1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Khổ lại quên lịch post chương thành ra đọc liền luôn 3c :yoyo40: đúng là 2 con ng này sinh ra là để dành cho nhau ;)) chương trc th bé bá đạo tuyên bố chủ quyền đên chương sau đến lượt con bé có phát ngôn gây cảm động cho đối phương :yoyo36: @Ngân Nhi chương trc bảo chim học bá loading 65% t đảm bảo sau chương 60 th updating lên 99% :hoho:
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. cupid_aint_a_lie

      cupid_aint_a_lie New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      9
      20:53 7p nữa thôi là đến giờ thiêng rồi yeah
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 61

      Nước mắt lúc rơi xuống nóng hổi, nhưng nhanh chóng bị gió làm lạnh , Chu Tự Hằng vứt điếu thuốc trong tay, chống mu bàn tay lên môi, vừa khóc vừa cười.

      Tâm trạng lúc này rất khó để hình dung, trong đau khổ mỏi mệt lại xen lẫn cả ngọt ngào.

      Chu Tự Hằng rón rén vén những cành cỏ lau sang hai bên để nhìn Minh Nguyệt, trời dần mờ tối, nhưng gương mặt của vẫn trắng sáng như tuyết, ánh trăng ảm đạm chiếu xuống, dường như cũng đủ làm cho toàn thân bé phát ra thứ ánh sáng rực rỡ như trân châu.

      Có thể vì trời tối, bé lại chỉ mặc đồng phục học sinh nên hơi lạnh, hai bàn tay vẫn ôm chặt lấy chậu hoa hồng.

      Có những người khinh bỉ coi bạn như cái giày rách, nhưng cũng có những người lại luôn xem bạn là châu ngọc.

      Trần Tu Tề nán lại lúc rồi rời , Minh Nguyệt với cậu ta câu “Hẹn gặp lại”, sau đó lại khẽ thở dài, ngẩng lên nhìn vào cửa sổ nhà họ Chu rồi ôm chậu hoa về nhà.

      Trong phút chốc, Chu Tự Hằng rất muốn tới trước mặt bé, nhưng cậu lại làm điều đó.

      Lúc này nhìn cậu quá thảm hại, người còn vương mùi khói thuốc, thậm chí mặt còn có nước mắt.

      Dù là người con trai nghèo túng đến đâu nữa, khi ở trước mặt người mình , họ vẫn muốn bộc lộ ra tự tin của mình, người mặc áo giáp vàng, cưỡi mây đạp gió mà đến.

      Cậu cứ thế đứng đằng sau đám cỏ lau khô héo, ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng bé, lúc lâu sau mới về nhà mình.

      Trời tối, dưới chân núi sáng lên những ngọn đèn dầu, hội tụ lại trở thành những ngôi sao sáng.Chu Tự Hằng ngồi bậc thang sân nhà, mắt nhìn vào hư , người giúp việc mới đến sợ dám vào gọi cậu thiếu gia tính tình nóng nảy này ăn cơm, cứ thập thò núp ở trong bếp.

      Dưới nhà chính tối đen, như thể nhà có ai, mãi đến khi có tiếng bước chân vang lên ở ngoài cửa, đèn mới được bật sáng.

      Chu Xung về.

      Chu Tự Hằng nghĩ vậy, lập tức quay người chạy nhanh đến phòng khách.

      Trong phòng khách, Chu Xung về, nhưng say khướt, Tưởng Văn Kiệt chật vật dìu ông chủ vào, miệng thở hồng hộc, thấy Chu Tự Hằng chạy tới, liền mệt mỏi chào tiếng.Chu Xung hơn bốn mươi, vóc dáng cao lớn, lúc trẻ từng là con rồng xông pha khắp nơi, Tưởng Văn Kiệt đậm chất thư sinh làm sao có thể đỡ nổi.

      Chu Tự Hằng bằng sức khỏe của mình đến cõng bố lên lầu, Chu Xung miệng lầm bầm, tứ chi chổng vó ngã xuống giường, cứ thế ngủ luôn.

      rất lâu rồi mới say thế này, có bị xóc nảy thế nào cũng tỉnh, mặt cọ vào gối, vô thức : “Ừm, con trai, bố con…Ợ…Về rồi đây.”

      Mùi rượu người tỏa ra nồng nặc, Chu Tự Hằng mở cửa cho thoáng, nghe thế liền bất chợt khựng lại.

      Cậu gì, chỉ cố gắng làm nhàng chút để gây tiếng ồn, quay lại đắp chăn cho bố rồi rón rén đóng cửa rời .

      Chu Xung vốn phải là người nhã nhặn gì, tiếng ngáy to đến mức cách cánh cửa cũng có thể nghe thấy.

      “Bố tôi…Hôm nay kí được mối làm ăn lớn à?” Chu Tự Hằng hỏi Tưởng Văn Kiệt.



      [Bố cậu bảo tôi tới, ông ấy vướng chút việc nên được.]

      [Chuyện gì?]

      [ biết.]



      Tửu lượng của Chu Xung rất tốt, uống rượu rất ít khi say, càng hiếm khi say khướt như hôm nay, cũng hay buồn ngủ, mấy ngày làm việc liên tục cũng thể khiến sa sút tinh thần, vậy mà hôm nay lại mệt mỏi đến mức này.

      Chắc chắn phải là chuyện gì lớn lắm mới thể rời giữa chừng, nhưng mấy việc này Chu Xung bao giờ với Chu Tự Hằng, với con cái, tuyệt đối chỉ những chuyện tốt chứ bao giờ nhắc đến chuyện xấu.

      Chu Tự Hằng nhìn Tưởng Văn Kiệt, muốn thăm dò chút thông tin từ .

      Tưởng Văn Kiệt im lặng , mi tâm nhăn lại, lúc lâu sau, mới lên tiếng: “Là vụ làm ăn rất lớn.”

      thể tiết lộ thêm được, là thư kí, phải làm tròn bổn phận và chức trách của mình.Chu Tự Hằng hờ hững nhìn , môi khẽ nhếch lên.

      Đúng lúc này, trận gió từ ngoài sân thổi vào, làm mùi khói thuốc người Chu Tự Hằng bay vào mũi Tưởng Văn Kiệt.

      Cậu chủ hút thuốc rồi.

      Trong đầu Tưởng Văn Kiệt lập tức nhảy ra suy nghĩ đó, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn.

      Chu Tự Hằng đứng dưới cái đèn treo thủy tinh, ống quần đen dính đầy tàn thuốc, nhưng có vẻ như cậu phát ra, tay vẫn đút trong túi quần, lộ ra vết thương ở nửa mu bàn tay có dán băng.

      Tinh thần cậu hình như cũng được tốt cho lắm, sắc mặt hơi buồn buồn, phần tóc mái dính chặt vào trán, dáng vẻ ngạo mạn ai bì nổi hầu như hoàn toàn biến mất.

      Gió rất mạnh, thậm chí còn làm lay động cái đèn thủy tinh cao, nhưng mùi khói thuốc người Chu Tự Hằng vẫn thể bay hết, chắc là vì hút rất nhiều điếu.

      Tưởng Văn Kiệt có chút băn khoăn nhìn Chu Tự Hằng, ý đồ muốn tìm xem bao thuốc được cất chỗ nào, nhưng nhìn ra được gì cả, Chu Tự Hằng lúc này rũ mắt nhìn xuống, cặp lông mi dài phủ lên mí mắt.Tưởng Văn Kiệt thường nghe ông chủ khen ngợi con mình, việc lớn việc gì cũng lấy ra khen, thậm chí đến cả cái cặp lông mi dài của con cũng trở thành chủ đề để Chu Xung đem ra khoe.Nhưng giờ phút này, cặp lông mi ấy lại hề đẹp như Chu Xung thường , ánh sáng chói mắt kéo dài cái bóng của cặp lông mi, nhìn vào có phần đơn trống vắng.

      Chu Tự Hằng nhúc nhích, cũng gì, thời gian như quay ngược về quá khứ, Tưởng Văn Kiệt lại lần nhìn thấy cậu bé con mặc đồ ngủ hình khủng long màu xanh lá, cái mũ lắc lư sau đầu, ngồi bậc thang, đầu tựa vào tay vịn, lẩm bẩm thầm: “Còn về với con…”

      Mới đó mà mười năm rồi.

      Vẫn là căn nhà to rộng ở Nam Thành, ánh đèn vẫn luôn sáng, bóng tối lúc nào cũng lạnh lẽo ảm đạm như vậy.

      Còn Chu Tự Hằng trưởng thành.

      Tưởng Văn Kiệt vỗ vai Chu Tự Hằng, thở dài, : “Hôm nay, Chu tổng bận lo chuyện của cậu.”

      Chu Tự Hằng cứng người lại, biết gì.

      “Sắp đến kì tuyển sinh vào đại học rồi, qua khai giảng số người trong ban tuyển sinh của các trường đại học đến Nam Thành để khảo sát, Chu tổng…” Tưởng Văn Kiệt dừng chút, “Chu tổng mời bọn họ ăn cơm.”

      Mời bọn họ ăn cơm.

      Thâm ý trong đó cần cũng biết, giao dịch bàn rượu là cách dễ dàng nhất để ngầm hiểu được thành ý của nhau.

      [ vụ làm ăn rất lớn.]

      Trong thoáng chốc, Chu Tự Hằng hiểu được, ra vụ làm ăn này có liên quan đến nhân sinh, nghĩa là cậu cần phải học hành vất vả, cần cùng hàng vạn người tranh giành chiếc cầu độc mộc, mà chỉ cần dựa vào núi vàng là có thể nhận được tấm bằng giỏi rồi.

      “Tôi…mới lên lớp 11 mà.” Cổ họng cậu như bị tắc lại, mãi mới nên lời, sắc mặt có phần mơ màng hiểu chuyện.

      Rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ.

      Tưởng Văn Kiệt lắc đầu, tay đặt lên vai Chu Tự Hằng: “Chính vì cậu lên lớp 11 rồi nên mới phải làm, đợi đến lúc lên lớp 12 sợ kịp nữa.”

      Chuyện tương lai nên tính càng sớm càng tốt, Chu Tự Hằng mấp máy môi, cuối cùng nuốt hết tất cả những lời muốn xuống.

      Dường như, cậu biến thành người rất tệ.

      Chỉ biết dựa vào Chu Xung, nhờ bố nên cậu mới có cơ hội để vào học trường Nhất Trung Nam Thành, giờ lại phải nhờ bố tiếp rượu tặng quà cho người ta để cậu có thể vào trường đại học tốt.

      Tay Chu Tự Hằng co lại thành nắm đấm.

      “Những chuyện này Chu tổng muốn cho cậu biết, nên là cậu…cứ làm bộ như biết nhé.” Tưởng Văn Kiệt lại vỗ lên vai Chu Tự Hằng.

      Chu Tự Hằng lại thả lỏng hai bàn tay ra.

      lúc sau, cậu mới mở miệng: “Chú cho tôi biết , làm học sinh giỏi, ngày ngày chăm chỉ học hành, quan trọng đến thế sao?”

      Giọng của cậu hơi khàn, thậm chí còn nghẹn ngào.

      Tưởng Văn Kiệt im lặng, hồi lâu sau, mới nghiêm túc và trịnh trọng với Chu Tự Hằng: “Rất quan trọng.”

      phải ai cũng gặp may mắn, cũng phải ai cũng giống như Chu Xung, dám khác biệt để thành công, ở đâu đó còn có rất nhiều người phải thức đêm học hành, phấn đấu cả chục năm trời để thoát khỏi cái nghèo.

      Mười năm trước, Tưởng Văn Kiệt ở trong căn phòng trọ cũ kĩ, mười năm sau, mua được căn nhà lớn ở Nam Thành, mười năm trước, thậm chí còn mua nổi bộ tây trang vừa người, mười năm sau, có thể mua dây chuyền và nhẫn kim cương cho bạn .

      Hết thảy những thay đổi này là nhờ vào việc tốt nghiệp trường đại học Nam Thành, dựa vào bản lĩnh và năng lực của mình, từng bước từng bước tiến lên, cuối cùng đến được ngày hôm nay.

      Học lắm cũng vô dụng, đây chẳng qua chỉ là những lời phiến diện, những người thành công chẳng phải đa phần đều có kiến thức sâu rộng hay sao? Ngay cả người chưa tốt nghiệp cấp hai như Chu Xung, giờ đây cũng tiếng rất lưu loát, có thể nhìn ra sai sót cách nhanh chóng giữa cả rừng văn kiện giấy tờ.

      May mắn duy nhất của Chu Tự Hằng, chính là xuất thân của cậu.

      Đến bây giờ cậu vẫn là người được quan tâm nhất trong những trang báo ở Nam Thành, họ “Nếu Chu Xung mang Chu Tự Hằng từ đồn cảnh sát về, liệu bây giờ cậu bé ấy lưu lạc nơi đâu?”

      Lúc này, sắc mặt Chu Tự Hằng trắng bệch như tuyết.

      Tưởng Văn Kiệt im lặng, cuối cùng xin phép ra về, trước khi còn : “Cậu vào thư phòng của Chu tổng xem chút .”

      Cánh cửa được đóng lại, chiếc đèn thủy tinh lắc lư tạo ra tiếng kêu thanh thúy, Chu Tự Hằng chà xát mặt, do dự hồi lâu rồi lên lầu.

      Thư phòng chỉ cách phòng Chu Xung bức tường, vào đây Chu Tự Hằng còn nghe thấy tiếng ngáy như ếch kêu của Chu Xung từ bên kia truyền tới.

      Chu Tự Hằng mở cửa thư phòng ra, khung cảnh bên trong vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

      Hình như từ sau khi hai bố con chiến tranh lạnh đến giờ, cậu chưa từng bước vào đây lần nào, dần dần, việc tới đây trở thành thói quen của cậu.

      Ánh sáng dịu tràn ngập gian phòng, thiết kế chủ đạo là hai màu trắng đen, tủ sách bày rất nhiều sách, Chu Tự Hằng nhìn lượt, ngay tại vị trí bắt mắt nhất là tất cả số sách giáo khoa của cậu.

      Cậu hề quý sách vở, nhưng Chu Xung lại cẩn thận cất giữ nó giúp cậu.

      Chu Tự Hằng cúi đầu, dưới đất rơi vãi đầy những giấy tờ văn kiện, trong đó có cả tài liệu giới thiệu về các trường đại học trong và ngoài nước.

      Hai mắt cậu cay xè, khom lưng nhặt đống giấy tờ lên, xếp lại ngay ngắn rồi để lên bàn Chu Xung, chiếc bàn làm việc cũng vô cùng bừa bộn, thể đúng tác phong thô lỗ phóng khoáng bên ngoài của , tạo thành hình ảnh đối lập với cái tủ sách.

      Thứ duy nhất được Chu Xung để ngay ngắn, chính là bức ảnh ở góc bên phải bàn, là hình chụp chung của hai bố con, trông vẫn còn rất mới.

      Trong bức ảnh nhìn Chu Xung được trẻ trung giống ở ngoài, hoặc có thể vì Chu Tự Hằng trẻ quá nên nhìn Chu Xung già hẳn .

      Thời gian làm cho cậu bé Chu Tự Hằng biến thành chàng trai hào hoa phong nhã, biến Chu Xung từ thanh niên nhiệt huyết trở thành người đàn ông trung niên chất chứa nhiều tâm .

      Chu Tự Hằng khẽ thở dài, cầm đống giấy tờ để vào ngăn kéo bàn cho Chu Xung.

      Vừa mở ngăn kéo thứ nhất ra, hình ảnh trước mắt giống như Chu Tự Hằng nghĩ.

      Trong này Chu Xung dùng để cất văn kiện giấy tờ.

      Chỉ có xấp giấy dùng qua.

      Là giấy khen của Chu Tự Hằng từ đến lớn.

      Từ khi lên nhà trẻ, rồi dừng lại ở năm lớp sáu tiểu học. (Ở Trung Quốc học tiểu học sáu năm)

      Những hình ảnh bị vùi chôn trong trí nhớ bỗng từ từ trở lại.

      Mỗi lần nhận được giấy khen của trường, cậu đều thèm quan tâm, cứ cuộn đại vào rồi ném cho Chu Xung, Chu Xung mừng lắm, mặt nở hoa, cầm tờ giấy khen của con mà như cầm kho báu.



      [Bố mong con học giỏi, mong con thi đỗ đại học.]

      [Mọi thứ bố chuẩn bị hết cho con rồi.Con phải được học trong trường cấp hai tốt nhất, trường cấp ba tốt nhất, đến khi con lớn, bố cũng giúp con vào được trường đại học tốt nhất luôn, con học ở đâu, bố liền mở công ty ở chỗ ấy.]



      Tất cả tình cảm, tha thiết và kì vọng của Chu Xung, đều được lưu giữ lại trong cái ngăn kéo này.

      Chu Tự Hằng lật xem từng cái giấy khen , qua từng trang giấy, cậu lại nhớ đến tiếng cười hào sảng của bố, nhớ đến hãnh diện của bố mỗi khi gặp ai đó: “Xem này, con trai tôi đấy, đứng thứ nhất nhé, sau này chắc chắn đỗ đại học!”

      Chu Tự Hằng gạt nước mắt, cười tự giễu.

      Ở dưới cùng là cái bút ghi .

      Cậu hơi chần chừ lát rồi mới bật lên, lập tức có tiếng phát ra.

      [Bố, có phải tâm trạng bố được tốt ?]

      [ phải tâm trạng bố tốt, mà bố chỉ hơi mệt thôi.]

      [Chuyện làm bố mệt chắc phải là chuyện rất quan trọng đúng ?]

      [Đúng vậy, rất quan trọng.]

      [Vậy bố về nhà , có tiền cũng sao, con làm chỗ dựa cho bố.]

      giọng non nớt đầy mùi sữa của trẻ con và giọng trầm thấp của người lớn.

      Là Chu Tự Hằng và Chu Xung.

      Đây là cuộc chuyện của hai bố con từ rất lâu rồi, ngờ Chu Xung lại ghi rồi giữ cho đến tận bây giờ.

      Chu Tự Hằng cứ nghe nghe lại, hai tay ôm đầu gối, ngồi bệt xuống sàn nhà.

      Cậu nghe rất lâu, cho đến khi có tiếng bước chân từ đằng sau vang lên.

      Chu Xung tỉnh lại sau giấc ngủ, vì vẫn chưa hết say nên bước hơi xiêu vẹo.

      có bộ tây trang cao quý người, có mùi khói thuốc, lúc này Chu Xung như tháo bỏ lớp ngụy trang bên ngoài, trở thành người đàn ông bình thường, hai bên tóc mai thậm chí còn nhìn thấy cả tóc bạc.

      Chu Tự Hằng ngơ ngác ngẩng đầu lên, giọng hỏi: “Có phải con làm cho bố rất phiền lòng ?”

      Chu Xung mím chặt môi.

      Đoạn ghi cứ phát phát lại, giọng trẻ con non nớt vang lên: “Vậy bố về nhà , có tiền cũng sao, con làm chỗ dựa cho bố.”

      Lúc này cậu con trai ấy lớn rồi, nhưng còn hay khóc hơn cả hồi bé nữa.

      Chu Xung ngồi xổm xuống, ôm lấy vai con : “Làm gì có chuyện đấy.”

      Chu Tự Hằng dựa vào vai Chu Xung, yếu đuối như chú chó con.

      Chu Xung xoa đầu con, dịu dàng : “Có rất nhiều chuyện bố biết phải với con thế nào, nhưng con chỉ cần nhớ rằng, cả đời này, bố chỉ hai người.”

      “Trước khi có con, bố chỉ chính bản thân mình, khi có con rồi, bố chỉ mình con thôi.”
      ---
      Lời tác giả: Học bá Chu download xong, bắt đầu tiến hành cài đặt. :hoho:
      Lời editor: Nhớ nhà, nhớ bố mẹ quá :-(
      Chương 61: 27/2/18 <3
      Last edited: 25/2/18

    4. duongduong

      duongduong Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      70
      Truyện này làm tốn nc mắt của tui quá :-(( tình cảm cha con nhà họ Chu khiến ngta cảm động quá à
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Cảm ơn editor ạ.
      Chu Chu rồi cũng trưởng thành thôi
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :