1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Sư huynh nói - Tô Trĩ Như

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 5: Ta đánh nhau rất giỏi


      "Dị bảo?"

      "Dị bảo... ?"

      Hai giọng khác nhau đồng thanh vang lên ở phía trước và phía sau. Trần Vũ Phi nghe thấy tiếng, lập tức ngoảnh mặt quay về phía Nam Đường, thấy đối phương nghiêng đầu, hiển nhiên là nàng ấy cũng hiểu.

      "Lục sư đệ, dị bảo đó là vật gì?"

      Trần Vũ Phi để tay lên ngực tự hỏi, từ lên núi Ngọc Khê, chưa từng nghe đến việc trong môn phái có bảo bối gì. Dị bảo này, có lẽ là do người của Huyền Thiên môn lấy cớ, đòi bảo vật là giả, mượn cơ hội để gây mới là .

      "Chao ôi, bọn họ cần đồ vật!" Lục sư đệ sốt ruột chỉ vào Nam Đường rồi đáp: "Thứ bọn họ muốn chính là bảo vật từ trời giáng xuống lúc hai bóng trăng trùng nhau, chính là nàng ấy!"

      Nam Đường: "... Nhưng ta là người."

      Rốt cuộc Trần Vũ Phi hiểu, xoa đầu Nam Đường, tiện thể vuốt thẳng mái tóc cho nàng, quay đầu lại với Lục sư đệ: "Ta biết rồi, là người của Huyền Thiên môn lầm tưởng thứ từ trời rớt xuống là dị bảo, bọn họ biết thực ra là người bị rơi xuống. Chuyện này chỉ là hiểu lầm, đệ với Chưởng môn chân nhân và chư vị trưởng lão chưa? Họ gì?"

      "Đệ báo tin, trưởng lão được quấy rầy họ bế quan, có việc tự giải quyết. Chưởng môn chân nhân ông ấy muốn ngao du khắp nơi, mọi chuyện giao cho sư huynh. Ông ấy còn , còn ..." Lục sư đệ do dự liếc nhìn Trần Vũ Phi, khuôn mặt mũm mĩm lộ vẻ khó xử.

      "Ông ấy cái gì?" Trần Vũ Phi hỏi.

      Thấy Lục sư đệ vẫn ấp a ấp úng, khẽ cười : "Sư đệ, đệ cứ , đừng ngại."

      "Chưởng môn , nếu huynh xử lý tốt, lúc trở về ông ấy dùng giày để đánh mông huynh." Lục sư đệ kìm nén đến nỗi đỏ mặt, dùng lượng nhất để ra những lời này, thấy sắc mặt Trần Vũ Phi vui, bèn vội vàng bổ sung câu: "Đây là nguyên văn câu của sư phụ lão nhân gia, phải là đệ ."

      Loại sư phụ này, thà rằng để cho quái bắt .

      Trần Vũ Phi cắn răng gằn từng chữ: "Ta - biết - rồi."

      Lục sư đệ lo lắng nhìn về phía cửa rồi với Trần Vũ Phi: "Đại sư huynh, huynh hiểu ngọn nguồn tình mau mau cùng đệ qua đó , nếu người của Huyền Thiên môn thực xông vào được."

      " thôi."

      Trần Vũ Phi vung tay áo lập tức rời , nhưng đột nhiên có bàn tay kịp thời túm chặt lấy tay áo của .

      "Này, có thể dẫn ta cùng ?"

      Nam Đường nhìn thẳng vào mắt Trần Vũ Phi, xấu hổ rụt cổ, kiên định mà : "Người bọn họ muốn tìm... phải là ta sao?"

      Trần Vũ Phi chợt nhíu mày hỏi: " nương đến đó có ích lợi gì?"

      Nam Đường có chút thẹn thùng cúi đầu, ngón tay nắm chặt vặn mép váy, nàng : "Ta đánh nhau rất giỏi."

      Trần Vũ Phi liếc mắt đánh giá nàng từ xuống dưới, nàng thấp hơn cái đầu, thân hình gầy yếu, mặc bộ áo trắng người làm nàng càng có vẻ giống như gió thổi cái là bay, huống chi quanh thân cảm nhận được chút nguyên lực dao động nào, đánh nhau rất giỏi, thể khiến cho người ta tin.

      Nam Đường nhìn ra vẻ tin trong mắt , nàng ưỡn ngực : "Ta rất lợi hại."

      Trần Vũ Phi vẫn muốn từ chối, nhưng Lục sư đệ ở bên phụ họa: "Đại sư huynh hãy mang nàng ấy theo, tiện thể giải thích ràng mọi chuyện với Huyền Thiên môn."

      Trần Vũ Phi nghĩ trong lòng, nguyên nhân chủ yếu của chuyện này hề nằm ở chỗ bảo vật, mà là Huyền Thiên môn có dã tâm muốn chiếm núi Ngọc Khê, nhưng đối mặt với ánh mắt của hai người, nhất thời mềm lòng ra miệng, đành phải dẫn Nam Đường theo.

      khi thực xảy ra đánh nhau, cùng lắm là che chở cho nàng ấy chút. bất đắc dĩ nghĩ thầm.
      Đỗ Thúy Loan, Tôm Thỏ, B.Cat2 others thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 6: Đây gọi là đền đáp ân tình, đúng ?


      Lúc thực xảy ra đánh nhau, Trần Vũ Phi mới biết được câu "Ta đánh nhau rất giỏi" của Nam Đường thực phải là khoác lác.

      Tiểu nương tay , đối mặt với đám nam nhân cao lớn, bàn tay thô ráp cầm pháp bảo, vậy mà giống như nhổ củ cải, trong chốc lát nàng đánh ngã đám người.

      Ban đầu Trần Vũ Phi vẫn lo lắng nàng thể ứng phó, sau khi nhìn thấy quyền của nàng đánh bay đệ tử Huyền Thiên môn khi gã muốn chọn kẻ yếu nhất để xuống tay mà nhằm về phía nàng, Trần Vũ Phi mới biết rằng mình suy nghĩ quá nhiều.

      Đâu chỉ là có thể đánh, cả Huyền Thiên môn còn mấy người có thể đánh thắng được nàng đấy!

      Đệ tử núi Ngọc Khê đều nhìn tiểu nương yểu điệu dùng quyền đánh bay Chưởng môn và mấy vị trưởng lão của Huyền Thiên môn với vẻ mặt phức tạp, họ dùng lượng như tiếng ruồi muỗi kêu mà trao đổi với nhau.

      "Lúc trước chúng ta... đắc tội với nàng ấy chứ?"

      ", chúng ta đối xử với nàng ấy rất tốt. Đại sư huynh cũng nhường phòng riêng cho nàng ấy ngủ."

      Người kia ngạc nhiên hỏi: "Phòng của Đại sư huynh có thể ngủ được?"

      "Thôi, mặc kệ. Đó là trọng điểm sao?"

      "Nàng ấy ..." Lục sư đệ khoa tay múa chân, "Ra tay với chúng ta chứ?"

      Ngũ sư đệ thâm trầm lắc đầu : "Khó ."

      Cuộc chuyện kết thúc.

      Hai người liếc nhau, bắt đầu dọn dẹp chiến trường.

      Có Nam Đường ở đây, người của Huyền Thiên môn thấy tình thế ổn nên tháo chạy từ lâu, để lại đám tôm tép nhãi nhép kịp chạy thoát, lúc này bọn họ nằm mặt đất la oai oái.

      Nam Đường hoạt động gân cốt, bẻ cổ chút, vừa mới nóng người đối thủ chạy mất. Nàng nhìn quanh vòng, thấy mấy người còn lại cũng làm được trò trống gì nên nàng vui vẻ chạy đến trước mặt Trần Vũ Phi, cụm tóc dựng ngược đầu đung đưa, vẻ mặt "cầu khen ngợi" nhìn : "Ta rất lợi hại phải ?"

      Trần Vũ Phi từng này tuổi mà chưa từng cảm thấy thất bại như vậy, nhưng nhìn ánh mắt lấp lánh chờ mong của tiểu nương, vẫn gật đầu tán thành: "Rất lợi hại."

      "Vừa rồi ta giúp các ngươi giải quyết phiền toái, có phải ngươi nên giúp ta tìm sư huynh hay ?" Nam Đường nghiêng đầu, "Đây gọi là đền đáp ân tình, đúng ?"

      Trần Vũ Phi cảm thấy mình phải uốn nắn quan điểm của nàng ấy chút: "Đây là do nương tự nguyện ra tay, cho nên thể tính là bọn ta nợ nương ân tình... Ưm, ưm... Sư đệ, đệ làm gì vậy?"

      còn chưa dứt lời bị bàn tay của người trong đám Ngũ sư đệ bịt miệng, người đó kề sát tai thấp giọng cảnh cáo: "Sư huynh, nàng ấy rất lợi hại."

      Người khác tiếp: "Đúng vậy sư huynh, ngộ nhỡ nàng ấy tức giận mà ra tay đánh người sao? Chúng ta đều đánh lại nàng ấy."

      "Cho nên..."

      "Sư huynh, huynh đồng ý ."

      xong, đám người ép Trần Vũ Phi cùng nhau cúi gập người về phía Nam Đường.

      "Đa tạ nương cứu giúp, đệ tử núi Ngọc Khê vô cùng cảm kích." Giọng điệu thay đổi: "Để tỏ lòng biết ơn, chuyện tìm tôn sư huynh giao cho Đại sư huynh!"

      "Đúng đúng đúng, hãy thoải mái sai bảo huynh ấy, đừng khách khí."

      Trần Vũ Phi bị ép ở phía dưới, mặt đen thui : "Đám người các đệ còn có tình người …"

      Có người đến gần : "Đại sư huynh vất vả rồi, huynh chính là nam nhân tương lai muốn trở thành Chưởng môn."

      Lại người khác tới gần : " phải đệ muốn giúp, Đại sư huynh, là mấy ngày nay đệ phải chăm sóc nương tử, đành phải xin lỗi huynh rồi."

      "..."

      Tiếng bàn bạc xôn xao lại vang lên, đại khái là nương nhà người ta dốc sức giúp đỡ như vậy, núi Ngọc Khê chúng ta là danh môn chính phái tất phải bày tỏ gì đó, nhưng tất cả mọi người đều có việc, trọng trách cũng chỉ có thể xin nhờ Đại sư huynh.

      Đối với chuyện này, Trần Vũ Phi chỉ: "... Ha ha."

      Rất nhanh, trước khi trời tối Trần Vũ Phi bị đóng gói xong rồi ném xuống chân núi Ngọc Khê, còn Nam Đường được các đệ tử của núi Ngọc Khê mỉm cười tiễn ra cửa.

      Trần Vũ Phi nhìn đám sư đệ ăn cây táo, rào cây sung, khóe miệng giật giật, thấp giọng mắng câu: " đám vô lại."








      Đỗ Thúy Loan, Tôm Thỏ, B.Cat2 others thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 7: ta sợ quá nên ngất thôi


      Nửa đường Trần Vũ Phi thuê chiếc xe ngựa. Họ xuất phát được mười ngày, đến bây giờ vẫn hề có phương hướng, chỉ có thể tiếp tục dẫn Nam Đường theo mà chẳng có đích đến.

      Vó ngựa chậm rãi, dù sao cũng vội, Trần Vũ Phi cứ quất roi để cho ngựa tự . Nam Đường dựa người bên cạnh , hai mắt nàng đều mở ra nổi, cái đầu từ từ rủ xuống. Trần Vũ Phi đỡ cho nàng, để cho đầu nàng đặt vai mình, thở dài thầm nghĩ, chuyện này là sao đây, tất cả là...

      "Phiền phức."

      nhìn Nam Đường ngủ rồi nhìn con đường phía trước bóng người, bèn lắc đầu : "Phiền phức lớn."

      Dường như Nam Đường ngủ nghe thấy được lời cằn nhằn của , đôi mày thanh tú hơi cau lại, phát ra tiếng hừ giống như con thú . Bàn tay to của Trần Vũ Phi chút khách khí vò mái tóc của nàng, thành công làm cho mái tóc của người ta rối thành tổ chim. Thấy nàng cọ xát đầu vào lòng bàn tay mình, lúc này mới nỡ mà phải bỏ tay ra.

      Thực ra tiểu nương này cũng rất đáng .

      Trần Vũ Phi nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Nam Đường, quan sát hồi lâu rồi cho ra cái kết luận này.

      Nhưng mà có chút ngang ngược.

      lại bổ sung thêm câu ở trong lòng.

      Trong mấy ngày qua, nghĩ mọi cách để phổ cập kiến thức khoa học về lai lịch của hai bóng trăng trùng nhau cho Nam Đường, hơn nữa còn đưa ra suy đoán hợp lý đối với xuất của nàng, nhưng mà sau khi tiểu nương nghe xong, nàng im lặng lúc lâu rồi vẫn giữ vững suy nghĩ của mình: Ta phải về tìm sư huynh.

      Cho dù Trần Vũ Phi bác học đa tài như thế nào cũng phải chịu bó tay với chuyện dị giới, xuyên . Hai bóng trăng trùng nhau là chuyện trăm năm mới xảy ra, cho dù muốn quay về, ít nhất cũng phải đợi thêm trăm năm nữa, đối với Nam Đường ràng là thể.

      Đối diện với ánh mắt thất vọng của Nam Đường, Trần Vũ Phi suy nghĩ ba ngày ba đêm, rốt cuộc nghĩ đến người.

      Nghe đời có người thông thiên tường địa, tên là Thiên cơ đạo nhân, chuyện khó đến tay ta đều có cách giải quyết, vấn đề duy nhất là hành tung của ta bất định, trước giờ mọi người thể trông thấy được mặt mũi của ta.

      giờ Trần Vũ Phi lên đường tìm Thiên cơ đạo nhân.

      biết Thiên cơ đạo nhân ở đâu nên đành phải theo hướng mà ta xuất cuối cùng theo những gì nghe ngóng được. Cách tìm người như vậy khác gì mò kim đáy bể, nhưng dù sao so với việc làm gì tốt hơn. Thân là nam nhân, bảo trơ mắt nhìn tiểu nương đau lòng buồn bã, Trần Vũ Phi tự thấy rằng mình làm được.

      Xe ngựa chạy thong dong đường, mặt trời dần dần xuống núi, Nam Đường đột nhiên dụi mắt ngồi dậy.

      "Tại sao lại thức dậy?" Dựa theo việc quan sát nhiều ngày, Trần Vũ Phi cho rằng nàng ít nhất phải ngủ thẳng đến sáng ngày hôm sau.

      "Có người." Nam Đường che miệng ngáp, ánh mắt còn có chút mơ màng nhìn chằm chằm con đường phía trước dần trở nên sáng , "Còn có mùi máu."

      Nàng vừa như vậy, Trần Vũ Phi cũng nhận ra.

      Ngay lúc này, ở nơi này, chẳng lẽ là gặp sơn tặc cướp đường?

      nhìn Nam Đường cái, tiểu nương sợ hãi, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt hưng phấn. quất dây cương, đánh xe ngựa chạy về phía trước.

      Chẳng mấy chốc, mười mấy nam nhân cao lớn vạm vỡ đột nhiên xuất ở trước mắt. Họ đều mặc áo gai vải thô, đầu búi khăn tam giác màu vàng, sau lưng vác chiếc đao lớn có lưỡi dày, hung hăng dữ tợn.

      người trẻ tuổi có dáng dấp đạo sĩ bị bọn họ vây ở giữa, thể nào phá vỡ vòng vây xung quanh, đành đặt mông ngồi xuống đất, để ý đến vết thương mặt còn rỉ máu, vung phất trần trong tay lên rồi dõng dạc: "Muốn tiền bạc đạo gia ta có, muốn mạng ta có , có bản lĩnh các ngươi cứ lấy ."

      Thủ lĩnh thổ phỉ tin, chĩa mũi đao vào bao quần áo của ta rồi : "Vậy bên trong thứ này của ngươi là cái gì?"

      "Đó là đồ kiếm ăn của đạo gia ta." Đạo sĩ trừng mắt nhìn gã.

      "Đại ca, khách khí với làm gì, trực tiếp cướp đồ rồi chôn là xong." Có tên thuộc hạ ở bên cạnh chen miệng . "Chẳng lẽ cầm được tiền rồi, còn phải thả sao?"

      Thủ lĩnh thổ phỉ có chút do dự: "Nhưng là Thiên cơ đạo nhân..."

      "Nếu như thực là Thiên cơ đạo nhân đồ bỏ kia, còn có thể bị mấy người chúng ta chặn cướp ở đây sao? Chắc chắn là khoác lác."

      Thủ lĩnh thổ phỉ vừa nghe được những lời này thấy cũng có lý, Thiên cơ đạo nhân là ai, đó là người có tiếng tăm lừng lẫy, có gì là làm được, làm sao có thể xuất ở nơi bé này, còn bị bọn họ chặn cướp đến nhếch nhác như vậy chứ? Nhất định là tiểu tử này lừa mình.

      Gã vừa hiểu ra lập tức đá ngã đạo sĩ trẻ tuổi, mở miệng mắng: "Dám giả mạo Thiên cơ đạo nhân, lá gan của tiểu tử ngươi nhỉ, lừa gia gia đây."

      Trần Vũ Phi và Nam Đường thầm theo dõi, hai người nghe sót chữ nào của cuộc đối thoại vừa rồi, mắt thấy thủ lĩnh thổ phỉ sắp ra tay, Nam Đường huých khuỷu tay vào người Trần Vũ Phi.

      " là Thiên cơ đạo nhân, là người chúng ta muốn tìm phải ?"

      Trần Vũ Phi : " nương nghe thấy sao, có thể là ta bịa đặt."

      Nam Đường hất cằm hỏi: "Vậy có cứu ?"

      Trần Vũ Phi suy nghĩ hai giây, gật đầu : "Cứu."

      Tuy nơi này có người nào khác, nhưng ngộ nhỡ chuyện đệ tử núi Ngọc Khê thấy chết mà cứu được lan truyền ra ngoài nguy to.

      Trần Vũ Phi vừa dứt lời, Nam Đường lập tức nhảy ra ngoài.

      Dáng vẻ của nàng yếu ớt, ban đầu bọn thổ phỉ trông thấy, còn cho rằng lại có con dê non tự đưa đến cửa, bọn họ định chọc ghẹo vài câu trước mắt bỗng nhiên xuất bóng dáng màu trắng, sau đó vài tiếng bịch bịch nặng nề vang lên, mười người tính cả thủ lĩnh thổ phỉ đều bay lên trời dạo vòng rồi ngã xuống đất.

      Trần Vũ Phi được chứng kiến mức độ hung tàn của Nam Đường, coi như thấy gì mà lấy dây thừng ra trói đám thổ phỉ vào gốc cây, chờ quan phủ tới bắt. Làm xong xuôi, dùng mũi chân đá đá vào người đạo sĩ trẻ tuổi nằm hôn mê mặt đất.

      Nam Đường ở bên cạnh thò cổ ra nhìn, tò mò hỏi: "Chết rồi hả?"

      Chẳng lẽ nàng ra tay quá chậm nên cứu được người ta?

      Trần Vũ Phi xoa xoa đầu nàng, dịu dàng : ", chỉ là sợ quá nên ngất thôi."
      Đỗ Thúy Loan, Tôm Thỏ, B.Cat2 others thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 8: Ta có thể đánh ?


      chiếc xe ngựa đột nhiên có thêm người nên gian trở nên có chút chật chội.

      Trần Vũ Phi chán ghét nhìn đạo sĩ trẻ tuổi nằm ở trong xe ngựa. nghĩ khi đến thôn trấn tiếp theo, nhất định phải ném ta xuống xe, dù sao cũng chỉ bị thương ngoài da, dưỡng thương ở đâu cũng là dưỡng thương.

      Nam Đường cũng muốn ở cùng người xa lạ trong cùng gian, nàng đành chui ra ngoài cùng đánh xe với Trần Vũ Phi.

      Đêm xuống, ánh sao sáng lung linh. Gió lạnh thổi bay mái tóc dài của Nam Đường, trong đó có lọn tóc nghịch ngợm bay mặt Trần Vũ Phi, cảm giác ngưa ngứa làm cho có chút khó chịu, bèn giơ tay gạt ra.

      nhìn sang bên cạnh, tiểu nương ngồi ôm đầu gối, đôi mắt vô thần nhìn chăm chăm về phía trước, biết suy nghĩ cái gì.

      " ngủ được à?" Trần Vũ Phi cảm thấy có chút khác thường, dường như Nam Đường đặc biệt thích ngủ, lượng thời gian tỉnh táo giống như vậy thường nhiều lắm, suy nghĩ lát rồi hỏi: "Có tâm sao?"

      Nam Đường gật đầu, buồn bã : "Ta nhớ sư huynh."

      Trần Vũ Phi từng nghe nàng kể, lúc còn rất nàng được sư huynh nhặt được rồi nuôi lớn đến nhường này, hai người sống nương tựa lẫn nhau, chưa bao giờ tách ra, đột nhiên tới thế giới lạ lẫm như này, cũng khó trách tiểu nương thấp thỏm yên, nhớ đến sư huynh.

      xoa đầu nàng trấn an: " sao, chung quy là có thể tìm thấy Thiên cơ đạo nhân đưa nương trở về." nhìn rừng cây chung quanh, đánh xe ngựa dừng lại ở ven đường rồi với Nam Đường: "Có muốn ăn chút thịt nướng ?"

      Làm đệ tử ăn thanh đạm từ mà lớn lên của núi Ngọc Khê, tay nghề nướng thịt của Trần Vũ Phi vẫn rất giỏi.

      Nam Đường gật đầu, từ chối.

      Trần Vũ nhanh chóng bắt được hai con gà rừng, nhổ lông rồi rửa sạch lại lần ở con sông ngay gần đó, sau đó xiên lên cành trúc, chậm rãi nướng ngọn lửa sáng rực.

      Nam Đường nghiêng đầu nhìn động tác của , bỗng nhiên nàng khẽ: "Trần Vũ Phi, ngươi đúng là người tốt."

      Trần Vũ Phi cười: "Các nương núi Ngọc Khê đều với ta như vậy."

      Mùi thơm của gà nướng dần dần tràn ngập khu rừng, lát sau trong xe ngựa đột nhiên có tiếng sói tru trong trẻo vang lên.

      "Ôi má ơi, thơm quá!"

      Cùng với tiếng kêu, cái đầu thò ra ngoài xe, nhìn xung quanh chút, sau đó vội vàng nhảy xuống xe, đến trước mặt hai người Nam Đường và Trần Vũ Phi, xoa xoa tay, mang theo nụ cười thân thiện hỏi: "Là hai vị cứu ta phải ? Tại hạ rất cảm kích, con gà này là hai người sao? Ta có thể ăn ?"

      Trần Vũ Phi thấy hơi ngứa mắt với nụ cười của ta, xé nửa con gà cho ta với vẻ chán ghét, vị đạo sĩ trẻ vui vẻ nhận lấy rồi ngồi xổm ở bên cạnh, để ý đến hình tượng mà bắt đầu gặm thịt.

      Nam Đường nhìn , nàng tò mò hỏi: "Ngươi ngươi là Thiên cơ đạo nhân, là hả?"

      Trần Vũ Phi : " ràng là dối."

      Vị đạo sĩ trẻ kia vẫn ngậm thịt trong mồm, lời giải thích được ràng: "Ai là ta dối, đổi tên ngồi đổi họ, đạo gia ta chính là Thiên cơ đạo nhân."

      "..."

      "..."

      Đối diện với ánh mắt hoài nghi của hai người, đạo sĩ trẻ tuổi ấm ức : "Điều ta !"

      Trần Vũ Phi lặng lẽ : "Sáu mươi năm trước Thiên cơ đạo nhân vang danh khắp thiên hạ, hẳn là danh hiệu này do ngươi tự phong cho mình."

      Đạo sĩ trẻ tuổi kích động giải thích: "Đó là sư phụ ta, ông ấy cư rồi, đương nhiên đến phiên ta kế nhiệm."

      "Được rồi, cho dù ngươi là..." Trần Vũ Phi vừa trấn an ta, vừa quay đầu lén thầm với Nam Đường: " nương xem, ta có dáng vẻ đáng tin như vậy, cho dù ta là Thiên cơ đạo nhân chắc chắn cũng biết làm thế nào để giải quyết chuyện hai bóng trăng trùng nhau, bằng chúng ta nghĩ cách khác, thế nào?"

      Trần Vũ Phi rất , nhưng lỗ tai của đạo sĩ trẻ kia cũng rất thính, lập tức bất mãn : "Ai bổn đạo gia biết?"

      Trần Vũ Phi: "Ồ...?"

      Nam Đường: "Ngươi biết?"

      Đạo sĩ trẻ, ồ , là Thiên cơ đạo nhân rụt rụt cổ, vẫn khẳng định : "Đương nhiên ta biết." chỉ vào Nam Đường: "Vị nương này, hơi thở người khác hẳn người bình thường, vừa nhìn biết phải là người của thế giới này, nhất định là vì lúc hai bóng trăng trùng nhau nối liền hai thế giới, mới đưa nương xuất ở nơi này."

      Nam Đường và Trần Vũ Phi nhìn nhau, phát vị đạo sĩ trẻ tuổi này thực có chút bản lĩnh, chí ít trước mắt còn chưa có người khác phát ra thân phận của Nam Đường.

      Trần Vũ Phi hỏi: "Vậy làm thế nào để đưa nàng ấy quay về?"

      Thiên cơ đạo nhân vuốt tay, ràng: "Chờ lúc hai bóng trăng trùng nhau lần tới, có vận khí tốt có thể quay về."

      Nam Đường lẳng lặng vén ống tay áo lên, nàng với Trần Vũ Phi: " vừa mới ăn nửa con gà của chúng ta mà trả tiền, ta có thể đánh ?"

      Trần Vũ Phi cười dịu dàng: "Ra tay chút, đừng làm chết người."

      "Ấy, đợi !" Thiên cơ đạo nhân vội vàng lên tiếng: "Hình như ta biết cách!"

      Trần Vũ Phi cười hòa nhã: "Cách gì?"

      "Núi Bắc Mang có trận pháp khổng lồ, nghe nó nối liền với dị giới, hay là chúng ta thử lần."
      Đỗ Thúy Loan, Tôm Thỏ, B.Cat2 others thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 9: Ngươi có thích Nam Đường muội muội ?


      Phải rằng tên kế nhiệm Thiên cơ đạo nhân tay trói gà chặt hơn nữa còn mù đường kia đúng là có chút năng lực.

      Qua hai tháng đường, đến khi đứng ở trung tâm trận pháp khổng lồ của núi Bắc Mang, Nam Đường đột nhiên nàng cảm nhận được hơi thở của thế giới kia.

      Từ trước đến nay trực giác của nàng rất nhạy bén, đương nhiên Trần Vũ Phi cũng nghi ngờ rằng có phải là nàng cảm nhận sai rồi hay . Trung tâm trận pháp có dựng tấm bia đá trơn cao bằng người, đặt tay lên theo lời chỉ dẫn của Thiên cơ đạo nhân, sau đó nhìn về phía bên kia.

      "Tiếp theo phải làm như thế nào?"

      "Tiếp theo... Ừm, ngươi chờ chút." Thiên cơ đạo nhân với vẻ bề ngoài đáng tin kia vừa vừa bỏ bao quần áo của mình xuống, đúng lúc Trần Vũ Phi nhìn thấy bên trong có vài cuốn sách cổ, còn có vài thứ đồ vật phức tạp giống như la bàn, giống như lời ta , đó là đồ dùng để kiếm ăn của ta.

      Đạo sĩ trẻ lục lọi rồi lấy cuốn sách cổ bị cong mép từ bên trong ra, lật hai trang sau đó đọc lẩm bẩm: "Tiếp theo ngươi hãy chuyển nguyên lực vào trong tấm bia đá, đến khi trận pháp hoàn toàn mở ra."

      đọc xong, đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của Trần Vũ Phi, khó xử gãi đầu giải thích: "Đây là pháp thuật vừa mới học được, vẫn chưa thuần thục..."

      Trần Vũ Phi chẳng muốn nghe ta giải thích, nhắm hai mắt lại, liên tục truyền nguyên lực toàn thân từ lòng bàn tay vào trong tấm bia đá.

      Lúc này, tấm bia đá trông như có gì khác lạ kia lại giống như con ác thú đói khát, ra sức hấp thụ nguyên lực trong người Trần Vũ Phi. bao lâu sau, Trần Vũ Phi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cơ thể giống như cạn kiệt sức lực dần dần chùng xuống. Sắc mặt của nhợt nhạt, giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chảy trán rồi rơi xuống đất kêu lên tiếng ‘tách’.

      Thiên cơ đạo nhân lúng ta lúng túng bổ sung thêm: "Ta đột nhiên nhớ ra, trận pháp này bao phủ ba trăm dặm quanh núi Bắc Mang, chỉ dựa vào người có lẽ là đủ..."

      còn chưa hết bị Nam Đường giận dữ ngắt lời.

      "Tại sao ngươi sớm!"

      Nàng giơ tay muốn kéo Trần Vũ Phi ra, nhưng bị Thiên cơ đạo nhân túm chặt cánh tay.

      " giờ thể đụng vào , nếu bị phản phệ."

      "Vậy phải làm thế nào?"

      Thiên cơ đạo nhân trở nên nghiêm túc: "Đợi."

      Nam Đường cắn chặt răng, túm cổ áo , uy hiếp: "Nếu như Trần Vũ Phi có chuyện gì, ta đánh ngươi."

      Lời có tính uy hiếp, đổi lại là những người khác có thể để tâm, nhưng nó lại hù dọa được Thiên cơ đạo nhân nhát gan.

      Trần Vũ Phi nghe hai người chuyện, thầm nghĩ rằng Nam Đường lại có lúc bảo vệ như vậy, mà phải là nhắc tới sư huynh của nàng, cảm thấy có chút đặc biệt.

      muốn cười nhưng cười nổi, đầu óc mờ mịt, cảnh tượng trước mắt từ biến thành hai, rồi dần dần từ hai biến thành bốn. Thân thể mệt mỏi càng lúc càng nặng nề, cuối cùng trước lúc mắt sắp tối sầm rồi ngất , trời đất đột nhiên như bị người xé rách miếng, có bàn tay nhẵn mịn như ngọc, xương ngón tay ràng từng khớp thò ra từ trong khe hở.

      Áp lực người Trần Vũ Phi đột nhiên dừng lại, ngay sau đó nguyên lực mãnh liệt từ tấm bia đá quay trở lại cơ thể của . Trần Vũ Phi đỡ tấm bia đá cho nó đứng vững, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra bên tai đột nhiên vang lên tiếng gọi vui mừng của Nam Đường.

      "Sư huynh!"

      theo tiếng nhìn lại, Nam Đường mặc bộ quần áo trắng bổ nhào vào trong lòng nam nhân áo trắng giống như là chim én non trở về tổ.

      Nam nhân kia bình tĩnh lắng nghe Nam Đường líu ríu hết những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng khóe môi hơi cong lên độ cong rất , biểu rất dịu dàng. Khe hở phía sau người ta còn chưa khép lại, bên trong tối như mực trông có chút quỷ dị.

      Trần Vũ Phi muốn gì đó, môi mấp máy nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng.

      Sư huynh của Nam Đường giống như đột nhiên phát ra tồn tại của và Thiên cơ đạo nhân, bèn dắt Nam Đường tới: "Tại hạ Thu Bạch Hàn, đa tạ chăm sóc sư muội ta nhiều ngày qua, Thu mỗ vô cùng cảm kích."

      ta là mình với người nào, nhưng Trần Vũ Phi biết lời này là với . Vốn dĩ còn muốn khách khí đôi câu, nhưng vừa mới mở miệng phát cổ họng của mình khản đặc, nên đơn giản: " có gì phiền hà cả, phận chủ nhà tận tình tiếp khách mà thôi."

      Thu Bạch Hàn : "Ta vốn mở trận pháp ở thế giới khác, muốn cưỡng chế kết nối hai thế giới, ngờ đúng lúc huynh cũng mở trận pháp ở thế giới này, hai người cùng tác động nên mới làm cho ta có thể xuất ở đây."

      dừng lại chút rồi tiếp: "Lỗ hổng thời gian thể giữ được lâu, máu của Nam Đường có chút đặc biệt, trước khi chưa hoàn toàn trưởng thành phải đợi ở thế giới bên kia của bọn ta, nếu cả ngày thích ngủ, cho nên ta phải mang muội muội trở về."

      Trần Vũ Phi cảm thấy rất kỳ lạ, ngươi tự nhiên giải thích những chuyện này với ta làm chi, hao phí sức lực lớn như vậy, chẳng phải mục đích là giúp Nam Đường trở về sao. Bây giờ mục đích đạt được, tiễn được phiền toái , vui mừng còn kịp.

      Trần Vũ Phi bèn gật đầu đáp lại: "Lên đường bình an."

      nghĩ lát rồi bổ sung thêm câu: "Bảo trọng." Nhưng câu này là với Nam Đường.

      Thu Bạch Hàn khẽ gật đầu, kéo Nam Đường về phía khe hở. Đứng ở trước khe hở, Thu Bạch Hàn vào trước, Nam Đường dừng bước chân, chậm rãi quay đầu lại.

      Trần Vũ Phi nhìn chằm chằm mặt đất, biết suy nghĩ cái gì.

      Thiên cơ đạo nhân ở bên cạnh vẫy vẫy cánh tay, hô to: "Nam Đường muội muội, sau này rảnh rỗi lại tới chơi nhé!"

      Nam Đường cười với , quay người lại rồi vào khe hở.

      Khe hở khép lại rất nhanh, trời đất khôi phục lại như bình thường, giống như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì.

      Thiên cơ đạo nhân giấu hai tay vào trong ống tay áo, đến bên cạnh Trần Vũ Phi, vỗ vỗ bờ vai của Trần Vũ Phi rồi : "Người rồi, đừng buồn, tiếp theo ngươi muốn đâu?"

      Trần Vũ Phi ngẩng đầu nhìn ta: "Ta quay về núi Ngọc Khê."

      Thiên cơ đạo nhân hỏi: "Chỗ các ngươi có nhiều nương xinh đẹp ?"

      Trần Vũ Phi : " nương nào, tất cả đều là đám vô lại."

      Thiên cơ đạo nhân tiếp tục : "À đúng rồi, có vấn đề mà đạo gia ta quên hỏi."

      "Cái gì?"

      "Ngươi có thích Nam Đường muội muội ?"

      "..."

      "Này, ngươi đừng !" Thiên cơ đạo nhân chạy hai bước bắt kịp Trần Vũ Phi, "Ta thấy hai người các ngươi chưa đứt duyên, say này nhất định còn có cơ hội gặp lại, ngươi..."

      "Ngươi còn lải nhải, đêm nay đừng nghĩ đến việc ăn con gà quay."

      "Khốn khiếp, uổng công Nam Đường muội muội khen ngươi là người tốt, Trần Vũ Phi ngươi lại dám đe dọa bổn đạo gia!"

      "Nửa con cũng cho."

      "... Ta sai rồi."








      Đỗ Thúy Loan, Tôm Thỏ, B.Cat2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :