1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Meohoangngungoc

      Meohoangngungoc Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      1,342
      CHƯƠNG 129

      Edit: Meohoangngungoc

      Từ xa nghe được tiếng gõ mõ thanh thanh, tách biệt khỏi thanh của hồng trần, đại điện uy nghiêm, thân ảnh mỏng manh đoan đoan chính chính quỳ rạp xuống trước bồ đoàn.

      (* Bồ đoàn: Cái gối tròn làm bằng cói, để các vị tăng quỳ gối lên cho êm mà tụng kinh.)

      hương án là pho tượng Quan Nam Hải lớn, toàn thân tỏa ánh sáng vàng, mặt mũi hiền lành nhìn chúng sinh.

      Phi Yến yên lặng hồi, chúng tăng liền tự động lui ra hậu điện tĩnh tọa. Chỉ còn lại mình, hai tay nàng chắp lại trước ngực, thành kính cầu nguyện: “Cầu đức Quan , đệ tử Úy Trì Phi Yến thay mặt… đại ca Phàn Cảnh qua đời cầu phúc, khẩn cầu phật quang chiếu khắp, siêu độ vong hồn , nguyện nhanh chóng siêu thoát luân hồi, buông bỏ nghiệp chướng kiếp trước…”

      Khấn xong lại trịnh trọng dập đầu lạy

      Kiêu vương đứng ở cửa, thân ảnh cao lớn ngang ngạnh lại có hơi chút bi thương. Tuy sớm đoán được nàng tới là để bái tế Phàn tặc, nhưng phán đoán cùng với chính tai nghe thấy lại là hai cảm giác vô cùng khác nhau, lúc này trong điện phật quang chiếu khắp, nhưng ở cửa đại điện là ngọn lửa địa ngục a tì ngùn ngụt cháy,gương mặt tuấn mỹ của diêm vương đen như đít nồi, nội tâm lại càng chua xót phẫn nộ nên lời.

      Nhưng dù có ghen tuông đến bậc nào cũng biết phát tiết vào đâu, vốn dĩ là người sống, lại bị chính tay mình giết chết, còn phát tiết thế nào đây? Chỉ có thể cứng nhắc đứng nhìn thân ảnh mỹ miều rơi lệ kia cách mình càng lúc càng xa…

      Phi Yến hề biết Kiêu vương đứng giận giữ ngoài cửa điện, lại tự mình mang trái cây bày biện lên bàn thờ ở tiền điện.

      Thi thể Phàn Cảnh được hỏa táng, nghe Tiếu Thanh , Kiêu vương đem tro cốt của gởi tại Trường Sinh tháp ở Long Hoa tự. Phi Yến cũng biết, Kiêu vương có thể làm đến mức này là làm khó cho rồi. Bằng , dựa theo dã tâm của Phàn Cảnh mà định tội, phơi thây ngoài đồng cỏ cũng mất xác tán hồn ở nơi đâu còn chưa biết, nhưng tại tốt xấu hồn phách cũng có chỗ trú ngụ, nương nhờ phật pháp cầu nguyện cho vong linh người chết có thể sớm ngày siêu độ.

      Tế bái xong, Bảo Châu cẩn thận nhìn thoáng qua thần sắc của Kiêu vương, vào điện muốn đỡ Trắc phi đứng dậy, nhưng Phi Yến lại lắc đầu, tự tay mang lẵng hoa bình an để phía trước mình, sau đó chắp hai tay rồi tiếp tục khấn: “ Phi Yến lúc sinh ra, có tiên sinh biết xem tướng Phi Yến bát tự cổ quái, vốn là cao số chỉ sợ là khắc với cha mẹ. Cũng may phụ thân trời sinh tin quỷ thần, trách cứ thúc thúc mời tiên sinh xem tướng này đến xằng bậy, chứ cũng chưa hề để việc này ở trong lòng. Phi Yến lúc đầu cũng tin, nhưng từ mất mẹ, sau lại chịu tang cha, từ đó cùng với Phàn đại ca sống nương tựa lẫn nhau, nhưng ngờ đến cuối cùng, Phàn đại ca lại ở trước mặt ta… Nếu phải do ta, cũng chết….Dù cho muốn tin cũng thể tin.

      Nếu đúng là mạng Phi Yến cao số, có nỗi khổ trong lòng, xin thần phật chứng giám cho tấm lòng thành kính cầu nguyện của Phi Yến, xin đừng giá họa cho phu quân ta, xin hãy đem tất cả những báo ứng sinh sát đều để mình Phi Yến gánh chịu, đừng liên lụy đến đại Tề nhị điện hạ Hoắc Tôn Đình…”.

      thanh nhàng nhưng vô cùng ràng rơi vào tai của Kiêu vương, thân thể khựng lại, hai mắt mở to thể tin được.

      giết Phàn Cảnh, là do lúc đó nhất thời phẫn nộ, sau này thông cảm cho tâm tình của Phi Yến, khó tránh khói sinh tâm oán ghét mình vì hành động ra tay hạ sát lưu lại đường lui. Chỉ là ngàn vạn ngờ Yến nhi này lại quy hết tất cả tội lỗi do mệnh cách của bản thân mình.

      Giờ khắc này, so với việc nàng hận mình càng khó chịu hơn nhiều. Nhìn thân thể suy nhược ở kia phủ phục cầu nguyện, mỗi lần nàng cúi lạy tựa hồ như mỗi cái đâm vào tim , đau đớn vô cùng…

      Yến Nhi cầu nguyện xong, liền đưa tay rút chiếc trâm cài ở đầu xuống, chuẩn bị cắt đứt ngón tay, dùng máu tươi để cúng tế cho lời thề được linh nghiệm.

      Nhưng khi đầu nhọn của chiếc trâm còn chưa chạm tới được đầu ngón tay non mềm, đột nhiên có luồng sức mạnh ập đến chặn lại động tác này, đồng thời cổ tay ngọc của nàng liền bị người nắm lấy.

      Phi Yến trừng hai mắt, mới phát ra người đứng bên cạnh mình là Kiêu vương, sắc mặt trầm như bầu trời trước cơn cuồng phong.

      “Thân thể của nàng là do cha mẹ nàng ban cho, nhưng bây giờ tất cả đều là của bổn vương, ngay cả bổn vương cũng phải trân trọng nhàng thương, nàng dựa vào cái gì mà muốn cắt liền cắt xuống?”

      xong liền kéo tay Phi Yến sải bước ra đại điện Long Hoa tự, qua Quan các, xoay người đến La Hán đường, đối diện với loạt tượng các vị La Hán trợn tròn mắt với hình thái khác nhau : “ Chư vị thần phật ở chứng giám, tại hạ Hoắc Tôn Đình, trời sinh mệnh khắc với mẫu thân, cố chấp kết đôi với ái thê Phi Yến, đối với nàng tâm tâm niệm niệm từ “Chấp”1 tại hạ nửa đời chinh chiến sa trường, vong hồn dưới đao vô số, cả người đầy nghiệp chướng, trong lòng biết mình vốn xứng được giai ngẫu2 này, nguyện sau này nhận hết muôn vàn khổ sở, dầu cho có rơi vào địa ngục a tì cũng muốn cầm tay Yến nhi suốt đời…”

      (1) chắc là bất chấp..hic hic)

      (2) ý chỉ đẹp đôi

      Đây là lời vô liêm sỉ gì chứ? Ngay cả lão phu tử cũng từng rằng: kính quỷ thần nhi viễn chi 3. Cho dù phải dựa vào thần linh mà làm việc, nhưng cũng thể vì thế mà ở điện thờ thần bái phật lại phát lời thề độc lung tung! Phi Yến càng nghe mắt phượng càng trừng lớn, nghe đến câu cuối cùng thể nào nhịn được nữa vội đưa tay chặn miệng Kiêu vương lại.

      (3): Thành ngữ “kính nhi viễn chi” có nguồn gốc từ câu của Khổng Tử trong Luận ngữ – Ung dã: Vụ dân chi nghĩa, kính quỷ thần nhi viễn chi, khả vị tri hĩ. Tạm dịch như sau: Làm việc nghĩa, có ích cho dân, tuy phải kính trọng quỷ thần nhưng nên tránh xa quỷ thần, đó là trí.

      Kiêu vương nhìn chằm chằm khuôn mặt khẩn trương của Phi Yến, nhàng cầm tay nàng thấp giọng : “ Mệnh cách của Bổn vương còn cứng rắn hơn so với Yến nhi. Nếu muốn nghe ta hạ lời thề độc, sao nàng lại cắt tay lấy máu lập lời thề, đáng lẽ nàng phải hiểu được nỗi lòng của Bổn vương chứ.”

      Phi Yến biết gì, chỉ cúi đầu xuống khẽ cắn môi mình, cắn được vài lần môi liền đỏ bừng mảnh, dụ dỗ người nhịn được muốn hôn lên vài hớp. Nữ tử này rốt cuộc có biết hành động vô tâm này của nàng chính là kêu người phạm vào điều răn cấm hay ? Mấy ngày này quả thực là hành hạ con người mà.

      nhàng lôi kéo tay Phi Yến ra ngoài đại điện, xuyên qua hàng lang bằng đá đến rừng trúc rậm rạp bên ngoài.

      Đường xuống và u tĩnh, cỏ hai bên rập rạp chen lẫn những tảng đá . Kiêu vương kéo tay nàng dọc theo thềm đá xuống phía dưới, đường thẳng tới ngôi mộ nằm phía sau núi, : “ Nơi này mới chính là mộ của Phàn Cảnh, Yến Nhi nếu muốn bái tế phải tới đây mới đúng.”

      xong Kiêu vương lập tức tránh ra, ngồi lên khối đá ở lưng chừng núi, cho nàng khoảng gian riêng để có thể lời trong lòng cùng cố nhân.

      Ngôi mộ này vừa nhìn là biết được mới xây, tuy rằng nhìn ra quý khí bức người nhưng những tảng đá dù lớn dù cũng đều được dụng tâm xếp đặt cẩn thận, chỉ là đỉnh ngôi mộ này hề có tấm bia nào.

      Phi Yến biết, Kiêu vương cố tâm làm như vậy chính là vì bù đắp cho áy náy của chàng đối với mình.

      Nhìn theo góc độ của đại Tề nhị điện hạ mà , kiếm kia của cũng có gì đáng trách. Phàn Cảnh trá hàng, cấu kết hoàng tử tiền triều mưu đồ đoạt bảo vật bí mật, gây nguy hiểm cho xã tắc, thân là hoàng tử đại tề bí mật xử lý khối u ác tính này là lẽ đương nhiên, cũng cần phải thấy có lỗi…. Huống chi nàng cùng Phàn Cảnh dù sao cũng từng có đoạn tình cũ, thân là phu quân đương nhiên càng thể dung. Tuy biết mấy ngày này mình thất hồn lạc phách là quá thất thố, nhưng cũng vì nàng quá thương tâm… lại vì nàng mà nén giận làm đến bước này…

      Phi Yến quỳ gối trước phần mộ vô danh trịnh trọng cúi đầu, trong mắt nàng chảy ra dòng lệ nóng: “ Phàn đại ca… Yến nhi đến thăm huynh đây… nhiều ngày qua trong đầu Yến Nhi luôn có suy nghĩ, nếu như khi ấy, Yến Nhi vẫn tiếp tục chí hướng, ở lại Bạch Lộ sơn, hôm nay có lẽ huynh phải có kết cục này?

      Âu cũng là duyên phận trời xanh định đoạt, ta với huynh kiếp này vô duyên, nếu có kiếp sau…” đến đây, Phi Yến bỗng im lặng, nàng phát ra rằng, tuy cái chết của Phàn Cảnh làm cho nàng buồn bã đau khổ là thế, nhưng nàng lại thể thốt ra lời hẹn gặp kiếp sau. biết từ lúc nào trong lòng nàng, Phàn Cảnh chỉ có thể là Phàn đại ca, mà tâm của nàng lại bị nam nhân tuấn thản nhiên ngồi tảng đá ngắm cảnh chân núi xa xa kia bắt được…

      Cũng bởi vì như thế, trong lòng nàng cảm thấy bứt rứt áy náy, cũng khó xử vô cùng, cho nên mấy ngày nay mới buồn bã yên.

      Nhưng lần này tự mình đến Long Hoa tự bái tế Phàn đại ca, nàng cũng đem đau khổ chôn vùi dưới đáy lòng, về sau nó chỉ có thể thầm nằm góc trong tim nàng, bao giờ lộ ra ngoài ánh sáng nữa, đơn giản vì phu quân của nàng phải ai khác, mà chính là hoàng tử đại Tề quyền lực trong tầm tay.

      bí mật giết chết Phàn Cảnh, chính là vì bảo vệ danh tiết cho nàng, nếu bị người hữu tâm biết, mang đến cho Kiêu vương rất nhiều mối họa, càng ở cao càng đón gió lớn, nếu như có người rút dây động rừng, đem chuyện này lan truyền ra ngoài, biết phải làm sao?

      Nghĩ vậy Phi Yến liền lau nước mắt, thêm gì nữa, hướng tới ngôi mộ kia dập đầu cúi cuống lần nữa, xong liền dứt khoát đứng dậy quay đầu hướng chỗ nam tử kia đến.

      ngôi mộ đá nằm sâu trong rừng trúc phía ngọn núi, Sương mù ngưng đọng lại thành từng hàng từng hàng nước chảy dài giống như hai hàng lệ ….

      Tin tức Phàn Cảnh chết cũng có công khai ra ngoài, dù sao cũng là bí mật nấp ở Hoài Nam, cho nên dù cho bị tiêu diệt cũng thầm mà thu dọn.

      Phương bắc rất nhanh lan truyền tin tức Định Bắc Hầu mắc bệnh hiểm nghèo qua khỏi. Nhưng ấn tín phủ Định Bắc Hầu lại bị Tề đế thu hồi như Kiêu vương dự đoán. Đơn giản là Định Bắc Hầu còn để lại người vợ góa, A Dữ công chúa lại mang thai hài tử trong bụng, phủ Định Bắc Hầu có người kế tục, nếu vì Định Bắc Hầu qua đời mà thu lại ấn tín khác nào bạc đãi nhi quả phụ, việc này dễ làm cho dân chúng hoang mang tin tưởng vào thánh tâm của hoàng đế.

      Nguyên là A Dữ công chúa bị bọn giặc cướp bắt , sau đó sào huyệt lại bị quân đội Hoài Nam bao vây tiễu trừ. Tên đầu sỏ may mắn trốn thoát đem theo hai tên đầu mục cùng với A Dữ đường chạy trốn tới phương bắc, Nhưng còn chưa kịp tới phủ Định Bắc Hầu cầu tiền chuộc, mấy tên tặc tử kia nửa đường bị người chặn giết. A Dữ công chúa được cứu đưa về hầu phủ.

      Phi Yến vừa nghe xong tin tức này lập tức cả kinh, buộc miệng hỏi Kiêu vương: “ A Dữ công chúa có mang mấy tháng rồi?”

      Kiêu vương mỉm cười châm chọc: “ Nghe thám tử hồi báo, A Dữ còn chưa có thấy bụng, hoài thai cũng tầm hai tháng rồi.”

      Phi Yến nghe xong trong lòng cả kinh: “ Phàn Cảnh hạ thế hơn ba tháng rồi, đứa do A Dữ hoài thai ở đâu mà có?”

      Kiêu vương cười lạnh : “ ngờ tới việc Phàn Cảnh chết nhưng lại thành toàn danh tiết cho ả ta”.

    2. Meohoangngungoc

      Meohoangngungoc Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      1,342
      BÌNH THIÊN HẠ

      CHƯƠNG 130

      Edit: Meohoang

      Kiêu vương như vậy, người nghe làm sao hiểu được đạo lý ở bên trong đó.

      Dựa theo tháng mà tính, thời điểm A Dữ thụ thai là khi còn ở bên trong sào huyệt bọn cướp… Ánh mắt Phi Yến hơi trừng trừng, nhất thời biểu lộ được cảm giác.

      “…việc này… Chẳng lẽ toàn bộ dư đảng của Bạch Lộ sơn đều bị vị Định Bắc hầu phu nhân này qua mặt hết hay sao?”

      Kiêu vương nhếch khóe miệng: “ Nghe A Dữ công chúa có vị đường huynh, thống lĩnh Bạch Lộ sơn, sức khỏe hơn người đánh trăm trận trăm thắng, đúng là cho phụ hoàng long tâm đại duyệt.”

      Phi Yến nghe vậy xong còn lời nào để , Kiêu vương sở dĩ thể trực tiếp phơi bày dã tâm của Phàn Cảnh cho hoàng thượng, vì nội tình trong đó còn liên quan đến chuyện của nàng và Phàn Cảnh, cho nên chỉ có thể lấp liếm che dấu nguyên nhân dẫn đến cái chết của , ngờ lại tiện nghi cho A Dữ tay che trời, ước chừng sau hai tháng Phàn Cảnh chết mới tung ra tin tức Phàn Cảnh vì bạo bệnh mà qua đời.

      Xem ra A Dữ quyết tâm đem nỗi sỉ nhục che giấu bằng cách hạ sinh đứa mà lại cố tình tung tin chính là con của Phàn Cảnh , mồ côi từ trong bụng mẹ.

      chuyện xong, Phi Yến nhàng mát xa ở phía sau lưng Kiêu vương. Vì thuốc trị thương vô cùng linh nghiệm, miệng vết thương hồi phục rất tốt, giờ chỉ còn nhìn thấy vết sẹo màu đỏ.

      Kiêu vương cảm nhận được đôi tay mềm mại như ngọc mát xa mát xa lại là sảng khoái, liền duỗi tay kéo lấy Phi Yến ôm vào lòng: “ Yến Nhi, thương thế của bổn vương tốt lắm rồi, nhưng còn thương thế của tiểu đệ đệ ta còn phải nhờ nương tử cẩn thận chăm sóc phen?”

      Cục diện chính trị Hoài Nam thời khá ổn định, thế lực của Đặng Hoài Nhu dần dần suy yếu. Ban đầu cấu kết cùng các quan lại, thân hào địa Phương làm việc xấu, bây giờ gió đổi chiều, mọi việc còn rối ren khó xử lý như trước nữa.

      Nhưng cũng do vậy mà Kiêu vương hàng ngày có việc làm, buồn chán muốn chết, cũng chỉ có thể an tâm ở trong phủ mà làm bạn với kiều thê, nhưng cũng vì thân thể mang thương thế, vài lần muốn công thành đều bị ngăn lại, quả nhiên là bị đè nén đến muốn mang binh thoải mái chém chém giết giết hồi.

      vất vả mới đợi đến bây giờ, đương nhiên phải nắm chặt cơ hội mà thực đạo lý thương kiều thê.

      Phi Yến sớm còn là nương chưa nếm trải phong tình, cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của của Kiêu vương càn quấy ở bên tai mình, từng trận khí nóng chui vào lòng, thân thể khỏi mềm nhũn, đưa tay nắm ngược lại cánh tay , cùng hé môi dây dưa đắm đuối chỗ.

      Hiếm khi có được lúc Yến Nhi chủ động, lúc này cho dù là Đại la thần tiên ở trời cũng khó mà kiềm lòng. Đợi đến khi quần áo nàng bị nhanh chóng cởi ra hết. quả nhiên là cảnh xuân phong kiều diễm, cũng biết thời gian này Yến Nhi bảo dưỡng như thế nào, khi chạm vào những có cảm giác trơn láng lại vừa mềm mại, khiến cho người dù chết dưới hoa mẫu đơn cũng nguyện làm quỷ phong lưu.

      “ Chậm… chậm chút, ruột dê kia vẫn còn chưa chuẩn bị đâu..”Phi Yến thở hổn hển vừa .

      Tình thế cấp bách bậc này, làm sao còn kịp nghĩ tới ruột dê gì đó, Kiêu vương dùng sức ôm lấy Phi Yến, đặt ở đùi mình, cười : “ Bây giờ ta chờ kịp, nương tử hãy thương xót ta , hồi ta cẩn thận, đến lúc mấu chốt cho ra ngoài là được…”

      Phi Yến nghe xong hai má liền ửng hồng, hơi ảo não : “ Tham ăn như chàng, đến lúc đó có dừng được hay …?”

      Trong chốt lát, màn trướng buông xuống, giường gấm lay động.

      Bảo Châu cùng các thị nữ canh giữ ở bên ngoài, trong lòng lại nhàng thở ra, từ lần trước ở Long Hoa tự trở về, Trắc phi cùng Kiêu vương hòa hảo như lúc ban đầu, nhưng vẫn luôn thấy cùng hợp phòng, nay Vương gia cùng Trắc phi cầm sắt hài hòa, các nàng là nô tài của Trắc phi cũng trút được lo lắng ở trong lòng.

      Chỉ là biết Trắc phi khi nào mới có thể hoài thai huyết mạch hoàng gia, về sau khi có chính phi nhập phủ, cũng sợ lay động được ân sủng.

      Kiêu vương lâu gần gũi giai nhân, ép buộc nàng đến mấy lần, ăn uống no say mới chịu ngừng.

      Lúc này trời vào đầu hạ, trận gió mát thổi tan hơi nóng mờ ám trong mành. Phi Yến hơi thở còn chưa ổn định, dựa vào ngực Kiêu vương,đôi môi đào hé mở, Kiêu vương mình trần, tay cầm khăn ướt lau chùi thân thể kiều thê rồi cúi đầu : “ Nàng đừng giận, mới vừa rồi do ta nhịn được, nên để dính mặt nàng…”

      Phi Yến đem bàn tay trắng nõn nắm bàn tay thành quyền, đấm trong ngực : “ Đúng là biết ngượng, làm cũng làm rồi, lại còn ….”

      Trong phòng có hai người, vang lên tiếng cười đùa nho .

      Bảo Châu chỉ huy hai tiểu nha hoàn mang theo đồ dùng tới hầm băng bào lấy băng vụn, rồi dùng nước ô mai rưới lên , lại dùng hai đóa hoa mai điểm xuyết bên trang trí, chờ cho băng tan ít, đến lúc hai vị chủ tử bắt đầu thấm mệt uống nước trái cây này là hoàn hảo.

      Còn lại mấy khối băng lớn đem bỏ trong chậu đồng đặt trong phòng, dùng quạt tán tròn quạt để xua hơi nóng.

      Hai nha hoàn được Bảo Châu sai phái này chính là nha hoàn mới được thăng cấp trong phủ, tên là Cẩm Hoa, Linh Nguyệt. Bộ dáng hai tiểu nương xinh xắn, lại thông minh, tay chân nhanh nhẹn, vừa mới được Ngụy tổng quản đề bạt vào nội viện của Trắc phi hầu hạ, tuy rằng chỉ là nha hoàn thô sử chuyên làm việc nặng, nhưng so với nha hoàn ở biệt viện của Vương phủ tiền tiêu vặt hàng tháng cũng cao hơn tầng, huống chi hai tiểu nha hoàn này cũng là linh hoạt, làm việc tốt cũng có thể được cất nhắc thêm.

      Nô tì Linh Nguyệt kia tuy mới mười lăm, nhưng cơ thể phát triển, lộ ra đường nét của nữ nhi có nhan sắc mê hoặc lòng người. Nàng từng sinh ra trong gia đình giàu có, từng theo đệ đệ học hành được vài năm, cũng hiểu biết chút ít chữ nghĩa, sau khi gia phụ tạ thế, gia đạo suy tàn, vì kế sinh nhai nên mới bị bán vào trong phủ.

      Cũng vì có chút thông minh lanh lợi giống như các nha hoàn khác cho nên Ngụy tổng quản mới đem nàng nâng lên thành nha hoàn phục vụ trong nội viện, nếu Trắc phi thích, chút hiểu biết chữ nghĩa của Linh Nguyệt còn có thể hỗ trợ trong việc hầu hạ bút viết cho chủ tử.

      Linh Nguyệt cũng từng sống trong gia đình phú quý, tuy rằng chưa bao giờ được bước qua cửa vương phủ của hoàng gia, nhưng so với những phú hộ, thân hào ở nông thôn hề kém cạnh gì.

      Lúc trước nàng bị bán vào vương phủ, trong lòng luôn vô cùng oán hận, so với tư sắc của nàng đem gả cho gia đình thương nhân giàu có làm chính thê cũng có chỗ nào là xứng. Nhưng mẹ kế lại cố tình đem bán nàng vào vương phủ làm nha hoàn, trong lúc nhất thời thể nào chấp nhận được nên sinh ra lòng oán giận.

      Nhưng khi vào vương phủ rồi, mới nhận ra rằng ra lâu nay mình cũng như ếch ngồi đáy giếng, mới biết vinh hoa phú quý trước kia mà quá đỗi bình thường đáng để nhắc tới.

      Trong phủ có loại quý khí bức người, nha hoàn mới được vào phủ như nàng, thân quần áo được mặc còn hơn là quần áo mình được mặc lúc gia đạo chưa suy tàn, lễ tết năm mới còn có thể mặc bố, sa tanh màu. Khi mẫu thân nàng còn sống, vẫn luôn tính toán tỉ mỉ dám lãng phí kiện vải này. Khi nàng mặc người còn phải cẩn thận, sợ làm dơ, sợ làm ướt, làm lấm bẩn làm cũ quần áo.

      Các nha hoàn khác liền cười trêu nàng: “ là chưa thấy ai quê mùa như ngươi, cẩn thận như vậy làm gì chứ! Ngươi ở Kiêu vương phủ chẳng lẽ sợ mình chỉ có bộ quần áo sao? Vương gia phủ chúng ta chủ tử rất phóng khoáng, ở trong phủ này bất luận là lớn hay , tiền tiêu vặt hàng tháng , còn có các loại ban thưởng, quần áo mới cấp thường xuyên, lễ mừng năm mới các nha hoàn bên người Trắc phi đều được thưởng bộ trang sức ngân trâm, nhất là đại nha hoàn Bảo Châu nương, lễ mừng năm mới năm trước còn được đôi vòng ngọc tử, quả thực là đẹp thể tả, nhìn long lanh như nước, khi đeo vào cổ tay và chạm vào nhau phát ra tiếng vang là thanh thúy, hận là thể đem ôm khư khu vào lòng mà thưởng thức…”

      Chính vì lời này làm cho Linh Nguyệt nảy sinh tâm tư, nỗi lòng oán hận khi mới vào phủ hoàn toàn tiêu tán, lòng nỗ lực phấn đấu để được vào viện Trắc phi.

      Nàng vốn hạ quyết tâm, lại sẵn có tư chất thông minh, cuối cùng lọt vào mắt xanh của Ngụy tổng quản, được vào nội việc của Trắc phi hầu hạ.

      Chỉ là vào nội viện ước chừng tháng rồi, nhưng chưa có cơ hội để xuất ở trước mặt chủ tử, làm cho trong lòng Linh Nguyệt vô cùng nôn nóng, biết làm cách nào để Trắc phi có thể liếc mắt nhìn mình lấy cái.

      Hôm nay vừa nghe đại nha hoàn Bảo Châu phân phó lấy băng, pha chế nước trái cây đem tới đặt bàn trà. Chờ chủ tử trong phòng cần dùng đến.

      Lúc này cũng gần tới buổi chiều, trời cũng còn chút nắng, tuy rằng trong viện Trắc phi có trồng hàng trúc che nắng, lại có chậu băng đặt trong phòng rất mát mẻ, nhưng vừa rồi Bảo Châu lấy băng về có chút nóng, liền đứng ở hành lang quạt cho hạ nhiệt.

      Linh Nguyệt rất biết nhìn mặt, thấy Bảo Châu nóng liền đem mấy khối băng mới để vào bát, lại đem dưa ngọt mới được phòng bếp cấp cho bọn thị nữ, nha hoàn ra cắt thành khối để đưa cho Cẩm Hoa bưng tới cho Bảo Châu, là đưa cho nhóm thị nữ thiếp thân của Trắc phi giải nhiệt.

      Đừng tưởng nhìn đều là nha hoàn như nhau, nhưng ngoại viện cũng thể nào sánh với nội viện, bên ngoài ngoại viện được vào phòng chủ tử. Nếu muốn được thăng chức, còn phải biết nịnh bợ.

      Cho nên khi Linh Nguyệt đem dưa đưa cho Cẩm Hoa mang vào cho Bảo Châu, Cẩm Hoa rất cao hứng, liền bưng mấy bát dưa ngọt đến khoe là chính mình tự tay chuẩn bị.

      Quả nhiên khi thấy dưa ngọt được ướp lạnh mang tới, Bảo Châu liền liếc mắt nhìn Cẩm Hoa cái, cảm thấy tiểu nương này cũng có vài phần ánh mắt. Cái này là góc của khối băng, cho nên thể cho vào bát của chủ tử, tránh khỏi khi ăn bị đau miệng, gây ra bất tiện, nhưng các nàng là nô tài mà cũng có thể ăn trái cây ướp lạnh là được ưu ái nhất rồi, dám kén chọn đòi hỏi.

      Cũng bởi vì tham ăn nhiều đồ lạnh, lát sau bụng Bảo Châu liền nháo lên.

      Nhà xí lại ở bên ngoại viện, vừa vặn lúc này Kiêu vương kêu người đưa băng vào.

      Bảo Châu cúi người ôm bụng, bên lỗ tai Cẩm Hoa: “Hay quá nhỉ, dưa ngọt này tốt ở chỗ nào vậy? Tốt hơi quá đấy, người muốn ta đem mặt mũi trước mặt chủ tử vất hết hay sao?”

      Trước mắt các thị nữ thiếp thân ai nấy đều đau bụng, nếu cứ như vậy tùy tiện vào trong, nếu cẩn thận ở trước mặt chủ tử thả ra cái thanh khác thường, đầu cũng còn mà ngẩng lên!

      Nhưng bên trong chỗ Kiêu vương càng dám trễ nãi, Bảo Châu vừa ôm bụng vừa nhìn thoáng xung quanh, thấy Linh Nguyệt yên lặng đứng bên liền gọi lại: “ hồi ngươi đem nước trái cây chuẩn bị bưng vào, tay chân phải nhàng, được chuyện với chủ tử, càng thể phát ra tiếng động, ánh mắt được nhìn loạn, hầu hạ các chủ tử uống nước trái cây xong liền lui ra ngoài….. Ôi chao…bụng ta…. Đều nhớ kỹ hết chưa?”

      Linh Nguyệt vội vàng vâng dạ, sau đó liền bưng lấy cái khay gỗ đen khắc hình hoa mẫu đơn mạ vàng, mang bát nước trái cây trộn băng, nhanh chóng bước vào nội thất.

      Lúc này bên trong phòng vẫn còn chưa tan ý xuân, màn cũng mới vén lên nửa. Cách tầng lụa mỏng, Linh Nguyệt mơ hồ nhìn thấy Trắc phi khoác tấm lụa mỏng, nằm sấp giường khoe tấm lưng trơn láng. Kiêu vương nửa mình trần, bắp tay cường tráng ngồi ở bên giường.

      Thấy nàng tiến vào liền phất tay, ý bảo nàng đưa khay đến.

      Linh Nguyệt tuy thường ngày cũng từng gặp qua Kiêu vương, nhưng đều là bộ dáng lúc đứng nhìn từ xa, chưa có lúc nào được nhìn thấy bộ dáng Vương gia quần áo chỉnh tề như hôm nay.

      Huống chi lại là đấng mỹ nam tử tuấn, chỉ liếc mắt nhìn cái liền đỏ mặt tim đập, vội cúi đầu xuống , đem khay giơ cao lên.

      Kiêu vương nhìn mấy khối băng đựng trong cái bát ngọc lưu ly, chọn lựa chút, rồi lấy khối có vẻ ít góc cạnh nhất, cầm ở trong lòng bàn tay, sau đó liền nhàng xoa lên phiến lưng trắng bóng loáng nõn nà của Trắc phi.

      Có lẽ bị cảm giác mát lạnh kích thích, Trắc phi hơi run lên chút, sau đó lại thoải mái trầm tĩnh lại, mặc cho Kiêu vương dùng khối băng di chuyển ở lưng mình, mái tóc của nam tử dài rũ xuống, lời lẽ nhàng vỗ về, nước ở phiến lưng trần lấp lánh, làm cho người nhìn mặt đỏ tim đập…

      Đợi đến khi khối băng tan ra hết, Kiêu vương mới bưng ly nước ô mai ướp lạnh kia lên, sau đó hướng tới Linh Nguyệt quỳ đất phất phất tay, ý bảo nàng xuống.

      Lúc Linh Nguyệt bưng khay ra ngoài, khóe mắt liếc nhìn, còn thấy Kiêu vương ôn nhu cúi người xuống, kề vào sát tai Trắc phi hỏi nàng có muốn uống nước trái cây hay

      Trong thời gian nàng vào phòng rồi ra, các nàng Bảo Châu lại nhà xí thêm lần nữa, phải uống chén thuốc trị tả, mới tạm ổn được chút, mà Cẩm Hoa kia sớm bị phạt quỳ gối ở ngoại viện, vừa kêu vừa khóc nức nở.

      Linh Nguyệt quay trở lại hành lang chuẩn bị dưa và trái cây hầu phòng, quay qua nhìn trái nhìn phải thấy có người, liền kéo phía sau hộp thùng trà có chén nước màu đen được giấu trong góc khuất, đem đổ sạch dấu vết.

      Chỉ dùng thìa nước , rốt cuộc làm cho nàng vào được phòng chủ tử…

      Linh Nguyệt ngồi chiếc ghế gỗ , nhớ lại từng chi tiết mới vừa rồi được tận mắt thấy.

      Cái yếm của Trắc phi ở bên bàn chính là làm từ đệ nhất gấm, gấm Tứ Xuyên,áo khoác bằng lụa Tô Châu hai mặt đều thêu đường viền hoa , lại gắn ngọc sai tùy tiện rơi mặt đất, nàng từng nghe đại nha hoàn qua, đó chính là cống phẩm của phía nam, gia đình thân hào nông thôn còn lâu mới có cơ hội được nhìn thấy,…. Lại biết nam tử tuấn xuất thân cao quý kia, biết được bờ môi của dán da thịt có cảm giác như thế nào…?

      tay cầm quạt phe phẩy, bên ăn dưa ngọt, tâm trạng Linh Nguyệt đột nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ, trước khi như thế nào lại nghĩ gả cho thương nhân giàu có làm chính thê chính là tốt số? đúng là nông cạn, đúng là biết bậc thang lên trời lại ở ngay dưới chân mình!

      Xem bộ dáng nũng nịu của Trắc phi kia, cùng lắm xuất thân cũng là phụ nhân bán cháo ven đường….Làm thiếp thất hơi khó, nhưng với tư sắc cùng trí thông minh của nàng, làm nha hoàn thông phòng Kiêu vương có khó khăn gì?

      Nếu có thể được hầu hạ nam tử vĩ như vậy dù thế nào cũng nguyện ý.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Cai ba linh nguyệt nay cung an dua bo ghe :))

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Linh Nguyệt tìm đường chết mà. thanks Nàng

    5. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Tiểu tam xuất
      Ko biết kiêu vương xử lí ntn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :