1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 66

      Bạch Dương nằm giường bệnh của bệnh viện, nhìn chai thuốc từng giọt từng giọt chảy xuống truyền vào tay mình, tựa như những giọt nước mắt rơi trong lòng cậu vậy.

      Liệu mình thích người như thế nào nhỉ?

      thời gian dài Bạch Dương tự hỏi mình như vậy, nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ ra từ gì để hình dung Mạnh Bồng Bồng xuất rồi xâm chiếm toàn bộ đầu óc cậu.

      Cậu thích Mạnh Bồng Bồng.

      Thích bạn ấy như thích bánh bao thịt, mì Dương Xuân, thịt kho tàu, mà , có lẽ so với những thứ đó cậu thích Mạnh Bồng Bồng hơn chút.

      ngưỡng mộ, sùng bái, rồi khao khát mà thể có được, tựa như dải ngân hà xa xôi.Cậu phải Ngưu Lang, Mạnh Bồng Bồng cũng chẳng hề thích cậu, hết thảy, đều chỉ là mình cậu đơn phương tình nguyện.

      Bạch Dương chỉnh ống để tốc độ truyền dịch được nhanh hơn chút, nước thuốc chảy dọc theo cái ống nhựa, qua kim tiêm chảy vào trong máu cậu, cảm giác vừa lạnh vừa đau nhức, phải như vậy mới khiến cho cậu thể suy nghĩ lung tung được nữa, yên lặng nằm ngửa giường bệnh, mắt nhìn vào trung.

      lúc sau, cửa phòng bệnh mở ra, Bạch Dương theo bản năng co rúm người lại, vung chăn lên phủ kín toàn thân, nhưng vì quá mập nên chăn chỉ che được đầu mà che được chân, cuối cùng cậu đành co rúc người lại như trái bóng.

      Bốn bề xung quanh đều là màu trắng, chăn cũng trắng, chỉ có bầu trời đêm bên ngoài là màu đen.

      Chu Tự Hằng trực tiếp về phía giường bệnh, nhìn chai truyền dịch chảy rất nhanh.

      “Nhảy sông xong giờ đầu óc cũng bị úng nước luôn rồi à!” Chu Tự Hằng vội vã từ trường học chạy tới đây, trong lòng vốn tức giận rồi, giờ lại thấy Bạch Dương chỉnh ống để truyền dịch nhanh, cậu thể chịu nổi phải mắng câu.

      Miệng mắng vậy, nhưng cậu vẫn đưa tay chỉnh lại cho chai dịch chảy với tốc độ bình thường.

      Bạch Dương lên tiếng, người co rúm lại nhúc nhích, Chu Tự Hằng phải tận dụng lợi thế sức mạnh của mình để lôi cậu ta từ trong chăn ra.

      Lúc này Chu Tự Hằng mới nhìn được bộ dạng của Bạch Dương.

      Bạch Dương tuy mập nhưng lại có làn da trắng nõn như đậu hũ, tính tình xấu hổ lại nhát gan, cái mặt béo nhìn cũng đến nỗi nào, cái miệng nhai thức ăn nhìn như con gấu trúc.Nhưng lúc này, cậu ta tựa vào giường bệnh, chăn đắp người bị xô lệch, sắc mặt tái nhợt, môi cũng thâm tái cả lại.

      Bạch Dương vẫn hơi sợ, hai tay giữ chặt lấy cái chăn chịu buông ra, hai chân co lại.

      Cảnh tượng này rất giống với nhiều năm về trước.

      Chu Tự Hằng nhớ lại lần đầu gặp Bạch Dương, cậu ta bị bọn côn đồ đuổi theo đòi tiền phí bảo kê, mặt bị thương đầy những vết xanh tím, cũng co rúm người lại như vậy, trốn trong con ngõ .

      Thoáng cái năm năm trôi qua, vậy mà Bạch Dương giờ đây vẫn là cậu con trai béo ú nhát gan, luôn thu mình lại trong cái vỏ ốc.

      Chẳng lớn lên được chút nào.

      Lửa giận trong lòng Chu Tự Hằng giống như bị chậu nước lạnh dập tắt.

      Cậu kéo cái ghế lại rồi ngồi xuống, thở dài : “ đóng tiền thuốc thang cho mày rồi, đêm nay ở lại viện để bác sĩ theo dõi, rồi mới quyết định được là ngày mai có được xuất viện .”

      “Vậy…Chờ lúc nào bố mẹ em từ Bắc Kinh về, em trả tiền cho …” Bạch Dương thều thào ra hơi.

      Câu này cũng lập tức gợi lên quen thuộc.



      [Đại ca, em…em đưa hết cho , cầm ạ!]

      [ đây thèm chút tiền đó, thiếu tiền.]



      Dường như chỉ trong nháy mắt, cậu và Bạch Dương, từ hai đường thẳng song song, trở thành em tốt của nhau.

      Chu Tự Hằng nhếch môi : “ cần trả, mày thiếu tiền.”

      Bạch Dương sợ run người.

      định cho mày nghe lý do mày nhảy xuống sông à?” Chu Tự Hằng nghiêng người về phía trước, sống lưng cong lại.

      Bạch Dương được các đội viên trong đội đua thuyền rồng kéo lên từ dưới sông.

      Cuối tháng năm, tết Đoan Ngọ sắp đến, vì để cho các đội đua thuyền được luyện tập thuận lợi, người ta xả nước từ thượng nguồn xuống, cho nên nước sông sâu hơn bình thường chút, vậy mà Bạch Dương còn chọn lúc chiều tối, khi các đội đua thuyền vãn gần hết để nhảy xuống sông.

      Chu Tự Hằng biết Bạch Dương sợ nước, đặc biệt là nước ở sông Tần Hoài.

      Năm ngoái cũng vào đợt này, Bạch Dương bị trượt chân ngã xuống sông lần, bị sặc đến nỗi thở ra hơi, từ đó về sau mỗi lần qua đó, Bạch Dương đều luôn rất cẩn thận.

      người sợ nước như vậy, sao tự nhiên lại nhảy xuống sông?

      muốn sống nữa hay sao.

      Chỗ Bạch Dương nhảy xuống lại đúng là chỗ sâu nhất, nếu đội thuyền rồng tranh thủ tập thêm lần nữa e là Bạch Dương hoàn toàn chìm sâu dưới lòng sông rồi.

      Chu Tự Hằng hiểu nổi, rốt cuộc là Bạch Dương bị ma quỷ quái phương nào nhập vào mà lại làm ra chuyện như vậy.

      Bạch Dương vẫn đờ đẫn lúc, hồi lâu sau mới ngẩng lên, hai mắt ngập nước : “Đại ca, có phải cảm thấy em rất vô dụng hay ?”

      Cậu quá vô dụng mà, tính tình nhát gan sợ đủ thứ, yếu ớt thể tả.

      phải mày vẫn còn có người đại ca là đây sao?” Chu Tự Hằng .

      Cậu hơi nghiêng người về phía trước, sắc mặt trầm trọng, dù mới chỉ là cậu con trai mười bảy mười tám tuổi, nhưng cậu có thể xử lý ổn thỏa rất nhiều chuyện, có thể tự mình đảm đương mọi việc, là hình mẫu mà Bạch Dương muốn trở thành.

      Thời kì phản nghịch, Chu Tự Hằng kiêu căng ngạo mạn, cư xử tùy ý, còn bây giờ khi hiểu chuyện, cậu lại giữ được bình tĩnh và điềm đạm.

      theo cậu, Bạch Dương nhát gan hề phải lo lắng hay sợ hãi bất cứ chuyện gì, thậm chí ở bên cạnh lâu năm, Bạch Dương còn học được vài chiêu từ người đại ca này.

      Chỉ là hơi có chút…

      “Em…” Bạch Dương ho khan hai tiếng, “Em tỏ tình với Mạnh Bồng Bồng rồi.”

      Đại ca của cậu với cậu - Ở bên nhau là lời tỏ tình lâu dài nhất, chờ đợi là việc làm ngu ngốc nhất.

      Nhưng Mạnh Bồng Bồng lại chẳng thèm để tâm đến thành ý của cậu.

      bạn ấy rất lý trí và chân thành trả lời: “Mình thích cậu, càng bao giờ có chuyện ở bên cậu.”

      “Tại sao?” Bạch Dương cũng giống như những cậu thiếu niên khác, bướng bỉnh muốn nhận về đáp án ràng.

      Mạnh Bồng Bồng trả lời câu hỏi của cậu mà hỏi lại: “Có những việc cậu biết chắc chắn rằng nó tốt, tạo thành hậu quả xấu cho tương lai sau này, liệu cậu có còn tiếp tục làm nữa hay ? Nhất định là , đúng chứ?”

      Bạch Dương rất đồng ý với câu của Mạnh Bồng Bồng, nhưng cậu quyết gật đầu.

      Mạnh Bồng Bồng lại tiếp: “Giống như việc cậu sợ nước vậy, cho nên cậu bao giờ ngu ngốc mà nhảy xuống sông.Mình sớm, cho nên mình thể chấp nhận lời tỏ tình của cậu được.”

      Ngay khi Bạch Dương kể lại đầu đuôi việc cho Chu Tự Hằng Mạnh Bồng Bồng cũng ngồi ở cái ghế dài trong vườn hoa của bệnh viện, kể lại việc cho Minh Nguyệt nghe.

      Bạch Dương nhảy xuống sông Tần Hoài là vì câu kia của Mạnh Bồng Bồng, trong lòng bé ngoài áy náy ra còn xen lẫn cả kinh ngạc.

      “Mình cứ nghĩ là…Cậu ấy…Rất nhát gan…” Mạnh Bồng Bồng ấp úng , cầm chặt tay Minh Nguyệt.

      Minh Nguyệt thấy tay Mạnh Bồng Bồng rất lạnh, còn hơi rịn mồ hôi, lộ ra yếu đuối, trong ấn tượng của mọi người, Mạnh Bồng Bồng là bạn rất lý trí và quyết đoán, chứ hoang mang và bối rối như lúc này.

      “Đúng! Bạch Dương rất nhát gan!” Bỗng có tiếng vang lên, Chu Tự Hằng từ trong phòng bệnh xuống đây, bước nhanh về phía Mạnh Bồng Bồng.

      Mạnh Bồng Bồng lập tức đứng dậy.

      Chu Tự Hằng tiếp tục : “Bạch Dương cũng rất mập! Thành tích học tốt! Lại còn tham ăn! Cực kì nhát gan! Trông thấy con chuột thôi cũng giật mình được! Ngay cả khi bị thầy ném phấn vào cũng dám tránh! Nhưng Mạnh Bồng Bồng, cậu phải nhớ điều rằng, Bạch Dương tuy nhát gan là thế, nhưng vì thích cậu, nó chút do dự mà nhảy xuống sông đấy!”

      “Ngay đến cả tính mạng của mình nó cũng cần nữa rồi!!!”

      Đây là lần đầu tiên Mạnh Bồng Bồng thấy Chu Tự Hằng kích động đến vậy, từng câu từng chữ của cậu như hóa thành mưa đá đánh mạnh vào lòng Mạnh Bồng Bồng, khiến khỏi sợ hãi lảo đảo lui về sau bước.

      May có Minh Nguyệt kịp thời đỡ lại.

      “Bạch Dương chắc đói bụng lắm rồi, ở đây có cháo này.” Minh Nguyệt với Chu Tự Hằng, lại vỗ vai Mạnh Bồng Bồng, “Cậu vào thăm cậu ấy .”

      Cháo phải là của Mạnh Bồng Bồng mua, mà là Minh Nguyệt mua, nhằm tạo cơ hội cho Mạnh Bồng Bồng vào gặp Bạch Dương.

      Chu Tự Hằng nữa, cậu đứng bên cạnh Minh Nguyệt, tay đút túi quần, bộ đồ và mái tóc đen dường như tan vào trong đêm tối.

      Mạnh Bồng Bồng mím môi, run rẩy cầm lấy cháo rồi vào viện.

      “Bạn ấy cố ý mà.” Minh Nguyệt kéo Chu Tự Hằng ngồi xuống ghế, tuy lời giải thích có hơi qua loa, nhưng bé vẫn muốn giúp Mạnh Bồng Bồng câu.

      biết, là tại Bạch Dương nó ngu quá.” Chu Tự Hằng ôm vai .

      Ngu đến mức nào? Phải là cực kì cực kì ngu!

      Nhưng câu đó Chu Tự Hằng ra ngoài.

      Cậu rất lo cho Bạch Dương, Bạch Dương muốn nhát gan à? hề, hồi cậu ta cũng là đứa trẻ rất hiếu động, Bạch Dương muốn béo sao? Cũng đâu, chỉ là cậu ta kìm chế được cái mồm của mình thôi.

      Chu Tự Hằng dựa đầu vào vai Minh Nguyệt, : “Bạch Dương gọi là đại ca suốt năm năm nay rồi.”

      Câu này Chu Tự Hằng rất , sau đó còn khẽ thở dài tiếng.

      Có rất nhiều con ếch muốn được hôn, nhưng chỉ có con biến thành hoàng tử.

      Con đường thầm này, Bạch Dương phải rất vất vả.

      Chu Tự Hằng nhìn thấy được hình bóng của mình từ cậu ấy.

      Nếu bây giờ tráo đổi thân phận, Bạch Dương đổi thành cậu, Mạnh Bồng Bồng đổi thành Minh Nguyệt, bé ấy cũng từ chối cậu như vậy, cũng ra câu đó, vậy liệu cậu có giống như Bạch Dương mà nhảy xuống sông Tần Hoài hay ?

      Chu Tự Hằng thầm nghĩ, chắc là có.

      Nhưng may, người mà cậu thích là Minh Nguyệt.

      Lúc cậu nóng vội muốn nhận được câu trả lời từ Minh Nguyệt, : “Em gật đầu.” Vừa đáng lại vừa dũng cảm.

      Sao mà cậu lại may mắn đến thế.

      “Tiểu Nguyệt Lượng.”

      “Dạ?” Minh Nguyệt quay đầu nhìn cậu, hai mắt sáng như sao.

      “Cho hôn cái.” Cậu nhàng ôm lấy mặt bé.

      *

      Mạnh Bồng Bồng gõ cửa vào phòng bệnh.

      Y tá trưởng tuổi trung niên đổi chai truyền nữa cho Bạch Dương, nhìn thấy Mạnh Bồng Bồng đến : “Thực quản của bệnh nhân bị tổn thương do nhiễm lạnh, dẫn đến việc hơi khó khăn, mấy ngày tới chỉ được ăn thức ăn lỏng thôi nhé.”

      xong vị y tá trưởng liền đẩy xe rời , Mạnh Bồng Bồng đứng tại chỗ lúc rồi mới đến cạnh giường.

      Bạch Dương có chút ngoài ý muốn, hoặc có vẻ vẫn hơi sợ, theo bản năng muốn kéo chăn che kín mặt, nhưng tứ chi lại cứng nhắc, dưới ánh mắt của Mạnh Bồng Bồng, cậu thể nhúc nhích được cơ thể, chỉ đành rũ mắt xuống.

      Nhìn cậu giống như con thú bị thương nặng, nằm thở dốc yếu đuối dưới bãi bùn.



      [Bạch Dương rất mập! Thành tích học tốt! Lại còn tham ăn! Cực kì nhát gan! Trông thấy con chuột thôi cũng giật mình được! Ngay cả khi bị thầy ném phấn vào cũng dám tránh!]

      [Nhưng Mạnh Bồng Bồng, cậu phải nhớ điều rằng, Bạch Dương tuy nhát gan là thế, nhưng vì thích cậu, nó chút do dự mà nhảy xuống sông đấy!]



      Từng câu ấy lại lần nữa xoay vòng trong đầu Mạnh Bồng Bồng.

      bé hít sâu hơi, mở hộp đựng thức ăn ra, trong đó là bát cháo cá nóng hổi.

      “Cậu có muốn ăn chút ?” bé hỏi.

      Mạnh Bồng Bồng quen với việc chăm sóc quan tâm người khác, được câu kia tuy hơi lạnh nhạt nhưng là có tiến bộ rồi.

      Bạch Dương ngước mắt lên, như người mất hồn nhìn vào mu bàn tay, chỗ đó đổi mũi kim khác, vì để cho thuốc chảy quá nhanh nên hơi bị sưng.

      [Ngay đến cả tính mạng nó cũng cần nữa rồi.]

      Mạnh Bồng Bồng nhớ lại những lời này, bé bưng bát cháo lên, xúc thìa rồi đưa đến trước miệng Bạch Dương.

      Bạch Dương há miệng ăn, phải mất rất nhiều thời gian mới nuốt xuống được.

      “Cậu thích ăn cháo à?” Mạnh Bồng Bồng lại hỏi, “Thế cậu muốn ăn gì?”

      Mặt của bé có ánh đèn chiếu vào nên càng thêm trắng, cái cằm tròn tròn rất đáng .

      “Mình muốn ăn bánh bao.” Bạch Dương chỉ cử động miệng chứ phát ra tiếng được, “Bánh bao thịt.”

      “Nhưng bây giờ cậu chỉ được ăn thức ăn lỏng thôi.” Mạnh Bồng Bồng kiên nhẫn .

      Lúc bé làm mặt lạnh nhìn giống như pho tượng điêu khắc cảm xúc, khiến cho người ta sợ hãi.

      Chu Tự Hằng từng trêu Bạch Dương là – [Dê béo, mày sợ Mạnh Bồng Bồng như vậy, ví dụ mà sau này người ta có trở thành vợ mày chắc là ngày nào mày cũng phải quỳ ván giặt đồ nhỉ?]

      Bạch Dương nghĩ lại, lúc ấy mình trả lời như thế nào nhỉ?

      Lúc ấy, cậu lắc đầu : “ được được.”

      Nhưng giờ, Bạch Dương lại nghĩ, nếu Mạnh Bồng Bồng đồng ý làm vợ mình , cậu sẵn sàng quỳ ván giặt đồ mỗi ngày luôn.

      Nhưng mà Mạnh Bồng Bồng lại muốn.

      Cuối cùng cậu cũng ngước mắt lên, yên lặng nhìn Mạnh Bồng Bồng, từ mái tóc ngắn xuống đến cái cổ mảnh mai, từ đôi mắt sáng cho đến đôi môi xinh, rồi dừng lại ở gương mặt bé, trắng trẻo giống như vỏ bánh bao vậy.

      “Mình muốn hôn má cậu cái.” Cậu tha thiết với Mạnh Bồng Bồng.

      Mạnh Bồng Bồng đáp, mãi về sau mới từ từ nghiêng bên mặt sang.

      Hành động này nghĩa là ngầm đồng ý.

      Bạch Dương chậm chạp ghé mặt vào, tựa như thước phim quay chậm, cuối cùng cực kì nhàng chạm môi vào má Mạnh Bồng Bồng.

      “Cảm ơn cậu.”

      Và cũng tạm biệt cậu, Bạch Dương thầm trong lòng như vậy.

      Có thể sau này, cậu dũng cảm được như hôm nay nữa, nhưng cậu vẫn muốn cảm ơn Mạnh Bồng Bồng, cảm ơn vì cho cậu biết thế nào là thầm, thế nào là thanh xuân, cảm ơn vì cho cậu biết, cảm giác khi hôn là như thế nào.

      Bạch Dương dũng cảm của ngày hôm nay, chỉ xuất duy nhất lần trong đời, cho nên cậu cũng cực kì nhanh thầm câu tạm biệt với chính bản thân mình.

      Mạnh Bồng Bồng nhìn Bạch Dương.

      Dường như có thay đổi tiếng động nào đó phát sinh người cậu, khiến cho bé hơi sửng sốt.

      “Bạch Dương.” bé nhìn bát cháo trong tay, “Đợi khi nào thi xong đại học, nếu chúng mình có thể học cùng thành phố, nếu lúc đó cậu vẫn còn thích mình……chúng mình thử lần nhé.”

      Bạch Dương ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

      Phòng bệnh lúc này trở nên sáng rực rỡ, như được rải đầy ánh trăng.

      Đây là lần đầu tiên, Mạnh Bồng Bồng ngược lại lý trí của mình.

      bé cảm thấy, phải là mình thương hại Bạch Dương, mà là học cách dũng cảm, giống như cậu ấy vậy.
      ---
      Ôi tôi thích cả đôi này rồi :)) Ngàn like cho dê béo tuy nhát gan mà dám nhảy sông, tuy ngại ngùng mà dám đòi hôn má con nhà người ta :))
      Chương 67: 9/3/18 <3

    2. tieunhu

      tieunhu Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      1,555
      Cảm thấy tuổi thơ mình nhát gan ghê. dc phần vạn của bạch dương
      Rum23Ngân Nhi thích bài này.

    3. hargane187

      hargane187 Well-Known Member

      Bài viết:
      180
      Được thích:
      268
      Dê béo dũng cảm quá, xứng đáng được nhận quà hehe
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. cupid_aint_a_lie

      cupid_aint_a_lie New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      9
      Kinh nghiệm là nên đòi người nhảy sông để lòi ra tình đích thực, easy game
      nguyenhuyen9305Ngân Nhi thích bài này.

    5. cupid_aint_a_lie

      cupid_aint_a_lie New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      9
      Xúc động lắm, nếu ko phải ăn t khóc mất
      Cảm ơn editor
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :