1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ] Đồ chơi của đôi song sinh - Bình Ảnh Trọng Trọng (70/104)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Bóc tem.
      tonton thích bài này.

    2. keodang133

      keodang133 Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      93
      Cố lên nàg ơi. Cho ta xin cái lịch với :yoyo69::yoyo69::yoyo69:
      tonton thích bài này.

    3. Linh_lung_co_nuong

      Linh_lung_co_nuong Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      164
      Ôi tội nghiệp Tuyết Nhi bé đáng nhà ta quá :yoyo44:
      tonton thích bài này.

    4. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 47

      Editor: ton ton


      Cha của Triệu Kiệt trước nay vẫn là bác sĩ riêng của Sở gia, mà Triệu Kiệt kế thừa y thuật tinh xảo của cha ta, chỉ mới hai mươi lăm tuổi mở phòng khám tư nhân có quy mô khá lớn, do tuổi gần với hai em Sở gia, nên quan hệ coi như tệ.

      Lúc Sở Dạ chạy tới, Triệu Kiệt vẫn còn điều trị, còn Sở Dương tới lui trước cửa phòng phẫu thuật.

      ", cuối cùng cũng đến." Thấy Sở Dạ, mắt Sở Dương sáng lên, lập tức chạy đến.

      "Tuyết Nhi tại thế nào?" Sở Dạ vốn còn dự tiệc, nghe tin Tuyết Nhi gặp chuyện may lập tức chạy , vừa mong Tuyết Nhi đừng xảy ra chuyện gì, vừa nỗ lực duy trì bình tĩnh, phát khiến cho mình hoảng hốt phải là em trai lại gây ra họa, mà là thiên chân khả ái kia.

      "Em... em biết." Sở Dương quay đầu nhìn cửa phòng phẫu thuật, cam lòng , "Triệu Kiệt đuổi em ra ngoài, cho vào, bọn họ ở trong đó hơn mười phút rồi."

      "Em ngồi xuống trước , bước tới bước lui cũng tác dụng gì."

      "Ừm."

      Sở Dạ vòng qua Sở Dương, đến cửa phòng mổ, cất cao giọng : "Triệu Kiệt, tôi là Sở Dạ, cho tôi vào."

      lâu sau, có nữ y tá ra mở cửa, ý bảo Sở Dạ mặc quần áo cách ly chuẩn bị xong, sau đó đội mũ, khẩu trang và mang giày vào.

      "Tôi cũng muốn vào." Sở Dương vội vàng xông lên.

      cản đường Sở Dương , khinh bỉ nhìn cậu vài lần sau đó rất dứt khoát đóng cửa lại, làm Sở Dương tức giận đến bốc khói đầu, nếu phải Sở Dạ quay đầu đưa mắt cảnh cáo cậu suýt chút cậu nhấc chân đá cửa.

      "Triệu Kiệt, tình huống thế nào?" Khi Sở Dạ vào Triệu Kiệt rửa tay.

      "Bên trong đạo bị xé rách, may mắn dấu vết thương tương đối gọn gàng, Tiểu Linh khâu lại, yên tâm, ấy là khéo tay nhất mà tôi từng gặp, vết thương quá . Ngoài ra có tổn thương nào khác, nhưng tinh thần bị đả kích, lúc đến cả người chết lặng, hề phản ứng, cho đến khi khâu lại mới bắt đầu khóc nháo, tiêm thuốc an thần, ngủ lát mới tỉnh lại." Triệu Kiệt vỗ bả vai Sở Dạ, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Bảo em trai sau này dịu dàng chút, con người ta thể đối xử thô bạo như vậy."

      Sở Dạ nhìn Tuyết Nhi nằm, bên cạnh có hai người bận rộn làm việc, mà Tuyết Nhi luôn luôn nhắm mắt, yên tĩnh ngủ, đến gần hơn, đành lòng nhìn hạ thân bị chà đạp qua, nhàng nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Tuyết Nhi. Cảm giác kỳ diệu, chỉ nhìn như thế, tâm tình hoảng loạn vừa rồi dần dần hồi phục, còn sót lại chỉ có đau lòng, thể coi trọng địa vị của Tuyết Nhi trong lòng mình, tuyệt đối phải là món đồ chơi có hay cũng được, muốn là nhìn thấy dáng vẻ vui tươi của .

      Bên này Triệu Kiệt lắc đầu, hai em ngoại trừ gương mặt giống nhau, còn lại điểm nào cũng giống.

      ", Tuyết Nhi có việc gì chứ?" Nhìn thấy Sở Dạ và Triệu Kiệt, Sở Dương lập tức lại, gương mặt sốt ruột và hối hận.

      " xử lý tốt ."

      "Nhưng mà ấy chảy rất nhiều máu." Sở Dương tin.

      "Đều là ngoại thương, máu ngừng." Triệu Kiệt ở bên ngắt lời, "Chẳng qua mấy tuần lễ sắp tới cậu được chạm vào ấy, ít nhất phải đợi cho miệng vết thương hoàn toàn khôi phục, bằng nếu xảy ra chuyện gì, tôi cũng giúp được cậu."

      Sở Dương đầu tiên là nhàng thở ra, nghe được lời tiếp theo biểu cảm lại suy sụp xuống.

      "Cậu vừa lòng?" Triệu Kiệt cố ý đẩy cao giọng, xem ra Sở Dương tiểu tử này cũng khá để ý kia rồi, chỉ là biết tại sao tên này lại nhẫn tâm tổn thương ấy.

      "... phải, ấy việc gì là tốt rồi." Sở Dương gãi gãi đầu, dè dặt cẩn thận liếc mắt nhìn Sở Dạ cái, ấy chắc nổi giận đâu nhỉ, ", em biết sai rồi, lần sau nhất định vậy nữa."

      "Em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi chút . Đợi Tuyết Nhi tỉnh lại, chúng ta đưa ấy trở về." Sở Dạ khoát tay.

      "Ừm." Sở Dương ậm ừ lên tiếng, thấy Sở Dạ lập tức bước theo phía sau.


      Chương 48

      Tuyết Nhi nằm giường, sắc mặt tái nhợt, ngay cả đôi môi bình thường hồng hào cũng ít vài phần huyết sắc, phụ trợ thêm vẻ cực kỳ yếu ớt vào gương mặt ngũ quan nhu hòa, tạo nên cảm giác dường như chỉ cần chạm cái bị vỡ tan nát, yên tĩnh nhắm mắt, chỉ dựa vào phập phồng trước ngực biểu chứng cứ vẫn còn là sinh mệnh sống.

      ", sao Tuyết Nhi vẫn chưa tỉnh?" Gương mặt Sở Dương sốt ruột bất an.

      "Em gấp cái gì? Kể cả em có giết chết ấy cũng chả có cảnh sát nào tìm tới em." Sở Dạ lạnh lùng quét mắt nhìn em trai cái, rất ít khi dùng loại ngữ khí này chuyện với Sở Dương.

      Sở Dương nghe ra trai cậu tâm trạng vui, trong lòng cũng hối hận muốn chết, ", em phải sợ cảnh sát, em sợ Tuyết Nhi gặp chuyện may, em muốn mất ấy, chỉ cần ấy việc gì, sau này em nhất định đối xử ấy tốt."

      "Thế à? món đồ chơi cũng đáng cho em quý trọng vậy?" Sở Dạ nhướng mắt, thích Tuyết Nhi chỉ có mình sao?

      "Ban đầu em chỉ xem ấy là đồ chơi, nhưng càng lúc em càng luyến tiếc thả ấy , em muốn ấy vĩnh viễn thuộc về em, nhất là khi em phát em tổn thương ấy, em hối hận muốn chết , chỉ sợ cứ vậy mất ấy." Sở Dương ra cảm giác trong lòng, Tuyết Nhi là đầu tiên khiến cậu có thứ cảm giác này, nhưng cậu mảy may nhận ra được khi những lời này cho thấy hứng thú của cậu với Tuyết Nhi còn chỉ là thích đơn giản như vậy.

      "Mấy lời sám hối dành lại mà với Tuyết Nhi , lần này em chắc chắn dọa hỏng ấy rồi."

      Ánh mắt Sở Dương dời về phía người nằm giường, tràn ngập áy náy, đột nhiên kêu tiếng vọt tới bên giường, ", ấy cử động!"

      Tuyết Nhi rên rỉ tiếng, lông mi run vài cái, chậm rãi mở mắt ra, ánh đèn sáng chói khiến mắt trong thoáng chốc thích ứng được, nhắm rồi lại mở, nhìn thấy người kế bên giường, toàn bộ những chuyện trước khi bất tỉnh lên trong đầu, đau quá, mặc kệ có cầu xin tha thứ thế nào cũng buông tha , "A ---" Tuyết Nhi sợ hãi ngồi dậy lui đến tận trong cùng giường, tận lực rời xa người gây tổn thương đến , trong lúc di chuyển, làm động đến vết thương ở hạ thân, đau đến sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ bất lực khóc lên.

      "Tuyết Nhi, xin lỗi, nên đối xử với em như vậy, sau này làm thế nữa, đừng sợ như vậy, được ?" Sở Dương càng muốn tới gần, Tuyết Nhi càng sợ hãi. Bất đắc dĩ, Sở Dương đành phải lui lại chút, quay đầu xin giúp đỡ nhìn về phía trai, ", xem ấy sợ em đến thế, làm sao đây?"

      Sở Dạ qua, Tuyết Nhi thấy , vẫn như cũ là gương mặt thần sắc hoảng sợ, Sở Dạ dừng chân, mới nhớ tới mình và Sở Dương dáng vẻ quá giống, hoặc là Tuyết Nhi nhận lầm người, nghiêng đầu liếc nhìn kẻ đầu sỏ gây chuyện cái, "Dương, em cách xa ấy chút, nhưng đừng rời khỏi phòng, trông chừng ấy, kêu Triệu Kiệt đến"

      Sở Dương ra đến cửa, dáng vẻ Tuyết Nhi tại khiến cậu rất khó chịu, đều do cậu nhất thời lỗ mãng, phạm phải chuyện sai lầm, cậu ở trong lòng hung hăng mắng bản thân ngàn lần vạn lần.

      Rất nhanh Triệu Kiệt liền đến, ta vừa tới gần giường, Tuyết Nhi lập tức khóc thét lui về sau, hai tay bất lực ôm lấy cơ thể chính mình, cho đến khi còn chỗ để lui nữa, đổi lại là những y tá khác cũng kết quả y như vậy.

      Để lại y tá trông chừng Tuyết Nhi, Triệu Kiệt ý bảo hai em ra ngoài.

      "Triệu Kiệt, Tuyết Nhi làm sao trở nên như vậy?" Sở Dương vội vàng hỏi, tim cậu đều xoắn cuộn lại với nhau, người hại đến Tuyết Nhi ràng là cậu, tại sao Tuyết Nhi nhìn thấy ai đều sợ hãi đến thế?

      "Bước đầu phán đoán, là vì bị kích thích, tạo thành tình trạng tinh thần bất ổn." Triệu Kiệt nghĩ nghĩ phân tích .

      "Vậy lúc nào ấy mới khỏi?"

      " biết." Triệu Kiệt ràng trả lời, "Vấn đề này có thể nặng cũng có thể , có lẽ qua vài ngày khỏe, có thể cả đời cứ như vậy."

      "Cái gì?!" Sở Dương quát to tiếng.

      Sở Dạ tuy rằng ra tiếng, trong lòng cũng căng thẳng, thầm siết nắm tay, nghĩ tới khiến như thiên sứ kia mất khuôn mặt tươi cười, tuyệt đối muốn ấy biến trở về dáng vẻ ban đầu. "Triệu Kiệt, chúng tôi nên làm thế nào?"

      "Chỉ có thể từ từ đợi, hai người tận sức đừng kích thích ấy nữa, vừa rồi tôi phát lúc những y tá tiếp cận ấy, tuy rằng ấy vẫn sợ hãi, nhưng hề quá mức như chúng ta, có thể ấy đối với phái nam đặc biệt mẫn cảm." tới đây hơi liếc nhìn Sở Dương cái, "Tôi để y tá giúp hai người đưa ấy về nhà, tìm nữ giúp việc chăm sóc cho ấy, để ấy tiếp xúc nhiều với những thứ, những chuyện trước kia thích, có lẽ từ từ khôi phục lại."

      "Có lẽ?" Sở Dương vốn tự trách cúi thấp đầu, nghe được câu sau cùng nhịn được ngẩng đầu lên.

      "Phải, nếu được, hai người cũng có thể mời bác sĩ tâm lý, có thể giúp ích được."

      "Tôi hiểu rồi." Sở Dạ gật đầu, thuận tiện liếc ngang người em trai của .

      "Ngoài ra có chuyện này tôi phải nhắc nhở chút." Tầm mắt Triệu Kiệt ở người hai em dạo qua vòng, "Hai người các nên khống chế chút, nếu ấy dưới tình huống như vậy lại gặp phải bị xâm phạm, có thể trực tiếp phát điên mất. Dù là trong thời gian ngắn bệnh trạng tinh thần có ổn trở lại, trong mấy tuần cũng thích hợp hành vi tình dục, vết khâu phía dưới rất dễ bị vỡ. Nhưng hai người yên tâm, tôi làm cho ấy là nội khâu, chỉ khâu tự nhiên bị tiêu , sau này cần đến đây cắt chỉ."

      Sở Dương ngây ngốc nghe, sắc mặt tốt lắm, nhưng đây là tự mình gieo xuống, còn có thể cái gì?

      Nhìn thấy thần sắc Sở Dương biến hóa, Triệu Kiệt tin tưởng, Sở Dương chính là loại đàn ông "tiêu chuẩn" dễ dàng trong thời kỳ vợ mang thai ở ngoài tìm .

      Sở Dạ nhịn xuống xúc động muốn cước đá qua, thực muốn thừa nhận Sở Dương và là cùng bụng mẹ chui ra.

      "Em đau lòng Tuyết Nhi chịu khổ, phải như các nghĩ như vậy đâu, đấy!" Nhìn ánh mắt hai người, người nào đó sau cùng mới phát mà kêu gào, chẳng lẽ trong mắt người khác, cậu chính là dã thú trong đầu chỉ biết có động dục hay sao?

      (Mỗ Bình: cuối cùng có tự mình hiểu lấy!)

      Hết Chương 48
      CandyTN, Mật ^ Mật, Khủng Long6 others thích bài này.

    5. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 49

      Editor: ton ton


      Do Tuyết Nhi bất luận kẻ nào tới gần đều sợ hãi, hai em mất rất nhiều công sức mới đưa được người về nhà.

      Giường Tuyết Nhi vốn dĩ ở trong phòng Sở Dương, trước khi trở về, Sở Dạ gọi điện cho người chuyển giường sang cùng gian phòng để đàn dương cầm, Tuyết Nhi thích đàn dương cầm, có lẽ có thể làm an tâm chút.

      Đến mức Sở Dương, chỉ có thể nuốt bất mãn xuống bụng, từ lúc Tuyết Nhi gặp chuyện may đến bây giờ, trai cũng chưa từng bày sắc mặt tốt với cậu, đây là chuyện bao nhiêu năm rồi chưa từng xảy ra.

      Dọc theo đường , Tuyết Nhi khóc cũng nháo, chỉ có hoảng sợ cuộn người lại, y tá đưa vào căn phòng sửa sang tốt để ngồi vào giường, Tuyết Nhi lập tức lui đến góc tường, cảnh giác nhìn chằm chằm hai người đàn ông tướng mạo giống y như nhau đứng trước cửa. Phía dưới vẫn quá đau, so với cái gì trong dĩ vãng cũng đau hơn, rất sợ có người lại đối xử thô bạo với như vậy.

      Y tá thương tiếc nhìn , bé trong sáng như thế nhưng lại bị tùy ý tổn thương, dù là ai nhìn vào cũng đành lòng, thở dài mới xoay người rời , lúc qua cửa, lần nữa khinh thường liếc nhìn kẻ gây ra họa, "Trước hết cứ để ấy mình bình tĩnh lại chút, hai người đều cần tới gần ấy, nhất là đấy!"

      Sở Dương tức tới nghẹn, có hỏa mà phát nổi ra, cậu làm sai, nhưng tới phiên mấy người liên quan đến dạy dỗ cậu, trừng mắt nhìn qua, đáng tiếc đối phương có chút e dè cậu.

      Y tá lúc bước qua Sở Dương, còn giống như cẩn thận giẫm lên chân cậu cước, rồi mới ngẩng đầu ưỡn ngực rời .

      ".... ... đàn bà đáng giận này..!" Sở Dương tuy rằng tức giận, nhưng làm ra hành vi đuổi theo trả thù, chỉ có thể nhìn bóng lưng khiêu khích kia càng càng xa.

      ", nhất định là tên Triệu Kiệt kia sai ta làm như thế!"

      Sở Dạ dời tầm mắt nhìn người cuộn mình giường, vẻ mặt khôi phục bình tĩnh nhất quán, "Chúng ta cứ hãy rời , ấy cần nghỉ ngơi tốt, sáng sớm bảo Bạch Lan làm chút điểm tâm Tuyết Nhi thích ăn vào."

      "Dạ." Sở Dương rầu rĩ lên tiếng, trai nhất định cũng rất tức giận, bằng lãnh đạm với cậu như thế, xem ra tháng ngày kế tiếp của cậu rất dễ chịu.

      Sở Dạ đóng cửa, tiếp tục chần chờ trở về phòng mình.

      Để chữa khỏi vết thương, bất luận là thân thể hay là tâm hồn, đều cần thời gian. tại, bọn họ tạm thời làm được gì cả.

      Cửa vừa đóng lại, Tuyết Nhi căn thẳng tinh thần liền trầm tĩnh lại, hơn nữa hiệu quả thuốc tê qua, đau đớn như cơn sóng thủy triệu ập tới, chỉ ở chỗ xấu hổ kia, cả thân mình cũng có chỗ nào thoải mái, lần cường bạo đó hề đem lại cho khoái cảm tình ái gì, chỉ có đau đớn và sợ hãi.

      Hai chân Tuyết Nhi gập lại trong ngực khóc lên, cả người đều đau, rất muốn về nhà, muốn gặp cha mẹ, phòng cách hiệu quả quá tốt, người bên ngoài đều hề nghe tiếng khóc của .

      Khóc mệt mỏi, thanh nức nở của Tuyết Nhi dần dần trở nên lại, mang vẻ mặt đầy nước mắt ngủ thiếp , trong mộng cũng luôn luôn bất an nhăn mày.

      Bạch Lan cũng biết tối hôm qua cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng hơn nửa đêm bảo bọn họ chuyển giường sang phòng khác, tóm lại rất bình thường. Buổi sáng lúc bưng điểm tâm lên phòng Tuyết Nhi, liền phát bất thường.

      Dường như bị tiếng mở cửa đánh thức, Tuyết Nhi mở to đôi mắt sưng đỏ cảnh giác nhìn chằm chằm ta, thấy ta tới gần liền lui vào bên trong, bộ dạng rất là sợ hãi. Nếu như bình thường, Tuyết Nhi hẳn ngọt ngào gọi tiếng chị Bạch Lan, rồi mới tò mò lại xem trong tay ta có thứ gì bất ngờ, hôm nay sao lại như vậy?

      "A!" Tuyết Nhi hét lên tiếng, ôm lấy đầu mình.

      Bạch Lan đến bên giường mới dừng lại, nặng nề thả cái mâm xuống tủ đầu giường, "Nếu phải hai vị thiếu gia bảo tao đưa điểm tâm, ai lại nguyện ý hầu hạ mày? Đừng tưởng bây giờ hai vị thiếu gia có hứng thú với mày thực cho rằng con chim ngốc cũng có thể biến thành phượng hoàng." Bạch Lan từ lâu dò được tính tình Tuyết Nhi, mặc kệ ta có ra lời ác độc thế nào, chỉ cần cuối cùng dỗ ngọt vài câu, con ngốc này so đo gì nữa, ta lúc trước bị tức giận bởi Sở Dạ, lý nào lại đổ hết chuyện này cho Tuyết Nhi. "Nhanh ăn !"

      Thân mình Tuyết Nhi run lên, sợ hãi nhìn Bạch Lan, có ý muốn động tay.

      "Thừa dịp nóng ăn, nguội rồi đừng có mà oán giận." Bạch Lan vẻ mặt khó chịu, tiếp tục nhìn cuộn người lại, xoay mình bước .

      Trong phòng an tĩnh lại, Tuyết Nhi qua lâu mới chuyển đến rìa giường, quả đói bụng, hơi ăn hơn nửa, tiếp tục ngồi giường đợi hơn giờ đồng hồ mới xuống.

      Trong phòng có người khác, Tuyết Nhi cảm giác an nhàn rất nhiều, chậm rãi đến cạnh đàn dương cầm, nhấn vài phím đàn, thanh thuần khiết trong suốt theo ngón tay nhấn xuống tuôn trào, Tuyết Nhi ngồi lại, dựa theo trí nhớ di động ngón tay, tuy chẳng hình thành nên điệu gì nhưng lại khiến bình tĩnh trở lại, dần dần phai nhạt thương tổn.

      Chìm đắm trong tiếng nhạc hề phát cửa phòng lặng lẽ bị mở ra khe hở, bóng dáng cao ngất của người nào đó cứ đứng bên ngoài, nhìn bóng lưng nhu nhược của như có vẻ đăm chiêu.

      Chương 50

      Ngày tiếp theo, Tuyết Nhi vẫn sợ gặp người, khi trong phòng chỉ còn mỗi mình, mới có thể lặng lẽ xuống giường, hoặc là ngồi đàn, hoăc là nhìn ra ngoài cửa sổ. Còn khi y tá đến nhà khử trùng bôi thuốc, lại là trận tủi thân khóc lớn.

      Sở Dạ và Sở Dương theo thường lệ đến trường, mà Bạch Lan ngoại trừ ngày ba bữa đưa cơm, căn bản muốn để ý đến Tuyết Nhi.

      A Sinh nhàng mở cửa, ta hôm qua đến cùng xảy ra chuyện gì, nhưng Tuyết Nhi khẳng định phải chịu thương tổn, cho nên ấy mới có thể e ngại tất cả mọi người, nghĩ như thế, càng khó đoán Tuyết Nhi gặp chuyện gì.

      Tuyết Nhi chính là cuộn mình trong chăn nức nở, vừa mới khử trùng miệng vếtt thương, những người đó vừa , Tuyết Nhi vừa đau vừa sợ, bị nắm cho động đậy, Tuyết Nhi nhớ đến sợ hãi đêm đó. Trải qua phen dày vò, Tuyết Nhi hơi mệt, bất tri bất giác ngủ, nước mắt mặt nước mắt vẫn chưa lau.

      Thấy Tuyết Nhi ngủ, A Sinh mới dám lặng lẽ từ cửa đến gần thêm chút, dung nhan tái nhợt đầy nước mắt, mặc dù ngủ đôi mày vẫn nhíu chặt, nào thấy dáng vẻ đáng hồn nhiên thích cười ngày trước luôn theo sau lưng ta, phá lệ khiến người ta đau lòng. Nhẫn nhịn xúc động tiến gần hơn nữa, A Sinh qua hồi lâu mới rời , vừa mở cửa suýt chút đụng phải người muốn bước vào.

      "A!" Bạch Vi theo bản năng hết hồn hô tiếng, ngừng chân, "Tuyết Nhi ở bên trong sao?"

      "Có, nhưng mà..." A Sinh nhận ra người trước mắt là giáo viên dạy Tuyết Nhi đàn dương cầm, nhưng ta hề có dáng vẻ muốn nhường đường, tại Tuyết Nhi gặp bất luận người nào đều hoảng hốt lo sợ, vất vả mới ngủ được, ta muốn có người quấy rầy.

      "Tuyết Nhi xảy ra chuyện gì? Buổi sáng cậu Cả nhà các người gọi điện bảo tôi hôm nay tới đây dạy đàn, cũng chuyện gì, thiệt là." Bạch Vi oán giận tiếng, ấy tuần dạy Tuyết Nhi ba ngày, mỗi ngày hai giờ, quy định cụ thể thời gian, hôm nay tính đến, dù ở trường tuy phải Chủ Nhật nhưng cũng phải học mà, ngày hôm nay chẳng dễ dàng gì mới dư được hôm rỗi, nếu phải rất thích Tuyết Nhi mặc kệ cầu giải thích được của Sở Dạ.

      "Là cậu Cả gọi đến?"

      "Đó là đương nhiên, chuyện gì mà gấp vậy? Tuyết Nhi đâu?" Bạch Vi ý muốn từ mặt A Sinh nhìn ra gì đấy, tối hôm qua mới chuyện điện thoại với Sở Dạ về Tuyết Nhi, tuy rằng Tuyết Nhi về mặt trí lực đủ, nhưng cũng xem như người trưởng thành, khi song phương dưới tình huống tự nguyện phát sinh quan hệ tình dục vẫn coi như bình thường, dù sao cũng phải là việc riêng của nhà mình, chỉ cần Tuyết Nhi quá uất ức, cũng cần phải quản nhiều.

      "Tuyết Nhi ở bên trong, cứ vào. Tuyết Nhi ấy..." A Sinh muốn lại thôi, chỉ tránh người ra, nhàng mở cửa.

      Bạch Vi có chút hiểu ràng, vào cửa liền chạm phải ánh mắt kinh sợ của Tuyết Nhi.

      Vốn dĩ ngủ say, nhưng tại ngồi đàn, giờ gặp người vào lập tức trốn tới góc xó co người lại, cảnh giác nhìn chằm chằm người tới gần.

      "Tuyết Nhi?" Bạch Vi nhận thấy khác thường, dè dặt cẩn trọng hỏi. " nhớ chị ư?"

      Ánh mắt Tuyết Nhi chớp chớp, nhưng vẫn hề tiêu trừ đề phòng.

      Bạch Vi định tới gần, nhưng đổi lại Tuyết Nhi run rẩy rất , Bạch Vi dừng chân, vô số nghi hoặc toát ra trong đầu, ngày hôm qua kia ràng còn rất tốt, tại sao chỉ qua đêm gặp, Tuyết Nhi nhưng lại sợ như vậy? , có lẽ nhằm vào , là sợ bất kì người nào. Bạch Vi suy xét lượt rồi ngồi vào đàn dương cầm, khi vừa mở cửa hình như có nghe vài thanh đứt quãng lộn xộn, ràng Tuyết Nhi đàn, xem ra đối với đàn dương cầm vẫn rất có hứng thú, cũng hiểu được tại sao Sở Dạ lại muốn qua đây vào hôm nay.

      Đầu ngón tay nhấc lên, điệu chậm rãi tuôn chảy, Bạch Vi chọn khúc nhạc tiết tấu thanh thoát, đàn xong đoạn, Bạch Vi thấy vẻ mặt Tuyết Nhi buông lỏng, "Tuyết Nhi, muốn đánh đàn ? Lại đây nào, chị dạy cho em."

      xong lại đàn khúc nhạc khác, vừa đàn vừa chú ý nhìn Tuyết Nhi.

      Tuyết Nhi cắn cắn môi, trong lòng từ chối sau lúc lâu, chậm rãi tin tưởng qua, hơi giống vật nuôi, sợ hãi thích ứng hoàn cảnh và chủ nhân mới.

      Bạch Vi nhường ra nửa ghế, tiếp tục đàn.

      Tuyết Nhi xác nhận người trước mắt thương hại mình sau đó mới ngồi vào bên cạnh ấy.

      Sở Dạ về trước, vào cửa phòng, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy, Tuyết Nhi gương mặt khôi phục tươi cười, mười ngón tay mảnh khảnh nỗ lực theo kịp tiết tấu của Bạch Vi, hệt như ngày hôm trước chưa từng xảy ra chuyện gì.

      ────

      Lời tác giả: Bộ não trong tình trạng sụp đổ sau giờ làm việc, biết mình viết cái gì nữa.

      Hết Chương 50
      CandyTN, Mật ^ Mật, Xu trần7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :