1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không] Phó thám hoa - [Hồ Điệp Seba] (33)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 23
      Edit: Nhi Huỳnh

      Kỷ hầu phủ đối xử lơ là đối với Kỷ tam công tử (bao gồm cả Giai Lam) như vậy, còn có một nguyên nhân lớn khác…

      Kỷ nhị công tử Kỷ Chiêu, cục cưng siêu bự trong mắt của Dung thái quân và Khổng phu nhân, hoa mĩ nam được các chư biểu muội biểu tỷ tranh đoạt, hắn hắn hắn… học lại vào tháng 3 này.

      Đây đúng là chuyện kinh thiên động ̣a quỷ khiếp thần sầu, gần như là chuyện thể nào xảy ra được. Người có quyền uy nhất Kỷ hầu phủ là Dung thái quân lập tức xếp chuyện này vào những việc tối cao đặc biệt được coi trọng một cách khẩn cấp, hơn nửa còn vì hành vi chủ động tiến tới này của Kỷ nhị công tử mà cảm tạ liệt tổ liệt tông, quan hệ mẹ chồng nàng dâu vốn cực kỳ căng thẳng cũng bởi vậy mà được giải hòa, cùng nhau tưởng tượng về con đường thăng quan tiến chức vô cùng thông thuận của Kỷ Chiêu, thậm chí trở thành Tể tướng trẻ tuổi nhất các triều Đại Yến – tuyệt đối có thể khiêu chiến với kỷ lục của Phùng tể tướng dung họa như hoa da thịt như tuyết kia.

      Cũng bởi vì coi trọng đến thế, Khổng phu nhân thậm chí cao ngạo mà khéo léo từ chối lời đề nghị của Kỷ hầu gia, khinh thường trường học trong tộc là long xà hỗn tạp, đưa Kỷ Chiêu đến học viện Khổng thị của hậu nhân Khổng gia là Khổng Hiếu Trân, có thể nói đó là một trong những học phủ sang quý của giới quý tộc kinh thành, học trò ra vào đó tuyệt đối là cấp bậc được ghi trong gia phả của các thế gia quan lại. Nhà thế gia bình thường đủ năng lực, cho dù phụ thân có là đại thần nhất phẩm, cũng phải trở thành tầng lớp thấp nhất trong học viện, bị người cười nhạo.

      Cùng học với Kỷ nhị công tử là công tử thứ mười chín Mộ Dung Nguyệt của Mộ Dung gia, cũng là dòng họ thế gia siêu hạng. Cùng với các thế gia họ hàng với hoàng đế đương triều… hắc hắc, sợ chưa?

      Tài năng và hiểu biết của hậu nhân Khổng phu tử rất bức người, từng là Lễ bộ thị lang, cũng là sơn trường (!). Học viện sang quý và lâu đời nhất Kinh thành, bạn học thân thế vô cùng cao quý, thoạt nhìn quả thực chưa gì đã bước một chân vào con đường làm quan.

      (!) Người đứng đầu viện Hàn lâm, chủ trì việc giảng dạy và quản lý.

      Nhưng mà sự thật luôn luôn tàn khốc hơn vẻ ngoài rất nhiều.

      Sơn trường Khổng Hiếu Trân tài trí hơn người, đối với du sơn ngoạn thủy, uống rượu ngâm thơ có hứng thú hơn nhiều so với chuyện giảng dạy, một năm quá lắm có hai tháng là ở học viện, cũng khác việc hữu danh vô thực là bao. Phu tử của học việc Khổng thị rất nghiêm khác quản lý khống chế, học vấn đúng là tốt… nhưng đối xử với đệ tử cực kỳ khách sáo – khách sáo với cơm cha áo mẹ cũng là lẽ thường thôi, huống chi người nào đến đây học mà lại chẳng có có tộc trưởng ở đẳng cấp quái vật.

      Đệ tử bị nhét vào học viện thế gia, các tộc trưởng quái vật bình thường đều nghĩ là “Đứa trẻ nhà chúng ta rất biết điều, đều là vì nha hoàn gã sai vặt (hoặc là gia sư phu tử, hoặc là người qua đường vô tội) dạy hư thôi”, đôi mắt còn tràn đầy quyền lực và lưu manh.

      Mà thập cửu công tử của Mộ Dung gia, tuy rằng phải lưu manh cũng phải ác bá, so với nữ hài tử còn xinh đẹp mềm mại hơn, hành động lại như liễu yếu đu đưa theo gió. Cùng Kỷ nhị công tử xinh đẹp nhất kiến chung tình, tìm mọi cách quấn quýt lấy nhau… Là đôi bên cùng có ý, bên trong còn có vài chuyện xưa thể nói ra.

      Dưới bối cảnh như vậy, có thể học được cái gì thì có trời mới biết.

      Giai Lam có một lần bắt gặp ở ven hồ, phát hiện đôi công tử xinh đẹp như hoa này dắt tay nhau dạo hoa viên, nhìn nhau ẩn tình, vành tai tóc mai chạm vào nhau, nàng chạy trối chết ngay tại trận, lá sen cũng hái – vốn ̣nh làm sườn lợn chưng lá sen.

      Nàng còn tưởng bản thânh lại xuyên lần nữa, còn bi kịch hơn là xuyên vào một tiểu thuyết boylove ̉ đại. Đến khi trở lại Gia Phong lâu, nhìn thấy nhóm tiểu thủy quả vừa lòng, lập tức cảm thấy bản thân ăn ở chưa tới nỗi tệ.

      Khi biết rõ vị công tử xinh đẹp xa lạ kia là người nào, nàng cực kỳ khẳng ̣nh, Nhị công tử ở trong cái học viện cao quý lại thế lực kia, thứ có thể học được chính là mở mang thế giới đam mỹ mới lạ, còn những thứ khác khỏi phải mơ nữa.

      Khiến cho nàng chuẩn bị kịp là, các biểu muội biểu tỷ ở Hầu phủ, đối với vị thập cửu công tử kia có chút hài hòa, có chút nào là tranh giành tình nhân (hay là các biểu muội biểu tỷ đều là hủ nữ?! Thì ra lịch sử của hủ nữ xa xưa đến thế!)…

      Kỷ Chiêu hẳn là trong tình cuồng nhiệt với thập cửu công tử, thế mà vẫn theo dõi nàng, ý đồ đem nàng tiến vào phòng của mình!!!

      Đồng tính luyến ái cũng có gì, song tính cũng ok. Nhưng mà đối tượng của ngươi đã vượt qua lưỡng tính cùng giai cấp (tiểu thư và nha hoàn… à, còn có công tử), số lượng đã sắp đếm nổi… Bây giờ tay còn muốn kéo qua đây luôn là muốn gì?

      Này có gì liên quan đến tình song tính, mà là trắng trợn bước vào lĩnh vực dâm loạn luôn ?!

      Cực xong là, đối tượng dâm loạn lại là ta!! Tỷ tỷ đây một chút cũng bị vẻ bề ngoài mê hoặc mà tự bước vào ̣a ngục đâu!

      May mắn là thế tử phu nhân phái người đến nhắc nhở, bằng Giai Lam dám tưởng tượng hậu quả đáng sợ đến mức nào. Giai Lam vĩnh viễn phơi nắng cũng đen, cũng để ý chuyện dưỡng da, nhịn đau mua phương pháp phối chế phấn son truyền lưu trong Kỷ hầu phủ, trộn lẫn phẩm màu bột phấn gì đó có thể làm thay đổi màu da trở nên đen , vừa ra cửa lớn Gia Phong lâu là phải bôi lên, như gặp phải đại ̣ch.

      May mắn có gây dị ứng, cũng có thành phần gì làm trúng độc mãn tính. Truyền thống “cứ trắng là đẹp” của người Trung Quốc đã cứu nàng, Kỷ nhị công tử lập tức mất hứng thú đối với Giai Lam biến thành màu lúa mạch, hai ba ngày đã quăng ra sau đầu.

      Tuy rằng tránh được một kiếp, Giai Lam lại như chim sợ cành cong. Bởi vì sợ đau nên dám hủy dung, nhưng dung mạo nàng lại càng ngày càng dễ chuốc lấy tai họa. Ghét trang điểm, bôi phấn màu lúa mạch thì ngay cả cửa lớn Gia Phong lâu cũng dám ra, bắt buộc phải chợ thì chỉ có thể bôi càng dày, ăn mặc mộc mạc hết mức có thể, đã mộc mạc thì càng phải mộc mạc hơn.

      Chưa đầy mười bốn đã gặp phải cầm thú thử thách, khiến nàng cảm thấy triều Đại Yến toàn là lolicon, thật sự quá nguy hiểm.

      Tiến đến đầu tháng chín, trời cao gió mát.

      Hôm nay Giai Lam muốn lên phố, vừa vặn là ngày nghỉ của Tam công tử nên hắn muốn cùng nàng.

      “Ngươi xuất môn cùng với ta còn phải bôi thành như vậy sao?” Tam công tử thật 囧 nhìn Giai Lam bôi phấn vàng lên tay. hề sót chỗ nào, từ mặt đến ̉, còn bôi luôn ̉ tay, nhìn ly kem vani thơm ngon là Giai Lam biến thành ly kem lúa mạch.

      “Rắn cắn một lần, mười năm sợ dây thừng.” Kỷ Yến cực kỳ nghiêm túc nói.

      Giai Lam tức cười chốc lát, “Nhưng sẽ để công tử phải phiền lòng, đó là trách nhiệm của nô tỳ.”

      Kỷ Yến im lặng, thiếu chút nữa buột miệng oán giận, vì vậy nuốt vào.

      Từ sau đề bài “́c tiện thương nông”, Giai Lam luôn ́ gắng dời ngày lên phố qua ngày Kỷ Yến được nghỉ. Kỷ Yến sẽ hết sức theo… có tài liệu gì tốt hơn việc được tận mắt nhìn thấy cuộc sống của dân chúng, huống chi Giai Lam còn là lão sư dạy theo trình độ rất giỏi.

      Tam công tử biết là, sở trường giảng dạy của Giai Lam chính là thập cẩm mọi thứ, theo chế độ xã hội, kinh tế đơn giản, đến toán học triết học vân vân đều có gì là ngoại lệ. Góc độ của nàng đúng là “người ở thế kỷ hai mươi mốt nhìn triều Đại Yến.”, thường xuyên xa cách mà bình tĩnh, ngược lại có thể tạo thành thói quen cho Tam công tử, cảm thấy được lợi phải ít.

      Khiến cho Giai Lam ngoài ý muốn là, Tam công tử đối với toán học hình như có sự nổi trội xuất sắc trời cho. Dạy tiểu thủy quả bốn phép tính giải toán thấy bại, hắn một lần chợt nghe đã hiểu, tính toán hết sức lưu loát, hơn nữa còn vô sự tự thông mà tính nhẩm rất nhanh… rõ ràng tốn bao nhiêu thời gian.

      Đáng tiếc toán học của nàng quá lắm chỉ đến hàm số lượng giác… cũng phải do nàng học toán tốt, nói ra thì Giai Lam cũng tệ lắm, đến bây giờ còn nhớ rõ công thức hàm số lượng giác, suy diễn và chứng minh, có thể thấy trí nhớ nàng siêu quần đến đâu. Nhưng mà nàng còn nhớ được như vậy, thật sự là do lúc nàng học trung học đã tin tưởng vững chắc là Trung Quốc nhất ̣nh sẽ sớm phát minh ra hàm số lượng giác, nên nhớ kỹ để đối chứng thôi.

      (Đương nhiên nàng vẫn tìm được chứng cứ gì đáng nói.)

      Nhưng mà, Tam công tử thế mà nhanh chóng hiểu được hàm số lượng giác, hơn nữa đọc sách mệt mỏi sẽ giải đề hàm số lượng giác để giải trí và nghỉ ngơi.

      Thật đáng tiếc. Học sinh thiên tài như vậy, lại phải học ở một nơi phải đạt được thành tựu quốc học mới được. ́ tình bản thân cũng chỉ là mèo ba chân. Nền giáo dục người tài ̉ kim đúng là kiếm sắc chém chết người tài.

      Tuy rằng, trở thành nhà toán học ở triều Đại Yến này có con đường nào để … ít nhất thì hắn cũng tính nhẩm rất nhanh, đối với con đường làm quan tương lai hẳn là tương đối có lợi… đúng .

      Giai Lam chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

      Chín tháng chín lịch, đêm đến, đường cực kỳ náo nhiệt. Hôm nay Giai Lam ra ngoài chủ yếu là để đặt làm giày mùa đông… Cẩn thận mà nói thì bốn tiểu thủy quả và nàng mỗi người hai đôi, công tử bốn đôi, còn dư ra thì làm đế giày.

      sống ở ̉ đại thì biết là làm đế giày tốn rất nhiều vải. Lộ trình mỗi ngày của công tử tính ra rất xa, hao mòn rất nhanh, bọn nha hoàn mặc dù ra cửa nhiều, nhưng hoạt động mỗi ngày cũng thiếu, chạy tới chạy lui, hao mòn cũng thực kinh người. Nhưng làm đế giấy đã tốn công còn mệt người, Giai Lam đành lòng ngược đãi lao động trẻ em vốn đã có nhiều việc để làm lắm rồi, tình nguyện bóp túi tiền… thực tế, nhân công bên ngoài thì tiện, nhưng tốn bạc cũng dọa người kém.

      Còn có một ít gạo trắng, bột mì tinh, bột gia vị và nguyên liệu khô. Phòng bếp lớn theo thường lệ sẽ trả bạc cho những thứ này, mà chỉ cung ứng ngày ba bữa, nhưng đối với nhóm thiếu niên phát triển mà nói thì như thế còn lâu mới đủ.

      Mua trở về thì cũng đơn giản, có thể nhờ công nhân đợi việc bên đường đưa về Hầu phủ. Nhưng chuyện ra ngoài chọn mua thì tự thân được. Ngại phải làm phiền người của Thế tử phu nhân, cũng nên trông cậy vào người của Khổng phu nhân… chỉ tổ đem lại nhiều phiền phức hơn.

      Tam công tử cũng ăn mặc cực kỳ mộc mạc thật ra rất thích khoảng thời gian mua đồ này. Giai Lam có vẻ hoạt bác vui vẻ, lời nói dí dỏm. Cuộc sống của thứ dân bách tính làm cho hắn có thể rung động sâu sắc. Mạnh lão phu tử nói “Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di”, phải chỉ là một câu nói trang giấy, mà cực kỳ có đạo lý.

      (!) Giàu sang thể mắc cám dỗ, Nghèo khó thể chuyển lay.

      Nhìn nàng ép giá với người khác, tuy rằng chiều cao thua người ta thật nhiều, nhưng sát khí lộ ra ngoài này thì tuyệt đối thua ai.

      … Tuy rằng đám đông quá nhiều người, nàng đã bị bao lấy. Lúc này thân người quá nhỏ bé có vẻ thật phiền.

      “Lại đây.” Hắn vươn tay.

      “Công tử đừng .” Giai Lam thể nào muốn tay trong tay được. Tam công tử lớn quá nhanh, nàng chỉ thích nắm tay bạn nhỏ thôi.

      “Nắm được rồi.” Kỷ Yến một phen cầm lấy tay nàng, “Ai bảo ngươi lùn như vậy làm chi, rất dễ bị lạc.”

      “Ta sẽ lạc!” Giai Lam nổi giận.

      Kỷ Yến cúi đầu cười, tiếng cười này thật sự rất đáng giận. Giai Lam vẫn muốn căn cứ vào lý trí xác minh thân thể của nàng cũng cao được một mét năm, xem như ở mức độ trung bình, nhưng mà ở trước mặt Kỷ Yến cao hơn nàng một cái đầu cực kỳ có sức thuyết phục.

      Cao nổi nữa kỳ thật cũng sao. đầy một mét năm cũng sao cả. Nắm bàn tay nho nhỏ của nàng, cứ như vậy tiếp… thật ra cũng có thể.

      Hắn thừa nhận, hắn càng ngày càng thể xem nàng thành tỷ tỷ của mình, càng thể xem nàng như một… nha hoàn.

      Nàng chính là Giai Lam độc nhất vô nhị.

      Thậm chí phải là tài tử “Phó Giai Lam.”

      Bọn họ nắm tay nhau, ở phố xá huyên náo ồn ào, dọc theo con đường đá này, cứ thế... mãi về sau.

    2. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Huhu
      Ngọt ngào quá. Phấn hồng quá
      Ta đợi truyện này mãi. Hihi
      Thank editor nhiều nhiều nhiều
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 24
      Edit: Nhi Huỳnh
      Năm tháng vội vàng, phảng phất như mặt trời vừa chìm xuống, đảo mắt tuyết đã bay tán loạn, năm mới ở ngay trước mắt.

      Tam công tử đã xác ̣nh chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân cực kỳ căng thẳng, ngày ngày ra sức học hành ngơi nghỉ. Để cho Giai Lam ngờ tới là, Kỷ nhị công tử Kỷ Chiêu, mới vừa vào học đường một năm, lời lẽ hùng hồn, cũng muốn thi kỳ thi mùa xuân này.

      Thì ra hắn ở học viện Khổng thị cũng phải chỉ học được tân thế giới là đam mĩ.

      Nhưng mà may mắn, dưới sự biểu đạt hào phóng của Nhị công tử, chuyện Kỷ Yến muốn ghi danh kỳ thi mùa xuân này, Khổng phu nhân chỉ hơi gây khó dễ một chút cho có mà thôi. Hoa hồng cũng phải cần lá xanh để tôn nó lên chứ! Có được hào quang đề danh quế bảng (!) thì vẫn còn kém chút, thằng con vợ kế đáng ghét kia thi rớt thì mới hiển lộ ra sự thông minh của Chiêu ca nhi.

      (!) Bao gồm quế bảng, tú bảng và bảng vàng ứng với ba kỳ thi.

      Tuy rằng Giai Lam biết tiếng lòng chân chính của Khổng phu nhân, nhưng mà thiếu chút trở ngại luôn luôn tốt. Đứa nhỏ này đã rất lo được lo mất rồi, thái độ của nàng đối với kết quả kỳ thi mùa xuân của Kỷ Yến thật sự là ôm bi quan.

      Nhưng mà tựa như kỳ thi mùa xuân năm kia, đột nhiên như vậy, sấm giật đất bằng, phu tử lại nhận được văn hàm từ Lễ bộ, qua tay nhiều người báo cho nàng, Giai Lam mới biết được, nàng cũng là một trong những thí sinh dự kỳ thi mùa xuân này.

      “Lại thi sao?” Giai Lam mê muội đầy mắt.

      “… Có học tịch (!), thi chính thức.” Kỷ Yến kỳ thật cũng quá rõ ràng tình trạng chân chính là thế nào.

      (!) giống học bạ.

      Thi chính thức thì có ích lợi gì? Cho dù thi đến Trạng nguyên… triều Đại Yến lại cho nữ tử làm quan, chẳng lẽ sẽ vì tiểu nha đầu là nàng mà có ngoại lệ? Đừng có đùa, người xuyên giỏi như vậy, trái đất quay xung quanh nàng hả?

      Cân nhắc đến cân nhắc , Giai Lam vỗ bàn làm hại trí não vô dụng nữa. thực tế trình độ của nàng kỳ thi mùa xuân vừa rồi kích thích toàn bộ học sinh kinh đô, bắt đầu có người bắt chước cách nghĩ của nàng… vậy cũng là chuyện tốt.

      Về phần có học tịch thi chính thức… Nói chừng tính chất tựa như trong Kính hoa duyên bịa chuyện “Thục nữ đánh trước nói sau”. Nói chừng ban thưởng mũ, thắt lưng, hoặc ban thưởng một tấm biểng, ca ngợi một chút thôi. Học tịch ở trường học gia tộc, có vinh quang gì cũng sẽ dẫn đến chỗ đó.

      Thật đúng là hư danh, một chút giá trị thực tế cũng có. Cho dù hư danh này thưởng nàng rời khỏi Hầu phủ… thẳng thắng mà nói, nàng còn biết dùng cái gì để bảo toàn, có giữ được bản thân mình hay vẫn còn đoán được.

      Chính Đức đế tuy rằng về quản lý chính trị có vẻ minh mẫn rõ ràng, nhưng hoàng đế cũng phải toàn trí toàn năng. Luôn luôn có chút chuyện dơ bẩn phát sinh ở góc tối của kinh thành, nàng thật sự có hứng thú trở thành nhân vật chính ở trong bi kịch.

      Lần thi mùa xuân này, vẫn là đại phòng Kỷ hầu gia tận lực che giấu, thế tử phu nhân lại về nhà mẹ đẻ, thuận tiện cuốn Giai Lam mang luôn. Kỷ Yến có phát tác nỗi lo âu chia lìa, mà đã có nỗi lo nghiêm trọng về cuộc thi thay thế. Thế cho nên thi được tốt… Đồng sinh đếm từ dưới lên đứng thứ năm, ngay cả Kỷ Chiêu quanh năm trốn học còn đứng thứ hai mươi lăm.

      Về phần đầu bảng, hề có gì bất ngờ, đúng là “Phó tiểu tài tử” đạt được.

      Nhưng mà kết quả như vậy, ngược lại đối với Kỷ Yến có vẻ thuận lợi. Bởi vì Kỷ Chiêu tràn đầy lòng tin muốn tiếp tục thi, cho nên Kỷ Yến cũng được ngầm đồng ý.

      Kết quả cuối cùng làm cho Kỷ hầu phủ ồ lên một mảnh. Kỷ Chiêu thi hương bị đẩy xuống dưới, ngay cả tú tài cũng sờ tới. Đồng sinh ở cuối bảng là Kỷ Yến, cư nhiên danh treo thứ mười lăm, phá kỷ lục được ghi lại của con em giới quý tộc, số liệu thật sự quá mức vượt trội.

      Nhưng Kỷ Yến thật sự kiêu ngạo nổi. Bởi vì nha đầu nhà hắn, Phó Giai Lam ổn thỏa đạt tiểu tam nguyên, chiếm ba cái đầu bảng của ba kỳ thi mùa xuân này.

      Hắn chỉ thực nghi ngờ, vì sao phu tử và bá phụ đều dặn hắn miệng mồm kín hơn một chút, cần tiết lộ thông tin về Giai Lam. Dưới sự liên thủ giấu giếm của mấy người này, Phó tiểu tài tử vẫn thần bí như cũ.

      Đương nhiên, mấy đại nhân này sẽ nói ra, đây là do được “bề ” chiếu ́. thực tế, bọn họ cũng biết được rõ ràng.

      Về phần “bề ” kia, đúng là Hoàng đế lưu manh nhìn xem náo nhiệt thật vui vẻ… Đây là bí mật mà Phùng tể tướng kiệt lực giữ kín.

      Toàn bộ Kỷ hầu phủ, cao hứng nhất đại khái là Hầu gia. Đáng tiếc hoàn toàn thể biểu lộ ra ngoài, làm hắn cực kỳ buồn bực.

      có biện pháp, Hầu phủ lớn nhất phải Hầu gia hắn, mà là nương hắn, Dung thái quân. Kỷ Chiêu thi rớt, bất quá rớt có hai giọt nước mắt, Dung thái quân liền đau lòng như là trời sắp sập xuống, ngừng mắng to giám khảo có mắt tròng. Khóe miệng hắn bất quá mới kéo lên một chút, lập tức ăn phải quải trượng đầu rồng của Dung thái quân.

      Rõ ràng Yến ca nhi tú bảng được mười lăm, ngay cả lụa màu cũng chưa treo, còn báo hại người báo tin mừng bị đánh ra ngoài. Làm cho bá phụ Hầu gia số khổ là hắn, vụng trộm phái người ra ngoài, cách hai con phố ngăn đón tiền thưởng báo tin vui, e sợ liên tiếp làm hại đến hạnh phúc về sau của Yến ca nhi.

      Cả phủ như cha mẹ chết, con mắt cũng dám nhìn Gia Phong lâu, huống chi là lui tới với bọn họ, con dâu cũng mặt như gặp nạn nói, lão tổ tông “Dung thái quân” chính mồm cắt chi phí của Gia Phong Lâu, nàng thật sự như trứng chọi đá. Hắn thân làm bá phụ đau lòng muốn chết, lại có cách nào.

      Còn chưa có phúc về sau. Tú tài lang phủ Hầu gia, đã bắt đầu thiếu ăn thiếu mặc! Phu tử ở trường học gia tộc lo cơm, còn có thể chịu đựng được… nhưng Hầu gia nghe nói Yến ca nhi mang theo vài cái bánh bao thịt trở về cho đám tiểu nha đầu ăn, biết ai đồn bậy, Viên ngoại lang đệ đệ cả đời làm nổi đến quan viên trong biên chế, biết đào đâu ra cớ, lại đánh Yến ca nhi một chút.

      Cha già đánh con, thiên kinh ̣a nghĩa, bàn tay của Kỷ viên ngoại, hắn làm bá phụ thể ngăn lại. Lòng hắn, như là kim đâm, đau đến giật giật. Quay đầu lại nhìn đến thế tử con hắn chỉ bàn tính tính sổ sách, giận chó đánh mèo mắng hắn một chút là biết hơn thua với người khác.

      Thế tử gia cũng buồn, thật là có cách nào nói ra được. Nhưng thế tử gia rốt cục cũng là người làm ăn thông minh tuyệt ̉nh, trừ bỏ giết người phóng hỏa xúc phạm luật pháp để lại hậu quả quá lớn, thu dọn được, thế tử gia khinh thường mấy chuyện này, dù gan lớn lòng dạ đen tối, đúng là vẫn có chút chua xót.

      Kỳ thật đường đệ là tú tài, thứ tự còn sắp xếp phía trước, hắn làm đường ca mặt cũng có chút vinh dự đúng ? ra ngoài cũng được người ta tôn kính, chỉ là tôn kính tiền của hắn nữa. Tú tài kinh đô đã còn như trước, nhưng chung quy vẫn là tú tài kinh đô đó! Ai biết tương lai Yến ca nhi sẽ có tạo hóa gì?

      Lão quỷ Lã Bất Vi kia (!) còn phải tốn nhiều tiền, cào đầu đổ mồ hôi lạnh muốn làm đầu cơ kiếm lợi nhờ vào quan hệ. Hắn lại cần tốn gì, Yến ca nhi đường đường là đường đệ của hắn, hơn nữa so với một đứa khác chỉ biết chơi đùa với bụng nữ nhân và nam nhân… ách, khụ, đường đệ ẻo lả kia, rõ ràng hề thua kém nhiều lắm, cũng có giá trị đầu tư.

      (!) Lã Bất Vi là một vị tướng nhà Tần thời Chiến quốc, nổi tiếng về việc mua quan bán tước.

      Hắn cũng phải là loại đàn bà hậu trạch tầm mắt thiển cận kia… đương nhiên, hắn phải nói nương tử ẩn giấu xuân uy nhà hắn.

      Vì thế vị thế tử gia có đạo đức ở mức thấp nhất này, hề có chút xấu hổ nào chơi một chiêu vây Ngụy cứu Triệu.

      Ngay trong thời tiết đầu hạ khi dương mai chín, thế tử phu nhân “vô ý” gặp được Thập cửu công tử Mộ Dung cùng Kỷ nhị công tử Kỷ Chiêu chơi tinh đánh nhau trong sơn động giả. may, ở bên người thế tử phu nhân, vừa lúc lại là nương của Thập cửu công tử, càng may là, Thập cửu công tử là người bị “đè.”

      Phu nhân Mộ Dung gia, tất nhiên chính là vị tộc trưởng quái thú ngang ngược kỳ dị, suy nghĩ đương nhiên là nhận ̣nh Thập cửu công tử say rượu bị nhục, quản cái gì Hầu phủ, tất nhiên là vẫy ma ma béo bên người, trước tiên cho Kỷ Chiêu ăn no một trận đánh, nếu phải thế tử phu nhân ngăn chặn đúng lúc, mạng nhỏ Kỷ Chiêu đã phải thổi tắt.

      Tuy rằng Thập cửu công tử khóc kể là lưỡng tình tương duyệt, mẫu thân hắn vẫn luyến tiếc đánh con, tin tưởng vững chắc là Kỷ Chiêu dụ dỗ Thập cửu công tử trẻ người non dạ. Miễn cưỡng khai ân tìm Kỷ Chiêu gây phiền toái, nhưng kiên quyết cho hai người bọn họ gặp lại.

      Kết quả là, đoạn bi kịch đẹp đẽ thiên hướng BL ở triều Đại Yến này, cứ như vậy bị phụ mẫu bổng đánh uyên ương tan tành.

      Nhưng việc này, ở Kỷ hầu phủ lại truyền một cách sôi trào, hơn nửa còn ẩn ẩn khuếch tán ra bên ngoài. Chi thứ hai đương nhiên bùng nổ, mặt Dung thái quân cũng thể nào bỏ xuống được, phá lệ quay về quát lớn Kỷ Chiêu, lão cha là viên ngoại lang đương nhiên thuận thế ấn Kỷ Chiêu một chút, Khổng phu nhân tóc tai bù xù ôm Kỷ Chiêu khóc lớn, luôn miệng nói bị oan uổng, bị hãm hại, náo nhiệt liên hồi… thôi đừng nói nữa.

      Lão nhân gia tức giận tới mức vội, tôn tử vàng bạc đặt trong lòng bàn tay mười mấy năm, đau càng thêm đau, mặt trắng thở gấp, giống như cắt phải tâm can của Dung thái quân vậy. Cuối cùng đương nhiên là lựa chọn tin tưởng bị oan uổng, hết thảy là hiểu lầm, phi thường tự nhiên mắng vợ trưởng tôn là thế tử phu nhân một chút, Khổng phu nhân thừa thắng xông lên, bức thế tử phu nhân quỳ xuống.

      Thế tử phu nhân quỳ… nhưng lại hôn mê. Đại phu nhìn qua, thật đúng là thế tử phu nhân mang thai, quỳ một cái liền động thai khí… Đây chính là đứa nhỏ đầu tiên của thế tử gia, nếu nam, nên là tiểu thế tử, nếu nữ, cũng chính là trưởng nữ đầu tiên của Kỷ hầu phủ nha!

      Thế tử gia nghe tin dữ, thưởng cho bản thân mấy cái tát, khóc coi chừng thế tử phu nhân. Hầu gia cũng hoảng, còn kinh động Hầu phu nhân một lòng hướng phật.

      Nếu nói ai có thể làm cho Dung thái quân có chút sợ, thì chính là thê tử của con trai cả, Hầu phu nhân lãnh đạm giữ lễ. Dù sao bị công kích bằng đạo lý nghiêm chỉnh cùng giáo lý phật pháp, cho dù có là đại Boss của Kỷ hầu phủ, cũng sẽ bị tổn hại khí huyết tương đối nhanh, nhưng cho dù hộc máu, thế nào cũng có chỗ nói lý lẽ… Ai mà nói qua được nhà sư, còn là Hầu phu nhân nhà mấy đời thư hương môn đệ nối tiếp nhau.

      Có người tâm phúc giữ cửa viện, thế tử gia lau lau nước mắt ngụy trang mặt, nịnh bợ cười dâng trà bấm chân cho nương tử.

      “Kỷ phủ có loại con cháu ra gì như ngươi, lão tổ tông thật sự là uổng công thương ngươi.” Thế tử phu nhân hờn dỗi trừng mắt liếc nhìn thế tử gia một cái.

      “Đừng, phúc này ta dám nhận.” Thế tử gia thực rõ ràng, “Lão tổ tông luôn mong ta con cái, tương lai để ta nhận con của Chiêu ca nhi làm thừa tự, thừa hưởng tước vị. Cha đem tước vị tặng cho Nhị thúc, lão tổ tông hận cả nhà chúng ta cả đời.”

      Thế tử phu nhân vỗ hắn một chút, “Miệng đầy râu cào người, quá nhiều rồi, nên nói chuyện còn phun bậy bạ.”

      “Phu nhân, aiz, nương tử à, đừng có làm động tác mạnh như vậy, ta lại gần cho nàng đánh là được, kéo hại thắt lưng thì biết làm sao. Con quan trọng hơn, ngọc thể của ngài còn quan trọng hơn. Đây còn phải là nghe theo nương tử đại nhân sao? Sao có thể thẳng thắng, có gì nói đó được đây.”

      “Ba hoa.” Thế tử phu nhân cười mắng một tiếng, “Chính là cùng hỗn tử nhà ngươi gạt người, còn giúp ngươi diễn trò.”

      “Đáng giá đúng ? Tin tưởng ánh mắt của vi phu , lần mua bán với Yến ca nhi này, tuyệt đối là ổn ̣nh lỗ vốn.” Thế tử gia vẻ mặt đắc ý.

      “Ngươi được.” Thế tử phu nhân cười nhạo, “Mềm lòng thì là mềm lòng, còn giả bộ làm vẻ mặt con buôn cho ai xem?”

      Thế tử gia tâm tư được tốt sờ sờ mũi, cười cười, mặt còn có chút đỏ lên. Làm cho gương mặt thư sinh văn vẻ nhu nhược của hắn, lại đẹp hơn một chút.
      Last edited: 27/1/18

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Cổ hơi bị dài rồi nhưng vẫn vui vẻ hóng.
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    5. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Năm mới xin được gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến đội ngũ editor!
      Xin được cảm ơn công sức cũng như cố gắng của các editor để cho ra những đứa con tinh thần tuyệt vời như thế này!!!
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :