1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chỉ biết là truyện hay quá thôi :yoyo52:. Thanks editor nhiều nhiều nha. :yoyo45:
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tám
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 346 - 347
      Tất cả, nói ra thì đều chỉ mang tính tương đối, hắn lại muốn giết , vì chuyện xích mích này, mà một linh hồn mới có thể chia thành hai nửa.

      Khi phần tình cảm muốn giết bị An Ức chậm rãi hấp thu , tình của hắn đối với bắt đầu thổi đến, hắn bắt đầu muốn chết, hắn muốn tồn tại thật tốt, cho dù thế giới này lại khiến người ta phải thất vọng, cho dù thế giới này còn sự tồn tại của hắn, nhưng hắn nghĩ, chỉ cần có thể sống vui vẻ là được, chết rất đau khổ, vốn nên để phải chịu đựng nó.

      Phong Quang đứt quãng nói: “ nói… nói khi ấy dần dần hấp thu , vậy ấy có phải… có phải bắt đầu muốn giết tôi?”

      “Sợ sao?” Hắn từng chút từng chút vuốt ̉nh đầu , thoải mái nói mát, “Đừng sợ, lấy ra khí thế quăng một cái tát của em lần trước là được.”

      ! Lúc đó tôi còn phải bị bức đến nóng nảy!”

      “Vậy em cứ yên tâm , có lẽ chờ đến lúc hắn bức em phải nóng nảy, em cũng sẽ có lúc to gan như vậy.” Thấy vẻ mặt tức giận đến đỏ bừng, hắn rốt cục vẫn thể nhẫn tâm với , thở dài nói: “Em đã nói gì, làm gì với hắn, tôi cần nhìn cần nghe cũng sẽ biết, chúng tôi vốn là hai nhưng một, cho nên tôi cũng biết hắn em đến chừng nào, em có thể tin tưởng bản thân mình, hắn sẽ nỡ lòng nào mà động thủ, giống như tôi trước đây vậy.”

      nói nghe nhẹ nhàng thật.” Trong lòng Phong Quang loạn thành một cục, dù là ai nữa, khi biết bạn trai mình vì quá mà muốn giết mình, tâm trạng đều thể nào mà tốt nổi, huống chi người này, còn bởi vì lại muốn giết mà chia linh hồn mình thành hai nửa, bệnh tâm thần cũng đã gặp qua, nhưng chưa thấy qua ai bệnh tâm thần đến như vậy!

      Hắn suy yếu cong môi, “Phong Quang, thời gian của tôi đã sắp hết…”

      ngẩng đầu, biết nên biểu hiện như thế nào, lúc trước chỉ thấy sợ hãi hắn, cảm thấy hắn là một tên biến thái, nhưng bây giờ khi hắn còn sát ý nữa, nhìn hắn, thấy được An Ức lúc mới quen, một An Ức có thể khiến sinh lòng thương hại, cũng có thể khiến động tâm.

      “Rất nhanh, tôi hoàn chỉnh sẽ xuất hiện trước mặt em, trước đó, tôi muốn cảnh báo em, đừng đụng đến cái đồng hồ cát đó, trong đó có bom liquid, chỉ cần chạm vào nó, lập tức nổ mạnh…” Mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, lượng cũng càng lúc càng nhỏ.

      “Bom liquid…” Mặt trắng bệch.

      Hắn cười, “Là quà tặng mà tôi chuẩn bị cho em lúc còn sống, vì để làm em rời thế giới này.”

      < đã an bài hết thảy rất tốt, thế giới khiến người ta phải buồn rầu này xứng có được em, Phong Quang, rất nhanh, chúng ta có thể gặp mặt, ngày nào đó khi chúng ta gặp nhau, sẽ nói với em, em nhiều đến thế nào.

      Sẽ lâu lắm, rất nhanh, rất nhanh…

      sẽ chờ em, ở ̣a ngục.>

      nhớ đến lời kết của lá thư cuối cùng kia, bắt đầu sởn tóc gáy, bắt đầu từ lúc nào trước đây, hắn đã tính toán tốt hết mọi thứ, biết sẽ xuất hiện ở chỗ nào, lại dùng phương pháp có khả năng thành công nhất để thực hiện kế hoạch.

      Kinh hoảng ở trong lòng một lúc sau, cười lạnh một tiếng, “Vì giết tôi, đúng là dụng tâm lương khổ.”

      phải tôi, là chúng tôi.” Chỉ khi hắn và An Ức ở bên nhau, mới là một bản thể hoàn chỉnh.

      Từ khi cảm nhận được sức mạnh của bản thân bắt đầu dần dần bị An Ức hấp thu, mấy tháng qua, hắn thể rời khỏi An Ức càng xa càng tốt, khoảng cách có thể làm chậm lại tốc độ bị An Ức hấp thu, nhưng hắn kế thừa một phần ký ức lúc sinh thời, biết được hôm nay là ngày nào, cho nên hắn quay lại, cho dù đến bên cạnh , đồng nghĩa với việc tuyên cáo hắn phải “tử vong.”


      Phong Quang phức tạp hỏi: “ nhất ̣nh phải biến mất sao?”

      “Luyến tiếc tôi?” Hắn tái nhợt, cười vô lực, còn có thể dùng hết sức lực của mình giơ tay, ngỏ trỏ gập lại vuốt vuốt chóp mũi , mờ ám như một đôi tình nhân.

      bỗng nhiên cảm thấy buồn bã, “Tôi còn chưa có cách nào tiếp nhận được… theo ý tôi, là , An Ức là An Ức, hai người khác nhau, là hai thân thể khác biệt, cho dù hai người muốn hợp thành một thể là xu thế tất nhiên, nhưng cho dù là ai thấp thu ai, người kia biến mất, có khác nào chết chứ?”

      “Vậy em nỡ để An Ức biến mất sao?”

      “Tôi…” trả lời được.

      Đôi mắt cười cất giấu sự đơn, dùng giọng điệu đau buồn nói: “Phong Quang, cho dù là tôi, cũng sẽ ghen ghét với bản thân mình, tôi thường xuyên nghĩ, vì sao tôi lại thừa kế phần cảm tình giết chóc đó, nếu đổi lại, để em quen biết tôi trước, vậy có phải bây giờ em sẽ thích tôi nhiều hơn một chút?”

      “Tôi biết… thật xin lỗi.”

      cần xin lỗi, đây phải lỗi của em.” Hắn mất sức gục đầu xuống, dán lên trán của , bất đắc dĩ nói: “Đại khái chính là thứ gọi là vận mệnh, cho dù cùng là một người thì sao, bắt đầu từ ngày hai chúng tôi tồn tại, vận mệnh của chúng tôi đã khác nhau, hắn sẽ được em thích, được em thương, mà tôi… sẽ bị em sợ hãi, bị em chán ghét.”

      đừng nói nữa… có lẽ, có lẽ tôi có thể tìm An Ức, để ấy hấp thu nữa, được ?” thương lượng, cho dù trong lòng hiểu rõ, đề nghị này hoàn toàn có tính khả thi.

      “Em hiểu đâu, tôi ghét hắn bao nhiêu thì hắn cũng ghét tôi bấy nhiêu, giữa chúng tôi đã ̣nh chỉ có một người có thể chiếm vị trí chủ đạo, kẻ mạnh cắn nuốt kẻ yếu, cuối cùng đạt được bản thể hoàn chỉnh, người em lại muốn giết em mới có thể hoàn chỉnh xuất hiện.”

      Phong Quang mù mịt luống cuống, “ nói nói… tôi phải làm sao bây giờ? Tôi chỉ biết An Ức là bạn trai của tôi, mà mới là người muốn giết tôi, chờ đến lúc hai người biến thành một, người đó… vẫn còn là người mà tôi quen biết sao?”

      “Đừng khủng hoảng.” Hắn nhẹ giọng an ủi, “Cho dù có biến hóa đến thế nào, tình đối với em vĩnh viễn cũng thay đổi.”

      Tất nhiên, phần cực đoan ́ chấp kia, cũng có cách nào biến đổi.

      Đôi mắt hắn dần dần thể mở được, “Phong Quang, em chỉ cần là chính em, bị hắn hấp thu , cũng có nghĩa là tôi sẽ biến mất…”

      cần chết…”

      Hắn cười một lần cuối, nhẹ nhàng dán lên môi , cực kỳ bất đắc dĩ, “Đã nói rồi, tôi sẽ chết, chỉ là trở về… khi gặp lại, em có thể nhìn thấy tôi hoàn chỉnh…”

      “Khoan đã… đừng ngủ, tôi còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi , tôi còn rất nhiều chuyện hiểu rõ, mở mắt ra…”

      Trong giọng nói đau lòng của , thân thể hắn càng thêm trong suốt, cuối cùng tiêu tán như một làn sương, mất ôm ấp, Phong Quang ngồi mặt đất, hốc mắt khỏi nổi lên một tầng sương mù.

      Hắn cứ thế mà biến mất, hề lưu lại bất cứ thứ gì chứng minh sự tồn tại của hắn, thậm chí là đến cuối cùng, cũng biết xưng hô với hắn như thế nào, mà An Ức, trước sau cũng có tên mà đặt, còn hắn, cái gì cũng có…

      Phong Quang rầu rĩ ở trong lòng, cảm thấy khó chịu.

      “Đừng buồn.”

      Giọng nói dễ nghe mà quen thuộc tựa như đúng hẹn mà vang lên, ngây ngốc quay đầu lại, bởi vì mắt ướt nên tầm mắt cũng có chút mơ hồ, nhưng ngay cả khi thấy rõ, cũng biết người này là ai.

      “Phong Quang, phải đến gặp em đây rồi sao?” cười rạng rỡ, đáy mắt quá mức dịu dàng, sự tối tăm người nào biết, tình cảm đủ để động lòng người.
      Last edited: 20/2/18

    3. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      Ô ô ô
      Chúc nàng năm mới:

      Đủ TÀI LỘC
      để gia đình sung túc
      Đủ HẠNH PHÚC
      để tâm luôn ngọt ngào
      Đủ ỒN ÀO
      để đời lặng lẽ
      Đủ SỨC KHỎE
      để thỏa thích vui chơi
      Đủ THẢNH THƠI
      để cuộc sống thoải mái
      Đủ HĂNG HÁI
      để giữ mãi niềm tin
      Đủ TỰ TIN
      để thấy mình đẹp
      ĐỦ THỜI GIAN
      để edit truyện cho bọn ta nhaaaaaa.
      nàng <3
      Nhi HuỳnhĐợi chờ mỏi mòn thích bài này.

    4. Mũ rơm ngốc

      Mũ rơm ngốc New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      5
      *moa moa* hk biết PQ ứng xử ntn đây? Hihi bạn edit nhìu lắm! <3
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 348 - 349
      Phong Quang há miệng thở dốc, vẫn nói được một lời nào, biết nên gọi như thế nào, là A, hay vẫn là An Ức, nhưng, hiện tại cho dù là cái tên nào, đối với mà nói đều là xa lạ.

      Dường như biết được trong lòng nghĩ gì, người đàn ông ôn nhuận như ngọc kia ngồi xổm xuống trước măt , ngón tay lạnh như băng lại cực kỳ xinh đẹp để gò má , sự lạnh lẽo này, lần đầu tiên khiến cảm thấy run rẩy.

      “Phong Quang, đừng sợ, vẫn là , chẳng qua, nhớ lại một chút chuyện mà thôi, nhưng vẫn còn là một An Ức em, có lẽ… em cũng thích dùng cái tên An Ức này để gọi .”

      Giọng nói mềm dịu che chở này, như tình nhân thầm thì với nhau, làm người động tâm, cũng khiến người sợ hãi.

      rốt cục… là ai?” vốn nên cảm thấy sợ hãi kinh hoàng, nhưng hiện tại lại cực kỳ bình tĩnh, có lẽ sau khi trải qua chuyện người đàn ông kia biến mất trước mặt mình, cho dù phải gặp chuyện thể tưởng tượng được cỡ nào, cũng có thể thản nhiên tiếp nhận.

      “Sinh thời, tên của là Ôn Quỳnh.” khẽ cười, “Nhưng hiện tại, là An Ức của em.”

      Ôn Quỳnh…

      thế mà là Ôn Quỳnh!

      Phong Quang kinh ngạc ở trong lòng, trong nhát mắt nghĩ thông suốt toàn bộ nghi vấn từ trước đến nay, vì sao hệ thống lại nói An Ức là mục tiêu tiến công, lại cũng phải mục tiêu tiến công, bởi vì khi đó An Ức chỉ là một nửa linh hồn của Ôn Quỳnh mà thôi, mà hệ thống sảng khoái để chỉ dùng một chút điểm để đổi mục tiêu, nguyên nhân cũng chỉ vì An Ức chính là Ôn Quỳnh.

      suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cuối cùng chỉ có một câu: Hệ thống lừa mình!

      Hệ thống nói lời nào, thậm chí ngay tại thời điểm nguy hiểm như vậy, hệ thống cũng sẽ bước ra nói cho ký chủ thuận theo người đàn ông mắc chứng yandere này… đúng, là chạy thoát khỏi bàn tay con ma mắc chứng yandere này.

      “Những lá thư đó… quần áo, còn có căn phòng này…”

      mỉm cười, “ tồi, tất cả đều là chuyện mà đã an bài, lúc sinh thời, đã an bài tốt hết mọi thứ, nhưng mà, để cho em đụng vào đồng hồ cát, là chuyện ngoài ý muốn mà tính đến.”

      Trạng thái hồn ma hiện tại, cũng là chuyện mà tính đến được.

      Phong Quang kinh ngạc, “Tôi hiểu… làm thế nào có thể tính kế được chuyện mấy tháng về sao chứ?”

      Cho dù là gửi thư đến khách sạn mà ở, hay là khi mời họp báo phim truyền hình, sẽ đến cao ốc Biển sao, lại bị sắp xếp tiến vào căn phòng để bom liquid này.

      “Muốn làm tất cả những chuyện này cũng khó.” An Ức… hiện tại có thể gọi là Ôn Quỳnh, ôm Phong Quang vào lòng, dường như phát giác vì lo lắng mà thân mình cứng đờ, “Ngay từ ngày gặp gỡ em trong miếu Nguyệt Lão, đã chú ý nhất cử nhất động của em, biết em nhận quay phim <̉ thành di mộng>, cũng biết ngày đoàn làm phim vào ̉ trấn, còn biết họp báo đưa tin sẽ tiến hành ở nơi nào, bởi vì, tất cả những chuyện này, đều do sắp xếp.”

      nói… có ý gì?”

      “Khâu Lương, chính là người duy nhất có thể xem là bạn bè của , nói như vậy, Phong Quang hiểu chưa?”

      Con ngươi phóng đại một phần, tất cả mọi chuyện như vén mây nhìn thấy mặt trời, trong nhát mắt, hiểu được mọi thứ.

      “<̉ thành di mộng>, là đề nghị Khâu Lương quay phim, cũng là đề nghị mời Phong Quang diễn vai nữ chính, biết người đại diện của Phong Quang rất có mắt nhìn, ấy sẽ để em bỏ qua kịch bản ip tốt như vật, Khâu Lương là một người nghiêm túc, đối với cảnh tượng luôn luôn theo đuổi sự chân thật cũng như bám sát nguyên tác, mà vừa hay, có sẵn một căn nhà ̉ ở ̉ trấn, mà ̉ trấn này lại chỉ có duy nhất một khách sạn, đến mức ngày quay phim… Khâu Lương người này, mỗi lần đến bệnh viện thăm , luôn thích đem kế hoạch một năm một mười nói ra, làm cho thuận tiện rất nhiều.”

      Ôn Quỳnh nói: “Mà chuyện mời tham dự cuộc họp báo ở tầng cao nhất của cao ốc Biển sao chưa từng cho người ngoài vào, tất nhiên cũng là vì… nơi này là ̣a bàn của , Phong Quang, em nói xem, có phải thật thông minh hay , tất cả mọi chuyện, em đều theo con đường mà đã sắp xếp, em nên biết là, trước kia chưa bao giờ tốn thời gian cho một người như vậy.”

      “Tôi nên cảm thấy vui mừng vì được ưu ái sao?” Phong Quang cười châm chọc, “ tính toán nhiều như vậy, sắp xếp chặc chẽ như vậy, nói cho cùng còn phải để giết tôi sao? Cần gì nói dễ nghe thế?”

      phải muốn giết em, chỉ cảm thấy tuyệt vọng, thế giới này sau khi rời , còn ai đủ tư cách để em, bảo vệ em hả?” Cho dù là , cho dù là lúc có thể bảo vệ thật tốt, cũng cảm thấy đủ tự tin, nếu có chuyện mà đến cũng có cách nào làm được, thì thế giới này tồn tại người nào có thể đứng ở bên cạnh .

      Cho nên, để bị thương, để có thể mang đến một thế giới sạch sẽ, muốn mang theo cùng nhau rời .

      Phong Quang là một người có tư duy bình thường, có cách nào lý giải được mạch não của , sau khi sởn tóc gáy, trong lòng cảm thấy tức giận đến mức khó mà bình tĩnh được, “ có biết , trước đây, tôi hoàn toàn quen biết , dựa vào cái gì mà quyết ̣nh chuyện sống chết của tôi khi thích tôi? Mạng là của tôi, cho dù là cha mẹ tôi cũng có quyền lợi đó!”

      Chuyện này có khác gì người lớn lấy cớ vì tốt cho con mình mà hạn chế nó ra ngoài chơi? … cách làm của người đàn ông này, càng quá đáng hơn!

      “Bởi vì, Phong Quang là của .”

      “Móa nó! Tôi thuộc về bất cứ ai, tôi là tôi! Thứ như chiếm được thì muốn đạp đổ, cảm thấy quá ngây thơ sao!? Tôi muốn sống, tôi phải sống, dựa vào cái gì muốn tôi chết!” cuồng loạn khóc la, bất tri bất giác, thì ra đã khóc rồi.

      Thời gian như quay lại rất lâu trước đây… trước mắt dường như cũng xuất hiện một cảnh tượng khác.

      Trong căn phòng trống trải, có một gái mặc váy trắng co rúc ở góc tường, cầm mảnh vỡ thủy tinh, cũng khóc la cái gì đó trước mặt người đàn ông, trong giọng nói nghe rõ đó, tràn đầy tuyệt vọng, cuối cùng… chút do dự nào cắt ̉ tay mình.

      Màu đỏ tươi chói mắt đó, thanh máu nhỏ giọt cũng cực kỳ chói tai, mùi máu tươi gay mũi, tất cả mọi thứ hiện lên chân thật trước mắt .

      Phong Quang đột nhiên mất lý trí ôm đầu, tựa như đã quên Ôn Quỳnh ở trước mặt mình, bắt đầu vô ý thức lẩm bẩm, “Tôi muốn chết… tôi cần chết… tôi muốn sống… tại sao… Lục Sâm… tôi… tại sao muốn ép tôi… tại sao……”

      ngừng nỉ non, dần dần khóc nức nở thành tiếng, trong thanh tuyệt vọng, tinh thần của dần dần hỏng mất.

      “Phong Quang…” Ôn Quỳnh luống cuống cầm lấy tay , một tay khác theo bản năng lau nước mắt của , như vậy, làm cảm thấy sợ hãi, giống như có một giọng nói nhắc nhở , nếu tiếp tục, sẽ đánh mất , lần đầu tiên Ôn Quỳnh có loại cảm xúc khủng hoảng như thế này, “Em đừng khóc… em muốn chết, liền cần em chết, sẽ để em sống, chúng ta cùng nhau sống, Phong Quang… biết sai rồi, tất cả đều là sai, em đừng rời bỏ …”

      rõ sự khủng hoảng thình lình này của là gì, nhưng dường như từng trải qua chuyện này, nếu mất , vậy sẽ hoàn toàn… trở nên điên cuồng, ngay chính cũng cảm thấy sợ sự điên cuồng đó.

      Một giọng nói lạnh băng vang lên, “Cưỡng chế ngủ say bắt đầu.”

      Phong Quang vô lực nhắm mắt lại, ngay khi mất ý thức, thân mình cũng mềm nhũn, ngã vào lòng ngực của người đàn ông.

      Ôn Quỳnh khựng lại trong giây lát, mở mắt một lần nữa, khí thế càng trở nên cứng rắn, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.

      Ôm chặt gái ở trong lòng, buông thả sự điên cuồng chỗ nào che giấu được trong mắt , giống như trước đây, lại như là hai người khác biệt.

      Giống mà cũng khác, cũng chỉ vì sự điên cuồng ́ chấp kia, đã tới mức cực đoan.

      hôn lên nước mắt của , tiện đà tham lam lưu luyến hôn lên môi , “Phong Quang… sẽ để em nhớ ra.”

      Bởi vì, thời gian còn chưa đến.

      Last edited: 26/2/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :