1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Ai động bảo bối dòng chính nương - Ngô Tiếu Tiếu C75.2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 75: Bích Hải Vân Thiên

      Phần 1: dễ dàng tha thứ


      Cổ Uyển, tân phòng.

      Hồi Tuyết vào phòng, phát chủ tử tỉnh, vội mở miệng hỏi:

      "Tiểu thư thức, em kêu người chuẩn bị điểm tâm được chưa?"

      "Ừ, chuẩn bị "

      Vãn Thanh tức giận đến ra hơi, Hồi Tuyết biết nàng vì sao lại có thái độ như thế. hỏi nhiều, gọi Hỉ nhi cùng Phúc nhi tiến vào, hầu hạ Vãn Thanh vệ sinh cá nhân, sau đó dùng điểm tâm sáng.

      Sau khi dùng Điểm tâm xong, Vãn Thanh cũng ra ngoài nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, nàng chỉ cần biết, chết là được. Nghĩ, liền dựa vào giường mở tấm bản vẽ Thiên Cơ Các ra nghiên cứu.

      Nàng cẩn thận ghi nhớ từng cơ quan , trong hai ngày này, nội thương của nàng cũng khỏi hẳn, nàng chuẩn bị ban đêm tiến vào Thiên Cơ Các chuyến.

      Nàng muốn nhìn thử xem, bên trong Thiên Cơ Các ra sao?

      Thành công hay cũng thể trước được, võ công của Hiên Viên Dạ Thần cũng thua kém nàng, vậy mà khi xông vào Thiên Cơ Các chỉ qua được mười tám cơ quan. Bên trong Thiên Cơ Các, kết quả còn có bao nhiêu cơ quan còn chưa biết.

      Vãn Thanh vừa xem, trong lòng vừa suy tính.

      Lúc này, ngoài cửa truyền vào giọng của nha hoàn gác cửa:

      "Gặp qua thái phi nương nương"

      "Ừ, thế tử gia có khỏe ?"

      Hạ Hầu Mặc Viêm nghe được giọng của lão thái phi, liền lên tiếng:

      "Nãi nãi, con sao, có việc gì rồi"

      Trong phòng, Hồi Tuyết nhìn tiểu thư nhà mình, nàng nghĩ tới, thái phi nương nương thế nhưng lại đích thân tới. Nhất định là nghe tới chuyện tối hôm qua, biết có trách tiểu thư nhà mình hay ?

      Vãn Thanh vẻ mặt thản nhiên, đứng dậy, cùng Hồi Tuyết ra ngoài.

      Lão thái phi ngồi ở giường , Hạ Hầu Mặc Viêm thân bạch y, vùi mình nằm ở đệm, vừa nhìn thấy Vãn Thanh ra, liền cười rộ lên, dùng giọng mềm mại ôn nhuận, hỏi:

      "Nương tử, nàng thức dậy rồi sao?"

      Vãn Thanh đến trước mặt lão thái phi nương nương, cũng làm khó , nhàn nhạt gật đầu, sau đó thỉnh an lão thái phi:

      "Vãn Thanh gặp qua nãi nãi"

      "Ừ, đứng lên "

      Lão thái phi khẽ vươn tay kéo Vãn Thanh ngồi ở xuống bên cạnh bà. Sau đó, mỉm cười, nhìn Vãn Thanh, giọng tràn ngập thương mở miệng :

      "Chuyện xảy ra vào buổi tối hôm qua, nãi nãi đều nghe rồi, nãi nãi đến đây, phải trách mắng con. Hết thảy mọi việc, đều là do thằng nhóc đáng ghét này tử tự chuốc phiền phức, nhưng, Thanh nhi của nãi nãi tâm địa thiện lương"

      "Vừa nghe , ngươi, tên nhóc đáng chết này bị đông lạnh đến gần tắt thở, liền nhanh chóng đem ngươi vào trong phòng chữa trị kịp thời. Nếu , ngươi bây giờ chắc làm bạn với gia gia của ngươi rồi, còn nằm ở đây mà làm nũng với ta sao?"

      "Hừ! ngươi đúng là thiếu dạy dỗ mà"

      Hạ Hầu Mặc Viêm biết mình đuối lý, lập tức ngoan ngoãn gật đầu:

      "Con biết rồi, nãi nãi"

      khuôn mặt tuấn mỹ đẹp mắt nở nụ cười đầy nịnh nọt, đôi mắt xếch hẹp dài ý nhìn Vãn Thanh. Vãn Thanh trợn mắt nhìn , sau đó nhìn thái phi, nàng bỗng cảm thấy rất ngượng ngùng.

      Nếu thái phi đến trách mắng nàng, nàng còn có thể biện minh tiếng. Nhưng, người ta trực tiếp đem tất cả tội danh đều tạt thẳng vào người Hạ Hầu Mặc Viêm, điều này, tình là khiến nàng còn lời gì có thể .

      Cho nên, thái phi đúng là người từng sinh tồn trong hậu cung, rất có thủ đoạn.

      "Nãi nãi, có việc gì, đó là việc con nên làm"

      "Ừ, nhìn các con ân ái như vậy, nãi nãi chết cũng cam lòng"

      Thái phi nương nương cảm khái câu, hay tay vươn qua, tay kéo tay Vãn Thanh, tay kéo tay Hạ Hầu Mặc Viêm, đồng thời mở miệng :

      "Nãi nãi sao hết"

      "Nhưng … hai đứa con … aiiiiiiiaiii?"

      Thái phi kéo dài , sau đó cùng bọn họ tán gẫu, chuyện này chuyện kia, thẳng cho đến khi trời sắp đến trưa mới rời khỏi Cổ Uyển.

      Hạ Hầu Mặc Viêm thấy sắc trời còn sớm, rời giường, rửa mặt xong liền ra ngoài.

      Vãn Thanh trở vào nội phòng, tiếp tục nghiên cứu bản vẽ, mười tám cơ quan được vẻ rất chi tiết, cho nên, nàng phải nhìn kỹ, học thuộc đường nước bước, như vậy mới bị thương.

      Dù chỉ sai nửa bước cũng gặp phạm sai lầm chết người, nên, muốn đột nhập vào Thiên Cơ Các nhất định phải cực kỳ thận trọng.

      Trời quá trưa, Vãn Thanh còn chưa dùng cơm, bởi vì nàng cảm thấy đói. Buổi sáng, nàng dùng điểm tâm cũng lâu, chưa tiêu hóa hết.

      Buổi chiều, nàng thấy hơi mệt, nằm ngủ trong chốc lát, đợi cho đến lúc nàng tỉnh lại, chỉ thấy Hạ Hầu Mặc Viêm ôm bó hồng mai trong lòng, hồng mai đỏ tựa như lửa.

      Hoa mai kiều diễm, làm nổi bật người ôm nó, hương mai thanh lãnh tựa sương tuyết, biết là hoa so người, ai đẹp hơ đây.

      Vẫn là người so hoa xuất sắc hơn, tóm lại … kết hợp với phong cảnh gió tuyết bay bay ngoài trời kia, là nhân gian khó thấy.

      Hạ Hầu Mặc Viêm vừa nhìn thấy Vãn Thanh thức dậy, liền cười tủm tỉm, nhàng hỏi:

      "Nương tử, nàng tỉnh rồi, nàng … hồng mai này xinh đẹp ? Tặng cho nàng"

      Vãn Thanh gì, híp mắt nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, Hạ Hầu Mặc Viêm chờ nàng trả lời, tự động tìm bình cắm hoa, cắm xong liền ra ngoài ngoại phòng, rất ngoan, khiến cho nàng tức giận.

      Hồi Tuyết đợi cho đến khi Hạ Hầu Mặc Viêm ra khỏi nội phòng, liền nhìn Vãn Thanh, thấy Vãn Thanh vẫn luôn híp mắt, liền hỏi:

      "Sao vậy? Có chuyện gì sao, tiểu thư?"

      "Ta có cảm giác … cảm thấy … Hạ Hầu Mặc Viêm hành động có chút quái lạ, rốt cuộc là nơi nào … lại nên lời. Ta nghĩ, chúng ta cần phải chú ý đến chút. Có đôi khi, ta cảm giác, thấy, làm việc rất có trình tự, có đôi khi … lại lộn xộn đầu đuôi … này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

      Vãn Thanh xong, Hạ Hầu Mặc Viêm liền nhíu mày, vì nội công thâm hậu, với lại vẫn luôn chú ý động tĩnh trong nội phòng, nên lời Vãn Thanh vừa , nghe rất ràng. Nội tâm trầm xuống, bước chân dừng lại chút, ngẩng mặt, thẳng đến giường đơn.

      Xem ra, nàng đối với việc thay đổi thất thường, có chút hoài nghi. Về sau, nhất định phải hành động giống ngày thường chút, ngàn vạn cần khiêu khích nàng, chỉ khiến nàng hoài nghi.

      Tuy rằng, rất muốn đem chuyện bản thân mình bị ngốc cho nàng biết. Nhưng, nếu tại ra, chỉ sợ nàng mang theo Đồng Đồng chạy mất.

      Cho nên, tốt nhất vẫn là đợi cho đến khi quan hệ của cả hai hòa nhã hơn bây giờ. Lúc đó, lại cho nàng biết cũng muộn.

      Ngoại phòng đơn, Hạ Hầu Mặc Viêm nhất thời yên lặng, ngoại phòng tiếng động, ngồi ngay ngắn ở giường đơn, trầm tư.

      Thẳng đến khi tiếng của Đồng Đồng vang lên:

      "Phụ thân, phụ thân nghĩ gì thế?"

      Hạ Hầu Mặc Viêm vừa nhìn thấy Đồng Đồng trở về, lập tức cười vui vẻ, trả lời:

      "Đồng Đồng học về rồi sao, phụ thân dẫn con chơi được ?"

      "Dạ được, để con chào hỏi mẫu thân trước , sau đó chúng ta cùng nhau chơi nha"

      Đồng Đồng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm chào hỏi, liền vào trong nội phòng, thấy Vãn Thanh ở cúi đầu nhìn cái gì đó, liền cười tủm tỉm kêu lên:

      "Mẫu thân, mẫu thân nhìn cái gì vậy?"

      Vãn Thanh nghe giọng của bé từ ngoại phòng truyền vào, thấy bé tiến vào liền thu hồi bản vẽ, chuyển đề tài, :

      " có nhìn cái gì hết. Con học về rồi sao, có lạnh ?"

      Khuya hôm qua, trời đổ tuyết từ nửa đêm đến tận sáng sớm, thiên địa mảnh trắng noãn. Thời điểm sáng sớm, trời nhất định là vô cùng lạnh, cho nên, Vãn Thanh quan tâm hỏi bé, Đồng Đồng vừa xoa xoa hai bàn tay bé vào nhau, vừa gật đầu.

      Hồi Tuyết thấy vậy, liền lập tức đem lò sưởi nhét vào trong tay của Đồng Đồng

      "Bây giờ ấm áp chút rồi phải ?"

      "Tạ Tuyết di"

      Đồng Đồng nâng lên gương mặt khả ái, tặng cho Hồi Tuyết nụ cười ngọt chết người. Có thể nhìn thấy , ngày hôm nay, tâm trạng của bé thập phần vui vẻ, Vãn Thanh nhìn bé, tò mò hỏi:

      "Có chuyện gì mà con lại vui vẻ như vậy?"

      "Hồi mẫu thân, ngày hôm nay vì tuyết rơi khá dày, cho nên đường đến học đường khá trơn, lại còn có đoạn thời gian nữa là đến tân niên (năm mới). Cho nên, lão sư thông báo cho toàn học đường, rằng.

      Từ giờ trở , học sinh trong học đường Thượng Quan phủ được nghỉ đông, đến sang năm, đầu xuân lại học tiếp. Cho nên, về sau Đồng Đồng liền ở trong phủ bồi mẫu thân, học nha"

      "Chỉ vì được nghỉ đông mà con vui vẻ thành như vậy sao? Thằng nhóc đáng ghét này, đúng là tiểu quỷ"

      Vãn Thanh gật đầu, xem như , nàng vẫn quên trêu chọc bé.

      Vãn Thanh vươn tay nhéo nhéo cái mũi xinh của bé, hai mẹ con trêu đùa cười ầm ĩ hồi. Bên ngoài ngoại phòng, Hạ Hầu Mặc Viêm dám tùy tiện vào trong, sợ chọc Vãn Thanh tức giận, liền ở bên ngoài kêu:

      "Đồng Đồng, chúng ta chơi thôi"

      "Dạ, con biết rồi, phụ thân đợi con lát. Mẫu thân, con chơi với phụ thân đây"

      "Ừ, "

      Vãn Thanh vẫy tay, cho phép bé ra ngoài chơi. Nàng nhìn ra, tâm trạng của thằng nhóc này, rất vui. Vừa để xuống việc học, liền tựa như chú chim thoát ra khỏi lồng giam ngột ngạt, trong lòng giờ đây chắc chỉ nghĩ đến chuyện chơi đùa.

      Nhưng, Chiêu Chiêu đứng cạnh Đồng Đồng lại tỏ vẻ vui. Nó cứ chi chi ô ô suốt, vừa thấy, liền biết nó kháng nghị lại việc này.

      Chắc đại khái, nó là sợ Đồng Đồng tìm con sói con kia, thích chơi với nó nữa. Tuy rằng, trí lực của Chiêu Chiêu tệ, nhưng, về phương diện tâm lý vẫn còn rất non, nên trong lòng nó rất sợ sói con giành mất vị trí của nó.

      Bởi vì nó cho rằng, sói là loài dã man, là động vật ăn thịt.

      Chiêu Chiêu thể sinh sống hòa đồng cùng với động vật ăn thịt được, Chiêu Chiêu sợ nha.

      "Dạ, mẫu thân, Đồng Đồng nha"

      Đồng Đồng lên tiếng trả lời, ôm Chiêu Chiêu ra ngoài. Hạ Hầu Mặc Viêm bế bé ngồi lên vai , lớn , hai người mang theo Chiêu Chiêu ra ngoài chơi.

      Trong phòng, Hồi Tuyết thấy hai phụ tử đều xa, vội vàng đến bên cạnh Vãn Thanh, nhàn nhạt hỏi nàng:

      "Tiểu thư, tiểu thư tính toán đột nhập vào Thiên Cơ Các sao?"

      "Ừ, ta muốn vào xem thử xem, biết … trong Thiên Cơ Các có đồ vật mà chúng ta cần hay ? Nghe Hiên Viên Dạ Thần , bên trong Thiên Cơ Các cất dấu rất nhiều bảo bối, biết là bảo bối gì nha?"

      Vãn Thanh thanh linh xuất trần, mặt, xuất thần sắc đầy tò mò, khóe môi lên ý cười, Hồi Tuyết nhịn được, mở miệng hỏi tiếp:

      "Tiểu thư, Thiên Cơ Các thập phần nguy hiểm, tiểu thư nếu xông bừa vào, nếu bị thương phải làm thế nào đây?"

      "Ta thám thính tình hình trong Thiên Cơ Các trước, trong tay chúng ta phải có bản vẽ sao? Trước tiên, cứ vượt qua mười tám cơ quan ám khí, sau đó, xem thử xem, phía sau còn có những cơ quan ám khí gì?"

      "Em nghĩ thử xem, thử đột nhập, làm sao có thể biết bên trong Thiên Cơ Các ra sao? Em yên tâm , chỉ cần vừa phát thích hợp, chúng ta liền trở về"

      "Em thấy thế nào?"

      Vãn Thanh xong, Hồi Tuyết ngẫm nghĩ lại, trầm mặc trong chốc lát, gì thêm.

      Nàng chỉ là … cảm thấy … hơi bất an, ngay cả Hiên Viên Dạ Thần còn bị trọng thương, mà với huyền lực tại của nàng cùng tiểu thư … hai người nếu xông vào Thiên Cơ Các … phải dễ dàng.

      Thiên Cơ Các có thể đột nhập dễ dàng sao ……. ?

      "Tiểu thư, người muốn ?"

      "Ta quyết định, nếu bên trong có đồ vật ta cần sao?"

      "Vậy, tiểu thư quyết định khi nào ?"

      Hồi Tuyết bình tĩnh hỏi, Vãn Thanh nhíu mày, nghĩ trong chốc lát, chậm rãi mở miệng trả lời:

      "Tối nay"

      Tiếng vừa dứt, sắc mặt Hồi Tuyết lập tức thay đổi, nhanh chóng lắc đầu:

      "Vạn lần thể được, tiểu thư, người còn chưa khỏe, nội thương còn chưa chữa trị hết nữa nha, làm thế nào tiểu thư có thể đột nhập vào Thiên Cơ Các mà lông tóc tổn thương. Hay là để vết thương lành hẳn rồi "

      "Em biết , ta có gì đáng ngại, việc này nên chậm trễ, ta liền muốn nhìn chút xem thử xem, cái nơi gọi là Thiên Cơ Các kia, rốt cuộc có đồ vật mà chúng ta cần hay ?"

      Nàng tại gần như lâm vào đường cùng, cần nhanh chóng tìm dị vật nâng cấp huyền lực cách nhanh chóng.

      Chỉ cần có thể khiến cho huyền lực tấn cấp đến cấp Lam Huyền, nàng liền cần khiến chính bản thân mình cùng Đồng Đồng ủy khuất, cầu toàn ở lại Hán Thành Vương phủ này làm gì.

      Vừa nghĩ như thế, trong lòng càng quyết tâm, đột nhập vào Thiên Cơ Các.

      "Tiểu thư?"

      "Ta quyết định, tối nay … việc này, nhất định phải làm vào tối hôm nay"

      Vãn Thanh chém đinh chặt sắt xong, Hồi Tuyết biết, tiểu thư nhà nàng quyết định việc gì, có khả năng sửa đổi. Biết , khuyên nàng là vô vọng, nghĩ chút, mở miệng :

      "Bằng , để cho Lưu Dận theo chúng ta cùng nhau xông vào Thiên Cơ Các …"

      Hồi Tuyết chưa xong, Vãn Thanh liền lắc đầu từ chối.

      Nhiều người xông vào rất dễ bức dây động rừng, Tôn Hàm còn chưa xử lý xong chuyện nàng giao phó, Lưu Dận thời thời khắc khắc phải theo sát bảo vệ Đồng Đồng, thể đem người bảo vệ bé điều được, có nàng cùng Hồi Tuyết … vậy là đủ rồi.

      " bàn cãi nữa, chuyện tối nay … chỉ cần hai chúng ta liền đủ rồi"

      "Dạ"

      Việc đến nước này, nhiều lời cũng vô ích, Hồi Tuyết cãi nữa, im lặng làm phận của mình.

      Trời còn chưa tối, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết liền ăn cơm tối trước, sau đó cùng nhau ngồi đợi màn đêm buông xuống.

      Thời điểm Đồng Đồng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm trở lại, hai người các nàng ăn tối rồi, thấy phụ tử hai người chơi đến quên trời đất, nàng liền phân phó nha hoàn mang cơm tiến vào, phải cho hai người bọn họ ăn no căng bụng.

      'Căng da bụng chùng da mắt', như vậy nàng mới dễ dàng hành động mà kinh động đến phụ tử bọn họ.

      Bé ăn cơm tối xong liền tự động cáo an với Vãn Thanh, rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

      Bởi vì, ngày mai được nghỉ, cho nên … ngày mai, bé có thể ở cùng mẫu thân cả ngày nha. Tối hôm nay, bé phải ngoan ngoãn ngủ sớm chút, như vậy ngày mai mới có sức bồi mẫu thân nha.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 75: Bích Hải Vân Thiên

      Phần 2: Đột nhập


      Vãn Thanh ở trong phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, loại chuyện gian trá này, đươmg nhiên phải diễn ra vào lúc nửa đêm, như vậy động thủ mới tốt.

      Hạ Hầu Mặc Viêm mặt dày, đòi ngủ lại tân phòng, vẫn ngủ ở giường ngoại phòng đơn.

      Thời điểm nửa đêm, Vãn Thanh từ giường ngồi bật dậy, thay đổi bộ y phục màu đen, bó sát người, đầu đội khăn đen, che kín bít bùng, cùng Hồi Tuyết từ cửa sổ nhảy ra ngoài, tiến thẳng Thiên Cơ Các mà .

      Đêm về khuya, mặc dù có ánh trăng, nhưng những mẫu tuyết đóng thành băng dọc đường , phản quang lại mọi vật xung quanh. Nơi nơi mảnh trắng xoá, tuyết trắng đến thể trắng hơn, Thiên Địa mảnh thanh minh.

      Phòng ốc được chạm trổ tinh xảo, đèn lồng ở trong gió đêm lay động. Đêm khuya lạnh lẽo, xa xa, tiếng chân đạp lên tuyết, vang lên thanh rất , trong màn đêm yên tĩnh giá rét, nghe hết sức ràng.

      Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết nhìn nhau, hai người vận huyền khí, cơ thể lướt như yến trong màn đêm, sau đó, chẳng còn tiếng vang đạp tuyết nào vang lên nữa. trong chốc lát, hai người liền nhìn thấy đội thị vệ tuần tra tới, hai người chạy nhanh núp.

      Tối nay, Vãn Thanh mặc áo choàng màu trắng, trùng màu với tuyết. Nhìn ngoài trời tuyết trắng kia, nàng và tuyết, tựa như là bạn thân tri kỷ, làm người chú ý.

      Còn Hồi Tuyết mặc bộ y phục đơn giản gây chú ý, đợi cho đội thị vệ tuần tra qua, hai người liền lắc mình, chạy thẳng đến Thiên Cơ Các.

      Thiên Cơ Các là nơi được nhiều thị vệ canh gác nhất trong Hán Thành Vương phủ. Cho nên, hai người nhất định phải cẩn thận, thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào. Hai người cẩn thận tránh từng nhóm, từng nhóm thị vệ, dám vào từ cửa chính, mà trực tiếp leo cửa sổ.

      Vãn Thanh nhớ lại bản vẽ mà Hiên Viên Dạ Thần vẽ cho nàng, theo trí nhớ, từ hướng cửa sổ này cho tới cái bàn màu đỏ ở giữa phòng, thể chạm vào vách tường hay đặt chân chạm sàn nhà, tuyệt thể đụng hay sờ vào bất cứ gì trong phạm vi này.

      Vừa chạm vào vách tường, khởi động cơ quan ám khí ngay lập tức, hàng giáo bật ra từ bên trong vách tường, đầu giáo bọc sắc, được làm bén nhọn, xuất và đâm xuyên đầu, chết kịp chớp mắt.

      Nếu như chân vô tình chạm phải vị trí mà ám khí được phân bố dưới sàn nhà … vạn tiễn xuyên tim.

      Vãn Thanh nhanh nhẹn nhảy từ cửa sổ vào, dựa theo vị trí cơ quan bản vẽ, Vãn Thanh quay đầu, nhìn Hồi Tuyết, lấy tay chỉ chỉ lên mặt đất cùng vách tường, kế tiếp chỉ chỉ vào mình, sau đó nàng lắc lắc đầu.

      Ý Vãn Thanh, là bảo Hồi Tuyết cố gắng, cẩn thận theo bước chân của mình, được tự tiện hành động.

      Trong phạm vi này, chỉ cần sai bước, làm cơ quan khởi động, phát ra tiếng vang bén nhọn. khiến thị vệ canh gác bên ngoài nghe được, mọi người lập tức bao vây toàn bộ Thiên Cơ Các.

      Như vậy, khi đó, nàng cùng Hồi Tuyết có chạy đằng trời, ngày đó, Hiên Viên Dạ Thần tuy rằng chạy thoát khỏi vòng vây, chạy được ra ngoài … nhưng, cũng là bởi vì có mười mấy tên thủ hạ cùng ám vệ, liều chết bảo vệ mới có thể thoát thân ra ngoài, thân còn bị trọng thương.

      Vãn Thanh nghĩ tới những thứ này, trong lòng bàn tay khỏi đổ mồ hôi lạnh, dám sơ xuất.

      Bản vẽ vẽ vị trí của mười tám cơ quan ám khi được phân bố ở vị trí nào, đều được nàng thuộc lòng, ghim sâu trong đầu nàng. Mỗi bước chân đều cẩn thận, thể bước sai, cẩn thận di chuyển từng bước, từng bước lên lầu hai.

      Thiên Cơ Các là tiểu lâu cao ba tầng, vậy, nơi cất giấu bảo bối chắc là nằm ở lầu ba, tất cả mười tám vị trí cất dấu ám khí đều được phân bố nội trong lầu .

      Đừng nhìn cái thang lầu nho mà xem thường, từ đầu cầu thang lầu tại tầng cho đến tận cuối cầu thang lầu tầng hai, được phân bố đồng đều tám cơ quan ám khí, trải khắp các bậc thang.

      Nếu bước sai bậc thang, loạt tơ lụa vải gấm kèm theo đá sỏi từ trần nhà rơi xuống, chỉ cần hòn đá sỏi , chạm vào cơ quan bên dưới, bậc thang lập tức tách đôi, trũng xuống khá sâu.

      Khi đó, bậc thang vô tình tạo thành con đường bằng thang lầu xuống cái hố đen, nhưng, bậc thang dài xuống tận cùng cái hố đen, mà chỉ dài bằng nữa cái hố.

      Nếu muốn xuống tận đáy hố, bắt buộc phải nhảy từ xuống, phía dưới cũng có phương tiện lên, trừ khi, người đó là cao thủ, bằng … đừng mong lên.

      Phía dưới cái hố sâu này, có nuôi đàn mãnh thú hung dữ, háo đói, lại hung tàn.

      Ngày đó, thủ hạ của Hiên Viên Dạ Thần bất cẩn rơi xuống dưới, liền trở thành bữa ăn xế cho lũ quái thú đó.

      Qua khỏi cầu thang lầu vừa đúng dùng xong bản vẽ mười tám cơ quan ám khí, tiến lên nữa, liền thể biết trước điều gì có thể xảy ra.

      Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn phần phía đầu thang lầu tối đen như mực, biết lầu ba ra sao? Có loại ám khí gì? Được cất dấu tại vị trí nào? …

      Ngoài cửa sổ, tuyết đọng thành từng mảng băng giọt tí tách, bên trong thiên cơ các lại lạnh lẽo hơi ấm, khí căng thẳng, theo từng bước chân. Vãn Thanh suy đoán, cơ quan ám khí của lầu ba có thể lợi hại hơn hai tầng lầu này.

      Chỉ sợ … lầu hai còn dấu thêm mười tám cơ quan ám khí nữa … khi đó, nàng cùng Hồi Tuyết làm sao có thể lông tóc toàn vẹn mà thoát ra khỏi đó được. Nghĩ, nhìn Hồi Tuyết.

      Hồi Tuyết sợ bản thân mình gặp phải chuyện gì, nàng chỉ sợ tiểu thư gặp chuyện may, nhanh chóng mở miệng khuyên:

      "Chủ tử, hay là chúng ta trở về , em cảm thấy ổn chút nào"

      Vãn Thanh , nghĩ chút, liền gật đầu đồng ý, nhưng, nàng vẫn rất cố chấp, :

      "Như vậy cũng được, chúng ta thử dùng đoản đao ném ra thử xem, nếu có cơ quan, chúng ta liền lập tức quay trở lại, theo cửa sổ nhảy ra ngoài. Cho dù, bị những thị vệ kia bao vây xung quanh Thiên Cơ Các, chúng ta cũng kịp thời ra ngoài, em thấy thế nào?"

      Cũng thể xông vào chuyến, lại vì sợ hãi mà bỏ dở nửa chừng được.

      Vãn Thanh vừa xong, Hồi Tuyết gật đầu đồng ý.

      ra, nàng cũng muốn tìm được đồ vật có ích cho huyền lực của tiểu thư, như vậy, liền tính ngày mai các nàng có rời khỏi Hán Thành Vương phủ, cũng e ngại người khác.

      Vãn Thanh vừa thấy Hồi Tuyết đồng ý, lập tức lấy ra đoản đao bên bắp đùi, dè dặt, cẩn trọng, chăm chú quan sát tình hình tầng ba, từ từ nhắm vị trí, ném ra đoản đao, có chuyện gì xảy ra hết, thấy cơ quan ám khí mở ra. Cả hai khỏi mừng rỡ, nhanh tay lượm đoản đao về.

      Vãn Thanh nhìn Hồi Tuyết, :

      " nghĩ tới, nơi này lại có cơ quan ám khí"

      "Tiểu thư, người đừng chủ quan mà cao hứng vội, phía sau còn hay , còn chưa biết"

      Hồi Tuyết vừa , Vãn Thanh liền thu liễm tâm tình lại, nhặt đoản đao lên, sải bước lên lầu hai, nàng quan sát xung quanh lầu hai, thấy, bên trong lầu các, mọi vật được sắp xếp rất lộn xộn, chéo, lồng vào nhau.

      hàng tượng gỗ được sắp thẳng hàng, trật tự, ngăn nắp, nhìn như có liên quan chặt chẽ với nhau, xen kẽ, bắt chéo, tựa như bàn cờ, rậm rạp chằng chịt tựa như tơ nhện đan xen vào nhau.

      Những thứ này đều là cơ quan, nhưng được phân bố bên ngoài, dấu như tầng . Chỉ cần xúc động, xông vào, đạp trúng cơ quan ngay.

      Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết nhìn thế trận cơ quan trước mắt mà líu lưỡi. Hai người dám loạn bước, cũng dám thở mạnh. Vãn Thanh lại cầm thanh đoản đao, ném vào thế trận.

      Lần này, cũng thấy xuất cơ quan ám khí, điều này khiến hai người cảm thấy kỳ quái, gương mặt lên tia kinh hỉ, Vãn Thanh cao hứng, nhịn được, lên tiếng:

      "Chẳng lẽ, trừ bỏ mười tám đạo cơ quan ở tầng , hai tầng lầu còn lại có cơ quan nào hết sao?"

      Hồi Tuyết trong mắt có tia nghi ngờ, đáp lời:

      "Tiểu thư, chúng ta vẫn nên cẩn thận, có lẽ tầng lầu này thiết kế cơ quan, nhầm khiến người khác buông lỏng đề phòng. chừng, tầng lầu kế tiếp lại có nhiều cơ quan hơn tầng , làm cho người ta trúng kế. Dù sao cũng nên cẩn thận"

      "Ừ, ta biết rồi"

      Hai người dựa vào chút ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài chiếu vào trong tầng lầu, từng bước, từng bước , dè dặt cẩn trọng hướng lầu ba .

      Bước từng bước cẩn trọng lên từng bậc thang lầu, mỗi bước, mỗi hơi thở, cũng dám mạnh bạo. Đoản đao thỉnh thoảng được ném lên phía trước thăm dò cơ quan, sau đó lại thu hồi lại, thẳng đến hai người hoàn toàn tiến vào tầng ba.

      "Tiểu thư, là rất kỳ quái … làm sao có thể có bất kỳ cơ quan nào xuất tiếp?"

      "Đúng vậy, dựa theo phân bố của tầng hai, đáng lẽ, toàn bộ tầng hai hẳn là phải phân bổ cơ quan ám khí ở khắp ngõ ngách, làm sao có thể có cơ quan kia chứ?"

      Vãn Thanh vừa , vừa ngẩng quan sát khắp tầng lầu.

      Chỉ thấy, trước mắt toàn là kệ, kệ bày biện đủ loại hộp gấm hoa lệ, rực rỡ muôn màu, khiến người xem hoa cả mắt. Vãn Thanh vung tay lên, nhìn Hồi Tuyết, :

      "Em hãy cẩn thận chút, có lẽ, tầng lầu này có cơ quan, chúng ta chỉ cần tìm thứ cần tìm là được rồi, đừng táy máy tay chân"

      "Dạ"

      Hồi Tuyết thân hình vừa động, liền hướng bên kệ , Vãn Thanh hướng bên khác . Trong phòng, có sáu hàng kệ, mỗi tầng kệ đều đặt rất nhiều hộp gấm, điều này khiến hai người tốn ít thời gian.

      Trong phòng yên tĩnh tiếng động, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết dè dặt, cẩn trọng cầm để , luôn luôn chú ý đến bố cục cùng tình huống chung quanh phòng, để ngừa có cơ quan ám khí linh tinh bất thình lình xuất .

      Nhưng, như hai người tưởng, trong suốt quá trình hành động cũng thấy có động tĩnh nào xảy ra. Xem ra, tầng ba này cũng có cơ quan, nhưng, hai người cũng dám khinh thường, tiếp tục cẩn thận tìm kiếm đồ vật mà mình cần.

      Hai người chia nhau tìm kiếm bí kíp giúp người luyện huyền lực thăng cấp nhanh chóng, cùng các loại đan dược phụ trợ, nhưng tìm lượt lại phát , bảo bối trong Thiên Cơ Các đều liên quan đến ám khí.

      Xem ra, tất cả bảo bối bên trong Thiên Cơ Các đều là tâm huyết do Vô Hối lão nhân nghiên cứu chế tạo ra. Cái gì mà .. Cửu Chỉ Hoa Mai Hoàn, lại còn … cái gì mà … Nhất Diệp Phiêu.

      Hai người tìm trong chốc lát, lại phát , hầu hết những món bảo bối trong này, cơ bản đều là do Vô Hối lão nhân lưu lại, có rất ít bảo bối phải do ông nghiên cứu ra.

      Vãn Thanh quan sát món đồ, chợt nghe Hồi Tuyết giọng gọi nàng:

      "Tiểu thư, mau nhìn"

      Vãn Thanh mừng rỡ, tưởng rằng tìm được bí kíp hay thần đan linh tinh gì đó, nhanh chóng chạy nhanh qua. Ai ngờ … qua mới biết, ra là Phượng Hoàng Lệnh.

      hộp gấm hoa lệ, bên nắp hộp có ghi hàng chữ to, cứng cáp hữu lực 'Phượng Hoàng lệnh" vừa nhìn là có thể biết bên trong hộp chứa đựng đồ vật gì.

      hộp đề ba chữ to, rất ràng. Bằng , nhiều hộp gấm hoa lệ như vậy, hai người các nàng sao có thể dễ dàng tìm được hộp nào cất chứa Phượng Hoàng Lệnh, Hồi Tuyết thấy ba chữ to Phượng Hoàng Lệnh liền kinh ngạc gọi Vãn Thanh.

      Vãn Thanh nhàng vươn tay cầm cái hộp kia, hộp chỉ lớn cỡ bàn tay, Vãn Thanh nhanh tay mở hộp ra. đạo kim quang xuất , ánh sáng phát ra chói mắt.

      Tấm lệnh bài được khảm bảo ngọc, chất ngọc trơn mềm, nhu nhu nõn nà, vừa thấy liền biết là bảo ngọc thượng đẳng. Đập vào mắt là ba chữ to, Phượng Hoàng Lệnh, xung quanh đầu lệnh bài có bốn góc nhọn, chỉa ra như bốn ngọn núi.

      Vãn Thanh cầm Phượng Hoàng Lệnh, quan sát hồi, liền để vào hộp, đặt hộp gấm lại vị trí cũ, lên tiếng hối thúc:

      "Gần sáng rồi, chúng ta nhanh nhanh tìm thôi, đồ vật này dính dáng tới chúng ta"

      "Tiểu thư, người thử xem, đồ vật này là hay là giả?"

      Vãn Thanh nhíu mày, nhàn nhạt :

      "Chỉ sợ là giả, ta nghĩ, Hạ Hầu Đông Thần sợ là cũng biết, cho nên mới đặt nó ở tại Thiên Cơ Các này"

      "Em thử nghĩ, nếu hoài nghi, thân là hoàng đế nước, sao động tâm với thế lực to lớn của Phượng Hoàng giáo kia chứ? sao có thể yên tâm giao cho phụ vương bảo quản?"

      "Hoàng đế ai cũng đa nghi, ích kỷ, ngoài bản thân mình tin ai. Hừ, sợ là ngay cả bản thân mình cũng tin"

      "Uhm"

      Hồi Tuyết gật đầu, lại tiếp tục tìm kiếm. Vãn Thanh cúi đầu đùa nghịch món ám khí, cái kim nõ tinh xảo, lớn cỡ bàn tay, kim nõ được thiết kế chút tỳ vết, rất hoàn mỹ, cực kỳ xinh đẹp, khiến nàng thích, cầm mãi buông tay.

      Nhưng, nàng động vào đồ vật cần thiết cho huyền lực của mình trong Thiên Cơ Các này. Nếu thích, tự nàng thiết kế, nghĩ, liền đặt kim nõ trở về vị trí cũ. Bắt đầu tìm kiếm tiếp, rất nhanh, nàng tìm được quyển bí lục do Vô Hối lão nhân để lại.

      Bí lục: bản ghi chép bí mật.

      Vô Hối bí lục, Vãn Thanh vốn để ý lắm, nhưng, khi vừa mở ra trang đầu tiên, nàng liền cảm thấy hứng thú.

      Nguyên lai, đây là quyển nhật ký, ghi lại hành trình nghiên cứu cả đời của Vô Hối lão nhân. Bên trong bí lục còn nhắc tới Bích Hải Vân Thiên, đặc biệt, còn ghi lại cách tu luyện huyền lực đúng cách.

      Vãn Thanh vừa nhìn thấy đầu đề ghi cách tu luyện huyền lực đúng cách, liền lập tức đem Vô Hối bí lục nhét vào trong người, nhìn Hồi Tuyết, lên tiếng:

      "Được rồi, đừng tìm nữa, ta tìm được rồi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này , đừng trì hoãn. Nếu bị phát phiền toái"

      Hồi Tuyết biết tiểu thư tìm được gì, chạy nhanh đến bên cạnh nàng, tò mò hỏi:

      "Tiểu thư, người tìm được cái gì?"

      "Trở về rồi hãy , tại, cần rời khỏi nơi này, ngay lập tức"

      Trong Thiên Cơ Các này, cơ quan trùng trùng. Tuy rằng, giờ khắc này các nàng bình yên vô … Nhưng … ngay sau đó, phát sinh chuyện gì … ai cũng thể biết được.

      Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết cẩn thận hướng lầu hai xuống, giống như lúc đến, dùng đoản đao thăm dò cơ quan. đường thuận lợi, có chuyện gì xảy ra.

      Các nàng nhanh chóng rời khỏi tầng lầu hai, bước xuống cầu thang nối liền giữa tầng lầu hai và tầng lầu , nàng dựa theo bản vẽ, cùng bước trước đó, xuống lầu , hướng thẳng cửa sổ nhảy ra ngoài.

      Bên ngoài, tuyết trắng chói mắt, hai người nhanh chóng rời khỏi Thiên Cơ Các. Khi rời xa Thiên Cơ Các, cả trái tim mới chính thức buông xuống. Mồ hôi tuôn ướt đẫm quần áo, có thể thấy được, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết là cỡ nào khẩn trương.

      Khi đó, cả trái tim là treo ngược ở ngực, cũng may là có chuyện gì xảy ra.

      ", trở về thôi"

      Vãn Thanh lên tiếng, Hồi Tuyết gật đầu, hai bóng dáng nhanh nhẹn biến mất trong tuyết trắng.

      Thân ảnh: bóng dáng.

      Đợi cho đến khi các nàng rời hẳn, bóng dáng cao lớn, tựa như ngọc, như trúc, tư thế ngạo nghễ đứng dưới bệ cửa sổ, nhìn hai bóng dáng dần xa kia. Chớp mắt, bóng dáng đó dựa theo phương thức của Vãn Thanh vào Thiên Cơ Các (leo cửa sổ).

      Người này vào rất nhàng, thoải mái như tiến vào chỗ người, nhanh tay tắt toàn bộ cơ quan trong Thiên Cơ Các, thản nhiên, nhàng tiêu sái lên lầu ba, kiểm tra lần, phát chỉ thiếu Vô Hối bí lục, khỏi cảm thấy kỳ quái, nhíu mày.

      Vãn Thanh muốn cái thứ kia làm gì?

      Chỉ vì quyển bí lục mà sư tổ gia gia lưu lại, mà nàng màn nguy hiểm, nữa đêm xông vào Thiên Cơ Các sao?

      Cũng may … nếu phải sớm phát ý đồ của nàng, thầm tắt toàn bộ cơ quan ám khí của hai tầng lầu còn lại của Thiên Cơ Các, , cho dù, nàng có ba đầu sáu tay, cũng thoát khỏi đám ám khí kia.

      Cơ quan ám khí trong tầng lầu hai, chằng chịt gấp hai lần tầng lầu , độc kể xiết, chỉ có đến mà có về, tan xương nát thịt.

      Nghĩ, xoay người xuống lầu, rất nhanh, liền xuống lầu , nhanh chóng khởi động lại toàn bộ cơ quan ám khí trong Thiên Cơ Các.

      ai biết, hiểu rất từng ngóc ngách cơ quan ám khí trong Thiên Cơ Các này. Năm đó, thời điểm còn chưa giả ngu đần, thường xuyên theo sư tổ gia gia ra vào chỗ này.

      Khi đó, sư tổ gia gia còn giảng giải, dạy cho về cách bày bố cơ quan ám khí. Về sau, sư tổ gia gia qua đời, cũng bắt đầu giả ngu. Phụ vương liền cho là chỉ có mình mình là biết phương pháp khởi động cơ quan trong Thiên Cơ Các, lại biết … cũng biết.

      Cổ uyển, tân phòng.

      Vãn Thanh vừa về đến phòng, liền phân phó Hồi Tuyết nhìn thử xem, xem Hạ Hầu Mặc Viêm có còn ở trong phòng hay ? có biết các nàng ra ngoài hay ?

      Hồi Tuyết gật đầu, ra ngoài ngoại phòng, liền phát giường bóng người, hoảng sợ, chuẩn bị trở vào nội phòng báo cho tiểu thư biết.

      Liền nhìn thấy Hạ Hầu Mặc Viêm đầu tóc rối bù, ánh mắt mơ mơ màng màng từ bên ngoài vào, tay còn kéo kéo quần lên, ràng là tiểu đêm mới về, lập tức đỏ mặt, chạy nhanh vào nội phòng.

      "Như thế nào?"

      Vãn Thanh hỏi, Hồi Tuyết lắc đầu, trả lời:

      "Là thế tử gia tiểu đêm mới về, em sợ kinh động đến ngài ấy, cho nên nhanh chóng vào"

      "Ừ, đừng kinh động đến "

      "Tiểu thư, người của người đều toàn là mồ hôi, tiểu thư có muốn em chuẩn bị nước ấm cho ngươi tắm rửa chút hay ?"

      "Đừng kinh động đến người khác, ta chịu được"

      Vãn Thanh xong, liền cởi áo, sau đó bảo Hồi Tuyết đem nước ấm có sẵn trong nội phòng bưng tới, đơn giản lau người lần, thay nội y sạch liền leo lên giường ngủ.

      "Em cũng nên tẩy chút rồi ngủ , trời còn sớm nữa"

      "Dạ, tiểu thư"

      Hồi Tuyết ở bên tẩy rửa, Vãn Thanh nhất thời ngủ được, liền lấy quyển bí lục của Vô Hối lão nhân mà nàng lấy trộm từ Thiên Cơ Các ra đọc. Phát , đây là quyển nhật ký ghi lại chuyện tình của cuộc đời ông.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần 3: Bích Hải Vân Thiên

      Vô Hối lão nhân nguyên danh là Hạ Tri Thu, cả đời nhất du sơn ngoạn thủy, ông từng qua rất nhiều nơi. Có lần, ông vô tình vào Bích Hải Vân Thiên, mới biết được, trong thiên hạ này, chẳng phải chỉ có mỗi Huyền Vũ đại lục nhất, mà còn có nơi khác mà mình biết đến, như Bích Hải Vân Thiên.

      Bích Hải Vân Thiên, là dị cảnh, nơi đó có Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, bốn thần thú biến thành bốn thanh bảo kiếm trấn thủ Bích Hải Vân Thiên.

      Bích Hải Vân Thiên tựa như tiên giới, quanh năm suốt tháng phồn hoa rực rỡ, thanh thủy lưu niên, nơi nơi tràn ngập linh lực, so với bất kỳ nơi nào đều nồng đậm hơn rất nhiều. Nước so nơi khác càng ngọt lành, thanh ngào ngạt, người cũng so nơi khác thần quái.

      Ngay cả thú con cũng đều là linh sủng, càng kỳ lạ chính là, tu luyện huyền lực tại Bích Hải Vân Thiên so với nơi khác cấp tốc hơn gấn ngàn lần.

      Bích Hải Vân Thiên Vương, là truyển từ nhiều thế hệ, truyền người ngoài tộc, là người đứng đầu Bích Hải Vân Thiên, dưới có tứ đại trưởng lão.

      Vô Hối lão nhân tại Bích Hải Vân Thiên gặp được người nữ tử mà mình nhất, nàng cũng rất ông.

      Nhưng, Bích Hải Vân Thiên chưa từng cho phép người ngoài lưu lại, cũng cho phép người ở bên trong rời khỏi. Cho nên, sau khi Vô Hối lão nhân bị người Bích Hải Vân Thiên phát , lập tức bị trục xuất, mà người nữ tử kia cũng bị nhốt lại.

      Về sau, Vô Hối lão nhân từng vô số lần muốn xông vào Bích Hải Vân Thiên, nhưng, mỗi lần đều tìm thấy đường vào.

      Lần thứ hai ông tiến vào Bích Hải Vân Thiên là hai mươi mấy năm sau. Khi đó, ông cùng người khác xảy ra xung đột, trận đấu rất dữ dội, lại vô tình tìm được lối vào Bích Hải Vân Thiên.

      Ông thừa cơ tiến vào trong, đáng tiếc, người nữ tử mà ông khắc sâu trong lòng kia qua đời. lần đó, Bích Hải Vân Thiên mất ba thanh bảo kiếm trấn thủ Bích Hải Vân Thiên, gồm, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ.

      Vãn Thanh đọc đến đây, phát phần sau bị người xé mất, trong lòng khỏi tiếc nuối.

      Nàng rất tò mò, biết phía sau viết cái gì, có viết cách vào Bích Hải Vân Thiên hay ? Mấy tờ giấy bị xé này … chỉ sợ là do Vô Hối lão nhân tự mình xé, chắc là ông muốn ai tìm được đường vào Bích Hải Vân Thiên.

      Vãn Thanh thở dài, nằm ở Hồi Tuyết giường nghe được, vội vàng mở miệng nhắc nhở nàng:

      "Tiểu thư, người mau mau ngủ , trời gần sáng rồi"

      "Ừ"

      Vãn Thanh thuận tay đem quyển bí lục kia dấu , nhắm mắt lại ngủ.

      Ngày hôm sau, nàng thức dậy mặt trời lên cao chót vót. Trong phòng yên tĩnh tiếng động, Vãn Thanh cũng có chút kinh ngạc, bé đáh thức nàng dậy cùng dùng điểm tâm sáng với bé. Theo lý, thằng nhóc này, sáng sớm tới nháo với nàng cả buổi sáng … rốt cuộc là có chuyện gì đây?

      nghĩ, rèm cửa bị vén lên, Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi vào, vừa nhìn thấy chủ tử tỉnh, vội tới, hỏi:

      "Tiểu thư, người thức rồi sao? Em cho người đem nước ấm vào được ?"

      "Ừ"

      Vãn Thanh lên tiếng trả lời, trong đầu còn suy nghĩ tới Bích Hải Vân Thiên.

      Vô Hối lão nhân ghi lại, có ba thanh bảo kiếm trấn thủ bị mất tích. Chẳng lẽ … tới Huyền Vũ đại lục rồi sao?

      Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ …

      Huyền Vũ đại lục này duy chỉ có Đàm Đài Văn Hạo là có tu vi huyền lực cường đại. Chẳng lẽ … cùng thanh bảo kiếm kia có liên quan.

      cách khác, trong tay nhất định có thanh bảo kiếm đến từ Bích Hải Vân Thiên. Nếu, Đàm Đài Văn Hạo có thanh … như vậy, hai thanh bảo kiếm còn lại nằm trong tay ai?

      Nếu nàng cùng Hồi Tuyết tìm được hai thanh bảo kiếm kia, liền có thể tu luyện đến cấp Lam Huyền rồi, thậm chí còn thăng cao hơn. Vãn Thanh vừa nghĩ như vậy, cả người liền có chút hưng phấn.

      Hồi Tuyết lại chú ý tới tâm tình của nàng, bên hầu hạ nàng, bên bẩm báo:

      "Nghe ngày hôm nay, Tống trắc phi tổ chức thưởng mai yến ở trong phủ, mời phu nhân cùng tiểu thư của các quý phủ đến ngắm hoa mai"

      "Ta "

      Vãn Thanh lắc đầu, nàng đối với việc này căn bản có hứng thú, cái gì mà phu nhân rồi tiểu thư, ngắm hoa thưởng yến sao. Hừ! Đơn giản là đám nữ nhân ăn ngồi rồi, tụ tập lại cùng nhau khoe khoang, thổi phồng, giả tình giả ý, lợi dụng lẫn nhau.

      Nàng tại chỉ muốn tìm được hai thanh bảo kiếm của Bích Hải Vân Thiên, nhưng, nàng lại biết đâu mà tìm kiếm đây?

      Nhất định là mấy trang giấy sau cùng kia, có ghi chép lại nơi cất dấu ba thanh bảo kiếm kia, đáng tiếc, lại bị Vô Hối lão nhân xé.

      Hồi Tuyết rốt cuộc cũng phát tâm tình Vãn Thanh như bình thường, vội mở miệng hỏi nàng:

      "Tiểu thư, người nghĩ gì mà nhập thần như thế?"

      Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn Hỉ nhi cùng Phúc nhi, cười lắc đầu:

      " có việc gì"

      Hồi Tuyết rất hiểu tính tình tiểu thư nhà mình, nàng nhìn liền biết, tiểu thư nhà mình suy nghĩ nhập thần như thế, tất nhiên là có liên quan đến quyển bí lục của Vô Hối lão nhân.

      Chẳng lẽ … tiểu thư biết cách gì đó có thể giúp huyền lực tăng lên cách nhanh chóng sao?

      Hồi Tuyết nghĩ nghĩ, liền cao hứng trở lại, liền vẫy vẫy tay, phân phó Hỉ nhi cùng Phúc nhi:

      "Hai em ra ngoài chuẩn bị điểm tâm, tiểu thư đói rồi"

      "Dạ"

      Hỉ nhi cùng Phúc nhi trả lời, nhanh chóng ra ngoài.

      Hồi Tuyết thấy bên trong gian phòng còn ai khác, hưng phấn hỏi Vãn Thanh:

      "Tiểu thư, chẳng lẽ trong quyển bí lục đó có ghi biện pháp giúp huyền lực tăng lên cách nhanh chóng sao?"

      Vãn Thanh lắc lắc đầu, nhìn Hồi Tuyết, :

      "Nguyên lai, đời này có Bích Hải Vân Thiên, trong bí lục của Vô Hối lão nhân có ghi lại, Bích Hải Vân Thiên có bốn thanh bảo kiếm trấn thủ do bốn thần thú hóa thành, có ba thanh bị mất tích. Nếu ta đoán sai, ba thanh bảo kiếm này … bây giờ ở Huyền Vũ đại lục"

      "Nếu chúng ta tìm được ba thanh bảo kiếm này, huyền lực trong cơ thể nhất định nhanh chóng tăng lên cách chóng mặt. Đến lúc đó, ngay cả thực lực cường đại như Đàm Đài Văn Hạo cũng thể đối phó chúng ta"

      Hồi Tuyết nghe xong, sắc mặt khẽ biến đen, bật miệng hỏi:

      "Tiểu thư, Huyền Vũ đại lục lớn như vậy, chúng ta đâu mà tìm ba thanh bảo kiếm kia?"

      Vãn Thanh ngưng mi, chuyện, nhìn Hồi Tuyết, hỏi nàng:

      "Trước kia em từng nhắc tới Bích Hải Vân Thiên với ta phải ? Hình như em là do mẫu thân ta kể?"

      "Dạ, đúng vậy tiểu thư"

      Hồi Tuyết gật đầu, sau khi trả lời xong, nàng chợt thắc mắc … phu nhân sao lại biết Bích Hải Vân Thiên.

      Loại bí chi cảnh này, hẳn là giống thế ngoại đào nguyên, có rất ít người biết đến. Nhưng phu nhân chỉ là phụ nhân, ngay cả cổng lớn còn chưa bước ra khỏi, làm sao lại biết đến nơi có tên Bích Hải Vân Thiên?

      Ngày đó, phu nhân kể cho nàng cùng tiểu thư nghe, nàng chỉ cho đó là truyền thuyết nhân gian, nàng ngờ, câu chuyện mà nàng cho là truyền thuyết nhân gian lại là .

      Trong lúc nhất thời, sắc mặt chủ tớ vừa kinh ngạc, vừa nghi ngờ. Ngoài cửa, Hỉ nhi cùng Phúc nhi mang điểm tâm tiến vào, đem điểm tâm sắp xếp ngay ngắn bàn, liền thỉnh Vãn Thanh dùng điểm tâm.

      "Tiểu thư, quản Huệ Nương đứng ngoài cửa, có việc muốn bẩm báo với tiểu thư?"

      Vãn Thanh dùng điểm tâm, nghe Hỉ nhi bẩm báo xong, nàng gật đầu, ý bảo cho Huệ Nương tiến vào.

      "Dạ, tiểu thư"

      Hỉ nhi ra ngoài truyền Huệ Nương vào, Huệ Nương cung kính đứng ở bên đợi Vãn Thanh, Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn Huệ Nương, hỏi:

      "Có chuyện gì sao?"

      "Bẩm thế tử phi, Tống trắc phi vừa mới phái Lâu mama lại đây, , ngày hôm nay ở trong phủ tổ chức Mai Lâm yến, thỉnh thế tử phi qua thưởng mai"

      Vãn Thanh nghe xong, chợt nhớ tới, chuyện này, trước đó nghe Hồi Tuyết nhấc tới, nàng căn bản hứng thú, liền lắc đầu, lời từ chối:

      "Ngươi cứ , thân thể của ta vẫn chưa hồi phục, tiện "

      Chỉ là, Vãn Thanh xong, Huệ Nương cũng có lui ra ngoài, nàng vẫn đứng trong phòng, chần chờ, nữa muốn nữa muốn . Vãn Thanh nâng mi, tia sáng sắc bén khép tại đáy mắt, Huệ Nương bị ánh mắt của Vãn Thanh hù dọa, lập tức cúi đầu, :

      "Thế tử phi … phải nô tì nhiều chuyện …nhưng, thưởng mai yến lần này … kỳ thực còn có ý nghĩa khác … nô tì sợ thế tử phi biết …"

      "Hử, còn có ý nghĩa khác sao? Ngươi cho ta nghe chút?"

      Vãn Thanh ăn no, buông đũa xuống, Hồi Tuyết đưa nước súc miệng, cùng khăn mặt lại, Hỉ nhi cùng Phúc nhi dọn dẹp bàn, sau đó lui xuống. Huệ Nương dám qua loa, liền cung kính :

      "Nghe Nhiệt Hà ở phương bắc gặp nạn, trời liên tục đổ tuyết suốt nửa tháng, khiến cho sông Nhiệt Hà cùng đường xá toàn bộ bị phủ kín, người dân có phương tiện lại, mùa màng thất bát, thể canh tác cùng đánh bắt, nạn dân vô số"

      "Trong lúc nhất thời, người dân có chỗ ở, quan phủ địa phương đem hết của cải cùng toàn lực cứu giúp bá tánh, ngân sách địa phương cạn sạch, vì nạn dân quá nhiều. Phương Bắc còn năng lực dàn xếp chỗ ở cho nạn dân"

      "Cho nên, quan phủ địa phương dân tấu sớ, thượng báo với hoàng thượng, mong hoàng thượng chu cấp thêm ngân sách xuống. Nhưng, ngặc nỗi, trời tiến vào mùa đông, nghe , phía Hộ Bộ chuyển phần lớn ngân sách đến biên giới cho các tướng sĩ, nhầm chu cấp lương thực cùng áo bông, để binh lính tướng sĩ chống chọi qua mùa đông khắc nghiệt"

      "Vì chuyện xảy ra quá bất ngờ, nên Hộ Bộ nhất thời lấy ra ngân sách đến, hoàng thượng cùng các triều thần thương lượng, chuẩn bị vì nạn dân quyên tiền, việc này lại giao cho vương gia nhà chúng ta"

      "Cho nên, Tống trắc phi mới nảy ra ý nghĩ tổ chức thưởng mai yến tại Mai Lâm. Kỳ thực, Tống trắc phi chỉ muốn kéo mấy vị phu nhân kia quyên tiền mà thôi. Nô tì nghĩ, chuyện này … thế tử phi thể từ chối, bằng …"

      Huệ Nương xong, Vãn Thanh gì.

      Chuyện Nhiệt Hà nàng biết, thời tiết ở phương bắc thường xuyên rét lạnh, nhiệt độ khí liên tiếp dưới độ. Hàng năm, tuyết rơi dày đặc.

      Nàng ngờ tới, năm nay nghiêm trọng đến như thế, chỉ sợ, rất nhiều người ờ phương bắc đều chết đói, chết rét.

      Vãn Thanh nghĩ, trong lòng khỏi có chút khó chịu, nâng mắt nhìn Huệ Nương, nghi ngờ, hỏi:

      "Làm sao ngươi biết ràng như thế?"

      "Là Lâu mama với nô tì, cho nên nô tì mới cho thế tử phi biết"

      "Ừ, việc này ngươi làm tệ, xuống , đợi lát nữa ta qua"

      "Dạ, nô tì cáo lui"

      Huệ Nương lui ra ngoài, Hồi Tuyết nhìn Vãn Thanh, giọng hỏi:

      "Tiểu thư, người xem … việc này chúng ta nên làm như thế nào?"

      " xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu ta có thể trợ giúp, tất nhiên giúp. Ta quyết định, đem toàn bộ đồ cưới quyên cứu trợ nạn dân"

      "Tiểu thư"

      Hồi Tuyết kêu tiếng, toàn bộ ba mươi tám rương đồ cưới tất cả đều quyên hết? Giá trị ước chừng hơn ngàn vạn lượng (1 vạn= 10.000; 1.000 vạn= 10.000.000). Nhưng, nàng biết, tiểu thư đụng đến đồ trang sức trong mấy rương đồ cưới này.

      Mấy thứ này chỉ là vật ngoài thân, vô dụng, đến lúc rời cũng mang theo được, bằng quyên hết ra, giúp cho những nạn dân đói rét phương bắc.

      Ngẫm lại, nàng hiểu vì sao tiểu thư lại làm như thế.

      "Hừ, Tống trắc phi chắc chắn là đánh chủ ý đến mấy rương đồ cưới này của ta, ngược lại, bằng quyên hết ra, còn hơn bị bà ta chiếm làm của riêng. Ta muốn xem xem, bà ta còn dám động tâm tư đến phần đồ cưới mà Mặc Viêm cho ta hay ?"

      "Khi đó … Hừ! Thái phi cùng Hán Thành Vương ra mặt, dù sao, đó cũng là tài sản của Mặc Viêm, phải của ta"

      "Dạ, tiểu thư"

      Hồi Tuyết gật đầu, Vãn Thanh liền đứng dậy hoạt động gân cốt.

      lâu sau, Hạ Hầu Mặc Viêm nắm tay Đồng Đồng vào phòng, mặt hai người, lớn , đều đỏ bừng bừng vì lạnh, hết sức chói mắt, Chiêu Chiêu từ phía sau lưng hai người chạy lên trước, mệt đến nổi thở dài thở ngắn.

      Hai phụ tử nhìn đến Vãn Thanh từ trong nội phòng ra, đồng thời dừng chân, kêu tiếng:

      "Mẫu thân"

      "Nương tử"

      Vãn Thanh gật đầu, nhìn bé dịu dàng cười, nàng đối với Hạ Hầu Mặc Viêm, có gì đáng .

      "Con chơi cái gì mà cao hứng như thế?"

      "Mẫu thân, mẫu thân biết ? cái hồ ở phía sau phủ bị đóng thành băng dày nha, có thể trượt băng hồ được nha, chơi vui lắm"

      "Con đó, để ý chút, coi chừng băng mỏng trượt chân rớt vào trong hồ nguy"

      Vãn Thanh cảnh cáo bé, trời rất lạnh, nếu con cẩn thận rơi vào hồ băng … đây phải là chuyện đùa.

      Nghĩ, lại lo lắng dặn dò bé câu:

      "Sau này được chơi như vậy nữa. Buổi trưa, băng từ từ tan dần, lớp băng ngày càng mỏng manh, chịu nổi sức nặng của mặt , người đứng mặt băng rớt vào trong hồ, con hiểu chưa?"

      "Dạ, con hiểu, con đây phải là trở lại rồi sao? Mẫu thân, mẫu thân tính đâu vậy?"

      "Mẫu thân Mai Lâm thưởng mai"

      "Con cũng "

      Đồng Đồng nghe hai chữ ‘thưởng mai’, hết sức cao hứng, Hạ Hầu Mặc Viêm đứng bên luôn chuyện, nghe Đồng Đồng xong, lập tức phụ họa câu:

      "Nương tử, ta cũng "

      Vãn Thanh nâng mi nhìn lớn , trả lời liền.

      Nghĩ, hai phụ tử muốn thôi, đỡ phải đợi lát nữa hai ôn thần này lại chạy ra sau phủ chơi trượt băng khiến nàng lo lắng, liền đồng ý:

      "Ừ, vậy thôi"

      Đoàn người cười cười bước ra Cổ Uyển, hướng Hán Thành Vương phủ Mai Lâm mà .
      thuyt thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần cuối: Thưởng mai yến
      Mai Lâm trồng hơn mười loại mai khác nhau, Hồng Mai đỏ tươi như lửa, tư thái nghiên lệ, tuyết trắng nhàng bám cành. Hồng Mai trải qua đêm đầy gió tuyết, càng diễm lệ, hương thơm càng nùng.

      Tuyết trắng hồng mai, làm khung cảnh trong Hán Thành Vương phủ nổi bật tựa như thế ngoại đào nguyên.

      Chính giữa Mai Lâm có tòa đình rộng rãi, lúc này, nha hoàn bận rộn nâng án kỷ, chuyển lò sưởi, điểm tâm cùng rượu ngon. Trong lúc nhất thời, náo nhiệt thành đoàn.

      Hán Thành Vương phủ vào dịp cuối năm đều làm vài lần yến hội như vậy, thứ nhất là mở rộng quan hệ, thứ hai là khoe khoang danh thế.

      Thời điểm đám người Vãn Thanh đến, bên trong đình có rất nhiều khách đến, tiếng cười ồn ào náo nhiệt ngừng.

      Nàng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm còn có Đồng Đồng vừa xuất , tiếng cười bỗng đình chỉ, im lặng dị thường. Có vài người xúm lại, vuốt mông ngựa xum xoe với đám người Vãn Thanh.

      Về chuyện ngốc thế tử của Hán Thành Vương tiến vào tân phòng, mọi người quên dần. Bởi vì, sau đó họ lại nghe thế tử muốn vào tân phòng nhưng vào được, nội dung hai câu chuyện hoàn toàn ngược lại.

      Mọi người cuối cùng cho ra kết luận, vị thế tử gia này đầu óc vốn bình thường, cho nên, thể trách Vãn Thanh.

      Tống trắc phi nhìn thấy Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm cùng nhau đến, đồng tử lạnh dần xuống, nhưng, mặt vẫn tươi cười nhàng, tới, kéo Vãn Thanh qua bên ngồi xuống, giọng niểm nở :

      "Thế tử phi tới, mau mau ngồi xuống đây, nơi này rất ấm áp. Bên ngoài khá lạnh phải ?"

      Vãn Thanh cũng để ý đến Tống trắc phi cái gì.

      Bà ta muốn diễn kịch sao?

      Hừ! Nàng theo. Bà ta muốn làm bộ làm tịch, diễn kịch trước mặt người khác là chuyện của bà ta. Nàng muốn thuận theo, bà ta làm gì được nàng?

      Quan khách đều đến gần hết, ngồi chật cứng ở trong đình lâu. Bên trong đình rất ấm áp, chút cũng lạnh, cách đó xa, những đóa hồng mai nở ra từng đóa, từng đóa , khung cảnh rất kiều diễm.

      Trong đình những cành hoa mai được trang trí lấp đầy mọi ngóc ngách, tiên diễm loá mắt, trong khí cũng toàn hương mai, hương mai nồng nàn, thơm ngào ngạt say lòng người.

      Vãn Thanh quan sát xung quanh, chỉ thấy những nữ nhân ngồi trong đình đa phần là phụ nhân, chỉ có nhóm là tiểu thư chưa xuất giá.

      Người của ngũ đại thế gia đều đến đông đủ, ngay cả gia tộc Thượng Quan cũng ngoại lệ.

      Yến tiệc loại này, làm sao có thể thiếu góp mặt của gia tộc Thượng Quan. Nếu là trước kia, chỉ sợ chưa hẳn gửi thiệp mời, nhưng năm nay lại khác.

      Thượng Quan Nguyệt Phượng cùng Thượng Quan Loan Thư đều theo Hầu phu nhân đến Hán Thành Vương phủ dự tiệc thưởng mai. Hai người bọn họ vừa nhìn thấy Vãn Thanh, liền lập tức tươi cười lấy lòng, Vãn Thanh thấy vậy, chỉ gật đầu xem như chào hỏi.

      Bởi vì xung quanh có quá nhiều người đến chào hỏi, nên nàng nhất thời thể tách ra, đến chào hỏi người của Thượng Quan gia được. Dù sao nàng cũng là chủ nhà, còn phải an bày chu toàn cho quan khách đến dự tiệc, nên Vãn Thanh cũng chỉ gật đầu cái xem như chào hỏi.

      Ngày hôm nay, nếu như phải bởi vì yến tiệc liên quan đến việc quyên tiền cho nạn dân, nàng căn bản tham gia mấy loại hình yến tiệc vớ vẩn này.

      Mọi người phân chia ngồi ngay ngắn ở trong đình, vừa uống trà, vừa trò chuyện.

      Đợi quan khách trong đình chào hỏi nhau xong, Tống trắc phi giơ tay che miệng, ho tiếng xong liền đứng lên, điều này khiến mọi người trong đình chú ý.

      Mọi người đều ngước nhìn Tống trắc phi, xung quanh bỗng chốc đều im lặng tiếng động, ngoại trừ tiếng gió vi vu thổi cùng tiếng cánh hoa mai rơi nền tuyết.

      Những người có địa vị cao trong triều đều biết, Hán Thành Vương phủ tổ chức Thưởng Mai Yến đơn thuần là mời mọi người đến ngắm hoa mai, mà còn có dụng ý khác. Cho nên, mọi người im lặng chờ Tống trắc phi mở miệng ra lý do tổ chức yến tiệc ngày hôm nay.

      "E hèm! vậy …. mọi người chắc đều nghe qua chuyện về Nhiệt Hà phương Bắc liên tiếp chịu đói rét do trời liên tục đổ tuyết trong nửa tháng qua. Trận tuyết lớn này khiến rất nhiều người chết đói chết rét"

      "Quan phủ địa phương cho dù dùng toàn lực cứu giúp cũng cứu xuể. Vì nạn dân quá nhiều, nên nhất thời những nạn dân chưa kịp phân bố chỗ ở tạm còn chưa có cái ăn cùng chỗ tránh rét"

      "Cho nên, quan phủ địa phương cấp báo lên triều đình, muốn triều đình nhanh chóng cấp ngân lượng cứu giúp cho những nạn dân phương Bắc"

      "Nhưng ….. ngặc nỗi, triều đình vừa trích gần như toàn bộ ngân lượng trong ngân khố cho bính lính tại biên ải trãi qua mùa đông khắc nghiệt năm nay, nên tạm thời đủ chu cấp"

      "E hèm! Tình hình trước mắt là vẫn còn thiếu ít. Cho nên, vương gia nhà chúng ta mới tiếp nhận việc này. Bởi vậy, thiếp thân mới mạo muội làm ra quyết định tổ chứ Thưởng Mai Yến ngày hôm nay nhầm trợ giúp vương gia chút sức"

      "Cho nên, ngày hôm nay, ta mời các vị phu nhân lại đây, chính là muốn mọi người đóng góp chút tấm lòng dành cho nạn nhân nơi phương Bắc đáng thương đó cũng là giúp triều đình vượt qua lần cam go này"

      Tống trắc phi xong, mọi người trong đình liền gật đầu chấp nhận ý kiến , sau đó chụm đầu nghị luận ầm ĩ.

      Vãn Thanh thầm quan sát người của Thượng Quan gia, liền thấy sắc mặt của mọi người trong nháy mắt trắng xanh giọt máu.

      Trong lòng khỏi buồn cười, nghĩ đến việc người của Thượng Quan gia còn tưởng là đến yến tiệc tại Hán Thành Vương phủ lần này dễ dàng kết thân với những gia tộc danh giá hoặc là người của hoàng thất, còn dẫn theo hai nữ tử trong độ tuổi hôn phối lại đây, muốn giới thiệu làm quen nhầm liên hôn để giúp Thượng Quan gia lên.

      Hừ! Trong loại thời điểm này, mọi người đâu còn tâm tư mà ngắm nữ nhân.

      Trong đình có người mở miệng :

      " biết Hán Thành Vương phủ chuẩn bị quyên bao nhiêu ngân lượng"

      Tống trắc phi trong mắt chợt lóe lên ám trầm, cười mở miệng trả lời:

      "Thần thiếp quyết định quyên mười ngàn lượng bạc, từ giờ trở , tất cả chi phí cùa mọi người trong vương phủ đều phải giảm nửa chi phí trong vòng nửa năm"

      Hán Thành Vương phủ quyên mười ngàn lượng, những người khác đương nhiên có khả năng quyên vượt qua con số này, có người kêu lên.

      "Ta quyên ba ngàn lượng"

      "Ta năm ngàn"

      "Sáu ngàn"

      Đại diện cho Thượng Quan phủ Hầu phu nhân, sắc mặt càng ngày càng khó coi, bà ta liều mạng thu lại thân mình lui dần ra sau, cố tình có người buông tha, người đó giống như phát ra tân đại lục, liền kêu lên:

      "Đây phải là Thượng Quan gia Hầu phu nhân sao? ngờ nhà mẹ đẻ của thế tử phi cũng tới, biết Hầu phu nhân chuẩn bị quyên bao nhiêu bạc?"

      Hầu phu nhân đứng dậy, nhìn vòng trong đình. Lúc này, tất cả mọi người trong đình đều nhìn bà ta, việc này khiến bà ta khó thở, nhất thời ra lời, sắc mặt trở nên đỏ hồng.

      Việc này nàng thề làm chủ được, nếu như nàng đáp ứng quyên bạc. Như vậy, sau khi trở về, lão thái thái tất nhiên muốn nàng bổ khuyết cái hố này, loại việc làm lỗ vốn này phải là việc nàng thường làm.

      Lúc này, những người trong đình tất cả đều mang gương mặt xem kịch vui, nhìn Thượng Quan phủ Hầu phu nhân.

      Vãn Thanh híp mắt, lạnh lùng nhìn chuyện phát sinh ngay trước mắt mình, nội tâm đối với những nữ nhân tự xưng là quý tộc danh giá này tương đối khinh thường.

      Bọn họ nghĩ rằng bọn họ so với Hầu phu nhân cao quý đến mức nào, nơi này đâu phải là trạch viện nhà bọn họ, bọn họ muốn đấu đá như thế nào làm thế náy. Triều đình xảy ra chuyện lớn như vậy, thế nhưng bọn họ còn có tâm trạng mà đấu đá lẫn nhau.

      Cho tới bây giờ tổng ngân lượng mà mọi người quyên chỉ có ba mươi lăm ngàn lượng, cũng ai lo lắng suy nghĩ tại giờ phút này, tại phương Bắc xa xôi kia có bao nhiêu người chết đói chết rét, còn bọn họ sống trong nhung lụa ấm áp, cẩm y ngọc thực.

      Bọn họ chỉ quyên chút bạc mà lên mặt xem thường người khác, ba mươi lăm ngàn lượng bằng cây trăm mà mấy nữ nhân này cài tóc chứ đừng tới việc cứu giúp nạn nhân. Chỉ chút bạc ít ỏi đó đối với mấy trăm ngàn nạn dân có tác dụng gì.

      Vãn Thanh nghĩ, xoạt tiếng liền đứng lên, mặt lạnh, trầm xuống lên tiếng :

      "Được rồi, phần của Thượng Quan phủ để ta quyên"

      Vãn Thanh mới xong, Hầu phu nhân liền đỏ mặt già, nhanh chóng ngồi xuống. Trong lòng thập phần biết ơn Vãn Thanh, lại đâu biết rằng, trong lòng Vãn Thanh là vô cùng xem thường những người này, nàng chỉ là đau lòng nạn dân, chứ cũng muốn giúp Thượng Quan phủ vang danh gì đó.

      Lúc này có người lên tiếng hỏi:

      " biết thế tử phi chuẩn bị quyên bao nhiêu vạn lượng?"

      Người này vừa hỏi xong, mọi người trong đình trố mắt kinh ngạc nhìn người vừa hỏi, người đó xa lạ gì, chính là cháu Lã Thừa tướng, Lã Phượng Kiều, được chỉ hôn cho Liễu gia, Phiêu Kỵ Tương Quân làm chính thất, nhưng chưa tới hôn kỳ.

      Giờ phút này gương mặt kiều diễm quyến rũ có vài ý khiêu khích, ánh mắt là đầy ác ý cùng ganh ghét, làm cho người ta vừa nhìn, liền biết nàng ta có ý tốt. Nào có người nguyện ý vừa ra tay liền quyên mấy vạn lượng, lại phải người ngu.

      Lã Phượng Kiều vừa ra tiếng, ánh mắt Vãn Thanh lóe lên cái, khóe môi đầy ý cười thú vị.

      Dạo gần đây, nàng vì chuyện của Đồng Đồng cùng chàng ngốc kia nên hao hết tâm sức. Nàng nghĩ tới, còn có con cá lọt lưới chưa kịp giải quyết.

      " biết Lữ tiểu thư lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ta quyên bao nhiêu ….. Lữ tiểu thư cũng quyên bấy nhiêu?"

      Lời vừa ra, khiến cho những người ngồi uống trà xem náo nhiệt tất cả đều nhìn ra, sắp có kịch hay để xem, Lã Phượng Kiều nghe vậy Vãn Thanh hỏi ngược lại mình, tính hiếu thắng liền nổi lên, đứng lên, nhìn chằm chằm Vãn Thanh phát biểu hùng hồn:

      "Chỉ cần thế tử phi ra con số, ta tùy thời phụng bồi"

      "Nha, ta có thể lý giải ý của Lã tiểu thư là, chỉ cần ta quyên bao nhiêu, Lữ tiểu thư liền quyên bấy nhiêu sao?"

      Vãn Thanh xong, người trong đình chỉ trỏ, nghị luận ầm ĩ, tính cách của Lã Phượng Kiều vốn kiêu căng, thích thu thiệt người khác. Nàng ta nghe Vãn Thanh xong, liền nhìn Vãn Thanh, mím môi cười, đắc ý tiếp lời:

      "Đúng vậy, chỉ cần thế tử phi quyên bao nhiêu, Lữ phủ chúng ta tự nhiên cũng quyên bấy nhiêu"

      Nàng ta vừa xong, mẫu thân nàng ta, Lã phu nhân liền nhanh tay kéo nàng ta ngồi xuống. Bà sợ nữ nhi của mình gây ra chuyện rắc rối.

      Đây là Hán Thành Vương phủ, phải Thừa Tướng phủ. Đây phải là nơi nữ nhi muốn gì cũng được, chỉ hành động vô ý có thể khiến Lã gia tăng thêm phiền phức. Đáng tiếc, Lã Phượng Kiều cũng để ý đến sắc mặt cùng hàm ý của mẫu thân mình.

      Lã Phượng Kiều tự nhận, trong Hán Thành Vương phủ này, tiếng của Thượng Quan Vãn Thanh căn bản là vô dụng. Bây giờ, tất cả quyền hành đều nằm trong tay Tống trắc phi.

      Trước đó, Tống trắc phi chỉ quyên có vạn lượng (mười ngàn lượng), như vậy ….. với đứa ty tiện nghèo hèn như Thượng Quan Vãn Thanh có thể quyên bao nhiêu?

      Dù sao cũng chỉ đến mấy ngàn lượng là cùng, nàng muốn nhìn xem con tiện nhân này bị người cười chê, xấu mặt, sau đó khóc lóc cầu xin nàng như thế nào?

      Nhưng, nàng ta lại biết việc.

      Đó là, Vãn Thanh còn có tận ba mươi tám rương đồ cưới, được đặt ở trong kho của Cổ Uyển. Trong vương phủ này, ai dám hiên ngang động đến đồ cưới của nàng, kể cả Tống Trác phi.

      Vãn Thanh vừa vào phủ, liền liên tục xảy ra nhiều chuyện rắc rối. Cho nên, Tống trắc phi còn chưa kịp kiếm cớ động vào đồ cưới của nàng. Do đó, ba mươi tám rương đồ cưới bị sứt mẻ còn nguyên được canh giữ cẩn thận trong kho của Cổ Uyển.

      Lã Phượng Kiều vốn cho là Vãn Thanh bị thất sủng, nên trong người có bao nhiêu bạc, sao có thể hào phóng mà quyên ra mấy vạn lượng bạc.

      Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều hồi hộp nhìn Vãn Thanh.

      Vãn Thanh cười nhạt, thanh tao dịu dàng, có thể so với hồng mai, ngạo nghễ, ngát hương, lạnh lùng mà quyến rũ. Chỉ nụ cười hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người trong đình, chỉ thấy nàng nhàn nhạt mở miệng, :

      "Hồi Tuyết, ba mươi tám rương đồ cưới của bản thế tử phi, có giá trị bao nhiêu?"

      "Bẩm thế tử phi, gần triệu lượng"

      "Vậy sao?"

      "Vậy ….. Bản thế tử phi xin quyên toàn bộ ba mươi tám rương đồ cưới cho nạn dân phương Bắc"

      Vãn Thanh xong, nhìn Lã Phượng Kiều, thản nhiên mở miệng nhắc nhở:

      "Tống trắc phi, những lời vừa rồi mà Lữ tiểu thư , người chắc cũng nghe rất ràng, bản thế tử phi quyên bao nhiêu, Lữ phủ liền quyên bấy nhiêu. Lữ tiểu thư, lời vừa mới lâu, chắc người chưa gì quên chứ, phải ?"

      Bên trong đình, thần sắc của tất cả mọi người đều ngây dại, giống như vừa bị người tát vào mặt, nhất thời bất động.

      Sắc mặt Lã Phượng Kiều càng khó coi, triệu lượng … đây phải là con số . Vậy mà nữ nhân này chút nghĩ ngợi liền quyên hết ra ngoài.

      Này … này … ngân sách của Lữ phủ chỗ nào trù nhiều như vậy ngân lượng, bất cẩn ngã ngồi xuống nệm êm phía sau lưng, sắc mặt của Lữ phu nhân càng là khó coi đến cực điểm, có thể so sánh với đáy nồi.

      Mọi người trong đình tựa như bị điểm huyện, cơ thể bất động, trừ bỏ người của Lữ gia, trong đó, sắc mặt khó xem nhất chính là Tống trắc phi.

      Ba mươi tám rương đồ cưới … đó là đồ vật thuộc về Hán Thành Vương phủ, thuộc về nàng. Con tiện nhân kia mắt nháy liền quyên hết toàn bộ ra ngoài.

      Nàng vì ba mươi tám rương đồ cưới đó mà vắt óc mưu tính đoạt về, khiến bao nhiêu đêm đều ngủ yên. Sớm biết như vậy, mình hẳn là sớm hành động chút, đến mức bị con tiện nhân phá sản này quyên hết ra ngoài.

      Trong lúc nhất thời, trong đình tiếng động, nhưng ... Vãn Thanh còn chưa có ý định buông tha những người này, nàng lạnh lùng lên tiếng:

      "Giờ phút này, những nạn dân phương Bắc chịu đói chịu khát, thậm chí còn bị chết đói chết rét"

      "Các vị hẳn là nên góp chút sức lực, mà phải ở trong này khéo như rót mật, lục đục với nhau. Các vị thân là gia quyến trọng thần trong triều đình, có phải là nên vì triều đình mà ra phần sức lực hay ?"

      "Dù nghèo hèn hay phú quý, mọi người đều là con dân của Kim Hạ, là con dân của hoàng thượng, tất cả mọi người đều là đồng bào. Các vị làm sao lại có thể nhẫn tâm khiến mình đồng bào của mình bị đói chết rét chết kia chứ?"

      Vãn Thanh xong, nghĩ để ý đến mấy nữ nhân bị nàng trách móc đến ngây người, trực tiếp vung tay cái, rời khỏi yến tiệc, Hồi Tuyết theo sát phía sau nàng.

      Đồng Đồng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm nhanh chóng đứng dậy, người câu, lên tiếng:

      "Nương tử rất oai, nàng là lợi hại"

      "Đúng vậy, mẫu thân rất oai"

      "Uhm, uhm"

      Hai người khen xong, vai kề vai nhanh chóng rời khỏi Thưởng Mai Yến, nhanh chóng chạy đuổi theo bóng dáng phía trước. Trong đình, nhóm người Vãn thanh rời lâu cũng tiếng động nào vang lên, tựa như nơi người.

      Sau khi nghe những lời Vãn Thanh , mọi người trong yến tiệc tựa như uống thần dược, tinh thần hăng hái, hưng phấn quyên bạc ra ngoài, lần quyên bạc này hết sức thành công.

      Trước đó, mấy vị phu nhân sau khi nghe Tống trắc phi quyên mười ngàn lượng, sau đó bắt đầu toàn quyên hai, ba ngàn lượng, nhiều nhất là sáu ngàn lượng bạc trắng, cộng lại chưa tới ba mươi lăm ngàn lượng.

      Nhưng, sau khi Vãn Thanh rời khỏi mỗi người đều quyên từ mười ngàn lượng trở lên. Cứ như vậy xuống, ra quyên cũng ít ngân lượng, trợ giúp triều đình lần thoát qua cửa ải đại nạn.

      Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết rời khỏi Mai Lâm, đường hồi Cổ Uyển, theo phía sau nàng là Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Đồng Đồng.

      Đoàn người mới vừa rời khỏi Mai Lâm bao xa, liền thấy có hai thị vệ lại đứng chắn đường của nhóm người Vãn Thanh, khom người cung kính :

      "Thế tử phi, vương gia cho mời"

      Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn, là thị vệ của Hán Thành Vương phủ, nàng có chút bất ngờ, nghĩ tới, ngày hôm nay, vào giờ này phụ vương thế nhưng còn ở trong phủ.

      Nàng gật đầu cái, bốn người liền theo phía sau hai thị vệ kia hướng hướng khác của Mai Lâm mà . vòng qua hơn mười góc mai, liền có tòa đình lâu, nguyên lai bên trong Mai Lâm có tời hai tòa đình lâu, điều này khiến Vãn Thanh cảm thấy bất ngờ.

      Đình lâu được che lấp rất kín đáo, bình phong được ngăn xung quanh đình lâu, nhìn tới bên trong, xung quanh bốn phía của đình lâu trừ bỏ thị vệ của Hán Thành Vương phủ, còn có rất nhiều thị vệ lạ mặt.

      Vãn Thanh thần sắc nghiêm nghị, mơ hồ có thể đoán ra, bên trong đình lâu trừ bỏ Hán Thành Vương, chỉ sợ còn có người khác, nhất thời đứng ở bên ngoài đình lâu dám manh động.

      Hai người thị vệ kia vào bẩm báo, rất nhanh liền ra, cung kính hành lễ:

      "Thế tử phi, vương gia cho mời vào"

      "Ừ"

      Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm, Đồng Đồng, cả ba người bước lên thềm đá vào bên trong đình lâu. Chỉ thấy, bên trong đình ấm áp như mùa xuân, mấy nhánh hoa mai thơm ngát, khoe sắc xinh đẹp nằm trong bình sứ men xanh.

      Lúc này, người ngồi ở vị trí chính giữa đình lâu, ai khác ngoài suy đoán của Vãn Thanh. Quả nhiên, người đó chính là hoàng đế của Kim Hạ quốc, Hạ Hầu Đông Thần, ngồi bên cạnh ông, trừ bỏ Hán Thành Vương, xung quanh còn có vài vị trọng thần trong triều.

      Những người này vừa nhìn thấy Vãn Thanh tiến vào, trong mắt liền lộ ra sắc thái tán thưởng, còn có chút tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu. Trong lúc nhất thời, thần sắc của mọi người nhìn nàng giống nhau.

      Vãn Thanh cũng lười để ý tới cái nhìn của người khác về nàng, nàng cung kính khom người hướng hoàng thượng thi lễ.

      "Gặp qua hoàng thượng, phụ vương"

      Hạ Hầu Mặc Viêm cũng cười tủm tỉm, vẻ mặt sáng rọi lên tiếng:

      "Gặp qua hoàng bá phụ, phụ vương"

      Đồng Đồng đứng ở phía sau hai người cũng cúi xuống hành lễ, nhưng bé hề lời nào.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 76: mưu hại người, ngược lại hại mình.
      Phần 1: Trung Nghĩa quận chúa


      Trong đình, Hạ Hầu Đông Thần híp mắt nhìn Vãn Thanh, chợt nhớ tới những lời mà nha đầu kia từng dõng dạt đại điện vào ngày ấy, rất sắc bén, đánh thẳng vào trong lòng người.

      Ngày ấy, liền biết, nha đầu kia giống những nữ nhân tầm thường ngoài kia, là nha đầu cơ trí, thông minh. Chỉ là … ngờ tới, nha đầu kia chớp mắt liền lập tức quyên ra ba mươi tám rương đồ cưới.

      nghe ám vệ bẩm báo xong, trong đầu tràn ngập nghi vấn, có chút … bất ngờ. Từ trước đến nay, nữ nhân đa phần là keo kiệt lại tham lam, có ai rộng lượng như nam tử, trong lòng chỉ suy nghĩ cho dân chúng. Cho nên, liền phái thị vệ truyền nàng đến.

      "Uhm, đều bình thân "

      "Tạ Hoàng Thượng"

      "Tạ hoàng bá phụ"

      Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Vãn Thanh đều đứng lên, dịch sang bên mà đứng, hoàng đế nhìn Vãn Thanh, ôn nhuận mở miệng hỏi:

      "Thượng Quan Vãn Thanh, trẫm nghe ngươi muốn quyên ra ba mươi tám rương đồ cưới, có chuyện này?"

      Vãn Thanh nghe Hạ Hầu Đông Thần hỏi xong, liền hiểu được lý do tại vì sao nàng lại được truyền đến đây. Chính là hỏi về chuyện này .

      Bất cứ người nào nghe qua chuyện này có lẽ cảm thấy chân , vì ai quyên số bạc lớn như vậy, ai tham, cũng ai suy nghĩ cho bản thân mình. Mình vì mình, trời tru đất diệt.

      Ngay cả bản thân nàng cũng vậy, nàng cũng có lòng tham, nàng cũng nghĩ cho mình. Nhưng, nàng lòng muốn cứu giúp những nạn dân đáng thương kia.

      Huống chi, số bạc đó đối với nàng cũng chỉ là số lẻ, nàng có thiếu tiền. Tính ra, nàng cũng cần dùng đến mấy rương đồ cưới đó. Dù sao, nếu quyên ra ngoài, cũng bị người khác dòm ngó, mưu tính đoạt lấy, chiếm làm của riêng.

      Tính tính lại, thay vì tốn công tốn sức canh giữ, bảo vệ mấy rương đồ cưới đó, chi bằng quyên hết ra ngoài, khỏi tốn sức canh phòng. Còn giúp đỡ được nạn dân phương bắc có thể thoát được cửa ải khó khắn lần này.

      Lúc này, trong đình, trừ bỏ hoàng thượng, ngay cả Hán Thành Vương cùng mấy vị trọng thần trong triều đều nhìn Vãn Thanh. Trong lòng ngập tràn những suy đoán.

      Nha đầu này chịu đau mà quyên ra hết ba mươi tám rương đồ cưới sao?

      Nếu vậy, chơi cũng là lớn , đừng tiểu nha đầu như nàng, cho dù là bọn họ … bọn họ cũng luyến tiếc mà quyên ra nhiều bạc như vậy.

      Đáng tiếc, Vãn Thanh từ trước tới nay là làm, nàng ngẩng đầu nhìn hoàng đế, trầm ổn bình tĩnh gật đầu, sau đó đáp lời:

      "Bẩm hoàng thượng, đúng là như vậy"

      "Vãn Thanh thân là con dân Kim Hạ, nếu trong tay có chút năng lực này, theo lý là phải vì Kim Hạ, vì nạn dân mà hiến phần sức. Chỉ có mọi người cùng chung nỗ lực, Kim Hạ mới có thể càng đoàn kết, càng phát đạt"

      Vãn Thanh vừa dứt, bên trong đình, liền có người vỗ tay tán thưởng. Người này ai khác, chính là Hán Thành Vương. Ông đối với hành động cùng lời của con dâu nhà mình là hết sức tán thưởng, hết sức tự hào.

      Mọi người ngồi trong đình đều mang gương mặt hâm mộ, làm thế nào mà nhà người ta rước về con dâu xuất sắc như vậy? Còn nhà mình … chỉ cần nghĩ đến tình hình tối ngày hôm qua là nhức đầu.

      Chỉ mới mở miệng đề nghị quyên bạc cho nạn dân chút thôi mấy vị phu phải liều mạng với bọn họ khóc lóc than vãn, đúng là kiến thức hạn hẹp, ích kỷ, mọn.

      Bất quá, cũng có số người nghĩ như vậy. Bọn họ cho rằng Vãn Thanh là vung bạc ra mua danh chuộc tiếng, có người nhịn được, tiếng hừ lạnh trong cổ họng phát ra, khinh thường lên tiếng chế giễu:

      "Hừ! Chẳng qua chỉ quyên có mười triệu lượng bạc, có cần thiết phải cuồng ngạo như thế ?"

      Người lên tiếng chính là Lã thừa tướng, năm nay, Lã thừa tướng hơn sáu mươi tuổi, thân thể vẫn rất khỏe mạnh, tráng kiện, chuyện trầm ổn có lực. Ông ta vừa xong, số trọng thần bên trong đình liền đồng ý với lời vừa rồi của ông, nhăn mày, nhìn ông.

      Lão già này, sống bao lâu sao còn ăn hàm hồ như vậy? Người ta quyên tận mười triệu lượng bạc, dựa vào cái gì người ta cuồng ngạo?

      Hoàng thượng lại gì, ông ta dựa vào cái gì mà trước mặt hoàng thượng cùng Hán Thành Vương lên tiếng chất vấn con dâu nhà người ta?

      Vãn Thanh Thanh mỉm cười, nhìn Lữ thừa tướng.

      Khó trách tính tình Lã Phượng Kiều đanh đá chanh chua lại thích bị thua thiệt, còn phải là cha nào con nấy sao?

      Vãn Thanh kiêu ngạo siểm nịnh nhìn Lã Thừa tướng, nhàn nhạt mở miệng :

      "Lã tướng gia dạy rất đúng, Vãn Thanh quên, thừa tướng phủ cũng quyên y theo Vãn Thanh. Tướng gia lại là người đức cao vọng trọng trong triều đình, muốn cuồng ngạo … làm việc nhân đức nhường ai, phải là Lã thừa tướng đây mới đúng"

      "Vãn Thanh thất kính, thất kính. Mong Lã tướng gia bỏ qua cho"

      Vãn Thanh xong, sắc mặt của Lã thừa tướng xanh mét, rất khó coi. Ngược lại, hoàng đế lại mang khuôn mặt hưng trí bừng bừng, nhìn Vãn Thanh, hỏi:

      "Thừa tướng phủ cũng quyên mười triệu lượng?"

      Vãn Thanh lập tức kiêu ngạo siểm nịnh đáp lời:

      "Bẩm, đúng vậy"

      "Đây là Lữ tiểu thư chính miệng ra, Vãn Thanh quyên bao nhiêu, thừa tướng phủ liền quyên bấy nhiêu. Vãn Thanh thực lòng rất khâm phục lòng dân của Lã tướng gia, tướng gia là đương kim thừa tướng của Kim Hạ, tự nhiên vì Hoàng Thượng mà phân lo âu"

      Gương mặt già của Lã Thừa tướng nhất thời khó coi dị thường, những trọng thần ngồi torng đình, ai mà biết. Lã Thừa tướng có tiếng là vắt cổ chày ra nước, keo kiệt bủn xỉn.

      Bình thường, tướng phủ hiếm khi đãi yến tiệc, nghĩ tới, ngày hôm nay, thế nhưng trúng kế của thế tử phi. Điều này, làm tức chết ông ta là thể nào.

      Mười triệu lượng, đây phải là con số .

      Mọi người chìm trong suy nghĩ, liền nghe thấy tiếng thở dồn dập vang lên, kéo về suy nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lã thừa tướng tay che ngực, tay nắm chặt góc tay áo, gương mặt xanh mét.

      Lã thừa tướng thấy mọi người ai cũng nhìn mình liền cắn răng, nhìn Hạ Hầu Đông Thần, :

      "Hoàng thượng, lão thần có chút mệt mỏi, xin cáo lui về phủ trước"

      "Uhm, người tới, đưa tướng gia hồi phủ"

      Hạ Hầu Đông Thần truyền thị vệ tiến vào, đỡ Lã thừa tướng hồi phủ, trước khi rời , vẫn còn quên dặn dò Lã Thừa tướng:

      "Tướng gia, đừng quên đem ngân phiếu đưa đến Hộ Bộ"

      Hoàng đế ra lệnh, miệng vàng lời ngọc, Lã Thừa tướng thể nghe. Nghĩ lại càng hối hận thúi ruột.

      Trước đó, nếu khiêu khích Vãn Thanh, hoàng thượng cũng để ý tới chuyện này, Lữ phủ còn có thể tránh thoát kiếp nạn, vừa nghĩ như vậy liền tức đến ngất .

      Hai thị vệ thấy vậy, nhanh chóng tiến lên đỡ lão thừa tướng hồi phủ.

      Trong đình, Hạ Hầu Đông Thần nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, cười mở miệng :

      "Mặc Viêm, con phải tâm mà đối xử tốt với Vãn Thanh, biết chưa? Con nếu lại chọc ra chuyện phiền toái, hoàng bá phụ tức giận"

      "Dạ, hoàng bá phụ yên tâm , Mặc Viêm về sau bao giờ chọc nương tử tức giận nữa"

      Hạ Hầu Mặc Viêm mềm mại xong, khóe môi nồng đậm ý cười, đôi mắt hẹp dài liếc trộm Vãn Thanh. Cái vẻ mặt đó … phải là đáng đến cực điểm, khiến người ta nhẫn được mà bật cười.

      Vãn Thanh mới để ý tới mấy cái trò đó của , Hạ Hầu Đông Thần nhìn Vãn Thanh, trầm ổn mở miệng :

      "Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi nghĩ muốn cái gì, chỉ cần trong tầm tay, trẫm liên nhất định thưởng cho ngươi"

      Vãn Thanh căn bản cũng phải là vì muốn ban thưởng mới làm như vậy. Nếu vì muốn có vật gì đó nàng đem mấy rương đồ cưới đó bán hết sau đó mua vật mà mình muốn là được rồi, cần gì chờ ban thưởng.

      Nhưng … nàng có chuyện muốn tấu.

      "Hoàng thượng, Vãn Thanh kính xin hoàng thượng hãy mau đem ngân lượng nhanh chóng chuyển đến Nhiệt Hà. Việc này thể trì hoãn thêm được nữa, trì hoãn ngày, liền có bao nhiêu người chết đói chết rét"

      Nàng vừa dứt lời, mọi người bên trong đình sắc mặt ngưng trọng, đồng ý với lời của nàng.

      "Được, trẫm đáp ứng ngươi, nhất định làm cho Hộ bộ mau chóng chuyển bạc đến Nhiệt Hà"

      "Tạ hoàng thượng"

      Vãn Thanh cách chân thành, giống như những nạn dân đó là người thân của nàng vậy. Hạ Hầu Đông Thần thầm tán thưởng, ra lệnh tiếng:

      "Giang Hàn, lập tức thay trẫm soạn đạo thánh chỉ, ban thưởng phong hào quận chúa cho thế tử phi Hán Thành Vương phủ, Thượng Quan Vãn Thanh, danh phong, Trung Nghĩa quận chúa"

      "Dạ, hoàng thượng"

      Giang Hàn lĩnh mệnh xuống soạn thánh chỉ, Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm tạ ơn hoàng thượng, sau đó dẫn Đồng Đồng cáo an lui ra.

      Hạ Hầu Mặc Viêm đường đều mỉm cười nhìn Vãn Thanh, gương mặt như họa, hai mắt lấp lánh, đôi mắt phượng tràn ngập vui sướng, cúi người, ôm quyền chúc Vãn Thanh:

      "Chúc mừng nương tử"

      "Chúc mừng nương tử"

      "Bây giờ, nương tử là Trung Nghĩa quận chúa"

      "Đúng vậy, đúng vậy"

      "Mẫu thân về sau chẳng những là nương tử của phụ thân, mà còn là Trung Nghĩa quận chúa do đích thân hoàng thượng sắc phong, là lợi hại nha"

      lớn , khuôn mặt rất vui vẻ, mãi ngừng.

      Vãn Thanh nhìn hai phụ tử, ra lời.

      phải chỉ là cái ban thưởng cái phong hào thôi sao? Có cần vui mừng đến như vậy hay ?

      Bất quá, nàng cũng đành lòng ngăn cản hai phụ tử vui vẻ kia, nàng đường im lặng hồi Cổ Uyển.

      Tới buổi tối, toàn bộ Hán Thành Vương phủ ai ai cũng đều biết, thế tử phi Thượng Quan Vãn Thanh được hoàng thượng ban thưởng phong hào, Trung Nghĩa quận chúa.

      Về sau, nàng còn là vị tiểu thư bị người người cười chê của Thượng Quan phủ kia nữa. Mà nàng, giờ là Trung Nghĩa quận chúa. Nếu người nào còn dám đối nàng bất kính, đó là đối hoàng thượng bất kính, đến lúc đó, chờ bị chặt đầu là vừa.

      Trong lúc nhất thời, torng Hán Thành Vương phủ, có người vui, có người buồn.

      So với nơi khác vui mừng, Song khuyết viện, lúc này lặng ngắt như tờ.

      Trong phòng khách, Tống trắc phi ngồi ở vị trí thượng tọa, Hạ Hầu Mặc Quân cùng thê tử Lã Phượng Quân ngồi phía dưới, nha hoàn cùng mama đều lui hết ra bên ngoài cửa canh chừng. Bên trong phòng khách, chỉ còn có ba người bọn họ.

      Hạ Hầu Mặc Quân khuôn mặt lạnh băng, đồng tử híp lại, tia sắc bén trầm khép tại đáy mắt, như suy nghĩ chuyện gì, thẳng đến khi Tống trắc phi hỏi :

      "Quân nhi, con xem chuyện này nên làm như thế nào? Ta nghĩ, nhất định phải nghĩ cách mau đem nữ nhân này trục xuất khỏi Hán Thành Vương phủ"

      " tại, nàng ta càng ngày càng được phụ vương con coi trọng. Con xem, đầu tiên là thái phi nương nương thích nàng ta, sau đó là phụ vương con, tại ngay cả hoàng thượng cũng đều thích nàng ta, còn đích thân ban thưởng nàng ta thành Trung Nghĩa quận chúa"

      "Con , nếu nàng ta tiếp tục ở lại Hán Thành Vương phủ, cái vị trí mà chúng ta mưu tính lâu đó … bây giờ, còn có thể đoạt đến tay hay sao?"

      "Nữ nhân này tâm kế rất lợi hại"

      Tống trắc phi nhíu mày, nghĩ tới, nàng ta quyên ra ngoài ba mươi tám rương đồ cưới, lập tức liền chiếm được phong hào Trung Nghĩa quận chúa. Nàng, trước nay chưa từng ăn nửa điểm thua thiệt, bây giờ lại bại trong tay con nhóc ranh.

      "Quân nhi, mẫu thân nghĩ … chuyện này phải do quân nhi đích thân xuất mã mới thành công"

      Tống trắc phi hiểm , dung nhan xinh đẹp tràn ngập ngoan độc.

      Hạ Hầu Mặc Quân cùng Lã Phượng Quân nhìn chằm chằm Tống trắc phi, đợi bà ta tiếp.

      "Thượng Quan Vãn Thanh lợi hại hơn nữa thế nào? Nàng còn phải là nữ nhân sao?"

      "Nữ nhân phải có nam nhân chiều, còn thằng ngu Hạ Hầu Mặc Viêm kia chỉ là tên đần. Thử nghĩ xem, tên đần có thể chiều nữ nhân sao?"

      "Nếu là quân nhi còn có thể, con chỉ cần sử dụng chút sức quyến rũ, ta nghĩ, con nhất định có thể quyến rũ được tâm của Thượng Quan Vãn Thanh. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần gài sẵn cái bẫy, sau đó khua chiên đánh trống kêu người tới chứng kiến bắt gian"

      "Khi đó, con chỉ cần Thượng Quan Vãn Thanh chịu nổi tịch mịch nên quyến rũ con. Quân nhi, con thử nghĩ , khi nữ nhân làm ra cái loại chuyện dơ bẩn này ai còn thông cảm bao che cho nàng ta"

      "Cho dù thái phi nương nương cùng phụ vương của con có thích nàng ta chăng nữa, cũng thể tha thứ cho tội bất trinh. Hơn nữa, nữ nhân kia từ đây về sau coi như xong"

      Tống trắc phi đắc ý xong, sắc mặt của Lã Phượng Quân nhăn nhó khó coi, đứng bật dậy, lên tiếng phản đối:

      " thể được"

      Nào có nữ nhân nào đồng ý để phu quân của mình quyến rũ nữ nhân khác. Nếu thích nữ nhân kia mình phải làm sao đây?

      Sắc mặt của Lã Phượng Quân ngừng biến đổi, khó coi cực kỳ. Hạ Hầu Mặc Quân cùng Tống trắc phi nghe xong, cả hai đồng thời khinh thường, liếc nàng cái.

      Tống trắc phi mở miệng mắng:

      " đúng là lòng dạ nữ nhân, có tiền đồ mà. Nam nhân của ngươi cũng phải chỉ có ngươi người nữ nhân. Ngươi có thể chấp nhận nạp thiếp, tại sao lại chấp nhận được chuyện quyến rũ nữ nhân kia?"

      "Ngươi chỉ cần lo an tâm làm chính thất phu nhân của ngươi là được"

      "Nếu kế hoạch này thành công, cái vị trí thế tử phi còn phải thuộc về ngươi hay sao? Giờ đây còn biết lớn so đo loại chuyện này nữa?"

      Lã Phượng Quân nhất thời biết cái gì, nhịn được, lên tiếng phản bác:

      "Liền tính đuổi Thượng Quan Vãn Thanh ra khỏi Hán Thành Vương phủ, phải còn Hạ Hầu Mặc Viêm sao? là mới chân chính thế tử của Hán Thành Vương phủ này"

      Hạ Hầu Mặc Quân nhìn thê tử của mình, trong lòng tức giận, hét lên:

      " thằng ngu, chẳng lẽ tương lai của Hán Thành Vương phủ có thể giao cho thằng ngu kế thừa hay sao? Đây chỉ là chuyện , trước sau gì ta cũng giải quyết thằng ngu đó, điều quan trọng trước mắt là Thượng Quan Vãn Thanh"

      "Nếu tồn tại của Thượng Quan Vãn Thanh, liền có chuyện gì. Ngươi xem, Thượng Quan Vãn Thanh chiếm được lòng của tất cả mọi người, ai cũng thích nàng ta. Ngay cả thằng con hoang Hạ Hầu Cấn Đồng kia cũng được mọi người thích kém"

      "Nó còn rất thông minh"

      "Nếu mẫu tử bọn họ còn tiếp tục ở lại đây, chúng ta bao giờ có thể thấy ánh sáng mặt trời"

      “Sao ngươi thể nghĩ, cho dù thằng ngu Hạ Hầu Mặc Viêm kia thể kế thừa vương vị, chẳng lẽ thằng con hoang kia thể kế thừa được hay sao?"

      "Ta nghĩ trong lòng phụ vương chỉ sợ sớm quyết định"

      "Ngươi cũng đừng quên, kết quả khảo thí năng lực của ngũ đại thế gia lần đó, thằng nhóc đó đứng đầu bảng, được mọi người nhận định là thiên tài hiếm thấy"

      Hạ Hầu Mặc Quân tức giận xong, Lã Phượng Quân gì nữa, Hạ Hầu Mặc Quân nhìn Tống trắc phi, cam đoan:

      "Mẫu thân yên tâm , con toàn tâm toàn ý làm theo kế hoạch, mẫu thân phải tin tưởng con có năng lực này"

      "Ừ, mẫu thân biết, quân nhi của mẫu thân là ai kia chứ? Sao lại có nữ nhân nào sà vào lòng con"

      Tống trắc phi xong, ánh mắt chăm chú nhìn Lã Phượng Quân đầy vẻ khinh thường. Khiến Lã Phượng Quân tức giận đến thiếu chút nữa lên cơn điên, cuối cùng cũng nhẫn nhịn được. Sau khi vất vả nhịn lại cơn tức liền cáo an lui ra ngoài.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :