1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ma tôn cùng Thần tôn vợ chồng diễn kịch hằng ngày - Hạnh Dao Vị Vãn (Chương 66 ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      Chương 68: nương đẹp như vậy, nhất định phải ôm vào lòng mà thương thương
      Editor: La Thùy Dương

      Ma giới.

      Ma tôn biến mất thời gian dài. Trong thời gian này, người nắm giữ trọng trách đứng ra xử lý mọi chuyện ở Ma cung chính là người đứng đầu Thập Đại Ma tướng – Ô Dạ.

      qua nhiều ngày, Ô Dạ vẫn luôn trấn thủ ở trong Ma cung, chưa từng rời bước, chuyện của Thúy Tú sơn trang trước đó vẫn còn cần phải được khắc phục cho ổn thỏa, đồng thời Ma giới cũng hề nới lỏng dù chỉ khắc. Cho dù bên ngoài vẫn duy trì sắc mặt thay đổi, nhưng hạ nhân lui tới trong Ma cung cũng nhìn ra được Ô Dạ xưa nay luôn mang tiếng tỉnh táo, nay cũng khống chế được mà có chút nóng nảy.

      Thanh Minh biết Ô Dạ trở nên xao động như vậy rốt cuộc là vì chuyện gì.

      Cảnh tượng trận chiến diễn ra ở Hải Thiên ba vạn năm trước và cả Bát Vương Huyền Viêm trận kia, đích thân Ô Dạ tận mắt chứng kiến và trải qua. Chính vì thế chuyện muốn phá giải trận pháp kia, đến tột cùng cần phải phí bao nhiêu khí lực, bản thân là người nhất so với bất kỳ ai.

      Về phần Ma tôn, khẳng định sau khi nàng phá trận thể trạng vô cùng bất ổn, tên phượng hoàng ở Thần giới kia lại bắt Ma tôn , vẫn họ đâu, có nguy hiểm hay , vì sao lâu như vậy rồi mà Ma tôn của họ lại chút tin tức nào.

      đường tới, Thanh Minh suy tư hồi, nén được thở dài hơi, rốt cuộc đến lúc này mới bước chân vào bên trong cung điện.

      Trong điện, Ô Dạ trò chuyện cùng với gã ma binh, chính xác là bàn về chuyện của Thúy Tú sơn trang. Thanh Minh tiến tới xen vào, chỉ đứng im lặng lắng nghe bên, đợi chừng lát, Ô Dạ liền quay đầu, với Thanh Minh: “Thế nào rồi?”

      Thanh Minh biết muốn hỏi gì. Đến đây khỏi thở dài hơi, lắc đầu : “ có, phái người tìm khắp nơi nhưng vẫn tìm được Ma tôn.”

      “Nếu bình an có chuyện gì, Ma tôn nhất định liên lạc với chúng ta.” Hai hàng chân mày Ô Dạ khẩn trương nhíu lại, cụp mắt , “Chuyện này có gì đó bình thường.”

      Thanh Minh cũng dễ chịu, vẻ mặt đau khổ : “Ma tôn phá trận đúng là hao tổn ít sức lực, ta chỉ lo …”

      được nửa liền dừng lại, chẳng cần phải tiếp câu sau, Ô Dạ cũng hiểu được. Ô Dạ liếc mắt nhìn Thanh Minh chút, gật đầu : “Đích thị là như vậy, chỉ sợ tạm thời Ma tôn mất công lực.”

      “Vậy … phải làm thế nào bây giờ?” Những ngày qua Thanh Minh lo đến muốn bạc hết cả tóc, lắc đầu thở dài: “Lẽ nào Ma tôn vì bị hao tổn pháp lực quá nhiều nên xảy ra chuyện rồi? Cho nên mới thể liên lạc với chúng ta? Rốt cuộc là kẻ nào đả thương ngài? phải con chim kia cùng ngài sao, chẳng lẽ những bảo vệ tốt cho Ma tôn ngược lại còn khiến ngài bị …”

      Nghe vậy, ánh mắt Ô Dạ trầm nhìn sang Thanh Minh, ngăn tiếp, chỉ là lập tức mở miệng.

      Thanh Minh dùng ánh mắt hiểu trừng nhìn Ô Dạ, hai người giằng co trong phút chốc, người từ bên ngoài chậm rãi bước vào.

      Người bước vào là Tịch Hàn trong Thập Đại Ma tướng, gã nhìn thoáng qua hai người, khẽ dừng bước: “Ta quấy rầy các ngươi rồi?”

      Thanh Minh lắc đầu, vừa muốn tiếp Ô Dạ lên tiếng trước: “ có, chỉ là vẫn chưa có được tin tức gì từ Ma tôn mà thôi.” vừa dứt lời, tầm mắt liền rơi xuống người Tịch Hàn, “Bốn phía Ma cung đều do ngươi phụ trách trấn thủ, những ngày này ngươi ở bên ngoài Ma cung, có từng gặp qua kẻ nào khả nghi ?”

      Nghe cách của Ô Dạ, Tịch Hàn và Thanh Minh đều cảm thấy khó hiểu. Đối diện với tầm mắt của hai người trước mặt, Tịch Hàn lắc đầu, sau đó mới hỏi: “ có, ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

      tại Ma tôn bị thương, ta lo lắng có kẻ thừa cơ đối phó Ma tôn, mai phục bốn phía Ma cung để canh chừng ngài trở về.” Ô Dạ đến đây, tiếp theo lại phân phó: “Tịch Hàn, ngươi đem bốn phương tám hướng tra xét cho kỹ càng, tránh cho kẻ địch thừa nước đục thả câu.”

      Tịch Hàn nghe thế, đột nhiên biến sắc mặt, chợt giống như sực nhớ tới chuyện gì, gã mở miệng : “Vài ngày trước xác thực có xuất kẻ khả nghi, có lẽ là người giới. Chỉ có điều bọn chúng thoát được quá nhanh, ta vẫn phái người điều tra.”

      Nghe Tịch Hàn vậy, Thanh Minh ở bên cau mày : “Ngươi có thấy ? Là kẻ nào của giới?”

      Tịch Hàn lắc đầu: “ thấy , chẳng qua ta phái người đuổi theo rồi, nhanh chóng bắt được bọn chúng thôi. Nếu đúng như lời Ô Dạ mới vừa , vậy rất có khả năng bọn chúng gây bất lợi cho Ma tôn, ta phải lập tức truy đuổi những kẻ đó mới được.” vừa dứt lời, đợi hai người kia đáp lại liền lập tức xoay người hướng ra ngoài điện.

      Trong mắt Thanh Minh lộ vẻ lo âu, Ô Dạ cũng đầy vẻ ngờ vực nhìn chòng chọc bóng người kia rời , tựa hồ muốn ra suy nghĩ của mình.

      Mắt thấy Tịch Hàn sắp ra khỏi cung điện, Ô Dạ muốn mở miệng gọi người đột nhiên lại nghe được thanh từ bên ngoài đột ngột truyền đến: “Tịch Hàn, ngươi đây là muốn đâu?”

      Thanh ngạo nghễ sắc bén của ngày thường đột ngột truyền tới, ba người bọn họ bất giác cứng người lại, mỗi người mang theo thần sắc khác biệt cùng lúc đưa mắt nhìn ra cửa điện.

      Dưới cặp mắt chăm chú của ba người trong điện, Lăng Yên khoanh tay bước vào cửa, vừa vặn đứng trước mặt Tịch Hàn, chặn lối của gã: “Ngươi muốn tìm ta sao?”

      Đáy mắt Tịch Hàn hơi u, lóe lên tia đề phòng lùi về sau nủa bước, im lặng lên tiếng hệt như xem xét tình trạng tại của Lăng Yên, biết rốt cục nàng khôi phục lại hay chưa.

      mặt Lăng Yên mang theo ý cười thâm sâu khó dò, mặc cho đánh giá, trầm giọng : “ ta trở lại rồi, ngươi cần tìm ta nữa.”

      Tịch Hàn cúi đầu, đôi đồng tử hơi gợn sóng, ánh mắt vẫn hề rời khỏi người Lăng Yên dù chỉ phân.

      Đến lúc này, Thanh Minh cùng Ô Dạ đứng bên cạnh nhận ra khác thường của Tịch Hàn và Lăng Yên. Thanh Minh nhíu mày, bước về phía trước bước: “Đây là có chuyện gì?”

      Lăng Yên khẽ cười tiếng, tiếp đó nhìn sang Tịch Hàn mà : “Chuyện gì xảy ra phải hỏi .”

      Trong khi ba người trò chuyện ở bên kia, Ô Dạ ở đây lại nhíu mày như suy nghĩ chuyện gì đó. Ngay thời điểm Lăng Yên những lời này, vẻ như Ô Dạ cũng nhận ra được, chợt ngẩng đầu lên, hướng tới Lăng Yên và Thanh Minh thét lên: “Cẩn thận!!!”

      Nhưng ngay thời khắc Ô Dạ thét thành tiếng, dị biến xảy ra.

      Tịch Hàn vốn có động tĩnh lúc này lại đột nhiên rút trường đao bên hông ra, ánh đao chỉ vừa lóe lên, bóng người sấn tới, túm được thân thể Lăng Yên đè trước người gã. tay Tịch Hàn giữ chặt cổ tay Lăng Yên, tay còn lại cầm trường đao kề sát cổ nàng, thanh bỗng nhiên rét lạnh, hướng về phía hai người Thanh Minh : “Muốn giữ tánh mạng của Ma tôn đừng nên xằng bậy.”

      Chứng kiến chuyện đột ngột xảy ra, cộng thêm nghe được những lời của Tịch Hàn cho dù Thanh Minh có phản ứng chậm cách mấy cũng nhìn ra được vấn đề, thoắt chốc sắc mặt lạnh xuống: “ ra … ngươi là gian tế.”

      vừa dứt lời liền quét mắt về phía Ô Dạ, Ô Dạ lúc này sắc mặt chút biến đổi, chỉ thận trọng nhìn chằm chằm Lăng Yên ở bên kia. Thanh Minh lúc này gần như khẳng định phán đoán của mình, lại quay đầu hướng Tịch Hàn : “Ngay cả Ma tôn ngươi cũng dám động?”

      “Ma tôn bởi vì phá trận nên mất hết toàn bộ Ma lực, tại chẳng khác nào phế nhân thể sử dụng được tu vi mà thôi.” Tịch Hàn cười lạnh tiếng, gã chắp đao tay, kéo Lăng Yên muốn đưa ra ngoài, liền tiếp: “Nếu ả còn tu vi trong người, ta làm sao có thể bắt được ả chứ?”

      Tịch Hàn xong lời này liền cúi đầu liếc mắt nhìn Lăng Yên ở đằng trước, trầm mắt : “Hôm đó ta hỏi rồi, với tình hình tại của ngươi, nếu dùng trăm năm căn bản thể khôi phục lại tu vi. Lần trước ngươi lừa ta, ngươi nghĩ lần này còn có thể lại trổ tiếp tài nghệ đó nữa hay sao?”

      Đám người Thanh Minh nghe được lời này của Tịch Hàn vô cùng lo lắng, rất muốn tiến lên nhưng lại e ngại hàn đao còn đặt cổ Ma tôn, nên kẻ nào cũng dám lấy táng mạng của nàng ra mạo hiểm. Thanh Minh bất đắc dĩ đành phải ôm bụng đầy sốt ruột, lớn tiếng hướng về phía Tịch Hàn bên kia quát: “Ta và ngươi đều là Thập Đại Ma tướng, vì sao kết quả ngươi lại làm ra chuyện như thế?”

      Thế nhưng Tịch Hàn có ý định muốn tiếp chuyện với Thanh Minh, nhất quyết kéo Lăng Yên ra bên ngoài, nhưng ngờ đâu vừa mới động bước, thấy đạo thân ảnh lê từng bước biếng nhác đến.

      Ánh mặt trời ngoài điện chói sáng, thân ảnh người nọ bị vây trong quầng sáng dần dần mới ra, mọi người bất giác nhìn về hướng kẻ đó, phát người mới tiến vào điện là nam tử trẻ tuổi xiêm y xốc xếch. Nam tử nọ mặc bộ trường sam trắng, mái tóc dài như gấm xõa hờ bên dưới, da thịt trắng nõn, gương mặt thanh tú như tranh , đôi mắt hoa đào ma mị hơi híp lại, vẻ như là có chút hứng thú quan sát màn kịch trong Ma cung.

      Tịch Hàn nhìn người nọ trong chốc lát, cắn răng : “Tránh đường!”

      Kẻ vừa tiến vào đúng là tiểu hồ ly Hoàn Ly, nghe Tịch Hàn , quả nhiên ‘ờ’ tiếng rồi ngoan ngoãn tránh sang bên, tựa người vào cổng chính đại điện, khoanh tay : “Nếu ta là ngươi, ta làm như vậy.”

      Tịch Hàn nhất thời trả lời chút suy nghĩ: “Cái gì?”

      Hoàn Ly nâng mi, quét mắt nhìn Lăng Yên: “Nữ nhân trong ngực ngươi nguy hiểm như thế, vậy mà ngươi còn dám động vào nàng ta à?” xong, liền bắt gặp Lăng Yên liếc mình cái vội vàng che miệng cười : “Cho dù có muốn cũng nên động theo cách này. nương đẹp như thế, phải ôm vào ngực mà thương thương mới phải.” Dứt lời, Hoàn Ly lại xoay mặt về phía Thanh Minh và Ô Dạ bị lời ngắn ngủi này làm sợ run, : “Các ngươi có đúng ?”

      Lăng Yên cũng đưa mắt nhìn theo hướng của .

      Thanh Minh tức tốc lắc đầu, nếu dựa theo lời của Hoàn Ly chỉ nghe thôi hết hồn rồi, đừng chi là tưởng tượng. Cái chuyện đầy dũng cảm như ôm ấp Ma tôn trong ngực mà thương ấy à, chắc cũng chỉ có mỗi tên phượng hoàng kia mới có thể làm được mà thôi.

      Mà bên kia, Ô Dạ cũng lập tức khôi phục lại biểu tình nghiêm nghị, vô cùng nghiêm túc nhìn kẻ nội gián kia.

      Tịch Hàn đối với lời thuyết giảng của Hoàn Ly tức giận vô cùng, gã hừ lạnh tiếng, để ý đến những người ở đây, kéo Lăng Yên muốn rời khỏi. Nhưng ngay thời khắc gã muốn xuất ra ma lực hóa thành ánh sáng đưa Lăng Yên , đột nhiên Lăng Yên vặn người thoát khỏi kiềm chặt của gã, trở tay phát kềm được huyệt mệnh môn của gã.

      Lực đạo của Lăng Yên, đúng là khiến sắc mặt Tịch Hàn phải trắng bệch, đau đến suýt thét thành tiếng.

      Tình huống biến hóa quá nhanh, cho dù là Thanh Minh và Ô Dạ cũng kịp lường trước được. Trái lại Hoàn Ly đứng dựa bên cửa sớm liệu được kết cục này, muốn cười nỗi đau của người khác, hướng Tịch Hàn cười lạnh: “Ta rồi, A Tinh tức giận là rất nguy hiểm đấy.”

      Sắc mặt Tịch Hàn lúc trắng lúc xanh, phản ứng thể nào hiểu được hết mặt. cắn răng nhìn Lăng Yên, thầm dùng sức muốn vùng khỏi kiềm hãm của Lăng Yên.

      Nhưng Lăng Yên sớm lường trước được động tác tiếp theo của , nàng vận ra năm phần công lực, ung dung đánh ma khí của đối phương trở về, cười khẽ : “Ngươi cho rằng, ta đối với ngươi … hề có chút đề phòng nào sao?”

      Nàng tiến về phía trước bước, nhìn Tịch Hàn trước mặt, khí thế dồn ép mang tới cảm giác như nhìn thấu vạn vật khi đứng ở cự ly từ cao, nàng nhàng thở dài, thấp giọng : “Ta lập tức ra tay, chẳng qua là muốn cho ngươi con đường sống mà thôi.”
      HoanHoan, Viclu520, Cuồng Soái Ca11 others thích bài này.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      làm chế giận rồi, chế xử đẹp cho coi:yoyo38::yoyo38: phượng hoàng cần lớn gấp gấp, để đám ma tướng cứ chê phượng hoàng được:yoyo67::yoyo67:
      La Thùy Dương thích bài này.

    3. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      Chương 69: Ta muốn biết bây giờ ở đâu, và làm gì!?
      Editor: La Thùy Dương
      Beta: Diệp Nhược Giai
      Thân là Ma tôn, dĩ nhiên Lăng Yên có khả năng buông tha cho kẻ phản đồ này, chỉ có điều bọn họ còn cần tra ra chút chuyện từ người Tịch Hàn. Vì vậy sau khi Lăng Yên bắt được người, liền lập tức giao cho đám người Ô Dạ xử lý.

      Chuyện xảy ra nhanh mà giải quyết cũng nhanh chóng gọn gàng, tình hình này làm Thanh Minh kịp thích ứng, mở to hai mắt nhìn Lăng Yên trừng trừng, sau khi Lăng Yên thu xếp ổn thỏa cho bên này xong xoay người lại, cùng đối mặt với Thanh Minh: “Sao?”

      Thanh Minh vội vàng lắc đầu, vẻ như muốn lại thôi. Trước tiên nhìn Lăng Yên, rồi liếc mắt nhìn sang Hoàn Ly ở kế bên, lúc này trong lòng có vô vàn thắc mắc, sau hồi suy tư, rốt cuộc vẫn đành chọn câu đơn giản nhất để hỏi: “Người này là ai?”

      “Tiểu hồ ly, trước kia từng cùng chúng ta ở An Nhạc trấn, ngươi gặp rồi.”

      Nghe Lăng Yên đề cập đến vấn đề này, Thanh Minh rốt cuộc cũng bừng tỉnh, gật đầu : “Đây là tiểu hồ ly mà mấy ngày trước Ma tôn ngài mực muốn tìm?”

      “Chính là .” Lăng Yên bước tới trước người Hoàn Ly, lại quay sang phân phó Thanh Minh: “Hoàn Ly đồng ý hợp tác với chúng ta, ngươi sắp xếp chỗ ở cho trước rồi dẫn đến đó.”

      Thanh Minh nhận lệnh đáp tiếng, tuy mặt lộ ra chút sắc thái khó hiểu nào đó nhưng vẫn chậm trễ công việc.

      Lăng Yên hiểu suy nghĩ trong lòng , nhanh chóng : “Xong việc rồi đến Thiên Cơ điện tìm ta.”

      Khi Lăng Yên dứt lời muốn rời khỏi cũng là lúc ánh mắt Hoàn Ly đuổi theo tầm mắt của nàng, bỗng nhiên gọi thành tiếng: “A Tinh, ngày mai ta đến gặp ngươi.”

      Lăng Yên khựng lại, ngoái nhìn về phía người nọ, Hoàn Ly giương môi tươi cười, nghiêng đầu dò hỏi: “Được ?”

      Cân nhắc trong giây lát, Lăng Yên thuận theo : “Cũng được, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe .”

      Bởi vì dạo gần đây Ma giới gặp phải nhiều chuyện, sau khi Lăng Yên gặp Ô Dạ và Thanh Minh liền tìm những Ma tướng khác. Sau khi an bài mọi thứ xong xuôi, Lăng Yên vẫn nán lại ở Ma cung lát, phân phó hết những chuyện cần thiết xong rồi mới chịu quay về Thiên Cơ điện.

      Lúc này, Thanh Minh chờ trong điện lâu.

      Nhìn thấy Lăng Yên tiến vào, Thanh Minh tức khắc tiến lên đón, cúi đầu : “Ma tôn.”

      Lăng Yên gật đầu, thẳng: “Ngươi có chuyện muốn hỏi ta?”

      Thanh Minh gật đầu, trầm ngâm chốc lát mới hỏi: “Làm sao Ma tôn biết Tịch Hàn là gian tế trong Ma giới?”

      Câu hỏi này nằm trong dự liệu của Lăng Yên, nàng nhanh chóng đem phỏng đoán của mình và cả chuyện gặp Tích Hàn bên ngoài Ma cung cho Thanh Minh, Thanh Minh nghe được sắc mặt xanh mét, nhịn được lắc đầu : “Chuyện này quá mức nguy hiểm rồi, Ma tôn ngài sao lại có thể mình mạo hiểm như vậy được. Chẳng may xảy ra chuyện gì …”

      “Chẳng phải bây giờ ta bình an vô sao?” Lăng Yên đối với chuyện này thèm để ý, nàng cũng phải biết nặng , chỉ là mọi rồi, nàng muốn tiếp tục truy cứu nữa.

      Thanh Minh than tiếng, có điều tiếp theo lại đột nhiên nổi lên nghi ngờ: “Ma tôn, công lực tại của người … khôi phục rồi?”

      sai.”

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thanh Minh chưa gặp phải tình trạng này bao giờ. Năm xưa Lăng Yên lần đầu dùng phương pháp kia phá trận, phải Thanh Minh biết, thậm chí Ô Dạ cũng từng qua, ít nhất phải trăm năm sau Ma tôn mới có thể hồi phục lại, chính vì vậy mà lúc trước bọn họ mới lo đến như thế.

      Vào lúc Thanh Minh hết sức kinh ngạc, Lăng Yên bỗng dưng nâng tay, trong lòng bàn tay liền ra thanh đao trắng bạc như sương. Nàng nhấc đao chĩa thẳng vào Thanh Minh, trầm giọng : “Động thủ .”

      Thanh Minh nhịn được lui bước, ánh mắt vừa trợn trừng sợ hãi vừa mờ mịt nhìn Lăng Yên, hiểu rốt cuộc Ma tôn có ý gì.

      Nhưng Lăng Yên cho thời gian suy tính, nàng lập tức quét ngang kiếm đánh tới, chút lưu tình hướng Thanh Minh chém đao xuống.

      Thanh Minh bị hoảng, biết Ma tôn nương tay nữa nên lập tức xuất ra vũ khí của mình, linh hoạt triển khai Ngọc Cốt Chiết Phiến trong tay, trường đao của Lăng Yên di động theo mặt quạt, đường đao liền bị chệch hướng. Đối với đường nước bước của Thanh Minh, Lăng Yên nắm như lòng bàn tay, chẳng qua đao thế chỉ chậm trong tích tắc liền xoay chuyển thân mình. Toàn thân Danh Lưu đao tản ra quầng kim sắc diễm lệ, tựa như có linh tính, thân đao bỗng nhiên sáng lên mang theo tiếng đàn êm dịu mơ hồ từ trong trường đao vang vọng ra bên ngoài. Thanh của tiếng đàn ràng là mềm mại như nước chảy, nhưng khi lọt vào bên tai lại trầm nặng như tiếng chuông lớn, Thanh Minh vừa nghe trong lòng dấy lên kinh sợ, hoảng hốt như thất lạc giữa phong cảnh mờ ảo trong mộng. Mà vào thời khắc thanh tạm dừng lại, mũi đao Lăng Yên đặt ngay trước ngực .

      Cúi đầu nhìn lưỡi đao bén nhọn đến chói mắt, Thanh Minh vẫn chưa kịp hiểu được. Mà ánh mắt Lăng Yên có chút phức tạp cười tiếng, tiện tay hạ đao xuống. Danh Lưu đao trong tay hóa thành hồng quang rồi ngay tức khắc liền biến mất.

      Đến tận lúc này, rốt cuộc Thanh Minh mới từ trong màn đấu ban nãy hồi phục tinh thần lại, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lăng Yên với vẻ tin nổi: “Danh Lưu đao vậy mà cũng có bậc uy lực như thế sao?”

      Lăng Yên nhíu mày, khẽ đáp: “Đúng vậy.”

      Lăng Yên là kẻ hiếu chiến, điểm này hầu như toàn bộ người trong Ma giới đều hiểu , riêng Thập Đại Ma tướng đặc biệt lĩnh hội sâu sắc hơn hẳn so với những người khác. Cũng bởi Thần Ma tranh đấu nhiều năm, mỗi lần xuất chinh, Lăng Yên đều mang theo Thập Đại Ma tướng bên mình. Đến khi Tam giới yên ắng còn ai để đánh được nữa, Lăng Yên lôi từng người trong Thập Đại Ma tướng ra đánh từng người , mà theo như nàng đặt bằng cái tên mỹ miều là – luyện võ.

      Cũng chính vì vậy mà Thanh Minh và Lăng Yên giao thủ với nhau ngàn lần ít nhất cũng phải đến mấy trăm lần. Tuy rằng lần nào cũng bị đánh tới xây sẩm mặt mày, nhưng đối với chiêu thức và vũ khí Lăng Yên sử dụng, có thể Thanh Minh nắm chắc mười phần.

      Nhưng cho dù là Thanh Minh hiểu Lăng Yên đến vậy, thế mà vẫn hề biết Danh Lưu đao lại là thần vật ở mức độ này.

      Thanh Minh vẫn luôn biết Danh Lưu đao là vũ khí tùy thân của Lăng Yên, dùng suốt mấy vạn năm hề thay đổi. Đao này tuy rằng sắc bén, nhưng trong mắt Thanh Minh nó chẳng qua cũng chỉ lợi hại hơn các loại đao khác chút thôi, những thanh đao chém lông gọt tóc đời này còn rất nhiều, so với những thần khí và pháp bảo khi vừa xuất ra phát là trời đất đảo điên nhật nguyệt còn, thanh đao này lại tầm thường khôn cùng. Xưa nay Thanh Minh vẫn luôn hiểu, vì sao suốt thời gian dài như vậy mà Lăng Yên vẫn thủy chung sử dụng cây đao hết sức bình thường này chứ.

      Nhưng đến tận lúc này, tận mắt chứng kiến Danh Lưu đao xuất thủ và tận tai nghe thấy tiếng đàn vang lên, Thanh Minh mới sực hiểu ra điều, kỳ đao này phải loại đao thông thường, mà chính là bảo bối tuyệt thế độc nhất vô nhị.

      “Thần tôn, vì sao xưa nay ngài lại dùng đến sức mạnh này của Danh Lưu đao?” Thanh Minh thực , Thần tôn nhà mình dù là trận chiến lớn cỡ nào cũng đều nếm trải ít, cả hiểm cảnh cũng phải là chưa từng gặp, tại sao trước giờ nàng lại chịu sử dụng lực lượng này!?

      Nhìn thấy cặp mắt đầy nghi hoặc của Thanh Minh nhìn mình, Lăng Yên lập tức giải thích: “ phải ta muốn dùng, mà là lúc trước ta dùng được.”

      Thanh Minh ngẩn ra, sắc mặt cổ quái hỏi: “Vì sao lại dùng được?”

      Lăng Yên cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, nhắm mắt : “Bởi vì Danh Lưu đao vốn là thánh vật của Thần giới, chỉ duy có thần lực mới có thể phát huy được sức mạnh nguyên thủy của nó.”

      Thanh Minh nghe vậy, đột nhiên trong lòng hốt hoảng, cả kinh vì nghĩ đến thứ.

      Lăng Yên tiếp: “Lúc trước ta thể dùng là vì ta thành ma. Nhưng dùng thứ này nhiều năm như vậy, dĩ nhiên là luôn lưu luyến nó ngừng. Chính vì vậy cho đến bây giờ ta vẫn cứ mang nó theo bên người, chưa từng tách ra.”

      Và giờ đây, Thanh Minh được tận mắt chứng kiến uy lực của trường đao mà Lăng Yên sử dụng rồi.

      Thanh Minh ngờ vực, trừng mắt nhìn nàng, chợt lại hỏi: “Ma tôn, chẳng lẽ ngài …”

      Lăng Yên đợi run rẩy hết lời muốn , chính mình gật đầu : “ sai, ta có thể dùng thần lực.”

      “Nhưng mà …” Lúc này Thanh Minh có loại cảm giác biết nên mở miệng kiểu gì, nhìn chòng chọc nàng lúc lâu, rốt cuộc Lăng Yên đành cười : “Ta cũng vẫn có thể sử dụng ma lực.”

      Thanh Minh thoáng thở hơi dài nhõm, có điều sắc mặt lập tức liền trầm trọng hơn ban nãy.

      Lăng Yên bèn : “Đây chính là lý do ta gọi ngươi đến, trạng này ta chỉ vừa phát lúc đường tới đây, vẫn chưa tiết lộ với bất kỳ ai khác.” Ánh mắt Lăng Yên bình tĩnh, đột nhiên mở cả hai lòng bàn tay ra trước mặt, trong bàn tay trái liền kết tụ đạo hồng quang mãnh liệt, cơ hồ bên trong còn cả ma khí lưu chuyển. Còn lòng bàn tay bên phải lại cuồn cuộn đạo kim quang, tiên khí lượn lờ, hai đạo quang khác biệt từ hai lòng bàn tay tỏa sáng cho nhau, thoắt chốc bao trùm cả Thiên Cơ điện trong vầng sáng hỗn loạn.

      Thanh Minh ngoại trừ trợn trừng mắt ra dường như còn biết phản ứng gì khác nữa. kinh ngạc nhìn Lăng Yên, hóa đá hồi lâu mới : “Làm … làm sao có thể?”

      Lăng Yên thu hồi năng lực, trái lại : “Mặc dù trước kia ta vẫn lưu ít tiên hồn trong người nhưng để vận dụng được thần lực là chuyện thể nào, trừ phi ta phải ép vận thể chất trong người để bức thần lực ra mới được. Nhưng bây giờ giống nữa, ta có thể vận dụng cả hai loại lực lượng này bất kỳ lúc nào ta muốn.” Tâm tư Lăng Yên hết sức phức tạp, lấy thương thế của nàng khi ở Thúy Tú sơn trang ban đầu ràng trong vòng trăm năm nàng thể sử dụng năng lực được. Thế mà chẳng nguyên do gì mà khi nàng tỉnh lại, tình lại biến thành như thế?

      Nàng biết chuyện này và Trầm Ngọc tất nhiên thể thoát khỏi liên can, nhưng nay người cũng trở về Thần giới rồi, nàng tìm được manh mối nào, chỉ đành phải hỏi Thanh Minh: “Ngươi từng nghe qua trong Tam giới, có kẻ nào có thể làm được chuyện như vậy chưa?”

      Thanh Minh rốt cuộc cũng hồi hồn lại, ngập ngừng giây lát, lắc đầu đáp: “Chưa từng nghe thấy.”

      Lăng Yên nghe vậy liền trầm mặc, trước đó nàng luôn bận rộn chuyện ở Ma giới, bây giờ yên tĩnh rồi rốt cuộc mới phó mặc cho bản thân suy nghĩ về những chuyện của Trầm Ngọc. Nhưng càng suy nghĩ, nàng càng cảm thấy có gì đó được bình thường.

      Muốn trị tốt thương thế của nàng cần phải cải biến thể chất của nàng, đây tuyệt đối phải là chuyện đơn giản. thực tế, từ lâu nàng còn muốn phân bản thân rốt cuộc là ma hay thần nữa rồi, nhưng dù thế nào cũng thể ngờ, phượng hoàng kia lại vì nàng làm chuyện như thế.

      Rốt cuộc làm như thế nào vậy?

      Chuyện này nghĩ mãi cũng thông, Lăng Yên dù ngày cũng chẳng thể yên tâm nổi. Nàng nhanh chóng với Thanh Minh: “Thay ta làm chuyện.”

      Thanh Minh lập tức nhận mệnh tiếng, lúc này nàng mới tiếp: “Giúp ta điều tra hành tung của Trầm Ngọc.”

      “Ta muốn biết bây giờ ở đâu, làm những gì.” Lăng Yên cặn kẽ từng chữ , Thanh Minh nghe được ngẩn ra, thuận mệnh đáp: “Vâng!”
      .
      Những ngày tiếp theo Ma cung lại lần nữa thái bình, chuyện của Thúy Tú sơn trang cũng chấm dứt tại đây, Lăng Yên còn chuyện gì cần phải bận tâm nữa, nhân lúc rảnh rỗi liền lôi mọi người ra so chiêu, nhưng thời gian lâu dài, bọn Ma tướng bị nàng dưỡng thành thói quen cả rồi, lúc thấy Ma tôn khí thế bừng bừng xách đao về phía đình viện lập tức ai nấy đều bỏ chạy mất dép.

      Vì thế hôm đó Lăng Yên ngứa ngáy muốn tìm người để đánh nhưng ngó quanh bốn phía vẫn thấy bóng dáng kẻ nào, vốn định về hướng khác trong cung điện để bắt từng tên , bất chợt lại thấy Thanh Minh từ xa vội vàng chạy tới, chủ động tiến về phía nàng.

      “Ma tôn!” Thanh Minh bước chân gấp gáp, hơi thở cũng có chút hỗn độn, hiển nhiên tới đây vô cùng vội vàng. Lăng Yên nhìn thần sắc , lập tức hỏi: “Sao vậy?”

      Thanh Minh lập tức : “Ở đằng trước có thiên thần xông thẳng vào trong Ma cung, đả thương đến mười ma binh danh tiếng của chúng ta.”

      Lăng Yên nhíu mày, thuận miệng : “Thế người đâu? Các ngươi vậy mà đánh lại thiên thần bình thường hay sao?”

      Thanh Minh lại lập tức lắc đầu: “ phải, kẻ đó bị chúng ta bắt được rồi.”

      Thấy điệu bộ Thanh Minh muốn nhưng lại thôi, Lăng Yên biết nhất định vẫn còn có lời muốn . Quả nhiên chỉ ngừng trong giây lát, Thanh Minh liền : “Chúng ta phát người này phải là vị thần thông thường, mà là trong Ngũ Phương Chiến thần của Thần giới – Phong Hoa. Nhưng người có hơi kỳ quái, giống như bị kẻ nào đó khống chế thần trí, điên điên khùng khùng nhận ra ai, gặp người liền đánh. tại bị chúng ta nhốt bên trong địa lao rồi.”

      Trong lòng Lăng Yên dấy lên nghi hoặc, tiếp đó liền : “Chúng ta nhìn xem.”

      “Đợi chút! Ma tôn, chỉ sợ tại phải là lúc để nhìn đâu!” Thanh Minh tiến về phía trước hai bước, vội vàng ngăn cản lối của Lăng Yên.

      Lăng Yên nhíu mày nhìn Thanh Minh. đến nước này, rốt cuộc mới đem tình biến đổi bất ngờ này hết ra, vẻ mặt đau khổ : “Thần giới … Thần giới đến đây đòi người rồi! Trước tiên Ma tôn ngài phải ra mặt chuyện này mới được!”

      -----

      p/s: Còn 27 chương và 4 phiên ngoại nữa là hết dòiii. Cám ơn chị em bạn dì chú bác từ thầm cho tới công khai theo dõi và cmt động chim tôn nhe:hi: , hãy công khai bài tỏ tình cảm dới các editors để editors lên dây cót mua dui múa cột cho cuộc đời thêm dui nạ :yoyo55::yoyo45:
      Last edited: 28/2/18
      HoanHoan, Viclu520, Cuồng Soái Ca12 others thích bài này.

    4. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Truyện hay, cám ơn b

    5. dehanmingukmanse

      dehanmingukmanse Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      129
      truyện hay lắm, mình mong từng chương, like từng chương. thanks bạn nhiều.
      La Thùy Dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :