1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yên Hoa

      Yên Hoa Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      76
      Lúc trước mình có đọc truyện này mong ngọt ngào để quên cay đắng thực tế. Mấy hôm nghỉ tết k đọc để đọc dồn. Cuỗi cùng khóc hu hu. tìm màu hồng ngọt ngào mà suốt mấy chương đều khóc sướt mướt. Tội nghiệp bố con nhà này quá, nhưng cũng cảm động quá.
      cupid_aint_a_lie, HoanHoanNgân Nhi thích bài này.

    2. reallllljun

      reallllljun New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      10
      Dồn lại cả tháng r đọc lần đúng là quyết định đúng đắn mà T.T
      HoanHoanNgân Nhi thích bài này.

    3. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      cả ngày hôm nay đều chờ Ngân Nhi
      HoanHoan, Ngân Nhixukem thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 64

      Chu Tự Hằng hít sâu hơi, trong lòng chứa đựng biết bao cảm xúc hỗn độn, : “Bố, con về.”

      Cậu làm ra vẻ như chưa nghe thấy gì, nhưng Chu Xung biết, con của nhất định nghe được hết rồi.

      Trong thoáng chốc hơi giật mình kinh ngạc, nhìn Chu Tự Hằng đứng ở cửa sân, toàn thân bị bóng đêm bao phủ, thấy mặt, chỉ có đôi mắt là long lanh rực sáng.Chu Xung tự nhiên thấy chân hơi vướng víu, cử động mới nhớ ra là mình giẫm lên điếu thuốc.

      Trong đầu bỗng ra cuộc chuyện vừa rồi giữa mình và Tô Tri Song, Chu Xung cho rằng mình làm sai, nhưng vẫn cảm thấy bối rối, nới lỏng cổ áo, cười : “Tiểu tổ tông, về rồi đấy à, để bố bảo giúp việc làm cho con chút gì đó ăn khuya nhé, bố…bố tắm .”

      Sao lại phải tắm?

      Vì người nồng nặc mùi rượu và khói thuốc, mặt muốn con trai ngửi thấy những mùi này, mặt khác là muốn tìm cái cớ để trốn tránh.

      Chu Xung chạy rất nhanh, tuy hơn bốn mươi nhưng đôi lúc tính tình vẫn như đứa trẻ con vậy.

      Ngoài sân khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại mùi rượu gắt mũi đọng lại trong khí.

      Chu Tự Hằng cầm tờ phiếu điểm, mím môi, quay về ngồi lại ghế salon, tay luồn sâu vào trong mái tóc.

      Tô Tri Song cũng vào, giày cao gót, nhưng bước lại rất nhàng sàn đá cẩm thạch.

      Lúc qua bàn trà, bỗng dừng lại vài giây.

      Chu Tự Hằng mở mắt ra, trông thấy Tô Tri Song nhìn vào tờ phiếu điểm của cậu.

      Bị Chu Tự Hằng bắt được là mình nhìn trộm, cũng hề cảm thấy chột dạ, chỉ bình tĩnh dùng ánh mắt đáp lại.

      Chu Tự Hằng cười khổ: “Thành tích này, e là lọt nổi vào mắt xanh của đâu nhỉ?”

      Cậu ngồi, Tô Tri Song đứng, khí thế bỗng dưng có chênh lệch rệt.

      Tô Tri Song trầm tư lúc, trả lời rất đúng trọng tâm: “Rất tốt, tiến bộ 53%, nếu cậu muốn tiến 100 bước, vậy coi như bây giờ thành công nửa rồi.”

      Giọng của hơi khàn và lạnh lùng, nghe ra chút cảm xúc nào.

      Chu Tự Hằng rất ngạc nhiên, hỏi: “Sao lại là 53%?”

      “Tính ra thôi.” Tô Tri Song đáp, “Lần thi tháng đầu tiên của năm lớp 10, cậu đứng thứ 1385, sau năm, cậu vươn lên đứng thứ 651, nếu bỏ môn Văn, chỉ tính các môn khoa học tự nhiên cậu có thể đạt thứ hạng cao hơn chút nữa.”

      Chu Tự Hằng nhìn vào tờ phiếu điểm, bàn tay nắm chặt thành quyền được thả lỏng, lại ngẩng lên nhìn Tô Tri Song, cười : “ nghe cũng đúng.”

      trong lời của cậu vẫn chưa hết, Tô Tri Song chờ nghe nốt câu tiếp theo.

      Nhưng chờ mãi vẫn chỉ là im lặng.

      Dường như trải qua cuộc giao chiến nội tâm rất lâu, Chu Tự Hằng tinh thần mỏi mệt, cuối cùng ấp úng : “Ừm…Mấy cái…vở ghi của Trần Tu Tề kia…Có thể đưa tôi mượn được ?”

      Chu Tự Hằng quả thực tiến bộ được nửa, còn nửa còn lại, cậu phải nỗ lực nhiều hơn nữa.

      Cả hai người yên lặng lâu, nhìn nhau câu gì.

      Tô Tri Song đứng thẳng, tư thế khá giống với Trần Tu Tề, gương mặt nhìn cũng có nét giống nhau.

      “Được.” Tô Tri Song liếc nhìn Chu Tự Hằng lượt, : “Ngày mai tôi đưa cho thầy chủ nhiệm của cậu.”

      biết có phải do ảo giác hay mà Chu Tự Hằng lại nhìn thấy Tô Tri Song hờ hững nở nụ cười.

      Nhưng còn chưa kịp nhìn Tô Tri Song ra cửa, cầm tờ văn kiện rồi ra về.

      Chu Tự Hằng giọng : “Cảm ơn.”

      Cậu rất khẽ, thậm chí còn cho là Tô Tri Song nghe thấy.

      Sau khi Tô Tri Song rời , Chu Tự Hằng vẫn ngồi ngay ngắn salon lúc lâu, giúp việc làm xong hai bát mì thịt bò để bàn.

      Bát mì to thơm ngào ngạt, Chu Xung mũi thính như cún, lao mạch từ lầu xuống, nước người còn chưa khô hẳn, mùi rượu và khói thuốc biến thành mùi sữa tắm ngát hương.

      “Thơm chết mẹ được!” Chu Xung buộc dây áo choàng tắm, bụng đói cồn cào chạy đến.

      cười với Chu Tự Hằng cái, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Sao lại đần người ra thế kia, mau ăn , bố ăn hết bây giờ!”

      vậy, nhưng vừa cầm đũa lên là lập tức gắp ngay mấy miếng thịt bò từ bát mình sang bát của Chu Tự Hằng.

      ra thịt bò rất nhiều, cần phải nhường nhau, nhưng theo bản năng Chu Xung vẫn luôn cảm thấy con trai ăn đủ no: “Ăn nhiều cho mau lớn.” Câu này Chu Xung từ cách đây mười mấy năm rồi.

      vừa vừa gắp miếng mì to cho vào miệng, nuốt vội nuốt vàng, cắm cúi ăn ngừng.

      “Tối nay uống rượu với người ta, bố chưa ăn cơm tối à?” Chu Tự Hằng vẫn cầm đũa, hỏi.

      Cậu chỉ suy đoán thế thôi, nhưng nhìn nét mặt của Chu Xung chắc là đúng như vậy rồi.

      Chu Xung cắn đứt sợi mì, chán nản nuốt xuống, đưa mắt nhìn Chu Tự Hằng ngồi đối diện.

      Chu Xung thường ngày nhiều, nhưng lúc này dường như quên hết từ ngữ.

      Chu Tự Hằng bảo giúp việc nấu thêm ít mì nữa, sau đó lại quay đầu : “Bố.”

      Thấy con trai nghiêm túc như vậy, Chu Xung biết phải làm sao, miệng ngậm đống mì, ậm ờ đáp: “Gì con?”

      “Con lớn rồi.” Chu Tự Hằng , “Bố tin con được ?”

      Chu Xung sững sờ.

      lúc sau, mời khàn giọng đáp: “Được.”

      Dường như ngay tại khi chữ “Được” này được ra, lập tức có cơn mưa xuân cực lớn lần nữa tưới mát vào thế giới của Chu Tự Hằng.

      Thời gian mài dũa cậu, biến cậu từ cậu con trai bốc đồng ngây ngô trở thành người đàn ông thành thục có tri thức, như thể có thanh gươm lần lượt lột hết những lớp vỏ bọc bên ngoài của cậu xuống, lộ ra viên ngọc sáng rực rỡ sâu bên trong.

      Kết thúc học kì , lại tới giữa học kì hai, cái tên Chu Tự Hằng lọt vào top 30 trong thứ tự xếp hạng của khối chuyên khoa học tự nhiên.

      đúng là kì tích.

      Gần như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

      Từ vị trí thứ hai từ dưới lên, tiến đến top 900, rồi đến 600, sau đó là 500, 400, 300, 200, 100…Mỗi lần thi tháng cậu đều có tiến bộ, tiến bộ cực kì ràng, vừa kiên định lại vừa vững vàng.

      Cậu như leo núi vậy, từng bước đều vô cùng ổn định.

      Trước đây từng là nhân vật quan trọng, giờ cậu đứng lên rất nhiều người rồi, còn trở thành tấm gương cho việc “Trò hư biết nhận lỗi còn quý hơn vàng” hay “Cố gắng bao giờ là muộn” nữa.

      Thầy Thành vốn hay biểu lộ cảm xúc cũng phải sung sướng cười ra tiếng trong phòng làm việc, tâm trạng lên lớp mỗi ngày đều rất tốt, bộ quần áo bám đầy bụi phấn như thể cũng tỏa sáng theo vậy.

      Tháng năm lại đến.

      Đối với các học sinh lớp 11 ngày nghỉ quả rất ít ỏi, mà đặc biệt là các học sinh lớp 11 trường Nhất Trung Nam Thành ngày nghỉ gần như là có, mười mấy quyển sách giáo khoa được thầy dạy hết, giờ bắt đầu đến ngày ôn tập, áp lực đè nặng vai của những cậu học trò mới mười bảy mười tám tuổi.

      Ban ngày các thầy siêng năng dạy dỗ, đến tối các học sinh lại giành giật từng giây từng phút để làm đề.

      Chu Tự Hằng tập trung làm bài, trước mặt sách vở chất cao như núi, lớp học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bút viết vang lên.

      Cậu và Minh Nguyệt cùng nhau làm đề thi Lý, giống như rất nhiều bé khác, Minh Nguyệt học giỏi Toán và Lý, thậm chí còn có thể là hơi kém, theo như ngày thường cả hai ngồi làm đề, sau khi chữa bài, nếu có chỗ nào hiểu Chu Tự Hằng giảng cho Minh Nguyệt.

      Nhưng tối nay có lẽ là ngoại lệ…

      Minh Nguyệt ngủ gật rồi.

      Bộ dạng của bé trông rất khốn đốn, viết viết hai mắt nhắm nghiền lại, bút vẫn còn dựng thẳng, nhưng đầu lại gục xuống.

      Chu Tự Hằng dừng bút, nghiêng đầu nhìn bé.

      Cậu rất cố gắng, Bạch Dương cũng vậy, trước mặt hai người là chồng sách cao ngất, lại ngồi bàn cuối nên nhìn nó giống như cái tường chắn vậy, tạo thành gian kín đáo và riêng tư, Minh Nguyệt say ngủ trong thế giới bé ấy.

      Tuy là học sinh theo nghệ thuật nhưng Minh Nguyệt lại học trường chuyên, Giang Song Lý có mời giáo viên múa đến nhà dạy kèm riêng cho Minh Nguyệt, bé vừa phải lo học văn hóa ở trường lại vừa phải lo học múa, cho nên rất bận rộn.

      Chả trách mà đến giờ tự học buổi tối bé lại ngủ mất.

      Chu Tự Hằng đặt bút xuống, cởi áo khoác ra đắp lên người Minh Nguyệt, động tác của cậu rất nhàng, sợ đánh thức bé, nhưng dáng vẻ của bé khi ngủ trông rất đáng , làm Chu Tự Hằng kìm được mà ghé mặt lại gần nhìn.

      bé gối lên cánh tay phải, vì nghiêng đầu nên bên tóc xõa xuống gò má, những lọn tóc mềm mại chui vào bên trong áo khoác của cậu.

      Minh Nguyệt đối với cậu, là vầng trăng sáng lung linh soi sáng mặt biển rộng lớn, quý giá hơn cả châu báu.

      mười sáu tuổi, cần son phấn mà các đường nét gương mặt vẫn vô cùng xinh đẹp, khiến người ta nhìn mà muốn thương, ánh mắt của cậu tham lam nhìn bé, bé ngủ rất say, thỉnh thoảng cái miệng lại mấp máy, hai gò má trắng như tuyết được phủ thêm lớp màu hồng, tựa như viên ngọc sáng dưới ánh bình minh, vừa thanh khiết lại vừa quyến rũ.

      Chu Tự Hằng muốn rút cây bút trong tay Minh Nguyệt ra, sợ cẩn thận bị đầu bút chọc vào, nhưng cậu mới chỉ khẽ động vào cây bút Minh Nguyệt mở mắt ra rồi.

      bé vẫn trong trạng thái mơ mơ màng màng, đưa tay dụi mắt cho tỉnh ngủ, duyên dáng ngáp cái, phụng phịu tự trách mình: “A…Sao lại ngủ mất rồi!”

      bé từ bàn bò dậy, áo khoác của Chu Tự Hằng cũng theo đà trượt xuống, nhưng cậu nhanh chóng bắt được.

      Gương mặt cậu tràn ngập nét cười, nhìn rất đẹp trai.

      Minh Nguyệt xấu hổ le lưỡi, lúc này tỉnh ngủ rồi, kéo vạt áo Chu Tự Hằng : “Xin lỗi , hiểu sao em lại ngủ gật nữa.”

      “Còn mệt ?” Chu Tự Hằng vuốt tóc Minh Nguyệt, lại véo mặt bé, “Nếu thấy mệt ngủ thêm chút nữa .”

      Minh Nguyệt lắc đầu, cọ cọ lòng bàn tay cậu: “Bọn mình làm đề Lý tiếp thôi.”

      bé hơi nhức đầu, khổ sở nhíu mày.

      Tối nay tiếng ve kêu ngoài sân om sòm, nhưng cũng làm ảnh hưởng đến tập trung của các học sinh.

      Chu Tự Hằng lần nữa cầm bút làm bài, Minh Nguyệt cắn đầu bút, cằm tì vào mu bàn tay, nhìn có vẻ mấy hứng thú.

      Lúc Minh Nguyệt giải xong bài Chu Tự Hằng làm xong đề rồi.

      Giỏi đấy.

      Minh Nguyệt ngẩng lên nhìn Chu Tự Hằng.

      Người ngoài nhìn vào nghĩ là Chu Tự Hằng bỗng giỏi lên sau đêm, nhưng Minh Nguyệt biết cậu vẫn chỉ là người bình thường, thành tích tiến bộ là nhờ vào việc ngày đêm cố gắng ngừng.

      Chu Xung mời sáu giáo viên đến dạy kèm tại nhà cho Chu Tự Hằng, chủ nhật hàng tuần là thời điểm mà Chu Tự Hằng bận nhất, ngừng chuyển động giống như con quay vậy, sách vở tài liệu học tập cậu cũng mua rất nhiều, sau đó nghiêm túc ngồi đọc, dần dần sách vở của cậu có thể xếp thành bức tường rồi.

      Chu Tự Hằng vừa dựa vào thông minh vốn có của mình, cũng vừa bỏ ra mồ hôi công sức gấp trăm lần trước đây, tăng tốc ngừng con đường học tập.

      Vậy mà con đường ấy, Minh Nguyệt lại thể giúp được gì cho cậu, thế trong giờ tự học còn ngủ gật nữa.

      Trong lòng bé rất áy náy, tủi thân mím môi, gọi: “Chu Chu.”

      “Gì em?” Chu Tự Hằng nghiêng đầu đáp.

      “Hình như em chẳng giúp được gì cho cả.” bé đáng thương ủ rũ .

      Có đôi khi Minh Nguyệt nghĩ, giá mà mình học giỏi như Mạnh Bồng Bồng tốt biết mấy.

      Trong ánh mắt long lanh của Minh Nguyệt, Chu Tự Hằng có thể nhìn thấy hình bóng mình trong đó.

      Sao lại giúp được gì cơ chứ?

      bé vừa phải học múa lại vừa phải học văn hóa, mỗi ngày đều rất bận rộn, nhưng vẫn cố chấp ngồi cùng cậu vào mỗi giờ tự học buổi tối.

      Chu Tự Hằng cào chóp mũi bé, : “ sao hết, em chỉ cần ở yên tại chỗ chờ là được rồi.”
      ---
      Chu vào top 30 rồi đấy bà con nhá :hoho: Nguyệt Lượng cứ việc ngủ say, giông bão cuộc đời để lo :hoho:
      Chương 65: 5/3/18 <3

    5. Lamei

      Lamei Well-Known Member

      Bài viết:
      138
      Được thích:
      607
      “- Chu Chu!
      - Gì em?
      - Hình như em chẳng giúp được gì cả.”

      Ối giời ơi cảm động chết tôi rồi!!! Tôi từng bảo MN là nữ chính tuyệt vời nhất thế giới chưa các ? Sao lại có người vừa xinh đẹp vừa dịu dàng mềm mại hiểu lòng người như vậy chứ, rốt cuộc CTH kiếp trước tích bao nhiêu công đức vầyyyyy?
      Nghe bé gọi “Chu Chu” thôi chắc CTH cũng muốn quỳ xuống nghe nữ thần sai bảo rồi hehe :v
      anchip, HoanHoan, hargane1876 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :