1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiêu diệt hoa đào của Đế Vương - Chu Nữ - 52C + 3PN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Phiên Ngoại 1

      Sau khi Vinh Phi nương nương chết được tháng….

      Nàng lại sống lại!

      Tin tức này vốn đưa tới sóng to gió lớn, nhưng cũng phải như vậy. Trừ phần cung nhân “a” tiếng cảm khái, còn lại cũng tạo ra ảnh hưởng gì đến sau này.

      Quách Uyển nghi đương tuổi thanh xuân ngồi ghế đá giữa trăm khóm hoa, ngắt lấy đóa hoa mai kiều sắc vàng rực rỡ, xoay ở trước mắt ngắm nhìn, giống như cảm thán kỳ diệu của sinh mệnh, hoặc là do quá nhàm chán, chỉ có thể ngắm hoa tán gẫu cho qua ngày. Đối với chuyện lần này, vị Quách Uyển nghi này giải thích rằng: “Vị Vinh Phi nương nương này của chúng ta chết rồi sống lại cũng phải là lần đầu tiên, các ngươi cảm thấy ngạc nhiên gì chứ?”

      Mặc dù Quách Uyển nghi chỉ là người qua đường Giáp, nhưng bởi vì phát ngôn của nàng ta quá sâu sắc, gần như chỉ trong tối truyền khắp trong cung, kèm theo nhân khí của nàng ta cũng tăng lên ít.

      Lúc này người nguyên do mới nhớ tới đầu năm nay có lời đồn đại rằng Vinh Phi nương nương đuối nước mà chết, nhưng sau chuyện đó, Vinh Phi nương nương lần nữa xuất trong tầm mắt cung nhân, vẫn tràn đầy sức sống sinh long hoạt hổ, thậm chí ngay cả dáng vẻ bệnh nặng vừa khỏi cũng nhìn ra.

      Cho nên lần này, mọi người đều ở đây chờ xem khi nào Vinh Phi nương nương với gương mặt hồng nhuận vòng ở trong cung, để chứng minh tinh thần tiểu Cường* đập cũng chết được của bản thân.

      Nhưng mà, từ đầu đến cuối, Vinh Phi nương nương vẫn chưa từng xuất .



      “Ta biết lỗi rồi……” cánh tay trắng như ngọc từ trong áo ngủ bằng gấm vươn ra, sau đó chính là nửa gương mặt nhắn của Tân Cửu. Sợi tóc đen nhánh bởi vì thấm mồ hôi mà dính lên mặt nàng, giống như cái ấn song hoa. Nàng cắn cắn môi, quay đầu rụt rè : “Ta có thể thăm bảo bảo ?”

      Người phía sau hô hấp ngừng lại, lập tức cảm giác nguy hiểm nổi lên.

      “Nàng là vì Dao nhi mới ở lại, hay là vì trẫm? Hử?” Nam nhân hiển nhiên nghĩ rằng tùy ý mà bỏ qua cho nàng như vậy, trực tiếp ôm người và chăn kéo đường vào ngực, đè ở dưới thân, đôi mắt hẹp dài hơi nhíu lại, giống như đèn pha mà lưu luyến mặt nàng, cuối cùng lưu giữ nàng trong ánh mắt.

      “Đương nhiên là…” Tân Cửu nghiêm mặt cố gắng a a cười tiếng: “Đương nhiên là chàng.”

      Sở Dịch chớp mắt: “Nga.”

      “Con được sinh ra, ta vẫn còn chưa thấy mặt của con…Đây chính là đứa con trai mà ta mang thai mười tháng vất vả cực nhọc sinh ra…” Tân Cửu làm bộ đáng thương nắm lấy chăn, ánh mắt thẳng tắp bay về phía chiếc nôi của con trai ở bên kia.

      Nghe nàng nhắc tới chuyện sinh con, trong mắt Sở Dịch lộ ra vẻ thống khổ.

      Cánh tay hơi dùng sức nắm lấy eo nàng, Sở Dịch đột nhiên trở nên chút biểu tình, giọng cũng tựa như rít ra từ giữa kẽ răng lạnh người: “Nếu phải những người trong Đạo viện Ly Hồn thuật xảo diệu như thế cần được chủ nhân của thân thể nguyện ý trong lòng mới có thể thi hành, ta cũng biết…nàng muốn rời khỏi ta như vậy…thậm chí…thậm chí ngay cả đứa con trai vừa mới sinh ra cũng cần nữa!”

      Tân Cửu ngẩn ra, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy giọng tàn khốc như vậy từ Sở Dịch, nhưng giữa quê hương và dị giới nàng cuối cùng lựa chọn cái thứ hai, cũng có nghĩa nàng sớm vi phạm ý nguyện ban đầu của mình, nàng làm ra nhượng bộ lớn như vậy, còn muốn nàng phải làm sao?

      Eo bị nắm chặt khó mà thở được, giờ phút này ủy khuất và chua xót trong lòng lập tức đều xông tới.

      Nước mắt trong suốt từ nửa bên mặt lên xuống gò má, rơi lên cánh tay của nam nhân đặt ở bên má nàng, Sở Dịch giống như bị thứ gì đó đả thương mà căng thẳng cánh tay, vội vàng kéo người từ trong lòng ngực ra.

      Tân Cửu yên lặng chảy nước mắt, cuối cùng nhịn được mà nằm sấp giường lớn tiếng khóc.

      Đây cũng phải là chơi trò chơi, chết rồi còn có thể sống lại lần nữa, cho dù nàng vác đại bác cũng nhất định có cuộc sống bình an suốt đời ở cái dị giới khắp nơi đều là cao thủ này. Nếu như phải bởi vì nàng vẫn còn lương tâm, nàng sớm chạy rồi, nào còn muốn trở lại nhìn chút, thế cho nên đến phút cuối bản thân mới muốn rời nữa…

      Nhìn dáng vẻ Tân Cửu gào khóc như muốn khóc khô cả biển lớn, trong lúc nhất thời Sở Dịch hoảng hốt, có chút luống cuống…Có phải nặng lời hay ?

      chẳng qua là…quá sợ hãi thôi.

      Tân Cửu cho , cũng phải là cuộc sống củi gạo dầu muối gì kia. Có lẽ những thứ này là thể thiếu, nhưng thực có tác dụng chỉ có phần trong đó. Thời điểm khi phát sinh vài chuyện quan trọng lại ngẫu nhiên gặp được người quan trọng, mới là ngọt bùi cay đắng ở trong lòng mà thực nếm trải.

      Sở Dịch mấp máy môi, bàn tay vỗ sống lưng thuận mao cho nàng.

      “Đừng khóc.” Sở Dịch giọng .

      “Chàng… chút cũng biết… người cứ như vậy mà ở dị giới… có người thân có hoàn quen thuộc có gì cả, nơi này đối với ta mà chỉ có mình chàng…Nếu như phải bởi vì chàng và hài tử, ta cũng …Chàng còn nghi ngờ ta…” Tân Cửu khóc nức nở, lời cũng được trọn vẹn.

      Sở Dịch cau mày, lời vụn vặt này thực nghe hiểu được, nhưng cũng trở ngại cảm giác được Tân Cửu muốn trút hết nỗi lòng, dịch lại gần hôn lên nước mắt mặt nàng, cùng nàng mi tâm kề cận. Hô hấp nóng bỏng của hai người hòa vào nhau, Tân Cửu đong đầy nước mắt sững sờ chút, Sở Dịch vừa nhàng hôn lên môi của nàng, vừa thử dò xét : “Cửu nhi, là ta sai rồi. Đừng khóc, ta ôm Dao nhi cho nàng nhìn được ?” Thời khắc mấu chốt xách nhi tử ra tuyệt đối có được thu hoạch tưởng.

      Nhất là thời điểm chọc giận tức phụ, hiệu quả rất nhanh chóng.

      Tân Cửu hơi há miệng, ngay cả khóc cũng quên, liền vội vàng gật đầu: “Ân ân.”

      Sở Dịch thở phào nhõm, suy nghĩ biện pháp nào đó nhất lao vĩnh dật để trói chặt Tân Cửu ở bên người vĩnh viễn, xác định giảm quá nhiều nhân tố, làm cho vừa nghĩ tới kiềm được mà sợ đến muốn nổi điên. Có lẽ…để Tỏa Hồn chuông vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, rồi nàng được nữa.

      Sở Dịch khẽ nhíu mày, suy nghĩ về quyết định của bản thân, cảm thấy rất có thể thực được.



      Cuối cùng ôm được nhi tử mà mình tâm tâm niệm niệm, cơ thể mềm gần như muốn hòa tan.

      Tân Cửu nâng hài tử, nhàng hôn lên gương mặt bé của con.

      Sở Dịch ở bên nhìn mà dở khóc dở cười, ràng là làm mẹ nhưng vẫn chỉ là thiếu nữ mới lớn, trong lòng lại ôm đứa bé sơ sinh nho , thấy thế nào cũng buồn cười.

      “Dao nhi.” Tân Cửu điểm cái miệng nhắn của con trai, đứa bé sơ sinh mặt vẫn còn hồng hồng, tiếng khóc ngược lại là trung khí mười phần, bất quá thời điểm khóc tiếng lại giống như mèo vậy.

      Tân Cửu kiềm được mà nhớ tới biểu tình của Sở Dịch lúc mình khóc nháo vừa rồi, nàng ngượng ngùng liếc cái, đoán chừng người này trong tháng qua bị Sở Dao giày vò mệt chết, khó trách nàng vừa khóc là lại dễ chuyện như vậy, ra nguyên nhân là tại con trai – ngươi có thể cùng trẻ sơ sinh phải trái sao?

      “Nhìn Dao nhi xong rồi?”

      Tân Cửu: “…Ân.”

      “Có đẹp ?” Sở Dịch khoanh tay tựa ở bên giường, duỗi chân dài ra, lạnh mặt nhìn tiểu hài tử ở trong ngực nàng dùng hàm lợi răng gặm ngón tay. Dùng đứa trẻ để giữ Tân Cửu lại vẫn có thể xem là biện pháp tốt…Chẳng qua là đứa bé này cũng có hơi quá ầm ĩ rồi.

      Cứ luôn chiếm lấy thời gian ở chung của và Cửu nhi.

      Trong quan niệm của Sở Dịch, thời điểm hài tử chưa sinh ra còn tốt, nhưng sau khi sinh ra phải nuôi lớn từng ngày lại chính là phiền muộn. Trong tháng này, do việc mất Tân Cửu và ôm ấp hy vọng đồng thời chèn ép, mỗi lần Sở Dao quấy khóc đều khiến chịu nổi phiền nhiễu.

      Đứa hư hỏng này cũng có nhu thuận ở trước mặt mẫu thân của nó như bây giờ.

      Nếu phải vì đây là hài tử mà Tân Cửu sinh ra, chừng tại ném nơi nào.

      Tân Cửu ràng cảm nhận được nam nhân vui, vì vậy dịu dàng cười tiếng: “Đẹp lắm, nhưng đẹp bằng chàng.”

      Sở Dịch hạ mi cười khẽ: “Trẫm đẹp ở đâu?”

      Tân Cửu: “…”

      Thấy nàng lên tiếng, Sở Dịch cũng giận, chỉ cầm tay nàng, đặt lên trán mình, mi tâm, sau lại trượt xuống chóp mũi, nhân trung, bờ môi, rồi bỗng dừng lại: “Nơi này?” Đầu lưỡi của phác thảo ngón tay trắng nõn của nàng, thấy ở phía còn dính nước miếng của hài tử, cần phải tiêu độc chút.

      Tân Cửu: “…A a, đừng làm vậy…”

      “Hay là…nơi này?” Trong mắt Sở Dịch lên tia sáng, từ từ dịch ngón tay nàng tiếp tục xuống, đường lướt qua điểm nào đó ở ngực, cơ ngực cường tráng, thẳng xuống bụng dưới hữu lực….

      Sắc mặt Tân Cửu tái : “Ngừng, ta thích chỗ này.” muốn xuống nữa đâu…Xuống nữa trực tiếp còn thích hợp với thiếu nhi rồi.

      Thấy ánh mắt nàng rốt cuộc còn nhìn tới nhi tử nữa, mà là thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, trong lòng Sở Dịch rất được an ủi, nhu hòa cười tiếng, ôn tồn : “Ngừng—— xuống sao?”

    2. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Phiên Ngoại 2

      Khi hài tử còn , phụ mẫu đều hy vọng họ có thể bình an trưởng thành, sau đó lấy vợ sinh con, trải qua đời hạnh phúc, mà hài tử thân ở Hoàng gia, chung quy vẫn có nhiều yều cầu – ví dụ như phải đọc hiểu Tứ Thư Ngũ Kinh, đến khi lớn hơn chút nữa giúp phụ hoàng phê duyệt tấu chương, rồi tiếp tục truyền thừa giang sơn thiên hạ này.


      Đối với Thái Tử điện hạ thông minh mà , những thứ như quả thực hoàn thành quá dễ dàng, gần như chút lực khiêu chiến cũng có. thể , thiên tính thích kích thích từ trong xương của Sở Dịch ngược lại hoàn toàn truyền thừa cho nhi tử, Sở Dao từ sáu tuổi bắt đầu thích dạy bảo từ Thái Phó, mà lại hay tìm học những thứ mà mình cảm thấy hứng thú.


      Vì vậy, Sở Dịch thường xuyên thấy nhi tử trong lúc rảnh rỗi cứ lắc lư trước mặt tức phụ, giống như con bò chưa dứt sữa vậy, quả thấy nàng là khóe mắt nhắm thẳng tới.


      được, nhất định phải nghĩ ra biện pháp.


      Ngày này, hoàng cung qua thời gian lại bắt đầu tuyển tú.


      Sở Dịch nay đương lúc tráng niên, Sở Dao mới chỉ có mười lăm tuổi, người ở ngoài cung đều cho rằng Sở Dịch rốt cuộc cũng thông suốt muốn bổ sung hậu cung cho mình, nhưng nghĩ rằng cuối cùng lại thành Thái Tử tuyển phi.


      Nhóm các nương mười tám mười chín tuổi đều bị đưa trở về theo đường cũ, lưu lại đa số là những người mười bốn mười lăm tuổi, nương từ quan gia ít nhiều đều có chút giáo dưỡng, dù sao cũng là tuyển phi cho nhi tử mình, Sở Dịch cũng lưu tâm trước nhất.


      Vì vậy, tú nữ được Sở Dịch đánh giá kiểm tra đều linh lợi xuất đường mà Thái Tử điện hạ phải qua, nhóm tiểu nương này vừa lúc xuân xanh, kiều diễm tựa hoa, cười thế nào đẹp thế ấy.


      Sở Dao thân huyền bào, trường thân ngọc lập, lãnh đạm liếc nhìn nương to gan cản đường ở phía trước: “Mùi hoa lài cùng mùi thịt thối hợp lại, mùi người ngươi cho ta biết, sáng nay ngươi quên đánh răng.”


      nương: “…”


      nương bỏ chạy.


      nương thứ hai vào lúc hành lễ cố ý khẽ thở ra cái, là mùi vị bạc hà rất tươi mát, nàng ta hôm nay cố ý chà răng nhiều lần mới đến.


      Sở Dao: “ người ngươi bôi ít nhất nửa cân phấn trân châu, nếu như thực hài lòng với màu da của mình, cũng có thể phường nhuộm để nhuộm, cần chạy tới đây hãm hại lỗ mũi của Bản cung.”


      Đến phiên người cuối cùng, Sở Dao nhìn thanh xuân gầy yếu trước mặt từ đầu đến chân, phất phất tay gọi thị vệ bên người tới, nhàn nhạt phân phó : “Nhốt nàng ta vào thiên lao.”


      Trong ngực cất giấu hương liệu chưa đốt, hỗn hợp với Long Tiên hương có thể tạo thành độc dược chết người.


      Sở Dao xoa trán cái, thiếu nữ ngu xuẩn, thực coi cậu là kẻ ngu sao?


      Đột nhiên có chút nhớ nhung cái hôn thơm thơm mềm mềm của mẫu hậu rồi…


      Sở Dao nhắm hai mắt lại bước chậm tới gần Ngự Hoa viên, bên trong Ngự Hoa viên có vài con đường quanh co giao nhau, nếu phải hàng năm ở trong cung, nhất định thể nhận biết tất cả những lối này. Ngũ giác Sở Dao nhạy bén vượt xa người thường, cho dù là nhắm hai mắt cũng có thể tìm được đường chính xác.


      thông tới Ngự Lung điện, đường đều là mùi thơm vô cùng trong lành nhưng thanh nhã mà cậu rất quen thuộc.


      Bỗng nhiên, cậu dừng bước chân lại.


      Mi tâm nhíu lại chặt, phụ hoàng vì muốn cậu cách xa mẫu hậu, lại tìm nhiều nữ nhân cho cậu như vậy, thực là khiến cho người ta chịu nổi phiền nhiễu.


      “Cho dù có tắm rồi cũng rửa sạch mùi vị dịch thể đàn ông người, tạm biệt tiễn.” Chuyện mà Sở Dao muốn làm, càng ép cậu ý thức phản kháng càng mạnh.


      Thời kỳ phản nghịch lúc thành niên, ngươi hiểu mà.


      “…” Người đối diện trầm mặc hồi, dường như có chút tin vào lỗ tai mình, lát sau rốt cuộc cắn răng nghiến lợi: “Sở – Tiểu – Dao!! Con cái gì?!”


      Giọng này…


      Sở Dao đột nhiên có dự cảm xấu.


      Cậu cũng để ý ngửi hương hoa gì nữa, vội vàng trợn mắt nhìn người mang lụa mỏng mặt, người là quần áo cung nữ giả trang lén lén lút lút – là mẫu hậu. chỉ thay đổi quần áo, ngay cả xà phòng tạo hương cũng đổi mùi hương, khó trách Sở Dao ngửi ra được đây là nương của mình. Thiếu niên họ Sở ngốc ngốc toét miệng cứng ngắc cười tiếng, hấp tấp chạy tới ôm lấy Tân Cửu, cọ cọ ở hõm vai nàng: “Mẫu hậu, hài nhi là nhớ người.”


      “Mẫu hậu, hài nhi muốn ôm cái, muốn hôn hôn.” Bán manh gì đó, đều là độc quyền của trẻ con a, nhất là thời điểm nhi tử nũng nịu với nương, rất có tác dụng.


      Sau lưng Tân Cửu đột nhiên ra bóng người, hai lời mà túm cổ áo của Sở Dao ở trong ngực nàng kéo ra.


      Người này tương tự là thân huyền sắc, đôi môi hơi mím, nhàn nhạt lại thâm trầm nhìn nhi tử của mình, mặt đổi sắc : “Ngươi nếu biết người mẫu hậu ngươi đều là dịch thể của trẫm, cũng nên để mẫu hậu ngươi ôm ngươi hôn ngươi. ‘Đồ’ mà trẫm đưa cho mẫu hậu của ngươi, làm sao có thể để ngươi đụng rơi được.”


      Đụng rơi…Ngươi coi đó là tường da à.


      Sở Dao: …


      Tân Cửu: …


      “Chàng được lung tung a…!!” Tân Cửu tay bịt miệng Sở Dịch, sắc mặt đỏ bừng.


      Người này sao lại biết giữ mồm vậy chứ.


      Sở Dịch tại góc độ mà Tân Cửu chú ý tới, hướng về phía nhi tử lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, bàn về tuổi tác và da mặt, ngươi còn non lắm.

    3. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Công Công Thị Vệ Thiên

      Năm thiếu niên Sở Dao được sáu tuổi, Thái Tử môi hồng răng trắng của vương triều Đại Khánh, cậu mặc y bào huyền sắc có chút khác biệt với của phụ hoàng, toàn bộ là hỗn hợp sắc đen đỏ, chậm chạp lăn vào bụi hoa.

      Sau lưng, Ngụy công công sốt ruột đuổi theo phía sau.

      Cũng khó trách Ngụy công công lại chạy chậm như vậy.

      Chủ tử trong cung đều có tính cách ưu nhã, sao có thể giống như tiểu tổ tông này động chút là chạy tới chạy lui? Ngụy công công cắn răng lấy tư thái chạy ma-ra-tông mà lê cái chân già bịch bịch bịch theo sau.

      Tên tiểu tử Sở Dao này chân tuy ngắn nhưng chạy lại mau, càng đừng tới nhóc này tập võ từ , khinh công dưới chân tuy thể đạt tới cảnh giới đạp tuyết vô ngân, nhưng muốn trốn thoát khỏi công công vẫn rất dễ dàng.

      Lão nhân gia Ngụy công công dưới chân vấp phải hòn đá, hồng hộc loạng choạng, đụng đầu vào cây liễu ở phía trước, phát ra tiếng ‘đông’ lớn.

      Ngụy công công mắt mọc đầy sao, cứ cảm giác đây chính là lúc bản thân sắp thăng thiên.

      Thống lĩnh thị vệ Liễu Tiểu Diệp ngậm cành liễu trong miệng nhô đầu ra từ cây liễu, phụt cái cười ra tiếng: “Ngụy công công, sao mà chỗ nào cũng được nhìn thấy tình cảnh bi kịch của ngài vậy a?”

      Đơn giản là cười đau khổ của người khác.

      Ngụy Đức Hải trực giác bản thân bị khinh bỉ cực kỳ, vì vậy học theo Sở Dao hổ khu nhất chấn, uy phong ngời ngời cái, gập hai ngón tay lại chỉ về phía nhánh liễu nhọn ở cây: “Có gan ngươi xuống.”

      “Hắc, cứ xuống đấy.” Liễu thống lĩnh mặt đầy vẻ ‘ thèm trúng phép khích tướng của ngươi’.

      Ngụy công công tức giận mà hừ hừ.

      Ai u đúng, còn phải đuổi theo tiểu chủ tử điện hạ mà.

      Ngụy công công chống nạnh, giương mắt trông về phía xa, ngoài kia trống rỗng nào có bóng người của Sở Dao đâu?

      “Tiểu điện hạ ~~~” Ngụy công công bất đắc dĩ vận khí nâng cao chất giọng chói tai , dồn khí đan điền, hô to tiếng. Dường như vì chuẩn bị từ trước, hôm nay thanh của truyền vô cùng xa xăm…

      Liễu thống lĩnh gần như bị chấn động mà suýt rớt xuống cây.

      “Nơi này trong trăm thước căn bản có tiếng bước chân, nếu ngươi có thể gọi được người ta cùng họ với ngươi.” Liễu thống lĩnh nhổ cành liễu từ trong miệng ra, dùng ngón út ngoáy lỗ tai hồi, thanh này điệu bộ này…thực là muốn đâm thủng màng nhĩ.

      “Chẳng lẽ…tiểu chủ tử nhanh như vậy chạy xa rồi?” Mắt Ngụy công công suýt chút thành mắt gà chọi rồi.

      Liễu thống lĩnh khiêu mi: “Dĩ nhiên.” còn thư thái mà làm động tác đại bàng giương cánh.

      Chỉ nghe “bành” tiếng.

      Lúc Ngụy công công ngửa cổ nhìn về phía phát ra thanh lớn kia, chỉ thấy phía bóng đen khổng lồ rơi về phía mình, Ngụy công công bị chói tới mức con mắt gần như suýt mở ra, chỉ cảm thấy ánh mặt trời hôm nay rực rỡ… trận khói bịu ầm ầm, hai người nằm dưới đất môi răng tương giao, đồng thời trợn to hai mắt, Liễu thống lĩnh hãy còn duy trì động tác đại bàng giương cánh ban nãy.

      Ngụy công công còn cảm thấy nét mặt của người phía trong nháy mắt…cứng ngắc.

      Lúc này ngọn cây truyền tới giọng giòn giã, Sở Dao nhàn nhạt nhìn hai người: “Người nào .” Ai cậu chạy xa, ràng là cậu có thiên phú kinh người, tiếng bước chân của người bình thường nghe được thôi.

      Những người kiến thức nông cạn này a.

      Sở Dao ngạo kiều giương cằm lên.

    4. Viclu520

      Viclu520 Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      27
      Mặc dù cái này giống như ko phải tình cảm của nữ chính nhưng đọc nhiều thành quen, truyện công lược đều như vậy

    5. Viclu520

      Viclu520 Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      27
      Mong Hoàng tài giỏi đến cuối cùng, đọc nhiều truyện yy nu9 quá mức làm n9 giống như vô dụng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :