Editor: Bộ Yến Tử
Mọi người nhìn thấy nam tử mặc đồ đen phía sau nha sai. Ngũ quan tuấn tú, mặt mày quang minh chính đại, mái tóc đen nhánh tùy ý xõa vai. Dáng người rắn rỏi kiêng cường, toàn thân tản ra khí khái hào hùng. Đeo bên người bảo kiếm, ánh mắt lạnh lùng hề nhìn tới Dạ Tướng quân và Hạ Thừa tướng.
Lúc Cổ Á Đồng nhìn thấy nam tử vừa bước vào, chút mong đợi cuối cùng trong lòng nháy mắt biến mất, mặt trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh, thân mình xụi lơ ngừng run cầm cập. Chẳng lẽ ông trời muốn tuyệt đường nàng ta sao? Bóng đen cây là người, nàng ta vẫn luôn cho rằng mình quá mức nhạy cảm, nghĩ tới, nghĩ tới lại hết sức trùng hợp! Xong rồi, xong rồi, chuyện giết Dạ Tử Huyên ta thấy hết!
"Ai là Hạ đại nhân?" Nam tử bước vào công đường, vào thẳng chủ đề, trong mắt ta xưa nay bao giờ chứa người có quan hệ với mình!
Hạ đại nhân hơi điều chỉnh dáng ngồi, chính khí đỉnh nhiên : "Chính là bản quan! Nghe nha sai đến báo, ngươi thấy toàn bộ chân tướng, là ?"
"Đúng!" Đơn giản ràng, chút dong dài!
"Vậy ngươi nhanh lên, cuối cùng xảy ra chuyện gì?" Tướng quân phu nhân vội vàng mở miệng, cho tới nay bà luôn thầm để ý tới Cổ Á Đồng, biết tại sao, luôn cảm thấy nũng nịu này giống với vẻ ngoài. tại có người đến phủ Kinh Triệu Doãn làm chứng, bà khẩn cấp muốn nghe có phải giống như vừa rồi Cổ Á Đồng .
công đường, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm nam tử đột ngột xuất , ung dung nhàn nhã, kiêu ngạo siểm nịnh.
"Bản quan hỏi ngươi, ngươi họ gì, tên là chi, người ở đâu?" Tiếng kinh đường mộc lần thứ tư được vỗ xuống, Hạ đại nhân cương trực công chính mở miệng hỏi.
mặt nam tử vẫn có biểu cảm: "Tuyệt Nhất, người Hán Thành!"
Hạ đại nhân vừa nghe, tên này nghe rất quái dị, bất quá tại hỏi chân tướng vụ án là hàng đầu.
"Vậy ngươi còn mau tự thuật lại chuyện ngươi nghe và chứng kiến? Nếu có nửa câu giả dối, bản quan phán ngươi tội coi rẻ công đường!" Hạ đại nhân quát lớn, hi vọng lời nam tử này phải dối hoặc là cùng ngôn từ nhất trí với Cổ tiểu thư, nếu . . . .
Trong mắt nam tử tên Tuyệt Nhất lên tia khinh thường, nhìn Cổ Á Đồng ngồi đất bắt đầu hoang mang lo sợ, : "Ta ở cây ngủ, nhưng bị tiếng cãi nhau đánh thức. Sau đó nhìn thấy nữ tử mặc hồng y ném nam tử xuống sông, rồi ném đá xuống nước ngăn cản nam tử trèo lên bờ, nhưng mà..."
Tuyệt Nhất nhìn thoáng qua Cổ Á Đồng ngồi sững sờ đất, tiếp tục : "Nữ tử mặc hồng y lại ôm tảng đá lớn, chuẩn bị vứt xuống sông, lại bị vị tiểu thư này tiến lên ngăn cản..."
Nghe đến đó, Cổ Á Đồng cảm thấy sợ hãi lui xuống nửa, hai mắt vô tội nhìn Tuyệt Nhất, ngươi nhìn thấy ta và nàng lôi kéo là do ta khuyên nàng cần ném nữa, căn bản được tính chân thực của vấn đề. Chỉ là, những lời mình biết ta có nghe thấy !
Nam tử khinh thường: "Người ngoài thấy nàng ta ngăn cản, nhưng mà, ràng là nàng ta muốn chuyển hướng tảng đá mà nữ tử mặc hồng y ném ra, nàng ta muốn nhắm vào tên nam tử, mới khiến cho nữ tử mặc hồng y ném trúng nam tử! Rồi sau đó, vị tiểu thư này xô nữ tử mặc hồng y xuống sông..."
"Ầm", người công đường đều dùng ánh mắt thể tin nhìn nàng ta, phẫn nộ khiến cho hai vị đại nhân đánh mất lý trí, nhất là Thừa tướng đại nhân, để ý lễ nghi tát lên mặt nàng ta cái. Trong nháy mắt, mặt Cổ Á Đồng ra dấu bàn tay, Dạ tướng quân chút do dự động chân!
Hai vị phu nhân nằm ở người người chết khóc rống, hóa ra nương này muốn mạng con mình!
Hai tình tiết tương tự, nhưng lại có chi tiết khác nhau trời vực, Hạ Thiên Vinh "Bùm" tiếng vỗ kinh đường mộc lần thứ năm, hỏi: "Cổ Á Đồng, lời là ?"
Cổ Á Đồng ngồi dưới đất, mặt xám như tro tàn, nàng ta lên kế hoạch lâu như vậy, lúc chuyện sắp đại viên mãn, lại bị nam nhân này làm hỏng, kết quả thất bại trong gang tấc. Nàng ta cam lòng! Nàng ta cam lòng!
"Ngươi dối, ta có, ta có ——" Nàng ta tân lực ngụy biện, vô tội nhìn người xung quanh.
" có?" Rốt cục vẻ mặt gợn sóng sợ hãi của Tuyệt Nhất lộ ra nụ cười châm chọc, nữ nhân này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
"Bởi vì ta ghen tị ngươi. Ngươi là viên minh châu cao cao tại thượng của phủ Trấn quốc Tướng quân, còn được Hoàng thượng đặc cách phong làm Quận chúa Lan Hi, từ nhận được vô tận sủng ái, bất luận ngươi sai phạm cái gì, đều có người thay ngươi gánh. Còn ta sao? Ta có chỗ nào thua kém ngươi? Mà ta phải ở trước mặt mọi người giả vờ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhường nhịn khắp nơi để sống sót ở phủ Thượng thư..."
Tuyệt Nhất thuật lại nguyên văn lời nàng ta sót chữ, từng bước ép sát, nàng ta sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, quả nhiên ta nghe thấy, ta nghe thấy, ôm tia may mắn cuối cùng cũng có.
"A ha ha ha ha ——" Tiếng cười tuyệt vọng vang vọng công đường, đáng thương cũng đáng giận!
"Là ta làm, chính là ta làm, như thế nào hả? Dạ Tử Huyên chết, nàng chết, ta ghen tị, ta hận. . . ." Cổ Á Đồng giống như người điên, từ dưới đất bò dậy chỉ vào thi thể Dạ Tử Huyên: " nghĩ tới nhanh như vậy ta phải đền mạng cho ngươi, hừ, Dạ Tử Huyên, cho dù đến phủ, ta cũng bỏ qua cho ngươi."
"Ta hối hận, ta hối hận!"
xong, chút do dự nhào về phía cây cột, đập đầu lên đó. Ngay tức khắc, máu tươi vẩy ra!
"A ——" Nha hoàn Tiểu Ngải hét rầm lên: "Tiểu thư, tiểu thư ơi —— "
Hai vị phu nhân cũng bị biến cố đột ngột dọa sợ hết hồn, người công đường đều bị tình cảnh này làm cho kinh hoàng, ngoại trừ nam tử tên là Tuyệt Nhất. Thấy màn như vậy, mí mắt ta cũng chớp cái!
"Người đâu, báo tin cho Cổ Thượng thư!" Hạ Thiên Vinh phản ứng trước, sau đó lớn tiếng rống lên, lập tức có nha sai chạy ra ngoài!
Hai người Hạ Thừa tướng và Dạ Tướng quân liếc xéo nhau, mặc dù Cổ Á Đồng là đầu sỏ gây nên, thế nhưng, hai nhà xem như kết thù lớn.
Nhưng mà, lúc Dạ Tướng quân đắp vải trắng lên người con , thi thể Dạ Tử Huyên lại nhúc nhích, chỉ mình phu thê Dạ Tu La nhìn thấy, ngay cả Thừa tướng phu nhân chuẩn bị rời cũng nhìn thấy.
"Ôi —— xác chết vùng dậy ——" Thừa tướng phu nhân hét lớn, người công đường sợ tới mức mặt cắt còn giọt máu.
Mặc dù mọi người cảm thấy vô cùng khinh bỉ tính cách hunh hăng càn quấy của Thất tiểu thư Dạ gia, gặp mặt là tránh, nhưng mà, lại rất đồng cảm với cảnh ngộ nàng gặp phải. Ban ngày ban mặt xác chết vùng dậy, có thể thấy được oan tình của nàng nặng bao nhiêu!
"Huyên Nhi, con mở mắt nhìn cha mẹ , Huyên Nhi. . . . Con có oan ức gì hãy với nương..." Dạ phu nhân ôm lấy Dạ Tử Huyên, liều mạng lay, bất ngờ là Dạ Tử Huyên lại ho khan vài tiếng, sau đó nôn ra miệng nước.
Mọi người bị hù chết lặng, ngoài trừ phu thê Dạ Tướng quân và Tuyệt Nhất, sau khi Tuyệt Nhất nghe Dạ Tử Huyên ho khan mấy tiếng, đặt tay phải lên cổ tay nàng.
"Nàng còn chưa có chết." Tuyệt Nhất thu tay, lạnh lùng mở miệng : "Mau tìm đại phu!"
"Đại phu, nhanh chóng đến Hồi Xuân đường tìm đại phu ——" Dạ Tướng quân nghe ái nữ chết, kích động lớn tiếng đòi mời đại phu.
"Mau, mau!" Hạ đại nhân vừa nghe thấy người còn chưa có chết, ngừng giục, có mấy sai dịch chạy ra ngoài nhanh như gió, giống như phía sau có chó đuổi.
Mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, Hạ Thừa tướng nghe thấy Dạ Tử Huyên chết, hận ý cách nào che giấu được, tại sao con trai của mình chết còn con của lão thất phu Dạ Tu La lại sống sót? Tại sao? Tại sao chứ?
"Chúng ta !" Hạ Thừa tướng đau lòng vung tay lên, đám người xúm vào khiêng thi thể Hạ Liễu ra khỏi nha môn, ông ta dừng tay, ông ta phải làm cho Dạ Tử Huyên sống bằng chết, còn lão thất phu Dạ Tu La cũng có ngày yên ổn!
"Huyên Nhi, con ngoan của cha, con hù chết cha mẹ rồi." Dạ Tướng quân khóc lóc thảm thiết, làm gì có dáng dấp của vị Tướng quân.
Tướng quân phu nhân kích động ôm chặt lấy con , rất sợ cẩn thận con bà bị bay mất, càng sợ hãi đây chỉ là giấc mơ.
"Người đâu, khiêng thi thể Cổ Á Đồng xuống, chờ Cổ Thượng thư đến lại xử lý!" Hạ Thiên Vinh căn dặn nha sai, làm bộ làm tịch vỗ kinh đường mộc lần thứ sáu quát lớn: "Bãi đường!"
Xem thêm...