1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma hắc bang dưỡng thê chi sủng - Tử Vy Bạch Sắc (C4.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 4.2: Cuộc gặp gỡ giữa ba chồng và dâu .

      Đến chiều , khi chơi với nhóc và Tiểu Tiểu cậu được lão quản gia thông báo , Hoắc lão ba có chuyện muốn cậu ngay. Mặc dù có điểm nghi ngờ hành động này của ba mình , nhưng cậu vẫn nghe theo. Trước lúc cậu quên thơm lên má nhóc mấy cái , căn dặn lão quản gia chú ý chút đến nhóc rồi mới .
      Chiếc BMW màu đen vừa mất hút , chiếc Cadilac dừng ngay lại sảnh chính của Hoắc Trạch từ khi nào. Đối với người ngồi trong chiếc xe này , lão quản gia chỉ cảm thấy trận kinh hách. khuôn mặt già nua thoáng bối rối , phải là cậu chủ mới sao?

      Từ trong chiếc xe người đàn ông bước ra , thanh niên chỉ tầm ba mươi tuổi. Mặc bộ vét sẫm màu, bên trong là chiếc áo sơ mi màu đen tuyền , cả người tản mát ra khí thế vương giả thua gì cậu nhóc , cũng có phần lạnh lẽo thâm trầm nhiều hơn chút là tang thương. Có thể , người này có đầy đủ mọi tiêu chuẩn để khiến phụ nữ mê luyến thậm chí là ngần ngại nhảy vào vòng tay của mình. Khuôn mặt chính là sản phẩm điêu khắc gần như hoàn mỹ nhất , cái cằm được gọt đẽo , thô , lại mang đến cảm giác rất cân đối. Chiếc mũi cao và thẳng nằm khuôn mặt sâu trầm lắng càng toát lên nét mị hoặc của người đàn ông chững chạc , người ta môi mõng thường là người bạc tình , nhưng có như vậy ? Khi nhìn người đàn ông này người ta chỉ cảm thấy áp bức và thần phục. sai là thần phục!

      Con ngươi lam lạnh lẽo thâm trầm lướt qua khuôn mặt đầy kinh hãi của lão quản gia. “ bé đó đâu?” người con trai này của bao lâu rồi làm chuyện khác người như thế , bé đó có thể thay làm được điều này , thậm chí có thể mang đến nụ cười cho con trai , cũng muốn nhìn người như thế nào có thể biến trái tim của con thành nước.

      hồi lâu sau , lão quản gia mới sửng người tỉnh lại. Người này sai là lão gia , như vậy có lẽ hơi già , nhưng đích thị người này là gia chủ Hoắc gia , là người chống đỡ cho cả Hoắc trạch này – Hoắc Mạnh Hùng. “ Lão gia , bé đó chơi trong hoa viên.” rồi có ý dẫn đường cho . Nhưng lão chỉ nhận được cái liếc mắt lạnh lùng.

      “ Tôi nhớ đường.” Cũng để ý lão quản gia mặt tái xanh ở phía sau , ôm ngực thở dốc. Ông lo lắng có thể hay lão gia gây nguy hại gì với nhóc. Nhưng... đâu , người như tự triệt hi vọng cuối cùng nhìn thấy nụ cười của con trai.

      Đặt Tiểu Tiểu lên đùi mình , nhóc ngồi chiếc xích đu mắc dưới tán cây to trong khuôn viên Hoắc trạch. Mỗi lầm chiếc xích đu vút lên cao , nhóc hiểu sao lại cười nổi , thiếu thứ gì đó rất quan trọng... Đúng rồi , đó là Long. Lần nào chơi trò này , cũng có Long đẩy giúp , vì thế mỗi lần lại mỗi lần vút lên cao.
      Tiểu Tiểu sợ độ cao nên dám nhìn , mắt nó nhắm tịt và run run cơ thể nhắn. Nếu bình thường có lẽ nhóc nhận ra , cố tình hôm nay tâm trạng hiểu vì sao tốt thể cười nổi , cũng quan tâm thứ gì khác.

      định thêm bay lên mấy lần nữa thôi , dù sao trò này cũng còn vui nữa. Nhưng khi nhóc định chạm chân xuống đất lại có người nào đó giúp nhóc đẩy lên , chiếc xích đu lại vút lên cao. Khuôn mặt vui của ai đó liền gieo lên nụ cười vui vẻ. “ A..a.. Long mạnh chút nữa !” tiếng cười khúc khích như chuông bạc vang lên , ngay cả người vốn từ lâu trái tim đông thành băng như cũng khỏi cảm thấy yên bình.

      Nó làm nhớ lại lần nào đó cùng Vân Hinh chơi cánh đồng cỏ màu vàng ươm , với ánh sáng nhàng ấm áp , đùa mình trong cái khí mát mẻ thoải mái , sãi người nằm cỏ. Lúc đó gối lên tay , gieo rắt vào lòng những nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện. Đáng tiếc...rồi lần nữa lại xuất , , đó phải là Vân Hinh , mặc dù cũng có dáng vẻ y hệt , ngay cả nốt chu sa đuôi mắt cũng rất giống. Nhưng phải ấy , người đó là người cứng rắn và thẳng thắng giống với nhu hòa như nước , nếu phải vì hai người có quá nhiều điểm đối lập có lẽ cũng nhận ra. Đối với việc nhìn thấy dung nhan vợ mình lần , cũng có chút lay động , nhưng đó thẳng thắn đối mặt với , ông trùm ngay từ lần đầu tiên. Cho nên muốn lừa mình dối người quyết định cho đó ra , còn liệu có thể tìm được lối thoát cho chính mình? Cười khổ , thể quên...

      “ Chú ơi! Chú sao chứ?” nhóc nhìn hỏi. Lúc đầu , tưởng rằng là Long nên nhóc rất vui vẻ chơi , nhưng cảm giác càng lúc càng phải , cuối cùng nhóc quyết định nhìn xem là ai. ra là chú rất xinh đẹp đứng đấy , chú có khuôn mặt rất giống Long , cũng có đôi mắt mắt xanh như nước biển , cũng có nét gì đó tương tự , do vậy nhóc mới đánh bạo hỏi thử.

      Đây chính là người khiến con có thể cười hay sao? Là bé dễ thương có khuôn mặt tựa như búp bê , có đôi mắt tròn , cái mũi nho và đôi môi xinh xắn hồng hào và căn mọng , gò má phúng phính phiếm hồng , giọng thanh thúy dễ nghe đến độ , nếu hát thánh ca hẳn có nhiều người ái mộ , xinh đẹp nhất là khi cười lộ ra hai lúng đồng tiền và chiếc răng khểnh xinh xắn.

      Nhưng hơn hết , con có lẽ đúng , khi nhìn vào đôi mắt trong sáng thuần khiết kia , biết mình suy nghĩ rất nhiều. Lâu rồi nhìn vào mắt người khác như vậy bao giờ , vì khi nhìn vào người khác họ cũng nhìn thấy của , trong mắt nhiều nhất chỉ có thể là...cho nên muốn bị bắt gặp yếu đuối nên có này. “ À , chú sao?” ngồi nữa quỳ , trước mặt nhóc , cố gắng cười cách thân thiện nhất có thể , nhưng như thế nào cũng cảm thấy gượng gạo.

      “ Chú vui sao?” bàn tay bé chạm lên khuôn mặt . “ Vì sao chú lại khóc?” lau những giọt nước mắt hiếm hoi của . Chính cũng ngạc nhiên vì sao mình lại tự nhiên khóc. ‘Tách’ giọt nước mắt rơi tay nóng hổi. Ừ , khóc , lâu lắm rồi mới trãi lại cảm giác lạ lùng này , lại như thế nào lại khóc như vậy trước mặt bé chứ. Lúng tứng lau hàng nước mắt lăn dài má , cuối cùng cũng chịu lộ ra nụ cười tâm. “ Chú sao. Chỉ là bụi bay vào mắt thôi.” Bàn tay to lớn nhàng xoa đầu nhóc , đáy mắt cũng toát lên vẻ cưng chiều hiếm thấy.

      nhóc thụ hưởng ôn nhu này của , cảm giác giống như chuyện mà ba ba thường làm với nhóc lúc trước , rất tiếc ... ba ba xa , cho nên nhóc luôn vui vẻ để ba ba nhìn thấy cũng vui vẻ theo. “ Chào chú , cháu tên là Thuần Hi Thiên. Còn chú?” chìa bàn tay ra phía trước , nhóc thấy ti vi người ta thường làm quen nhau bằng cách này nha.

      hơi ngạc nhiên nhìn bàn tay bé giơ ra phía trước của nhóc , có chút tức cười. Nhưng lại ngần ngại bắt tay với nhóc , cảm giác này giống như là giữa hai người bạn mà giống cha con hơn. À quên , nhóc này là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Hoắc phải sao? Vậy đây có phải hay là lần đầu tiên ba chồng gặp nàng dâu ? Thực giống nha... Tất nhiên cũng tâm tình vui vẻ này ra ngoài , vẫn là nụ cười chân . “ Chú tên Mạnh Hùng.”

      “ Uhm , vậy cháu gọi chú là chú. Chú có thể gọi cháu là Thiên Thiên cũng được.” nhóc vừa ôm lấy Tiểu Tiểu nãy giờ còn chưa hết choáng xích đu xuống. Nhìn người đàn ông trước mắt , nó cũng chịu bị bỏ qua bên phụ họa. “ Gâu gâu...” , nhóc hơi nhíu mày với hành động bộc phát này của nó. “ À , nó tên là Tiểu Tiểu.”

      Nhìn cục bông tròn béo ục ịch , lại xíu nằm gọn lỏn tay nhóc , có thắc mắc . người chó này là...nhất là đôi mắt trong veo như thủy tinh kia. “ Thiên Thiên và Tiểu Tiểu rất giống nhau.” Ngay khi ra lời này cũng cảm thấy ngạc nhiên , dường như đứng trước mặt bé này thể che dấu tâm tình của mình , tựa như an tâm mà ra tất cả.

      Đối với người câu này quá nhiều , ngay cả Long cũng cảm thấy vậy , nhóc cũng dần chuyển sang vui vẻ. Cười hì hì.

      Bữa tối bàn ăn chính của Hoắc trạch có thay đổi . Lúc nhóc bước vào phòng ăn mọi thứ chuẩn bị đủ , lần này chuẩn bị theo sở thích của , phần lớn là thức ăn Tây , vì mẹ xuất thân là con của bá tước , phong cách Hoắc Trạch cũng là dựa theo cầu của bà. Do vậy bàn ăn có nhiều món mà nhóc chưa từng ăn bao giờ. nhóc cũng tỏ vẻ lúng túng.

      Nhìn thấy định vào vị trí đầu bàn , nhóc liền lên tiếng. “ Ơ chú , chỗ đó là của Long.” nhóc nhận thấy sáng nay khi cậu nhóc kia dành chỗ của Long vui , bây giờ nếu chỗ của Long cũng bị dành mất có thể hay tức giận a.
      Lão quản gia thầm kêu khổ , kéo nhóc về bên giọng . “ Ai da , tiểu thư của tôi ơi. Ông ấy đáng nhẽ phải được...” ngồi vào chỗ ấy. Câu chưa tròn vẹn bị tiếng khác cắt ngang. Mà câu tiếp theo kia lại làm cho lão quản gia vô cùng ngạc nhiên.

      “ À , vậy chú ngồi sang đây vậy.” thậm chí hề cảm thấy có gì khó chịu , mà có vẻ như vậy mới đúng nữa. Ánh mắt toát lên vẻ chiều nhìn bóng dáng ôm theo tiểu cầu còn chưa chịu đến ăn. “ Thiên Thiên , lại đây.” môi nở nụ cười ‘thân thiện’ cũng đợi câu trả lời của nhóc mà tiến lên bế lên.

      Ôm bóng dáng nhắn trong lòng , khó trách con trai lại cưng chiều nhóc này đến vậy , nếu năm đó xảy ra chuyện đó ...có lẽ cũng tiểu bảo bảo như vậy rồi. “ Cơm tối tới rồi. Thiên Thiên đói bụng sao?” bóc cục bông trắng ra giao cho hầu đem .

      nhóc nhăn mày. “ Nhưng Long còn chưa về.” nhóc cũng nhận ra mình vào ‘tròng’ , chỉ nhìn về phía cửa đăm đăm. Cậu cũng chưa ăn nha , nhóc thích ăn cùng với Long mà.

      sao , vậy chúng ta đợi chút vậy.” Lời vừa dứt bóng dáng nhắn cực kỳ bực bội , đem cả thân hàn khí thâm trầm bước vào.

      Nhìn thấy người nào đó ôm bảo bảo trong lòng , để ý người nào đó có thân phận như thế nào , trực tiếp ném ánh mắt sắc lạnh , đặc biệt lãnh nha. Lại nhìn tiểu bảo bảo nào đó hoàn toàn quên căn dặn của cậu mà vui . “ Tiểu Thiên leo xuống đây cho Long!”

      nhóc ngoan ngoãn lủi thủi chui xuống chạy về phía cậu , nhưng khuôn mặt này của cậu cũng vui được chút nào nha. Nhìn khuôn mặt thâm trầm này của con trai mình , cảm thấy thú vị. “ Tiểu Long con về rồi à?”

      Tiểu Long? nhóc nhíu mày , Long cũng được gọi là Tiểu Long nha. Vậy chú xinh đẹp này là gì của Long? Cậu nhóc trực tiếp ném tới ánh mắt đầy khinh thường. “ Ba còn dám . Là tại ai a?” bắt cậu vòng thành phố A , chạy hết chỗ này đến chỗ khác , biết dừng ở đâu ghé ở đâu , chạy vòng vòng hồi , nếu phải là cậu tinh ý chừng giờ này còn chưa về đến. Ông ấy vậy mà ở đây mua chuộc tiểu bảo bảo của cậu , thực là vui nha.

      Nhìn khuôn mặt đen mãng của con trai , cũng cảm thấy có điểm xử lý được. Nhưng là ai chịu dẫn con dâu đến ra mắt người làm cha này chứ , lại còn là bé đáng . còn so đo , cậu so đo làm gì. “ Tiểu Long , con...”

      Nhìn màn người này câu người kia câu , cuối cùng là trầm mặc , nhóc mới nhận ra điều. Người này chính là ba của Long , nhưng phải là ...

      “ Chú tên Hoắc Mạnh Hùng.” ra muốn sớm cho nhóc vì hi vọng con trai ra , nhưng dựa vào tình trạng này , ba chồng như nên biết lúc nào nên hơn.

      “ Ờh...” ra là thế. Do vậy mắt chú mới xanh , do vậy hai người mới giống nhau... nhưng dường như Long thích chú lắm phải , mà nhìn mặt của Long ngày càng đen . “ Long chưa tắm phải . Tiểu Thiên cũng chưa chúng ta .” rồi kéo bóng dáng nhắn bí xị rời .

      nhìn hai bóng dáng nhắn khuất dần , lộ ra nụ cười khổ , ngay cả nhóc cũng nhận ra rằng con trai đối với vui , cho nên mới kéo cậu trước. Nếu , chắc mình có gây gổ với con trai . Người làm ba như thất bại.

      Người duy nhất đứng ngoài những chuyện này , lão quản gia lại cảm thấy đau lòng , người làm quản gia ba đời của Hoắc Trạch này cảm thấy rất chua xót a. có những lúc trong ngôi nhà này tràn ngập những nụ cười , cảm giác thực ấm cúng biết bao. Khi ấy ông còn cảm thấy cậu nhóc còn thân thiết với hơn , nhưng tất cả thay đổi từ đó...
      thuytlinhdiep17 thích bài này.

    2. Cherry Võ

      Cherry Võ Active Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      199
      TRUYỆN HAY QUÁ Ạ

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 5.1: Thiên sứ có đôi mắt xanh.

      “ Long giận chú Hoắc sao?” ngồi trong phòng tắm của Hoắc trạch , vừa cọ mình cho cậu nhóc , Tiểu Thiên vừa cất giọng hỏi. hiểu vì sao nhóc lại thấy mình phạm sai lầm gì đó , , là biết mình phạm phải trong những quy định của Tiểu Hoắc. hiểu vì lý do gì trước giờ với những lời cậu ra nhóc đều đặt ở trong lòng ít khi nào sai phạm , nhưng hôm nay a... Tốt nhất là trước khi cậu giận ( Thực ra nhóc cũng biết giận có gì đáng sợ ) phải làm cho cậu quên . Đúng nên như thế! Nghĩ đến đây , bàn tay càng chăm chăm cọ cọ. Rất may...

      Ôm nhóc đặt lại yên vị , cậu vuốt vuốt mái tóc dài dài của nhóc , khóe môi hơi nâng nâng lên hỏi. “ Tiểu Thiên có nhớ mình hôm nay quên chuyện gì ?” trực tiếp đáp lại bằng câu hỏi , đánh lừa nhóc sang chuyện khác , câu hỏi này quá khó ngay chính cậu cũng biết trả lời như thế nào rằng mình có ghét ba ba .

      Tới lượt nhóc nhất thời loay hoay , phải là nhớ mình quên cái gì mà là dám mình thực là quên mất a. nhóc nhíu mày , làm bộ nhớ mân mân môi , lại xòe bàn tay ra đếm. Ăn sáng rồi , ăn trưa rồi , chơi cùng Tiểu Tiểu rồi,... chỉ còn tắm , mà tắm a. “ Ừm...ừm...Tiểu Thiên nhớ.” còn cách nào khác , nhóc đành thú nhận vậy. Hai ngón trỏ nhu nhu nhau , lo lắng nhìn cậu rồi lại cúi đầu.

      “ Có nhớ Long dặn gì ?” nhìn bộ dạng này là biết sai rồi là tốt nhưng quên lời cậu là tốt a. Khuôn mặt của Tiểu Hoắc cũng thuận tình hợp lý mà nhăn lại đường , như có như nhìn xem thái độ của nhóc. So với ánh mắt áp bức lạnh lẽo khi nhìn người khác , bây giờ có vẻ thoải mái hơn nhiều.

      nhóc ngẩn đầu lên , hai mắt to và sáng ngây ngô nhìn cậu hồi lâu , chớp chớp mấy lần mới . “ Tiểu Thiên là của Long , cho người khác động vào...Mà lúc nảy , Tiểu Thiên lại cho chú ôm...” mặc dù hiểu lắm với cái tính chiếm hữu phân biệt này của cậu nhóc , nhưng trước giờ nhóc luôn mực nghe theo , cư nhiên hôm nay lại quên mất.

      Cũng nhớ , quên cậu căn dặn. Ngoài mặt coi như du di cho nhóc lần này , nhưng trong lòng lại gào thét. Nhóc con phải là có chủ kiến , phải là định lực rất tốt , luôn nhớ lời cậu . Nhưng hôm nay lại quên, chỉ có lý do...Đảm bảo ba ba của cậu hẳn lại giở đòn sát thủ ra rồi , là, ngay cả bảo bối của cậu cũng thoát được sao. “ Tiểu Thiên ông ấy có cười ?” đây là câu hỏi để cậu có thể tính toán lên người đàn ông nào đó.

      “ Có a. Vì sao?” nhóc nghiêng đầu nhìn cậu hỏi , này là tự dưng lại hỏi câu ngây ngô như vậy a.

      “ Có phải là trước khi ông ấy ôm Tiểu Thiên ?” này nha , dường như mỗi lần mà ba ba nở nụ cười ‘thân thiện’ như rằng ma ma ngây ngốc chốc rồi bị ‘tấn công’ lúc nào hay , mà trăm lần khác lần. Đó được gọi là đòn sát thủ. Đối với cậu nhóc mà , ba ba rất ít khi nở nụ cười , nhưng khi cười tất rất nguy hiểm.

      “ Ừm. Hình như là vậy...” Tiểu Thiên thành trả lời.

      Khó trách a khó trách. Con ngươi khẽ híp lại đường lóe lên ánh sáng lạnh , ngay cả người của cậu mà ba ba cũng muốn nhúng tay , là...lại nhìn về phía nhóc nào đó thần tình nhìn mình chăm chú. “ Tiểu Thiên mình có nên bị phạt hay ?”

      Phạt? Tiểu Thiên phải là có khái niệm với từ này , mà sáng nay nhóc còn học được bài học rất cơ bản nhưng có thể là bí kíp có hai từ hầu trong Hoắc trạch. Nhưng nhóc vẫn sợ a. “ Phải phạt sao?” Đôi mắt trong veo gợn sóng , nhìn cậu chăm chú , long lanh , lúng liếng.

      Nhìn thấy ý chí ‘sắt đá’ của cậu khi cậu cương quyết gặt đầu. Khóe môi của Tiểu Thiên khẽ cong lên , từ từ bước gần về phía Tiểu Hoắc nào đó , hai cánh tay mũm mĩm , trắng noãn choàng qua cổ , cả thân hình nhắn , thơm tho áp sát vào người cậu , dùng hơi thở mùi hoa hạnh mơn trớn từng chút vành tai cậu , lại từ từ cúi người , khuôn mặt kề càng lúc càng gần , càng gần , càng gần ...( T/g : Phát huy tính sáng tạo và dòng máu sắc nữ nào! )

      Cả cánh môi hồng , mềm , nhẵn nhụi , phấn nộn cũng kề sát vào mặt cậu , chỉ cần cúi đầu cậu hoàn toàn đếm được có bao nhiêu sợi mi cong cong khẽ rợp , che ánh mắt trong sáng đó , nhưng nhóc lại cứ tiếp tục , khoãng cách ngày càng thu hẹp , thậm chí nhóc còn nghe được tiếng trái tim cậu đập nhanh dữ dội , và mặt cũng dần đỏ , 5cm ..... 3cm.... 2cm....0.... “ Chụt...chụt...chụt...” Loạn thơm ‘áp đảo’ và ‘tàn sát’ khuôn mặt của Tiểu Hoắc , đại não của cậu nhất thời ngưng trọng , đến khi nhóc buông tha cậu thần hồn còn chưa định. Khuôn mặt nhất thời bất khả tư nghị trở nên đỏ lựng mảng , rất có tính kích thích nha!

      Nhìn khuôn mặt nhắn hổn độn , ngây ngẩn , mơ hồ của cậu , nhóc liền nhớ đến hầu ban sáng.

      ---""---​

      “ Tiểu thư.” hầu gương mặt khả ái xinh xắn lớn hơn Tiểu Thiên mấy tuổi tiến lại gần nhóc cười thân thiện.

      “ Ửm?” Tiểu Thiên xoay mặt qua nhìn , nhàng cười với đó cái. “ Có chuyện gì sao?”

      Nhìn nhắn mĩm cười với mình , hầu đó nháy mắt trở nên thân thiện hơn hẳn. “ Tiểu thư , biết có biết thiếu gia là người rất khó tính ?” Chớp chớp mắt.

      “ Long? Khó tính sao?” Tiểu Thiên ngây ngô hỏi , hình như nha , Long chưa bao giờ cau có trước mặt nhóc cả , nhưng nhớ đến khuôn mặt già nua run bần bật của Phúc bá , nhóc lại lâm vào trầm tư.

      “ Có a. Thiếu gia rất khó tính. Hễ làm sai là bị phạt.” hầu chu môi ra .

      “ Phạt?” nhóc trước giờ chưa nghe từ này , nhưng có thể sao?

      “ Tất nhiên a. bị đánh đòn rất đau.” Khuôn mặt khuếch đại lên.

      ?” Tiểu Thiên ngẩn mặt mắt trong veo nhìn.

      “ Ừm , đó là việc rất đáng sợ. Nhưng biết tiểu thư có muốn chịu phạt ?” lại thả ra cái cần câu. mặt vẫn là nụ cười thân thiện.
      “ Có thể sao?” Tiểu Thiên biết phạt là gì , nhưng trong lòng lại muốn bị phạt a.

      “ Được chứ. Chỉ cần như thế này...” cúi người kề sát vào vành tay của Tiểu Thiên liệt kê gần như là tất cả các cách mà có thể nghĩ ra , thấp thoáng thấy thời gian ổn lền chào tạm biệt quên bồi câu. “ Nhớ , nếu cậu chủ có muốn phạt tiểu thư cứ giở ba mươi sáu chiêu đó ra là sao?” rồi biến mất dạng.

      nghĩ tới nhanh như vậy là phải dùng đến.
      thuyt thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 5.2: Thiên sứ có đôi mắt xanh.

      Lúc Tiểu Hoắc nắm tay nhóc xuống tầng đó là 30 phút sau. Thức ăn bàn được chế biến lại lần nên vẫn còn ấm hôi hổi, lần này là mì xào thịt bò cùng phần súp khoai tây. Đây là món mà Hoắc Mạnh Hùng thích ăn lúc trước, nhưng sau này mỗi lần nhìn thấy nó, lại cảm thấy chua xót vì đây cũng là món ăn mà người vợ quá cố của thích nhất.

      chần chừ hồi lâu vẫn có ý định muốn ăn, đành đợi Tiểu Hoắc cùng Tiểu Thiên xuống, nhưng đợi lâu như vậy mà vẫn thấy ai, liền phân phó người làm lại mấy phần khác.

      “ Sao lâu vậy?” Nhìn thấy hai đứa trẻ cuối cùng cũng xuống, mới cất giọng hỏi, con trai của , rất hiểu. Nó có tính chiếm hữu rất cao, phải là làm liên lụy tới bé xinh xắn đó chứ. Nhưng mọi chuyện hơi khác biệt , nhìn đôi mắt ráo hoảnh trong suốt , lại nhìn con trai mình. Có phải là lâu ngày rồi còn nhớ tính tình của cậu sao? Bình thường những món đồ của cậu đừng mong có người nào đụng vào, nếu có chuyện như vậy, người đó nên cầu phúc cho mình , còn món đồ cậu dành lại rồi là đem nó vứt , hai là...hủy nó.

      “ ...” Tiểu Hoắc thèm trả lời chỉ cấp ánh mắt lạnh lẽo.

      cười khổ. Có phải là động tới vẩy ngược người con tiểu long này đây a, sao lại đề phòng như vậy.

      “ Tiểu Thiên lại đây! Chắc con biết ăn cái này đâu ha?” Lúc nãy lão quản gia cẩn thận đem tình gần đây báo lại lần, quên luôn chuyện đổi đầu bếp sáng nay. quên nở nụ cười ‘thân thiện’ nhưng muốn giở trò nên nhìn người bên cạnh nhóc vốn mặt lạnh nay càng thêm thâm trầm. “ Ba , để con giúp Tiểu Thiên cho.” Lại sờ sờ đầu nhóc mà Tiểu Thiên cũng rất phối hợp gật đầu như giã tỏi.

      Này này, là lúc nãy tắm, hai đứa nhóc này bàn luận với nhau rồi, mà đừng nhìn biểu ôn nhu mặt con trai , chừng đây là hành động gián tiếp đe dọa gì đó. “ Tiểu Thiên đừng làm phiền được , để chú chỉ cho.” Nụ cười càng thêm gần gũi, nếu sâu thêm chút hẳn là có người bị rút gân a.

      Nhìn sang lại nhìn cậu, Tiểu Thiên nhất thời rối rắm trận, cuối cùng đành . “ Để Tiểu Thiên tự học nga.”

      Câu này nhất thời khiến cho hai người đồng thời vui. Trong suy nghĩ của Tiểu Hoắc tràn đầy bực bội, ba ba cậu ngày càng cao minh a, mới gặp nhau có mấy tiếng mà cán cân trong lòng nhóc ngang hàng với cậu rồi. được, phải nhanh chóng đuổi về đúng nơi thôi. Còn lại nghĩ, con trai cư nhiên sức quyến rũ cũng quả hơn người a, mà nhóc cư nhiên định lực rất tốt, dù là đối với khuôn mặt tươi cười này của cũng mảy may sững người như lần trước. thú vị a!

      Nhất thời khí bàn ăn có điểm ngưng trọng, khí lạnh tản mát, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, thập phần quỷ dị. Tiểu Thiên dường như hiểu được tâm bão tuyết này là ở đâu , nắm lấy tay áo của cậu nhóc kéo kéo. “ Tiểu Thiên có được ngồi cùng với Long ?” Đôi mắt sáng long lanh, nháy mắt toát ra tia sáng yếu ớt mỏng manh, rồi liền cuối đầu xuống, rụt vào như đà điểu, trong giọng cũng pha ba phần lo lắng, bốn phần ngọt ngào, hai phần nũng nịu. ( *T/g: Chiêu thứ hai.)

      Đúng là, Tiểu Hoắc có khả năng chống lại , cậu thở dài hơi, nháy mắt khí có vẻ thoáng đãng mà trong lành hẳn , như cái áp bức khi nãy chưa từng xuất . Cậu ném cho ba mình ánh mắt lạnh, hừ mũi cái, rồi nhón cả người Tiểu Thiên đặt người mình. Lúc xoay qua nhìn nhóc là khuôn mặt vui vẻ tươi cười. ( *T/g: trở mặt còn nhanh hơn lật sách~). “ Tiểu Thiên có biết cách ăn mỳ Ý ?”

      Thấy khuôn mặt của cậu vui vẻ trở lại nhóc cũng liền vui vẻ theo. “ Long chỉ cho Tiểu Thiên , có được ?” Lần này cũng cả gan hơn, bàn tay nắm lấy tay cậu áp lên, sau đó ngẩng khuôn mặt trong trẻo lên chớp chớp mắt nhìn cậu.

      Ngồi bên nhìn bộ dáng tỉ mỉ của con trai mình, Hoắc Mạnh Hùng có chút tưởng, hình ảnh dịu dàng, tinh tế, cùng ôn nhu này bao lâu rồi nhìn thấy , có lẽ cũng sáu năm rồi.

      “ Tiểu Long, con muốn gia sư đến nhà dạy?” Nhận thấy thành thục dùng nĩa ăn mì, liền cất tiếng hỏi con trai.

      “ Ân.” Cậu cũng chán ghét cái cảnh trường học phân tầng lớp đó lắm rồi, thân là người giới thượng lưu ngầm cũng có những thứ như bạch đạo, đối mặt với những khuôn mặt giả dối đó cậu bắt đầu cảm thấy bài xích, có lẽ nếu chưa có bé con thuần khiết vô hại này, cậu cũng quên dần trong cuộc sống còn có thứ sạch như vậy. “ Ba có thể cho con cái máy tính và tài khoản ngân hàng được ?” Cậu muốn sống và chỉ vì mục đích trả thù như trước nữa, còn có những người mà cậu cần bảo vệ. Cậu muốn tiếp nhận bang phái theo cách của ba mình, càng hi vọng chính bản thân tự xây dựng lực lượng cho bản thân, muốn làm mọi thứ bằng chính khả năng của mình.

      “ Máy tính? Tài khoản? Con muốn dùng những thứ đó làm gì?” Dẫu biết con trai khác người, nhưng vô duyên vô cớ muốn những thứ này , nhận ra mình ngày càng hiểu trong đầu cậu nghĩ gì.

      “ Nếu được, cũng sao.” Cậu thực ra muốn chính ba mình bắt đầu tất cả cho cậu.

      , được chứ ba cho người đem lại cho con.” Hoắc Mạnh Hùng bối rối, trước giờ con trai chưa từng đòi hỏi bất cứ điều gì, cũng như chưa bao giờ với như vậy, thoáng chốc trong giây phút đó có cảm giác hai người nhích lại gần thêm chút vậy. “ Vậy từ sáng mai ba gọi Linton đến dạy cho con.”

      “ ... “

      Bầu khí bàn ăn lại lần nữa im ắng. Có nhiều thứ khi mất bao giờ tìm lại được, con người cũng thường hay cố chấp và kig là quan tâm lẫn nhau, ràng là lo lắng cho nhau, nhưng cố tình lại thể điều đó, cho đến khi nào trong hai bên buông xuống trước người còn lại mới hành động. Nếu là cách đây sáu năm có lẽ mọi thứ khác ...

      Chương 5.3: Thiên sứ có đôi mắt xanh.

      Sáng hôm sau, lúc Tiểu Thiên thức dậy tầm tám giờ, đánh răng rửa mặt xong xuôi liền xuống tầng, nhận thấy có Long bên cạnh, nhóc chợt cảm thấy hơi mất mát, khi bước qua thư phòng phát bên trong có người.

      Hoắc Minh Long lúc này ngồi ghế gỗ có hoa văn đơn giản, được lót tấm đệm nhung màu tím sẫm, bên cạnh còn có cái bàn bằng gỗ chạm khắc tỉ mỉ cao vừa tầm, ngước mắt dường như nhìn người đàn ông rất hăng say viết bảng, miệng người nọ cũng huyên thuyên về các phương trình toán mới. Người này là gia sư tên là Linton mà Hoắc Mạnh Hùng gọi đến dạy cho cậu.

      Rèm cửa được vén lên, ánh sáng dịu dàng của buổi sáng như đùa nghịch len lói xuyên qua lớp sa mỏng, mơn trớn đôi gò má trắng mịn của cậu, ôm ấp khuôn mặt tinh xảo non nớt cùng tuấn lãng, từng tia nắng rọi lên hàng mi cong, dài như chiếc quạt, nhuốm màu sắc lấp lánh lên đôi mắt màu xanh lơ vốn xinh đẹp, càng làm lộ ra nét trong trẻo và lạnh lùng. Cậu lẳng lặng ngồi, so với mọi vật xung quang dường như đều làm nền cho cậu, khí chất vương giả tản mát từ trong xương tủy được triển lộ thầm nhưng rệt , có loại thanh khiết phải của con người. Giống như thiên sứ...thiên sứ có đôi mắt xanh! Thuần Hi Thiên biết thất thần bao lâu đến khi có ánh mắt dịu dàng chứa đựng cưng chiều vô hạn bắt gặp mới vội vã thu hồi, nắm kéo tay con gấu bông chạy vụt , vào khoảnh khắc cuối cùng nhóc còn nhận thấy nụ cười ôn nhu đọng lên khóe môi cậu. Rất nhạt, nhưng thấy rất ràng.

      Lúc cánh cửa phòng vừa khép lại, Linton bên nhịn nổi tò mò cất giọng “ Thiếu gia, nhóc đó dễ thương a.” xuất thân trong gia đình có lai lịch với nhà ba của cậu, vốn là người gốc , ba mẹ đều là người nhiều đời phục vụ cho gia đình nhà họ Hoắc. Vốn trước cái chết của phu nhân có cơ hội được tường tận, nhưng nghe mọi người trong tộc , từ ngày xảy ra chuyện đó, cả Hoắc Mạnh Hùng và Hoắc Minh Long đều trở nên ít , biểu cảm khuôn mặt cũng trở nên ít thay vào đó là lạnh lùng , thỉnh thoảng là cáu giận, nhưng hôm nay khi nhìn thấy bé kia thiếu gia cười mà nụ cười này là xuất phát từ chính tâm của cậu.

      Đáp lại ánh mắt sắc như dao, lạnh như băng. “ nên làm tốt chuyện của mình .” thanh tràn ra mang theo hơi thở bá đạo vô đối. Người của cậu mà có thể cho ta như vậy sao.

      “ Ách.” Lúc nãy là hoa mắt rồi. Thiếu gia làm sao lại có thể dịu dàng như vậy. Nghĩ đến liền vỗ vỗ trán tiếp tục bài giảng. hề biết người nào đó vốn hề quan tâm đến giảng giải cái gì, thần hồn theo bóng dáng bé kia mất rồi.

      Chạy xa, ngay tại chỗ rẽ, Thuần Hi Thiên mới ngồi thụp xuống thở dốc.

      Lúc nãy...khoan vì sao nhóc phải chạy? Nhớ đến lúc đó, tim nhóc đập rất nhanh rất nhanh, cơ thể cũng theo đó mà tự chủ được mà nóng lên, cần nhìn vào gương cũng cảm nhận được khuôn mặt mình bây giờ nhuộm màu đỏ, hiểu sao lại có cảm giác muốn trốn chạy, kì quái a!

      Lúc Tiểu Hoắc học xong bước ra ngoài vòng vẫn nhìn thấy tiểu bảo bối bé kia đâu, cuối cùng mới phát được bàn chân sau bụi cây thược dược trong khuôn viên.

      Cái đầu của Thuần Hi Thiên rất hỗn độn, cảm giác kì lạ đó nhóc biết gọi là gì, chỉ là có chút hiểu được. Có chút giống đối với người thân nhưng lại có chút giống đối với người thân. Nằm gối đầu lên thảm cỏ xanh ngát sau hàng cây thược dược , nhóc nhìn lên trời hi vọng ba ba có thể cho mình câu trả lời. Bên cạnh Tiểu Tiểu hôm nay rất ngoan ngoãn chạy chơi đâu cả, chỉ nằm bẹp bên, nó vốn dĩ tính lười , thỉnh thoảng cọ cọ vào chân nhóc như muốn nương theo đó mà đứng dậy.

      Bất chợt , khuôn mặt tuấn mỹ trẻ con xuất đột ngột trước mặt nhóc. “ Tiểu Thiên làm gì vậy?” Lại nhìn lên trời. “ Có thứ gì thú vị đó sao?”

      Chớp chớp mắt nhìn cậu , nhóc có chút ngạc nhiên , sau đó liền cười hì hì. “ có a.” Bỏ mặc những suy nghĩ rối rắm ấy sang bên, vỗ vỗ thảm cỏ xanh bên cạnh ý bảo cậu cùng nằm xuống.

      Hai đứa bé cùng con sủng vật ngốc nghếch mập mạp , cứ như vậy mà ngây ngốc nhìn trời.

      Ngoài trời trăng lên cao , bên trong phòng ngủ của Hoắc Minh Long và nhóc đèn vẫn còn sáng . Cậu nhóc ngồi giường khẽ nhìn nhóc nào đó say ngủ bên cạnh. Ánh trăng dịu làm sáng lên nước da trắng hồng và mịn màn như bạch ngọc, trải dài khuôn mặt bé, thuần khiết của nhóc. Mơn trớn cái cằm xinh đẹp, bao phủ đôi mắt nhắm chặt , khẽ xuyên qua những sợi mi cong cong , qua cánh mũi nhắn , dừng đôi môi đào căn mọng lưu luyến rời.

      “ Cốc cốc.” Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Kèm theo đó là thanh giọng của lão quản gia. “ Thiếu gia?” Hé cửa nhìn vào liền bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của cậu , khiến cho cả người như chìm trong hầm băng tự giác được mà run bần bật. Ông làm sao lại quên thiếu gia còn là người đáng sợ hơn cả lão gia được chứ.

      Khóe môi cậu khẽ câu lên, lạnh lẽo phun ra mấy chữ , tuy nhưng rất ràng mang theo vài phần thành thục giống với tuổi. “ Có chuyện gì?” Nhìn bé con trong lòng khẽ khịt khịt mấy cái lại vô thức nắm lấy cánh tay cậu chặt, mớ mấy câu. “ Long...thiên sứ...có đôi mắt...khịt...xanh...” Lại chìm vào trong giấc ngủ. Bất giác , vì hành động trẻ con này của nhóc, cậu khẽ cười, nụ cười từ khóe môi lan ra đến mắt, trong mắt của lão quản gia còn chói sáng hơn cả ánh trăng, lão có chút sửng sốt.

      Đối mặt với cậu nhóc bằng tuổi của cháu mình này , lão vẫn tự chủ được ít cảm giác e ngại từ trong tâm khảm. “ Lão gia đưa vật thiếu gia cần đến.” rồi khẽ đóng cửa bước vào.

      “ Đứng ở đó !” Lại là thanh lạnh lẽo của cậu truyền đến. “ Từ nay về sau , ngoài Tiểu Thiên và tôi ra cho bất cứ người nào bước vào căn phòng này.” Cậu muốn nơi của mình bị người khác xâm phạm, bất cứ là ai chăng nữa. Bước đến lấy laptop trong tay của lão, sẳn tiện lấy luôn cái thẻ tín dụng , khóe mắt liếc qua người lão cái rồi xoay người trở lại giường. Bật laptop lên, mắt khỏi lóe lên tia sáng nhạt. hổ là lão đại của Hắc Long bang, chiếc Luvaglio này ít nhất cũng triệu đô . Nhưng người hiểu ba nhất là cậu...mọi thứ bây giờ mới bắt đầu.

      Ngón tay nhắn nhưng thành thục đảo quanh các phần mềm ra trước mắt, lướt qua chuỗi các icon, nhấp nhấp chuột , màn ảnh liền xuất dãy các kí tự đặc biệt , những chuỗi số hóa. Nếu là dân IT* ( cái này chắc bạn nào cũng biết ) ắt hẳn biết cậu làm cái gì. Sau đó liền lên ít rào cản cùng tường lửa , các loại rào chắn bảo vệ khác nhau mọc lên như nấm sau mưa , con trỏ di chuyển liên tục , nhìn có vẻ phức tạp nhưng theo cách nào đó là đơn giản, chỉ cần đưa được phần mềm của mình vào sâu trong nhân của khối chắn bảo vệ đó coi như điều khiển được toàn bộ máy tính, tâm này chính là bộ điều khiển trung tâm chi phối mọi hoạt động còn lại.

      Nếu là bình thường chủ máy phải là người chống lại các yếu tố lạ xâm nhập, nhưng bây giờ cậu lại làm ngược lại chống lại các phần mềm có sẵn trong máy tính chỉ có nguyên do duy nhất...Cậu muốn hack máy chủ này , hay cách khác là chân chính sở hữu nó.

      Con người nhiều lúc có thể tin tưởng điều gì đó dù có phi lý như thế nào, với việc mà ba của cậu đồng ý với cầu của mình. Hoắc Minh Long tin tưởng ba làm việc này, đưa phần mềm khống chế vào trong máy tính. Đừng nhìn đứa trẻ chỉ mười tuổi như cậu mà coi thường, thư phòng của Hoắc trạch cũng phải chỉ là hư danh, sách trong đó dễ nghe là sách quý gồm có nhiều loại kiến thức đa ngành đa nghề, mà hầu hết là kiến thức chuyên sâu. Bốn năm là khoảng thời gian cậu đọc hết tất cả ở đó, chuyên ngàng IT chỉ là phần . “ Trẻ con dễ dạy.” Với cậu mà đọc hiểu chỉ là chuyện ngày ngày hai. Vừa khởi động máy phát điều bất thường, muốn cài phần mềm chế vào máy tính của ba ba đưa cho cậu, là coi thường người khác quá.

      “ Đing đing.” Từ cái Luvaglio phát ra tiếng kêu , đều này báo hiệu vào tới tâm của màn chắn. Đây mới là công đoạn quan trong nhất ‘Resplace’ trước mắt lên nhân nguồn , đây là trung tâm truyền phát mọi hoạt động của máy tính. “ Tích...tắt...tích...” Hàng rào nhân là khó đối phó nhất, tốn mất 30’ cuối cùng cậu cũng đưa được dữ liệu của mình vào thay thế và xóa phần mềm chế. Xong xuôi, khóe môi cậu khẽ lên nụ cười nhạt, lạnh lẽo, đặt máy tính sang bên cạnh nằm xuống ôm lấy thân hình bé của Tiểu Thiên vào lòng , khẽ . “ Long bảo vệ Tiểu Thiên.” Rồi nhắm mắt ngủ.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ --------- Phân cách tuyến Tử Vi --- ------ ------ ------ ------ ------ --------

      Tại nơi cách đó khoảng vài km trong căn phòng kín bày đầy các máy tính , có hai mươi mấy người đàn ông ngừng nhìn vào màn hình , lên các kí tự kì quái. “ È...è... Thông báo mất kết nối!” Bất thình lình tất cả các máy chủ ở đó đều đồng loạt lên tín hiệu mất kết nối.

      Trong nhóm có hai người cảm thấy ổn liền chạy ra ngoài thông báo. Tại căn phòng bên cạnh hai người đàn ông béo gầy ngồi. Nhìn người vừa chạy vào đồng thanh quát: “ Có chuyện gì?” Dường như nhận ra có điểm bất thường gì đó.
      “ Phần mềm khống chế bị gỡ , máy chủ những còn khả năng khống chế còn bị lây nhiễm virus. Máy chủ bị lây nhiễm e là...”

      Hai người đàn ông nhìn nhau, nhận thấy trong mắt đối phương lóe lên tia ngạc nhiên, sau đó là lạnh lẽo...
      thuyt thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 6.1: Bí mật của Tiểu Thiên.

      Tác giả: Tử Vi Bạch Sắc
      Beta: Ngân Luna

      Trời hửng sáng rồi, đáng lẽ vào giờ này có người gọi nhóc dậy, nhớ đến tối qua cậu nhóc bấm bấm máy tính suốt đêm có lẽ giờ này vẫn còn ngủ. Thuần Hi Thiên cũng vội quấy rầy, nhón chân nhàng bước xuống đất, tự đánh răng rửa mặt rồi bước xuống tầng. Tất nhiên là quên thơm vào má cậu cái.

      Vừa bước ra khỏi cửa phòng, hầu hôm trước lại tươi cười xuất trước mắt nhóc. Nụ cười môi của thân thiện, có chút ấm áp của người thân. “ Tiểu thư, thiếu gia còn chưa thức dậy sao?” Đôi mắt như len lén nhìn vào trong.

      Bé con ôm gấu bông nghiêng đầu nhìn kia, chu môi lại như suy tư cái gì đó sau đó dường như hiểu được điều đó, mới bật hỏi “ Chị ơi , chị là ma sao?” Khuôn mặt non nớt lấy điểm sợ hãi, ngay cả ánh mắt cũng trong veo như ‘ma’ phải là thứ gì rất đáng sợ.

      Nhưng lời này vào tai kia lại khiến mắt mở to, có chút ngạc nhiên nhìn nhóc nào đó, cuối cùng kéo khóe môi thành nụ cười như nắng “ Sao tiểu thư biết?” tồn tại ở đây được mấy năm mỗi lần xuất đều quan sát xung quanh, điều này chứng tỏ ai cho bé điều này cả, vậy làm sao nhóc này nhận ra được chứ.

      “ Chị ơi, chị có bóng kìa. Mà cũng có ảnh chị trong gương.” Ngón tay chỉ vào trong gương, lại nhìn xuống chân . Nhưng kì quái là giống như chuyện bình thường vậy, có đến nửa điểm nghi ngờ chính mình, càng giống như mình sai điều gì.

      “ Vậy tiểu thư có sợ ?” Càng nhìn bé, càng cảm thấy có cỗ cảm giác vui vẻ, vì trong đôi mắt ngây thơ thuần khiết kia hề chứa đựng sợ hãi cùng bài xích.

      Bé con ôm chặc gấu bông, lắc đầu. “ Chị làm cho Tiểu Thiên sợ. Chị cũng đáng sợ, vậy sao Tiểu Thiên phải sợ?” Ai da, người ta còn biết ma là gì nữa ấy chứ. Mà dù có biết chăng nữa, bé đơn thuần này sợ sao? Suy nghĩ lúc , Thuần Hi Thiên heá ra khuôn mặt tươi cười đầy ngọt ngào " Chị ơi, chúng ta thôi. Đừng làm Long thức giấc.”

      Ai da, suýt chút nữa là quên mất. vỗ vỗ trán, cúi người xuống vài lời với nhóc. “ Tiểu thư có muốn thiếu gia vui vẻ ?” Này nha, cậu nhóc nào đó mặt lạnh như tiền chịu lộ ra bản chất dịu dàng là tốn biết bao công sức. Bây giờ có nhân tố khiến cậu nhóc chịu nở nụ cười con ma hầu như cũng có chút vui vẻ thành tựu a.

      Mân mê cái môi đỏ mọng, Thuần Hi Thiên lâm vào trầm tư, lần nào cũng là Long khiến bé tươi cười, lần trước cũng vậy , lần trước nữa cũng vậy. Mấy ngày nay Long luôn thức đến khuya, nhóc thỉnh thoảng bật dậy vẫn luôn thấy cậu rất chăm chú nhìn vào màn hình vi tính, vì làm rất chăm chú nên cậu chẳng có chút thời gian để cười hoặc để ý đến mọi thứ xung quanh khi làm việc “ Ừm,vậy chị giúp Tiểu Thiên chứ?"

      “ Tất nhiên!” hầu cười cười.

      1 giờ sau...

      “ Tiểu Tiểu, Long sao còn chưa tỉnh?” bé lo lắng hỏi, lại nhìn sủng vật nào đó vẫn trong giai đoạn tập làm quân sư cho mình, mà nó tất nhiên là tập đứng lên rồi. Nghe lời nhóc hỏi nó mới nâng mắt nhìn qua lại nhìn lại cậu nhóc nào đó , rất khinh bỉ mà ném ánh mắt lạnh. ( T/g: Mi là thú nha... Tiểu Tuyết: Gâu gâu... * sao * )

      Nhớ đến tối qua cậu nhóc nào đây lại nhìn nó với ánh mắt lạnh từ lòng bàn chân lên khiến cả người nó giống như bị giật trụi lông bị người ta phơi ra giữa mùa đông , lãnh a lãnh a. Cuối cùng phun ra mấy câu: “ Cấm đến gần Tiểu Thiên quá mét!” Còn cấp cho ánh mắt như " Khôn ngoan bên cạnh Tiểu Thiên cũng phải tốt về ta chút " ( T/g: Trí tưởng tượng của con thú... Tiểu Tuyết: -.-#||||||| )

      Bây giờ nhìn , nó liếc mắt liền biết là cậu giả vờ ngủ, lệ rơi đầy mặt a, nó còn phải chăm sóc tâm tình vị tiểu thiếu gia này tốt chút. “ Gâu gâu...” gọi a, tiểu thư nhìn ngốc ngốc như vậy cậu tỉnh đâu.

      Dường như hiểu con thú sủng kia cái gì, nhóc lay lay vai cậu hô . “ Long tỉnh , Long tỉnh...” Sau đó chu môi nhìn con chó nào đó mặt mày đen thui.

      Giả vờ cũng nên chút chứ??? Tiểu thư thấy mắt cậu ta giật giật sao? Trong cái đầu của Tiểu Tiểu lóe lên tia sáng, lên bóng đèn vàng chớp chớp. "Lần này thiếu gia cậu phải nhớ công ta nha ..." Nó lui cui giơ cái chân của mình hướng về phía cậu nhóc, sau đó đưa ngón chân đó dời qua nhóc , rồi lại giơ chân với đến chiếc mõm của mình còn vỗ lại mấy cái.
      "?"

      “ Tiểu Tuyết là thơm Long à?” sao? Sáng nhóc cũng thơm thơm Long vậy sao Long lại thức a?

      Nó lắc lắc cái đầu , chỉ chỉ lại chỉ chỉ, lần này với đến gần sát với môi cậu nhóc , nó biết cậu có bệnh khiết phích , lại giơ ngón chân lên dí sát vào gần đôi môi của nhóc , sau đó cố gắng giơ hai ngón chân chỉ về hai hướng sau đó đập hai bàn chân vào nhau. “ Gâu gâu...” Nó mệt a!

      Sửng người, vậy là đặt môi nhóc lên môi cậu nhóc nha, kì quái nhưng phải là thể, nhíu mày nhìn thú sủng đắc chí dào dạt của mình. Thuần Hi Thiên có nên tin con thú nào đó đứng còn vững ? Cuối cùng vì bất chấp tất cả để gọi tiểu thiếu gia còn ‘say ngủ’ dậy, bé cúi người rất gần, đôi môi đào hơi hé mở. “ Chụt...” Đặt lên môi cậu nhóc cái , sau đó ...

      phải là cậu muốn thức dậy, nhưng nhìn , ngay cả cách thức của nhóc cũng đáng như vậy, hỏi làm sao cậu lại giả vờ chút cũng biết con thú kia kêu cái gì cậu chỉ thấy có thứ gì đó đặt lên môi mình , mềm mềm mang theo vị ngon ngọt tươi mát, bỗng nhiên có cảm giác muốn thêm nữa, cũng quan tâm đó là thứ gì, tay đặt sau gáy, nắm kéo cả người nhóc lại tham lam mút lấy, đó dường như là thứ kẹo ngọt ngào nhất vậy.

      “ Ưm...Long...???” Thuần Hi Thiên bị hành động của cậu làm kinh ngạc, vì sao cậu lại mút miệng của nhóc, nhất là cảm giác này a ... cực kì quái dị ... hu hu. T^T
      Cậu còn đem cái lưỡi thơm tho tràn vào trong miệng của nhóc nữa. “ Ưm...” Quấn chặt với cái lưỡi thơm tho của nhóc quấy động bỏ sót ngóc ngách nào cả.

      Con thú sủng cũng quay mặt về nơi khác, ôi ôi, tâm hồn ‘ chong xán ‘ của nó a... >~<...
      Nhận thấy dường như người kia thấm mệt, dưỡng khí gần như sắp bị hút cạn, cậu nhóc mới thỏa mãn buông môi người ta ra còn nuối tiếc liếm môi. Đó là thứ gì a? Sao lại ngon ngọt như vậy, khoan , đầu óc xoay chuyển, có cảm giác giống như ... môi Tiểu Thiên???

      nhóc dựa vào ngực cậu thở hồng hộc, Long lúc nãy rất ... nha , nhóc còn thấy trong đôi mắt xanh của cậu có ngọn lửa , rất kì lạ a. Tạm thời dẹp vấn đề này qua bên , nhóc ngẩng đôi mắt trong veo lên nhìn cậu rất tiếc ánh mắt lúc này chẳng khác con nai tơ ngơ ngác là mấy , biết vì sao nhóc cảm thấy mình bị khi dễ hốc mắt đỏ lên , chực khóc. “ Long...” ~~~

      Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt bé đo đỏ, môi bóng bẩy mím chặt, cậu nhóc như bị đánh thụp cái cũng có cảm giác mình làm sai cái gì đó, ngay lập tức quan tâm gì nữa, lo lắng dỗ. “ Tiểu Thiên đừng khóc là Long sai , Long sai...” Ôm nhóc vào lòng ngừng vỗ vỗ lưng, chỉ hận thể đem hết mọi lỗi sai đều ôm về cho mình.

      Nhưng nhóc rất kiên cường, chỉ hức hức vài tiếng chứ có rơi giọt nước mắt nào, lúc ngẩn lên là khuôn mặt thuần khiết, vô hại, tươi tắn như cũ. “ Tiểu Thiên khóc.” nhóc đâu có mít ướt đâu. “ Long thức rồi, . rửa mặt a, ăn sáng a, chơi với Tiểu Thiên và Tiểu Tiểu nữa a. " Kéo kéo cánh tay của cậu, cuối cùng là nắm lấy tay cậu dẫn .

      Con ngươi màu xanh ngẩn ngơ nhìn bàn tay bị nắm kia, có chút thất thần, lại sờ lại môi mỏng, cảm giác nó vẫn còn vương lại hơi ấm cùng vị ngọt như mật đường, biết vì sao cậu lại cảm thấy rất có thành tựu khỏi nhếch lên nụ cười.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :