1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      ơ k biết có vô tình gặp riêng nhau sau đó... k nữa ;)))))))
      heavydizzy thích bài này.

    2. Shironeco

      Shironeco Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      39
      Dù biết kiểu gì cũng HE nhưng vẫn thương tiểu Tiềm Tiềm quớ
      .......
      .......
      Với cả lâu có tý thịt nèo, Mị buồn quá đê :yoyo65::yoyo65::yoyo65:
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 57 Diệp Tiềm dạy con 〔1〕

      Từ khi Diệp Tiềm đại thắng trở về, bằng cách nào , các huynh đệ thân thích Diệp gia dần dần xếp vào chức vị quan trọng các nơi, cũng được phong thưởng. Mà Thanh Hà Hầu Vương Nghiêm vốn là ngoại thích lại càng ngày càng bị xa lánh ở triều đình. Từ ngày ấy, bởi vì chủ chiến hay chủ hòa, bị cháu trai hoàng đế nhục nhã, Vương Nghiêm cáo ốm dậy nổi, thái hậu vì thế giận chó đánh mèo Hoàng thượng. thời Diệp Tiềm đại thắng, thái hậu vẫn rầu rĩ vui, Triêu Dương công chúa thường xuyên tiến cung an ủi thái hậu, cũng tìm cơ hội nhiều vài câu với hoàng đệ.

      Vì thế Hoàng thượng Triệu Trệ trong lần gia yến mở tiệc chiêu đãi Thanh Hà Hầu Vương Nghiêm, xem như uyển chuyển bồi lần, Vương Nghiêm cuối cùng bắt được cái thang xuống, bệnh cũng tốt lên. Nhưng Vương Nghiêm lần nữa trở lại trong triều, bắt đầu ở trong triều dấu vết khó xử Hoàng thượng. Hoàng thượng trong lòng biết ràng, nhưng ngại tình cảm thái hậu, cũng có cách nào.

      Diệp Tiềm thờ ơ lạnh nhạt với hết thảy, trong lòng biết Vương Nghiêm cậy già lên mặt, ở trong triều thế lực rắc rối khó gỡ, lúc nam phạt cơ hồ trở ngại kế hoạch của Hoàng thượng, đương nhiên chọc Hoàng thượng kiêng kị. thời thái hậu còn ở đây, Hoàng thượng làm gì , nhưng ngày kia thái hậu trăm năm, Vương Nghiêm kia tự nhiên có kết cục tốt.

      Diệp Tiềm lú này nhớ tới nhà mình, vài ca ca và tỷ phu đều ở trong triều đảm nhiệm chức vị quan trọng, tỷ tỷ Diệp Trường Vân là mẫu nghi thiên hạ, cháu ngoại trai Hú Nhi là thái tử, mà bản thân mình, tay cầm tinh binh, chưởng quản Hổ Bí quân phụ trách an nguy của hoàng cung.

      Diệp Tiềm nghĩ đến đây, trong lòng khỏi phát lạnh, hôm nay Diệp gia có thể nhìn Vương gia sắp sửa suy bại, có ngày nhà ai nhìn Diệp gia xuống dốc đây?

      Vừa đúng ngày, có việc nhà đại ca, vừa vào cửa thấy trong nhà đại ca bài trí gia yến, yến hội đầy rượu ngon dê béo, đều là đồ ăn xa xỉ trong Đôn Dương Thành, lại ngẩng đầu nhìn, đại tẩu và mẫu thân đều đầu đầy châu ngọc, đè đến cơ hồ thẳng lên nổi.

      Diệp đại ca thấy Diệp Tiềm đến, vội đứng dậy chiêu đãi, lại mệnh hạ nhân đưa ra thứ, đắc ý dào dạt : "Ngươi xem hôm nay ta được món đồ chơi hiếm lạ gì"

      Diệp Tiềm chỉ thấy hạ nhân dè dặt cẩn trọng nâng ra cái bình phong ba mảnh bằng đá vân mẫu, xem ra tuy rằng cũ kỹ, nhưng cũng nhìn ra đây là vật tốt, tức thời hiểu hỏi đại ca: "Đây là cái gì, nơi nào có?"

      Diệp phu nhân vừa uống rượu vừa cười theo : "Tiềm, đây là đại ca ngươi mấy ngày trước đây có người bán cho, nghe là vật tốt tiền triều, tốn nhiều ngân lượng lắm."

      Diệp Tiềm nhất thời nhíu mày : " là vật tốt, vì sao lại tốn nhiều ngân lượng?"

      Diệp đại thấy đệ đệ vẻ mặt vui, vội đáp: "Người ta hảo tâm nịnh bợ thôi, thời người nịnh bợ chúng ta nhiều, ngươi thể để ta giống như ngươi đều cự tuyệt mọi người ngoài cửa, về lâu dài, người khác lại cho là nhà ta cao ngạo, kiêu căng.”

      Diệp Tiềm nghe vậy, càng nhíu mày, tức thời đứng dậy cáo từ, cưỡi ngựa thẳng đến hoàng cung.

      đến trong cung, bái kiến A tỷ Trường Vân, cũng đem hiểu biết trong nhà đại ca ra, Diệp Trường Vân nghe xong cũng nhíu mày: "Tiềm, ngươi sầu lo cũng phải có lý. Chúng ta vừa hiển quý, Đôn Dương Thành biết bao nhiêu người ở sau lưng hận đến cắn răng đâu. Giờ này khắc này, chúng ta phải cẩn thận làm việc, khiêm tốn làm người, như vậy mới có thể phú quý lâu dài."

      Diệp Tiềm gật đầu: "A tỷ , ta suy nghĩ trong lòng."

      Diệp Trường Vân nhìn đệ đệ, hiểu ý tứ của , đáp: "Ngươi yên tâm, qua mấy ngày nữa, ngươi nhắc việc này với toàn gia, cần phải trịnh trọng. Bọn họ cố nhiên có chủ ý, nhưng chúng ta phải nghe lời."

      Diệp Tiềm được A tỷ cho phép, tức thời gật đầu: "Ta làm theo."

      Mấy ngày qua , Diệp Tiềm triệu tập Diệp gia dưới, thậm chí vài vị tỷ tỷ xuất giá, tất cả đều đến, đem suy nghĩ trong lòng nhất nhất ra, lại đưa vài ví dụ tiền triều, ở đây mọi người mặc dù xuất thân đê hèn, nhưng đến cùng là hạ nhân Hầu phủ, gặp ít người thể diện, giờ nghe đệ đệ xuất sắc nhất phen, ào ào gật đầu. Diệp đại nhớ tới tình cảnh ngày đó, nhân tiện : " bằng ta trả lại bình phong kia?"

      Diệp Tiềm lắc đầu: "Đại ca, cũng cần, về sau chúng ta chú ý nhiều hơn, dè dặt cẩn thận làm việc là được."

      Có lần này, Diệp gia dưới quả nhiên khiêm tốn rất nhiều, làm cho Diệp Tiềm cũng yên lòng.

      dần dần hiểu tâm tư Hoàng thượng, biết Hoàng thượng hùng tâm tráng chí, tuyệt đối chỉ giữ cái có. Mà Hoàng thượng đối với mình phen lương khổ dụng tâm, tương lai tất có trọng dụng, tiền đồ đương nhiên là mảnh quang minh, chỉ sợ còn có công huân lớn hơn nữa chờ. Nếu dưới Diệp gia thể thu liễm môn phong, tương lai tất nhiên rước lấy phiền toái.

      Làm xong hết thảy, lại nghĩ tới ba nghĩa tử. Ba đứa bé sớm được đón vào Hầu phủ, thỉnh đông tịch giáo dưỡng, học tập đọc sách kỵ xạ. Lão đại tên cũ lọt tai lắm, vì thế đặt tên mới là Diệp Khởi, lão nhị vốn tên là A Đổ, Diệp Tiềm cho dùng từ đồng là Độ, đặt tên là Diệp Độ, lão tam tiếp tục sử dụng tên cũ, trở thành Diệp Mục.

      Diệp Khởi trời sinh tính tình độc, nhưng thông minh lanh lợi, đọc sách kỵ xạ đều học tốt, càng thêm làm việc coi như trầm ổn, tuổi như vậy, tu vi như thế, làm cho Diệp Tiềm rất vui mừng, cũng thầm kinh hãi. Diệp Độ văn tĩnh, thích đọc sách, mà Diệp Mục bởi vì tuổi còn , hoạt bát coi như trẻ đáng .

      Diệp Tiềm nhìn bọn chúng, liền nhớ tới A Ly, vì thế đối với bọn trẻ tăng thêm vài phần thích.

      ngày, đến viện mấy đứa trẻ ở, gọi bọn họ tới bên người, hỏi ngày thường ăn ở cùng với tiến độ công khóa. Ba đứa trẻ lúc đầu đối đáp còn tương đối câu nệ, sau này thấy Diệp Tiềm tuy rằng là đại tướng quân thanh danh hiển hách, còn phong hầu tước, nhưng vẻ mặt ôn hoà, liền bắt đầu buông lỏng chuyện.

      Diệp Mục cũng bắt đầu đặt câu hỏi, mở to mắt sáng, chạy tới lôi kéo góc áo Diệp Tiềm, dè dặt cẩn trọng : "Phụ thân, chúng ta có thể có mẫu thân?"

      Diệp Tiềm sửng sốt.

      Diệp Mục ngây thơ nở nụ cười: "Ngài là phụ thân chúng ta, vậy ngài hẳn là có phu nhân , phu nhân ngài là mẫu thân của chúng ta a."

      Diệp Tiềm nghe xong giải thích, nâng tay xoa tóc , chỉ cảm thấy vào tay mềm mại, giống ngày xưa khô héo, tức thời khẽ cười tiếng : "A Mục, phụ thân chưa cưới vợ, cho nên có phu nhân, các ngươi có mẫu thân."

      Diệp Khởi tính tình lãnh, lúc này nghe Diệp Tiềm như vậy, khỏi nhíu mày : "Phụ thân là đại tướng quân, thanh danh hiển hách, tay cầm quyền cao, sao còn chưa cưới vợ?"

      Diệp Tiềm nhíu mày, ôn thanh hỏi lại: "Các ngươi hi vọng có mẫu thân sao?"

      Mấy đứa trẻ nhìn nhau, Diệp Mục lắc đầu: " có, phụ thân ngài có thể thu dưỡng chúng ta, tốt lắm."

      Diệp Độ luôn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng : "Phụ thân, ta muốn biết, ngài thu chúng ta làm nghĩa tử, cũng mời người dạy chúng ta, tương lai chúng ta nên báo đáp ân đức ngài thế nào?"

      Diệp Tiềm ngẩng đầu nhìn Diệp Độ, chỉ thấy trong mắt lóe ra tò mò, khỏi cười, có lẽ chỉ có đứa , mới có thể hỏi vấn đề trực tiếp như thế.

      Tức thời trầm ngâm lát, rốt cục đáp: "Nếu muốn báo đáp, ta hi vọng các ngươi cường đại đứng lên, cũng đủ lực lượng bảo hộ thân nhân, gia nhân, còn có người thân , cần để bọn họ chịu khi dễ."

      Diệp Tiềm tới đây, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện, trong lòng động chút, nửa ngày sau rốt cục giọng thay đổi, lấy loại ngữ khí mấy đứa trẻ hoàn toàn hiểu : "Các ngươi cũng nhất định phải nhớ kỹ, nhà của các ngươi bị hủy diệt thế nào, thân nhân bị chịu khổ giết hại thế nào, đừng để tàn khốc như vậy phát sinh nữa."

      ===================================

      Diệp Tiềm phong hầu vào mùa đông, đảo mắt đến tết, lại là lúc Vương hầu các nơi tiến đến Đôn Dương triều bái, vì thế Đôn Dương Thành phá lệ náo nhiệt. Lúc này trong hoàng cung đèn cung đình treo khắp nơi, cung nữ thị vệ đều mặc quần áo rực rỡ hẳn lên, mặt tường các nơi cũng đều sơn mới hoàn toàn.

      Mồng tháng giêng ở Chính Dương Điện cử hành triều bái, triều bái xong là hoàng đế thiết tiệc tối chiêu đãi bách quan và vương hầu các nơi. Đến buổi tối mùng hai, theo truyền thống các đời là gia yến hoàng đế chiêu đãi hoàng thân quốc thích và mỹ nhân phi tần trong cung.

      Diệp gia là ngoại thích của hoàng hậu, đương nhiên cả nhà đều được mời. Diệp Tiềm từ lúc bước vào hậu điện thiết yến, liền có chút mất hồn mất vía, biết yến hội trịnh trọng như vậy, Triêu Dương công chúa tất nhiên đến. Mà lúc này, cách lần trước nàng xa xa nâng chén với mấy tháng.

      Nhưng ai ngờ yến hội xong, Triêu Dương công chúa vẫn chưa từng lộ diện. Diệp Tiềm trong lòng nghi hoặc, vừa đúng tan yến Hoàng thượng lại triệu kiến, liền thỉnh đại ca hộ vệ mẫu thân cùng các chị dâu hồi phủ, trực tiếp gặp Hoàng thượng. Ai ngờ Hoàng thượng lại có việc thương lượng, trực tiếp vào thiên điện Chính Dương Điện.

      Ngoài thiên điện, Diệp Tiềm thấy A tỷ Trường Vân, Hú Nhi, lại quay đầu nhìn qua, thấy Triêu Dương công chúa nắm tay A Ly ngồi bên.

      nhấp môi, tay tự giác nắm kiếm.

      Hoàng thượng khẽ cười : "Diệp Tiềm, hôm nay có việc, trẫm muốn thương lượng với ngươi."

      Diệp Tiềm nghe vậy, vội thu tay : "Hoàng thượng có việc, thỉnh phân phó tiếng, Tiềm đương nhiên vượt lửa qua sông chối từ."

      Nhưng Hoàng thượng lại cười khẽ xua tay : " cần phiền toái như vậy, kỳ thực chính là việc rất thôi."

      Diệp Tiềm nhíu mày, hiểu.

      Diệp Trường Vân bên cạnh nhàng nở nụ cười: "Tiềm, thời Hú Nhi gần bốn tuổi, gần đây càng bướng bỉnh, Hoàng thượng nghĩ, tiểu hài tử mỗi ngày ở Ngự Hoa Viên nghịch ngợm quấy rối, chẳng bằng đem khí lực chỗ phát tiết dùng vào chính đạo, cho nên muốn ngươi dạy cho ít bản lĩnh."

      Hoàng thượng vừa cười vừa gật đầu : "Trường Vân đúng cực kỳ. Bất quá riêng Hú Nhi, A Ly cũng muốn cùng thụ giáo." xong đau đầu nhìn A Ly: "Ngươi nhìn , so với Hú Nhi còn hơn nửa tuổi, nhưng thời béo thành cục thịt, bàn tay trẫm cũng nhấc lên nổi."

      Diệp Tiềm nghe vậy ánh mắt hướng vào A Ly bên Triêu Dương công chúa, chỉ thấy A Ly cả người đều là thịt, mềm mại trắng hồng, giống như bánh bao trắng mềm ngon nhất. khuôn mặt mượt mà trong suốt, mặt hai tròng mắt hẹp dài hữu thần. Tóc mềm đen nhánh, vì tuổi chưa búi tóc để chỏm, chỉ quấn lên. Dù là cục thịt, cũng là cục thịt phấn điêu ngọc mài. Lúc này cục thịt ngọc nghịch ngợm nghiêng đầu đánh giá .

      Triêu Dương công chúa ở bên cạnh nhíu mày : "Nếu là cục thịt, cũng rất tốt, ít nhất đỡ gây chuyện thị phi."

      Diệp Tiềm nghe xong, trong lòng hiểu, nghi hoặc nhìn phía Triêu Dương công chúa.
      Last edited: 7/3/18
      amandatruc, HangVO9, Tô Đát Kỷ21 others thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 58 Diệp Tiềm dạy con 〔2〕

      Triêu Dương công chúa tránh ánh mắt , miệng nhàn nhạt giải thích: "Hôm nay ở trong ngự hoa viên, có việc gì cầm đá ném khắp nơi, đập vào đầu thị nữ, làm người ta chảy máu, sợ là từ đây phá tướng."

      A Ly nghe mẫu thân như vậy, trong lòng có chút ủy khuất, quệt cái miệng lầu bầu : " phải ta, là Hú Nhi đánh."

      Hú Nhi nghe như vậy, cau mày rất là khó chịu, vội đứng lên phản bác: " đúng, đá là A Ly ném, tuy rằng ta so với lớn hơn nửa tuổi, nhưng mà khí lực lớn, làm sao có thể ném xa như vậy?"

      A Ly nghe xong, đôi con ngươi hẹp dài tròn xoe bốc hỏa: "Ngươi sao có thể vu hãm ta như thế, ràng là ngươi ném!" xong giật khỏi tay Triêu Dương công chúa, vung nắm tay béo tròn về phía Thái tử Hú Nhi.

      Triêu Dương công chúa giữ được, bị kéo lảo đảo.

      Mà Hú Nhi bên kia cũng phải ngồi , thấy A Ly vung nắm tay, nhất thời cũng giơ nắm tay lại, mắt thấy hai tiểu hài tử trợn mắt đánh trận.

      Diệp Tiềm thấy vậy, bước lên phía trước bước, bàn tay đỡ Triêu Dương công chúa đứng vững, tay còn lại đưa lên phía trước túm A Ly. A Ly đột nhiên bị bắt, còn tức, bốn móng vuốt vung lên, hai cái chân béo đá ra, hai cái tay béo cào tới, dù sao cũng muốn dùng hết sức tấn công về Thái tử ca ca đáng giận.

      Mà Hú Nhi cũng đồng thời bị hoàng đế Triệu Trệ bắt lấy, vẫn còn giãy dụa, Triệu Trệ có cách nào, trực tiếp hung hăng đè xuống mặt đất, mới thôi.

      Tay Diệp Tiềm đỡ lấy Triêu Dương công chúa, vừa đúng nằm vòng eo nàng.

      Rơi vào tay chỉ cảm thấy eo thướt tha, những năm tháng đó hoảng hốt quay lại, người nọ búi tóc phi vân cao quý diễm mị, thâm y yên la ôm vòng quanh dáng người linh lung mạn diệu, cỗ mùi thơm như từng quen biết úp lại.

      Triêu Dương công chúa nhíu mày, đạm thanh : "Diệp tướng quân, đa tạ."

      Diệp Tiềm trong lòng lạnh lẽo, buông tay giữ vòng eo nàng, buồn bã mất mát.

      A Ly vẫn giãy dụa tay , lúc này rốt cục phản ứng lại, quay đầu giơ chân cả giận : "Ngươi là người phương nào, vì sao túm lấy ta tha?"

      Hoàng đế Triệu Trệ chế trụ con trai của mình, tâm ngoan dùng chân đạp lên mặt đất để giãy dụa, chỉ nhìn Diệp Trường Vân bên cạnh kinh hồn táng đảm. Lúc này ngẩng đầu, thấy A Ly kêu gào với Diệp Tiềm, tức liền hắc hắc cười lạnh tiếng : " là Diệp tướng quân, chính là sư phụ kỵ xạ của ngươi và Hú Nhi, từ hôm nay, các ngươi đều phải nghe dạy dỗ."

      Hú Nhi đất cùng với A Ly bị Diệp Tiềm túm trong tay đều sửng sốt, ào ào nhìn Diệp Tiềm. Hú Nhi bất mãn quyệt quyệt miệng, còn A Ly lại giận dữ trừng mắt : "Ta mới cần ngươi làm sư phụ ta!" đến đây, muốn tránh thoát, bất đắc dĩ tay Diệp Tiềm giống như kìm sắt thể thoát khỏi, sốt ruột, mở cái miệng hồng nhuận phấn nộn, mấy cái răng trắng bén nhọn hung hăng cắn cánh tay Diệp Tiềm.

      Mọi người đều cả kinh, chỉ thấy A Ly tốc độ cực nhanh, mà Diệp Tiềm lại quá gần, sợ là Diệp Tiềm tất nhiên bị cắn.

      Ai ngờ Diệp Tiềm lại nhanh chóng phản thủ, đợi mọi người thấy , cầm chặt hai tay A Ly, A Ly xem thế này là muốn cắn được, muốn chạy xong, chỉ có thể giơ chân cáu giận.

      Hoàng đế Triệu Trệ lắc đầu thở dài: " a, cũng biết tính tình giống ai, quá mức dữ dằn, là khó có thể giáo hóa."

      Triêu Dương công chúa lúc này mắt lạnh nhìn chằm chằm con trai của mình, nhíu mày khiển trách: "A Ly, ngươi rất kỳ quái."

      A Ly thấy bản thân bị bắt, mà hoàng đế cữu cữu thúc thủ bàng quan, biết để ý mình, vội cầu cứu mẫu thân, nhuyễn giọng làm nũng : "Mẫu thân, túm ta rất đau a, tay ta sắp đứt, mau cứu ta."

      Triêu Dương công chúa thu hồi ống tay áo, ngồi chiếc ghế dài, A Ly cầu cứu cũng ngoảnh mặt làm ngơ.

      A Ly ai oán nhìn mẫu thân, khuôn mặt nhắn quả thực muốn khóc ra.

      Diệp Tiềm thấy vậy, chung quy đành lòng, rốt cục buông ra, nhưng tay Diệp Tiềm vừa buông lỏng, A Ly tung cả người quắp chặt lại, trong miệng còn kêu: "Ta phải bắt được ngươi!"

      Diệp Tiềm nghĩ tới bất hảo như thế, bất đắc dĩ đành phải túm lại.

      Hoàng đế thấy vậy, cười ha ha: "A Ly, ngươi rất giảo hoạt! Diệp tướng quân thả ngươi, ngươi lại lấy oán trả ơn."

      A Ly lần này bị bắt, rốt cục đánh giá Diệp Tiềm phen, biết mình trốn được, tức thời cũng trốn nữa, nghe hoàng đế cữu cữu như thế, có chút oan khuất : "Ta cũng bảo thả, là tự thả ta... Đây là có xuất xứ, gọi là, là..." Lông mày nhíu lại bắt đầu nghĩ, cân nhắc nửa ngày, cũng nhớ ra.

      Hoàng thượng cười : "Binh bất yếm trá!"

      A Ly vội gật đầu: "Đúng đúng đúng, chính là cái này a!"

      Hoàng thượng lắc đầu thở dài, vừa cười vừa thở dài: "Diệp Tiềm, ngươi xem, hai tiểu tử này đều bất hảo, đặc biệt là A Ly, quả thực rất làm cho người ta đau đầu. Ta nghĩ cho bọn họ theo ngươi học tập công phu, thuận tiện ngươi cũng thay trẫm dạy bọn họ quy củ." nghĩ nghĩ bổ sung thêm: "Cứ dựa theo phương thức ngày thường ngươi huấn luyện thuộc hạ là được, cần khách khí."

      Diệp Tiềm buông A Ly ra, ôm quyền cung thanh : "Vi thần tuân mệnh."

      Triêu Dương công chúa luôn thờ ơ lạnh nhạt, lúc này bỗng nhiên nhìn Diệp Tiềm : "Diệp tướng quân, làm phiền."

      Diệp Tiềm nghe được lời này, trong lòng nóng lên, nhìn Triêu Dương công chúa sâu, gật đầu : "Công chúa, khách khí."

      Lúc này A Ly vất vả được tự do, ủy khuất động đậy tay bị túm đỏ, chậm rãi cọ xát đến bên người mẫu thân làm nũng.

      Diệp Trường Vân rốt cục cũng giải cứu được con trai mình Hú Nhi, lúc này thấy A Ly thần thái như vậy, khỏi cười : "A Ly từ tính tình mạnh mẽ, khí lực lại lớn, chăm chỉ học tập võ nghệ, chừng tương lai giống Tiềm, trở thành tướng quân ra trận giết địch, đến lúc đó tất nhiên có thể công thành chiếm đất, kiến công lập nghiệp."

      Ngồi ở bên cạnh, Triêu Dương công chúa nghe vậy, lại liếc Diệp Trường Vân, đạm thanh : "A Ly từ là vương hầu, cả đời hưởng phú quý vô cùng, cần gì phải kiến công lập nghiệp? Còn nữa, ta chỉ có mình A Ly, chỉ mong cả đời bình an thôi, công danh hư vô cần cũng được. giờ theo Diệp tướng quân tập võ, cũng chỉ là hi vọng có thể ma luyện tính tình chút, miễn ngày nào đó lại chọc tai họa."

      Hoàng thượng nghe vậy, nhìn chằm chằm A tỷ mình nửa ngày, cười lắc đầu thở dài: "A tỷ, hóa ra nữ nhân làm mẫu thân rồi, ý nghĩ thay đổi."

      Triêu Dương công chúa nhíu mày cười khẽ: "Đó là tự nhiên."

      Diệp Trường Vân ngạc nhiên Triêu Dương công chúa như vậy, mặt có chút ngượng ngùng, bất quá đến cùng cái gì.

      Diệp Tiềm ở bên lại nhìn về phía A Ly bên người Triêu Dương công chúa, chỉ thấy mi mắt ủy khuất, cái miệng nhắn giống như đào mềm mại, hai bàn tay béo nắm tay Triêu Dương công chúa, dè dặt cẩn trọng làm nũng. Sau này phảng phất thấy sắc mặt Triêu Dương công chúa hơi hòa hoãn, lập tức được tấc lại muốn tiến thước, đem đầu quân hai búi tóc chôn ở trong lòng Triêu Dương công chúa, cọ xát làm nũng, mặt mày cũng ủy khuất, bắt đầu làm ra vẻ tiểu hài nhi tươi cười vui vẻ.

      Triêu Dương công chúa ở trong ấn tượng Diệp Tiềm, trừ lúc giường, lúc khác luôn thanh lãnh đạm nhạt, nhưng lúc này cũng lơ đãng có ôn nhu mềm mại.

      Diệp Trường Vân dỗ Hú Nhi, ngẩng đầu thấy Diệp Tiềm chỉ nhìn chằm chằm mẫu tử Triêu Dương công chúa, liền giọng nhắc nhở: "Tiềm, thời giờ còn sớm, ngươi chừng nào ra cung?"

      ===========================

      Qua tết lịch, Diệp Tiềm hai mươi mốt tuổi. Nam tử tuổi này, nếu ở Đại Viêm triều, hẳn là vài có vài đứa bé chạy xung quanh. Diệp phu nhân đối với hôn Diệp Tiềm rất là sốt ruột, lại tự mình tới cửa đến giục, đối với việc Diệp Tiềm thu dưỡng ba nhi, bà thể chấp nhận: "Đều lớn, hiểu được việc, bọn họ tự nhiên biết ngươi phải phụ thân ruột, đây là dưỡng thành bạch nhãn lang, trưởng thành bỏ ."

      Diệp Tiềm muốn chọc mẫu thân thương tâm, nhưng càng muốn nghe đề tài này, tức thời nhíu mày : "Mẫu thân, bọn họ đều là nhi trong chiến loạn, cha mẹ. Còn nữa, dù có năng lực chạy thế nào, thời con vẫn coi bọn họ làm hài tử thân sinh mà đối đãi."

      Diệp phu nhân chỉ biết: "Được được được, ngươi có thể coi bọn họ thân sinh, nhưng ngươi thể cưới vợ a, ngươi xem nam tử Đại Viêm triều, lớn tuổi giống ngươi, lại đường đường là Viễn chinh hầu, sao có thể luôn lẻ loi mình, bên người đến nữ nhân hầu hạ cũng có!"

      Diệp Tiềm , chỉ cúi đầu xem sách án.

      Diệp phu nhân lại khuyên: "Hoài Nhu quận chúa đợi ngươi ba năm, ngươi còn muốn chậm trễ người ta tới khi nào?"

      Diệp Tiềm cười lạnh: "Ta muốn nàng chờ."

      Diệp phu nhân sốt ruột : "Nhưng người ta vẫn đợi ngươi a, con ta tuấn tú tuổi trẻ đầy hứa hẹn như thế, bao nhiêu nữ nhân ngươi, Hoài Nhu quận chúa này là , nàng sớm , phải ngươi gả."

      Diệp Tiềm thanh lạnh lùng: "Ta đây cũng có cách nào."

      Diệp phu nhân nghĩ nghĩ : "Ngươi vì sao muốn cưới nàng, hay là ngươi ghét bỏ nàng chỉ quận chúa, là muốn công chúa sao?"

      Diệp Tiềm nghe lời ấy, trong lòng đột nhiên máy động.

      Ai ngờ diệp phu nhân lại bắt đầu trái lo phải nghĩ, đếm đầu ngón tay cân nhắc: "Nhưng thời trong cung công chúa tuổi tương đương chưa gả cũng có, bằng theo địa vị nhà chúng ta, dù cưới công chúa vào cửa cũng đủ tư cách a!"

      Diệp Tiềm nghe xong, phiền muộn đứng dậy: "Mẫu thân, ngài rảnh rỗi đùa hài tử nhà đại ca, hoặc là thưởng hoa xem trăng, đó đều tốt, vì sao phải ở trước mặt con lải nhải như thế?"

      Diệp phu nhân lại vẫn , chống quải trượng lời thấm thía: "Tiềm, ngươi muốn cưới vợ, trước ở trong phòng nạp mấy thiếp thất cũng tốt a!"

      Diệp Tiềm phản cảm nhíu mày: "Ta thích."

      Diệp phu nhân bóng gió: " Thu Nương bên cạnh ngươi kia, ta xem vô cùng tốt, ôn nhu hiền thục, hầu hạ bên ngươi lâu như vậy, phải là người tốt sao?"

      Diệp Tiềm lắc đầu : "Mẫu thân, ngài nghĩ nhiều."

      Diệp phu nhân thể nào, cuối cùng : "Ta mặc kệ, ngươi muốn Thu Nương, ta đây phải hỏi Trường Vân chút, Hoài Nhu quận chúa khi nào gả đến nhà chúng ta!"

      Diệp Tiềm nghe xong, nhớ tới quận chúa điêu ngoa kia, càng đau đầu, nhưng đối với mẫu thân, rống được, giận được, càng lạnh được, nhất thời cũng vô kế khả thi.

      ======================

      Hoài Nhu quận chúa từ ngày được thái hậu hứa hẹn, chờ ba năm, giờ thấy đến lúc, liền vui vẻ tiến cung cầu kiến thái hậu: "Thái hậu nương nương, trong ba năm này ta luôn ở trong am ăn chay niệm phật, cầu lão nhân gia ngài thân thể khoẻ mạnh, trường mệnh trăm tuổi! lão nhân gia ngài cần phải làm chủ cho ta a!"

      Thái hậu gần đây bị huynh trưởng các loại khuyến khích, đúng lúc cực kì bất mãn với Diệp gia, đối với Diệp Tiềm tự nhiên cũng có hảo cảm gì, thấy Hoài Nhu quận chúa vẫn muốn gả cho Diệp Tiềm, khỏi giận tái mặt : "Ngươi cũng cần phải lòng gả cho Diệp Tiềm, nhìn Đôn Dương Thành này vương hầu đệ tử khác, chẳng lẽ thực ai có thể so sánh được với ?"

      Ai ngờ Hoài Nhu quận chúa lại nghiêm cẩn : "Thái hậu nương nương, ta ở trước mặt Phật Tổ phát thề nguyện, nếu kiếp này thể gả cho Diệp Tiềm, ta liền cắt tóc làm ni ."

      Thái hậu nghe vậy nhíu mày: "Được, ai gia hỏi Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng làm chủ!"

      Hoài Nhu quận chúa vừa nghe rất vui mừng, bước lên phía trước thay thái hậu đấm chân, trong miệng còn nịnh nọt: "Thái hậu nương nương, ngài với Hoài Nhu tốt nhất!"

      Thái hậu lại lắc đầu, mát thanh : "Ngươi cũng cần ôm trông cậy quá lớn. thời Hoàng thượng cánh cứng, sợ là nghe lời, ai gia , người ta nhất định nghe đâu!"

      Hoài Nhu quận chúa nghe thế , lòng chỉ biết là Diệp Tiềm thế nào thế nào, nào biết hai năm phong vân trong Đôn Dương Thành này, tức thời chỉ cười ngọt ngào : "Thái hậu thế nào, Hoàng thượng vẫn luôn nghe ngài."

      Tác giả có chuyện muốn : Tiểu kịch trường:

      A Ly quay đầu giơ chân cả giận : "Ngươi là người phương nào, vì sao túm lấy ta tha?"

      Diệp Tiềm: Ta là cha ngươi, đương nhiên có thể giáo huấn ngươi!

      Đáng tiếc..... câu sau tạm thời thể .
      amandatruc, HangVO9, Tô Đát Kỷ21 others thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Hồi còn là a hoàn Diệp Trường Vân còn có chút dễ thương... giờ ghét phết rồi.
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :