1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Công lược chưỡng quầy - Tiếu Giai Nhân [new 19]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 4.2

      Đến thế hệ này của Tống Thù, phụ thân sớm mất, Tống lão gia tử tay đem hai tôn tử nuôi lớn. Trưởng tôn Tống Khải tiếp nhận gia nghiệp, thứ tôn Tống Thù tư chất thông minh bái viện trưởng thư viện Nam Sơn làm sư phụ, mới mười tám tuổi liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, dương danh thiên hạ, sau đó lại tùy giá thân chinh, người Hồ thất bại thảm hại. Nhưng mà, ngay lúc Tống Thù khải hoàn trở về sắp thăng chức ban tước, chợt nghe tin dữ huynh trưởng bạo bệnh. Lúc này, Tống Thù hướng Thánh Thượng từ quan, về nhà thay huynh giữ đạo hiếu, kế tục tổ nghiệp.


      Kế tục tổ nghiệp, cũng chính là làm đèn lồng.


      Đường đường là Trạng Nguyên lang lại về nhà làm đèn lồng, Thánh Thượng đành lòng để minh châu bị phủ bụi, nhiều lần giữ lại. Tống Thù lại triều đình nhân tài đông đúc, thiếu Tống Thù như , nhưng làm đèn là tay nghề tổ truyền của Tống gia, thể mất ở trong tay của , lời tha thiết. Thánh Thượng khen ngợi mảnh hiếu tâm, đèn lồng tiến cống của Tống gia do Tống Thù làm, được ban tên “Trạng Nguyên đăng”.


      Tống Thù từ quan hồi hương, chỉ dùng năm cố gắng học được chân truyền từ tổ phụ, trình lên đôi Trạng Nguyên đăng thủ công tinh xảo lại văn nhân phong nhã đầu tiên, vào lần thi đấu hoa đăng ba năm lần trong cung trở thành người đứng đầu khiến Thánh Thượng khen dứt miệng. Nhất thời danh tiếng của Tống Thù được lan truyền khắp nơi, tuy chỉ là thợ thủ công mới vào nghề nhưng bởi vì dung mạo như Phan An* tài danh lan xa lại có thánh tâm, ít danh môn khuê tú có ý muốn kết làm cây liền cành, cũng có ít người mộ danh đến bái sư.


      Phan An*: trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc.


      Tuy nhiên, Tống Thù lại đứng lên tuyên bố trước chuyện hôn , lòng làm đèn, khéo léo khước từ phần đông người thích và ngưỡng mộ. Về phần nhận đồ đệ, năm nay là năm đầu tiên truyền tin ra, người tới cửa hàng đèn lồng báo danh nhiều đến mức muốn đạp đổ cả cửa. Vì muốn thể công bằng, Tống Thù sắp xếp ba cuộc tỷ thí, cuối cùng phải bộc lộ được hết tài năng mới có thể bái sư.


      tràng dài, đại hán cao lớn khát nước uống trà, vỗ vỗ bả vai Đường Cảnh Ngọc : “Ta phải rồi, hôm nay là ngày báo danh cuối cùng, tiểu huynh đệ cũng nên sớm chút , nếu may mắn được Tống chưỡng quỹ coi trọng, cái đèn lồng có thể bán được hơn chục lượng bạc, cả đời đều có thể ăn hương uống lạt rồi.”


      Đường Cảnh Ngọc ngồi ngơ ngác.


      Nàng cảm thấy đầu óc Tống Thù có vấn đề, đèn lồng đáng giá sao, có thể so sánh được với quan to lộc hậu à? lại vì cái gọi là tổ nghiệp mà buông tha cho tiền đồ tốt? Đổi lại là nàng, cũng trở về bán đèn lồng đâu.


      Nhưng mà, làm đồ đệ của Tống Thù cái đèn lồng có thể bán hơn mười lượng bạc, mắc như vậy, chẵng lẽ Tống gia lấy bạc làm đèn lồng?


      ra Đường Cảnh Ngọc muốn nhìn đèn lồng Tống Thù làm chút.


      Chỉ là trước đó nàng phải đến nơi khác nhìn chút.


      Lúc trả tiền trà Đường Cảnh Ngọc hỏi thăm tiểu nhị thư viện Nam Sơn nằm ở chỗ nào, tiểu nhị khách khí chỉ cho nàng, Đường Cảnh Ngọc lời cảm tạ rồi rời .


      Về Tống Thù, còn có chuyện làm nàng bất ngờ……. Tống Thù vậy mà lại là đệ tử của ngoại tổ phụ nàng.


      Nàng chỉ cho Tiền Tiến lời duy nhất, đó là quả nàng có thân thích ở huyện Gia Định, nhưng phải nàng đến để cậy nhờ thân thích.


      Hai khắc sau, Đường Cảnh Ngọc ngồi ở dưới cây long não tươi tốt, nhìn chằm chằm vào tường trắng ngói xám của thư viện Nam Sơn mà đờ đẫn.


      Giang Nam có rất nhiều tài tử, tổ tiên Trang gia tài tử lại càng xuất lớp lớp, chính là trong đại tộc tiền triều. Khi tiền triều bị Triệu gia chiếm giang sơn, vị tổ tiên của Trang gia đúng lúc nhậm chức thái sư của thái tử, thái tử bị giết, vị tổ tiên kia vì cự tuyệt cống hiến cho tân triều mà hồi hương quy , mô phỏng thư viện mở học viện Nam Sơn, cùng lúc đó hạ tổ huấn cấm con cháu Trang gia nhập sĩ làm quan.


      Gia chủ đương nhiệm của Trang gia, ngoại tổ phụ Trang Dần của Đường Cảnh Ngọc học thức uyên bác, học trò khắp thiên hạ, đáng tiếc con nối dòng gian nan, thê tử Hứa thị gả đến Trang gia được ba năm nhưng chưa có mang, Trang Dần liền nạp thiếp Liễu thị, Liễu thị lần sinh con trai mà nguyên phối Hứa thị đến hai mươi lăm tuổi mới khó sanh sinh ra nhi nữ, kể từ đó vẫn chưa có bầu.


      Nữ nhi kia cũng chính là nương của Đường Cảnh Ngọc, gả cho học sinh của thư viện, sau lại tùy phu vào kinh…


      Mẫu thân chết bệnh khi Đường Cảnh Ngọc mới bảy tuổi, nhưng nàng vẫn còn nhớ mẫu thân là nữ tử Giang Nam dịu dàng nhã nhặn lịch , mi như Viễn Sơn trí tuệ như U Lan, thời thơ ấu bà thường ôm nàng giảng giải những câu chuyện lý thú, cũng tự tay chỉ nàng đọc sách viết chữ, lời nhàng, là mẫu thân tốt nhất. Lúc mẫu thân vẫn luôn dặn dò nàng, nếu Trang gia phái người đến đây đưa ma nàng nhất định phải cầu xin họ mang nàng quay về Gia Định.


      Đường Cảnh Ngọc hiểu vì sao mẫu thân như vậy, nàng luyến tiếc phụ thân, nhưng nàng vẫn nghe lời của mẹ. Trang gia đến đưa ma là cậu, do thiếp sinh ra. Lúc đó Đường Cảnh Ngọc biết thân cậu và thứ cậu khác nhau, ở trong mắt nàng hai người đều giống nhau, nàng cầu xin cậu mang nàng , cậu lạnh lùng nghiêm mặt nàng là nữ nhi Đường gia.


      Cậu chịu mang nàng , vừa vặn lúc đó Đường Cảnh Ngọc đặc biệt muốn nên cũng kiên trì.


      Rất nhanh phụ thân cưới nữ nhi của quan , kế mẫu thích nàng, phụ thân đối với nàng cũng càng ngày càng ít quan tâm, Đường Cảnh Ngọc dần dần phát trong nhà có người thích nàng, nàng là dư thừa, vì thế nàng vụng trộm viết thư cho ngoại tổ phụ. Đến nữa năm vẫn chưa có thư trả lời, nàng lại viết phong thư khác, vẫn có, sau đó bởi vì nàng chịu đưa trang sức mẫu thân lưu lại cho chất nữ của kế mẫu mà bị phụ thân tàn nhẫn đánh cái tát.


      Chính vì cái tát kia, Đường Cảnh Ngọc giận dữ rời nhà.


      Nàng cũng biết vì sao bản thân phải đến Gia Định, tới hỏi ngoại tổ phụ vì sao năm đó đến kinh tiễn nữ nhi đoạn đường cuối cùng? Hỏi ngài vì sao đến đón nàng bởi vì nhận được thư hay căn bản muốn thừa nhận ngoại tôn nữ là nàng?


      Đủ loại vấn đề, khi nàng bị người buôn lậu bắt cũng quan trọng. Nàng nghĩ tất cả biện pháp để chạy trốn, giả làm tên khất cái từng chút từng chút về phía Nam, vì cái bánh bao mà đánh nhau với tên khất cái khác……Tất cả điều này khiến cho nàng nhận ra rằng, dựa vào ai cũng bằng dựa vào chính mình.


      Cho nên mặc dù Trang gia gần ngay trước mắt, nàng cũng muốn vào cầu xin bọn họ che chở, nàng muốn tố khổ cũng cần họ thu lưu*, trong nhà này thứ duy nhất làm nàng nhớ thương đó chính là ngoại tổ mẫu của nàng, người mà mẫu thân vẫn thường hay nhắc tới.


      thu lưu*: thu nhận và giúp đỡ.


      Có lẽ, chờ nàng có tiền , chờ nàng có thể nuôi sống chính mình , lại đến thăm viếng cũng muộn.


      Là thăm viếng, chứ phải là ăn nhờ ở đậu.


      Mặt trời đỏ lặn về phía Tây, thư viện trước mặt bỗng truyền đến tiếng của con người, chắc là các học sinh tan học.


      Đường Cảnh Ngọc vỗ vỗ mông đứng lên, cuối cùng liếc mắt nhìn lên tấm biển treo trước cửa, rồi xoay người rời .
      A fang, Thanhbliss, Tuyết Liên17 others thích bài này.

    2. Lylyanhanh

      Lylyanhanh New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      2
      Hay quá a~~~:yoyo45::yoyo45::yoyo45: Editor cố lên ạ :ex10::ex10::ex10:
      Akiko thích bài này.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Hấp dẫn bởi tính cách nữ chính rồi. thể .
      Akiko thích bài này.

    4. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Cám ơn các bạn ủng hộ. Mình đăng chương dài cho các bạn đọc luôn :yoyo52:

      Chương 5



      Cửa hàng đèn lồng Tống gia nằm ở thành Đông đường Vạn An, lúc Đường Cảnh Ngọc đầu đầy mồ hôi vội vã tới liếc mắt cái nhìn thấy hàng ngũ dài, cũng chiếm gần nửa con phố.


      Nàng có phần tin vào hai mắt của mình!


      Chẳng phải hôm nay là ngày báo danh cuối cùng sao, làm sao mà vẫn còn nhiều người xếp hàng như vậy? Với lại Tô Châu này dân chúng có tiền như vậy sao, bọn trẻ đều đọc sách được hết rồi ư? Tống Thù nhận đệ tử cầu phải biết đọc biết viết mà!


      Đường Cảnh Ngọc chậm rãi lên phía trước, ánh mắt đảo qua vợ chồng nông gia mặc xiêm y bằng vải thô và mấy đứa nhóc gầy yếu khuôn mặt nhắn. phải nàng xem thường người, cũng có tư cách xem thường người, bốn năm lăn lộn làm khất cái, đời này tùy tiện lôi ra chỗ an thân so với nàng còn mạnh mẽ hơn, nhưng mà đọc sách lại tốn kém rất nhiều bạc, trong nhà ăn cơm còn có gì để ăn làm sao có thể cho đứa đọc sách? Cho dù là Giang Nam giàu có và đông đúc hẳn là cũng có nhiều tiền như vậy.


      Mặt trời sắp xuống núi, nếu nàng ngoan ngoãn xếp ở cuối hàng đợi cho trời tối cũng tới lượt nàng, Đường Cảnh Ngọc dứt khoát tới đầu hàng nhìn tình hình báo danh trước.


      Cửa hàng đèn lồng Tống gia có ba mặt tiền, mép cửa bên trái có hai tên sai vặt và bày cái bàn, tên ngồi trước bàn có nhiệm vụ đăng kí khảo hạch đơn giản, tên có dáng cao đứng bên ước thúc hàng ngũ, cho phép có người quấy rối ồn ào, thông qua khảo hạch lập tức đuổi .


      Đường Cảnh Ngọc lia mắt nhanh vào bên trong cửa hàng, có thể mơ hồ thấy được các loại đèn lồng, còn có hai tên sai vặt kề vai nhau đứng chung chỗ trông coi, hề có bóng dáng Tiền Tiến.


      Chắc là theo Tống Thù xuất môn, có lẽ ở đây Tiền Tiến cũng có chút địa vị nhỉ?


      Đường Cảnh Ngọc lặng lẽ thu hồi ánh mắt, tò mò nhìn về phía hàng ngũ đứng đầu.


      Đầu tiên tên sai vặt mặt tròn đắn đo liếc mắt nhìn thiếu niên báo danh, sau khi đánh giá tuổi thích hợp, từ bàn cầm lấy quyển sách tùy ý lật trang, chỉ vào hàng chữ để thiếu niên kia đọc.


      Thiếu niên cúi đầu đọc sách, cau mày lắp bắp đọc ra: “……thả điểu, tại hà chi…..”


      Còn chưa có đọc xong, tên sai vặt mặt tròn vẫy vẫy tay ý bảo cha dẫn người , lúc lão hán đánh vào cái ót của nhi tử cùng lúc đó nghiêng đầu về hàng ngũ phía sau, thanh vang dội: “Đằng sau lên, ta lặp lại lần nữa, chưỡng quầy chúng ta cần là người có thể đọc có thể viết đấy, cầu đệ tử có bản lĩnh thi tú tài, nhưng tốt xấu gì cũng phải biết chữ bảy tám phần, chữ viết ngay ngắn chứ, nếu các ngươi chỉ biết được mười mấy chữ hoặc chỉ biết viết tên mình nhân lúc trời chưa tối tranh thủ thời gian về nhà , đừng làm mất thời gian của mọi người.”


      Vừa mới dứt lời, trong hàng ngũ bùng lên trận ồn ào, những người phía trước đều thấy tình hình vừa rồi, suy nghĩ thấy con mình có lẽ thể, nhìn lại sắc trời, ũ rũ dẫn hài tử rời , tuy nhiên cũng có người mặc dù mặt lên nét lo lắng nhưng cũng có ý định thử vận may, còn như những người đằng sau cái gì cũng nhìn thấy ấy, càng muốn rời , đều cảm thấy hài tử nhà kia quá đần, hài tử nhà mình nhất định có thể vượt qua kiểm tra.


      Cứ như vậy, hàng ngũ chậm rãi nhích dần về phía trước.


      Đường Cảnh Ngọc tiếp tục nhìn lúc, năm người liên tiếp đều ở vòng đọc chữ này mà bị loại xuống, nàng cười lắc đầu, từ cánh cửa trung tâm vào cửa hàng, hướng về phía tên sai vặt cười cười, "Ta tìm Tiền đại ca, huynh ấy có ở đây ? "



      Tiểu nhị ngẩn người, liếc mắt nhìn nàng đánh giá hỏi: "Ngươi tìm Tiền quản ?”



      Bên trong cửa hàng đèn có hai người họ Tiền đấy, người là Tiền quản gia Tiền lão đầu, chính là trung bộc bên người Lão thái gia qua đời, đến cả chưởng quầy cũng có phần coi trọng. Tiền Tiến là cháu trai Tiền lão đầu, sau khi chưởng quầy từ Kinh Thành trở về Tiền Tiến vẫn theo hầu hạ bên người chưởng quầy, nếu tương lai có gì bất ngờ xảy ra nhất định tiếp nhận vị trí của Tiền lão đầu, bởi vậy toàn bộ đám hạ nhân cửa hàng đèn đều tranh nhau nịnh hót Tiền Tiến, bí mật gọi là Tiền quản .



      Đường Cảnh Ngọc vừa nghe xưng hô này trong lòng liền vui vẻ, Tiền Tiến có địa vị chuyện mới có trọng lượng, chuyện của nàng càng dễ xử lý rồi. Nàng cười gật đầu: "Đúng là huynh ấy, kính xin vị đại ca này giúp đỡ truyền tiếng, tiểu đệ vô cùng cảm kích. "



      Quần áo nàng mộc mạc, chuyện cũng kiêu ngạo siểm nịnh trật tự ràng, tên sai vặt kia suy nghĩ chút, để cho nàng chờ chốc rồi xoay người vào bên trong.




      Đường Cảnh Ngọc hướng về phía tên sai vặt khác cười cười, xoay người tới trước dãy kệ, ngắm chiếc đèn lồng được bày ở .



      Đèn cung đình, đèn sa, đèn treo, v...v... phân loại mà bày biện, lớn đều, so với những chiếc đèn lồng mà Đường Cảnh Ngọc thấy khi còn bé khác biệt, Những cái đèn lồng ở phần lớn đều vẽ nhân vật sơn thủy, hoặc đề lên câu thơ, nét bút hoặc rồng bay phượng múa hoặc tú lệ sâu xa vv, khiến người ta nhịn được dừng chân thưởng thức. Đường Cảnh Ngọc vừa vừa nhìn, càng ngày càng kinh ngạc. Từ ba tuổi nàng bắt đầu luyện chữ, cho dù bị cắt đứt giữa chừng thể luyện được gì nhưng bản lĩnh thưởng chữ nàng cũng quên, những người viết chữ đèn lồng này chỉ dựa vào khoản chữ tốt cũng có thể nuôi sống gia ̀nh.



      Cái này là đèn lồng à, ràng là cái chén cất giấu kho báu, ví dụ như những bức thư họa kia, thảo nào có thể bán giá cao như thế.



      Vậy đèn lồng do Tống Thù làm, lại là phong thái bực nào?



      Đường Cảnh Ngọc kềm chế được mà liếc nhìn kệ hàng khác, thử tìm chiếc đèn do Tống Thù làm.



      " Tiểu huynh đệ? " Tiền Tiến tới cùng với tên sai vặt, thấy đứng phía trước là bóng lưng đơn bạc của thiếu niên, tỉ mỉ nhìn bộ xiêm y kia, vừa mừng vừa sợ hỏi.



      Đường Cảnh Ngọc nghe tiếng xoay người.



      Bước chân Tiền Tiến ngừng chút, tiếp theo sang sảng cười : "Tiểu huynh đệ chỉnh đốn chút cũng rất khôi ngô đấy, thiếu chút nữa ta nhận ra rồi."



      Kỳ mỗi ngày theo bên người chưởng quầy nhà mình, cho dù thấy người đẹp hơn nữa Tiền Tiến cũng có nhiều kinh ngạc, chẳng qua lúc trước tiểu huynh đệ này quá lôi thôi, hôm nay chỉnh đốn chút, ngũ quan đoan chính mặt mày thanh tú, tương phản quá lớn.



      Đường Cảnh Ngọc biết mình có bao nhiêu phân lượng, có đem lời khen của Tiền Tiến cho là , thấy Tiền Tiến nhìn mình chằm chằm, nàng rất là xấu hổ mà mở miệng: "Nhờ có Tiền đại ca giúp đỡ ta mới có thể trở lại hình người, lúc trước no bụng bữa đói ba bữa đấy, nào có cái lòng chỉnh đốn chứ."



      Tiền Tiến gật đầu, ra hiệu tên sai vặt đứng nhìn bên cạnh tiếp tục làm việc , đỡ bả vai Đường Cảnh Ngọc về phía trước vài bước, thấp giọng hỏi nàng: "Thế nào, tìm được thân thích rồi hả"



      Nhất thời vẻ mặt Đường Cảnh Ngọc trở nên ủ rũ, lúc nhìn lại nước mắt rơi xuống, đầu cúi xuống thút tha thút thít : " có, buổi trưa ta vào thành, đem mấy con phố ở thành Tây đều tìm vòng cũng có hỏi thăm được tin tức của Nhị cữu, mấy lão bá đều nơi này căn bản có thợ rèn họ Tần... Tiền đại ca kỳ ta nhớ nơi mà Nhị cữu đến ở cùng với con trai là ở đâu, cha mẹ ta mất lúc ta còn , chắc là ta nhớ lầm... Tiền đại ca ngươi giúp ta chút , giúp ta tìm công việc để sống, ta sợ chịu khổ miễn là có thể nuôi sống bản thân là được rồi, ta muốn làm ăn mày xin ăn nữa, Tiền đại ca..."



      Đường Cảnh Ngọc bổ nhào vào trong lòng Tiền Tiến, ô ô khóc lên.



      Thiếu niên khóc đến đáng thương, Tiền Tiến nhức đầu trận, thấy mấy tên sai vặt bận bịu ghi sổ ngoài cửa đều tò mò nhìn lại, hung ác trợn mắt nhìn đối phương liếc mắt cái, rồi vội vàng đỡ Đường Cảnh Ngọc lên: "Trước tiên ngươi đừng khóc, có chuyện gì ra , ngươi cũng đừng có gấp, ở đây ta quen thuộc hơn so với ngươi, ngươi đem tình nhà Nhị cữu ngươi đều cho ta biết, ngày mai ta thay ngươi hỏi thăm chút."



      "Lỡ như ta nhớ nhầm chỗ làm sao bây giờ?" Đường Cảnh Ngọc vừa thút tha thút thít vừa hỏi, nước mắt chảy ngừng.



      Hài tử như thế này, đưa mắt nhìn thấy ai thân thuộc*, khóc cũng bình thường, Tiền Tiến nhìn nàng liên tục dùng tay áo gạt lệ, đưa khăn của mình ra, cân nhắc diễn đạt như thế nào Đường Cảnh Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ vào hàng ngũ bên ngoài hỏi : "Tiền đại ca, cửa hàng của các huynh là muốn tuyển người làm hả, huynh xem ta có được hay ? Ta lấy tiền công chỉ cần chỗ ăn ở là được rồi."


      * đưa mắt nhìn thấy ai thân thuộc: gốc là [cử mục vô thân] (thành ngữ TQ)


      xong dùng đôi mắt to long lanh nước hết sức mong đợi mà nhìn .



      Trong lòng Tiền Tiến khẽ động, "Ngươi nhiêu tuổi rồi? Đọc qua sách chưa?" Chưỡng quầy thu đồ đệ, nếu tiểu huynh đệ biết chữ có thể thử chút.



      Đường Cảnh Ngọc gật đầu: "Ta mười bốn rồi, trước khi trong nhà gặp nạn, phụ mẫu ta có mời tiên sinh cho ta, 《 luận ngữ 》《 Mạnh Tử 》cũng đọc qua..."



      Tiền Tiến chấn động, khó có thể tin nhìn nàng: "Ngươi đọc qua?"



      Đường Cảnh Ngọc gật đầu lần nữa, có chút tủi thân mà : "Tiền đại ca tin sao? Vậy ta đọc cho huynh nghe." Kế tiếp đọc 《 luận ngữ 》 lên. Mẫu thân xuất thân từ thư hương môn đệ*, khi nàng còn bé đích thân dạy học cho nàng, mấy năm nay Đường Cảnh Ngọc lẻ loi trơ trọi mà về phía nam, ban đêm sợ hãi yên lặng đọc thuộc lòng sách vở học qua, bởi vậy mà nhớ ràng rành mạch.


      * thư hương môn đệ: nhà dòng dõi Nho học


      Bởi vì là xế chiều, bên trong cửa hàng đèn cũng có khách nhân, trong phòng trống thanh thiếu niên đọc réo rắt êm tai, hàng ngũ huyên náo bên ngoài cũng đều yên tĩnh lại, duỗi cổ vào bên trong nhìn quanh.



      Tiền Tiến còn chưa có nghiêm chỉnh đọc qua quyển sách, nhưng ngay cả khi chưa đọc qua lúc nghe Đường Cảnh Ngọc đọc ràng trôi chảy cũng có thể biết được nàng sai. Vừa định vỗ vỗ bả vai Đường Cảnh Ngọc ý bảo nàng cần đọc nữa, dư quang thoáng nhìn thấy bóng dáng từ sau viện đến, chính là chưỡng quầy nhà .



      "Các ngươi làm gì vậy?" Tống Thù quét mắt nhìn Tiền Tiến vòng, ánh mắt dừng lại ở người Đường Cảnh Ngọc.



      Đường Cảnh Ngọc khỏi khẩn trương lên. Đối mặt với Tiền Tiến, nàng có thể trợn tròn mắt lời bịa đặt, mà Tống Thù chỉ cần cái ánh mắt lãnh đạm trong trẻo lạnh lùng khiến cho nàng có loại cảm giác tâm tư đều bị nhìn thấu.



      Thế nhưng mà nếu muốn vào cửa hàng đèn Tống gia, cũng nên có thói quen giao tiếp với Tống Thù.



      Đường Cảnh Ngọc hít sâu hơi, lau sạch nước mắt tiến hai bước về phía Tống Thù, vừa chờ mong vừa lo lắng yên mà : "Tống chưởng quỹ, ta muốn đến cửa hàng đèn của ngài làm việc, vừa nãy Tiền đại ca kiểm tra học thức của ta, ta từng đọc sách, ngài nhận ta được ? Ta nhất định nỗ lực làm việc."



      Tống Thù mặt chút thay đổi nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt từ từ hạ xuống, rơi xuống tay lộ ra bên ngoài của nàng, cái móng tay kia sạch , ràng là mới vừa cắt lâu. Tống Thù trả lời nàng, giương mắt với Tiền Tiến: "Ghi tên vào danh sách , ngươi theo ta."



      xong cũng rời .



      Đường Cảnh Ngọc mừng rỡ, quay đầu nhìn về phía Tiền Tiến, Tiền Tiến cũng rất vui vẻ, gọi tên sai vặt tới để dẫn nàng ghi tên, còn cấp tốc đuổi theo Tống Thù rồi, lúc bước nhanh vào hậu viện bỗng dừng lại, ngoảnh đầu dặn dò Đường Cảnh Ngọc: "Ngày mai nhiều người, ngươi nhớ đến sớm chút!"



      "Tiền đại ca..."



      Đường Cảnh Ngọc muốn ngăn lại hai câu, đáng tiếc Tiền Tiến sợ Tống Thù đợi lâu, ba chân bốn cẳng chạy, chỉ chừa cho nàng cái bóng lưng.



      Đường Cảnh Ngọc ảo não nghiến răng, nàng còn chưa có với Tiền Tiến ăn ở đêm nay giải quyết như thế nào mà!



      P/s: ra chương này mình muốn cho mấy bạn xem hình của mấy cái đèn nhưng sau nửa tiếng tìm hiểu mình biết phải làm như thế nào cho nên là từ bỏ luôn. Bạn nào có hứng thú lên mạng tìm nhé.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Chưởng quầy khó hạ gục phết đấy.
      Akiko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :