1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sủng phi nghiện: Nương tử, bổn vương chín rồi!

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bộ Yến Tử

      Bộ Yến Tử New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      22
      Q1. Chương 05: Sống lại ở dị thế

      Editor: Bộ Yến Tử - DĐ Lê Quý Đôn


      Ngoài cửa sổ. Mưa mùa thu, từng giọt tí tích tí tách, lạnh lẽo vắng vẻ, giống như Tinh Linh rơi xuống phàm trần, uyển chuyển nhảy múa ca hát, mờ mịt như có như . Triền triền miên miên, như khóc như kể.

      Trong trướng màu xanh, có da thịt mịn màng yên tĩnh nằm giường, nặng nề chìm vào giấc ngủ. gương mặt nhắn tái nhợt, cái mũi như ngọc, môi hơi vểnh lên, lông mi vừa mềm vừa cong.

      tiểu nha đầu mặc quần áo xanh biếc cúi đầu kéo lại góc chăn cho , mắt nàng ta đỏ bừng, khóe mắt còn ngấn lệ. Đại phu ở Hồi Xuân đường có xem qua, ngự y cũng tới, tại sao tiểu thư còn chưa có tỉnh lại? là gấp chết người mà!

      "Nương, ngự y như thế nào? Tại sao Thất muội muội còn chưa tỉnh lại?"

      "Đúng đó, đúng đó, ai bắt nạt muội muội của Dạ Tử Dung ta, ta nhất định khiến sống bằng chết! Hừ!"

      "Đại tỷ có nghe sao? Là do nữ nhân đê tiện Cổ Á Đồng làm hại Thất muội muội..."

      "Được rồi, được rồi, các con đừng cãi nhau nữa!"

      giọng nữ mỏi mệt ngăn chặn các nàng: "Ầm ĩ chết được!"

      Tiếng cãi nhau truyền từ xa lại gần, tiểu nha hoàn đưa tay lau khóe mắt, thể bị phu nhân và các tiểu thư nhìn thấy nàng ta khóc, như vậy xui xẻo, thể chạm vào lông mày của tiểu thư. Tiểu thư cát nhân thiên tướng, nhất định có chuyện gì!

      Chỉ trong chốc lát, thấy Tướng quân phu nhân dịu dàng hiền thục tới theo sát phía sau là ba nữ tử như hoa như ngọc, đều búi tóc theo kiểu phụ nhân, dễ dàng nhận thấy họ gả làm vợ người ta. Ba nữ tử xinh đẹp, dáng người yểu điệu, tướng mạo tương tự, nhưng mỗi người đều có thần vận.

      "Nô tì gặp qua phu nhân, Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, Lục tiểu thư!" Thúy Nhi thấy phu nhân và các tiểu thư vào, nhanh chóng khom người hành lễ.

      Tướng quân phu nhân phất tay với nàng ta, giờ phút này, còn muốn nghi thức xã giao đó làm chi?

      "Huyên Nhi tỉnh chưa?" đợi Tướng quân phu nhân mở miệng, nữ tử áo lam đứng phía sau mở miệng hỏi trước, lướt qua Tướng quân phu nhân, vội vàng đến bên giường.

      "Bẩm Đại tiểu thư, tiểu thư còn chưa có tỉnh!" Thúy Nhi hơi ủy khuất cúi người cung kính đáp.

      Đại tiểu thư Dạ Tử Dung ngồi xuống cạnh giường, dịu dàng : "Thất muội muội, muội mau tỉnh lại , các tỷ tỷ trở về thăm muội nè! Tỷ có mua Phù Dung cao ở Túy Tiên lâu cho muội nữa!"

      Người giường vẫn có phản ứng, nữ tử mặc quần áo đỏ tươi vòng qua tiểu nha đầu thẳng đến trước giường: "Thất Nhi, mau tỉnh dậy , Nhị tỷ dẫn muội đánh lão già khốn nạn Hành Tri Thư viện, lại còn dám mắng muội vô học! Hừ!"

      Năm đó Nhị tiểu thư Dạ Tử Vân đúng là có thể so sánh cùng Dạ Tử Huyên, tỷ muội hai người ở Hán Thành đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, kiêu ngạo ương ngạnh, ngang ngược vô lý, có thù tất báo. Năm đó mỗi ngày Dạ Tử Vân đều khiến cho người ở Hán Thành gà bay chó chạy, gặp mặt là tránh! May mà có con trai của Bác Dịch hầu cưới nàng ta, mới có thể qua hai năm sống yên ổn. nghĩ tới, Thất tiểu thư này so với Nhị tiểu thư chỉ có hơn chứ có kém.

      "Nhị tỷ, tỷ cái gì đó!" Lục tiểu thư Dạ Tử Phù trừng mắt nhìn Nhị tỷ nhà mình: "Thất muội muội, nhanh dậy , được nằm giường nữa!"

      Tướng quân phu nhân đứng bên cạnh đỏ mắt, mặc dù cả đời có chút tiếc nuối thể sinh được đứa con trai, nhưng bảy đứa con biết thương , biết quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau, bà cũng thấy thỏa mãn!

      "Thất muội muội, mau rời giường!"

      "Dạ Tử Huyên, muội mà đứng dậy tỷ đánh muội, hửm?"

      "Tiểu Thất..."

      Trong phòng vô cùng yên tĩnh, đột nhiên ầm ĩ như cái chợ.

      Rốt cuộc người nằm giường chịu đựng nổi, nhíu mày, tức giận túm lấy cái gối ném ra ngoài, rống lớn: "Ầm ĩ muốn chết!"

      Mọi người bị thanh đổ vỡ của gối sứ dọa sợ, Dạ Tử Dung cách nàng gần nhất hưng phấn lay thân thể của nàng mừng như điên : "Nương, nương ơi, Thất muội muội tỉnh, nàng tỉnh!"

      bị đánh thức cũng bị ngươi lay tỉnh!

      Nghe thấy Dạ Tử Huyên tỉnh, người trong phòng cao hứng biết làm sao cho phải.

      "Huyên Nhi, bảo bối của nương, nào, để nương nhìn, để nương nhìn thử!" Tướng quân phu nhân kích động đẩy hai con ra, hết sức vui vẻ. Nước mắt kìm được rơi xuống.

      "Nương, con báo cho phụ thân biết!" Lục tiểu thư Dạ Tử Phù kích động chạy ra khỏi phòng.

      Cố Phán Hề còn buồn ngủ nhìn mấy người trước mắt kích động đến mức hai mắt đẫm lệ, tất cả đều mặc quần áo cổ đại, căn phòng được trang trí theo phong cách cổ xưa, giống như đúc phim truyền hình diễn cổ trang, người phụ nữ lớn tuổi mở miệng ngậm miệng gọi là con .

      "A ——" Đột nhiên Cố Phán Hề ôm đầu lớn tiếng hét ầm lên, nằm mơ, đúng, là nằm mơ, phải là , nhất định phải là !

      "Huyên Nhi, con làm sao vậy?" Tướng quân phu nhân hoảng sợ nắm lấy hai tay nàng: "Huyên Nhi, con dừng hù dọa nương!"

      "Thất muội muội, Thất muội muội, muội nhìn cho , là chúng ta." Dạ Tử Dung cũng hoảng, tại sao có thể như vậy: "Muội nhìn kỹ !"

      "Ơ —— mẹ —— mẹ viện trưởng ——" Cố Phán Hề hoảng sợ kêu mẹ viện trưởng, người trong phòng nghe được đầu óc đều mụ mị, lung ta lung tung cái gì. Chẳng lẽ Huyên Nhi bị thương ở đầu?

      "Mau, Thúy Nhi, mau báo cho lão gia biết, tìm thái y!"

      Tướng quân phu nhân phản ứng lại, nhanh chóng sai Thúy Nhi tìm Dạ Tướng quân, nếu đầu Huyên Nhi xảy ra vấn đề nên làm cái gì bây giờ?

      "Còn đứng ngây ra đó làm gì! Còn mau !" Nhị tiểu thư thấy Thúy Nhi chưa động, quát lớn!

      "A —— dạ!" Thúy Nhi sớm sợ tới mức đánh mất linh hồn bé, nghe thấy tiếng quát của Dạ Tử Vân hồn phách mới quay trở về. Hoang mang rối loạn chạy ra ngoài!

      "Huyên Nhi, đứa đáng thương của nương!" Cuối cùng Tướng quân phu nhân gắt gao ôm Cố Phán Hề vào trong ngực, chua sót .

      "Nương, Huyên Nhi có chuyện gì, nhất định có chuyện gì!" Dạ Tử Dung vỗ vỗ lưng bà, nghẹn ngào .

      Dạ Tử Vân đứng ở đầu giường, lòng nóng như lửa đốt, nhưng bản thân lại biết nên làm gì!

      Cố Phán Hề dựa vào trong lòng Tướng quân phu nhân, cảm giác ôm ấp này rất ấm áp, rất an tâm, giống như ôm ấp của mẹ viện trưởng, thoải mái!

      Ây da, phải chết rồi sao? Tại sao lại xuất ở chỗ này? Yên tĩnh lại Cố Phán Hề bắt đầu suy nghĩ, vừa rồi là do nhất thời thể tiếp thụ được nên mới mất khống chế, nhưng cảm giác này hình như là nha! Chẳng lẽ Diêm Vương cảm thấy dương thọ của chưa hết, kiếp trước mệnh khổ nên cho đến đây hưởng thụ ngày tháng tốt lành?

      Cố Phán Hề đầu năm nay gặp gỡ lưu hành xuyên việt, vậy lạnh lùng đâu? Có phải cũng xuyên qua hay ?

      Cố Phán Hề nhàng đẩy ôm ấp ấm áp này ra, dùng đôi mắt xinh đẹp cẩn thận chăm chú nhìn người và vật trong phòng, đến rồi nên ở lại, tại có nhà, có mẹ, có chị , nhất định thay Huyên Nhi chết cố gắng sống tốt!

      Vừa mới chuẩn bị mở miệng, trận bước chân vội vàng hỗn độn từ xa lại gần, còn có tiếng khóc của đàn ông, chỉ lông mày Cố Phán Hề nhăn lại, ba người phụ nữ trong phòng cũng vô cùng bất đắc dĩ!






      SiAmTôm Thỏ thích bài này.

    2. Bộ Yến Tử

      Bộ Yến Tử New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      22
      Q1. Chương 06: Làm người ta cắn lưỡi

      Editor: Bộ Yến Tử - DĐ Lê Quý Đôn


      Trong phòng, ngoại trừ vẻ mặt mờ mịt của Cố Phán Hề, còn lại ba mẹ con đều liếc mắt nhìn nhau cái, có cùng cảm giác "Gia môn bất hạnh", nhưng lại thể làm gì!

      Ở Hán Thành, có ba người đàn ông chuyên sủng ái con cái tận trời, người là đương kim Thánh Thượng, sủng Cửu công chúa đương triều ở hoàng cung coi trời bằng vung, các phi tần trong cung thấy nàng ta đều phải đường vòng; người nữa là Thừa tướng đương triều Hạ Thiên Hoa (1), Hạ Liễu bắt nạt đàn ông chòng ghẹo đàn bà, chuyện ác nào làm chính là chứng minh tốt nhất; còn nữa, vị này chính là Trấn quốc Tướng quân Dạ Tu La vĩ đại, ông so với hoàng thượng còn muốn có "Mặt mũi" hơn, Nhị nữ nhi và tiểu nữ nhi của ông ở Hán Thành đều là nhân vật "Có máu mặt", người người nhắc tới đều thấy sợ hãi.

      (1) biết sao chương trước lại để là Hạ Chính Hoa, tại lại thành Hạ Thiên Hoa.

      Cố Phán Hề nhíu mày, giữa ban ngày ban mặt lại có chết, khóc làm gì hả? muốn mở miệng hỏi thăm, người đàn ông hấp tấp vọt vào, phía sau còn theo hai lão đại phu lưng cõng hòm thuốc và mấy gia đinh đứng ở ngoài cửa.

      Ồ, nhìn người đàn ông trước mắt, Cố Phán Hề hơi kinh ngạc, đây là trận chiến gì? Người vừa khóc đây hả?

      "Tiểu Thất, bảo bối của cha, mau tới để cha nhìn!" Người đàn ông giơ tay trái nhất tay phải hất Tướng quân phu nhân và Đại nữ nhi trước giường sang bên, còn mình ngồi ở bên cạnh con .

      Ba người phụ nữ chỉ biết lắc đầu, thở dài, lui ra sau hai bước, đứng ở bên!

      "Tiểu Thất, tại sao con lại làm nũng với cha vậy?" Dạ Tu La lôi kéo con tỉ mỉ đánh giá lần, hỏi. Hôm nay rất thích hợp, đứa này rất yên tĩnh!

      Nếu đổi lại bình thường, từ xa nghe thấy tiếng con bảo bối làm nũng với mình. Nhưng mà hôm nay, bé con chỉ ngồi ở giường, nháy cặp mắt to tròn đen láy ngập nước nhìn mình, sững sờ mở miệng câu!

      Đến tận bây giờ Cố Phán Hề vẫn còn chưa hiểu tình huống, người đàn ông có tướng mạo tuấn uy vũ, dáng người rắn rỏi, miệng còn chòm râu này lẽ nào là cha nguyên chủ? thấy biết, vừa thấy dọa nhảy dựng!

      , nàng chiếm được tiện nghi có lão cha rất đẹp trai, nhìn như bốn mươi, mặc dù nước mắt rơi đầy mặt, nhưng giấu được cỗ khí khái hùng phát ra từ trong xương tủy. Dáng người cao lớn mạnh mẽ, vừa rồi lay vài cái biết, khẳng định ông là võ quan. Còn nữa, với dáng vẻ lo lắng của ông, xem ra lão cha này là người cưng chiều con , về sau mình có phúc. Có cha có mẹ, có chị ...

      "Trương thái y, Lý thái y, hai vị mau đến xem xem!" Dạ Tu La thấy con chỉ chăm chú nhìn mình, có chút phản ứng, nóng nảy đứng dậy, hô lớn với hai vị lão đầu tóc bạc trắng đứng bên kia.

      Hai vị thái y vừa nghe mệnh lệnh của Tướng quân, liếc mắt nhìn nhau cái, nhanh chân tiến lên.

      Dạ Tu La sớm ngừng , thu nước mắt, nước mắt tươi sống dọa hai vị thái y giật mình. Nhân vật oai phong cõi ở nhà lại có bộ dáng như vậy? Cùng với Dạ Tướng quân khí bức người triều đình trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, lại càng miễn bàn là Chiến Thần dũng mãnh thiện chiến chiến trường, bách chiến bách thắng!

      "Thất tiểu thư chớ sợ, đợi hai người lão phu trước thay ngươi bắt mạch!" Cố Phán Hề cũng rất phối hợp, gật đầu, hào phóng đưa tay phải giấu trong chăn ra, năm ngón tay thon dài, trắng nõn như hành!

      Lão thái gia lớn tuổi đặt hòm thuốc xuống, miệng ông ta bị râu che khuất mấp máy , tay trái có nhiều nếp nhăn nhàng nâng cổ tay phải Cố Phán Hề lên, ba ngón tay ở bàn tay phải phủ lên mạch của , trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi thu tay về, lại đem tay thả lại trong chăn, từ từ đứng dậy.

      "Xin hỏi thái y, bệnh tình của tiểu nữ có gì trở ngại?" đợi Dạ Tu La mở miệng, Tướng quân phu nhân lên tiếng hỏi trước.

      Tướng quân phu nhân vô cùng lo lắng nhìn con nằm ở giường, tiểu bảo bối của mình bị ủy khuất, người làm nương như bà đau lòng. Nếu đúng như lời Cổ Á Đồng , Hạ Liễu cợt nhã con mình, hơn nữa tính tình Tiểu Thất kiêu ngạo ương ngạnh, tùy hứng làm bậy, chuyện chung thân đại của nàng nên làm sao bây giờ?

      Trương thái y ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Dạ Tu La, tầm mắt lễ phép nhìn Tướng quân phu nhân, gật đầu : "Phu nhân xin yên tâm, Thất tiểu thư chỉ bị kinh sợ quá độ! Chỉ cần cố gắng điều dưỡng vài ngày là được!"

      "Vậy tại sao muội muội..."

      Dạ Tử Vân nhanh mồm nhanh miệng, muốn hỏi tại sao Tiểu Thất thấy các nàng cãi lộn, nhưng lại bị Tướng quân phu nhân liếc xéo, nhanh chóng ngậm miệng lại. Nhìn nương dịu dàng thùy mị, nhưng hiểu sao Dạ Tử Vân nàng lại sợ bà!

      "Trương thái y, ông Huyên Nhi có chuyện gì?" Dường như Dạ Tu La còn chưa tin tưởng, ngày hôm qua lúc con nằm ở công đường chút tức giận, tại có chuyện gì!

      Thái y gật đầu, lát sau, mới chậm rãi mở miệng : "Đúng vậy, Dạ Tướng quân. Mạch tượng tại của Thất tiểu thư bình thường, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt mà thôi, còn lại có gì đáng lo ngại! Các người ai theo ta lấy phương thuốc, nàng thể đại bổ, chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng!"

      "Trương thái y, xin mời theo ta!" Dạ Tử Dung lớn tuổi hơn, hơn nữa tính tình ôn hòa, xử cẩn thận tỉ mỉ, cực kỳ giống Tướng quân phu nhân, dứt lời, dẫn đầu ra ngoài.

      Thái y gật đầu, Lý thái y đuổi theo ở phía sau, hai nha đầu nhu thuận hiểu chuyện cũng lập tức theo.

      Đột nhiên, trong phòng ồn ào lại trầm tĩnh trở lại, chỉ còn dư lại Cố Phán Hề, phu thê Dạ Tu La và bốn người Dạ Tử Vân, có ai mở miệng chuyện!

      Đều tiên phát chế nhân, nhưng Cố Phán Hề biết làm cách nào đánh vỡ loại cục diện bình tĩnh này, vì thế yên tĩnh mở to đôi mắt ngập nước chờ mấy vị trước mắt mở miệng. phải vị Nhị tỷ tỷ này có chuyện muốn hỏi thái y sao? Sao bây giờ lại im lặng?

      "Huyên Nhi, đói bụng sao?" Dạ Tu La nhàng nâng tay phải lên vén tóc mai cho con hỏi, hai mắt tràn ngập cưng chiều!

      Cố Phán Hề thu hồi ánh mắt dừng người Dạ Tử Vân, nâng mắt lên nhìn Dạ Tu La, kiếp trước chưa từng hưởng thụ qua thương của cha, ngày cũng có. tại, lại có người cha con như mạng, mẹ dịu dàng, chị quan tâm thương , Cố Phán Hề còn là nhi. Đôi mắt ửng đỏ, là cảm động, hoặc là quá mức cao hứng, Cố Phán Hề ràng, chỉ cảm thấy mũi mình cay cay.

      "Huyên Nhi chớ khóc, Huyên Nhi chớ khóc." Dạ Tu La ôn nhu dỗ con bảo bối. "Người đâu, mau chuẩn bị bữa tối cho Thất tiểu thư."

      Hạ nhân lên tiếng đáp, Tướng quân phu nhân vội vàng bổ sung: "Phải thanh đạm chút!"

      Sau đó, chính bà cũng thấy yên lòng, hạ nhân làm đủ tốt như mẹ ruột là bà: "Chàng ở cùng Huyên Nhi, thiếp muốn tự mình làm!"

      Dạ Tu La cũng quay đầu lại chỉ gật đầu, phu thê hai mươi mấy năm, những lời này với ai, cần chỉ mặt gọi tên cũng biết.

      "Cám ơn nương!"

      Cố Phán Hề nhịn xuống nước mắt nơi khóe mắt, quay đầu lại cho bà và lão cha cái ôm ấp to.

      Về sau chính là Dạ Tử Huyên!

      Đời này, còn độc!
      SiAm thích bài này.

    3. Bộ Yến Tử

      Bộ Yến Tử New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      22
      Q1. Chương 07: Khẩu dụ của Thánh Thượng

      Editor: Bộ Yến Tử - DĐ Lê Quý Đôn


      Hai ngày sau, Dạ Tử Huyên đều nhàm chán nằm giường giết thời gian. còn cách nào khác, Tướng quân lão cha là. . . . Dùng lời hình dung chính là cưng chiều quá mức, mặc dù bất đắc dĩ, nhưng tại cảm thấy rất hạnh phúc, rất rất hạnh phúc!

      Mỗi khi muốn ra ngoài hô hấp chút khí mới mẻ, biểu cảm gương mặt Tướng quân lão cha lúc đó ra dè dặt cẩn trọng, cảm thấy muốn cười. Thân thể này mười sáu tuổi, Dạ Tướng quân còn xem như đứa lên ba, rất sợ đụng vào chỗ này, sứt mẻ chỗ kia, muốn nằm ở giường đủ ba ngày mới cho phép xuống giường! Càng khỏi tới chuyện ra ngoài!

      Những lúc vô cùng nhàm chán, Dạ Tử Huyên ngồi ở giường duỗi cánh tay, đá đá cẳng chân, sau đó đưa tay cầm Phù Dung cao mà nha đầu Thúy Nhi đặt ở đầu giường, nhàng cắn cái, hương vị rất tốt, ngọt mà ngấy, vừa vào miệng tan ra, chẳng trách nguyên chủ chỉ thích mỗi loại cao này!

      Nhưng vừa nghĩ đến đây, thể nào nuốt nổi nữa, đặt Phù Dung cao còn thừa trong tay xuống bàn. nghĩ tới đáng thương kia, nàng giống như đánh mất tính mạng, biết có hạnh phúc như mà được luân hồi hay ? Hi vọng nàng cũng được sống lại!

      Đúng lúc này, Thúy Nhi nhàng mở cửa, thấy Dạ Tử Huyên tỉnh táo ngồi ở giường, bước nhanh tới trước giường, : "Tiểu thư, mau mau tiếp chỉ, công công trong cung mang khẩu dụ của hoàng thượng đến!"

      Thúy Nhi xong, vội vã chạy đến tủ quần áo, mở tủ quần áo được chạm trổ tinh xảo ra, nhanh chóng thay giúp nàng. Dạ Tử Huyên bị lăn qua lăn lại mặt mày ủ rủ, cổ nhân phiền phức, phải nghe hoàng đế phái người phát ngôn tới mấy câu sao? Cần gì phải hành hạ bản thân mình như vậy chứ!

      Rốt cục, có đánh chết Dạ Tử Huyên cũng cho Thúy Nhi đeo cho nàng mấy loại vật trang sức phức tạp, tự nàng chọn cây trâm cài tóc điêu khắc bươm bướm đơn giản khay, sửa sang lại quần áo chút, hài lòng gật đầu, tiêu sái nhấc chân tới đại sảnh.

      Thúy Nhi cả kinh đứng sững sờ tại chỗ, miệng há to đến mức có thể nhét cái trứng gà. lúc lâu mới phản ứng lại, tiểu thư như vậy đẹp, đơn giản hào phóng, nhưng mà... Nhưng mà khẩu dụ cũng tương đương với thánh chỉ của hoàng thượng, sao có thể tùy ý?

      "Tiểu thư, tiểu thư à. . . ." Thúy Nhi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu: "Người như vậy được, tiểu thư..."

      Dạ Tử Huyên thong dong từ trong phòng ra, vất vả hít thở được chút khí mới mẻ bên ngoài, giống như chú chim bay ra khỏi lồng, hết sức cao hứng. Nhìn chỗ này chút, xem chỗ kia chút, cao hứng còn biết trời đất!

      "Ôi! Tiểu tổ tông của ta, nhanh lên chút, nhanh lên chút, Vạn công công đợi người nửa canh giờ rồi!" Quản gia Trung thúc vội vàng bước tới , Tướng quân cũng đợi ở đại sảnh, hóa ra tiểu tổ tông này vẫn còn ở đây lắc lư.

      Dạ Tử Huyên thưởng cúc quay đầu lại, nhìn thoáng qua đại thúc khoảng năm mươi tuổi, mới nhớ tới có vị công công gì đó đến truyền lời. " thôi!"

      Trung thúc vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chân đuổi theo!

      Dạ Tử Huyên vừa mới vào cửa lớn, nhìn thấy chủ vị ngồi ở đại sảnh, bên trái là Dạ Tu La, bên phải là người có mái tóc trắng như tuyết, mặt sạch sợi lông, lông mày tuyết trắng, chân chính là người môi hồng răng trắng, chẳng lẽ thái giám này luyện tà công? Có phải là Đồng Tử công vô cùng lợi hại trong truyền thuyết?

      Dạ Tử Huyên càng nghĩ càng hăng hái, xem ra tri thức trước đây lúc xem tivi cũng là hữu dụng, vụng trộm xem phim võ hiệp quả nhiên có lãng phí thời gian!

      Lúc Dạ Tử Huyên còn đắc ý, thanh bất nam bất nữ đánh gãy suy nghĩ của nàng: "Quận chúa Lan Hi đến rồi, Tạp gia có lễ!"

      Dạ Tử Huyên bắt đầu châm chọc những diễn viên diễn vai thái giám, diễn rất giống, động tác vẻ mặt đều rất đúng chỗ, nhưng mà giọng lại quá giả tạo. Cùng vận mệnh là nam nhân, đúng là diễn ra giọng của thái giám!

      Dạ Tử Huyên nở nụ cười đáng gật đầu với thái giám, sau đó xoay quanh Vạn công công nhìn trái, nhìn phải, khiến cho đầu óc Vạn công công cũng bị mơ hồ. Hôm nay vị tiểu Quận chúa này làm sao vậy? Bình thường rất nhiệt tình với ông ta, nhưng cũng đến mức kỳ quái như vậy!

      Làm sao mà ông ta biết được, nãi nãi này so sánh ông ta với thái giám giả ở thế kỷ hai mươi mốt!

      "Huyên Nhi, được vô lễ!" Dạ Tu La ngồi ở bên nhìn nổi, khuê nữ hoa cúc lại táy máy tay chân với lão thái giám còn ra thể thống gì!

      "À!" Dạ Tử Huyên cười cười thu hồi móng vuốt của mình, ngoan ngoãn lui ra sau hai bước, đứng ở bên!

      Vạn công công cười : " sao, trước giờ Quận chúa Lan Hi vẫn luôn thẳng thắng đáng , có thể là do thời gian có tiến cung, nhớ đến Tạp gia!"

      Dạ Tu La thấy Vạn công công có tức giận, trừng mắt nhìn con mình, cười : "Đứa này, làm hại ngài đợi lâu, bây giờ lại vô lễ như thế, bản Tướng quân phải cố gắng quản giáo mới phải!"

      Ngoài miệng dễ nghe, cố gắng quản giáo, ai chẳng biết Dạ Đại tướng quân ông con như mạng! Nếu như quản giáo tốt, cùng Cửu công chúa trở thành hai nhân vật truyền kỳ ở Hán Thành?

      Trong lòng Vạn công công có kiến nghị xong, lại khách khí mấy câu với Dạ Tu La, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Dạ Tử Huyên: "Hai ngày nay Quận chúa Lan Hi bị bệnh, bệ hạ và Thái hậu đều mong nhớ vô cùng, nay phái Tạp gia mang khẩu dụ đến!"

      "A!" Dạ Tử Huyên vừa nghe thái giám này muốn đọc khẩu dụ, học dáng vẻ xem trong tivi, chút do dự quỳ xuống, xem , thực ra hiểu quy củ lắm!

      "Ha ha ha ha —— "

      Tiếng cười chói tai truyền vào tai Dạ Tử Huyên, ngẩng đầu nhìn lên thái giám tóc trắng, chẳng lẽ mình sai rồi?

      "Quả nhiên Dạ Tướng quân biết cách dạy dỗ Quận chúa, trước kia lúc Quận chúa Lan Hi tiếp thánh chỉ cũng có quỳ, hôm nay Tạp gia chỉ đến truyền khẩu dụ quy củ quỳ xuống, nếu như Thánh Thượng biết, khẳng định mặt rồng vô cùng vui vẻ!"

      Lời Vạn công công Dạ Tu La nghe được sửng sờ, lời này của Vạn công công lẽ nào ám chỉ ông trước kia biết cách dạy con, coi rẻ Thánh Thượng sao?

      Nhìn lại Dạ Tử Huyên, vẻ mặt kinh ngạc, hóa ra nguyên chủ lại trâu bò như vậy, thánh chỉ đến cũng quỳ, trâu! Rất trâu! Rất rất trâu!

      "Đa tạ Vạn công công chỉ điểm, đứa này bản Tướng quân nhất định cố gắng dạy dỗ!" Dạ Tu La quay về phía Vạn công công ôm quyền, cảm tạ ông ta chỉ điểm!

      Vạn Hồng nghe thấy cũng bị làm cho sửng sờ, Trấn quốc Tướng quân hơi bị cẩn thận dè dặt quá mức rồi, hoàng thượng cũng truy cứu, chỉ có điều hôm nay ông ta có chút kinh ngạc, mới thuận miệng ra, dọa Dạ Đại Tướng quân nhảy dựng!

      Xem ra lá gan của Dạ Đại tướng quân, còn lớn bằng Quận chúa Lan Hi!

      biết vị Quận chúa này là nghé con mới sinh sợ cọp, hay căn bản là đặt những quy củ đó ở trong lòng, xem ra hình như vế sau là chủ yếu!

      Dạ Tử Huyên vẫn rất quy củ quỳ đất, nguyên chủ là nguyên chủ, còn nàng vẫn nên giữ chút quy củ, nếu người cổ đại giết liền giết ngay, chừng ngày nào đó đầu nàng phải chuyển chỗ rồi!

      Vạn công công vừa lòng gật đầu: "Phụng khẩu dụ Thánh Thượng, ban thưởng cho Quận chúa Lan Hi Dạ Tử Huyên cây huyết nhân sâm trăm năm, hộp huyết yến cực phẩm, cây linh chi, hơn nữa giờ Mùi ngày mai vào cung diện thánh!"

      Vừa nghe nhiều thuốc bổ như vậy nên có chút ngạc nhiên, trong lòng Dạ Tử Huyên rất là vui vẻ, kiếp trước làm gì có mệnh tốt mà ăn những thứ đồ bổ này: "Tạ chủ long ân!"

      "Quận chúa mau mau đứng lên !" Vạn công công đưa tay nghi thức xã giao, quay đầu lại nhìn Dạ Tu La, : "Được rồi, Dạ Tướng quân, Tạp gia thay hoàng thượng truyền xong khẩu dụ nên đến lúc hồi cung hầu hạ hoàng thượng, thể chậm trễ!"

      "Vậy làm lỡ thời gian của Vạn công công, hầu hạ hoàng thượng quan trọng hơn!" Dạ Tu La làm tư thế mời: "Trung thúc, thay bản Tướng quân tiễn Vạn công công!"

      "Dạ tướng quân dừng bước, Tạp gia cáo từ!" Vạn công công mỉm cười, : "Quận chúa Lan Hi, buổi chiều ngày mai gặp ở hoàng cung!"

      Dạ Tử Huyên cười gật đầu, Vạn Công Công vừa lòng rời khỏi đại sảnh hồi cung phục mệnh, Trung thúc lập tức đuổi kịp!

      "Cha!" Dạ Tử Huyên làm nũng gọi tiếng, ai biết hôm nay Dạ Tu La thèm để ý tới.

      "Mau về phòng nằm !" xong, thèm quay đầu lại tiêu sái bước !

      Dạ Tử Huyên bất đắc dĩ nhìn trời, nàng muốn trở về nằm!
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Bộ Yến Tử

      Bộ Yến Tử New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      22
      Q1. Chương 08: Trèo tường xuất phủ

      Editor: Bộ Yến Tử - DĐ Lê Quý Đôn



      Bảo ta nằm nằm, vậy quá có chủ kiến rồi, nếu còn ra ngoài chơi lát, bộ xương này bị nằm đến mức lỏng lẻo luôn!

      Ngươi có Trương Lương kế, ta có kế bắt thang qua tường! thể bằng cửa chính, chẳng lẽ còn có thể ngăn cản ta leo tường sao?

      Quyết định chủ ý, Dạ Tử Huyên tặc lưỡi nở nụ cười, phải ra ngoài dạo sao? Chẳng lẽ còn có thể làm khó người đại đến từ thế kỷ hai mươi mốt —— đùa à!

      "Thúy Nhi!" Dạ Tử Huyên nhìn ra ngoài cửa bóng người kêu lớn, biết vừa nãy Thúy Nhi núp ở đâu, ngay lập tức có người đáp!

      Xem , nha hoàn cổ đại chính là như vậy, chờ đợi mệnh lệnh bất cứ lúc nào!

      "Tiểu thư, Thúy Nhi ở đây! Có phải đói bụng ?"

      Thúy Nhi vội vàng chạy vào nhà hỏi, người nàng ta mặc bộ váy hoa xanh biếc đặc biệt chói mắt, đôi mắt to trong veo như nước rất có linh khí, mày liễu dài , cái miệng nhắn màu đào, chừng hai năm nữa khẳng định trổ mã thành tiểu mỹ nhân!

      Dạ Tử Huyên đánh giá tiểu nha hoàn vòng, cười hề hề cúi đầu vào lỗ tai Thúy Nhi, ", tiểu thư dẫn ngươi ăn!"

      Căn cứ theo suy đoán của Đại tiểu thư nàng, bất luận triều đại nào, thành phố lớn, thị trấn , nơi có thức ăn đặc sắc tuyệt đối ít! Hai ngày nay toàn ăn món ăn thanh đạm, trong miệng chút hương vị cũng có, ra ngoài thưởng thức phen, phải khiến bản thân thất vọng?

      Nhưng mà, Thúy Nhi vừa nghe nóng nảy, lớn tiếng : "Tiểu thư, Tướng quân rồi cho người ra ngoài, cũng qua với người gác cổng! Huống hồ, người còn chưa khỏe hẳn đâu, làm sao có thể..."

      Dạ Tử Huyên lập tức dùng tay che miệng tiểu nha đầu, hai mắt bất đắc dĩ đảo qua đảo lại, thấy tiểu nha đầu lời nào, vừa mới buông ra, ai biết nha đầu này vẫn còn chưa xong: "Tiểu thư, người thực thể... Ưm ưm. . . ."

      Rơi vào đường cùng, Dạ Tử Huyên lại phải che miệng nàng ta lần nữa, dùng ngón tay chọc chọc vào đầu tiểu nha đầu, "Bổn tiểu thư có muốn từ cửa chính ra ngoài sao?"

      Quả nhiên tiểu nha đầu dùng bộ dạng như nuốt phải con gián nhìn tiểu thư nhà mình, còn tưởng rằng tiểu thư thay đổi, thay đổi chỗ nào, vẫn giống như trước kia chuẩn bị trèo tường chạy trốn!

      " tại ta buông tay ra, cho ngươi kêu, nếu về sau cho ngươi theo ta!"

      Chiêu này quả nhiên dùng tốt, tiểu nha đầu gật đầu như đảo tỏi, chỉ sợ tiểu thư chơi , nàng ta thể theo tiểu thư!

      "Được rồi, tìm cái thang đến đây!" Dạ Tử Huyên nhàng buông tay ra, lặng lẽ .

      Ai biết, tiểu nha đầu này lại hoảng sợ, dáng dấp kia, cái miệng nhắn mở lớn khẳng định có thể nhét được quả trứng gà!

      "Nè, phải chỉ là cái thang thôi sao?" Dạ Tử Huyên cho rằng hành vi của nàng khiến cho tiểu nha đầu thể nào tiếp thu được, ngẫm lại cũng phải, đường đường là thiên kim tiểu thư sao có thể trèo tường?

      "Sao hả? Còn ?" Dạ Tử Huyên vỗ vỗ tiểu nha đầu, chẳng lẽ nha đầu này bị choáng váng?

      Tiểu nha đầu vất vả mới lấy lại tinh thần, còn tưởng rằng tiểu thư có chuyện gì, ai ngờ nàng lại bị mất trí nhớ, khinh công của nàng nổi tiếng ở Hán Thành, tại ra ngoài còn cần dùng thang?

      "Tiểu thư, tiểu thư ơi ——" Tiểu nha đầu lại bắt đầu khóc!

      Dạ Tử Huyên nóng nảy, làm sao vậy? phải chỉ là lấy cây thang sao, muốn , bổn tiểu thư tự mình !

      Dạ Tử Huyên trừng mắt nhìn Thúy Nhi, bước nhanh ra khỏi đại sảnh, tới hậu viện! Nàng tin, ngay cả cây thang mà nàng cũng tìm thấy!

      Thúy Nhi thấy tiểu thư rồi, nàng ta còn đứng đây khóc cái gì chứ, lau nước mắt, vội vàng chạy theo.

      Dạ Tử Huyên tìm vòng, thu hoạch được gì, kì quái, đường đường là phủ Trấn quốc Tướng quân vậy mà cây thang cũng có! Nàng làm sao biết được, tất cả những thứ này là do nguyên chủ ban tặng, khi còn bé thỉnh thoảng mượn cây thang bò ra ngoài chơi, kết quả Dạ Tướng quân căn dặn hạ nhân dốt hết tất cả thang, từ đó Dạ Thất tiểu thư nàng cũng bắt đầu kiếp sống khổ luyện khinh công!

      "Thúy Nhi!" Dạ Tử Huyên nhíu mày hỏi: "Nhanh chóng tìm cây thang tới cho bổn tiểu thư!"

      Ngày hôm nay, dù bất cứ giá nào nàng cũng phải ra ngoài!

      "Tiểu thư ——" Thúy Nhi ấp úng : "Trước kia, tiểu thư ra ngoài cần thang dây!"

      Dạ Tử Huyên vừa nghe, cửa chính được, cửa sau cũng xong, cần thang dây: "Chẳng lẽ phải bay hay sao?"

      nghĩ tới nàng chỉ thuận miệng , lại đáp đúng rồi!

      "Đúng vậy, tiểu thư, người rốt cục nghĩ tới!" Thúy Nhi ở bên cao hứng hoan hô, nhảy nhót ngừng!

      "Hả ——" Lần này đổi thành Dạ Tử Huyên chấn kinh, chẳng lẽ nguyên chủ còn có thân tuyệt học?

      "Mỗi lần tiểu thư dẫn theo Thúy Nhi chính là nhàng nhảy cái, liền ra ngoài!" Thúy Nhi còn ở bên cạnh khoa tay múa chân, rất cao hứng, xem ra nha đầu này cũng ít lần ra ngoài!

      Dạ Tử Huyên hồi tưởng lại cảnh cao thủ giang hồ leo tường trong tivi, tay phải ôm chầm lấy eo Thúy Nhi, nhàng nhảy cái, quả nhiên đứng đầu tường. Trong lúc nàng đắc ý, mất thăng bằng, hai người trực tiếp rớt xuống, Thúy Nhi đáng thương trở thành cái đệm thịt người!

      "A —— "

      Tường viện cao ba mét, rốt cuộc ra được rồi!

      Dạ Tử Huyên cũng so đo tư thế tại của mình có lịch hay , đứng dậy phủi phủi bùn đất người, lôi Thúy Nhi dậy, nghênh ngang về phía đầu ngõ!

      Quả nhiên cảnh “xuân” tốt đẹp vô hạn, khụ khụ khụ khụ, cho dù bây giờ là mùa thu, nhưng phong cảnh cũng đến nỗi tệ!

      "Tiểu thư, người đợi em với!" Thúy Nhi cố nhịn đau nhức người, đuổi theo!

      tới đường cái phồn vinh ở cổ đại, đồ chơi gì cũng rất mới mẻ, dù cho những thứ này ở thế kỷ hai mươi mốt sớm bị đào thải. Dạ Tử Huyên cao hứng thôi, ăn, chơi, để Thúy Nhi ôm đống đồ trong lòng, nhưng mà nhìn Đại tiểu thư này, hình như chỉ vừa mới bắt đầu mua sắm! Quả nhiên bất luận ở triều đại nào, dục vọng mua sắm của nữ nhân chưa bao giờ tiêu giảm, chỉ có thể càng sâu!

      Thúy Nhi vất vả theo phía sau nàng, nhận lấy đồ vật mà Dạ Tử Huyên ném qua, sau đó gian nan trả tiền, chỉ là có chút tò mò, ngạc nhiên, Dạ Tử Huyên căn bản chú ý tới người xung quanh chỉ trỏ.

      "Mau nhìn. Mau nhìn. Quận chúa Lan Hi lại ra ngoài làm việc xấu! Ôi!"

      "Hình như Quận chúa có chút giống với trước, ném chết người, lại có chuyện gì hết!"

      "Hạ Liễu kia là đáng đời!"

      "Chỉ là, lần này Quận chúa làm được chuyện tốt đó!"

      " dễ dàng!"

      ...

      Dạ Tử Huyên hề cố kỵ nhìn cái này lát, nhìn cái kia lát, căn bản để ý tới người khác, còn Thúy Nhi lại càng bình tĩnh, những trường hợp như vậy sớm gặp qua, đáng kể!

      Dạ Tử Huyên lại đem hai con tò he quăng cho Thúy Nhi, Thúy Nhi nhìn mấy thứ trong lòng còn cao hơn đầu mình, khuôn mặt nhắn là khó coi, tiểu thư, mấy thứ đồ này bình thường phải người thích sao?

      Chờ Thúy Nhi trả tiền xong, làm gì còn nhìn thấy bóng dáng tiểu thư nhà mình, tiểu thư phải bị mất tích chứ? Gọi to vài tiếng, cũng có ai trả lời, tiểu nha đầu nóng nảy, nếu như tiểu thư mất tích, thế nào Tướng quân cũng bóc lớp da của nàng ta!

      Thúy Nhi vứt mấy thứ linh tinh trong tay, chung quanh tìm Dạ Tử Huyên, vừa quẹo đến đầu ngõ thứ nhất, nhìn thấy Dạ Tử Huyên đứng trước cái sạp bói toán!

      "Tiểu thư —— "

      Dạ Tử Huyên quay đầu nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Thúy Nhi, thè lưỡi, cười gượng vài tiếng!

      "Tiên sinh, ông bói quẻ cho ta !" Lần đầu tiên Dạ Tử Huyên nhìn thấy chiêu bài của ông thầy tướng số hai mắt liền tỏa sáng, chừng ông ta biết cách đưa nàng trở về?

      Trong Hán Vũ đế phải có Thần Toán Tử tên là Đông Phương Sóc hay sao?

      Thầy tướng ngẩng đầu lên nhìn nàng cái, trong nháy mắt nụ cười cương cứng mặt!
      SiAm thích bài này.

    5. Bộ Yến Tử

      Bộ Yến Tử New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      22
      Q1. Chương 09: Quẻ quẻ đúng

      Editor: Bộ Yến Tử - DĐ Lê Quý Đôn



      Thầy tướng nhanh chóng lấy lại tinh thần, : "Ta bói cho ngươi, ngươi nhanh !"


      Ông ta vội vã xua tay hạ lệnh đuổi khách, cúi đầu, hai tay thu sạp chuẩn bị chạy lấy người!


      bói? Hôm nay là kì quái, mở cửa làm ăn, ngươi làm làm? đời này làm gì có chuyện tốt như thế! biết khách hàng chính là Thượng Đế sao?


      Dạ Tử Huyên nghe xong, tính bướng bỉnh nổi lên, hờn dỗi thề thốt trong lòng: Hôm nay nếu bói quẻ cho nàng, nàng để yên!


      "Tại sao làm?" Nàng chờ thầy tướng trả lời, hỏi tiếp: "Dựa vào cái gì làm? Sợ ta có tiền trả? Hay ông chính là tên lừa đảo, căn bản dám bói?"


      Dạ Tử Huyên nén giận, xem chiêu bài này có ai đến xem bói mới phải, khẳng định ông ta có gì ăn, lại còn dám từ chối bói quẻ cho nàng! Hừ! Khẳng định là dám mở miệng ăn lung tung!


      Xem cái chiêu bài rách này, nàng chịu để ông ta bói quẻ, đó là nàng cứu giúp ông ta, hiểu ? Cứu giúp!


      " bói, bói, tại sao hết!" Thầy tướng số cũng thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục thu dọn đồ, hơn nữa khẩu khí cứng rắn, có nửa điểm kiên trì hoặc thỏa hiệp.


      Lần này, Dạ Tử Huyên phát hỏa, phải là nàng chỉ muốn bói quẻ sao? Để thầy bà ít chuyện dễ nghe an ủi nàng chút được sao? Ai ngờ nàng còn đụng trúng tên mũi trâu chết tiệt, vội vàng đưa tiền người ta còn muốn!


      "Thúy Nhi, đưa bổn tiểu thư mười lượng bạc!" Nàng vươn tay ra, ngón tay dài xinh xinh, trắng nõn như hành!


      Thúy Nhi nhìn ông thầy tướng số, lại nhìn chiêu bài bên người ông ta, nhíu mày, rất muốn mở miệng khuyên nhủ tiểu thư nên bị đám giang hồ bịp bợm này lừa, nhưng thấy tiểu thư có vẻ tức giận, căn bản nghe khuyên bảo. Trong lòng nàng ta rất gấp, nhưng mà thể vi phạm mệnh lệnh tiểu thư, chậm chập móc ra thỏi bạc đưa cho Dạ Tử Huyên!


      "Này, mười lượng bạc mua quẻ của ông!" Dạ Tử Huyên đặt thỏi bạc lên bàn bút mực của thầy tướng số , tin ông thấy tiền sáng mắt!


      Lần này, quả nhiên thầy tướng ngừng động tác trong tay, ngẩng đầu lên đối diện cùng Dạ Tử Huyên, dường như muốn nhìn thấu nàng!


      Lúc này, Dạ Tử Huyên mới chính thức thấy người trung niên này, mái tóc hoa râm được búi lên, dùng cây trâm gỗ cố định đỉnh đầu, mày rậm như kiếm, con mắt dài , ánh mắt lấp lánh có thần như đuốc. Mũi cao thẳng, độ dày đôi môi vừa phải, còn có chùm râu dê. Làn da ngăm đen, vừa nhìn chính là mỗi ngày bày sạp gây nên, kiếm sống quả nhiên dễ dàng!


      Thầy tướng nhàng vuốt chòm râu, có chút đăm chiêu đánh giá tiểu nương trước mắt. mái tóc đen tùy ý vấn lên, làn da trắng nõn mịn màng, mày dài như liễu, đôi mắt trong veo như vì sao lóe sáng trong đêm, môi đỏ hồng, cái mũi nhắn khảm da thịt nõn mềm mại vô cùng đặc biệt. Lúc này, nàng nghiêm túc nhìn ông ta, đáng nên lời, nhưng đáng tiếc ——


      "Nếu nương có thành ý như vậy, ngày hôm nay lão phu phá lệ đoán quẻ cho nương!"


      Dạ Tử Huyên nghe giọng ôn hòa của thầy tướng truyền đến, trong lòng thoải mái ít, thu tính khí quật cường lại, ngượng ngùng cười cười!


      Hơn nữa lúc này nàng còn hiểu đạo lý —— kiên trì chính là thắng lợi!


      Thúy Nhi thấy tiểu thư có thể coi quẻ, đồ còn để lại ven đường, biết có còn hay : "Tiểu thư, người ở đây chờ Thúy Nhi chút nha, nô tì lát trở lại!" đợi Dạ Tử Huyên trả lời, nàng ta như gió chạy xa!


      Thúy Nhi tránh chỗ khác rất hợp ý nàng, định kiếm cớ cho nàng ta rời , nàng còn có chuyện muốn hỏi thể để cho tiểu nha hoàn kia nghe thấy!


      Dạ Tử Huyên mỉm cười, quay đầu lại nhìn thầy tướng, ai ngờ ông ta chuyên tâm mài mực, chẳng lẽ giống như trong tivi đoán mạng phải đoán chữ hay sao?


      " nương là trực tiếp hỏi chuyện, hay là viết xuống chữ để lão phu hóa giải?" Thầy tướng cẩn thận mài mực hỏi, đây chính là nghiên mực thượng hạng kết hợp với loại mực đỉnh cấp, lãng phí rất đáng tiếc!


      Ồ? Còn có chuyện tốt như thế, vẫn có thể lựa chọn!


      "Vậy ta có thể hỏi trước rồi viết sau ?" Dạ Tử Huyên suy nghĩ lát, chớp chớp cặp mắt ngập nước hỏi, nếu có thể lựa chọn, ngại đều thử cả hai!


      "Ha ha —— "


      Thầy tướng cười to, nghĩ tới nha đầu này thú vị như vậy. Nếu hôm nay phá lệ, ngại lại phá lệ lần nữa!


      "Ngày hôm nay lão phu phá lệ liền phá lệ, có thể!" Thầy tướng vuốt vuốt chòm râu dê nhiều lắm, cười đáp.


      Dạ Tử Huyên nghĩ tới vào lúc này thầy tướng lại dễ chuyện như vậy, dù sao ông ta đáp ứng rồi, vậy hỏi trước. "Ta còn có thể trở về ?"


      " thể quay về!" Trả lời chắc chắn như đinh đóng cột, mí mắt cũng chưa nâng: "Đến rồi nên ở lại, nơi này có người thân của nương, nương nên cố gắng nắm bắt cái trước mắt mới phải!"


      Dạ Tử Huyên giật mình nhìn ông ta, vốn tưởng rằng ông ta là giang hồ bịp bợm, nghĩ tới ông ta chút do dự liền ra! như vậy, lại hỏi tiếp, khẳng định ông ta , còn có thể linh tinh cái gì mà thiên cơ thể tiết lộ.


      Vì thế, nàng cầm bút lông, trúc trắc viết xuống giấy Tuyên Thành chữ "Trông"!


      Thầy tướng ngừng động tác trong tay, liếc mắt nhìn chữ Hán xiêu xiêu vẹo vẹo, thản nhiên ngồi xuống ghế, nâng tay phải lên, ngón tay cái đặt ở bốn ngón còn lại bấm bấm cái này, lại bấm bấm cái kia, sau đó bắt đầu hóa giải chữ này!


      Thầy tướng viết xuống chữ "Mục", : "Ở nơi xa xôi, có đôi mắt luôn luôn nhìn ra xa, hi vọng tưởng niệm người có thể sống lại, chỉ là nguyện vọng này thất bại!"


      Dạ Tử Huyên nghe đến đó, hốc mắt đỏ lên, mẹ viện trưởng, Hề Nhi cũng rất nhớ người!


      Thầy tướng để ý tới ánh mắt hồng hồng như thỏ con của nữ tử, tiếp tục viết "Nhân" và "Đao", "Đáng tiếc cũng đáng thương, người vì tai họa mà chia lìa, vĩnh viễn thể quay về! Tai họa phải phúc, phúc phải họa!"


      Dạ Tử Huyên mê hoặc, giảng cái gì vậy? Nghe là thâm ảo! Thầy tướng mặc kệ hai mắt mê hoặc của nữ tử, đứng dậy nhét bạc vào trong tay Dạ Tử Huyên: " quẻ này cho ngươi!"


      Dạ Tử Huyên chất phác cầm bạc trong tay, trong đầu chỉ nghĩ tới câu: "Vĩnh viễn trở về được." Ngây ngốc tưởng tượng bóng dáng tiều tụy của mẹ viện trưởng cùng với vẻ mặt thương tâm khổ sở, giọt nước mắt, bất tri bất giác từ trong khóe mắt nàng rơi xuống.


      Đợi khi nàng lấy lại tinh thần, ông thầy tướng số xa, biết tung tích!


      "Tiểu thư —— tiểu thư ——" Thúy Nhi gọi liền hai tiếng, Dạ Tử Huyên mới quay đầu lại nhìn nàng ta, chỉ thấy trong tay nàng ta cầm các loại đồ ăn vặt cùng đồ chơi, giống như chưa từng bị ném !


      Ngẫm lại cũng phải, đường đường là đồ của "Nhất bá Hán Thành" Dạ Tử Huyên nàng ai dám động, phải muốn sống nữa à!


      "Tiểu thư, người làm sao vậy?" Vừa mới nãy phải còn rất có tinh thần cùng thầy tướng số đấu khẩu sao? tại sao tiểu thư có tinh thần giống như cải thìa bị phơi nắng vậy?


      Dạ Tử Huyên rất muốn , ta muốn trở về xem mẹ viện trưởng, nhưng mà, lý trí cho nàng biết nếu ra, Thúy Nhi nhất định lập tức trở về phủ báo cáo rồi mời thái y!


      " có chuyện gì!" Dạ Tử Huyên vòng qua Thúy Nhi, tiếp tục về phía trước, thả lỏng tâm tình, ăn được ăn !


      Thúy Nhi thấy tiểu thư nhà mình mất hứng, lập tức ở trong lòng hạ kết luận: Nhất định là tên giang hồ bịp bợm kia chọc tiểu thư mất hứng!


      Nàng ta mà, chiêu bài ông ta viết là "Quẻ quẻ đúng", thay người ta xem bói sao có thể đoán chuẩn! Kẻ lừa đảo này, nếu lần sau nàng ta lại thấy ông ta, nhất định chạy đến báo quan bắt ông ta nha môn.


      Nhìn bóng lưng đơn của tiểu thư, Thúy Nhi đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn ngõ vài lần, cũng biết tiểu nha đầu trừng ai. Chọc người qua đường ào ào mở mắt to nhìn nàng ta, dọa nàng ta sợ tới mức run run, nhanh chân đuổi theo Dạ Tử Huyên. "Tiểu thư, tiểu thư người đợi Thúy Nhi chút!"


      Chủ tớ hai người xa, ở góc trong ngõ ra ông thầy tướng vừa mới xem bói, thấy bóng lưng hai người ý vị thâm trường nở nụ cười, chỉ mong ngươi đến rồi, là vận mệnh tốt bắt đầu!


      "Xem bói, quẻ quẻ đều đúng!"


      "Phu nhân, xem quẻ , đúng cần tiền!"


      ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :