1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng quân sủng thê - Ngọc Tịnh Cam Lộ (91/116)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 109


      Đợi đến khi Tô Nhược U xuất lần nữa trong chuồng ngựa, nàng thay bộ y phục cỡi ngựa màu xanh trúc, tuy rằng dịu dàng thanh thoát như thường ngày nhưng cũng thể được tư thế hiên ngang, nhất là vòng eo thon hết sức chỉnh tề khiến cho Bùi Hạo hận thể đưa tay dài sang đó.


      ‘Hồng Lăng, ta đến rồi đây!’


      Con ngựa con màu đỏ thẳm được Tô Nhược U gọi là Hồng Lăng nhấc chân lên giậm chân tại chỗ, bày ra tư thế hoan nghênh, hiển nhiên là khác hẳn thái độ lúc trưa lúc mới gặp gỡ, làm cho Tô Nhược U vui mừng thôi, dù sao người chủ nhân như nàng được chấp nhận rồi.


      ‘Hí...iiiii ----’ Xích Diễm đứng bên cạnh nhìn thấy nữ chủ nhân thẳng đến con ngựa kia, ngay cả bắt chuyện cũng thèm làm với bản thân nó, cho nên nó khỏi buồn bực rồi.


      Bùi Hạo dở khóc dở cười, thò tay vuốt vuốt đầu to của Xích Diễm, ‘Tiểu tử ngươi còn hăng hái hơn cả ta nữa đấy, bớt làm mấy chuyện mất mặt lại .’


      Xích Diễm mặc kệ, nó vẫn dậm chân như trước, nó chẳng hề thích cảm giác bị xem chút nào, ràng nó đẹp trai đến thế, nó mới xứng danh ngựa ngoan trong mắt mọi người!


      Tô Nhược u vội vàng duỗi tay kia ra an ủi Xích Diễm phát giận, làm sao bây giờ? Hình như Xích Diễm và người nào đó rất giống nhau, hở ra là ăn giấm chua, tuyệt đối là y hệt.


      Nghĩ đến đây, Tô Nhược U kiềm lòng được ngẩng đầu liếc Bùi Hạo, nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt tỏ vẻ vô tội của , ngay lập tức nàng càng cảm thấy hết sức vui vẻ.


      Thấy dáng vẻ của nàng, làm sao Bùi Hạo , chỉ là, so với Xích Diễm tốt hơn nhiều là được rồi.


      Bản thân Tô Nhược U vốn biết chút kỹ thuật cỡi ngựa, chỉ là thường ngày hiếm có cơ hội cỡi, cho nên tránh khỏi việc thành thạo, có điều may là con ngựa mà Bùi Hạo chọn cho nàng có tính tình ngoan ngoãn, nghe lời, hơn nữa vóc dáng nó quá cao, chưa đầy lát trong sân tập, Tô Nhược U có thể tự mình cỡi Hồng Lăng chạy đoạn rồi.


      Bùi Hạo cỡi lưng Xích Diễm, ánh mắt rời nhìn chăm chú vào Tô Nhược U, nếu như ban đầu còn lo lắng nàng bị té xuống đất, bây giờ lại bị thân hình uyển chuyển của nàng hấp dẫn, khỏi thầm than, ngờ khi nữ kỵ binh cỡi lưng ngựa còn có thể có được mùi vị khác biệt thế này, nhất là tiểu nương tử nhà làm cái gì cũng đẹp mắt hơn người khác!


      ‘Phu quân, chúng ta ra ngoài dạo lát !’


      đường Tô Nhược U quan sát địa hình đại khái rồi, xung quanh đây toàn là thảo nguyên trống trải, đúng lúc Tô Nhược U hăng hái vì nhận được quà tặng, đương nhiên nàng muốn ra ngoài thử tay chân lát, hơn nữa nhớ tới thảo nguyên trống trải thúc ngựa nhanh như gió gì gì đó, nghĩ dến là Tô Nhược U càng thêm động lòng.


      Bùi Hạo cũng có ý nghĩ này, cộng thêm Xích Diễm bên người kháng nghị từ nãy giờ, Bùi Hạo lập tức đồng ý ngay, có điều vì suy nghĩ cho an toàn của nàng, Bùi Hạo làm mặt nghiêm nhắc nhở: ‘Nhưng mà cho phép nàng chạy quá nhanh, bằng ta thu hồi Hồng Lăng lại, cho nàng cỡi thêm lần nào nữa.’


      Tô Nhược U vung roi ngựa trong tay lên, Hồng Lăng bèn chạy nhanh ra ngoài, ‘Ta biết rồi phu quân.’


      Chỉ là, đối với lời của Bùi Hạo, tuy ngoài miệng Tô Nhược U hứa hẹn nhưng trong lòng chút cũng lo lắng, hừ! Hồng Lăng là lễ vật sinh thần của nàng, nếu cho nàng rồi chính là của nàng, muốn thu lại, nàng cho thử xem phải làm sao?!

      Nghĩ đến đây, hai chân Tô Nhược U kẹp chặt bụng ngựa, ‘Hồng Lăng, chúng ta chạy nhanh lên, để cho bọn họ đuổi kịp chúng ta.’

      Có điều những chuyện này chỉ là tưởng tượng của Tô Nhược U mà thôi, chưa đầy lát, Xích Diễm lắc mình vượt lên nửa thân ngựa, đồng thời ngừng quay đầu sang hí vang với Tô Nhược U, dáng vẻ đó thành công chọc Tô Nhược U tức giận, nàng lập tức tăng nhanh tốc độ, song bất đắc dĩ chênh lệch thực lực giữa Hồng Lăng và Xích Diễm cách nào bù đấp nổi, vì thế hoàn toàn cần chỉ huy của Bùi Hạo, Xích Diễm luôn vượt lên trước mặt Tô Nhược U nhiều ít, đúng nửa cái thân ngựa, cực kỳ kiêu ngạo.

      Ước chừng qua nửa canh giờ, Bùi Hạo quay đầu nhìn sang khuôn mặt phơn phớt hồng của tiểu nương tử, kiềm lòng được mà mở miệng, ‘U Nhi, chạy lâu rồi, chúng ta nghỉ ngơi lát .’

      Thời gian cỡi ngựa cũng hơi lâu rồi, Tô Nhược U cũng cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa bởi vì lâu cỡi nên hình như bắp đùi trong của nàng có chút đau, chắc là do cọ sát với thân ngựa, tuy nhiên những chuyện này là gì so với niềm vui thích khi được cỡi ngựa cả, Tô Nhược U xem nó là chuyện quan trọng.

      Có điều người lão luyện như Bùi Hạo làm sao chú ý cho được? Tuy rằng Tô Nhược U cố hết sức che giấu, nhưng từ tư thế của nàng Bùi Hạo vẫn nhìn ra nàng khoẻ trước tiên.

      Bùi Hạo hơi ảo não, có lẽ bản thân nên sớm bảo dừng lại mới đúng....

      ‘Phu quân, ta sao đâu...’ Thấy sắc mặt u ám của Bùi Hạo, Tô Nhược U có chút sốt ruột rồi, nàng cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả, vừa mới bắt đầu cỡi ngựa ai mà chả như vậy, huống chi thân thể nàng dưới chăm sóc của Vương ma ma càng mềm mại hơn, hiển nhiên tránh khỏi bị cọ sát tổn thương chút.

      Bùi Hạo vẫn lời nào, kỳ trong lòng rất mâu thuẫn, mặt hi vọng tiểu nương tiếp thu thêm được nhiều kiến thức hơn nữa, nhưng mà ở mặt khác, đành lòng nhìn nàng chịu khổ, dù chỉ chút cũng muốn, loại cảm giác tự trách mãnh liệt như dời núi lấp biển thoáng cái mạnh mẽ chui vào lòng , vừa chua lại vừa xót.

      , Tô Nhược U càng sốt ruột hơn nữa, người này khi đụng đến chuyện của nàng là rất mẫn cảm, tuy nàng cũng rất vui mừng vì được thương, song nàng muốn vì mấy chuyện này mà tự trách, ‘Phu quân, chàng đừng như thế, lần sau ta như vậy nữa được ? Ta hứa đó, lần sau vừa cảm thấy đau là ta dừng lại ngay!’

      Bùi Hạo kéo Tô Nhược U vào lòng mình, ‘Cho ta xem thử.’

      rồi, bàn tay to đưa về phía quần Tô Nhược U, thế nhưng hôm nay Tô Nhược U lại mặc trang phục cỡi ngựa, kiểu dáng phổ biến ở biên thành, cũng có chút giống với y phục và trang sức của nữ tử Man quốc, nếu như bây giờ bị cởi ra nơi mênh mông hoang vắng này, phía dưới của nàng ngoại trừ tiết khố ra còn gì khác nữa.

      Tô Nhược U đẩy bàn tay to làm chuyện xấu của Bùi Hạo ra, tay khác nhanh chóng ôm chặt vòng eo của , cả người gắt gao tựa vào lòng giống như thương nhung nhớ lâu, ‘Phu quân!’

      Động tác vừa rồi của Bùi Hạo thuộc về hành vi bản năng, bây giờ bị Tô Nhược U ngăn cản cũng nhận ra, tuy rằng đường cỡi ngựa đến đây thấy nửa bóng người, nhưng cho phép bất kỳ nguy cơ tiềm nào có thể xảy ra, để cho bất kỳ loài vật nào nhìn thấy tiểu nương tử nhà . Nhưng mà, nếu tận mắt nhìn thấy lại yên lòng.

      Nhìn thấy áo choàng sau lưng Tô Nhược U, Bùi Hạo lập tức có cách.

      bỗng cởi áo choàng đen sau lưng mình ra ngay, hoàn toàn bao quanh Tô Nhược U tựa vào lòng mình. Dáng người Tô Nhược U xinh hơn rất nhiều, tại phủ lên bằng là bao trùm lên tất cả người nàng.

      Tô Nhược U nhìn lên vẻ mặt hài lòng của người trước mắt, nàng khỏi có chút kinh hoảng, ‘Phu quân, phải chàng...’

      Như vậy bị lộ ra nữa.’ xong, đợi Tô Nhược U kịp phản ứng, Bùi Hạo ngồi xổm xuống.

      Khuôn mặt nhắn của Tô Nhược U còn lộ bên ngoài đỏ bừng lên vì thẹn thùng, nhưng mà nàng cũng biết nếu để cho nhìn, chiếu theo tính tình của biết còn gây ra mấy chuyện động trời nào nữa, người này chính là người thích làm mấy chuyện động trời thế đấy.

      biết bị đụng đến nơi nào, Tô Nhược U chịu nổi ‘A’ lên tiếng, thế nhưng lời vừa thốt ra ngay chính cả nàng cũng bị doạ cho giật mình, nàng gấp gáp : ‘Phu quân, chàng mau đứng lên , ta sao đâu mà...’

      Biết địa điểm thích hợp, Bùi Hạo cũng sinh ra lòng dạ thích hợp cho trẻ nhìn, có điều đối với mảng da thịt vì trầy da mà đỏ bừng bên trong đùi Tô Nhược U, vẫn thương dứt, ‘Đỏ hết cả...’

      Tô Nhược U: ‘. . .’

      Nàng phải làm thế nào để giải thích cho hiểu là làn da nàng tương đối mềm mại, chứ nàng phải dạng người chịu nổi chút khổ sở nào, chút trầy da đối với nàng mà chẳng là gì cả. Vả lại, phải lại, chẳng phải thường ngày cũng lưu lại chấm đỏ khắp người nàng hay sao? Mà hình như nàng cũng chả có việc gì cả...

      Mặc kệ Tô Nhược U thề thốt như thế nào, đường về Bùi Hạo vẫn kiên quyết cho phép nàng mình cỡi ngựa về.

      Tô Nhược U ngồi trong lòng người nào đó giọng khuyên nhủ: ‘Phu quân, như vầy Xích Diễm cảm thấy quá nặng đấy...’

      Đối với phản kháng vô vị của nàng, Bùi Hạo hoàn toàn để tâm, tay bảo vệ bên hông Tô Nhược U, tay tiếp tục cầm dây cương, chậm rì rì về phía trước.

      ‘Phu quân, hay là chúng ta để cho Xích Diễm thoải mái chạy lát? như vầy quá chậm...’

      . . .

      Thấy chịu trả lời mình, Tô Nhược U chẳng còn cách nào khác, nếu như lần này quyết tâm cho nàng cỡi ngựa nữa, phải nàng buồn phiền đến chết sao? Hôm này nàng vừa nếm trải niềm vui thích, tại sao có thể dễ dàng mất như vậy chứ!

      Tô Nhược U vỗ vỗ lên lồng ngực Bùi Hạo, nàng phản đối, ‘Sau này ta còn muốn cỡi ngựa! cho chàng vì chuyện đó mà tức giận, cũng cho phép cấm ta cỡi ngựa!’

      Bùi Hạo bất đắc dĩ cười cười, tiểu nương này! Sớm muộn gì cũng bị sủng lên tận trời cao.

      ‘Ta cho nàng cỡi ngựa nữa từ lúc nào nhỉ?’

      Tuy rằng giọng đỉnh đầu có mang theo chút nghiến răng nghiến lợi, nhưng kết quả lại là thứ mình muốn, Tô Nhược U vòng tay quanh hông Bùi Hạo, nhất thời trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, ‘Cảm ơn phu quân! Phu quân là tốt nhất!’

      Bùi Hạo mỉm cười, ‘Ôm chặt ta!’

      rồi dây cương trong tay thoáng vung lên, Xích Diễm bên dưới lập tức hiểu ý, nó thoải mái duỗi chân phóng nhanh về phía trước.

      thảo nguyên mênh mông bát ngát, hoàng hôn nhuộm đỏ các rặng mây, ráng chiều buông đầy trời, hai người hai ngựa cứ như vậy mà rong ruổi, tự do tự tại.
      Last edited: 2/7/18
      Pe Mick, chjchj1001, susu7 others thích bài này.

    2. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 110

      Ngày hôm sau, Tô Nhược U mơ mơ màng màng thức dậy phát mình xe ngựa rồi, 'Phu quân...'

      Đánh xe bên ngoài phải Bùi Hạo là ai? Nghe thấy tiểu nương tử nhà mình gọi mình, nhanh chóng lên tiếng trả lời, 'Đừng sợ, ta ở đây.'

      Chỉ cần có ở bên cạnh mình, từ trước đến nay nàng sợ gì cả, chỉ là, Tô Nhược U nhìn sắc trời bên ngoài, vẫn tối tâm như cũ, nàng nghĩ có gì đó đúng lắm nên nhạy cảm mà hỏi: 'Phu quân, xảy ra chuyện gì vậy?'

      Bùi Hạo thở dài tiếng, tiểu nương tử nhà tốt nhất là ở điểm này, quá nhạy cảm, khiến cho có đôi khi sợ nàng lo lắng, cho nên muốn để nàng biết mọi chuyện....

      Có thể khiến vội vã chạy về như vậy ngoại trừ việc công, chỉ còn... Tô Nhược U gấp gáp hỏi tiếp: 'Là Đại Bảo và Nhị Bảo xảy ra chuyện sao?'

      Thấy nàng càng càng hoảng, Bùi Hạo cột dây cương vào xe, lại để cho Xích Diễm hỗ trợ con ngựa con bên cạnh, còn mình quay người trở vào trong xe, cúi đầu hôn lên trán Tô Nhược U cái, ' phải Đại Bảo và Nhị Bảo, là việc công.'


      Tô Nhược U rúc vào lòng Bùi Hạo lên tiếng hỏi nữa, thế nhưng là, nàng vẫn tránh khỏi lo lắng, cái miệng nhẫn nhịn đến nghẹn, kiềm lòng được hỏi thêm lần nữa, ' rất nguy hiểm sao?'

      Bùi Hạo nắm chặc nắm tay mình, 'Chó nhà có tang thôi, đủ sức gây .'

      Nghĩ đến đây khoé môi Bùi Hạo hơi cong lên, lúc này đây, nhất định để bọn chúng dễ dàng chạy thoát....

      Quả nhiên, trong tháng tiếp theo, hầu như vào ban ngày Tô Nhược U đều nhìn thấy bóng dáng Bùi Hạo, nếu như phải lúc nữa đêm nàng cảm nhận được bên cạnh mình có người đoán chừng nàng quên mất bản thân mình có phu quân rồi, nhớ lại lần cuối cùng bọn họ quấn quýt si mê là từ sinh thần nàng đến nay, đối với người bình thường đều hận thể thời thời khắc khắc đè nàng dính giường mà , đúng là làm Tô Nhược U mở rộng tầm mắt.

      Chẳng qua, so với những thứ này càng làm Tô Nhược U kinh hoảng hơn chính là thành Bảo Định được canh giữ nghiêm ngặt hơn trước đây rất nhiều. So với dân chúng thành Bảo Định rất bình tĩnh đón nhận chiến tranh, dù ngày thường Tô Nhược U cũng thuộc dạng bình tĩnh, nhưng khi kèn trống chiến tranh nổi lên nàng vẫn sợ hãi, còn rất lo lắng nữa.

      Có điều vì vậy mà nàng lui bước, phu quân của nàng là đô đốc nơi đây, thành Bảo Định còn, phu quân nàng còn, đô đốc phu nhân như nàng cũng còn, tuy nhiên, nghĩ đến hai nhi tử mình vất vả mang thai mười tháng mới sinh ra, Tô Nhược U bắt đầu bối rối, mình nàng có thể chuẩn bị đối mặt với tình huống xấu nhất, nhưng mà Đại Bảo và Nhị Bảo, nhất thời nàng trở nên do dự...

      Bận rộn suốt ngày, rốt cuộc Bùi Hạo cũng có thời gian nằm giường nghỉ ngơi, là canh ba, theo thói quen đưa tay sang bên cạnh ôm lấy tiểu nương tử ngủ say sưa vào trong lòng, hôn lên trán nàng, rồi chóp mũi và cánh môi.

      'Tại sao nàng còn chưa ngủ?' Vừa ôm nàng vào lòng cảm giác được nàng còn thức.

      Tô Nhược U dùng sức trở mình nằm đè lên người Bùi Hạo, cứ như vậy mà nhìn chuyện. Bùi Hạo làm sao biết trong lòng nàng khủng hoảng, cho cùng là do dẫn nàng đến đây, có điều nàng là của , dù bất cứ nơi đâu cũng muốn giữ nàng ở bên cạnh mình, ích kỷ cũng được, tàn nhẫn cũng được, nhất định buông tay đâu.
      Đối với Tô Nhược U mà , khi đối mặt với , nàng chẳng biết phải gì, nàng tin tưởng , kính trọng , cũng ngưỡng mộ , là phu quân của nàng, là người mà nàng muốn nắm tay cả đời, có điều trong lòng nàng rất bất an, vào ban ngày nàng là Đô Đốc phu nhân, nàng phải tỉnh táo chống đỡ, nhưng mà ở trước mặt , tất cả nguỵ trang và kiên cường nàng muốn thể , nàng chỉ muốn làm tiểu nương tử được bảo vệ trong tay.
      'Phu quân...' Thế nhưng lời treo đến bên môi, Tô Nhược U lại biết nên gì, nàng tựa đầu vào hõm cổ Bùi Hạo, thân mật cọ cọ.
      Bùi Hạo nhàng vuốt dọc theo lưng Tô Nhược U, 'U Nhi, đừng sợ, có ta ở đây mà.'
      Đối với vấn đề này, Tô Nhược U vẫn muốn lập trường của mình, ' phải ta tin chàng, mà chỉ là Đại Bảo và Nhị Bảo...'
      Bùi Hạo chẳng bị ảnh hưởng chút nào, động tác vuốt ve trong tay vẫn tiếp tục, 'Yên tâm , ta bảo vệ mẹ con nàng tốt.'
      Nếu như như thế, Tô Nhược U lập tức yên lòng, ừm, tâm tư vừa thả lỏng, cả người nàng lại nhanh chóng mệt mỏi, 'Phu quân, chúng ta mau ngủ thôi...'
      xong, Tô Nhược U khoan khoái lăn xuống khỏi người Bùi Hạo, thân thể cuộn tròn tìm vị trí quen thuộc trong lòng , chưa đầy lát nàng ngủ mất.
      Bùi Hạo nhìn hạ thân bị người nào đó cọ dựng lên thành cái lều , lại nhìn gương mặt nhắn ngủ say trong lòng chút, khỏi hung hăng véo gương mặt trắng nõn của Tô Nhược U cái, thấy Tô Nhược U vì vậy mà giật mình tỉnh dậy, lại vươn tay vỗ nhè sau lưng nàng, 'Ngủ , ngủ ...'
      Dáng vẻ này của còn gì để , cũng may là ai nhìn thấy.
      Chỉ là sau khi Tô Nhược U yên tâm vì nhận được lời cam đoan của , người khác lại lo lắng.
      biết có phải do mấy ngày hôm nay nóng quá hay , hay là do bầu khí sắp sửa chiến tranh ảnh hưởng, Tô Nhược U vẫn nuốt trôi cơm, chuyện này làm ma ma và nha hoàn trong Tân Trúc Cư hết sức lo lắng, lúc trước Đô Đốc đại nhân dặn dò các nàng, nhất định phải hầu hạ phu nhân và hai tiểu chủ tử tốt, lúc này phu nhân lại ăn cơm vô, nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Đô Đốc dại nhân, các nàng bỗng rùng mình, đây chính là vị chủ nhân giết người phải thấy máu, ra tay phải lấy mạng đấy...
      Tất cả mọi người đều gấp gáp chịu nổi, mà lúc này chỉ có Vương ma ma bỗng bình tĩnh khác thường, 'Thanh Nhạn, sai người vào nội thành mời đại phu đến đây .'
      Kỳ thực trong những ngày này, bởi vì có kinh nghiệm lần trước, mấy nha hoàn hầu cận như Thanh Nhạn và Thanh Loan đều thầm suy đoán trong lòng, chẳng qua là chưa đến lúc nên ai dám lên tiếng, lúc này Vương ma ma mở miệng, Thanh Nhạn vội vàng sai người rồi, có điều đợi nàng ra đến cửa bị Tô Nhược U gọi lại.
      'Thanh Nhạn, ta chỉ là có khẩu vị vào mùa hè, ăn thấy ngon mà thôi, đừng làm đại phu mắc công chuyến đến đây.' Tô Nhược U ngồi giường mát chơi đùa với hai nhi tử song sinh, nàng cũng ngẩng đầu lên, sắc mặt bình thường.
      'Phu nhân....' Thanh Nhạn khó hiểu.
      Vào mùa hè cơ địa ta vốn phải như vậy hay sao? Thời điểm như hôm nay đừng làm phiền người khác.' Tô Nhược U nhanh chậm, riêng Thanh Nhạn, tất cả người trong phòng nhất thời hiểu ra, ngay cả Thanh Loan cũng chẳng thêm gì nữa.
      Chẳng qua là mọi người khỏi thầm cảm thán trong lòng, hai lần hoài thai của phu nhân hình như đều chọn đúng thời điểm.
      Mà Tô Nhược U như có như phủ tay lên bụng của mình, kỳ từ khi sinh đôi huynh đệ song sinh xong, năm sau đó nàng đều dựa theo biện pháp Vương ma ma dạy để tránh thai. Vừa cập kê nàng gả cho Bùi Hạo, bởi vì vài nguyên nhân khách quan nên nàng cũng nguyện ý sớm sinh con cho , nhưng dù sao lúc ấy tuổi nàng cũng còn , lại là thai đôi, Vương ma ma sớm với nàng chờ thêm hai ba năm nữa rồi hẳn sinh tiếp, dù sao nàng sinh cho Bùi gia hai kim tôn, người Bùi gia làm việc còn phải quan sát thái độ của nàng, có lẽ có ý kiến gì trong chuyện này.
      Về phần Bùi Hạo, lúc sáng sớm Tô Nhược U cũng giấu , nhưng mà đối với Bùi Hạo mà , trước đây khi vừa rước thê tử về nhà, còn chưa kịp thân mật đủ bị ép ra chiến trường, giờ tiểu nương tử thơm thơm mềm mềm ở ngay bên cạnh, nếu như bởi vì mang thai mà thể làm vài chuyện cực kỳ thích, chuyện đó đúng là đả thương người quá... Hơn nữa vừa nghe chuyện này, việc chăm sóc sức khoẻ tiểu nương tử nhà mình Bùi Hạo càng nghiêm túc thực , muốn sống cả đời với tiểu nương tử nhà mình, nhất quyết thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
      Về phần bản thân mình có mang trong thời điểm này, dù sao Tô Nhược U cũng có chút ngoài ý muốn, có điều mọi chuyện cũng hợp lý mà thôi, từ lúc đến đây đến giờ, tần suất bọn họ cọ sát làm chuyện này đếm xuể, nhiều khi hoàn toàn có cách nào dừng lại...
      Chỉ là, về chuyện này, Tô Nhược U nghĩ ngợi lát, nàng quyết định cho mọi người biết chuyện này, thời gian này nếu như tin tức nàng có thai truyền ra ngoài, chỉ càng làm cho kẻ địch thừa cơ hội ra tay, cả nhà bọn họ vốn sống nơi đầu sóng ngọn gió, tại chuyện nàng có thể làm nhiều lắm, nàng chỉ hi vọng cố gắng hết sức giảm bớt gánh nặng cho .
      Về phần vấn đề sức khoẻ của mình, Tô Nhược U đành nhàng thầm câu, Cục cưng, phụ thân ở bên ngoài bảo vệ chúng ta, chúng ta cũng phải bảo vệ phụ thân được ...
      Last edited: 2/7/18
      Pe Mick, Chris, Halong-ngoc9 others thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Tiểu U nhi có lẽ cầm tinh con mèo:yoyo60:

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 111


      Tô Nhược U ngờ trận chiến này vừa bắt đầu mà mạnh mẽ đến thế, hơn nữa cũng hề có dấu hiệu nào thông báo kết thúc.


      Chiến hai bên vốn bắt đầu, thế nhưng chưa đến nửa tháng, số lần đại quân hai bên chính thức đối chọi cũng quá năm trận chiến này kết thúc tiếng động, bởi vì tân hoàng Man quốc đăng cơ chủ động cầu hoà, hơn nữa còn tuyên cáo thiên hạ trận chiến này đều do tam hoàng tử Man quốc Mộ Dung Tề để ý đến bang giao hai nước, chỉ vì mưu đồ riêng nên mới tự tiện phát động chiến tranh, tại tân hoàng giam ta lại, hiển nhiên chiến tranh khiến dân chúng lầm thang tồn tại nữa.


      Mà bên phía Đại Hạ, vì để lê dân bách tính trong thiên hạ có cuộc sống yên ổn thái bình, cho nên cũng chấp nhận thành ý của tân hoàng Man quốc.


      Mà dân chúng thành Bảo định vốn làm xong công tác chuẩn bị để bảo vệ người nhà của mình càng vui mừng khôn xiết, tuy chiến tranh nhiều năm làm tâm hồn dân chúng chai sạn, nhưng mà cũng chính bởi vì như thế, người nào có thể hiểu quý giá của hoà bình hơn bọn họ, cũng chẳng có ai cảm thấy biết ơn cuộc sống hoà bình chẳng dễ dàng có được hơn họ, vì vậy, đối với việc triều đình kiên trì tiếp tục cuộc chiến, dân chúng biên thành càng thể trung thành tuyệt đối với vương triều Đại Hạ.


      Lúc Tô Nhược U nhận được tin này, nàng cực kỳ vui mừng, ‘Thanh Nhạn, Thanh Loan, hai muội an bài người làm quét dọn nhà cửa sạch , sàn nhà, song cửa dùng nước lá ngải cứu lau mấy lân .’


      ‘Dạ, phu nhân.’


      cần phải chiến tranh, nghiêm túc u ám mặt mọi người lúc trước đều đổi thành vui mừng hớn hở, tinh thần phấn chấn để đâu cho hết! Phần lớn nha hoàn bà tử trong phủ Đô Đốc là người bản địa, bọn họ ở chỗ này, nhà của bọn họ cũng ở chỗ này, chiến trường đao kiếm có mắt, ai mà biết sau khắc người bị đao kiếm cắt đứt cổ họng có phải là phụ thân , ca ca hay là thân thích của bọn họ hay ? Bởi vậy, tin tức vừa truyền về, mọi người trong phủ, trong nội viện tràn ngập vui mừng, tất cả đều hận thể làm mấy thứ gì đó để thể vui sướng trong lòng mình, lúc này Tô Nhược U vừa lên tiếng dặn dò, ai ai cũng nhiệt tình mười phần mà làm theo.


      Tô Nhược U nhìn về hai tiểu nha hoàn, từ khi chỉ hôn các nàng cho hai người Thiên Nhất và Thiên Nhị, tiếp theo sau đó quá nhiều chuyện xảy ra, nàng vốn vẫn sợ khiến các nàng trễ nãi lần nữa, bây giờ tốt rồi, xem ra ngay cả ông trời hiểu lòng người cũng muốn giúp nàng hoàn thành tâm nguyện.


      ‘Đợi đến khi phu quân hết bận việc quân, ta sắp xếp lại cho hai muội, để cho hai muội nở mày nở mặt xuất giá.


      Nhắc tới hôn của mình, hai gò má Thanh Loan ửng hồng nhưng vẫn cố nén xấu hổ thi lễ cái, ‘Thanh Loan tạ ơn đại ân của phu nhân.’


      Mà trái lại, Thanh Nhạn ở bên cạnh như có như khẽ nhíu mày, lời sắp ra khỏi miệng lại bị nàng nuốt trở vào, sau đó cũng thi lễ ngay sau Thanh Loan, ‘Tạ ơn phu nhân.’


      Tô Nhược U nhìn thấy thái độ hoàn toàn khác nhau của hai tiểu nha hoàn trước mặt mình, ‘Thanh Nhạn...’


      ‘Dạ, phu nhân.’


      ‘Ta nhớ chẳng phải mấy hôm trước Thiên Nhị bị thương sao? Dù gì bây giờ cũng chẳng có chuyện gì nữa, hay là muội thăm y chút? Dù sao hai người cũng sắp thành thân rồi...’


      Thanh Nhạn: ‘. . .’ Nàng có thể từ chối ?! Tuy rằng người nọ vì bảo vệ phu nhân và hai tiểu chủ tử mà bị thương, có điều muốn mình nàng tuỳ tiện thăm hỏi như vậy... Nhất là những lời này phu nhân lại cố ý cho nàng nghe, chẳng hiểu sao trong lòng nàng bỗng sinh ra loại cảm giác cực kỳ được tự nhiên...


      ‘Thanh Nhạn, tỷ thăm Thiên Nhị , chỗ phu nhân có muội lo rồi, tỷ đừng nên lo lắng.’

      Thanh Loan thức thời lên tiếng, cho Thanh Nhạn bất kỳ cơ hội từ chối nào, vả lại mấy ngày trước Thiên Nhị bị thương ở tay phải, chưa đến hoạt động thuận tiện, nàng nhìn thấy cũng có chút đành lòng, song hết lần này đến lần khác nàng ám chỉ trước mặt Thanh Nhạn đều có tác dụng, ngoại trừ lần trước nàng lôi kéo Thanh Nhạn cùng thăm Thiên Nhị với mình, còn mấy lần sau Thanh Nhạn đều viện cớ thể qua loa tắc trách rời khỏi phu nhân mà , tại có chuyện gì rồi, ngay cả phu nhân cũng nhắc tới, đương nhiên nàng phải giúp đỡ.

      Hơn nữa, chỉ khi Thiên Nhị khoẻ lại, như vậy mới cần ngày đêm canh gác Tân Trúc Cư nữa...

      Sau thời gian nén nhan, Thanh Nhạn xuất trong sương phòng phía đông của Thiên Nhị.

      ‘Ôi!!!, cơn gió từ đâu thổi tới, mang theo nương tử tương lai của ta đến đây thế này?’

      Thanh Nhạn chẳng để ý đến mấy lời trơn tru ngọt sớt của Thiên Nhị, thấy y phục chỉnh tề, mặt bàn vẫn còn thuốc bôi và băng vải, nàng lập tức hiểu ngay, Thanh Nhạn hề do dự, nàng trực tiếp nhận lấy bông băng từ trong tay , tiếp theo lấy thuốc bôi, bắt đầu băng bó vết thương giúp .
      Thiên Nhị bị động tác của nàng làm cho ngây ngốc, đây vẫn là Thanh Nhạn hờ hững với trước kia sao? Tại sao lại cảm thấy, nàng nhiệt tình như thế, y thích ứng nổi đâu....
      ‘Mấy ngày trước đây phải ta cố ý xa lánh huynh.’ Động tác trong tay Thanh Nhạn vẫn dừng lại, ngay cả vẻ mặt cũng chẳng thay đổi chút nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào miệng vết thương do kiếm gây ra cánh tay Thiên Nhị.
      Đây là giải thích với ư? vui vẻ trong mắt Thiên Nhị càng đậm, biết nàng vốn phải người vô tình mà...
      ‘Ta biết mà.’
      Bọn họ là hạ nhân, nhiều khi thân bất do kỷ, nhất là nàng, chẳng những là nha hoàn của phu nhân mà còn là ám vệ bên cạnh người, an nguy của Tô Nhược U đối với Thanh Nhạn mà , so với mạng nàng còn quan trọng hơn, mấy ngày trước, bất luận là xảy ra chuyện gì, trừ phi nàng lực bất tòng tâm, với tình hình trước mắt, nàng tuyệt đối rời khỏi phu nhân nửa bước. Có điều, tuy là có thể hiểu được, nhưng Thanh Nhạn lại thầm thở dài hơi, dù sao sau này bọn họ kết thành phu thê, bất luận điểm khởi đầu của bọn họ là gì, từ khi quyết định gả cho , nàng thề cùng dắt tay nhau cả đời.
      Kế tiếp, bầu khí giữa hai người lại rơi vào im lặng, Thanh Nhạn quan sát Thiên Nhị hiếm khi yên tĩnh, trước đây vốn ngừng nghỉ, tại gì, chẳng hiểu sao nàng cảm thấy hơi được tự nhiên.
      ‘Tại sao chuyện?’
      Thiên Nhị nhếch môi, ‘Còn phải do ta chờ nàng trước hay sao? Bằng mỗi lần đều là ta , như vậy ta nghe được nàng gì cả.’
      Nghe thế, Thanh Nhạn bỗng im lặng, nàng cẩn thận quấn băng gạc cho Thiên Nhị, ‘Ta chẳng biết gì cả...’
      Thiên Nhị vẫn ân cần dụ dỗ như cũ, ‘ gì cũng được, chỉ cần nàng ta đều nguyện ý nghe.’ Chỉ cần nàng bằng lòng chuyện là tốt rồi, nội dung gì gì đó, sao cả.’
      Thấy Thanh Nhạn vẫn chưa tìm được chủ đề, Thiên Nhị kiềm lòng đậu lên tiếng nhắc nhở, ngươi xem tại sao lại thích nương mà ngay cả chuyện cũng phải tốn sức đây? lão luyện mạnh mẽ thường ngày đâu mất rồi? ‘Ví dụ như mấy tuổi nàng đến Tô phủ? Mấy tuổi theo hầu tiểu thư? Còn mấy tuổi , ừm... Được huấn luyện đấy...’
      Thanh Nhạn kiềm nén đến nghẹn, ‘Bảy tuổi ta tiến vào Tô phủ, tám tuổi huấn luyện...’
      Thiên Nhị xen vào, cứ như vậy lẳng lặng nghe nàng kể về cuộc đời mình, đôi lúc sợ nàng lúng túng mới phụ hoạ đôi lời, hoặc là sắp hết chủ đề này gợi mở ra chủ đề khác, ban đầu Thanh Nhạn có chút mất tự nhiên, nhưng về sau nàng thả lỏng hơn ít, loại cảm giác chia cuộc sống của mình cho người khác thế này, đối với Thanh Nhạn vô cùng lạ lẫm, song cũng may nàng cảm thấy quá khó chấp nhận, loại cảm giác kỳ lạ lan toả khắp người, tuy thích nhiều nhưng nàng cũng ghét.
      Mãi cho đến giờ thân ba khắc, mắt thấy sắp đến giờ dùng bữa tối rồi, Thanh Nhạn vội vàng đứng dậy rời .
      ‘Sáng mai nàng lại đến chứ?’
      Thiên Nhị kiên trì tiễn Thanh Nhạn ra cửa, thái độ lưu luyến muốn rời như thế, Thanh Nhan rất được tự nhiên, nàng muốn bỏ của chạy lấy người nhưng ngờ bị người nắm lấy cổ tay.
      Thanh Nhạn tránh thoát, giãy giụa cũng được, ‘Buông ra...’
      Trước mặt mọi người còn ra thể thống gì nữa.
      Thiên Nhị bĩu môi, ‘Nàng trả lời câu hỏi của ta trước ! Sáng mai nàng có tới hay ?’
      Thanh Nhạn: ‘. . .’ Đây là thái độ muốn người ta trả lời mình à?
      Thấy chịu buông tay, Thanh Nhạn bất đắc dĩ đáp: ‘Nếu sáng mai bên chỗ phu nhân có việc gì, ta tranh thủ đến thăm huynh.’
      ‘Lúc nào? Giống như ngày hôm nay có được ?’ Thiên Nhị lập tức đánh rắn cây, được tấc lại muốn tiến thêm thước gì gì đó, theo đuổi thê tử nhất định phải làm! Hơn nữa còn là thê tử nhà mình.
      Thanh Nhạn quyết định chắc chắn, nàng thuận miệng trả lời: ‘Để ta xem rồi hẵng .’ Dù sao đến lúc đó có chuyện đến, cũng trách nàng được.
      Thiên Nhị bị lừa gạt trái lại vui vẻ cực kỳ khủng khiếp, hoàn toàn phát tính toán nhặt của Thanh Nhạn, lúc này thành buông lỏng tay, mặt mày mang theo vẻ cười ngây ngô, ‘Vậy ta chờ nàng nha...’
      Sau đó, khi Thanh Nhạn trở về Tân Trúc Cư, nàng có cảm giác, ánh mắt phu nhân và Thanh Loan nhìn mình có gì đó đúng lắm, nhưng mỗi lần nàng quay đầu nhìn lại các nàng đều làm ra vẻ như có chuyện gì.
      ‘Phu nhân, có chuyện gì thế ạ?’
      Tô Nhược U lúng túng cười cười, ‘ có, có gì...’
      Thanh Loan ở bên cạnh nhanh chóng nháy mắt với Tô Nhược U, phu nhân, mau hỏi !
      Tô Nhược U: ‘. . .’ Hai người đều tò mò như nhau, tại sao muội hỏi mà bắt ta hỏi...
      Thanh Loan làm ra vẻ đương nhiên, bởi vì người là phu nhân mà!
      Tô Nhược U: ‘. . .’ Thanh Loan, muội thắng!
      Thanh Nhạn im lặng nhìn hai người trước mặt hồi, sau đó nàng tiếp tục lẳng lặng đợi chờ.
      Mặt mày Tô Nhược U cong cong, ‘Thanh Nhạn à, thương thế Thiên Nhị thế nào rồi? Sinh hoạt thường ngày có gì bất tiện ?’
      Kỳ chuyện nàng muốn hỏi chính là, các người tâm về chuyện gì vậy? Song có điều nàng thể mở miệng hỏi mấy chuyện này được...
      rất tốt, chỉ là bị thương ở tay phải, sinh hoạt có chút bất tiện.’ Thanh Nhạn tỉnh táo trả lời.
      ‘Có phải khi Thiên Nhị trông thấy tỷ rất vui vẻ ?’ Mắt Thanh Loan mở to ra muôn ngàn ánh sáng lấp lánh, cực kỳ hưng phấn.
      Thanh Nhạn im lặng, hồi tưởng lại thái độ người nào đó lúc trưa, ‘Có lẽ là rất vui vẻ.’
      Sau đó Thanh Loan còn muốn hỏi gì đó nhưng bị Tô Nhược U cắt ngang, ‘Thanh Nhạn, muội vào trong trông Đại Bảo và Nhị Bảo giúp ta lát .’
      Đợi đến khi Thanh Nhạn nhận lệnh ra ngoài, Thanh Loan khỏi chu cái miệng nhắn, ‘Phu nhân, tại sao người cho muội hỏi? Cơ hội hiếm có mà người cứ...’
      Tô Nhược U: ‘. . .’ phát lỗ tai Thanh Nhạn đỏ hết rồi sao? Nha đầu này, hỏi cái gì mà hỏi nữa!
      Chỉ là, dáng vẻ này của Thanh Nhạn khiến Tô Nhược U hết sức hài lòng, Tô Nhược U ngước mắt nhìn Thanh Loan vẫn oán giận thôi, hai muội đều phải hạnh phúc mới được...
      Last edited: 2/7/18
      Thanh Hằng, HHONGMINH, Halong-ngoc8 others thích bài này.

    5. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 112


      Trong đại lao khép kín, ở ngoài lối chỉ có thấp ngọn đèn dầu leo lắt, trong phòng giam chỉ có ánh sáng yếu ớt mờ ảo, lúc này cánh cửa sắt nặng nề được mở ra, thế nhưng người bị treo dụng cụ tra tấn vẫn mảy may ngẩng đầu lên cái, người nọ nhúc nhích mà dính cứng ở đó, phảng phất giống như người còn sống.


      ‘Xem ra tam hoàng tử thích nghi rất tốt nhỉ?’ Người chuyện mặc bộ cẩm bào màu đen, tuy miệng mỉm cười nhưng giọng lọt vào tai, lại làm người ta rét run vì sắc lạnh, người này phải là Bùi Hạo có thể là ai đây?


      Quả nhiên, nghe thấy được giọng của , nam nhân giá treo hề trầm mặc nữa, mới chớp mắt gã ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, vẻ đạm mạc đổi được hình thành mặt cũng biến mất, ‘ thể nào! Tại sao có thể là ngươi, ràng là ta...’


      ‘Ngươi cho rằng chẳng bao lâu nữa ngươi leo lên được vị trí chân mệnh thiên tử kia sao? Tam hoàng tử điện hạ, giờ ngươi là tù binh của ta, ừm, còn là sứ thần Man quốc tự mang ngươi tới đây. Làm sao bây giờ? Tam hoàng tử điện hạ, ngươi có hài lòng với nhà lao của Đại Hạ chúng ta ? Đây là nhà lao mà ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đấy, người bình thường có đãi ngộ này đâu.’


      Vẻ mặt Bùi Hạo tràn đầy ý cười vô tội, chẳng qua lời ra lại khiến Mộ Dung tề cảm thấy từng chỉ như dao nhọn khoét vào tim mình.


      thể nào, ta là tam hoàng tử Man quốc, là người thừa kế ngôi vị hoàng đế, dù cho ta có thất bại, có chết cũng phải chết lãnh thổ Man quốc! Vậy mà tên tiểu nhân Mộ Dung Thuận kia lại dám... Dám đối xử với ta như thế...’


      Thấy Mộ Dung Tề sắp trở nên cuồng loạn, ngược lại Bùi Hạo rất vui vẻ, người này cực kỳ tàn bạo, thích giết chóc thành tính, từng có biết bao con dân Đại Hạ chết dưới tay của gã, Bùi Hạo nhớ đến tình cảnh như địa ngục mà mình chứng kiến nhiều năm trước đây, bỗng nhấc chân đạp tới, ‘Nương nó, ngươi vẫn cho rằng hoàn cảnh ngươi bây giờ mà còn được chết lãnh thổ quốc gia mình à? Nghĩ hay quá nhỉ! Con dân biên thành Đại Hạ chúng ta có biết bao nhiêu người chết dưới tay ngươi! Ngươi ngoan ngoãn ở đây chịu tội cả đời , lão tử muốn ngươi sống được mà chết cũng xong!’


      ‘Bùi Hạo, là nam nhân hãy giết ta !’ Tóc tai Mộ Dung Tề bù xù, gã nhìn căm hận nhìn chằm chằm Bùi Hạo.


      Khóe môi Bùi Hạo treo nụ cười hết sức vui vẻ, ‘Mộ Dung Tề, ta phải làm cho ngươi sống tốt, làm sao ta có thể phụ lòng các oan hồn mảnh đất này được chứ?’


      Thấy bản thân mình cách nào được chết nhàng, Mộ Dung Tề hoàn toàn luống cuống, từ khi gã được đưa đến nhà giam này, gân tay gân chân đều bị cắt đứt hết, cả người bị treo dụng cụ tra tấn, cuộc sống như vậy gã rất quen thuộc, chỉ là chẳng qua, trong quá khứ gã đều đừng ngoài quan sát rồi cười cợt, gã biết , nếu như bây giờ mình thể chết chẳng bao lâu nữa, gã giống như súc sinh kéo dài hơi tàn, vì thế giờ gã lòng muốn chết, có điều gã bị cho ăn nhuyễn cốt tán, ngay cả chuyện dễ dàng nhất là cắn lưỡi tự tử cũng được.

      ‘Bùi Hạo, ngươi giết ta , ngươi có bản lĩnh giết ta !’

      Bùi Hạo có tâm trạng liếc nhìn gã cái, xoay người thẳng.

      Hoắc Thanh Sơn chờ ở ngoài cửa thấy Bùi Hạo ra, y lập tức đuổi theo, ‘Đô Đốc, cần giết ta à?’

      Bước chân Bùi Hạo ngừng lại, ánh mắt có vẻ rất phiền muộn, ‘Giết ta chẳng phải là lợi cho ta quá sao? Hơn nữa, phía bên Man quốc còn muốn ta chết hơn chúng ta nữa, huống chi Mộ Dung Thuận phải đèn cạn dầu, bên kia chắc chắn cử người đến cứu ta. Hơn nữa, muốn cướp người chết vốn dĩ tồn tại từ trong tay của Bùi Hạo ta, chỉ cần có người dám cứ phóng ngựa đến đây !’

      Được rồi, thực lực của Đô Đốc đại nhân bọn họ cần phải bàn cãi nữa, có gan trời mới dám đến kiếm chuyện với , chỉ là, ‘Đô Đốc, hướng này phải hướng về quân doanh đâu...’

      Thế nhưng chưa đợi Hoắc Thanh Sơn hết lời, Bùi Hạo cưỡi Xích Diễm như cơn gió trong đêm khuya đen kịt.

      Ài, có nhà tốt nha! Nghĩ đến mình vẫn còn đơn, trong đêm khuya lạnh lẽo nơi này, Hoắc Thanh Sơn cảm thấy thê lương hết sức...

      Mấy ngày nay Tô Nhược U đều ngủ sâu, nàng cứ nghĩ sắp trở về rồi, nàng phải chờ . Kỳ bắt đầu từ cuối tháng bảy hai quân đánh nhau cho đến giờ, Bùi Hạo vẫn chưa hề trở về nhà, trong khoảng thời gian đó mỗi khi nghe tiếng trống trận ngoài thành là Tô Nhược U lo lắng thôi, có điều may là nay có việc gì nữa, tâm trạng Tô Nhược U bình tĩnh lại, đương nhiên tránh khỏi việc nhớ .

      Mới thoáng đó mà hơn nửa tháng, trừ lần khi bọn họ vừa mới thành thân đậy là thời gian mà bọn họ xa nhau lâu nhất.

      Giữa lúc mơ màng dường như Tô Nhược U nghe ra chút động tĩnh, mắt chưa kịp mở nàng vội hỏi: ‘Phu quân, là chàng trở về phải ?’

      Lúc này Bùi Hạo mới tận lực đè nén thanh của mình nữa, ‘Là ta.’

      Vừa dứt lời người đến bên giường, thấy người mình nhiễm đầy sương gió, Bùi Hạo vội ngồi xuống, cứ đứng thẳng tấp như vậy, xuyên qua màn che mỏng manh ngắm nhìn tiểu nương tử nhà mình, ánh mắt giống như có lửa.

      Tô Nhược U nhanh chóng ngồi dậy, thấy bước vào, nàng biết là kiêng kỵ, tuy cả ngày phu quân nhà nàng cùng ăn cùng ngủ với đám mãnh phu, bận rộn đến nỗi mười ngày tắm rửa là chuyện bình thường, song chỉ cần về đến nhà là nhất định phải tắm rửa sạch , sau đó mới tiếp xúc với mẫu tử ba người các nàng, đây là quan tâm của , nàng rất hài lòng.

      Thấy tiểu nương tử nhà mình sắp sửa bước xuống giường, Bùi Hạo hít sâu hơi đè nén lại ngọn lửa nhớ nhung sắp bùng cháy trong lòng, trầm giọng : ‘Người ta quá bẩn, ta tắm rửa thay y phục trước, trời đêm rất lạnh, nàng đừng rời khỏi giường.’

      Tô Nhược U cũng rất nhớ , nàng gần như sắp thốt ra lời muốn xoa bóp lưng cho , thế nhưng may là ánh mắt Bùi Hạo quá mưc nóng bỏng, rơi vào người nàng rồi bắn tung tóe ra bốn phía, Tô Nhược U nghĩ đến tình trạng thân thể mình lúc này, nàng dùng tay phải vuốt bụng theo bản năng, ‘Phu quân, vậy chàng nhanh về nhanh, ta ở giường chờ chàng trở về, sau đó ta có tin tốt muốn báo cho chàng biết...’

      Nghe vậy, khóe môi Bùi Hạo khẽ cong lên, ‘Tin tốt gì? Phải chờ ta trở lại mới , luôn được hả?’

      Tô Nhược U hờn dỗi lườm lườm phu quân nhà mình bắt đầu đứng đắn, ‘ tắm nhanh lên , nếu cho phép chàng lên giường ngủ!’

      ‘Được được được, ta ngay đây, vất vả lắm ta mới về được, vậy nên thể để bị đuổi khỏi giường được...’

      rồi Bùi Hạo xoay người sải bước ra ngoài, chỉ chừa lại mình Tô Nhược U tức tối cuộn mình trong chăn.

      Sau thời gian uống cạn hai chén trà, lại đổi ba thùng nước tắm cuối cùng Bùi Hạo cũng tắm rửa sạch từ trong ra ngoài, nhớ lại hình như gần hai tháng và tiểu nương tử nhà mình có làm mấy chuyện khiến người ta vui thích kia rồi, ăn chay lâu như vậy, dù thế nào hôm nay nhất định phải lấy lại cả vốn lẫn lời.

      Nghĩ đến đây, người Bùi Hạo càng có nhiều lửa nóng, vừa mới mặc xong trung y là vội vã trở lại giường ngay.

      ‘Phu quân, U Nhi giúp chàng lau tóc nhé.’

      Tô Nhược U về phía Bùi Hạo kéo ngồi lên giường, nàng lấy khăn vải chuẩn bị từ trước lau sạch từng lọn tóc đen nhánh của Bùi Hạo.

      Bùi Hạo có lòng riêng, lúc nãy hoàn toàn chẳng có tâm trạng để ý đến chuyện lau khô tóc, Tô Nhược U nhìn khăn vải ướt đẫm trong tay mình, nàng khỏi thầm than, sao người này vẫn giống như trẻ con vậy chứ...

      ‘Phu quân, nếu lau khô tóc mà ngủ sáng hôm sau thức dậy đau đầu đấy.’ Tô Nhược U kiềm lòng được mà càm ràm câu.

      Bùi Hạo vốn dĩ vui vì kế hoạch của mình bỗng chốc bị cắt ngang, chỉ là khi nhìn đến tiểu nương tử cẩn thận lau tóc cho mình, nhàng nhàng, trong lòng ấm áp chịu nổi, Bùi Hạo lập tức đưa tay ra vòng quanh hông Tô Nhược, nhàng kéo nàng đến trước mặt, đầu to thuận thế vùi vào hai bầu ngực ngạo nghễ ưỡn cao, sau đó mới : ‘Loại chuyện này có nàng làm là được rồi.’

      Tô Nhược U: ‘. . .’ Chẳng có ai sai khiến người tự nhiên như vậy đâu!

      Hơn nữa, làm gì đó!

      Lúc Tô Nhược U cảm nhận được tiểu đậu đỏ bên ngực phải mình bị người ngặm vào miệng, nàng bất thình lình hét lên tiếng làm cho Bùi Hạo cũng trợn mắt há mồm, có dùng sức mà, tại sao nàng lại có phản ứng này...

      Tô Nhược U vẫn nắm chặt khăn vải lau tóc cho Bùi Hạo ở trong tay, nàng biết phản ứng vừa rồi của mình dọa đến , chỉ là ai bảo an phận, làm mấy chuyện đó với nàng, hù chết cũng đáng đời!

      Thấy tiểu nương tử vẫn cúi đầu chịu chuyện, Bùi Hạo nóng nảy, tay kéo Tô Nhược U vào lòng mình, tay duỗi ngón trỏ ta nâng cằm nàng lên, ‘Cuối cùng xảy ra chuyện gì?’

      Ánh sáng trong mắt Tô Nhược U lấp lánh, thấy ánh mắt bất chính của Bùi Hạo nàng mới ấp a ấp úng: ‘Ta... Vừa rồi chẳng phải ta muốn báo cho chàng tin tốt sao...’

      Bùi Hạo khó hiểu, ‘Vì vậy tin tốt kia có liên quan đến phản ứng vừa rồi của nàng à?’

      Tô Nhược U thầm khinh bỉ bản thân mình, phải chỉ là mang thai thôi sao? Cũng phải chưa từng mang, nàng sinh hai đứa con rồi kia kìa, có gì mà phải xấu hổ chứ, nhưng gương mặt nàng vẫn ửng đỏ trước sau như , vừa lấy hết can đảm định ra bị ánh mắt ảm đạm của Bùi Hạo dọa mất sạch, ‘Phu quân, hình như... Hình như ta lại có thai rồi...’

      Nghe Tô Nhược U xong, Bùi Hạo ngây ngẩn cả người, lâu sau đó vẫn phản ứng kịp, làm cho Tô Nhược U buồn cười thôi, tuy nhiên trong lòng nàng vẫn rất vui vẻ, lần đầu tiên nàng mang thai phải ra chiến trường, vì con vì nàng nhất định phải mạnh mẽ, lần mang thai này nàng vốn thầm lo lắng rất lâu, cũng may ông trời có mắt, cục cưng vừa tượng hình được hai tháng phụ thân nó có thể trở lại bên cạnh mẫu tử nàng rồi.

      Thấy vẫn thất thần, Tô Nhược U kiềm chế được đưa tay vỗ vai cái, ‘Thất thần gì đó! Chàng vui à?’

      Bùi Hạo phục hồi tinh thần, niềm vui sướng trong ánh mắt càng ngày càng đậm, cuối cùng hai tay dùng sức, nháy mắt bế Tô Nhược U ngồi vào trong lòng mình, cúi đầu mạnh mẽ ấn lên trán nàng nụ hôn, ‘Ta quả là trẻ trung khỏe mạnh, bách phát bách trúng nha!’
      Last edited: 2/7/18
      Halong-ngoc, Thanh Hằng, thuyt7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :