1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi gả em cưới không? - Tam Thiên Phong Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. sarah9x

      sarah9x Well-Known Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      336
      Chương 11: Khoa Phụ tìm nhật

      Lục Dao làm đúng cách làm buổi sáng, bắt giặc phải bắt vua trước, mang Dương Hoan .

      Buổi chiều tan học bên trong KFC lại náo nhiệt, phần lớn cha mẹ đều mang con đến ăn đồ ăn mà họ cho rằng 'Đồ ăn tốt cho sức khỏe'.

      Trước khi Lý Minh Châu vào cửa, còn đe dọa Dương Hoan lần, "Gà mẹ KFC có sáu cái chân."

      Dương Hoan vui vẻ , "Nhiều đùi gà như vậy nha, vậy có thể ăn được nhiều rồi!"

      Lý Minh Châu nghe vậy, trong lát còn gì để .

      Đầu óc đứa bé mười tuổi suy nghĩ rất thần kỳ, hiển nhiên là đoán trúng.

      Lục Dao tìm chỗ ngồi xuống, Lý Minh Châu đề phòng cậu như phòng cướp vậy.

      Cậu làm như nhìn thấy, đối với hai chị em Dương Hoan Dương Lạc cực kỳ hào phóng, tư thế muốn ăn cái gì cứ gọi thỏa thích.

      Mặc dù hai chị em là đứa bé từ nông thôn ra, nhưng cũng thận trọng hiểu chuyện, Lục Dao mời bọn họ ăn cơm, hai người có giống sư tử há mồm to ăn, mà ngại ngùng chỉ thứ mình muốn ăn nhất.

      Lông mày Lục Dao nhíu lại, "Chỉ chút vậy à, ăn đủ no sao?"

      Dương Hoan gật gật đầu, "Cảm ơn trai, chút này là no bụng ạ."

      Lục Dao nghĩ thầm: Còn no bụng chứ, vừa rồi tròng mắt đều rớt xuống rồi.

      Cậu chọn món ăn, chọn toàn bộ món hai chị em nhìn qua, trí nhớ Lục Dao rất tốt, phàm là những thứ Dương Hoan Dương Lạc nhìn thêm mấy lần, cậu đều nhớ được.

      Lúc bưng đồ ăn ra, bày đầy cái khay.

      Dương Hoan nhút nhát e lệ mở miệng, "Nhiều như vậy ạ..."

      Lục Dao , "A, muốn ăn."

      Mặt Lý Minh Châu chút thay đổi nhìn chằm chằm những thứ này, lên tiếng.

      Dương Hoan lại cẩn thận nhìn thoáng qua Lý Minh Châu, cho đến khi Lý Minh Châu gật đầu, bé mới cẩn thận cầm lấy gà mình muốn, đút cho em trai cái, tự mình ăn cái, chút chút, giống như dư vị thức ăn kéo dài vô hạn.

      Lục Dao , "Sao cậu lại ăn?"

      Lý Minh Châu , " đói bụng."

      Lục Dao nghĩ thầm: Lăn !

      Cậu mở cái humburger, nhét vào trong lòng Lý Minh Châu, " phải cậu thích cái này đấy chứ?"

      Từ trước đến giờ Lý Minh Châu chưa từng ăn KFC "xa xỉ phẩm', chưa tới thích hay thích.

      Lục Dao , " phải cậu muốn chuyện với tôi sao, bây giờ tôi chuyện với cậu, cậu ăn trước ."

      Lý Minh Châu chần chừ nhìn cậu, vẫn ăn.

      Lục Dao nhíu mày, "Tôi có thể hạ độc bên trong độc chết cậu sao!"

      Lý Minh Châu: ...

      "Cậu có thể chín chắn chút có được , Lục Dao."

      "Bớt nhảm , nhanh ăn , ăn xong với tôi, tôi quên chuyện đó đâu, bây giờ cũng có ý định bỏ qua cho cậu."

      Lý Minh Châu nhìn bộ dạng hung thần ác sát của cậu, lại tuyệt đối sợ.

      Lúc nào Lục Dao nhìn cũng rất hung dữ, bởi vì bối cảnh gia thế dọa người, bạn lòng kết bạn với cậu rất ít ỏi, người này còn có chút bệnh, thói quen độc lai độc vãng, bây giờ tâm huyết dâng trào muốn đối tốt với người, cũng diễn xuất dịu dàng được.

      Lý Minh Châu nghĩ: Đần độn này tặng đồ, ăn cũng uổng.

      chính là 'Tuấn kiệt' như vậy, biết co được dãn được, cũng biết thức thời.

      Lục Dao thể hạ độc hại chết , gần đây hành động của Lý Minh Châu nắm được, Lý Minh Châu tạm thời quyết định bước là bước.

      Ăn xong bữa cơm xa xỉ nhất từ khi Lý Minh Châu sống vài chục năm, Lục Dao ngồi đúng tướng ngồi, chống cằm đợi mở miệng.

      Lúc Lý Minh Châu cắn người miệng mềm, chỉ có lúc ăn mới nhu nhược, khi ăn xong, đạo lý vô dụng đối với thành đồ vô dụng.

      Hiển nhiên là 'Tuấn kiệt' biết xấu hổ.

      Cái bàn này được nhân viên phục vụ thu dọn sạch , nhưng lần này, Lý Minh Châu do dự lát, mở miệng, "... Cảm ơn."

      Lục Dao , "Ăn xong rồi, vậy thôi."

      Lý Minh Châu nắm lấy tay áo cậu, "Đợi chút, phải cậu muốn chuyện với tôi sao?"

      Lục Dao , "Vừa vừa chuyện, thiệt thòi cho cậu còn là học sinh ưu tú, cậu biết như vậy nâng cao năng suất sao?"

      Lý Minh Châu còn hiểu, "Bên ngoài quá ồn."

      Lục Dao , "Bên cạnh có cửa hàng sách, bên trong có quán cà phê, đến chỗ đó chuyện."

      Quán cà phê, đây cũng là nơi Lý Minh Châu đến.

      có cao cấp như vậy, học bài, chuyện còn cần phải vừa uống cà phê vừa chuyện.

      Lục Dao đợi trả lời, qua đường vào hiệu sách.

      Quán cà phê ở tầng hai rất ít người, bên cạnh là từng dãy sách, sau khi Lục Dao ngồi xuống, ý bảo Lý Minh Châu ngồi xuống.

      ở bên trong này, gọi cà phê là thể ngồi, vừa nhìn giá cà phê, lập tức cảm thấy mình ngồi mảnh vụn thủy tinh.

      Lục Dao thèm quan tâm, gọi mấy ly ở , gọi hai chén sữa dừa lớn cho hai đứa bé.

      Suy nghĩ của Lý Minh Châu bay rất xa, nghĩ: phải tổ tông này muốn thả mình vay nặng lãi đấy chứ?

      từng thấy cách làm này, đầu tiên là hào phóng mời khách ăn cơm, kết quả quay đầu lại chỉ chớp mắt lại trở mặt, cầu người ta trả tiền, còn phải là cho vay nặng lãi, phương pháp này xã hội thăng cấp cộng thêm 'Mỹ nhân kế', tục xưng: Lấy sắc gạt người.

      Lý Minh Châu còn chưa biết lấy sắc gạt người như thế nào, nhưng mà Lục Dao 'lừa gạt' như này, làm cho kinh hồn táng đảm.

      Vì vậy Lý Minh Châu im lặng đợi Lục Dao mở miệng, nghe chút xem cậu muốn thế nào, kết quả lúc này Lục Dao lại đếm xỉa đến .

      Cà phê và sữa đều bưng lên, Lục Dao cầm lấy di động xem phim điện ảnh, sau đó tắt phim , nhét tai nghe nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Dương Hoan nhìn cái, nuốt ngụm nước bọt, lại đưa mắt nhìn sữa trước mặt.

      "Uống ." Lý Minh Châu bất đắc dĩ.

      " A Minh, chúng ta đến nơi này làm gì?" Dương Hoan uống ngụm sữa, hương vị ngọt ngấy quanh quẩn khoang miệng, bé chưa bao giờ uống đồ uống ngon như vậy, sữa mịn như vậy, bé uống cả lưỡi của mình.

      Lý Minh Châu nghĩ: làm sao biết.

      Mặc dù biết, nhưng mà căn bệnh, chính là chịu thua, biết cũng làm người ta nhìn ra hoang mang trong lòng .

      "Quản nhiều như thế làm gì, bài tập của em đâu, lấy ra làm."

      Cha mẹ Dương Hoan Dương Lạc phải hơn mười giờ mới về nhà, ở nhà làm bài tập và ở chỗ này làm bài tập đều khác nhau, đều do Lý Minh Châu mình phụ đạo.

      Nếu Lý Minh Châu làm được Lục Dao thay đổi, cứ để cho nó trôi nổi, gặp chiêu phá chiêu, nhìn Lục Dao ngồi giống như đại gia, mình dứt khoát để ý cậu, nhìn chằm chằm Dương Hoan làm bài tập.

      Lục Dao nghe nhạc lát, cảm thấy có người kéo tay áo cậu.

      Lúc này, trong lòng cậu nghĩ kỳ quái rất nhiều, đừng là Lý Minh Châu hiểu cậu làm cái gì, chính cậu cũng có hiểu.

      Thấy Lý Minh Châu ăn cơm, trong lòng cậu bực bội, giống như tất cả đều là vấn đề của cậu, trong lòng Lục Dao tự nhủ: Chẳng lẽ mình là thánh phụ (giống như là thánh mẫu, chuyên lo chuyện bao đồng)?

      Nếu cậu là thánh phụ, thấy ai cũng phải thấy đáng thương chứ, Lục Dao có lòng dạ tốt bụng chú ý Vương Miểu hôm nay ăn cái gì, có ăn cơm trưa hay .

      Cậu suy nghĩ lát, chỉ có thể đem những chuyện này quy là trả thù Lý Minh Châu.

      Lục Dao nghĩ thầm, muốn trả thù người, cừu nhân đâm vào đao có thể sao cả, nhưng mà bạn bè đâm đao, vậy là có thể đau nhức mười năm.

      "Nhất định là vì tôi muốn trả thù cậu tốt hơn." Lục Dao nghĩ, cậu tìm lúc lâu mới tìm ra được chỗ hở, khi tìm ra được lý do chẳng ra gì cả, đúng lúc này Dương Lạc nắm tay áo .

      Lục Dao mở mắt ra, chưa đến cao hứng.

      Dương Lạc tuổi còn , còn nhìn ra hỉ nộ ái ố của người thời kỳ trưởng thành, nháy mắt gọi cậu, " trai, có thể dạy em làm được ?"

      Lục Dao ngẩng đầu nhìn Lý Minh Châu.

      Trong quán cà phê ở tiệm sách có ghế sofa, ở giữa cách cái bàn, Lý Minh Châu ngồi đối diện cậu, cúi đầu nghiêm túc phụ đạo Dương Hoan làm bài tập.

      Lúc cúi đầu, tóc nho quét cổ, Lý Minh Châu có cái cổ thon dài, da thịt tuyết trắng, xương quai xanh hãm sâu, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên, mỗi chỗ làn da lộ ra đều tràn ngập hai chữ mê hoặc.

      Lục Dao nhìn thoáng qua, trong lòng như có sấm sét, liền vội cúi đầu.

      Dương Lạc mở sách bài tập của mình ra, mở ra đợi Lục Dao dạy cậu bé.

      Lục Dao cưỡng chế tỉnh táo, uống ngụm cà phê, cay đắng từ đầu lưỡi truyền đến cổ họng, kích thích đại não của cậu, Lục Dao nghĩ: Lý Minh dĩ nhiên là nam nhân!

      Cậu lại nghĩ: Lý Minh đúng là nam nhân! Lại còn ẻo lả!

      Lời này giống như lời nhắc nhở.

      Sau khi nghĩ thêm vài lần, cậu nhìn sách bài tập của Dương Lạc, dần dần bình tĩnh.

      Lý Minh Châu phụ đạo cho Dương Hoan, ánh mắt cũng chú ý đến Lục Dao, chỉ nhìn thấy sau khi Lục Dao tỉnh, rất có phong độ đại ca chỉ đạo Dương Lạc làm bài tập, Lý Minh Châu nghĩ đến thành tích của cậu, lập tức lo cho nước lo cho dân.

      Cũng may Dương Lạc chỉ là học sinh lớp , dù bài tập khó thế nào, chắc đến mức Lục Dao làm được chứ!

      Lý Minh Châu biến sắc liếc cậu vài lần, Lục Dao làm rất vui vẻ, giống bộ dạng làm được.

      Sau nửa tiếng, bài tập Dương Hoan làm xong, Dương Lạc cũng để bút xuống.

      Lý Minh Châu uống ngụm cà phê, đắng làm nhíu mày, hết lần này đến lần khác lại sĩ diện, chịu biểu ra ngoài, vì vậy lạnh nhạt cầm lấy sách bài tập của Dương Lạc.

      "Thế nào?"

      Lục Dao biết Lý Minh Châu hỏi cậu, cậu nghịch tóc mái lát, rất là tiêu sái, " nhảm, phải quá đơn giản hay sao!"

      Lý Minh Châu nghĩ: Làm bài cho học sinh lớp , có gì mà tự hào!

      Trong lòng oán thầm, lại nhìn câu thứ nhất, ngây ngẩn cả người.

      lúc lâu sau, Lý Minh Châu biết nên tức hay nên cười, vẻ mặt phức tạp nhìn bài tập.

      Câu thứ nhất là điền vào chỗ trống thành câu thành ngữ, Khoa Phụ (...) nhật, Tinh Vệ (...)hải. [Câu này điền là Khoa Phụ truy nhật, Tinh Vệ điền hải nghĩa là Khoa Phụ đuổi theo mặt trời, Tinh Vệ lấp biển]

      Lục Dao điền là: Khoa Phụ tìm nhật, Tinh Vệ nhảy hải.

      Câu hỏi thứ hai:

      Bữa sáng ăn được cái gì?

      Lục Dao trả lời rằng: Cơm trưa và cơm tối.

      Bạn làm gì mới có thể sống lâu trăm tuổi?

      Lục Dao trả lời rằng: Duy trì hô hấp, được tắt thở.

      Sắt (铁) do cái gì tạo thành?

      Lục Dao trả lời rằng: "Kim" (钅) và "Thất" (失)

      Câu thứ 3, sắp xếp từ: Đặng Bình, vì, ông nội, tôi, biểu diễn, xem, điệu nhảy khổng tước.

      Lục Dao ghép thành câu: Ông nội Đặng Bình biểu diễn điệu nhảy khổng tước cho tôi xem.

      ... Mặt mũi đúng là lớn!

      Lý Minh Châu nhìn về phía Lục Dao, Lục Dao còn rất đắc ý, vênh váo bắt chéo hai chân, nếu cho cậu cái đuôi, bây giờ nhất định đung đưa đặc biệt vui vẻ, đợi Lý Minh Châu xem hết, xoa đầu cậu hai lần.

      Lỗ tai chó của cậu dựng thẳng lên.

      Lý Minh Châu giấu ngụm máu ở trong cổ họng, lúc này muốn xoa đầu chó của cậu, mà rất muốn dùng búa và chùy cạy đầu cậu ra, xem bên trong đầu người này có do thép và bùn đất tạo thành hay .

      Vẫn là do cuộc sống của Lục Dao, trải qua những chuyện kỳ lạ, làm cho não cậu khác với những người bình thường.

      Quan trọng là Lý Minh Châu nhìn thấy trong đó có vài câu trả lời đúng, còn có chút người tài vẻ ngoài đần độn, vừa thấy Lục Dao cầu khen ngợi, vẻ mặt cầu xin tán dương, vốn những lời cay nghiệt đóng gói ở trong lòng, cuối cùng chết ở trong cổ họng, ra.

      "Ừm." Lý Minh Châu mặt dày mày dạn, đem tất cả kiến thức vài chục năm học trả cho giáo viên của mình, "Rất tốt, có vấn đề gì."

      Lục Dao lập tức vui mừng nhướng mày, "Tôi rồi mà, đề học sinh tiểu học loại này sao có thể có vấn đề được!"

      Tim Lý Minh Châu đập mạnh, tiếp tục che giấu lương tâm gật đầu, "Cậu đều đúng!"

      Lục Dao hừ hừ hai tiếng, sau khi được khen có chút được tự nhiên, ánh mắt nhìn nơi khác, tay lại gõ cái bàn, cái lại cái, lộ tâm tình cậu tệ.

      Lý Minh Châu đem quyển sách cất vào trong cặp Dương Lạc, dự định trở về sửa lại lần nữa.

      "Tôi đưa bọn họ trở về."

      Lục Dao quay đầu, "Tự học tối đến ?"

      "Đến." Lý Minh Châu mở miệng, "Sao thế?"

      Lục Dao , "A, có việc gì."

      Cậu muốn lại thôi, Lý Minh Châu hỏi, "Cậu có gì muốn , nhanh ."

      Lục Dao hỏi, "Lần trước tôi làm kiểm điểm ra chuyện đó, cậu có ấn tượng chứ."

      Tác giả có lời muốn : Lục Dao: Khoa Phụ tìm nhật, cậu cũng tìm nhật.

      Lý Minh Châu: Tôi tìm cậu MMp.

      Đề tiếng việt học sinh tiểu học có vài câu thấy ở mạng, do đó trích dẫn, chú thích cái ~

      Dao Dao đúng là rất đáng ha ha ha ha! Mẫu tính (bản năng của người mẹ) đại phát, muốn ôm cậu lên cao sau đó xoa bóp hhhh!

      Khoảng cách hai người thông suốt vẫn là con đường dài đằng đẵng phía trước a ~

      Áo lót của Lý tiểu thư có thể là rất chắc chắn!

      Tiếp đến còn có lớp ~
      Chris_Luu, heavydizzy, xukem6 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Tiêu đề có phải là Khoa Phụ tìm mặt trời em? (Có riêng tích về nó)

    3. sarah9x

      sarah9x Well-Known Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      336
      @Hằng Lê nó là câu điền từ. mà a n9 điền nhầm câu như vậy ạ. ý gì đâu ạ

    4. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Thích truyện ghê! tò mò biết làm sao nam chính có thể cưa được nữ chính băng sơn của chúng ta nhỉ?
      Thank editor nhiều nhé!
      Năm mới xin được gửi mọi lời chúc tốt đẹp nhất đến đội ngũ editor nhé!!!
      sarah9x thích bài này.

    5. sarah9x

      sarah9x Well-Known Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      336
      Chương 12: Lạnh nhạt với hoa khôi của trường.

      Lý Minh Châu trả lời cậu, ràng là để chuyện này ở trong lòng.

      Lục Dao nghẹn khuất, thẳng đến tự học tối đều thể tin được, vậy mà Lý Minh Châu đếm xỉa đến cậu!

      Thực ra Lý Minh Châu đếm xỉa đến cậu vô số lần, chỉ là hôm qua chung sống hòa bình ngắn ngủi, làm cho cậu sinh ra ảo giác 'Kỳ quan hệ giữa mình và cậu ta xung đột như vậy', lúc Lý Minh Châu đếm xỉa đến cậu, làm cậu tạo thành tổn thương gấp bội.

      Lục Dao ngồi ở sau hàng hai, cứ hai phút lại lấy điện thoại di động ra nhìn lát, tin nhắn gửi mười mấy phút rồi, nhận được tin nhắn hồi .

      Vương Miểu và học muội mới quen biết chuyện rất sôi nổi, đầy chữ dâm mặt. Tươi cười lay động, cười ha ha làm Lục Dao phiền lòng.

      Cậu ăn được nho ghét nho xanh, dùng chân đạp mạnh vào bàn Vương Miểu.

      "Cậu có phiền hay ?"

      Vương Miểu bị Lục Dao đột nhiên tức giận làm sợ hết hồn, vẻ mặt mơ màng.

      Ngô Thành rất có mắt nhìn mở miệng, " Lục, ai chọc giận vậy?"

      Lục Dao sầm mặt, đầu Ngô Thành xoay chuyển, nghĩ đến hai ngày nay Lục Dao cùng học sinh ngoan cao nhị đặc biệt gần gũi, lập tức suy nghĩ cẩn thận, "Có phải Lý Minh lại tác quái ạ?"

      Lâm Quân Huy nghe xong, để điện thoại di động xuống, "Gần đây phải hai người rất thân thiết sao, em còn tưởng rằng hai người xóa bỏ hiềm khích lúc trước rồi."

      Lục Dao đánh vào tay cậu ta, "Tốt m* cậu ấy."

      Lâm Quân Huy nghĩ: Được rồi, lại ầm ĩ tan vỡ rồi.

      Khai giảng Lục Dao tự mình chặn người, kết quả chặn cũng có đánh trận trút giận, sau đó ở phòng y tế mọi người đều có thể thấy , cậu làm gì có đánh người, đây ràng chính là tìm cảm giác tồn tại! Nếu phải người ta là nam nhân, bọn họ đều cho rằng Lục Dao thích người ta!

      Đám người Vương Miểu hiểu cũng dám , tính tình của Lục Dao, dễ thẳng ra, thẳng ra cậu lại muốn trở mặt, lật mặt nhận người.

      "Lục Dao, bên ngoài có người tìm cậu!" La Mạn Văn ở bục giảng kêu tiếng.

      tiếng này, thanh rất lớn, lớn học vốn ầm ĩ đều nhìn chằm chằm cửa trước.

      Chỉ thấy trước cửa có thiếu nữ bộ dạng xinh đẹp đứng, mặc váy đồng phục, đầu tóc được chải gọn, giống như thác nước ở phía sau đầu.

      "Mẹ kiếp, là Phương Tiểu Thi!" Ngô Thành kinh ngạc kêu câu.

      "Ai?" Lục Dao nghi hoặc.

      " Lục, đừng đùa nữa mà, Phương Tiểu Thi mà biết sao?"

      Lục Dao biết.

      "Tôi nhất định biết ta sao?" Lục Dao lạnh lùng .

      Ngô Thành nghĩ đến tính cách của Lục Dao, lại còn có bệnh thanh cao tận trong xương, dạng như Phương Tiểu Thi nữ thần được mọi người theo đuổi, cậu có khả năng biết!

      "Phương Tiểu Thi nha, hội trưởng hội học sinh bộ phận vui chơi giải trí, hoa khôi của trường học chúng ta, cao nhị!" Ngô Thành nhanh chóng phổ cập khoa học cho cậu.

      Lục Dao , "Hội học sinh tìm tôi làm gì?"

      Cậu hiểu, Ngô Thành ai da tiếng, nháy mắt ra hiệu , "Ai biết có phải hội học sinh tìm hay , chừng người ta dùng danh hiệu hội học sinh, mình đến tìm đó!"

      Lục Dao quan tâm nhìn lướt qua cửa, Phương Tiểu Thi yên lặng đứng, ánh mắt có nhìn loạn.

      Lâm Quân Huy hâm mộ , "Chà mẹ nó... Diễm phúc này..."

      Ngô Thành, "Phương Tiểu Thi rất cao ngạo, trước giờ ban khác tìm bạn trai đâu!"

      " hay giả vậy? Vậy chẳng phải Lục nhổ được vị trí thứ nhất sao?" Trong giọng của Vương Miểu còn có hâm mộ.

      Lục Dao đứng dậy, cà lơ phất phơ tới cửa.

      "Học tỷ, hội học sinh tìm tôi sao?"

      Phương Tiểu Thi thấy cậu ra, khẽ mỉm cười, đứng ra bên ngoài tí.

      " phải hội học sinh tìm cậu, là tôi tìm cậu."

      ta vừa xong, trong phòng học vang lên tiếng ồn ào, tiếng sau còn to hơn tiếng trước.

      Vương Miểu sợ chết huýt sáo, hô to, "Ai da! Học tỷ, tìm Lục của chúng tôi làm gì!"

      Phương Tiểu Thi thoải mái, cho nụ cười ngọt ngào làm người ta chết mê, "Tìm Lục của các cậu chuyện nha?"

      " chuyện gì! chuyện tình à!" Vương Miểu huýt sáo thổi càng thêm hưng phấn.

      Phương Tiểu Thi cũng có phản bác, hoạt bát câu, "Cậu đoán xem?"

      Lập lờ nước đôi, quần chúng bắt chéo chân ngồi cắn hạt dưa bát quái.

      Lục Dao mở miệng, "Tìm tôi có chuyện gì?"

      Phương Tiểu Thi, "Ở đây tiện , chúng ta đến thiên đài , được ?"

      Lục Dao đứng tại chỗ động, " cần , ở chỗ này ."

      Vương Miểu nghĩ thầm: Mẹ kiếp! Ở đây khó mà mở miệng!

      Phương Tiểu Thi suy nghĩ lúc, , "Được rồi, ở đây chuyện cũng được, Lục Dao, thứ bảy cậu có rảnh ?"

      Lục Dao gọn gàng dứt khoát, " rảnh."

      Vương Miểu dường như muốn đập bàn, Lâm Quân Huy chậc chậc cảm khái, "Mẹ kiếp, quá khốc! hổ là Lục Dao!"

      "Toàn trường chắc là chỉ có mình Lục Dao dám nể mặt ấy như vậy!" Ngô Thành thổn thức.

      Triệu Tiểu Hân xùy tiếng, "Lớp 11 mà dám chạy đến lớp chúng ta gọi người."

      Vương Miểu cười ha ha tiếng, "Sao thế, cậu ghen à, cậu ghen cậu với Lục Dao , ấy từ chối cậu à!"

      Triệu Tiểu Hân trừng mắt liếc cậu ta cái, "Con mẹ nó câu thấy mình nhiều lời à?"

      Vương Miểu bắt chéo hai chân, " nhiều, tôi chỉ thuận miệng , làm sao, chọc chúng tâm của cậu sao?"

      Triệu Tiểu Hân quay đầu, để lại cho cậu ta bóng lưng.

      Vương Miểu , "Giả bộ cái gì chứ."

      Lâm Quân Huy , "Cậu có bệnh à, làm nữ sinh giận."

      "Tôi chỉ nhìn ấy khó chịu, giấu cái gì mà giấu, giống như ai biết ấy thích Lục Dao ấy."

      "Người ta là con thích nhất là như vậy, này, cậu cảm thấy Phương Tiểu Thi có hi vọng ?" Lâm Quân Huy giọng hỏi.

      Lúc này, sắc mặt Phương Tiểu Thi có chút khó coi, chắc là ta chưa bao giờ bị từ chối trước mặt mọi người.

      "Vậy sao, có chuyện gì , tôi có thể đợi cậu."

      Lục Dao nhịn được , "Tôi..."

      Di động Lục Dao vang lên tin nhắn, Lâm Quân Huy kêu, " Lục, di động của có tin nhắn!"

      Lục Dao còn chưa xong, nghe thấy Lâm Quân Huy như vậy, chính mình cũng chưa có chú ý mình có bao nhiêu gấp gáp, ba bước thành hai bước trở về, để lại bóng lưng cho Phương Tiểu Thi.

      Phương Tiểu Thi cắn môi dưới.

      Lục Dao sờ vào ngăn bàn, di động được cậu lấy ra, màn hình sáng lên, khóa màn hình và wallpaper đều là hình Dương Mịch, ở giữa lên: Tin nhắn của Lý Minh Châu.

      "Trong giờ học đừng gửi tin nhắn, rất phiền."

      Vẻ mặt Lục Dao trong nháy mắt nứt ra.

      Cậu gửi mười bảy mười tám tin, hai phút lại mở di động ra nhìn, kết quả hai tiếng sau Lý Minh Châu mới nhắn lại tin 'Rất phiền' cho cậu?

      Lâm Quân Huy thấy sắc mặt Lục Dao xấu , còn tưởng rằng Phương Tiểu Thi đắc tội cậu chỗ nào.

      Lục Dao ngồi trở lại vị trí, nghiến răng nghiến lợi nhìn tin nhắn, tư thế đó giống như muốn ăn luôn cả di động.

      Phương Tiểu Thi cứ như vậy bị cậu bỏ qua ở cửa.

      Vương Miểu lo lắng cậu đập di động, vội vàng khuyên nhủ, "Đừng đừng đừng, Lục, động tác của chút."

      Lục Dao gửi tin nhắn , đợi lúc lâu, có tin nhắn trả lời lại, Lý Minh Châu lại đếm xỉa đến cậu!

      "Mẹ kiếp..." Lục Dao nhíu mày, cậu tức giận, liền thích nhe răng, lộ ra hai cái răng khểnh, ràng vẻ mặt hung ác, đều bị đáng làm giảm bớt vài phần.

      "Còn bao lâu nữa tan học?" Lục Dao mở miệng hỏi.

      "Này, Lục, Phương Tiểu Thi rồi!" Lâm Quân Huy nhắc nhở cậu.

      Bây giờ Lục Dao căn bản đếm xỉa đến Phương Tiểu Thi hay Viên Tiểu Thi, đợi tan học liền chạy ra khỏi phòng học.

      " ấy đâu thế?" Vương Miểu mơ màng.

      " lắm..." Lâm Quân Huy cũng bị bức mơ màng theo.

      Tòa nhà thư viện của ban đổi mới, Lý Minh Châu ngồi nghiêm chỉnh, lúc chuyện, vòng lạnh bao quanh, trong lớp có ở đây, ủy viên kỷ luật cũng cần.

      Lục Dao đến thư viện, toàn trường chưa có tan học, im lặng, cậu đứng trong bóng đêm, cảm thấy đầu mình bị hỏng rồi.

      Từ cửa sau nhìn Lý Minh Châu, chỉ thấy ba phần tư bóng lưng của Lý Minh Châu, Lục Dao sững sờ nhìn lát, đột nhiên bực bội.

      Lý Minh Châu đúng là ẻo lả, nhìn từ góc độ nào cũng cảm thấy giống con , nhìn bóng lưng thôi mà cũng thấy xinh đẹp, lưng lại thẳng tắp, xương sống sống trong cuộc sống đen tối vài chục năm, đâm sâu xuống, chịu cúi đầu.

      Lục Dao đứng lát, biết có mùi vị gì, ban đầu cậu khí thế hung hăng đến khởi binh vấn tội, muốn hỏi Lý Minh Châu vì sao lại trả lời tin nhắn của cậu.

      Kết quả đến nơi này, cậu lại thay trả lời: Mình làm gì mà nhất định phải đợi tin nhắn của cậu ta?

      Lục Dao bị kích thích cả người nổi da gà: Lẽ nào mình bị điên rồi?

      lúc cậu rối rắm rốt cuộc mình điên hay điên, tiếng chuông tan học vang lên.

      Lý Minh Châu ngồi tư thế trong tiết cuối cùng cũng thay đổi, lắc lắc cái cổ, rót cốc nước ở cuối phòng.

      Coi như tan học, trong phòng học cũng có mấy học sinh buông lỏng chính mình, bút bỏ xuống, liên tục làm bài tập.

      Lý Minh Châu rót nước, trở về, được đoạn, giống như có thứ gì đó kích thích thần kinh của , hiểu sao lại nhìn ra ngoài cửa sổ cái, nhìn thấy Lục Dao ngồi ở cầu thang cửa phòng học, chống cằm đối mặt với .

      Tay Lý Minh Châu cầm lấy cốc nước căng thẳng, bỏ cốc nước xuống, điềm nhiên như ra phòng học.

      Lục Dao nhìn ra, hai bước đến đầu bậc thang, tái mặt lại, "Cậu đến chỗ này làm gì?"

      "Đến xem chút di động của cậu có phải hết tiền hay ."

      Lý Minh Châu , " phải hết tiền, xem xong chưa, cậu có thể ."

      Lục Dao , "Tôi còn chưa xem đâu!"

      "Cho cậu xem cũng giống vậy, học bài đến chỗ tôi làm gì?" Lý Minh Châu lại chú ý đến Lục Dao có lên lớp học.

      "Trường học do nhà cậu mở sao?" Lục Dao oán hận , "Tôi muốn đâu ."

      Lý Minh Châu sớm hiểu tính tình của Lục Dao, gật gật đầu, "Được, bây giờ mời cậu đến ban nghệ thuật dạo, quay lại ban các cậu, sau đó ngồi xuống, lấy bài thi ra, cậu tự mình học , còn vài ngày nữa là thi giữa kỳ rồi đấy?"

      Lý Minh Châu càng càng tức giận, thậm chí còn dùng cách dạy Lục Dao năm đó, sắm vai cha mẹ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, "Đọc sách chưa? Điền từ chưa? Làm sai sửa lại cho đúng chưa? Cậu đến trường để học sách hay là đến làm gì?"

      Lục Dao ít khi nghe thấy Lý Minh Châu mặt than nhiều như vậy, tất cả đều là những lời có ý nghĩa dạy dỗ, Lục Dao nghe mà lỗ tai chảy máu.

      " phải là cậu cho rằng làm giáo viên của tôi hai ngày là có thể thành ba tôi đấy chứ?" Lục Dao châm chọc, "Ba tôi còn phiền như cậu!"

      "Cậu!" Lý Minh Châu chỉ cậu.

      Lục Dao , "Này, buổi chiều tôi hỏi cậu cậu còn chưa trả lời đâu đấy, tôi thấy cậu rất quan tâm đến thành tích của tôi, sao thế, muốn làm lại nghề cũ à?"

      Lý Minh Châu cười lạnh tiếng, "Ha ha."

      Lục Dao đứng dậy, phủi phủi quần, lúc cậu đứng dậy cao hơn Lý Minh Châu rất nhiều, lúc này lại đứng bậc thang, Lý Minh Châu vô ý thức lùi về sau bước.

      "Tôi muốn chuyện này với cậu, giáo viên đồng ý với đề nghị của tôi, sau khi thi giữa kỳ xong, chúng ta cùng nhau tự học buổi tối." Lục Dao cười tủm tỉm nhìn .

      Lý Minh Châu lo âu xoa huyệt thái dương, "Lục Dao, đây là trường học, phải là nhà cậu, cậu có thể đừng hồ nháo như vậy được ."

      Lục Dao nghĩ: Ai hồ nháo.

      " phải cậu muốn làm giáo viên sao, tôi để cho cậu làm, sao thế, đạt trình độ chưa?"

      Lý Minh Châu , "Cậu cho rằng giáo viên rảnh rỗi như vậy sao?"

      "Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ." Lục Dao chậc tiếng, lười phải thảo luận chuyện này với Lý Minh Châu.

      Cậu lại đổi đề tài, nhắc đến đại hội thể dục thể thao sau thi giữa kỳ, "Này, đại hội thể dục thể thao cậu tham gia ?"

      Lý Minh Châu lắc đầu, " tham gia."

      Lục Dao khinh thường quan sát , "Đúng vậy, với dáng người này của cậu, chạy hai bước liền rụng rời."

      Lý Minh Châu ngắt lời cậu: "Tôi rảnh ở đây chuyện linh tinh với cậu, cậu từ chỗ nào đến về chỗ đó, ."

      Lục Dao đến đây với lúc, tâm tình tốt hơn, hai tay bỏ vào túi quần, nghênh ngang rời .

      Trước khi còn quên uy hiếp Lý Minh Châu, "Trưa mai tôi đến tìm cậu..."

      Cậu quay đầu, dưới ánh đèn lờ mờ, tươi cười ra câu rung động lòng người, "Học thêm, giáo viên Lý, cậu phải dạy tôi tốt, thi giữa kỳ dựa vào cậu rồi."

      Tác giả có lời muốnnói: Áo lót của Lý tiểu thư, đến cuối cùng tuyệt đối rớt, giảtrang nam nhân rất thuần thục, vài chục năm có bị phát , có thể nóichỉ số thông minh rất cao, với chỉ số thông minh này của Dao Dao, thời giankhông phát ra được [Đẩy mắt kính]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :