1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ] Đồ chơi của đôi song sinh - Bình Ảnh Trọng Trọng (70/104)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 43

      Editor: ton ton


      Buổi sáng hôm sau, cửa hàng nhạc cụ giao đến đàn dương cầm được điều chỉnh thử nghiệm tốt, Tuyết Nhi rất là hưng phấn, vây lấy đàn dương cầm xoay quanh vài vòng, thỉnh thoảng đưa tay gõ vài phím, phát ra thanh cực kỳ trong suốt thuần mỹ, nếu có người trong nghề ở đây, nhất định biết chiếc đàn dương cầm này giá trị xa xỉ.

      "Xin hỏi có cần chúng tôi chuyển đàn dương cầm vào phòng ?" Nhân viên giao hàng thái độ khá là tốt, ai bảo người mua là phi thường xinh đẹp đây.

      Vẻ mặt vui mừng của Tuyết Nhi hơi suy sụp, tuy rằng giờ ở nơi này, nhưng dù sao cũng phải là nhà của mình, biết nên đặt đàn dương cầm vào phòng nào, chỉ có thể nhìn Sở Dương xin giúp đỡ.

      Sở Dương tất nhiên là chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này, cậu cũng chỉ mới biết là Dở Dạ mua cây đàn dương cầm này cho Tuyết Nhi, trong lòng cậu có chút tư vị gì, từ khi Tuyết Nhi vào đây ở cho đến nay, cậu chưa bao giờ vì nghĩ tới chuyện gì, mà Sở Dạ lại đưa ra ngoài, mua thứ này thứ nọ, so ra cậu có vẻ đặc biệt keo kiệt. May mà phòng trong nhà nhiều, dành ra gian cũng thành vấn đề, muốn mở miệng, A Sinh đứng bên lên tiếng.

      "Cậu Hai, hôm qua cậu Cả căn dặn rồi, căn phòng thứ ba bên trái lầu hai được dọn xong."

      "Ừm, vậy đưa tới căn phòng đó ." Sở Dương gật gật đầu, những căn phòng lầu đó, ngoại trừ phòng của cậu và Sở Dạ, mấy thứ khác từ lâu cậu chẳng hề có ấn tượng gì.

      Nhân viên giao hàng theo chỉ thị cẩn thận đưa đàn dương cầm lên lầu, Tuyết Nhi cũng vui vẻ lên theo.

      Buổi chiều Sở Dạ dẫn theo về, là giáo viên trường nhạc, để ấy đến dạy Tuyết Nhi đàn dương cầm.

      Bạch Vi hai mươi bảy tuổi, bộ dạng cũng rất xinh đẹp, có thể do liên quan nghề nghiệp, khí chất đặc biệt tốt, chỉ động tác đưa mắt cũng đều thể ấy là thiên kim danh môn, ấy vẫn chưa chính thức tiếp nhận lời mời này, tuy rằng thù lao khá dày, nhưng dù sao cũng có việc riêng của mình, mà Tuyết Nhi vẫn chưa học, dạy dỗ từ đầu tương đối phiền toái, tất cả ấy chỉ đồng ý trước hết đến xem thử Tuyết Nhi, rồi mới quyết định có dạy hay .

      "Chào giáo Bạch!" Tuyết Nhi lộ ra mỉm cười ngọt ngào.

      Bạch Vi sửng sốt, những bình thường đến độ tuổi kia đều có vẻ rất phản ngịch, Tuyết Nhi cười tươi hồn nhiên, hề tạp chất, khiến ấy thể thích, cơ hồ lập tức quyết định muốn dạy Tuyết Nhi. "Tuyết Nhi, đàn dương cầm của em ở đâu?"

      " lầu, em dẫn giáo Bạch xem." Tuyết Nhi ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng rất thích chị xinh đẹp này, nghe ấy hỏi liền kéo tay ấy lên lầu.

      Bạch Vi nhìn thấy chiếc đàn dương cầm màu trắng đôi mắt sáng lên, mấy ngày trước ấy cũng từng ghé qua cửa hàng nhạc cụ kia, đối với chiếc đàn này rất thích, đáng tiếc giá quá cao, cuối cùng mua về, chẳng ngờ lại ở nơi này thấy được, mặc dù thuộc về mình, nhưng thường xuyên được đánh đàn cũng rất tốt. Ngoại trừ Tuyết Nhi, Bạch Vi đuổi hết tất cả mọi người khác ra ngoài đóng cửa lại, ấy thích người liên quan xem ấy dạy học.

      ", cái này cũng quá để chúng ta vào mắt rồi nhỉ?" Sở Dương trừng cánh cửa đóng chặt kêu to, từ lúc Bạch Vi bước vào cửa đến bây giờ, ngoại trừ ánh mắt đầu tiên đảo qua bên ngoài, còn lại thèm liếc nhìn cậu cái, lại còn nhốt bọn họ cho vào.

      "Phụ nữ như vậy mới an toàn." Sở Dạ lãnh đạm nhàn nhạt ném ra câu, rồi xuống lầu để lại cậu em trai tức giận bất bình ở đó.

      Có thể do từ ban đầu thiết kế căn biệt thừ suy nghĩ qua về phòng nhạc, căn phòng này hiệu quả cách khá là cao.

      Đại khái qua nửa giờ, Bạch Vi kéo tay Tuyết Nhi xuống lầu.

      Sở Dương nhàm chán dùng TV trong phòng khách chơi game, mà Sở Dạ xem tập hồ sơ.

      " Sở, tôi quyết định dạy Tuyết Nhi đàn dương cầm, thù lao y theo chúng ta thương lượng là được." Tuy rằng chỉ có nửa giờ, Bạch Vi nhìn ra Tuyết Nhi trí lực sợ rằng chỉ tương đương đứa trẻ, nhưng cũng hề ảnh hưởng đến thiên phú nhạc của .

      " có vấn đề." Sở Dạ gật gật đầu.

      "Tốt, ngày mai tôi lại đến." Bạch Vi buông tay Tuyết Nhi, mỉm cười, "Tuyết Nhi, chúng ta ngày mai gặp!"

      Tuyết Nhi cũng cười chào tạm biệt với Bạch Vi, rồi mới nhanh như chớp chạy về lầu.

      Chương 44

      Sở Dương hai ngày nay tâm tình có chút khó chịu, đêm qua Tuyết Nhi lại bị Sở Dạ chiếm , chuyện này cậu có lời nào để , dù sao cũng là cậu đồng ý cùng Sở Dạ chia xẻ, bọn họ là song sinh, có nảy sinh hứng thú với cùng người cũng là bình thường, hơn nữa có thể đưa được Tuyết Nhi ra khỏi phố Hoa Đào cũng có công lao của Sở Dạ. Vấn đề bây giờ là ban ngày, lại là ngày Chủ Nhật hiếm có, lực chú ý của Tuyết Nhi đều bị đàn dương cầm hấp dẫn , cùng với cái tên Bạch Vi kia nhốt mình trong phòng hai tiếng đồng hồ vẫn chưa ra ngoài, mị lực của cậu giờ bì nổi với cây đàn dương cầm rách kia?

      Sở Dương tức giận cam liều mạng ấn nút phím điều khiển, nhìn hai người đánh nhau màn hình, trong mắt sắp sửa phun lửa đến nơi. Được rồi, cậu thừa nhận có hơi chưa thỏa mãn dục vọng, chẳng qua chơi game đánh nhau căn bản tiết hết lửa lòng này.

      "Dương, phải đến công ty xử lý chút chuyện. Buổi tối cha có dặn chúng ta tham gia buổi tiệc kinh doanh, em có ?" Sở Dạ đưa tay mặc áo khoác, bất đắc dĩ nhìn nhìn cậu em trai nên thân, biết đáp án nhưng vẫn hỏi câu.

      Sở Dương đưa mắt nhìn lầu, rồi mới hướng tầm mắt trở lại nhìn phía trước, giọng điệu tốt lắm, " !"

      "Tùy em, lần sau cha hỏi đến, tự em giải quyết." Sở Dạ tính toán cứ lần lượt giải vây cho Sở Dương, người luôn phải học được suy nghĩ đến hậu quả, nếu cứ mãi giúp cậu, thế vĩnh viễn cậu cũng thay đổi nổi.

      Sở Dương chẳng buồn hé răng, cũng biết có nghe lời Sở Dạ , cho đến khi màn hình nhảy ra chữ "GAME OVER", cậu mới tức giận ném cái điều khiển từ xa ra đứng lên.

      Trong phòng hai người nghiêm túc dạy, nghiêm túc học, thường thường đàn lên chuỗi những thanh linh động, mảy may biết dưới lầu chàng sắp phát điên.

      " giáo Bạch là như thế này sao?" Tuyết Nhi ngồi ngay ngắn trước đàn dương cầm, ngón tay trắng nõn thon dài ấn ấn vài cái phím đàn.

      "Đúng rồi, Tuyết Nhi thông minh, mới dạy hiểu." Bạch Vi ngồi song song bên cạnh Tuyết Nhi, vừa rồi giảng dạy những nốt nhạc, tại dạy Tuyết Nhi điều khiển, muốn đàn tốt đàn dương cầm, bình thường phải bắt đầu theo học từ lúc , Tuyết Nhi hiển nhiên qua độ tuổi tốt nhất này, nhưng đối với tiết tấu nhạc lại rất nhạy cảm, ngón tay cũng khá là linh hoạt, chẳng qua lúc sau, học ra hình ra dáng, khiến Bạch Vi liên tục gật đầu, thầm đáng tiếc Tuyết Nhi tại sao sớm chút học đàn, nếu tại đàn còn tốt hơn so với mình nữa.

      Nghe được khen ngợi, Tuyết Nhi cười càng vui vẻ .

      "Tuyết Nhi, như vậy , sau này em đừng gọi chị là giáo Bạch nữa, nghe xa lạ, gọi chị là chị Vi nhé." Bạch Vi nhịn xoa xoa đầu Tuyết Nhi, ấy cũng mới vừa biết Tuyết Nhi mười tám tuổi, chênh mấy so với tuổi của em họ ấy, càng tăng thêm vài phần thích.

      "Dạ, chị Vi."

      "Tốt, sau này chị xem em như em chị."

      "Rầm rầm rầm!" Tiếng đập cửa kịch liệt quấy rầy hai người.

      Vốn muốn để ý đến, nhưng người ngoài cửa dường như quyết tâm muốn đối đầu với hai người các , cả mấy phút mà chưa hề ngừng, Bạch Vi rơi vào đường cùng mở cửa, nhìn thấy Sở Dương sắc mặc khó chịu nghiêm nghị lại, "Thực xin lỗi, cậu Hai Sở, chúng tôi lên lớp, nếu có việc gì gấp, để tan học rồi được sao?"

      Câu lệnh đuổi khách ràng đến mức thể hơn, Sở Dương nổi nóng bốc lên, bình thường chỉ có phụ nữ dán lên người cậu, nào có ai đuổi cậu ? "Đây là nhà tôi, tôi muốn thế nào cần người đàn bà dạy tôi."

      "Đàn bà? Xem ra từ mẹ có dạy dỗ tử tế, cho nên mới nghe lời 'Đàn bà' ." Bạch Vi cố ý nhấn mạnh ở hai chữ đàn bà, ấy cực kỳ chịu được lời hạ thấp phụ nữ, Bạch Vi là có chủ kiến độc lập, mấy người bạn trai cũ cũng bởi vì chủ nghĩa 'Đàn ông là lớn nhất' mà bị ấy OVER, nếu phải thích Tuyết Nhi, ấy bây giờ vứt lại cuốn đồ mà mất rồi.

      Sở Dương nhất thời được ra lời, cậu có khi nào mà gặp qua người phụ nữ nhanh mồm nhanh miệng lại chẳng hề để cậu vào mắt bao giờ?

      "Chỉ cần ngày nào chưa đuổi việc tôi, tôi vẫn chính là giáo của Tuyết Nhi, cho dù trai của Tuyết Nhi, cũng có quyền quấy rầy bé học đàn."

      "Ai tôi là trai Tuyết Nhi? Tôi là chủ nhân của ấy, mà ấy chính là đồ chơi của tôi." Sở Dương chút suy nghĩ, thốt ra.

      "Cái gì?" Bạch Vi cho rằng mình nghe lầm, cái gì chủ nhân? Đồ chơi? Đây là ý gì?

      Hết Chương 44
      CandyTN, Mật ^ Mật, Khủng Long12 others thích bài này.

    2. Xu trần

      Xu trần Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      79
      Mới lọt hố nên luôn ngóng trông bạn chủ hố.
      tonton thích bài này.

    3. Xu trần

      Xu trần Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      79
      :yoyo51::yoyo51:
      tonton thích bài này.

    4. keodang133

      keodang133 Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      93
      Có khi nào bộ này vào Vip k các nàng :yoyo68::yoyo68::yoyo68:
      tonton thích bài này.

    5. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 45

      Editor: ton ton


      Cho dù có ngốc hơn nữa cũng nghe ra hai người cãi nhau, Tuyết Nhi từ ghế nhảy xuống, chạy tới giữ chặt tay áo Sở Dương, vẻ mặt khẩn trương. "Dương thiếu gia, em thích chị Vi, đừng đuổi việc chị Vi được ?"

      Sở Dương nhìn Tuyết Nhi, lại nhìn Bạch Vi, đột nhiên cảm thấy bản thân mới là cái đồ ngu xuẩn nhất, hung hăng hừ tiếng, "Tùy mấy người!"

      Tuyết Nhi rầu rĩ nhìn bóng lưng Sở Dương rời , học đàn với chị Vi là tốt đẹp, tại sao Sở Dương lại nổi giận chứ?

      Bạch Vi đóng cửa lại, lúc tiếp nhận công việc này ấy cũng hề hỏi qua quan hệ của Tuyết Nhi và bọn họ, đơn giản cho rằng bọn họ là em, tại xem ra phải như vậy, ấy kéo tay Tuyết Nhi, để ngồi trở lại ghế. "Tuyết Nhi, em phải là em bọn họ sao?"

      Tuyết Nhi nghĩ nghĩ, lắc đầu, " phải."

      "Vậy ta chủ nhân và đồ chơi là có ý gì?"

      "Tuyết Nhi là đồ chơi của Dương thiếu gia ạ." Tuyết Nhi chớp đôi mắt to vô tội, cho rằng có điểm nào kỳ lạ, là Sở Dương , làm đồ chơi của cậu cậu đưa về nhà.

      Bạch Vi nhận thấy cứ hỏi như thế được kết quả gì, thay đổi cách khác, "Tuyết Nhi, thế bọn họ bình thường đối xử với em ra sao? Có khi dễ em ?"

      Tuyết Nhi quyệt quyệt đôi môi khéo léo, giọng câu, "Dương thiếu gia đôi khi vậy."

      " ta khi dễ em thế nào?" Bạch Vi nắm bả vai Tuyết Nhi, chân thành nhìn .

      "Uhm... Dương thiếu gia làm em rất khó chịu, cho dù em khóc cũng vô dụng." Trong đầu Tuyết Nhi đột nhiên lên cảnh tượng Sở Dương trần trụi thân mình áp lên người , sắc mặt càng ngày càng hồng, có phải cần cho chị Vi biết ?

      Bạch Vi muốn hỏi tiếp, vừa vặn thoáng nhìn sau gáy Tuyết Nhi vì gục đầu xuống mà mơ hồ ra dấu hồng, đưa tay đẩy cổ áo ra, lập tức hít vào ngụm khí lạnh, làn da vốn trắng nõn mềm mại có nhiều vết chấm đỏ to to , ấy ngốc đến mức cho rằng đây là dấu do sâu cắn, đích thị là chuyện tốt ta hoặc cả hai người bọn họ gây ra.

      Nhìn Tuyết Nhi nhịn được mang theo vài phần đau lòng và phẫn nộ với hai em kia, "Tuyết Nhi, bọn họ có phải đối xử tốt với em? Luôn bắt buộc em làm chuyện em đồng ý?" Bạch Vi sợ làm tổn thương Tuyết Nhi, tận lực uyển chuyển.

      Tuyết Nhi gật gật đầu, lập tức lại lắc đầu, "Sở Dạ tốt với em lắm a. ấy đưa em ra ngoài mua thức ăn ngon, giúp em đánh người xấu, còn mua đàn dương cầm cho em nữa. Dương thiếu gia kỳ thực cũng khá tốt, chỉ là có đôi khi biết tại sao tức giận, mỗi lần cùng ấy làm chuyện đó, đến cuối cùng đều rất là mệt."

      "Tuyết Nhi, loại chuyện đó chỉ có thể cùng người mình thích làm, thể tùy tiện cùng với người đàn ông tốt."

      "Uhm, Tuyết Nhi thích Sở Dạ và Dương thiếu gia, cũng thích cha mẹ, Tiểu Ngọc, gấu , chị Bạch Lan, A Sinh... nhiều nhiều người, đều phải cùng bọn họ làm loại chuyện này sao?" Tuyết Nhi nghi hoặc, "Chị Trân Châu phải cùng đàn ông làm loại chuyện này, đàn ông thích em."

      Bạch Vi cảm thấy bản thân bị triệt để đánh bại, Tuyết Nhi hoàn toàn ý nghĩa tình nam nữ, hồn nhiên đến mức khiến người ta đành lòng làm bị vấy bẩn, bọn họ thế nhưng lại làm chuyện đó với Tuyết Nhi, "Tuyết Nhi, cha mẹ em đâu?"

      Vẻ mặt Tuyết Nhi trở nên suy sụp, "Cha mẹ em có công việc phải bận rộn, chờ khi họ rảnh mới có thể đón em."

      Bạch Vi đau lòng xoa xoa đỉnh đầu Tuyết Nhi đầu, bé xinh đẹp như búp bê này đến cùng gặp phải chuyện gì rồi? "Tuyết Nhi, hứa với chị, sau này đừng tùy tiện làm chuyện đó với bọn họ được ? Bây giờ em có thể hiểu, đợi đến khi em gặp gỡ người chân chính em thương em hiểu được."

      "À." Tuyết Nhi cái hiểu cái gật gật đầu.

      Bạch Vi tiếp tục hỏi nữa, cân nhắc phải chuyện đàng hoàng ràng với hai em kia, gượng gạo hé ra khuôn mặt tươi cười, "Tuyết Nhi, chúng ta tiếp tục luyện đàn . Ngón tay ấn xuống lực thể quá , cũng thể quá nặng, em xem chị làm..."

      ────

      Chương 46

      "Tuyết Nhi, lại đây." Sở Dương ngồi ở giường, gương mặt vui.

      "A!" Tuyết Nhi mới gần vài bước bị kéo đến giường, quần áo rất nhanh bị xé rách lột sạch , ánh mặt Sở Dương rất hung dữ, Tuyết Nhi sợ hãi, quên phản kháng, chờ khi hai chân bị mạnh mẽ đẩy ra, phía dưới hề báo động trước tiến vào, con đường hẹp hòi chưa được khuyếch trương bôi trơn truyền đến đớn xé rách đau đớn, Tuyết Nhi mới khóc lên, liều mạng giãy dụa, "Đau... Đau quá... nên... Dương thiếu gia... Đau..."

      " cho khóc!" Sở Dương hung tợn , đôi lông mày tuấn chau lại với nhau, nơi đó của Tuyết Nhi chặt, kẹp cậu đến mức chịu nổi, hơn nữa Tuyết Nhi vẫn cứ ngừng vặn vẹo, sắc mặt cậu càng lúc càng khó coi, dùng sức đè người dưới thân lại.

      Tuyết Nhi bị Sở Dương đối xử như thế, khóc càng lợi hại, trước kia lúc bị đau, đều được dịu dàng an ủi lừa gạt, giống như hôm nay hung ác như vậy, khóc nức nở cũng biết là vì đau đớn, hay là tủi thân.

      "Đáng giận!" Sở Dương mắng tiếng, sao lại chặt đến như vậy, chẳng lẽ tối hôm qua Sở Dạ có hưởng thụ tốt ư? Cậu vội vàng muốn Tuyết Nhi ở dưới thân nhận lấy vui sướng khóc xin, nhưng phải là khóc lớn giãy dụa như vậy, cậu hề cảm thấy có sai lầm gì người mình, lửa giận và dục hỏa nghẹn ứ hai ngày thiêu đốt đỏ đôi mắt, cậu áp chế đè Tuyết Nhi lại, hít sâu hơi, quan tâm bắt đầu chuyển động ra vào.

      Tuyết Nhi khóc đến chút hình tượng, đau quá, nhất định đau chết.

      Chậm rãi, có luồng chất lỏng bôi trơn dũng đạo, chuyển động ra vào dần dần trở nên thông thuận, Sở Dương hoàn toàn chìm đắm trong cơn dục vọng, tựa như loài dã thú điên cuồng làm lấy.

      Cổ họng Tuyết Nhi bị khóc đến khàn giọng, thanh dần hạ thấp, cuối cùng biến thành tương tự như rên rỉ nức nở, hạ thân chết lặng, có đau đớn, cũng có khoái cảm, chỉ có thân thể bị va chạm ngừng lay động. rất tủi thân oan ức, trước kia làm chuyện này đều thoải mái, tại sao hôm nay chỉ có đau đớn, tại sao Sở Dương thoạt nhìn đáng sợ như thế.

      Sở Dương vừa di chuyển ra vào cắm lưỡi dao sắc bén trong cơ thể Tuyết Nhi, vừa cúi đầu cắn lên cổ và trước ngực , đó để lại từng mảng dấu vết đỏ sậm, biết qua bao lâu, sau vài lần đẩy sau, đưa luồng nhiệt nóng rót vào trong cơ thể Tuyết Nhi, cậu mới dừng lại thở dốc.

      Tuyết Nhi ngừng khóc, trợn to đôi mắt, thất thần nhìn trần nhà, nước mắt mặt đều khô cạn.

      Sở Dương sau khi phát tiết mới thanh tỉnh lại, tình trạng Tuyết Nhi thích hợp, khóc động, Sở Dương đưa tay đến vị trí trái tim Tuyết Nhi, may mắn, tim vẫn còn đập. Nhận ra bản thân cưỡng bức Tuyết Nhi, Sở Dương liền phát hoảng, lập tức rút tính khí trong cơ thể ra.

      Nơi tư mật hai người đều nhiễm đỏ máu, drap giường dưới thân cũng là mảng đỏ tươi.

      Sở Dương hoảng, cậu vỗ mặt Tuyết Nhi, nhưng hề có phản ứng gì, Sở Dương hối hận, cậu vậy mà khống chế được làm ra chuyện thương hại đến Tuyết Nhi, cậu cơ hồ muốn đánh chết mình.

      "Tuyết Nhi, Tuyết Nhi..." Sở Dương ngừng kêu tên Tuyết Nhi, vẫn như cũ có được lời nào đáp lại, máu phía dưới vẫn cứ chảy.

      Rốt cuộc bất chấp mọi chuyện, Sở Dương dùng chăn bọc thân mình trần trụi của Tuyết Nhi lại, định đưa đến bệnh viện.

      Vẫn chưa ôm Tuyết Nhi lên, điện thoại reo vang, nếu là người khác, Sở Dương có tâm tình nhận, nhưng thanh cuộc gọi là tiếng chuông đặc biệt của Sở Dạ, cậu lập tức nhận điện, ", xảy ra chuyện."

      "Xảy ra chuyện gì?" Đầu kia điện thoại Sở Dạ chân mày nhíu lại, vừa rồi Bạch Vi gọi điện thoại cho trao đổi chút tình huống của Tuyết Nhi, tuy rằng bị ứng phó dừng lại, nhưng nhịn được phải mạnh mẽ nhắc nhở chú ý người em trai này chút, nghĩ tới ngược lại nghe được giọng kinh hoảng của Sở Dương.

      ", Tuyết Nhi ấy... ấy... Kêu thế nào cũng phản ứng, phía dưới cứ luôn luôn.... luôn luôn đổ máu mãi."

      "Em bình tĩnh chút, ràng, đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Tay Sở Dạ cầm điện thoại căng thẳng.

      "Hôm nay em nhất thời khống chế được, cưỡng .... cưỡng bức Tuyết Nhi, sau đó ấy cứ như vậy. , em phải cố ý, em nên làm sao đây? ấy chảy rất nhiều máu, em muốn đưa ấy đến bệnh viện."

      "Chờ chút." Trong lòng Sở Dạ run lên, buổi chiều khi rời Tuyết Nhi vẫn còn vui vẻ học đàn dương cầm, sao mới qua có nửa ngày liền xảy ra chuyện này. Tuyết Nhi gặp chuyện may làm cho hoảng loạn tinh thần, nhưng phải bình tĩnh, bằng Sở Dương biết phạm phải thêm sai lầm nghiêm trọng gì nữa, "Đừng đưa đến bệnh viện, em đưa ấy đến phòng khám riêng của Triệu Kiệt, ta nơi đó thiết bị đầy đủ, lập tức chạy qua."

      "Được, em biết rồi." Ngắt điện thoại, Sở Dương lập tức ôm Tuyết Nhi xuống lầu, kêu A Sinh, tự mình lái xe .

      Hết chương 46

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :