đến lúc đó, chừng Triệu thị lại đổ lên đầu Ban Tiệp dư tội danh làm giả bằng chứng, rồi đố kỵ với phi tần được sủng ái. Đến lúc đó còn thảm hơn là yên phận ngồi trong cung Trường Tín. Tìm nhân chứng cũng nguy hiểm tương tự. Triệu thị đứng đầu hậu cung, còn được Hoàng đế tin sủng ái. Kể cả có người biết những chuyện xấu xa ả làm, ai có thể đứng ra chứ? Cho nên việc trực tiếp tìm bằng chứng hay nhân chứng tố giác Triệu Phi Yến là chuyện thể. Cho nên, ta chỉ có thể dùng cách khác.”

      Trương Trích Hoa thấy muội muội hợp tình hợp lý, cho nên chỉ có thể cúi đầu. Trương Hạc Linh hiển nhiên bất ngờ trước lời rắn rỏi của con ; quan trọng là thứ nữ ông luôn coi thường. Từ trước tới nay, Trương Diên Linh và con trai ông - Trương Linh, chỉ luôn cho rằng Trương Trích Hoa là đệ nhất tài nữ, cái gì cũng giỏi, cái gì cũng biết; nhưng lúc này, thấy đệ nhất tài nữ nên là Trương Trích Nguyệt mới đúng.

      Trích Nguyệt liền tiếp: “Nếu trực tiếp đối đầu Triệu Phi Yến gây ra nguy hiểm từ cả hai phía, chi bằng ngồi yên làm phi tử hiền đức là được. Vương Thái hậu là người hiểu chuyện, nếu biết được Triệu Phi Yến náo loạn hậu cung như thế, chắc chắn cũng bỏ qua. Chỉ cần tìm cách gián tiếp để Thái hậu biết được những chuyện Triệu thị làm, chắc chắn Thái hậu bất mãn, tìm cách loại trừ mầm độc hậu cung này. Khi đó, Ban Tiệp dư đương nhiên chỉ cần ngồi yên xem hổ đấu, xem Thái hậu loại trừ Triệu Phi Yến và Triệu Hợp Đức thôi. Thái hậu khi biết chuyện xấu của Triệu thị, chắc chắn muốn Thành Đế tuyệt tự, nhất định tìm đủ cách để phế Triệu Phi Yến, cùng lắm huy động ủng hộ cả từ phía quần thần. Có ảnh hưởng của Vương Thái hậu, e là tỷ muội Triệu thị cũng ngồi nổi hai vị trí đó. Lúc bấy giờ, ngôi hậu để trông, ngoài Ban Tiệp dư được lòng Thái hậu ra ai là Hoàng hậu chứ? Khi đó Thành Đế chán ghét ai, thương ai cũng chẳng còn quan trọng. Có ủng hộ của Thái hậu, Ban Tiệp dư có gì mà ở ngôi hậu được.”

      Khi ấy, lịch sử có khi theo hướng khác. Triệu Phi Yến bị loại trừ Hán Thành Đế bị tuyệt tự, đến lúc đó cũng xảy ra chuyện ngoại thích chiếm quyền, xảy ra loạt biến cố phía sau.

      Trương Thái hậu khâm phục nữ tử trước mắt. Bằng cách này, Ban thị vẫn là người hiền đức như trong sử sách ghi lại mà Triệu Phi Yến cũng có thể bị loại trừ. những thế, có khi cách này còn giúp triều đình Tây Hán xảy ra tranh chấp ngoại tộc. Đột nhiên Thái hậu nuối tiếc nữ tử này; quả nhiên, bà bỏ qua tài năng như Trương Trích Nguyệt.

      Trương Trích Nguyêt, người này có lợi với bà và Trương gia hơn là Trương Trích Hoa. Nàng ta mới có thông minh xuất chúng mà bà cần.

      ------------------------------------------------------------------

      [1] Gối ngọc lò hương nhan sắc nhạt,
      Nam Cung nằm lắng lậu thu hờ.

      [2] Trường Tín cung: Cung Trường Tín do Hán Cao Tổ cho xây từ năm 200 trCN, nay vẫn còn trong di tích cố đô Trường An trong thủ phủ Tây An, tỉnh Thiểm Tây, nguyên tên Trường Môn, sau đổi thành Trường Tín, cuối cùng là Trường Nhạc. Thời Hán Thành Đế, vua đưa các phi tần bị thất sủng tới đây, nên từ đó thi nhân viết về cung oán thường tới cung này qua trong ba tên kể . Trường Môn, Trường Nhạc, Trường Tín đều chỉ cung này. Ngoài ra còn được gọi là Tây cung vì nó xây phía Tây.

      [3] Vương Xương Linh: nhà thơ nổi tiếng thời Đường, có số bài thơ đắt giá như Khuê Oán, Tây Cung oán,… Trong đó ông có loạt bài thơ viết cho Ban Tiệp dư.

      [4] Ban Tiệp dư: (班婕妤), là phi tầncủaHán Thành ĐếLưu Ngao. Bà là nữ tác gia trứ danh, rất nổi tiếng đương thời vì có tài vềtừphúcủa triều đạinhà Hán.

      Xuất thân thế gia, nổi tiếng về tính hiền thục, Ban tiệp dư là tổ củaBan Cố,Ban SiêuBan Chiêu, những cái tên trứ danh dưới thờiĐông Hánvề sau. Bà nổi tiếng với bàiOán ca hành(怨歌行), sau còn gọi làĐoàn phiến ca(团扇歌). Nếu ai xem Ban Thục Truyền Kỳ Ban Thục chính là Ban Chiêu - hậu duệ của Ban Tiệp dư này đó.

      [7] Hán Thành Đế: tên là Lưu Ngao, kẻ ham mê tửu sắc, từng sủng ái Ban Tiệp dư, nhưng sau này vì điệu múa của Triệu Phi Yến mà ngày đêm sủng ái nàng ta.

      [6] Tỷ muội Triệu thị: Triệu Phi Yến và Triệu Hợp Đức

      Triệu Phi Yến: còn gọi làHiếu Thành Triệu hoàng hậu(孝成趙皇后), làhoàng hậuthứ hai củaHán Thành Đếtriều đạinhà Hán. Nàng là mỹ nhân nổi tiếng tronglịch sử Trung Quốcvới dung mạo xinh đẹp tuyệt thế, cùng em Triệu Hợp Đức làm khuynh đảo hậu cung của Hán Thành Đế. Hai chị em được các sử gia ví làHồng nhan họa thủy(红颜祸水)

      Triệu Hợp Đứccòn gọiTriệu chiêu nghi(趙昭儀), là phi tầnrất được sủng ái củaHán Thành ĐếLưu Ngao, vị Hoàng đế thứ 12 của triều đạinhà Hántronglịch sử Trung Quốc. Bà là em của Hiếu Thành hoàng hậuTriệu Phi Yến.

      Trong lịch sử nhà Hán, hai chị em họ Triệu hưởng trọn sủng ái của Hán Thành Đế, tận cùng vinh hoa phú quý. Triệu Hợp Đức dung mạo tuyệt sắc, nhưng lòng dạ ác độc ai bì.

      [7] Vương Thái hậu, tên là Vương Chính Quân, mẫu thân của Hán Thành Đế. Là người hiểu lễ giáo, hiểu đạo lý nhưng nhu nhược thiếu quyết đoán của bà, vô dụng của Thành Đế, độc ác của tỷ muội Triệu thị, dẫn đến sụp đổ của Tây Hán triều.

    4. Phương Nghiên

      Phương Nghiên New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      1
      MINH CUNG TRUYỆN - CHƯƠNG 3:

      TÂN ĐẾ ĐĂNG CƠ

      -------------------------------------------------------------------

      Trương Trích Hoa nghe từng câu Trích Nguyệt đột nhiên thấy sởn người. Cách như thế mà nữ tử mười hai tuổi, chưa từng trải qua chuyện cung đình cũng nghĩ ra được. Mặc dù cách của Trích Nguyệt chỉ là kế giấy, nhưng vẫn thấy nó có lợi và thâm hiểm hơn nhiều so với cách nàng nghĩ ra. Nếu sau này bá mẫu có ý đưa nàng ta vào cung, e là nàng ta chính là đối thủ lớn nhất của các tần phi trong hậu cung.

      Từ lúc Trích Nguyệt dứt lời, Thái hậu vẫn yên lặng, hề lời khen. Nhưng thông qua ánh mắt bà, Trương Hạc Linh có thể nhìn ra ngưỡng mộ. Thái hậu rất ưng ý với Trích Nguyệt.

      Mãi lúc sau, Trương Thái hậu mới từ từ : “Hoa Nhi, đại ca, Linh, ba người ra ngoài lát, ai gia muốn chuyện với Nguyệt Nhi và Hạc Linh.”

      Khi trong tẩm điện chỉ còn lại ba người, Thái hậu thở dài, rồi lắc đầu như thể tự oán chính mình: “Xem ra, bá mẫu thực nhìn ra tài năng của cháu sớm.”

      Trong lời Thái hậu, hiển nhiên lộ ý khen ngợi; Trích Nguyệt chỉ cúi đầu, biểu lộ mừng vui, chỉ nhàng “vâng” tiếng. Sâu trong lòng Trích Nguyệt, nàng cảm thấy mãn nguyện. Bao nhiêu năm đợi chờ thời cơ, cuối cùng bá mẫu, phụ thân cũng nhìn ra tài năng của nàng.

      Thái hậu quay sang với Trương Quốc công, phụ thân nàng: “Hạc Linh, nghe tỷ tỷ. Về dạy đủ cầm kỳ thi họa cho Trích Nguyệt. Ai gia muốn dùng Trích Nguyệt làm nước cờ bí mật của Trương gia, tung ra khi tỷ tỷ cần nhất. Ai gia dùng nó làm hậu thuẫn của Hoa Nhi, của Trương gia.”

      Trích Nguyệt chợt rung động. Hóa ra, cũng có ngày bá mẫu và phụ thân coi trọng nàng; cũng có ngày Trương gia coi trọng nàng. Cũng có ngày đệ nhất tài nữ Trương Trích Hoa, thế gia Minh triều Trương thị cũng phải coi nàng là hậu thuẫn. Hóa ra, nàng hề vô dụng; tám năm qua, nàng tự nỗ lực, cố gắng, cuồi cùng Trương gia cũng nhìn ra cố gắng của nàng. Hai chữ “hậu thuẫn” của bá mẫu khiến nàng vừa áp lực, vừa tự hào.

      “Nhi nữ dốc lòng giúp đỡ Trương gia, giúp tỷ tỷ lên ngôi Hoàng hậu.” Giọng Trích Nguyệt hơi rung nhưng lộ quyết đoán. Lời của Trích Nguyệt cực kỳ thẳng thắn. Chẳng phải sao? Trích Nguyệt có thể bày ra cả cách để Ban Tiệp dư đánh bại Triệu Phi Yến, thay đổi lịch sử Hán triều cũng có thể đưa nữ tử họ Trương lên ngôi Hoàng hậu.

      Trương Thái hậu mỉm cười hài lòng, với nàng: “Được, lời này rất có chí tiến thủ. Tân đế đăng cơ, Trương gia đưa Hoa Nhi vào hậu cung của tân đế. Nếu ngay lần này, Hoa Nhi thuận lợi được phong làm Hoàng hậu vẫn phải nhờ cháu nhiều.”

      Trích Nguyệt cười. Với địa vị của Trương Trích Hoa, với ảnh hưởng của gia tộc họ Trương, Trích Hoa ở ngôi Hoàng hậu có gì hợp lý. Nhưng tân đế liệu có lập tỷ tỷ làm Hoàng hậu mới là điều quan trọng.

      Trích Nguyệt với Thái hậu: “Nhưng tân đế lập tỷ tỷ làm Hoàng hậu.”

      Gương mặt Trương Quốc công biến sắc, từ bình thường hóa thành phẫn nộ; bởi ông hiểu vì sao Trích Nguyệt lại ra điều này sớm như thế. Ngược lại Thái hậu hề bất ngờ. Vì tất cả chẳng qua là Thái hậu muốn thử lòng Trích Nguyệt. Người như bà lẽ nào hiểu, tính đến chuyện này? Nhưng bà muốn nghe Trích Nguyệt lý giải cho bà nghe. Bà muốn xem Trích Nguyệt nhìn xa đến đâu, có tính được những chuyện bà tính .

      Thái hậu giả bộ hiểu những lời Trích Nguyệt , liền hỏi lại: “Tại sao cháu lại khẳng định thế? Hoa Nhi xuất chúng như vậy, tân đế lập nó làm hậu có gì lạ đâu?”

      Những điều này cũng là điều mà Trương Quốc công thắc mắc, muốn nghe lời giải thích của Trích Nguyệt.

      Trích Nguyệt giải thích: “Trương gia là đệ nhất thế gia dưới cả hai triều hoàng đế, nắm quyền lực cao nhất trong triều đình. Đó chỉ bởi bá mẫu là Thái hậu nhiếp chính - vị trí hậu cung tối cao; mà còn vì Hoàng đế đương triều mang dòng máu Trương thị chúng ta. Nhưng tân đế kế vị mang dòng máu Trương gia, cho nên cái gì cũng khác. Bá mẫu phải sinh mẫu của Hoàng đế, đương nhiên có quyền nhiếp chính. Tân đế muốn tập trung quyền lực, vì thế nhất định muốn bài trừ thế lực Trương thị từ triều đại trước. Muốn bài trừ dần thế lực, chắc chắn tìm cách để nữ tử họ Trương thể làm Hoàng hậu.”

      Trương Hạc Linh vừa nghe vừa gật đầu trầm ngâm nghĩ ngợi. lúc sau ông chau mày hỏi: “Tân đế mới mười lăm tuổi, liệu có tính toán sâu xa đến vậy ?”

      Trích Nguyệt giọng giải thích: “Dù thể tính toán được sâu xa, vẫn có người bên cạnh tính sâu xa thay . Tân đế đăng cơ trẻ tuổi, chắc chắn có nhiếp chính đại thần. Người này cho dù là trung thần hay gian thần, văn quan hay hoạn quan cũng có tâm cơ diệt trừ Trương gia để thao túng quyền lực.”

      Thái hậu gật đầu, mỉm cười khen ngợi: “Nguyệt Nhi thông minh. tuổi mà nhìn xa trông rộng. Như con , nếu Trương gia đưa Hoa Nhi vào cung, nhất định thuận lợi hoàn toàn được. Vậy con có cách ?”

      Nhìn dáng điệu thản nhiên chút lo lắng của Thái hậu, Trích Nguyệt đoán ngay được trong lòng Thái hậu thực có an bài cả nhưng người muốn thử mình. Cười trong lòng, nàng từ từ suy nghĩ.

      “Chắc chắn tân đế vừa đăng cơ, rất nhiều kẻ đưa nhi nữ gia tộc mình vào cung. Theo Nguyệt Nhi, lần này những nữ tử này trực tiếp được phong Phi chứ cần thông qua tuyển Tú nữ. Có thể đây là thời cơ tốt để được phong tước vị cao trong hậu cung. Nhưng nên để tỷ tỷ vào cung vào đợt này vì khi đó ít nhiều để lộ tâm cơ của Trương gia ta. Đến kẻ ngốc cũng nhận ra rằng Trương gia đưa nữ nhi vào cung để vun đắp quyền lực. Khi ấy Hoàng đế nghi ngờ, càng thêm đề phòng Trương gia; mà tỷ tỷ ở trong cung cũng an toàn. Do đó, đế hoàn toàn chắc chắn, nên đưa tỷ tỷ vào sau chút. Theo Đại Minh Hoàng triều luật lệ, cứ tối thiểu ba năm tuyển tú lần. Dù ba năm hơi lâu nhưng trong thời gian này, chúng ta có thể xây dựng niềm tin của Hoàng đế với Trương gia, có thể quan sát biểu bên phía Hoàng đế. Quan trọng nhất là ba năm đủ để làm vơi bớt nghi kỵ của Hoàng đế với gia tộc chúng ta. Trong ba năm này, ta cứ ngồi yên làm Trương gia trung thành với xá tắc, chờ thời cơ đưa tỷ tỷ vào cung là được.”

      Tâm cơ bất phàm! Thái hậu gật đầu vừa ý. Trương Trích Nguyệt quả nhiên hợp ý bà. Những gì nàng ra cũng chính là những điều mà Thái hậu tính toán từ trước. Nữ tử này quả nhiên có tiền đồ. thông minh của người này chính là thứ Thái hậu cần. Bà muốn biến người này thành Trương Thái hậu thứ hai.

      “Vậy còn cháu? Hoa Nhi vào cung, rồi cháu vào?”

      Trương Trích Nguyệt cho dù đủ thông minh để trả lời hết thả câu hỏi của Thái hậu liên quan đến cơ nghiệp gia tộc. Nhưng đến câu hỏi này nàng đột nhiên bị động.

      Nàng có muốn vào cung ?

      Nàng sợ vào song muốn vào đó. Trích Nguyệt có thể nghĩ ra kế để tỷ tỷ thuận lợi vào cung, thậm chí giúp tỷ ấy đại bá hậu cung nhưng nàng muốn theo con đường của tỷ tỷ. Tỷ tỷ cầu tiền đồ, cầu vinh hoa; nàng sẵn sàng giúp tỷ ấy hoàn thành tâm nguyện bởi giúp tỷ tỷ chính là giúp gia tộc nàng và nàng cũng biết, gia tộc trụ vững, nàng cũng thể an lạc sống qua ngày. Còn nàng, thứ nàng mong cầu đơn giản chỉ là được người trong gia tộc thương, coi trọng, sau này được gả cho phu quân tốt, an nhàn sống. Nàng còn muốn tìm người nàng nhớ mãi quên đó, Thiên Quang.

      “Nguyệt Nhi muốn vào cung.”

      Câu trả lời của nàng ngược lại hoàn toàn với suy tính của Trương Thái hậu. Bà thể tin rằng, người con cơ mưu như Trương Trích Nguyệt mà có tham vọng lớn lao gì. đợi Thái hậu thêm, Trích Nguyệt : “Nguyệt Nhi có thể ngần ngại trả bất cứ giá nào để giúp tỷ tỷ lên ngôi Hoàng hậu. Nhưng việc vào cung Nguyệt Nhi tính đến.”

      Trương Thái hậu trong lòng có hơi tức giận, người vẫn nhàng : “Được, nếu cháu muốn cũng sao. Chỉ là ai gia mong cháu, sau này nếu Trương gia cần cháu giúp gì, hãy nguyện ý giúp.”

      Trực giác mách bảo Trương Trích Nguyệt, cái “giúp” mà Thái hậu hề đơn giản chút nào. ràng bà biết Trích Nguyệt nhất định giúp đỡ Trương gia nhưng vẫn nhờ vả nàng như thế; chuyện này thực bất thường. Là nàng lo xa hay Thái hậu thực chỉ thuận miệng câu đơn giản? Cuối cùng, sau hồi đấu tranh nội tâm, nàng lễ phép đáp lời Thái hậu: “Bá mẫu xin cứ giao phó. Chỉ cần là chuyện của Trương gia, Nguyệt Nhi dốc hết sức hoàn thành.”

      Thái hậu chỉ cười, bà vẫn ôn nhu như nước, dịu dàng : “Bá mẫu cũng chỉ vậy thôi. Mọi việc còn cần đợi xem tình hình sau khi Hưng vương thế tử đăng cơ mới được tiếp.”

      Câu này của Thái hậu càng khiến cho Trích Nguyệt thêm nghi hoặc về cái “giúp” mà Thái hậu lúc nãy. Dường như chuyện mà Thái hậu nhờ nàng hề đơn giản nhưng nàng cũng chưa thể hỏi lúc này.


      Tối ngày hai mươi lăm tháng Chạp năm Chính Đức thứ mười lăm, Hưng vương Chu Hữu Nguyên đột ngột qua đời, Hoàng thượng biết tin liền tổ chức tang lễ long trọng, truy phong Hưng Hiến vương; con trai là Hưng vương thế tử Chu Hậu thông thay thế chức vị Hưng vương, đưa vào cung sống.

      Hôm sau, Hoàng thượng cho điều tra chuyện cháy phủ Hưng vương, tìm ra được nguyên nhân của vụ cháy. Nguyên nhân là do giá nến vô tình đổ trúng vào chỗ để kinh thư khiến cho đám cháy mạnh lại lan nhanh.

      là “vô tình”, song đều có công sức của Trương Diên Linh thêm mắm muối phía sau. Chuyện là Trương Diên Linh sai người đóng giả nô bộc trong phủ Hưng vương rồi phóng hỏa cả tẩm điện. Giá nến đổ chỉ là cái cớ do Thái hậu kết hợp với Đại lý tự ngụy tạo ra mà thôi. Vậy là trong vòng năm ngắn ngủi, Chu Hậu Thông vừa mất mẫu phi, vừa mất phụ vương.



      Tháng tư năm Chính Đức thứ mười sáu, Chính Đức Hoàng đế băng hà, truy phong miếu hiệu Minh Vũ Tông, an táng tại Vũ Lăng. Trước khi băng hà, Chính Đức Hoàng đế chỉ định biểu đệ mình là Hưng vương Chu Hậu thông kế vị, thủ phụ Dương Đình Hòa làm nhiếp chính. Ngày hai mươi sáu tháng năm cùng năm đó, Chu Hậu Thông chính thức đăng cơ Hoàng đế theo di chiếu của Tiên đế Chính Đức; đổi niên hiệu thành Gia Tĩnh.

      Ngày hai mươi sáu này là ngày cuối cùng của năm Chính Đức thứ sáu. Ngày mai, ngày hai mươi bảy là ngày đầu tiên của năm Gia Tĩnh thứ nhất.

      Gia Tĩnh Hoàng đế truy phong phụ vương là Hưng Hiến vương thành Hưng Hiến Hoàng đế, miếu hiệu Duệ Tông; bài vị được đặt cả tiên đế Chính Đức. Sau đó lâu truy phong mẫu thân Tưởng thị thành Hoàng Thái hậu, ngang hàng với Trương Thái hậu đương vị.

      Ngay sau khi lên ngôi, Gia Tĩnh Hoàng đế viết đại chiếu, kể ra hai mươi tội trạng của biểu ca mình là Tiên đế Chính Đức, ý phê phán thói hưởng lạc của Hoàng đế. Đại chiếu này được nhiều đại thần đương triều, thậm chí các nguyên lão của thời Chính Đức Hoàng đế nể trọng, khen ngợi Đương kim Hoàng đế còn trẻ tuổi nhìn xa trông rộng. Nhân gian ca ngợi Hoàng đế là minh quân đức độ.

      Khi những điều này truyền đến tai Thái hậu, bà hơi bất mãn nhưng thể ra ngoài. Bà vẫn án binh bất động, chờ thời cơ. Chiến đấu nơi hậu cung, thời cơ chính là thứ quan trọng nhất.

      Theo lời Dương Đình Hòa, Gia Tĩnh Hoàng đế tôn phong Thái hậu tiền triều Trương thị thành Thánh mẫu Hoàng Thái hậu, tôn xưng “Thánh mẫu”, vẫn để cho Thái hậu ngự tại Cảnh Nhân cung ở phía Bắc. Hoàng hậu tiền triều Hạ thị tôn phong Hoàng tẩu Trang Túc Hoàng hậu, ngự tại Thọ Khang cung ở phía Nam; các tần phi tiền triều trở về sống trong Nam uyển, gần với Thọ Khang cung của Trang Túc Hoàng hậu.

      Cũng vì đại tang Chính Đức Tiên đế và tang Duệ Tông Hoàng đế, cho nên tiệc yến đại thọ của Thái hậu năm đó cũng được bỏ .

      Tháng mười năm Gia Tĩnh đầu tiên, mọi chuyện triều chính tương đối êm xuôi, Hoàng đế thiết triều, về chuyện tuyển chọn Phi tần hậu cung. Hoàng đế cho các đại thần có nữ nhi có tuổi từ mười hai đến hai mươi vào cung ứng tuyển phi tần. Đây là cơ hội ngàn năm của những gia tộc muốn vùng dậy vì lần này là ứng tuyển phi, chứ phải qua tuyển chọn. Hoàng đế và nhiếp chính đại thần dựa vào gia thế, chân dung, ngũ quan của những nữ nhi được đưa vào này ban phi vị hoặc tần vị cho số người. Lần này nghe Hoàng đế lập Hoàng hậu luôn.

      Có sáu nữ tử được đưa vào cung. Hoàng đế sắc phong Trần thị, con Tú tài Trần Vạn Ngôn lên ngôi Hoàng hậu. Trần Vạn Ngôn từ quan Ngũ phẩm lên Tam phẩm. Ngoài ra, còn ban phẩm vị cho mấy người còn lại.



      Hôm ấy, ngày tháng mười se lạnh, Thái hậu ung dung thưởng trà ngắm hoa Cảnh Dương đài của Cảnh Nhân cung. Cảnh Nhân cung, hai mươi mấy năm từ lúc làm Hoàng hậu đến Thánh mẫu Thái hậu đều ở trong cung điện này. Bà khẽ cười, đời người thế mà cũng chục năm. Dù là tháng mười se lạnh nhưng hoa cúc vẫn nở rực rỡ hoa viên Cảnh Nhân cung khiến tam tình của Thái hậu tự nhiên vui vẻ.

      Nhưng sâu trong đôi mắt bà vẫn giấu được nét bi thương vô hạn. Con trai Thái hậu qua đời, điều mà bà hằng lo lắng là tân đế kế ngôi mang huyết mạch Trương gia cuối cùng xảy ra.

      Thương Đài bước lên Cảnh Dương đài, cúi người : “Thái hậu nương nương, bên điện Kim Loan của Hoàng đế có tin tức.”

      Thái hậu trong lòng biết được tin Thương Đài định báo liên quan tới chuyện gì. Bà chỉ cười nhàng: “Hoàng thượng lập ai làm Hoàng hậu?”

      Thương Đài nén được bất ngờ. Thái hậu vẫn luôn thông minh, nhìn thấu người khác như thế. Chưa nghe biết chuyện Thương Đài định báo liên quan đến chuyện ứng phi tần hậu cung.

      Thương Đài giọng đáp: “Trần đại tiểu thư Trần Thái Uyển, con tú tài Trần Vạn Ngôn, quan ngũ phẩm vừa được thăng lên tam phẩm, gia thế tầm thường, có gì nổi bật.”

      Môi Thái hậu khẽ cong lên nửa, xem ra bà và Trích Nguyệt đoán đúng rồi. Hoàng đế muốn hạn chế tối đa quyền lực ngoại thích, cho nên rất nhiều thế gia đưa nữ nhi nhà mình vào cung nhưng Hoàng thượng chỉ chọn nữ tử từ gia thế tầm thường. May mắn lần này Trương Thái hậu để Trích Hoa vào cung, bằng Dương Đình Hòa nhất định nhận ra mục đích đưa Trích Hoa vào cung của Trương gia, từ đó nhất định đề phòng Trương gia hơn nhiều.

      Thương Đài lại báo: “Hoàng thượng còn ra quy định mới về việc tuyển chọn tần phi hằng năm. Từ nay cứ bốn năm mới tuyển chọn tâ tần phi vào hậu cung lần thay vì ba năm như trước đây. Những thục nữ vào cung dự tuyển do Hoàng thượng và Nhiếp chính đại thần chỉ định mới được tham gia tuyển chọn. Cả hậu cung, được lấy quá ba tần phi cùng họ.”

      Thái hậu vẫn rất thản nhiên, như thể tất cả những điều này đều nằm cả trong dự tính của Thái hậu. Bà : “Dương Đình Hòa làm nhiếp chính tốt đấy. Chỉ trong mấy tháng tìm được đủ cách phế trừ thế lực của các dòng họ lớn rồi; hạn chế được tốt đa ngoại thích. Thế bên quan lại có thay đổi gì ?”

      Thương Đài thăm dò, kín đáo hỏi han nguyên ngày cũng mang được về tin tức mà Thái hậu cần; nàng đáp lại Thái hậu: “Thái hậu nương nương, nô tỳ nghe được… Quốc công đại nhân phong Nam hầu; Trương đại tướng quân phong Kiến Xương bá. Theo nô tỳ thấy, với tình hình này, Hoàng đế dù phong hầu bá cho gia tộc họ Trương nhưng thực chất là muốn loại bỏ Trương gia ra khỏi triều chính. Mấy người gia tộc khác do Trương gia chúng ta đề bạt lên cũng bị loại bỏ hết thảy. Cả Vương thị của Thái hoàng Thái hậu cũng bị bài trừ dần.”

      Những điều này Thái hậu đều dự liệu trước được nhưng khi nghe Thương Đài về tình hình tại trong triều, Thái hậu lại thấy đau lòng. Trương gia của bà từ thời Thành Hiếu Chiêu Hoàng hậu đến nay luôn là trong những dòng họ nắm quyền lực cao nhất trong triều đình. Bà cũng muốn duy trì điều này song hoàng nhi của bà - Chính Đức Hoàng đế lại có Thái tử kế vị. Thái hậu thở dài. Lẽ nào Trương thị sắp suy vong?

    5. Phương Nghiên

      Phương Nghiên New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      1
      MINH CUNG TRUYỆN - CHƯƠNG 4:

      LƯU THỦY LẠC HOA XUÂN KHỨ DÃ

      (Nước chảy hoa rơi xuân qua mất)

      *Câu thơ đề nằm trong bài Lãng đào sa lệnh của Lý Hậu Chủ. Ngụ ý của câu thơ là nuối tiếc những thứ tươi đẹp.

      Nhiều năm sau khi nhớ lại, nàng luôn thở dài. Làm nghĩa nữ Thẩm gia phải điều nàng mong muốn. Nhưng nếu nàng làm nghĩa nữ của Thẩm gia, e là cả đời, nàng gặp lại Thiên Quang, người ngự trị trong lòng nàng.

      --------------

      , điều đó đương nhiên phải điều bà muốn trông thấy. Chẳng phải bà vẫn còn trong tay hai quân cờ thuận lợi: Trương Trích Hoa thông thạo cầm kỳ thi họa bà dạy dỗ mười năm; cả Trương Trích Nguyệt thông minh sắc sảo sao? Muốn vực dậy gia tộc Trương thị phải có cách. Bà hoàn toàn có thể dựa vào những thế lực có sẵn, để lên.

      “Hoàng đế bài trừ thế lực Trương thị và Vương thị; vậy trọng dụng gia tộc nào?” Thái hậu thản nhiên hỏi.
      “Hoàng đế phong Thẩm Quang làm Định Quốc công thay vào chỗ của Trương đại nhân trước đó; còn ban chức Thượng thư cho Thẩm Luyện - con trai của Thẩm Quang. Còn phong mấy chức quan trọng trong triều cho người trong Tưởng thị, Thẩm thị và Thiệu thị.”

      Thái hậu cười nghĩ bụng; mấy dòng họ này đếu là thân thích của Chu Hậu Thông cả. Tưởng thị là gia tộc họ mẹ của , Thẩm thị là họ của mẫu thân Tưởng phi, Thiệu thị chính là họ của tằng tổ mẫu Chu Hậu Thông. Thái hậu khẽ “hừ” tiếng, Hoàng đế muốn tập trung quyền lực vào mình mà biết từ lâu Trương gia và mấy dòng họ này bí mật có liên kết; đặc biệt là Thẩm gia. Dù là cách gì, Thẩm gia cũng ở cùng phía ủng hộ cho Trương thị. Thẩm thị là họ của mẫu thân Trương Trích Hoa. Sở dĩ từ lâu hai nhà Thẩm - Trương kết giao thông gia mà ai biết bởi năm xưa, để bị nghi ngờ, cũng là để tính đến đường lui cho Trương gia, khi mẫu thân Trương Trích Hoa vào Trương phủ làm dâu đổi thành họ Trương. Bây giờ Trương gia suy dần, Thẩm thị lại được trọng dụng; hạ sách chính là dựa vào Thẩm gia để lên từng bước. Thái hậu bất giác nở nụ cười hân hoan khiến Thương Đài thể đoán được vì sao mình chuyện tốt như vậy mà Thái hậu lại hề lo lắng, ngược lại lại có phần vui vẻ. Bởi tất thảy mọi thứ, Thái hậu đều dự tính được cách đối phó hết rồi. Hoàng đế, có cả nhiếp chính đại thần Dương Đình Hòa cho dù thông minh quyết đoán đến đâu cũng chỉ chơi đùa trong lòng bàn tay Thái hậu mà thôi.

      Cũng đến lúc Thái hậu mang Trương Trích Nguyệt ra rồi, có điều nhanh hơn bà nghĩ!


      Chiều hôm đó, Thái hậu bí mật truyền Thẩm Quang và Thẩm Luyện tới. Lúc Thẩm Quang và Thẩm Luyện bước vào tẩm điện Cảnh Nhạc, Thái hậu ngồi viết chữ chiếc bàn ngay trước mặt hai người bọn họ. Hai người họ hành lễ theo đúng quy củ, cúi người cung kính: “Thần tham kiến Thánh mẫu Hoàng Thái hậu nương nương!”

      Thái hậu ngẩng đầu, chỉ phất phất tay trái cho hai người đứng dậy. Thẩm Quang trông thấy Thái hậu cười hơi run lên, nét cười của Thái hậu bao nhiêu năm nay ông nhìn đều vẫn là cảm giác như vậy.

      “Ai gia nghe Thẩm đại nhân mới thăng chức cho nên mới muốn chúc mừng.” Giọng Thái hậu thoáng qua có châm chọc, mỉa mai.

      tới quan phẩm, trong lòng Thẩm Luyện và Thẩm Quang đoán ra hôm nay Thái hậu triệu mình tới có liên quan đến thế lực Trương gia dần bị bài trừ. Trước nay, Thẩm Quang là người thẳng thắn, cũng hề vòng vo gì, ngay: “Xin nương nương hãy yên tâm. Thần và Thẩm gia luôn ủng hộ Trương gia.”

      “Ủng hộ Trương gia?” hay lắm!

      Thái hậu vẫn ngẩng đầu, chỉ nở nụ cười : “Thẩm đại nhân thông minh. Mới vậy nghĩ ra ai gia định chuyện gì rồi. Có điều đại nhân thẳng thắn như vậy, ai gia cũng giấu gì nữa. Ai gia quả thực muốn nhờ đại nhân chuyện.”

      Thẩm Quang lại cung kính cúi người: “Yến Nhi gả cho Trương phủ, Trích Hoa là cháu ngoại vi thần. Thẩm gia và Trương gia có giao tình sâu sắc. Trương gia có chuyện nhờ tới, chỉ cần thần có khả năng, nhất định dốc sức giúp đỡ.”

      Thái hậu khẽ buông bút, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Quang cúi thấp đầu ở dưới đó. Nhưng Thái hậu tới chỗ ông ta mà chỉ đến cạnh bình hoa mẫu đơn cỡ lớn đặt bên cạnh chiếc bàn, thuận tay cầm kéo cắt bông hoa.

      Hoa, hàm ý rất ràng khiến Thẩm Quang rùng mình. Ý Thái hậu là… nếu Thẩm gia đứng về phía Thái hậu Trương Trích Hoa và Thẩm Yến, mẫu thân của nàng ta, nhất định có chuyện.

      Thẩm Quang chỉ có hai người con, là Thẩm Yến, hai là Thẩm Luyện. Tôn nhi của ông cũng chỉ có hai, là Trương Trích Hoa, con Thẩm Yến; hai là Thẩm Tịch Thành, con trai của Thẩm Luyện. Ông ta cho dù nước nào cũng muốn bảo vệ con và cháu ngoại, cho nên đương nhiên bất luận thế nào cũng muốn chấp nhận cái giá Thái hậu đưa ra.

      “Thẩm đại nhân yên tâm . Ai gia muốn ông tạo phản. Ai gia chỉ muốn ông nhận cháu họ của ai gia làm cháu .” Nghĩ được kế này, Thái hậu quả thực tốn nhiều tâm sức sắp xếp, nghĩ ngợi.

      Thẩm Quang nghe Thái hậu như vậy cũng khẽ thở phào, hỏi: “ biết nữ tử mà nương nương đến là…?”

      Thái hậu vẫn nhàng thản nhiên, khí thái ôn nhu như nước gợn, : “Ai gia có cháu nữa là muội muội của Trích Hoa, Trương Trích Nguyệt. Nhưng đứa trẻ này là thứ nữ do thê thiếp sinh nên người ngoài chưa mấy người biết nó là con cháu trong Trương gia. Ngày trước, đại nhân có biết tại sao phụ thân của Hoa Nhi đưa con bé vào cung để ai gia nuôi dưỡng ?”

      Thẩm Quang chau mày khó hiểu. phải Thái hậu muốn bồi dưỡng Trích Hoa thành quân cờ sao? Thái hậu thấy ông ta yên lặng liền tiếp: “Bởi Hoa Nhi và đứa trẻ này tuổi tác hợp nhau, đứa mười ba, đứa mười sáu. Sau này kiểu gì ai gia cũng đưa Hoa Nhi tiến cung, sợ rằng có người khắc tuổi cùng nhà vận mệnh được tốt lắm. Hơn nữa chắc đại nhân biết, dạo này trong kinh thành đồn thồi điều gì. Hai ba năm nay, nữ tử tên có chữ “Nguyệt” thường gặp vận may. Vì thế ai gia muốn Quốc công đại nhân nhận Trương Trích Nguyệt này làm cháu để vận khí Hoa Nhi và Trương gia tốt hơn chút.”

      Thái hậu tin theo Phật giáo, điều này ai cũng biết đến; cho nên việc kỵ tuổi tác này Thái hậu tính đến cũng là điều đương nhiên. Thẩm Quang chau mày nhìn sang Thẩm Luyện. Thẩm Quang nhận đứa trẻ này làm cháu nuôi, đồng nghĩa với việc Thẩm Luyện nhận đứa trẻ này làm nghĩa nữ. Có điều Thẩm Quang trong lòng thầm coi thường Thái hậu; hóa ra bà là người mê tín đến thế. Thẩm Luyện theo chỉ đạo ngầm của phụ thân, tiến lên hai bước, cúi đầu : “Được nhận quý nữ Trương gia làm nghĩa nữ, thần và Thẩm gia thực có phúc ba đời.”

      Thẩm Quang cười rất vui vẻ, nhưng đằng sau đó là ánh nhìn mưu mô. Thái hậu tính toán sai rồi. Thái hậu có thể lấy cháu và con để đe dọa ông ta ông ta dùng nữ tử này uy hiếp nhà họ Trương.

      Thái hậu nhìn ông ta cười xảo quyệt. Thẩm Quang à Thẩm Quang, ông thực cho rằng ai gia mê tín sao? Ông tưởng có thể lấy Trương Trích Nguyệt ra đe dọa Trương gia sao? Ông nhầm cả rồi.

      Với Trương Thái hậu, làm gì có chuyện đơn giản như thế?
      Thái hậu thấy Thẩm Luyện đồng ý giao kèo, liền hân hoan với Thẩm Quang: “Vậy ít hôm nữa, ai gia để Hạc Linh đưa Nguyệt Nhi sang Thẩm phủ.”

      Thẩm Quang và Thẩm Luyện đa tạ rồi cáo lui. Trong lòng mừng thầm. Trước đến nay Thái hậu lấy Trích Hoa và Thẩm Yến ra để đe dọa Thẩm gia; nay Thẩm gia cũng muốn lấy Trích Nguyệt ra để làm con tin đe dọa Trương gia nhằm tạo cục diện cân bằng cho Thẩm gia. Nhưng Thẩm gia bọn họ đâu ngờ rằng Thái hậu mưu sâu, tính toán như thần, qua mắt cả hai phụ tử họ Thẩm.

      Đợi hai người bọn họ rồi, Thương Đài mới tiến lại bên cạnh Thái hậu, khẽ hỏi: “Nương nương, nhị tiểu thư thông minh như vậy, sao chỉ vì đại tiểu thư mà lại để nhị tiểu thư sang Thẩm gia làm nghĩa nữ?”

      Thái hậu ung dung thưởng trà, thản nhiên đáp: “Mê tín này chỉ là cái cớ. Ai gia nào có ngu ngốc đến vậy? Ai gia sắp đặt Nguyệt Nhi bên Thẩm gia, vừa để xem bọn họ có ý tư lợi gì . Thứ hai, vạn nhất sau này Trương gia có chuyện, vẫn còn hậu duệ vực dậy. Còn nếu như vạn nhất Trích Nguyệt có chuyện Trương gia cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.”

      Thương Đài cười nhếch môi, tán thưởng mưu sâu của Thái hậu: “Thái hậu nương nương lo nghĩ chuyện gì cũng chu toàn.”
      Thái hậu cười vui vẻ, Trương gia vẫn là thế gia Minh triều!

      Vừa lúc ấy, Trương Trích Hoa vui vẻ vào đại điện của Thái hậu. Thái hậu sực nhớ ra hôm nay để Thường Thảo đưa Trích Hoa về Trương phủ sau mười mấy năm. Thái hậu đổi từ gương mặt từ xảo quyệt tới ôn nhu rất nhanh, dịu dàng : “Ai gia dặn Thường Thảo đưa con về thăm Trương phủ buổi, có vui ?”

      Trước đây đều là Thẩm Yến và Trương Hạc Linh đến đây thăm Trương Trích Hoa, còn đây mới là lần đầu sau mười năm Trích Hoa trở về Trương phủ.
      Trích Hoa qua loa hành lễ, cười tươi như thể bông hoa mẫu đơn buổi sướm, hưng phấn kể với Thái hậu: “Vui ạ! Trương phủ rộng hơn cả Cảnh Nhân cung, rất bề thế. Hoa viên ở đó đẹp như Yến hoa viên của chúng ta, còn trồng cả hoa mai nở bốn mùa.”

      Thái hậu khẽ cười. Nha đầu đáng này! Trương phủ mười mấy năm chẳng thay đổi gì; vậy mà nha đầu này cứ như là lần đầu đến vậy. đúng là.

      “Lại đây nào, ngồi cạnh ai gia!”

      Trích Hoa tới gần Thái hậu ngồi xuống, đợi Thái hậu hỏi hào hững kể: “Hoa Nhi còn gặp Trích Nguyệt. Muội ấy kể cho Hoa Nhi bao nhiêu là chuyện hay ho. Đại học, Trung dung, Luận ngữ mà người dạy chưa bao giờ thấy có. Nha đầu đó mình lớn lên ở Tây viện trong Trương phủ, được nha hoàn trong nhà kể cho bao nhiêu chuyện; hôm nay đem bao nhiêu chuyện đó kể cho Hoa Nhi nghe. Trước đây gặp nhau ít lắm, mỗi lần gặp nhau lại được lâu, cho nên giờ Hoa Nhi mới phát ra Nguyệt Nhi biết nhiều thứ hay thế. Bá mẫu, sau này người thường xuyên cho Hoa Nhi tới phủ đệ phụ thân chơi nhé. Trích Nguyệt hứa với Hoa Nhi còn kể nhiều chuyện hay hơn nữa cơ.”

      Thái hậu chợt sững người. Còn được gặp bao nhiêu lần nữa? Còn bao nhiêu chuyện nữa kể được. Nguyệt Nhi sắp tới Thẩm phủ rồi; nếu như bà để Trích Hoa gặp Trích Nguyệt thường xuyên chuyện bà tính toán bại lộ hết sạch.

      “Hoa Nhi, bá mẫu xin lỗi con.” Thái hậu lại nhớ tới lúc đưa Hoa Nhi tiến cung năm nó bốn tuổi; Hoa Nhi khóc rất to, muốn rời xa Thẩm Yến và phụ thân nó. Mười năm nó rời phủ đệ Trương thị, phủ chẳng thay đổi gì nhưng nó nhận ra âu cũng là lẽ thường. Cái làm Thái hậu day dứt… Tỷ muội Trích Hoa, Trích Nguyệt này… Chúng nó đáng lẽ là tỷ muội tốt nếu như bà kéo cả hai vào mưu kế hoạch của bà. Bà nhớ năm đó khi Thẩm Yến rời xa Thẩm gia đến Trương phủ, nó cũng nỡ rời xa ca ca Thẩm Luyện. Thái hậu khẽ thở dài tiếng, bây giờ Trích Nguyệt, Trích Hoa cũng như thế.

      Nhưng khi lỡ trở lại được. Đây là lúc rất quan trọng, Thái hậu thể để cục diện bị rối loạn được.

      “Ừ, bá mẫu hứa với cháu!” Thái hậu đáp qua loa, lòng ăn năn.

      Trích Hoa mừng vui thấy , cúi người tạ ơn: “Đa tạ bá mẫu, Hoa Nhi tới giờ học vân hòa cầm, cháu trước đây!”

      Thường Thảo đưa Trích Hoa ra ngoài. Nhìn Trích Hoa hân hoan ra, Thái hậu càng thêm xót lòng. Nhưng biết làm sao được, ý bà quyết.


      Ngay ngày hôm sau, Thái hậu lại triệu kiến Trương Trích Nguyệt vào cung nhưng triệu phụ thân nàng vào cùng. Từ sáng sớm hôm đó, hạ nhân bí mật chuẩn bị xe ngựa để Trích Nguyệt nhập cung. cùng nàng là nha hoàn tâm phúc Phương Hà. Xe rời Trương phủ từ rất sớm nên đường rất yên tĩnh; chỉ nghe thấy tiếng lộc cộc của bánh xe chạm vào mặt đường và tiếng bước chân ngựa chạy. Phương Hà chau mày với Trích Nguyệt: “Tiểu thư, bây giờ mới giữa năm mà Thái hậu truyền tiểu thư vào cung mấy lần. Có phải bây giờ Thái hậu nương coi trọng tiểu thư rồi ?”

      Trương Trích Nguyệt thoáng nghĩ đến chuyện hôm qua phụ thân với nàng; người muốn nàng làm nghĩa nữ của Thẩm gia. Nàng khỏi thở dài tiếng với Phương Hà: “Ngươi thấy hôm qua phụ thân với ta điều gì à? Người bảo muốn ta làm nghĩa nữ Thẩm gia đấy. Ý này đương nhiên là của Thái hậu! như thế làm gì có chuyện coi trọng ta?”

      Phương Hà mím môi chặt. Từ lúc nhị phu nhân Hà thị mất, Phương Hà luôn ở cùng Trích Nguyệt trong Tây viện Trương gia. Những thứ mà Trích Nguyệt cố gắng và mục đích cố gắng của Trích Nguyệt, Phương Hà đều hiểu được; nhưng phụ thân nàng… Phương Hà khẽ thở dài, đôi khi Phương Hà cũng oán trách thay cho chủ tử của mình.

      “Phụ thân tiểu thư cũng khéo phũ phàng; nỡ để tiểu thư làm con nuôi nhà khác. Nhưng Phương Hà thấy, Trương gia suy vong dần, phụ thân tiểu thư và Thái hậu cũng muốn cho tiểu thư có chỗ dựa tốt thôi, chẳng phải sao?”

      Hít hơi sâu, Trương Trích Nguyệt cười trừ như tự chế nhạo bản thân mình; nàng : “Ngươi nghĩ phụ thân và bá mẫu tốt bụng đến thế sao? Còn muốn tìm cho thứ nữ xuất thân kém cỏi này chỗ dựa tốt? E là bá mẫu đơn giản như vậy đâu!”

      Phương Hà cúi đầu, Thái hậu là người cao mưu, làm gì cũng có mục đích cả. Trích Nguyệt lặng yên, hồi tưởng lại những chuyện trước đây. Lúc mẫu thân sắp qua đời, người muốn nàng có cuộc sống bình yên, vô lo vô nghĩ. Nhưng giờ sao? Nàng từng bước tiến vào cuộc tranh giành quyền thế của gia tộc trong hoàng triều. Nàng thậm chí còn phải làm con nuôi để phục vụ lợi ích của gia tộc nàng. Nên hay ?

      nên cũng phải nên. Giờ người trong gia tộc mẫu thân chẳng còn ai, nàng chỉ còn Trương gia làm chỗ dựa. Nàng muốn người trong gia tộc thương tín nhiệm, trân trọng. Những điều nàng làm chung quy chỉ vì muốn mọi người coi trọng nàng hơn mà thôi.

      Hình như mong muốn của nàng quá cao, quá xa, viển vông như thể hái mặt trăng từ trời cao xuống.

      Nàng chợt thở dài.


      Phương Hà đỡ tay Trích Nguyệt bước vào cổng chính của Cảnh Nhân cung. Lúc ấy độ thu, dù trời hơi lạnh nhưng khắp nơi trong Cảnh Nhân cung đều rực rỡ sắc hoa. Trương Trích Nguyệt nhìn màu sắc tươi mới của muôn hoa nhưng Trương Trích Nguyệt chỉ cảm thấy mình bị bao bọc trong tầng lạnh lẽo. Cố gắng trấn tĩnh trong chốc lát, nàng mới có thể bước bình thường.

      Điện Cảnh Nhạc của Thái hậu ở ngay trước mắt nhưng dường như bước chân của Trích Nguyệt chậm lại. Trong thời khắc ấy, nàng nhận ra, nàng cũng sợ bị đưa sang Thẩm gia làm nghĩa nữ.

      Trương Thái hậu ngồi bên bàn đọc sách, mắt bà hơi nheo lại như để nhìn chữ. Ở bên cạnh bà, Trương Trích Hoa cũng luyện viết.

      “Nguyệt Nhi thỉnh an Thánh mẫu Hoàng Thái hậu nương nương. Nương nương vạn phúc kim an!” Trương Trích Nguyệt hành lễ theo đúng quy củ.

      Thái hậu vẫn chăm chú đọc sách, ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên ra hiệu cho Trích Nguyệt đứng dậy. Trích Hoa trông thấy Trích Nguyệt tới, hớn hở chạy tới bên Trích Nguyệt, dáng vẻ hồ hởi: “Nguyệt Nhi, tỷ tỷ biết mà, hôm nay bá mẫu hứa để muội vào cung chuyện với tỷ tỷ.”

      Trương Trích Nguyệt thầm cười trong lòng. Xem ra Trương Trích Hoa cũng chẳng phải người sâu sắc. Nếu như đơn giản chỉ là đưa Trích Nguyệt vào cung trò chuyện với Trích Hoa, Thái hậu há lại phải bí mật triệu kiến nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :